1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương phi ngỗ nghịch - Yến Vân Thương (114) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      VƯƠNG PHI NGỖ NGHỊCH
      Tên gốc: 妃不从夫:王妃要四嫁- Phi bất tòng phu: Vương phi phải gả 4 lần

      Tác giả: Yên Vân Thương
      Edit: Zinny, Sand Võ
      Thể loại: xuyên , hài, HE
      Nữ chính: Dung Tú
      Nam chính: Bí mật, coi rồi biết
      Cùng các nv phụ...








      Last edited by a moderator: 23/11/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Màn Ra Mắt Hoành Tráng

      Edit: Zinny
      Beta: Sand Võ

      Thiên Ninh quốc vào tháng ba, tiết mưa dầm, từng hạt mưa tí tách vờn theo chiều gió lay động nhành liễu, cây cỏ xanh mướt, xua tan giá lạnh trời đông của quốc gia này.

      Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, lúc nhúc đầy những con cá ngoi lên phơi nắng.

      Có điều ngay sát mép hồ, có váy xanh, tay cầm trường kiếm kề bên cổ mặc trường sam trắng, thét gọi chàng trai ở bờ hồ đối diện: “Tô Cẩn Hạo, ta hỏi chàng. Nếu ta và nương chàng cùng rơi xuống hồ, chàng cứu ai?”

      Chàng trai đối diện cũng thân áo bào trắng, gió phấp phới, tay áo bồng bềnh, khiến cho trông càng thêm hào hiệp. Chỉ là đôi mắt rất lạnh lùng, vậy nên váy xanh vừa bắt gặp ánh mắt , bàn tay cầm kiếm bất giác run lên vài cái.

      “Mau – mau trả lời! Nếu , Hạ Quán Linh sống được đâu?” Thanh kiếm trong tay váy xanh lại kề sát cổ váy trắng kia thêm vài phần.

      “Nương, ta.” Tô Cẩn Hạo nhíu mày, lời lạnh nhạt hờ hững, từ miệng ra.

      váy xanh nghe được đáp án đó, coi như vừa lòng. Tô Cẩn Hạo tuy lạnh lùng, nhưng đối với nương , cũng chính là Hoàng hậu nương nương đương triều, vẫn là có tình cảm.

      “Ta lại hỏi chàng, nếu ta và Hạ Quán Linh của chàng cùng rơi xuống hồ, chàng cứu ai trước?” Trường kiếm trong tay váy xanh lóe lên ánh bạc, phản xạ ánh mặt trời, lại càng thêm chói mắt.

      Lông mày Tô Cẩn Hạo nhíu lại, có thể viết thành chữ xuyên được rồi. Tô Cẩn Hạo căm hận nhất là bị người ta uy hiếp, mà Dung Tú trước mắt vậy mà dám trực tiếp cầm trường kiếm, uy hiếp Quán Linh, còn cuồng vọng kêu gào, bắt chọn trong hai.

      [ chữ xuyên: 川 ]

      “Bổn, vương, chọn, Quán, Linh.” Lời ác nghiệt lạnh lùng, được Tô Cẩn Hạo gằn từng tiếng từng tiếng, như là sợ Dung Tú nghe được, Tô Cẩn Hạo còn đặc biệt cất cao giọng.

      Dung Tú nghe được Tô Cẩn Hạo trả lời, trái tim cũng trở nên lạnh lẽo. ra trong lòng Tô Cẩn Hạo, địa vị của nàng cuối cùng vẫn quan trọng bằng Hạ Quán Linh.
      Nàng buông kiếm trong tay, xoay người muốn rời , ngờ lúc này bỗng bị đẩy mạnh cái, nàng ngẩng đầu lên, lại thấy nụ cười đẹp như hoa của Hạ Quán Linh.

      Sau đó thân thể của nàng cứ thế cùng Hạ Quán Linh rơi thẳng xuống, cho đến khi “ùm” tiếng, khắp người nàng ngấm đầy nước sông lạnh lẽo đầu xuân.

      “Cứu mạng với!” Hạ Quán Linh giãy dụa trong hồ, trông nàng yếu ớt như vậy, sao chịu nổi đả kích.

      “Cứu mạng!” Dung Tú cũng liều mạng đạp nước, có điều đúng vào lúc này, chân của nàng lại bị chuột rút. Sau đó cơ thể của nàng dần dần chìm xuống.

      Tô Cẩn Hạo đứng trong đình nghỉ mát, thấy hai người cùng bị rơi xuống nước, hề do dự “ùm” tiếng cũng nhảy vào trong hồ, nhưng người đầu tiên vươn tay tới cứu, là – Hạ Quán Linh.

      “Cứu ta với!” Hai tay Dung Tú gắng sức khua khoắng, trong lòng hối hận vừa rồi sao lại muốn hỏi Tô Cẩn Hạo vấn đề kia, bây giờ phải người ta thành cứu tình nhân của mình rồi sao. “Cứu mạng…… Cứu mạng!” Nàng uống mấy ngụm nước, sau đó cơ thể dần trở nên nặng trĩu.

      Tô Cẩn Hạo ôm lấy Hạ Quán Linh, cố sức bơi về phía bờ.

      “Cứu…… mạng……” Tiếng Dung Tú ngày càng , trong tầm mắt là mảng tối đen, nàng cảm thấy đuối sức rồi. Nàng dần dần nhắm mắt lại……

      Sau khi đưa được Hạ Quán Linh lên bờ thu xếp ổn thỏa cho nàng, Tô Cẩn Hạo quay người định cứu Dung Tú, tuy ưa gì biểu muội này, nhưng tính mạng vẫn là quan trọng.

      Chỉ là khi quay lại, thân mình Dung Tú dần chìm xuống lòng sông. căng thẳng trong lòng, bước chân nhanh hơn, chuẩn bị lại nhảy vào hồ.

      Chỉ thấy lúc này, bầu trời vốn trong xanh chợt có sương mù bao phủ, chân trời lóe lên ánh chớp, tiếp đó là tiếng sấm rền vang.

      Lần nữa ngước lên nhìn, chỉ thấy Dung Tú vừa rồi chìm xuống lại bắt đầu nổi lên. Hơn nữa cả người nàng ràng cứng đờ, lại học theo tư thế của loài chó chủ động bơi vào bờ. Tốc độ cực nhanh, làm cho Tô Cẩn Hạo có phần giải thích nổi.

      vất vả trèo lên, Dung Tú vừa mở miệng hỏi câu: “Oa, ơi, đẹp trai thiệt đó. Xin hỏi mấy thuộc đoàn kịch nào vậy?”[/size]
      Chương 2: Tiến Cung Ngắm Trai Đẹp

      Edit: Zinny
      Beta: Sand Võ


      Ngẩn ngơ trong nhà hai tháng, Dung Tú được người cha Dung Dịch vừa than thở khóc lóc vừa bổ sung ký ức thuở cho lượt. Lúc mới vừa xuyên qua, gặp ai Dung Tú cũng ngu ngơ hỏi, đây là đoàn làm phim gì đó đúng ạ. Sau khi bị khinh bỉ vô số lần, mới cắn răng đau lòng chấp nhận phũ phàng, rất ra vẻ Tôn Tử mà với người khác: “XX à, xin lỗi, đầu óc tôi bị nước vào, đừng so đo với tôi.”

      Vì sao thẳng thắn thú nhận với người ta rằng chính mình phải chủ nhân của thân thể này ư? Bởi vì nghe quốc gia này rất sùng đạo Phật. Hòa thượng am hiểu nhất là gì? Còn phải là giúp người ta bắt quỷ trừ vân vân sao.

      Mầm non tươi đẹp như đây, nếu thẳng thắn thú nhận với người cha Dung Dịch kia, có khi ông ta cũng cho rằng con ông ta bị cái gì nhập vào rồi cũng nên, như vậy ngày tháng sau này của dễ sống rồi. Làm tốt có khi còn bị người ta cho là quái – đem dìm lồng heo ấy chứ.

      “Cha, hoàng cung có đẹp ?” Ngồi xe ngựa, Dung Tú quấn lấy cha mình – Dung Dịch, hỏi này hỏi nọ. Người cha này từ sau khi mất trí nhớ, vừa làm cha vừa làm mẹ chăm sóc tận tình. Ấy vậy mà, con này còn hề cảm kích mà bảo ông: “Ông ngoại, cám ơn ông nhé!”

      Dung Tú là ông ta hơn ba mươi tuổi mới sinh được, cho nên tại Dung Tú trưởng thành, vấn đề tuổi tác ra vẫn là nỗi nhức nhối trong lòng ông. Cho nên, kết hôn muộn sinh nở muộn là tốt, nhưng nghìn vạn lần được để quá muộn. Ngộ nhỡ ngày nào đó ngươi làm con mất hứng, người ta trước mặt mọi người ngọt ngào gọi ngươi tiếng: “Ông ngoại”. Vậy còn phải làm ngươi tức chết hay sao.

      “Đến lúc vào cung con phải nhớ kỹ, được nhiều chuyện, càng được bám lấy Tam Vương gia nữa.” Dung Dịch cẩn thận dặn dò con , con ông tới nông nỗi này còn phải do tên Tô Cẩn Hạo kia làm hại sao, cứ thấy thằng oắt này là ông khó chịu lâu rồi.

      Xe ngựa ngừng ngay trước cửa cung, Dung Tú phấn chấn nhảy xuống, nhìn tường thành cao sừng sững trước mặt, trong lòng xúc động thôi, nhớ ngày đó quyết định của mình sáng suốt cỡ nào. ngang qua Thiên An Môn, vì tiết kiệm sáu mươi đồng tiền vé vào cửa, nhất quyết vào, giờ sướng rồi, miễn phí. Ha ha. Có điều trong lòng vẫn thấy được tự nhiên, vẫn là Tổ quốc tốt.

      “Vào thôi.” Dung Dịch đưa con bước vào, sau khi xuất trình lệnh bài ra vào cung, thị vệ liền cho hai cha con họ qua cửa.

      con đường trải đá xanh, Dung Tú cao hứng rạo rực khác thường. Thi thoảng chỉ vào cái này hỏi, lại chỉ vào cái kia hỏi, người cha Dung Dịch của chẳng dễ dàng chút nào. chỉ đảm đương thân phận làm cha, làm mẹ, làm ông ngoại cho , bây giờ còn phải làm hướng dẫn viên du lịch. Dung Dịch ông đâu có dễ dàng.

      [ tên của cha Dung Tú là Dung Dịch, cũng có nghĩa là đơn giản, dễ dàng =D ]

      Đến ngoài điện Phượng Nghi, Dung Dịch đột nhiên gặp mấy người bạn đồng liêu, vì thế ông dặn dò Dung Tú được chạy lung tung, rồi bước tới trò chuyện đôi câu với mấy người kia.

      Dung Tú đứng ở đâu, là nơi đó xảy ra chuyện liền. Vì thế đơn giản ngồi xổm xuống, víu nhánh cây ở cây vẽ nghuệch ngoạc.

      “Tú Tú.” đỉnh đầu có giọng ôn hòa vang lên, Dung Tú tự nhiên ngẩng đầu nhìn qua, muốn biết rốt cuộc ai cho cái quyền gọi tên mình buồn nôn như thế. Có điều vừa ngẩng đầu, trước mắt liền choáng váng, ngờ đứng trước mặt là hai chàng siêu đẹp trai. Dung Tú chỉ hơi quét mắt nhìn hai người cái, liền nhanh chóng đứng dậy.

      Trước mặt trai đẹp phải bình tĩnh, phải thục nữ!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Biểu Ca Là Cái Chi?

      Edit: Zinny
      Beta: Sand Võ


      Dung Tú chỉ liếc bọn họ cái, rất nhanh liền nhận ra người đứng trước là Tô Cẩn Hạo, lúc này vẫn thân áo bào trắng như trước, tay áo khẽ bay. Tên Tô Cẩn Hạo này dù có hóa thành tro, Dung Tú vẫn có thể nhớ , ta chính là đẹp trai đầu tiên mà thấy lúc mới tới thời đại này.

      Lúc ấy còn mừng rỡ cảm thấy ông trời ưu ái mình quá, nhưng là chưa với được vài câu, mặt Tô Cẩn Hạo lộ vẻ kiên nhẫn. Cho nên hôm nay, gặp lại Tô Cẩn Hạo, trong lòng cũng hề có ý nghĩ gì với .

      Nhưng ra cái người đứng sau kia, mặc thân quần áo màu lam, đôi mắt nhiều đen ít trắng, sóng mắt long lanh dịu dàng, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi phớt hồng, lại thêm nụ cười ôn hòa nơi khóe miệng. Mọi thứ đều truyền đạt cho Dung Tú thông tin: Chàng đẹp trai này là cực phẩm dịu dàng.

      “Tú Tú, muội làm gì thế?” chàng áo lam mỉm cười, hàng lông mày đen đậm cũng cong cong theo, trông rất đẹp mắt.

      là?” Gọi thân thiết như thế, khẳng định hẳn là có quan hệ gì đó, trước tiên cứ hỏi tên ta cái .

      “Tú Tú, muội làm sao vậy? Ngay cả ta mà cũng quên à? Ta là lục biểu ca của muội – Tô Tích Lạc đây mà.” Tô Tích Lạc hơi chau mày, vẻ mặt nghi hoặc nhìn .

      họ à? Xem ra cũng thân lắm, ít nhất cũng kém hơn tên Tô Cẩn Hạo kia.” Dung Tú khấp khởi trong lòng, rất nhiệt tình định bụng trực tiếp nhào tới, sợ gì chứ, dù sao biểu ca biểu muội là loại quan hệ mờ ám nhất. Hà hà!

      [ biểu ca, biểu muội: em họ, gồm em cậu và em bạn dì, còn em chú bác gọi là đường huynh, đường muội . Người TQ xưa, biểu ca biểu biểu muội có thể lấy nhau, còn đường huynh đường muội được. Tuy nhiên, cũng có ngoại lệ. Như triều đại Mãn Thanh. Còn tác hại của việc này, ai cũng biết rồi ha :-" ]

      “Biểu ca!” Dung Tú ngọt ngào gọi tiếng, lại ngọt ngào cười với Tô Tích Lạc cái, sau đó gia tăng mã lực, chuẩn bị vọt tới.

      Tô Cẩn Hạo vừa thấy Dung Tú lại muốn “nhiệt tình” quấn lấy , nhíu mày, xem ra giáo huấn hôm đó, nàng ta còn chưa tiếp thu đầy đủ, thầm vận lực, chỉ cần Dung Tú tới gần , lưu tình mà đẩy ra.

      Dung Tú rất là “nhiệt tình” chạy vội tới trước mặt , ngay tại lúc Tô Cẩn Hạo định thầm dùng lực đẩy nàng ra, Dung Tú người ta khách khí xô cái, trực tiếp vọt tới người đứng sau , ngọt ngào gọi Tô Tích Lạc tiếng: “Chào Lục biểu ca!” Trong khi đó, căn bản thèm liếc Tô Cẩn Hạo cái.

      Hai tay Tô Cẩn Hạo xấu hổ giơ lên giữa trung, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo. Dung Tú, xem như ngươi lợi hại!

      “Lục biểu ca, muội với huynh rồi mà. Đầu óc muội bị ngấm nước, cho nên nhớ được những việc trước đây.” Dung Tú cắn răng rồi tiếp, “Nhưng sao, về sau muội nhớ kỹ Lục biểu ca!”

      Tô Tích Lạc ôn hòa cười, ánh mắt lại nhìn sang người bên cạnh, trong lòng thắc mắc, Dung Tú trước kia vẫn thích Cẩn Hạo, sao hôm nay hề chào hỏi , chẳng lẽ đầu óc bị ngấm nước rồi?

      Tô Cẩn Hạo vung tay áo, nhấc chân định bỏ . Dung Tú ở phía sau chủ động kéo tay Tô Tích Lạc: “Biểu ca, bình thường huynh thích làm gì?”

      Tô Tích Lạc mỉm cười hòa ái, nhã nhặn trả lời từng vấn đề của .

      “Tú Tú, phải cha dặn con được chạy lung tung sao?” Dung Dịch xong chuyện với đồng liêu, quay lại chỗ cũ, lại phát con mình đâu mất tiêu. Ông ta khắp nơi tìm mỗi chỗ lượt, lúc này thái giám mới , con ông “bỏ trốn” theo Tô Cẩn Hạo rồi. Thế là ông vội vàng chạy tới.

      “Thỉnh an hai vị Vương gia!” Dung Dịch hành lễ, rồi kéo Dung Tú tới bên mình, “Tú Tú hiểu chuyện, xin hai vị Vương gia thứ lỗi!”

      Dung Tú nghe Dung Dịch bôi nhọ như vậy, miệng hơi cong lên, môi trề ra.

      Tô Cẩn Hạo khẽ mím môi, khuôn mặt lạnh lùng có gì thay đổi. Mà Tô Tích Lạc lại mỉm cười, rất điềm đạm giải vây giúp .

      “Đâu có, biểu muội đáng mà!”

      Dung Tú rất cảm kích nhìn chàng ta cái, rồi theo Dung Dịch, bốn người lúc này muốn tới tẩm cung Hoàng hậu – điện Phượng Nghi.
      Truyện này gốc bên nhà zinnysweetie, mình là đồng editor ( xuất từ chương 84 :sofunny: )
      Mọi người góp ý giúp mình nhé, mình phân vân biết nên để từ hán việt cho phù hợp với văn phong cổ trang hay dùng từ thuần Việt cho mọi người dễ hiểu. VD: nên edit là phụ tử hay là cha con đây ta??? :think:
      Lich post bài: tạm thời bây giờ là 1 chương/ ngày. Sau này có biến đổi thông báo sau :)2
      Chúc mọi người 1 ngày làm việc vui vẻ. Tặng các mem 1 đóa hồng tượng trưng hihi :flower2:


      h20voyeudau viết:
      hi ....mới mấy chương đầu mà thấy chị nữ nhà ta ...rất ư là sắc nữ và tính tình phản loạn rồi .....tiếp tục hóng nha....Thanks
      Mình nghĩ nên dùng văn phong cổ trang phù hợp hơn...như huynh, phụ thân ...nghe cũng hay hơn ấy chứ...hihihi




      OK bạn. Mình tiếp thu ở các chương sau. Chúc bạn có 1 buổi tối chơi vui vẻ
      Chương 4: Lấy Chồng, Làm Sâu Gạo

      Edit: Zinny
      Beta: Sand Võ


      Dung Tú được Dung Dịch dẫn vào trong điện, học theo điệu bộ Dung Dịch hành lễ với Hoàng hậu nương nương. Bấy giờ mới dám vụng trộm giương mắt lên nhìn lén.
      Chỉ thấy người phụ nữ ngồi phía mặc thân cung trang vàng chói, mái tóc búi cao, mặt mày như tranh vẽ, môi như nhụy hoa đào, cũng đánh giá , bà ta hẳn là Hoàng hậu nương nương.
      Hoàng hậu Trương thị xưa nay vẫn tương đối thương cháu này, lại thêm lần trước nghe vì chuyện của con bà, hại nàng rơi vào trong hồ, rồi sinh bệnh, trong lòng càng thêm thương xót nàng.
      Trong hai tháng qua bà ban tặng nàng rất nhiều đồ vật, chính là để đền bù lỗi lầm của con trai.
      “Tú Tú, nhanh lại đây với bản cung, để bản cung ngắm con cái nào.” Bàn tay búp măng nuột nà của Trương thị ngừng nhiệt tình vẫy gọi Dung Tú, vẻ điềm đạm hòa ái tràn đầy mắt.
      Dung Tú chớp mắt mấy cái, nhìn vị phu nhân trước mặt, lại quay đầu liếc Dung Dịch cha cái, đến khi ông gật đầu, mới bước lên.
      Trương thị thương xót vuốt đầu , nhìn bộ dáng Dung Tú, lại nghĩ tới người tỷ muội kết bái với mình. Hai mẹ con càng ngày càng giống nhau.
      Dung Tú bị Hoàng hậu vuốt như vậy, đột nhiên cảm thấy chính mình rất giống con chuột bạch được chủ nhân vuốt ve. định phản kháng, có điều đột nhiên liếc thấy đôi mắt lạnh lùng của Tô Cẩn Hạo, rùng mình cái, bất giác dựa vào gần Hoàng hậu hơn.
      “Dung Tú à, sau lễ cập kê năm nay, bá bá tìm cho con nhà chồng tốt nhé, có được ?” Hoàng hậu Trương thị mỉm cười nhìn , ra Dung Tú thích con trai bà, nó cũng phải biết. Tiếc là đáng thất vọng thay, thằng bé thích cháu bà.
      Nhưng dù có thế nào, nước phù sa cũng chảy ruộng ngoài. Đến lúc đó dùng thủ đoạn gì bà cũng phải bắt thằng con trai ra hồn của mình cưới Dung Tú.
      Dung Dịch vừa nghe Hoàng hậu vậy, mặt mày tái nhợt, chỉ sợ con mình lại như những lần trước, đòi gả cho Cẩn ca ca này nọ, vội vàng bước lên trước, bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương, Dung Tú hãy còn . Vẫn nên đợi hai năm nữa .”
      “Đúng vậy, đúng vậy. Cha con sai, con còn muốn ở bên cha thêm vài năm nữa.” Dung Tú lập tức tiếp lời, bảo lập gia đình sớm ư, dẹp . Còn bằng để ở nhà gây họa cho người cha Dung Dịch thêm vài năm, làm con sâu gạo vẫn sướng hơn làm vợ người ta chứ.
      Nét cười mặt Hoàng hậu nhạt vài phần, quay sang bảo hai đứa con trai: “Các con đưa Tú Tú ra ngoài chơi . Ta còn vài lời muốn với Dung đại nhân. Nhớ để ý chăm sóc con bé đấy.”
      Tô Cẩn Hạo lạnh lùng liếc Dung Tú cái, vung tay áo, lập tức nhấc chân bỏ . Ngược lại Tô Tích Lạc lại rất lịch thiệp chủ động tới kéo nàng, hai người cùng nhau bước ra ngoài điện.
      Trong điện, Hoàng hậu và Dung Dịch nhìn đều nhìn theo bóng dáng con mình, nét mặt trở nên nghiêm túc.
      Ra khỏi điện Phượng Nghi, ba người bước con đường trong ngự hoa viên. Tô Cẩn Hạo đằng trước, hai người Dung Tú ở phía sau vừa vừa chuyện.
      “Tú Tú, mẫu hậu vừa hỏi muội, muội muốn ở bên cạnh Dung đại nhân thêm vài năm nữa mới chịu gả sao?” Tô Tích Lạc mím mím môi, hỏi bâng quơ, khóe mắt lại có chút mệt mỏi nhìn Tô Cẩn Hạo phía trước.
      “Đúng vậy, sao huynh lại hỏi chuyện này?” Dung Tú vừa ngắm nhìn khung cảnh phía trước vừa trả lời. “Huynh biết chứ, dạo gần đây, muội chỉ người cha thân ái của muội thôi. Cho nên muội chưa muốn lập gia đình!”
      Tô Tích Lạc nghe vậy, hai hàng lông mày rũ xuống thành chữ “quýnh”. Mà Tô Cẩn Hạo phía trước lại “hừ” lạnh tiếng, bước nhanh hơn.
      [ chữ quýnh: 囧 ]
      Đúng lúc này, bóng đen đột nhiên vọt ra từ lùm cây, nhào thẳng về phía Dung Tú.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Gặp Phải Vận Cứt Chim

      Edit: Zinny
      Beta: Sand Võ



      Mắt Dung Tú nhoáng lên cái, trực tiếp bảo vệ trước ngực mình. Chậc, trước khi xuyên qua là sân bay, sau khi xuyên nơi đó đột nhiên có da có thịt, còn chưa đắc ý được mấy ngày, cho nên trong tiềm thức vẫn cho rằng hai ngọn núi kia so với khuôn mặt mình quan trọng hơn chút.

      Nhưng bóng đen kia công kích hai ngọn núi , cũng chẳng thèm động đến khuôn mặt nhắn của . Mà là vỗ cánh, sau đó bay lên đầu , coi mái tóc đen nhánh của như tổ chim, thong dong đậu lên.

      Nhìn kỹ mới thấy, đầu phải là con – quạ đen sao.
      “Mau, biểu ca, bắt thứ này xuống cho muội.” Dung Tú nổi da gà da vịt đầy mình, ý bảo Tô Tích Lạc nhanh đuổi con quạ đen hại người này .

      Tô Cẩn Hạo ngoái lại, thấy bộ dạng tức cười của Dung Tú lúc này, lỗ mũi hừ lạnh tiếng, thèm để ý đến bọn họ, mình bỏ trước.

      Ngược lại Tô Tích Lạc vội dùng tay xua đuổi, muốn xua con quạ đen bay khỏi đỉnh đầu . Tiếc thay con quạ đen rất cứng đầu cứng cổ, hoàn toàn coi Tô Tích Lạc ra gì. Ngược lại rất kiêu ngạo để lại đầu Dung Tú chứng cứ “Ta từng tới đây chơi” – bãi phân chim.

      o[╯□╰]o.

      Tô Tích Lạc khó xử nhìn Dung Tú, biết có nên cho nàng phũ phàng này .

      “Quác quác……” Quạ đen chiếm đóng đầu lại kiêu ngạo kêu vài tiếng, dường như rất đắc ý về kiệt tác của mình.

      “Biểu ca, huynh có dám thế, nhanh đuổi cái thứ đầu muội xuống chứ.” Dung Tú cuống cuồng giục , hai tay cũng túm chặt tay áo Tô Tích Lạc.

      “Ha ha…… Trẫm thấy cần Lạc nhi động thủ đâu.” Sau tiếng cười, hai người đàn ông bước ra từ lùm cây, người thân vàng chói, người kia thân áo cà sa.

      Ai ngờ quạ đen đầu Dung Tú vừa thấy chiếc áo cà sa, lại đập đập cánh, bay thẳng về phía vị hòa thượng, sau đó đậu tay hòa thượng “quác quác” thêm hai tiếng rất chi là đắc ý.

      “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

      “Dung Tú tham kiến Hoàng thượng.”

      Hoàng thượng mỉm cười, ánh mắt dừng người Dung Tú chút, sau đó lại trưng ra nụ cười chân thành quay qua với lão hòa thượng: “Ngộ Tuệ, lần này coi như ngươi thắng.”

      Lão hòa thượng kia chắp tay thành chữ thập, cũng nhìn Dung Tú vẻ cảm kích, chỉ có điều Dung Tú nhận được ánh mắt cảm kích này, cả người bỗng run rẩy đợt, việc gì mà tỏ vẻ ân cần, phải kẻ gian cũng là phường trộm cắp.

      “Lạc nhi, đưa biểu muội con rửa mặt chải đầu .” Hoàng thượng vung tay ra hiệu cho Tô Tích Lạc đưa Dung Tú xử lý đống phân chim đầu trước .

      “Dạ!” Tô Tích Lạc chuẩn bị dẫn Dung Tú , con quạ đen tay lão hòa thượng lại kêu “quác quác” hai tiếng, xem như chào hỏi Dung Tú.

      Dung Tú trừng mắt nhìn con quạ cái, bấy giờ mới cùng Tô Tích Lạc.

      Nhìn hai đứa xa, vẻ tươi cười chân thành mặt Hoàng thượng lập tức chuyển thành nghiêm túc, với Ngộ Tuệ: “Ngươi xác định con bé có năng lượng khác người thường sao.”

      “Đúng vậy!” Ngộ Tuệ chắp tay thành hình chữ thập,“Con quạ đen của ta cũng có linh tính, nó có thể cảm ứng được năng lượng kỳ lạ này. Cho nên ban nãy vị nương đó vừa lại gần, nó liền trực tiếp bay qua đó.” Ngộ Tuệ tới đây lại chắp hai tay thành chữ thập, vuốt ve quạ đen vô cùng thân thiết.

      Nếu Dung Tú biết chỉ vì con quạ đen này mà bị hại cả đời, lúc ấy nhất định xông tới, giết quách con quạ đen này cho xong.

      Lại , dọc đường Dung Tú bắt gặp những ánh mắt nóng bỏng của các cung nữ thái giám, thấy hơi khó hiểu. Sờ sờ khuôn mặt nhẵn bóng của mình, cũng phát có dị vật gì.

      “Biểu ca, sao những người đó cứ nhìn muội thế nhỉ.” Dung Tú kéo tay áo Tô Tích Lạc hỏi.

      Vấn đề này đối với loại người ôn hòa bậc nhất như Tô Tích Lạc mà , chính là lựa chọn khó khăn, mấp máy môi, chỉ vào tóc cực kỳ khó xử: “Cái đó……”

      Dung Tú chẳng hiểu ra sao, chuẩn bị dùng tay sờ thử, lại bị ngăn lại, “ đầu có phân chim!”

      o[╯□╰]o.
      Chương 6: Đây Phải Là Ghen

      Edit: Zinny
      Beta: Sand Võ


      Sau khi rửa mặt chải đầu, thay bộ quần áo khác, Dung Tú cúi gằm mặt bị cung nữ kéo đến trước mặt Tô Tích Lạc.

      “Tú Tú, muội sao thế?” Tô Tích Lạc ân cần hỏi.

      Dung Tú ủ rũ đương nhiên là vì chính mình vô cớ gặp phải vận cứt chim, êm đẹp lại bị con quạ đen ức hiếp. Giống quạ đen đều là điềm gở, còn bị dính cả bãi phân quạ, chẳng biết hôm nay còn gặp chuyện xúi quẩy gì nữa đây.

      Vừa nghĩ thế cảm thấy mí mắt mình bắt đầu giật, đầu tiên mí mắt bên trái giật hồi, sau đó mí mắt bên phải giật hồi, cuối cùng là cả hai mí mắt thi nhau giật theo quy luật.

      “Tú Tú, chúng ta phải nhanh thôi, yến tiệc sắp bắt đầu rồi.” Tô Tích Lạc vỗ vai , xem như an ủi.

      Dung Tú bị kéo , sau đó lại tới tẩm cung Hoàng hậu. Hôm nay Hoàng hậu mời toàn bộ người thân bạn bè tới tụ họp.

      Lúc Dung Tú bước vào đại điện, Dung Dịch trông thấy con mình, vội vàng tiến lên định kéo vào bàn tiệc. Nhưng Hoàng thượng nãy giờ vẫn hé răng lại lên tiếng: “Dung ái khanh, cứ để bọn trẻ ngồi bàn .”

      Hoàng thượng như vậy, Dung Dịch cũng thể nhiều lời, đành dặn dò con đôi ba câu, rồi để theo Tô Tích Lạc ngồi vào bàn Tô Cẩn Hạo phía bên kia.

      Nhìn bàn toàn những món ngon, mặt mày Dung Tú lập tức sáng lên. nhanh nhẹn nhấc đũa gắp con tôm phỉ thúy, có điều ngay lúc định bỏ tôm vào bát mình, lại bắt gặp ánh mắt khinh thường cay nghiệt của Tô Cẩn Hạo ngồi đối diện. Vì thế, đầu đũa Dung Tú khẽ chuyển, con tôm phỉ thúy kia liền chạy vào bát Tô Tích Lạc, “Biểu ca, ăn cái này .”

      Tô Tích Lạc tự dưng được quan tâm hoảng hốt liếc Dung Tú cái, bình thường những lúc thế này, biểu muội này nếu phải cố sức ăn ngấu ăn nghiến, ngừng gắp đồ ăn cho Tô Cẩn Hạo, còn chưa bao giờ hưởng thụ đãi ngộ thế này.

      “Sao vậy, huynh thích ăn tôm hả?” Dung Tú thấy Tô Tích Lạc động đũa, nghĩ rằng chàng ta thích ăn món này, vì thế lại gắp miếng thịt viên thủy tinh cho chàng ta, lại cười ngọt ngào, “Biểu ca, ăn món này xem.”

      Tô Tích Lạc kinh ngạc nhìn Dung Tú, nơi nào đó trong lòng bị “hành động thùy mị” của nàng lấp đầy, nhất thời khó có thể tiêu hóa mấy món ăn trong bát.

      Dung Tú thầm kêu khổ trong lòng, chàng ta là chủ nhà mà động đũa, chỉ là khách mà lại tự gắp đồ ăn cho mình cũng ngại .
      Tô Tích Lạc sau khi tỉnh táo lại, cũng rất lịch thiệp gắp miếng ngon nhất trong đĩa cá chép kho tàu cho Dung Tú xem như đáp lễ, bỏ vào bát : “Tú Tú, muội cũng ăn nhiều chút.”

      “Cảm ơn biểu ca!” Dung Tú quay sang cười ngọt ngào với Tô Tích Lạc, rồi lập tức quơ đũa.

      Tô Cẩn Hạo ngồi đối diện nhìn hai người bận rộn gắp thức ăn cho nhau, khóe mắt lạnh lùng, ánh nhìn cay nghiệt, chỉ hừ tiếng trong miệng.
      Đợi mọi người ăn được kha khá, thức ăn bàn lập tức được dọn xuống. Các cung nữ bưng lên rất nhiều hoa quả và các món nguội, Dung Tú bóc vỏ quả cam to, lại rất lễ độ tách nửa đưa cho Tô Tích Lạc, “Biểu ca, phần này cho huynh này.”

      Tô Tích Lạc nhận quả cam đưa, ngẩng đầu lại thấy Tô Cẩn Hạo nhìn chằm chằm phía này, vì thế : “Biểu muội, hay là bóc luôn cho hoàng huynh ta .”

      Dung Tú ngẩng đầu liếc Tô Cẩn Hạo cái, thèm nhìn đến ánh mắt lạnh nhạt của . “ có việc gì, Tam biểu ca toàn thân lạnh đến mức chảy cả nước rồi, huynh ấy cần ăn mấy thứ này đâu.”
      o[╯□╰]o.

      Khụ khụ khụ……

      Lúc này Hoàng thượng ngồi ở bàn gia trưởng hắng giọng cái, bắt đầu lên tiếng.

      “Hôm nay Trẫm muốn tuyên bố việc……” Ánh mắt Hoàng thượng đảo qua chỗ Dung Tú, sau đó lại liếc liếc Tô Cẩn Hạo, vẻ mặt vui vẻ chân thành : “Trẫm tuyên bố: Cẩn Hạo con ta thành hôn cùng thiên kim nhà Dung Thượng thư – Dung Tú, vào ngày mười lăm tháng tám.”
      Chương 7: Chuyến Dò Thám Kỹ Viện [Phần 1]

      Edit: Zinny
      Beta: Sand Võ


      Sau hôm từ trong cung trở về, Dung Tú lại có thêm thân phận, chính là vị hôn thê của Tam hoàng tử Tô Cẩn Hạo. Đối với việc Hoàng thượng cứng rắn bắt đội thêm cái mũ này, Dung Tú tỏ vẻ rất bị áp lực.

      Tên Tô Cẩn Hạo này được xưng là đệ nhất Lãnh Vương gia của Ninh quốc cơ đấy. Nếu mặt lạnh, vô tình là ưu điểm của , vậy khuyết điểm của cũng chính là hai điểm ấy. Có điều tuy như thế, tên Tô Cẩn Hạo này cũng vẫn có phần đông phái nữ ủng hộ. Các nàng dường như cũng có áp lực gì với ưu điểm này của Tô Cẩn Hạo.

      Dung Tú ở nhà trốn tránh vài ngày, lại trùng hợp gặp đúng ngày giỗ của người mẹ thân thể này. Dung Dịch vốn định cùng tới thăm mộ thắp nén hương, nhưng trong triều lại có việc hệ trọng, nên đành phải phái nha hoàn đưa thắp hương.

      Hai người tới nghĩa địa, Tiểu Thúy bị cát lọt vào giày, đau chân quá nên phải dừng lại, ngồi xổm xuống để dốc cát ra khỏi giày.

      Dung Tú đứng trước phần mộ, ý nghĩ biến chuyển rất nhanh, cuối cùng ra vẻ đau khổ vô biên, quỳ xuống, “Mẹ ơi……”

      Tiểu Thúy ngẩng đầu nhìn tiểu thư nhà mình cái, tuy rằng biết nàng bị mất trí nhớ, nhưng cái tên đề bia mộ kia hình như là nam giới mà, thế nào cũng có khả năng vừa mở miệng gọi “Mẹ ơi……” chứ.

      Tiểu Thúy yếu ớt mở miệng : “Tiểu thư, phải cái này, là cái kia mà.” Tiểu Thúy chỉ vào ngôi mộ cách đó xa.

      Dung Tú oán hận trừng mắt nhìn nàng ta cái, sao sớm. Còn lãng phí mấy giọt nước mắt mất nửa ngày mới nặn ra được, có lời.

      đường về nhà, Dung Tú lại kéo Tiểu Thúy đến tiệm may mua hai bộ nam trang, sau đó cực kỳ thần bí kéo nàng vào ngõ hẻo lánh, bắt nàng thay quần áo.

      Trong ngõ truyền đến tiếng thay quần áo sột soạt.

      “Tiểu thư, nếu lão gia mà biết chắc chắn giết Tiểu Thúy mất.” Tiểu Thúy ai oán, áo khoác người bị tiểu thư nhà mình lột ra.

      sao đâu, có ta chống đỡ cho ngươi. Cha ta mà dám giết ngươi, ta …… đem con ngựa quý của ông ta bán.” Dung Tú ngừng tay thay xong quần áo cho nàng, lại tự thay quần áo của mình.

      Trước kỹ viện lớn nhất kinh thành, “phạch” tiếng chiết phiến mở ra, trước cửa xuất hai thiếu niên tuấn tú.

      “Tiểu…… Công tử, chúng ta tới đây làm gì?” Tiểu Thúy sợ hãi nhìn tấm biển đề ba chữ thiếp vàng “Mặc Vân Các”.

      “Đương nhiên là tìm cái Hạ Quán Linh kia rồi. “ Dung Tú lấy quạt che mặt, hạ giọng đáp.

      “Công tử, cậu đừng phí công vô ích. Hạ Quán Linh căn bản rời bỏ Vương gia đâu, nàng ta thích Vương gia, hết sức thích là đằng khác.” Tiểu Thúy kéo tay áo Dung Tú .

      “Xì…… Ai ta muốn ép Hạ Quán Linh rời .” Dung Tú hơi dùng lực rút tay áo khỏi bàn tay của Tiểu Thúy, “Ta ta…… Dù sao ta cũng định ép ta rời .”

      Hai người vừa dứt lời, liền có ăn mặc hết sức lộ liễu bước tới nghênh đón, hai tay còn sờ soạng khắp người . Dung Tú bị nàng ta sờ, cả người nổi đầy da gà, nhưng lại thể phát hỏa. Đành phải uyển chuyển : “Vị tỷ tỷ này, bọn tôi tới tìm ma ma của các người.”

      kia liếc thêm cái, lúc này mới thướt tha cất bước bỏ . Phỏng chừng là gọi tú bà tới.

      Dung Tú kéo theo Tiểu Thúy, chỉ dám đứng đợi ngoài hiên Mặc Vân Các, nhưng đợi nửa ngày cũng thấy tú bà tới, đợi được thêm nữa, liền kéo tay Tiểu Thúy trực tiếp xông vào trong.

      ngờ, vừa nhấc chân, liền nghe thấy có người lạnh giọng gọi từ phía sau. “Sao ngươi lại tới đây?”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Chuyến Dò Thám Kỹ Viện (2)

      Edit: Zinny
      Beta: Sand Võ


      ngờ, vừa nhấc chân, liền nghe thấy có người lạnh giọng gọi từ phía sau. “Sao ngươi lại tới đây?”

      Dung Tú kêu khổ trong lòng, ngờ ở đây cũng đụng phải gã núi băng này. Sau đó làm bộ lấy lòng quay đầu lại, chỉ thấy Tô Cẩn Hạo giống như khối băng ngàn năm, khắp người tỏa ra hơi lạnh nhìn mình chằm chằm, mà Tô Tích Lạc phía sau Tô Cẩn Hạo vừa thấy mỉm cười ôn hòa như hoa lê mùa xuân, trong trắng, tinh khiết.

      Dung Tú nghĩ thầm, hai em nhà này kẻ giống mùa đông, người giống mùa xuân. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Tô Cẩn Hạo chắp tay sau lưng, lạnh lùng liếc cái, cất lời: “Ngươi tới đây tìm Quán Linh chứ gì.”

      “Xì! Mặc Vân Các này lớn như vậy, dựa vào cái gì ta nhất định phải tìm Quán Linh gì kia.” Dung Tú ngờ gã núi băng này vừa mở miệng cái gì mà Quán Linh, gọi phát buồn nôn. Có điều vừa mở miệng vạch trần mục đích tới đây, chuyện này cũng khiến hơi khó chịu.

      Tô Cẩn Hạo mỉa mai nhìn Dung Tú cái, lại lạnh lùng mở miệng, “Nếu ngươi còn muốn lén lút làm mấy chuyện mờ ám với nàng, Tô Cẩn Hạo ta tuyệt nhân từ nương tay.”

      “Xí! Ai muốn làm chuyện mờ ám với nàng ta?” Dung Tú trừng mắt nhìn cái, sau đó kéo tay Tiểu Thúy, chuẩn bị rời . ngờ lại bị Tô Tích Lạc chặn lại, “Huynh, đệ cảm thấy giữa hai người bọn huynh khẳng định có hiểu lầm gì đó. Nếu như vậy, bằng hai người cùng ngồi xuống giải thích cho ràng, tránh cho về sau lại gặp phải nhiều phiền toái cần thiết.”

      “Hừ!” Tô Cẩn Hạo hừ tiếng, liền phất tay áo trước. Mà Dung Tú cũng bị Tô Tích Lạc kéo theo sau.

      Trong gian phòng, khói đàn hương phảng phất lượn lờ, vách tường còn treo vài bức tranh thuỷ mặc.

      “Dung tiểu thư, mời uống trà.” Ngón tay thon dài nõn nà của Hạ Quán Linh bưng ly trà đưa cho Dung Tú. Lúc này Dung Tú mới hổ thẹn ngẩng đầu nhìn Hạ Quán Linh.

      đôi mắt trong veo, giữa hai hàng mày liễu là nốt mỹ nhân chí đỏ.

      Mái tóc đen như thác nước trút xuống, sợi dây cột tóc quấn hờ bên .

      Vòng eo như liễu, từng bước như thướt tha theo gió.

      “Ây da.” Dung Tú thở dài trong lòng, vội vàng cúi đầu xuống. Chưa cần những thứ khác, chỉ riêng cái tên cũng thua nàng ta tan tác rồi.

      Người ta gọi là Hạ Quán Linh, người cũng như tên. Còn tên Dung Tú, đọ nổi mà.

      Chênh lệch đến thế, chẳng trách gã núi băng kia thích nàng ta đến vậy, chính mình là , thiếu chút nữa cũng phải lòng nàng ta rồi.

      “Cảm ơn!” Dung Tú lịch cám ơn, sau đó vội dịch mông, ngồi vào bên cạnh Tô Tích Lạc, nhường lại vị trí vừa rồi của cho Hạ Quán Linh.

      Hạ Quán Linh mỉm cười, cũng khách khí ngồi xuống.

      ! Các ngươi tới đây làm gì?” Tô Cẩn Hạo mở miệng, con ngươi lạnh lùng lộ vẻ dò xét nghi ngờ. Từ sau vụ biểu muội này bắt cóc Hạ Quán Linh lần trước, liền phái người trông coi Mặc Vân Các nghiêm ngặt, phòng ngừa những chuyện tương tự phát sinh.

      Dung Tú cúi đầu suy xét lát, sau đó ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ kiên quyết như hùng ra chiến trận, cao giọng đáp: “Ta tới đây là muốn nhờ Hạ nương giúp ta chuyển lời cho huynh.”

      “Chuyển lời gì?”

      huynh nhanh chóng hưu ta .” Dung Tú vất vả mới ra được mấy lời nghẹn trong lòng, sau đó liền cảm giác cả người nhõm hơn nhiều.

      [ hưu: bỏ vợ, đuổi vợ về nhà cha mẹ ruột ]

      Ba người còn lại mỗi người vẻ nhìn .

      Trong con ngươi lạnh như băng của Tô Cẩn Hạo thoáng vẻ hoài nghi, sau đó lập tức trở lại bình thường, muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với ư, sẵn lòng phối hợp.

      Đôi mắt trong veo của Tô Tích Lạc lại có chút nghi hoặc, có điều lời nàng , vẫn có phần tin tưởng.

      Ánh mắt sáng ngời của Hạ Quán Linh liếc nàng cái, khóe miệng hơi cong lên.

      “Quán Linh, nàng lấy chút rượu lại đây.” Tô Cẩn Hạo khẽ mấp máy đôi môi mỏng, thản nhiên . Ngươi muốn giả bộ, ta lột cái mặt nạ giả dối của ngươi xuống.
      Chương 9: Rượu vào lời ra

      Edit: Zinny
      Beta: Sand Võ


      “Quán Linh, nàng lấy chút rượu lại đây.” Tô Cẩn Hạo khẽ mấp máy đôi môi mỏng, thản nhiên . Ngươi muốn giả bộ, ta lột cái mặt nạ giả dối của ngươi xuống.

      Hạ Quán Linh mỉm cười, sau đó đứng dậy, sai người lấy vò Nữ Nhi Hồng.

      Tô Cẩn Hạo đuổi Tiểu Thúy ra ngoài, rồi rót cho ba người bọn họ mỗi người chén.

      “Ta biết uống rượu.” Dung Tú vội xua tay, đùa chứ chính là cái loại “ ngụm say” trong truyền thuyết đấy, chỉ cần nhấp ngụm , đúng ngụm , là có thể khiến từ thục nữ thành kẻ điên ngay.

      “Uống!” Tô Cẩn Hạo liếc cái, sau đó im hơi lặng tiếng đẩy ly rượu tới trước mặt .

      “Ta biết uống rượu. Nhưng nếu huynh có thể đồng ý với ta việc, ta uống chén này.” Dung Tú cắn cắn môi, gã núi băng này quá đáng hận rồi.

      Tô Tích Lạc ở bên cạnh lặng lẽ kéo tay , ý bảo uống được cần miễn cưỡng.

      “Được! Ngươi !” Tô Cẩn Hạo khẽ liếc mắt, lại muốn xem nữ nhân này rốt cuộc có bản lĩnh gì.

      “Sau khi ta uống ly rượu này, ngày mai huynh phải tới gặp phụ hoàng huynh xin ý chỉ, muốn lấy ta.” Dung Tú nhìn chằm chằm vào , đôi mắt sáng như đuốc.

      “Được!” Tô Cẩn Hạo gật đầu, hôn này cũng đâu có muốn.

      Hạ Quán Linh bên cạnh luôn chú ý tới biểu tình của hai người, sau khi thấy vẻ khinh thường hiển gương mặt Tô Cẩn Hạo, tâm trạng của nàng cũng tốt hẳn lên. Xem ra ngày mà nàng luôn mong chờ cũng sắp tới rồi.

      Dung Tú cắn răng cái, dậm chân cái, nhắm mắt lại, bộ dạng đau khổ uống ngụm rượu. ngờ lại bị nghẹn, phun ra nửa.

      biết uống đừng uống.” Tô Tích Lạc ân cần , rút khăn từ trong tay áo, nhàng đưa .

      Dung Tú cầm khăn tay lau qua loa, sau đó lại nâng ly rượu kia lên, ngửa cổ, nhanh như chớp nuốt xuống bụng.

      Tô Tích Lạc nhìn hai gò má đỏ ửng của , khẽ nhấp môi, cúi đầu hơi uống cạn ly rượu. Rượu này quả thực rất mà.

      “Ta uống xong rồi.” Dung Tú giơ ly rượu thấy đáy tới trước mặt Tô Cẩn Hạo, sau đó tầm mắt trở nên mơ hồ, dường như thấy Tô Cẩn Hạo nhếch miệng cười lạnh.

      ổn, lại sắp say rượu giở chứng rồi. Dung Tú thầm véo đùi mình, làm cho tinh thần tỉnh táo lại, “Ta làm theo lời huynh , huynh cũng phải giữ đúng lời hứa của mình.”

      “Chuyện đó là đương nhiên.” Tô Cẩn Hạo lạnh lùng liếc nàng cái, sau đó nâng ly rượu trước mặt mình, hơi uống cạn.

      “Vậy…… tốt rồi!” Nghe được lời cam đoan của , Dung Tú nhõm thở phào. Đúng vào lúc này, mí mắt dần trở nên nặng trĩu. Buồn ngủ quá, nghiêng ngả, dựa đúng vào người Tô Tích Lạc.

      “Ừm, cái gối ôm này dễ chịu .” tự lẩm bẩm, sau đó nghiêng người, hai tay trực tiếp trượt tới cổ Tô Tích Lạc, liều mạng ôm.

      Tô Tích Lạc thấy Dung Tú đột nhiên nhiệt tình như vậy, người cứng đờ , chỉ cảm thấy mùi thơm dìu dịu tràn vào mũi, cơ thể bắt đầu có phản ứng. Khốn nỗi nhìn sang Tô Cẩn Hạo bên cạnh, chỉ có thể liều mạng kiềm chế. Nàng là Vương phi sắp cưới của hoàng huynh mình kia mà.

      khẽ đẩy ra, có điều bị Tô Tích Lạc đẩy, Dung Tú cũng rất bất mãn. liều mạng mở to hai mắt của mình, mơ màng nhìn thấy gương mặt tuấn tú. hi hi cười ngây ngô, lại bắt đầu lẩm bẩm: “Ô, sao tự nhiên lại biến thành đẹp trai thế này.”

      xong, cả người bám chặt vào Tô Tích Lạc như con bạch tuộc, còn ngừng cọ cọ .

      Tô Cẩn Hạo đối diện sa sầm mặt, bỗng nhiên đứng bật dậy……
      Chương 10: Rượu Vào Lời Ra [Phần 2]

      Edit: Zinny
      Beta: Sand Võ


      Tô Cẩn Hạo đối diện sa sầm mặt, bỗng nhiên đứng bật dậy, bước tới kéo Dung Tú tách khỏi Tô Tích Lạc. Tuy vốn chẳng thích thú gì nữ nhân này, nhưng nhìn nàng ta ngọ nguậy người đệ đệ mình như vậy, trong lòng vẫn thấy khó chịu.

      “Ừm, cần. Ngươi làm gì thế?” Dung Tú bị giữ lại vẫn cố sống cố chết muốn vươn qua ôm Tô Tích Lạc. “Ngươi buông ra, đừng chắn ta ngắm mĩ nam.” Dung Tú say rượu phát điên, hất tay Tô Cẩn Hạo, sau đó lại tiếp tục cọ vào người Tô Tích Lạc.

      Thân thể Tô Tích Lạc cứng đờ, dám đứng dậy. có thể cảm giác ràng khi thân mình mềm mại của Dung Tú dựa vào mình, cơ thể có biến hóa.

      “Dung nương, uống say rồi. Ngài ấy là Lục Vương gia, đâu phải Tam Vương gia.” Hạ Quán Linh khẽ kéo, khéo léo nhắc nhở.

      “Tam Vương gia……” Dung Tú nghiêng đầu, mở mắt to, nhìn mặt Tô Tích Lạc, sau đó cười ngu, “Ha ha…… Mĩ nam, may mà huynh phải gã núi băng kia. Nếu muội thích huynh đâu.”

      Tô Cẩn Hạo nghe nàng những lời này, sắc mặt càng thêm xám xịt. Đáng giận, sau lưng nữ nhân này dám gọi như vậy. Còn thích gì nữa chứ, khi trước chẳng phải ngày nào nàng cũng lẽo đẽo theo sau , luôn miệng gọi Tô ca ca đấy sao.

      Đàn ông đều mắc tính xấu, người phụ nữ trước đây từng thích họ, ngày kia đột nhiên thích nữa, khẳng định họ giống như bị ai giẫm vào đuôi, trong lòng tuyệt đối thoải mái.

      tiến lên, hơi dùng sức, kéo mạnh Dung Tú ra khỏi người Tô Tích Lạc. Ngón tay thon dài sạch nắm chặt cằm nàng, “Vậy bổn vương hỏi ngươi, người ngươi thích là ai?”

      “Đau……” Dung Tú bị đau khẽ rên tiếng, mở to mắt nhìn Tô Cẩn Hạo trước mặt, dùng sức đẩy ra, thất tha thất thểu trở lại bàn, đứng ghế, hai tay khua khuắng, lớn tiếng hát: “Mười người đàn ông, bảy gã là ngốc, tám tên là đần, chín thằng chỉ giỏi phá hoại, còn sót lại mỗi chàng đáng để , tỷ muội mau tiến tới tấn công nào, kể cả phải ngon ngọt, phải lừa chàng tới đây, hảo hảo thương, quyết cho chàng chạy thoát.”

      [ Bài hát “Tỷ muội cùng tiến lên nào”: - Bản này mình thấy sub hay nhất nên để]

      Những người ở đây nghe nàng hát đều nhướng mày, bọn họ hiểu nàng hát cái mô tê gì.

      “Tô Cẩn Hạo, ngươi là đồ tinh hại người. Bà đây thấy ngươi ngứa mắt lâu rồi. Ngươi ngươi thích nàng ta……” Dung Tú chỉ vào Hạ Quán Linh, tiếp: “ cưới nàng ta về nhà, thế mới là đàn ông.” Dung Tú xong, hai tay lại múa loạn lên, xem ra đúng là say rượu phát điên.

      Hạ Quán Linh nghe xong, trong mắt như có gì đó lóng lánh. Đúng vậy, nàng chờ đợi ngày này rất lâu rồi. Tô Cẩn Hạo bên cạnh cũng suy sụp ngồi xuống. vẫn muốn cho Quán Linh danh phận chính phi, hiềm nỗi vì xuất thân của nàng, phụ hoàng mẫu hậu nhất định tán thành.

      Cho nên mới kéo dài lâu như vậy, muốn đợi đến ngày tự mình có thể làm nên nghiệp lớn, sau đó lại đến xin phụ hoàng mẫu hậu cho phép, giờ nhìn lại, hại Quán Linh rồi.

      “Ngươi đừng có cảm thấy oan ức, ra bà đây còn oan hơn Đậu Nga đây.” Dung Tú chỉ vào mặt Tô Cẩn Hạo, “Mọi người đều ta thích ngươi, bà đây thích ngươi bao giờ chứ……” Câu kế tiếp còn chưa dứt, chân trượt cái, suýt nữa té từ ghế xuống.

      Cũng may Tô Tích Lạc bên cạnh đỡ kịp, liền rúc vào lòng cuộn người lại ngủ.

      “Ca, đệ đưa muội ấy về nhà.” Tô Tích Lạc ôm , nhấc chân rời .
      Aliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :