1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương phi cường hãn - Luyến Nguyệt Nhi (145c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Vương phi cường hãn

      [​IMG]

      Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi

      Thể loại: Ngôn tình cổ đại, sủng

      Converter: Ngocquynh520

      Editor: Diệp Y Giai

      Nguồn:https://dongnghicac.wordpress.com/

      Độ dài: ~145c - Cuốn 1: 102c + Cuốn 2: 43c

      Giới thiệu

      Cái gọi là rồng mạnh đè bọn rắn độc.

      Quản ngươi phú thương, hay là Vương gia. Đến địa bàn của nàng, xoa tròn bóp nghiến, đều là nàng định đoạt.

      Nhìn ngươi bộ dạng cũng ra hình người, liền gắng gượng thu ngươi làm áp trại phu quân .
      Cái gì? làm?

      Hắc, tiểu tử. Bổn nương cũng chê ngươi bộ dáng yếu nhược thư sinh, ngươi còn dám cự tuyệt?

      để cho ngươi xem chút vẻ mặt, ngươi còn biết tình cảnh của mình. Người đâu, khiêng . Thành thân, lên giường. ---Ta làm chủ!

      Hồ ly tinh, bên kia đến, bên kia lăn.

      Quản ngươi là thiên kim tiểu thư, hay là Quận chúa tôn quý, muốn cướp nam nhân của bổn nương, đánh bay!

      Trong mắt mọi người, là người tuấn mỹ nhưng nho nhã yếu đuối – Tiêu Dao Vương.

      cũng là lâu chủ phía sau màn của tổ chức hắc ám lớn nhất – Ám Ảnh lâu.

      lại là phu quân của nàng, thích nàng bộ dáng hào hứng làm càn, thích nàng phóng khoáng chịu gò bó.

      Vì nàng, văn nhược Tiêu Dao Vương rốt cuộc đem bộ mặt bị giấu bộc lộ ra.

      Cho dù phụ hết người trong thiên hạ, cũng cùng nàng tách rời.​
      Last edited: 17/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Cuốn 1

      Chương 1: Đường này do ta mở!


      Thanh Sơn nguy nga, núi non chập chùng, liền nhau dứt, tựa như bức bình phong thiên nhiên.

      Dưới chân núi Thanh Sơn, cây cối tươi tốt, cỏ dại mọc thành bụi rậm, đóa hoa đắm chìm trong ánh sáng nhu hòa, lẳng lặng tỏa ra hương thơm. Tiếng chim thanh thanh, bướm bay nhàng. Con đường hẹp ngoằn nghoèo trải dài, tựa như con Cự Long uốn lượn thân mình.

      Đây đúng là bức tranh thiên nhiên, mỹ lệ mê người.

      Đỉnh nhuyễn kiệu màu xanh ngọc do bốn hán tử mặc áo vải xanh khiêng chậm rãi mà , trước sau kiệu đều có hai thị vệ đeo đao. Bọn họ bộ pháp trầm trọng, hai mắt sáng ngời có thần. Sợi tóc như mực dưới khúc xạ mặt trời ánh lên điểm sáng, quá mức uy phong.

      Ba ba—hai khối đá lớn bị bắn tới, rơi mặt đất phát ra tiếng vang.

      Xoạt tiếng, thị vệ trước sau đồng thời rút bảo đao ra khỏi vỏ. Ánh đao lập lòe, nét mặt căng thẳng, trước sau đem kiệu bảo hộ ở chính giữa: “Là ai? ra.”

      “Khanh khách. . .”

      Tiếng cười như chuông bạc liên tiếp truyền đến, giống như dòng suối trong suốt ngọt lành chảy xuống. Ngay sau đó, đạo hồng y xuất hòn đá lớn ngay trước mặt họ, gió lay động, tóc đen tung bay, tay áo đỏ rực, hệt như đóa tường vi màu đỏ nở rộ.

      Thị vệ cùng kiệu phu đều sửng sốt, nghĩ tới lại là thiếu nữ xinh đẹp xuất .

      “Ai, tiểu nương, ngươi ngăn cản chúng ta làm gì?” Thị vệ râu quai nón là người phương bắc, chuyện thẳng thắn. Thấy tiểu nương xinh đẹp này, phòng bị giảm ít.

      Hồng y thiếu nữ trừng mắt nhìn, hai tay bắt chéo bên hông. Con ngươi đen như bảo thạch nhìn bọn , rất có khí thế mà quát: “Đường này do ta mở, cây này do ta trồng. Nếu muốn qua đây, để lại tiền lộ phí.”

      “La hét—“ Thị vệ râu quai nón nghe được lời của nàng kịp phản ứng, “ ra chúng ta gặp được nữ tặc rồi.”

      Bên cạnh, hắc y thị vệ nắm đao, nhếch môi hướng hồng y thiếu nữ cười : “Ta tiểu nương nhà ai vậy, nữ tặc cũng phải trò chơi để đùa, ngươi vẫn là ngoan ngoãn về nhà .”

      Nữ tặc? Nhìn nàng bộ dáng mảnh mai yếu đuối, là thiên kim tiểu thư cũng sai biệt lắm.

      “Ha ha ha. . .” Thị vệ vừa ra, tất cả mọi người cười theo, tiếng cười vang dội, lâu tiêu tan. Hồng y thiếu nữ bị tức đến khuôn mặt đỏ bừng, bàn tay mềm cầm lấy roi da bên hông, ba ba− vung tay vài cái. Trong lúc nhất thời, cát bụi bay mù mịt, hoa cỏ điêu tàn. Chim bay, bướm tản.

      “Phi, cư nhiên dám coi thường ta. nãi nãi muốn các ngươi đẹp mặt.” Lông mày nàng dựng thẳng, cầm roi vung tay lên.

      Phía sau nàng, núi, trong nháy mắt bóng người lay động, nhìn kỹ, tất cả đều là nam tử nắm giữ binh khí.

      “Nguy rồi, có mai phục.” Ban nãy cho là đúng, bọn thị vệ trợn tròn mắt, nghĩ tới thiếu nữ mảnh mai này lại là nữ thủ lĩnh của bọn cướp. Bốn thị vệ nhanh chóng vây quanh kiệu, bốn gã kiệu phu cũng hoảng sợ. Tám người, tám ánh mắt đều cảnh giác nhìn chằm chằm vào bọn sơn tặc, bầu khí như đông cứng lại.

      “Thế nào?” Hồng y thiếu nữ đắc ý nhếch nhếch môi. “Các ngươi là bỏ vũ khí xuống đầu hàng, hay là muốn nãi nãi ta cho các ngươi roi?”

      nương đến tột cùng muốn làm cái gì?” Hắc bào thị vệ thu lại nụ cười, mâu quang phát lạnh, đại đao trong tay hàn quang lập lòe.

      “A phi, ta các ngươi có lỗ tai hay hả?” Hồng y thiếu nữ kiên nhẫn vung roi lên. “Chúng ta là sơn tặc, sơn tặc ngươi hiểu ? Đương nhiên là chặn đường ăn cướp a.”

      Liếc mắt xem thường, những người này là ngu ngốc.

      “Lớn mật.” Thị vệ râu quai nón hét to, hai mắt trừng lớn như mắt trâu. “Trong mắt các ngươi có còn vương pháp nữa hay ? Các ngươi có biết người trong kiệu này là ai ?”

      “Vương pháp?” Hồng y thiếu nữ nhăn mày, xem thường mà chế nhạo. “Vương pháp trị giá mấy lượng bạc? Ta quản người trong kiệu là người phương nào. Đến địa bàn Bắc Tiểu Lôi ta, xoa tròn bóp nghiến đều do nãi nãi ta định đoạt.”

      “Ngươi—“ Mọi người bị lời ngông cuồng của hồng y thiếu nữ tức giận đến đỏ mặt, căm hận mà trừng mắt nhìn nàng.

      “Bớt nhảm . Để lại ngân lượng ta thả cho các ngươi .” Bắc Tiểu Lôi kiên nhẫn vung roi lên, roi qua chỗ nào, lá cây chỗ đấy liền rụng ào ào. Nàng là cướp, tại sao phải theo bọn dê béo thức thời lãng phí nước bọt.

      “Hừ, muốn cướp, xem ngươi có bản lĩnh kia hay .” Hắc bào thị vệ lạnh lùng hừ tiếng, con ngươi sâu kín giống như đầm băng, đại đao đưa ra, ánh mặt trời dừng mặt đao bóng loáng, lóe ra hào quang dị thường.

      “Cắt, ta có ngốc như vậy sao? Lãng phí thời gian với ngươi.” Thiếu nữ liếc mắt nhìn hắc bào thị vệ, ngươi bộ dạng có đầu óc. Cánh tay nhắn hướng về sau, vẫy vẫy, cất cao giọng gọi. “Tiểu Kim, Tiểu Ngân, Tiểu Tài, Tiểu Bảo, mấy người này giao cho các ngươi.”

      Nàng vừa xong, mọi người chỉ cảm thấy trận cuồng phong thổi qua. Bốn thiếu niên tướng mạo giống nhau như đúc tựa hồng ưng phi xuống trước mặt thị vệ. Bọn họ tầm khoảng mười ba mười bốn tuổi, đều mặc áo xanh, eo đeo đai lưng trắng. Gương mặt mượt mà, ánh mắt đen như bảo thạch lóe sáng. Mũi tinh xảo, đôi môi khẽ mân. Nếu phải thân khinh công vô cùng cao, ai nghĩ tới bọn họ là người luyện võ. Bốn thị vệ nhìn thấy khinh công của bốn thiếu niên cực kỳ tuấn tú đều dám khinh thường, thầm dặn dò đám người kiệu phu phải bảo vệ tốt cỗ kiệu. Bốn người đều nắm lấy đao nghênh đón, cùng ánh mắt bốn thiếu niên tiếng động giằng co.

      Thân ảnh màu đỏ của Bắc Tiểu Lôi tung bay, hạ xuống ngồi cành cây đại thụ đung đưa hai chân. Hai mắt đen như bảo thạch linh động lóe ra. Kim, Ngân, Tài, Bảo, tứ huynh đệ, công phu cũng phải là cực tốt, nàng chuẩn bị xem trò hay.

      Bốn vị kiệu phu đều khẩn trương mà coi chừng cỗ kiệu, bọn họ đều là người chỉ có thể cậy mạnh, nếu như lát nữa thực phải liều mạng, cần phải làm sao bây giờ? Gió ngưng đọng lại hơi thở, bầu khí giương cung bạt kiếm.

      “Làm sao vậy?”

      thanh miễn cưỡng từ trong kiệu truyền đến, xé toang bầu khí ngột ngạt. Ngay sau đó, màn kiệu được vén lên, khớp xương tay ràng xuất trong tầm mắt mọi người.

      Hồng y thiếu nữ nhìn bàn tay xinh đẹp kia, yết hầu tự chủ mà ừng ực. Oa, tay thực đẹp a. Con ngươi đen như bảo thạch trừng lớn, hưng phấn nhìn chằm chằm màn kiệu. Muốn biết chủ nhân sở hữu bàn tay xinh đẹp này đến tột cùng là hạng người gì.

      Vương gia tỉnh rồi! Thị vệ, kiệu phu đều nhàng thở ra, vị Vương gia này của bọn họ có ưa thích lớn nhất đó là ngủ. Mà mỗi ngày, thời gian dùng để ngủ cũng nhiều, may mà huynh trưởng Vương gia, cũng chính là đương kim Hoàng thượng thập phần hiểu sở thích cổ quái này của Vương gia, còn đặc biệt phong làm Tiêu Dao Vương. Tùy tiêu dao tự tại, cho dù thượng triều cũng trị tội của .

      Bóng người cao lớn từ trong kiệu ra, tóc dài như mực hỗn độn buông rơi. Bạch y thắng tuyết, thêu viền vàng. Vạt áo hé mở, lộ ra xương quai xanh trắng ngần. Con ngươi thâm thúy vì buồn ngủ mà lộ vẻ mơ màng mông lung. Sống mũi thẳng, răng trắng tinh, môi phấn hồng. Toàn thân lười nhác mà quý khí, hảo cái công tử tuấn nhã.

      Mới tỉnh ngủ, còn chưa ràng đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Chính là cảm giác được cỗ kiệu ngừng lại, liền mơ mơ màng màng mà ra. Ánh sáng nhu hòa rơi tại người , như có ngôi sao tóc đen nhảy múa. Mắt mơ màng bởi vì ánh mặt trời mà híp lại chút, vươn cánh tay phải ngăn trở ánh sáng.

      Bề ngoài của nam nhân sai. Bắc Tiểu Lôi ngồi cành cây đánh giá nam tử, vừa ở trong lòng bình luận. Nhưng mà thân thể kia tựa hồ có chút đơn bạc, giống người vai đủ sức vác, tay đủ sức nâng, thư sinh nho nhã yếu đuối.

      “Vương gia, chúng ta gặp phải bọn cướp rồi.” Thị vệ râu quai nón đỏ mặt .

      “Nga, bọn cướp a.” Dạ Tinh Thần lắc lư đầu. “Đem bọn họ bắt lại là được rồi.” Cũng phải là chưa gặp qua, miễn cưỡng ngáp cái, vừa chuẩn bị quay thân lại đến trong kiệu ngủ thu hồi cảm giác.

      “Vương gia?!” Bọn thị vệ dở khóc dở cười, Vương gia của bọn đúng là, bộ dạng như vậy cũng được.

      “Đợi chút—“ Bắc Tiểu Lôi từ cây hạ xuống, hồng y tung bay, tựa như nụ hoa nở rộ. “Kim, Ngân, Tài, Bảo, các ngươi qua bên.”

      “Vâng, đại tiểu thư.” Bốn thiếu niên trăm miệng lời, hai mắt sáng trong mà nhìn Bắc Tiểu Lôi. Oa, thân thủ đại tiểu thư xinh đẹp a, lần sau nhất định phải cùng nàng lãnh giáo.

      “Ngươi là ai?”

      Chương 2: Làm áp trại phu quân của ta


      “Ngươi là ai?” Bị gọi lại, Dạ Tinh Thần rất mất hứng mà trừng mắt nhìn Bắc Tiểu Lôi, tuy rằng thiếu nữ này rất đẹp. Sợi tóc như thiền, mắt ngọc mày ngài, thanh cao thoát tục, thân như bồ liễu. Nhưng vô luận là người nào làm chậm trễ giấc ngủ của đều thể tha thứ.

      “Ta đổi tên, ngồi đổi họ. Bắc Tiểu Lôi.” Bắc Tiểu Lôi nâng cao ngực, đôi mắt to đen trắng ràng lóe lên ánh sáng kiêu ngạo. “Ta nghe bọn gọi ngươi là Vương gia. Vậy ngươi hẳn là có rất nhiều tiền. Thức thời đem bạc giao ra, bằng các ngươi đừng mong qua được ngọn núi này.”

      “Kỳ quái, bổn vương tại sao phải cho ngươi tiền?” Dạ Tinh Thần rốt cuộc bị lời của Bắc Tiểu Lôi cuốn trôi cơn buồn ngủ, nháy đôi mắt đen, rất là quái dị mà nhìn Bắc Tiểu Lôi.

      “Bổn vương xem các ngươi ăn mặc cũng tồi, có tay có chân, làm gì phải ra ngoài làm loại chuyện cướp bóc quang minh này?” Dạ Liêu quốc rất nghèo sao? Nếu sao đám người này làm gì phải ăn cướp?

      Lời của Dạ Tinh Thần làm cho thị vệ, kiệu phu dở khóc dở cười, chẳng lẽ Vương gia của bọn họ lại muốn cùng kẻ cướp giảng đạo lý?

      “Chuyện gì là quang minh?” Bắc Tiểu Lôi mặt trắng bệch liếc Dạ Tinh Thần cái: “Ngươi biết cái gì? Chặn đường cướp bóc vốn là nghề của ta, đem sơn trại phát triển lớn mạnh là giấc mộng của ta.” Đôi mắt đen như bảo thạch lấp lánh ánh sáng rực rỡ, ước mơ chính là tương lai tốt đẹp này.

      Ừ, ừ, ừ.

      Kim, Ngân, Tài, Bảo, bốn huynh đệ ở bên gật đầu phụ họa, trong đồng tử tròn xoe đối với Bắc Tiểu Lôi tràn đầy sùng bái, chỉ có huynh đệ sơn trại ở phía sau, mỗi người vẻ mặt đau khổ, trong lòng thầm cầu nguyện: trại chủ, phu nhân, các người mau trở lại ! Chúng ta sắp bị Đại tiểu thư hành hạ đến mất mạng, ô ô ~~

      Lời của Bắc Tiểu Lôi làm trán đám người Dạ Tinh Thần lên ba đường hắc tuyến. Thần thái Bắc Tiểu Lôi cực kỳ hào hứng lại làm cho mọi người cảm thấy xinh đẹp động lòng người. Chẳng lẽ mặc cho nương xinh đẹp còn trẻ như vậy tiếp tục theo con đường kia? Tinh thần chính nghĩa hiếm có làm cho Dạ Tinh Thần cảm thấy nhiệt huyết sôi sục.

      “Bắc nương, cuối cùng là nương nhà ngươi, chẳng lẽ định lập gia đình sao?” xem nàng cũng sai biệt lắm là nên đến tuổi lấy chồng , dù sao cũng thể làm sơn tặc cả đời.

      “Lập gia đình?” Bắc Tiểu Lôi mở to hai mắt nhìn Dạ Tinh Thần, “Tại sao phải lập gia đình?” Nàng ở sơn trại rất tốt a, lập gia đình có niềm vui đáng sao?

      Thị vệ, kiệu phu nghe được lời của nàng đều khó tin mà nhìn nàng: nương này rốt cuộc ở đâu ra? Con lập gia đình giúp chồng dạy con phải là thiên kinh địa nghĩa sao?

      nương, ta chẳng lẽ cha mẹ ngươi qua với ngươi?” Thị vệ râu quai nón lớn giọng hỏi—đúng là cha mẹ có trách nhiệm. Bắc Tiểu Lôi nhớ đến thư để lại là cha mẹ tiêu dao cảm thấy nổi trận lôi đình, nếu phải bọn họ đột nhiên giở trò mất tích. Chính mình như thế nào lại buông tha làm Đại tiểu thư nhàn rỗi để lên sơn trang chứ?

      “Đừng nhắc tới bọn họ.” Mày ngài nhăn lại, khẩu khí nàng rất tốt.

      “Đại tiểu thư.” Tiểu Kim sợ hãi mà nhìn bộ dáng tức giận của nàng tiếp lời . “Mẹ chúng ta qua a, mệnh người con là xuất giá, giúp chồng, dạy con.”

      “Cho nên tương lai Đại tiểu thư nhất định cũng được trại chủ gả cho người xứng đáng.” Tiểu Ngân rất tán thành gật đầu lia lịa.

      “Đúng.” Tiểu Tài cũng đồng ý.

      “Sau đó có bảo bảo của mình.” Tiểu Bảo suy nghĩ chút, .

      “Nhất định phải lập gia đình sao?” Bắc Tiểu Lôi sau khi nghe Kim, Ngân, Tài, Bảo như vậy, cũng có chút mê hoặc.

      “Vâng a, Đại tiểu thư. Con vốn là phải lập gia đình.”

      “…”

      Chẳng biết từ lúc nào, đám người phía sau cũng xông tới. Đen sẫm mảnh, trong mỗi ánh mắt lóe ra hưng phấn. Đại tiểu thư nếu như lập gia đình, sơn trại còn người trêu chọc bọn họ.

      Thị vệ, kiệu phu Tiêu Dao Vương sớm đứng ở bên mím chặt môi, muốn cười mà được. Ai tới cho bọn họ biết tới cùng là chuyện gì xảy ra? Như thế nào đề tài từ cướp bóc biến thành lập gia đình rồi?

      “Được rồi, cần ầm ĩ.” Bắc Tiểu Lôi nghe mọi người trái câu, phải câu, đầu óc cũng muốn hôn mê, hai tay vung lên, quát mắng , mọi người yên tĩnh trở lại, xong rồi, đại tiểu thư giận rồi. Mọi người đều cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm ngón chân, hận có khe hở nào mặt đất để chui vào. biết chọc giận Đại tiểu thư, nàng có thể lại muốn thêm mánh lới trêu chọc bọn họ hay ?

      Bàn tay Bắc Tiểu Lôi xoa cái trán, nếu như nhất định phải lập gia đình, nàng thà rằng tự chọn người thuận mắt mình, cũng để cha mẹ tìm người xứng đáng gả. Con ngươi trong veo của Bắc Tiểu Lôi chuyển a chuyển, chống lại phong thần tuấn lãng của Dạ Tinh Thần. Ngay lập tức tính toán ở trong đầu, vỗ hai tay: “Ta gả cho ngươi!”

      “Hả?−−”

      Mọi người ngây lại, thiếu chút nữa quai hàm rơi xuống đất.

      Con ngươi đen nhánh của Dạ Tinh Thần híp lại, mâu quang thâm sâu, hiểu ra sao trừng mắt nhìn Bắc Tiểu Lôi, nghe lầm chứ. nương này vừa muốn cướp bóc của mình, giờ lại muốn gả cho mình?

      “Được rồi, cứ làm như thế, ta muốn ngươi làm áp trại phu quân của ta.” Bắc Tiểu Lôi càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này tồi, bề ngoài tồi, thân hình có chút gầy yếu, thoạt nhìn giống người luyện võ, về sau nhất định khi dễ mình.

      Còn có những cái khác như bàn tay thực rất đẹp, cầm nắm chắc chắn rất thoải mái. Đôi tròng mắt đen trắng ràng nhìn đôi tay Dạ Tinh Thần, khớp xương ràng lại trắng, rất hài lòng.

      “Chuyện cười.” Dạ Tinh Thần nghe, nàng lại để cho mình làm áp trại phu quân của nàng, ngay lập tức cơn giận cũng nổi lên. đường đường là Dạ Liêu quốc Tiêu Dao Vương, há có thể làm áp trại phu quân của nàng. “Bổn Vương há có thể làm áp trại phu quân của ngươi?”

      “Vì sao thể?” Bắc Tiểu Lôi nhìn bộ dáng vui của cũng phát hỏa, “Ta phải phải.” Lửa giận hừng hực thiêu đốt ở đáy mắt, nãi nãi xem ngươi cũng ra hình ra dạng, gắng gượng lắm mới muốn ngươi làm áp trại phu quân. Ta còn chưa chê ngươi bộ dáng thư sinh yếu đuối, ngươi còn dám làm cao với nãi nãi ta?

      “Ừ, ừ, ừ…”

      Kim, Ngân, Tài, Bảo bốn huynh đệ gật đầu, mang đôi mắt tròn xoe cùng chung kẻ địch mà nhìn Dạ Tinh Thần: Đại tiểu thư chúng ta để ngươi vào mắt là phúc khí của ngươi đó, đừng để rượu mời uống, muốn uống rượu phạt.

      “Đại tiểu thư, vậy tốt.” Bốn thiếu niên hiểu chuyện, những lão sơn tặc phía sau yên tâm. Người ta chính là Vương gia, Đại tiểu thư nếu đem làm áp trại phu quân, khó giữ được đương kim hoàng thượng giận dữ, đem quân tiêu diệt sơn trại bọn họ. Nghĩ đến đó, bọn họ nhịn được ra mồ hôi trán.

      “Có cái gì tốt?” Bắc Tiểu Lôi nhận thức được, con ngươi đen hơi trừng.

      “Phốc—“ thị vệ râu quai nón thấy tiểu nương ngang ngược, nhịn được cười lên tiếng, “Ta tiểu nương a, gia nhà chúng ta chính là Vương gia. Sao có thể làm áp trại phu quân của ngươi, phải làm cũng là ngươi làm Vương phi của gia nhà ta mới đúng.”

      Lời vừa xong, đổi lấy những cái nhìn chằm chằm của các thị vệ khác. Nha, ngươi biết giữ miệng a. nhiều như vậy, nếu như nha đầu kia cũng làm chủ tử của bọn , bọn còn có những ngày tốt lành sao? Chỉ sợ Vương phủ bị trở thành cái đế hướng lên trời.

      “Ngươi có đồng ý hay ?” Bắc Tiểu Lôi để ý lời của râu quai nón, nàng thấy làm Vương phi chẳng có gì tốt, nào được thoải mái như đại tiểu thư nàng. Đôi đồng tử đen như bảo thạch yên lặng nhìn Dạ Tinh Thần, giọng điệu lại mang theo ý uy hiếp.

      “Bổn vương tuyệt đáp ứng.” Dạ Tinh Thần nhìn nha đầu này cũng quá điên cuồng , thủ lĩnh sơn tặc nho lại muốn đường đường là Vương gia làm áp trại phu quân của nàng, đây phải là muốn thiên hạ chê cười?

      “Hừ.” Bắc Tiểu Lôi hừ lạnh, “Ngươi đáp ứng, ta còn phải theo ý muốn của ngươi?” Hai tay vung lên, khẽ quát, “Kim, Ngân, Tài, Bảo, khiêng cho ta.”

      “Dạ.”

      Kim, Ngân, Tài, Bảo vừa được lệnh, bóng dáng như ma quỷ chợt lên trước mặt Dạ Tinh Thần. Tiểu Kim, Tiểu Ngân song chưởng vừa mở ra, liền khiêng vai.

      “Vương gia—“

      Thị vệ kinh hãi, nắm lấy đao muốn xông tới.

      “Ngăn cản bọn họ.” Bắc Tiểu Lôi nhìn những người kia, chỉ bĩu môi hướng những người sơn trại bên cạnh .

      Người sơn trại đem bốn đại phu, thị vệ vây tại chỗ, mặc dù tứ thị vệ võ công kém, nhưng đành chịu đối phương người đông thế mạnh, lại bị bao vây thể cử động.

      “Đại tiểu thư, bọn phải làm sao bây giờ?” Tiểu Tài chỉ vào đám người bị vây .

      “Vạn nhất bọn họ trở về mang binh đến tấn công sơn trại phiền toái.” Tiểu Bảo chuyển động hai mắt, ở bên thầm .

      Bắc Tiểu Lôi nhíu lông mày, cũng đúng. thể để cho bọn họ trở về, dứt khoát cùng mang lên núi. “Đưa bọn họ bịt kín hai mắt, cùng nhau mang về sơn trại.”

      “Này, các ngươi thả bổn vương xuống.” Dạ Tinh Thần bị Tiểu Kim, Tiểu Ngân cùng nhau khiêng, buồn bực muốn chết, cố gắng giãy dụa, ngờ lại bị hai người ôm đến sít sao. Giờ khắc này mới hối hận, tại sao lại chán ghét tập võ, nếu cũng có tôn nghiêm bị người khiêng vai rồi.

      “Đừng giãy dụa.” Bắc Tiểu Lôi nhíu mày. “Núi này đường ghập ghềnh, cẩn thận té xuống.” Ai, quả người yếu đuối biết võ công. Vương gia a, bất quá đừng ngại, nàng để tâm.

      “Dám cướp Vương gia, các ngươi chờ bị tru di cửu tộc .” Dạ Tinh Thần nghe lời của Bắc Tiểu Lôi càng buồn bực, nổi giận đùng đùng la lớn.

      “Cửu tộc?” Bắc Tiểu Lôi lành lạnh , “Chờ ngươi thành phu quân của ta, ngươi cũng có thể ở trong cửu tộc .” Tru di cửu tộc? Nàng lắc lắc đầu, nàng mới sợ những việc này, quan lại chỉ biết vơ vét mồ hôi nước mắt của dân.

      “Ngươi—“ Dạ Tinh Thần tức đến nắm chặt hai tay. Chẳng lẽ đường đường Tiêu Dao Vương gia lại phải làm áp trại phu quân của nàng? Trong núi, gió thổi lay động, người nào trả lời vấn đề của .

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Vương gia gặp nạn bằng tặc


      Ánh nắng mặt trời xinh đẹp, hoa núi tỏa hương. Cây xanh lay động, nước chảy róc rách.

      Bay qua sơn đạo gập ghềnh, tiến vào vùng đất bằng phẳng lại là nơi phong cảnh như vẽ. Vài gian nhà của dân chúng bình thường tọa lạc ở khắp nơi, có đồng ruộng phì nhiêu, ao hồ, rừng tre, dâu tằm, bờ ruộng dọc ngang, nuôi gà nuôi chó. Thoạt nhìn giống như là thôn xóm bình thường, đâu nghĩ tới đây lại là hang ổ của sơn tặc chứ?

      mặt đất, những người làm việc nhìn lên thấy bóng dáng Bắc Tiểu Lôi, liền buông công việc làm dở tay, cùng vui mừng reo hò: “Thiếu đương gia trở lại.”

      “Ừ.” Bắc Tiểu Lôi gật gật đầu, ngoảnh lại hướng về phía người giữ kiệu phu, thị vệ phất phất tay: “Trước đem mấy người này xuống phía dưới.”

      “Dạ.”

      Bất đắc dĩ tạm giữ mấy người thị vệ, mặc dù muốn trêu chọc vương công quý tộc, nhưng tại có nhận tội cũng trêu chọc rồi, còn bằng đem những người này giam giữ cho tốt miễn cho gặp phải rắc rối.

      “Đại tiểu thư, người này làm sao bây giờ?” Tiểu Kim, Tiểu Ngân chỉ chỉ Dạ Tinh Thần đầu vai chính mình hỏi, gió phất vào mặt, cuốn lấy mái tóc như mực buông rơi nhàng bay lượn, che khuất gò má như bạch ngọc của , trường bào màu trắng nạm vàng khẽ lay động, phác họa ra độ cong xinh đẹp.

      “Buông bổn vương xuống!” Nghe được Tiểu Kim, Tiểu Ngân nhắc đến mình, Dạ Tinh Thần lại lần hô, xuyên qua những sợi tóc hỗn độn, bầu trời xanh như biển, mây trắng phiêu du giữa trung, nghe thấy tiếng chim cùng nước chảy, nghe thấy hơi thở thơm mát. Cảm thấy nơi này ngược lại lại là địa phương rất tao nhã, nghĩ tới tặc cũng vô cùng biết hưởng thụ.

      “Hô cái gì? Ồn ào chết được.”

      Ba, Bắc Tiểu Lôi vung tay hướng mặt đất roi. Roi xuống hoa rơi, lá rụng.

      Dạ Tinh Thần nhíu mày, nữ tử này thực rất ngang ngược. Chẳng lẽ mình phải lấy nàng hay sao? Là chính mình tìm hổ bà hung hãn lấy về nhà?

      Những người bên cạnh nhìn lên thấy Đại tiểu thư mất hứng, đều thức thời mà đem đầy bụng nghi ngờ giấu , ngoan ngoãn tránh sang bên.

      “Nhưng mà−−−“

      Tiểu Kim, Tiểu Ngân bĩu môi, khiêng người như vậy cũng thoải mái.

      “Quay về nhà chính.”

      Liếc mắt cái Bắc Tiểu Lôi vượt qua hai người, bóng dáng đỏ rực chợt lóe. Người hạ xuống phía trước, gió tinh nghịch bắt lấy sợi tóc của nàng mà quấn quýt, làn váy đỏ lay động, uyển chuyển như cây hoa tường vi sắc hồng đón gió.

      Tiểu Tài, Tiểu Bảo đồng tình mà nhìn Tiểu Kim, Tiểu Ngân, liếc mắt cái, bóng dáng hai người cũng hướng phía trước bay vút mà , như hai con đại bàng giống nhau như đúc phi về phía chân trời.

      “Chúng ta cũng thôi.”

      Khiêng Dạ Tinh Thần, Tiểu Kim, Tiểu Ngân nện bước nhanh hơn.

      Kiến trúc nhà chính của sơn trại Đằng Phong tương tự như tòa tứ hợp viện(1), nằm ở chính giữa đại sảnh là phòng nghị của sơn trại chuyên xử lý công vụ; hai bên gian nhà theo thứ tự là phòng ngủ của trại chủ sơn trại Bắc Phong Phi và phu nhân của , thư phòng, cùng khuê phòng của nữ nhi bảo bối Bắc Tiểu Lôi. Còn những gian phòng còn lại là tỳ nữ cùng người hầu ở.

      Tiểu Kim, Tiểu Ngân khiêng Dạ Tinh Thần bám theo Bắc Tiểu Lôi đến đại sảnh, theo ý bảo của nàng hạ xuống.

      Dạ Tinh Thần dọc đường bị khiêng, sắc mặt sớm trắng bệch, chỉ cảm thấy trong dạ dày trận khó chịu, đứng ở chỗ đó lâu ra lời.

      Bắc Tiểu Lôi nhìn bộ dáng của , liếc cặp mắt xem thường, người này cũng quá yếu . Bất quá quên , yếu, mình phải là vừa vặn đem ăn đến sít sao.

      “Tiểu Thục, Tiểu Lục.” Hướng ra ngoài hô.

      “Tiểu thư.”

      Hai nha hoàn thanh tú tiến vào, Tiểu Thục y phục màu trắng, váy áo điểm hoa, đầu buộc hai búi tóc, khuôn mặt được khảm đôi mắt to linh động an phận mà chuyển động, là tiểu nha hoàn hoạt bát; Tiểu Lục bộ áo váy xanh biếc, khuôn mặt thản nhiên, bước chân nhàng, hiển nhiên cũng là người luyện võ.

      “Các ngươi múc nước lên để cho rửa mặt chải đầu” Sau khi hai người tiến vào, Bắc Tiểu Lôi chỉ Dạ Tinh Thần .

      “Dạ.” Tiểu Lục nhàn nhạt trả lời.

      Tiểu Thục ý vị mà nhìn Dạ Tinh Thần, hào quang trong mắt to lấp lánh như ánh sao. Oa, người này là ai a? Hảo tuấn, mày kiếm mắt sáng, toàn thân hảo hảo nha.

      “Ân, Tiểu Thục?” Bắc Tiểu Lôi nhìn bộ dáng như sắc nữ của tiểu Thục, lông mày nhếch lên. Trong tay roi da đung đưa, thanh mang theo nguy hiểm.

      “Tiểu thư, Tiểu Thục em ngay bây giờ.” Tiểu Thục nhìn đến động tác của Bắc Tiểu Lôi, sắc mặt chợt đại biến. Lôi kéo Tiểu Lục biến mất ở phía trước.

      “Kim, Ngân, Tài, Bảo, các ngươi xuống trước.” Bắc Tiểu Lôi hướng tứ huynh đệ ở bên chờ tham gia náo nhiệt quơ quơ roi.

      “Dạ.”

      Kim, Ngân, Tài, Bảo bất mãn mà cong miệng, nhưng cũng dám nghe lời Bắc Tiểu Lôi, chọc giận Đại tiểu thư, hậu quả rất nghiêm trọng. Đại sảnh thoáng chốc an tĩnh lại.

      Sau khi Dạ Tinh Thần giảm bớt khó chịu, ý buồn ngủ lại xông ra. lập tức đến bên ghế ngồi xuống, híp nửa mắt, đôi môi đỏ mọng nhấp , vạt áo thoáng mở, tóc như mực hỗn độn mà rủ xuống, bộ dáng mang theo vài phần lười nhác, hảo bức mỹ nam đồ.

      Bắc Tiểu Lôi nhướn lông mày, người này cũng quá tùy tiện .

      “Này, ngươi tên là gì?” Cầm roi da hướng Dạ Tinh Thần chỉ chỉ.

      Dạ Tinh Thần liếc nàng cái, mặc kệ nàng.

      Ba—

      Bắc Tiểu Lôi giương roi lên, hướng giáng xuống.

      “Ngươi là nữ tử, làm sao có thể ngang ngược như thế?” Dạ Tinh Thần cũng bị chọc giận, con ngươi đen thâm sâu mang theo nộ ý trừng mắt nhìn Bắc Tiểu Lôi, hơi thở lười nhác đảo qua, toàn thân tỏa ra quý khí, uy nghiêm hoàng tộc cao cao tại thượng.

      “Ta hung ác, hung ác cái quái gì? Ngươi bớt lên giọng chút. tại ngươi đứng ở địa bàn của bổn nương.” Bắc Tiểu Lôi trừng hai mắt to, chỉ vào Dạ Tinh Thần, so với càng thêm ngông cuồng, tự cao tự đại.

      “Ngươi—“ Dạ Tinh Thần tức đến run rẩy, lần đầu tiên trong đời ân hận bản thân học võ. “To gan, cư nhiên dám cư xử như thế đối với bổn vương. Coi chừng ngày sau bổn vương phái người đến tiêu diệt hang ổ của ngươi.” Xem ngươi còn dám dùng roi chỉ vào bổn vương hay .

      cần chờ về sau, nếu ngươi dám tiêu diệt nơi này, bổn nương trước đem ngươi giải quyết ngay tại chỗ, thuận tiện đem những thủ hạ dưới tay ngươi ném ra sau núi cho sói ăn.” Hừ, muốn làm người mà tình huống càng chết nhanh hơn bình thường chút.

      “Ngươi—“ Dạ Tinh Thần chỉ cảm giác mình nhanh chóng bị tức đến thổ huyết. “ , ngươi đến tột cùng muốn như thế nào? Muốn vàng, hay là bạc?” Chặn đường cướp bóc, phải là muốn tiền sao?

      “Vàng, bạc, bổn nương đều muốn, nhưng mà ngươi ta cũng muốn, chỉ cần ngươi thành người của bổn nương. Mọi thứ của ngươi còn phải đều của bổn nương.” Vương gia sao? Khẳng định tiền trong nhà so với của hoàng đế thể thiếu ít hơn. Từ nay về sau cần cướp bóc cũng có thể nuôi sống người Đằng Phong.

      biết xấu hổ.” Dạ Tinh Thần chưa từng thấy qua nữ tử nào khoác mà biết ngượng như vậy, nàng đến tột cùng có phải nữ nhân hay a, cư nhiên có thể ra lời này mà mặt hồng.

      “Tiểu thư, nước đây.” Tiểu Thục, Tiểu Lục mang nước đến.

      “Tiểu Lục, ngươi rửa mặt cho .” Bắc Tiểu Lôi hướng Tiểu Lục .

      −−hả?

      “Bổn vương cần rửa mặt.” Dạ Tinh Thần nhìn Bắc Tiểu Lôi, mới cần tiểu nha hoàn ở mặt lau đến lau , nghĩ tới liền khiến người ta ghét bỏ.

      “Ta có hỏi ngươi sao?” Bắc Tiểu Lôi lành lạnh liếc mắt nhìn , quay đầu với Tiểu Lục: “ , nếu như muốn, ngươi liền điểm huyệt đạo của .” Xem gây sức ép như thế nào?

      Oa, tiểu thư, chiêu này là lợi hại.

      Tiểu Lục đồng tình mà nhìn vẻ mặt muốn tái nhợt của tuấn mỹ nam tử kia, mỹ nam đáng thương đến tay tiểu thư sớm hay muộn cũng bị nàng cường thế mà hành hạ đủ.

      “Ngươi—“

      Dạ Tinh Thần tức đến đỏ bừng mặt, thân thể lại chỉ cương lên, mặc cho Tiểu Lục ở mặt lau đến lau .

      “Tiểu Thục, báo cho các trưởng lão, để cho bọn họ chuẩn bị hôn lễ.” Nàng muốn thành thân.

      “A? Ai muốn thành thân?” Mắt Tiểu Thục nháy a nháy, bị tình trạng bây giờ làm cho ràng.

      “Bổn tiểu thư muốn thành thân, ngươi có dị nghị ?” Con ngươi nhìn qua, thấy Tiểu Thục liều chết lắc đầu phủ nhận.

      “Cái kia, tiểu thư, người muốn cùng ai thành thân?” Tiểu Thục giương ánh mắt lên nhìn Bắc Tiểu Lôi, yếu ớt hỏi.

      !” Ngón tay ngọc thon dài hướng Dạ Tinh Thần chỉ.

      “Bổn vương đồng ý.” Hiểu Bắc Tiểu Lôi ngang tàng cường thế, Dạ Tinh Thần mới muốn rước cọp mẹ về nhà.

      “Ta đồng ý là được.” Thái độ cường ngạnh cho phản bác.

      Dạ Tinh Thần há hốc mồm, nhìn hai nha hoàn mang theo ánh mắt đồng cảm rời .

      Giờ phút này, mới hiểu cái gì là vương gia gặp nạn bằng tặc.

      _________________________________

      (1) Tứ hợp viện: có kiểu kiến trúc
      [​IMG]

      Chương 4: Trốn thoát áp trại phu quân.


      Kháng nghị có hiệu quả.

      Hôn lễ rốt cuộc hừng hực khí thế mà tổ chức lên, tuy rằng người trong sơn trại đối với việc Bắc Tiểu Lôi cùng Dạ Tinh Thần thành thân cũng cảm thấy thích hợp. Tiếc rằng trại chủ và phu nhân biết ở nơi nào, toàn bộ già trẻ lớn bé trong trại người nào có thể khiến nàng thay đổi chủ kiến.

      Ba ngày sau, hôn lễ được chuẩn bị thỏa đáng.

      Sáng sớm, Dạ Tinh Thần vẫn còn trong giấc mộng bị Kim, Ngân, Tài, Bảo kéo dậy, khoác lên cho bộ lễ phục tân lang đỏ thẫm. Còn bị bọn họ ép buộc đẩy đến trước gương đồng đem đầu tóc đen rủ xuống, dùng chiếc ngân trâm buộc chặt lên, sau đó là rửa mặt, phen hành hạ, Dạ Tinh Thần chỉ cảm thấy lửa giận cả người đều bị đốt lên.

      “Đủ rồi.” hướng lên tứ huynh đệ trước mặt hô, “Bổn vương buồn ngủ, muốn bái đường.” Chết tiệt, mấy ngày nay ngủ cái giường thô ráp này, đều chưa từng được ngủ ngon. Thâm quầng dưới hai mắt đặc biệt nghiêm trọng, cả người nhìn qua đều là bộ dạng uể oải, bây giờ còn bị người hành hạ, chịu đủ rồi.

      Kim, Ngân, Tài, Bảo liếc cái, nếu phải là vị hôn phu Đại tiểu thư tuyển định, bọn họ mới đến hầu hạ đâu.

      Ngoài phòng vang lên tiếng pháo, tiếng cười vui sướng của đám hài tử vang vọng.
      Bốn người mắt thấy thời gian còn nhiều lắm, liền đưa Dạ Tinh Thần ra ngoài.
      Trong đại sảnh, đoàn người như thủy triều. Tựa hồ già trẻ lớn bé trong sơn trại tất cả đều tham dự hôn lễ này, đám hài tử truy đuổi lẫn nhau, các lão nhân từ ái mà cười, mang theo ánh mắt chúc phúc dừng ở người Dạ Tinh Thần.

      Dạ Tinh Thần bị kéo vào đại sảnh, phát thuộc hạ của mình cư nhiên cũng ở hai bên. Xem bộ dáng bọn giống như là bộ dạng cực khổ, trái lại cười khanh khách nhìn vào Dạ Tinh Thần.

      Bắc Tiểu Lôi mặc bộ trang phục đỏ rực của tân nương sớm chờ ở đại sảnh, khác biệt chính là, đầu nàng lại có đội khăn hỉ. đôi mắt to sáng ngời nhìn vào Dạ Tinh Thần, hề có ngượng ngùng của tân nương sắp gả.

      Dạ Tinh Thần nhìn nàng, ngược lại sửng sốt. Sớm biết diện mạo của nương ngang ngược này rất xinh đẹp, nhưng hôm nay qua phen trang điểm, nàng càng toát ra diễm lệ động lòng người. Chỉ thấy mái tóc đen như mây của nàng, vấn thành búi tóc phiêu dật. đóa trâm hoa kim sắc cắm nghiêng búi tóc, hai tai đeo Phỉ Thúy. Giữa cái trán trơn bóng no đủ xuyết chu điểm đỏ thắm, lông mày đen như vẽ, đôi con ngươi trong suốt. Gò má hơi thoa phấn, phảng phất ánh nắng chiều bay nhanh. Dưới chiếc mũi xinh xắn, hé ra đôi môi phấn nộn lộng lẫy mê người. Túm váy gấm tân nương, lửa đỏ chói mắt. Càng tôn lên làn da trắng mịn, đẹp như hoa đào tháng ba.

      “Oa, gia hảo tuấn a.”

      Tiểu Thục lôi kéo tay Tiểu Lục ở bên thấp giọng khen, đôi mắt to rơi xuống người Dạ Tinh Thần. Nếu Dạ Tinh Thần thân bạch y hoa phục có chút quý tộc cao quý cùng tiên giáng trần phiêu dật mà , thân trang phục tân lang đỏ rực như này của càng nhiều phần tuấn mỹ tà tứ, cả người giống như viên Hồng Bảo Thạch lóe ra ánh sáng rực rỡ trong đêm tối.

      “Tuấn mỹ cũng có phần của ngươi.” Tiểu Lục tức giận nhìn vẻ mặt hoa si của Tiểu Thục, là mất mặt a.

      “Xem chút cũng phạm pháp.” Tiểu Thục thầm , nàng đương nhiên biết là hôn phu của tiểu thư, nàng là thích xem tuấn nam, cũng phải là muốn gia. Hừ.

      “Tân lang đến. Có thể bắt đầu bái đường rồi.”

      Bắc Tiêu Lôi tay kéo Dạ Tinh Thần qua, hướng về phía trưởng lão sơn trại đảm đương chủ hôn.

      Trưởng lão tóc bạc trắng nhưng tinh thần lại rất khỏe khoắn đối với Dạ Tinh Thần trái lại rất hài lòng, chính là nhìn Bắc Tiểu Lôi ở bên tuyệt thẹn thùng cũng chỉ có thể ở trong lòng cảm thán. Ông đứng ở phía , cất cao giọng : “Giờ lành đến, tân lang tân nương vào chỗ.”

      Tất cả đình chỉ huyên náo, hoặc cười , hoặc yên lặng nhưng mang theo chúc phúc mà nhìn tân lang.

      “Nhất bái thiên địa.”

      Dạ Tinh Thần nghe thấy thanh này toàn thân nhịn được ngừng run rẩy, phải. Chẳng lẽ mình lại muốn cùng nữ sơn tặc thành thân? Nếu như để hoàng huynh biết, có thể tức giận mang binh đến san bằng địa phương này hay ?

      Bắc Tiểu Lôi nhìn Dạ Tinh Thần lăng lăng, mâu quang dao động biết suy nghĩ cái gì? Nụ cười nhất thời cứng lại, nam nhân chết tiệt, chẳng lẽ đến bây giờ vẫn còn tình nguyện, nếu như dám tại hôn lễ làm cho mình trở thành trò cười, nhất định tha cho .
      Cánh tay nhắn dùng sức lôi kéo, đem tâm tư dao động trong Dạ Tinh Thần kéo trở về, ngoảnh lại nhìn vào hai tròng mắt sáng rực cháy lên lửa giận của Bắc Tiểu Lôi, sửng sốt. Lửa giận đem đôi con ngươi long lanh của nàng cháy càng thêm sáng ngời, hờn dỗi trừng mắt nhìn mình. Trong nháy mắt bị nàng kéo cơ hồ loạng choạng cái, chỉ có thể tùy theo động tác của nàng hướng ra phía ngoài cúi đầu.

      Mọi người dự lễ nhìn thấy cảnh này cũng nhịn được lén lút mím môi cười trộm, Đại tiểu thư cũng lợi hại. Chỉ sợ ngày sau gia phải nếm mùi đau khổ rồi.

      “Nhị bái cao đường.” Trưởng lão cao giọng hô lớn lên, trong lòng lại thở dài. Tân nương đội khăn hỉ, chút thẹn thùng. Đại tiểu thư đúng là thục nữ chút nào, tương lai ủy khuất gia rồi.

      “Đợi chút—“ Bắc Tiểu Lôi duỗi tay giơ lên, đôi mắt xinh đẹp trừng trừng: “Cao đường đều chạy, còn bái cao đường cái gì?” Đối với cha mẹ chịu trách nhiệm, nhớ tới, nàng liền nghiến răng nghiến lợi.

      Dạ Tinh Thần sửng sốt, quả nhiên phía chỉ có hai cái ghế trống . Con ngươi thâm thúy bỗng lên đạo tinh quang, nghĩ được biện pháp thoát thân.

      có cao đường, làm sao bái đường?” Đem hoa hỉ đỏ thẫm người kéo, môi mỏng khêu gợi quyến rũ. đôi đồng tử như mực đảo qua mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng ở người Bắc Tiểu Lôi.

      “Chúng ta phải là lưỡng tình tương duyệt, cũng có phụ mẫu chi mệnh, người mai mối chi ngôn , bái đường như vậy vốn là hoang đường, bằng từ bỏ thôi.” xong hướng thuộc hạ hai bên ánh mắt.

      “Đúng vậy, thân phận Vương gia của chúng ta rất tôn quý, có thể nào lấy nữ tặc ngươi?”
      Thị vệ nhận được tín hiệu của Dạ Tinh Thần liền ra, tuy rằng thể bộ dáng nữ tặc khiến người ta mặt đỏ tim đập, nhưng dù thế nào vẫn chỉ là nữ sơn tặc nha, làm sao xứng đôi với chủ tử – Vương gia cao quý.

      câu của lại rước lấy tức giận của nhiều người, cho dù bọn họ là sơn tặc thế nào? Bọn họ là tặc cũng có tặc đạo, cũng là cướp của người giàu chia cho người nghèo, chưa từng giết lung tung qua người vô tội, người nhà nghèo. Vương gia làm sao? Có gì đặc biệt hơn người?

      Bắc Tiểu Lôi nguyên vì lời của Dạ Tinh Thần mà mất hứng, bây giờ nghe thị vệ luôn mồm kêu thân phận sơn tặc nàng xứng với Dạ Tinh Thần. Ngay tức khắc như pháo bị châm đốt, xuy chút pháo liền nổ tung. Bỏ qua Dạ Tinh Thần bên cạnh, từ trong tay Tiểu Lục tiếp nhận lấy roi da, xoát cái liền hướng thị vệ kia vung ra.

      Thị vệ thích thú kịp đề phòng, bị quăng roi. Áo quần hoàn hảo bị roi xé rách, vẻ mặt nhếch nhác.

      “Ngươi—“

      Dạ Tinh Thần, thị vệ đều nhìn Bắc Tiểu Lôi, nàng tại sao hỏa bạo như vậy nữa rồi? hai lời liền đánh, thuần túy là dùng roi chuyện.

      Bắc Tiểu Lôi lườm bọn cái, trở về, đem roi ném cho Tiểu Lục. Lại kéo tay Dạ Tinh Thần, hướng trưởng lão : “Tiếp tục .”

      Mọi người yên lặng, sắc mặt Dạ Tinh Thần xám tro. Thế này, nàng cư nhiên còn có thể như có chuyện gì xảy ra.

      “Phu thê giao bái.” Trưởng lão bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục chủ trì nghi lễ.

      Thời điểm hai người bái lạy, Bắc Tiểu Lôi thừa dịp , ở bên tai Dạ Tinh Thần thầm: “Đừng tiếp tục tìm cách lung tung nữa, cái này ngươi định là làm áp trại phu quân của ta rồi.” Người nàng nhìn trúng, gắt gao nắm ở trong lòng bàn tay. Muốn chạy, có cửa đâu.

      Cũng bái đường rồi, còn có thể sao?

      Chương 5: Ai ăn ai?


      Lụa trắng tung bay, nến đỏ lay động.

      Chữ hỷ đỏ thẫm cuốn lên tại bích giác, bên cửa sổ, cả phòng vui mừng.

      mặt bàn mâm đựng trái cây chứa đầy táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen, ngụ ý sớm sinh quý tử. Trong bầu sứ bạch sắc tràn ngập mùi rượu, dụ đến yết hầu đám người nhịn được nuốt xuống.

      Chi két –

      Cánh cửa bị mở ra, hai bóng dáng hỏa hồng xuất ở cạnh cửa. Gió đêm thổi , cuốn lấy hỉ phục đỏ thẫm. Tóc đen cũng theo gió tung bay, xinh đẹp.

      Hôn lễ tổ chức cả ngày, khiến hai nhân vật chính có chút mệt mỏi. Từ trước đến giờ biết thành thân cũng có thể mệt như vậy. Bắc Tiểu Lôi kéo Dạ Tinh Thần vào phòng. Sau khi đến cửa, liền có hình tượng mà hướng trước bàn ngồi xuống, cầm bình sứ lên đổ vào miệng ừng ực uống.

      Dạ Tinh Thần ngồi vào mép giường, tinh mâu thâm thúy có chút mệt mỏi mà híp mắt lại. Lông mi đen dày thon dài buông xuống, giống như bị cái cánh của con hắc hồ điệp che phủ. Khuôn mặt tuấn mỹ có đối thủ dưới ánh nến đỏ mông lung càng giống người thường, hồng y hỉ phục nguyên bị Bắc Tiểu Lôi lúc trước lôi kéo, vạt áo mở rộng, lộ ra lồng ngực trắng, hào quang lan tỏa, thực gợi cảm. Có lẽ mái tóc được buộc lên khi tựa vào đầu giường khiến cái gáy có chút khó chịu, chàng duỗi tay ra đem ngân trâm gỡ xuống, đầu đầy tóc đen như thác nước rủ xuống, nhàng tung bay, giống như tiên giáng trần.

      Bất tri bất giác Bắc Tiểu Lôi đem cả bình rượu uống cạn sạch, ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt như có ngôi sao rơi vào, lóe ra quang mang lóng lánh. Hé ra kiều nhan đỏ rừng rực, như trái táo đỏ chín mọng.

      Dạ Tinh Thần đột nhiên nhìn lên, chỉ cảm thấy cả người đều trở nên nóng rực, ánh mắt nàng như chứa nước, vô cùng quyến rũ. Kia cái cổ trắng ngần, đường cong gợi cảm. Kia đôi môi hồng xinh đẹp, như quả đào chờ người tới hái, kiều diễm ướt át, tản ra hương thơm mê người. Vốn là mệt mỏi liền lập tức tiêu tan, con ngươi thâm thúy nhìn nàng, gần như si mê.
      nhìn Bắc Tiểu Lôi mê mẩn, cũng ngờ nàng nhìn càng thêm say đắm. Nàng cảm thấy toàn thân người nam nhân này tản ra cỗ lực hấp dẫn ngôn từ nào có thể diễn đạt được quấn chặt lấy ánh mắt của nàng. Từ trước đến giờ biết rằng nam nhân cũng có thể gợi cảm như thế. Chẳng biết là rượu tác quái, hay là ánh trăng quá mỹ lệ. Nàng lại có loại kích động muốn đem chàng đặt dưới thân, bàn tay mềm nắm chặt, có nên ăn sạch chàng hay đây?

      Dạ Tinh Thần ngồi ở chỗ đó cũng là yên lặng nhìn nàng, lại biết nàng cư nhiên có cùng chủ ý giống mình. Nếu thành thân, nàng cũng là thê tử của mình rồi, đêm nay lại vừa là đêm động phòng hoa chúc, ăn sạch nàng cũng sai ?

      Ánh mắt hai người giao nhau, bắn ra tia lửa cùng sấm sét vô hình ba ba bùng cháy.

      Ánh trăng từ khe hở cửa sổ mà chiếu xiên vào, vầng sáng trắng bạc sái lạc, làm mặt bàn bên cửa sổ như được trải lên tầng sa y mỹ lệ. Rượu trong bụng Bắc Tiểu Lôi bắt đầu thiêu đốt, chỉ cảm thấy trận hơi nóng bốc lên hai gò má. Nàng đem bầu rượu ném , cước bộ lảo đảo mà hướng Dạ Tinh Thần đến.

      Dạ Tinh Thần nhếch mi, nữ nhân này vẫn là nên động vào. Ngồi ở chỗ đó kinh người, chỉ đứng lên khẽ động cũng có chút ngang tàng. Đợi Bắc Tiểu Lôi tới trước mặt , chỉ cảm thấy cỗ nồng đậm mùi rượu tạt vào mặt mà đến, lông mày nhăn càng thêm sâu.
      Bắc Tiểu Lôi đứng ở trước mặt , hai gò má ửng hồng, đôi mắt lóng lánh nhìn chàng. Bàn tay trắng nõn nâng ngón tay lên chỉ, kiều : “Nhược thư sinh, ta muốn ăn ngươi.”
      Dạ Tinh Thần sửng sốt, ngây ngốc mà nhìn Bắc Tiểu Lôi, nữ nhân này, nàng đến tột cùng có hiểu mình ?

      “Ngươi biết mình vừa ?”

      Nhịn được, vẫn là mở miệng hỏi, mặc dù biết chuyện cùng với nữ nhân say rượu là vô nghĩa.

      “Ta−muốn−ăn−ngươi.”

      Bắc Tiểu Lôi cười khúc khích, mắt say mông lung, nghiêng đầu nhìn . Hồng bào tung bay, tóc đen rủ xuống, vô cùng diễm lệ.

      Dạ Tinh Thần bỗng nhiên vỗ trán cái, thiên, nhất định là điên rồi mới có thể lại đột nhiên cảm thấy nữ nhân này xinh đẹp lạ thường, lại động đến tâm của chộn rộn lên, muốn đè nàng ở dưới thân, như vậy lại như vậy phen.

      Bắc Tiểu Lôi liếm liếm môi, mâu quang lưu chuyển, quyến rũ ánh mắt của Dạ Tinh Thần.

      Con ngươi buông xuống, đột nhiên nở nụ cười. thực ngốc, đêm nay phải là đêm động phòng hoa chúc sao? Đêm xuân khắc đáng giá nghìn vàng, hà tất cùng nữ nhân say này kéo dài thời gian, trực tiếp ăn sạch nàng. Nàng dù sao cũng là thê tử danh chính ngôn thuận của mình mà, ngẩng đầu nhìn lên người say rượu lộ ra mị thái , chợt cảm thấy có thê tử như vậy cũng tồi, dù sao mẫu hậu phải là thúc giục mình thành thân sao? tại tốt lắm, có nàng, tưởng niệm còn bị mẫu hậu lải nhải. Huống chi với tính tình của nàng, sau này cũng sợ những nữ nhân kia đến làm phiền mình.

      Cúi thấp đầu cười khẽ, ánh mắt thâm thúy tận lực mang theo khiêu khích, bộc lộ hết thảy phong tình gợi cảm, nghiêng người dựa vào đầu giường, vươn ra ngón tay thon dài hướng Bắc Tiểu Lôi ngoắc ngoắc, môi mỏng câu lên, tà tứ giống với ban ngày: “Muốn ăn ta? Lại đây a.”

      Hai mắt Bắc Tiểu Lôi tức khắc toát ra hỏa khí, nuốt nước miếng, bóng dáng lảo đảo nhào hướng Dạ Tinh Thần. Thân thể mềm mại kiều mỹ ngã vào thân thể cường tráng kia, chính là bàn tay trắng nõn phen lôi kéo.

      Dạ Tinh Thần cúi đầu nhìn nàng có chương pháp gì đem áo bào của mình kéo loạn, lộ ra mảng lớn lồng ngực, khỏi sửng sốt. Tóc đen thuận theo cái cúi đầu của mà rủ xuống, khúc khích cười tiếng. Bàn tay to nắm chặt lấy đôi tay trắng mịn bé mềm mại của nàng, ngăn cản nàng kéo loạn.

      Bắc Tiểu Lôi bất mãn mà trừng mắt nhìn cái, vì sao muốn mình ăn ?

      “Nha đầu ngốc, phải như thế.”

      Dạ Tinh Thần nhìn Bắc Tiểu Lôi cười yếu ớt, lại khiến cho nàng trận mê muội. biết giọng điệu mình vô cùng thân mật, kỳ trong lúc vô hình muốn tiếp nhận hôn lễ này rồi. phen lật người, đem thân thể của nàng đè ở dưới thân.

      Bắc Tiểu Lôi đẩy , cảm giác đem chính mình ép tới khó chịu.

      “Đừng vội.” Dạ Tinh Thần cười , lười nhác mang theo tà tứ. Ngược lại vung tay lên, màn lụa trắng giường chậm rãi hạ xuống, đem hết thảy bên ngoài đều che lại.

      tại đêm mới bắt đầu.”

      Ngón tay thon dài cởi bỏ xiêm y của thiên hạ dưới thân, tại lúc nàng mê muội, đem nàng toàn thân phóng xuất, xích lõa mà phơi bày trước mặt mình.

      đẹp!”

      Ngón tay vuốt ve làn da trắng mịn như ngọc, mâu quang chuyển sang nồng đậm, dục hỏa bắn ra. Sóng nhiệt trong lòng tựa hồ từ đầu ngón tay truyền tới, Bắc Tiểu Lôi chỉ cảm thấy mỗi cái vuốt ve của đều làm tim mình thình thịch mà nhảy lên ngừng, tiếp xúc cùng da thịt dường như muốn thiêu đốt lên. Cả người mềm nhuyễn, hoàn toàn chút khí lực. Mị nhãn như tơ, lan tỏa ra hết thảy phong tình.

      Tay Dạ Tinh Thần khựng lại, bị nàng làm cho tâm ngứa. Lập tức trở người, ba năm cái liền đem y phục của mình lột bỏ. Thân thể khêu gợi mảnh vải xuất ở trước mắt Bắc Tiểu Lôi, đôi mắt lóe ra quang mang say mê. Bàn tay mềm kìm lòng đậu mà bò lên lồng ngực của .

      Tê—

      Dạ Tinh Thần chỉ cảm thấy toàn bộ cảm giác đều tập trung vào chỗ, hai mắt thâm thúy nhìn thẳng vào ngón tay khiến cho thoải mái, tiểu thiên hạ hoàn toàn biết mình làm cái gì a.

      “Nha đầu ngốc, nàng đùa với lửa.”

      Cơ thể nặng nề lần nữa bao trùm đến khối xinh đẹp thân kia, chân chính bắt đầu mê ly.

      Gió thổi, màn lay, phong cảnh kiều diễm.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Trốn thoát áp trại phu quân.


      Kháng nghị có hiệu quả.

      Hôn lễ rốt cuộc hừng hực khí thế mà tổ chức lên, tuy rằng người trong sơn trại đối với việc Bắc Tiểu Lôi cùng Dạ Tinh Thần thành thân cũng cảm thấy thích hợp. Tiếc rằng trại chủ và phu nhân biết ở nơi nào, toàn bộ già trẻ lớn bé trong trại người nào có thể khiến nàng thay đổi chủ kiến.

      Ba ngày sau, hôn lễ được chuẩn bị thỏa đáng.

      Sáng sớm, Dạ Tinh Thần vẫn còn trong giấc mộng bị Kim, Ngân, Tài, Bảo kéo dậy, khoác lên cho bộ lễ phục tân lang đỏ thẫm. Còn bị bọn họ ép buộc đẩy đến trước gương đồng đem đầu tóc đen rủ xuống, dùng chiếc ngân trâm buộc chặt lên, sau đó là rửa mặt, phen hành hạ, Dạ Tinh Thần chỉ cảm thấy lửa giận cả người đều bị đốt lên.

      “Đủ rồi.” hướng lên tứ huynh đệ trước mặt hô, “Bổn vương buồn ngủ, muốn bái đường.” Chết tiệt, mấy ngày nay ngủ cái giường thô ráp này, đều chưa từng được ngủ ngon. Thâm quầng dưới hai mắt đặc biệt nghiêm trọng, cả người nhìn qua đều là bộ dạng uể oải, bây giờ còn bị người hành hạ, chịu đủ rồi.

      Kim, Ngân, Tài, Bảo liếc cái, nếu phải là vị hôn phu Đại tiểu thư tuyển định, bọn họ mới đến hầu hạ đâu.

      Ngoài phòng vang lên tiếng pháo, tiếng cười vui sướng của đám hài tử vang vọng.
      Bốn người mắt thấy thời gian còn nhiều lắm, liền đưa Dạ Tinh Thần ra ngoài.
      Trong đại sảnh, đoàn người như thủy triều. Tựa hồ già trẻ lớn bé trong sơn trại tất cả đều tham dự hôn lễ này, đám hài tử truy đuổi lẫn nhau, các lão nhân từ ái mà cười, mang theo ánh mắt chúc phúc dừng ở người Dạ Tinh Thần.

      Dạ Tinh Thần bị kéo vào đại sảnh, phát thuộc hạ của mình cư nhiên cũng ở hai bên. Xem bộ dáng bọn giống như là bộ dạng cực khổ, trái lại cười khanh khách nhìn vào Dạ Tinh Thần.

      Bắc Tiểu Lôi mặc bộ trang phục đỏ rực của tân nương sớm chờ ở đại sảnh, khác biệt chính là, đầu nàng lại có đội khăn hỉ. đôi mắt to sáng ngời nhìn vào Dạ Tinh Thần, hề có ngượng ngùng của tân nương sắp gả.

      Dạ Tinh Thần nhìn nàng, ngược lại sửng sốt. Sớm biết diện mạo của nương ngang ngược này rất xinh đẹp, nhưng hôm nay qua phen trang điểm, nàng càng toát ra diễm lệ động lòng người. Chỉ thấy mái tóc đen như mây của nàng, vấn thành búi tóc phiêu dật. đóa trâm hoa kim sắc cắm nghiêng búi tóc, hai tai đeo Phỉ Thúy. Giữa cái trán trơn bóng no đủ xuyết chu điểm đỏ thắm, lông mày đen như vẽ, đôi con ngươi trong suốt. Gò má hơi thoa phấn, phảng phất ánh nắng chiều bay nhanh. Dưới chiếc mũi xinh xắn, hé ra đôi môi phấn nộn lộng lẫy mê người. Túm váy gấm tân nương, lửa đỏ chói mắt. Càng tôn lên làn da trắng mịn, đẹp như hoa đào tháng ba.

      “Oa, gia hảo tuấn a.”

      Tiểu Thục lôi kéo tay Tiểu Lục ở bên thấp giọng khen, đôi mắt to rơi xuống người Dạ Tinh Thần. Nếu Dạ Tinh Thần thân bạch y hoa phục có chút quý tộc cao quý cùng tiên giáng trần phiêu dật mà , thân trang phục tân lang đỏ rực như này của càng nhiều phần tuấn mỹ tà tứ, cả người giống như viên Hồng Bảo Thạch lóe ra ánh sáng rực rỡ trong đêm tối.

      “Tuấn mỹ cũng có phần của ngươi.” Tiểu Lục tức giận nhìn vẻ mặt hoa si của Tiểu Thục, là mất mặt a.

      “Xem chút cũng phạm pháp.” Tiểu Thục thầm , nàng đương nhiên biết là hôn phu của tiểu thư, nàng là thích xem tuấn nam, cũng phải là muốn gia. Hừ.

      “Tân lang đến. Có thể bắt đầu bái đường rồi.”

      Bắc Tiêu Lôi tay kéo Dạ Tinh Thần qua, hướng về phía trưởng lão sơn trại đảm đương chủ hôn.

      Trưởng lão tóc bạc trắng nhưng tinh thần lại rất khỏe khoắn đối với Dạ Tinh Thần trái lại rất hài lòng, chính là nhìn Bắc Tiểu Lôi ở bên tuyệt thẹn thùng cũng chỉ có thể ở trong lòng cảm thán. Ông đứng ở phía , cất cao giọng : “Giờ lành đến, tân lang tân nương vào chỗ.”

      Tất cả đình chỉ huyên náo, hoặc cười , hoặc yên lặng nhưng mang theo chúc phúc mà nhìn tân lang.

      “Nhất bái thiên địa.”

      Dạ Tinh Thần nghe thấy thanh này toàn thân nhịn được ngừng run rẩy, phải. Chẳng lẽ mình lại muốn cùng nữ sơn tặc thành thân? Nếu như để hoàng huynh biết, có thể tức giận mang binh đến san bằng địa phương này hay ?

      Bắc Tiểu Lôi nhìn Dạ Tinh Thần lăng lăng, mâu quang dao động biết suy nghĩ cái gì? Nụ cười nhất thời cứng lại, nam nhân chết tiệt, chẳng lẽ đến bây giờ vẫn còn tình nguyện, nếu như dám tại hôn lễ làm cho mình trở thành trò cười, nhất định tha cho .
      Cánh tay nhắn dùng sức lôi kéo, đem tâm tư dao động trong Dạ Tinh Thần kéo trở về, ngoảnh lại nhìn vào hai tròng mắt sáng rực cháy lên lửa giận của Bắc Tiểu Lôi, sửng sốt. Lửa giận đem đôi con ngươi long lanh của nàng cháy càng thêm sáng ngời, hờn dỗi trừng mắt nhìn mình. Trong nháy mắt bị nàng kéo cơ hồ loạng choạng cái, chỉ có thể tùy theo động tác của nàng hướng ra phía ngoài cúi đầu.

      Mọi người dự lễ nhìn thấy cảnh này cũng nhịn được lén lút mím môi cười trộm, Đại tiểu thư cũng lợi hại. Chỉ sợ ngày sau gia phải nếm mùi đau khổ rồi.

      “Nhị bái cao đường.” Trưởng lão cao giọng hô lớn lên, trong lòng lại thở dài. Tân nương đội khăn hỉ, chút thẹn thùng. Đại tiểu thư đúng là thục nữ chút nào, tương lai ủy khuất gia rồi.

      “Đợi chút—“ Bắc Tiểu Lôi duỗi tay giơ lên, đôi mắt xinh đẹp trừng trừng: “Cao đường đều chạy, còn bái cao đường cái gì?” Đối với cha mẹ chịu trách nhiệm, nhớ tới, nàng liền nghiến răng nghiến lợi.

      Dạ Tinh Thần sửng sốt, quả nhiên phía chỉ có hai cái ghế trống . Con ngươi thâm thúy bỗng lên đạo tinh quang, nghĩ được biện pháp thoát thân.

      có cao đường, làm sao bái đường?” Đem hoa hỉ đỏ thẫm người kéo, môi mỏng khêu gợi quyến rũ. đôi đồng tử như mực đảo qua mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng ở người Bắc Tiểu Lôi.

      “Chúng ta phải là lưỡng tình tương duyệt, cũng có phụ mẫu chi mệnh, người mai mối chi ngôn , bái đường như vậy vốn là hoang đường, bằng từ bỏ thôi.” xong hướng thuộc hạ hai bên ánh mắt.

      “Đúng vậy, thân phận Vương gia của chúng ta rất tôn quý, có thể nào lấy nữ tặc ngươi?”
      Thị vệ nhận được tín hiệu của Dạ Tinh Thần liền ra, tuy rằng thể bộ dáng nữ tặc khiến người ta mặt đỏ tim đập, nhưng dù thế nào vẫn chỉ là nữ sơn tặc nha, làm sao xứng đôi với chủ tử – Vương gia cao quý.

      câu của lại rước lấy tức giận của nhiều người, cho dù bọn họ là sơn tặc thế nào? Bọn họ là tặc cũng có tặc đạo, cũng là cướp của người giàu chia cho người nghèo, chưa từng giết lung tung qua người vô tội, người nhà nghèo. Vương gia làm sao? Có gì đặc biệt hơn người?

      Bắc Tiểu Lôi nguyên vì lời của Dạ Tinh Thần mà mất hứng, bây giờ nghe thị vệ luôn mồm kêu thân phận sơn tặc nàng xứng với Dạ Tinh Thần. Ngay tức khắc như pháo bị châm đốt, xuy chút pháo liền nổ tung. Bỏ qua Dạ Tinh Thần bên cạnh, từ trong tay Tiểu Lục tiếp nhận lấy roi da, xoát cái liền hướng thị vệ kia vung ra.

      Thị vệ thích thú kịp đề phòng, bị quăng roi. Áo quần hoàn hảo bị roi xé rách, vẻ mặt nhếch nhác.

      “Ngươi—“

      Dạ Tinh Thần, thị vệ đều nhìn Bắc Tiểu Lôi, nàng tại sao hỏa bạo như vậy nữa rồi? hai lời liền đánh, thuần túy là dùng roi chuyện.

      Bắc Tiểu Lôi lườm bọn cái, trở về, đem roi ném cho Tiểu Lục. Lại kéo tay Dạ Tinh Thần, hướng trưởng lão : “Tiếp tục .”

      Mọi người yên lặng, sắc mặt Dạ Tinh Thần xám tro. Thế này, nàng cư nhiên còn có thể như có chuyện gì xảy ra.

      “Phu thê giao bái.” Trưởng lão bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục chủ trì nghi lễ.

      Thời điểm hai người bái lạy, Bắc Tiểu Lôi thừa dịp , ở bên tai Dạ Tinh Thần thầm: “Đừng tiếp tục tìm cách lung tung nữa, cái này ngươi định là làm áp trại phu quân của ta rồi.” Người nàng nhìn trúng, gắt gao nắm ở trong lòng bàn tay. Muốn chạy, có cửa đâu.

      Cũng bái đường rồi, còn có thể sao?

      Chương 5: Ai ăn ai?


      Lụa trắng tung bay, nến đỏ lay động.

      Chữ hỷ đỏ thẫm cuốn lên tại bích giác, bên cửa sổ, cả phòng vui mừng.

      mặt bàn mâm đựng trái cây chứa đầy táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen, ngụ ý sớm sinh quý tử. Trong bầu sứ bạch sắc tràn ngập mùi rượu, dụ đến yết hầu đám người nhịn được nuốt xuống.

      Chi két –

      Cánh cửa bị mở ra, hai bóng dáng hỏa hồng xuất ở cạnh cửa. Gió đêm thổi , cuốn lấy hỉ phục đỏ thẫm. Tóc đen cũng theo gió tung bay, xinh đẹp.

      Hôn lễ tổ chức cả ngày, khiến hai nhân vật chính có chút mệt mỏi. Từ trước đến giờ biết thành thân cũng có thể mệt như vậy. Bắc Tiểu Lôi kéo Dạ Tinh Thần vào phòng. Sau khi đến cửa, liền có hình tượng mà hướng trước bàn ngồi xuống, cầm bình sứ lên đổ vào miệng ừng ực uống.

      Dạ Tinh Thần ngồi vào mép giường, tinh mâu thâm thúy có chút mệt mỏi mà híp mắt lại. Lông mi đen dày thon dài buông xuống, giống như bị cái cánh của con hắc hồ điệp che phủ. Khuôn mặt tuấn mỹ có đối thủ dưới ánh nến đỏ mông lung càng giống người thường, hồng y hỉ phục nguyên bị Bắc Tiểu Lôi lúc trước lôi kéo, vạt áo mở rộng, lộ ra lồng ngực trắng, hào quang lan tỏa, thực gợi cảm. Có lẽ mái tóc được buộc lên khi tựa vào đầu giường khiến cái gáy có chút khó chịu, chàng duỗi tay ra đem ngân trâm gỡ xuống, đầu đầy tóc đen như thác nước rủ xuống, nhàng tung bay, giống như tiên giáng trần.

      Bất tri bất giác Bắc Tiểu Lôi đem cả bình rượu uống cạn sạch, ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt như có ngôi sao rơi vào, lóe ra quang mang lóng lánh. Hé ra kiều nhan đỏ rừng rực, như trái táo đỏ chín mọng.

      Dạ Tinh Thần đột nhiên nhìn lên, chỉ cảm thấy cả người đều trở nên nóng rực, ánh mắt nàng như chứa nước, vô cùng quyến rũ. Kia cái cổ trắng ngần, đường cong gợi cảm. Kia đôi môi hồng xinh đẹp, như quả đào chờ người tới hái, kiều diễm ướt át, tản ra hương thơm mê người. Vốn là mệt mỏi liền lập tức tiêu tan, con ngươi thâm thúy nhìn nàng, gần như si mê.
      nhìn Bắc Tiểu Lôi mê mẩn, cũng ngờ nàng nhìn càng thêm say đắm. Nàng cảm thấy toàn thân người nam nhân này tản ra cỗ lực hấp dẫn ngôn từ nào có thể diễn đạt được quấn chặt lấy ánh mắt của nàng. Từ trước đến giờ biết rằng nam nhân cũng có thể gợi cảm như thế. Chẳng biết là rượu tác quái, hay là ánh trăng quá mỹ lệ. Nàng lại có loại kích động muốn đem chàng đặt dưới thân, bàn tay mềm nắm chặt, có nên ăn sạch chàng hay đây?

      Dạ Tinh Thần ngồi ở chỗ đó cũng là yên lặng nhìn nàng, lại biết nàng cư nhiên có cùng chủ ý giống mình. Nếu thành thân, nàng cũng là thê tử của mình rồi, đêm nay lại vừa là đêm động phòng hoa chúc, ăn sạch nàng cũng sai ?

      Ánh mắt hai người giao nhau, bắn ra tia lửa cùng sấm sét vô hình ba ba bùng cháy.

      Ánh trăng từ khe hở cửa sổ mà chiếu xiên vào, vầng sáng trắng bạc sái lạc, làm mặt bàn bên cửa sổ như được trải lên tầng sa y mỹ lệ. Rượu trong bụng Bắc Tiểu Lôi bắt đầu thiêu đốt, chỉ cảm thấy trận hơi nóng bốc lên hai gò má. Nàng đem bầu rượu ném , cước bộ lảo đảo mà hướng Dạ Tinh Thần đến.

      Dạ Tinh Thần nhếch mi, nữ nhân này vẫn là nên động vào. Ngồi ở chỗ đó kinh người, chỉ đứng lên khẽ động cũng có chút ngang tàng. Đợi Bắc Tiểu Lôi tới trước mặt , chỉ cảm thấy cỗ nồng đậm mùi rượu tạt vào mặt mà đến, lông mày nhăn càng thêm sâu.
      Bắc Tiểu Lôi đứng ở trước mặt , hai gò má ửng hồng, đôi mắt lóng lánh nhìn chàng. Bàn tay trắng nõn nâng ngón tay lên chỉ, kiều : “Nhược thư sinh, ta muốn ăn ngươi.”
      Dạ Tinh Thần sửng sốt, ngây ngốc mà nhìn Bắc Tiểu Lôi, nữ nhân này, nàng đến tột cùng có hiểu mình ?

      “Ngươi biết mình vừa ?”

      Nhịn được, vẫn là mở miệng hỏi, mặc dù biết chuyện cùng với nữ nhân say rượu là vô nghĩa.

      “Ta−muốn−ăn−ngươi.”

      Bắc Tiểu Lôi cười khúc khích, mắt say mông lung, nghiêng đầu nhìn . Hồng bào tung bay, tóc đen rủ xuống, vô cùng diễm lệ.

      Dạ Tinh Thần bỗng nhiên vỗ trán cái, thiên, nhất định là điên rồi mới có thể lại đột nhiên cảm thấy nữ nhân này xinh đẹp lạ thường, lại động đến tâm của chộn rộn lên, muốn đè nàng ở dưới thân, như vậy lại như vậy phen.

      Bắc Tiểu Lôi liếm liếm môi, mâu quang lưu chuyển, quyến rũ ánh mắt của Dạ Tinh Thần.

      Con ngươi buông xuống, đột nhiên nở nụ cười. thực ngốc, đêm nay phải là đêm động phòng hoa chúc sao? Đêm xuân khắc đáng giá nghìn vàng, hà tất cùng nữ nhân say này kéo dài thời gian, trực tiếp ăn sạch nàng. Nàng dù sao cũng là thê tử danh chính ngôn thuận của mình mà, ngẩng đầu nhìn lên người say rượu lộ ra mị thái , chợt cảm thấy có thê tử như vậy cũng tồi, dù sao mẫu hậu phải là thúc giục mình thành thân sao? tại tốt lắm, có nàng, tưởng niệm còn bị mẫu hậu lải nhải. Huống chi với tính tình của nàng, sau này cũng sợ những nữ nhân kia đến làm phiền mình.

      Cúi thấp đầu cười khẽ, ánh mắt thâm thúy tận lực mang theo khiêu khích, bộc lộ hết thảy phong tình gợi cảm, nghiêng người dựa vào đầu giường, vươn ra ngón tay thon dài hướng Bắc Tiểu Lôi ngoắc ngoắc, môi mỏng câu lên, tà tứ giống với ban ngày: “Muốn ăn ta? Lại đây a.”

      Hai mắt Bắc Tiểu Lôi tức khắc toát ra hỏa khí, nuốt nước miếng, bóng dáng lảo đảo nhào hướng Dạ Tinh Thần. Thân thể mềm mại kiều mỹ ngã vào thân thể cường tráng kia, chính là bàn tay trắng nõn phen lôi kéo.

      Dạ Tinh Thần cúi đầu nhìn nàng có chương pháp gì đem áo bào của mình kéo loạn, lộ ra mảng lớn lồng ngực, khỏi sửng sốt. Tóc đen thuận theo cái cúi đầu của mà rủ xuống, khúc khích cười tiếng. Bàn tay to nắm chặt lấy đôi tay trắng mịn bé mềm mại của nàng, ngăn cản nàng kéo loạn.

      Bắc Tiểu Lôi bất mãn mà trừng mắt nhìn cái, vì sao muốn mình ăn ?

      “Nha đầu ngốc, phải như thế.”

      Dạ Tinh Thần nhìn Bắc Tiểu Lôi cười yếu ớt, lại khiến cho nàng trận mê muội. biết giọng điệu mình vô cùng thân mật, kỳ trong lúc vô hình muốn tiếp nhận hôn lễ này rồi. phen lật người, đem thân thể của nàng đè ở dưới thân.

      Bắc Tiểu Lôi đẩy , cảm giác đem chính mình ép tới khó chịu.

      “Đừng vội.” Dạ Tinh Thần cười , lười nhác mang theo tà tứ. Ngược lại vung tay lên, màn lụa trắng giường chậm rãi hạ xuống, đem hết thảy bên ngoài đều che lại.

      tại đêm mới bắt đầu.”

      Ngón tay thon dài cởi bỏ xiêm y của thiên hạ dưới thân, tại lúc nàng mê muội, đem nàng toàn thân phóng xuất, xích lõa mà phơi bày trước mặt mình.

      đẹp!”

      Ngón tay vuốt ve làn da trắng mịn như ngọc, mâu quang chuyển sang nồng đậm, dục hỏa bắn ra. Sóng nhiệt trong lòng tựa hồ từ đầu ngón tay truyền tới, Bắc Tiểu Lôi chỉ cảm thấy mỗi cái vuốt ve của đều làm tim mình thình thịch mà nhảy lên ngừng, tiếp xúc cùng da thịt dường như muốn thiêu đốt lên. Cả người mềm nhuyễn, hoàn toàn chút khí lực. Mị nhãn như tơ, lan tỏa ra hết thảy phong tình.

      Tay Dạ Tinh Thần khựng lại, bị nàng làm cho tâm ngứa. Lập tức trở người, ba năm cái liền đem y phục của mình lột bỏ. Thân thể khêu gợi mảnh vải xuất ở trước mắt Bắc Tiểu Lôi, đôi mắt lóe ra quang mang say mê. Bàn tay mềm kìm lòng đậu mà bò lên lồng ngực của .

      Tê—

      Dạ Tinh Thần chỉ cảm thấy toàn bộ cảm giác đều tập trung vào chỗ, hai mắt thâm thúy nhìn thẳng vào ngón tay khiến cho thoải mái, tiểu thiên hạ hoàn toàn biết mình làm cái gì a.

      “Nha đầu ngốc, nàng đùa với lửa.”

      Cơ thể nặng nề lần nữa bao trùm đến khối xinh đẹp thân kia, chân chính bắt đầu mê ly.

      Gió thổi, màn lay, phong cảnh kiều diễm.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Bắt gian tại trận.


      Tảng sáng ngày mới, gà gáy thanh thanh.

      Hai đạo bóng dáng linh hoạt lướt qua sườn núi, chạy thẳng đến sơn trại Đằng Phong. trắng đen, tay áo tung bay, tóc đen lay động. Tốc độ như thiểm điện , nhanh đến mức giống như người thường có thể làm được.

      Hai người vào từ cửa chính sơn trại, ngược lại từ góc thôn xóm phi thân tiến đến. Nhưng hai đạo bóng dáng, sau khi hạ xuống, vô cùng sửng sốt.

      “Phu quân, đây là sơn trại của chúng ta sao?”

      Nữ tử trung niên tuổi chừng bốn mươi chuyện, nhưng ràng vẫn nhìn ra được phong hoa tuyệt đại như xưa. đầu tóc dài buộc lên đơn giản, thấy nửa sợi tóc bạc, áo choàng sa y lam nhạt, bên trong bộ váy áo trắng như tuyết, càng nổi bật lên dáng vẻ xinh đẹp mềm mại. Chỉ thấy con ngươi như ngọc lưu ly nhìn chăm chú chữ hỷ màu đỏ trước mắt bay theo gió, đôi môi đào điểm mà đỏ thắm khẽ nhếch, có vẻ có chút kinh ngạc.

      Nam nhân bị hỏi cũng là vẻ mặt ngạc nhiên, bộ trang phục màu đen, ngũ quan hào phóng, thân hình thẳng tắp có chút cứng ngắc, hiển nhiên bị tình hình trước mắt làm cho phản ứng kịp.

      “Có ai thành thân sao?” Trái lại, nhìn vào nữ tử hỏi.

      Nữ tử lắc đầu, nàng nếu như biết còn hỏi sao?

      “Có điều, phải chúng ta ở trong viện sao?” Thành thân? Bên trong trừ bỏ nữ nhi , là bọn họ tiếp tục thành thân lần nữa ?


      Hai người đưa mắt nhìn nhau, lời nào.

      “Nếu , chúng ta vào xem?” Nữ nhân nhíu mày, đề nghị .

      thôi.” Nam tử gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.

      Chi két—

      Hai người đẩy cửa viện có chữ hỷ đỏ chót dán phía , kết quả sau khi đẩy cửa ra, tường bích, cửa sổ trong viện đều dán chữ hỷ to giống nhau. Hai người nhìn xong thoáng giật mình, xem ra có người thành thân rồi. Trước về phòng của mình thay y phục bị nhiễm sương sớm ẩm ướt ở người, sau đó mới hướng phòng nữ nhi đến.

      Nam nhân vươn tay ra, muốn gõ cửa.

      “Hư, từ từ…” Nữ nhân hạ giọng, ngăn cản . “Lặng lẽ vào xem.” Vạn nhất có việc gì, phải là quấy rầy giấc ngủ của nữ nhi sao?

      “Được.” Nam nhân gật đầu.

      Hai người nhàng đem cửa phòng mở ra, kết quả vừa vào liền ngửi thấy mùi rượu nồng đậm. Sắc mặt hai người trầm xuống. Cái nha đầu này cư nhiên dám nhân lúc bọn họ vắng uống trộm rượu. Hai người nhìn lại, ngay lập tức cảm thấy nơi này có cái gì đó đúng. Trong khuê phòng nữ nhi tại sao lại bố trí giống như phòng tân nương, chẳng những bốn phía dán đầy chữ hỷ đỏ chót đốt lên ánh mắt của bọn họ, bàn còn có bầu rượu, hạt sen, đậu phộng, táo đỏ, long nhãn, này, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?

      Trái tim thùng thùng nhảy lên, bọn họ cùng chăm chú nhìn vào mắt nhau thấy được tin tức tốt. Ánh mắt cơ hồ có chút bất an mà hướng bên giường nhìn lại, thấy mặt đất cạnh giường giá y tân lang, tân nương lộn xộn chất đống lên.

      Hai người hít vào tiếng, nhẫn nhịn, nam tử thúc giục nữ nhân tiến lên coi.

      Nữ nhân nuốt nuốt nước miếng, từng bước hướng giường đến. Đứng cạnh chiếc giường nhắm mắt lại, đột nhiên đem cái màn vén lên. Sau đó mở to mắt nhìn, hai mắt nhất thời trừng trừng lên. “A—“

      tiếng kêu sợ hãi kinh thiên động địa, thiên, nàng, nàng nhìn thấy gì? Nàng cư nhiên lại có thể nhìn thấy con của mình bị người nam nhân ôm lấy, bọn họ đều lộ ra nửa người . Này, đây phải là tuyên bố bọn họ làm chu công chi lễ rồi sao?

      Nam nhân vừa nhìn, mày rậm nhíu lại, mắt to trừng lớn, nhanh bước qua, thằng nhãi này ở đâu ra lại dám chiếm tiện nghi nữ nhi của Bắc Phong Phi . Trong cơn thịnh nộ, còn nhớ đến chữ hỷ được dán khắp phòng.

      “Các ngươi, thức dậy cho ta.” để thê tử che lại thân thể cho nữ nhi, đứng ở bên giường hướng hai người giường rít gào.

      “Ân—“

      Bắc Tiểu Lôi giường ưm tiếng, nhíu mày. Tựa hồ bị thanh như tiếng chuông của quấy rầy, nghiêng người tiếp tục vào giấc ngủ.

      Bao bọc lấy nàng, Dạ Tinh Thần cảm giác được động tác của nàng, hai tay tự chủ đem nàng ôm càng chặt hơn.

      Tê—

      Phu phụ Bắc Phong Phi nhìn thấy càng thêm nổi trận lôi đình, tên tiểu tử thúi này cư nhiên lại còn dám càn rỡ như thế.

      “Ngồi dậy cho ta.”

      Đại chưởng Bắc Phong Phi đặt ở bên miệng, lại trận rống.

      “Sét đánh sao?”

      Dạ Tinh Thần càu nhàu câu, mơ mơ màng màng trở mình ngồi dậy. vốn thích ngủ, ai biết lại đánh địa lôi ầm ĩ . khẽ lật ngồi dậy vội vàng, chăn mỏng từ người trượt xuống, lộ ra cơ thể cường tráng, khuôn mặt tuấn mỹ ít người bì kịp, lười nhác mang theo mơ màng đáng , làm cho Nam Thi Phượng cũng nhịn được nuốt nuốt nước miếng, nam nhân hảo tuấn.

      Bắc Phong Phi vừa nhìn, khuôn mặt chợt đen, đối với Dạ Tinh Thần lại càng chán ghét, hướng rít gào tiếng: “Tiểu tử chết tiệt, mở to mắt ra, nhìn xem chút rốt cuộc có phải là sét đánh hay ?”

      Dạ Tinh Thần nghe vậy mơ hồ mở mắt, nhưng lại bị dọa đến thân mình nghiêng về phía sau. Ngay cả cơn buồn ngủ cũng bị kinh sợ làm chạy mất vài phần. Khi nào trước giường lại có hai người đứng, xem nam nhân này, khuôn mặt dữ tợn, rất là dọa người. Còn nữ nhân tuy rằng rất đẹp, nhưng sắc mặt cũng được tốt cho lắm.

      “Các ngươi là ai?” nhìn chăm chú hai người, nhưng tay lại để lại dấu vết che chở cho Bắc Tiểu Lôi.

      “Ai rống a, có để cho người ta ngủ hay ?” Ân ái đêm, Bắc Tiểu Lôi cũng cực kỳ mệt mỏi, vất vả mới có thể ngủ được trong chốc lát. tại bên tai lại truyền đến giống như tiếng sấm, nàng có muốn cũng thể nào tiếp tục vào giấc ngủ. Vươn tay lên, vung vào tay Dạ Tinh Thần, chính là bỗng nhiên rống lên.

      Khuôn mặt Bắc Phong Phi càng thêm đen, cái nha đầu này cũng bị người ăn, vẫn còn ở đó mà mơ hồ.

      “Nha đầu chết tiệt, mau dậy , cha của ngươi trở về.” Mắt to trừng Bắc Tiểu Lôi, hận thể túm lấy nàng lắc trận.

      “Cha?”

      Bắc Tiểu Lôi vừa nghe đúng là thanh của cha, đột nhiên ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy thân thể trận bủn rủn, còn chú ý kêu thất thanh. Ánh mắt lại nhìn vào khuôn mặt đen lại của phu phụ Bắc Phong Phi, tức khắc lại kêu to trận. “A, cha mẹ, tại sao các người lại ở chỗ này?”

      “Chúng ta nếu như trở lại, còn biết nữ nhi của mình bị người lừa rồi.” Bắc Phong Phi xong, lại trừng mắt nhìn Dạ Tinh Thần.

      “Cha cái gì?” Bắc Tiểu Lôi mơ hồ mà quay đầu lại, ánh mắt nhất thời cứng đờ. “Xú thư sinh, ngươi tại sao lại ở chỗ này?” ra nàng đem chuyện thành thân tối qua quên sạch.

      Trong lúc bọn họ chuyện với nhau, Dạ Tinh Thần hiểu ra hai người đứng trước giường là đương gia của sơn trại Đằng Phong, cha mẹ của Bắc Tiểu Lôi, cũng là nhạc phụ nhạc mẫu của , tuy rằng gặp mặt như thế này rất xấu hổ, nhưng tại lại nghe Bắc Tiểu Lôi quên hết chuyện tối ngày hôm qua, khỏi giương môi, miễn cưỡng cười tiếng. “Thân ái, nàng quên ngày hôm qua chúng ta thành thân rồi sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :