1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vẻ đẹp nông thôn - Tiểu bảo thích ăn dưa hấu (29/314) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Vẻ đẹp nông thôn



      [​IMG]


      Tác giả: Tiểu bảo thích ăn dưa hấu

      Editor: Nekofighter aka bibibibili

      Thể loại: Điền văn, xuyên

      Độ dài: 314 chương

      Giới thiệu: Đột nhiên xuyên tới gia đình nhà nông nghèo khó. Cũng may, nàng được mẹ thương, chị em lại hòa thuận. Để cải thiện tình cảnh trong nhà, nàng đem những hoa văn đa dạng phác thảo từ kiếp trước bán cho hàng thêu, kiếm được phần bạc đầu tiên. Mua đất mua ruộng, làm dưa chua đem bán. Dưa chua bé nhưng cũng có thể kiếm ra tiền. Kéo người bản xứ đấu cờ, môn nghệ thuật đại lại bị nàng tại niên đại này đùa giỡn tới vui vẻ. Bán dưa chua, mở hàng thêu, vui đùa bài nghệ, còn câu được mỹ nam quyền thế. Từng ngày trôi qua rất tự tại...​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Vừa tới dị thế.

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Lọt vào tầm mắt là vách tường bằng đất, vài cái ghế gỗ thấp. đỉnh giường treo tấm màn. Giường tuy khắc hoa nhưng lại rất mốc meo. Trong đầu nàng bỗng mê muội.

      "Đây là đâu?" Mạc Ngư Nhân thầm kinh hãi. ràng mình và bạn tốt bơi tron hồ bơi ở khu du lịch, đột nhiên bị chuột rút, sau đó đầu óc liền trống rỗng.

      "Trời ơi, đừng là mình xuyên nha?" Mạc Ngư Nhân nghĩ thầm.

      Cẩn thận đánh giá bốn phía. Bốn bên đều là tường đất, bên tường kê cái bàn, bàn có vài cái chén và ấm trà, ngoài ra còn có bình sứ, trong đó cắm mấy bông cúc non. Điều này khiến hai mắt Mạc Ngư Nhân sáng ngời. Thoạt nhìn người nhà này cũng có chút lãng mạn đó.

      "Ngư Nhân, Ngư Nhân, nhìn xem nương mang gì tới cho con này. Là canh cá đó. Là cá trích đệ đệ con bắt dưới sông lên đó. Nương hầm canh cho con. Nhân lúc con nóng uống mau ."

      Mạc Ngư Nhân đánh giá căn phòng bị thanh vang tới làm giật mình.

      Từ cửa tiến vào là phụ nhân tuổi chừng ba mươi, mặc y phục bằng vải thô, đầu cắm cây trâm bạc.

      Phụ nhân kia vừa thấy Ngư Nhân, mặt cười hiền lành :" Ngư Nhân, đến đây, nương đỡ con đứng dậy. ngày chưa ăn cái gì, đói bụng phải ?"

      Đây là mẹ của khối thân thể này? Bộ dạng thoạt nhìn thực xinh đẹp, da trắng nõn, rất đoan trang. Mạc Ngư Nhân thầm nghĩ.

      "Để con tự ăn"

      "Để nương đút. Con còn , thân thể yếu ớt, lần này lại vì cứu đệ đệ mà rơi vào nước, thân mình bị lạnh. Cả tháng này còn chưa đỡ, hôm nay lại đột nhiên té xỉu nữa. Hù chết nương." Phụ nhân

      Ồ, ra là vậy. Mình cư nhiên lại đúng lúc nhập vào khối thân thể này. Cũng tốt, từ nay về sau mình có thêm nương và đệ đệ. So với kiếp trước đơn mình tốt hơn nhiều.

      Mạc Ngư Nhân trong lòng tiếp nhận thân phận mới của mình.

      Mạc Ngư Nhân từng ngụm từng ngụm uống canh cá phụ nhân kia đút cho, trong mắt dâng lên màn nước. Có người thiệt tình thương mình tốt. Tuy rằng nhà giàu, nhưng so với những chuyện này trải qua trước đây mà , nàng tình nguyện có gia đình ấm áp hơn nhiều. Có người nhà thương, cùng nhau hòa thuận sống qua ngày. Còn về phần vinh hoa phú quý, tin tưởng rằng chỉ cần mình và người thân cố gắng, ước mong này khẳng định phải quá xa xôi.


      Uống xong canh cá, phụ nhân kéo tay Ngư Nhân sờ sờ:" Ngư Nhân, tuy cha con qua đời sớm, nhưng còn có nương, nương nhất định chăm sóc tỷ đệ các con chu toàn. Lần này con vì cứu đệ đệ mà rơi xuống nước, chờ thân thể con khỏe mạnh hoàn toàn. Nương thêu, nhất định để tỷ đệ các con đói bụng."

      Phụ nhân cúi đầu, lấy tay lau mắt. Đều tự trách mình vô năng, nếu lúc trước phải vì cái gọi là tranh đoạt cũng đến nỗi như bây giờ. Nhìn trong nhà nghèo rớt mồng tơi, lại nhớ tới lúc cha bọn còn sống, tuy mỗi bữa cơm cũng chỉ có màn thầu chay, nhưng ít nhất cũng có thể để tỷ đệ bọn chúng no cái bụng.

      Mạc Ngư Nhân uống xong canh cá, thân mình dần dần có chút khí lực, tựa đầu vào giường. Xem ra trong nhà rất nghèo, cả bàn trang điểm cũng có. Tủ quần áo cũng cũ, phỏng chừng quần áo bên trong cũng chẳng mới. Sàn nhà cũng là đất, hoàn hảo là được quét tước sạch . Chung quanh tuy cũ nát, nhưng thắng ở chỗ rất gọn gàng, xem ra nương là người phụ nữ đảm .

      Nghèo sao chứ, trước đây mình phải cũng từ hai bàn tay trắng mà mua được nhà, mua được cửa hàng sao? Cũng sợ, chỉ sợ có chí khí. Mình có thể trọng sinh tại thế giới này, trong lòng vẫn rất vui vẻ, ít nhất có thân nhân, điểm ấy đủ rồi. Dựa vào năng lực của mình, tin tưởng có thể đứng vững được ở nơi này, có thể dẫn mọi người tới những ngày tháng tốt đẹp. Mạc Ngư Nhân tràn đầy tự tin nghĩ.

      "Tỷ, tỷ." trận ồn ào từ cửa vang lên, tiếp theo là ba cây củ cải trực tiếp xuất , bổ nhào lên giường. đứa ước chừng mười tuổi, người mặc y phục xám trắng chấp vá. đứa khoảng bảy tuổi, búi búi tóc , còn đứa cuối cùng chỉ mới khoảng bốn tuổi. C....cá....cái này vượt quá tưởng tượng của Ngư Nhân rồi. Nguyên tưởng rằng chỉ có đệ đệ, giờ lại nhảy ra đại đệ, tiểu muội, lại còn đệ đệ nữa. Cũng khó trách sao trong nhà lại khó khăn như vậy.

      "Tiểu Hổ, tiểu Mỹ, tiểu Kỳ. Các con được phá tỷ tỷ, thân thể nó còn chưa khỏe đâu. Tiểu Hổ, con mang theo tiểu Mỹ nấu cơm . Tiểu Kỳ, con ở lại, bồi nương và tỷ tỷ." Phụ nhân lưu loát phân phó. "Biết rồi, nương.", "Tỷ, đệ nấu cơm, hồi bưng tới cho tỷ. Tỷ nghĩ ngơi cho tốt nha." Tiểu Hổ ngoan ngoãn kéo theo tiểu Mỹ ra ngoài.

      Thoạt nhìn mấy đứa cũng tệ, bộ dạng ngoan ngoãn, hẳn là nương dạy dỗ tồi. biết tụi nó có biết chữ , thường trong tình cảnh này, phải rất dư thừa mới có thể để bọn học.

      Nếu phải vì cha của bọn chúng vì để các con có cơm ăn, theo đám người Bạch Tứ thúc ra khỏi thôn nhận việc, giúp người khác xây phòng ở, ai biết được, đột nhiên tường sụp, cha chúng bị đè, cứ như vậy bỏ lại đám nhi quả phụ. Lúc đó rất khó khăn, năm tỷ đệ bọn họ đều còn , thúc bá trong thôn ai giúp, ông nội bà nội lại càng thể trông cậy vào, họ còn hận thể đuổi họ càng tốt. Hà thị ôm tiểu Kỳ, sắc mặt ảm đạm, rũ đầu, trong lòng đau khổ.


      Ruộng chỉ còn vài mẫu đất khô cằn, trồng được lương thực gì. Đất tốt đều bị gia gia nãi nãi của chúng lấy hết, còn dưới danh nghĩa tốt đẹp là trông giúp. Chỉ là tới giờ, trông qua hai năm rồi cũng đưa được gốc thông nữa. Bình thường, nhà chỉ sống dựa vào việc trông mấy loại khoai ngô linh tinh gì đó, sản lượng cao, chỉ đủ cho cả nhà đói. Đấy là lúc thu hoạch tốt, gặp lúc ông trời tâm tình tốt, mọi người đều đói bụng.

      Nhìn nương trầm tư, cả người toát ra hơi thở áp lực, cảm giác đau khổ. "Nương, con muốn ra sân ngồi chút, hít thở khí." Mạc Ngư Nhân ngẩng đầu .

      Hà thị cuống quýt buông tay tiểu Kỳ, nâng Mạc Ngư Nhân dạy, đưa nàng ra sân.

      Sân lớn, bốn phía đều là tường đất cao nửa thước. Bên góc tường phía đông có chất ít củi, còn có đám hoa cúc. vậy hoa trong phòng chính là hái từ đây . Bên cạnh còn có mấy cây gậy trúc, chắc là dùng để phơi phần áo. Góc tường phía tây là cái lồng gà, chỉ là chẳng có con gà nào cả, có vẻ là lồng vứt . Còn có cuốc xẻng này nọ. Sân chính sân là cánh cửa cũ nát. Trong nhà vô cùng đơn giản, nơi nơi đều lộ cảnh nghèo khổ.

      Sau phòng ở còn có sân sau, nhìn từ đây qua thấy gì. Phỏng chừng bên trong cũng có gì đáng giá để xem. Mạc Ngư Nhân tỉ mỉ đánh giá bốn phía, càng xem càng hiểu tình hình.
      Kem ĐáChris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Làm quen nhà mới

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com


      "Nương, tỷ tỷ, ăn cơm thôi." Tiểu Hổ từ phòng bếp gọi vọng ra.

      Phòng bếp được xây ở cạnh sân, lát bằng cỏ tranh, bốn bề đều hở. Bây giờ là mùa hè sao, tới mùa đông biết làm sao để nấu cơm nữa, sợ là lạnh chịu nổi.

      Đồ ăn bày ra cái bàn cũ nát ở nhà chính, tuy vậy, bàn vẫn được lau rất sạch. đĩa dưa muối , thoạt nhìn chắc là do tiểu Hổ làm, còn có dĩa rau trộn. Nhìn chén canh suông, sợ là mỡ ít muối rồi. Còn có rổ bánh ngô. Đồ ăn thực đơn giản, so với nhà bình thường đáng nhắc tới.

      Than tiếng, Mạc Ngư Nhân cầm lấy đôi đũa, gắp ít rau và bánh ngô bắt đầu ăn cơm. bàn cơm rất im lặng, mọi người , chỉ tập trung ăn. Ngay cả tam đệ tiểu Kỳ nhất cũng im lặng, nhìn qua rất có gia giáo. biết phụ nhân nhà nông như nương sao có thể dạy dỗ lễ nghi bàn cơm được tới như vậy.

      Cơm nước xong, tiểu Mỹ nhu thuận thu thập bát đũa vào bếp rửa. Tiểu Hổ mang theo tiểu Kỳ ngồi xổm ở sân xem kiến. Nhà chính chỉ còn lại Hà thị và Mạc Ngư Nhân. Ngư Nhân kiếp trước và Ngư Nhân kiếp này cùng tên, tốt quá, nếu nàng có cảm giác được tự nhiên. Hà thị ngồi ghế, nhìn Ngư Nhân, muốn lại thôi.

      "Nương, sao vậy, có chuyện gì vậy ạ?" Ngư Nhân hỏi.

      "Nương muốn cùng con thương lượng. Con cũng mười ba rồi, trước kia con thích may vá này nọ, nương cũng bắt con. Tốt xấu gì lúc đó cha con cũng còn, sống quá khổ." tới đây, Hà thị lại ảm đạm. Cái này cũng trách được con bé, muốn trách cũng chỉ có thể trách số mệnh. Chỉ là, tại cha sấp mất, gia đình này chỉ có thể dựa vào mình và Ngư Nhân. "Trước kia sao, nhưng tại, trong nhà ngày càng.... ngày càng khổ, nương muốn cho con theo nương học trồng trọt, may vá, như vậy tốt xấu cũng có thể bổ sung chút đồ dùng. Lúc họp chợ, cầm lên trấn bán, nhiều ít cũng đổi được chút tiền về." Hà thị cuối cùng cũng ra tính toán của mình.

      Thêu hoa, nghe là biết làm nổi. Kiếp trước nàng ngay cả nút áo cũng khâu được, tại bảo nàng cầm cây kim kia mà may, nhất định được. Hơn nữa, ngồi vài canh giờ, mắt nhìn chằm chằm miếng vải, kia phải là đòi mạng nàng sao? được, được. Nghĩ vậy, Ngư Nhân ngẩng đầu:" Nương, con trước kia chưa từng may qua cái gì. tại mới bắt đầu học kịp đâu. Nếu cứ để tiểu Mỹ theo nương học, con mang tiểu Hổ trồng trọt chút đồ ăn ."

      Tiểu Mỹ, đừng trách tỷ tỷ, tỷ cũng cũng cầm nổi kim thêu đâu. Tỷ nhanh chóng nghĩ biện pháp kiếm tiền, để mấy đứa sống tốt hơn.


      "Được rồi, nương vậy thôi, nếu con muốn để tiểu Mỹ theo nương." Hà thị bất đắc dĩ .



      "Nương, con muốn qua sân sau xem, nương đỡ con qua ." Ngư Nhân làm nũng .

      Dưới cái nâng của Hà thị, Ngư Nhân đứng giữa sân nhìn nhìn. Oa, phòng lớn, tiền viện cũng , nghĩ rằng hậu viện lại lớn như vậy. Trái phải đều rộng ít. Lúc trước chú ý, tại đứng ở đây mới phát chung quanh nhà mình có người. Phía sau hậu viện giáp với ngọn núi. Núi lớn , là núi hoang. tại là ngày đại hạ, núi cũng có mấy cây cối. Liếc mắt nhìn cái chỉ thấy vài bụi cây thấp bé, còn lại toàn đá. Núi phải núi tốt, bất quá, bây giờ còn chưa lên tới đó nhìn, chưa thể kết luận được là có ích gì . Hậu viện có mấy luống đất trồng rau. Rải rác mấy thứ rau xanh dưa chuột này nọ. Rất ít, vừa nhìn là biết dinh dưỡng đầy đủ. Trừ bỏ đất trồng rau, còn có cái giếng nước, nhà tranh thấp bé. Mấy chỗ khác đều trống rỗng, vừa nhìn là biết.

      Trở lại trong buồng. Vừa nằm xuống, trong lòng Ngư Nhân cũng ê ẩm. Nhìn gia đình này, kết hợp với cảm xúc vốn có của thân thể này, Ngư Nhân nắm tay Hà thị, :" Nương, đừng lo lắng, cũng đừng nản lòng. Cha mất, nhưng còn con và nương cùng nhau chiếu cố mấy đứa , có ngày sống khá hơn."

      "Con ngoan. Nương sao, nương thương các con thôi. Nương cố gắng. Chờ về sau cùng nhau sống những ngày lành. Con trước nghỉ ngơi , để thân thể dưỡng tốt là quan trọng nhất. Nương thêu ít đồ. Ba ngày nữa có hợp chợ, nương đem bán lấy ít tiền." Hạ thị an ủi Ngư Nhân. Nhìn nương rời khỏi phòng, Ngư Nhân thầm thề, nhất định phải mau chóng tìm biện pháp kiếm tiền.

      Vì mình, cũng vì thân nhân.


      "Tỷ tỷ." Nghe giọng này liền biết là đại đệ tiểu Hổ tính tình nóng nảy rồi. Ngư Nhân mỉm cười nhìn mấy đệ đệ muội muội này. Đứa nào cũng rất đáng , được nương chỉnh đốn thực gọn gàng.

      "Tỷ, đệ sau này nghịch ngợm ham chơi nữa. Nếu phải tại đệ, tiểu Kỳ cũng theo đệ mà lao vào nước. Nếu như vậy, tỷ cũng vì cứu tiểu Kỳ mà bị chìm. Đều tại đệ tốt."

      Tiểu Hổ khổ sở muốn khóc.

      "Được rồi được rồi, tỷ tại rất tốt, có việc gì. Ngày mai tỷ có thể tự mình ra ngoài lại, tỷ còn muốn mang đệ chung quanh chút. Ở trong phòng cũng khó chịu."

      "Tiểu Kỳ nữa, tiểu Kỳ cũng muốn cùng tỷ tỷ, nhị tỷ cũng nữa." Tiểu Kỳ đáng ghé vào bên giường, nhìn đại tỷ nhà mình.

      "Được, ngày mai cùng . Bất quá, phải lưu lại người ở nhà với nương." Ngư Nhân an bài.

      "Tỷ, để muội ở lại, muội có thể giúp nương chọn chỉ, se chỉ. Nương trước kia cũng cho muội đụng vào đồ thêu của nương, muội còn quá . Chỉ là muội bảy tuổi, có lúc còn trộm kim của nương may y phục cho mình đó." Tiểu Mỹ trừng mắt to nhìn Ngư Nhân.

      Nhìn mấy đệ đệ muội muội ngoan ngoãn nhà mình, Ngư Nhân trong lòng rất cảm động. Có người nhà tốt, có huynh đệ tỷ muội tốt. Nàng thầm quyết định, ngày mai nhất định phải nhìn khắp nơi, nhìn xem có thể tìm được biện pháp kiếm bạc . Đúng rồi, còn phải hỏi xem đây là niên đại gì. Nếu như là niên đại có trong lịch sử, có lẽ có thể dựa vào chút kiến thức lịch sử ít ỏi của mình kiếm ít bạc.

      Mặt trời muốn lặng, hoàng hôn buông xuống, ngày đầu tiên tới dị thế cứ vậy sắp trôi qua. Tương lai chờ đợi mình là cái gì, là những ngày tràn ngập nắng hay trời u đen tối. Cái đó cũng quan trọng, chỉ cần trong lòng có hy vọng. Hết thảy khó khăn đều qua. Dựa vào hai bàn tay mình, nhất địch có thể gặt hái được tốt đẹp, để người nhà có thịt ăn, có áo đẹp mặc. Ngày đó quá xa. Ông trời nếu cho mình xuyên tới thân thể này, nhất định có đạo lý của ông. Mặc kệ là tốt hay xấu, Ngư Nhân đều cảm tạ ông. Cảm tạ ông trời cho mình có người nhà, có huynh đệ tỷ muội, nhiêu đó đủ rồi. Ngư Nhân trong lòng dần tiếp nhận thân phận mới.

      Cố lên, Ngư Nhân, ngươi làm được.
      Kem ĐáChris thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Quen thuộc hoàn cảnh.

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Ngày kế tiếp, thời tiết rất tốt. Ngư Nhân sớm tỉnh, tùy tiện rửa mặt. Tiếc rằng cách nào đánh răng như trước, bất đắc dĩ phải lấy chút muối trong bếp để súc miệng, lúc này mới thôi. Ngư Nhân cảm giác thân thể mình so với ngày hôm qua đỡ hơn nhiều. Ít nhất cũng có thể tự mình làm việc, cần nâng đỡ.


      Đứng trong viện, bầu trời trong xanh, ngàn dặm mây, ngày tốt. Hy vọng đây là khởi đầu đầy hy vọng. Bây giờ còn sớm, nắng coi như còn dịu, lại thỉnh thoảng có gió thổi qua nữa. Thực thoải mái. Bốn phía gian nhà đều là màu xanh biếc mắt, xa xa là từng mảnh đất vườn. Xa hơn nữa chính là núi cao, sau viện vẫn là ngọn núi hoang hôm qua nhìn thấy.

      biết bên kia núi là gì. Hôm nay nên tìm cơ hội lên nhìn thử. Đem hoàn cảnh chung quanh tìm hiểu biết ràng mới có thể tính toán được.

      Trông lại gần, trong viện mọc đầy cỏ, mấy cây cỏ này ra lớn lên rất tươi tốt, khiến cho sân thêm màu xanh ngát. Sân quét sạch. Nương sáng sớm có lẽ tới đây, điểm tâm chắc cũng làm xong.

      Duỗi chân mấy cái, lại chạy tại chỗ vài chập, Ngư Nhân làm vài động tác thể dục đơn giản. Thân thể này trước nay tốt, cũng dám làm quá, kế hoạch tập thể dục cứ chậm rãi mà làm.

      Tập xong, Ngư Nhân vào buồng trong. Tiểu Hổ và tiểu Mỹ còn ngủ, mùa hè ngày dài, ấn theo giờ đại, bây giờ hẳn là khoảng sáu giờ. Nhìn bọn nó ngủ say sưa, nhẫn tâm đánh thức. Tiểu Kỳ ngủ với nương. Trong nhà có hai sương phòng, ở giữa là nhà chính, tổng cộng là ba phòng. sàn đều là đất.

      “Tiểu Hổ, tiểu Mỹ, rời giường thôi. Mặt trời chiếu tới mông rồi.” Ngư Nhân chọt chọt nách tiểu Hổ. Tiểu Hổ lăn lông lốc bò lên, vừa dụi mắt vừa nhìn Ngư nhân:” Tỷ, sao tỷ gọi đệ sớm chút. Đệ còn muốn giúp nương làm điểm tâm.” Ngư Nhân khỏi cười. Tiểu tử ngốc này, hiểu chuyện. Nương dậy từ sớm, cơm nước cũng xong lâu rồi.
      “Nương nấu rồi, mấy đứa mau dậy vệ sinh . Hôm nay mấy đứa và tỷ ra ngoài, tỷ muốn dạo.” Ngư Nhân bên đẩy tiểu Mỹ, bên .

      Điểm tâm chẳng qua chỉ là vài cái bánh bột ngô, còn thố canh gạo kê, dĩa dưa muối. Rất đơn giản, nhưng Ngư Nhân ăn rất ngon. Thời đại này tuyệt, cái gì cũng tươi tốt, bị ô nhiễm. Ăn vào miệng thơm.

      Cơm nước xong, Ngư Nhân và nương chuyện, rồi mang tiểu Hổ ra ngoài.

      “Tỷ, chậm chút, từ nhà ta đến thôn cũn gần, cẩn thận đá đường. Ài, nếu hồi xưa cha cãi nhau với ông bà nội chúng ta đâu cần rời thôn xa như vậy.” Tiểu Hổ vừa vừa chuyện.

      Thoạt nhìn cái nhà này còn rất nhiều chuyện phải tìm hiểu đây. Ít nhất là quan hệ thân thích và hàng xóm láng giềng cũng cần phải hỏi thăm. Ngư Nhân vừa vừa suy nghĩ:” Tiểu Hổ, đệ xem vì sao cha cãi nhau với ôn bà nội, tỷ vẫn chưa .” Ngư Nhân bắt đầu lời khách sáo với đại đệ.

      “Tỷ, sao tỷ được, trước kia phải tỷ vẫn thân cận với cha sao? Sao tại lại .”

      Tiểu Hổ lắc người khinh thường, bất quá vẫn tiếp:” Cha vẫn theo Bạch Tứ thúc ra ngoài làm việc, nhiều ít cũng có thể kiếm chút tiền cho gia đình, so với thúc thúc tốt hơn nhiều. Tính tình cha lại ngay thẳng, quen nhìn ông bà nội bất công. Trong nhà có đất vườn tốt đều phân cho đại thúc và tiểu thúc, tới nhà chúng ta chỉ còn mấy oa đất hoang. Cái nhà sau núi hoang đưa cho chúng ta là cấp nhà. dễ nghe. Người nào khôn biết, núi kia ngay cả cây cũng lớn nổi. Cha trước kia lúc chưa thành thân, kiếm được tiền đều đưa cho gia đình. Gia đình con bà nó. Cha thành thân còn sau cả đại thúc và tiểu thúc. Tiền của cha đều trợ cấp cho mấy thúc thúc hết.” Tiểu Hổ thở phì phì.

      “Lúc cha thành thân, bọn họ muốn ở riêng. Kết quả là phân gia. Cha trong cơn tức giận, liền mang theo nương tới sau núi hoang xây nhà ở. Nhà trong thôn cũng bỏ luôn. Đương nhiên, ông bà nội cũng cho ông, sớm bị thúc thúc bọn họ chiếm rồi.” Tiểu Hổ xong, cước đá hòn đá xa.

      Ngư Nhân đối với ông bà nội danh nghĩa đại khái có chút ấn tượng.

      Ước chừng non nửa canh giờ, tới cửa thôn, đám con nít ngồi mặt đất,
      “Tiểu Hổ, lâu thấy ngươi tới chơi, đến đây, chơi đả thạch với bọn ta này.”

      thằng nhóc cỡ tuổi tiểu Hổ hô lên.

      “Lâm tử, ta chơi, gần đây tỷ ta bị bệnh, ta phải phụ giúp nương. Các nươi chơi , ta mang tỷ ta dạo.” Hổ tử đáp.

      Cửa thôn có mấy cây dương cao lớn, lá cây xào xạt rung. Có mấy cái cối xay lớn quăng ở đó, chắc là bỏ rồi.

      Tiếp tục vào thôn, gió thổi lên từng trận bụi cát. Chỗ này cổ đại tốt, gió chút có bụi đất.

      “Ngư Nhân, lại đây, nghe mấy ngày trước cháu sinh bệnh, qua đây cho thím xem chút.” phụ nhân béo người từ trong nhà ra.

      “Bạch tam thẩm, tỷ của con vừa khỏe, ghé thôn dạo chút.” Tiểu Hổ iafnh trả lời. Hoàn hảo, may là có tiểu Hổ, nếu chính mình cũng nhớ ra người này, rất ổn. Ngư Nhân thầm may mắn. “Tam thẩm, con và tiểu Hổ tùy tiện chút, qua ngồi. Tụi con trước nha.”

      Ngư Nhân chạy nhanh kéo tiểu Hổ . Nhà cửa trong thôn kết cấu chủ yếu là có sân sau. Chỉ là có lớn có . Chắc là liên quan tới giàu nghèo.

      Ở trong thôn vòng vèo hồi, thỉnh thoảng lại tiếp đón vài người. tiểu Hổ đều giành đáp trước, điều này cũng miễn cho Ngư Nhân gặp nguy. Mình mới tới đây, chưa nhận thức nhiều người. tại thông qua tiểu Hổ, chính mình cũng biết được ít. Xem mọi người mặc, nam đều là áo dài màu xám trắng, dưới là quần bằng vải bố. Nữ cơ bản cũng là áo dái xám trắng, nhưng khoác thêm áo choàng ngắn, hạ thân đều là váy dài, đồng nhất. Cổ đại là cổ đại, cũng biết là người triều đại nào. chút nên hỏi thăm cho .
      “Tỷ, tới chỗ thôn trưởng rồi. Thôn trưởng cũng coi như người tốt, rất công chính, bình thường có tranh có tranh cãi gì cũng là ông ấy xử lý.” Tiểu Hổ với Ngư Nhân.

      “Tiểu Hổ, năm nay là năm gì, tỷ còn hơi mơ màng, đệ .” Ngư Nhân vẫn là quyết định trực tiếp hỏi tiểu Hổ. Nó lo lắng hỏi:” Tỷ, tỷ sao vậy, cái này cũng . Xem ra tỷ là bệnh tới hồ đồ rồi. Năm nay là năm Thiên Kiền thứ năm mươi sáu. Tiểu hoàng đế đăng cơ được năm năm. Từ sau khi Kiền hoàng này đăng cơ, thiên hạ thái bình. Ừ, chúng ta về sau cũng sống tốt.” tiểu Hổ nhìn Ngư Nhân cười, lộ ra hàm răng. Kỳ lạ, ràng có kem đánh răng, sao răng tiểu Hổ lại trắng như vậy.
      Mà, đây phải niên đại mình biết, xem ra là xuyên tới thời tồn tại rồi.

      Thôi vậy, chính mình phấn đấu .
      ChrisKem Đá thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Lần đầu giao chiến

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Tiểu Hổ mang theo Ngư Nhân tới cái hẻm. Đường trong thôn đều là đường đất, chỉ có ít hộ trước nhà trải vài phiến đá vụn. Nơi này mỗi lần mưa chắc biến thành đầm lầy mất.


      “Nhìn kia, là nhà ông bà nội. Bên cạnh là nhà của đại thúc và nhị thúc. thôi, đừng cùng bọn họ va chạm. Nếu lại bị thuyết giáo.” Tiểu Hổ kéo Ngư Nhân nhanh vài bước.

      “Ngư Nhân, tiểu Hổ, tụi bây làm gì đó. Cha tụi bây mất, mấy thằng nhóc bây cũng thèm tới thăm ông bà nội nữa. Nương tụi bây còn kỳ hơn, là tới ở với chúng ta, nó nhất quyết chịu.” lão phụ nhân vừa vặn ra, hô to với bên này. Lão phụ nhân ước chừng sáu mươi tuổi, đầu búi , tóc bạc. búi tóc có đeo cây thoa bạc, dưới ánh mặt trời rất chói mắt. thân mặc áo choàng bằng vải bông, phía dưới là váy bông cùng màu. Mấy thứ tỷ đệ bọn họ mặc người quả so nổi. Bọn họ là vải bố thô, lão phụ nhân là vải bông, biết tốt hơn nhà họ bao nhiêu lần. Lão phụ nhân này vừa nhìn là biết là nhân vật lợi hại. Nhìn ánh mắt kia, tuyệt đối mờ, sáng hơn ăn trộm nữa.
      Tiểu Hổ theo bản năng lui về sau mấy bước.

      “Bà nội, con vừa rồi sinh bệnh, bà biết sao. Con còn nhớ nương có chạy tới mượn bạc của bà. Hoàn hảo là mạng con lớn, tốn bạc khỏi. Nếu á, bà đúng là nhìn thấy con được nữa.” Ngư Nhân che trước mặt tiểu Hổ. Tuy là lần đầu tiên gặp lão phụ nhân này, nhưng vừa rồi lúc vào thôn, tiểu Hổ oán giận ít trước mặt Ngư Nhân. Cho nên, Ngư Nhân đối với tình huống tại có chút hiểu biết. Tiểu Hổ sợ lão phụ nhân này, nhưng Ngư Nhân sợ. Nàng tốt xấu cũng lăn lộn ngoài xã hội rồi, nông phụ nho ở thôn quê lẽ đấu lại? Vậy uổng phí hai kiếp sống quá.

      Tiểu Hổ vẫn nhát gan như trước, nhưng Ngư Nhân này hình như giống. Trước khi sinh bệnh, nhìn thấy bà sợ hãi rụt rè. Tức cũng dám lên tiếng. tại nhìn xem, mặt tuy gầy, nhưng ánh mắt rất sáng, miệng cũng lanh lợi. Trong lòng Bạch lão thái nghĩ thầm. “Bà nội thân thể tốt, ông nội của mấy đứa cũng già rồi, làm gì cũng được chỉ trông cậy vào huynh đệ tụi nó nuôi. Cha tụi bây lại… Hai lão già chúng ta ngày càng khổ, còn bạc dư.”

      Bạch lão thái xong lại lập tức phân phó:” Hai đứa tới, vừa lúc trong nhà chọn mầm đậu. Mắt bà nội tốt, hai đứa tới giúp chọn .”

      Vừa gặp muốn tỷ đệ họ giúp bà ta làm việc. Nghĩ hay , lúc mình bệnh, thân là bà nội cũng thèm thăm. tại mình vừa khỏe, bắt đầu sai bảo này nọ, ngu mới nghe theo. “Bà nội, nương còn chờ con và tiểu Hổ về giúp, trước đây.”

      Ngư Nhân mang theo tiểu hổ chạy về phía bên phải. Xa xa còn nghe thấy tiếng mắng:” Nhãi con, vô tích .”

      Mấy chữ này khiến Ngư Nhân rất tức giận, hận thể trở về cùng lão thái thái kia cãi trận. Được rồi, chị đây nhẫn, chị đây vừa tới, chờ ta ổn định rồi, xem ai dám khi dễ. Kính già trẻ, đấy là đối với người tốt với ta thôi.

      “Tỷ, lần này tỷ thực dũng cảm. Trước kia bà nội gọi tỷ làm việc, tỷ dám lên tiếng. Bà nội thích sai chúng ta, nhưng hai tiểu tử nhà đại thúc, còn có nha đầu nhà tiểu thúc, bà dám.” Tiểu Hổ ngắt ít cỏ dại ven đường, căm giận
      ” Trước kia khác, tại khác. Qua lần bệnh, tỷ hiểu được, mệnh là của bản thân, phải sống cho tốt. Người khác kính mình thước, mình mời lại người ta trượng.” Ngư Nhân nắm nắm tay trả lời.

      “Tỷ, gì mà thước trượng, nghĩa gì?” Tiểu Hổ có chút hiểu.

      Ha ha, ngại quá tiểu Hổ à. Bộ dạng này của đại đệ đáng . Nàng nhất thời sơ ý, đem câu hay dùng kiếp trước lại.
      Ngư Nhân kéo tay tiểu Hổ tiếp tục .

      “Tỷ, tỷ xem, đại thúc và tiểu thúc cũng kỳ. Trước kia cha còn sống, họ còn thường qua chỗ chúng ta ngồi chút, đem ít đồ ăn tới. Nhưng tại, cả bóng dáng cũng chả thấy. Nương , bọn họ sợ chúng ta đến làm phiền họ. Nhà chúng ta nhiều con nít, sợ chúng ta tới ăn cơm chùa.” Tiểu Hổ vừa vừa .

      Ài, đều đứa nhà nghèo trưởng thành sớm. Tiểu Hổ tuy còn chưa quản gia được, nhưng đạo lí đối nhân xử thế hiểu ít. Xem sân nhà lão phụ nhân vừa rồi kìa. Tiền viện nhìn , trái phải đều có phòng ở. Tiền viện có chia riêng, xem ra là sân chung. Nhưng phòng làm cửa riêng. Đại thúc tiểu thúc còn chưa thấy, biết là dạng người gì. Nhưng theo lời tiểu Hổ , cũng là kiểu vô cảm thôi. Vậy cũng tốt, mọi người ít lui tới, đỡ phải về sau phải chiếu cố này nọ.
      Ước chừng hơn nửa canh giờ hết thôn. Thôn lớn , khoảng ba mươi hộ, đều là tường đất. Kết cấu có khác, nhà giàu phòng lớn, nhiều phòng. Nhà nghèo cũng có sân, nhưng phòng . cơ bản mỗi nhà đều có vài loại cây ăn quả. Bất quá đều thiếu dinh dưỡng. Xem ra, người nơi này giỏi chăm sóc mấy thứ này. Cỏ dại chung quanh rất tươi tốt, còn xen lẫn hoa dại. Rất có sức sống.

      Dưới hướng dẫn của tiểu Hổ, Ngư Nhân lại tới cửa thôn. Đám nhóc kia rồi, mặt đất còn lưu lại mấy cục đá . Thứ giải trí của mấy đức nhóc đều thực đơn điệu, chính là nghịch đá, làm cái ná đơn giản bắn chim. Xem ra, mình có thể đem mấy trò giải trí của kiếp trước mở rộng ở đây. Trẻ nhà nghèo nhiều, nhưng nhà giàu cũng nhiều. Nếu như tính toán tốt chút vẫn có thể làm giàu đó. Ngư Nhân hưng phấn nghĩ.

      “Ngư Nhân, tiểu Hổ, hai đứa bây làm gì đấy.” giọng lớn vang lên đầu. Đối diện là đại hán khoảng ba mươi tuổi, áo dài bằng vải thô, vai khiên cái cuốc. Cái cuốc còn treo hai con cá lắc. Cá lớn, nhưng đủ để nấu canh cá. Ngẫm lại, nàng muốn chảy nước miếng. Canh cá thơm ngào ngạt, lại bị ô nhiễm. Nhưng nghĩ nghĩ vậy, vẫn là nên tìm cách kiếm bạc trước . Cá từ từ tính.

      “Nhị thúc, con và tỷ tỷ vào thôn chút, tại phải về.” Tiểu Hổ kéo Ngư Nhân muốn . “ có gì ít chút. Mà về nhớ cho nương bây là, hồi trước cha bây có mượn ta hai lượng bạc, nhớ trả sớm. Nhà ta cũng dư dả, còn trông cậy vào bạc kia để mua bán đấy.” Nhị thúc trừng mắt nhìn tiểu Hổ và Ngư Nhân.

      Tiểu Hổ kéo Ngư Nhân đường chạy, tới nhà mới dừng lại.

      Nhị thúc này phúc hậu. Cha vừa mất bao lâu, tìm chúng ta đòi tiền. Đừng là bạc kia mượn hay giả, nhà ta nhi quả phụ, khó mà làm gì được. Ài, cha à, sao cha lại có cái thể loại huynh đệ cha mẹ như vậy chứ. Chờ sau này ta kiếm được nhiều tiền, xem các người có đỏ mắt, đến cầu ta, ta cũng cho. Ngư Nhân oán hận nghĩ.
      ChrisKem Đá thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :