1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương phi! Nàng háo sắc!!! - conangcatinh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Vương Phi! Nàng Háo Sắc!!!

      Tác Giả : conangcatinh (Lê_Anh)

      Tình Trạng : Nghĩ và Viết

      Thể Loại : Cổ Đại + Xuyên , Sủng, Hài.

      *Cảm phiền mang thành quả của Tác Giả khi chưa được phép nhé ^^!tks

      Vương Phi ! Nàng Háo Sắc !

      Giới Thiệu:

      Chỉ vì nguyên nhân ,nàng xuyên về cổ đại.

      Ở đây,chỉ vì chút tò mò nàng gặp biết bao rắc rối. Cuối cùng gặp phải vận may kinh thiên gì nàng lại trúng tuyển Vương Phi ?

      Lại tên nhị vương gia kia rốt cuộc có vì chiếc áo mà tính nợ với nàng ? Thêm nữa, Vì sao càng ngày nàng càng muốn bên cạnh ,hưởng thụ chăm sóc của ?

      Đoạn :

      Sáng ngày sau tân hôn :

      Mở mắt thấy gương mặt hoàn mỹ, nàng kiêng dè xoa tay nắn

      " ganh tị nha"

      cười

      "Thích?"

      Nàng lòng đáp

      "Đúng vậy,rất được đó"

      Lời dò xét

      " là của nàng...chịu ?"

      Nàng háo sắc mừng rỡ

      "Là ?"

      nghiêm nghị gật đầu

      ""

      'Đoàng' ra phải mơ gặp mỹ nam,mà đụng phải ôn thần buổi sáng.Nàng...Co chân bỏ chạy.

      Lời của tác giả : Truyện cực kì sủng + hài, bạn nào thích ngược mời nơi khác.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Mở Đầu:

      Dương Hà Tâm,vốn là nhi cha mẹ,được Thầy Dương Kì danh Huệ Duyên ở chùa Tịnh Vân nhặt được bên gốc cây, nức nở kêu gào vì đói.

      cá tính hoạt bát nhanh nhẹn,ngày thường hay giúp các chú tiểu làm những việc ,với đôi tay gầy lại có nghị lực bền bỉ.

      Từ lúc lên Năm, được Thầy Dương Kì dạy võ phòng thân,nhưng cũng vì tinh nghịch,gây ra biết bao rắc rối cho người khác.

      Đến năm mười bảy tuổi, được chuyển đến Am Tịnh Huệ của các vị nữ tu.Ở đây,chỉ vài ngày ngoan ngoãn,cá tính của lại được bộc phát,và số phận hoàn toàn thay đổi sau cú ngã tinh nghịch.

      (Dùng ngôi từ theo hoàn cảnh nhé mọi người, tại dùng từ '' Xuyên rồi dùng từ 'Nàng'!

      *Chương 1 : Tai Nạn...Xuyên ?

      "Cố lên, chút nữa là được rồi."

      Dương Hà Tâm vẫn thầm ra sức trèo lên cao để hái cho được quả Đào .Với độ cao khoảng 4-5m tuy thể làm khó được, nhưng vấn đề đáng ở đây là ngự nhánh ,với trọng lượng của người 17 tuổi, đó vẫn là nguy hiểm.

      "A..hái được rồi,ngon quá" Cầm trong tay trái Đào đỏ mọng, rời khỏi chỗ nguy hiểm,chân đứng vào nhánh vững chắc gần thân cây để thưởng thức ngay thành quả vừa đạt được.

      Tay ôm vào thân cây,tay cầm trái Đào ăn ngon lành,bao nhiêu đó cũng đủ làm hạnh phúc.Nhưng....cảm giác nhồn nhột cánh tay,làm rợn cả người,chau mày dừng hành động nhai Trái Đào. nhìn tay mình, mặt lúc này còn giọt máu.

      "Ôi trời ơi, Sâu.." sợ hãi làm mất bình tĩnh vốn có, cố ném cánh tay,để con vật kia rơi ra,nhưng đồng thời cũng rời chỗ dựa và... rơi cách tự do.

      "A...a..a" Hét to với công suất khủng bố tai người,Dương Hà Tâm trong lòng từ sợ hãi từ từ bình tĩnh lại nghi hoặc 'Kì lạ,cao chỉ 3-4m, vì sao rơi nãy giờ mà chưa chạm đất? Hay là như trong phim,có đẹp trai đỡ mình?' Mỉm cười thầm khoái chí, mở dần mắt mình,biết đâu lại nhìn được đẹp trai? Nhưng ....quá thất vọng.

      "Á, phật ơi độ con" Vừa mở ra,đập vào mắt là gian trống,chỉ có điều vẫn nhận ra chính là...mình vẫn rơi.

      *

      *

      *

      dám tiếp tục nhìn cảnh tượng trước mắt,Dương Hà Tâm thầm cầu nguyện với Đức Phật.Bỗng dưng cơ thể đau rát,dường như có cọ sát nào đó làm rách nát từng mảnh da,chắc có lẽ là chảy máu.

      Cắn răng cố chịu cơn đau nhức,Dương Hà Tâm vẫn nhắm nghiền đôi mắt mình,sợ rằng khi mở ra,nơi ở lại là địa ngục.

      Cảm nhận mình có khả năng rơi nữa,đôi tai lắng nghe từng thanh xung quanh,chỉ nghe được tiếng gió thổi nhè ,cơ thể đong đưa chứ rơi như khi nãy.Mắt từ từ mở,khung cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ,chỉ có điều rất an tâm...Đây phải địa ngục.

      Thở mạnh ra cái,dự định cử động nhưng...hoàn cảnh đau lòng, bị treo lơ lửng,chân đụng đất,tay thể chạm vào bất cứ thứ gì xung quanh vậy...làm sao mà xuống đây?

      Tay chân cử động mãnh liệt để tìm cách thoát,từ phía sau tai, thanh vải rách làm mừng trong lòng,cử động càng hăng say hơn và...toẹt.

      lại rơi tự do xuống,nhưng lần này cao chỉ vừa 1m, làm tứ chi tổn thương,chỉ có....ừm,cái áo rách nát cả hai tay,lưng áo xẻ làm đôi thành 2 mảnh.

      Nhìn xung quanh cẩn thận,chắc chắn là ai xuất đột ngột, cởi áo,xé những mảnh ở tay để buộc lại phần lưng rồi mặc lại.

      Bây giờ mới quan sát kĩ xung quanh,chỗ này chỗ nào vậy? Sao chưa từng gặp? Dưới chân núi cũng như vậy.Ngơ ngác về phía trước,nhìn lúc này tựa như kẻ ăn mày hơn kém,vì đầu tóc khi rơi xuống,những nhánh cây tạo mod như ổ gà có hai.

      ra đường,Dương Hà Tâm chết trân nhìn cảnh vật xung quanh,những người qua lại cố tránh né như sợ chạm vào ...quái vật.Nhìn chật vật bẩn thỉu,máu khô lại tạo thành những mảng đen,rất ấn tượng đủ chất để gia nhập vào cái bang hội.

      "Ở đây đóng phim gì mà phim trường hoành tráng vậy? Nhìn mà chẳng thấy đạo diễn đâu hết?" Nhập tâm xem xét tình cảnh trước mắt, để ý đến cỗ xe ngựa tiến về phía mình,cho đến khi nghe tiếng quát " Tên ăn mày,muốn tìm chỗ chết cũng đừng ăn vạ trước xe của đại gia ta"

      Dương Hà Tâm vừa quay lại thấy cái roi nể tình phi về phía mình,nhanh chân nhảy sang đường tránh kịp,chiếc xe chạy ,chỉ để lại tiếng lọc cọc vang dội.

      "Chết tiệt,Tôi kiện ông cố ý gây thương tích cho người khác,đóng phim thôi mà,làm gì mà tỏ vẻ đại gia? Đại phá gia có,hứ" Bức xúc mắng nhiếc, nhưng chiếc xe chạy xa rồi,chỉ có ánh mắt của mấy người đường có vẻ nghi hoặc,có vẻ thương tiếc,làm cũng chẳng hiểu gì cả,hình như có cái gì đó đúng ở đây.

      Rời khỏi những cảnh náo nhiệt,Dương Hà Tâm đến thôn làng có vẻ nghèo nàn chút,vừa mệt vừa đói, tham thầm 'Ông trời ơi,cái này là sao hả? Cứ như ở cổ đại vậy..Khoan ...cổ đại? Là cổ đại sao? Đừng...đừng như mình nghĩ,đây...đây là mơ thôi,tỉnh rồi hết mà' Vừa thầm tự nhủ,tay đưa lên mặt nhéo " Ây da,đau quá...đau? phải mơ?"

      Tự an ủi mình,lại nhìn thấy có phụ nhân trung niên tới, bèn chặn đường hỏi "Bác..à ,vị này cho con hỏi,năm nay là năm nào ạ?" Nắm tay phụ nhân, rung , sợ hãi bắt đầu nhóm lên "À nương chắc từ nơi khác tới? Đây là thời Kiến Nguyệt,do Vua Hàn Ngôn Duẫn hiệu Tự Đế trị vì"

      Dương Hà Tâm sững sờ,như tin vào tai mình nữa. Cổ Đại sao? Trời ạ,vì tham ăn nhoi,và sợ hãi yếu ớt đó mà thành...Tai Nạn Xuyên , xuyên ? mình bóng? Đây là...kỳ tích,hay gọi là nghiệt ngã đây?

      Như cạn cả sức lực, gục ngã.Trước khi vào hôn mê, vẫn nhủ thầm 'Mơ thôi,tỉnh lại là ổn,ngủ giấc nào,mệt mỏi quá'

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      *Chương 2: Lột Xác thành Cổ Nhân.

      (Dùng ngôi 'Nàng' nhé ^^!)

      Khi nàng tỉnh lại là hai ngày hôm sau.

      Phụ nhân trung niên tên là Lăng Viên,là thợ may giỏi ở kinh thành,vì có việc nên trở về quê cũ và may mắn cứu giúp nàng.

      Sau khi bình tĩnh từ từ chấp nhận rằng mình xuyên ,Dương Hà Tâm tự an ủi,ở thời đại nàng cũng chỉ thân mình,luyến tiếc nhất là tình cảm và công ơn của các sư thầy,sư .

      Nhờ giúp đỡ của Lăng mẫu,nàng tại có mặt tại gia trang của bà.Hồi phục thể lực cùng tắm rửa sạch , Lăng Mẫu cũng may xong bộ y trang cho nàng,chỉ có điều...nàng biết cách mặc.

      thời gian khá dài chật vật với y phục,nàng ngại ngùng bước ra với gương mặt đỏ hồng e thẹn...Nàng thể tự mình xử lý.Bật cười với dáng vẻ đáng đó,Lăng mẫu sai nha hoàn giúp nàng vào thay và chỉnh chu thêm mái tóc.

      Gần canh giờ (2 tiếng) lại lần nữa bước ra,Lăng mẫu đặt ly trà trong tay xuống,bước tới nắm tay ngắm nhìn nàng "Ôi.. Là nương rất khả ái, xem...Y phục này rất hợp với con nha"

      thân màu xanh nhạt, y phục khéo léo ôm sát vào thân tạo dáng người xinh đẹp,chiếc thắt lưng tinh tế với những hoa văn đơn giản nhưng tỉ mỹ,bao quanh vòng eo nhắn,tay áo được thiết kế với tầng ngắn mỏng manh lay lay theo từng cử động,ống tay chỉ vừa thoáng chạy dài rồi túm lại ở cổ tay bởi sợi tơ thắt hình bướm.

      Mái tóc nữa được cài bởi cây Trâm thanh ngọc,tương xứng với y phục của nàng.Đuôi tóc phần búi gọn và nửa phần sau được thả tự do,gợi lên nét huyền ảo mơ hồ,tương xứng với gương mặt tròn mũm mỉm. mỹ lệ nhưng làm người khác thích thú vì đáng .

      Dương Hà Tâm cảm động,ở nơi xa lạ này,lại có người quan tâm nàng như vậy,bất chợt vành mắt đỏ lên,Lăng mẫu cuốn quýt "Nào, ngoan nào, cho ta nghe có chỗ nào khiến con thoải mái? Hay con thích bộ trang phục này?" Từ trong lòng,bà cảm thấy thích với dáng người nhắn này, cảm giác thương của tình mẫu tử dâng lên trái tim.

      " ạ, rất đẹp ạ, con chỉ cảm thấy con rất may mắn vì gặp được người" Nàng rơi những giọt nước mắt chân thành làm lòng Lăng mẫu cảm động. Bà mất phu quân khi còn son trẻ, mình bóng có mụn con để an ủi, tình mẫu tử luôn tha thiết dâng trào trong lòng.

      Sau khi biết về gia thế, nàng là nhi cha mẹ,vì tai nạn mình lưu lạc nơi đây, ai quen biết, nhờ ơn cứu giúp của bà mà nàng được tái sinh lần nữa. Lăng mẫu càng thêm thương,và may mắn thứ hai nàng nhận được là thân phận nghĩa nữ.

      Ba ngày sau,khi hoàn thành mọi việc,Lăng mẫu đưa nàng trở về Lăng gia trang ở kinh thành. tại nàng thân phận mới, Lăng đại tiểu thư Lăng Lạc Nhân,ý muốn nàng luôn được sống vui vẻ hạnh phúc.

      Từ đây có mái ấm, có người mẹ thương, có phải ông trời thương xót nàng, muốn cho hạnh phúc mà nàng hằng mong ?

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      *Chương 3: Lạc Nhân xuất trang.

      Chỉ trong thời gian ngắn Lăng Lạc Nhân thích nghi được hoàn cảnh của thế giới thời này, bên cạnh đó, tin tức nàng cũng cập nhật tuy nhiều, nhưng cũng đủ để hiểu biết.

      Thế giới tại được phân chia làm bốn quốc gia, Đông Hồ,Tây Đô, Bắc Kỳ và nơi nàng tái sinh là Nam Việt, trong tứ quốc cường thịnh nhất.

      Với nền kinh tế vững chắc, vị vua minh tài trí,thần dân lòng, lãnh tướng oai hùng và đội binh tinh nhuệ có đoàn kết nhất thống, Nam Việt đứng vị trí bá chủ cường quốc, những mối nguy hiểm rình rập vẫn chưa dám biến động trong 3 năm qua.

      Để đạt được yếu tố cần kể đến những người đứng đầu mang tầm quan trọng sâu sắc.

      Kiến Nguyệt năm thứ ba,Vua Tự Đế Hàn Ngôn Duẫn kế vị năm 18 tuổi, đến nay được 6 năm. Bốn năm trước Đông Hồ bị đánh bại xin hàng. Nhờ tài trí cải cách hành chính, kinh tế từng bước hồi phục càng thêm vững chắc. Nhân dân áo ấm cơm no, quan viên trong sạch. Dân giàu nước mạnh là chính sách được đề ra.

      Triều đình, Hàn Ngôn Duẫn mệnh danh 'Hồ Vương',với trí tuệ hơn người làm bá quan văn võ nể phục. Có công thưởng, có tội thẳng trừng,xưa nay chưa từng bao che hay xử sai người vô tội.

      Công đầu chiến mã, Nhị Vương Gia Hàn Lãnh Thiên.

      Năm 13 tuổi, bắt đầu tham gia vào nghị luận quân chiến trường. Với tài trí cơ mưu lãnh binh xuất trận,các tướng quân khỏi khâm phục ngợi khen, vào trận như mãnh thú oai hùng uy phong làm quân thù khiếp sợ với danh 'Sát Vương'.

      Hàn Lãnh Thiên còn là trong bảy đệ nhất mỹ nam tứ quốc,có sức mạnh vô song, ánh mắt lạnh lùng làm lòng người khiếp đảm. Gương mặt đẹp tựa thiên tiên khiến mỹ nhân tương tư vô số,nhưng nghe đâu có lời đồn, ...chỉ thích nam nhân =.=

      Vị còn lại Tam Vương Gia Hàn Khiết Luân được thiên hạ phong danh 'Bá Vương'

      Từ được bảo vệ thương của hai vị huynh trưởng, tạo nên tính cách ngang tàng bá đạo. Mưu trí xảo huyệt,thông minh gian trá cùng tướng mạo vô cùng tuấn Hàn Khiết Luân xem ai ra gì, phần cũng là vì có bản lãnh thực .

      Trong kinh thành, hai phần ba các mối làm ăn điều do Hàn Khiết Luân cai quản, chỉ dựa vào đầu óc kinh doanh tài giỏi giúp Hoàng huynh mình có Quốc Khố chất cao như núi. Gia thế người Hoàng tộc, lại là Tam Vương Gia, 'Bá Vương' nhận cũng sai.

      *

      *

      *

      "Haizz..." Lăng Lạc Nhân thở dài nằm ì ra bàn. gần hai tháng nàng đến đây, tiếp xúc thân cận với các đại thúc đại thẩm, làm quen được hai nha đầu Tiểu Hoan, Tiểu Hỉ. May Mắn mọi người ai cũng xem nàng như người nhà,làm nàng hạnh phúc vì món quà trời ban này.

      Nhưng vấn đề là thời gian đến đây, nàng chưa từng được ra nhìn thế giới bên ngoài. Cổ đại nha,phải xem có khác gì tivi .

      "Tiểu Thư, người vì sao thở dài?" Tiểu Hỉ là nha hoàn 15 tuổi, từ theo Lăng Mẫu, giờ đây được làm bạn với nàng. Thấy tiểu thư nhà mình thường ngày hoạt bát vui vẻ, nay tự dưng sinh ra chán nản làm nàng có vẻ tò mò.

      "Hỉ nhi, muội có từng ra ngoài dạo chưa? Ngoài đó thế nào? Có gì hay và lạ ?" Sau 3 giây nàng bật ngồi dậy kéo Tiểu Hỉ ngồi xuống ghế để hỏi, thực nàng rất muốn nghe.

      "Tiểu thư, người muốn ra ngoài?" trả lời,Tiểu Hỉ hỏi ngược lại mờ ám nhóm lên trong lòng nàng. Vị Tiểu thư này rất đáng , từ khi đến gia trang, khí vui nhộn hẳn lên, mọi người ai cũng mến vì nàng chưa bao giờ phân biệt chủ tớ, rất biết quan tâm và giúp đỡ người khác.

      "Ta..rất muốn, nhưng sợ mẫu thân đồng ý, nên chưa hỏi" Lại chán nản nằm dài ra bàn, nàng dám gây rắc rối, vì được xem tivi, nữ nhân cổ đại được tùy tiện ra ngoài. Mà nàng là người đại, những quy tắc này...Là thể áp dụng.

      "Nếu ta đồng ý sao?" Lăng mẫu nghe được cuộc trò chuyện của nàng và Tiểu Hỉ, từ cửa bước vào mỉm cười. Bà là nữ nhân tự gây dựng nghiệp, chuyện gì mà chưa từng nghĩ tới? Nữ tử chưa xuất giá thể xuất trang nhưng phải là có cách.

      "Mẫu thân, người ?" Bật ngồi dậy, với tốc độ gió thổi, nàng chạy nhanh tới trước mặt Lăng Mẫu để xác nhận câu kia, chớp đôi mắt hạnh to tròn nhìn bà "Con có thể xuất trang?" Gương mặt đỏ hồng lên vì hoạt động mạnh mẽ.

      Nhìn ra chờ mong trong ánh mắt, Lăng Mẫu âu yếm vuốt mái tóc nàng, bà mỉm cười nhàng gật đầu. Lăng Lạc Nhân vui sướng nhảy nhót như trẻ con nhận được quà. phải mơ, nàng có thể làm được việc mình mong muốn rồi.

      "Oa..mẫu thân là tốt nhất" xong thơm lên má Lăng Mẫu, bật cười vì tinh nghịch bà nhàng điểm chóp mũi nhắc nhở "Con cùng với Tiểu Hỉ, nhớ đeo khăn che mặt" Cũng quên đưa cho nàng ngân lượng để dùng khi ra ngoài. thương cho hạnh phúc, bà dành cho nàng những gì bà có.

      "Dạ con biết rồi ạ" Cầm ngân lượng trong tay,nàng cùng Tiểu Hi thay y phục. thân nhắn màu thanh nhạt,thêm chiếc khăn che cùng màu. Những đường nét gương mặt được che khuất càng tạo nên nét huyền ảo trẻ con đáng . Cổ đại nha,ta từ từ khám phá ^^!

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      *Chương 4: Gặp mỹ nam... may.

      Kinh thành có khác, nhộn nhịp phồn hoa hơn hẳn những cảnh được thấy tivi.

      Lăng Lạc Nhân hết đến quầy này lại sang hàng nọ, với những thứ chưa từng nhìn thấy ở đại. Điều nàng thích thú nhất chính là những loại bánh ngọt ở đây,vừa bắt mắt vừa ngon, nên đa phần trong tay..đều là thức ăn.

      "Tiểu thư, người như thế nào còn ăn được nhiều như vậy?" Tiểu Hỉ khó khăn mới có thể đuổi kịp, thấy nàng mua trong tay rất nhiều bánh ngọt há hốc mồm. Chẳng phải trước khi rời trang tiểu thư ăn hết ba đĩa sao? Giờ lại còn mua nhiều vậy? Nàng có nên nghi ngờ tiểu thư kiếp trước là quỷ đói hay ? Ăn như thế mà người cứ nhắn. Nhận hết những thứ trong tay nàng,Tiểu Hỉ lại trợn mắt nhìn tiểu thư nhà mình chạy thẳng đến chỗ bán kẹo hồ lô.Tiểu thư à,người quá lợi hại .

      "Hỉ nhi, muội có nghe qua 'ăn được là phúc'? Ta hưởng phúc đó thôi " Lăng Lạc Nhân hề e ngại về phê bình của nhà đầu.Nếu Nhãn Lực thích ngắm nhìn mĩ nam, Khẩu vị của nàng chỉ ưa đồ ngọt. Còn về chọn trong hai điều, chỉ nên chú trọng việc có lợi, đẹp thể làm no được cái bụng =.="

      đôi co với Tiểu Hỉ, nàng nhận năm xâu kẹo hồ lô gói cẩn thận, tại che mặt, đợi đến chỗ khuất...xử hết.

      Hai người lại trước sau hết con đường tấp nập, cảm thấy bụng có thể chén, cả hai tìm mái đình ngồi nghỉ mát.Thấy xung quanh có bóng người, nàng tháo chiếc khăn che mặt xuống và bắt đầu...xử lý.

      "Tiểu thư, người nên làm như vậy, có ai bắt gặp hay" Tiểu Hỉ nhìn thấy tiểu như nhà mình hết sức tự nhiên ngần ngại cởi khăn che mặt mà ăn uống, dọa nàng phải trông hướng này nhìn hướng khác hết sức khẩn trương.

      "Ta muội Hỉ nhi, có gì phải sợ, ăn xong che lại là được" Nàng là người đại,những thứ cầu kì rắc rối này, dẹp được lúc nào hay lúc đó, thấy nha đầu vẫn lo lắng nàng vẫy tay ý bảo đến ăn cùng. Nhìn xung quanh thấy người nào, tâm Tiểu Hỉ mới được buông lỏng lại ngồi xuống.

      ngồi ăn cách thoải mái,bỗng "Vèo ..vèo" Lăng Lạc Nhân ngơ ngác thấy bóng đen lướt qua phía ngang tầm mắt. Ôi mẹ ơi, chim cổ đại to quá, lẽ bị đột biến?

      Dự định quan tâm, nhưng "Vèo..vèo" Lần này tốc độ tuy nhanh hơn khi nãy, nhưng do có để ý, nàng khẳng định là con....người, còn mặc y phục màu tím. Đó là..Khinh kông? từng thấy trong phim kiếm hiệp, nhưng với thấy trước mắt cảm giác khác xa.

      "Hỉ Nhi,muội có thể trở về trước, chốc lát ta về sau" Lời vừa dứt Tiểu Hỉ thấy bóng nàng khuất xa, nên chưa kịp gì.Tiểu thư của ta ơi, nàng quá tinh nghịch , có biết như vậy là nguy hiểm ? Xoay người thu dọn mọi thứ, há hốc mồm khi thấy chiếc khăn che mặt bị bỏ lại,Tiểu Thư người gây họa rồi.

      đại,võ phòng thân của nàng thể đánh lại những người luyện nhiều năm, nhưng về chạy chẳng ai có thể bắt kịp. Đôi chân hoạt động với công suất cực lớn đuổi theo hai con chim, à là hai con người, đen tím mới đúng.

      Người áo tím thoát cái chặn được đường tẩu thoát của tên áo đen, lạnh lùng nhìn đối phương, mắt thèm chớp cái.

      gian như hoàn toàn đứng yên, Lăng Lạc Nhân chạy đến, cách nơi hai người khoảng, núp sau thân cây to để quan sát, nàng đuổi theo vì hứng thú với môn khinh Kông gì đó, nếu học được chẳng cần cực khổ trèo cây mà bẻ trái, nhảy cái là có ăn ngay, nhanh lẹ ngắn gọn thế mà.

      " hổ danh là nhân vật Phong Vũ, khâm phục" Tên áo đen bình tĩnh nhìn áo tím, kém may, có lẽ hôm nay thể thoát được rồi.Tên áo tím lên tiếng, dường như tiếng là vàng, nên tiết kiệm gắt gao.

      "Oa đẹp quá, mĩ nam nha" Vừa nhìn thấy gương mặt tên áo tím, Lăng Lạc Nhân quên mất tại là hoàn cảnh nào, phi thẳng ra khỏi chỗ nấp mà khen ngợi(=.=' mê trai). Áo đen bất ngờ vì xuất của nàng, còn tên áo tím chỉ thoát chau mày rồi gương mặt vẫn trơ ra cảm giác. Ừm...đẹp,đẹp đến đông chết người.

      Thấy phản ứng của mình quá kích thích, Nàng cười trừ xua tay "Haha, hai vị đại ca, trùng hợp nha, tâm trong rừng hả? Hai vị cứ tiếp tục,ta vừa nghe mẫu thân gọi nên phải về, bái bai nha" Trời ơi, nàng có nên khen mình quá ngu ngốc mới ra như vậy ? Cái miệng hại chết cái thân mà.

      " nương đắc tội" Tên áo đen như tìm được phao cứu sinh, phi nhanh bắt nàng làm con tin uy hiếp tên kia "Hàn Lãnh Thiên,nếu để ta con đường thoát, ta thả nương này ra,nếu ..." Vừa , ta vừa đưa sát thanh gươm vào cổ. Má ơi,tình cảnh gì đây? Nàng còn rất trẻ, chưa có tham quan hết cổ đại này, nên Diêm Vương đừng tìm sớm.

      " hai à, chuyện gì cũng từ từ , cái này..cái này coi bộ bén lắm à, để gần cổ như vậy được thẩm mỸ cho lắm đâu" Lăng Lạc Nhân kêu thầm trong lòng, tại nàng hiểu thông câu 'tò mò hại chết mèo', làm ơn ai đó cứu nàng .

      "Ta quan tâm, ngươi có thể tùy ý ra tay." 'Ầm' thanh lạnh lẽo vang lên, làm sống lưng nổi lên từng trận rùng mình. Ý gì đây? coi tính mạng của nàng? Con bà nó, đẹp mà lòng dạ xấu có gì hay ho?

      "Này,cho ta xí chút" Lăng Lạc Nhân tức giận gạt thanh gươm uy hiếp mình sang bên, tiến lên trước mặt áo tím mắng "Cái tên khốn kiếp nhà ngươi, có biết cái gì gọi là cứu mạng người hơn xây bảy cảnh chùa ? Hai người thù oán,bởi vì khen ngươi xinh đẹp chút lại gặp tai họa? Ít ra cũng vì câu đó mà hỉ xả cứu ta chứ,đằng này lại bỏ mặt? Ta...ta khen ngươi,tên xấu xa đáng ghét,hừm,hừm"

      Bởi vì vừa rồi ra sức chạy, cùng với tức giận, gương mặt nàng thoát đỏ hồng đáng , giọt mồ hôi từ tóc chảy xuống má làm giận dữ của nàng như trẻ con làm nũng. Hàn Lãnh Thiên nhìn Lăng Lạc Nhân, rồi dời tầm mắt ra phía sau nhìn tên áo đen "Hôm nay ngươi gặp may, nếu nhanh chóng rời , ta thay đổi ý định".

      Lời vừa dứt, hàng loạt mũi tên bay thẳng về phía ba người. Hàn Lãnh Thiên phản ứng nhanh chóng lấy áo choàng phủ lên cả người và ôm nàng thoát khỏi vùng nguy hiểm,Tên áo đen chậm bước, nên vai trái bị trúng tên, nhưng cũng tẩu thoát thành công.

      Đến nơi an toàn, chân cảm giác mình đứng vững, Lăng Lạc Nhân hoàn hồn vì sợ hãi, lại nhớ khi nãy phía sau lưng có nhiều tên bắn,nhưng hề có gì tổn thương, chẳng lẽ chiếc áo có khả năng chống tên? Nghĩ vậy,bàn tay sờ vào, cảm giác mềm mại rất thoải mái. Mỉm cười với phát này, nàng để ý có ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn mình.

      "Nàng tên gì?" Hỏi tên chứ phải hỏi thân thế? Lăng Lạc Nhân ngước đôi mắt to tròn nhìn , thấy ánh mắt mang vẻ lạnh lẽo vô tình như vừa rồi nữa. Nhưng trong lòng vẫn còn giận dỗi vì dám bảo tên áo đen giết nàng, hừm..tiểu thư ta trả lời đó.

      Làm lơ với câu hỏi, nàng khoanh tay hướng về nơi khác, xem như tồn tại."Ta Hàn Lãnh Thiên" tức giận mà tên mình, hừ mặc kệ ngươi, bổn nương cũng chả thèm biết.

      "Vẫn còn để ý?" nhìn ra được nàng vẫn còn tức giận về chuyện lúc nãy,giọng lại hạ xuống "Ta cũng vừa cứu nàng" Nếu , nàng chết dưới hàng ngàn mũi tên kia rồi, vậy có nên xem như chuộc lỗi?

      "Là ngươi thiếu ta" ngang ngạnh của nàng khiến thêm dịu dàng chứ tức giận, thay đổi nhất thời này khó diễn tả, nhưng thể tự chủ, cứ như đối xử với nàng như thế là mệnh lệnh vô hình được sắp đặt.

      "Vậy như thế nào mới bỏ qua?" Khóe môi được kéo , nhìn vẻ đắc ý đó. Nàng rất dễ lấy lòng, biết trong đầu nghĩ ra điều gì làm bất ngờ hay , chờ đợi.

      "Ta muốn chiếc áo choàng này của ngươi"

      "Được"

      phải chứ? Đơn giản vậy sao? Hay chiếc áo này đáng quý so với ? Mặc kệ bổn nương vừa ý là được. chất nàng hề biết chiếc áo này đời chỉ có duy nhất, được làm từ những sợi Kim Tơ tỉ mỹ dệt thành, đao thương cung tiễn cũng thể làm tổn hại.

      "Vậy đa tạ ngươi, hẹn ngày gặp lại" Lấy được bảo bối dại gì chuồn lẹ? Lỡ may lại thay đổi ý định sao? Chỉ có hơi tiếc rẻ chút là...chưa ngắm đủ mỹ nam thôi =.=!

      Dõi theo bóng dáng nhắn,trong mắt Hàn Lãnh Thiên từ lúc nào trở nên nhu tình đến thế? , nhanh chóng gặp lại thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :