Vương phi bất đắc dĩ - seo-senpai [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Thể loại: XK, hài.
      Tình trạng: on-going.
      Rating: chưa .
      Truyện được up chậm chương so với Wattpad.
      Văn án:
      Di? Tại sao người khác xuyên qua đều là chết rồi xuyên qua, tai nạn lạc rồi xuyên qua, hoặc đọc truyện rồi xuyên qua, quá hơn nữa là ngủ giấc dậy thấy xuyên qua... nhưng tại sao đến lượt nàng lại là bị người ta từ thời khác đến thời đại của nàng rồi bắt xuyên về?! Cái này cũng quá ư là ... ![​IMG]
      Last edited: 4/8/16

    2. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 1
      Nó, An Như Nguyệt, 20 tuổi, là sinh viên năm I, đại học X. Fan ngôn tình chính hiệu, đặc biệt là thể loại xuyên , dân ham zai thứ thiệt. Dung mạo tầm trung.

      Tĩnh Dạ Phong, 25 tuổi, là Bát vương gia của vương triều An Bình là chiến thần hùng mạnh nhất của Hỏa quốc. Dung mạo thuộc hạng thượng thừa.
      -----------

      Hôm nay là ngày đẹp trời nên Như Nguyệt quyết định dạo vòng. Dạo này rộ lên phong trào wrap hair nên nó cũng hăm hở tết lọn, cuối lọn tóc còn có đeo thêm cái chuông nữa, mỗi khi bước chuông kêu lanh lảnh nghe rất vui tai! Nhưng mới tết được chẳng bao lâu nó cảm thấy vô cùng mệt mỏi với lọn wrap hair này. Thứ nhất, mỗi khi gội đầu đều phải tránh lọn tóc đó ra nếu muốn bị ướt lớp chỉ cuốn quanh lọn tóc đó, thứ hai, lúc chải đầu cũng phải cẩn thận nếu bạn muốn đau đến chết do vô tình giật cả lọn tóc khi chải... thế là nó đến quyết định tháo lọn tóc đó ra. Nhưng do lười quay lại cửa hàng để tháo nên nó chọn phương pháp nhanh gọn hơn là dùng kéo cắt phăng cả lọn tóc đó hay biết hành động này khiến cuộc đời của nó hoàn toàn chuyển động theo hướng khác.

      Ngay khi nó đưa kéo cắt phăng lọn tóc đó cùng lúc đó, tại chiều gian khác....

      Hỏa quốc, Tĩnh Vương phủ.

      "Vương gia vương gia, có tin vui!!" Vũ, hộ vệ thân cận của Dạ Phong ào vào thư phòng, khuôn mặt đỏ lên vì vừa chạy xong, mồ hôi đầm đìa nhưng làm mất niềm kinh hỉ lên mặt.

      "Có chuyện gì? Sao lại thất thố như vậy? Đến nỗi quên hết cả quy củ rồi, ngươi có biết ngươi vừa phạm vào tội gì ?" giọng nam trầm ấm vang lên.

      "Nô tài biết tội, mong Vương gia lượng thứ!" Vũ biết mình thất thố, vội vàng quỳ sụp xuống.

      "Đứng lên ! ! Rốt cuộc có chuyện gì mà lại có thể khiến hộ vệ thân tín của ta thất thố đến như vậy?"

      "Dạ, Vương gia, đây quả thực là tin vui đối với cả Hỏa quốc chúng ta! Phượng hoàng xuất thế rồi!" Vũ kích động .

      "Cái gì? Ngươi ? Phượng hoàng xuất thế rồi sao?" Phong kìm được xúc động đứng bật dậy .

      "Bẩm Vương gia, đúng là như vậy! Đây là tin tức mới nhất từ trong cung truyền đến ạ!"

      Nếu đây là quả thực chính là hỉ đối với cả quốc gia này của họ. Bọn họ hai nước Hỏa quốc và Thủy quốc, mỗi quốc gia đều có linh vật riêng đại diện cho từng đất nước là Nhân ngư đại diện cho Thủy quốc và Phượng hoàng đại diện cho Hỏa quốc. Mỗi quốc gia đều chỉ có số rất ít người được mang trong mình sức mạnh của Linh thú. Và khi có thêm những Linh thú này xuất thế, chính là điềm lành của cả đất nước, mang lại sức mạnh vô song cho đất nước đó. Đây là chuyện quan trọng, phải đích thân xác thực mới được.

      "Mau chuẩn bị xe , ta phải vào cung chuyến mới được!"

      "Vâng, thưa Vương gia!"

      ....

      "Hoàng huynh, chuyện Phượng hoàng xuất thế có phải là vậy?" Dạ Phong sốt ruột hỏi.

      "Đúng vậy! Chuyện này quả thực là tin vui đối với cả Hỏa quốc chúng ta!" Tĩnh Dạ Lam, đương kim thánh thượng, hoàng huynh của Dạ Phong .

      "Tốt quá rồi! Thủy quốc bọn họ luôn cậy mình có Nhân ngư xuất thế nên luôn chèn ép chúng ta! Giờ ổn rồi, Phượng hoàng xuất , bọn họ đừng mong ăn hiếp chúng ta nữa! Haha!!" Dạ Phong vui vẻ .

      "Dạ Phong, đệ đừng vui mừng quá sớm! Tuy là Phượng hoàng xuất , nhưng chỉ là truyền nhân của Phượng hoàng thôi. Hơn nữa, người đó phải là người của thế giới chúng ta nên..."

      " sao, chỉ là truyền nhân cũng được! Chẳng phải mỗi nước chỉ có duy nhất truyền nhân thôi sao! Chúng ta có đệ được thừa hưởng sức mạnh của Phượng hoàng rồi, nếu có thêm người nữa chẳng phải chính là sức mạnh nhân đôi sao! Đây chính là dấu hiệu trời cao cho thấy đến lúc Hỏa quốc chúng ta phục hưng rồi! Nhưng đệ hiểu, hoàng huynh ở thế giới của chúng ta là sao?"

      "Haizz, cái này ta cũng biết phải giải thích với đệ thế nào! Việc này có lẽ đệ nên gặp quốc sư, việc truyền nhân của Phượng hoàng lần này cũng là do ông ấy phát ra...."

      "Được! Vậy để đệ gặp ông ấy ngay bây giờ!"

      "Đệ đừng nóng vội! Ta mời ông ấy đến đây rồi, chờ sẵn bên ngoài kìa! Thuận Tử, cho mời Triệu quốc sư!"

      "Dạ, thưa Hoàng thượng!"

      "Hoàng thượng vạn tuế! Bát vương gia vạn tuế!" Triệu quốc sư bước vào, cất chất giọng già nua .

      "Miễn lễ! Triệu quốc sư, mau hơn việc Phượng hoàng cho Bát vương gia nghe !".

      "Tuân lệnh, hoàng thượng!"

      "Khởi bẩm Vương gia, việc là như thế này *$*#;39&373;°¢π'=€^=¢....."

      "Vậy tóm lại người duy nhất có thể mang người đó về chỉ có ta phải ?" Dạ Phong cất giọng hỏi lại.

      "Dạ, đúng thưa Vương gia. Nhưng.."

      "Được! Vậy để ta !" Dạ Phong quả quyết .

      "Nhưng thưa Vương gia..."

      "Dạ Phong, ta thấy đây phải chuyện đùa đâu! Chúng ta nên suy nghĩ cẩn thận hơn về việc này!" Dạ Lam cắt ngang câu của quốc sư.

      "Hoàng huynh, đệ suy nghĩ kĩ rồi! Việc này liên quan đến vận mệnh của vương triều ta, của con dân chúng ta! Ngoài đệ ra, ai có thể gánh vác được! Hơn nữa, đệ mang vai cái danh Chiến thần, đệ tuyệt thể phụ tin tưởng của dân chúng được!"

      "Nhưng..."

      "Ý đệ quyết, huynh đừng mong đệ thay đổi!"

      "Haizz, thôi được rồi, ta biết khi đệ quyết định gì thay đổi được! Nhưng đệ phải cam đoan là an toàn trở lại đấy! Bởi đệ chính là Chiến thần hộ vệ của Hỏa quốc ta, là người huynh đệ duy nhất còn lại của ta. Ta muốn mất người thân cuối cùng của mình".

      "Hoàng huynh cứ yên tâm! Đệ nhất định phụ tin tưởng của huynh!" Dạ Phong xong hướng Triệu quốc sư quả quyết : "Triệu quốc sư, chúng ta thôi!"

      "Vâng, thưa Vương gia!"

      Tại Trích Tinh Các, phủ quốc sư.

      "Vương gia, đây là Phượng vũ, nó giúp Ngài nhận biết được đâu là truyền nhân của Phượng hoàng, khi gắp đúng người, Phượng Vũ tự động gắn vào người người đó. Bây giờ vi thần đưa người tới vị trí có dấu hiệu của Phượng hoàng mạnh mẽ nhất, những việc còn lại, trông cậy cả vào ngài. Cuối cùng, xin ngài hãy nhớ, khi đặt chân đến thế giới kia, chỉ khi tìm thấy Phượng hoàng, ngài mới có thể trở lại, bằng , ngài vĩnh viễn mắc kẹt tại đó! Mong Vương gia cẩn trọng!"

      "Được! Ta nhớ, ngươi mau bắt đầu !" Dạ Phong đưa tay nhận lấy Phượng vũ, cất giọng kiên quyết .

      "Được! Vậy lão phu bắt đầu đây! Chúc Vương gia thuận buồm xuôi gió, bình an trở về!" Triệu quốc sư vừa , tay vừa vung lên làm đạo ấn chú, vầng sáng trắng dần bao phủ lấy Tĩnh Dạ Phong, đến khi vầng sáng mờ dần người sớm biến mất.

    3. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 2
      Ánh sáng quá chói mắt khiến Dạ Phong phải nhắm chặt mắt lại, đến khi mở mắt ra Phong thấy mình đứng trong căn phòng kì quái: căn phòng rất , chiếc giường bé xíu đặt giữa căn phòng, chăn mền lộn xộn thành đống, cạnh giường có cái bàn , đó đặt vật gì đó có vẻ như là cây đèn, phía trước cửa sổ có đặt cái bàn lớn, đó có chồng sách lớn, bên cạnh là vật gì đó làm bằng kim loại, bên có khắc quả táo cắn dở màu bạc (vâng, đó là em macbook của nữ 9), lại gần sờ phát vật này được chế tác vô cùng tinh xảo, bề mặt nhẵn mịn, quả táo màu bạc dường như còn phát ra ánh sáng nhè . Còn mải đắm chìm trong tò mò, Dạ Phong đột nhiên phát Phượng vũ của mình có phản ứng. Chiếc lông đuôi phượng phát ra từng đợt sáng màu đỏ rực rỡ, như ngọn lửa vậy. Rồi như có sống, chiếc lông thoát ra khỏi bàn tay Phong, bay đến bên cạnh chiếc bàn rồi hạ xuống, vẫn tỏa ra từng đợt ánh sáng đỏ rực. Phong giật mình theo Phượng vũ, chợt phát ra Phượng vũ gắn vào lọn tóc rơi dưới đất. Nhặt lọn tóc lên xem kĩ: đây là lọn tóc màu đỏ rực rỡ, bên ngoài được cuốn bằng những sợi chỉ nhiều màu rực rỡ, cuối lọn tóc còn gắn quả chuông , và Phượng vũ đính lọn tóc này.

      Cầm lọn tóc trong tay, Phong thầm nghĩ: 'Khởi đầu tệ, có lẽ mình sớm được trở về thôi!'

      Nhanh chóng tìm cách ra khỏi căn phòng, vừa bước xuống đường phố Phong bị khung cảnh xung quanh làm cho choáng ngợp, hoàn toàn thấu hiểu cái mà Triệu quốc sư về thế giới hoàn toàn khác: phố xá toàn những tòa nhà cao chọc trời, người người lại tấp nập phố, hàng quán khắp nơi, đông đúc, phồn hoa hơn bất cứ thành trì nào mà Dạ Phong từng thấy. Người ta chỉ bộ, mà còn lại những cỗ xe vô cùng kì quặc bằng sắt thép, hoàn toàn có ngựa kéo nhưng tốc độ lại nhanh hơn cả con ngựa nhanh nhất mà biết, con người nơi đây ăn mặc cũng vô cùng kì quặc, đặc biệt là nữ nhân, họ mặc những bộ quần áo vô cùng hở hang, vô cùng thiếu vải, đến nỗi chỉ nhìn lướt qua cũng khiến người ta phải đỏ mặt tía tai... và còn vân vân mây mây rất nhiều thứ mà Dạ Phong chưa bao giờ thấy nữa. Nhìn dòng người qua lại tấp nập, thỉnh thoảng lại có những ánh mắt tò mò nhìn về phía mình, Dạ Phong bỗng cảm thấy vô cùng lạc lõng, hoang mang, mất phương hướng, bất chợt nhận ra có lẽ mình đánh giá quá thấp mức độ nguy hiểm của hành trình này.

      Như Nguyệt mới từ chỗ làm thêm về, liền thấy đẹp trai vận đồ cổ trang đứng ngay dưới nhà mình, tâm trạng mệt mỏi nhanh chóng bị đánh tan, nó xun xoe chạy tới, nở nụ cười toe toét hỏi: "Oa, cosplay sao? Nhân vật nào vậy? Cho em xin tấm ảnh được ạ? cos đẹp đấy!"

      " nương gì, tại hạ hiểu!"

      "Aayda, quả là coser chuyên nghiệp, nhập vai sâu đấy! Vậy xin... ừm... công tử cho tiểu nữ chụp chung kiểu ảnh được ? chụp riêng cũng được ạ!"

      "..." Dạ Phong hoàn toàn chú ý đến những gì nó , chỉ nhìn chằm chằm vào Phượng vũ trong tay mình phát sáng rực rỡ hơn bao giờ hết, nắm chặt Phượng vũ trong tay, dường như Dạ Phong có thể cảm nhận được từng sợi lông của phượng vũ run rẩy vì kích động.

      Thấy Dạ Phong gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tay mình, nó cũng nhìn theo thấy trong tay Phong có cái lông đuôi công màu đỏ, và hình như nó còn phát sáng, nó liền thốt lên kinh ngạc:

      "Wow, phụ kiện của đẹp đấy! kiếm cái lông công này ở đâu ra mà đẹp vậy? Lại còn màu đỏ nữa, đẹp đó nha! Em có thể mượn xem lát được khô...?"

      Chưa kịp xong bị Phong chụp lấy tay, vẻ mặt kích động: "Tìm được rồi! , chúng ta trở về thôi!"

      Nó bị Phong dọa làm giật mình, ngay lập tức muốn rút tay lại, vẻ mặt kinh hoàng: " zai, chúng ta biết nhau đúng ? Mau thả tay tôi ra! Có gì chúng ta từ từ chuyện!" Vừa tay vừa ngừng dùng lực muốn rút tay lại nhưng thành. Khuôn mặt nó từ kinh hoàng chuyển sang hoảng hốt:

      "Á! Biến thái! Thả tay tôi ra! Đừng tưởng đẹp zai mà ngon nhá! Bà đây cũng phải loại dễ dãi gì đâu! Thả tôi ra!!!"

      Thấy vẫn được, nó sợ thực , lập tức hét toáng lên: "Aaaaa, râu xanh! Cứu tôi với! Bà con ơi, râu xanh, ta định sàm sỡ tôi này!" Vừa chân vừa thủ hạ lưu tình dẫm mạnh xuống.

      Dạ Phong do quá kích động vì tìm được người nên mất cảnh giác, lập tức bị nó dẫm mạnh lên chân, theo phản xạ lập tức buông hai tay ra. Nó chỉ đợi có thế, nhanh như cắt chạy vụt , để ý cọng lông công màu đỏ vốn dĩ phải nằm trong tay Dạ Phong sớm gắn lên chiếc túi mình đeo, ngừng tỏa ra thứ ánh sáng màu đỏ kì lạ.

      Về phần Dạ Phong, ngay khi vừa buông tay nó ra lập tức hối hận, trong lòng ngừng trách mắng mình mất cảnh giác, làm mất dấu nương kia, lại chợt nhận ra Phượng vũ sớm biến mất, liền tự rủa thầm trong đầu: 'Giờ đúng là mò kim đáy bể rồi! Trong cái thế giới quái quỷ này, biết đâu mà tìm ta bây giờ!'

    4. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 3
      Nó sau khi chạy cả quãng dài, cảm giác người nọ thể đuổi kịp mình mới dừng lại, thở hồng hộc như trâu, khuôn mặt nhắn đỏ hồng vì vừa chạy nhanh, miệng ngừng lẩm bẩm: "Chết tiệt! Đương đâu gặp phải thằng điên! là cái vận shit gì thế biết! Haizz, là, đẹp trai như vậy mà lại là trốn trại, là, đúng là phí của zời cho mà! Haizz...."

      Lòng vòng thêm vài vòng nữa, nó bắt đầu cảm thấy đói, nhìn trời cũng xẩm tối, nó liền tạt qua cửa hàng bánh ngọt mua mấy ổ bánh nho mình thích, cộng thêm cốc trà sữa, vừa vừa ăn, trong bụng thầm nghĩ chắc tên điên kia rồi, vui vẻ trở về nhà.

      Về đến nhà, vừa bật đèn lên nó giật mình đến nỗi đánh rơi cả túi bánh tay, nhưng bản tính tiếc của trở thành phản xạ điều kiện, nó lập tức cúi người xuống nhặt túi bánh lên rồi hét: "Aaaa, tên biến thái kia, tại sao lại ở đây? làm thế nào mà vào được phòng của tôi??? là trộm à?"

      Đúng vậy, ngồi chễm chệ giường của nó ai khác ngoài Dạ Phong.

      -----Đây là đường phân cách hai tiếng trước-----

      Sau khi nó chạy được lát, Dạ Phong liền lấy lại tinh thần, trong đầu ngừng suy nghĩ: 'Lọn tóc nhặt được trong căn phòng hồi nãy nhất định là của ta nên Phượng vũ mới có phản ứng! Vậy căn phòng kia chắc chắn là nơi ta ở. Chi bằng mình cứ quay lại căn phòng đó ngồi đợi, khẳng định tóm được ta! Vừa đỡ mất công tìm, lại vừa vặn tránh được mấy đạo ánh mắt kì quái kia!'

      Nghĩ là làm, Dạ Phong liên lập tức quay trở lại căn phòng. Còn vấn đề làm thế nào mà vào được tất nhiên là phá khóa mà vào rồi! Như Nguyệt tâm trạng vô cùng vui vẻ nên có chú ý tới chi tiết này.

      Trở lại tại, nhìn Dạ Phong ngồi tự nhiên giường mình, nó cảm thấy vô cùng kinh hãi, tên biến thái này lại còn dám chui vào phòng nó, định giở trò đồi bại à? Nghĩ như vậy lập tức nó nâng cao cảnh giác, cả người toát ra đề phòng.

      Thấy nó như vậy, Dạ Phong chút hoang mang, cất giọng trầm ấm: " nương bình tĩnh nghe tại hạ giải thích! Ta hứa làm gì cả! cần quá đề phòng như vậy!" Trong bụng lại nghĩ 'bộ dáng của mình trông giống phường lưu manh lắm hay sao mà nàng ta lại đề phòng như vậy chứ?'

      "Xì, làm gì làm gì sao? Bác sĩ tiêm đau thực đau à? nghĩ tôi là con nít sao? Còn nữa, nương tại hạ cái gì, cũng phải người cổ đại xuyên đến đây, xưng hô gì mà buồn nôn, làm ơn bình thường lại cho tôi nhờ!" Nó xổ ra tràng.

      quan tâm đến những lời mất lịch của nó, Dạ Phong vẫn nhìn nó, nghiêm túc : "Nếu ta ta phải người của thế giới này nương có tin ?"

      "Cái gì mà phải người của thế giới này, chả lẽ ...." chưa hết câu, nó liền lập tức trợn lớn mắt nhìn người trước mặt: phục trang cổ đại, lại gần sờ thử, tuyệt đối là tơ tằm xịn, phải loại vải hàng chợ rẻ tiền; mái tóc dài đến ngang lưng, phần được búi gọn đỉnh đầu, lại sờ thử, mái tóc mượt như tơ, tuyệt phải thứ tóc giả làm bằng sợi tổng hợp, lại thử giật giật vài phát, quả nhiên phải đội tóc giả; eo còn đeo miếng ngọc bội, nhìn qua cũng giống hàng fake, lại thêm xưng hô kì cục....Chả lẽ... chả lẽ người này thực là xuyên tới đây???!!

      Ô mồ, thế này cũng quá kinh hãi rồi ! Tuy nó là fan cuồng của thể loại xuyên nhưng chưa bao giờ nghĩ cái thể loại này có thể xuất ngoài đời thực, nay bày ngay ra trước mắt, nó quả thực tiêu hóa nổi...

      Dạ Phong nãy giờ vẫn im lặng mặc nó muốn làm gì làm, nhưng liếc thấy ánh sáng nhàn nhạt của Phượng vũ lấp ló phía sau cổ áo của nó, Phong biết thời gian trở lại sắp đến, liền túm lấy tay nó, gấp giọng : "Mau thôi, sắp đến giờ rồi!"

      Bị Phong túm lấy cổ tay làm nó chợt bừng tỉnh, vội vàng muốn rút tay lại: "Cái gì? đâu? định dẫn tôi đâu?"

      "Trở về!"

      "Trở về đâu?"

      "Tất nhiên là thế giới của ta rồi!"

      "Cái gì, điên à? xuyên đến đây sao có thể trở lại! Còn nữa, về cứ về, mắc mớ gì đến tôi mà tôi phải theo !" Nó cao giọng .

      " thuộc về thế giới này! Vận mệnh của ở đây! thôi!" Dạ Phong giải thích.

      " thuộc cái ** cha nhà ! Bà đây sinh ra và lớn lên ở đây, có cái gì mà thuộc với thuộc! Tôi thèm vào mà cái thế giới của ! Biến !" Nó tiếc lời thô tục .

      "Muộn rồi! Phượng vũ với nhập vào làm rồi! tốt nhất mau theo ta trở về !" xong tay cũng lập tức tăng thêm phần lực đạo nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nó.

      " linh tinh cái ..." Chưa kịp xong, thấy ngực mình đột nhiên nóng rát, kéo cổ áo ra, liền thấy biết từ lúc nào dưới xương quai xanh bên trái của mình có thêm hình xăm lông phượng màu đỏ rực, lúc này ngừng tỏa ra ánh sáng màu trắng, càng ngày càng mạnh mẽ. Nó hoảng sợ đến ngây người, Dạ Phong chớp lấy cơ hội, vội vàng tiến đến ôm chặt nó, vừa lúc quầng sáng đạt đến cực đại, đúng lúc này nó chợt bừng tỉnh, giãy dụa ra khỏi vòng tay của Dạ Phong, hét lớn: "!!! Tôi muốn xuyên đâu!!!" Nhưng thanh của nó nhanh chóng biến mất, ánh sáng cũng từ từ nhạt màu, trong căn phòng lúc này còn người nào, chỉ có đống chăn đệm giường vẫn còn chút hơi ấm sót lại cho biết lúc nãy trong phòng thực có người....

    5. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 4
      Ánh sáng rực rỡ khiến nó phải đưa tay ra che lại mắt, đến khi mở mắt ra, nó ngay lập tức ước gì nó chưa từng mở mắt bởi vì ngay lúc này, nó đứng trong căn phòng rất lớn, đâu đâu cũng thấy đồ gỗ được trạm trổ tinh xảo, tường còn treo mấy bức tranh thủy mặc gì đó, trước mắt là lão già ăn mặc cũng kiểu cổ đại, cúi người : "Chào mừng vương gia trở lại!"

      Trợn tròn mắt, nó chính thức lăn đùng ra bất tỉnh.

      Thấy nó ngất, Dạ Phong nhanh tay đỡ lấy nó, rồi sai người chuẩn bị phòng, tự mình bế nó về phòng.

      Ngất lát, nó liền nhanh chóng tỉnh lại. Biết thế nào được, ai bảo thể lực nó tốt quá làm chi. Mở mắt ra, ngồi bật dậy, đảo mắt nhìn quanh phòng: giường gỗ trạm trổ, trướng rủ màn che, chăn gấm thêu hoa... nó lập tức muốn té xỉu trở lại. Ông trời ơi, thực thể tiếp nhận được thực này mà, quá khủng, quá hoang đường, quá ..., chung là rất quá.

      Nhìn lại quần áo người sớm được đổi thành thân phục sức cổ đại, tiết y màu trắng mỏng manh, bên trong thấp thoáng cái yếm màu đỏ. Nhìn thấy cái yếm, nó chợt nhớ ra hình xăm kì quái ngực, lập tức phanh áo ra, kéo cái yếm xuống để nhìn.

      Đúng lúc này, Dạ Phong đẩy cửa bước vào, trông thấy màn như vậy, lập tức đỏ mặt, quay mặt : "Xin lỗi! Ta cố ý!"

      Nó sức chú ý hoàn toàn dồn vào hình xăm ngực, hoàn toàn để ý đến Dạ Phong, mắt dán chặt vào hình xăm lông phượng đỏ rực ngực mình. Hình xăm màu đỏ hoàn toàn nổi bật làn da trắng sứ của nó, trông vô cùng sinh động, vô cùng .

      Dạ Phong thấy nó có động tĩnh gì liền quay người lại, thấy nó như vậy liền cất giọng giải thích: "Đó là dấu hiệu của Phượng hoàng. Nàng có nhớ cái lông vũ ta cầm khi chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên ? Chính là nó đó! Nó nhận nàng làm chủ nhân nên sớm dung hòa vào làm với nàng, hình xăm đó chính là bằng chứng."

      Nó bấy giờ mới ngẩng mặt lên nhìn Dạ Phong, khuôn mặt mờ mịt, trong đầu chỉ có suy nghĩ: "Cái khỉ gió gì thế này? xuyên còn thêm yếu tố huyền huyễn nữa sao? là ... quá !"

      Dạ Phong bị nó nhìn chằm chằm đến đỏ cả mặt, liền quay mặt , ho khan: "Ta ra ngoài trước, nàng mau chỉnh đốn lại trang phục rồi ra sau, ta dẫn nàng ăn rồi giải thích mọi chuyện với nàng."

      Nó bấy giờ mới nhận ra bản thân lộ cảnh xuân trước mặt Dạ Phong, liền xấu hổ muốn chết, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh : "Được, ngươi ra trước , ta ra sau!"

      Vừa tay chân vừa lanh lẹ kéo lại áo. Nhưng vật lộn lúc vẫn thể mặc được lớp quần áo bên ngoài, nó đành mặc nguyên bộ tiết y trắng, tiến ra cửa, he hé chút liếc nhìn xung quanh, thấy có ai khác ngoài Dạ Phong đứng ngoài cửa, trong lòng thầm nghĩ: "Aayda, người ta xuyên toàn thành tiểu thư công chúa, a hoàn nô tì đầy bên cạnh, đến lượt mình xuyên bóng a hoàn cũng có, quá bi thảm a!"

      còn cách nào khác, nó đành phải gọi Dạ Phong:
      "Uy, người em..."

      "..." có ai trả lời.

      "Người huynh đệ...huynh đài áo đen ơi...!"

      "..." Vẫn có ai trả lời.

      Nó cáu. ràng yên lành bị lôi kéo đến cái nơi xa lạ này, vậy mà lúc nó gọi cũng thèm đáp. Bực tức, nó đạp cửa cái ruỳnh phát, quan tâm mình mặc gì, thẳng ra ngoài.

      Dạ Phong mải suy nghĩ nên giải thích cho nó từ chỗ nào nên nghe thấy nó gọi, bỗng nghe tiếng động mạnh, quay lại liền thấy nó hùng hổ tới, người mặc độc bộ tiết y mỏng manh, khỏi nhíu mày:

      "Nàng ăn mặc như này mà cũng dám ra ngoài ư?! Mau về phòng thay đồ !"

      "Thay đồ cái beep! Ngươi ràng biết bà đây phải người ở đây, ngươi lại vứt lại đống đồ lằng nhằng này bắt ta mặc. cho người thay đồ cho ta, tại sao để người lại giúp ta mặc đống đồ này? Trêu ngươi nhau à?" Nó gắt gỏng xổ ra tràng, ba cái chuyện xấu hổ lúc nãy sớm bị nó ném ra sau đầu.

      Dạ Phong đần mặt nghe nó , lại liếc thấy đằng kia có gia đinh tới liền suy nghĩ nhiều, lập tức cởi ngoại bào của mình ra khoác lên cho nó, nhanh tay bao kín để nó hở tấc da thịt nào, rồi vừa vừa kéo nó về phòng:

      "Là ta sơ suất, nàng mau về phòng , ta gọi người đến giúp nàng".

      Sau khi thấy nó vào phòng, Dạ Phong quay người đóng cửa rồi kêu người đến giúp nó chuẩn bị, còn mình ngồi vừa đợi vừa uống trà chiếc bàn đá trong đình.

      lát sau, nha hoàn dẫn nó ra, Dạ Phong tận mắt xác nhận lần này nó ăn mặc tử tế rồi mới dẫn nó tới phòng ăn. Nhưng nhìn lại, Dạ Phong lại vừa ý, ừm, trang phục, ổn rồi nhưng về phần tóc, mái tóc đỏ ngắn ngang vai được chải búi gì cả, để xõa tung trông... ừm... có phần hơi hoang dã. Nhíu mày định giáo huấn nha hoàn nọ nó như hiểu Dạ Phong định làm gì vội lên tiếng:

      "Tóc là ta muốn buộc lên, đừng trách nàng ấy!"

      Dạ Phong ràng hài lòng nhưng vẫn bỏ qua cho nha hoàn kia, nhưng tay biết từ đâu rút ra dải lụa đỏ, đưa tay định buộc lại tóc cho nó.

      Nó giật mình lùi lại phía sau, đưa tay lấy sợi lụa, vừa buộc qua loa mái tóc của mình, vừa :

      "Đại ca, cứ để ta tự nhiên!"

      Nó tay bận buộc tóc nhưng miệng vẫn liến thoắng:

      "Huynh đài, huynh là vương gia sao? Chính là em vua đấy? Cả tòa nhà này đều là của huynh sao? Í? Nếu huynh là vương gia, ta cũng phải gọi huynh là vương gia xưng nô tì sao? Xùy xùy, phải nô tì, là dân nữ sao? Hay là thảo dân??"

      phát tuôn ra mấy câu "sao?" lúc khiên Dạ Phong chóng mặt nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của nó. Hai người vừa vừa chuyện chẳng mấy chốc mà đến phòng ăn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :