1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương phi không viên phòng - Hương Di

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Vương Phi Viên Phòng

      Tác giả: Hương Di

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Tiểu. P

      [​IMG]
      Giới thiệu:

      là Tĩnh An vương dưới người vạn người.

      Vì lôi kéo thế lực của , nhóm quần thần cùng các hoàng tử dồn dập đưa nữ nhân vào trong phủ của , ý đồ thổi gió bên gối. sở dĩ ai đến cũng cự tuyệt phải vì ham mê nữ sắc, mà là vì các nàng có thể lợi dụng được.

      Ngay cả khi biết vương phi của từng cùng tình lang(*) hẹn ước uống thuốc độc tuẫn tình(**), cũng chọc thủng, còn dùng dược liệu tốt nhất giữ lại mạng của nàng. Cũng chỉ vì nàng là quân cờ trong tay .

      Nhưng là càng ngày càng cảm thấy đúng lắm, nàng dường như phải là người kia trong ký ức của ...

      Trước đây tình tình nàng cương liệt(***), bây giờ lại có vẻ dịu dàng điềm đạm, màng danh lợi, tranh đời.

      Nàng còn có thể tự mình xuống bếp, thức ăn làm ra ngay cả đại trù trong phủ cũng chưa từng nghe qua cách làm thức ăn ngon như vậy. Đặc biệt là món điểm tâm ngọt nàng làm, vẫn là khiến ham thích, dù có ăn trăm lần cũng ngán.

      Mà kỹ thuật nhảy của nàng đau thương triền miên, chưa từng thấy qua trước đây.

      Mãi đến khi hai người trao đổi bí mật, mới biết được thân thế ly kỳ của nàng. Nguyên bản hoài nghi đối với nàng đều tan thành mây khói, thay vào đó là băn khoăn, thích.

      Khi nàng bị đâm suýt chút nữa mất mạng, càng sâu sắc cảm nhận được sợ hãi mất nàng tới bao nhiêu.

      Nhưng vì bảo hộ nàng chu toàn, lại có thể lạnh nhạt nàng đến cực điểm...


      -------------

      * Tình lang: Người

      ** Tuẫn tình: tự tử, kết thúc tình

      *** Cương liệt: Cố chấp, nóng nảy
      Last edited: 24/10/16
      Dionly sắc thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Mở đầu

      Triệu Như Hi mờ mịt nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh mình, hai bên đường phố đều là kiến trúc xây dựng thời cổ đại, mái cong kiều giác nối tiếp nhau san sát, mặt đất phải trải nhựa đường, mà là từng khối đá tảng. đường phố, người đường đều là mặc quần áo cổ đại, cho dù là nam hay nữ cũng đều để tóc dài, buộc thành búi tóc đầu.

      Kỳ quái nhất là bốn phía yên tĩnh tiếng động, nàng giống như nhìn mặc kịch( loại kịch câm), đường lúc này ràng là người lại và chuyện với nhau, nhưng nàng lại nghe thấy bất cứ thanh nào.

      Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Nơi này là nơi nào?

      Đầu óc nàng trống rỗng, hoàn toàn có manh mối, sau nửa ngày cố gắng suy nghĩ, mơ hồ nhớ tới đoạn trí nhớ, nàng lái xe chuẩn bị đến vũ đoàn luyện múa, bỗng nhiên chiếc xe vận tải đâm vào nàng... Sau đó... Đến lúc nàng khôi phục ý thức, nàng tới nơi này.

      Ngay lúc nàng mê mẩn suy tư chuyện khác thường này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đại thẩm tới chỗ nàng, nàng kịp tránh , mắt thấy đụng vào, giây tiếp theo, vị đại thẩm kia lại xuyên qua thân thể của nàng .

      Nàng hoảng sợ, cúi đầu nhìn cơ thể chính mình, nhưng lại sợ choáng váng cả người, cơ thể của nàng ngờ lại trong suốt!

      Nàng bây giờ..... chết, trở thành quỷ hồn sao?

      Sau khi kinh hãi, nàng hoảng hốt bước , biết bao lâu rồi, nàng mới từ từ phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát mình đứng bên cạnh đôi nam nữ trẻ tuổi.

      Bên người bọn họ còn có bảy, tám nam tử vây quanh, bọn họ dường như ép bức đôi nam nữ kia. Vẻ mặt nữ tử kia phẫn nộ, sau khi mở miệng hét lên với đám người kia vài câu, nàng liền cùng nam tử bên cạnh nhét vào miệng cái gì đó. Mặt những người kia lộ vẻ kinh ngạc, muốn ngăn cản nhưng tới kịp, đôi nam nữ kia cùng ói ra máu rồi ôm nhau ngã xuống.

      Có người tiến lên muốn tách bọn họ ra, có thể là hai người ôm quá chặt, rốt cuộc thể tách bọn họ ra.

      Tiếp theo, nàng kinh ngạc phát hồn phách (linh hồn) đôi nam nữ kia từ người họ nhàng ra. Ngay sau đó, luồng ánh sáng trắng biết đến từ đâu che phủ hai người, hồn phách hai người liền cùng luồng ánh sáng trắng đó biến mất.

      Nàng nghi hoặc đến trước thân thể hai người, đúng lúc này thân thể của nàng đột nhiên bị lực đạo (sức lực) lớn hút vào trong thân thể nữ tử kia.....
      ly sắc thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1(1)

      Editor: Tiểu P


      Vương triều Đại Thịnh ngày mười tám tháng mười năm thứ ba mươi ba.

      Hôm nay là ngày Tĩnh An vương phủ cùng Nhạc Bình Hầu phủ kết thông gia.

      Tĩnh An vương phái đội ngũ tới rước dâu nhiều tới mấy trăm người, đội ngũ đón dâu khổng lồ cùng với dân chúng vây xem hai bên đường làm đường phố chỗ Nhạc Bình Hầu phủ chật như nêm cối.

      Hơn mười con ngựa màu đen cao lớn xếp thành hai hàng, dây cương bằng thiếc người mỗi con ngựa đều buộc dải lụa màu đỏ, đến trước cửa lớn Nhạc Bình Hầu phủ liền dừng lại, đội diễu hành cùng dàn nhạc cũng đứng ngay ngắn ở phía sau.

      Đúng lúc này, hỉ pháo trước cửa Hầu phủ đột nhiên vang lên, dân chúng vây xem duỗi thẳng cổ, muốn nhìn Tĩnh An vương quyền thế chỉ dưới hoàng đế đương thời rốt cuộc có diện mạo gì.

      Chỉ thấy Nhạc Bình Hầu tự mình lên nghênh đón nam tử cao lớn vừa xuống ngựa, dân chúng ồn ào chỉ trỏ------

      "Người đó chính là Tĩnh An vương sao?"

      "Diện mạo của tuấn tú nha."

      "Khuôn mặt làm sao lại giống như bôi phấn lên vậy? "

      Đột nhiên, biết là ai ở trong đám người : "Đó phải là Tĩnh An vương, Tĩnh An vương vẫn chưa tự mình đến đây lấy vợ, chỉ là phái người thay mặt ngài đến đây đón dâu thôi."

      "A, đó phải là Tĩnh An vương sao?"

      "Đất phong của Tĩnh An vương phủ, Ngọc thành cách Đô thành tới mấy ngày đường, Tĩnh An vương thân phận tôn quý như thế, sao có thể tự mình đến đây."

      Lúc này Nhạc Bình hầu dẫn đội ngũ đón dâu vào phủ nhưng dân chúng xem náo nhiệt vẫn chưa rời mà tiếp tục ở bên ngoài chờ tân nương tử ra.

      Ước chừng qua hơn nửa canh giờ mới nhìn thấy tân nương chậm rãi ra khỏi đại môn Hầu phủ.

      Tân nương mặc giá y( áo cưới) đỏ thẫm, đầu đội hỉ khăn. Nhưng kì lạ là nàng giống như thể tự đứng lên lại, là hai tỳ nữ ở hai bên cẩn cẩn dực dực dìu dắt, hầu hạ nàng ngồi lên chiếc xe ngựa chạm trổ hoa văn hoa lệ.

      Bởi vì Tĩnh An vương phủ cách Nhạc Bình Hầu phủ tới mấy ngày lộ trình, vì vậy tân nương mới ngồi xe ngựa đến đất phong của Tĩnh an vương, Ngọc thành.

      Dân chúng xem náo nhiệt chen chúc ở trước cửa hầu phủ nhìn ra khác thường, nương tử kia cả người có sức lực, nhịn được tò mò chụm đầu thầm với nhau---- ----

      "Tân nương tử bị làm sao vậy? Nhìn qua giống như thể tự mình đường, toàn dựa vào hai tỳ nữ kia nâng đỡ."

      "Xem ra lời đồn đại là đúng, nghe trước khi xuất giá liền mắc bệnh nặng"

      " yên lành làm sao có thể đột nhiên mắc bệnh nặng?"

      "Ai, tân nương tử kia mới phải mắc bệnh nặng gì đó, cháu ngoại trai của chồng em cậu cả, là nhi tử của bảy của ta vừa khéo làm dược đồng ở y quán của Lý đại phu Lý Thiệu Thân. nha, ba ngày trước, Lý đại phu được mời đến hầu phủ khám và chữa bệnh cho tân nương tử, tân nương tử kia ra là..."Đại thẩm cầm giỏ thức ăn đến đây liền thừa nước đục thả câu dừng lại.

      Những người khác kiềm chế được, vội vàng trăm miệng lời : "Là cái gì?"

      Mắt thấy mấy người bên cạnh đều mở to mắt nhìn mình, đại thẩm đắc ý che miệng cười cười, mới thần bí : "Nàng là trúng độc nha."

      "Tân nương tử làm sao có thể trúng độc?" Có người kinh ngạc .

      " phải là có người muốn nàng gả cho Tĩnh An vương chứ?"

      "Chẳng lẽ là tỷ muội của nàng ghen tị nàng có thể gả cho Tĩnh An vương, nên mới hạ thủ để thay thế nàng."

      Mọi người đều rối rít suy đoán.

      Mà vào lúc này, tân nương bị nghị luận vừa vào xe ngựa liền đổ nằm tấm thảm, cả người run rẩy, ngừng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

      “Uyển Uyển, mau đút viên thuốc kia cho tiểu thư ăn." Trăn Nhi vừa đỡ thân thể của nàng vừa thúc giục Uyển Uyển.

      Uyển Uyển lấy cái bình sứ từ trong ngực ra, vội vàng đổ ra viên thuốc màu trắng, nghĩ muốn mở miệng của tiểu thư ra, nhét thuốc vào trong miệng nàng. Nhưng nàng cắn răng rất chặt, Uyển Uyển nhất thời mở ra, gấp đến độ dỗ :"Tiểu thư, mau mở miệng, nuốt thuốc này vào đau đớn như vậy nữa."

      Giờ phút này Triệu Như Hi chỉ cảm thấy như là có người cầm đao, từng đao từng đao cắt lục phủ ngũ tạng của nàng, lại giống như có trăm ngàn con trùng gặm cắn, đau đến mức nàng hận thể cứ chết như vậy.

      lúc mơ hồ, nàng nghe thấy có người ở bên tai nàng chuyện, nàng theo bản năng phối hợp mở miệng, cảm thấy có người đút vào miệng nàng cái gì đó, nàng liền nuốt xuống.

      Bên trong vẫn cứ đau đớn dứt, nàng co rúc thân thể thể khống chế run rẩy, mặt đầy mồ hôi lạnh, thân thể lật qua lật lại, chỉ muốn cơn đau nhức hành hạ nàng mau ngừng lại chút.

      Sợ nàng đụng phải thứ gì đó, Trăn Nhi ôm chặt nàng trong lòng, ở bên tai nàng dỗ :"Tiểu thư, người nhịn thêm chút nữa, chờ sau khi dược tính phát tác đau nữa."

      Ba ngày nay, mỗi lần nhìn thấy tiểu thư phát độc đều là dáng vẻ thống khổ như vậy, nàng vừa đau lòng lại giúp được gì cho nàng.

      Uyển Uyển rót chén nước đút vào miệng tiểu thư nhưng hầu hết đều chảy ra từ khóe miệng, chỉ có phần có thể vào. Nàng cầm lấy khăn tay lau nước chảy xuống đọng lại ở khóe miệng và dưới cằm giúp tiểu thư, rồi lại lau sạch mồ hôi lạnh mặt nàng.

      Cất khăn tay vào, Uyển Uyển nhìn tiểu thư nhà mình nhắm chặt mắt, khuôn mặt tiều tụy đau đến mức vặn vẹo, khỏi lo lắng:"Trăn Nhi, ngươi xem tiểu thư nàng... Tiếp tục chống đỡ được sao?"

      Trăn Nhi im lặng lúc mới : "Tiểu thư nhất định có thể tiếp tục chống đỡ."

      Uyển Uyển giọng : "Mọi chuyện thành ra như vậy, cho dù tiểu thư sống sót chỉ sợ đối với nàng cũng là loại giày vò. " Nàng diện mạo xinh xắn, mày rậm mắt to, tính tình thẳng thắn, trong lòng có chuyện gì luôn rất khó giấu.

      Trăn Nhi ôm chặt thân thể ngừng run rẩy, rên rỉ của chủ tử, khiển trách:"Uyển Uyển, lời như thế được lại!" Dáng người nàng nhắn, khuôn mặt thanh tú màu mật ong có chút tàn nhang, hai hàng lông mày dài bởi vì lo lắng mà nhíu chặt lại.

      "Ta có sai sao? Diệp thiếu gia chết, chỉ có tiểu thư còn sống, đợi đến lúc tiểu thư tỉnh táo lại biết được chuyện này, ngươi nghĩ nàng có bao nhiêu đau khổ? Nàng còn phải chịu đựng kịch độc ăn mòn cơ thể, cho dù có thể tiếp tục sống, chỉ sợ sau này cũng chịu nổi. d.đ/l'q;d Ngay cả Lý đại phu y thuật tốt nhất trong Đô thành cũng , lần này cho dù giữ được mạng của tiểu thư nhưng lục phủ ngũ tạng của nàng sớm bị kịch độc ăn mòn, sợ là sống tới mấy tháng. Bản thân ta tình nguyện để lúc đó tiểu thư cùng Diệp thiếu gia, cũng tốt hơn còn sống để chịu tội."

      Uyển Uyển vừa vừa khóc nức nở, những lời này nàng kìm nén rất nhiều ngày, mãi đến lúc chỉ có ba người các nàng trong xe ngựa mới nhịn được mà ra.

      Trăn Nhi nghe xong cũng nhịn được, giọng khóc:"Nếu lúc đó Hầu gia đồng ý thành toàn cho tiểu thư và Diệp thiếu gia, bọn họ làm sao lại đến tình trạng này. Hầu gia có nhiều nữ nhi như vậy, Tam tiểu thư, Ngũ tiểu thư và Bát tiểu thư đều muốn gả cho Tĩnh An vương, nhưng Hầu gia cố tình chịu......."

      Nàng và Uyển Uyển lúc bảy, tám tuổi liền theo tiểu thư, ba người các nàng có thể là lớn lên cùng nhau. Tính tình tiểu thư mặc dù dễ nổi nóng, nhưng luôn luôn đối đãi với các nàng rất tốt.

      "Dưới gối Hầu gia chỉ có đích nữ là tiểu thư, những nữ nhi khác đều là thứ xuất, Tĩnh An vương là thân phận gì, làm sao có thể thú( cưới) thứ nữ làm vợ? Ta chỉ hận bản thân lúc đó biết suy nghĩ của tiểu thư, nếu sớm biết, ngày hôm đó cho dù mất mạng ta cũng ngăn cản tiểu thư ra ngoài gặp Diệp thiếu gia." Uyển Uyển lau nước mắt, hối hận .

      Nhắc tới việc này, vẻ mặt Trăn Nhi khỏi lên vẻ oán trách:"Lúc đó tiểu thư với chúng ta là vì muốn liên lụy chúng ta. Toàn bộ việc này chỉ trách Ngũ tiểu thư, thiệt thòi cho tiểu thư lúc trước đối tốt với Ngũ tiểu thư như vậy, nhưng nàng lại phản bội tiểu thư, chạy tới chỗ Hầu gia cáo trạng mới làm hại hành tung của tiểu thư và Diệp thiếu gia bị lộ, bị bắt trở về. Hai người muốn cách xa nhau nên mới có thể uống thuốc độc tự tử."

      Đối với Ngũ tiểu thư tiết lộ hành tung của tiểu thư, Uyên Uyển cũng rất hận nàng, nhưng chuyện nàng lo lắng nhất bây giờ là...."Trăn Nhi, nếu tiểu thư tỉnh lại hỏi chuyện của Diệp thiếu gia, chúng ta trả lời nàng như thế nào mới tốt? Nếu để cho nàng biết được Diệp thiếu gia chết, chỉ sợ. . . . . ."

      Trăn Nhi suy nghĩ kĩ càng hồi mới lên tiếng: "Nếu tiểu thư hỏi việc này , trước hết chúng ta gạt tiểu thư, Diệp thiếu gia cũng được cứu, có việc gì."

      Nàng chỉ sợ tiểu thư biết được Diệp thiếu gia chết thương tâm mà tìm đến cái chết lần nữa, chỉ có thể tạm thời ổn định nàng trước.

      Dược hiệu bắt đầu phát huy tác dụng, Triệu Như Hi mê mang, đau đớn tra tấn thân thể nàng bị dược hiệu làm tê liệt thoáng bình thường lại. Nhưng nàng biết đây chẳng qua chỉ là tạm thời, qua lâu nữa nàng lại phải trải qua loại đau đớn này tra tấn lần nữa, bởi vì nàng trải qua biết bao nhiêu lần dày vò lặp lặp lại như vậy.

      Nàng bị bao phủ trong gian yên tĩnh và tối tăm, nhưng nàng lại có thể nghe thấy tiếng chuyện ở bên cạnh, chỉ là ý tứ trong lời của các nàng lại làm cho nàng mê mang, hiểu được.

      Tiểu thư? Đây là tới người nào?

      Chết? Tại sao lại muốn chết?

      Còn nữa, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, lục phủ ngũ tạng của nàng tại sao lại giống như bị đao cắt, bị kim đâm, bị lửa đốt cháy, lại có thể đau đớn như vậy?

      --- ------ ------ ----

      Đại Thịnh vương triều, Tĩnh An vương phủ ở Ngọc thành, hướng đông nam Đô thành. Từ lúc Đại Thịnh vương triều khai quốc tới nay, lưu truyền câu , "Tĩnh An diệt, Đại Thịnh vong" , trong đó Tĩnh An, chính là chỉ Tĩnh An vương.

      Tĩnh An vương đời thứ nhất, Sa Tĩnh Nghiệp là và hoàng đế khai quốc chính là huynh đệ song sinh. Thân là đệ đệ, Sa Tĩnh Nghiệp phải xa huynh trưởng nhiều năm, lập nhiều công lao vì Đại Thịnh vương triều, nhưng Sa Tĩnh Nghiệp lại tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với huynh trưởng mà nhường cho huynh trưởng làm vua.

      Hoàng đế cảm động, nhớ tới công lao của đệ đệ, vì vậy lập huyết thư( thư viết bằng máu) thề rằng, chỉ cần Đại Thịnh vương triều còn tồn tại, Sa Tĩnh Nghiệp và con cháu đời sau mãi mãi là Tĩnh An vương.

      Qua mấy trăm năm sau, con cháu của Sa Tĩnh Nghiệp, thế hệ Tĩnh An vương đời thứ hai mươi tư chính là Sa Lãng Thần.

      Lúc này là thời gian ăn sáng, ở căn phòng nào đó trong Tĩnh An vương phủ, Triệu Như Hi nhìn thức ăn bàn tỏa ra mùi thuốc nồng đậm làm nàng khó chịu nhăn đôi mi thanh tú.

      Nàng nâng mắt nhìn tỳ nữ bên cạnh, khẽ:"Phù Dung, đồ ăn đó tại sao vẫn giống như mấy ngày trước? Ta phải dặn ngươi phòng bếp đổi món rau sao?" Nàng tự nhận mình phải là người kén ăn, nhưng hơn tháng nay, mỗi bữa cơm đều giống nhau chỉ có món rau, nàng ăn đến mức muốn nôn ra.

      "Bẩm vương phi, phải nô tỳ , mà do phòng bếp thân thể vương phi tốt, mấy thứ đồ ăn kia đều cho thêm dược liệu, có thể bồi bổ thân thể cho vương phi." Phù Dung cung kính đáp.

      Nàng là tỳ nữ phụ trách việc truyền lệnh, vì vậy chuyện nhận thức ăn cũng do nàng phụ trách. Nhưng nàng cũng còn cách nào, phải nàng , mà vì mỗi lần đều chỉ nhận được câu trả lời.

      "Việc này ta mười lần, ngươi lần nào cũng trả lời ta như vậy." Triệu Như Hi nháy mắt nhìn chăm chú vào nàng, giọng điệu bình bình đạm đạm(bình thường), nghe ra được là vui hay buồn.

      Tính tình nàng lười biếng, ít có chuyện gì có thể chọc giận nàng. Kiếp trước nàng là thành viên trong vũ đoàn múa đại, cho dù ngoài ý muốn xuyên đến thế giới cổ đại kỳ dị này, thay chủ nhân thân thể này, thiên kim Hầu phủ Vu Nguyệt Oanh, người chết vì uống thuốc độc, chịu đựng kịch độc tàn phá cơ thể để sống tiếp, nàng cũng tùy theo hoàn cảnh mà tiếp nhận thân phận tại------- Tĩnh An vương phi.

      Lúc trước độc phát đau đớn, hơn tháng nay, chỉ cần uống chén thuốc này vào, chờ thuốc phát huy tác dụng, đau đớn tra tấn thân thể nàng bớt rất nhiều, thân mình cũng bình phục được chút.

      Mấy ngày nay, sau khi bóng gió tìm hiểu chỗ Trăn Nhi và Uyển Uyển, nàng cũng hiểu được đại khái mọi chuyện.

      Chủ nhân của thân thể này, Vu Nguyệt Oanh có người khác, muốn gả cho Tĩnh An vương nên cùng tình lang ước hẹn nhau bỏ trốn, kết quả thất bại bị bắt trở về, hai người uống thuốc độc tự tử.

      Khi nàng vừa đến thế giới này, nhìn thấy đúng là màn hai người kia uống thuốc độc.

      Nhạc Bình hầu giận dữ, nhưng sợ chuyện nữ nhi bỏ trốn lại còn uống thuốc độc tự tử bị hoàng thượng trách phạt, vội vàng lén lút tìm đại phu đến cứu nữ nhi, để nàng có thể xuất giá đúng thời hạn.

      Vu Nguyệt Oanh chân chính từ lúc ăn độc dược chết cùng với với tình lang của nàng, được cứu là nàng, linh hồn đến từ dị thế.
      ly sắc thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1(2)

      Editor: Tiểu P


      Nàng gả đến Tĩnh Vương phủ tháng, Tĩnh An vương chưa từng bước vào phòng nàng bước, vậy nên nàng cũng biết bộ dạng vị vương gia này rốt cuộc là mập hay ốm.

      Chỉ là chuyện này quan trọng, quan trọng là hơn tháng nay, bữa cơm của nàng chỉ là mấy chén thuốc, ngửi thấy mùi muốn nôn, nàng chịu nổi.

      Nàng cầu đổi món nhiều lần nhưng vẫn có gì thay đổi. Nàng thể hoài nghi, nếu phải Phù Dung bằng mặt bằng lòng( ngoài mặt đồng ý nhưng trong lòng ), chính là có người ở phòng bếp cố ý muốn chỉnh nàng.

      Phù Dung ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của nàng có chút sợ hãi. ràng Triệu Như Hi lộ ra vẻ giận dữ, nhưng ánh mắt lại lạnh buốt , hiểu sao lại làm cho Phù Dung cảm thấy sợ hãi, dám chậm trễ trả lời: "Nô tỳ dám lừa gạt Vương Phi, nô tỳ thực tới việc này với phòng bếp, nhưng lần nào phòng bếp cũng trả lời nô tỳ như vậy."

      Uyển Uyển đứng bên hầu hạ nghe xong lời nàng , liền tức giận: "Phòng bếp lại dám bỏ lời của Vương phi vào tai, quả thực khinh người quá đáng. Vương Phi, nô tỳ tự mình với phòng bếp." xong, nàng nổi giận đùng đùng, muốn tới phòng bếp.

      "Đợi chút." Triệu Như Hi gọi nàng lại.

      Nghĩ rằng Vương Phi muốn ngăn cản nàng , Uyển Uyển buồn bực dậm chân: "Vương Phi, chúng ta thể cứ im lặng như vậy mãi, cho dù ngài được sủng, cũng là Vương Phi được Tĩnh An vương cưới hỏi đàng hoàng, những người ở phòng bếp sao lại có thể coi lời của ngài ra gì như vậy!"

      Lúc trước các nàng vẫn lo lắng sau khi tỉnh lại Vương Phi hỏi tới chuyện của Diệp thiếu gia, ngờ nàng trúng độc lại làm tổn hại đến trí nhớ, chuyện trước kia chút cũng nhớ , mà ngay cả tính tình cũng khác trước kia.

      Trước kia, tính tình chủ tử quyết đoán cường thế, để ý tới người nào bỏ qua, bây giờ chủ tử lại trở nên lười nhác, lạnh nhạt.

      Chẳng qua chỉ cần Vương Phi có thể bình an sống sót, đối với chuyện này các nàng cũng quá để ý.

      "Uyển Uyển, được bậy." Trăn Nhi khiển trách nàng tiếng, nhắc nhở nàng đừng quên thân phận của bản thân.

      Nàng và Uyển Uyển là tỳ nữ thiếp thân của Vương Phi, trách nhiệm của các nàng là hầu hạ Vương Phi thay quần áo, tắm rửa, súc miệng. Phù Dung là tỳ nữ truyền lệnh, trông coi thức ăn( chỗ này ghi là truyền lệnh tý trà tỳ nữ, mình hiểu lắm nên ghi đại. Bạn nào hiểu với mình nhoa^_^), vì vậy chuyện thức ăn hàng ngày cũng là do Phù Dung phụ trách, các nàng vượt quá quy củ cũng tốt.

      Triệu Như Hi hiểu được Uyển Uyển là cảm thấy tức giận vì nàng bị đối xử bất công. Nàng đứng dậy, nhanh chậm : "Việc này ta tự xử lý, Phù Dung, ngươi dẫn đường ."

      Uyển Uyển sửng sốt chút: "Vương Phi là muốn nơi nào?"

      Triệu Như Hi ra hai chữ: "Phòng bếp." xong liền cất bước ra bên ngoài.

      "Đợi chút Vương Phi, bên ngoài trời lạnh, trước tiên khoác áo choàng vào rồi hẳn ." Trăn Nhi chạy nhanh tới khoác lên cho nàng cái áo choàng màu đỏ thẫm.

      Nghe thấy nàng muốn tự mình đến phòng bếp, Phù Dung bị dọa sợ, nhất thời chần chừ nhúc nhích, nghe thấy tiếng Vương Phi thúc giục lần nữa mới vội vàng chạy theo.

      đường đến phòng bếp, qua hành lang, Triệu Như Hi bỗng nhiên nghe thấy giọng thê lương, cầu xin tha thứ --- -----

      "Vương gia, thiếp thân lỡ tay, xem như nể mặt tình nghĩa thời gian qua, ngài tha cho thiếp thân , thiếp thân dám nữa!"

      Triệu Như Hi nâng mắt nhìn về nơi phát ra giọng , chỉ thấy cách đó xa, có nữ tử quỳ mặt đất, hai tay ôm chặt chân nam tử khóc lóc, cầu xin tha thứ.

      Nam tử khoảng chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. đôi mắt thâm thúy, ngũ quan tuấn mỹ, người khoác kiện áo khoác màu đen, đội mũ nạm ngọc, chân mang đôi giày da màu đen thêu hình Bạch Mai.

      Nam tử lưu tình đá văng nữ tử kia, lạnh lùng : "Lôi xuống."

      Hai gã thị vệ trái phải mạnh mẽ lôi nữ tử kia , nữ tử tê tâm liệt phế thét gọi Vương gia, tiếng kêu đau đớn vang vọng trung, càng lộ vẻ chua xót.

      Nam tử dường như thấy Triệu Như Hi đứng hành lang, đôi mắt màu đen lạnh lẽo thản nhiên liếc nhìn nàng cái liền rời .

      Từ tiếng kêu gào của nữ tử kia, Triệu Như Hi cũng đoán ra được nam tử kia chính là Tĩnh An vương Sa Lãng Thần. Lúc trước nàng gả đến Tĩnh An vương phủ, bởi vì thần trí mê man, nên đều là Uyển Uyển và Trăn Nhi dìu nàng bái đường cùng . Sau đó nghe Uyển Uyển , đêm đó cũng đến hỉ phòng, hơn tháng qua, ngay cả đến xem nàng cái cũng có.

      Cho nên trước đó nàng cũng chưa từng gặp qua , nàng nghĩ chắc là cũng có gặp qua nàng. Nhưng từ ánh mắt thản nhiên của vừa nãy, nàng lại cảm giác được hình như biết nàng là ai, chính là muốn để ý tới nàng.

      Bị coi thường như vậy, Triệu Như Hi có ngu ngốc hơn nữa cũng hiểu được, chỉ sợ vị Vương gia này rất thích Vương phi là nàng.

      Nàng có chút buồn bực nghĩ, nếu thích Vu Nguyệt Oanh, lúc trước kết hôn với Vu Nguyệt Oanh làm gì? Làm hại Vu Nguyệt Oanh bị buộc, cùng tình lang của nàng uống thuốc độc tự tử.

      Theo Uyển Uyển , trừ bỏ Vương Phi là nàng, còn nạp đến bốn mươi, năm mươi cơ thiếp nữa.

      Bốn mươi, năm mươi người.... Mỗi người ngày, tháng cũng sủng hết.

      "Thái phu nhân ỷ vào sủng ái của Vương gia, hôm qua hại Hồng phu nhân, ta xem mới vừa rồi tám phần là nàng bị Vương gia trách phạt."Phù Dung . Nàng từ lớn lên ở trong phủ, thỉnh thoảng có thể biết được ít tin tức từ các tỷ muội nơi khác.

      "Nàng hại Hồng phu nhân như thế nào?" Uyển Uyển tò mò hỏi. Đến Tĩnh An vương phủ hơn tháng, nàng đại khái biết được cơ thiếp của Tĩnh An vương tranh giành sủng ái hết sức lợi hại, việc hãm hại nhau lại nhiều vô kể.

      "Hôm qua nàng cãi nhau với Hồng phu nhân liền đẩy Hồng phu nhân xuống hồ sen, làm hại Hồng phu nhân chết đuối." Phù Dung trả lời.

      Triệu Như Hi nghe thấy cơ thiếp tranh chấp lại gây ra án mạng, lại nhớ tới Thái phu nhân thét chói tai bị kéo lúc nãy đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.

      Lúc trước người bạn của nàng từng , thân là thê tử tốt, phải ra được phòng khách, vào được phòng bếp, còn phải đấu với Tiểu Tam, đánh thắng được lưu manh.

      Tiểu Tam trong vương phủ nhiều tới mấy chục người, nàng tự nhận đấu được với các nàng, càng có năng lực tiêu diệt lưu manh. Vả lại, nàng và Tĩnh An vương căn bản chính là người lạ, chút tình cảm cũng có. Nàng mới lười trông nom nạp tiểu thiếp, cao hứng muốn nạp tiểu thiếp cũng kệ , chỉ cần sợ nhiễm loại bệnh thể cho ai biết là tốt rồi. Cho nên nàng tuyệt đối tham gia vào trận tranh giành này của đám cơ thiếp.

      Hơn nữa nàng có tính khiết phích( bệnh thích sạch ), hoàn toàn nghĩ đến chuyện dùng chung nam nhân với nhiều nữ nhân khác như vậy. Cái loại cảm giác này giống như xài chung bàn chải đánh răng với người khác, nghĩ đến chuyện để cho nhiều nữ nhân dùng qua như thế, nàng cảm thấy ghê tởm, mất vệ sinh.

      lâu sau, Triệu Như Hi tới cửa phòng bếp. Đầu bếp La Minh Mậu thấy nàng lập tức lên nghênh tiếp: "Tiểu nhân tham kiến Vương Phi, biết Vương Phi tới đây có gì phân phó?" Dáng người cao gầy, khoảng chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, khuôn mặt mang theo chút kính cẩn.

      Triệu Như Hi thẳng mục đích mình đến đây: "La sư phó, ta tới đây là muốn nhờ ngươi chuyện, thân thể ta bình phục, hi vọng về sau này có thể đổi món , đừng luôn là dược thiện bốn mặn canh như vậy nữa"

      Nghe vậy, mặt lộ vẻ khó xử: "Việc này tiểu nhân nghe Phù Dung qua, nhưng những món này đều do ba quản dặn dò tiểu nhân chế biến, bên trong bỏ thêm dược liệu bồi bổ thân thể, có thể giúp Vương Phi bồi bổ thân mình."

      "Thân thể của ta bình phục, cần ăn dược thiện này nữa." Nàng nhấn mạnh lần nữa.

      La Minh Mậu khó xử trả lời: "Mệnh lệnh của Vương gia, tiểu nhân dám tự tiện làm chủ."

      Triệu Như Hi nghe ra ý trong lời của , hóa ra đều là ý tứ của Vương gia, nàng thể hoài nghi, Sa Lãng Thần để nàng phải ăn rau tháng qua, chẳng lẽ là muốn chỉnh nàng?

      Nàng trầm ngâm lúc liền trực tiếp vào trong phòng bếp. Sau khi nhìn sơ qua nguyên liệu nấu ăn xong, nàng liền quyết định tự mình làm vài món đồ ăn.

      Cuộc đời của nàng chỉ có hai điều, múa, hai là thích ăn, chịu đựng hơn tháng, nàng muốn lại bạc đãi dạ dày của mình nữa.

      Cầm mấy nguyên liệu cần để nấu ăn, đầu tiên nàng ngâm phấn đông vào nước lạnh, lại ngâm nấm hương vào nước để làm mềm, sau đó cầm dao băm gừng và ớt.

      "Vương Phi, ngài làm cái gì vậy?" La Minh Mậu ngạc nhiên nhìn nàng.

      "Ngươi dám tự tiện thay đổi món ăn, ta đây tự mình làm, như vậy ngươi cũng tính là vi phạm mệnh lệnh của Vương gia."

      Nàng vừa , tay cũng rảnh rỗi, cầm lên thịt bò băm xong bỏ vào nồi, vớt nấm hương mềm lên xắt lại, đặt chung với gừng và ớt băm lúc nãy.

      Lại lấy hai khối đậu hủ cắt thành miếng ngâm vào nước ấm, tiếp theo cắt măng cắt thành lát, sau đó cầm lấy củ cải ở bên cắt thành vụn, tiếp tục đánh đều hai quả trứng để qua bên để dùng. Cuối cùng nàng lấy cải trắng ngâm xong cắt thành nhiều khúc đặt trong cái khay khác.

      Tính tới tính lui đủ nấu bốn món ăn, Triệu Như Hi tới trước lò bếp, kêu hạ nhân tới nhóm lửa.

      Hạ nhân thuần thục nhóm bếp lên, trước tiên nàng xào củ cải khô, rồi đổ trứng đánh tốt vào chiên lên.

      Món thứ hai là cải trắng xào, món thứ ba là vớt phấn đông mềm lên, trộn gừng băm, thịt băm, ớt băm lẫn với nhau, bỏ thêm ít gia vị vào là món mì thịt băm hoàn thành.

      Món cuối cùng là đậu hủ Ma Bà, trước tiên nàng trộn gừng băm, thịt băm, ớt băm và tiêu vào nhau, cẩn thận bỏ vào ít gia vị, lại đem đậu hủ ngâm nước để vào hầm trong nước khoai lang là xong.

      Trăn Nhi và Uyển Uyển ở bên nhìn nàng nhanh nhẹn làm bốn món thức ăn cũng hề lộ ra vẻ kinh ngạc. Bởi vì lúc trước tiểu thư vì Diệp thiếu gia, từng chuyên tâm học trù nghệ, chỉ có chút kỳ quái là, hôm nay tiểu thư làm đồ ăn trong đó có hai món các nàng chưa từng thấy qua.

      La Minh Mậu đứng nhìn ở bên thắc mắc, nhịn được chỉ vào hai món ăn trong đó hỏi: "Vương Phi, hai món này là món gì?" Mùi thơm kia tỏa ra làm con sâu tham ăn trong người kêu gào, rất muốn nếm thử mùi vị món ăn đó như thế nào.

      "La sư phó biết sao? Đây là con mì thịt băm, đây là đậu hủ Ma Bà." Triệu Như Hi có chút ngoài ý muốn, phải là bếp trưởng sao, làm sao mà ngay cả hai món ăn nổi danh như vậy cũng biết?

      "Mì thịt băm? Đậu hủ Ma Bà? Tiểu nhân chưa bao giờ nghe qua." La Minh Mậu cảm thấy hổ thẹn vì kiến thức hẹp hòi của mình.

      Thấy vẻ mặt nghi hoặc nhìn chằm chằm hai món ăn kia, Triệu Như Hi nhất thời hiểu được, chắc là nơi này có hai món ăn này. Nàng lấy ít đồ ăn chia ra bỏ vào hai cái chén, đưa cho : "Đây là cho La sư phó nếm thử."

      "Đa tạ Vương phi." tự tay nhận lấy, chia ra nếm vài ngụm, ánh mắt nhất thời tỏa sáng khen: "Ăn ngon."

      Sau khi mỉm cười gật đầu với , nàng phân phó Uyển Uyển các nàng bưng thức ăn rời .

      lâu sau, việc Triệu Như Hi tự mình xuống phòng bếp nấu cơm có người đến bẩm báo với Sa Lãng Thần.

      "Vương gia, hôm nay Vương phi tự mình đến phòng bếp cầu La sư phó đổi món ăn, cũng tự mình vào bếp làm vài món ăn." Vương phủ tam quản Nhâm Khang cung kính khoanh tay, đứng trước mặt bẩm báo.

      Nghe vậy, Sa Lãng Thần trầm ngâm chút mới hỏi: "Thân thể nàng như thế nào?"

      Lúc trước, Nhạc Bình hầu cố ý giấu diếm chuyện Vu Nguyệt Oanh cùng tình lang bỏ trốn, cuối cùng uống thuốc độc tự tử, giả vờ tung tin ra bên ngoài là nàng bị nhiễm phong hàn, thân thể khỏe.

      thực tế sớm biết được việc này, sở dĩ chưa ra, chẳng qua là vì Vu Nguyệt Oanh còn có giá trị lợi dụng.

      sai người chuẩn bị dược thiện này cho nàng ăn cũng phải muốn chỉnh nàng,chỉ là muốn giữ lại mạng của nàng, muốn nàng vừa gả vào Tĩnh An vương phủ bị kịch độc quấn thân mà chết.

      Nhâm Khang cung kính bẩm báo: "Điều dưỡng hơn tháng, thân thể Vương Phi xem ra cũng có gì đáng lo ngại."

      Sa Lãng Thần gõ lên tay vịn khắc hoa ghế dựa, thản nhiên : "Vậy bảo phòng bếp làm theo cầu của nàng, có thể đổi món ăn."

      "Vâng."
      ly sắc thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2(1)

      Editor: Tiểu P


      Phù Dung cùng với tỳ nữ khác bưng bữa tối đến, nhìn thấy Triệu Như Hi lập tức vui vẻ : "Vương Phi, thức ăn tối nay được thay đổi, sư phó đặc biệt nấu cho Vương Phi vài món ăn khác nhau."

      đợi Triệu Như Hi mở miệng Uyển Uyển lên tiếng: " sao? Để ta nhìn thử xem."

      Nàng nhanh chóng qua, mở giỏ đựng thức ăn ra thấy vài món ăn đặt bên trong, quả nhiên phải là dược thiện lúc trước. Ngoảnh lại cười tươi : "Vương Phi, đồ ăn quả nhiên được thay đổi, uổng công Vương Phi tự mình xuống phòng bếp chuyến." Nàng vừa , vừa bưng mấy món ăn kia ra để lên bàn.

      Triệu Như Hi nhìn mấy món ăn bàn, có cá kho tàu, miến cua, đậu hủ nhân nấm hương, rau cải xào nấm, còn có canh bí đỏ chưng trúc cùng với món nàng làm lúc trưa, đậu hủ ma bà.

      Thấy món đậu hủ ma bà, Triệu Như Hi có chút kinh ngạc, sau đó liền cười tiếng, thầm nghĩ nhất định là La sư phó thấy nàng làm món ăn này cũng nhịn được làm thử, cố ý đưa tới cho nàng nếm thử.

      Trăn Nhi nhìn thấy khỏi nghi hoặc: "Món đậu hủ ma bà này chẳng phải là món Vương Phi nấu lúc trưa sao?"

      Uyển Uyển cười mắng: "Ta thấy là buổi trưa La sư phó đứng bên cạnh nhìn Vương Phi nấu ăn liền học trộm, đây là đem tới khoe với Vương Phi đấy."

      Trưa nay Vương Phi tự mình làm mấy món ăn kia cũng cho nàng nếm thử, nhớ tới hương vị kia, nước miếng trong miệng nàng liền nhịn được chảy ra.

      Sau khi nếm thử xong nàng liền hiếu kì hỏi: "Vương Phi, hai món ăn này ngài học được ở đâu vậy, lúc trước sao lại chưa từng thấy ngài làm?"

      ngờ Vương Phi lại : "Đây là ta nằm mơ nhìn thấy, liền muốn làm thử xem sao."

      Triệu Như Hi trước tiên ăn thử món đậu hủ ma bà, vuốt cằm : "La sư phó chỉ nhìn ta làm lần, ngờ nhớ kỹ cách làm, hương vị kém bao nhiêu so với món của ta."

      Màu sắc, hương vị của mấy món ăn trước mắt này làm khẩu vị của nàng được mở rộng. Nàng nhanh chóng thưởng thức hết toàn bộ thức ăn bàn, hương vị mỗi món ăn đều vô cùng ngon, làm nàng nhịn được ăn nhiều thêm chén cơm.

      Uống nửa chén bí đỏ chưng trúc, ăn đến mức cái bụng chứa nổi nữa nàng mới để đũa xuống: "La sư phó hổ là đại trù của Vương phủ, trù nghệ quả nhiên tầm thường."

      Nghe thấy lời khen ngợi của nàng, Phù Dung đứng hầu bên liền cười : "La sư phó ở Vương phủ gần hai mươi mấy năm, cho dù là lão Vương gia, lão Vương phi hay là Vương gia đều rất thích đồ ăn La sư phó làm.Cũng chỉ có các chủ tử trong vương phủ mới có tư cách ăn thức ăn do La sư phó tự tay làm, ngay cả các cơ thiếp của Vương gia cũng chưa có loại phúc khí này đâu."

      Vương Phi là chính thê của Vương gia, xem như là chủ tử của Vương Phủ, bởi vậy thức ăn của nàng đương nhiên là do La sư phó tự tay nấu.

      "Thức ăn của nhóm cơ thiếp là do ai nấu?" Uyển Uyển tò mò hỏi.

      Trước kia ở Nhạc Bình Hầu phủ, tuy là thức ăn của nhóm chủ tử đều do bếp trưởng đưa ra cách làm, nhưng phải mỗi món ăn đều do bếp trưởng tự mình làm mà tùy theo hiểu biết của mỗi người về các món ăn, do các đầu bếp khác nhau làm.

      "Thức ăn của các nàng là do bốn người Dương sư phó, Lý sư phó, Ngũ sư phó, Trương sư phó phụ trách." Về phần thức ăn của hạ nhân đều do tiểu đầu bếp nấu.

      Dùng xong bữa, Triệu Như Hi cố ý mang giấy lụa tới viết vào vài chữ rồi bỏ vào giỏ đựng thức ăn, để Phù Dung giao cho tỳ nữ bưng thức ăn tới đem về phòng bếp.

      Tỳ nữ kia đem theo giỏ đựng thức ăn về phòng bếp, đưa tờ giấy lụa cho La Minh Mậu. Sau khi nhìn, khuôn mặt liền lên nụ cười vui mừng.

      Bởi vì giấy lụa kia viết---- --- Màu sắc, hương vị đầy đủ.

      Mà bữa tối của Sa Lãng Thần cũng có món đậu hủ ma bà, những món ăn khác đều từng ăn, bởi vậy chỉ nếm chút. Chỉ có món ma bà đậu hủ, trước kia chưa từng ăn qua vậy nên gần như ăn hết toàn bộ.

      Hưởng dụng xong mỹ thực(món ăn ngon), nghỉ ngơi lát, Triệu Như Hi khó có được tâm trạng tốt, nàng đẩy cửa sổ ra, muốn ngắm nhìn ánh trăng bên ngoài.

      "Vương Phi, bên ngoài lạnh, đừng đứng bên cửa sổ hóng mát, tránh bị cảm lạnh." Bây giờ là tháng mười , thời tiết lạnh dần, Trăn Nhi suy nghĩ xong liền qua đóng cửa sổ.

      "Đừng đóng, ta muốn hóng gió." Triệu Như Hi lui lại, hít sâu khí trong lành, nâng mắt nhìn thấy trăng khuyết trời, khỏi nhớ đến chuyện may trước kia. Nàng và vũ đoàn tập luyện điệu múa tên là "Phi Thiên", lúc đó tập luyện hơn tháng, chuẩn bị mấy ngày sau lên đài biểu diễn, mà bây giờ nàng chỉ có thể vắng mặt, rốt cuộc thể tham gia biểu diễn.

      Điệu múa "Phi Thiên" kia là soạn lại từ chuyện cổ Thường Nga bôn nguyệt( Hằng Nga lên cung trăng), chuyện kể rằng sau khi Hằng Nga trộm linh dược liền mình người bay về Nguyệt cung, trải qua nhiều năm đơn ở đó.

      Nhớ tới điệu múa kia, tế bào toàn thân nàng nhịn được rục rịch, mặc dù lúc này có nhạc,nhưng trong lòng nàng ngâm nga lên điệu nhạc, chậm rãi lay động thân thể, bắt đầu múa.

      Mấy người Phù Dung cũng thấy lạ, bởi vì khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Vương Phi cao hứng cũng thoải mái nhảy múa như vậy.

      Làm cho Uyển Uyển và Trăn Nhi thấy lạ là, trước kia chủ tử am hiểu nhảy múa, cũng biết vì sao bây giờ lại biết múa.

      Họ từng hỏi qua, mà câu trả lời của nàng là-------

      "Lúc trước khi ta mê man, rất nhiều lúc nằm mơ, những điều này là học được ở trong mơ."

      Thời gian chủ tử mê man quả ít, vậy nên mặc dù thấy kinh ngạc, nhưng hai người cũng nghĩ nhiều.

      Lúc này cả thể xác và tinh thần của Triệu Như Hi đều chìm trong điệu múa bi ai triền miên, để bản thân mình trở thành Hằng Nga, giống Hằng Nga Hậu Nghệ, trượng phu( chồng) của nàng, đến khi hai người tan vỡ, lại đến lúc Hằng Nga trộm linh dược, mình bay về Nguyệt cung, múa, múa, nàng kìm được lã chã rơi lệ.

      Đêm nay, sau khi dùng xong bữa, Sa Lãng Thần thấy ánh trăng hôm nay vừa hay rất đẹp liền bộ tiêu thực dưới ánh trăng.

      lúc lâu, định trở về ánh mắt lơ đãng nhìn thấy bên trong gian phòng chưa đóng cửa sổ, ánh trăng sáng ngời chiếu vào trong phòng, lờ mờ thấy có bóng người lay động bên trong.

      muốn nhìn ràng người đó làm cái gì, đến mới phát chỗ này là sân của Vương Phi của

      Ánh mắt dừng lại khuôn mặt nữ tử nhảy múa trong phòng, giờ phút này vẻ mặt nàng đẹp dịu dàng mà thê lương, nước mắt trong suốt đọng mặt nàng được ánh trăng chiếu vào tỏa sáng, mà thân thể nàng lay động giống như tiên nữ muốn bay lên, điệu múa mềm mại linh động tuyệt đẹp.

      Tầm mắt Sa Lãng Thần như bị đóng đinh lại, thể rời mắt khỏi người nàng Khi hai chân nàng mở ra nhảy lên cao, dường như bay về phía chân trời xa xôi hiểu sao tim của hơi chấn động, nhưng rất nhanh liền khắc chế loại tâm tư khác thường này, tiếp tục nhìn chăm chú vào nàng đến khi nàng múa xong.

      Triệu Như Hi thở dồn dập, đây là từ sau khi nàng xuyên tới thế giới này, lần đầu tiên có đủ thể lực nhảy hết điệu múa, mặc dù thân thể mệt muốn chết nhưng trong lòng lại thấy thỏa mãn dị thường.

      Nàng cười lên, hơi nhắm mắt lại, hít hơi sâu, mới từ từ mở mắt, ánh mắt lơ đãng nhìn, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt đen lạnh lùng ngoài cửa sổ.

      Nàng giật mình sợ run, mới nhận ra người đứng ngoài cửa sổ là ai.

      "Vương gia? !" Làm sao lại tới chỗ này?

      Sa Lãng Thần đẩy cửa vào phòng.

      Thấy , ba người Uyển Uyển vội vàng cúi người hành lễ: "Vương gia vạn phúc."

      Triệu Như Hi cũng hạ thấp người hành lễ với , "Vương gia."

      "Mới vừa rồi ngươi múa điệu múa gì vậy?" Sa Lãng Thần nhìn về phía nàng hỏi.

      thấy qua ít điệu múa, bao gồm vũ đạo dị tộc, lại chưa từng thấy qua điệu múa của nàng. có bước múa cố định, thân thể của nàng tùy tiện mở ra, khi nhảy vọt lên, khi nằm nhoài người ra... Vẻ mặt của nàng cũng biến đổi ngừng theo điệu múa, khi triền miên, khi bi thương.

      "Đó là lúc trước ta nhìn thấy trong mộng, hôm nay cao hứng, liền nhảy theo. " Lời này lúc trước nàng với bọn Uyển Uyển, lần này cũng trả lời như vậy.

      Nàng biết theo thân phận của nàng nên tự xưng là nô tỳ hoặc là thiếp thân, nhưng nàng thích loại xưng hô hạ thấp bản thân này, ràng nàng là chính thê, tại sao phải tự mình hạ mình làm thiếp? Vì vậy nàng liền giống như kiếp trước xưng ta.

      Nhìn thấy trong mộng? Hai mắt màu đen lạnh lùng của Sa Lãng Thần nhìn từ xuống dưới người nàng, nàng mặc quần áo lụa màu hồng nhạt, thắt lưng bằng bông vải, dáng người mảnh khảnh tinh tế, trán phủ lớp mồ hôi mỏng, hai má tuyết trắng đỏ bừng làm sáng lên khuôn mặt thanh lệ của nàng.

      "Xem ra thân thể của ngươi khôi phục ít." Ba năm trước đây đến Đô thành yết kiến hoàng thượng, từng gặp qua Vu Nguyệt Oanh lần. Cũng biết vì sao, có cảm giác người trước mắt này phải là Vu Nguyệt Oanh từng gặp ba năm trước đây, phải khuôn mặt khác mà là khí chất cả người nàng rất khác.

      nhìn thấy ba năm trước là Vu Nguyệt Oanh buồn vui ràng, tính nóng như lửa, mà bây giờ nàng lại có vẻ ôn đạm( ôn hòa, điềm đạm) như nước, là vì vòng đến trước Quỷ Môn quan nên tính tình thay đổi sao?

      "Đa tạ Vương gia quan tâm, tĩnh dưỡng hơn tháng, thân thể ta hồi phục khác lúc trước bao nhiêu."

      nhàn nhạt gật đầu, ở lại lâu hơn nữa, xoay người rời .

      "Cung tiễn Vương gia." Mấy người Uyển Uyển vội vàng quỳ gối hành lễ.

      Đợi Sa Lãng Thần rồi, Phù Dung vui mừng kích động : "Vương Phi, rốt cuộc Vương gia cũng đến xem ngài, ngài cần phải nắm chắc cơ hội."

      "Cơ hội gì?" Triệu Như Hi mờ mịt hỏi.

      "Đương nhiên là cơ hội tiếp cận Vương gia nha!" Chủ tử được sủng ái, tỳ nữ là nàng tự nhiên cũng có chỗ tốt, vậy nên nàng hận thể ra ý kiến cho Vương Phi, đánh vào tâm của Vương gia.

      Nghe vậy, vẻ mặt Triệu Như Hi liền buồn bực, nàng ước gì quên Vương Phi là nàng là tốt nhất, đừng tới quấy rầy nàng nữa, nàng thầm nghĩ muốn yên tĩnh sống qua ngày, tuyệt đối muốn cùng đám cơ thiếp kia tranh đoạt sủng ái của .

      Thấy nàng có hứng thú, Phù Dung sốt ruột vì nàng: "Vương Phi, chẳng lẽ ngài muốn được Vương gia sủng ái sao?"

      " có nhiều cơ thiếp như vậy, ta đoạt được, hay là thôi , như bây giờ cũng rất tốt." Ở nơi này bình bình đạm đạm sống qua ngày, nàng thấy có cái gì tốt.

      Nàng hiểu rất ràng, thân thể này thoạt nhìn giống như khôi phục rất tốt, nhưng các bộ phận trong cơ thể sớm bị ăn mòn từ lúc Vu Nguyệt Oanh nuốt thuốc độc vào, chống đỡ được bao lâu tắt như đèn cạn dầu. Nàng muốn yên tĩnh hưởng thụ đoạn thời gian này, hết đời người ở dị giới này.

      "Vương Phi..."

      Phù Dung còn muốn khuyên nữa lại bị Trăn Nhi ngăn cản.

      "Phù Dung, đừng nữa, thân thể Vương Phi còn rất yếu, bây giờ trước hết cứ như vậy , có chuyện gì chờ thân thể Vương Phi khôi phục hoàn toàn rồi sau."

      Nàng nhìn ra Vương Phi muốn im lặng sống qua ngày, muốn cùng đám cơ thiếp tranh thủ tình cảm, đồng thời nàng cũng hiểu rất kịch độc lúc trước tổn hại nghiêm trọng đến thân thể Vương Phi, lúc này tốn tâm tư tranh thủ tình cảm bằng từ từ điều dưỡng thân thể Vương Phi mới là quan trọng nhất.
      ly sắc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :