Vẫn Tinh - Chá Kích [Cổ đại]

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      VẪN TINH

      (Sao Băng)

      [​IMG]
      Tác giả: Chá Kích

      Editor: Tử Thiên Băng

      Thiết kế bìa: Leo Sing

      Thể loại: Truyện ngắn, cổ đại, đam mỹ

      Nguồn: Lười Mãn Tính

      Giới thiệu:

      Trích yếu: “Là Sở vô cùng ta, cũng vô cùng hận ta…”, Tần vuốt ve hoa văn hình mây vỏ kiếm, “Hay là Tề, đến chết cũng biết giết ta ra rất dễ dàng”.​

    2. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Editor: Tử Thiên Băng

      con đường trong tứ phương viện. Vào thu, cây trụi hoa, lá vàng che lấp vạn vật.

      (Tứ phương viện: Được xây theo cấu trúc gồm bốn gian, ở bốn phương Đông, Tây, Nam, Bắc).

      Buổi đêm tĩnh mịch, phía vang lên vài tiếng động, bóng người xuất .

      Y rất trẻ, mặc áo trắng thanh nhã, chân trần, hai cổ chân mang bộ khóa sắt. Y phiên phiêu nhảy xuống đất từ cao, vạt áo phất phơ lẫn vào màn đêm. À, y căn bản cần nhảy, chỉ cần thuận người theo gió, thoáng chốc đứng mặt đất rồi.

      ràng phải người, y là hồn ma vất vưởng…

      Tần đưa lưng về phía đường chính, rút ra vài thanh kiếm tinh xảo. Xung quanh nhất thời chớp lóe ánh bạc. Tay dừng lại giữa trung, thu về, phía sau truyền đến tiếng lách cách của khóa sắt khi bị kéo lê.

      “Đêm qua, sao rơi”, thu kiếm lại, tra vào vỏ, “Nghĩ đến quá khứ, đúng là rất nhiều người”.

      (Vẫn tinh: Sao rơi, cũng là tên của đoản. Sao rơi ở đây chỉ người vừa mất hay thất thế…)

      “Là Sở vô cùng ta, cũng vô cùng hận ta…”, Tần vuốt ve hoa văn hình mây vỏ kiếm, “Hay là Tề, đến chết cũng biết giết ta ra rất dễ dàng”.

      Vạt áo của nam nhân trẻ tuổi kia hạ xuống, gió thổi qua, lộ ra đôi chân mảnh khảnh: “Huynh nghĩ đến ta nhỉ?”.

      Tần thở dài.

      “Triệu”. Trong bóng tối, từ từ xoay người, dùng ánh mắt vui buồn nhìn y.

      Giọng bình tĩnh: “Ta hề hy vọng là ngươi”.

      Triệu để ý tới , khoanh tay ôm lấy ống tay áo lớn, ngồi xuống bên cạnh đường chính, thả hai chân xuống nước.

      Tần lạnh lùng hình bóng dáng y: “Trong nước có mã hoàng”.

      (Mã hoàng: thứ đỉa lớn).

      Triệu nhàng đung đưa hai chân, khóa hồn giữa hai chân kêu lách cách hòa vào với tiếng nước.

      sao”.

      Tần nghiêng đầu nhìn y, tựa như muốn nghe gì đó, sau lúc lâu, hỏi: “Ngươi muốn đâu?”.

      đâu à?”. Triệu hơi xoay người, đối mặt với , mỉm cười tiếng: “ Hàm Đan ư?”.

      (Hàm Đan: Hàm Đan chi chiến, cuộc chiến tranh diễn ra do Tần phát động đánh vào kinh đô Hàm Đan của Triệu nhằm diệt hoàn toàn nước này. Trận có tham gia của bốn nước là Ngụy, Triệu, Sở và Tần với kết quả ba nước kia liên minh đánh bại Tần).

      Ánh mắt của Tần dõi theo bóng y: “Nếu nhất thống các nơi, thiên hạ nhất định lại loạn chư hầu”.

      (Chư hầu: Các vua chúa tiểu quốc phải phục tục vua lớn mạnh hơn làm thiên tử thống trị tối cao. Loạn chư hầu nghĩa là khi thiên tử mất, các chư hầu nổi dậy tranh đoạt quyền lực).

      loạn chư hầu có Sở Hán tranh phong”. Triệu vẫn khoan thai nghịch nước, bình tĩnh .

      (Hán Sở tranh phong: Chiến tranh Hán Sở thời Chiến Quốc 206-202 TCN. Nhà Tần sụp đổ, các vị vương ở các nơi khác nhau tạo thành hai phe đối lập gồm bên do Lưu Bang lãnh đạo, bên do Hạng Vũ, tự xưng Tây Sở Bá Vương. Kết thúc cuộc chiến với thắng lợi của Lưu Bang, sau lên ngôi vua nhà Hán).

      Hai tay y chống thềm đá, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẫm: “Hán Sở vây thành, huynh muốn đâu chứ”.

      (Hán Sở vây thành: Thời Chiến Quốc Trung Quốc chia làm 6 nước: Tề, Hàn, Yên, Triệu, Ngụy, Sở. Tần Thủy Hoàng thống nhất 6 nước lập nên nhà Tần, nhưng do chính sách tàn bạo, sau khi Tần Thủy Hoàng chết, con trai ông lên lại càng tàn bạo hơn nên 6 nước được lập lại nhằm đánh đổ nhà Tần. 6 nước chia hai phe là Sở và Hán, Sở đánh đến Quan Trung đất Tần trước, vào thành Hàm Dương giết vua Tần hàng là Tử , tàn sát vô số người Tần).

      “Ta chẳng nơi nào cả”.

      Triệu tiếp lời vừa nãy: “Tần, huynh lại đây”.

      Tần thu kiếm, xuyên qua gốc chuối tây dưới hành lang, bóng lá lên mặt khiến khuôn mặt trông càng thêm thăm thẳm.

      khom lưng, Triệu vươn tay, đầu khón tay ma sát lấy mặt .

      “Trong thành Hàm Dương này, chỉ có hai chúng ta”. Ngón tay y lạnh lẽo, xoa nhè hai bên cằm của Tần.

      “Chỉ có hai ngươi chúng ta mà thôi”.

      Mưa gió trút xuống.

      lan can đình có vài con quạ, là quạ trắng hiếm thấy.

      Bước chân của làm kinh động đám quạ đình. Chúng kêu vài tiếng, vỗ cánh phạch phạch rồi bay , làm rơi vài sợi lông đuôi trắng.

      Dải lụa trong tay cũng có màu trắng. Lụa trắng, vết mực đỏ khô.

      Tần nhìn bức thư khuyên hàng đêm qua địch bắn lên tường thành, lúc đó có kinh ngạc, nhưng cảm giác ấy mau đến cũng mau , để lại thứ niềm vui trước khi gặp đại nạn.

      Gió mạnh nổi lên, làm tung bay những phiến lá khô dưới đất, cũng làm bay bay vài sợi tóc rơi ra khi tiện tay búi tóc lên.

      siết chặt lấy lan can qua lớp lụa trắng. Chung Nam sơn ở phương xa, tuyết hơi tan lộ ra màu xanh tươi tốt, tựa như đôi mày ưu sầu của mỹ nhân, lại như làn khói xanh thuộc chốn hồng trần.

      (Núi Chung Nam: Còn gọi Thái Ất hay Chu Nam, nhánh của dãy Tần Lĩnh ở Thiểm Tây, rất nổi tiếng khi là nơi ở của các sĩ Đạo giáo thời Tần).

      Tần nhớ đến rất lâu về trước. Đó chính là đêm cuối cùng ở đất Tần.

      Khi người đó đẩy cửa bước vào, ngồi diện bích, y dùng lưng đóng cửa lại.

      (Diện bích: Đối diện tường, thường là cách chịu phạt nhưng cũng là phương pháp tĩnh tâm).

      Chắc cũng khoảng đầu thu như bây giờ. Y đứng trước giường của Tần, tiếng nào, cởi sạch quần áo người. Khi y bước tới chui vào lòng Tần, cơ thể lạnh lẽo.

      Giọng Triệu gần như khẩn cầu.

      “Huynh đừng , đại ca có đuổi huynh, hề, chúng ta đều có”.

      Lần cuối cùng nghe thấy được thanh của y…

      Khi đó bọn họ vẫn chưa phải là nam nhân hoàn toàn.

      Sau này cũng . Trước khi trở thành con người, họ quốc gia.

      vai đè nặng núi sông nhật nguyệt, bình minh và thương sinh.

      còn bạn hữu, chẳng còn địch nhân.

      Tần cúi đầu, nhìn khắp thành. Người còn, nhà trống, đường vắng.

      Tránh mưa dưới mái hiến, người đến, người .

      lầu Thính Phong, lầu trống, tâm cũng rỗng…

      Trong khoảnh khắc, gần như ảo tưởng trở lại đoạn thời gian chiến trường. Biển máu, núi thây, mặt trời đỏ tươi lặng lẽ lặng xuống sau núi Chung Nam.

      Tần nắm chặt mảnh lụa, xé thành hai đoạn.

      Tay giơ giữa trung, run rẩy nắm lấy mẩu lụa rách. Sau đó, buông tay. Gió thổi qua, hai mảnh lụa bay xuống phía tường thành, tựa như hai con bướm thướt tha bay.

      Phía sau truyền đến tiếng khóa sắt ma sát với mặt đất, tựa như tiếng va của ngọc.

      Triệu đứng đó, tay đút trong tay áo, váy dài phất theo gió.

      “Về ”.

      Y bình thản nhìn Tần. Ngay cả gương mặt, ánh mắt, màu môi cũng bình thản. có vui, có buồn.

      Y xoay người, Tần đuổi theo.

      Nhìn xuyên vào cung điện qua kẽ hở mảnh như tơ của cửa, bên trong tựa như lỗ đen thấy đáy. Điện cực kỳ tối, dù là ban ngày cũng thắp đèn.

      hồn thể gặp ánh mặt trời. Tần ngồi trước chiếc bàn trà, nhìn Triệu lần lượt thắp sáng tất cả đèn lên.

      “Ta thua rồi”. Giọng bình tĩnh.

      cánh tay từ phía sau ôm lấy . Lạnh, nhưng cũng mềm. chợt ớn lạnh.

      Người phía sau sử dụng đôi môi có bất cứ khí tức nào của người sống, khẽ thở dài.

      qua cả rồi”.

      Trâm ngọc leng keng rơi xuống sàn, tóc y xỏa ra, tán vai, ngực Tần.

      Tựa như phóng thích tất cả , hận, tất cả sầu bi hỷ.

      Mây xám dày đặc trung, tia sét rách toang bầu trời, mưa to ầm ầm trút xuống.

      Bọn họ có hứng làm, chỉ lát rồi thôi, sau đó im lặng ôm nhau trong đêm.

      Triệu trở mình. Đột nhiên Tần : “Ôm ta”.

      hít sâu, lặp lại.

      “Ôm chặt lấy ta”.

      Triệu ngoan ngoãn rút vào lòng .

      Khung cảnh chợt tĩnh mịch. Triệu nghe thấy bản thân y : “Ta hát cho huynh nghe”.

      Y nhàng mở miệng, khúc hát trầm buồn du dương.

      Đêm trắng, ánh sáng trong veo

      Trời quang có tuyết, cỏ phương xa

      Khoảng chiều tà, quê hương trong ta

      Núi sông trải dài, nhật nguyệt xa

      … Núi sông trải dài, nhật nguyệt xa.

      Núi xong trải dài.

      Nhật nguyệt xa.

      Ánh trăng tựa như nước tạt từ trong gáo, bao phủ lấy nóc nhà. Tần vươn tay, chậm rãi mơn trớn cung điện của sáu quốc bằng đất cao lanh dưới trăng.

      (Đất cao lanh: Đất sét).

      Triệu đứng dưới bóng râm của ánh trăng, lẳng lặng nhìn tới ngây người.

      Tần quyến luyến thu tay, “ ngờ, ta cũng chỉ là mơ giấc giang sơn đại mộng”.

      Khóa sắt leng keng, y bước đến trước Tần, nghiêng người gối lên chân , ngón tay chậm rãi vuốt ve vạt áo trước của .

      “Huynh sai rồi”.

      “Là quốc gia, ta đối với huynh, chỉ có thể hận”.

      Bàn tay giơ giữa trung của Tần chợt khựng.

      “Nhưng, là con người, đối với ta, cuộc đời của huynh bừng cháy huy hoàng”.

      vẫn nhúc nhích.

      “Tần”.

      Bay tay cứng đờ ấy hạ xuống, đáp lên khuôn mặt lành lạnh của y.

      “Kiếp sau, làm người bình thường ”.

      Y nhíu mày, tựa như ghi nhớ kỹ mùa thu cuối này, khuôn mặt nét thanh nhã như có như .

      Ngón tay Tần lướt đến giữa hai lông mày của y. Họ trước là địch, là hận, là cừu. Mà nay, bức tường vô hình ngăn cách cả hai là dương, là người và quỷ.

      Trong thứ sinh mệnh vĩnh hằng này, họ nâng gối, cố lội qua trường hà lẩn quẩn.

      (Trường hà: Sông dài, chỉ hành trình dài).

      có quá khứ, có tương lai, bi thương mất , tất cả ký ức cũng đơn thuần là ký ức nữa.

      Kiếp sau, làm người bình thường .

      Tần Vương Tử , đầu hàng.

      Tần nhìn ánh lửa bập bùng cùng thiên quân vạn mã dưới tường thành, đốt đuốc.

      Cây đuốc trong tay do ngâm dầu, cháy vô cùng mãnh liệt, tựa như ngôi sao sáng duy nhất độc trong bóng đêm.

      Trời đêm xanh thẫm.

      Ánh trăng bàng bạc.

      Lưỡi gươm sắc lạnh.

      — Phủ đầy trời đất, ập về phía ngôi sao độc thành kia.

      Tháng Tám năm sau.

      Trong tiết trời trong, núi non chìm trong sắc lam mù mịt. Bên đường núi mọc lên bụi cỏ có màu lửa đỏ.

      Người kia giữa rừng núi, cầm cây dù bằng vải dầu.

      Bụi cỏ kia màu hồng, quần áo y màu trắng, cơ thể bồng bềnh trôi dạt, cứ như lửa.

      Triệu dừng lại.

      đường núi bị đốt cháy, cỏ hầu như còn, con đường bắt đầu từ giữa trung uốn lượn dài, thông đến thành Trường An.

      Đêm trắng, ánh sáng trong veo

      Trời quang có tuyết, cỏ phương xa

      Khoảng chiều tà, quê hương trong ta

      Núi sông trải dài, nhật nguyệt xa.

      Đột nhiên y khẽ hát.

      Cỏ phương xa, cỏ phương xa.

      Nhật nguyệt xa, nhật nguyệt xa.

      Y vứt cây dù bằng vải dầu kia, cả người biến mất vào ánh nắng sáng ngời của tháng Tám. Như ảnh ngược trong nước, bị quấy nhiễu vỡ tan, rồi biến mất.

      Đêm qua, sao rơi.

      Hết

      [​IMG]

      Lời của Editor:
      Tóm tắt chút do hơi khó hiểu khi bạn nào rành chiến tranh Hán Sở: Đoản văn này được tác giả viết bằng cách nửa nhân hóa các quốc gia lúc bấy giờ, tạo nên mối quan hệ hận giữa họ. Đại khái chính là Sở, Hàn, Tề, Triệu, Yên, Ngụy đều vừa vừa hận Tần, sau đó Sở giết Tần. Tần của đoản văn có lẽ là Tần Vương Tử , còn Triệu biết nhưng có ba nhân vật thích hợp là Triệu ở đây: Triệu Vương Triệu Yết, Đại Vương Trần Dư và Triệu Vương Trương Nhĩ.

      Đoạn đối thoại bắt đầu từ đoạn Tần hỏi Triệu đâu, Triệu hỏi lại là Hàm Đan ư cho đến “… xảy ra Hán Sở tranh phong” nghĩa là khi Tần hỏi Triệu đâu, Triệu mỉa mai Tần trận chiến ở Hàm Đan do Tần ôm ý đồ diệt hết 6 nước vừa lập lại. Tần cho rằng mình đúng, nếu thống nhất các chư hầu của 6 nước lại nổi dậy tranh thiên hạ, Triệu lại cho rằng nếu Tần định diệt 6 nước căn bản chia ra hai phe Hán, Sở để tranh nhau diệt Tần.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :