1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương Phi Xà Y - Long Ngạo Tuyết (Full 55c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Vương Phi Xà Y
      [​IMG]

      Tác giả: Long Ngạo Tuyết

      Thể loại: Huyền huyễn, cổ đại, ngôn tình

      Converter: ngocquynh520

      Editor: PMH

      Giới thiệu:

      Nàng là tiến sĩ khoa rắn trẻ tuổi nhất Trung Quốc ngày nay, cũng là người thừa kế của gia tộc sát thủ hắc ám đứng đầu cả nước, tinh thông tám ngoại ngữ, y thuật, võ cổ xưa, truy tung, mưu kế, tâm lý học, nghiên cứu khoa học, với nàng có chuyện gì là làm được,

      Trong lần vào rừng rậm khảo sát, tiếp xúc với ổ rắn, vào lúc đàn rắn lớn xông ra, khắp nơi đều là sương mù mờ mịt, màu máu tràn ngập ....

      Tỉnh lại lần nữa, đập vào mắt nàng là thi thể trải rộng khắp bãi tha ma, chút trí nhớ xa lạ ngừng tràn vào trong đầu, khóe miệng khô nứt khẽ động, nàng xuyên rồi, thành Thất tiểu thư của thừa tướng Bạch phủ, chết mà sống lại.

      Quay trở về phủ thừa tướng, người yếu đuối trước kia còn tồn tại, ngược lại vô cùng mạnh mẽ, hủy dung nhan năm vị tiểu thư, chặt tay chân đại phu nhân, hủy hôn ước với Lục vương gia....

      , Chiến thần Xích Nguyệt quốc Lục vương gia, vô tình lạnh lùng như băng, uy chấn thiên hạ, cùng dạng người với nàng .

      "Hôn ước này có ý nghĩa gì hết!" Tay nàng cầm trường kiếm, chỉ thẳng vào cổ họng , ánh lạnh ra.

      Khóe miệng cười khẽ, mang theo thanh quyến rũ mê người: "Hôn ước này hủy bỏ, vậy ...... Chúng ta lại thành thân lần nữa ....."

      Thời buổi loạn lạc, đàn rắn với số lượng lớn ở dị giới đại lục ma huyễn, nhưng lại ai có thể chữa trị người bị rắn độc cắn qua, vậy mà nàng lại có thể chữa trị, lấy rắn giết người, lấy rắn cứu người.

      Dựa vào danh tiếng xà y nổi khắp thiên hạ, mây gió nổi, Phượng hoàng bay khắp chín tầng mây, xem xem thiên hạ, ai dám tranh phong....

      [nữ cường, nam cường, nữ chủ chịu thua thiệt, danh tiếng vang xa, kết thúc HE 1x1

      Các file đính kèm:

      tart_trungChris thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Văn án truyện rất hay, mình rất thích nam cường nữ cường, post tiếp chương mở đầu bạn, đừng để văn án chứ :yoyo30::yoyo30::yoyo30:

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Cuộc ám sát hoàn mỹ

      Rạng sáng khi mười hai tiếng chuông vang lên, đêm khuya yên tĩnh, yên tĩnh giống như địa ngục có linh hồn, gió thổi ngừng nghỉ, những mảnh vụn ở ven đường đều bị gió thổi tung lên.

      chiếc xe màu đen chạy băng băng ở đường quốc lộ với tốc độ bão táp.

      Trong đêm tối, cảm giác bình thường dần dần tràn ra khắp nơi....

      Chiếc Limousine rốt cuộc dừng lại ở tòa biệt thự xa hoa.

      gã cao gầy theo từ bên trong xe ra, mặc quần áo màu đen , mang theo kính mắt, mái tóc dài được chải chuốt mượt mà, làm cho người ta có cảm giác thần bí lại quyến rũ mê người.

      "Thiếu chủ, lão gia chờ người ở thư phòng ạ." người đàn ông trung niên qua tuổi bốn mươi cung kính với .

      gật đầu về phía thư phòng.

      Nột thất bên trong thư phòng được trang trí xa hoa, người đàn ông ngồi ở đó, tay trái ông ta cầm cây xì gà hút nhàng hơi, sau đó phun ra vòng khói trắng dày đặc.

      "Cha" Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của vang lên.

      "Chịu quay trở lại " người đàn ông nhíu chân mày, hai tròng mắt nhìn , ánh mắt chợt lóe lên chút tức giận.

      "Lại thất bại?" liếc mắt cái liền nhìn ra được tâm của người ông này, mày nhăn lại, rốt cuộc là người nào lại lợi hại như thế, vài lần ám sát đều có thể tránh thoát được.

      "Lần này ta muốn con tự ra tay !" người đàn ông nhìn trẻ, đó là con của ông là niềm tự hào của ông, cho tới bây giờ ông cũng chưa từng hoài nghi thực lực của .

      "Con biết" bình tĩnh đáp.

      , Bạch Băng là người thừa kế của tộc, từ thừa nhận những huấn luyện máu tanh vô cùng hắc ám, ai đến đồng tình thông cảm, cho dù là cha của cũng vậy, cũng chỉ lạnh lùng theo dõi tất cả mọi chuyện.

      Mười sáu năm huấn luyện cố nén chịu mọi thống khổ, dựa vào kiên trì vượt qua mọi thử thách để tồn tại.

      Đồng thời cũng tạo nên Bạch Băng với tính cách lạnh lùng vô tình, giết người vô số.
      Chương 2 . Tiến sĩ khoa rắn.

      Cơ sở nghiên cứu rắn ở Trung Quốc, nơi này có những trang thiết bị khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất, hơn hai nghìn chủng loại rắn, là khoa nghiên cứu rắn chuyên nghiệp và lớn nhất cả nước.

      "Tiến sĩ Bạch đây là nọc độc của rắn Thanh Trúc mà ngài muốn lấy ra ạ ". người đàn ông cầm lấy chất lỏng màu trắng của rắn độc trong tay nhân viên, với người bận rộn.

      Tiến sĩ Bạch? sai, chính là Bạch Băng, chỉ là người thừa kế của tộc, mà còn là tiến sĩ khoa rắn trẻ tuổi nhất trong nước, đối với rắn độc, huyết thanh, tinh luyện ai có thể so sánh được với , cũng ai thích động vật này hơn được.

      Rắn là động vật máu lạnh nhất, thường xuyên xuất ở rừng mưa nhiệt đới, sáu tuổi, bị ném vào rừng mưa nhiệt đới nguyên thủy, có ý chí kiên cường, tự tin, cùng tràn ngập giết chóc máu tanh căn bản có khả năng sống ở nơi này, cũng chính vào lúc đó bắt đầu thích động vật này.

      Bởi vì phát , rắn và rất giống nhau, máu lạnh và tàn nhẫn .

      "tê tê" thanh phát ra từ cái đầu rắn Hổ Văn dài ba mét theo sau Bạch Băng ra, thè lưỡi, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào nhân viên mang tính chất uy hiếp.

      Lấy ra nọc độc, sắc mặt Trần Linh nhất thời tái nhợt, cảm thấy tiến sĩ nghiên cứu khoa học làm sao có thể cất giấu con rắn lớn: "Bạch...... tiến sĩ Bạch..... Rắn ,....."

      Bạch Băng ngẩng đầu nhìn người đối diện, đảo mắt nhìn về phía sau, khóe miệng lên chút ý cười bất đắc dĩ, tay vỗ vỗ đầu rắn: " ấy cũng phải là con mồi của ngươi, ngoan ngoãn chút".

      Rắn Hổ Văn giống như nghe hiểu lời , quả thực "tê tê" hai tiếng sau đó ngoan ngoãn ngồi im ở góc tường.

      Đứng ở phía đối diên, Trần Linh quả trợn mắt, ngây ngốc, nhìn hai chủ tớ chuyện, con rắn thế mà lại có thể nghe hiểu những lời tiến sĩ ? Thần, quá thần kì rồi !

      "Để nọc độc xuống , ngày mai tôi muốn rừng mưa nhiệt đới khảo sát, khoảng nửa tháng, nó, liền phiền chăm sóc". Bạch Băng để ý tới kinh ngạc của Trần Linh, thu thập chuẩn bị những thứ ngày mai cần mang theo.

      "Tiến sĩ ..... Tôi chăm sóc nó ? Nó cắn người chứ ?" khuôn mặt Trần Linh tái nhợt, nghiêm túc nhìn góc tường nơi rắn Hổ Văn nằm, có lồng sắt bảo vệ bên ngoài, nếu để cho chăm sóc ra cũng thành vấn đề, nhưng mà lại có cách nào quên sợ hãi, sợ nó cẩn thận ăn sạch ....

      " trêu chọc nó, nó tự nhiên tấn công , tôi có việc trước, nơi này giao lại cho ". Lời của Bạch Băng lại làm cho sắc mặt Trần Linh trắng bệch, biết điều trêu chọc nó, rắn đều là loại động vật máu lạnh .....

      Nhìn Bạch Băng rời , lộ ra vẻ mặt cầu xin, làm sao bây giờ, muốn chăm sóc nó ......

      Chương 3. Đàn rắn tụ tập.

      Rừng mưa nhiệt đới đều có đặc điểm kết cấu vô cùng đặc biệt, bởi vì hoàn cảnh sinh trưởng quanh năm cực nóng, ẩm ướt, hình ảnh rừng mưa nhiệt đới cao lớn rậm rạp, độ cao trung bình ba mươi mét trở lên, từ vòm cây đến những cây cối sâu bên trong chia làm nhiều tầng, bao quanh lẫn nhau.

      Bạch Băng mặc quần áo thể thao, đeo lưng ba lô màu đen, ở trong đó đều là đồ dùng khẩn cấp, có ít thuốc tê, phòng khi gặp phải động vật mạnh mẽ, cần phải ra tay để hao phí thể lực.

      Lần này đến rừng mưa chủ yếu là muốn tìm số loại rắn mới, mặt trời chiếu xuống đến đầu người, điều này làm cho rừng mưa có cảm giác u ám.

      Rừng mưa nhiệt đới ra có rất nhiều động vật ăn thịt người, Bạch Băng quen thuộc với rừng mưa này vô cùng, sáu tuổi sống ở rừng mưa, thời gian khoảng chừng bốn năm, bốn năm đó giống như người rừng, ăn các loại đồ ăn, thịt sống.

      Bốn năm huấn luyện, làm cho hoàn toàn dung nhập với rừng mưa, có thể biết khu vực vài chục mét quanh rừng, nguồn nước, thậm chí là động vật.

      Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy rắn, đó là con rắn lớn dài năm mét, quấn quýt lấy con hươu sao, quấn chặt vòng rồi vòng, thẳng đến khi con hươu sao đấy tắt thở.

      Nhìn con hươu sao ở giây giãy dụa trước khi chết, tưởng tượng đầu con hươu kia, làm cho có cảm giác như nhìn thấy chính mình, đời người đúng là tàn khốc giống như rắn, bao vây lần rồi lại lần, làm cho thở ra hơi.

      trời sinh cứng cỏi, chưa bao giờ nghĩ bị ai khống chế nắm trong tay, muốn bị người khác trói buộc, rồi cuối cùng là cái chết ....

      Kể từ đó về sau, liền thích rắn, ngừng quan sát chúng nó, chậm rãi phát trí nhớ của rắn rất tốt, cũng là động vật thù dai, có thể chính xác nhận ra những thương tổn nó từng nhận qua, rồi sau đó chờ thời cơ trả thù.

      Ở trong lúc quan sát từng nhiều lần bị rắn cắn và bị thương, nhưng là ở rừng mưa thảo dược lại nhiều vô cùng, có thể chính xác nhận biết được đâu là thứ giải được độc rắn.

      Rừng mưa nhiệt đới nơi nơi đều là bảo vật, rất nhiều người đều dùng tiền để tìm kiếm nó khắp mọi nơi nhưng vẫn tìm được tí thảo dược nào.

      "tê tê"

      "tê tê"

      "tê tê" trận tiếng động vang lên, Bạch Băng có thị giác nhạy cảm phát phải là con mà là đàn rắn, cảm thấy số lượng đông đảo làm cho Bạch Băng giật mình chút.

      chưa từng thấy qua rắn tụ tập !

      Đột nhiên ở trong tầm mắt Bạch Băng xuất con rắn lớn màu đen, đầu rắn hình tam giác, trong miệng có độc, hàm răng có tuyến nọc độc, đuôi rất ngắn có thể phân bố nọc độc.

      Rắn độc!

      Bạch Băng có chút kinh ngạc, ngày đầu tiên mà gặp phải tổ tôngnhư vậy, đảo mắt, còn chưa chờ hết kinh ngạc, con, hai con, ba con ..... đàn rắn lớn bắt đầu di chuyển rất nhanh về hướng.
      Chương 4. Đàn rắn kích động.

      Thạch động này có lối rẽ , tính chất nước bùn dưới chân khôi phục nguyên dạng rất nhanh, trăm con rắn qua mà cũng thấy chút dấu vết nào.

      Bạch Băng trong lòng có chút lo lắng, bước chân vẫn tiếp tục chưa dừng lại, tiến tới phía sâu bên trong, nếu như làm được nguyên nhân, căn bản từ bỏ.

      "tê tê" tê tê" vài tiếng thanh tê tê của rắn, Bạch Băng lập tức tập trung lắng nghe, khoảng cách xa, ước chừng nửa dặm đường , nàng nhanh chóng gia tăng tốc độ bước chân.

      tới vài bước, trước mắt là cảnh tượng làm cho ai nhìn thấy cũng thể bỏ qua, Bạch Băng miệng há to, ở chỗ sâu trong thạch động chật hẹp, thế nhưng lại có thể chứa được hơn trăm con rắn, đầy đủ mọi màu sắc.

      Nhìn qua thôi cũng làm cho người ta dựng thẳng tóc gáy lên, tận lực để cho mình phát ra tiếng động, rắn là động vật rất mẫn cảm, có thể nhận biết theo mùi.

      Hoàn hảo mỗi ngày đều ở cùng với rắn, hiểu mùi vị người rắn, cho nên mới bị phát .

      Đồng thời cũng biết hậu quả nếu bị phát , nơi này mỗi con rắn đều dài tới bảy , tám mét, hình dáng to lớn giống như thùng nước, cho dù có bản lĩnh giỏi đến đâu cũng có khả năng từ nơi này còn sống ra ngoài.

      "tê tê" thanh vang lên, Bạch Băng giương mắt nhìn lên, cuối thạch động, người con rắn xuất ánh sáng màu vàng, trán nó mang theo cái vương miện .

      Bạch Băng kinh ngạc, rắn màu vàng?

      Nàng chưa từng thấy qua, mà cái vương miện trán kia, nàng xác thực đó là sinh trưởng tự nhiên mà có chứ phải cố ý làm giả, nghĩ kĩ lại, con rắn làm sao biết giả dạng được?

      Rắn vàng xuất , trăm con rắn lớn cùng lúc đều yên tĩnh lại, tụ lại thành 1 chỗ , ngẩng cao đầu lên , giống như học sinh tiểu học thường hay xếp hàng.

      Khóe miệng Bạch Băng run rẩy, này .... trường hợp này cũng quá khoa trương chứ ......

      Nhìn tượng đồ sộ trước mặt, Bạch Băng ngay lập tức lấy ra camera hướng về phía đàn rắn ghi lại, phát ra nếu quay lại được cảm thấy rất là đáng tiếc....

      Rắn vàng thè lưỡi ngừng phát ra thanh tê tê, giống như ở những cuộc phát biểu vẫn hay làm , Bạch Băng đem ống quay nhắm thẳng vào con rắn vàng, trong long lại nghi ngờ, vua của rắn? Nếu phải, vì sao lúc này hơn trăm con rắn vì sao lai trở nên ngoan ngoãn như vậy?

      Nếu đúng là vậy biết còn có chuyện gì có thể làm cho người ta kinh hỉ hơn nữa đây? Lần rưng mưa lần này đúng là thu hoạch lớn.

      Ngay tại thời điểm Bạch Băng đổi hướng màn ảnh sang rắn vàng, theo màu vàng trong mắt rắn phát ra đạo ánh sáng màu trắng, chiếu thẳng vào Bạch Băng.

      Bạch Băng cả kinh, sững sờ, thở hắt ra, thân thể bật lên rất nhanh, trong tay camera chạm vào tường, tiếng vỡ vụn, đàn rắn phát ra mùi khác lạ, cùng nhau hướng về phía Bạch Băng xông tới.

      Chương 5. Sống được chết xong.

      Xích Nguyệt quốc, Bạch phủ thừa tướng.

      Sân sau ở phía tây phủ thừa tướng, mỗi ngày vào giờ này đều diễn ra màn trình diễn quen thuộc.

      "Tiện nhân sinh ra nghiệt chủng, ngươi và nương ngươi giống nhau đều là đồ đê tiện". Đại phu nhân Trần Dung hừ lạnh tiếng, ánh mắt tối tăm, lạnh lẽo, khát máu, nhìn chằm chằm nữ hài chừng mười hai mười ba tuổi .

      Khi nhìn thấy ánh mắt độc ác của bà, nương nhát gan yếu đuối thân thể run rẩy ngừng, quần áo cũ nát mỏng manh có thể nhìn xuyên qua đó thấy được thân thể nữ tử đầy những vết roi dài ghê người.

      "Đại nương ..... Ta....."

      "im miệng, đại nương là để cho ngươi gọi sao, ngươi tiểu tiện nhân còn muốn trưởng thành gả cho Lục vương gia, cũng biết nương ngươi dùng công phu dụ dỗ gì đổi lấy hôn ước này cho ngươi ". Trần Dung phỉ nhổ .

      "Nương, ngươi cần lãng phí lời với nàng, tiểu tiện nhân này nếu chết , gả cho Lục vương gia chính là ta ". Bên cạnh, đại tiểu thư Bạch Lam thỏa mãn nhìn nằm dưới đất bằng ánh mắt ngoan độc, nàng ta có tư cách gì gả cho Lục vương gia, diện mạo như thế này làm sao có thể so sánh cùng với nàng.

      Nữ hài trước mắt, cả người lam lũ cũ nát, nàng gọi là Bạch Băng, chỉ mới mười ba tuổi , từ xưa tới nay đều bi mọi người ngược đãi cùng đói khát, da thịt khô ráp lên màu vàng.

      Nàng là thất tiểu thư của Bạch phủ thừa tướng. Đáng tiếc thân phận mẫu thân quá mức thấp hèn, chỉ là cơ thiếp, cho nên trong phủ thừa tướng cũng chỉ có mình Bạch thừa tướng sủng ái vị tiểu thư này.

      Bạch thừa tướng mỗi ngày công việc bận rộn, ít khi có thời gian thăm nàng.

      Bạch Băng tồn tại làm cho đại phu nhân cực kì phẫn nộ, năm đó Bạch thừa tướng vì người cơ thiếp này từ muốn bỏ Trần Dung, Bạch Băng sinh ra, Bạch thừa tướng cao hứng vô cùng, cơ hồ muốn đem nàng sủng tới tận trời, vào lúc tuổi lại cùng với đương kim Lục vương gia định ra hôn ước.

      Trần Dung vô cùng ghen tị, cho dù đính hôn cũng nên là con của nàng, như thế nào đến lượt nữ nhi của con tiện nhân kia chứ, vì vậy đối với tồn tại của Bạch Băng khiến cho bà vô cùng thù hận.

      Phủ thừa tướng tất cả các tỷ muội đều đối với nàng hận thấu xương!

      Năm vị tiểu thư phủ thừa tướng hung tợn trừng mắt với Bạch Băng, Bạch Lam hừ lạnh tiếng tràn đầy chán ghét :" Nương, mấy ngày nữa Lục vương gia tới rồi , tuyệt đối thể để cho nàng gặp Lục vương gia!"

      "Hay là nương đem nàng dứt khoát đánh chết " các vị tiểu thư bên cạnh thuận theo .

      "Người tới, đem nàng đánh mạnh cho ta" Trong mắt Trần Dung hiên lên tia độc ác, vài nha hoàn phía sau lĩnh mệnh lệnh , nâng cao tay áo , về phía nữ tử.

      "A.... cần ..... Đại nương ..... Tỷ tỷ, ngươi tha cho ta ! Buông tha ta ....." Bạch Băng ngừng lùi về phía sau , nhìn chằm chằm chân bốn nha hoàn tiến tới , chính là vừa đấm vừa đá .

      "Hảo , hảo, đánh chết nàng, mau đánh chết nàng, tiện nhân sinh tiện chủng, xứng được sống ở Bạch phủ ...."

      "Đúng thế , đánh chết nàng , tiểu tiện nhân...." Các vị tiểu thư nhìn đến trường đánh đấm trở nên dị thường hưng phấn.

      "Đại nương,.....Ta gặp Lục .... Lục vương gia.... Van cầu các người tha cho ta....." Bạch Băng kêu khóc, chỉ tiếc tiếng kêu đó ở trong mắt các nàng càng thêm làm cho người ta hưng phấn.

      "Đánh mạnh cho ta...." tiếng kêu rồi lai tiếng kêu lên, thanh mắng chửi , ở trong đầu Bạch Băng càng ngày càng xa.......

      Bốn nha hoàn sợ đánh chết người, thấy người bất động, nhất thời dừng lại .

      "Như thế nào còn giả chết ạ" Lục Ảnh tiến lên hung hăng đá hai chân, vẫn thấy có động tĩnh, sắc mặt thay đổi, ngồi xổm xuống ở chóp mũi tìm tòi hơi thở, nhất thời sợ tới mức đặt mông ngồi xuống đất

      "Như thế nào ngừng đánh" Trần Dung nhíu mày, hôm nay phải đem nàng đánh cho sống bằng chết.

      "Phu .....Phu nhân..... Nàng còn thở....." Lục Ảnh giương mắt môi run rẩy .

      " còn hơi thở?" Trần Dung vào ngồi xổm xuống , tay tìm tòi quả còn thở ." Các ngươi đem nàng ném vào bãi tha ma, lão gia có hỏi, các người phải biết nàng đâu."

      "Chết mới tốt". Bạch Linh thanh bén nhọn, lấy tay che mũi .

      "Dù sao cũng chết rồi, hay là giữ lại cho nàng cái thi thể". Bạch lam hợp lý .
      Phan Hong HanhChris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6 . Cường giả trọng sinh.

      Thân thể đau nhức rã rời truyền đến khắp mình mẩy chân tay, vốn tưởng là mình chết, bây giờ mở mắt ra nhìn thấy khắp bãi tha ma toàn là xác người.

      Bạch Băng khẽ chớp mắt, rắn lớn tấn công, sương mù mờ mịt, sau đó nàng hôn mê, hơn trăm con rắn bao vây tấn công, nhưng rắn cắn chết nàng, tại vẫn còn sống.

      Đây là? Bạch Băng nhìn mảnh đất rộng lớn, khắp nơi toàn là xác người, đây phải là rừng mưa nhiệt đới, nàng biết ra bằng cách nào?.

      Chống đỡ cơ thể đứng lên, động chạm tới vết thương người, làm cho nàng phải nhăn mặt nhíu mày cúi đầu kiểm tra vết thương, vết thương do roi đánh? người nàng lúc nào bị roi đánh?.

      đúng, quần áo người nàng cũng đúng, đôi tay này ..... .....

      Nhất thời sửng sốt, Bạch Băng lấy hai tay vuốt ve gương mặt, đây phải là nàng! Bỗng nhiên trong đầu xuất chút trí nhớ xa lạ.

      "Hảo, hảo, đánh chết nàng, mau đánh chết nàng, tiện nhân nên sinh ra tiên chủng, xứng sống ở trong Bạch phủ ...."

      "Đúng rồi, đánh chết nàng... tiểu tiện nhân......" Từng tiếng mắng chửi truyền vào lỗ tai nàng, Bạch phủ thừa tướng? Làm sát thủ khả năng thích ứng cùng tỉnh táo của nàng tuyệt đối mạnh mẽ hơn người. Chẳng qua là sau hơn mười phút thời gian, Bạch Băng liền hiểu được ràng tình trạng bây giờ của mình.

      Ở giữa thạch động lúc sương mù mờ mịt, nàng nhìn thấy hình ảnh chủ nhân của thân xác này....

      Nàng xuyên ! nhìn thấy chằng chịt vết thương ở người, Bạch Băng vui vẻ nở nụ cười, nàng trước giờ là người có thù phải trả, bây giờ người bị thương nặng như thế, nàng nhất định phải đòi về tất cả.

      ---------

      "Tỷ tỷ, tỷ tỷ..... Ô ô...... Tỷ tỷ nhất định là bị các nàng hại chết.....Ô ô......... Ta phải tìm các nàng trả thù...... " Tại nơi vắng vẻ, nam hài sáu tuổi gào khóc.

      "Tiểu thiếu gia, người ngàn vạn lần được , đại phu nhân luôn muốn dùng mọi biện pháp để giết hại các ngươi, nếu bây giờ để cho nàng nắm được nhược điểm này... Ngay cả người cũng ....." Lý mama kéo nam hài muốn xông ra ngoài, ánh mắt rưng rưng, Thất tiểu thư người an nghỉ ......

      "Ngươi thả ta ra, ta muốn giúp tỷ tỷ báo thù". Nam hài hất cánh tay Lý mama ra, đôi mắt để lộ ra nồng đậm thù hận.

      "Tiểu Nham, ngươi muốn đâu?" bóng người ngăn chặn ở trước mặt nam hài.

      Nam hài tức giận, mặt giàn giụa nước mắt, ngẩng đầu: "Tỷ tỷ .......... tốt quá............ Ngươi sao ......Ô ô......."

      Nam hài nhào tới người phía trước mặt, nước mắt, nước mũi giàn giụa.

      Từ bãi tha ma trở về, Bạch Băng nhìn người ôm nàng, nam hài này chính là đệ đệ ruột của nàng, tình cảm hai người từ rất tốt, mặc dù Bạch Băng trước kia rất hèn mọn yếu đuối, nhưng cũng chưa bao giờ để cho đệ đệ Bạch Nham bị tổn thương.

      "Ta sao, ta có thể có chuyện gì được chứ" Bạch Băng cố gắng hạ thấp giọng để cho dịu dàng hơn.

      "Thất tiểu thư, người sao rồi , sao rồi". Lý mama nhìn thấy Bạch Băng như vậy mừng mừng rỡ rơi nước mắt, còn tưởng rằng thể gặp được nữa: "Phu nhân đem người mang , ta sợ hãi........"

      Đại phu nhân vẫn muốn diệt trừ thiểu thiếu gia cùng thất tiểu thư, sau này càng phải cẩn thận nhiều hơn mới được.........

      Chương 7. Ác mộng đêm khuya.

      "Tỷ tỷ....." Bạch Nham kéo áo Bạch Băng, mũi sụt sịt "Chúng ta rời nơi này ..."

      Bạch Băng cúi đầu thấy đôi mắt trong veo sáng ngời, tràn đầy quan tâm, lo lắng trái tim xẹt qua dòng nước ấm áp, giọng dịu dàng: "Chúng ta phải đâu cả, muốn cũng là người khác phải , yên tâm, từ nay về sau tỷ bảo vệ đệ, những người đó ta bỏ qua cho bất kỳ ai".

      Giọng sắc bén, đôi mắt tỏa ra sát khí dầy đặc.

      "Thất tiểu thư?" Lý mama nhìn bóng dáng yếu đuối đầy sợ hãi, so với trước kia là hai người hoàn toàn khác nhau, giọng vững vàng cùng hơi thở tỏa ra ở người nàng làm cho người ta sợ hãi, có cảm giác hít thở nổi, đây là thất tiểu thư sao?.

      "Tỷ tỷ, chờ ta trưởng thành, tới lượt ta bảo vệ tỷ tỷ..... bao giờ cho phép các nàng bắt nạt ngươi nữa". Bạch Nham nắm chặt bàn tay bé, mười phần quyết tâm.

      Bạch Băng cười cong mắt, vỗ vỗ đầu Bạch Nham, môi đỏ mọng khẽ mở: "Được, tỷ tỷ chờ tới ngày đệ có thể bảo vệ ta".

      --------------

      Giữa đêm khuya mưa bắt đầu rơi, chẳng biết người tỉnh từ bao giờ.

      Thời tiết mùa hè nóng nực làm cho người nào ngủ được, tiếng nước mưa rơi xuống đất, ngược lại làm cho người ta có cảm giác dễ chịu thoải mái rất nhiều.

      Giữa sân, Bạch Lam buồn ngủ tí nào, vẻ mặt tức giận tới lui ở trong phòng, cây quạt trong tay ngừng phe phẩy.

      "Thời tiết chết tiệt, lúc nào cũng nóng nực." Thanh mắng chửi tức giận liên tục vang lên.

      Đột nhiên, cái bóng dài xẹt qua cửa sổ, chợt lóe rồi biến mất.

      Bạch Lam nhất thời cực kì hoảng sợ, chăm chú nhìn cửa sổ, hét lớn tiếng: "Là..... người nào?".

      Trả lời nàng là mảnh yên tĩnh, hoàn toàn tiếng động.

      Ngoài cửa sổ yên tĩnh, chỉ có gió đêm thổi qua lướt qua.

      thấy có người đáp lại, trong phòng im lặng, Bạch Lăng thở hổn hển ra hơi.

      Trong nháy mắt, cửa sổ giấy "phần phật" bị trận gió lạnh thổi qua, chỉ thấy cái bóng trắng lơ lửng.

      "A...." Bạch Lam hét chói tai, trong lòng tràn đầy lạnh lẽo, cảm thấy các lỗ chân lông dựng lên, run rẩy. "Người nào, người nào..... người tới.... người đâu a".

      Im lặng, vô cùng yên tĩnh, bóng trắng ở trước cửa sổ, từ từ lắc lư, thanh mưa bên ngoài càng lúc càng lớn.......

      "Ầm...." Tiếng sấm vang lên.

      "A......." Bạch Lam trốn ở góc phòng, gió từ cửa sổ thổi vào trong, trong phòng ánh nến chập chờn lúc sáng lúc tối.

      Chương 8. .Giả vờ tỏ ra thông minh.

      "Tỷ tỷ.... ta tới tìm ngươi đây......" thanh vang lên vô cùng thê thảm .

      "A....Cứu mạng a...." Bạch Lam nhìn người trước mặt, thân quần áo màu trắng nhiễm toàn máu tươi loang lổ khắp nơi.

      đôi mắt nhìn nàng chằm chằm tản ra ánh sáng rét lạnh ghê người, nhếch miệng cười tiếng, lộ ra hàm răng trắng tinh, chỉ cái liếc mắt cũng có thể lấy mạng bất cứ lúc nào ! Bạch Lam bao nhiêu can đảm đều mất sạch, kêu thảm tiếng hôn mê bất tỉnh!

      Bạch Băng đứng ở trước mặt hừ lạnh, khóe miệng nhếch lên cười nhạt "Đây mới chỉ là bắt đầu, ta làm cho các người muốn sống được, muốn chết cũng xong...."

      ------------------------

      Hôm sau.

      Bầu trời sáng sủa, ánh mặt trời chiếu xuống chói mắt.

      "Tỷ" theo tiếng vang lên, cái đầu từ ngoài cửa ngó nghiêng vào, đôi mắt nhìn Bạch Băng híp lại thành đường .

      "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy? " Bạch Băng để quyển sách tay xuống bàn, thể , nàng đối với đệ đệ này vô cùng thích.

      "Tỷ, đệ với tỷ, vừa rồi nghe nha hoàn , ngày hôm qua Bạch Lam gặp quỷ, bây giờ bị dọa cho sợ đến ngay cả xuống giường cũng được". Bạch Nham tới, thần bí xong còn lấy tay che miệng cười hắc hắc hai tiếng.

      "xì" Bạch Băng bật cười, đông tác này hoàn toàn trái ngược với hình ảnh lúc trước, khi nàng thực nhiệm vụ bí mật.

      ------------------------

      Phòng khách.

      Bạch lão gia, đại phu nhân cùng năm vị tiểu thư ngồi ở trước bàn ăn, Bạch Lam vẻ mặt vẫn tái nhợt như cũ.

      "Lão gia, nếm thử món này chút xem có ngon miệng ". Trần Dung đem món ăn gắp vào trong chén Bạch lão gia.

      Bạch lão gia nhấc đũa lên rồi lại để xuống: "bệnh Băng nhi giờ chắc cũng khá hơn, ta xem chút". Mắc bệnh cũng nhiều ngày như vậy, công việc của ông lại bận rộn nên có thời gian xem, cảm thấy yên lòng.

      Bạch lão gia dứt lời, sáu người nhất thời cứng đờ tại chỗ, sợ nhất chính là Bạch Lam, vốn vẻ mặt tái nhợt tại chuyển sang tím đen lại.

      "Lão ...Lão gia, người đừng vội, đại phu Băng nhi thể gặp gió, chờ nàng khỏe lên chút rồi hãy ". Trần Dung miễn cưỡng cười .

      "Đúng vậy ạ, cha, người tốt nhất đừng , nghe nàng mắc bệnh có thể lây nhiễm đó...." Bạch Yến xong, đứng lên tới cửa kéo Bạch lão gia trở lại.

      "Ai ta ngã bệnh? Ta thế nào biết ?" Giọng trong trẻo truyền tới, Bạch Băng thân quần áo rách nát, tóc tai xốc xếch cứ như vậy vào phòng khách, ánh mắt quét qua mấy người, nhìn vẻ mặt kinh ngạc (kinh hãi + ngạc nhiên) của đại phu nhân cùng các vị tiểu thư vô cùng hài lòng.

      Chương 9. Diện mạo chân .

      "Mau..... Nước lanh, lấy nước lanh....." Các vị tiểu thư đứng lên hô to gọi , đau lòng cho Trần Dung nhưng cũng quên nhìn chằm chằm đầu sỏ gây ra chuyện -- Bạch Băng.

      "Mau....mau... bỏng chết...." chén canh nóng hổi đổ lên người nàng, giống như đem da thịt nàng nhúng qua nước nóng.

      "Nước lanh, nước lạnh tới ...." Bọn nha hoàn mang nước lạnh vội vội vàng vàng tiến vào phòng khách, chẳng qua là, cõi đời này vĩnh viễn có xấu nhất mà chỉ có xấu hơn, hơn nữa chuyện xui xẻo tệ hại lại liên tiếp xảy ra.

      Lúc nha hoàn mang nước lạnh tiến vào, Bạch Băng trong tay bắn ra, nha hoàn chân mềm nhũn, thân thể nghiêng về phía sau, chỉ nghe " ầm " tiếng, nha hoàn ngã xuống kéo theo chậu nước lạnh cũng rơi xuống đất.

      Nước lạnh ở trong chậu hề báo trước, tất cả đều bay thẳng đến đầu năm vị tiểu thư.

      "A...." Mấy tiếng kêu sợ hãi vang lên, dáng vẻ các vị tiểu thư ướt sũng trông rất tức cười.

      " đúng là đủ nhếch nhác". Bạch Băng nhún nhún vai, bộ dáng vui vẻ xem diễn kịch.

      "Ngươi chính là tiểu tiện nhân.... ngươi cố ý". Đại phu nhân chịu đựng ngực đau đớn, chỉ tay vào Bạch Băng, giống như giây tiếp theo phải xé nàng ra ăn .

      "Ta chính là cố ý ". Bạch Băng khóe miệng nở nụ cười châm chọc, chầm chậm tiến lên hai bước, ngẩng đầu lanh lùng nhìn về phía đám người tức giận, lạnh giọng trả lời :" phải có người cảnh cáo các ngươi, mèo con yếu đuối ngày biến thành con cọp mạnh mẽ".

      Đại phu nhân cùng mấy người Bạch Lam sửng sốt, ràng bị Bạch Băng hù dọa, giây trước còn điềm đạm đáng , giây sau ánh mắt kia trở nên vô cùng rét lạnh.

      "Người đâu, đánh cho ta, đánh chết nàng". Bạch Yến mặc kệ lời chó má của nàng, hôm nay nhất định phải đem nàng giết chết, để tránh sau này xảy ra chuyện.

      Bọn nha hoàn sau lưng tiến lên.

      Bạch Băng chẳng qua là cười lạnh, còn muốn làm trò giống lần trước, đem nàng hành hạ đến chết? ngu ngốc!.

      "Cuối cùng có ngày, mèo biến thành cọp, làm cho những người từng tổn thương ta phải trả giá lớn !". Dứt lời, nụ cười mặt Bạch Băng biến mất, cả người tản ra hơi thở lạnh thấu xương đủ để cho tất cả mọi người bên trong phòng đều có cảm giác rùng mình !.

      Mấy nha hoàn tới, đột nhiên cảm giác được cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân chạy lên, rất nhanh lan tới toàn thân!

      "Vậy ta giết chết con mèo trước khi nó biến thành cop". Trần Dung nghe thấy ý tứ trong lời , cảm thấy buồn cười, còn muốn trả thù nàng sao?.

      Đôi mắt đen láy của Bạch Băng chợt lóe sáng "Nhưng mèo biến đổi " Cùng với lời , bóng dáng chợt lóe, tốc độ cực nhanh làm cho người ta phải kinh ngạc.

      "Ba" thanh thanh thúy vang lên, cái tát liền xuất mặt Trần Dung.

      Vốn bộ ngực kia bị bỏng mảng lớn làm cho nàng đau đớn khó nhịn, bây giờ lại công thêm cái tát, nhất thời thân thể chống đỡ được, ngã ngồi mặt đất.

      Tay che gương mặt bị đánh, thể tin nổi nhìn Bạch Băng có thể đánh nàng, hơn nữa bóng dáng kia ra tay nhanh đến nỗi nàng cũng nhìn thấy ràng......


      Chương 10. Lần đầu gặp mặt.

      Bạch Nham chạy tới hiểu gì, nhìn tỷ tỷ hỏi: "tại sao lại ầm ĩ vậy tỷ".

      "Đây là thanh chó mẹ kêu loạn ạ ! Chẳng lẽ người nghe thấy sao? hơn nữa còn là chó mẹ ngã chổng vó lên trời ". Bạch Băng lời lẽ cay nghiệt cùng khinh bỉ làm cho Bạch Lam đứng cách đó xa vô cùng tức giận.

      "Phốc..... tỷ....." Bạch Nham bật cười, cảm thấy tài ăn của tỷ tỷ càng ngày càng tốt hơn trước .

      "Tốt, ta liều mạng với các ngươi". Bạch Lam nổi giận đùng đùng hướng các nàng tới.

      Bạch Băng ánh mặt đột nhiên chợt lóe, nhếch miệng thầm mấy câu ở trong lỗ tai Bạch Lam, vì vậy vào lúc Bạch Lam hướng tới các nàng xông tới, cùng lúc hai bóng dáng lớn dắt tay nhau, nhấc chân bỏ chạy.

      Bạch Lam thấy hay người chạy, lập tức đuổi theo sau, giọng điệu nuốt trôi nhưng vẫn phải đè nén xuống.

      "Cứu mạng a........ Đại tỷ muốn giết người". Bạch Nham cùng Bạch Băng hai người vừa chạy vừa kêu.

      Vì vây Bạch phủ thừa tướng xuất cảnh tượng, lớn hai người khóc kêu, giống như thỏ con bị hoảng sợ, các nàng ở phía sau như muốn đuổi giết lột da hai người chịu buông tha, giống như đói khát lâu ngày.

      Lúc đó, Bạch Hào mang theo Lục vương gia vừa bước vào vườn hoa liền trông thấy cảnh tượng như vậy, trán xuất vạch đen, liếc mắt nhìn Lục vương gia Xích Liên Triệt có chút xấu hổ.

      Mà lúc này ánh mắt Xích Liên Triệt nhìn chằm chằm bóng dáng lớn , cảnh tượng như vậy phải nơi nào cũng có thể nhìn thấy được, xem ra phủ thừa tướng này là muôn màu muôn vẻ.

      "Tiểu nữ chơi đùa hơi quá, Vương gia chớ để ý". Bạch Hào xoa mồ hôi trán, nhìn bóng dáng lớn khủng hoảng sợ hãi kia trong lòng đau nhói, Lam nhi quá to gan.

      "Dĩ nhiên ". Xích Liên Triệt khóe miệng nhếch lên nhàng.

      "Hai người các ngươi là tiểu dã chủng, chạy nhanh, ta gọi mà các ngươi còn chạy, ta đập chết các ngươi". Bạch Lam xong thở hổn hển, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, muốn tìm ít cục đá .

      Nhưng nhìn lúc lâu cũng thấy cục nào, vì vậy Bạch Lam bực bội, cởi xuống giầy thêu chân trái ném về phía Bạch Băng, dù tìm được cục đá cũng phải đập chết các ngươi.........

      Bạch Lam rất hăng hái, độc ác , ném cũng rất nhanh......

      Nhưng là.......

      Ném chính xác...........

      "Ai nha......." Bạch Hào vừa mới quay đầu, chiếc giầy thêu đập ngay vào ..... khuôn mặt già nua.

      "A ....... Cha.........."

      "Phụ thân.......Người sao chứ....." Bạch Băng cùng Bạch Nham sợ hãi kêu la, lên đỡ Bạch Hào.

      "Lam nhi ! Ngươi làm gì ở đây? Còn ra thể thống gì nữa ! Chao ôi....." Bạch Hào khiển trách, đồng thời ôm mặt, đau .... đau....

      "Cha.... cha...." Chứng kiến mình vừa mới đập nhầm người, Bạch Lam sắc mặt tái nhợt.

      "Thừa tướng, khỏe chứ?" thanh quyến rũ mê người của Xích Liên Triệt truyền vào trong lỗ tai của mỗi người.

      Bạch Lam ngước nhìn thấy người chuyện, có chút xấu hổ cơi xuống giầy thêu ở chân phải giẫm lên chân trái, vẻ mặt từ tái nhợt chuyển sang đỏ rực như máu.
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11. Bầy rắn đông đảo và mưu kế của đại phu nhân.

      Bạch Nham quay sang chăm chú nhìn Bạch Băng đầy lo lắng, vẻ mặt ngập ngừng muốn ... rồi lại thôi.

      "Đứa ngốc, tỷ tỷ bây giờ giống như trước kia, có thể bảo vệ mình cùng đệ, phải tin tưởng tỷ tỷ". Bạch Băng quay lại vuốt ve đầu của đệ đệ, ra là vì nàng.

      "Tỷ..." Bạch Nham chỉ cao đến ngực Bạch Băng, đưa tay ôm nàng, vùi đầu ở ngực nàng.

      Bạch Băng cũng đưa tay ôm lấy Bach Nham, trong lòng chảy qua dòng ấm áp, sau này nàng bảo vệ , biết tại sao nàng lại tới đây, nhưng nếu nàng thay thế thân xác Bạch Băng này, như vậy, nàng bảo vệ những gì nàng muốn bảo vệ.

      Trải qua hai ngày điều tra cùng với trí nhớ lúc trước, nàng phát nơi này là ma huyễn đại lục, bầy rắn đông đảo, hơn nữa người ở nơi này lấy đấu thú cùng đấu khí làm chủ.

      Nàng có đấu khí, nhưng là nàng biết y thuật, võ cổ xưa, truy tung, tính toán mưu kế, tâm lý học, nàng tin ở cái thời đại này có bất kỳ người nào như nàng, đây chính là lợi thế duy nhất của nàng.

      Rắn, nàng mới vừa nghĩ qua, ở dị thế ma huyễn đại lục, bầy rắn đông đảo, ai có thể chữa trị người bị rắn cắn, và cũng ai có thể lấy ra được huyết thanh rắn độc.

      Tại đại lục này, mọi người đem rắn thành động vật độc nhất, so với ma thú còn đáng sợ hơn, ma thú đụng phải rắn độc căn bản có cơ hội sống sót.

      -------------

      Trời xanh biếc,mây trắng dệt thành từng dải dài trôi lơ lửng.

      Tại giữa phòng Đông viện đẹp đẽ và rực rỡ.

      "Phu nhân, thuốc nấu xong rồi". Nha hoàn bưng chén thuốc đưa đến trước mặt Trần Dung.

      Trần Dung nhìn ngực bị bỏng của mình, cả người tức giận đến phát run, "đương" tiếng, thuốc trong thay nha hoàn liền bị nàng hất đổ: "Thuốc, thuốc, uống thuốc có lợi ích gì, ngực bị bỏng như vậy sao có thể khỏi được, tiện nhân đáng chết, tất cả đều tại tiện nhân đáng chết đó....."

      "Phu ....phu nhân xin người bớt giận, đại phu phải là còn có thể chữa khỏi sao". Nha hoàn giọng đứt quãng, giương mắt liếc nhìn căn phòng kia, thất tiểu thư này cũng đủ độc ác, canh nóng kia đem cả rãnh ngực giữa hai vú toàn bộ đều lột hết da, bây giờ nhìn trước ngực phu nhân trông dọa người.

      Trần Dung nghe nha hoàn , ánh tức giận nhìn phía xa, hai hàng lông mày nhíu lại, lời đó giống như vạn cây đao cắt ngang da thịt của nàng, đau vào tận xương tủy.

      Còn có thể chữa trị được? Đó phải ý là cũng có thể chữa được !

      "Phu nhân? Phu nhân? người muốn làm cái gì ạ? " Nha hoàn giọng run run hỏi, nhìn chằm chằm ánh mắt toát ra vẻ hung ác của Trần Dung, nhất thời làm cho nàng run rẩy đến lợi hại, trước giờ nàng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt kinh khủng này của phu nhân.

      "Ta suy nghĩ làm thế nào để giết con tiện nhân kia". Trần Dung hai tay che trước ngực, thù này nàng đòi lại con tiện nhân kia gấp đôi.

      Chương 12. Quỷ hồn phụ thể.

      "Hư.... Phu nhân, cẩn thận tai vách mạch rừng, nô tỳ cảm thấy bây giờ thất tiểu thư rất khác trước đây, nếu bị người có tâm nghe được sau lại mật báo cho thất tiểu thư, sợ rằng thất tiểu thư nhất định lại dở trò mờ ám".

      Nha hoàn vừa nghe Trần Dung xong, cẩn thận suy nghĩ kĩ lại, lập tức sắc mặt tái nhợt, nàng cảm thấy thất tiểu thư bây giờ rất quái dị.

      Trần Dung thấy nàng vẻ mặt cẩn thận, cái tát giáng xuống, rống giận: " Đáng chết, ngươi dám bổn phu nhân đấu lại con tiện nhân đáng chết đó".

      " phải như vậy....." Nha hoàn hoảng sợ nhìn Trần Dung, trong mắt tràn ngập sợ hãi, khẽ run : " phải như vây, nô tỳ chẳng qua là cảm thấy thất tiểu thư từ sau hôm đó liền thay đổi, trước kia thất tiểu thư nhát như chuột, hôm nay thất tiểu thư còn có thể tấn công phu nhân, ý nô tỳ là thất tiểu thư có phải hay bị thứ gì đó bám vào người...."

      Trần Dung hơi híp mắt lại lắng nghe, đúng là bây giờ Bạch Băng cùng với trước kia giống nhau "Phụ thể?".

      Quỷ hồn phụ thể? Chuyện này chưa từng thấy qua, nhưng là lời đồn đại rất nhiều, nghe người chết nếu như bị quỷ quái bám vào người, sau đó cả người thay đổi dị thường, hơn nữa còn rất hung ác, tàn bạo.

      Nghĩ tới đây Trần Dung hoàn toàn kinh hãi, chẳng lẽ bị quỷ hồn bám vào người ?

      "Tiểu Thúy, chuẩn bị chậu máu chó đen tới, cho dù nàng là ma quỷ quái, ta cũng bắt nàng phải lộ ra nguyên hình".

      "Vâng, nô tỳ lập tức chuẩn bị" Nha hoàn lập tức đứng lên.

      Vào lúc nha hoàn Tiểu Thúy xoay người muốn rời khỏi, Trần Dung cười lạnh tiếng, hướng về phía bóng lưng nàng : "Để cho Tiểu Cúc tìm máu chó đen, ngươi đem con tiện nhân kia mời tới nơi này, bổn phu nhân muốn cùng nàng ngắm hoa".

      Tiểu Thúy nghe vậy, thân thể run lên, vội vàng lắc đầu hoảng hốt, "Phu ....Phu nhân.....Thất tiểu thư nếu là bị quỷ thần phụ thể, nô tỳ .... nô tỳ...."

      Nàng sợ ạ !

      "Mè nheo cái gì, nếu , bổn phu nhân tại liền lột da của ngươi ra". Trần Dung tiến lên từng bước, nhấc chân đá vào bụng của Tiểu Thúy.

      "A...." Tiểu Thúy che bụng kêu đau , mồ hôi lạnh toát ra,"Phải...phải.... nô tỳ ngay...."

      Nhìn nàng cúi đầu khom lưng ra, Trần Dung cười lạnh, đều là đám tiện nhân có tiền đồ!

      Chương 13. Dung nhan bị hủy.

      Tây viện

      "Thất.... thất tiểu thư phu nhân mời thất tiểu thư ngắm hoa ở đông viện". Tiểu Thúy nhìn Bạch Băng bằng ánh mắt lo sợ, sau đó liền cúi đầu.

      "Ngắm hoa?" Bạch Băng trong lòng cười lạnh, nàng đột nhiên mời mình ngắm hoa, sợ rằng phải đơn giản chỉ là ngắm hoa .

      "Lão bà kia có lòng tốt như vậy sao? Tỷ tỷ ngươi nên ". Bạch Nham đứng ở trước mặt Bạch Băng, hung hăng trợn mắt nhìn Tiểu Thúy.

      "Đương nhiên là nên rồi, phu nhân tâm mời , ta nếu chẳng phải là cho nàng mặt mũi". Trong mắt Bạch Băng chợt lóe lên tia độc ác, bây giờ nàng muốn từ từ chơi nữa, nàng có tính toán tốt hơn, đối với những người cản trở, nàng cần thiết phải giữ lại.

      "Tỷ, vậy ta cùng với tỷ". Bạch Nham lôi kéo áo nàng.

      "Ngươi ạ, hay là người ở nhà xem sách , ngoan ta sao". Các nàng mới là người có chuyện, Bạch Băng nhìn nha hoàn khúm núm cười lạnh: "Còn ?"

      "Ach.... Dạ dạ....." Tiểu Thúy hoàn hồn tới, vội vàng dẫn đường ở phía trước, đồng thời liếc mắt nhìn cẩn thận, khí thế kia ràng là bị đồ bẩn bám vào người.

      Bạch Băng theo phía sau, thấy Tiểu Thúy liếc mắt nhìn nàng chằm chằm, cái nhìn quái dị này đối với nàng từng học về tâm lý xa lạ gì, đơn giản chính là thuật đọc tâm, đối với vẻ mặt đơn giản của người cổ đại, nàng chỉ thoáng nhìn qua liền hiểu.

      "Ai nha, Băng nhi tới đây, mau mau". Vào đông viện Trần Dung vừa nhìn thấy liền vội vàng cười gọi nàng, vẻ mặt hoàn toàn có tí tức giận nào.

      Năm vị tiểu thư theo sát sau lưng đến trước mặt Bạch Băng, mang theo tức giận.

      Bạch Băng vô cùng khinh bỉ, diễn trò quá kém .

      "Có mục đích gì mau, bổn nương vẫn chưa ngủ trưa đâu".

      "Ngươi.....đừng biết biết dưới". Trần Dung vốn định đôi câu lời hay ý đẹp, nghĩ tới lời Bạch Băng làm cho nàng khó chịu, nàng muốn giả bộ cũng được.

      Ánh mắt Bạch Băng chợt lóe" Hôm nay bổn nương muốn chơi đùa, tất cả các ngươi cũng cần kiếm chuyện, làm trò".

      "Ngươi.... gì "

      "Tiểu tiện nhân, lá gan ạ". Năm vị tiểu thư hùng hùng hổ hổ hướng Bạch Băng ra tay.

      Trong lòng cười lạnh, kế tiếp mọi chuyện xẩy ra tất cả đều là tự các nàng tự tìm đường chết, phải là nàng muốn trả thù.

      Năm người giương nanh múa vuốt đột nhiên đánh về phía Bạch Băng.

      Bạch Băng nở nụ cười dữ tợn.

      cơn gió thoảng qua, chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của năm vị tiểu thư hoảng sợ, đau đớn ôm khuôn mặt đầy máu tươi, thể tin nổi nhìn chằm chằm Bạch Băng.

      Bạch Băng lạnh lùng, thờ ơ coi như tất cả đều liên quan tới mình.

      Chương 14. Dung nhan bị hủy.

      Nếu nàng ra tay, chỉ sợ người bị hủy dung là nàng.

      Đại phu nhân run rẩy chỉ tay về phía Bạch Băng: "Ngươi độc ác".

      "Ai có thể làm chứng đây là ta làm?" Bạch Băng hơi nhíu mày, ăn vạ chưa ai có thể so được với nàng.

      Nghe vậy, Trần Dung sửng sốt, ai có thể làm chứng? Nàng nhìn thấy toàn bộ, lời của nàng lão gia nghe, nhất định là vậy, vừa tức vừa sợ nhìn Bạch Băng đầy oán hận" Lão gia nhất định giết ngươi........"

      câu ác độc như vây nhưng nghe vào tai Bạch Băng lai tựa như loại rắm thúi .

      "Phủ thừa tướng là náo nhiệt". Người chưa tới, giọng tới trước.

      Nghe tiếng, Trần Dung mới hướng về phía cửa nhìn lại.

      Đuôi lông mày Bạch Băng khẽ nhúc nghích, giọng này rất quen thuộc,.... hình như.....

      Sau khắc, môt nam tử mặc áo dài màu đỏ sậm vào, dung nhan như ngọc được điêu khắc mà thành, lông mày lá liễu, đôi môi đỏ tươi, con ngươi mang theo màu sắc hủy diệt, làm cho người ta mê mẩn, khuôn mặt cao ngạo, đôi mắt như đêm đông rét lạnh,ánh mắt lạnh như băng nhưng lại sâu lường được, lộ ra hơi thở vương giả thể kháng cự.

      Người trước mắt này, người chất chứa đầy tang thương cùng sắc bén, tựa như gốc cây đến từ địa ngục làm cướp đoạt hơi thở của người ta, mang theo chém giết máu tanh.

      Nam tử nghiệt tựa như tinh như vậy, ngoại trừ Lục vương gia Xích Liên Triệt có ai có thể so được với .

      Trần Dung nhìn thấy Xích Liên Triệt tiến vào, vẻ mặt lên vui mừng, tại Lục vương gia tới, có nghĩa tất cả chuyện vừa nãy Lục vương gia đều nhìn thấy, Bạch Băng muốn phản bác cũng đừng nghĩ tới.

      "Tham kiến Lục vương gia". Trần Dung vội vàng cúi người hành lễ.

      Bạch Băng mặt biến sắc, ánh mắt lạnh lùng mang theo khinh bỉ đảo qua .

      Xích Liên Triệt nụ cười bên miệng vẫn chưa giảm, để ý tới Trần Dung hành lễ, đưa mắt liếc nhìn phòng tràn đầy máu tanh kia cùng dung nhan năm vị tiểu thư hoàn toàn thay đổi, trong lòng có dòng điện quét qua trái tim, thủ đoạn độc ác ạ.

      Ánh mắt chăm chú nhìn Bạch Băng, muốn từ mặt nàng nhìn ra tia sơ hở cùng kinh hoảng, nhưng là có.

      Nàng là vương giả đứng đầu trong giới sát thủ, người thừa kế tộc, nếu ngay cả năng lực giữ vững tỉnh táo cũng có, nàng sớm chết trăm lần rồi.

      Thấy Bạch Băng tỉnh táo tự nhiên, giống như tất cả mọi chuyện ở đây đều có liên quan gì tới nàng, nữ tử mười ba tuổi ngờ thủ đoạn tàn nhẫn !

      Đối mặt với cảnh tượng sau khi gây chuyện, có thể giấu tất cả mọi dấu vết hoàn hảo, nàng rốt cuộc là người như thế nào?

      Con ngươi màu đen lóe sáng, bắt đầu cảm thấy Vương phi tương lai này rất thú vị, làm khơi dậy lòng hứng thú của , hơn nữa còn là vô cùng hứng thú.

      "Ô ô.... Vương gia, người phải làm chủ cho ta ạ.... ô..ô...." Trần Dung tới trước mặt Xích Liên Triệt khóc rống.

      "Chuyện máu tanh này lại khiến tâm tình ta vui vẻ là sao chứ". Xích Liên Triệt để ý , mũi hít sâu hơi như thưởng thức dư vị phòng đầy máu tanh này.

      "Lục .... Lục vương gia....." Nghe được câu trả lời như vây, làm cho Trần Dung vô cùng kinh hãi, thể tin được nhìn về phía , tâm tình vui vẻ? có ý tứ gì chứ? Nàng hiểu nổi mục đích của Xích Liên Triệt, trong lòng nàng vô cùng rối rắm lo sợ.

      Lúc này khi ở nơi đây tràn đầy mùi máu tinh, càng ngày càng nồng đậm hơn trước.

      Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, bên trong sân gió thổi vù vù lên mặt đất đầy khí lạnh.

      "Lục vương gia..... Tiện nhân này giết năm nữ nhi của ta, còn muốn giết ta giệt khẩu, vừa may đúng lúc Lục vương gia tới kịp thời, nếu ta cũng mất mạng...." Trần Dung trầm giọng kể, mồ hôi toát ra đầy đầu xuống, nhịn được mà tìm mọi cách, ý đồ dẫn dắt Xích Liên Triệt để ý tới tình cảnh bây giờ.

      " như vậy, là muốn bổn vương trị tội nàng". Xích Liên Triệt nheo mắt lại, cười như cười nhìn về phía Trần Dung .

      Trần Dung nghe xong, tâm lập tức hạ xuống, Lục vương gia tin tưởng nàng, nên vội vàng gật đầu." Vương gia phải làm chủ cho ta, cũng vì nữ nhi của ta mà làm chủ...."

      Xích Liên Triệt gì, quay đầu tầm mắt rơi vào người nhàn nhã tự nhiên uống trả hỏi: " Chuyện là như thế này?".

      "Lục vương gia, tiện nhân này rất giảo hoạt". Trần Dung nhanh chóng đem quá khứ ra lượt.

      Xích Liên Triệt đảo mắt, chân mày hơi nhăn lại, cái từ tiện nhân này, nghe lọt tai tí nào, cực kỳ vừa tai, trong tròng mắt đen nhất thời tia lạnh lùng xẹt qua, "bổn vương thích người lắm mồm".

      Giọng trầm thấp mang theo rét lạnh, phảng phất như còn mang theo chút tức giận....

      Nghe vậy, Trần Dung trong lòng kinh hãi, lập tức lui về phía sau mấy bước, Lục vương gia vui buồn thất thường, khó có thể nắm bắt được ý tứ của người ạ.

      " phải là ta làm, hơn nữa các nàng cũng chưa chết, chẳng qua chỉ là mấy cái túi da bị phá hủy". Bạch Băng sắc mặt vẫn như cũ thay đổi, cứ như vậy đều đều ra câu.

      Lời như vậy từ miệng nàng ra, giống như chuyện bữa cơm bình thường vẫn xẩy ra có gì khác biệt.

      Khóe miệng Xích Liên Triệt nhếch lên, nếu định lực có nhiều năm căn bản thể nào thản nhiên đối mặt với chuyện như vậy? Mười ba tuổi, trước mặt này mới mười ba tuổi, rốt cuộc phủ thừa tướng còn giấu diếm bao nhiêu nữa? Có thể đem nương mười ba tuổi huấn luyện thành như vậy!

      "Nàng láo, Lục vương gia nàng ta láo, là nàng làm, nàng còn muốn giết ta". Trần Dung kinh hoảng, thấy vẻ mặt Bạch Băng trấn định như thế, nàng sợ Lục vương gia tin lời nàng ta .

      Xích Liên Triệt chân mày nhíu lại, để ý tới Trần Dung, mà ngược lại nhìn về phía Bạch Băng.

      Bạch Băng nhanh chậm đứng lên, khóe miệng nhếch lên," Ta chỉ muốn giết ngươi, hơn thế nữa ta còn rất muốn đem ngươi làm thành người côn, chẳng qua bây giờ còn phải lúc".

      Ánh mắt Xích Liên Triệt ngay tức khắc phát sáng, chăm chú nhìn nương kia trợn mặt mò, nhưng lại rất trầm ổn và chân .

      "Lục vương gia, ngài cũng nghe rồi đó, nàng , là nàng, nàng phá hủy dung nhan năm nữ nhi của ta". Trần Dung giọng hoảng sợ, cố gắng tranh thủ lấy tín nhiệm của Xích Liên Triệt với nàng.

      Chẳng qua là Xích Liên Triệt sao lại tin tưởng nàng được.

      Lập tức khóe môi gợi lên vẻ hào hứng, có bất kỳ lời nào, cũng có bất kỳ động tác nào, cứ như vậy mà đứng đấy, giống như con Liệp Báo lười biếng phát ra con mồi, biết tiếp theo nàng làm cách nào để thoát khỏi chuyện xảy ra trước mắt này đây.

      "Ta vừa mới là ta rất muốn giết ngươi, ta mặc kệ chuyện các nàng bị hủy dung, ta là nương bé yếu đuối, sao có thể giết chết năm vị tỷ tỷ khỏe mạnh hơn ta gấp mười lần, chuyện như vậy thât đúng là kỳ quái mà". Bạch Băng giọng chút gợn sóng, hai tròng mắt phát ra cỗ sát khí, người côn, chủ ý rất tốt.

      "Vậy còn lời của những người này giải thích như thế nào?" khi Liệp Báo lười biếng phát ra con mồi, như vậy khẳng định con mồi trở thành thức ăn trong miệng .

      Nhưng là, thức ăn này rất khó sau khi ăn xong liệu có thể tiêu hóa hay .

      "Chính là nàng làm, nàng muốn giá họa cho ta". Bạch Băng giọng nhận mạnh, mắt trợn trừng, nàng chính là đảo lộn đúng sai, như vậy cho dù có là cũng chưa chắc có người tin tưởng.

      "Xem ra mọi chuyện ràng" Xích Liên Triệt như có chuyện gì mà gật đầu, nữ tử này so với tưởng tượng của còn phức tạp hơn nhiều, giấu rất sâu, làm nhịn được mà muốn tìm hiểu.

      "Này....này...." Nghe hai người ta câu người câu, cứ như vậy chuyện rồi đẩy hết mọi chuyện tới người của nàng, nhất thời giống như đánh đòn cảnh cáo, đập nàng tới chóng mặt.

      Nàng phá hủy dung mạo nữ nhi của mình, còn muốn giá họa cho nàng? Loại lý do này ai có thể tin, làm sao có thể tin được !

      " phải.... phải như thế". Trần Dung hoảng sợ vung tay.

      "Im miệng" Bạch Băng quát lớn" Có phải hay cũng phải là ngươi , việc bây giờ cùng trước kia giống nhau, ở đây có chỗ cho ngươi , mà ngươi cũng chỉ có thể chờ chết ."

      Lời gây từ trong miệng của Bạch Băng thốt ra, từng chữ từng chữ như lưỡi đao sắc bén, chỉ cần cẩn thận chút thôi , nó có thể cắt cho người ta khắp người toàn thương tích.

      Tiến lên đón nhận ánh mắt của Bạch Băng, Trần Dung giật mình run lên, trong lòng nàng vô cùng tin tưởng từng chữ mà Bạch Băng ra.

      Trần Dung lùi về sau hai bước, bất ngời dưới chân đạp trúng đoản đao vừa mới rơi xuống, chăm chú nhìn chằm chằm nó, đồng thời trong lòng nhất thời có ý nghĩ độc ác làm thay thế sợ hãi của nàng.

      "Ngươi.... tiện nhân đáng chết, ta... ta và ngươi liều mạng...." Tức giận được áp chế lúc trước, vào lúc này thể kiềm chế được , nàng cũng quan tâm tới người đứng bên cạnh là Xích Liên Triệt, cúi người cầm đoản đao dưới đất lên đâm thẳng về phía Bạch Băng.

      Xích Liên Triệt vẻ mặt thay đổi, giống như là biết ràng năng lực của Bạch Băng.

      Bạch Băng hừ lạnh tiếng, đột nhiên lỗ tai khẽ động, trực giác nhạy bén biết có người đến, bên ngoài miệng cong lên mang theo tia vui vẻ.

      "A.... Giết người... Đại nương nên phá hủy dung mạo của ta...." Bạch Băng khẽ run, hô to tiếng, nhất thời nước mắt chảy ra từ hốc mắt rơi xuống.

      "Ta giết.... Giết ngươi...." Trần Dung cảm giác được thay đổi của Bạch Băng, trong lòng bị tức giận chiếm giữ tất cả, miệng kêu to cùng đoản đao tay trực tiếp hướng tới Bạch Băng.

      "Băng nhi, mau tránh" Bạch Hào vừa vào phòng liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời hoảng sợ, tiến lên mấy bước về phía trước nhưng cho dù có nhanh tới đâu cũng kịp ngăn cản.

      Vào lúc đoản đao đâm xuống, Bạch Băng đồng thời tay trái ra, Trần Dung tay giơ đoản đao tự nhiên cúng đờ, thân thể nghiêng chút rồi đâm trượt vào khí.

      Tình cảnh này ai phát , duy chỉ có Xích Liên Triệt là nhìn thấy ràng, màn biểu diễn này ngay cả cũng phải khen tặng mấy phần.

      "Cha, đại nương phá hủy dung mạo của các tỷ tỷ, còn muốn giết Băng nhi, cha , mau cứu cứu Băng nhi.... Cứu cứu Băng nhi..." Bạch Băng gương mặt khóc lóc thê thảm, vẻ mặt kinh hoảng lo sợ, cứ như đó là điều đương nhiên.

      Xích Liên Triệt nhăn mày, nếu phải thấy tận mắt, đúng là tin chuyện này là , vẻ mặt của người trước mặt kia lúc này.... , vô cùng , ngay cả cũng nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.

      Trần Dung quay đầu nhìn lại, trong cái liếc mắt nhất thời đoản đao trong tay ' lạch cạch' rơi xuống đất.

      "Ngươi ràng là phát điên, ngay cả nữ nhi mình đều bỏ qua, còn muốn giết cả Băng nhi, người đâu, đem như nhân này giam lại". Bạch Hào nhìn đầy phòng máu tanh cùng năm nữ nhi bị hủy dung nhan, cỗ tức giận chưa từng có từ trước đến nay ở trong lòng dâng lên.

      "Lão gia.... Ta .... ta.... ta... phải là ta....." Trần Dung sắc mặt tái nhợt muốn phủ nhận, nhìn Bạch Băng rồi lại nhìn Xích Liên Triệt, chuyện này chỉ có mình Lục vương gia biết "Lục vương gia, cầu xin ngươi giúp ta lần, phải ta làm, .... cho lão gia ... phải là ta...."

      Lúc này tất cả hi vọng của nàng đều đặt ở người Xích Liên Triệt.

      Bạch Hào nghe vậy mới chú ý tới Xích Liên Triệt ở bên cạnh, vội vàng cúi người hành lễ " Cựu thần tham kiến Lục vương gia".

      "Thừa tướng đại nhân cần đa lễ". Đảo mắt nhìn về phía Bạch Lăng, thấy nàng vẫn như cũ dáng vẻ giống như thỏ hoang bị hoảng sợ cũng thay đổi :" Thừa tướng phu nhân, chắc là bị hóa điên, nên mới có thể công kích các tiểu thư, thừa tướng cần phải xử lý nghiêm túc, nếu như để đả thương tới những người khác nữa tốt".

      Trần Dung mở to hai mắt, lộ ra vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ: ", lão gia, ta có bị điên, tất cả đều phải là ta làm, đều là Bạch Băng, đều là con tiện nhân Bạch Băng kia, là nàng làm, là nàng làm".

      Bạch Hào vẻ mặt càng trầm xuống, liếc mắt nhìn Bạch Băng, kia dáng vẻ gầy guộc, làm sao có thể gây ra trận máu tanh như vây, chả lẽ cho là hài đồng ba tuổi biết gì sao?

      "Người đâu, đem nàng giam lai, sau này xử trí". Bạch Hào trợn trừng Trần Dung đầy hung dữ, ngay cả nữ nhi mình đều bỏ qua, là kẻ điên.

      Trong lòng Bạch Băng vô cùng hả hê, nhưng cũng có mấy phần kinh ngạc, địa vị mình ở Bạch thừa tướng ngờ lại lớn như vậy, chút hoài nghi, ở trong trí nhớ tình của mẹ ruột Bạch Băng cùng Bạch thừa tướng cũng là đến chết đổi, chỉ riêng điểm này cũng đủ để cho nàng đối với Bạch thừa tướng có thêm mấy phần cảm giác thân thiết, kiếp trước xa xôi nàng có được tình thân, hôm nay, nội tâm nàng vô cùng vui sướng có ngôn ngữ nào có thể diễn tả.

      Bất quá cũng phải lại, bình thường nhìn thấy Bạch thừa tướng hòa ái dễ gần, nghĩ tới khi tức giận đúng là vô cùng kinh khủng.....

      Theo giọng Trần Dung dần dần biến mất, cả phòng yên tĩnh trở lại, ba người ai gì, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

      Cảnh đêm đẹp đẽ, yên lặng như nước tiếng động khiến người ta say mê.

      Đêm đen như tơ lụa, ở giữa trời đêm những ánh sao sáng như ngọc tỏa ra ánh sáng chói lọi, nhấp nháy lập lòe, Vầng trăng treo lơ lửng giữa trung mang, ánh sáng màu bạc chiếu xuống sạch và đẹp đẽ.

      Gió thổi thoảng qua những ngõ nghách giữa đêm khuya yên tĩnh. Nước hồ làm nổi bật ánh sao đêm, những gợn sóng lăn tăn theo chiều gió cùng nhẩy múa giống như tầng mây mù bao phủ nổi lên ở giữa hồ nước như có như .

      Bạch Băng đứng thẳng bên hồ, ánh mắt mê ly nhìn mông lung như có suy nghĩ, nàng biết đấu khí, chưa từng thấy qua ma thú, ở trong trí nhớ trước kia cũng chưa từng gặp, ma thú, thú, là cái gì thú ạ?.

      Bạch Băng trầm tư suy nghĩ, có lẽ trước tiên nàng nên tính toán xem làm sao tìm hiểu về cái ma huyễn đại lục này cho ràng, nàng về uy lực đấu khí, càng biết võ cổ xưa nếu giao đấu cùng với cường giả đấu khí liệu có cơ hội thắng hay .

      "Ngày tốt cảnh đẹp biết làm gì sao?" lúc yên tĩnh, tiếng thanh quyến rũ mê người phá tan bóng đêm tĩnh lặng.

      Bạch Băng quay đầu, dưới ánh trăng sáng, nam tử thân áo bào đỏ rực nghiêng người dựa vào cây ven hồ, đứng nhìn Bạch Băng.

      đôi mắt trong veo như nước mơ hồ mang theo hủy diệt màu sắc đở rực, hội tụ ở trong cặp mắt đó là ngọn lửa mang theo ánh sang như bay múa, đỏ rồi chuyển đến đen, nó có thể hủy diệt tất cả mang theo ba phần tà, ba phần kiêu ngạo, ba phần nghiệt.

      Nếu như hai lần trước nghiệt, vậy lúc vẻ đẹp của chính là La sát nhưng lại mang theo chút xinh đẹp, xinh đẹp lại có mang theo độc dược trí mạng.

      Xích Liên Triệt cứ như vậy quyến rũ, khóe miêng nhếch lên, mang theo nụ cười mê người .

      Bạch Băng lạnh như băng, sắc mặt lạnh lẽo, nàng vô cùng thích người như vậy,

      gương mặt mê người, vẻ ngoài nhìn như vô hại, ra bên trong lại chưa toàn mưu chém giết so với bất cứ ai đều nặng hơn, giống như hồ ly so với người thường,

      nàng hoàn toàn tỉnh táo hiểu được, cho nên nàng để cho bước vào cuộc sống của nàng.

      Hai người cứ như vậy đưa mắt nhìn nhau, ai cũng lời nào, ánh sao trêu chọc lòng người, hồ nước yên tĩnh, nữ tử trong trẻo lạnh lùng như Tuyết liên hoàn mỹ

      cùng với nam tử tựa như thiên thân lạnh lẽo, cảnh tượng kia như bức tranh đẹp được vẽ ra làm cho người ta say mê lâu.

      biết qua bao lâu, Xích Liên Triệt từ từ tới bên cạnh Bạch Băng, đứng sóng vai cùng nàng .

      Gió mát thổi qua, tóc đen của hai người ở trong gió quấn quanh, Bạch Băng quét mắt nhìn , trong ánh mắt lóe ra ánh sáng chán ghét.

      "Đừng đánh chủ ý lên ta" Trong bầu trời đêm đột nhiên truyền đến tiếng lạnh lẽo như mùa đông rét lạnh của Bạch Băng.

      "Ta nếu đồng ý?" Xích Liên Triệt giọng cười, khóe miệng nhếch lên tạo thành vòng cung, vô cùng vui vẻ.

      "Chết !" Bạch Băng đối với thái độ của Xích Liên Triệt hết sức tức giận, khóe miệng nhếch lên, mang theo sát khí vô hình, câu ra bao gồm tất cả tâm tư chữ.

      Xích Liên Triệt nụ cười vẫn chưa giảm, cái chữ chết này, khi nghe được tựa như cơn gió thổi qua, cúi đầu nhìn Bạch Băng, màn sát khí kia mang theo nụ cười ngông cuồng của nàng được thu hết vào đáy mắt.

      Khuôn mặt nhắn màu vàng, đôi mắt to đen nhánh, vốn hài hòa , lại công thêm vẻ ngông cuồng kia càng làm tăng thêm hài hòa cân đối.

      Tuy hài hòa nhưng nụ cười ấy lại tỏa ra quyến rũ khiến người ta phải ngừng thở, đồng thời nụ cười ấy cũng làm tăng thêm khí phách ngang ngược của nàng.

      nữ nhân bé mười ba tuổi, mang theo sát khí mạnh mẽ, chuyện này ra khiến cho người ta phải sợ hãi .

      Nhìn nụ cười sạch vui vẻ kia, Xích Liên Triệt nhếch miệng nở nụ cười càng thêm rực rỡ, cực kỳ xinh đẹp : " Vương phi tương lai của bổn vương là đặc biệt".

      Vương phi tương lai? Ánh mắt Bạch Băng lộ ra ánh sáng hung dữ, nắm chặt đoản đao trong tay áo, nàng dám đảm bảo, chỉ cần thêm câu, nàng giết !

      " nghe lời ta , người hối hận". Bạch Băng hừ lạnh tiếng, sát khí tỏa ra bốn phía.

      "Làm sao bây giờ? Ta hình như bị ngươi hấp dẫn mất rồi" Xích Liên Triệt khoanh hay tay trước ngực cười tà.

      Ánh mắt Bạch Băng chợt lóe, bây giờ nàng cần quân tâm gì cả, cổ tay vừa động nàng nghiêng người nhanh như tia chớp, ánh sáng lóe lên đoản đao liền đâm thẳng về phía Xích Liên Triệt, tuyệt đối là trí mạng.

      Thấy vậy, mặt mày Xích Liên Triệt trầm xuống, nàng lại dám ra tay với , thân hình dừng lại, nghiêng người trở tay, từ trong lòng bàn tay liền phát ra đạo ánh sáng màu vàng.

      'thương'..." thanh trong trẻo vang lên, đoản đao đâm tới thẳng tắp liền bị chặn lại.

      Bạch Băng trong mắt chợt sáng lên, đấu khí?

      Nàng chưa từng thấy qua đấu khí, biết đấu khí lợi hại tới mức có thể ngăn chặn được tấn công của nàng, cổ tay di chuyển lập tức đoản đao hung hăng hướng về phía đấu khí màu vàng đâm tới.

      Xích Liên Triệt phát ra đấu khí này để chặn lại kích kia của nàng, nhưng ở ngay khi Bạch Băng xoay người đâm về phía đấu khí, cùng lúc Xích Liên Triệt liền hành động, bóng dáng giống như quỷ mỵ chuyển ra phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng.

      Bạch Băng kinh ngạc, cũng để ý tới đoàn đấu khí màu vàng trước mắt, hai chân vừa chạm đất nàng liền dùng đầu tấn công về phía Xích Liên Triệt.

      Đáng chết, thân thể này của nàng trời sinh yếu đuối, trong lúc nhất thời muốn luyện thành mạnh mẽ cứng cỏi sợ rằng dễ dàng, công lực của nàng phát ra cũng giảm nửa

      Xích Liên Triệt thấy vậy khóe miệng nhếch lên cao, cánh tay ôm Bạch Băng thoáng tăng thêm lực, để cho thân thể an phận kia nhất thời thể động đậy.

      Bạch Băng giằng co thân thể, ngẩng đầu hung hăng nhìn chằm chằm Xích Liên Triệt, trong mắt là tức giận nồng đậm.

      Xích Liên Triệt tiến lên đón nhận ánh mắt kia, cúi đầu hung hăng ngăn chặn bờ môi đỏ mọng tươi đẹp kia coi như trừng phạt, hai đôi môi dán lên nhau, gặm cắn lâu khiên cho nó trở lên đỏ tươi ướt át.

      Trong nháy mắt Bạch Băng trở lên điên cuồng, con ngươi sắc bén phát ra sát khí khắp nơi, trong miệng, đầu lưỡi cùng quấn quýt, nếu đổi lại là trước kia nàng tất nhiên tán thưởng kỹ thuật hôn này TMD tốt, chẳng qua là tại bây giờ nàng có suy nghĩ này.

      Cánh tay trái cùng khửu tay hung hăng huých về phía sau mạnh về Xích Liên Triệt, hơi cũng dừng lại, tránh thoát khỏi kiềm chế của Xích Liên Triệt, dùng bàn tay làm lưỡi đao, nhanh như nước chẩy hướng về huyệt thái dương của đâm tới.

      Ánh mắt Xích Liên Triệt đỏ lên, vẫn buông ra đôi môi đỏ mọng tựa như món ăn ngon kia, hai tay giơ lên liền đón lấy tay trái Bạch Băng đánh tới, nàng đúng là vẫn ra tay.

      Trong lúc nhất thời, hai người tay đánh nhau kịch liệt, chiêu thức Bạch Băng vô cùng độc ác, ra tay toàn chiêu thức trí mạng, mà Xích Liên Triệt chẳng qua chỉ chống đối lại.

      Trong lúc áp chế, cái hôn này gắn bó quyến luyến như môi với răng, tựa như loại mật đường ngọt ngào, Xích Liên Triệt đối với nữ nhân vô cùng chán ghét, vậy mà ngay khi vừa hôn Bạch Băng lại bị hấp dẫn sâu.

      "Làm sao bây giờ, ta thích ngươi". Kết thúc nụ hôn kéo dài này, khóe miệng Xích Liên Triệt chậm rãi lên nụ cười quyến rũ mê người.

      Bạch Băng cắn chặt môi, trong mắt là mảnh lạnh lẽo như băng, rét lạnh đấy so với Thiên Sơn còn lạnh hơn.

      "Ta làm cho ngươi hối hận đến chết khi thích ta! " lời ngoan độc giận dữ theo gió thổi bay xa.

      "Ngươi bây giờ quá yếu, cần miễn cưỡng chính mình" để ý tới lời tức giận của Bạch Băng, ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng, bàn tay đưa lên vuốt ve đầu nàng vô dùng nhàng.

      Quá yếu? Khi còn bé nàng nhớ nhất chính là bị người khác nàng quá yếu, kể từ khi nàng bị ném tới trong rừng mưa nhiệt đới, những lang sài hổ báo kia cũng đều nhìn nàng chằm chằm, nếu nàng giết chết bọn họ nàng trở thành thức ăn trong miệng chúng nó. Đối mặt với dã thú giương nanh múa vuốt, nàng rất sợ , vô cùng sợ hãi, nhưng nàng biết điều đó là sợ hãi cũng chỉ vô dụng mà thôi.

      Khi đó nàng biết rằng, người yếu chỉ có chết, chỉ có cường giả mới có thể tồn tại ở thế giới này.

      Những năm tháng đó, nàng ngày lại ngày bắt đầu thay đổi, trở nên lạnh lùng, trở nên khát máu, trở nên điên cuồng chém giết.

      Khi ở rừng mưa ra, ai nàng quá yếu, hôm nay......

      Bạch Băng thoáng suy nghĩ , đối mặt với cái đại lục này, nàng bây giờ xác thực rất yếu, ở ma huyễn đại lục cao thủ chân chính nàng còn chưa gặp phải, nhưng là nàng biết nàng phải là đối thủ của người trước mắt này, chỉ là đạo đấu khí nho mà nàng chống lại được, vậy làm sao nàng có thể bảo vệ những người nàng muốn bảo vệ đây?

      "Ở lại bên cạnh ta, ta bảo vệ ngươi cùng với những người mà ngươi muốn bảo vệ" Ánh mắt Xích Liên Triệt kiên định mang theo mùi máu tanh nồng nặc, phảng phất như hoa túc ở trong địa ngục tà ác trong nháy mắt có thể đoạt mạng người.

      Ta bảo vệ ngươi, cùng người ngươi muốn bảo vệ?

      Bạch Băng giương đôi mắt sáng ngời, trong con ngươi chiếu ra hình dáng kiên cường vững vàng của , thể ánh mắt đó rất hấp dẫn nàng, bảo vệ? Kiếp trước đối với nàng mà tất cả đều như bọt nước, cho tới bây giờ đều là nàng tự bảo vệ chính mình.

      Mà nay sống lại, lại cùng với kiếp trước giống nhau, nàng có đệ đệ đáng , có cha nàng, hôm nay có phải còn có người bảo vệ nàng.

      Trong nháy mắt, Bạch Băng đưa ra quyết định, đời này nàng cần sống mệt mỏi như vậy, chỉ cần mình có thể bảo vệ người mình muốn phải là tốt lắm sao, mà trước mắt người nam nhân này, mặc dù tà ác nhưng là theo nàng thấy lời lúc nãy là vô cùng nghiêm túc.

      "Tốt, nếu như ngươi có làm việc gì có lỗi hoặc phản bội lại ta, chờ ngày ta trở nên mạnh mẽ, điều đầu tiên ta làm là giết chết ngươi". Bạch Băng phân vân thêm nữa, giọng mang theo nồng nặc mùi máu. Nàng phải trở lên mạnh mẽ, đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, chỉ có thay đổi trở thành mạnh mẽ mới có thể sinh tồn.

      Mặc dù bây giờ nàng đón nhận bảo vệ của , nhưng có nghĩa là cả đời này nàng đều núp ở dưới cánh chim bảo vệ của , nàng muốn xây dựng lực lượng của mình, xây dựng thế giới của riêng mình, như vậy cho tất cả có xảy ra chuyện gì nữa , nàng vẫn có lực lượng ở phía sau, có mười phần tự tin cùng năng lực chống lại.

      Xích Liên Triệt nghe nàng vậy nhất thời sửng sốt, tim đập loạn nhịp, ngửa đầu nhìn trời cười cực kỳ vui vẻ:" Tốt, tốt, nếu vương phi phát vi phu có nửa điểm phản bội, cứ việc tới giết ta".

      "Vậy... cái hôn ước này cũng có ý nghĩa gì cả !" Ở thời điểm Xích Liên Triệt buông lỏng lực đạo tay, thân hình xảo quyệt của Bạch Băng thoát khỏi trói buộc, tay cầm trường kiếm đảo mắt, chỉ thẳng vào cổ họng của , hàn quang tỏa ra, nụ cười bên miệng vẫn giảm.

      Xích Liên Triệt cười khẽ, tiểu vương phi nàng ngược lại có ít bí mật, chưa từng thấy qua thủ đoạn chiêu thức này, hôm nay nhuyễn kiếm của ở bên hông bị nàng lấy , vậy mà hề phát được.


      Hơi thở nhàng gần ở bên tai mang theo giọng quyến rũ mê người: " Hôn ước này hủy bỏ.... vậy chúng lại thành thân lần nữa..."

      "Dĩ nhiên, nếu như lại đính hôn lần nữa, vậy coi như thanh trường kiếm này liền làm tín vật đính hôn, như thế nào". Lời nhàn nhạt vang ở bên tai, mặc dù nhạt nhưng lại mang theo vô cùng kiêu ngao.

      Bạch Băng dứt lời, hài lòng thu hồi trường kiếm, theo nàng thấy thanh kiếm này tuyệt đối là hàng thượng đẳng.

      "Trường kiếm làm tín vật, vậy ái phi có phải hay nên trả lễ...." dứt lời, đôi môi quyến rũ lại lần nữa tiến sát đôi môi đỏ mọng của Bạch Băng hôn lên sâu, giương mắt nở nụ cười vui vẻ: "Hôn ước hoàn thành".
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :