1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vạn kiếp thần tiên, Chân tình viên mãn - Minh Yên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Vạn kiếp thần tiên - Chân tình viên mãn
      Tác giả: Minh Yên
      Thể loại: cổ trang, lãng mạn, có yếu tố thần tiên


      Giới thiệu truyện:
      Tạo hóa khiến cho người ta hiểu được, đời này, thứ có thể xoay chuyển vận mệnh chỉ có chân tình.

      ______________________________________________________________________________________________________________​


      Phần 1:

      Gặp gỡ người tại nhân sinh ngắn ngủi,
      Lại bởi vận mệnh trêu đùa mà lạc mất nhau.
      lần gặp lại, là đôi đường cách trở.

      Nguyện vì người, hết thảy hối tiếc,
      Mà đổi chẳng được lời ước hẹn tình duyên…

      ***


      1.
      Làm hồn phách phiêu du, kì thực là niềm vui lớn nhất đời.
      Nàng vốn biết tên mình là gì, chẳng qua có người lúc trước trò chuyện cùng nàng đặt cho nàng cái tên Viên Thê. Ừm, nàng thầm nghĩ, cái tên này quả thực tồi. Vì thế từ đó, nàng luôn tự nhận tên của mình là Viên Thê. Mỗi lần có người dùng cái tên đó mà gọi nàng, cảm giác vui vẻ, khoan khoái.
      Thế nhưng nghĩ nghĩ lại, chẳng phải cũng chỉ có người gọi tên nàng như vậy hay sao? Nhiều lúc nàng cũng tự hỏi, nếu như còn có người khác gọi mình như vậy, liệu nàng có còn thấy cái tên này thú vị nữa hay ?
      Chuyện này dù có nghĩ đến nhưng lại chẳng khiến nàng bận tâm. Nàng chỉ biết, hai tiếng Viên Thê này từ giọng trầm ấm, êm ái ấy gọi lên, cảm giác vô cùng mềm mại, vô cùng dễ chịu. Giống như suốt đời này chỉ cần nghe hai tiếng Viên Thê từ mình người đó thôi cũng quá đủ, quá mĩ mãn rồi!

      Đối với tồn tại của bản thân mình, khi trước Viên Thê cũng ít lần thắc mắc.
      Nhưng hồn phách ngay cả thân thể còn trống rỗng như nàng mà phải làm công việc suy nghĩ đầy nặng nhọc kia quả thực là quá gian khổ. như vậy, suy nghĩ hết ngày này qua ngày khác, năm này tháng nọ cũng chỉ được mảnh hư trắng xóa, giống hệt như mây gió trước mặt nàng lúc này vậy.
      Nàng chỉ biết, ngay từ thời điểm đầu tiên nàng bắt đầu có ý thức ở bên cạnh. Mỗi ngày đều ở bên cạnh nàng, cùng nàng trò chuyện rất lâu, rất nhiều. Cũng có lúc dẫn nàng chơi xa, ngắm cảnh núi non mây trời. Lâu dần nàng có thể tự mình ngao du vãn cảnh, tự do tự tại. Đó cũng là lúc khiến nàng càng cảm thấy thích thú nhất đối với việc được làm hồn phách.
      Điểm lợi của việc làm hồn phách là gì ư?
      hồn phách có trọng lượng cơ thể, bản thân có thể tha hồ trôi dạt theo gió, tới bất cứ nơi đâu mình muốn. Đó phải là điều vui vẻ nhất đời hay sao?

      Trôi dạt theo gió, lâu như vậy chính bản thân nàng cũng biết mình bay tới nơi nào.
      Viên Thê đứng đỉnh núi rất cao, rất cao. Ở nơi này, mọi cảnh vật đều trở nên ràng. Nàng chỉ có thể trông thấy sương mù giăng mắc khắp nơi. gian rộng lớn thuần khiết màu trắng đục mờ mờ ảo ảo. Từng cơn gió rít lên, rồi vô tình thổi tới xuyên qua thân thể bẫng của nàng.

      Nàng bần thần lơ lửng cao, cho đến lúc phía sau vang lên thanh trầm thấp quen thuộc:
      - Viên Thê!
      Còn chưa kịp ngoái đầu nhìn lại bước tới bên cạnh nàng, mỉm cười vui vẻ.
      - Viên Thê, ta tìm được nàng rồi!
      - Ừ.
      - Viên Thê, nơi này đẹp quá!

      vẫn luôn thích gọi tên nàng như vậy. Mỗi lần đều gọi lên rất ngọt ngào, rất êm ái.
      Bao lâu rồi chưa gặp lại ? Nàng bay lượn khắp chốn bao nhiêu ngày rồi?
      Chắc cũng có đến tháng rồi nhỉ…

      Vẻ mặt thoáng qua mệt mỏi nhưng vẫn đẹp như vậy. nhìn nàng, khóe miệng khẽ cười. Vạt áo bào màu xanh nhạt khẽ bay theo gió.
      Tầm mắt của Viên Thê bị thu hút bởi vạt áo ấy, đột nhiên có cảm giác rét lạnh.
      Nhưng cũng chỉ là cảm giác, hồn phách thấy lạnh…
      - Ngươi về rồi sao?
      Viên Thê hờ hững hỏi.
      Nàng ra ngoài lâu như vậy, chơi xa như vậy, thế nhưng vẫn tìm được nàng.
      - Ta về rồi. Lâu như vậy Viên Thê có nhớ ta ?
      Viên Thê ngơ ngẩn nhìn , hồi lâu mới hỏi khẽ:
      - Tại sao ta phải nhớ ngươi?
      Nụ cười vẫn thường trực bên khóe môi đông cứng, nét mặt thoáng thay đổi. Đôi mắt vẫn chuyên chú nhìn nàng nhưng lại ánh lên tia buồn bã.
      thở hơi, mi mắt hơi khép lại.
      - Viên Thê, ta rất nhớ nàng!
      Viên Thê chăm chú nhìn .
      Ánh sáng trong trẻo mơ hồ phủ khắp lên người , từ khuôn mặt tới dáng vẻ. Thân hình cao lớn lặng lẽ giữa mây mờ kia dường như đem theo đơn độc.
      Viên Thê cũng thấy buồn…

      Nàng khẽ đưa tay, thanh tiếng động.
      Nhưng những ngón tay trong suốt vô hình chỉ còn cách vạt áo của nửa gang bàn tay lại dừng lại. Bần thần rất lâu tựa như suy nghĩ, những ngón tay ấy rốt cuộc thu về.
      khép mắt, nhìn thấy tất cả những việc vừa xảy ra. Dáng vẻ trầm tư đầy suy nghĩ.
      Ngay từ lúc bắt đầu có ý thức, ở bên cạnh nàng, chỉ có duy nhất mà thôi…
      Thế nhưng cho tới tận bây giờ, nàng vẫn hề tự hỏi vì sao lại có xuất bên cạnh mình. Đối với nàng, đó dường như là điều tất nhiên nhất cõi đời này.

      Gió đỉnh núi vẫn thổi rất mạnh, Viên Thê vẫn chăm chú nhìn .
      đứng kia, giữa sương giăng gió táp nhưng lại khiến nàng cảm thấy ấm áp. Vòm ngực kia rất vững chắc, vòng tay kia rất rộng lớn. Có ấm áp hay ? Nếu như được thử lần, nàng thực rất muốn biết.
      Nhưng hồn phách cũng cảm nhận được ấm áp…

      2.
      Lần đầu tiên tỉnh lại, Viên Thê nhìn thấy .

      Đập vào con mắt còn nhập nhòe chưa của nàng là nét mặt vui mừng rạng rỡ của :

      - Cuối cùng nàng cũng tỉnh lại!

      Tại sao phải tỉnh lại?

      Đầu óc trống rỗng mơ hồ, tất cả đều vô cùng xa lạ.

      Nàng chớp mắt nhìn khuôn mặt của rất lâu, đột ngột lên tiếng:

      - Ngươi là ai?

      vô cùng vui vẻ, nàng thấy được. Bởi ngay trong giọng của cũng cất chứa ý cười:

      - Nàng gọi ta là Chân.

      - Chân?

      Nàng mơ hồ hỏi lại. vẫn cười rất tươi gật đầu:

      - Nàng nhớ ra ta chứ?

      Hai mắt nàng ngây dại, Chân là ai?

      Nàng trả lời biết. Nụ cười của nhạt , khuôn mặt thoáng buồn. Thế nhưng còn chưa kịp trả lời, câu tiếp theo của nàng khiến nét cười khuôn mặt hoàn toàn biến mất.

      - Ta là ai?

      Nét mặt trong thoáng biến sắc, nhợt nhạt ảm đạm. Hai đầu mày nhíu chặt, khó khăn mở miệng:

      - Nàng…

      - Ta…?

      Câu hỏi của bị ngăn lại bởi giọng hoảng hốt đầy sợ hãi của nàng.
      Nàng thể nào biết được bản thân bao giờ từng sợ hãi đến vậy. Thân thể nàng chỉ là khoảng trống rỗng vô hình, bởi hoảng sợ mà trôi ra rất xa, lơ lửng giữa trung như cơn gió thoảng.

      Nàng điều khiển được chính bản thân mình, cảm giác trôi nổi bồng bềnh đáng sợ! muốn… muốn như vậy…

      ***

      Trong đôi mắt vô hình của nàng vẫn là khuôn mặt .

      Lần này tỉnh lại, còn vui vẻ như trước. Khuôn mặt hơi nhợt nhạt chứa lo lắng, thậm chí còn thoáng lo sợ.

      nhìn nàng chăm chú, hai mí mắt chớp lần. Theo mắt nàng vừa mở ra, càng lúc càng căng thẳng, càng lúc càng chờ đợi, dè dặt, cẩn trọng…
      Nhưng lúc này nàng còn hoảng sợ như khi trước. Trong mắt nàng ngoại trừ trống rỗng cũng chỉ còn trống rỗng.

      Hai mắt nhìn nhau rất lâu, cho tới lúc nàng phá tan yên lặng:

      - Vì sao thân thể ta trống rỗng?

      thở rất , giống như rất sợ làm kinh động tới nàng.

      - Bởi vì nàng là hồn phách.

      Hồn phách?

      - Là hồn phách có hình dáng?

      - Đúng vậy.

      - Vậy ngươi là gì?

      - Ta là Chân.

      Nàng bần thần rất lâu, trong miệng khẽ lẩm bẩm hai tiếng Chân… Chân… Dường như có chút quen thuộc, lại tựa như xa lạ. Người trước mắt này nàng hề biết .

      - Nàng…

      nheo mắt chăm chú nhìn nàng, khóe miệng khẽ mấp máy như muốn hỏi nhưng còn chưa dám mở lời. Nàng chớp mắt nhìn , chờ đợi.

      - Nàng còn nhớ gì sao?

      Nàng hiểu, ngơ ngẩn nhìn hồi lâu. Trong mắt nàng chưa từng có tia sáng .

      thở dài, tựa như mất mát, cũng tựa như lòng. Hai phiến môi mỏng khẽ động, mí mắt khép hờ. Lời của rất khẽ, hai chữ ngắn ngủi đều tan vào hư vô:

      - Cũng tốt…

      Nàng hiểu tại sao, nhưng khi hai mắt của mở to trở lại nàng có thể nhìn được rất hai vệt sáng lung linh như trải ra bất tận. Khóe miệng lại rạng rỡ, đuôi mắt khẽ nheo lại như cười. Giọng trầm thấp đầy ấm áp vang vọng trong gian:

      - Viên Thê, ta gọi nàng là Viên Thê được ?

      Tâm tình nàng khẽ động, gật đầu.

      càng vui vẻ ngồi sát lại gần nàng, hai mắt đen thẳm nhìn nàng rất sâu:

      - Còn ta, ta là Chân của nàng, Chân của Viên Thê!

      Nàng nhìn được bóng mình phản chiếu trong mắt

      Chân của Viên Thê…

      dạy nàng cách bay lượn, dạy nàng cách giữ thăng bằng giữa trung.
      Nàng quen dần với việc làm hồn phách có cơ thể. Thời gian dần trôi , nàng bắt đầu tìm được niềm vui, tìm được thích thú.

      Nàng từng hỏi :

      - Vì sao ngươi cứ thích đứng sát lấy ta như vậy?

      cười nhiệt tình trả lời nàng:

      - Vì nàng vô cùng ấm áp!

      - sao?

      - Đúng vậy, đứng gần hồn phách cảm thấy vô cùng ấm áp!

      Nàng thể cảm nhận được, thế nhưng lại nàng rất ấm áp, hồn phách rất ấm áp!

      Nàng tin sao? Lúc nào cũng nguyện ý tin tưởng như vậy.

      Bởi cho dù là lúc nào, cũng vẫn luôn ở bên cạnh nàng…

      ***

      đỉnh núi mảnh vắng vẻ tĩnh lặng.

      Viên Thê chìm vào suy tư rất lâu, cho đến khi nghe được giọng của thúc giục:

      - Viên Thê, mau về cùng ta nào.

      Nàng lưu luyến phóng tầm mắt nhìn ra xa, bật thốt lên câu hỏi của nàng suốt bấy lâu bên cạnh:

      - Chân, ta ở đâu?

      - …

      - Vì sao ta xa như vậy lại vẫn chưa từng thấy bóng người?

      - Viên Thê, nàng muốn thấy người khác ư?

      Nàng khẽ lắc đầu, ngây ngẩn nhìn :

      - Ta biết! Ta chỉ thấy rất buồn, cũng rất sợ.

      nhích lại gần nàng hơn chút, khẽ:

      - Viên Thê, đừng sợ, ta luôn ở bên cạnh che chở cho nàng!

      Nàng đáp lời, hay thực cũng chẳng có gì để đáp lại.

      Viên Thê cùng bay về nơi ở cũ của nàng. Lâu rồi trở lại, có chút nhớ mong.



      3.

      Viên Thê trở lại làm hồn phách đơn giản, an nhàn. Ngày ngày nghịch ngợm mấy thứ đồ chơi lạ mắt, thi thoảng lại vẩn vơ ngắm mây ngắm gió.

      Nàng tại tìm cách tháo nút thắt của cuộn len trước mặt. Công việc này rất khó khăn, nhưng rất phù hợp để giải trí. Nàng cố mấy lần, nhưng sợi len vẫn mực xuyên qua lòng bàn tay nàng, cách nào nắm được.
      Ngày trước, từng với nàng:

      - Viên Thê, chỉ cần cố sức tập trung chút, nàng chạm được vào những vật vô tri.

      Viên Thê cố sức, cố sức, lại vẫn được. Bên tai chợt vang lên giọng dịu dàng:

      - Viên Thê, nàng lại mất tập trung sao?

      - Đâu có, tại sợi len này cứng đầu.

      nhàng tháo giúp nàng nút thắt, lại sắp xếp lại đám đồ hỗn loạn trước mặt. Viên Thê nhìn động tác cẩn thận, tỉ mỉ của , chợt hỏi:

      - Vì sao ngươi lại đối tốt với ta như thế?

      Giọng hỏi mơ hồ vừa vang lên, động tác tay đột ngột dừng lại.

      - Nàng vẫn nhớ gì chuyện lúc trước sao?

      Lúc những lời này, vẫn cúi đầu xuống rất thấp, giọng như tự với bản thân mình. Viên Thê nghĩ, có lẽ hồn phách có thính giác rất tốt, nàng luôn có thể nghe được rất ràng mọi chuyện, kể cả những khi Chân chỉ tự lẩm bẩm nho mình.

      Viên Thê khe khẽ lắc đầu:

      - phải ngay từ đầu ngươi luôn đối tốt với ta rồi hay sao?

      ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhìn sâu vào hai mắt nàng. Ánh nhìn đó, xét về phương diện nào đó, chính là nhìn thấu nàng rồi. Nàng phải chỉ là ảo ảnh hay sao?

      - Nàng có biết , trước khi trở thành hồn phách, nàng từng là thê tử của ta.



      - Thê tử?... Thê tử là gì?

      - Thê tử chính là vợ. Vợ chồng ân ái, tình cảm mặn nồng.

      - A, ra là vậy.



      - Vậy, ngươi đền đáp sao?

      Gương mặt thoắt cái trắng nhợt, hai hàng mi nhíu chặt lại làm nên hõm sâu nơi trán. Viên Thê thậm chí nhìn ra được, nơi khoé miệng của còn khe khẽ run rẩy.

      - phải sao? Nếu như chúng ta từng là vợ chồng, ta nhất định đối tốt ngươi. Ngươi cũng vì thế mà đối tốt với ta, đó là lẽ đương nhiên còn gì!

      cười khổ, ánh mắt thoáng vẻ đơn. Nàng nhàng xoay mình trong trung, lại cười lên vui tai:

      - Ngươi sống cũng có trước có sau đấy! Sau này ngươi có thêm thê tử nào khác, người ấy giống như ta lại đối tốt với ngươi, ngươi đương nhiên đối tốt lại. Ấy, nhưng mà khi đó, liệu ngươi còn đối tốt với ta hay ?

      chẳng chút chần chừ suy nghĩ, nhìn thẳng vào nàng đáp lại:

      - Ta lúc nào cũng đối tốt với nàng. Hơn nữa, trừ nàng ra cũng chẳng có thê tử nào khác.

      Viên Thê xà xuống trước mặt , chớp chớp đôi mắt:

      - Vậy sao? Nhưng mà bây giờ, ta thể đối tốt được với ngươi rồi, như vậy phải chỉ mình ngươi phải đối tốt với ta hay sao. Như vậy liệu có còn là vợ chồng ân ái nhỉ?

      nhìn bộ dáng này của nàng, bất giác bật cười, tâm tình tốt lúc trước cũng vụt tan biến. kìm nén cảm xúc mãnh liệt muốn đưa tay ôm lấy thân thể trong suốt của nàng, khuôn mặt đưa lại gần nàng chút, thầm:

      - Dù nàng có đối tốt với ta nữa, ta vẫn là phu quân của nàng, mà nàng vẫn là thê tử của ta. Mãi mãi thay đổi.

      Nghe được lời ngọt ngào này của , nàng rất vui vẻ, thân mình lại vút lên bay lượn trong trung. Nàng cất tiếng hỏi :

      - vậy sao?... Vậy ngươi xem, vì sao lại nhất quyết phải làm phu quân của ta? Có phải vì ta rất đẹp hay ? Phải rồi, ngươi nhìn đẹp như vậy, ta là thê tử, đương nhiên rất đẹp.

      thoải mái nhìn bóng nàng bay lượn, cần suy nghĩ mà đáp lời:

      - Phải, nàng rất đẹp, thực rất đẹp. Khắp trời đất này ai có thể sánh được với nàng!

      Đây là lần đầu tiên Viên Thê hỏi về dung mạo của mình. Nàng nhớ được dung mạo mình ra sao, bây giờ lại thể tự nhìn được. Phải, nàng có bóng phản chiếu. Bản thân là cái bóng, tại sao lại có thể có cái bóng khác được nữa?

      ngồi cùng nàng rất lâu mới trở mình đứng dậy. Khi bóng dáng chuẩn bị biến mất hoàn toàn, Viên Thê đột nhiên gọi giật:

      - Chân!

      quay đầu, nghi hoặc nhìn nàng. Rất ít khi nàng gọi tên như vậy.

      - Dạo này ngươi còn phải bận công việc nữa ?

      Trước kia, thường hay có việc phải ra ngoài rất lâu. Nàng thường nhẩm tính. Chắc, cũng đến gần tháng gì đó. Thi thoảng còn có thể lâu hơn. Mỗi lần đều có việc, là việc mà rất cố công chuẩn bị.

      cười nhạt, nhìn vào nàng:

      - Mọi thứ đều xong cả rồi. Tất cả ta đều chuẩn bị xong. Bây giờ, chỉ cần chờ đợi quyết định của người mà thôi.

      Viên Thê bất giác lại có chút hụt hẫng, khẽ cúi đầu, thấp giọng với :

      - Vậy… chúc mừng ngươi.

      - …

      khẽ gật đầu, bóng dáng quen thuộc lại lặng lẽ khuất dần.


      Chris thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      4.

      Mấy ngày nay, Viên Thê ngủ được ngon giấc. Đó là chuyện từ trước tới giờ chưa từng xảy ra. Nàng biết vì sao đột nhiên lại có thay đổi này. thay đổi kì lạ, khiến nàng khó chịu.

      Nàng suy nghĩ vẩn vơ hồi lâu, nếu như tính toán nhầm hẳn là từ cái ngày cùng Chân chuyện. Có thể vì đột nhiên tới chuyện bọn họ từng là vợ chồng, có thể vì sắc mặt nhợt nhạt, đơn ngày hôm đó của khiến nàng sinh ra ảo giác. Nghĩ cũng buồn cười, hồn phách lại có thể mơ thấy ác mộng.


      Những chuyện xảy ra trong ác mộng này đều rất kì lạ, toàn về những thứ nàng chưa từng gặp qua. Nàng thường hay mơ thấy thiếu nữ rất xinh đẹp, rất duyên dáng. Hình ảnh của người ấy thường nhìn thấy từ xa, lại rất chăm chú. Trực giác mách bảo, đó phải là nàng. Nàng chỉ là người đứng từ xa nhìn lại mà thôi.

      Nàng lại mơ thấy rất nhiều người, tất cả đều là những người lạ mặt, hơn nữa, bọn họ còn đáng sợ, bọn họ dùng những ánh mắt như muốn giết chết nàng vậy, lại còn ra những lời lẽ cực kì khó nghe mà nàng còn hiểu.

      Nhưng mà, thứ nàng mơ thấy nhiều nhất lại là cục bông trắng tinh rất đẹp, rất óng mượt mịn màng. Viên Thê nghĩ ra nổi đó là thứ gì. Thứ gì lại có dáng vẻ tròn trĩnh, mập mạp lại đáng như vậy?

      Nàng thực muốn xua những thứ này khỏi suy nghĩ nhưng khó quá. Kì lạ là, càng muốn xua bao nhiêu, chúng lại càng xoay vần trong suy nghĩ của nàng bấy nhiêu. là buồn phiền muốn chết!

      Nhân cơ hội Chân đến thăm nàng này, phải hỏi cẩn thận.

      - Ngươi có cách nào để ngủ ngon giấc hơn ?

      nhướn mày, ngạc nhiên nhìn nàng. Khoé miệng thậm chí còn chứa ý cười:

      - Viên Thê, nàng lại cần đến thứ như vậy sao?

      Hừ, cũng chẳng tính là chuyện gì ghê gớm như vậy chứ.

      - Dạo gần đây ta ngủ được tốt.

      tự nhiên lại càng cười lớn hơn. Nàng giận dữ, lớn tiếng quát:

      - Ngươi lòng dạ xấu xa, thấy người khác gặp khó khăn còn đắc ý như vậy!

      hơi giật mình, lẩm bẩm mấy câu, mà Viên Thê cũng hiểu lắm ý trong đó là gì.

      - Kì lạ , phải còn nhớ gì hay sao. Mồm miệng lại vẫn như cũ, nóng nảy, đánh đá như vậy.

      cố nén cười, giữ vẻ nghiêm túc hỏi nàng:

      - Đừng giận nữa, là ta tốt. Vậy nàng xem phải làm thế nào?

      - Là ai hỏi ai vậy?

      Nàng vẫn bực mình.

      làm ra vẻ suy nghĩ, mất lúc mới thong thả với nàng:

      - Hay ta ngủ lại đây cùng nàng?

      Viên Thê chăm chú nhìn :

      - Ngươi ngủ lại ta có thể ngủ ngon sao?

      - Chắc chắn như vậy.

      - …

      - Viên Thê, nếu nàng thực muốn ngủ cùng ta như vậy, chỉ cần tiếng là được. Phải chi lấy lý do này nọ cho
      mệt đầu?

      mải suy nghĩ về công dụng của việc “ngủ chung”, lại nghe cười cợt mà câu như vậy, Viên Thê có chút hiểu ra.

      - Lý do này nọ ư? Ta vì sao lại muốn ngủ cùng ngươi chứ? Chẳng phải là ngươi chủ động đề xuất ngủ cùng ta hay sao?

      chớp mắt, thở dài.

      - Đúng, đúng… Sao ta lại cứ ngớ ngẩn thế nhỉ…

      Kết cục ngày hôm đó, vẫn như cũ rời . Viên Thê cũng chủ động đề xuất điều đó. Nàng suy nghĩ kĩ, việc có ở lại hay chẳng liên quan gì đến việc ngủ ngon của nàng hết.

      ***

      Đêm hôm ấy, Viên Thê đột ngột tỉnh giấc trong cơn hoảng loạn thực . Thân hình trôi lềnh bềnh của nàng cũng rớt cả xuống nền.

      Nàng lại mơ thấy cục bông trắng mịn đẹp đẽ kia. Nó cứ lăn, lăn mãi bên cạnh nàng. Mềm mại, tròn trĩnh khiến người ta thể rời mắt.

      biết nó lăn hết bao lâu, đột nhiên dừng lại đứng im lìm. Nàng lay mãi nhưng nó vẫn tỉnh. Phải làm sao bây giờ?

      Nàng cực kì sợ hãi, cục bông ấy bất chợt lại quay mặt về phía nàng. Hình thù này của nó khiến nàng giật mình thảng thốt.

      ra, cục bông ấy lại là con sư tử!

      Sư tử ư? Cái tên kì lạ ấy tại sao nàng lại dễ dàng thốt ra như vậy? Nàng biết, cũng chẳng còn tâm trí để tìm hiểu.

      Tất cả đều bị sợ hãi lấn át.

      Con sư tử nằm đó, hai mắt nhắm nghiền hề mở ra. Cảm giác sợ hãi lan tràn trong cơ thể cực kì chân thực. Nàng biết phải làm sao, bất giác từ miệng lại trào ra giọng . Chất giọng run rẩy pha lẫn hoảng sợ, nhưng vẫn nghe ra điệu trong đó, hóa ra lại chính là giọng của nàng. Mà điều khiến Viên Thê càng sợ hãi hơn nữa, thanh mà giọng ấy cất lên chính là:

      - Chân, Chân…

      Tiếng gọi kéo dài, dai dẳng mãi thôi.

      Thế rồi đột ngột, hình dáng con sư tử biến mất. Nằm im lìm, động đậy trước mặt nàng khi đó… lại là khuôn mặt của Chân.

      Cảm giác hoảng sợ dâng cao đến thể kiểm soát. Khuôn mặt nhợt nhạt lên mồn trước mặt nàng. Bất luận gọi bao nhiêu lần vẫn tỉnh dậy. Nàng luống cuống muốn lay người nằm trước mặt, lại phát lúc đó bàn tay của nàng xuyên thấu qua thân hình kia. Bàn tay nàng chỉ là ảo ảnh, thể chạm vào hình hài trước mặt…

      Phải rồi, vì sao nàng nhớ ra. Dù có cố gắng, có tập trung, nàng cùng lắm cũng chỉ chạm được vào những vật vô tri. Còn Chân, có tri giác, làm sao nàng có thể chạm vào được bây giờ?

      Lần đầu tiên, nàng cảm thấy làm hồn phách có thân thể lại là việc đáng sợ đến thế. Biết thế khi trước đồng ý làm con người, đồng ý có thân thể phải là tốt hơn hay sao?

      Thế nhưng… bây giờ mới biết thế, đâu giải quyết được chuyện gì?


      Lúc thân hình rơi xuống nền kia, lúc Viên Thê mở to đôi mắt thoát khỏi cõi mộng mị đáng sợ kia, Chân bằng xương bằng thịt, Chân với đôi mắt sắc bén sâu thẳm ở trước mặt nàng.


      Vẻ mặt cực kì lo lắng, bởi trong lúc mê sảng, nàng thất thanh hét gọi tên . Vừa nghe được thanh hoảng sợ như vậy, vội vã chạy tới kiểm tra.

      Nhìn bóng dáng gần gũi mà xa vời trước mặt, Viên Thê thực cảm thấy đau đớn, miệng vẫn ngừng gọi:

      - Chân, Chân…

      - Ta đây rồi, đừng sợ!

      Nàng rất ghét thứ cảm xúc trào dâng trong lòng lúc này. Nàng hiểu vì sao, đột nhiên mình muốn khóc, muốn khóc to lên cho vơi nỗi sợ hãi. Nàng lại càng muốn nhào vào lòng , càng muốn được ôm ấp, bao bọc, càng muốn được hơi ấm của che chở cho mình.

      Ước muốn càng mãnh liệt đến đâu, lại càng tàn khốc đến ấy. ngồi trước mặt nàng kia, hữu hình hữu ảnh, nhưng… nàng mới là người thể. Nàng chỉ là hồn phách, cảm giác, hình hài, làm thế nào để khóc, làm thế nào để ôm được đây?


      Xúc cảm hỗn loạn, trào ra miệng lại thành lưỡi dao sắc nhọn:

      - Ngươi mau cút , ta muốn nhìn thấy ngươi. Mau, mau cút nhanh, cút nhanh!

      Nét mặt lo lắng của thoáng chốc cứng đờ, nhợt nhạt. Hai mắt vỗn đen thẳm kia càng như có đáy. Phẳng lặng mà sôi trào, tưởng chừng như muôn vàn đau đớn trào lên, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy mà thôi.

      - Viên…

      - Ta ngươi cút . được sao? Được, vậy để ta rời khỏi đây!

      Viên Thê vừa thoắt , thân thể nhào lên cao, nhất định vượt ra ngoài. phản ứng cực nhanh, đứng bật dậy vội vã, to, rành mạch. Nhưng nghe được trong đó là bao nhiêu khổ sở.

      - Được, Viên Thê, ta ngay bây giờ!

      Bóng dáng đơn buồn bã ấy rời , khuất bóng phía cuối con đường, tâm tình của Viên Thê lại càng tệ hại. Nàng thừa biết, dù có rời , dù có biến mất , nàng cũng nhõm được bao nhiêu?

      Giấc mộng ngắn ngủi nhưng đầy nỗi đau kia giống như tia sét đánh thẳng xuống thần trí mơ hồ của nàng. Tia sét ấy mở ra chỉ có nỗi sợ hãi vẫn ỉ cháy trong lòng, mà còn mở ra tình cảm bấy lâu vẫn chất chứa, dễ gì kìm nén.


      Mỗi lần nhắc đến chuyện trở lại làm người, Viên Thê thường cảm thấy rất khó chịu. Ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ thản nhiên nhưng trong lòng lại tránh được rối ren.

      Ban đầu nàng chỉ tưởng rằng, bởi nàng thực thích cảm giác được làm hồn phách vô ưu vô lo, có thể tự do bay nhảy khắp chốn. Bởi vậy, hễ nghe thấy chuyện làm người nàng khó chịu, muốn.

      Lâu dần, nàng lại nhận ra, kì mỗi lần nhắc đến nàng còn có thứ sợ hãi vô hình thể nên lời.

      Lại thêm thời gian dài nữa, khi càng ngẫm nghĩ, càng tự hỏi, nàng nhận ra mình sợ cảm giác phải làm người, sợ cảm giác vướng bận, sợ cảm giác còn được vui vẻ, vô lo nghĩ. Nàng lại càng sợ cảm giác làm người độc, hiu quạnh.

      Nhưng giấc mộng kia lại lần khiến nàng tỉnh giấc. Nàng sợ phải chỉ có bấy nhiêu thôi. Mà thứ khiến nàng sợ hãi nhất chính là phải rời xa nơi này, phải rời xa Chân…


      biết bắt đầu từ bao giờ, Viên Thê hoàn toàn dựa dẫm, hoàn toàn ỷ lại vào như vậy. Nhưng thứ cảm giác ấy chân thực quá, cứ như vậy hữu trong lòng khiến nàng cách nào chối bỏ.

      Hơn hết lúc này, nàng thậm chí còn thấy sợ hãi cảm giác làm hồn phách vô hình như thế, thứ mà trước nay vẫn luôn khiến nàng thích.

      Qua vài ngày, Chân đến thăm nàng. Viên Thê biết, phải muốn, mà lời nàng hôm ấy khiến thực dám cố chấp.

      Nàng cũng cần thời gian để bình tĩnh lại. Cứ ngỡ rằng, làm hồn phách vô tư lự bao giờ gặp phải phiền muộn. Ai ngờ những phiền muộn này lại bám riết, buông tha cho nàng như vậy.

      Thấm thoắt qua ba tháng. Mà người kia vẫn như cũ dám đến tìm gặp nàng. Bất giác, hành động này của càng làm nàng buồn phiền nhiều hơn. Cảm giác giống như có con vật gì đó khe khẽ gặm nhấm cơ thể trong suốt của nàng, rấm rứt khó chịu.

      Viên Thê biết vì lí do gì, nàng lại thơ thẩn bay lượn ra ngoài, nương theo ánh sáng heo hắt nơi con đường mà vẫn thường qua mỗi lần đến thăm nàng.

      Con đường này dài nhưng có điểm gấp. Cảm giác tĩnh mịch, im lặng đến rợn người.

      Viên Thê nhận ra, cảm giác dài đằng đẵng, heo hút ấy là do đâu. Kì , trong lòng nàng cực kì mong ngóng được gặp lại khuôn mặt dịu dàng ấm áp ấy của .

      Cho đến khi bị chặn lại bởi lớp băng mỏng mà kiên cố, trong suốt lạnh lẽo, nàng mới thấp thoáng nhìn ra ánh nến lay động, chập chờn lẻ loi. Cũng giống như bóng người in vách kia, lặng lẽ đơn.

      Nàng dợm cất tiếng gọi, nhất thời lại thốt lên lời. Bởi lúc này, nàng mới nhìn kĩ khuôn mặt nghiêng khuất sáng kia, khuôn mặt khiến cho Viên Thê phải giật mình.

      Đây là người mà nàng vẫn biết ư?

      Vẫn là đôi mắt ấy, vẫn là chân mày ấy, cũng vẫn là những đường nét ấy. Thế nhưng bao giờ nàng thấy được vẻ đau đớn, buồn bã hằn khuôn mặt như vậy?

      Thấp thỏm lo sợ như sắp vuột mất, nàng vươn tay chạm vào bức tường băng trước mặt, nhưng kì lạ, bàn tay của nàng lại thể xuyên thấu qua lớp băng mỏng manh đó.

      Lần đầu tiên nàng cảm nhận được, nàng và kì thực ở hai thế giới khác biệt, ngày ngày gặp mặt, ngày ngày trò chuyện, cho đến cùng vẫn bị ngăn cách bởi tầng trong suốt mà chắc chắn.

      Thế nhưng, chỉ vừa khi bàn tay nàng chạm vào mặt băng ấy, khuôn mặt ngước lên nhìn nàng. Ánh mắt có sững sờ, có ngạc nhiên, thậm chí còn ánh lên tia vui mừng rất .

      Viên Thê bất giác thẹn thùng, cúi thấp đầu, dám nhìn lên đối diện với ánh mắt như chứa lửa ấy.

      Chỉ trong khoảnh khắc, rời đến cạnh nàng, tiếng động, thanh .

      Viên Thê cố gắng thốt ra lời, giọng lại vẫn lí nhí nơi cổ họng:

      - Ngươi uống rượu sao?

      khẽ nhếch miệng cười, cũng đáp lời nàng. Bình rượu nàng nhìn thấy tay lúc trước, bây giờ ngay ngắn nằm mặt bàn.

      - Vì sao ngươi lại uống rượu?

      Lời ấy thốt ra, trong ánh mắt bình lặng như nước của gợn lên dao động. Khuôn mặt có chút ửng đỏ vì men rượu, so với khi thường càng tĩnh lặng, nhìn ra suy nghĩ. Viên Thê chợt muốn vươn tay lên chạm vào gò má ửng đỏ của , muốn cảm nhận hơi nóng men say ấy khuôn mặt . Cuối cùng, bàn tay đưa lên rồi lại lặng lẽ hạ xuống. Cũng chỉ là suy nghĩ xa vời!


      - Vì sao nàng lại dằn vặt ta như vậy?

      Giọng như vọng về từ cõi u. Đây là lời của sao?

      Viên Thê thảng thốt nhìn vào gương mặt gần gũi trong gang tấc. Liệu phải vì men say, có thể thốt lên được lời như thế hay ?

      Nhưng nét u khuôn mặt , sóng nước nồng nàn trong ánh mắt lại phải của kẻ say. Phải, say. Người say lại chính là nàng.

      Nếu như có thể say, có thể chìm đắm trong sóng mắt này của , nàng cũng chẳng có gì phải tiếc nuối…


      Mắt đối mắt, lặng lẽ mà kéo dài như thế. suy tính, cân nhắc, từ miệng nàng thốt lên lời mà nàng chưa từng nghĩ rằng mình ra. Viên Thê biết được, là do giấc mơ đầy nỗi sợ đêm hôm trước, hay nét đau khổ khuôn mặt lúc này khiến cho nàng nên lời như vậy.

      - Chân, ta muốn làm người.




      5.
      Viên Thê ở đây có đến mấy vạn năm.

      Nàng biết đây là chốn thần tiên nào. Nhưng đến lúc rời cảm giác vẫn lưu luyến thôi.

      Khi trước có ngày từng hỏi nàng, ánh mắt đắn đo lo lắng:

      - Viên Thê, nàng có muốn làm con người ?

      Nàng ngẩng đầu, giọng trong veo như nước:

      - Con người là gì? Làm người có gì tốt?

      - Con người là giống như ta vậy, có thể chạm được vào mọi thứ.

      đáp lời, nhưng lòng nàng lại chùng xuống. Có nghĩa được làm hồn phách nữa sao? Như vậy, nàng muốn…

      Lúc đó là vậy nhưng bây giờ đổi khác. Viên Thê đồng ý với Chân mất rồi!

      Còn nhớ ngày hôm ấy, lúc nghe được câu đó từ nàng, phấn chấn biết nhường nào. Sóng nước nơi đáy mắt dạt dào lay chuyển, thứ đó liệu có thể gọi tên là niềm vui ?

      Rời khỏi nơi này, hồn phách như nàng cũng chẳng có gì cần thu dọn. Nhưng nàng vẫn với , cần để cho nàng thời gian chuẩn bị để thích ứng với thay đổi này. đương nhiên gật đầu đồng ý. Phải, từ trước tới giờ có từ chối nàng bao giờ?

      Viên Thê đòi ngao du sơn thuỷ, hai lời liền để nàng rời , tự do phiêu bạt. Bay mãi, bay mãi, đến lúc mỏi chân ngừng nghỉ, lại lặng lẽ xuất đón nàng trở về.

      Viên Thê đòi xem thứ phát ra ánh sáng rực rỡ nhất đời, ngay hôm sau đem đến cho nàng viên ngọc bọc trong mảnh lụa màu xanh đậm. cẩn thận đem giữ nó trong bàn tay, khi nàng đòi xem mới he hé tấm lụa ra chút. Chỉ khe hở như vậy mà ánh sáng phát ra khiến nàng cực kì chói mắt. Nàng còn nhớ láng máng lúc mang đến đó có câu, rằng đây là thiên đế ban thưởng cho , vô cùng quý giá. còn , thứ quý giá chỉ dành riêng cho nàng là xứng đáng.

      Nàng biết thiên đế là ai, lại cũng biết thế nào mới là xứng đáng. Nhưng nghe được lời này của , trong lòng cũng thấy vui mừng.

      Thế đấy, cứ dỗ ngon ngọt nàng như vậy, mà nàng cũng giống như đứa trẻ, cực kì thoả thuê, mãn nguyện với chăm nom của . Để mà bây giờ lưu luyến thôi, mà cũng là lưu luyến với chốn thần tiên hiếm có này hay lưu luyến với bóng hình ngày ngày cùng nàng gắn bó.

      ngẩn ngơ thất thần, giọng vô cùng vui vẻ vang lên bên tai:

      - Viên Thê, ta tới rồi.

      Kể từ ngày hôm ấy, đều ở cạnh nàng gần trọn cả ngày. Nếu như nàng buồn ngủ đuổi về, biết còn cứ định bám ở đây đến bao giờ.

      cười như thế, nhất thời lại khiến nàng cảm thấy khó chịu.

      - Muốn đuổi người ta lắm cũng cần phải mồn lên mặt như vậy!

      nhìn nàng, vẻ tươi cười vẫn hề giảm sút, lẩm bẩm trong miệng:

      - Nhìn nàng giận dỗi vậy mà cũng đáng đấy!

      Viên Thê trừng mắt nhìn , lại có chút hụt hẫng. Qua lúc, lại hỏi nàng:

      - Viên Thê, lần này ta giúp nàng đầu thai chuyển kiếp. Vậy nàng định báo đáp ta cái gì?

      Nàng nhìn vẻ mặt thành trước mặt, nhất thời còn chưa hiểu :

      - Vậy ngươi muốn tặng gì?

      - Cứ tặng nàng cho ta là đủ, ta chẳng cần gì hơn nữa cả.

      - Ta vì sao phải tặng cho ngươi? phải lần này làm người cũng đều là theo ý ngươi hay sao?

      lời này lại khiến vẻ rạng rỡ mặt tắt ngấm.

      - Phải rồi, ta lại lung tung nữa rồi…


      Viên Thê mất tới tháng mới ổn định được tinh thần. Lần này ra , dù biết xảy ra những chuyện gì nhưng nàng vẫn nhận thấy được, nhất định là còn được trở lại nơi này nữa. Lúc trước vì sao cứ mực muốn nàng làm người, lúc trước vì sao nàng lại đồng ý với , bây giờ nghĩ lại mới thấy hối hận vô cùng!

      - Phải rời xa nơi này, ngươi thấy lưu luyến sao?

      khoác chiếc áo bào trắng thoải mái ngồi đó, vẻ mặt ung dung nhàn nhã.

      - Ta vốn dĩ chưa từng gắn bó với nơi này. Thứ duy nhất ta gắn bó cũng chỉ có mình nàng mà thôi.

      - Vậy tại sao ngươi còn muốn ta rời ?

      ngẩng đầu, khôi phục vẻ nghiêm túc vốn có, lời chắc chắn như nắm trước mọi :

      - phải ta muốn nàng rời , ta là muốn cả hai chúng ta rời .

      - Như vậy, ngươi cũng làm người sao? … đúng, ngươi chẳng phải bây giờ cũng là người rồi sao?

      khe khẽ mỉm cười, ánh mắt chan chứa thương:

      - Phải, ta là người. Nhưng ta cần cả hai chúng ta làm người kia.

      Viên Thê hỏi lên thành tiếng được, vậy lần này ra , cũng ở đó cùng với nàng sao? Bất giác, suy nghĩ ấy khiến tâm tình nàng phấn chấn thôi.

      Nếu như vậy, tốt!

      còn gì níu kéo ràng buộc thêm nữa, Viên Thê được đưa rời khỏi nơi ở bấy lâu của nàng.

      Viên Thê vốn nghĩ, ở nơi mới tới kia, hẳn cũng ở bên nàng giống như cũ, cùng nàng ngày ngày trò chuyện, cười.

      Dù sao nàng cũng hiểu, cuối cùng xảy ra chuyện gì. Chỉ biết sau đêm tỉnh dậy, nàng thấy mình ở nơi hoàn toàn xa lạ. Bên cạnh có lấy bóng người. Trực giác bình thường khiến nàng cảm thấy sợ hãi.

      Nàng chỉ nhớ ngày hôm qua, nàng cảm thấy cực kì mệt mỏi, ngay cả thiếp lúc nào cũng biết. Giấc ngủ của nàng sâu mà đột ngột. Bên tai dường như văng vẳng có tiếng chuyện:

      - Viên Thê, đừng lo lắng gì cả. Tất cả ta đều sắp xếp cẩn thận rồi.

      Phải, nàng lo lắng, dù có gì xảy ra nữa, nàng vẫn tin tưởng chống đỡ rồi. Nhưng cảnh tượng trước mặt vẫn khiến nàng kìm được mà sợ hãi.


      Viên Thê thầm quan sát căn phòng nàng vừa tỉnh giấc. căn phòng đơn giản, có tiện nghi, nhưng so với nơi nàng ở trước đây vẫn cực kì khác biệt. Dường như gian này có phần bó hẹp, hơn nữa… còn có vẻ chân thực?

      Nàng còn thầm suy xét, thân thể nhàng bay nhanh ra ngoài. Ở đó, nàng giật mình khi thấy ông lão ngồi ghi chép. Đây là lần đầu tiên nàng gặp người khác mà phải là Chân.

      Ông lão kia vừa nhìn thấy nàng cười hỏi:

      - Tỉnh rồi sao? , ngủ cũng được mười ngày rồi đấy.

      Tại sao lần này nàng lại ngủ lâu như vậy? Thế còn…

      - Ông ơi, cháu đến đây bằng cách nào?

      Ông lão trước mặt cười lớn, lời lại có mấy phần trêu đùa:

      - Người đưa đến đây phải là thần tiên rất nổi tiếng hay sao? Ngay cả trong những vị quan quản lý điện Trần Gian cũng đặc biệt dặn dò tôi trông nom, giúp đỡ cẩn thận.

      Viên Thê thực hiểu được lời nào trong câu vừa rồi của ông lão. Chẳng lẽ…

      - Ông ơi, ông đến Chân sao?

      Ông lão thấy được vẻ mặt khó hiểu của nàng, lại nghe vậy, nét mặt tránh khỏi ngơ ngác:

      - Chẳng lẽ lại biết người vừa đưa mình tới đây sao?

      Viên Thê biết phải đáp sao.

      - Vậy… ông là ai?

      - Tôi là tiên trông coi bên bờ sông Tam Thuỷ này.

      Ông lão dừng lại lát, lại tiếp:

      - , duyên phận của tốt lắm. Lại có thể được thần tiên như vậy giúp đỡ!

      Nàng chưa từng nghĩ tới, Chân lại có thể được người khác nhắc đến với vẻ ngưỡng mộ ràng như vậy.

      6.

      Mãi tới ngày hôm sau, Viên Thê mới hỏi ra được suy nghĩ trong lòng:

      - Ông ơi, cháu ở đây để làm gì?

      Nhìn dáng vẻ bận rộn của ông lão, nàng nén được cất tiếng hỏi. Ông lão dừng việc ghi chép lại, ngẩng đầu lên nhìn nàng.

      - còn lúc chờ đợi.

      - Chờ đợi ư? Nhưng... chờ đợi cái gì ạ?

      Ông lão đặt hẳn cây bút lông tay xuống, mỉm cười hiền từ:

      - hồn phách ở nơi này có thể làm gì? Chính là chờ đợi đầu thai.

      ra là vậy. Quả nhiên, nàng sắp trở thành người rồi. tránh được vẫn thoáng hụt hẫng.

      - Ai đầu thai cũng phải chờ đợi như vậy sao ông?

      Nàng nén tiếng thở dài, hỏi . Vốn chỉ là câu bâng quơ, ngờ ông lại lắc đầu.

      - phải, chỉ có phải chờ đợi như vậy mà thôi.

      Viên Thê dám mở lời hỏi thêm, chỉ lẳng lặng ngồi đó, nhìn ra con sông dày sương trước mặt.

      Nàng cảm nhận được vẻ tĩnh lặng, hoang vắng của chốn luân hồi này. Nếu như bây giờ nàng chỉ là con người có da có thịt, chắc chắn thể chịu nổi khí ảm đạm lạnh lẽo ấy. Cảm giác vui mừng khi được làm hồn phách bất chợt lại dâng lên trong lòng, nỗi lo lắng từ ngày hôm trước còn lại cũng dần dần tiêu tán.


      Thế nhưng, cảm giác phấn chấn này chẳng kéo dài được lâu.

      Từ trong khoảng hư vô trước mặt, thình lình xuất ba bóng người. Mà ở giữa, Viên Thê vừa nhìn liền nhận ra, chính xác là hồn phách giống như nàng.

      Phát mới nhất thời khiến nàng thấy vui mừng. Kì , đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy hồn phách. Mà hồn phách trước mặt trùng hợp cũng là . Nếu so với lần đầu gặp Chân cảm giác khác biệt nhiều lắm.
      Viên Thê đứng dậy, ý định tiến lại sát hồn phách được kéo tay rời kia, ngờ lại bị ông lão ngăn cản, vội vã lên tiếng:

      - Kìa , được!

      Nàng ngây người, chỉ nhìn hai người đáng sợ kia đưa thiếu nữ ấy rời , chân bước lại phải dừng, cảm giác hụt hẫng thể tránh khỏi.

      Ông lão cầm bút, nhàng đánh dấu vào trong quyển sổ dày đặt ngay ngắn trước mặt, lại ghi ghi chép chép cẩn thận. Viên Thê vội vã hỏi:

      - Ông ơi, ấy là ai?

      - phải lúc trước rồi sao. Đó chính là hồn phách được đưa tới cõi luân hồi. Hai người mà nhìn thấy chính là hai vị quan chuyên thu nhận hồn phách của người dưới trần gian bị quan Nam Tào gạch tên khỏi sổ sinh.

      Ngừng lát, ông lão chăm chú quan sát quyển sổ trước mặt, miệng lại lẩm bẩm:

      - Đáng tiếc . này đoản thọ, thế mà mới chỉ có mười sáu tuổi…

      Nàng nhìn theo bóng dáng biến mất trong màn hơi sương mù mịt, cũng biết được trong lòng là cảm giác gì.


      ngày ấy, nàng tận mắt chứng kiến hai vị quan kia lần lượt đưa từng hồn phách tới báo cáo trước mặt ông lão, chờ kiểm tra trong sổ sách xong, lại đưa bọn họ tới bên bờ Tam Thuỷ. Nàng đứng nhìn từ xa, cũng nhìn bọn họ dừng lại hồi lâu trước bờ Tam Thuỷ để làm gì. Chỉ thấy họ lúc khóc, lúc cười. Người vật vã, người lặng thinh. Cũng lại có những hồn phách giãy giụa khóc lóc hồi lâu mới bước được vào cổng cõi luân hồi, biến mất trong màn hơi sương.

      Suốt ngày dài đằng đẵng, bấy nhiêu hồn phách lướt qua, lại chẳng có ai giữ được vẻ bình thản, vui cười. Đầu thai lại là chuyện đáng sợ như vậy sao?


      Rút cuộc đợi hết ngày, nàng nén được thắc mắc quay đầu hỏi ông lão:

      - Ông ơi, đó là tất cả những người bị gạch tên ngày hôm nay ư?

      Lão đặt cây bút xuống bàn, trầm lặng nhìn Viên Thê. Hồi lâu mới lên tiếng:

      - ngày hạ giới ít người chết như vậy.

      Viên Thê hoảng hốt giật mình.

      - Vốn dĩ, mỗi người trần gian đều có vận mệnh được những vị quan trong điện Trần Gian sắp đặt trước. Bởi vậy, chỉ cần họ vừa bị quan Nam Tào gạch tên trong sổ sinh liền trở thành hồn phách, được đưa tới phủ để bước chân vào cõi luân hồi đầu thai, tiếp nhận cuộc đời khác.

      Ông giơ tay chỉ về phía dòng sông trước mặt.

      - Con sông Tam Thủy này chính là phần cánh cổng của cõi luân hồi.

      - phần?

      Nàng ngơ ngác hỏi lại.

      - Đây là nơi đưa tiễn những hồn phách thất lạc nhiều năm, thiếu chút nữa trở thành hồn dã quỷ vĩnh viễn siêu sinh. Chỉ những hồn phách bị thất lạc trần gian, lâu ngày kí ức về kiếp trước dần dần bị phai nhạt rồi mất mới bị đưa tới đây để đầu thai.

      Viên Thê chạnh lòng. Nàng phải cũng là trong số đó hay sao?

      - Thế nhưng… vì sao bọn họ lại thất lạc?

      Cũng giống như bản thân nàng, vì sao lại trở thành như bây giờ? Nàng hiểu nổi, cũng chẳng thể nghĩ ra. tia hi vọng nhoi thắp lên trong lòng nàng, nhưng cuối cùng chỉ nghe được câu trả lời ràng:

      - Tại sao thất lạc ư? Quá nhiều ai oán, quá nhiều lưu luyến… tự dưng trở thành hồn phách thất lạc…

      Ông lão hướng ánh mắt về màn hơi sương dày đặc đoạn sông Tam Thủy, ánh nhìn vô định chất chứa buồn rầu.

      Viên Thê cúi đầu thấp.

      Bản thân nàng sao? Là ai oán… hay lưu luyến…?

      Trong lòng cảm giác trống rỗng kì lạ, dường như rất muốn tìm cách giải tỏa nào đó nhưng thể nghĩ ra. Bất chợt nghĩ đến dáng vẻ khổ sở muốn khóc của những hồn phách lúc trước. Liệu đó có phải là cách giải tỏa duy nhất hay ?

      Nhưng hồn phách có nước mắt.

      khuôn mặt hoàn chỉnh còn chẳng thể có làm cách nào để khóc?



      Viên Thê hiểu, vận mệnh của con người cõi trần lại là thứ đáng sợ như thế sao?



      Nàng cũng là hồn phách lang thang chưa đầu thai, kí ức kiếp trước của nàng cũng đều còn chút ít ỏi nào. Như vậy, liệu khúc mắc trong lòng nàng có lớn hay ?

      nhiều câu hỏi như vậy lại chẳng có cách nào giải đáp…



      Nàng gắng gượng cất tiếng hỏi:

      - Cháu thấy những hồn phách vừa qua đây già trẻ khác biệt, vậy lấy gì làm quy định?

      Ông lão đọc sổ sách, lơ đễnh đáp lời:

      - Ngay trước khi chết thế nào, hồn phách như vậy!

      - Thế… thế… cháu lúc chết bao nhiêu tuổi?

      Nàng ấp úng hồi lâu mới hỏi được câu đầy đủ. Ngay cả bản thân tại trẻ hay già nàng cũng hề biết .

      Ông lão ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ suy ngẫm:

      - Tôi biết lắm. Nhưng nhìn diện mạo này cùng lắm cũng chỉ hai mươi tuổi mà thôi.

      Nàng sửng sốt ngẩn người:

      - Hai mươi sao? Trẻ như vậy…

      Ngây người hồi lâu, chút can đảm cuối cùng đều bị nàng đem ra dùng hết:

      - Ông ơi, chết trẻ như vậy liệu có phải do làm điều gì sai trái ạ?

      Ông lão giật mình kinh ngạc nhìn nàng, hoảng hốt lắc đầu:

      - hiểu lầm rồi, đó là sắp đặt của quan . Đều phải dựa vào nhân quả nhiều kiếp. Có người vì kiếp này sai trái nên kiếp sau chịu phạt, cũng có người được đền bù ở kiếp sau. Nhưng xét cho cùng…

      Ông lão ấp úng muốn tiếp lời, rất lâu sau mới có thể được câu hoàn chỉnh:

      - Xét cho cùng, tất phải có lí do gì đó mới phải chịu kiếp đoản thọ như vậy.

      Viên Thê ngẩn người, nàng có lẽ chẳng phải là kẻ tốt đẹp gì…


      ***


      là ngày thứ ba nàng ở lại bên bờ Tam Thuỷ, lại thêm ngày nàng đợi xem những hồn phách lần lượt được đưa vào cõi luân hồi. gặp được nhiều hồn phách như vậy, lại chưa từng được trò chuyện cùng ai. Hơn nữa… thứ mà nàng tiếc nuối nhất chính là vẫn chưa được tự mình thử xem, rút cuộc hồn phách ấm áp đến mức nào. Liệu, có phải như lời hay ?

      Bất giác vừa nghĩ tới đó, nàng dường như lại có chút chạnh lòng. Chẳng phải nàng ở đây được mười ba ngày rồi sao, vì cớ gì còn chưa xuất lấy lần?


      Ngay vào lúc tâm tình rối bời phiền muộn đó, ngay chỗ cách nàng chục bước chân ấy, ánh sáng xanh rực rỡ đột ngột loé lên. Viên Thê dường như ngay lập tức biết được, người chuẩn bị xuất ấy là ai.

      Cảm xúc lạ lẫm đột ngột dâng trào. Nàng nguồn cơn của niềm vui ấy là từ đâu, chỉ biết trước mắt nàng, ánh sáng xanh chớp nhoáng ấy giống như phép màu.




      7.


      Phía bên kia của ánh sáng, trong làn hơi sương mờ nhạt của chốn luân hồi chuyển kiếp, cảnh tượng ấy khiến cho nhất thời đứng lặng.

      biết được, khi nào từng nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ này chưa. Nàng đứng đó, thân thể bồng bềnh trong suốt, nét cười mặt rạng rỡ, đẹp đẽ tựa ráng lành giữa chốn bồng lai tiên cảnh. Tưởng như ngàn ngàn vạn vạn đoá hoa nở rộ, lại chẳng bằng được nụ cười này của nàng. Hơi sương nhàn nhạt, mờ ảo chiếu lên vẻ mặt nàng, soi xuống đáy mắt , ngay cả trái tim cũng ngừng run rẩy. Ngày hôm nay, ánh sáng rạng rỡ, đẹp đẽ nhất trong trời đất mới chiếu rọi tới tâm hồn của .

      khoảnh khắc lại tựa cả kiếp luân hồi. biết phải trải qua bao lâu, tâm tình bị xáo động mạnh mẽ của mới tìm lại được chút bình ổn. tiến tới trước mặt nàng, lời chứa vô hạn dịu dàng:

      - Viên Thê, ta tới rồi!

      hiểu sao lúc này, Viên Thê lại rất muốn được hờn dỗi.

      - Bây giờ ngươi mới tới sao?


      Nhưng hờn dỗi của nàng còn chưa diễn được lâu, bên cạnh ngay lập tức bóng đèn soi lối:

      - Bái kiến tiên quân!

      Ông lão xuất đường đột giữa hai người khiến Viên Thê bất giác e ngại, quay mình trong chớp mắt trốn vào trong phòng. Phải mất lúc lâu, mới theo nàng vào trong. Vừa nhìn thấy bộ dáng hờn dỗi lại pha chút ngượng ngùng đáng này của nàng, kìm được cười tiếng, dịu giọng dỗ dành:

      - Viên Thê, mọi chuyện ta sắp xếp ổn thoả cả rồi. Chỉ cần đợi thêm vài canh giờ nữa, tâm nguyện bấy lâu rút cuộc hoàn thành.

      Viên Thê nhìn nét mặt chân thành ấm áp của , lo lắng ỉ suốt ba ngày cuối cùng cũng dịu bớt. Nàng cất tiếng khe khẽ:

      - Tới lúc đó, ngươi tiễn ta được ?

      rất nhanh gật đầu đáp ứng, tâm tình vui vẻ biểu lộ hết cả mặt.

      Hai người cứ thế, yên lặng hồi lâu trong phòng, chẳng ai thêm lời nào. Giống như nghìn từ vạn chữ, chẳng có lời nào diễn tả được những tâm ngổn ngang trong lòng họ. Chỉ cần ngồi bên cạnh nhau như vậy thôi, chỉ thế thôi cũng đủ mãn nguyện lắm rồi.



      ***




      - Bẩm tiên quân, tiên quan điện Trần Gian có việc cầu kiến.

      Giọng ông lão vang lên từ ngoài cửa. nhìn nàng, dặn dò tiếng rồi ra ngoài.

      Viên Thê dù sao cũng có chút tò mò, vừa trở ra liền đứng dậy, thân hình bẫng uyển chuyển vòng bay ra tới cửa. Ngay lúc bóng nàng sắp vượt qua cánh cửa đó, bên ngoài vang lên giọng :

      - Đặng Kiệt tướng quân, có chuyện này…

      Nàng ngó đầu nhìn ra ngoài, người trung tuổi, tóc dài tới ngang hông buột thắt gọn gàng. Dáng người có phần bé, khi đứng cạnh Chân hơn tới gần cái đầu, nhưng ràng uy thế bé chút nào.

      Hai người bọn họ đứng bàn bạc qua lại hồi lâu, dường như vừa có việc quan trọng phát sinh. quay đầu lại nhìn, Viên Thê bối rối hơi cúi thấp đầu xuống, tránh ánh mắt ấy. Bất chợt, trong trái tim mỏng manh vô hình của nàng nhói lên mấy đợt. giọng dịu dàng có phần e dè vang lên bên tai:

      - Viên Thê, ta có chút việc phải rời lát.

      - …

      Có cảm giác giống như lo sợ dần trở thành .

      càng băn khoăn:

      - Nếu như… nếu như…

      - Ngươi cứ , ta nghe.

      - Nếu như ta kịp quay lại, đợi đến giờ tốt, nàng cứ theo lời vị tiên quan đây mà . Ta cố gắng trở về tiễn nàng.

      Viên Thê vẫn cúi thấp đầu, đáp lời nào. có vẻ yên tâm, lại tiếp lời an ủi nàng:

      - Viên Thê, đừng lo lắng gì được ?

      Nàng khe khẽ gật đầu. đứng trước mặt nàng hồi lâu, vẻ đành nhưng vẫn phải rời . Ngay lúc dợm bước, vạt áo đen thẫm vừa chấp bay, nàng nén được ngẩng đầu gọi bật lên thành tiếng:

      - Khoan .

      quay đầu chăm chú nhìn nàng. Dũng khí vừa rạo rực khắc trước lại chìm xuống, nàng cúi thấp đầu trở lại tránh ánh nhìn của . Môi mấp máy hồi lâu mới tìm được giọng , thanh thốt ra rất nhàng, giống như e dè, giống như che giấu:

      - Ngươi nhớ nhanh chút để về cho kịp.

      - …

      - Hơn nữa… kì thực ta cũng rất thích ngươi!

      Có lẽ do trực giác mách bảo mới khiến cho nàng thốt lên những lời này. Hay có lẽ, đó là những lời từ lâu nàng ấp ủ trong lòng, bây giờ mới đủ dũng khí để ra? Viên Thê biết, nàng cũng chẳng hề muốn biết. Chỉ cần như vậy thôi, nàng chẳng còn gì phải hối tiếc.

      chắc nịch khẳng định lại với nàng:

      - Viên Thê, nàng đừng lo lắng. lát nữa ta liền trở lại, được ?

      Nàng gật gật đầu, cố giấu thanh nghẹn ngào. Trước lúc biến mất sau ánh sáng xanh rực rỡ ấy, hai ánh mắt còn khẽ giao hoà. biết được, có nhìn ra hoang mang lo lắng trong mắt nàng hay ? Nếu như có nhìn thấy, liệu có thực quan trọng? Nàng trả lời được, lại càng có dũng khí để trả lời.



      Trở lại ngồi bên cạnh ông lão, nàng thầm thở dài. Rất lâu mới có dũng khí mở miệng:

      - Ông ơi, người vừa mới tới lúc trước có phải là quan sắp đặt vận mệnh người cõi trần mà ông từng tới?

      - Phải phải, người thấp bé lúc trước chính là vị quan trong điện Trần Gian.

      Dừng lại lát, khuôn mặt thoáng nét cười, ông lão lại tiếp lời, giọng pha chút kì bí:

      - phải dù là thần tiên có thân phận thế nào, khi đầu thai làm người trần cũng đều tay ông ta quản lý đó sao?... Nhưng mà, biết tại sao với việc của Đặng Kiệt tướng quân lại nhiệt tình như vậy.

      - Vậy… người cùng vị tiên quan lúc trước là Đặng Kiệt tướng quân hay sao ạ?

      Vẻ mặt ông lão cực kì khó hiểu, hồi lâu mới từng chữ:

      - Đúng vậy, phải…

      Hai chữ đúng vậy kia giống như sét đánh ngang tai, khuôn mặt nàng nhất thời cứng ngắc. Nàng khẽ nhếch miệng gượng cười tiếng, chỉ thấy khó khăn vô cùng:

      - Vậy vị tướng quân ấy có thê tử chưa ạ?

      - Thê tử? – Ông lão cười – Chuyện này còn chưa nghe .

      Viên Thê nhất thời choáng váng. Nếu như vậy, ai mới là Chân, ai mới là phu quân của nàng?


      Những gì nàng sợ hãi lúc trước rút cuộc ứng nghiệm. Trong lòng khổ sở nên lời.

      Viên Thê đau lòng tự hỏi, nàng chỉ là hồn phách vô dụng mà thôi. Lừa nàng để làm gì? thần tiên như cần gì ở hồn phách như nàng? Hà tất phải đối với nàng như vậy?

      sợ người bạc tình, chỉ sợ người khiến lòng ta mộng tưởng…


      ***

      Rồi cuối cùng thời khắc ấy cũng đến. Ông lão gọi nàng, giọng vội vã:

      - Tới giờ rồi, chuẩn bị phải lên đường thôi.

      Rút cuộc, cũng chưa kịp quay về.

      Nàng lẳng lặng đứng dậy, bước theo ông lão về phía bờ sông, hỏi thêm lời nào nữa.

      Dòng sông rộng lớn trước mặt, sương mù mờ mịt giăng phủ, lúc này càng thêm mấy phần quạnh. Rút cuộc, nàng cũng biết được chút ít cái gọi là cảm giác của hồn phách khi đứng trước dòng sông, nơi gọi là cánh cổng của cõi luân hồi. kìm được mà buột ra tiếng thở dài, tiếng thở ai oán như muốn trút bỏ cả nỗi lòng.

      Nàng dợm bước tới trước, học theo những gì trước kia từng nhìn được, lại bị ông lão đứng cạnh ngăn cản.

      - Trước tiên phải hoàn toàn quên kí ức của kiếp trước !

      Nàng tránh được cười khổ, cái gọi là kiếp trước kia nàng vốn biết chút nào rồi, bây giờ còn muốn nàng quên hết? Chẳng phải là việc quá thừa thãi hay sao?

      - Vậy cháu phải làm thế nào ạ?

      - chỉ cần uống ba bát nước sông Tam Thuỷ này.

      Viên Thê ngước mắt nhìn dòng sông lặng lẽ mờ ảo trước mặt, khẽ hỏi:

      - như vậy, đây là nước xoá trí nhớ sao?

      Ông lão lắc đầu, thong thả đáp lời:

      - như vậy cũng phải. Mỗi hồn phách tới đây trước khi bước vào cõi luân hồi đều phải uống đủ ba bát nước. Uống bát đầu tiên, nhớ lại tất cả những niềm hạnh phúc lúc trước. Uống bát nước thứ hai, tất cả những việc khổ sở trong kiếp trước liền theo đó mà lên. Nhưng khi uống tới bát thứ ba, tất cả dù hạnh phúc hay khổ sở cũng đều theo dòng nước mà trôi , đều thể nhớ được bất cứ điều gì.



      Hạnh phúc… khổ sở…

      Nhớ lại… quên

      Thảo nào Tam Thủy lại là khúc sông dẫn lối cho những hồn phách thất lạc.

      Bọn họ đều giống nhau, cũng giống nàng, vốn còn cái gọi là kí ức…

      Cuối cùng nàng cũng hiểu, vì sao lúc trước những hồn phách đưa tới đây đều có những phản ứng kì lạ như vậy. Chỉ biết, kiếp trước của bản thân khiến nàng phản ứng như thế nào?

      Nàng ngước mắt nhìn dòng sông đầy khói sương trắng muốt, lạnh giá trước mặt, tay nhàng cầm lấy bát nước đặt sẵn ở đó. Nếu như lúc trước, nằng chắc chắn kêu lên vui vẻ vì bát nước kì lạ này, hồn phách như nàng lại chẳng cần dùng chút ý chí, sức lực nào cũng có thể cầm lên rất dễ dàng. Chỉ tiếc, cầm tay lúc này chỉ thấy được nặng trĩu đến khổ sở.


      Nàng cúi người, nhàng múc lên bát nước. Những giọt nước trong veo, lạnh lẽo, vẫn nghi ngút toả ra hơi lạnh khiến người ta phải sợ hãi. Nàng đưa bát nước tới sát miệng, ngụm bẫng, cũng kịp biết là mùi vị gì.
      Nàng cúi thấp người, múc lên bát nước thứ hai. Trước mắt chỉ có những ảo ảnh mờ nhạt nhanh chóng vụt qua, nhận ra còn chưa kịp chứ đừng gì tới hồi tưởng. Ngay cả ông lão đứng bên cạnh cũng giấu nổi vẻ kinh ngạc mà kêu lên tiếng. phải lúc trước , những gì hạnh phúc kiếp trước lần lượt nhớ lại hay sao?

      Bát nước thứ hai, cảm giác lạnh buốt xông tận lên trí não, nàng cố hết sức kìm nén cho vơi cảm giác nhức nhối kia. Mà trước mắt, trong làn sương dày đặc mịt mù, rất nhiều hình ảnh ngừng đua nhau lên, ràng, sinh động. Bất cứ hình ảnh ngắn ngủi nào cũng khiến ruột gan cuộn thắt, đau đớn liên hồi.

      ra mà nàng vẫn từng mơ thấy chính là chị mình. Bên cạnh xinh đẹp dịu dàng ấy còn có chàng trai vẫn luôn đứng quay lưng về phía nàng. Cho tới tận lúc cuối cùng, người ấy từng lần ngoảnh đầu lại nhìn nàng lần nào chưa? Viên Thê muốn mở mắt nhìn, vì nàng rất ràng câu trả lời.

      Những hình ảnh cuối cùng là về con thú cưng của nàng. con sư tử có bộ lông trắng muốt kỳ lạ, tỏ ra khó chịu với nàng, quay đuôi về phía nàng. Tên nó phải là Chân hay sao?


      Nhớ lại chuyện cũ, ruột gan cũng như cuộn lại, bức bối bỏng rát.

      Từ khoé mắt nàng, giọt nước trong suốt, lạnh giá rơi xuống. Tiếng tách vang vọng trong gian.

      ra, hồn phách vẫn có thể có nỗi đau.

      ra, hồn phách vẫn có thể rơi lệ.

      Sông Tam Thuỷ, dòng nước lạnh lẽo trong trẻo cũng là vì lẽ ấy.

      Dòng nước, dòng lệ.

      Có ai biết được, có bao nhiêu ngàn vạn hồn phách bên bờ Tam Thuỷ này rơi lệ. Có ai biết được, dòng nước trong suốt vô ngần này là từ bao nhiêu giọt lệ mà kết thành?

      Cuối cùng nàng mới hiểu, màn hơi sương mịt mùng kia là từ đâu, cảm giác lạnh buốt tới tận tim gan kia là từ đâu.

      Vô tận khổ sở, cuối cùng cũng tan theo dòng nước mà trôi


      Viên Thê ngước mắt nhìn khuôn mặt già nua có phần quen thuộc suốt mấy ngày nay, chút gì đó tựa như lưu luyến dâng lên ngừng. tới bước này rồi, vì sao vẫn còn muốn buông tay?

      Viên Thê chỉ lặng lẽ thở dài, cúi đầu nhìn bát nước cuối cùng tay. Giọng pha chút cay đắng vang vọng giữa gian giống như lời trăn trối tiễn biệt. Đầu thai chuyển thế đối với hồn phách như nàng mà , chẳng qua cũng chỉ là lần nữa chết .

      - Cảm ơn ông những ngày qua quan tâm cháu nhiều như vậy. Cháu cũng chỉ dám nhờ ông việc cuối cùng. Nếu như… nếu như người kia còn quay trở lại, nhờ ông gửi lời hộ cháu. Suốt bao lâu qua nương nhờ nơi , cháu còn gì phải hối tiếc. Chỉ sợ bấy nhiêu ân tình còn cách nào đáp trả. Bây giờ lại đầu thai hạ thế, quên hết thảy, cho dù có duyên gặp lại cũng chỉ là người dưng nước lạ, càng thể hi vọng báo đáp. Dù vậy… cháu vẫn muốn lời cảm ơn!

      Mấy chữ cuối này, thanh nghẹn ngào tiếng. Mà xót thương cũng thể che giấu nổi nữa rồi.

      Bát nước đưa lên tới miệng, bất chợt động tác lại ngưng. Nàng khe khẽ cất tiếng, giọng khàn khàn dần trở nên nguội lạnh:

      - Ông ơi, kiếp sau tên gọi của cháu là gì ạ?

      - Chiêu Viên, người ta gọi là Chiêu Viên.

      - Chiêu Viên ư?... tròn trịa, đẹp!


      bát nước cuối cùng lại nhõm đến thế. Nàng bước chân vào màn sương mờ dày đặc, đầu ngoảnh lại. Chỉ thấy dưới làn nước lạnh lẽo trong suốt kia, thấp thoáng bóng dáng trẻ tuổi, bộ quần áo lụa trắng ngà. Khuôn mặt bậc trung, xinh đẹp, lại càng có vẻ kiêu sa, đài các. Nhan sắc chỉ có thể dùng đến hai chữ: tầm thường. Duy chỉ có trong ánh mắt, màu đen lặng lẽ cất chứa vẻ đượm buồn sâu sắc gì có thể lu mờ…
      Chris thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Phần 2:

      Trời mưa cho cỏ mọc tràn,
      Cho cây đâm lộc, cho cành nở hoa.
      Bây giờ người bên ta,
      Nắm tay chặt khít, qua kiếp đời.

      ***


      Chương 1: Thái giám sao? Cũng được.

      Chiêu Viên chỉ đem theo mỗi cung nữ, lặng lẽ bộ tới nơi đọc sách của thái tử. Vừa xong mẫu hậu hứa với nó, nếu có thể gọi được hoàng huynh về dùng bữa trưa cùng mọi người đích thân tới nhà bếp nấu món chè cốt dừa mà nó thích nhất.

      Mẫu hậu quả nhiên là trọng nam khinh nữ!

      Nhưng Chiêu Viên buộc phải nhịn. Đạo lý trước giờ vẫn vậy, muốn ăn lăn vào bếp. Nó vừa muốn ăn vừa muốn lăn vào bếp đương nhiên phải nhịn. Hơn nữa người nấu ăn cho nó ai khác chính là mẫu hậu. Đừng Chiêu Viên là công chúa, cho dù là nữ chúa cũng vẫn chẳng còn cách nào.


      Nhưng suốt quãng đường từ cung Vĩnh Lạc tới vườn Thiên Hương, Chiêu Viên vẫn thể ngửa đầu nhìn trời oán thầm. Mẫu hậu quả thiên vị quá lộ liễu, hơn nữa còn có chút quan tâm tới lời phụ hoàng từng .

      Lúc ấy còn quá đương nhiên thể nhớ. Nhưng Chiêu Viên vẫn thường nghe vú Lam kể chuyện. Rằng đương kim hoàng thượng ngày trước hiểu sao có tới mấy người con nhưng đều là con trai. giống với lẽ thường chút nào, hoàng thượng lại tự mình mong ngóng con . Thậm chí còn mong tới mức từng rằng, hễ vị cung phi nào sinh hạ được công chúa phong hậu, ngay cả con trai vị cung phi ấy cũng được sắc phong thái tử.

      Vú Lam khen mệnh Chiêu Viên tốt, chọn đúng thời cơ hoàn hảo như vậy mà sinh ra. Bởi thế có thể khẳng định, địa vị hay quyền lực gì bây giờ của mẫu hậu lẫn hoàng huynh cũng đều là nhờ công lao to lớn của nó cả. Vì cớ gì mẫu hậu lại đối xử với nó như vậy, chỉ lòng muốn gọi hoàng huynh về ăn cơm mà nhân nhượng gì với mong muốn của nó?

      Quả thực là tủi thân hết nỗi, người người thương xót!


      Cứ lặng lẽ đau xót như vậy biết bao lâu, cuối cùng chân cũng đặt tới khoảng sân trước cửa gian học của thái tử.

      Đứng ngoài này vẫn còn nghe tiếng thái phó giảng bài. Chẳng qua trong đầu Chiêu Viên có bộ lọc tự động, đối với những lời giảng ấy chỉ đơn thuần là có phát tiếng động còn nội dung hề nghe vào đầu, càng đừng là hiểu được. Mẫu hậu từng nhiều lần muốn nó theo thái tử học sách nhưng đều bị nó gào khóc phản đối. Phụ hoàng thương con , liền ôm nó :

      - vội, vội. Kim Hồ(1) còn , cứ để lớn hẵng tính phải ?

      Vừa vừa cưng nựng, hễ cứ nghĩ tới là lại thể tả.

      Có lẽ trong lòng cha mẹ, con cái lúc nào cũng là bé. Vì thế mới có chuyện Chiêu Viên chín tuổi, nhưng số sách đọc được quá nổi bàn tay. Đừng tới thân phận công chúa, ngay cả con nhà quan cũng bằng.


      mình đứng giữa sân nắng có đến gần tuần hương mới thấy giọng thái phó ngừng lại. May mà nắng mùa đông chỉ đủ sưởi ấm da mặt, Chiêu Viên lập tức tiến tới, chân nhảy vài bậc , vèo cái tới cửa lớn. Mới ngó nghiêng hai ba cái thấy thái tử mang theo sách vở ra. Nhưng chẳng qua tầm mắt của Chiêu Viên lúc này lại có hứng thú với vật thể to lù lù ấy.

      - Kim Hồ? Có việc gì mà chạy tới tận đây hả?

      Thái tử có chút vui vẻ hô lớn tiếng, chỉ đổi lại cái ngoảnh mặt làm ngơ của em .

      Cung nữ theo hầu Chiêu Viên thấy lạ bèn kéo ống tay áo công chúa, dè dặt cất lời:

      - Công chúa, sắp quá trưa rồi, hoàng hậu còn chờ. Mau mời thái tử cùng về dùng bữa thôi ạ!

      Thế nhưng Chiêu Viên vẫn mực đăm đắm nhìn về phía trước, vui phẩy tay cái để tránh tầm với của cung nữ. Ngay khi mà mọi người còn chưa kịp hiểu lý do, Chiêu Viên hai bước chạy nhanh tới trước, mạch vượt qua thái tử. Bàn tay nhanh như chớp chạm lên mặt người đứng phía sau, miệng còn ngừng xuýt xoa:

      - Biết ngay mà lại, nhẵn nhụi mịn màng như vậy!

      Sau đó lập tức quay đầu giậm chân, giọng đầy trách móc:

      - Hoàng huynh cũng là, giấu bên mình thái giám xinh xắn lâu như vậy mà cho người ta biết tí gì!


      khí nhất thời im ắng kỳ lạ. Thái tử mở to mắt nhìn em . Toàn bộ thái giám, cung nữ có mặt tại trường đều kinh sợ chẳng dám cất lời.

      Phải chứng kiến công chúa mới chín tuổi lộ ra vẻ háo sắc thiên bẩm như vậy, lại chứng kiến con trai duy nhất của đại tướng quân đương triều, thiếu niên xuất sắc nhất ở tuổi ấy được hoàng thượng rất mực quý cho vào cung làm bạn học với thái tử bị bé chín tuổi sàm sỡ. Vinh hạnh sao? Chỉ có sợ hãi. Liệu ngày mai bọn họ còn được nhìn thấy mặt trời đây?


      Đỗ Chân thoạt tiên có chút khó xử. Đối với nhiệt tình của công chúa thể giữa chốn đông người thế này mà thuận theo, lại thể làm trái. Hơn nữa còn bị gọi là “thái giám”? Bảo làm sao thừa nhận nổi đả kích này đây?

      Chỉ có thể nhanh nhẹn cúi người hành lễ, thuận tiện tránh bàn tay ngại đàm tiếu thậm chí còn bấu lấy bên má của kia.

      - Vi thần tham kiến công chúa!

      Chiêu Viên bị tránh khỏi tầm tay lại lập tức tiến sát tới, ngừng truy hỏi:

      - thử xem, ngươi vào cung thái tử bao lâu rồi? Có muốn đổi nơi ở ? Để ta với tổng quản cho ngươi chuyển cung nhé? À , chuyện này phải hỏi thái tử mới phải chứ. Cũng , hoàng huynh làm sao nỡ từ chối ta kia chứ! Cứ vậy nhé, tẹo nữa ta tới gặp tổng quản xin người về cung của ta!

      Chiêu Viên mặc kệ ánh mắt của tất cả mọi người, cứ mình lầm bầm ngớt.

      giống như đám cung nữ thái giám vừa lặng lẽ cúi đầu dám nhìn vừa tay chân run lẩy bẩy, thái tử ban đầu sắc mặt chỉ có chút khó coi, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Khuôn mặt vốn dĩ đẹp đẽ chững chạc lại cười lên đến là nham hiểm:

      - Hoàng muội thích thái giám này vậy sao?

      Vừa vừa liếc mắt nhìn tên “thái giám” vô tội vẫn mặt mày nghiêm túc đứng bên cạnh, cố ý kéo dài giọng trêu ghẹo:

      - Nhưng Kim Hồ này, thái giám đây thân phận có chút đặc biệt. Trong hoàng cung này sợ rằng chỉ có người có thể điều tới cung của muội thôi!

      Chiêu Viên nhăn mày, tò mò quay sang thái tử hỏi dò:

      - Đặc biệt làm sao?... Mà là ai vậy?

      Tư Minh nhướn mày nhìn em , giọng trầm trầm bí hiểm.

      - Chính là phụ hoàng.

      Thế nhưng Chiêu Viên vừa nghe thấy vậy mặt mày lập tức sáng rỡ, gần như là reo lên:

      - Vậy sao? Vậy sao?... May quá, còn sợ phải qua tầm mắt của mẫu hậu đấy!

      Chiêu Viên vui tới quên đói, lập tức quay người định chạy . Mục đích ban đầu hoàn toàn quên còn mảnh.


      Nhưng ngay vào lúc mà Chiêu Viên vừa định quay người ấy, tên “thái giám” mà từ đầu tới giờ vẫn cố giữ yên lặng như người ngoài cuộc đột nhiên lại lên tiếng:

      - Công chúa chớ vội !

      Thái tử vốn ôm bụng cười ngặt nghẽo trước những động tác của em lúc này mới chịu ngừng cười, đầy mặt hứng thú quay sang chờ xem kịch.

      Chiêu Viên xoay người, nhìn dò hỏi.

      Đỗ Chân lặng lẽ thở dài hơi, sau mới thong thả :

      - Thần thấy cũng quá trưa rồi. Hẳn lúc này công chúa nên cùng thái tử về cung kẻo hoàng hậu chờ lâu lại trách phạt?

      Chiêu Viên như người ngủ say vừa giật mình tỉnh giấc, vỗ mạnh lên trán cái kêu :

      - Ai da, thế mà lại quên mất.

      Thị Mai bên cạnh nghe thấy vậy ấm ức lắm, lúc trước nó phải cũng bẩm y như vậy với công chúa đó sao!


      Nhưng nhớ ra nhớ, Chiêu Viên lại vẫn còn băn khoăn lắm:

      - Nhưng mà…

      Thái tử bên cạnh cũng bĩu môi lẩm bẩm:

      - Định đánh trống lảng hay kéo dài thời gian đây biết. Xem cậu làm sao trốn được đây?

      Đỗ Chân nhìn vẻ mặt đắn đo của Chiêu Viên, chủ động thêm:

      - Còn về chuyện cho vời thần vào cung công chúa, e rằng… còn có chút vướng mắc.

      Chiêu Viên tò mò sửng sốt:

      - Vướng mắc? Nhưng là vướng mắc gì mới được?

      Thái tử lại lập tức chen vào:

      - Vướng mắc mà cậu ta cũng hiểu. Nhưng vướng chỗ nào trừ bỏ chỗ đó, phụ hoàng hẳn là tìm được cách giải quyết thấu đáo triệt để!

      Toàn bộ khuôn mặt đều là vẻ trêu tức lại cố tỏ ra chân thành quan tâm. Chiêu Viên thấy vậy liền lập tức phụ hoạ:

      - Phải đấy, phụ hoàng ta nhất, lẽ nào lại nghĩ cách giúp ta?

      Đỗ Chân nhìn thái tử, sau lại nhìn Chiêu Viên, mặn nhạt mà câu:

      - Trừ bỏ đương nhiên là có thể. Nhưng sau này còn có lúc cần dùng.


      Thái tử ban đầu còn là ngẩn mặt, nhưng chỉ trong vài khắc liền ôm bụng phì cười. Trong khi đó Chiêu Viên vẫn ngây người, vẻ mặt hoàn toàn mờ mịt:

      - Dùng cái gì? Ai dùng?

      Đỗ Chân im lặng cúi đầu đáp. Thái tử nhịn cười, vươn tay xoa đầu em , giả bộ xót xa:

      - Hoàng muội còn quá, chưa hiểu được.

      Nhưng Chiêu Viên lại vẫn mực truy hỏi:

      - Là phụ hoàng dùng sao?

      Cánh tay đặt tóc nó nhất thời cứng đờ. Tư Minh dường như là nghĩ tới chuyện gì, mặt mày đều nhăn lại, biết phải sao. Lại thấy Đỗ Chân tiếp lời, chân mày chỉ hơi chau lại:

      - Thần ngu muội, nhất thời thể trả lời được công chúa.

      Chiêu Viên lúc này mới xụ mặt thở dài:

      - Dông dài cả buổi, cuối cùng lại là tranh với phụ hoàng? Vậy còn phải để nghĩ cho kỹ cái .


      Sau đó còn quên dùng vẻ mặt cực kỳ tiếc nuối lần nữa vươn tay bấu lấy bên má . Giọng còn đầy ngây ngô của con trẻ lại khiến người ta đỡ nổi:

      - Mềm mịn thế này, chỉ muốn sờ mãi thôi!

      Nhưng dù sao Chiêu Viên vẫn còn có chút lý trí, nấn ná lúc ngắn liền khẳng khái quay người, gọi cung nữ bên cạnh nhanh nhẹn cất bước. Chỉ có điều vừa vẫn vừa ngoái đầu trông lại, mãi cho tới khi bóng dáng bé khuất hẳn sau mấy cây ngọc lan già cổ thụ.


      Bấy giờ mới thấy Đỗ Chân bật cười, lắc đầu lẩm bẩm mình:

      - Thái giám? biết cách khiến người ta đau lòng…

      Giọng rất , có ai nghe .

      Vị thái tử vốn bận vui nãy giờ bất chợt chỉ , giọng đùa nửa như mắng:

      - Đỗ Chân, cũng có gan lắm! Dám ở trước mặt ta trêu đùa hoàng muội của ta!

      Thế nhưng Đỗ Chân lại chút sợ hãi, thản nhiên cười đón nhận trách mắng của thái tử:

      - Thái tử quá lời, thần đâu dám!

      - Cậu còn chối hả? Cái gì dùng với dùng, chỉ có con bé lưu manh nông cạn ấy mới hiểu!

      Đỗ Chân nhàn nhã phủi phủi mấy quyển sách ôm trong người, thong thả trả lời:

      - Những điều thần đều có nửa lời dối trá. Thái tử nếu tin có thể từ từ kiểm chứng.


      Tư Minh đương nhiên biết lại, chỉ thầm nhếch mép hừ mạnh. Lát sau nhớ tới chuyện gì, ho hỏi dò:

      - Nhưng mà như ý cậu lúc trước, lẽ phụ hoàng… phụ hoàng…

      Đỗ Chân ngẩng đầu đón ánh mắt , thấy được vẻ tò mò giảo hoạt ấy khỏi lắc đầu thở dài:

      - Thái tử lại đa nghĩ rồi. Thực ra người muốn dùng, nhất thiết là phải dùng cho chính mình.

      Sau lại ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy nắng vàng rực mảnh, phủ kín cả vạn vật. ngày mùa đông lại nhiều nắng như vậy, quả nhiên khiến người ta vui vẻ ấm áp nhiều lắm!

      Thái tử bên cạnh còn gì để , chỉ có thể híp mắt nhìn , giọng lọt qua kẽ răng:

      - Ăn cũng nham hiểm lắm! Ta từ từ xem xem, cậu bị dùng đến tơi tả như thế nào!

      Đỗ Chân vờ như nghe , chỉ cúi đầu chắp tay hành lễ:

      - Vi thần xin phép cáo lui.


      Lúc xoay người rời khỏi, Đỗ Chân vẫn nhịn được mà nhếch miệng cười .

      Chiêu Viên…

      Quả nhiên là công chúa trân bảo của hoàng thượng. Bạo dạn như vậy, thẳng thắn như vậy…

      Đâu phải chỉ có thái tử tò mò, giờ cũng tò mò lắm chứ!




      Chú thích:

      (1) Kim Hồ: tên huý của công chúa Chiêu Viên.
      Chris thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 2: Hoá ra là bị lỗ

      Lúc ăn cơm trưa, hay ngay cả tới lúc ăn món chè cốt dừa thích vào lúc chiều, Chiêu Viên đều luôn lơ đễnh.

      Hoàng hậu có vài lần hỏi tới, nhưng Chiêu Viên làm sao dám đem chuyện này cho người nghiêm khắc như mẫu hậu. Cần phải cho chuyện, Chiêu Viên dám đương nhiên phải vì hiểu được chuyện mình làm lúc sáng là đáng xấu hổ đến mức nào, nó chẳng qua chỉ nghĩ, làm sao có thể thẳng với mẫu hậu là mình muốn tranh giành thái giám ở cung của thái tử, hơn nữa khả năng còn là người mà phụ hoàng rất vừa ý nữa?

      Lại mỗi lần thái tử nghe thấy mẫu hậu hỏi chuyện em đều nhịn được mà cười khúc khích. chưa ra, chẳng qua vì còn muốn chờ xem hoàng muội thân của định tiếp tục chuyện này như thế nào mà thôi. lại càng muốn xem, tên Đỗ Chân ngày thường luôn bình tĩnh cẩn trọng kia làm cách nào để ứng phó được tính bướng bỉnh có phần ngây thơ của Chiêu Viên. Đương nhiên mình Chiêu Viên chín tuổi làm sao làm khó được Đỗ Chân, chẳng qua phía sau lại có chỗ dựa vững chắc, hết lòng chiều ý như vậy.

      Quả nhiên phụ kỳ vọng của Tư Minh. Ngay lúc bọn cùng mẫu hậu ăn chè, phụ hoàng đại giá.

      Khỏi cần nhìn cũng biết, Chiêu Viên mặt mày phấn khởi như thế nào. Tư Minh cười cười bấm bụng, biết lát nữa phải nhịn cười đau khổ tới mức nào.

      Chiêu Viên đầu tiên là giở chiêu trò nịnh nọt quen thuộc. Nó hành lễ xong liền lao tới ôm lấy phụ hoàng, miệng lưỡi dẻo quẹo mà hỏi han:

      - Phụ hoàng hôm nay có mệt ? Để con bóp vai cho người nhé.

      Tí sau lại:

      - Hôm nay mẫu hậu nấu chè ngon ơi là ngon, con chờ mãi mới thấy phụ hoàng tới. Còn dành cho phụ hoàng phần lớn ơi là lớn ấy!

      Hoàng thượng nghe thấy những lời này, đương nhiên là vui vẻ cười lớn. Chỉ có hoàng hậu bên bưng chè lên mời hoàng thượng, bên vẫn quên vạch trần con :

      - Vậy hôm nay lúc ăn cứ ngẩn ngơ vậy là để dành cho phụ hoàng phải ? Kim Hồ càng lớn càng có hiếu nhỉ!

      Chiêu Viên nghe vậy chỉ cười cười, hai cánh tay vẫn mực ôm lấy vai hoàng thượng, từ phía sau cố gắng mạnh mẽ hết sức bóp vai.

      Sức lực của chín tuổi có là bao nhiêu. Chiêu Viên bóp vai chỉ giống như xoa lên người nhưng vẫn khiến hoàng thượng rất vui. Song vài trò trẻ con này làm sao qua mắt được người.

      - Hôm nay Kim Hồ ngoan ngoãn như vậy, trẫm phải ban thưởng thế nào nhỉ?

      Hoàng hậu và thái tử đều lặng lẽ cười, chỉ có Chiêu Viên thản nhiên cười khanh khách vì đạt được mục đích:

      - Con chỉ có mong muốn lắm thôi ạ.

      Hoàng thượng nếm thìa chè, thoả mãn gật gù hỏi:

      - Mong muốn gì?

      Chiêu Viên dường như là suy nghĩ chút, sau mới từ từ lựa lời, rón rén thầm rất khẽ vào tai hoàng thượng:

      - Con rất thích thái giám. Phụ hoàng có thể ban cho con được ?


      Hoàng thượng vừa nghe vậy liền sửng sốt. Đây vốn đâu phải là chuyện phải xin với người, Chiêu Viên tuy còn nhưng phải hiểu được lễ phép này. Vậy mà chỉ vì vậy mà phải ra sức lấy lòng, chắc chắn phải chuyện đơn giản.

      Rất nhanh đoán ra được phần nào, hoàng thượng liếc mắt nhìn thái tử từ đầu tới giờ vẫn lặng lẽ dùng bữa phụ ở ghế bên. Cũng tất nhiên nhìn được vẻ mặt nhịn cười có chút gian xảo của nó, càng khỏi nảy sinh nhiều hứng thú.

      - Thích ai? Kim Hồ phụ hoàng nghe thử.

      Chiêu Viên vẫn hơi đắn đo, lúc này mới sực nhớ ra vì sao lại quên chưa hỏi tên . Đúng là sơ suất quá! Nghĩ mãi, sau mới dè dặt đáp :

      - Con còn chưa biết tên. Nhưng là thái giám theo hầu hoàng huynh. Phụ hoàng hỏi tên qua hoàng huynh có được ?

      Trong giọng còn quên nũng nịu hết sức.

      Hoàng thượng nhướn mày nhìn thái tử, rất nhanh hiểu ra liền chắp tay lại đáp:

      - Bẩm phụ hoàng, chính là người tên Đỗ Chân ạ.

      Hoàng thượng gần như là ngay lập tức ngửa đầu cười lớn. Thái tử cũng giấu được nữa, thoải mái cười. Chỉ có hoàng hậu từ đầu tới cuối đều nghe được gì, cũng biết được gì chỉ nhíu mày nghi hoặc nhìn ba người.


      Chiêu Viên thấy lạ lắm. Tại sao phụ hoàng và hoàng huynh đều cười rất đơn thuần như vậy?

      Bằng vào chín năm kinh nghiệm sống đời, Chiêu Viên biết chắc chắn người tên Đỗ Chân này phải thái giám bình thường. Thế nhưng… thái giám thôi, có thể phi thường tới mức nào kia chứ?

      Chiêu Viên tủi thân ôm lấy cổ hoàng thượng, vừa sụt sịt mũi ra vẻ vừa hỏi, tiếng càng lúc càng :

      - Phụ hoàng chuẩn bị vời vào cung của người sao ạ? Tiếc quá, biết vậy con sớm gặp sớm xin chút có phải tốt rồi ?

      Hoàng thượng cười lúc lâu mới ngừng lại. Hơi xoay đầu nhìn vẻ mặt ủ rũ của con , mãi mới hỏi:

      - Làm sao Kim Hồ lại nghĩ vậy?

      - Con nghe phụ hoàng ưng ý , còn muốn dùng nữa.

      - Là nghe ở đâu?

      - Chính là với con như vậy.

      Hoàng thượng hơi sửng sốt, lát sau lại như vừa ý cười cười. Ngẫm nghĩ giây lát liền truyền xuống:

      - Văn Tài, cho truyền Đỗ Chân chiều mai vào cung thái tử.

      Xong lại quay người ôm con vào lòng, giọng vỗ về:

      - Kim Hồ cũng có mắt nhìn lắm.

      Chiêu Viên vui như mở cờ trong bụng. Mãi mới nghĩ tới vấn đề khó hiểu:

      - Thế nhưng thái giám ấy phải ở cung thái tử sao ạ?

      Hoàng thượng lại cười lớn, xoa đầu con :

      - Kim Hồ còn , đúng là chưa hiểu chuyện. Đợi sau này từ từ hiểu.

      - Tạ ơn phụ hoàng!

      - Haiz, vốn nghĩ dành cho Kim Hồ, ngờ con trẫm lại sớm bước tự mình ngỏ ý. Quả nhiên là công chúa cưng của trẫm, nhanh nhẹn dứt khoát lắm!



      ***



      nhận được lời đảm bảo của hoàng thượng, Chiêu Viên đương nhiên vui vẻ sảng khoái, chuyện gì cũng làm rất thuận lợi. Ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ, chiều ngày hôm sau ngay từ sớm dẫn theo Thị Mai chạy tới cung thái tử chờ người.

      Thái tử sớm biết có nhiều khách quý tới thăm, từ sớm chuẩn bị trà nước bánh ngọt đầy đủ. Cuối cùng lại chỉ lợi cho công chúa đến sớm, vì chờ người buồn chán mà ăn hết khay nọ tới khay khác, cho tới tận lúc đứng lên nổi mới chịu ngừng lại.


      Tư Minh đứng trước bàn nhẩn nha luyện chữ, thỉnh thoảng liếc nhìn em , khỏi cười trêu:

      - Cứ ăn bánh . Thái giám cung này ăn dõng dạc lắm, lúc có người tới tự nhiên biết.

      Chiêu Viên chỉ bĩu môi nhìn lại, ánh mắt vẫn chăm chú rơi lối ra vào.

      - Hoàng huynh, cái tên Đỗ… Đỗ… gì nhỉ?

      - Đỗ Chân.

      - À phải rồi, Đỗ Chân ấy, tại sao có ở đây?

      Tư Minh cười cười, cúi đầu viết chữ, giọng cũng lơ đễnh:

      - Hôm qua rồi phải sao? Tên đó phải là người hoành huynh của muội có thể tự ý quyết định.

      Chiêu Viên hơi thở dài. Tư Minh thấy thế liền lấn tới:

      - Hoàng muội có muốn biết cụ thể hơn ? Thử lấy lòng ta xem nào, nếu vừa ý biết đâu lại cho muội vài thông tin?

      Chiêu Viên lập tức xua tay, rất trực tiếp trả lời:

      - Thôi khỏi ạ, huynh cho dù có biết cũng cho muội sao?

      Tư Minh nghẹn ngào lên lời. Em mới chín tuổi biết đối xử phũ phàng với như vậy sao!


      Nhưng ngay lúc mà còn chưa kịp thốt lên lời ấy, thái giám đột ngột cao giọng báo tên Đỗ Chân thối tha tới.

      Tư Minh buông bút, nhàn nhã ngồi xuống ghế cho truyền người. Chỉ thấy tên Đỗ Chân bình thường luôn cùng theo học thái phó vốn giản dị đạm bạc, nay lại mặc bộ áo bào gấm màu xanh đặc biệt chói mắt. Tư Minh nặng nề vươn tay bóp trán, làm bạn nối khố khổ, tâm tư của người ta đều nhìn thấy hết! Đỗ Chân vậy mà ngay cả với nhóc con mới chín tuổi cũng tha!

      Chẳng qua nhọc công thừa thãi như vậy mà làm gì. Kim Hồ ngay từ lần đầu gặp như điếu đổ, sợ rằng cho dù Đỗ Chân có mặc áo rách quần vá chăng nữa cũng khiến Kim Hồ chán ghét cho được.


      Chiêu Viên còn cầm bánh tay, vừa thấy người mới bước vào lập tức ngẩn ngơ.

      Ngay lúc này Chiêu Viên vẫn còn nhớ rất cảm giác của mình trong khoảnh khắc đầu tiên thấy ngày hôm qua. Lần đầu tiên nó cảm nhận được, người trần bằng da bằng thịt cũng có thể toả sáng rực rỡ như vậy! Nắng vàng hôm trưa dường như đều nhạt , lặng lẽ mà yếu ớt quấn lấy dáng người ấy.

      Mẫu hậu có làn da rất trắng, phi tần của phụ hoàng trong cung thậm chí còn có vài người trắng hơn cả mẫu hậu. Thế nhưng quả đem so với người này vẫn còn kém rất nhiều.

      Chiêu Viên đương nhiên nhớ, lúc đó chỉ mặc bộ quần áo màu nâu nhạt chẳng có gì đặc sắc. Nhưng so với những thái giám khác hoàn toàn chẳng có chút tương đồng. Lúc ấy thậm chí còn chưa kịp nhìn nó, mà Chiêu Viên hoàn toàn bị hút hồn.

      Hôm qua chỉ mải cuốn mất tâm trí với làn da trắng trẻo mịn màng của , tới hôm nay mới kịp ngắm kỹ từ ngũ quan cho tới dáng vẻ.

      Sống mũi cao, hàng mi dài. Đôi lông mày chỉ dày còn đậm. Bờ môi mỏng lúc nào cũng hơi mím. Từng đường nét ràng đều rất ngọc ngà nhưng dáng vẻ ấy, hợp với màu xanh của bộ áo bào gấm lại khiến cho người ta cảm thấy cứng rắn tới lạnh lùng.

      phải, ràng phải như vậy!

      Người này trong mắt nàng mới chỉ ngày hôm qua thôi còn gần gũi dễ nắm như vậy, tại sao hôm nay lại có vẻ cao quý xa cách như vậy? Nàng vốn là công chúa, vốn là thân phận hoàng tộc. Chẳng lẽ, chính là thần tiên hay sao?


      Mải ngắm tới ngây người, Chiêu Viên mãi mới nghe thấy thái tử gọi mình. Ậm ừ tiếng cho qua, lại lặng lẽ quan sát Đỗ Chân ngồi ở phía đối diện. Bàn tay nâng ly trà chỉ để lộ vài ngón tay dưới lớp áo. Gấu tay thêu hoạ tiết hình hổ màu xám nhạt rất khó nhìn, nhưng lại mang tới cảm giác tinh tế rất khó diễn tả.

      Động tác uống trà bình thản mà tao nhã. Đỗ Chân ngẩng đầu, đón được ánh mắt của Chiêu Viên. Hai người cứ nhìn nhau lúc, chỉ thấy Chiêu Viên chớp mắt tò mò, còn từ đầu tới cuối đều bộc lộ bất cứ cảm xúc nào.

      Bỗng dưng có tiếng người ai oán:

      - đơn quá! Cung của ta, trà của ta, bánh của ta, lại chẳng có ai nhìn ta lấy cái.

      Vẫn chẳng có ai đáp lời. Thái tử bực bội, ngồi ghế hết nhìn người nọ tới người kia thầm nghiến răng. bạn, em , đối xử với đủ thân ái!



      May mắn cuối cùng hoàng thượng cũng tới. Dường như Tư Minh lại là người vui vẻ nhất lúc đón nhận lời của thái giám.

      Lúc hoàng thượng vào trong, thấy Chiêu Viên ở sẵn chỉ nhướn mày ngoài dự đoán. Đoạn nhìn sang Đỗ Chân, cũng ngay lập tức phát ra khác biệt.

      - Đỗ Chân, sao hôm nay ăn mặc đẹp thế? Định làm việc lớn gì sao?

      Nghe thấy hoàng thượng trêu chọc, thái tử lập tức vui vẻ ôm miệng cười. Đỗ Chân chẳng qua chỉ bình tĩnh cúi đầu chắp tay hành lễ:

      - Tạ ơn hoàng thượng khen ngợi.

      Chiêu Viên nhíu mày. Quả nhiên tên thái giám này thân phận rất đặc biệt. chuyện cũng quan tâm hư vậy!


      Hoàng thượng uống trà, rất nhanh liền vào nội dung chính của cuộc gặp gỡ.

      - Mọi người chắc đều biết cả rồi. Kim Hồ của trẫm muốn Đỗ Chân vào cung làm thái giám hầu hạ nó. biết ý khanh thế nào?

      Đỗ Chân cúi đầu chắp tay, giọng cẩn trọng:

      - Thần rất cảm tạ ưu ái của công chúa. Dám mong hoàng thượng định đoạt.

      Chiêu Viên và Tư Minh chỉ ngồi bên xem hai người chuyện. Chẳng qua tâm trạng mỗi người khác, Tư Minh phấn khởi xem chuyện, Chiêu Viên lại hồi hộp mong đợi.

      Hoàng thượng vẫn thản nhiên cúi đầu ngắm ly trà, giọng lơ đễnh:

      - như vậy khanh sẵn sàng theo ý của công chúa hử?

      Thái tử đắc ý, Chiêu Viên vui vẻ. Đỗ Chân lại hề tỏ ra sợ hãi.

      - Được hầu hạ công chúa là vinh hạnh của thần.

      Hoàng thượng liếc mắt nhìn , như đột nhiên nhớ ra điều gì, chủ động mở ra cánh cửa:

      - Thế nhưng trẫm nghe nếu bắt ngươi vào cung làm thái giám sau này có lúc dùng được. Lời này có phải ?

      Đỗ Chân dường như dự liệu từ trước. Từ đầu tới giờ vẫn cúi thấp đầu hành lễ, lúc nghe thấy vậy chỉ cười , khẳng khái đáp lời:

      - Bẩm hoàng thượng, mỗi lời thần đều là lòng. Dám mong hoàng thượng minh xét!

      - hối hận chứ?

      - Thần tuyệt đối hối hận!


      Hoàng thượng nhấp ngụm trà, rất vừa ý thở dài thoả mãn. Lúc đặt ly trà xuống mới trực tiếp nhìn thẳng Đỗ Chân, trong mắt thích thú. Lại nhìn sang con vẫn luôn nóng lòng ngồi bên, nghĩ lát mới hỏi:

      - như vậy, trẫm lại muốn chiều ý công chúa, khanh thử xem phải làm thế nào?

      - Bẩm hoàng thượng, nếu công chúa cùng tới học với thái tử, thần có thể vừa hậu hạ công chúa, vừa có thể tiếp tục công việc tại. Thần cho rằng, đây là cách vẹn cả đôi đường.

      Hoàng thượng nghe vậy liền hơi nhướn mày. Chỉ suy nghĩ mấy khắc liền vui vẻ gật đầu, giọng đầy hài lòng.

      - Được lắm! Vậy từ mai Kim Hồ theo Tư Minh học sách .


      Chiêu Viên nghe vậy, mặt nghệt ra lúc. Mãi mới to giọng kháng nghị:

      - Đừng mà phụ hoàng! phải mới hôm trước phụ hoàng còn con còn chưa cần học sớm làm gì sao?

      Hoàng thượng thương nhìn con , trong giọng cũng có bất đắc dĩ:

      - Quả cảm thấy Kim Hồ vẫn còn . Nhưng còn Đỗ Chân phải giải quyết thế nào? phải con vẫn muốn có hầu hạ sao?

      - Nhưng… nhưng…

      Chiêu Viên vội vã, nhất thời chưa nghĩ được cách giải quyết.

      Đúng lúc ấy, Đỗ Chân lại nhanh chóng lên tiếng an ủi:

      - Công chúa đừng ngại khó, vi thần nhất định dốc hết sức lực giúp đỡ!

      Chiêu Viên quay đầu nhìn, chỉ thấy đứng thẳng, thản nhiên đón nhận ánh mắt của nàng. Hơn nữa vẻ mặt rất cứng rắn cũng rất chân thành. Chiêu Viên nhất thời còn cách nào chối cãi, càng thể phủ nhận thoáng trong lòng nàng cảm thấy, thực ra việc học cũng tới nỗi quá đáng sợ như vậy!


      Tư Minh từ đầu tới cuối chỉ trung thành giữ vững vai trò khán giả, tới bây giờ cũng phải lặng lẽ gật gù thán phục. Đỗ Chân ơi là Đỗ Chân, ngươi cũng cao tay lắm. mũi tên này bắn ra, biết là nhắm trúng bao nhiêu cái đích!

      Hoàng thượng vẫn quan sát vẻ mặt Đỗ Chân lúc nhìn Chiêu Viên. Sau lại nhìn con lặng lẽ thở dài. Vì sao con cưng vẫn còn như vậy mà có cảm giác đau lòng phải gả rồi?


      Tối hôm ấy, lúc mà mọi chuyện đều an bài, Chiêu Viên vẫn còn cố ôm cổ hoàng thượng làm nũng:

      - Phụ hoàng nhất định phải dặn dò thái phó nhé, con còn lắm, con vừa mới học, thể ngay lập tức học nhiều như thái tử được đâu!

      Hoàng thượng chỉ có cách xoa đầu con an ủi:

      - Được rồi, được rồi!

      Đoạn quay sang hoàng hậu, hiểu sao lại giọng than vãn:

      - Thực ra trẫm vẫn nghĩ Kim Hồ còn chưa nhất thiết phải học sách làm gì. Nhưng mà người ta ngỏ ý như vậy, lẽ lại để mặc sau này nhà người ta ngầm chê Kim Hồ ít chữ? Bọn họ dám khiến trẫm mất mặt, nhưng trẫm cũng thể để con trẫm thua kém người ta, chịu bất cứ thiệt thòi nào được!

      Hoàng hậu cẩn thận dâng khăn lau tay, chỉ dịu dàng đáp phải. Trong lòng lại nén được hài lòng. Tên Đỗ Chân này xem như cũng khá, chuyện Chiêu Viên chịu học lại được hoàng thượng dung túng hoàng hậu lo nghĩ bấy lâu cuối cùng cũng được giải quyết rồi!
      ChrisN.M.Thảo thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 3: Chân tâm của

      Chiêu Viên cuối cùng cũng tự mình xác nhận, Đỗ Chân chính xác là thái giám có địa vị cao nhất mà nàng từng gặp. chỉ có thể tuỳ ý sai bảo toàn bộ thái giám cung nữ xung quanh mà còn có thể ngang nhiên cùng ngồi học với thái tử và nàng.

      Nhân lúc thái phó còn sửa soạn sách bút, Chiêu Viên rất thà mà hỏi thẳng:

      - Đỗ Chân, cuối cùng ngươi là thái giám cung nào? Tại sao ta lại có cảm giác thân phận của ngươi còn cao hơn cả thái giám đại tổng quản nữa?

      Đối với thắc mắc của Chiêu Viên, Tư Minh thoải mái cười mà cần nhịn nữa rồi. nhìn vẻ mặt thản nhiên của Đỗ Chân, nhếch miệng chế giễu :

      - Còn cố làm ra vẻ cái gì? Ngươi sợ người khác coi mình là thái giám lâu ngày, chính ngươi cũng tự nghĩ như vậy sao?

      Đỗ Chân trả lời thái tử, nghiêm chỉnh nhìn Chiêu Viên lúc lâu. Chiêu Viên cảm thấy ánh mắt ấy phải là chất vấn, càng phải là phẫn nộ. Chỉ giống như nghiền ngẫm, lại giống như tự hỏi, dường như còn pha thêm chút tổn thương nào đó rất khó nắm bắt.

      Chiêu Viên đón ánh mắt ấy, cũng đường hoàng nhìn thẳng. Thắc mắc kéo dài mãi mới thấy cất lời:

      - Thứ cho thần tò mò, công chúa có thể vì sao lại nghĩ thần là thái giám được ?

      Chiêu Viên giật mình ngả về phía sau. như vậy…

      - Chẳng lẽ phải?

      Đỗ Chân gì. Chẳng lẽ ngày hôm qua đặc biệt mặc nột bộ quần áo diêm dúa chỉ có quan lại mới dùng ấy vẫn khiến nàng nhận ra sao? Là trách nàng ngây thơ hay trách vẻ bề ngoài của ? kém cỏi tới mức vậy…

      - Ngươi đừng nghĩ ta hiểu chuyện. Người qua lại trong hoàng cung ngoại trừ chủ nhân các cung cũng chỉ có ba loại. Ngươi phải thị vệ, bọn họ bên người luôn mang theo vũ khí. Hai phải cung nữ, chỉ cần nhìn váy áo khác biệt là biết. Vậy nếu phải thái giám là ai khác?

      Chiêu Viên giơ tay kiểm đếm, lập luận chặt chẽ khiến Tư Minh cũng phải gật gù tán thưởng. Chỉ có điều:

      - Vậy giọng sao? Công chúa cảm thấy giọng của thần và thái giám bình thường có khác biệt sao?

      Đỗ Chân hỏi, ngại chỉ từng việc, từng việc.

      - Khác chứ! Nhưng phải giọng thái phó cũng khác sao?

      , hai, ba… chỉ vài người, mà toàn bộ trường đều im lặng tới kỳ dị.

      Tư Minh xoay đầu, ôm trán đau khổ nỡ nhìn. Đỗ Chân thở dài, vẻ mặt giống như là dự tính điều gì đó. Chỉ có Chiêu Viên vẫn hoàn toàn sửng sốt, giọng vì khó hiểu mà cao hơn quãng. Tiếng to, dõng dạc khiến thái phó cũng thể nghe thấy:

      - Chẳng lẽ thái phó cũng phải là thái giám hay sao?



      ***

      Chiêu Viên bị phạt chép sách, cuối buổi học lập tức thi hành.

      Chỉ cần nhớ lại sắc mặt của thái phó lúc ấy, Chiêu Viên dám bình luận gì nhiều. Mặc kệ mọi nỗ lực xin tha, nàng vẫn bị thái phó phạt thẳng tay thương tiếc. Nghĩ lại lúc trước từng nhiều lần hả hê thấy ngay cả thái tử cũng bị thái phó phạt tới ăn ngon, ngủ yên mà lại đau lòng. Quả nhiên cười người hôm trước, hôm sau bẽ bàng.

      Lúc ngồi chép phạt, Chiêu Viên thực hiểu mọi chuyện rồi. Đỗ Chân phải, mà thái phó càng phải thái giám. Chỉ có điều Đỗ Chân là thần tử, lại cam chịu. Từ đầu tới cuối chẳng hé răng cãi nàng nửa câu. Còn thái phó… Thôi quên . Tập trung chép phạt xem ra là việc đáng để chú tâm hơn.

      Thế nhưng, chẳng lẽ tên Đỗ Chân kia gài bẫy nàng, hại nàng bị phạt? Chỉ là hiểu lầm nho thôi, có cần ghi thù với nàng như thế ?



      Tư Minh sau buổi học vẫn còn nán lại chưa chịu về cung. thấy Đỗ Chân vẫn lẳng lặng đứng bên gốc cây xoan lớn nhìn vào gian đọc sách, đối với hành động trước sau bất nhất ấy vẫn còn chưa hiểu .

      Vài bước tới gần, thẳng trước mặt là hoàng muội còn cặm cụi ghi chép, ngoan ngoãn tới lạ thường. Quả nhiên uy thế của thái phó là !

      - Nếu thấy hối hận có thể vào chép phạt cùng!

      Đỗ Chân quay lại nhìn , chỉ cười .

      - Thái tử lại quá lời rồi, thần đâu làm gì để phải hối hận?

      Tư Minh nhếch miệng, ngại thẳng:

      - Vậy đứng đây làm gì? Lại còn trưng ra vẻ mặt như vậy? Đừng ta với cậu làm bạn lâu ngày, ngay cả thái giám qua cũng nhìn thấy!

      Đỗ Chân lặng lẽ thở dài, rất lâu mới lơ đễnh hỏi lại:

      - Chẳng lẽ tâm ý của thần, ngay cả thái tử cũng hiểu được sao?

      - Ý gì?

      Tư Minh nghi hoặc nhíu mày. Vốn vẫn cảm thấy Đỗ Chân đối với mấy việc này nghiêm túc dị thường, nhưng chỉ nghĩ lại làm ra vẻ để dụ được Kim Hồ phen. lẽ nào còn muốn điều gì khác?

      - Lần này thần muốn công chúa theo thái tử học sách là quyết tâm từ lâu. Đọc sách, còn là hiểu mọi . Công chúa cứ mải chơi lại đơn thuần như vậy, nên biết suy nghĩ rồi.

      - Cậu đa nghĩ quá rồi đấy. Địa vị của Kim Hồ trong hoàng cung này như thế nào chẳng lẽ cậu còn ? Còn về sau này…

      Tư Minh hơi ngừng lại, đột nhiên đổi giọng, còn vẻ đùa cợt ban nãy nữa.

      - Nếu phải cậu tự tin chê hoàng muội sao?

      Đỗ Chân lắc đầu cười, lưng ngả về sau dựa người vào thân cây. Vẻ mặt vốn già dặn trước tuổi càng có vẻ sâu sắc cẩn trọng.

      - Thần nghĩ đối với người sống trong hoàng cung, càng là có thân phận cao quý mà , chỉ có khiến người ấy tự mình mạnh mẽ mới là cách bảo vệ tốt nhất. Thái tử phải là người hiểu được nhất điều đó hay sao?


      Tư Minh giật mình, trong khắc hoàn toàn sững người. Trước giờ quả luôn nghĩ, Kim Hồ thân là công chúa, chỉ cần vui vẻ nhàn nhã là được. Sớm nhìn thấy chỗ hoàn toàn tin tưởng có thể chăm sóc sau này. Vạn như ý, xem như còn gì phải lo nghĩ. Nhưng xem ra, lại chủ quan mất rồi!

      Cẩn thận ngẫm lại, trong cung cấm đâu phải chỉ có tranh quyền đoạt vị, càng đâu phải chỉ có tranh đấu giữa các hoàng tử để kế thừa ngai vàng. Phi tần tranh cướp nhau vì thánh ân sủng ái. Người người hãm hại nhau vì mưu mô, vì hãm hại, cũng vì đố kỵ. như vậy xem ra, hẳn Kim Hồ mới là người đứng ở đầu sóng ngọn gió.


      Tư Minh sau thoáng suy tư mới cẩn thận quan sát lại kỹ người trước mặt. vốn nghĩ Đỗ Chân ngoài mặt nghiêm túc kính cẩn, bên trong lại thường nghĩ cách bông đùa. Giống như trước mặt Kim Hồ ngày hôm trước vậy, là ý tại ngôn ngoại. Hoàng muội của bị trêu ghẹo mà mảy may hay biết. Đó mới là Đỗ Chân mà biết.

      Vậy … Đỗ Chân trước mặt lúc này là ai?

      Dù sao cũng chỉ là thiếu niên trẻ tuổi mà thôi. Nếu xét về tuổi đời thậm chí còn hơn tuổi. Thế nhưng có thể suy nghĩ sâu xa lại thấu đáo đến vậy.

      Tư Minh ngửa đầu nhìn trời, giọng cũng có chút trầm tư:

      - Ngươi đúng. Người đâu phải thần, sao có thể lường trước được mọi .

      Thế nhưng lại vẫn lần bị phản bác:

      - ai có thể lường trước mọi , dù là thần tiên cũng thế.

      Tư Minh gì, chỉ tự mình suy ngẫm. Đỗ Chân , có lẽ cũng phải…


      Mãi sau Tư Minh mới vươn tay vỗ vai , thấp giọng cười cười, lấy lại khí vui vẻ bằng cách buông lời trêu chọc:

      - Làm như vậy cũng sợ Kim Hồ nghĩ ngươi hẹp hòi, ghi thù đòi nợ mà ghét bỏ ngươi sao?

      Đỗ Chân lại rất thoải mái cười mà đáp lại :

      - Lại phí công thái tử lo nghĩ rồi. Thần luôn biết thiệt hơn, càng tự hiểu điều gì mới là quan trọng nhất.

      Đoạn cười lớn, trong ánh mắt thấy vẻ bông đùa tinh nghịch quen thuộc:

      - Hơn nữa thái tử cũng thấy rồi, công chúa tại là vừa ý vẻ bề ngoài của thần, quá để tâm tới mấy tính xấu đó đâu!

      - Ha ha, ngươi cũng phải.

      Tư Minh cũng cười lớn, lát lại thấp giọng lầm bầm:

      - Làm sao mà hoàng muội của ta lại đam mê nam sắc như thế được? Chẳng lẽ giống được ta chút nào sao?


      Đỗ Chân chỉ nhếch miệng , tầm mắt lại lần rơi về bóng dáng nhắn miệt mài viết chữ phía trong. Nắng chiều phủ được tới chỗ nàng ngồi, nhưng trong mắt nơi ấy vẫn sáng rực rạng rỡ, bất kể lúc nào cũng cuốn lấy chú ý của .

      Gió đông khẽ thổi bay tóc mai, Chiêu Viên lười biếng nhét tay vào vạt áo, tay phải cầm bút cũng xiêu vẹo. Đỗ Chân từ nơi này nhìn sang, khỏi cần tận mắt thấy chữ mà nàng viết cũng biết được hình dáng nó ra sao.

      Thi thoảng Chiêu Viên cũng buông bút vặn mình, quay đầu to gì đó với cung nữ hầu bên cạnh, vẻ mặt kiên nhẫn cùng oán thán.

      Bất chợt nghĩ tới những lần thấy nàng. Nắng vàng vờn quanh, hương hoa tràn ngập. Là từng gặp ở kiếp nào? Quen thuộc đến đau lòng, khiến muốn vươn tay ôm lấy, khiến muốn dốc công bảo vệ.


      Tư Minh vẫn lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tượng trước mặt. Đỗ Chân ngày hôm nay hoàn toàn là con người mới mẻ vừa kịp gặp gỡ. Quả chưa từng nghĩ, có lúc được nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng đến nhường này.

      Mượn cuộc gặp vô tình, khéo dùng cớ khiến hoàng thượng cũng nới lỏng bao bọc nuông chiều. Lại có thể bỏ qua thương xót nhất thời cùng chuốc lấy tiếng xấu. lòng suy nghĩ cho hoàng muội, thấu đáo lại vẹn toàn…

      Có lẽ, tất thảy ấy là phải dùng chân tâm mà lo nghĩ.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :