1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương phi mưu trí nói rằng vương gia rất phúc hắc - Tam Mộc Du Du

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Vương phi mưu trí nói rằng vương gia rất phúc hắc

      [​IMG]


      Tác giả: Tam Mộc Du Du

      Thể loại: Xuyên , sủng, nữ cường, nam cường

      Conver: tangthuvien

      Editor: Melodysoyani & Minh Nguyệt75​


      Giới thiêu:

      Nàng là bạc đao sát thần đến từ dị thế, đồng thời cũng là Kiều Quốc công phủ con vợ cả Thất tiểu thư. Trong tiệc ngắm hoa nàng lấy phong thái mạnh mẽ kinh diễm thoát khỏi danh phế vật háo sắc.

      là Nghiêu Quốc thân phận lúng túng An vương điện hạ, từ hai mắt mù song thân qua đời, là điềm xấu người người nhân tránh kịp.
      Lần đầu gặp, nàng giả làm tiểu quả phụ cứu trượng phu giả là .

      Gặp lại, nàng là Thất tiểu thư của Kiều phủ, là An vương gia.

      mơ ước nàng, cho nên bắt đầu xuất ở trong cuộc sống của nàng làm chuyện: Sủng nàng, sủng nàng, lại sủng nàng! Mục đích chỉ có : Sủng nàng mang về nhà!!


      ( tiểu kịch trường )

      ( tuyển phi ký )

      Nghiêu hoàng ngày nọ ý tưởng đột phát muốn tuyển phi cho cháu của là An vương điện hạ, hơn nữa phát ngôn bừa bãi: An vương chọn người nào chính là người đó!

      "Hoa Sênh nghe qua mỹ danh của Kiều Thất tiểu thư, trong lòng rất ngưỡng mộ, chỉ là biết nàng có ghét bỏ Hoa Sênh hay ?"

      Cũng bởi vì những lời này Kiều Thất thành An vương phi. Phụ thân lo âu, huynh trưởng buồn bực, tỷ tỷ thương tâm, mọi người than thở: Mệnh Kiều Thất là khổ!

      Mà "Mệnh khổ" Kiều Thất tiểu thư lạnh nhạt nhìn nam nhân nào đó ngựa quen đường cũ xông vào khuê phòng mình mặt thay đổi hỏi: "Mơ ước ta lâu như vậy, cuối cùng được như ý muốn, xin hỏi An vương điện hạ có cảm tưởng gì?"

      Mỗ nam cười dài: "Tiểu Thất, vi phu trong lòng vui vẻ."

      ( Tiểu Thất = tiểu thê )

      Nàng trở thành vợ của ...

      "Mặc dù ta đứng hàng thứ thứ bảy, nhưng ngươi lại phải là cha của ta càng phải là đại ca của ta, tại sao lại gọi ta là Tiểu Thất?"

      "Tiểu Thất, bởi vì từ khi bắt đầu, ta khẳng định ngươi là tiểu thê tử của ta!"

      (Chuyện ta vĩnh viễn làm. . . . )

      "Ngươi tái giá, ta cứu ."
      " thể nào."

      "Vì sao? ! Ngươi phải là luôn miệng ? Vì sao nhẫn tâm trơ mắt nhìn chết ? !"

      " chết, ta theo. Nhưng ta chuyện ta vĩnh viễn làm chính là làm thương tâm."

      , cũng vậy...


      --------------

      Chương 1 : Giả tiểu quả phụ

      Editor : Melodysoyani


      Tống gia thôn Thanh Sơ Trấn Nghiêu Quốc, đầu thôn người nông gia trong tiểu viện .

      Đúng là thời kỳ mùa xuân tháng ba,sân trồng gốc cây đào chớm nở nửa nụ hoa đợi phấn . Phía dưới cây đào có bàn đá đơn sơ, Kiều Thanh ngồi ở bên cạnh bàn đá,tay phải cầm thanh dao găm.,ánh mắt chuyên chú tự tay điêu khắc gỗ đào dài .

      Cùng với động tác thông thạo của nàng ,mảnh gỗ vụn ào ào rơi xuống, ra hình dạng cây trâm hoa đào đơn giản .Nghe được trong nhà truyền đến tiếng kêu ê a của hài tử ,Kiều Thanh ngừng tay lại, ném gì đó trong tay,quay đầu lại nhìn phủi vụn gỗ người ,mau chóng trở về trong phòng.


      Chẳng được bao lâu,nàng ra ôm trong ngực đứa bé trai vừa thanh tú lại đáng , đứa bé trai y y nha nha đưa tay muốn hái quả đào hồng nhạt,Kiều Thanh đưa tay bẻ gãy nhánh cây mền thả vào trong tay của để cho cầm chơi đùa.


      Kiều ngẩng đầu, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu ở mặt đất, mắt nàng khẽ nheo có chút hoảng thần. Chẳng qua thời gian ba ngày gần đây,đột nhiên nàng có loại cảm giác dường như có mấy đời,thực ra cũng cách đời,bởi vì linh hồn của nàng vốn thuộc thân thể này.


      Kiếp trước nàng là xác thủ địa cầu Z , riêng ở gới xác thủ có danh hiệu “Ngân đao sát thần”.Đao,vừa là vũ khí nàng giết người,cũng là công cụ nàng dùng để điêu khắc.Bởi vì nàng ngoài là sát thủ ra,còn có thân phận khác ở bên ngoài,chính là hưởng thụ danh dự cả nước sư phụ điêu khắc “Quỷ thủ”.


      Ngày hôm sau cùng tỷ tỷ thất lạc nhiều năm gặp lại, tỷ tỷ bởi vì bị tên tỷ phu nam nhân cặn bã cùng tiểu Tam liên thủ kích thích lựa chọn coi thường mạng sống của mình. Nàng đem nam nhân cặn bã cùng nữ nhân cặn bã hại chết tỷ tỷ đều gọn gàng giết sạch ,sau khi an táng tỷ tỷ trở về thành đường bị sạt ở.Cho dù đó là thiên tai vẫn là nhân họa, tóm lại kết quả là nàng chỉ chết,hơn nữa còn xuyên…


      Ba ngày trước nàng tỉnh lại trong tiểu viện này,phát thời đại thay đổi, thân thể thay đổi.Về phần tại nàng là ai,Kiều Thanh biết .



      Đúng vậy, cho dù nàng người chủ nghĩa vô thần chấp nhận xuyên việt,nhưng là nàng có giống các tiềm bối kiếp trước xuyên qua tiểu thuyết này giống nhau, xuyên qua đến cỗ đại,thân phận hiển hách ,thông thường chính là hoàng hậu hoặc là vương phi hoặc là công chúa,nếu cũng là tiểu thư thế gia vọng tộc ,hơn nữa cùng chủ cũ trùng tên trùng họ,còn hoàn hảo tiếp thu trí nhớ chủ cũ,có thể có sơ hở bắt đầu vui vẻ hường thụ cuộc sống mới.


      Những thứ ở này,toàn bộ nàng đều có. tại nàng theo như lời hàng xóm Kim Hoa tẩu ,là ba tháng trước nàng ôm đứa này vào Tống gia thôn,tự xưng là họ Hạ, người nào biết được tên,người nơi này đều gọi nàng là Hạ Tiểu nương tử.Đến nơi đây Hạ Tiểu nương tử với mọi người thân nhân mình đều chết hết,trượng phu cũng tráng niên mất sớm,đệ lại bọn họ nhi quả phụ sống nương tựa lẫn nhau.


      câu ngắn gọn,bây giờ Kiều Thanh là tiểu quả phụ người nhà chết sạch hết còn mang theo đứa .Lúc ấy,nàng chỉ có cảm giác, xuyên qua đại thần có tràn ngập ác ý với nàng.


      “A!”Tiểu bánh bao trong lòng mềm mại non nớt đem hoa đào trong tay,ôm cổ Kiều Thanh lộ ra vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ tươi cười.Kiều Thanh mỉn cười,dùng trán đụng lên cái trán Tiểu bánh bao cái, rất thích hành động này,vui vẻ cười khanh khách ngừng.


      Thân thể này vừa mới tròn mười lăm tuổi,còn là non nớt. Tuy rằng Kiều Thanh tin tưởng lời của con Kim Hoa tẩu,nhưng là nàng xuyên qua mấy ngày liền phát vấn đề,đứa bé trai này tám tháng căn bản là phải nguyên chủ sinh,bởi vì cánh tay trái nàng còn có miếng thủ cung chu sa đỏ tươi.Cho nên ,nàng ra là tiểu quả phụ giả.


      Chẳng qua Kiều Thanh là người từ trước tới nay thích rồi rắm, tới rồi an tâm ở lại .Thân nhân duy nhất ở thế gới kia của nàng chết ,cũng có cái gì đáng giá để lưu luyến. Đứa bé lúc hồ đồ , khi vừa mới xuyên qua đây vẫn còn hơi mê mang , đối với nàng lộ ra cái người hồn nhiên ngây thơ nụ cười, nàng trôi giạt dật dờ tâm trong nháy mắt liền rơi xuống.Cho dù thân phận lai lịch mình và đứa bé này đều là số,ít nhất nàng phải lẻ loi mình,lúc nào cũng muốn cuộc sống tiếp tục trôi qua.


      Cuộc sống của Kiều Thanh với nông gia cũng có cái gì khó chịu,dưới gầm giường nàng ở nhảy ra cái hộp gỗ của nguyên chủ để lại,bên trong có năm tờ ngân phiếu năm trăm lượng,còn có ít bạc vụng,cụng với ngọc bội giá trị xa xỉ.Nguyên chủ mua cái này ở sân tốt nhất của Tống Gia thôn,cũng mới tốn có năm lượng bạc.

      có thiếu ăn thiếu mặc,tùy rằng muốn chính mình nhóm lửa nấu cơm giặc giũ quần áo,còn muốn chăm xóc đứa ,nhưng là chỉ hai ngày Kiều Thanh cũng làm được mọi việc như ý.


      Xét thấy phồng bếp ngoài lương thực dồi dào bên ngoài cái gì cũng có,hôm nay Kiều Thanh quyết định mang theo tiểu bánh bao họp chợ.


      Ta có con lừa con,cho tới bây giờ ta cũng cưỡi….Kiều Thanh có lừa non,cũng thể cưỡi họp chợ.Từ Tống gia thôn bộ gần nhất đại khia cần từ lúc mặt trời lên cho tới khi mặt lên tới đỉnh đầu.Đây là ánh nắng ngày tươi sáng,Kiều Thanh mang theo đứa có ý định bộ, tuy rằng điểm khoảng cách này với nàng mà ,chẳng qua phơi nắng đứa tốt.


      Ngồi xe ngựa của nam nhân con Kim Hoa tẩu,nghe con Kim Hoa tẩu lớn giọng lải nhải, lúc cách mũi thở mùi bùn đất ,hỗn tạp hương thơm cỏ xanh cùng hoa tươi.Trái tim Kiều Thanh trước nay chưa bao giờ bình tĩnh an bình.


      Trấn này tên là Thanh Sơn Trấn,qua Thanh Sơn Trấn lại vài dặm nữa là đến ranh giới Nghiêu Quốc ,cho nên ở đây lớn coi như là trấn vùng biên giới mua bán .Chợ náo nhiệt làm tiểu bánh bao rất là vui vẻ,Kiều Thanh xài tiền chút cũng nương tay,thích cái gì liền mua cái đó,tới con Kim Hoa tẩu cũng cảm thấy thịt đau.



      Kiều Thanh cũng phải tiêu sái tiền như nước, chẳng qua từ trước tới nay nàng thơi phụng nguyên tắc là ,tiền phải tiết kiệm ra, mà là kím ra.Đời người hoan hỉ phải tận hưởng,chất lượng sinh hoạt tốt rất quan trọng.Đương nhiên, giờ nàng theo đuổi chất lượng sinh hoạt tốt điều kiện trước tiên là làm nông phụ nuôi dưỡng tiểu bánh bao,mà phải nàng phải mặc lụa tơ mỏng ăn sơn hào hải vị.


      Cuối cùng lúc trở về,Kiều Thanh mua số đồ trang điểm gì đó chất đầy xe bò.Con chồng của Kim Hoa tẩu là người đán ông trầm tĩnh ít vô cùng thà, lời nào đem những thứ đó đưa cho Kiều Thanh đố lặt vặt cất kĩ mới bỏ lên xe bò.Con Kim Hoa tẩu từ chối trong chốc lác,cuối cùng vẫn là vui vẻ cầm lấy nguyên liệu sở trường Kiều Thanh cho ba người nhà bọn họ kéo về.


      Kiều Thanh ôm tiểu bánh bao ngủ để xuống liền bắt đầu thu dọn đồ đạt.Mua các loại hoa màu loại đậu còn có táo đỏ,long nhãn hạch đào….chuẩn bị dùng để nấu cháu húp.Còn mua chút loài nấm hoa khô,còn có thịt tươi cùng xương,cùng với ít rau tươi.



      Từ lúc trấn trở về mặt trời xuống núi,thu thập xong Kiều Thanh rửa tay liền bắt đầu nấu cơm.Trong lúc nấu cháu hương thơm truyền ra,tiểu bánh bào gào thét tiếng biểu hiên ta tỉnh,Kiều Thanh chạy nhanh qua hầu hạ rửa mặt tiểu.



      Tiểu bánh bao chỉ có thể húp chút cháu và húp chút canh thịt nạt,những thứ khác Kiều Thanh đều chuẩn bị cho mình.


      Hôm nay là mười lăm, vầng trăng sáng màu vàng kim nhô lên,trong tiểu viện yên tĩnh tốt lành,Kiều Thanh ôm tiểu bánh bao sau khi cho ăn xong mới bắt đầu ăn cơm.Tay nghề nấu cơm của nàng cũng là học từ cuộc sống của bản thân kiếp trước,thành quả truy cầu cuộc sống của sát thủ,nàng tỏ vẻ chính mình là đầu bếp giỏi.


      Nghe được “bùm” tiếng, thanh của vật nặng rơi xuống ,vẻ mặt Kiều Thanh ngưng tụ để đũa xuống.Đem tiểu bánh bao ăn uống no nê muốn ngủ đặt giường,dùng chăn cản ở mép giường để bị rơi xuống,rón rén ra khỏi phòng.




      Ánh trăng sáng tỏ trong sân tỏ ra tầng bạc sáng chói,ánh sáng này đủ để cho Kiều Thanh rất nhanh phát bức tường gần sân phía sau núi có nhiều hơn cái :”Này nọ”


      Kiều Thanh đến gần còn có thể nghe được tiếng hít thở rất ,lúc khoảng cách của nàng đến người người nó thướt, người vốn nằm cứng đờ như cáp chép mặt đất đột nhiên cố đứng lên đánh , dùng khí thế sét đánh kịp bưng tai chế trụ mạch tĩnh của Kiều Thanh.



      phải Kiều Thanh có cảm giác được nguy hiểm, chẳng qua hành động ở trước mắt nàng rơi xuống thế bất lợi .Kẻ địch rất mạnh! Đây là suy nghĩ đầu tiên của Kiều Thanh.Nhắm chặt dao găm ở tay phải,nhớ tới đứa mới sinh trong phòng,trong lòng Kiều Thanh thở dài, thản nhiên mở miệng :”Ngươi bị thương,ta có thể cứu ngươi”.


      Khoảng cách gần có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc của người bên cạnh,tất nhiên bị là bị thương rất nặng.Chỉ là người này tạo cho nàng cảm giác rất nguy hiểm,Kiều Thanh mới đến đây vài ngày, biết thực lực cao thủ bản thổ, thể kiêu ngạo cho rằng có thể cần đến sợi tóc cũng giải quyết được ,hơn nữa tiểu bánh bao liên tục băn khoăn trong lòng nàng.Lúc chết có khả năng mang phiền toái,Kiều Thanh phải lựa chọn cách an toàn .



      Giọng Kiều Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho người nọ trong chốc lác tim đập mạnh và loạn nhịp,nhưng vẫn cầm tĩnh mạch của Kiều Thanh chút buông lỏng.


      “Ta ta cứu ngươi,thả ta ra”.Thanh lạnh lùng Kiều thanh làm cho người nọ tự chủ buông lỏng tay ra.



      theo ta !”Kiều Thanh ngờ dọa đến tiểu bánh bao, trực tiếp đem người nó đưa đến cách vách phòng ngủ,vón là nàng đinh ra chỗ thư phòng thu dọn.



      Kiều Thanh đốt nến,vầng trăng sáng mớ nhật trong thư phòng lan truyền ra,Kiều Thanh nha nhạt nhìn người nọ cái,chính là cái nhìn này,khiến nàng khắc sâu ấn tượng.Đây là khuôn mặt như thế nào a,mày kiếm nhất tấn ,mắt phượng hẹp dài,sống mũi cao thẳng,môi mỏng kiêu gợi,ngũ quan giống như thiên thần tỉ mỉ tạo hình mà thành tác phẩm nghệ thuật tuyệt mĩ.Đời trước Kiều Thanh gặp qua vô số mĩ nam,nhưng thể thừa nhận, cái đẹp trước mắt này là bi thảm nhất trần gian !Chằng qua chính là cái nhìn này,cũng làm cho Kiều Thanh phát vấn đề,người nam nhân trước mắt này đôi mắt tối đen như mực có….chút thần thái nào,dĩ nhiên là người mù !



      Người mù người mù,Kiều Thanh chỉ hy vọng phiền toái này có thể mau rời khỏi.


      “Ngồi xuống,cởi quần áo”.Thanh nhàng gần như lạnh lùng,Kiều Thanh lấy ra bao bố hình dáng kỳ quái.Là thói quen nghề nghiệp từ kiếp trước nàng làm sát thủ ,Kiều Thanh phải mang theo bên người ít đồ vật .Cái này mấy ngày nay nàng dùng làm thuốc chữa thương, nghĩ tới lại đưa cho người khác dùng,dược bên trong là mua ở phía trước thành.

      Từ trước đến này lần đầu tiên có người như vậy khách khí cùng nam nhân này chuyện,nhưng thân thể của trước bước đáp ứng ,tinh chuẩn ngồi ở chiếc ghế.Sau khi ngồi xuống, nhíu mày,vừa có đâu đớn,cũng có chút xấu hỗ.Nghĩ đến nữ nhân này vừa mới ,cởi quàn áo?Nàng có biết mình cái gì hay ?



      Tay trái Kiều Thanh cầm cái bát,bên trong là đổi lấy nước trong thành rượu mạnh,xoay người lại tay phải càm khăn lông sạch ,nhìn thấy nam nhân ngồi nghiêm chỉnh dự định cởi quần áo,lại xoay người để xuống cái gì đó trong tay,sau đó lời trực tiếp tự mình động thủ.Giống như quyết định cứu mạng nam nhân này,tự nhiên nàng bỏ dỡ nửa chừng.



      Nam nhân bị hành động của Kiều Thanh làm cho phát sợ rốt cục hồi phục lại tinh thần,cảm giác nửa người lạnh rờn rợn….Nửa người tráng kiệt của trần trụi ra trước mặt Kiều Thanh.Ánh sáng mờ mịt,hơn nữa Kiều Thanh thèm để ý,cho nên ai phát lỗ tai nam nhân lộ ửng hồng…..
      Last edited: 7/7/16
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      002. Ta đói bụng, được


      Editor: Minh Nguyệt75



      Kiều Thanh chỉ muốn nhanh chóng chữa thương xong cho người nam nhân này sau đó làm cho rời , hy vọng quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của mẹ con bọn họ. Ôm thái độ phiền toái nhanh rời , nàng chẳng qua cực kỳ liếc mắt nhìn nam nhân kia, sau đó xoay người cầm khăn mặt nhúng vào rươu lau miệng vết thương cho .

      Tuy rằng chảy ít máu, nhưng miệng vết thương cũng trí mạng, Kiều Thanh có chút nghi hoặc, người này chắc hẳn là cao thủ, vết thương như vậy làm hạn chế hành động của làm sao lại ngã vào trong viện nhà nàng. . . . . . Bất quá nghi hoặc về nghi hoặc, động tác tay Kiêu Thanh cũng ngừng. Từ trước đến nay nàng phải là người có lòng hiếu kỳ rất mạnh, nàng chỉ là hi vọng người nam nhân này cần chết ở trong nhà của nàng thôi.

      Chỗ Kiều Thanh lau qua truyền đến đau nhức, nam nhân nhịn được hítt gụm khí lạnh. Nàng nghe được thản nhiên liếc mắt nhìn cái: "Chịu nổi ? Có cần ta tay chút hay ?"

      Nam nhân cảm giác tự tôn của mình bị vũ nhục lớn lạnh lùng: " cần!" Tuy rằng phương thức nữ nhân này chữa thương cho giống với bình thường nhưng là hiểu sao lại tin tưởng nữ nhân này cứu , cứu . tin tưởng nàng? Nhận thức này làm cho nam nhân hơi hơi kinh hãi. . . . . .

      Kiều thanh cúi đầu tinh tế chà lau miệng vết thương cho nam nhân, khoảng cách giữa hai người rất gần, theo động tác của nàng tóc đen rũ xuống, có vài sợi vung qua khuôn mặt của nam nhân. Lúc hương thơm thản nhiên hương thơm truyền vào mũi cảm giác hô hấp của mình bị đình trệ. Trong khoảnh khắc đó, nghe được thanh của tim mình đập nhanh. . . . . .

      "Ta muốn khâu lại miệng vết thương cho ngươi, rất đau." Kiều thanh lau sạch vết máu người nam nhân bôi kim sang dược lên sau đó cầm lấy bao vải thản nhiên

      Khâu lại miệng vết thương? Cái gọi là khâu lại chẳng lẽ là. . . . . . Nam nhân trong lòng kinh ngạc, Kiều Thanh từ trong bao vải lấy ra cái kim cùng sợi chỉ rất . Nàng có giải thích cho người này vì sao nàng phải làm như vậy. Nếu người này biểu ra chút nghi ngờ hoặc là tình nguyện nàng dừng tay lại lập tức sau đó ném ra. . . . . .

      Nam nhân rất nhanh thích ứng được cảm giác đau đớn từ da thịt truyền đến, Kiều Thanh ghé vào lồng ngực của , vẻ mặt cực kỳ chuyên chú khâu lại vết thương dài kia, ngân châm ở đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng bay lượn. Nam nhân xem thân thể đau đớn, cảm giascs kì quài ở người làm cho cảm thấy Kiều Thanh giống như hoàn thành kiệt tác nghệ thuật (nguyệt: là tác phẩm nghê thuật vĩ đại ấy *cười*).

      Động tác của Kiều Thanh rất nhanh, khi nàng đứng lên lại lần nữa xử lý xong miệng vết thương cho nam nhân kia. Tại... thời đại kĩ thuật chữa bênh cực kì lạc hậu này nàng cũng chỉ có thể dùng phương pháp cơ bản này để chữa thương .

      "Vì sao?" Nam nhân nhìn Kiều Thanh, đột nhiên hỏi vấn đề như vậy.

      Kiều thanh xoay người thu thập bao vải của nàng, cũng nhìn nam nhân lạnh nhạt : "Vì sao cái gì?"

      "Vì sao ngươi phải cứu ta?" Nam nhân cố chấp hỏi. Tuy rằng thân thể còn có chút suy yếu nhưng là biết tính mạng của phải lo lắng nữa. Ôm ý nghĩ ngựa chết thành ngựa sống nhảy vào nông gia tiểu viện này nghĩ tới phen kì ngộ như vậy, gặp được như thế. . . . . . độc đáo nữ tử. . . . . . Nàng là ai?

      phải ngươi uy hiếp ta sao?" Kiều nhàng .

      Nam nhân sắc mặt cứng đờ, nhớ tới hình như lấy cái chết bức bách, cho nên mới. . . . . .

      "Nếu ta bức ngươi, ngươi cứu ta sao?" Nam nhân biết mình bị làm sao, nhìn Kiều Thanh lại hỏi vấn đề.

      "Đương nhiên." Kiều thanh thần sắc chút thay đổi trả lời rất đương nhiên. Tuy sống đời cần phải tích đức, nhưng là nàng cũng phải là thiện nam tín nữ nhân từ gì, chỉ sợ Phật tổ cũng thu đệ tử như nàng.

      "Ngươi!" Nam nhân biết mất mát trong lòng mình đến tột cùng là tại sao, "Ngươi nhẫn tâm trơ mắt nhìn ta chết ?"

      Kiều Thanh lúc này mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nam nhân cái, hiểu đột nhiên hỏi vấn đề quái lạ này làm cái gì. Nàng thản nhiên : "Sống chết của ngươi có quan hệ gì đến ta đâu? Chúng ta chẳng qua chỉ là người xa lạ, ngươi xông vào nhà của ta, ta có giết ngươi ngay tại chỗ còn hết lòng quan tâm giúp đỡ ."

      Thu thập này nọ xong , Kiều Thanh quay đầu thản nhiên đối với nam nhân : "Trước khi hừng đông rời nơi này."

      "Vì sao?" Nam nhân nghe được Kiều Thanh hạ lệnh đuổi người cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

      “Có hay ." Kiều thanh sao cả . Nhìn dụng mạo của nam nhân này , tuyệt đối phải là người của thôn này, hơn nữa thân phận khẳng định giống với tầm thường. Bất quá cũng là cái gì, Kiều Thanh có tính tìm tòi nghiên cứu thân phận của nam nhân này. nam nhân bị trọng thương đột nhiên xuất ở nơi này. Tuy nhiên là cái người mù nhưng võ công lại cao cường, hành động cũng khác người thường chắc ở lâu trong này.

      Nam nhân cảm giác nếu cùng Kiều Thanh thêm mấy câu nữa nhất định bị tức chết. Kiều Thanh vừa mới tới cửa, chợt nghe đến bùm tiếng, quay đầu nhìn đến ra nam nhân ngồi ngay ngắn ở ghế bị ngã mặt đất!

      Sao lại thế này? ! Kiều thanh bước nhanh qua nhìn thấy nam nhân vừa mới mặc quần áo tử tế nằm cuộn mình mặt đất. Chỉ lát mặt muốn tràn đầy mồ hôi lạnh, mỏng môi nhếch lên hiển nhiên vừa rồi thừa nhận thống khổ lớn.

      "Ngươi làm sao vậy?" Kiều Thanh nhíu mày hỏi, nàng xác định nam nhân phải bị thương mới bi như vậy. Hơn nữa khả năng nhận lại của nam nhân này cũng giống người thường, là nguyên nhân gì khiến thành ra cái dạng này. . . . . .

      "Ngươi . . . . . ." Thanh trầm thấp mà áp lực của nam nhân chưa xong thân thể bị khống chế run rẩy chút, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

      Kiều thanh nhìn trong chốc lát cũng thêm cái gì nữa xoay người rời . Nàng tin tưởng nàng bó tay với loại tình huống này hơn nữa nhìn nam nhân này hình như rất ràng vì sao lại bị như vậy. Hơn nữa có xin nàng giúp đỡ, chắc có vấn đề gì.

      Trong nhà có người ngoài, giấc ngủ của Kiều Thanh được sâu, nhưng là mãi cho đến sáng sớm Kiều Thanh rời giường đều nghe được cách vách có động tĩnh gì. Nàng dịch chăn cho con còn tại ngủ say, nhàng ra ngoài.

      Ánh nắng ban mai hơi lộ ra, tthôn trong núi yên tĩnh tường hòa, xa xa có thể nhìn đến khói bếp nhà người ta lượn lờ, đây là người dân thôn này sáng sớm ra đồng làm việc . Kiều Thanh hít hơi sâu khí mới mẻ, cất bước vào gian phòng cách vách.

      Nghe được tiếng bước chân, vẫn ngồi ghế nhúc nhích nam nhân mở ra hai mắt giống như từ tối hôm qua sau khi Kiều Thanh rời khỏi vẫn vẫn duy trì tư thế này cho đến tận bây giờ. Kiều Thanh thực xác định tối hôm qua nàng nhìn đến nam nhân này đột nhiên"Phát bệnh" phải ảo giác, chẳng qua chuyện này cũng có liên qua đến nàng.

      Kiều Thanh nhíu mày, có chút hờn giận : "Ngươi như thế nào còn chưa ?" Dựa theo của nàng mong muốn, tuy rằng thân thể của người nam nhân này còn thực suy yếu, nhưng chắc hẳn ở đêm qua suốt đêm rời mới đúng, vì sao bây giờ còn ở trong này?

      "Ta đói bụng, được." Nam nhân mở miệng gần như vô lại trả lời làm cho Kiều Thanh hơi hơi sửng sốt. Nàng thản nhiên liếc mắt nhìn nam nhân cái, gì xoay người ra ngoài.

      Kiều Thanh định nấu nồi cháo Bát Bảo hương vị ngọt ngào làm bữa sáng, lúc cho nước nghĩ đến nam nhân đói bụng nởi kia cái kia do dự chút vẫn cho nhiều hơn hai chén nước.

      "Ngươi tên là gì?" Lúc Kiều Thanh bận việc, nam nhân chạy tới trước cửa phòng bếp, đứng ở nơi đó hỏi Kiều Thanh.

      Kiều Thanh quay đưa lưng về phía múc cháo tay cứng đờ. . . . . . Nàng tên gọi là gì? Làm người xuyên qua có trí nhớ của chủ nhân, Kiều Thanh tỏ vẻ chính nàng cũng rất muốn biết cuối cùng nàng là ai tên gọi là gì. . . . . . Hơn nữa người nam nhân này nếu đúng như nàng suy nghĩ, tuy rằng ánh mắt có vấn đề, nhưng là hành động cũng khác với người thường, chắc là do thói quen hoặc là cao thủ có thể nghe tiếng mà đoán vật?

      Kiều Thanh hơi dừng lại lúc sau đó tiếp tục múc cháo, cũng định trả lời vấn đề của nam nhân. Sâu khi múc chén cháo lớn nàng cắm vào bên trong cái thìa, sau đó xoay người trực tiếp cầm chén đưa tới tận tay nam nhân kia : "Chỉ có bữa ăn này, ăn xong mau rời ."

      Sau khi dứt câu Kiều Thanh ra khỏi phòng bếp đến phòng của mẹ con nàng, nàng còn muốn hầu hạ con trai rời giường đâu!

      Nam nhân nhìn đến, nhưng đồ ăn trong tay nồng đậm ngọt hương dũng mãnh vào mũi, miệng của , làm cho cảm thấy trong bụng đói khát khó nhịn. Bưng bát xoay người trở về phòng vừa nãy ra, chuẩn xác ngồi ở trong phòng duy nhất cái ghế ngồi lúc trước, cầm thìa lên. . . . . . ngụm cháo vào khẩu, nam nhân trong lòng vừa động! Vốn thích đồ ngọt nam nhân rất nhanh giải quyết xong chén cháo lớn , chuẩn bị bưng lên đến phòng bếp để, chợt nghe đến tiếng trẻ con cười khanh khách ở bên ngoài.


      Chương 3 : Tướng công A Mặc

      Editor : Melodysoyani


      Nam nhân bưng chén tới cửa nghe thấy nữ tử trẻ tuổi tối hôm qua cùng sáng nay đều đối với lạnh lùng đến cực điểm dịu dàng :”Dục nhi ngoan ngoãn cùng mẫu thân rửa mặt ăn cơm !

      Mẫu thân! Sắc mặt nam nhân biến hóa, cái chén trong tay rớt mặt đất phát ra thanh vỡ vụn thâm thúy. Tiểu bánh bao bị hù dọa ôm cỗ Kiều Thanh miệng muốn khóc, Kiều Thanh luôn miệng dụ dỗ , lạnh lùng liếc nhìn nam nhân cái rồi ôm hài tử xoay người trở về nhà.


      Cuối cùng Tiểu bánh bao có khóc, ngoan ngoãn để Kiều Thanh hầu hạ rửa mặt húp chút cháo Kiều Thanh chính mình cũng rất nhanh ăn điểm tâm.Từ đầu tới cuối, người nam nhân đứng ngoài cửa phòng trầm mặt nhìn về phía hai mẹ con biết suy nghĩ gì.


      Nghe thấy cửa lớn truyền đến thanh đạp cửa vang dội, Kiều Thanh ôm đứa ra ngoài, sau khi mấy bước dừng chân tí xoay người với nam nhân: ”Trở về phòng , cần ra”. Nàng tạm thời có ý định rời khỏi chỗ này,cho nên muốn rước lấy phiền toái.


      Kiều Thanh mở cửa chính ra, người mặc y phục màu tươi sáng, mặt người phụ nữ trung niên dày đặc trang điểm ái mộ nhìn nàng đánh gia lượt từ đầu tới chân, cười hắc hắc tiếng ném khăn lắc lắc thân thể liền chen lấn vào đây.


      “Ai nha !Tiểu nương tử lớn lên xinh đẹp!” Phụ nhân ngồi bàn đá bên cạnh trong sân , người nam nhân kia sớm thấy

      “Ngươi là ai? Có chuyện gì?”. Kiều Thanh tới nhàn nhạt hỏi. Người này tất nhiên là biết mình,chẳng lẽ là người Tống gia thôn?Nhưng cách ăn mặc này….


      “Tiểu nương tử ngươi vừa tới nơi này bao lâu biết ta là bà mai cũng có gì lạ, hôm nay cũng biết phải sao! Khách khách !”. Bà mai nhìn Kiều Thanh, càng nhìn càng hài lòng :”Tiểu nương tử lúc tới nhìn ra,bây giờ vừa nhìn,chao ôi!Xinh đẹp giống như tiên nữ hạ phàm, trách được được quý nhân coi trọng !”


      Từ khi nghe được phu nhân này tự xưng là bà mối Kiều Thanh cũng biết được có chuyện tốt gì…Có câu chuyện xưa cho cùng, trước cửa quả phụ nhiều thị phi.Này , Kiều Thanh giả tiểu quả phụ bây giờ biết bị quý nhân nào coi trọng.

      “Xin lỗi,ta có ý định lập gia đình”.Kiều Thanh nhàn nhạt .Lần đầu tiên hai đời có người gặp mặt giới thiệu đối tượng cho nàng,cảm giác hết sức…. gì….


      “Tiểu nương tử!Thanh danh bà mai của ta mười tám dặm thôn quê, chẳng lẽ ta lại hại ngươi thành ! Chỉ cần ngươi nghe ba mai người kia là ai nhất định cao hứng!”Sau khi bà mai xong chờ đợi bộ dáng gấp gáp gả của nàng.

      ‘Ta có hứng thú, người già mau trở về ” Kiều Thanh đứng lên trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

      Bà mai vẫn tiếp tục kéo,lại thừa nước đục thả câu thẳng:” cho ngươi biết,là công tử huyện thái gia chúng ta vừa ý ngươi,chuẩn bị nạp ngươi làm thất phòng Như phu nhân!Như vậy thiên đại hảo (chuyện cực kì may mắn) ngươi còn vội vàng”

      “Cút ra ngoài”.Kiều Thanh lạnh lùng .Trước nghĩ cùng bà mối này trở mặt nàng hết sức nhẫn nại, bây giờ xem bà mối này cũng phải loại người tốt lành gì Kiều Thanh cũng khách khí.


      “Ngươi !Ngươi đừng biết suy xét !”Bà mai bị vẻ mặt lạnh lùng của Kiều Thanh làm cho hoảng sợ, tới cửa chính chửi mát:”Hừ ! tiểu quả phụ mang theo hài tử lại biết suy xét như vậy!Nếu đắc tội công tử huyện thái gia ngươi cho rằng người có thể sống sót ở đây sao?Ta khinh!Ngươi chờ đó cho ta !”.


      Bà Mai húng húng hổ hổ xa, trong lòng Kiều Thanh buồn bực. biết lúc chó má nào bị công tử huyện thái gia để ý,chẳng qua hai câu cuối cùng của bà mai đúng,nàng nghĩ ở cái địa phương yên tĩnh này cuộc sống dường như có chút khó khăn.Nếu như chỉ có mình ,cùng lắm đem công tử huyện thái gia phế sau đó đổi chỗ,nhưng bây giờ còn có đứa gào khóc đòi ăn….


      “Đây là con ngươi?”Bà mai vừa ,nam nhân vừa từ trong phòng chạy ra đứng ở cửa nhìn về phía Kiều Thanh hỏi.


      “Ừ” Kiều Thanh hề gì hồi đáp:”Lúc nãy ngươi cũng nghe được, cần để ta rước thêm phiền toái mau rời khỏi chỗ này”.


      Còn chưa tới giữa trưa, đám người khí thế hung hăng xuất ở cửa Tống gia thôn,Kiều Thanh nghe thấy hỗn loạn tiếng bước chân từ xa cửa lớn đến gần khẽ thở hơi,ôm tiểu bánh bao bên cạnh .

      “Ta coi như là ân nhân cứu mạng của ngươi ,giúp ta việc,coi như báo đáp lần này ta cứu ngươi.”Kiều Thanh vừa vào cửa liền trực tiếp ở ghế đối diện với nam nhân chớp mắt .


      ”.Nam nhân mở mắt ra nghiêng đầu về hướng của mẹ con Kiều Thanh .


      “Đợi lát nữa có người tới ngươi giả làm trượng phu của ta, cần gì,chỉ cần đứng ở bên cạnh ta là được.”Kiều Thanh nhanh chóng .

      Nam nhân trầm mặt lúc,vẫn mở miệng :”Được”


      “Bà mai,sáng nay ta phải vừa cho ngươi biết tướng công ta đại nạn chết đến đây tìm mẹ con chúng tôi,các ngươi đây là làm cái gì?”.Cửa chính mở ra,Kiều Thanh vừa mới mở cửa hảo ý nhìn bà mai .

      Dường như nghĩ tới Kiều Thanh vừa ra như vậy,sắc mặt bà mai đỏ lên chỉ về phía nàng ra lời.


      đợi bà mai gì,Kiều Thanh trực tiếp nhìn nam tử mặc quần áo khí thế lẫm liệt bên cạnh :” Đây là A Mực tướng công của ta.Vốn là tòng quân về,có người chết ,ta cũng nghĩ chết,ai biết thế nhưng còn sống trở về!Cho dù mắt mù,nhưng cũng dựng lên ít công trạng,hai mẹ con chúng tôi về sau có chỗ dựa….”Kiều Thanh chuyện chân thành,còn rủ mắt xuống làm động tác lau nước mắt.Nam nhân nghe thấy Kiều Thanh khoé môi mất tự nhiên kéo lên…


      đám gia đinh khỏe mạnh sau lưng bà mai hai mặt nhìn nhau,dường như nam nhan này lai lịch phi phàm ! Trong lòng họ hẹn mà cùng đánh trống lùi.



      “Bà mai a !Ngươi muốn làm gì ?Tướng công Hạ muội tử trở về ngươi muốn làm chuyện xấu chúng ta cũng đáp ứng!”Có ít thôn dân nghe tiếng mà đến vẫn là con của Kim Hoa tẩu với Kiều Thanh có chút chiếu cố đứng dậy lớn tiếng .

      “Chính là !Bà mai ngươi nhanh lên !Cũng đừng làm cái chuyện thiếu đạo đức này, tướng công Hạ Tiểu Thất từ trong đống người chết trở về dừng lại cẩn thận người ta đánh ngươi !”Có người lớn tiếng phụ họa thêm.


      Bà mai ngẩng đầu nhìn thân hình cao lớn sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc của nam nhân cái,sợ tới mức thân thể khẽ run rẫy,gia đinh trong phủ huyện thái gia cũng rất nhanh chạy mất dạng.


      “Hạ muội tử,ngươi đừng sợ !Tướng công của ngươi trở lại,cũng coi như thời gian khổ cực của ngươi qua!”Con của Kim hoa tẩu đến gần Kiều Thanh , xong còn nhìn nam nhân :”Ngươi gọi là A Mặc ?Nương tử ngươi người mang theo hài tử ăn ở rất nhiều cực khỗ,ngươi nên hảo hảo chiêu đãi nàng”


      Trong nội tâm Kiều Thanh khẽ ấm áp,thôn dân chỗ này phần lớn là người mộc mạc thiện lương.Khi nghe nam nhân bên cạnh “Ừ” tiếng,sắc mặt Kiều Thanh cứng đờ…


      “Vừa rồi cám ơn ngươi,chúng ta cũng trưởng thành,ngươi còn mau rời khỏi!”Kiều Thanh với nam nhân.Vừa rồi như vậy chẳng qua là để tạm thời ứng phó tí để đuổi những người kia ,nàng có nghĩ tìm cha cho nhi tử.


      “Con trai của ngươi cần đến cha sao?”Nam nhân vừa dứt câu liền trở về phòng, tới cửa vẫn quay đâu lại mà câu:”Ta đói bụng”

      Cha mẹ nó….Hằng ngày diễn viên hữu nghị phen còn nghiện?Còn đói bụng?!Kiều Thanh im lặng châm chọc trong chốc lát lại nấu cơm,dù sao giờ cùng ở dưới mái nhà,nam nhân này tính xấu, giúp đỡ lẫn nhau mà thôi.



      Lúc màn đêm buông xuống,nam nhân vẫn như cũ có dự định rời ,ăn cơm tối xong còn với Kiều Thanh câu:”Buổi sáng ngày mai ta còn muốn húp loại cháo đó”.
      Last edited: 7/7/16
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      004. Thiên Ảnh mặt nạ

      Editor: Minh Nguyệt75


      Nửa đêm, bóng đen lặng yên tiếng động vào nông gia tiểu viên này, trực tiếp vào gian phòng cách vách của Kiều Thanh.

      "Chủ tử, thuộc hạ tới chậm. Người sao chứ?" người trẻ tuổi nam nhân mặc y phục dạ hành vừa vào cửa nhanh đến trước mặt nam nhân giọng hỏi.

      "Phong Dương ngươi đến rồi, " nam nhân mở to mắt , "Ta có việc gì . Ngươi làm sao tìm được đến nơi đây ?"

      "Thuộc hạ nghe được có người nơi này đột nhiên xuất nam tử ánh mắt nhìn thấy, nghĩ có thể là chủ tử, liền chạy nhanh tới đây." Phong Dương xong lại có chút vội vàng , "Chủ tử chúng ta nhanh , Văn Hoa thành bên kia có động tĩnh."

      Vẻ mặt của nam nhân thay đổi, được hai bước lại ngừng lại: "Lấy giấy bút đến."

      Phong Dương nhìn xung quanh chút, từ giá gỗ thô ráp bên cạnh cái thô rất nhanh cầm lấy giấy bút đưa cho nam nhân. Nam nhân cầm bút qua loa viết vài chữ rồi từ trong lồng ngực lấyra khối ngọc bội màu đỏ như lửa đặt lên phía tờ giấy.

      " thôi." Nam nhân tới ngoài cửa, Phong Dương nhìn thoáng qua ngọc bội cùng tờ giấy kia trong lòng cả kinh (giật mình) nhưng vẫn chạy nhanh đuổi kịp cước bộ của người nọ.

      Trong phòng cách vách, Kiều Thanh nghe thấy động tĩnh bên ngoài trợn tròn mắt nằm ở giường tay phải nắm chặt thanh chủy thủ.

      Mãi cho đến khi trong viện hoàn toàn yên lặng xuống Kiều Thanh mới nhàng đứng dậy xuống giường sang phòng bên cạnh, liếc mắt nhìn đến bàn nhiều hơn giấy cùng khối ngọc bội.

      Kiều Thanh cầm lấy tờ giấy kia, phía có viết hàng chữ rồng bay phượng múa: "Có việc gấp, chờ ta trở lại."

      Kiều Thanh cầm lấy khối ngọc bội kia, ngọc bội đỏ như máu bên trong dừng như có hỏa diễm di chuyển cảm giác ấm áp, chẳng lẽ đây là cực phẩm ôn ngọc trong truyền thuyết? Bên ngọc bội có điêu khắc hình Bàn Long, chạm trổ tinh diệu tuyệt luân (nguyệt: ý đẹp đẽ đến mức có gì sánh bằng), vừa nhìn đủ biết đây là vật vô giá.

      như thế nào nàng cũng coi như cứu nam nhân kia nhân mạng, vật này coi như là đưa trả công cho nàng. Về phần tờ giấy viết "Chờ ta trở lại" kia bị Kiều Thanh trực tiếp xem . Bởi vì ban ngày xảy ra chuyện, nàng chuẩn bị tiền và đưa ra quyết định—— nàng phải rời khỏi nơi này . . . . . .

      Cường long bất áp địa đầu xà (nguyệt: giống câu Phép vua cũng thua lệ làng ấy), hôm nay bị nàng lừa cho qua những chờ đến khi những người đó ngóc đầu trở lại nàng cũng thể ôm tiểu nãi bao đại khai sát giới? Nghĩ tới nghĩ lui Kiều Thanh cảm thấy rời mới là cách tốt nhất.

      Tiểu nãi bao còn ngủ say, Kiều Thanh nhìn vào gương đồng mờ mờ, đưa tay đến phía sau tai phải. Ở bên tai đụng đến khe hở rất , chậm rãi từ mặt kéo hé ra mặt nạ mỏng như cánh ve. Lộ ra khuôn mặt xinh đẹp cùng dung mạo kiếp trước của Kiều Thanh có tám chín phân tương tự.

      Cách đây lâu trong lúc rửa mặt Kiều Thanh vô ý phát , thể cảm thán thế giới này thực kỳ diệu, mặt của mình có đeo này nọ đều có cảm giác, càng miễn bàn người khác. Mà mặt nạ này cũng làm cho Kiều Thanh càng thêm tin tưởng thân phận của chủ nhân cũ của khối thân thể này tầm thường .

      Kiều thanh biết là mặt nạ da mỏng manh trong tay nàng tên là Thiên Ảnh mặt nạ, ngàn người đeo vào ngàn khuôn mặt khác nhau. Mà mặt nạ này ở trong thiên hạ cũng chỉ có duy nhất cái mà thôi.

      Đem mặt nạ cẩn thận thu lại, Kiều Thanh thay thân nam trang mà lần trước nàng vào thành mua được. Nam trang cao cổ che cổ có hầu kết, bôi đen da mặt, lông mi vẽ thô, buộc lên búi tóc của nam tử, trong gương đồng xuất khuôn mặt của thiếu niên mười mấy tuổi. Kiều Thanh tin tưởng nếu nàng xuất với hình dáng này cho dù người quen thuộc nàng nhất là con của Kim Hoa tẩu tuyệt đối cũng nhận ra nàng.

      Ôm lấy tiểu nãi bao vẫn còn mơ màng, dẫn theo bao y phục , khi sắc trời mới tờ mờ sáng, Kiều Thanh lặng lẽ rời nông gia tiểu viện nơi nàng ở được đoạn thời gian ngắn.

      Thanh lương gió quất vào mặt, mặt Kiều Thanh có mê mang cũng có quay đầu. Mặc kệ chủ nhân của thân thể này có là thân phận gì, nàng tới thế giới này đây là vận mệnh an bài, nàng tiếp nhận và sống sót tốt. tại nàng ở lại địa phương này đối nàng cùng đứa cùng với thôn dân trongTống gia thôn cũng tốt.

      Chủ nhân cũ cũng có chịu khổ qua, lại trải qua thời gian ngắn điều dưỡng, thân thể Kiều Thanh còn rất tệ, Lúc mặt trời mới lên nàng ôm tiểu nãi bao chạy tới Thanh Sơn Trấn. Sáng sớm Thanh Sơn Trấn còn rất im lặng, đường chỉ có lẻ loi lác đác ít quán bán sớm chuẩn bị khai trương.

      Kiều thanh ôm tiểu nãi bao vào khách sạn thoạt nhìn cũng tệ lắm ở Thanh Sơn Trấn. Tiểu nhị còn ở phía sau quầy ngủ gật, nghe Kiều Thanh muốn gian phòng hảo hạng, tiểu nhị liếc mắt xem xét hai cha con bọn họ cái trực tiếp dẫn bọn vào gian phòng ở lầu hai của khách sạn.

      "Khách quan xin ngài cứ tự nhiên, có cái gì cần xin cứ việc phân phó." Trừ bỏ tiền thuê nhà ở ngoài, Kiều Thanh thưởng cho tiểu nhị khối bạc vụn, tiểu nhị thái độ thân thiện hơn rất nhiều. Dù sao Kiều Thanh tuy rằng thoạt nhìn dung mạo khí chất cũng sai, nhưng là quần áo mặc rất bình thường.

      Tiểu nãi bao sắp tỉnh, Kiều Thanh cẩn thận đem đặt vào giường, phân phó tiểu nhị đánh nước ấm lại đây chuẩn bị lát nữa rửa mặt chút.

      Cứ như vậy, tạm thời Kiều Thanh cùng tiểu nãi bao ở lại Thanh Sơn Trấn, tại nàng đối với thế giới này cũng quá hiểu biết, thân phận của mình, lai lịch của đưa lại thành mê, cảm giác này cũng quá tốt. Đó cũng là nguyên nhân Kiều Thanh có lựa chọn rời Thanh Sơn Trấn đến địa phương khác xa hơn, bởi vì nàng còn biết con đường nào.

      "Công tử cần tìm sách gì?" Kiều Thanh ôm tiểu nãi bao vào thư điếm (nguyệt: giống như cửa hàng bán sách, hiệu sách vậy) lớn nhất Thanh Sơn Trấn, Hỏa Kế tiến lên chào đón hỏi.

      "Ta tùy tiện nhìn xem trước." Kiều Thanh nhàng . Chữ viết của thế giới này đối với nàng mà đọc viết đều có chướng ngại gì, nàng tại cần tìm ít sách để tìm hiểu thêm về thế giới này.

      Cuối cùng khi từ trong thư điếm rời , Kiều Thanh tay ôm tiểu nãi bao, tay cầm theo túi . Bởi vì nàng mua ít sách nên chưởng quầy của thư điếm tự tay đóng gói đưa cho.

      Trong phòng khách sạn, trong tay Kiều Thanh cầm quyển 《 Tam Quốc Chí 》 đọc nhanh như gió mà bên cạnh xếp ba bốn quyển sách nàng xem xong.

      Tiểu nãi bao trong tay cầm quả cầu làm bằng gỗ do Kiều Thanh điêu khắc cho giường lật qua lật lại bò đến bò đuổi theo chơi đùa, y y nha nha những lời Kiều Thanh nghe hiểu.

      "Nha!" Quả cầu lăn , tiểu nãi bao bò đến mép giường, cảm giác được nguy hiểm lại nhanh chóng rụt trở về, sau đó ghé vào giường chớp chớp đôi mắt to ướt sũng mắt to, tội nghiệp nhìn Kiều Thanh, ngón tay trắng noãn chỉ vào quả cầu .

      Kiều Thanh mỉm cười liếc mắt nhìn tiểu nãi bao cái, nhưng có ý định qua giúp tiểu nãi bao nhặt cầu, nàng muốn nhìn tiểu nãi bao kế tiếp làm như thế nào, đứa con này của nàng rất thông minh.

      Tiểu nãi bao mắt to chớp chớp nhìn Kiều Thanh, lại phát nàng vẫn ngồi nhúc nhích, tiểu nãi bao y y nha nha vài tiếng mắt lã chã chực khóc nhìn kiều thanh, kêu tiếng: "Nương. . ."

      Tuy rằng giọng cục kì nhưng Kiều Thanh tin tưởng chính mình có nghe sai, tiểu nãi bai có thể , từ đầu tiên là kêu nàng bằng mẹ. Kiều Thanh đột nhiên có loại xúc động muốn khóc. Nàng buông sách trong tay bước nhanh qua ôm tiểu nãi bao vào trong lòng, nhìn : "Dục nhi, lại kêu tiếng!"

      Tiểu nãi bao cảm giác được Kiều Thanh cao hứng, nhu thuận lớn tiếng kêu tiếng: "Nương!" Giọng thanh thúy, lập tức gọi vào trong tim Kiều Thanh sắp hòa tan lòng của nàng....


      Chương 5 : Kiều Thất tiểu thư

      Editor: Melodysoyani


      Kích động trôi qua, đột nhiên Kiều Thanh cảm giác đứa trẻ có điểm là lạ .Sau khi nàng rời khỏi Tống gia thôn,vẫn luôn mặt trang phục nam nhân,tiểu bánh bao đối với hơi thở nàng quá quen thuộc mới có thể gõi nương sao…”Đến đây,Dục nhi gọi cha,cha ..”


      Nàng so sánh hình dáng với phát của tiểu bánh bao,tiểu bánh bao rất nhan liền thông hiểu, trong trẻo gọi tiếng:”Cha”


      Kiều Thanh cảm thấy hoàn hảo !Nhi tử mở miệng chuyện,nàng hưng trí bừng bừng chỉ các đồ vật trong phòng dạy tiểu banh bao chuyện,tiểu bánh bao rất có tinh thần hiếu học,rất nhanh liền thích cái chò trơi *repeater* này (Melody : trò chơi lặp lại từ ngữ,chắc vậy :)),cùng Kiều Thanh học chơi đến rất cao hứng.


      Đời trước Kiều Thanh chưa từng sinh đứa ,nàng thấy sách đứa khoảng tuổi chuyện,lại biết .Tiễu bánh bao Kiều Dục giờ hơn mười tháng,mở miệng chuyện cũng gì đặc biệt ngạc nhiên.Về phần bộ…Nàng ôm tiểu bánh bao đặt mặt đất,từ phía sau đỡ hai cánh tay từ từ di chuyển về phía trước,từ trước đến nay tiểu bánh bao lần đầu tiên tập (Melody : câu này trog cv hơi khó hiểu ta chém :)),cảm giác rất mới lạ,hai bắp chân mặt đất bước lên phía trước .Đỡ hai cánh tay phía sau vài vòng,Kiều Thanh buông cánh tay ra,dẫn tiểu bánh bao .

      Vừa được hai bước,tiểu bánh bao liền trực tiếp nhào tới đùi Kiều Thanh.Tiếp theo Kiều Thanh nâng về phía trước,vừa mới bắt đầu,lúc nào tiểu bánh bao cũng thử dò xét tìm vịn cái gì đó ở xung quanh,về sau vịn nữa,nhướng mày ,thừ dò xét từ từ về phía trước,cho dù lảo đảo,nhưng sau khi vài vòng càng ổn định.Cho đến khi Kiều Thanh im lặng buông tay ra, cũng phát ,bản thân chỉ lo vui chơi.


      “Dục nhi,đến đây!”.Kiều Thanh giang hai cánh tay với tiểu bánh bao,tiểu bánh bao nhìn Kiều Thanh cái,lộ ra nụ cười sáng lạn,gọi:”Nương !Nương!”.Lảo đảo đường từ từ chạy tới nhào vào trong lòng Kiều Thanh.Kiều Thanh ôm chặt tiểu bánh bao ,thưởng trán nụ hôn.


      Kiều Thanh xem hết sách mua,cũng cơ bản hiểu thế giới này.Bây giờ thiên hạ chia làm ba phần,ngoài chỗ nàng ở tại là Nghiêu Quốc ra,còn co Đông Lôi Quốc cùng Vệ Quốc,tạo thành tam quốc thế chân lập nhiều trăm năm.Chỗ ở tại của nàng ở Thanh Sơn Trấn trong Nghiêu Quốc cùng ranh giới Vệ Quốc có quan hệ ngoại giao,qua Thanh Sơn Trấn chỗ Thanh Châu Thành,chính là ranh giới Vệ Quốc.


      Lúc Kiều Thanh chưa nghĩ ra kế tiếp nên tới nơi nào, gặp người biết thân phận của nàng…


      Tiểu bánh bao rất thích náo nhiệt,hôm nay,Kiều Thanh vừa vặn dạo phố đường ở Thanh Sơn Trấn,tiểu bánh bao ở trong lòng nàng cao hứng múa tay múa chân,cũng ngừng chỉ cái gì đó xung quanh yy nha nha,Kiều Thanh chỉ số đồ vật dạy chuyện.

      Đột nhiên trận tiếng vó ngựa vang lên,người đường ríu rít né tránh hai bên. đám binh sĩ mặc áo giáp cưỡi con ngựa cao to đến,tiểu bánh bao trừng mắt to duỗi bàn tay bé ra chỉ trong trẻo kêu lên:”Ngựa!”Lúc đầu ở trong phòng trọ,Khiều Thanh chỉ con ngựa phía dưới đường chạy qua dại ,trí nhớ tiểu bánh bao hết sức kinh người.

      Đám người kia có mười đội,phía trước đội ngũ là tiểu tướng trẻ tuổi thân hình cao ngất khuôn mặt tuấn lãnh,nghe được tiếng đứa ,hán nhìn sang bên cạnh cái,chính là cái nhìn này làm cho đôi mắt co rụt lại,ghìm chặt cương ngựa vừa vặn dừng ở trước mặt Kiều Thanh.


      Tiểu bánh bao vẫn còn cao hứng đưa tay muốn sờ thân thể của đại mã (Melody: :)) Để vậy cho nó hay a),Kiều Thanh qua ngẩng đầu nhìn ,lại nhìn thấy tiểu tướng *lãnh túc*(melody: lạnh lùng,nghiêm túc)nhìn mặt nàng chầm chầm,vẻ mặt hết sức phức tạp.

      “Công tử muốn làm gì?”.Kiều Thanh kéo tiểu bánh bao tìm hiểu trở lại nhàn nhạt hỏi.

      “Tại hạ Tần Dịch ,có việc muốn cùng vị này…Công tử chuyện chút”.Tiểu tướng tự xưng Tần Dịch mở miệng chuyện với Kiều Thanh.

      Đột nhiên trong nội tâm Kiều Thanh có dự cảm,người này biết mình…nàng khẽ gật đầu :”Được”.

      Tần Dịch đem người giao cho nột binh sĩ đằng sau,trực tiếp bước vào trà lâu bên cạnh,Kiều Thanh cũng ôm đứa vào.

      Ngồi trong căn phòng ở lầu hai của trà lâu,Tần Dịch trực tiếp thẳng vào vấn đề :”Thất tiểu thư,đại ca ngươi nhờ tại hạ lưu ý hành tung của ngươi, nghĩ tới ngươi ở Thanh Sơn Trấn này”.

      “Ta hiểu ngươi gì”.Kiều Thanh nhàn nhạt .Nàng muốn biết người nam nhân này đến tột cùng làm sao biết thân phận nàng.

      Tần Dịch nhướng mày,có chút vui :”Thất tiểu thư cần gì như vậy?Thuật dịch dung của người sai sót chồng chất,cùng dung mạo vốn khác biệt,hơn nữa bớt Hồ Điệp tai trái ngươi rất ràng”.Nếu phải lúc vô tình nhìn nhìn thấy cái bớt kia.Tân Dịch cũng dám chắc chắn đây là người muốn tìm.

      Kiều Thanh đống ý lời của Tần Dịch,cũng phải là thuật dịch dung của nàng sai sót chồng chất,mài là vốn biết thuật dịch dung là cái gì.Chẳng qua nàng chút thủ pháp hóa trang thay đổi chút mà thôi.Về phần kiếp trước ti vi những diễn viên nữ buộc ngựa mặt nam trang có người nào nhìn ra là nữ,Kiều Thanh cảm thấy đơn giản là bậy….Bô dáng nàng bây giờ,nếu như là người quen dung mạo của nguyên chủ,nhận ra chút cũng kì quái.Sở dỉ nàng sợ công tử Huyện lệnh tìm tới vì nàng vở bỏ lớp mặt nạ yếu ớt, gương mặt giờ cùng lúc trước ở Tống gia thôn hoàn toàn khác nhau.Hơn nữa nàng vừa mới đến trấn , nghe đem hôm trước tiểu nhi tử Huyện lệnh chết bất đắc kỳ tử…

      xin lỗi,trước kia ta bị thương ở đầu,mất trí nhớ.”Kiều Thanh nhàn nhạt .

      Trong mắt Tần Dịch chợt lóe kinh ngạc rồi biến mất :” như vậy,ngươi ngay cả mình là ai cũng biết?”

      “Đúng vậy”.Kiều Thanh gật đầu nhàn nhạt .”Có lẽ ngươi có thể cho ta biết”.Nàng lựa chọn lấy gương mặt ngụy trang nguyên chủ xuống,có có nguyên nhân chính là có thể biết thân phận của nguyên chủ.Xuyên việt đến cái vùng này dung mạo thập phần tương tự với thân thể kiếp trước của nàng,Kiều Thanh biết có rất nhiều chuyện thể dùng khoa học để giải thích,cũng rối rắm nguyên nhân xuyên qua,nhưng mà nàng ít nhật cũng nên biết ở thế giới này nàng là ai.

      Tần Dịch mặt thay đổi nhìn Kiều Thanh :”Ngươi là thất tiểu thư con vợ cả Kiều Quốc công phủ của Nghiêu Quốc,tự chữ Thanh.Về phần những thứ khác,chờ đợi đại ca ngươi đến đây tự mình cho ngươi biết.Ta mau chóng truyền tin khiến tới đây đón ngươi”.

      Thất tiểu thư Kiều Quốc công phủ?Kiều Thanh?Được rồi ,xuyên qua đại thần ta trách lầm ngươi,nguyên lai thực cùng nguyên chủ trùng tên trùng họ…Còn là thiên kim tiểu thư hàng ,còn là trưởng nữ…Nhưng đại tiểu thư làm sao có thể lưu lạc đến đây?Kiều Thanh cảm thấy chờ đại ca trong miệng Tần Dịch đến đây giải thích nghi hoặc cho nàng.Tần Dịch chắc là cũng biết gì đó,chẳng qua nhìn chính là người trầm mặt ít ,hơn nữa dường như ấn tượng với nguyên chủ cũng tốt,thái độ rất lạnh nhạt…

      “Mẫu thân…”Tiểu bánh bao ôm cỗ Kiều Thanh gọi tiếng,khuôn mặt nhắn nhiều nếp nhăn nhìn nàng,Kiều Thanh biết là biểu vị tiểu thiếu gia này đói bụng.

      Sắc mặt Tần Dịch kì quái nhìn thoáng qua đứa trong lòng Kiều Thanh,chẳng qua cũng gì về đứa bé này,sau khi hỏi ràng nhà trọ Kiều Thanh ở, cho nàng biết nàng kiên nhẫn chờ nên chạy loạn,liền trực tiếp đứng dậy cất bước rời .

      Kiều Thanh nhìn thoáng qua bóng lưng Tần Dịch,trong lòng có chút nghi hoặc,theo lý thuyết nàng là đại tiểu thư chưa gả đột nhiên bên cạnh xuất đứa việc hết sức hợp lý,vì cái gì mà tần Dịch này lại hỏi câu…

      Kiều Thanh ôm đứa trở về nhà trọ cũ,sau khi Tần Dịch bên này gặp qua Kiều Thanh ,ngay lập tức liền sai người ra roi thúc ngựa chạy tới tới đế đô Nghiêu Thịnh Dương Thành đưa tin.
      Last edited: 7/7/16
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      [006] Đại ca đến

      Editor: Minh Nguyệt75


      Ngày hôm sau, Kiều Thanh cùng đứa đều ở khách điếm đợi ra ngoài, Tần Dịch lại tới cửa.

      "Có chuyện gì sao?" Nghe được tiếng đập cửa, Kiều Thanh mở cửa nhìn đến Tần dịch mặt có chút thay đổi đứng ở nơi đó.

      Hôm nay, Kiều Thanh có chuẩn bị ra ngoài cho nên có hoá trang, hơn nữa ngày hôm qua gặp qua Tần Dịch sau khi biết thân phân của mình nàng cảm thấy cũng cần thiết phải ngụy trang nữa.

      Tần Dịch nhìn đến khuôn mặt trắng trẻo thuần khiết, lạnh lung trang điểm của Kiều Thanh còn có bộ quần áo hết sức bình thường mặc người, cùng với tóc được buộc đơn giản bằng cây trâm Đào mộc, đôi mắt chợt lóe trực tiếp đưa qua cái hà bao (nguyệt: là tui đựng tiền của người cổ đại): “Trong này có hai trăm lượng bạc."

      Đến đưa tiền? Kiều Thanh đưa tay ra nhận lấy thản nhiên : "Đa tạ Tần công tử."

      " cần, ta là chịu nhờ vả của đại ca ngươi, cáo từ." Tần Dịch mặt chút thay đổi xong trực tiếp xoay người bước . Kiều thanh cũng phát , Tần Dịch này chính là người có tính bất cẩu ngôn tiếu (Nguyệt: những lời thừa, ăn cẩn thận), hơn nữa dáng vẻ ràng là có ấn tượng tốt đối với nàng. chuyện còn chưa được mấy câu vậy mà lúc nào cũng nhận ủy thác của người khác.

      Chẳng qua, nếu Tần Dịch nhận nhờ vả của người, Kiều Thanh cũng còn khách khí làm gì nữa, trực tiếp mang theo con trai bảo bối dạo phố mua đồ.

      tháng sau, hai cỗ xe ngựa đẹp đẽ quý giá đứng trước cửa của khách sạn ở Thanh Sơn Trấn, hấp dẫn rất nhiều người dùng lại nhìn. Dù sao tại...nơi xa xôi này, rất ít xuất quan lại quyền quý cho nên xe ngựa như vậy cũng rất ít gặp.

      công tử tuổi còn trẻ mặc hoa phục xuống xe ngựa, khiến cho các đại nương tiểu tức phụ đứng ở xung quanh sợ hãi than sợ hãi than. tuấn mỹ công tử, ngũ quan tinh xảo khí chất nho nhã, nhất cử nhất động (Nguyệt: cử chỉ hành động) đều để lộ ra phong cách quý phái trời sinh.

      Nghe được tiếng đập cửa, Kiều Thanh đặt tiểu nãi bao vừa mới ăn uống no đủ có chút mơ hồ sắp tiến vào giấc ngủ trưa vào giường, nhàng tới cửa mở cửa, ngoài cửa hai người liếc mặt nhìn nhau.

      "Ngươi tìm ai?" Kiều thanh giọng hỏi.

      "Thất muội, ta là đại ca." Ngoài cửa ánh mặt của trẻ tuổi công tử phức tạp nhìn Kiều Thanh .

      Kiều thanh hơi hơi sửng sốt. tháng trước đụng phải Tần dịch, Tần dịch nàng ở lại trong này an tâm chờ người tới đón. Sauk hi đưa bạc cũng lại xuất . Nàng nghĩ đến người tới đón nàng đén vào hôm nay vẫn là đại ca của nàng?

      "Vào ." Kiều Thanh nhàng , vừa vặn nàng có rất nhiều chuyện muốn cho đại ca của nàng giải thích nghi hoặc. . .

      Hai người ở bên cạnh bàn ngồi đối diện nhau, tuổi trẻ công tử mở miệng trước : "Tần dịch cho ta biết ngươi bị thương mất trí nhớ tại

      [​IMG]

      ------------------

      Chương 7 : Nha hoàn Hồng Ngọc

      Editor: Melodysoyani


      Kiều Hoài Cẩn ở khách điếm này đêm,sáng sớm ngày hôm sau,liền chuẩn bị lên đường trở vể Thịnh Dương, cùng với bọn họ còn có tiểu tướng lần trước Kiều Thanh gặp Tần Dịch .

      Kiều Hoài Cẩn với Kiều Thanh,Tần Dịch là trưởng tử tướng quân trấn quốc Nghiêu Quốc ,hai năm nay là tới biên ải rèn luyện trong quân đội, vừa qua đúng dịp Tần lão gia tử triệu trở về Thịnh Dương,nhân tiện cùng theo bọn họ,dọc đường cũng có thế chiếu cố lẫn nhau.

      Tần Dịch ngồi lưng ngựa,nhìn thấy Kiều Thanh ôm đứa vào trong xe ngựa,trong mắt lên chút kinh ngạc. cho rằng Kiều Hoài Cẩn đến đây,hài tử lai lịch kia lập tức sẹ bị mang , nghĩ tới Kiều Thanh vẫn còn mang theo .


      Kiều Hoài Cẩn mình xe ngựa,Kiều Thanh cùng hài tử xe ngựa.Trong xe tất cả đều đầy đủ,lúc Kiều Hoài Cẩn đấn con dẫn nha hoàn Hồng Ngọc vốn là nha hoàn của Kiều Thanh .nghĩ là lúc trở về cho nàng hậu hạ Kiều Thanh.

      Tướng mạo Hồng Ngọc hết sức bình thường,đôi mắt nho ,làn da hơi đen, tính là đẹp mắt,hơn nữa vóc người có chút khỏe mạnh,thoạt nhìn có chút chân chất.Chẳng qua ở chung trong chốc lác,Kiều Thanh liến phát nha đầu này chỉ thoạt nhìn chân chất,tính cách cũng có chút chân chất…


      “Lúc đầu tại sao ta phải đến địa phương xa như vậy cầu phúc cho tổ mẫu?”Kiều Thanh hỏi Hồng Ngọc.


      Hồng Ngọc suy nghĩ trong chốc lác mới :”Nô tỳ cũng biết,lúc đó lão phu nhân ngã bệnh, tiểu thư liền muốn đến thành Thanh Châu,lúc đầu đại công tử muốn cùng với tiểu thư,nhưng tiểu thư sống chết cho”.


      Nhất định mình đến địa phương xa như vậy ?Nguyên chủ cuối cùng là suy nghĩ gì…


      “Tại sao ngươi cùng ta đến đại tự giác ngộ ?”.Kiều Thanh hỏi Hông Ngọc. Theo như Kiều Hoài Cẩn , lúc ấy bốn nha hoàn cùng nàng đại tự giác ngộ đều bị chết cháy .


      “Nô tỳ là tam nha hoàn vẫy nước quét nhà ,vóc người xấu,tay chân lại vụng về,bình thường tiểu thư ra ngoài dẫn nô tỳ theo”.Hồng Ngọc hết sức thành .


      ra là thể dùng nha đầu tam đẳng…”Vậy tại sao lần này đại ca lại dẫn ngươi tới đây chứ?”.Kiều Thanh lại hỏi.


      Hồng Ngọc chân chất cười tiếng :”Bởi vì tiểu thư Thanh Lan Viện vốn là còn dư lại bốn nha đầu,ba nàng đều bị bệnh,cho nên dẫn nô tỳ đến đây”.


      Đúng là nha đầu thành thực,ba người kia phải là bị bệnh,mà là muốn đến đây.Nàng mất tích năm,nha đầu trông coi sân sinh ra tâm tư khác cũng hết bình thường .


      “Tiểu thư,tiểu thiếu gia lớn lên đẹp mắt, tiểu thư người có lòng tốt”.


      Nghe thấy Hồng Ngọc tán dường từ đáy lòng,Kiều Thanh cũng khiêm tốn khẽ mỉn cười,nàng cảm thấy nàng có chút thích nha đầu này.Hồng Ngọc rất thành thực,biết Kiều Thanh mất trí nhớ,cho dù Kiều Thanh hỏi cái gì nàng đều trả lời đầu đuôi gốc ngọn,cho nên chưa

      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      008. Nương tử nhận biết vi phu ?

      Editor: Minh Nguyệt75


      Lại qua ngày thời gian, lúc ăn cơm, vẫn trầm mặc ít lời Tần Dịch đột nhiên mở miệng đối với Kiều Hoài Cẩn : "Ngày mai ngang qua văn hoa thành, ta muốn Diệp gia vấn an , ngươi phải vẫn muốn bái phỏng Diệp lão gia tử sao? Các ngươi cùng ta ."

      ở thành Văn Hoa? Kiều Thanh cảm thấy nàng đối với quan hệ đám hỏi rắc rối ở thành Thịnh Dương vẫn là hiểu biết quá ít , lắm Tần Dịch này cùng ở Diệp gia là chuyện gì xảy ra.

      Kiều Hoài Cẩn mỉm cười : "Kia tự nhiên là được, chúng ta chạy cũng cấp, vậy dừng lại ở thành Văn Hoa ngày !"

      Đợi sau khi cơm nước xong trở về phòng, Kiều Hoài Cẩn còn ở lại giải thích nghi hoặc cho Kiều Thanh: "Diệp gia ở thành Văn Hoa là Nghiêu Quốc truyền thừa trăm năm thư hương thế gia, trong miệng Tần Dịch cái kia Diệp lão gia tử từng là Thừa tướng của Nghiêu Quốc, của Tần Dịch gả cho con trai của Diệp lão gia tử Diệp Tu Tề." Biết Kiều Thanh mất trí nhớ, Kiều Hoài Cẩn kể lại cho Kiều Thanh tiện thể chút chuyện về Diệp gia, cùng với mối quan hệ của Diệp gia cùng Tần gia.

      Vào thành Văn Hoa bao lâu, hàng xe ngựa dừng lại trước cổng lớn của tòa nhà cổ kính. Kiều Thanh có xuống xe chợt nghe ở bên ngoài truyền đến giọng : "Biểu thiếu gia đến đây! Nhanh thông tri cho phu nhân."


      Kiều Thanh vừa xuống xe bị người cung kính mời vào, mấy người vào phòng tràn đầy thư hương hơi thở vừa mới ngồi xuống nhìn đến người mỹ phụ trung niên bước nhanh tới, nhìn Tần Dịch kêu tiếng: "Dịch nhi!"

      Kiều Thanh nghĩ đây chính là của Tần Dịch Diệp phu nhân , bởi vì người của Diệp gia rất đơn giản, toàn bộ trong phủ hẳn làcũng chỉ có vị phu nhân như vậy thôi.

      "!" Tần Dịch đứng dậy đối với Diệp phu nhân hành đại lễ, "Đây là Kiều quốc công phủ Đại công tử cùng Thất tiểu thư, chúng ta cùng nhau quay về Thịnh Dương, Kiều đại công tử tưởng bái kiến Diệp gia gia cùng dượng chút."

      Tính cách của Diệp phu nhân rất sáng sủa hào phóng, khách khí lại mất nhiệt tình tiếp đón hai huynh muội Kiều gia, bởi vì nam nhân của Diệp gia lúc này cũng có ở nhà nên cho gia nhân mời Kiều Hoài Cẩn đến phòng khách nghỉ ngơi, còn nàng tự mình mang theo Kiều Thanh đến khách viện u tĩnh (thanh u, yên tĩnh).

      Từ trong miệng của Kiều Hoài Cẩn, Kiều Thanh muốn biết đến ở thành Văn Hoa có tòa thư viện Văn Hoa nổi tiếng Nghiêu Quốc, mà Diệp lão gia tử lại là viện trưởng của thư viện Văn Hoa. Con trai Diệp Tu Tề cũng dạy học ở đấy. Tôn Tử Diệp Thanh Thư đọc sách ở Văn Hoa thư viện. Cho nên bọn họ đột nhiên ddeesns bái phỏng như vậy thấy ngừi cũng là chuyện đương nhiên.

      "Thanh Dao hôm nay vừa vặn xuất môn , bằng có thể cho nàng ở lại đây với ngươi." Diệp phu nhân nhìn Kiều Thanh cười , Thanh Dao trong miệng nàng là con của nàng, Diệp phu nhân dưới gối chỉ có trai .

      "Đa tạ phu nhân." Kiều Thanh mỉm cười . Nàng muốn biết, Tần Dịch là Nghiêu Quốc trấn quốc tướng quân phủ đích trưởng tử, mà Diệp phu nhân là trấn quốc tướng quân phủ đại tiểu thư, tướng môn hổ nữ gả đến thư hương thế gia đảm đương cũng là câu chuyện được mọi người ca tụng. Diệp phu nhân làm việc tự nhiên hào phóng, sạch lanh lẹ, làm cho trong lòng Kiều Thanh sinh hảo cảm. Nhìn đến Hồng Ngọc ôm đứa , sau khi Diệp phu nhân khen đứa hai câu cũng còn them điều gì nữa, còn làm cho người ta tỉ mỉ chuẩn bị số thứ cần dùng cho đứa .
      Lúc sập tối, các nam nhân Diệp gia đều trở lại, bất quá Kiều Thanh cũng ra bên ngoài bởi vì Diệp gia tiểu thư đến nhà người thân trong Diệp gia bàng chi (nhánh bên, người cùng họ nhưng khác chi) hôm nay có trở về, Diệp phu nhân an bài (sắp xếp, sắp đặt, bày trí) Kiều Thanh ở lại trong viện ở dùng cơm.

      Bên trong viện cực kì u tĩnh bên cạnh, nam nhân mình chơi cờ mở miệng hỏi: "Phong Dương, hôm nay có khách nhân đến phủ?"

      Phong Dương khoanh tay đúng bên nhìn mở miệng : "Chủ tử, hôm nay Tần đại công tử ngang qua nơi này nghé vào bái phỏng phu nhân, cùng đến đây còn có Kiều Đại công tử và Thất tiểu thư."

      Nam nhân nghe xong động tác trong tay cũng ngừng lại, thả quân cờ màu đen xuống rồi lại cầm lên quân cơ màu trắng : "Tìm được người rồi sao?"

      Phong Dương có chút hổ thẹn : "Còn có, mẹ con các nàng ngày thứ hai sau khi chúng ta rời cũng thấy bong dáng."

      " nhi quả phụ, có thể đâu. . ." Nam nhân có ngẩng đầu, như là

      [​IMG]

      ---------------

      Chương 9 : Ta gọi là Mạc Hoa Sênh

      “Nương tử,cuộc sống tốt đẹp như vậy,tức giận tốt”.Bên trong giọng của nam nhân đều tràn đầy vui vẻ,hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt.”Nương tử ngươi quên ngươi cởi quần áo của ta sao?Ngươi nhìn thấy hết của ta,nên phụ trách với ta”

      Kiều Thanh hít hơi sâu ép buộc bản thân bình tĩnh lại,da mặt nam nhân này quá dầy,nếu như nàng thực cùng đấu võ mồm bản thân nhất định tức chết trước.

      Kiều Thanh trược tiếp tới ngồi xuống đối diện nam nhân,lạnh lùng :"Chúng ta hàn huyên chút.Thứ nhất,để chuyện dễ dàng cho phép ngươi gọi ta là nương tử,thứ hai,ta với ngươi có quan hệ xác thịt đó chỉ vì cứu ngươi,bản thân ngươi cần phải nhắc lại,thứ ba, xong lập tức rời ".


      "Được".Nam nhân biết nghe lời cười yếu ớt gật đầu :"Ngươi muốn biết cái gì có thể hỏi ta,đúng lúc ta cũng có chút vấn đề muốn hỏi ngươi".

      "Ngươi là ai?".Kiều Thanh nhàn nhạt hỏi.Lần thứ hai giao tiếp,nếu tránh khỏi ít nhất phải biết nam nhân này ra là ai.Hơn nữa nam nhân này đúng lúc xuất ở Diệp phủ cũng làm cho Kiều Thanh cảm thấy rất khó hiểu,nàng khẳng định công tử Diệp gia là thư sinh nho nhã,nam nhân này võ công cao cường, chút cũng giống người Diệp gia.


      "Ta gọi là Mạc Hoa Sênh".Nam nhân cười .

      Mạc Hoa Sênh....Trong nội tâm Kiều Thanh có chút kinh ngạc,trong giây lác lại hiểu chút, ra là , trách được xuất ở nơi này.Kiều Thanh đương nhiên biết Mạc Hoa Sênh là ai,lúc trước Kiều Hoài Cẩn kể về Diệp Gia với nàng cố ý qua người .

      An vương Mạc Hoa Sênh Nghiêu Quốc, *tiền thái tử* Mạc Ngự Trần của Nghiêu Quốc là con trai độc nhất (Melody:là người làm thái tử trước vị thái tử bây giờ),hiên giờ là Mạc Ngự Phong cháu Nghiêu Hoàng.Hai mươi năm trước,lúc Mạc Hoa Sên ba tuổi tiền thái tử Mạc Ngự Phong ra ngoài bị người ám sát bỏ mình, bao lâu sau tiền thái tử phi Diệp tự tử .Hai mắt Mạc Hoa Sênh mù từ thân thể yếu nhiều bệnh bị người xem như người mang điềm xấu,mà cha mẹ của lần lượt qua đời,đồn đại khắp thiên hạ khắc phụ khắc mẫu (Melody : Câu này chắc k cần giải thích?),thêm bước ngồi vững " ",liên tục có lời đồn đại An vương thân thể ốm yếu thể sống quá hai mươi lăm tuổi...Nghiêu Hoàng ban tước cho là An cũng là mong muốn bình an lớn lên...


      Mà Diệp mẫu thân của Mạc Hoa Sênh,chính là nữ nhi của chủ nhân tòa phủ đệ này Diệp lão gia tử,Mạc Hoa Sênh là cháu ngoại Diệp lão gia tử.Năm đó Diệp lão gia tử là thừa tướng Nghiêu Quốc,nhi tử Diệp Tu Tề bước lên mây trúng cử trạng nguyên,nử nhi Diệp làm thái tử phi,ai ngờ về sau lại xảy ra biến cố....Sau khi nữ nhi chết,Diệp lão gia tử cùng nhi tử từ quan trở về Văn Hoa Thành,Mạc Hoa Sênh tuổi còn cũng được dẫn về, là khí Văn Hoa Thành thoáng mát thích hợp nghĩ ngơi điều dưỡng.Nghiêu hoàng cũng có phản đối,chỉ là mỗi khi đến cuối năm triệu Mạc Hoa Sênh trở về Thịnh Dương Thanh lần,suốt hai mươi năm qua năm nào cũng như thế..

      Kiều Thanh nhìn tuyệt thế nam nhân hòa hoa phong nhã trước mắt,nào có bộ dạng ốm yếu ?Quả nhiên,có lẽ mỗi người đời nay đều có bộ mặt khác,chính nàng cũng có phải sao?Kiều Thanh đại khái đoán được Mạc Hoa Sênh vì cái gì mà làm như vậy,dù sao địa vị hoàng thất của ở Nghiêu Quốc hết sức khó xử,nếu phải phát sinh chuyện ngoài ý muốn,vốn nên làm Hoàng đế chính là cha .

      "Đến lượt ta hỏi,ngươi là Kiều thất tiểu thư sao?".Mạc Hoa Sênh

      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :