1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vận động khố hạ bí mật Tác giả: Mê Dương ( 12c - 1pn Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThảoTrần

      ThảoTrần Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      49
      Vận động khố hạ bí mật
      [​IMG]



      Tác giả: Mê Dương

      Dịch: Quicktrans kaka

      Biên tập: Phiêu Linh

      Sửa lỗi: Daniel

      Thể loại: đam mỹ tiểu thuyết, đại

      Tình trạng bản gốc: Hoàn​

      ~Chương thứ nhất~


      Y Lĩnh trấn chỉ là sơn trấn bình thường. Nhưng vì rằng dân cư rất thưa thớt, hầu như thấy có ô nhiễm do con người gây ra, nên cái trấn này tách biệt hẳn, mang đầy mỹ cảm tự nhiên.

      Hôm nay, ngàn dặm mây, ánh nắng tươi sáng, khí trời tốt, làm cho lòng người sảng khoái. Nhưng dưới chân núi, Lâm Kì Vĩ, thân là hiệu trưởng Cao trung Thượng Lạc, chút cũng buồn đứng dậy. Khủng hoảng tài chính xảy ra toàn thế giới, ngay cả cái trấn hoang vu này khó mà may mắn thoát nạn. Chuyện tiền nong, vốn dĩ là nỗi căng thẳng của Cao trung Thượng Lạc. Trước kia đều dựa vào tấm lòng vàng của các xí nghiệp quyên góp mới có thể chống đỡ được; nhưng nay các khoản quyên góp đều thinh lặng, nhà trường lập tức kề bên phá sản, phải đóng cửa. Cái Lâm Kì Vĩ lo lắng, phải cho tiền đồ sau này của mình, mà là hơn trăm người trong trường.

      được học chính là học sinh! Nếu Cao trung Thượng Lạc sụp đổ, chúng nó nên làm cái gì bây giờ? Muốn học phải xa hơn mấy chục cây vào thành phố, việc mỗi ngày ngồi xe lại lại tuyệt đối có khả năng. Mà ví bằng muốn ở lại trường, với đời sống túng bấn nay, căn bản là gia đình đủ sức chi trả phí nội trú đắt đỏ. Chúng duy nhất chỉ có cách là tạm nghỉ học. Tuy rằng những học sinh này ngỗ nghịch hạng nhất, thành tích chót cùng, nhưng với lũ đầu còn chốc ấy, tự bản thân thấy chúng đều tốt cả. Lâm Kì Vĩ lòng thương các học sinh của mình. Vì tương lai của chúng mà phiền não đến phát điên, phải cố nghiến răng chịu đựng. Rồi dù muốn, nhưng sau cùng xem xét kỹ càng ngoài việc tìm đến “Người kia” xin giúp đỡ, còn cách nào tốt hơn.

      Cưỡi xe máy, đầm đìa mồ hôi lên đỉnh núi, Lâm Kì Vĩ ngửa đầu nhìn tấm biển lấp lánh ánh vàng “Cao trung Quốc tế Hữu Thượng”, khinh thường xì tiếng

      “Đồ hợm của!”

      Lâm Kì Vĩ mình đầy khí thế “Tráng sỹ trở về”*, bước nhanh vào nơi hoàn toàn tương phản với ngôi trường đơn sơ giản dị của mình. Nơi này kiến trúc nguy nga, hùng vĩ, tráng lệ; làm khí thế trong cũng bị vơi ít.

      “Có qua có lại! Cái ghế hiệu trưởng chính là điều kiện. Ngươi nghĩ thế nào?” Người chừng ngoài ba mươi, âu phục phẳng phiu, khôi ngô tuấn tú, nam tính phong độ hơn người, ngồi ghế dựa lớn sau bàn làm việc, dáng vẻ nhàn nhã thong dong, cười cười hỏi .

      “Bỏ mẹ cái điều kiện của ngươi ! Lục Thanh Vũ, ngươi là đồ lòng tham đáy, tiểu nhân bỉ ổi!” Đứng trước bàn, Lâm Kì Vĩ hổn hển chỉ vào mũi đối phương mắng lớn.

      thể nào! Ta thấy điều kiện tốt như vậy, ngươi lại hài lòng là sao?” Lục Thanh Vũ nhíu mày khó hiểu.

      “Hài lòng cái đầu ngươi! Ta chỉ đến mượn ngươi ít tiền chi tiêu, ngươi cũng chỉ là đồ nhà giàu mới nổi, giúp chớ, lại còn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, muốn nuốt Cao trung Thượng Lạc của ta, lẽ nào lại bỉ ổi?”

      là oan tày trời! Xin hỏi câu, nuốt cái trường sắp phá sản các ngươi ta được lợi gì? Ta là thấy bằng hữu của mình tội nghiệp, đành lòng nhìn ngươi và đám học sinh phiêu bạt đầu đường xó chợ, cho nên mới định mua lại, để bọn bình dân được cùng học với quý tộc chúng ta. Điều kiện như thế người khác cầu còn được, ngươi tìm đâu ra?”

      “Lại nữa! Ai là bằng hữu của ngươi!” Lâm Kì Vĩ nghĩ thầm. Từ bé, toàn bị tên siêu vô lại này ức hiếp, hôm nay còn muốn cướp ngôi trường quý nhất, nhịn được cả người run rẩy, mi mắt hơi đỏ.

      Lục Thanh Vũ nhìn người đàn ông trước mắt, bàn đến tuổi tác cũng tương đương mình, chỉ thấy cái tính tình nóng nảy đến đáng vẫn y như thuở mà trong lòng mềm nhũn, nhịn được bèn đến bên cạnh, tay kéo vào lòng.

      “Được rồi, đừng giận! Ta chọc ngươi nhưng chính lại là thương ngươi đó.” Dịu dàng đặt lên môi nụ hôn.

      “Ngươi làm cái gì vậy?” Lâm Kì Vĩ vừa sợ vừa giận, cố sức đẩy ra “Khốn kiếp! Ngươi nghĩ ta vẫn như hồi , dễ bị khi dễ như vậy sao!”

      đáng ghê tởm! Kẻ có tiền có phải đều biến thái như thế? Cái tên thiếu gia nhà giàu này, từ hễ thấy mặt liền động tay động chân với , vừa hôn vừa ôm, hại bị người khác cười là “Tiểu thiếp nhà giàu”. Nỗi sỉ nhục này đến bây giờ vẫn quên được. Hôm nay, thù mới hận cũ cùng nảy lên trong lòng, Lâm Kì Vĩ tức khắc hô tiếng, nhào tới.

      “Lục Thanh Vũ! Ông đây đánh chết ngươi!”

      Bị đè ở bàn nhưng Lục Thanh Vũ hình như đếm xỉa gì, cũng sợ, trái lại vẫn cười cười mà bảo.

      “Hoá ra Tiểu Vĩ nhà ta thích thừa lúc người ta ngồi mà nhảy lên cưỡi hả?”

      “Ngươi còn !” Lâm Kì Vĩ túm lấy cổ áo , căm phẫn hô to “Ông đây là đai đen tam đẳng đó! Có tin hay ta đánh ngươi hộc máu bây giờ!”

      “Ta tin, ta đương nhiên tin rồi! Tiểu Vĩ nhà ta thi đấu võ thuật, trận nào ta cũng đều xem hết đó.”

      “Cái… Cái gì?” Lâm Kì Vĩ nghe vậy sửng sốt, con mắt mở lớn “Ngươi gạt người sao?”

      “Ta có gạt ngươi. Có muốn ta cho ngươi nghe địa điểm và thời gian ngươi thi đấu?”

      “Ngươi có bệnh hả? xem ta thi đấu làm cái gì?”

      “Tiểu Vĩ mặc võ phục dáng vẻ gợi cảm như thế, ta tại sao có thể bỏ qua chứ?”

      “Cái… Cái gì gợi cảm? Ngươi ít bậy !”

      Lâm Kì Vĩ xấu hổ đan xen giận dữ, khuôn mặt màu tiểu mạch dưng đỏ lên chút. Thấy dáng vẻ xinh đẹp của , Lục Thanh Vũ tâm thần rung động, hận thể ngay lập tức đem đặt dưới thân, hung hăng trút hết dục vọng mãnh liệt chất chứa nhiều năm ra. Nhưng vì muốn “đánh rắn động cỏ” nên vẫn ung dung, ngầm đưa ra mồi nhử lớn hơn.

      “Tiểu Vĩ, ta biết trường các ngươi có câu lạc bộ võ thuật hết sức lợi hại. Ngươi nghĩ coi, nếu trường phá sản, thế những tuyển thủ khổ luyện nhiều năm ấy phải bỏ luyện tập. Ngươi nhẫn tâm nhìn bọn chúng thất bại như thế sao? Nếu mà hai trường chúng ta hợp lại làm , ta cam đoan thành lập ngay câu lạc bộ võ thuật cho chúng, cho phòng tập tốt nhất, mời huấn luyện viên giỏi nhất, cấp kinh phí tối đa; chừng có thể giúp bọn chúng đoạt được chức vô địch toàn quốc ấy chứ.”

      “Chức vô địch toàn quốc?” Lâm Kì Vĩ nghe vậy, con mắt sáng ngời. Người kia làm sao biết được việc dìu dắt câu lạc bộ đạt được chức vô địch toàn quốc là mơ ước lớn nhất của chứ?

      Lục Thanh Vũ nhìn thấy có chút dao động, lập tức thừa thắng xông lên.


      “Còn, để ngươi cùng với các học sinh bị ấm ức, ta quyết định đem tên hai trường chúng ta đặt ngang hàng, gọi là “Cao trung Thượng Lạc Hữu Thượng”! Ngươi nghĩ sao?” Lục Thanh Vũ ngoài mặt nghiêm trang, nhưng trong bụng trộm cười ngớt.

      Lâm Kì Vĩ vẫn chìm đắm trong mộng đẹp “Vô địch toàn quốc”, dĩ nhiên biết đó là cái bẫy, phát giác ra cái điều kiện này ra rất khó tin; trái lại trong lòng vô cùng xúc động vì người bạn thân thiết trước mắt.

      “Ngươi… Ngươi thực bằng lòng giữ nguyên cái tên Thượng Lạc?”

      “Đương nhiên, ta là giữ lời.”

      tốt quá! Lục Thanh Vũ, ta thay mặt toàn thể học sinh Cao trung Thượng Lạc, từ tận đáy lòng cảm tạ ngươi!”

      Haha, xem ra tên thiếu gia nhà giàu này tâm địa cũng quá vô lại. Chẳng những bằng lòng giữ nguyên tên trường, vẫn để học sinh được nhập học với học phí thấp như cũ, lại còn muốn lập câu lạc bộ võ thuật, giúp bọn giành được chức vô địch toàn quốc nữa. là người tốt a!

      Tuy chỉ là ánh mắt cảm kích của Lâm Kì Vĩ, cũng khiến Lục Thanh Vũ cảm thấy có chút tội lỗi, nhưng vì nghĩ cho tương lai, vẫn chút do dự mở miệng .

      “Chỉ có điều… Ta còn điều kiện.”

      “Đừng điều, là trăm điều ta cũng đáp ứng ngươi! Mau, ngươi !”

      Lục Thanh Vũ lộ ra nụ cười dịu dàng.

      “Tốt, vậy để ta từ từ cho ngươi biết…”

      Cao trung Hữu Thượng hổ là trường học quý tộc bậc nhất, ngay cả văn phòng Hội học sinh cũng rất xa hoa. Sàn trải thảm lông trắng tinh, đồ dùng trong phòng đều nhập khẩu từ Ý. Nhưng bây giờ, trong phòng lại là mưa gió trước cơn giông bão, bầu khí nặng nề bao phủ.

      thiếu niên thân hình cao lớn, ngũ quan sâu sắc, mặt mày toát ra khí chất hùng, đập bàn lớn tiếng giận dữ.

      “Có lầm ? Hiệu trưởng chúng ta có phải não bị nước vào rồi ? Lại mặc kệ lũ nhà quê làm thối nát trường học. là tức chết! Muốn ta sau này cùng những đứa hạng bét ấy học cùng khoá sao? Ta chết cũng làm!”

      “Tốt thôi, vậy ngươi cút ! Cái chức trưởng cán thể thao này ngươi làm, còn nhiều người muốn lấy lắm đó. Gặp lại sau, tiễn.” Thiếu niên khác tóc đen ngang vai, cầm trong tay điếu thuốc, ngồi vắt chân ghế salon, lành lạnh trả lời.

      “Vương Vũ Kiệt! Đừng bình chân như vại thế được ? Tống Tiệp cũng sai. Phải cùng những kẻ nhà quê ngu dốt muốn chết học chung khoá, quả thực làm người ta khó chịu mà.” Thiếu niên vóc người mảnh dẻ, đeo kính mạ vàng, diện mạo thư sinh, làm vẻ mặt khinh thường .

      “Học chung khoá chịu được sao?” Vương Vũ Kiệt mặt lộ nụ cười ác ý “Duẫn đồng môn cưng ơi, theo thông tin của ta, hiệu trưởng vì muốn mau chóng thiết lập mối quan hệ thân thiết, quyết định để cho học sinh hai trường chung sống đó.”

      “Ngươi cái gì? Ở chung sao?” Tống Tiệp sợ tới mức nhảy dựng lên.

      “Đúng vậy. Sau này tất cả các phòng đơn đều phải sửa thành phòng đôi. Hang ổ cho tình nha.” Vương Vũ Kiệt ngữ điệu châm biếm, nhổ bãi nước bọt.

      “Ác quá ! Ai muốn ở cùng đám nhà quê lỗ mãng đó kia chứ? Ta muốn tìm hiệu trưởng kháng nghị!” Duẫn Thiên Kì tuyệt đối chịu được vấn đề nghiêm trọng này, phải cùng lũ nam sinh thối ở cùng chỗ, nghĩ đến lúc cảnh tượng đáng sợ là tất thối bay đầy trời, cũng sắp muốn điên luôn!

      “Đúng, phải kháng nghị! Chúng ta nhất định phải kháng nghị! Ta chết cũng muốn ở cùng chỗ với người khác!” Tống Tiệp qua lại, nghĩ đến nhỡ ra cùng kẻ khác ở chung phòng, cẩn thận bị phát ra bí mật che giấu nhiều năm, , đường đường cán trưởng thể thao, có còn muốn sống ?

      “Kháng nghị được sao? Các người phải biết hiệu trưởng nham hiểm, phải làm như vậy đương nhiên là có tính toán. Các người đấu lại đâu.”

      “Ta nghĩ ra rồi! Tìm Vương Tử ! nhất định giúp chúng ta thoát khỏi vụ này!” Tống Tiệp trong đầu đột nhiên loé lên tia sáng, hưng phấn hô to.

      “Vương Tử” trong lời chính là người được học sinh và giáo viên mến, liên tiếp ba năm liền trúng cử Hội trưởng Hội học sinh, phẩm chất Vương Tử cao quý tựa cây tường vi.

      “Tống Tiệp, tin tức của ngươi chả đúng gì thế hả? Vương Tử Paris, phải tháng sau mới về kìa. Nước xa cứu được lửa gần, ngươi hiểu ?” Duẫn Thiên Kì tức giận trừng mắt, liếc cái.

      “Trời ạ! thể nào!” Tống Tiệp nhịn được ôm đầu kêu rên.

      “Tống Tiệp, phải, ngươi có bệnh à? Chẳng qua là bảo ngươi với nam sinh ở chung phòng, có bảo ngươi ngủ cùng giường với đâu? Ngươi kêu như thiếu nữ bị cưỡng dâm như thế làm gì?” Vương Vũ Kiệt liếc mắt nhìn .

      có… có mà, ta chỉ là quen ngủ mình, quen ngủ cùng người khác trong phòng mà thôi. được sao?” Tống Tiệp hai tay ôm ngực vẻ phòng vệ mà .

      “Được rồi, các người chớ ồn ào.” Duẫn Thiên Kì nhíu nhíu mày “Có lẽ nên nhanh dò la thử xem việc bố trí phòng ốc thế nào, việc này quan trọng lắm đó. Vạn nhất đúng như tính toán của chúng ta, phải xem có đổi cho nhau được hay .”

      sao, dù sao ta cũng hay ngủ ở ký túc xá.” Vương Vũ Kiệt nhún nhún vai tỏ vẻ hề gì.

      “Ngươi! Cái đồ công tử nhà ngươi! Sau này ngươi ở cùng người khác, vẫn muốn chạy qua ký túc xá nữ sao?”

      “Ở cùng người khác có gì nghiêm trọng? Cùng nhau cũng được a?” Vương Vũ Kiệt gẩy gẩy tóc, giọng điệu cợt nhả.

      “Tởm muốn chết! Ngươi sợ nhiễm bệnh sao?” Duẫn Thiên Kì chau mày tỏ ý căm ghét.

      “Yên tâm, bổn thiếu gia đều có mang áo mưa. Ngươi có muốn thử lần hả, tiểu xử nam dễ thương?” Vương Vũ Kiệt trêu chọc.

      “Hừ, ai muốn hả? Bổn thiếu gia xử nam sao? Lần đầu tiên của ta, phải chờ tới sau lễ cưới mới hiến cho lão bà của ta, ta cần giống các người bụng đói ăn quàng đâu!”

      “Tống Tiệp, ngươi nghe chưa? Thiên Kì này là đồ xử nam mà dám ở đây xằng. Ngươi dù sao cũng là “Thiên nhân trảm”, còn ra dạy cho tình tuyệt vời như thế nào .”

      “Thiên nhân trảm”? Tống Tiệp mặt tối sầm. Cái gì là “Thiên nhân trảm” hả? ngay cả người cũng chưa từng chém qua à!

      Nghĩ vì thể cho ai biết bí mật, hại đến nay vẫn chỉ là chém gà mà thôi. Ở sân vận động oai phong lẫm liệt, nhưng chính lại chỉ là thằng bé to xác, nghĩ mà thiếu chút nữa rơi những giọt nước mắt quý báu của đàn ông.
      ==============
      honglak thích bài này.

    2. ThảoTrần

      ThảoTrần Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      49
      ~Chương thứ hai~

      Mặt trời tươi đẹp lên cao, nhiệt độ cũng liên tục tăng cao theo. Căn nhà cũ kỹ mái bằng, chỉ có cái quạt điện kêu cành cạch, uể oải xua gió. Ngồi những kiện bia xếp chồng lên nhau, đám thiếu niên mặc đồng phục Cao trung Thượng Lạc tụ tập.

      Cả, xem chuyện này là sao? Trường chúng ta sao lại rơi vào tay kẻ thù đội trời chung được? Gì mà hai tỷ! Hai tỷ đó! Đem hai tỷ chồng lên có khi còn cao hơn cả trường chúng ta nữa! Trường ta chỉ đáng giá hai tỷ thôi sao? Con mẹ nó, đúng là bệnh!” Lôi Kình nhíu mày khó hiểu.

      gã trai bộ dạng vô cùng cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn cả người, ngồi đó như toà núi . mày rậm mắt to, da dẻ ngăm đen, dễ thấy trông giống những bức tượng thịnh hành bây giờ, nhưng lại đầy sức quyến rũ.

      Mạnh Niệm Kì cầm chai bia, nhìn ra cửa sổ suy nghĩ, gì. Đó là thiếu niên được gọi là “ Cả”, vóc người dong dỏng cân đối, nước da khoẻ mạnh màu tiểu mạch như toả sáng, ngũ quan đầy đặn, mắt sáng như sao, trông giống “ Cả” của cái trường hạng bét này, khí chất khiến kẻ khác phải tin cậy, bất kể tuổi tác.

      “Này, Cổ Vân Phong, Cả hôm nay hình như được ổn cho lắm nhỉ?” Lôi Kình mở chai bia đưa cho thiếu niên bên cạnh. Thiếu niên này vóc dáng cao gầy, bờ vai vững chãi, trán tóc mái gần như che quá nửa khuôn mặt, khiến người ta nhìn tướng mạo của . Vẻ thần bí tản mát khắp người, quả là thập phần mê hoặc. nghiêng người dựa vào tường, nhận lấy chai bia, uống ngụm, rồi cũng như có điều suy nghĩ, câu.

      “Này! Hai người các ngươi hôm nay rốt cuộc bị làm sao? Cùng nhau diễn trò bí , muốn làm người ta nghẹn chết hả?” Lôi Kình phẫn nộ nắm chặt tay, đột ngột bóp vỡ chai bia.

      Nhìn chai bia vẫn trào bọt, Cổ Vân Phong nhíu nhíu mày.

      “Lôi Kình, dạo này ít chơi bời hả?”

      “Lại gì nữa đây?” Lôi Kình đảo cặp mắt trắng dã. Tên bạn chí cốt này của loại siêu năng lực cảm ứng, thường có thể thấy số thứ kì lạ, độ chính xác gần như tuyệt đối.

      “Ta nhìn thấy tinh trùng của ngươi giống đám bọt bia này, bốc lên ngừng.”

      “Chẳng qua nghỉ hè cùng các em năm nhất hảo hảo giao lưu chút, có nghiêm trọng như thế sao?”

      “Giao lưu? Được, cứ tiếp tục thế , chờ cho Tinh Tinh* đầu ngươi thành màu đen, coi ngươi có còn ngồi đây nữa ?” Siêu năng lực của Cổ Vân Phong làm cho có thể thấy ái tinh* đầu người khác, chính là ngôi sao trong suốt, đại diện cho người , theo số lượng đối tượng gộp lại, màu sắc từ từ biến đổi, từ trong suốt sang hồng phấn, rồi đậm dần.

      “Màu đen? Màu đen là cái gì?” Lôi Kình hiếu kỳ hỏi lại.

      “Là ngươi biết tiết chế, sắp lên được luôn đó!” Cổ Vân Phong trừng mắt liếc cái.

      “Cười chết người! Cái này của Lôi Kình ta khoẻ vô cùng!” Lôi Kình kiêu ngạo vỗ vỗ đũng quần mình, “Từ mười ba tuổi theo ta chinh phục hết đẹp trong thôn, sao lại lên được chứ?”

      “Tin hay tuỳ ngươi, chơi bời lung tung tất có báo ứng. Có điều là… bản thân ta là thấy ái tinh của ngươi, bên thứ gì đó kì lạ…”

      “Hả? Cái gì vậy?” Lôi Kình sửng sốt.

      Mạnh Niệm Kì vốn như Thái Hư vào cõi tiên, cũng phải xoay đầu lại.

      “Ta thấy…”

      “Thấy cái gì?” Lôi Kình căng thẳng trợn to mắt nhìn.

      “Thấy… đoá Tiểu Bạch Vân.”

      Lôi Kình thiếu chút nữa ngã nhào.

      “Có lầm hay ? Tiểu Bạch Vân? Ta chỉ nghe qua mây đen bọc đỉnh, còn mây trắng chưa từng bay qua đầu. Ta sắp thành tiên sao? Haha…”

      Cổ Vân Phong lạnh lùng liếc .

      “Là nhanh thành tiên đó.”

      “Này, đừng thừa nước đục thả câu. Tiểu Bạch Vân rốt cuộc là có ý gì?” Lôi Kình hai tay ôm ngực, kiên nhẫn mà nhìn chằm chằm .

      “Chính là ngươi rất nhanh bay nhàng như tiên…” Cổ Vân Phong cười trêu chọc.

      thể nào? Lôi Kình ta mới mười bảy tuổi, sớm mất tráng niên như thế chứ?” bất ngờ làm vẻ mặt phiền muộn đáng vô cùng.

      Mạnh Niệm Kì trong lòng buồn bực, nhưng cũng nhịn được mà cười to. Lôi Kình thấy thế hài lòng, tới, vỗ vỗ lưng cả.

      “Đúng rồi, đúng rồi, Cả chính là phải cười như này mới đẹp trai! Ngươi chính là đệ nhất mỹ nam tử Cao trung Thượng Lạc chúng ta, nên suốt cả ngày cau mày lo cho dân cho nước thế. Sau này chúng ta đến học ở trường mới, còn phải dựa vào vẻ mặt này của Cả, lật đổ cái kẻ được mệnh danh là “cây tường vi Vương Tử”, tên Phí Tử Ngang giả tạo đó; rồi thay mặt Cao trung Thượng Lạc đem các xinh đẹp đoạt lấy trở lại đây!”

      Cổ Vân Phong thấy Cả vừa nghe đến mấy chữ “Phí Tử Ngang”, ánh mắt lập tức biến đổi, tuy là rất nhanh khôi phục lại bình thường, nhưng vẫn là thoát được mắt . Kỳ lạ, Cả cá tính ngay thẳng, hiền lành, đối với ai cũng rất thân thiện, sao lại bài xích Phí Tử Ngang như thế chứ?

      “Này A Phong, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta. Đoá Tiểu Bạch Vân rốt cuộc là có ý gì?” Lôi Kình vẫn truy đến cùng.

      ái tinh xuất cái gì, đương nhiên là có liên quan đến người của ngươi rồi!”

      “Người ? Ý của ngươi là Lôi Kình ta rốt cuộc cũng cần phải sao? Haha… là tốt quá! Chân mệnh thiên nữ của ta cuối cùng cũng xuất rồi!” Lôi Kình vốn lên giường với rất nhiều người, từ goá phụ đến các chị em cùng trường, nhưng chính là chưa từng tìm được người làm cho mình động tâm. Bây giờ nghe được chân mệnh thiên nữ của cuối cùng cũng xuất , nhịn được mà cười như điên.

      “Vui cái gì? Đoá Tiểu Bạch Vân đó dù , nhưng vô cùng ương ngạnh, vẫn mạnh mẽ nép sau ái tinh của ngươi. Kiểu này tương lai ngươi nhất định bị quản lý gắt gao. Còn muốn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt? Cẩn thận ta bẻ rụng răng ngươi!”

      “Oa, ác vậy? Vậy quên , ta chuyện đương nữa. Lôi Kình ta há lại vì bông hoa mà vứt bỏ cả vườn hoa sao?”

      “Chuyện đó được định rồi, ngươi cho là tránh được? Cứ chờ đến lúc đó coi. Nhưng có điều, đoá Tiểu Bạch Vân nọ sau khi công bố hợp nhất hai trường mới xuất . Ta đoán chân mệnh thiên nữ của ngươi hẳn là ở Cao trung Hữu Thượng.”

      “Hữu Thượng? A! Ta biết rồi! Đệ nhất mỹ nữ Hữu Thượng Vưu Thiếu Vân! Tên của nàng phải có chữ Vân sao? Haha, yên tâm, nàng ta vừa nhìn thấy cũng biết là yếu đuối. Chỉ cần để Lôi Kình ta hung hăng fuck nàng trận, cam đoan nàng phải quỳ mọp dưới cái này của ta, rồi ta quay hết lại, còn muốn quản được sao? Nằm mơ a!”

      “Ngươi đúng là đồ cầm thú! Cho rằng mình có thể nắm quyền thống trị hả?” Cổ Vân Phong vừa tức vừa buồn cười nhìn .

      “Haha… Hâm mộ ta chưa? Ngươi sao, A Phong? Ngươi nhìn thấy ái tinh của mình chưa? Có hay ra Bạch Vân gì gì đó? Yên tâm, nếu cũng có Tiểu Bạch Vân, ta đây đem Vưu Thiếu Vân chia cho ngươi. Tình cảm em ta tốt như vậy, chơi 3P* cũng có sao!”

      “Lôi Kình, đừng càng càng điên như thế!” Mạnh Niệm Kì quả nghe nổi nữa.

      “Rồi rồi, , nữa. Ta biết Cả thuần khiết nhất mà. Nhưng ta rất tò mò, A Phong, ngươi rốt cuộc có thấy hay ái tinh của ngươi là cái gì vậy?”

      thể trả lời.” Cổ Vân Phong lạnh lùng cười.

      “Này, đừng mọn vậy mà. Chúng ta chính là “con chấy cắn đôi”, có cái gì thể ?”

      Thấy bộ dạng bất mãn của , Cổ Vân Phong khỏi cười khổ cái. phải thể , nên lời. Nếu để cho Cả với Lôi Kình biết mình khi soi gương, trông thấy ái tinh đầu rục rịch ngóc dậy, phát sáng lấp lánh, trước mặt vẫn đeo đoá tiểu Hồng hoa, họ còn cười đến sái quai hàm? sao được, thực được. Rốt cuộc tiểu Hồng hoa kia là gì? Cổ Vân Phong lục hết sách vở, cũng vắt óc suy nghĩ, nhưng chính là nghĩ muốn vỡ đầu cũng ra được tiểu Hồng hoa rốt cuộc đại diện cho cái gì?

      “Hừ, ta cũng biết. Tám mươi phần trăm là nhìn ra cái gì, mới dám cho chúng ta biết. Cả, ngươi bảo có đúng ?” Lôi Kình nhìn , cố tình câu chua ngoa.

      “Ngươi muốn chết à!” Cổ Vân Phong hung hăng trừng mắt.

      Mạnh Niệm Kì nhìn hai người lại bắt đầu cãi cọ, nhịn được đành cười khổ.

      “Được rồi, A Kình, bớt tranh cãi , A Phong muốn cũng đừng miễn cưỡng. Ngươi phải là biết tính tình cứng rắn, muốn, ngươi có lấy dao kề cổ cũng được mà.”

      “Tốt, cũng được, hì hì…” Lôi Kình đột nhiên nhìn trộm Cả, cười gian: “A Phong, ngươi xem, Cả ấy mà, ái tinh của có thay đổi hay ? Tinh Tinh của quả thực đáng thương a. Trong suốt mười bảy năm cũng nên đổi sắc chút chứ hả? Ta sợ là lúc nào đó nó quẫn quá mà từ đó nhảy xuống tự tử đó!”

      “Yên tâm, nó vẫn khoẻ. Cảm ơn lòng tốt thối của ngươi!” Mạnh Niệm Kì tức giận mà liếc mắt nhìn .

      , A Phong, ngươi có thấy nó biến đổi hay ? Chân mệnh thiên nữ của Cả có phải ở Hữu Thượng?”

      Lôi Kình hưng phấn hỏi. Cả của thông minh nghiêm túc, lại hiền lành, lớn lên cao ráo, đẹp trai siêu cấp, rất có sức hút với đàn bà; tại sao chuyện trai lại chút năng khiếu như thế này? Mỗi lần muốn mang Niệm Kì nếm mùi đời, Niệm Kì lại lấy lời lẽ đại trượng phu cho nghe, làm mệt mỏi chạy trối chết. Ôi, phí của trời! phí của trời mà! Uổng công dâng lên nhiều con đẹp như vậy!

      “Ái tinh của Cả ấy mà…” Cổ Vân Phong tủm tỉm, “Tuy rằng vẫn còn trong suốt, sáng long lanh, vô cùng thuần khiết, nhưng thứ ở mặt, quả thực hề tầm thường…”

      “Oa oa oa! Xuất rồi! Xuất rồi!” Lôi Kình nhảy dựng lên la hét, so với trúng số còn hứng khởi hơn, “Cái gì vậy? A Phong, ngươi mau!”

      “Thứ đó rất kỳ quái” Cổ Vân Phong hơi có chút khó hiểu mà nheo mắt lại, “Là búp bê gỗ…”

      Mạnh Niệm Kì chấn động toàn thân! Phản ứng của Cả bình thường khiến Cổ Vân Phong thấy có chút kì quặc, chăm chú theo dõi , tiếp tục :

      “Búp bê gỗ đó trụ vững vàng ái tinh của Cả, hình dạng tuy thấy được ràng lắm, nhưng có thể khẳng định là tiểu nam…”

      Mạnh Niệm Kì trợn mắt, cơ thể ngừng run rẩy, miệng lẩm bẩm: “ thể nào… ta thể nào… thể nào…”

      Cổ Vân Phong lẫn Lôi Kình đều là lần đầu tiên thấy nỗi sợ cùng yếu đuối mặt .

      Cả, ngươi từng thấy qua búp bê gỗ đó phải ?” Nếu như ngay cả điểm đó cũng nhìn ra, hẳn Cổ Vân Phong chính là đồ ngu.

      “Búp bê gỗ, ta chưa từng nhìn thấy!” Mạnh Niệm Kì vô cùng lớn tiếng phủ nhận.

      Đừng Cổ Vân Phong, ngay cả kẻ thô lỗ như Lôi Kình cũng thấy bất an của Cả.

      Cả, có chuyện gì ra, mọi người cùng nhau bàn bạc được mà. nên ôm buồn bực trong lòng.”

      “Ta sao!” Mạnh Niệm Kì hung hăng nốc ngụm bia, đổi chủ đề câu chuyện, “Này A Phong, ngươi có ý kiến gì với việc hai trường hợp lại hay ? Lôi Kình sai, chuyện này e là có mưu. Lục hiệu trưởng của Hữu Thượng dù gia tài bạc triệu, nhưng hai tỷ cũng phải con số , mua Thượng Lạc vốn có lợi ích kinh tế là nhằm mục đích gì?”

      Cổ Vân Phong nhìn Cả muốn đụng chạm đến “Búp bê gỗ”, cũng cố ép. thản nhiên cười.

      “Chuyện này ta cũng muốn biết. Nhưng tìm ra đáp án hợp lý. Chỉ có điều… Có lẽ mọi chuyện liên quan đến…”

      “Chuyện gì hả?” Lôi Kình hiếu kỳ.

      “Ái tinh của hiệu trưởng.”

      “Ái tinh của hiệu trưởng? Lão xử nam đó rất hiền lành, vì chúng ta mà hết lòng đến sứt đầu mẻ trán. Làm sao có thời gian đương hả?”

      “Có thể có chứng cứ, ta xem ái tinh của hiệu trưởng…” Cổ Vân Phong thần bí mà cười tiếng: “… đổi màu…”

      “Choang!” Chai bia tay Lôi Kình lập tức rơi xuống đất.

      Kỳ nghỉ hè kết thúc, rốt cuộc ngày khai giảng của Cao trung Thượng Lạc Hữu Thượng cũng đến. Học sinh có tiền Hữu Thượng, kết thúc các chuyến du lịch nước ngoài, được tài xế chở tới những chiếc xe lóng lánh, nhộn nhịp trở lại trường. Học sinh có tiền Thượng Lạc, kết thúc ba tháng làm thêm, tự mình cưỡi xe đạp, mồ hôi nhễ nhại mà tới trường mới.

      Trước kia là kẻ thù đội trời chung, nay ở cổng trường chia ra hai phe đầy thù hận.

      “Có lầm ? Đám nhà quê các ngươi dựa vào cái gì tới Hữu Thượng chúng ta học hả?”

      “Hữu Thượng các người? Nhìn lại biển trường ! Cao trung Thượng Lạc Hữu Thượng! Thượng Lạc chúng ta còn ở phía trước các ngươi đó!”

      “Lừa bịp! Đây là lừa bịp! Ai biết hiệu trưởng Thượng Lạc các ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ gì lừa hiệu trưởng chúng ta chứ?”

      “Tiểu tử thối này tát vào mồm cho ta! được sỉ nhục hiệu trưởng!”

      “Ha, thẹn quá hoá giận hả? Bị trúng rồi chứ gì?”

      “Ngươi láo!”

      “Dừng tay!”

      Ngay lúc hai bên muốn xông lên, nhóm ba người Mạnh Niệm Kì cũng tới cổng trường, lập tức hô lên ngăn chặn. Học sinh Thượng Lạc vừa thấy Hội Học sinh mà mình sùng bái, ngoan ngoãn mà lui sang bên.

      “Tất cả nghe đây! khi hai trường hợp lại, sau này tất cả mọi người cùng học, nên hơi tí là đánh nhau. Các người mau cất hành lý ở kí túc xá, được tập trung ở cổng trường.” Mạnh Niệm Kì trầm giọng .

      “Vâng, Cả!” Hội trưởng ra lệnh tiếng, học sinh Thượng Lạc lập tức rời còn mống.

      Học sinh Hữu Thượng như rắn mất đầu, thấy Tam thiết của Thượng Lạc tới, khỏi khẩn trương cùng nhau bỏ .

      Cả, ngươi ở chỗ nào kí túc xá?” Cổ Vân Phong cạnh, thấp giọng hỏi.

      “A1101.”

      “A1101 hả…” Cổ Vân Phong nhìn tờ giới thiệu trường học tay: “A, ở tầng cùng, vừa vặn là sát ngay cạnh, ta là 1102. Lôi Kình ở đâu?”

      “1103.”

      “Tốt, tất cả mọi người cùng ở tầng, có thể qua lại giúp nhau.” Mạnh Niệm Kì hài lòng gật đầu.

      “Tốt cái gì chứ? Cả, mười tầng đó! Ba tầng thôi là cũng bò lên muốn chết được rồi.” Lôi Kình khổ sở nhìn tờ giấy.

      Mạnh Niệm Kì và Cổ Vân Phong thoáng nhìn nhau, lập tức tuôn ra tiếng cười.

      “Haha…”

      “Cười cái gì chứ?” Lôi Kình trừng mắt.

      “Đồ ngốc, có thang máy mà.” Cổ Vân Phong xoa xoa cái bụng đau vì cười.

      “Hả? Có thang máy?” Lôi Kình xấu hổ gãi đầu, “Lâu lắm thang máy, đúng quên nó mất rồi.”

      Lôi Kình dĩ nhiên ngu ngốc, nhưng bởi bọn họ gia thế đều ở Y Lĩnh trấn bé, rất ít đến thành phố, đối với mấy thứ đại tất quen.

      “Được rồi, đừng làm ồn nữa, sắp đến giờ học rồi. Chúng ta nhanh vào kí túc xá thôi.”

      Mạnh Niệm Kì mang hành lý trước. Hai người cùng lập tức theo. Tiến vào kí túc xá tráng lệ, thang máy sáng rực rộng mở. Ra khỏi cửa thang máy tại tầng mười , ba người đều ngây cả ra.

      thể nào!” Lôi Kình le lưỡi “Con mẹ nó, đúng là nhà giàu mới nổi! Lớn như vậy mà tầng chỉ có bốn phòng?”

      Cổ Vân Phong lấy bản đồ ra xem kĩ, kết luận:

      , chỉ có tầng của chúng ta là như thế. Các tầng khác đều nhiều phòng hơn.”

      “Ơ, bốn phòng này đều là của các nhân vật ba đầu sáu tay ở sao?” Lôi Kình thốt lên.

      Mạnh Niệm Kì giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, hành lý trong tay rơi xuống đất, chạy vọt tới cửa phòng “1101″.

      thể nào…” Nhìn Cả vẻ mặt thể tin được, nhìn chằm chằm vào bảng tên cánh cửa, Cổ Vân Phong và Lôi Kình cùng chạy tới xem.

      “Oa, Cả, ngươi cùng Phí Tử Ngang cùng phòng hả! Cái này đúng là oan gia ngõ hẹp nha, haha…” Lôi Kình cười to.

      Cái thằng này! Cổ Vân Phong nhịn được đảo cặp mắt trắng dã. chỉ chỉ thái độ Cả, Lôi Kình mới hiểu ra.

      “Ách, Cả. Ngươi sao chứ? Đừng sợ, tên Phí Tử Ngang kia trói gà chặt, chính là đồ ăn chơi trác táng, miệng hùm gan sứa, nếu dám khi dễ ngươi, Lôi Kình ta quyền đánh cho quỳ xuống đất xin tha tội!”

      “Ta sao!” Mạnh Niệm Kì quay lại lấy hành lý, mặt nhìn ra cảm xúc gì, “Các người đều , mau chóng xếp sắp hành lý, nhanh cho kịp giờ học.”

      “A được, Cả, có muốn ta vào cùng ngươi ?”

      Lôi Kình chân hỏi. Mạnh Niệm Kì nhíu mày:

      “Các người coi ta là gì? Chính ta giải quyết được.”

      “Nhưng ngươi có bộ dạng như gặp quỷ vậy, bọn ta chỉ muốn…”

      “Ít dông dài, mau vào thôi!” Cổ Vân Phong chịu nổi, kéo tới “1103″, mở cửa phòng, cước đạp vào trong.

      Cả, ta cũng , lát gặp lại!”

      Cổ Vân Phong mỉm cười, mở cửa phòng “1102″.

    3. ThảoTrần

      ThảoTrần Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      49
      ~Chương thứ ba~

      Gian phòng sàn nhà lát đá cẩm thạch đen sáng bóng, chỉ có bộ sofa đen bọc da cùng với các vật dụng đẹp đẽ, vừa nhìn thấy cũng biết được làm từ người có tay nghề. Cổ Vân Phong ở trong phòng dạo qua lượt, tìm ra nơi thiết kế như thư phòng, ước chừng ba mươi mét vuông, nội thất xa hoa muốn doạ người, bên trong là Tivi Lcd năm mươi inch, biết giá là bao nhiêu.

      Quả nhiên là nhà giàu mới nổi. Cổ Vân Phong nhún nhún vai, cũng có cảm giác gì, dù sao cũng chỉ là phòng nội trú, quan hệ gì đến . Trong phòng bóng người, có lẽ ra ngoài. Cổ Vân Phong đành tự vào phòng ngủ, mở tủ quần áo trống, đem toàn bộ quần áo cho vào, lại đem đồ dùng cá nhân trong hành lý ra. Cầm bàn chải, khăn mặt cùng đồ tắm gội, Cổ Vân Phong mở cửa nhà tắm. Tiếng nước ào ào bỗng nhiên truyền đến tai. Trong làn hơi nước mù mịt, dưới vòi hoa sen, hình dáng nam nhân lõa thể khỏe đẹp như như . Ừm, dáng người tệ. Vừa thấy cũng biết là thường luyện tập. Cũng khó trách vóc người đẹp, Cổ Vân Phong nhìn bảng tên ngoài cửa, tự biết bạn cùng phòng là Tống Tiệp, cán trưởng thể thao Hữu Thượng.

      “Xin lỗi, đừng để tâm, ta để đồ ở đây nhé?”

      Nam nhân mảnh vải che thân ngờ có người chợt xông vào, toàn thân cứng đờ, quay lại nhìn Cổ Vân Phong, giống như gặp quỷ, sắc mặt tái dại, lập tức che nửa thân dưới, kinh hãi kêu to.

      “AAA!!” Tiếng kêu chói tai gần như đục vỡ màng nhĩ Cổ Vân Phong, ngoáy ngoáy tai, nhíu mày.

      “Ngươi sao vậy?”

      “Ngươi… Ngươi là đồ khốn phép tắc! Sao gõ cửa? ra! ra ngay!!!”

      Tống Tiệp rúc vào góc, che hạ thể kín, hoảng hốt kêu gào! Đáng ghét, đều do sơ ý, quen ở mình, nhớ khoá cửa. Tống Tiệp hận thể tự cho mình cái tát. Kinh khủng, vạn nhất ngày đầu tiên để cho “kẻ thù” biết “bí mật” của mình, rêu rao khắp chốn, bảo sống làm sao được??


      “Đều là con trai, có cần thiết phải vậy ?” Cổ Vân Phong để ý, tự vào, đem đồ đạc bày bồn rửa.

      “Khốn kiếp! Cất đồ nhanh rồi !” Tống Tiệp vừa sợ vừa tức kêu to.

      Cổ Vân Phong trời sinh ương ngạnh, trừ Cả còn nghe chút, kẻ khác vừa lòng , lại càng muốn trêu.

      “Ngươi mắng chửi , ngươi càng mắng ta càng muốn .”

      Tống Tiệp nghe vậy thiếu chút nữa ngất xỉu, nhưng nghĩ cứ giằng co trong này phải biện pháp hay, buộc lòng cố nén cơn giận, lấy giọng điệu cứng ngắc mà bảo:

      “Được. Ngươi , ta . Đưa khăn tắm cho ta.”

      “Đại thiếu gia, mấy kẻ có tiền các ngươi gia giáo đều kém vậy sao? Ngươi thiếu chữ.” Cổ Vân Phong hai tay khoanh trước ngực, ngữ khí trêu chọc.

      Tống Tiệp tức đến bốc hơi đỉnh đầu, nhưng vì “khăn tắm”, thể cúi đầu, nghiến răng :

      “Được, làm ơn đưa khăn cho ta.”

      thành vấn đề~” Cổ Vân Phong cười cười, lấy khăn lông lớn treo cửa thuỷ tinh gần vòi sen đưa cho . “Tống đại tiểu thư xấu hổ như vậy, Cổ thiếu gia ta cũng làm khó ngươi nữa, haha…”

      Nghe thấy Cổ Vân Phong cười ra ngoài, Tống Tiệp hận thể cước đạp chết .

      Sau khi mặc quần áo tử tế, Tống Tiệp tức giận vào phòng ngủ.

      “Cổ Vân Phong, ta cảnh cáo ngươi, sau này gõ cửa mà cứ xông vào phòng tắm, ta trói ngươi lại!”

      “Ngươi là tân sao? Có thế cũng sợ?” Cổ Vân Phong xem thường mà cười nhạt cái. Kẻ có tiền có hay đều thần kinh như vậy? Quả vô vị!

      “Bản thiếu gia chính là thèm cho loại nhà quê ngươi nhìn, có sao ?” Tống Tiệp vì che giấu bí mật, cố ý lời khó nghe.

      Cổ Vân Phong thấy bộ dạng đó, hận thể đánh nát cằm . Đôi mắt sau tóc mái lộ ra cái nhìn lạnh lẽo.

      “Kẻ có tiền các người đều ấu trĩ như thế sao?”

      “Ngươi ai ấu trĩ?” Tống Tiệp tức giận đùng đùng.

      với ngươi nữa. Giường nào của ta?” Cổ Vân Phong liếc sang hai cái giường, lạnh lùng hỏi.

      “Ai ngươi có giường? Ta đêm ngủ thích kẻ khác ở bên cạnh. Ngươi ra phòng khách ngủ !”

      “Thần kinh! Muốn ngươi mà ngủ” Cổ Vân Phong mặc kệ tên công tử vênh mặt hất hàm sai khiến, tuỳ tiện chọn cái giường nằm lên.

      “A! Đó là giường của ta!”

      “Ta vừa hỏi giườngnào của ta, là ngươi chịu . Ta chỉ tự chọn lấy thôi. Nếu ta chọn rồi, đừng mong đổi lại.” Cổ Vân Phong gối hai tay sau đầu, cố ý thở dài: “A, giường này thực rất thư thái!”


      “Cổ Vân Phong!” Tống Tiệp vốn bụng tức giận, bị chọc đến phát điên, lập tức nhào tới túm mạnh cổ áo , trợn mắt hung dữ: “Ta lặp lại, đây là giường ta! Đồ nhà quê ngươi xứng!”

      này có ghi tên ngươi sao?” Cổ Vân Phong cũng phản ứng, thản nhiên.

      “Hả?” Tống Tiệp sửng sốt

      “Ngươi có gì chứng minh đây là giường ngươi?” Cổ Vân Phong vẫn nóng lạnh hỏi.

      “Cái… Cái gì hả? Bản thiếu gia phải là phải, cần gì chứng cứ?”

      “Bản thiếu gia cũng đây là giường mình, ngươi muốn thế nào?”

      “Khốn kiếp!” Tống Tiệp giơ tay muốn cho quyền.

      “Leng keng… Leng keng…” Chuông cửa đột nhiên vang lên, “Tống Tiệp, nhanh lên, học nào!”

      thanh ngoài cửa khiến buông quả đấm.

      “Hừ, coi như hôm nay ngươi may mắn. Buổi tối quay về, ngươi vẫn chơi xấu chiếm giường ta, bản thiếu gia quyền giết chết ngươi!”

      Cổ Vân Phong chẳng ừ chẳng hử, khẽ mỉm cười. Tống Tiệp hung hăng trừng mắt, cầm túi xách, ra, cơn giận còn sót lại chưa tan mà rơi rớt tới cửa phòng. Thiếu niên miệng ngậm thuốc lá, biểu cảm lãnh đạm chờ sẵn.

      “Làm cái gì để ta chờ lâu vậy?” Vương Vũ Kiệt nhịn được nhìn , “Ở bên trong có đại pháo à?”

      “Pháo cái đầu ngươi ấy!” Tống Tiệp tức giận đẩy cái, “Ngươi có phải cũng nhiễm virus thấp kém truyền nhiễm từ lũ nhà quê đó ? mau, trễ rồi!”

      “Thiên Kì còn chưa có ra, chờ chút.”

      thể nào? Tên học sinh ưu tú đó từ trước đến giờ đều giục chúng ta. Thế nào hôm nay so với chúng ta vẫn muộn hơn thế?”

      “Có lẽ là vui vẻ với bạn cùng phòng mới chăng?” Vương Vũ Kiệt châm chọc, nhổ bãi nước bọt. “Thiên Kì cũng xui xẻo, ràng là phản đối, lại bị sắp đặt ở cùng gian với Lôi Kình, thằng cha thô lỗ, cái này còn xui xẻo?”

      “Nghe Thiên Kì theo hiệu trưởng kháng nghị nhiều lần, lần nào cũng bị đuổi về. Hiệu trưởng rốt cuộc làm cái gì? Lại đem chúng ta đặt cùng chỗ với kẻ thù, giận điên người! Tốt nhất là người giữ phòng!”

      ‘Ô… rất công bằng! Cần đổi phòng đơn phải là ta đây, chính ta muốn người biết bí mật, chính ta mới đáng thương a!’Tống Tiệp ở trong tâm bất đắc dĩ kêu rên. Vương Vũ Kiệt vô tình nhún nhún vai.


      người ở quả tốt hơn, đôi khi lười qua kí túc xá nữ có thể gọi các tới chăm sóc.”

      “Chăm sóc? Ngươi thực coi mình là vua hả?” Tống Tiệp đối với chuyện đúng tiết tháo đàn ông thế này quả thực chịu được.

      “Là họ muốn coi ta là vua để chăm sóc, ta có cách gì?” Vương Vũ Kiệt nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc.

      “Quên ! Mặc kệ ngươi, ta tìm Thiên Kì.” Ngay lúc Tống Tiệp định tới nhấn chuông phòng 1103, Duẫn Thiên Kì mở cửa phòng. Thiếu niên đeo kính mạ vàng, khuôn mặt tinh tế trắng ngần che giấu nổi phẫn nộ. Tống Tiệp vừa nhìn thấy biểu cảm của bạn, đột nhiên hiểu ra nguyên nhân, ôm vai , cười hì hì. Duẫn đồng môn cưng ơi, có bạn cùng phòng mới, là cao hứng hả?

      Duẫn Thiên Kì thông minh tuyệt đỉnh, luôn xếp hạng nhất toàn trường, hiếm khi phải phiền muộn, hôm nay khó khắn lắm mới có cơ hội trêu chọc phen, sao lại tóm lấy cơ hội này chứ.

      “Ngươi mù sao? Mặt ta giống như cao hứng lắm sao?”

      “Mặt ngươi quả thực là rất sinh động đó, giống trước kia đều lạnh như tờ giấy, giống như tất cả đều thiếu nợ ngươi mấy chục tỷ vậy~”

      “Tống Tiệp chết bằm! Nếu ngươi muốn bài vở học kì này bị nhỡ, tốt nhất đừng chọc ta!” Duẫn Thiên Kì tức giận gạt tay .

      “Được rồi, xem như ngươi lợi hại.” Tống Tiệp giơ cao tay như xin hàng. Tống Tiệp tuy rằng đầu óc tồi, nhưng xem thể thao như tính mạng, thể nào đem bài vở để trong lòng được, nếu có Duẫn Thiên Kì, lợi hại ngang sách tham khảo, ghi chép hộ, sao có thể lọt vào top 10 mỗi kì thi chứ. Trong lúc hai người còn cãi cọ, chuông réo vang.


      “Chết tiệt, vào học rồi, mau!”


      Cao trung Hữu Thượng phòng học sáng sủa rộng rãi, thiết bị tối tân. Vương Vũ Kiệt cùng hai người kia khác lớp, tới cửa phòng vẫy tay bye bye. Tống Tiệp theo sơ đồ chỗ ngồi, về phía cuối lớp học, bất hạnh phát ra tên khốn kiếp an vị phía sau . Có lầm ? Đứa ngu nào sắp xếp sơ đồ chỗ ngồi? Tống Tiệp hận thể xé xuống mà giẫm nát! Đâu chỉ ngu mà nhất định là tên khốn có não! Đứng gần đó, Duẫn Thiên Kì xem ra so với còn giận hơn. A? Lẽ nào… Tống Tiệp quay lại nhìn sơ đồ lớp.


      “Haha… Duẫn đồng môn cưng ơi, xem ra ngươi cũng vui đó chứ?”

      Thấy Thiên Kì bị sắp đặt ngồi phía trước Lôi Kình, cơn giận trong bụng Tống Tiệp nhất thời hoá thành cười haha…

      “Cười cái gì? Buổi tối tan học về gặp cái tên chết bầm đủ phiền rồi, ngờ ban ngày lên lớp cũng phải gặp . Thế này là trọn hai tư tiếng rồi, ai chịu nổi hả? Năm ba có nhiều lớp như vậy, sao cứ nhất định phải cùng lớp, thực quá lắm rồi!” Duẫn Thiên Kì lửa oán bốc cao ngùn ngụt.

      “Có cái gì mà giận, ta còn giống ngươi? Nghĩ đến từ sáng đến tối gặp cái tên khốn kia cảm thấy khó coi gần chết. được, nhất định phải xin thầy đổi lại chỗ ngồi!” Tống Tiệp căm hận .

      Thầy Hoàng, giáo viên lớp hai năm ba, vóc người trung bình, hơi hói, nổi tiếng nghiêm khắc. Nghe thấy học sinh oán giận phía sau, vẻ mặt nghiêm túc mà .

      “Chỗ ngồi sắp đặt như thế là do hiệu trưởng dặn dò, thể thay đổi. Để giúp học sinh mới mau chóng hoà nhập với sinh hoạt của trường, mong các em nỗ lực.”

      Lời thầy vừa ra, Tống Tiệp lập tức gục bàn, sầu não thiếu chút nữa ói ra máu. Cổ Vân Phong ngồi phía sau, thấy thiếu niên cao ngạo ủ rũ, từ xuống dưới như cún con, dáng điệu đáng ngờ, kiềm nổi mà khẽ cười tiếng.

      “Cười cái gì?” Tống Tiệp bốc hoả quay đầu lại.

      “Cười ngươi đáng …” Cổ Vân Phong khoé miệng gợi lên nụ cười. Kỳ thực Cổ Vân Phong nghĩ sao vậy, nhưng đương dường như hề cảm kích.

      “Câm miệng! Dám ở đó cái gì đáng , bản thiếu gia đánh chết ngươi!” Vì vốn dám cho ai biết bí mật mình đến nay vẫn chỉ là tiểu xử nam; nên chán ghét nhất chính là những từ mang tính ẻo lả như thế.

      “Tốt thôi, , nhưng buổi tối sau khi về, ở giường từ từ cho ngươi nghe, bạn cùng phòng đáng của ta…” Cổ Vân Phong cố ý dùng ngữ khí mập mờ mà .

      “Khốn kiếp!” Thiếu niên kia chịu thấu, nhịn được, cuối cùng quyền đánh tới. Cổ Vân Phong đỡ quả đấm của , hai người tức khắc xông vào.

      “Dừng tay! Dừng tay! Tống Tiệp! Cổ Vân Phong!”

      Nhìn thấy hai bên học sinh túm lại phía sau, thầy Hoàng la to. Ngày đầu tiên lên lớp có người đánh nhau, mà còn ngay trong ngôi trường xuất sắc, đến giáo viên cũng can nổi.

      “Tống Tiệp cố lên!”

      “Cổ Vân Phong cố lên!”

      Hai bên học sinh vốn là kẻ thù, hôm nay phân biệt nam nữ đều chạy tới, vây quanh vì người bên mình mà hò hét cổ vũ.

      “Tống Tiệp cố lên! Ta biết ngươi giỏi nhất, ngươi vạn lần thể thua!” Duẫn Thiên Kì ở bên hò hét tiếp sức.

      “Bạn ngươi thắng có dễ dàng như vậy đâu.” Lôi Kình từ bé nổi danh đánh lộn, nhìn cuộc chiến trước mặt, lành lạnh câu.

      “Ngươi láo!”

      “Tiểu bất điểm*, ngươi dám tin?” Lôi Kình hai tay ôm ngực, nghiêng người, trừng mắt liếc.

      “Ngươi kêu ai là tiểu bất điểm?!” Duẫn Thiên Kì tức giận giậm chân.

      “Chính là ngươi đó!”

      Duẫn Thiên Kì cao chỉ có 165cm, dáng người mảnh khảnh, đứng cạnh Lôi Kình cao 190cm, cường tráng vô cùng; quả đúng là tiểu bất điểm. Duẫn Thiên Kì cũng tự biết mình cao, tức giận giẫm bẹp chân kẻ kia, chửi ầm lên.

      “Ngươi là đồ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển!”

      “Dám chửi ta? Gan ngươi to đó!” Lôi Kình chuẩn bị tung quyền cho tên nhóc biết trời cao đất dày kia bài học,

      “Hai người các ngươi còn dừng tay, ta đưa lên phòng giáo vụ!” Thầy Hoàng đe doạ, khiến Cổ Vân Phong và Tống Tiệp run bắn. được, vạn nhất ngày đầu học bị ghi tội, Cả nhất định rất tức giận; nên cả hai vội thu tay. Hai người cùng hừ lạnh tiếng, cam tâm khi bị ngăn cản.

      “Hừ, đại nhân chấp kẻ tiểu nhân, lần này tha mạng cho ngươi.” Tống Tiệp vuốt vuốt chỗ bị đau.

      “Hừ, những lời này ta mới phải.” Cổ Vân Phong chịu lép vế, quay sang.

      “Được lắm! Vẫn muốn cãi nhau, là hư tưởng tượng nổi!” Thầy Hoàng hổn hển tức giận: “Các trò vi phạm lần đầu, truy cứu. Tất cả ngồi xuống hết cho ta!”

      Thấy hai người phân thắng bại, các học sinh buộc lòng phải trở về chỗ ngồi cách chán nản.

      “Theo thông lệ, các trò phải bầu ra cán bộ lớp ngày đầu khai giảng, nhưng do chuyện hôm nay, thầy đành phá lệ, trực tiếp chỉ định người. Cổ Vân Phong, trò là lớp trưởng, Tống Tiệp, trò là lớp phó, giúp đỡ nhau tốt nhé.”

      “Cái gì?” Tống Tiệp thiếu chút nữa ngã từ ghế xuống, “Ta cần!” Đáng ghét, năm nay đụng trúng tiểu nhân hay sao? Nếu sao lại gặp cái tên hồn bất tán* này chứ? Tới chỗ nào cũng thoát khỏi.

      Tuy Cổ Vân Phong cũng rất muốn cùng cái tên tiểu tử hai năm tám vạn lần đáng chết này làm việc chung, nhưng vừa thấy bộ dạng “trăm lần cũng muốn” của , liền:

      “Thầy đặc biệt ưu ái, ta cũng vô cùng cảm tạ, xin hết lòng vì lớp. Ta cũng tin Tống đồng môn giúp đỡ. Bạn học, sau này còn phải nhờ ngươi chỉ bảo nhiều!” Cổ Vân Phong khiêm nhường, khiến thầy hết sức hài lòng.

      “Thấy Tống Tiệp? Cổ Vân Phong nhiệt tình như vậy, chúng ta phải học theo thôi. Được, chuyện này cứ định như vậy . Kế tiếp, chúng ta chọn câu lạc bộ ngoại khoá…”

      Tống Tiệp hoàn toàn nghe thấy thầy gì nữa, quay đầu lại thấy Cổ Vân Phong khiếm nhã mỉm cười, hoàn toàn phát điên!!!

      Tiếng chuông tiết bốn vang lên, khoảng thời gian ăn trưa học sinh trông mong cuối cùng tới. Tống Tiệp đem sách giáo khoa vứt vào tủ, vọt tới trước mặt Duẫn Thiên Kì, kéo chạy về hướng nhà ăn.

      “Này, Tống Tiệp, ngươi điên à? Chạy nhanh như vậy làm gì?” cần vận động, Duẫn Thiên Kì như lướt khí.

      “Ta từng giây từng phút đều muốn nhìn cái tên kia!” Tống Tiệp chạy vào nhà ăn, tức giận mắng to.

      cũng đúng, ta cũng muốn ngửi cái mùi mồ hôi chua loét của tên Lôi Kình chết tiệt!” Khứu giác Duẫn Thiên Kì vô cùng nhạy, chun mũi nhớ lại.

      “Học trưởng!” Mấy cậu năm nhất phăm phăm chạy tới, ánh mắt sùng bái: “Chỗ ngồi của mọi người ở phía . Bên này, mời!”

      Nhà ăn bên trong phân định ràng, hai bàn gần cửa sổ đầy ánh sáng được các học sinh tận tâm và trung thành của cả hai phe vì thần tượng mà chiếm giữ.

      “Ừ, cảm ơn.” Tống Tiệp cười cười, dẫn đầu tới. Thấy nụ cười thuần khiết, tuấn mỹ, ngập tràn ánh nắng của cán trưởng, các tiểu nam nhân lăn ra ngất xỉu.

      “A, rất đẹp trai! Tống học trưởng thực là rất đẹp trai! Thảo nào mỗi lần có thi đấu, các nữ sinh đều hò hét thôi.”

      “Duẫn công chúa hôm nay cũng rất đáng . Nếu mà cười cái với ta, ta chết cũng cam lòng!”

      “Ngồi bên đó là Vương học trưởng, cũng tài lắm a. Nghe thay người tình như xé lịch, mỗi ngày đều là người khác giường. Thực là thần tượng của ta!”

      “Đáng tiếc là Phí Vương tử của chúng ta còn chưa trở lại. F4 của Hữu Thượng tề tựu đủ.” Mọi người ánh mắt tôn sùng trầm trồ.

      Tống Tiệp, Thiên Kì, Vũ Kiệt sớm quen, thèm để ý chút nào, chỉ ngồi ở chỗ cũ, cùng nhau dùng cơm.

      “Thiên Kì, người này làm sao vậy? Ăn phải thuốc nổ à?” Vương Vũ Kiệt chỉ chỉ vào Tống Tiệp dùng cái nĩa chọc liên tục vào miếng thịt bò.

      hôm nay cùng Cổ Vân Phong đánh nhau trận.”

      thể nào? Nghiêm trọng thế ư?” Vương Vũ Kiệt kinh ngạc nhíu mày “Tống Tiệp, chuyện gì hả? Ngươi ràng phải loại ác nhân hung hăng, sao lại khống chế được?”

      “Ta làm sao biết? Ta vừa nhìn thấy tên kia tức điên, chính mình vung quả đấm từ bao giờ biết.” Tống Tiệp cằn nhằn.

      “Ngươi là… Ha, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Tiểu oan gia của ngươi kìa!” Vương Vũ Kiệt tinh nghịch nháy mắt mấy cái.

      “Tới đây, Cả, đây chính là chỗ tốt nhất, đặc biệt dành cho các !” Mấy cậu học sinh Thượng Lạc hưng phấn dẫn Học trưởng mà họ sùng bái nhất tới chỗ ngay sát Tống Tiệp. Hừ, bọn chúng sớm thăm dò, Hội Học sinh Hữu Thượng ngồi ở đâu Cả của chúng ngồi chỗ đó, được kém hơn. Cho dù mang tiếng cướp chỗ, chúng cũng phải để cho Cả ngồi chỗ tốt nhất, như vậy bọn Hữu Thượng mới hết lên mặt.

      Vô cùng hiểu tâm ý của chúng, Cổ Vân Phong mỉm cười:

      “Mọi người vất vả rồi!”


      vất vả, chút cũng vất vả! Có thể vì các mà bỏ sức là vinh hạnh của bọn em rồi!”


      “Mấy đứa cố gắng rồi, làm tốt lắm!” Lôi Kình qua vỗ vai chúng.

      “Cảm ơn Lôi khích lệ! bàn bày đủ cả, các nhìn xem cái gì ngon, em đổi lại.”

      “Được rồi, cảm ơn mọi người. Mọi người đói bụng lắm rồi, ăn .” Mạnh Niệm Kì quan tâm .

      “Dạ, Cả!”

      Thấy Tam thiết Thượng Lạc ngồi ngay cạnh, mà còn đối mặt , Tống Tiệp ăn mất ngon.

      “Mẹ kiếp, thực hồn bất tán! Thấy tên kia ta mất cả hứng!”

      Cổ Vân Phong thấy Tống Tiệp trừng mắt nhìn mình, cố ý cầm thìa, tao nhã mà xúc cơm cho vào miệng, tỏ vẻ khoái trá vô cùng.

      “Ưm, thực là ăn quá ngon!”

      Mạnh Niệm Kì cùng Lôi Kình đều là lần đầu chứng kiến bạn chí cốt bộ dạng khoa trương như vậy, thiếu chút nữa bật cười. Còn Tống Tiệp hận làm tên kia nghẹn cơm mà chết được, tiếp tục trợn mắt nhìn.

      “Đủ rồi, đừng nhìn nữa, ăn .” Vương Vũ Kiệt liếc , “Đừng chăm chăm chú tâm đến tên đó nữa, thấy , đám nữ nhân xung quanh mê đắm nhìn ngươi kìa.”

      cũng phải, thân là thiếu gia danh giá, sao lại đem tâm tư mà đặt ở tên xú nam nhân kia chứ? Nhiều mỹ nhân cần ta che chở như vậy mà…” Tống Tiệp giơ chén nước, phong thái tự nhiên mà quay về phía các mỹ nữ.

      “AAA! Rất đẹp trai!” đống nữ sinh làm bộ ngất xỉu.

      “Haha, mới hướng qua có chút… Tống Tiệp hổ là “Thiên nhân trảm”, vạn người mê a~” Vương Vũ Kiệt hài lòng.

      “Ách, dám nhận. Ta bì được với ngươi a~”

      “Ít , ngươi đổi bạn tình tốc độ ngang ta, khiêm tốn làm gì!”


      “Ừ… cũng tàm tạm~”


      Tống Tiệp có chút chột dạ, cúi mặt xuống, bởi vậy lỡ mất ánh mắt kinh ngạc của Cổ Vân Phong. Thiên nhân trảm? ? Cái tên kia ái tinh ràng trong suốt mà. Khẽ gạt tóc mái sang bên, Cổ Vân Phong dùng năng lực nhìn lại, ái tinh đầu Tống Tiệp trong suốt, hề có chút màu sắc nào. Kỳ quái! Người này thấy thế nào cũng là xử nam mới đúng! Kỳ quái, đây rốt cuộc là chuyện gì?

      Cổ Vân Phong trong lòng bắt đầu tràn ngập nghi vấn!

      ***
      honglak thích bài này.

    4. ThảoTrần

      ThảoTrần Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      49
      ~Chương thứ tư~ :))
      ( H nhé cảnh báo nhé nặng nhé ai ko chịu nổi cẩn thận :)) )

      Màn đêm buông xuống, giờ nghỉ ngơi cuối cùng cũng tới. Bởi Tống Tiệp từ sớm nhảy lên giường của mình, Cổ Vân Phong cũngđành chịu, phải ngủ cái giường còn lại.


      Mặc hai cái quần lót, còn dùng chăn bông quấn chặt người mà Tống Tiệp vẫn dám khinh suất, nằm imđến khi Cổ Vân Phong ngủ hẳn, nhắm mắt lại được. Vì lo lắng bí mật của mình bị phát , Tống Tiệp ngay lúc dậy thìđã hoàn toàn từ chối việc ngủ cùng người khác.


      Đáng ghét a, hy vọng có thể ngủ sớm chút, ngày mai các câu lạc bộ chính thức chiêu sinh, bắt đầu cuộc chiến giành người! thân là cán trưởng thể thao, phải dẫn câu lạc bộ bóng rổ, tennis, golf và đống các câu lạc bộ khác, lại thêm việc củng cố cho câu lạc bộ mới là câu lạc bộ võ thuật…; còn có rất nhiều việc chờ làm. Nhưng tên khốn này sựđã ngủ chưa? Vạn nhất nửađêm tỉnh dậy, lén cởi quần ta xuống, phát hiệnđược bí mật ta che giấu, vậy phải làm thế nào? ! ! ! Ta tuyệtđối thể ngủ. Được hãy nghĩ coi ngày mai phải làm cái gì.Đầu tiên, phải giúp câu lạc bộ võ thuật chiêu sinh cách hoành tráng, tìm mấy bé dễ thương làm quản lý, sauđó… Tống Tiệp nghĩ tới đây, có lẽ là quá mệt mỏi mà nhận ra mìnhđang thiếp .


      Ngheđược giường bên cạnh vang lên tiếng hô hấpđều đều, Cổ Vân Phong từ từ mở mắt. Ánh trăng bàng bạc treo ngoài cửa sổ tản khắp, chiếu vào khuôn mặt tuấn dật của thiếu niên kia. Hắnđể tay lên ngực tự hỏi, tiểu tử này lúc mở miệng mắng chửi người khác, kỳ thực nhìn rất hiền mà. Nhưng quấn chặt chăn thế để làm chi? Sợ ta cưỡng hiếp sao? Ta bệnh thế hả? Thần kinh! Cơ mà, dù ái tinh trênđầu trong suốt làm vậy, nhưng diện mạo lại khiến vạn người mê, là tiểu xử nam ai mà tin được? Nhưng ràng năng lực của chưa từng nhìn lầm. Tiểu tử này rốt cuộcđang giấu giếm cái gì? Quênđi! Chỉ cần Tống Tiệp gây chuyện nữa, ta lật tẩy . có là xử nam hay căn bản liên quanđến ta… Nghĩ đến đây, Cổ Vân Phong mới thả lỏng tâm tình, thực sựđi ngủ.



      “Này, dậyđi. Nếu tỉnh còn thời gianăn điểm tâm đâu.”


      “Ưm…Đừng làm ồn…”


      “Nếu ngồi dậy, ta cởi quần ngươi!”

      “Ừm… Cởi… quần? Quần? AAA…” Tống Tiệp kinh hoảng kêu to, từ giường bỗng nhảy dựng lên, nắm chặt quần.

      “Ở trong này cách có tốt ? Nếu phòng bên cạnh nghe thấy, lại tưởng ta cưỡng dâm dân nữ mất. Ngươi có cần thiết phải khoa trương như thế ?” Cổ Vân Phong hai tay ôm ngực, cau mày nhìn .

      “Cổ Vân Phong! Ngươi làđại biến thái! Lại gần bản thiếugia làm gì?”


      Tống Tiệp lộ ra tư thế cảnh giác theo dõi, Cổ Vân Phong nhìn bộ dạngđó thực biết nên khóc hay cười.


      “Là bạn cùng phòng, ta có lòng tốt gọi ngươi dậy. Có gì sai?”

      “Ai cần lòng tốt của kẻ biến thái ngươi! Tự ta dậyđược!”


      Vì thực lo sợ bị cởi quần, ngữ khí Tống Tiệp quả khó chịuđến cực điểm. Cổ Vân Phong vốn tưởng có thể đối xử tốt chút với , bây giờ phát ra mình chẳngđược coi ra gì, tức giận mà lạnh lùng cười nhạt.


      “Được, coi như ta tốt. Tống Tiệp, ngươi sau này phải bại dưới tay ta!”


      Tống Tiệp thấyđối phương quay đầu bước , tuy biết mình hơi quáđáng, nhưng tận sâu trong đáy lòng, nỗi sợ hãi làm cách gì khống chế nổi bản thân.


      Đến nhà ăn dùng điểm tâm, Tống Tiệp phát bàn bên Cổ Vân Phong ngay cả nhìn cũng liếc cái nào, chút áy náy trong lập tức hoá thành căm giận ngút trời! Miếng sandwich ngon lành bỗng trở nên khó nuốt, Tống Tiệp đập bàn đứng lên.

      “Tađi trước.”


      “Hôm nay sao lạiăn ít như vậy?” Duẫn Thiên Kì tò mò hỏi.


      “Thấy ta mất hứng,ăn vào!”


      Tống Tiệp cố tình to, liếc Cổ Vân Phong cái. Nhưng khi thấy bên kia giả vờ nghe thấy, vẫn cùng bạnăn ngon lành, tức giận quayđầu bước . Khốn kiếp! Ngươi cho ngươi là ai? Khôngđếm xỉa đến ta? Bản thiếu gia mới là người mặc kệ ngươi!


      Cứ như vậy, Cổ Vân Phong lẫn Tống Tiệpđi học ngồi gần nhau, ăn cơm cũng lại thấy mặt, có thể là “ngẩngđầu thấy, cúi đầu lại gặp”, nhưng hai người lại coi nhau như , ngay cả lời cũng . Chiến tranh lạnh như thế giằng co trọn tuần, mãi chođến ngàyđó…


      Để mừng hai trường hợp nhất, hiệu trưởng ra lệnh tiếng, cuối tuần lập tức tổ chức buổi dạ tiệc long trọng. Sân vận động bóng bay cột ruy băng chăng khắp nơi, bài trí vô cùng náo nhiệt. Vì có thể mặc thường phục, nên bất kể Thượng Lạc hay Hữu Thượng, các nữ sinh trangđiểm xinh đẹp hết mức, bởi sợ mình khôngđược nổi bật, làm mất mặt trường.


      “Oa, chưa từng thấy ai mặc y phục màuđỏ đẹp như vậy!” Mấy nam sinh Hữu Thượng trốn ở góc lén lút hút thuốc, lộ ra mặt mũi khó coi.


      “Người kia phải hoa khôi Thượng Lạc Vương Hiểu Quyên sao?”

      “Là nàng sai, nghe là bồ của Cả Thượng Lạc Mạnh Niệm Kì.”

      phảiđâu, ta nghe là bồ chung của Tam Thiết Thượng Lạcđó! Còn là hàng cao cấpđó!”


      “Oa, hả? Vậy nhấtđịnh nàng ta phải khá lắm!”


      “Lầm rồi, lần trước lớp bên cạnh chỉđùa chútđã bị nàng tađá gần chết, nghe nàng là cầu thủ bóngđá nữ đó.”


      “Oa, như vậy hả? sao, bảo Thiên nhân trảm Tống Tiệp học trưởng ra tay, khẳng định là hạ gục nàng!”


      sai, Tống học trưởng của chúng ta vừa ra trận, thắng dễ như trở bàn tay. Phải cho nàng ta biết nam nhân Hữu Thượng lợi hại như nào. Camđoan nàng bao giờ cònđể ý đám nhà quê Thượng Lạc nữa.”


      “Đúng vậy. Chờ Tống học trưởng chơi chán, chừng còn có thể chia sẻ cho chúng ta ấy chứ.”


      sai, thực khôngđợi được nữa, haha…”


      Mấy tên hạ lưu dâmđãngđứng dậy bỏ vừa vặn ngang qua Cổ Vân Phong, nghe hết những lời lọt tai của chúng. Vì Vương Hiểu Quyên là hàng xóm của , cá tính hoạt bát, thoải mái, Cổ Vân Phong luôn xem như em . Hôm nay ngheđược có người đem nàng ra càn rỡ, lập tức hung hăng cảnh cáo bọn chúng trận. Thấy khí thế Cổ Vân Phong, mấy tên tiểu nam sinh cũng biết sai, vội chạy mất.

      “Hừ, vứtđi!” Cổ Vân Phong hừ lạnh tiếng. đối với đám Hữu Thượng này quả quá coi thường.


      Trênđường tới toilet, qua cầu thang, Cổ Vân Phong lại ngoài ý muốn nghe thấy tên Vương Hiểu Quyên.


      “Tống Tiệp, vừa gặp hoa khôi Thượng Lạc Vương Hiểu Quyên sao?” Cổ Vân Phong nghe rađây là tiếng Vương Vũ Kiệt.


      “Hả, có. Làm sao?”

      “Có muốn cược ?”

      “Cược gì?”

      “Cược xem hai chúng ta ai có thểđem nàng lên giường a?”


      “Cái, cái gì?”

      “Thế nào? Sợ thua ta?”

      “Ai thua ngươi hả?Đừng quên, ta chính là Thiên nhân trảm.”


      “Tốt, chúng tađều phải dùng hết bản lĩnh của mìnhđó. Ta trước tìm nàng khiêu vũ!”


      “Xin mời!”


      “Haha,đa tạ, đa tạ!”


      Đợi cho Vương Vũ Kiệt xa, Tống Tiệp lập tức lộ ra cái mặt muốn khóc. Muốn chết, ta thế này mà lại thể tìm nữ nhân để lên giường. Ta rốt cuộc là bị sao? muốn tát vào miệng. Tống Tiệp khổ sở mà đánh cái vào miệng mình.


      “Tiểu xử nam!”


      Phía sau truyềnđến giọng nam trầm làm Tống Tiệp lạnh sống lưng, xoay vội sang.


      “Là ngươi!” Tống Tiệp trợn mắt “Cổ Vân Phong! Ngươi… ngươi vừa cái gì?”

      “Hừ, ngươi cho là có thể lừa gạt ta sao?” Nghe thấy em năm lần bảy lượt bị đám ăn chơi Hữu Thượng đem ra đánh cược, Cổ Vân Phong lạnh lùng cười tiếng, quyếtđịnh phải vạch trần bộ mặt giả dối của tên kia.


      “Ta giấu giếm? Giấu giếm cái gì?” Tống Tiệp ta là nam tử hánđầu đội trời chân đạp đất, có cái gì phải giấu giếm?” Tống Tiệp cố ưỡn ngực, giả

      bộ tự nhiên mà .


      Cổ Vân Phong thấy dáng vẻ , lập tức cười haha, tiến lại gần.

      “Haha… Lại nữa. ràng là tiểu xử namđáng thương, còn dám khoe khoang mình là Thiên nhân trảm!”


      “Ngươi câm miệng! Khôngđược bậy!” Tống Tiệp vừa sợ lại vừa giận, mạnh miệng . sao lại biết được? Chẳng lẽ lần trước trong nhà tắm, liếc cáiđã biết? ! Chỉ liếc mắt cái sao thấyđược chỗ đấy? Hơn nữa, lúc đó phản ứng đầu tiên của ta là che lại rồi mà. Hay thừa dịp ta ngủ, lén cởi quần ta? Ngay khi Tống Tiệp miên man suy nghĩ, Cổ Vân Phong lại gây chấnđộng.


      “Cổ Vân Phong ta chính là có con mắt siêu cảm ứng, sớm nhìn bí mật của ngươi rồi!”

      “Ta tin! Ngươi láo!” Tống Tiệp kinh hoảng trợn mắt! thể nào! thể nào! thế giới nào có loại chuyện như thế? Tống Tiệp, ngươi phải trẻ ba tuổi, nên bị lừa! Bình tĩnh! nhấtđịnh làđang gài ngươi, nhấtđịnh thể để cho nhìn ra sơ hở!


      tin?Được, ta ví dụ mấy người cho ngươi. Tỷ như, bạn chí cốt của ngươi là Duẫn Thiên Kì, xử nam sai. Sao? Còn có trong lớp…”


      Cổ Vân Phong lần lượt kể ra mấy người. Tống Tiệp càng nghe càng sợ. Cổ Vân Phong sai người. Màđều là những người kẻ khác khó có thể biết chuyện. Lẽ nào thực có siêu cảm ứng?


      “Ngươi tin cũng sao. Dù saođem những chuyện ta vừa ra ngoài, tất có nhiều người tin. nửa Cao trung Thượng Lạc Hữu Thượng nàyđều rất tin lời Cả Hội học sinh.”


      Trời ạ, muốn cho người khác… muốn cho người ta “bí mật” của ta? Sau này trênđường, họ đều dùng ánh mắt thương hại, chế nhạo “cái chỗ bên dưới” của ta? Khôngđược! Ta muốn người khác biết! Ta muốn!


      “Ngươi cần bao nhiêu tiền?” Tống Tiệp hoảng hốt túm hai vai “Ngươi muốn bao nhiêu tiền ta cũng cho ngươi!”

      “Tiền”! Cổ Vân Phong vừa nghe tức khắc nổi giận. Quả nhiên là lũ hợm của vô sỉ, chỉ biết dùng tiền bịp người! cho là tiền có thể muađược mọi thứ sao? Cổ Vân Phong ta hôm nay giáo huấn ngươi, cho ngươi suốt đời thể quên!


      , ngươi muốn bao nhiêu tiền? Ngươi mau!”

      “Tiền ta trước mắt cần” Cổ Vân Phong mỉm cười, gợi vẻ tàn nhẫn “Ta giờ là muốnđiều này…”


      Cổ Vân Phongđột nhiên tóm lấy tay Tống Tiệp,đặt ở đũng quần mình. Tống Tiệp cảm nhận được thứ cứng cứng trong lòng bàn tay, sợđến đờ cả người, mở nổi miệng.


      “Từ hôm khai giảngđến giờ, ta chưa được phát tiết lần nào. Nếu ngươi muốn tađem chuyện kia ra ngoài, trước hết dùng tay giải quyết dồn nén bấy lâu của ta, khiến ta thoải mái lần.” Cổ Vân Phong kỳ thực chẳng thích thú gì, nhưng nhìn khuôn mặt trở nên trắng bệch của kẻ kia, trong lòng cũng thấy thú vị.


      “Ngươi… Ngươi làđồ biến thái!”


      Tống Tiệp sau cơn khiếp sợ, lập tức căm phẫn rút tay về, quyền quất tới. Cổ Vân Phong cười nhạt, đỡ quả đấm của .


      muốn làm? Ghê gớm ha? Ta cũng cần ngươiđồng ý. Bí mật của ngươi theo ta ra từ thời khắc này, chẳng còn là bí mật nữa.”


      Thấy Cổ Vân Phong thực quayđi, Tống Tiệp từ đáy lòng cực kinh hãi, vộiđứng lên. che giấu bí mật lâu như vậy, tuyệtđối thể bị người khác biết! Tuyệt đối thể! Gần như suy nghĩ gì nhiều, Tống Tiệp sợ hãi thốt ra


      “Ta làm!”

      Cổ Vân Phong lập tức ngừng lại. xoay người nhìn sắc mặt trắng bệch của Tống Tiệp,đột nhiên thấy có chút khôngđành lòng. Ta phảiđùa quá trớn a? chưa từng dùng năng lực để đối phó với kẻ nào. Nếuđể sư phụ biết, còn lập tức bị trục xuất sư môn? Quênđi, tốt nhất làđừng làm khó dễ .


      “Tống Tiệp, ta xem…”

      có gì ghê gớm cả!” Tống Tiệp tuy sợđến run rẩy, nhưng vẫn giả vờ cứng rắn, đâm ra vô tình cắt lời tên kia “Con trai thủ dâm cho nhau cũng có gì là ghê gớm!”


      Cổ Vân Phong trong lòng hiểu vì saođột nhiên có phần bất mãn. Ánh mắt của trở nên trànđầy ác nghiệt “Ý ngươi là ngươi thường giúp kẻ khác làm?”


      “Đúng vậy!” Do “bí mật” của mình bị phát hiệnđãđủ đáng thương rồi, Tống Tiệp muốn Cổ Vân Phong xem thường mình thêm, cố tình giả bộ rất có kinh nghiệm “Ta thường giúp Vương Vũ Kiệt làmđó, căn bản việc gì!”


      Xin lỗi ngươi, Vũ Kiệt, ngươi phải làm biađỡ đạn rồi. Tống Tiệp ở trong lòng lén hướng về phía bạn tạ lỗi.


      “Hoá ra tiểu xử nam ngươi cũngđã biết qua cái việc này rồi?” Cổ Vân Phong tức giận , cười gằn tiếng “Tađây chơi cũng uổng!”


      Vứtđi lòng thương cảm ra sau, Cổ Vân Phong triệtđể biến thành dã thú tàn nhẫn, thầm nghĩ phải làm nhục cái tên cao ngạo trước mắt.

      “Dùng miệng cho ta!”

      “Cái… Cái gì?” Tống Tiệp giống như gặp quỷ, nhìn nhìn tên kia.

      “Tuy rằng tiểu kê*đáng thương của ngươi có tác dụng gì, nhưng cái miệng ắt phải sử dụngđược chứ?”


      Nghe nhắcđến “tiểu kê”, Tống Tiệp càng thêm tin là biết bí mật của mình, xấu hổ và giận muốn chết.


      “Ngươi phải là bảo ta giúp ngươi khẩu, khẩu…”

      “Khẩu” mất nửa buổi, chữ “giao” tiếp theo Tống Tiệp chính làđánh chết cũng được.


      “Đúng, chính là khẩu giao*” Cổ Vân Phong tốn chút sức nào giúp ra.


      “AAA! Người Thượng Lạc quả nhiên hạ lưu cầm thú!”

      “Thượng Lạc chúng ta hạ lưu?” Cổ Vân Phong bốc hoả “Được, ta đây nhìn xem Hữu Thượng các ngươi thượng lưu như thế nào!”


      Cổ Vân Phong tay nắm tóc Tống Tiệp, ấn mạnh quỳ mặtđất, tay lấy ra cái tính khí* tràn trề, nhét vào miệng .


      “Mút cho ta! Nếu như làm bản thiếu gia khó chịu, ta lập tứcđến hội trường, cầm mic cho toàn bộ biết bí mật xấu xa của ngươi!”


      “Khôngđược!” Tống Tiệp sợ hãi giương mắt nhìn “Ta… ta làm làđược…”


      Ô… Khốn kiếp! Xem bản thiếu gia nhát cắnđứt cái này của ngươi! A! Cái thứ này… Tống Tiệpđột nhiên như tìm ra vật báu, nhìn chớp mắt. Cáiđó của quy mao* rậm rạp, uốn lượn; hình dáng hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng, nhẵn bóng hề có chút tì vết nào. Quáđẹp! Tuy là cũng từng xem qua tính khí của người khác, nhưng chưa từng thấy thứđẹp như này.


      Tống Tiệp hoàn toàn quên mất tình cảnh biđát của mình, thậm chí nhìn thứ trăm phần trăm hoàn mỹ trước mắt mà thèm muốnđến chết được. Đáng ghét! Ông trời, ngươi có thẩm mỹ, rất tương xứng biết ? Đúng ra cái thiết bổng* hoàn mỹ này phải sinh trưởng ở người ta kìa! Vì sao lại cho cái tên hạ lưu cầm thú này chứ? Bản thiếu gia bộ dạng oai hùng như thế, cáiđó phải là “bảođao” có “tua rua” mới đúng! Ngươi sao lại đem cho ta cái thứ trơn tuột, trơ trụi, bên lại còn khắc dấu hả? Ô… Ông trời, ta hận ông!


      Gắt gao nhìn chằm chằm cáiđàn ông trước mắt mà bừng bừng giận dữ, Tống Tiệp quả thựcđang điên cuồngđấm đá tâm can! Cổ Vân Phong bị ánh mắt nồng nhiệt của thiếu niên kia suýt nữa thiêu cháy thiết bổng của mình.


      “Nhìnđủ chưa? Ta xem ngươi nhiễu hết nước miếng ra kìa.”


      Tống Tiệp nghe thấy chợt tỉnh lại, khuôn mặt lập tứcđỏ bừng. Muốn chết! Ta cứ nhìn mãi, hại Cổ Vân Phong cho là ta mê !


      “Mau mút!” Cổ Vân Phong thểđợi chờ được nữa, cầm thiết bổng đầy sức sống cọ xát đôi môi “Ngươi cũng muốn có người trông thấy chứ hả?”


      Nghĩđến có người trông thấy mình quỳ trênđất, khẩu giao mua vui cho tên nam sinh thối này, Tống Tiệp vội há to miệng.


      “Vậy mới ngoan chứ…” Cổ Vân Phong haha cười, thuận thếđẩy vào trong.


      “Đừng… Ưm…”


      Thoáng cái thiết bổng mập mạp nhồiđầy miệng, Tống Tiệp thiếu chút nữa bị nghẹn chết, vội vã cố gắng há to hơn.


      “Muốn mút cần gì phải há to thế? Chậc, ngay cả kỹ xảođơn giản mà cũng biết?”


      Ai muốn loại kỹ xảo gì gìđó hả? Tống Tiệp tức giận, ở trong lòng mắng to.


      “Nhanh lên, nếu làm tốt, tađây khiến cái này cương cả buổi tối. Ngươi sợ học sinh Hữu Thượng quađây chơi sao…”


      Ô… Chỉ biết uy hiếp người! Vô sỉ! Tống Tiệp rơm rớm nước mắt, cam tâm nhưng cũng bắtđầu mút thứ to lớn ở trong miệng.


      “A… thích! Tốt, chuyểnđộng đầu lưỡi … Hít vào cổ họng… A… thích quá!”


      Miệng tên này vừa mềm vừa ấm, đầu lưỡi dâm đãng thỉnh thoảng quét qua linh khẩu, khiến Cổ Vân Phongđầy khoái cảm, vội nắm lấy tóc , bắt đầu đưa đẩy người, ở trong miệng mặc sức tiến lên “Cho miệng ngươi nếm mùi a!”


      “Đừng, đừng… ưm…ư…”


      “Thích quá… Từ trước đến giờ chưa từng thích như thế này. Chết tiệt! Ngươi phải thường ngậm tiểu kê của kẻ khácđấy chứ?” Cổ Vân Phong bỗng thấy trong lòng rất thích, nắm lấyđầu , cố sức đẩy về phía sau, làm cho tính khí của mình rời khỏi miệng .


      ! Ngươi mới thường ngậm tiểu kê của người khác! Hữu Thượng chúng ta là trường học thượng lưu, giống Thượng Lạc hạ lưu các người!” Tống Tiệp hổn hển xì tiếng khinh miệt.

      biết tại sao,đây chính là lầnđầu tiên Cổ Vân Phong ngheđược trường mình bị sỉ nhục mà thấy tức giận, trái lại còn có chút cao hứng.


      “Tốt, coi như ta hiểu lầm ngươi, quađây, mút tiếp…” Cổ Vân Phong lần thứ hai đem tính khí của mình tiến vàođôi môi người kia.


      “Ưm… ư…đừng… đừn…”


      Trong miệng lần nữa lại tràn ngập cáiđàn ông, mỗi lần di chuyểnđến tận cùng, mũi với miệng Tống Tiệp vùi vào giữa quy mao rậm rạp. Aaa… Trời ạ… Ta muốnđiên rồi… Lớp mao ở mặt, chóp mũi nồng mùi vị nam nhân, thiết bổng mập mạp nhồiđầy miệng, toàn bộ giác quanđều bị xâm phạm mãnh liệt, Tống Tiệp dần dần mấtđi lí trí, chìmđắm trong khoái cảm từ việc khẩu giao.


      “A… Thích chết thôi!Đây là lầnđầu tiên ngươi khẩu giao? Con mẹ nó, có thiên phú!”


      A! Ai muốn loại thiên phú hạ lưu này hả? Bị Cổ Vân Phong thế, Tống Tiệp lập tức tỉnh táo lại, xấu hổ giận dữ mà trợn mắt nhìn . Cúi xuống thấy khuôn mặtđẹp trai tuấn mỹ ửng đỏ vì thẹn,đôi môi khiêu gợi vẫn ngậm lấy cáiđó của mình, hình ảnh quá mức dâm mỹ khiến Cổ Vân Phong trong lòng kinh hoàng, bỗng nhiên thấy cột sống tê rần, gào thét xuất tinh!


      “Aa… Chết tiệt… Bắn… Bắn…”

      tình tới quá mứcđột ngột, ngay khi Tống Tiệp còn chưa kịp phản ứng với cái bắn bắn gìđó, cổ họng nuốt vào dòng chất lỏngđắng chát.


      “Miệng lợi hại! Thậm chí cònđem sữa tươi của ta, giọt bỏ phí mà nuốt vào, lợi hại!” Cổ Vân Phong thở dốc,đợi tính khí phát tiết hết, tỏ ý khen ngợi mà vỗ vỗđầu .


      Cái gì sữa tươi? Như thế là… Chờ chút! Lẽ nàođó là tinh dịch? Ta nuốt tinh dịch rồi? Hơn nữa lại còn là kẻ thù khôngđội trời chung?


      “AAA… chết !” Tống Tiệp xấu hổ muốn điên,đột nhiên nhảy dựng lên, hung hăng đánh quyền. Hoàn toàn phòng bị, Cổ Vân Phong trúng ngaygiữa mặt, thảng thốt nhìn . “Ô… Cổ Vân Phong! Khốn kiếp! Ta nguyền rủa tiểu kê kê của ngươi rụng nát bétđi!” Tống Tiệp xong cũng khóc mà chạy mất.


      ***
      honglak thích bài này.

    5. ThảoTrần

      ThảoTrần Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      49
      ~Chương thứ năm~
      H típ nhaaaaaaaaaaaaaaa

      Lúc thiếu niên kia quay người bỏđi, trong khắc Cổ Vân Phong nhìn thấy nước mắt của . Trái timđột nhiên hẫng nhịp. Ta… ta phải là rất quáđáng?Trong lòng bỗng trở nên hết sức suy sụp, Cổ Vân Phong cũng còn tâm tư tham gia dạ tiệc. Dù rất muốn lập tức trở về kí túc xá nhìn coi Tống Tiệp thế nào, nhưng nửađường bị Lôi Kình kéo lại, cứng rắn bắt cùng Cả, cùng mộtđống nữ sinh ở lại tán gẫu. vất vả mới tìm ra cớ thoát thân, Cổ Vân Phong chạy băng băng về kí túc xá, đến nỗi kịp đợi thang máy xuống, hơi xông lên tầng mười ! Thở hồng hộc chạy vào phòng, Cổ Vân Phong liếc mắt cái thấy túi của mình nằm sàn nhà, sách vởđều bị xé nát! Cổ Vân Phong biết Tống Tiệp nhất định là giậnđiên lên rồi. lưỡng lự mở cửa phòng ngủ, phát rađã bị khoá.


      “Ầm… ầm”

      Cổ Vân Phong cố sứcđập cửa.“Tống Tiệp! Mở cửa!”


      chết !”


      “Để ta vào. Ta… ta…”


      Tàiăn trôi chảy bỗng nhiên biến mất, Cổ Vân Phong biết nên cái gì. Cổ Vân Phong, ngươi muốn làm gì? Xin lỗi sao? Sợ là nghe! Quả nhiên, Tống Tiệp vừa nghe , lập tức chửi như tát nước!


      “Ngươi làđồ mặt người dạ thú! Nếu dám vàođây ta giết ngươi!”


      “Ngươi cho ta vào, ta ngủ ởđâu?”


      “Ngươi… Khốn kiếp! Chui vào quan tài mà ngủ!”


      Cổ Vân Phongđảo cặp mắt trắng dã. Quênđi, ta ra phòng khách ngủ vậy,để tỉnh táo lại . Ngày mai chuyện tử tế với . Còn chuyện gì? Ách, ngày mai sau!


      Đến khi trời sáng, Cổ Vân Phong vừa tỉnh dậy liền phát Tống Tiệp rồi. Chết tiệt! Ta sao lại ngủ như thế? lúc nào cũng biết. Cổ Vân Phong răng đánh, mặt rửa, nhìn sách vở bị xé nát, cả túi cũng cầm, gấp rút vọt tới nhàăn.


      “A Phong, bữa sáng lấy cho ngươi rồi, mau ngồi xuốngăn. nhìn cái gì vậy?” Mạnh Niệm Kì thấy nhìn ngang nhìn ngửa, chẳng biết tìm gì, nhịnđược lo lắng hỏi.


      “Có phải tìm mỹ nữ ?” Lôi Kình cười hắc hắc “Dạ tiệc tối qua có phải thích ai chăng? cho ta biết, ta giúp ngươi thu phục!”


      “Cáiđầu ngươi á!” Cổ Vân Phong tức giận , ánh mắt đảo xung quanh tìm người kia.Đáng ghét, hay là muốn gặp ta nên ngồi chỗ khác?


      “Cổ Vân Phong!” Bàn bên, Duẫn Thiên Kìđột nhiên kêu tiếng. “Tống Tiệpđâu? Ngươi cùng chung phòng, có biết là hắnđi đâu ?”


      “Này, Tống Tiệp là vợ của bạn ta sao?” Lôi Kình vô cùng bất mãn với khẩu khí của tên tiểu bấtđiểm, “ chắc lười nhác ở đâu đó rồi.”


      “Vợ nào hả? Ngươi giữ miệng sạch chút! Miệng chó phun ra toàn răng!” Duẫn Thiên Kì dễ dàng bỏ qua chuyện bạn tốt của mình bị chế nhạo, lập tức trả miếng.


      “Ngươi ai là miệng chó?” Lôi Kìnhđập bàn, căm phẫn đứng dậy.


      “Là ngươiđó!” Duẫn Thiên Kì cũng phảiđèn dầu cạn*, chịu tỏ ra lép vế màđập bàn, cũng phẫn nộđứng dậy!Hai phe nhìn thần tượng của mình muốn khai chiến, tất cả cũng xắn tay áo màđứng lên!


      Trong lúc bầu khí căng thẳng tới cực điểm…


      “Toàn bộ ngồi xuống cho ta!” Giọng lanh lảnh của Mạnh Niệm Kì vang lên, uy nghiêm tràn ngậpđến khiếp người. Lôi Kình cùng với học sinh Thượng Lạc ai dám trái lời Cả, vội ngoan ngoãn ngồi xuống.


      “Được rồi, Thiên Kì, quênđi.” Vương Vũ Kiệt vội kéo tay, ý bảo dừng lại thôi.Vạn nhất gặp phải rắc rối, hiệu trưởng nhấtđịnh trách tội xuống, điểm quan trọng này bọn lại còn biết sao. Vương Vũ Kiệt cá tính chỉ khẩu xà tâm Phật, chính lại là rất biếtđiều.


      “Hừ”. Duẫn Thiên Kì hừ lạnh tiếng rồi mới cam lòng mà ngồi xuống. Vừa thấy ngồi, học sinh Hữu Thượng cũng rối rít ngồi theo. buồn chán khi xích mích bùng phát!

      Cả, ta có việcđi trước.” Cổ Vân Phong bỗng nhiênđứng lên.


      “Điểm tâm ăn sao?”


      “Ừ, khôngăn.” Cổ Vân Phong nhìn ra Tống Tiệp còn lòng dạ nào màăn. “Ta có chút chuyện, lên lớp trướcđây.”


      “Ừ, ngươiđi .” Mạnh Niệm Kì gật gậtđầu. Nhìn bóng dáng tên bạn từ rờiđi, Mạnh Niệm Kì bỗng như cóđiều suy nghĩ…


      Cổ Vân Phong vừa vào lớp thấy Tống Tiệp ngồi ngayđó, trong lòng ngầm thở hơi nhõm. Mấy lần thử với , lại bị coi như , Cổ Vân Phong vừa sốt ruột vừa tức, cũng biết phải làm thế nào. Chỗ ngồi hai người tuy là xa, nhưng lại tựa như xa vạn dặm, như quen biết.


      Đáng ghét, người Hữu Thượng đều như sao! Ta cố gắng thế này là tốt lắm rồi, còn muốn thế nào?

      Cổ Vân Phong trời sinh có siêu năng lực, từ tự tin có thừa, thời kì dậy chưa từng phải băn khoăn, phiền muộn. Nhưng lại phát ra, cái tên kẻ thù khôngđội trời chung kia khiến mấtđi trầm tĩnh hàng ngày, mở ra trang mới trong nhật kí thanh xuân của


      Nào nào Cổ Vân Phong, cầnđiên lên! Ngươi cũng có phải là chưađược nữ nhân khẩu giao đâu, têncon trai thìđã là cái gì? Huống chi lại chính là kẻ thù của Thượng Lạc, ngươi nghìn vạn lầnđừng để cái vẻ ngoài hồ ly tinh ấy quyến rũ, làm mất mặt Thượng Lạc!


      Trong lúc Cổ Vân Phong cố hết sức xa lánh, Tống Tiệp cũng né tránh rất tài tình, hai người tuy ở cùng phòng kí túc, nhưng người ngủ phòng ngủ, người ngủ phòng khách,đều cố tránh va chạm với người kia. Những tưởng rằng hai người cứ thế duy trì cuộc sống lạnh như “băng” này, dần quênđi chuyện đêmđó. Nhưng miếng băng mỏng này lại ổnđịnh, hiệu trưởng vừa ra lệnh tiếng, lập tứcđã bị phá tan!


      Mặt trời chiếu cao, bầu trời quangđãng. Bởi vì hiệu trưởng ra lệnh các lớpđều phải tiến hành việc du lịch,đẩy mạnh tình cảm giữa các học sinh, cho nên sáng sớm thứ bảy, toàn thể học sinh năm bacủa Cao trung Thượng Lạc Hữu Thượng ngồi xe du lịch, tới bờ biển mỹ lệ, dự định cắm trại hai ngày mộtđêm! Xe vừađến nơi, các học sinh lập tức phấn khởi lao xuống!Nam thay quần bơi, nữ mặcđồ tắm vô cùngđa dạng, tự tin với vóc dáng mà mặc bikini. Lúc này, bất kể là nam sinh Thượng Lạc hay Hữu Thượng, tất cảđều vây quanh nữ sinh hưng phấn đùa bỡn, trong chốc lát nước tung toéđầy trời, rất náo nhiệt!Nhưng vốnđãđịnh trước, “chiến trường” vừa lập, tức khắcđịch ta phân minh. Hai phe đứng ở bãi bóng chuyền, cách tấm lưới, cùng hò hét ầm ĩ.


      “”Haha,đến đây! Thượng Lạc chúng ta hôm nay nhất định phải khiến Hữu Thượng các ngươi còn manh giáp!”


      “Nằm mơ! Có cán trưởng thể thao Hữu Thượng chúng tađây, Thượng Lạc các ngươi chờ chết !”


      “Đúng vậy, nhìnđi!”


      Dáng người cường tráng khoẻđẹp,Tống Tiệp ở sân khẽ mỉm cười,điệu bộ tự nhiên mà quayđầu.


      “AAA! Quáđẹp trai!” Nữ sinh Hữu Thượng thét lên chặp.


      “Tống Tiệp cố lên!”

      “Tống Tiệp ta ngươi!”

      Tống Tiệp vẻ mặt hào hứng mà nhiệt tình hôn gióđội cổ vũ mỗi người cái! Nữ sinh Hữu Thượng lại rú lên! Trậnđấu bắt đầu rồi.Nữ sinh Thượng Lạc chịu thua, cũng bắtđầu cổ vũ thần tượng của mình!


      “Cổ Vân Phong, ngươi tuyệt nhất!”

      “Lôi Kình, ngươi rấtđẹp trai!”


      “Lôi Kình, cho bọn chúng mất mặtđi!”


      Hai phe lực lượng tươngđương, chiến đấu khá khó khăn. Tuy Tống Tiệp mình bằng ba người, nâng cao sức mạnhđội Hữu Thượng, nhưng thành viênđội Thượng Lạc lại lớn lên từ trong núi, tế bào vậnđộng hơn hẳn các cậu ấm nhà giàu. Bởi vậy, Tống Tiệp dù lợi hại, nhưng chốngđỡ rất vất vả, khiến cho tỉ số liên tục giằng co.Đánh tới gần hết hiệp đầu, Cổ Vân Phong bất ngờ khéo léo bỏ bóng, khiến cho tỉ số vượt lên dẫn trước mộtđiểm, hiệp đầu cũng kết thúc. Các nữ sinh Thượng Lạc lập tức hưng phấn mà ùa lên, la hét ôm lấy .


      “Cổ Vân Phong, giỏi quá!”

      “Haha, A Phong,đúng là nhờ ngươi!” Lôi Kình cười ha ha mà khoác vai “Ngươi xem Tống Tiệp muốnđiên rồi! Hắnđứng chết trân đó trừng mắt nhìn ngươi kìa.”


      Thấyđối phương ánh mắt đằng đằng sát khí, Cổ Vân Phong hiểu sao hưng phấn màđứng lên. Tiểu tử nhà ngươi cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào ta sao.


      Tống Tiệp thấy Cổ Vân Phongđược nữ sinh bu quanh, nỗi tức giận từđâu tới bừng bừng bốc lên. Chó khôngđổi được tròăn phân! Sắc phôi chính là sắc phôi!

      “Tống Tiệp, ngươi sao chứ?” Duẫn Thiên Kì cầm bình nướcđưa cho . am hiểu thể thao nên chả hiểu gì,đành làm khán giả bấtđắc dĩ, đến lúc nhìn thấy bạn mặtđằng đằng sát khí mới chạy tới.


      sao, ngươi yên tâm, hiệp sau chúng ta tuyệtđối thua! Nếu như ta bại bởi tay tên Cổ Vân Phong vô sỉ kia, Tống Tiệp ta lập tức từ chức cán trưởng!”


      “Oa.Đùa sao!” Xem ra Tống Tiệp thực ghét cái tên kia!


      “Hừ, chờ coi!” Cổ Vân Phong, bản thiếu gia cho ngươi biết lợi hại của ta, xem ta chỉnh ngươi như thế nào!

      Tống Tiệp quyếtđịnh vạch ra chiến thuật mới, gọi mấy đội viên lại, chỉ bảo cặn kẽ. Trận tiếp theo bắtđầu. Tống Tiệp triển khai phương thức mạnh mẽ, tập trung tấn công kẻ thù Cổ Vân Phong, cứ nhằm màđánh, hơn nữa còn liên tục nhắm vào “cái chỗđó”! Mấy lần như vậy, Cổ Vân Phong cũng nhìn rađầu mối. mặt cười khổ, tiểu tử này muốn mượn việc công trả thù riêng hả. Muốnđánh ta thành thái giám sao?


      Có lẽđúng là báo ứng, Cổ Vân Phong né người kịp, bị Tống Tiệp như tia chớp quất bóng, trúng ngay tiểuđệ đệ!


      “A!” Cổ Vân Phong kêu tiếng,đau đến khọm cả lưng! Đáng ghét, cái tên tiểu tử thối đúng là lưu tình a!


      Tống Tiệp thấy thế rùng hết cả mình. Hỏng bét, ta khôngđánh gãy mất cáiđó của chứ hử?


      “Aaa!Được rồi! Thắng, chúng ta thắng rồi!” Học sinh Hữu Thượng, bất kể nam nữ, tất thảy đều phấn khởiùa ra, ôm lấy Tống Tiệp nhảy nhót, thừa dịp hôn trộm vài cái!


      “Thắng cái rắm! Các ngươi làđồ nham hiểm!”, “Đúng vậy, đồ đánh lén đê tiện vô sỉ!”


      Học sinh Thượng Lạc nhìn thần tượng của mình bị thương, lập tức phẫn uất gào lên.

      “A Phong, ngươi có khoẻ ?” Lôi Kình lo lắngđỡ lấy .


      sao!” Cổ Vân Phong chau mày, cốđứng thẳng người. Mới vừa liếc mắt, liền trông thấy Tống Tiệp như hùng,được đám cả trai lẫn vừa ôm vừa hôn, trong lòng liền tức giận bừng bừng. Khốn kiếp! Tiểu tử chết tiệt, bị người sờ mó như vậy thích lắm sao? Ta ởđây chịu khổ, ngươi ở đó hưởng thụ! Trênđời có loại chuyện tốt như vậy sao? Chờ coi!Thấy ánh mắt Cổ Vân Phongđầy căm hờn, Lôi Kình lập tức xắn tay áo.


      “A Phong, em báo thù cho ngươi!”

      “Đúng! Báo thù! Báo thù!” Học sinh Thượng Lạc nghe vậy muốn xông lên ngay!


      “Khôngđược!” Cổ Vân Phong thản nhiên mở miệng “Ta tự tìm Tống Tiệp tính sổ!”


      Thấy thần tượng của mình ánh mắt lạnh như băng, mọi người sống lưng nhột nhạt cả, đều tự biết Tống Tiệp phen này toi mạng rồi!


      Tuy lần du lịch này mụcđích thúc đẩy tình cảm hai bên, làm học sinh hai trường mau chóng hoà nhập, nhưng sau trận bóng chuyền, hai phe tình cảm những tăng được nửa phần mà thù hận lại bốc cao ngùn ngụt, nhà trường cũng rất bất ngờ vềđiều này.Đến buổi tối, nguyên là phải tổ chức dạ tiệc “hoà thuận vui vẻ”, nhưng mọi người lại nhất loạt tẩy chay, nênđành huỷ bỏ.


      “Chúng ta muốn cùng lũ nhà quê các ngươiđốt lửa trại!”


      ”Bọn ta mới cần đốt lửa trại với lũ Hữu thượngđê tiện,ăn chơi trác táng các ngươi!”


      nữa! Toàn bộđi ngủ!”


      ”Cái gì ạ? Sớm như vậy, bọn em còn chưađược chơi đêm mà!”


      “Khôngđược là khôngđược!”


      Vì sợ có người sinh , nhân cơ hội trả thù, giáo viên quyếtđịnh bắt học sinh ngủ sớm chút. Mọi người kháng nghị được, chẳng thể làm gì khác hơn là lũ lượt kéo nhau về lều.Đêm khuya vắng lặng, chỉ có tiếng sóng biển vỗ về. Nhưng ngủ mình trong lều đơn, Tống Tiệp cách gì nhắm mắt. Cái tên kia… sao chứ hả? Trông hình như là rấtđau đó. Sáng nay ta phải là quá ácđộc chứ? Vạn nhất cái đàn ông siêu cấp hoàn mỹđó bị tổn thương, đúng là phí của trời a! Ta có vẻđã quá kíchđộng rồi…Ngay khi Tống Tiệpđang tự kiểm điểm lại bản thân thìđiện thoại bỗng nhiên báo có tin nhắn.


      “Đến ngay dãy đá lớn cạnh bờ biển. đến tự gánh lấy hậu quả. Cổ Vân Phong.”


      Đáng ghét! Cái tên chết bằm! Lại muốn uy hiếp gì ta? Hừ, , ai sợ ai hả? Ngươi còn dám kêu ta khẩu giao cho ngươi, ta nhát cắn đứt nó cho coi! Để kinh động người khác, Tống Tiệp tuy nín thở nhưng vẫn cẩn thận bước ra phía sau, ra ngoài.

      Quái lạ, thế nào lại thấy hắnđâu? Hẹn người khác tới rồi mìnhđến muộn a? Ghét nhất người như thế!Đứng ở dãy đá lớn, Tống Tiệp thở phì phì mà nghĩ vậy.


      “Ở phía sau,đồ ngốc!”


      Ngheđược sau dãyđá phát ra tiếng , Tống Tiệp chạy lại, quả nhiên là Cổ Vân Phong ởđó. Hai tayhắnđút túi áo, nghiêng dựa tảngđá, khoé miệng tủm tỉm chút xấu xa.


      “Ngươi bảo ai làđồ ngốc hả?” Tống Tiệp tới trước , căm hận mà bảo.


      ngươiđó. Lơ ngơ màđứng ở phía trước dãyđá, sợ nhỡ ra bị người ta trông thấy, biết chúng ta yêuđương vụng trộmà?”


      “Trộm… trộm… Yêuđương vụng trộm?” Tống Tiệp bị mấy chữ này dọa cho sợđến lắp bắp liên hồi, dáng vẻ quá làđáng , khiến Cổ Vân Phong nhịn khôngđược bắt đầu trêu chọc.


      sai, chúng ta chính làđang yêuđương vụng trộm a. Sau lưng mọi ngươi len lén làm loại chuyện này, chẳng lẽ phải yêuđương vụng trộm?” Cổ Vân Phong móc tính khí trong quần ra, gian ác mà cười.


      “Cổ Vân Phong! Ngươi là tên cầm thú! Lại muốn kêu bản thiếu gia giúp ngươi làm…. Làm cái cái…”

      “Khẩu giao?”

      “Đúng rồi! Ngươi biết làđược rồi.” Tống Tiệp nhịn được đỏ bừng mặt. May mà hôm nay trăng tàn, còn lớn lắm.


      “Yên tâm, hôm nay ta có ý bảo ngươi làm chuyệnđó.” Hô, tốt quá. Ngươi xem ra vẫn chưađánh mất hết lương tâm. “Ta chỉ là muốn ngươi giúp ta chữa thương tiểu đệ đệ chút thôi.”


      “Chữa thương?”

      “Sáng nay ngươiđánh nó bị thương, nó rất khổ ngươi biết ?”


      “Ta… ta…”

      “Nó tốt xấu gì cũng từng tặng ngươi ly “sữa tươi”, khiến ngươi vô cùng thoả mãn, phải sao? Ngươi sao lại ghê gớm, lấy oán trả ơn,đánh nó bị thương như thế?”


      Thấy Cổ Vân Phong bộ dạng làm ra vẻđau đớn, Tống Tiệp còn gìđể rồi. Sao lại có kẻ biết xấu hổ đến mức này hả trời?


      “Hổ thẹn nên lờiđược luôn hả? sao, ta cho ngươi lập công chuộc tội đó.” Cổ Vân Phong nắm lấy tay , đặt lên tính khí của mình.


      “Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Vừađụng tới dương vật hoàn mỹ khủng khiếp nọ, Tống Tiệp lạiđánh trống ngực liên hồi.


      “Lấy tay an ủi chỗ bị thương của nóđi.”


      … Khôngđược…. Ta muốn!”


      “Nếu ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽđem bí mật của ngươi ra nha.” Cổ Vân Phonghèn hạ mà cười cười. Tuy là biết tại sao Tống Tiệp lại sợ người ta biết là xử nam, nhưng có thể lấy ra uy hiếp vẫn nên dùng.


      “Đồ vô sỉ!”


      “Ngươi tha hồ chửi! Mau, tiểuđệ đệ của ta trướng muốn chết rồi, mau giúp ta thủ dâm.”


      “Ta biết làm!” Tống Tiệp sợđến độ năng suy nghĩ.


      “Cái gì? Ngươi phải thường giúp Vương Vũ Kiệt làm sao?”

      “Cái… cáiđó là chuyện lâu lắm rồi, ta có nhớ .” Tống Tiệp thuận miệng láo.


      “Gạt người?” Cổ Vân Phong giữ lấy cằm “Ngươi chođến bây giờ chưa từng chạm qua thằng con trai nào khác,đúng ?”


      “Ai cần ngươi lo!” láo bị phát , mặt Tống Tiệp xấu hổ tưng bừng.

      là quá tốt!” Cổ Vân Phong hiểu sao trong lòng cao hứng như thế này.

      “Tốt á!”

      “A, sai, ngươi chưa từng chạm vào kẻ khác, nhưng tự an ủi chắcđã từng hả? Sao lại biết chứ? Lẽ nào… Ngươi ngay cả tự an ủi cũng có kinh nghiệm?”


      láo! Ta… Tađương nhiên là có tự làm rồi!Đây là chuyện con trai thành phốđều làm mà!” Tống Tiệp thiếu tự tin mà cãi. Kỳ thực, “cáiđó” của bộ dạng hết sức đặc thù, khiến tự ti khủng khiếp, cho nên lúc nào cũng căm ghét nó, đừng chi đến chuyện tự an ủi.


      ?” Cổ Vân Phong hoài nghi nhìn .

      “Ta lừa ngươi làm gì?”

      “Được, vậy ngươi tự làm cho ta xem.”


      “Cái gì?”

      “Mau làmđi, phảingươi nóiđây là chuyện con trai thành phốđều làm sao? Mau lấy cái của ngươi ra!”


      … Khôngđược! được!” Tống Tiệp sợ hãiđến run lẩy bẩy.


      “Là con trai sao lại lề mề như thế!”

      Cổ Vân Phong thình lình báo trước màđẩy Tống Tiệp xuống bãi cát, cố sức lột quần của .


      ***
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :