1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương Phi bán trang xấu - Cầm Hạ (3/49) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Vương Phi bán trang xấu

      Tác giả: Cầm Hạ

      Tên khác: Vương phi điểm trang nửa xấu xí

      Thể loại: Cổ đại

      Tình trạng sáng tác: Hoàn

      Nguồn convert: Diêu Hoa Cung

      Edit+beta: Thủy Khinh Dao(Ám Linh Nguyệt Dạ)

      Độ dài: 49 chương


      Giới thiệu

      Ngày đó, nàng lấy mặt nạ hoa mai trắng che bên mặt trái, chỉ lộ ra duy nhất má phải xinh đẹp khuynh thành. Kéo theo y phục đỏ thắm rờm rà, đơn hoa gả, gả đến Ngô Thành binh hoang mã loạn, gả cho phong thần Dục Tú nàng, lại liên quan đến tình . Lúc đó, trong lòng nàng có nam tử nhớ mãi quên, mà cũng có nữ nhân mình thương. Bọn họ trong lúc đó chẳng qua là cuộc giao dịch, theo như nhu cầu mà thôi. Nhưng mà, theo đường từ Ngô Thành chiến hỏa bay tán loạn đến đế kinh Vân Nam đầy nguy hiểm, nhiều lần trải qua sinh tử, xúc động ban đầu khi nhìn thấy mặt trái của nàng là đau xót, nhưng khắc tại này lại là đau lòng. Chính là thế luôn chuyển xoay, hận quấn quýt si mê, bọn họ từ hờ hững quen biết đến tương trợ giúp đỡ nhau rồi lại nhiều lần đau lòng nhau, ai biết kết cục có viên mãn ?
      Tôm ThỏMeoconkissu2 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1

      Lưu Lam sơn trang là truyền kỳ ở nước Nam Việt, tọa lạc tại Vân Thành của Nam Việt, năm năm trước lặng thầm thành lập, nhanh chóng lớn mạnh, tuy phải thế lực bang phái giang hồ, nhưng lực ảnh hưởng cũng thể khinh thường.

      Mọi người chỉ biết Lưu Lam sơn trang lấy sản nghiệp kinh thương là chính, sản nghiệp lớn, liên quan tới lĩnh vực cực lớn, đủ để thu gom lại tất cả tiền tài trong thiên hạ, phú khả địch quốc, được ca tụng “Thiên hạ đệ nhất sơn trang”. Ngoài ra ai biết được thêm gì nữa, tóm lại, Lưu Lam sơn trang thần bí giống như Vân thành quanh năm quanh quẩn trong núi, thể nhìn thấy toàn cảnh.

      Mà thần bí hơn Lưu Lam sơn trang, chính là Lưu Lam sơn trang trang chủ.

      ai biết Lưu Lam trang chủ lai lịch ra sao, mọi người chỉ biết Lưu Lam trang chủ là nam nhân, cũng chỉ gần biết là nam nhân mà thôi, bởi vì Lưu Lam sơn trang trang chủ rất ít khi lộ mặt xử lý công việc, rất nhiều công việc đều giao cho cấp dưới xử lý, cho dù khi tự mình ra mặt cũng đeo chiếc mặt nạ màu bạc, cho đến bây giờ chưa ai nhận thức được khuôn mặt thực của .

      Ai có thể biết được, chưởng quản trang, hiệu lệnh phương Lưu Lam sơn trang trang chủ, lại là cái nữ tử thanh xuân tuổi đôi mươi.

      Long Khánh năm thứ mười, đầu mùa đông, Lưu Lam sơn trang.

      , được, cầu ngươi…” Đường Mạch Nhiên hét lên tiếng theo cảnh trong mơ hỗn độn mà bừng tỉnh, ngồi dậy mới phát quần áo người ướt đẫm ướt đẫm tự lúc nào, trán cũng đầy mồ hôi lạnh, lấy tay lau mặt, xòe bàn tay ẩm ướt ra, nhưng lại là lệ.


      Cái ác mộng kia, nàng biết bao nhiêu lần, cũng nhớ bao lần bật khóc mà bừng tỉnh. Khoác áo bước xuống giường, lập tức đến bên cạnh bàn rót ly trà lạnh lót bụng, nàng cảm thấy sợ hãi giảm đôi chút.

      Uyên Mộng đẩy cửa tiến vào, thấy nàng kinh hồn chưa ổn định bộ dáng khỏi có chút lo lắng: “Lại là cái kia mộng?”

      Nàng gật gật đầu, có chút mệt mỏi day day thái dương: “Ta ngủ trưa mấy canh giờ, như thế nào cảm thấy dường như ngủ lâu?”

      “Có hơn nửa canh giờ.” Uyên Mộng đáp, dừng chút, nàng lại , “Trong sơn trang có khách nhân vừa tới.”

      “Ai?”

      “Ly vương điện hạ Yến Diệc Ly mình tiến đến, Trường Ca ở Tiền Thính tiếp đón .”

      Đường Mạch Nhiên có chút ngoài ý muốn, Yến Diệc Ly, Việt Nam tứ hoàng tử, được phong “Ly vương”, chính là truyền thuyết nhân vật, lần này là mang binh đánh giặc với Bắc Tề, như thế nào đột nhiên xuất ở Vân thành, xuất ở Lưu Lam sơn trang của nàng?

      Xoa xoa trán, nàng chỉ cảm thấy mỏi mệt, khoát tay phân phó Uyên Mộng Tiền thính hỏi mục đích Yến Diệc Ly đến sơn trang.

      bao lâu, Uyên Mộng trở về liền , Yến Diệc Ly cầu gặp trang chủ, có chuyện quan trọng thương lượng.

      “Chuyện quan trọng?” Lông mày Đường Mạch Nhiên nhíu lại, Lưu Lam sơn trang mặc dù là thiên hạ chi tài, cũng thể nào từng cùng triều đình tiếp xúc, Yến Diệc Ly lần này mời mà đến làm cho nàng khó hiểu.

      giờ Việt Nam cùng Bắc Tề đánh giặc, chiến liên tục năm có dư, vẫn chưa phân ra thắng bại, Ngô thành tại dân chúng lầm than, dân chúng có lương thực, nghe quân đội do Ly vương cầm đầu lương thảo thiếu…”

      Kinh Uyên Mộng như vậy phen nhắc nhở, Đường Mạch Nhiên trầm ngâm, thực ra cũng đoán ra vài phần dụng ý Yến Diệc Ly tới đây. Nàng mím môi, ánh mắt sâu thẳm, nháy mắt tâm tư liền vòng vo mấy vòng, hạ quyết tâm, gặp mặt vị Ly vương này lát.

      Đem tóc buộc gọn, thân quần áo nam trang, thản nhiên rảo bước đến tiền thính, liếc mắt cái liền thấy cạnh chủ tọa ghế bên ngồi hắc y nam tử, mi tà nhập tấn, mắt phượng hẹp dài, tuấn tú như cỏ chi và cỏ lan ngọc thụ, giơ tay nhấc chân đều mang phong thái hậu duệ quý tộc trời sinh, vô hình trung biểu lộ cỗ khí phách vương giả.

      “Ly vương đại xá, có từ xa tiếp đón, thất kính thất kính” Đường Mạch Nhiên lời kính cẩn, bất quá hành động lại giống như đem Yến Diệc Ly để vào trong mắt, lập tức lướt qua Yến Diệc Ly, trực tiếp ngồi xuống ở vị trí cao nhất.

      Yến Diệc Ly thấy vậy nhưng cũng buồn bực: “Trang chủ quá lời.”

      biết Ly vương điện hạ tiến đến, là có tình chi?” Đường Mạch Nhiên cũng tính toán vòng vo, thẳng mấu chốt.

      Yến Diệc Ly chắp tay kể sơ lược: “Tiền tuyến chiến căng thẳng, lương thảo thiếu, triều đình trợ giúp chưa tới, bổn vương mạo muội tiến đến, là muốn trang chủ viện thủ cấp lương thực cho chiến , biết trang chủ có hay …”

      Quả nhiên là vì việc lương thảo. Đường Mạch Nhiên ánh mắt liễm lại, chậm rãi nhấp ngụm trà, cười khẽ ra tiếng, giọng mang theo vài phần mỉa mai: “Ly vương điện hạ theo như lời có chuyện quan trọng thương lượng, nguyên lại là thỉnh cầu ta, trang chủ Lưu Lam sơn trang.”

      Khóe mắt dư quang thoáng nhìn Yến Diệc Ly bàn tay đột nhiên nắm chặt lại buông ra, mà mặt biểu tình vẫn như trước bình thản. Nàng bất động thanh sắc nhìn thấy, trong lòng cũng thầm tán thưởng tiếng, nàng đem thân phận mặt mũi của dẫm nát xuống chân, còn có thể bình thản mà chống đỡ, cũng có chút khí độ.

      Yến Diệc Ly dừng chút, : “Ngô thành là Việt Nam biên cảnh, Ngô thành thất thủ, Bắc Tề xâm lấn, trước hết tai ương chính là Ngô thành tiếp giáp Vân thành, đến lúc đó, trang chủ nghĩ đến, Bắc Tề quân đội thường xuyên đốt nhà cướp của đối với Lưu Lam sơn trang phú khả địch quốc hạ thủ lưu tình sao?”

      “Lưu Lam sơn trang cung cấp lương thảo, có chỗ tốt gì?”

      Yến Diệc Ly vừa nghe nàng như thế, đốn giác có hy vọng, trong lòng thầm thở phào hơi: “Đợi cho trợ cấp lương thảo tới, chiến thắng lợi chấm dứt, bổn vương trả gấp đôi.”

      “Lưu Lam sơn trang ta phú khả địch quốc, Ly vương điện hạ chẳng lẽ cho ta còn để ý chút như vậy?” Đường Mạch Nhiên cười khẽ, “Nhưng mà, nếu Ly vương điện hạ có thể đáp ứng ta cái điều kiện, ta Lưu Lam sơn trang tuyệt đối keo kiệt, lập tức cung cấp đủ lương thảo, cho đến khi chiến kết thúc.”

      Yến Diệc Ly nhất thời cảnh giác: “Điều kiện gì?”

      Chiến còn biết khi nào chấm dứt, tam quân cần lương thảo phải số lượng , Lưu Lam sơn trang lại mạnh miệng như thế , đáy lòng cảm thấy cái được gọi là điều kiện đơn giản. Mặc cho chuẩn bị tâm lý, Lưu Lam sơn trang trang chủ điều kiện vẫn là ngoài dự đoán.

      “Ta có cái muội muội, khuê danh Đường Mạch Nhiên, tuổi đôi mươi, giờ như cũ vẫn chưa gả, khuê nữ. Nghe Ly vương giờ chưa đón dâu, nếu Ly vương nguyện ý, đem vị trí Ly vương chính phi cho muội muội của ta, số lương thảo thẳng cho đến chấm dứt chiến tam quân coi như muội muội ta đồ cưới.

      Đường Mạch Nhiên vừa những lời này, Trường Ca ở bên cạnh người liền đứng lên, nóng nảy, giọng thầm: “Trang chủ, điều này sao có thể?”

      Nàng trừng mắt liếc Trường Ca, ý bảo cần lắm miệng, nàng đều có tính toán, lại nhìn phía Yến Diệc Ly nghe xong trầm mặc : “ biết Ly vương đáp ứng hay là đáp ứng?”

      “Thỉnh cấp bổn vương chút thời gian suy nghĩ.”

      “Ly vương điện hạ tùy ý, ta vội.” Đúng vậy, ta vội, chút cũng vội, chính là chiến phía trước đợi người, tam quân tướng sĩ chờ lương thảo viện trợ ở đâu, Ly vương thể lo lắng hay để ý đến điểm này, nàng tin tưởng vững chắc cuối cùng đáp ứng.

      Quả nhiên, Yến Diệc Ly biểu tình thu lại, trầm mặc , biết suy nghĩ cái gì. hồi lâu sau, ngẩng đầu, nghiêm mặt : “Bỗn vương đáp ứng, ba ngày sau đón dâu, cáo từ!”

      “Hảo! Ba ngày sau, hỉ kiệu đến, lương thảo theo hỉ kiệu vận chuyển hướng Ngô thành.”

      Đạt được hứa hẹn, Yến Diệc Ly cáo từ rời , chân trước vừa mới , Trường Ca liền nhảy chân đến, cao giọng hét lên: “Trang chủ, ngươi đây sao đem chính mìnhgả ? Người xuất giá ra ngoài, ai tới quản lý sơn trang? Cái Ly vương kia nhưng ra nhân khuôn nhân dạng, ai biết trong khung là cái dang người gì, ngươi hiếm khi hồ đồ như vậy lại đem chính mình phó thác cho , ngày sau hối hận kịp…”

      Đường Mạch Nhiên nghe lẩm bẩm đến đau đầu: “Ta có quyết định của chính mình.”

      “Cái gì tính toán cũng thể khinh suất như thế đem mình gả ra ngoài a.” Trường Ca miệng than thở, giống như cái đứa .

      Đường Mạch Nhiên nhìn thấy thầm nghĩ cười, từ lúc theo nàng, Trường Ca tính nết này từ lúc gặp đến bây giờ vẫn hề thay đổi, có nửa điểm tự giác của cấp dưới, thường thường quở trách lên mặt dạy nàng. Bất quá, cũng bởi vì như thế, nàng mới cảm thấy chính mình là người đơn, Trường Ca cùng Uyên Mộng đối với nàng mà , giống như thân nhân của nàng vậy.

      Nàng mỉm cười: “Tốt lắm tốt lắm, vì thể dẫn theo ngươi, ngươi phái người điều tra Ly vương chút, ta phải biết tất cả mọi thứ về .”

      Trường Ca lĩnh mệnh ra ngoài, vừa vặn giúp Đường Mạch Nhiên chỉnh lý xong vụ việc của Uyên Mộng, đem việc này vừa ra, Uyên Mộng liền vội vàng tiến vào Tiền thính: “Trang chủ, Trường Ca sao?”

      Đường Mạch Nhiên mệt mỏi nhu nhu mi tâm: “Uyên Mộng, ta mệt mỏi.”

      Uyên Mộng than tiếng, truy vấn thêm. Trang chủ khi quyết định người có thể thay đổi, nàng cũng tin tưởng trang chủ chắc chắn có tính toán khác.

      Ba ngày sau đó, Yến Diệc Ly quả tuân thủ hứa hẹn, phái tới hỉ kiệu cùng đội ngũ đón dâu, chỉ là bản thân tự mình tới.

      Bởi vì trang chủ muốn xuất giá, Trường Ca liền ăn mặc giống như trang chủ, đeo mặt nạ, ra vẻ là Lưu Lam sơn trang trang chủ, ra cửa mở to mắt nhìn, cái mũi thiếu chút nữa lệch qua bên, đường đường Việt Nam tứ hoàng tử đón dâu, lấy phú giáp thiên hạ trang chủ, cư nhiên chỉ phái tới chỉ bốn người nâng hỉ kiệu cũ nát, đội dàn nhạc hỉ cũng có bốn năm người, ngoại trù đội khôi giáp dẫn đầu là thân thích hộ vệ, so sánh trông có chút khí phái.

      Này cũng quá coi trọng hôn này ?

      Người tới chủ chính là thân thích hộ vệ của Yến Diệc Ly – Vô Ngân. Vô Ngân vung tay lên, liền có người tiến đến dâng hộp gấm được làm bằng gỗ lim khéo léo tinh xảo, chắp tay hành lễ, : “Vô Ngân gặp qua trang chủ, đây là Ly vương điện hạ sính lễ, tiền tuyến chiến lại diễn ra, Ly vương thể đến, đặc biệt lệnh Vô Ngân tiến đến đây đón dâu thay.”

      Trường Ca hừ lạnh tiếng, chữ cũng xoay người vào sơn trang, tỏ vẻ chính mình vô cùng bất mãn.

      Vô Ngân cũng sinh khí, như trước ôn hòa lễ độ vì Yến Diệc Ly giải thích: “Ly vương điện hạ gánh vác trọng trách, vai đảm nhiệm chính là tánh mạng dân chúng Ngô thành cùng Việt Nam an nguy, thể đích thân đến cưới vợ, thỉnh trang chủ hiểu cho.”

      “Bản trang chủ hiểu Ly vương trách nhiệm, ai tới thông cảm muội muội của bản trang chủ lòng tràn đầy ủy khuất?” Trường Ca trừng mắt, cực kỳ giống huynh trưởng bảo vệ muội muội tổn thương.

      Vô Ngân nhất thời nghẹn lời, dừng chút, liền vòng vo rẽ sang chuyện khác: “Vân thành cùng Ngô thành cách xa nhau rệt, sớm khởi hành lại vừa theo kịp giờ lành, biết…”
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2

      vốn muốn hỏi Vương Phi chuẩn bị tốt hay chưa để có thể lên kiệu rời , nhưng đợi xong bị Trường Ca giả trang thành trang chủ kiên nhẫn chặn ngang: “Thúc giục cái gì, các ngươi là đón dâu thay, đại tiểu thư của Lưu Lam sơn trang chúng ta thể lên kiệu trễ chút à?”

      “Nhưng mà. . . . . .”

      có nhưng nhị gì cả, các ngươi đứng đây chờ là được.”

      Chân của Trường Ca bắt chéo lại, kiêu ngạo ngồi ở cao mà nhàn nhã uống trà, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn Vô Ngân, ai cho các ngươi khi dễ người, ta áp chế nhuệ khí của các ngươi chothật tốt, nếu trang chủ gả chính là bị khinh bỉ rồi.

      Làm cho trang chủ nhà bị khinh bỉ, Trường Ca chính là người thứ nhất thuận theo.

      Mà lúc này, ở trong phòng Đường Mạch, Uyên Mộng trang điểm sơ qua cho Đường Mạch, lẳng lặng đứng ở phía sau nghe nàng phân phó.

      Vừa nghe trang chủ Lưu Lam sơn trang tạm thời giao cho nàng cùng Trường Ca thay nhau quản lý, chỉ cho Diên Vĩ theo coi như của hồi môn, Uyên Mộng liền vội : “Điều này sao có thể, Diên Vĩ trẻ tuổi, có nhiều kinh nghiệm lịch lãm, càng có năng lực giúp đỡ làm việc, chỉ cần chọc phiền toái liền cám ơn trời đất rồi. Trang chủ, vẫn là ta nên theo ngài thôi.”

      “Ngươi tính tình trầm ổn, làm việc cẩn thận, sơn trang giao cho ngươi ta mới yên tâm. Ngươi nếu theo ta gả , Trường Ca tuổi trẻ khí thịnh, lấy tính tình của sơn trang biết bị ép buộc thành bộ dáng gì nữa đâu.”

      Khi chuyện, Đường Mạch mở hộp gấm ở trong tay ra, vạch trù bố ra, lấy ra bộ mặt nạ bạchngọc, mặt nạ chất liệu vô cùng tốt, sáng bóng mượt mà, mặt được khảm hồng ngọc, điêu khắc thành nhánh hoa mai, tuyệt mang vẻ bất ngờ, ra rất hài hòa, như là hoa mai hồng ngọcvốn cùng mặt nạ bạch ngọc là thể, mang chút hương vị ngạo nghễ trong gió tuyết.

      Bàn tay trắng nõn xoa mặt nạ, cảm xúc lạnh lẽo thấm vào đáy lòng, lâu có mang mặt nạbạch ngọc, từ lúc lấy thân phận trang chủ quản lý sơn trang, nàng liền mang khuôn mặt , chưa từng mang mặt nạ này thêm lần.

      Mặt nạ bạch ngọc che khuất khuôn mặt, vừa vặn che nửa khuôn mặt bên trái từ bờ môi đến vầng trán, chỉ lộ ra má phải hoàn mỹ cùng chiếc cằm trơn bóng, cùng với mắt trái sáng như sao và đôi môi hồng nhuận. Giả dạng như vậy lộ vẻ quái dị, trái lại thêm vài phần thần bí độc đáo.

      Lúc này, có người gõ cửa phòng vang lên, cũng chính là người mà Đường Mạch vừa nhắc đến, Diên Vĩ, tiểu nương mười lăm mười sáu, vô cùng hoạt bát đáng .

      Nàng ấy cười hì hì tới, hai tay nâng hộp gấm làm bằng gỗ lim là sính lễ Vô Ngân đưa tới, kính cẩn quỳ xuống ở trước mặt Đường Mạch: “Trang chủ, đây là sính lễ Ly vương điện hạ đưa tới.”

      Nắp hộp mở ra, cây ngọc trâm bạch ngọc mềm mại đơn độc nằm chính giữa, hình dáng đơn giản, phần đuôi điêu khắc hình cành hoa ngọc lan.

      Diên Vĩ nhìn lên liền thầm câu: “Ta còn tưởng rằng sính lễ của Ly Vương điện hạ là vật hiếm lạ, nghĩ đến chỉ cho cây ngọc trâm bình thường, là keo kiệt, mấy cây ngọc trâm của ta so với cây này còn đẹp và đáng giá hơn nhiều.”

      Diên Vĩ này chuyện luôn thẳng thắn, trong lòng có gì liền ra ngay, có chừng mực, cũng sợ làm cho trang chủ mất hứng. Uyên Mộng liếc nàng ta cái: “Ngươi đây nhiều!”

      xong, nàng cũng tỉ mỉ xem xét cây trâm kia, cũng có nhìn ra nó trân quý đặc biệt. Mấy năm nay, nàng theo trang chủ thứ gì tốt mà chưa từng thấy qua, khi gặp tự nhiên cũng có thể nhận thức, đây đúng thực là cây ngọc trâm quá đỗi bình thường.

      Nàng có chút hiểu, vì sao trang chủ cầm ngọc trâm đặt ở trước mắt quan sát tinh tế tỉ mỉ lâuđến như vậy, cũng lời, bộ dáng đăm chiêu.

      Hồi lâu, Đường Mạch buông cây trâm xuống, đem hộp gấm nhàng khép lại, thanh thản nhiên, nghe ra bất cứ cảm xúc gì: “Thu hồi đến đây .”

      Phân phó Diên Vĩ đến tiền thính kêu Trường Ca, nàng còn muốn mấy câu nhắn nhủ. Diên Vĩ sau khi rời khỏi đây, nàng đến bên cạnh bàn, ngón tay mảnh khảnh nhàng xoa hỉ khăn thêu đôi uyên ương chơi đùa, sắc mặt bình tĩnh, căn bản có tâm trạng khẩn trương cùng vui mừng của tân nương sắp được gả .

      Tuy rằng biết trang chủ vì sao mà lựa chọn gả , nhưng Uyên Mộng có cảm giác, trang chủ quyết định quá mức vội vã, làm cấp dưới, nàng tuy nên lắm miệng, nhưng theo phò tá trang chủ nhiều năm như vậy, trong tâm sớm coi trang chủ là tỷ tỷ của mình rồi.

      có bất cứ muội muội nào lại nguyện ý để tỷ tỷ của mình phải vì hạnh phúc mà gả .

      Cho nên, do dự lâu, Uyên Mộng thử hỏi: “Trang chủ, ngài quyết định phải gả cho Ly Vương sao? tại đổi ý vẫn còn kịp.”

      Đôi mắt của Đường Mạch ánh lên tia hư vô mờ mịt cười: “Hỉ kiệu ở ngoài cửa, ta chưa bao giờ nghĩ tới việc đổi ý.”

      “Vì sao?” Uyên Mộng khó hiểu, trang chủ chưa bao giờ xử trí theo tình cảm cá nhân, nàng làm việc từ trước đến nay lý trí luôn thanh tỉnh, vì sao lần này mù quáng như vậy, mù quáng như vậy là vì cái gì mà , quan tâm, chết cũng quay về.

      Đường Mạch chua sót cười, vì sao? Vì sao? Kỳ , nàng cũng thể ràng.

      Uyên Mộng lại là phen lưỡng lự, thanh lại cẩn thận hỏi: “Như vậy, Vô Song công tử, trang chủ có ý định báo cho biết việc này sao?”

      Đôi mắt của Đường Mạch vụt qua tia ưu thương, trầm mặc giây lát, nàng than hơi, : “Quên , ngày nào đó ta đích thân lên Vân Sơn cho biết.”

      Vừa vặn Trường Ca đến, Uyên Mộng mở miệng, cuối cùng cũng gì.

      Trường Ca đến, Đường Mạch cũng chỉ dặn dò ít công việc hàng ngày trong sơn trang, cuối cùng luôn miệng dặn dò Trường Ca nhất định được để lộ chân tướng, để cho ngoại nhân phát giả trang thành trang chủ, để tránh phát sinh nhiều chuyện.

      Uyên Mộng cùng Trường Ca khóc đến đôi mắt đều đỏ lên, Đường Mạch cười: “Khổ sở cái gì, ta xuất giá chứ có chết đâu, bao lâu có lẽ ta lại trở về. . . . . .”

      Ở trong tiếng hỉ nhạc, Đường Mạch thân giá y đỏ thẫm được Diên Vĩ dìu dắt vào kiệu, đám người dần dần xa.

      Trường Ca lau nước khóe mắt, xoay mặt hỏi Uyên Mộng bên cạnh: “Trang chủ nàng bao lâu trở về, là có ý gì?”

      Uyên Mộng trừng mắt liếc cái: “Ngươi lại quên? Ngươi tại là trang chủ! Trang chủ có quyết định của nàng, ngươi cũng nên lộ chân tướng để rồi hỏng chuyện, nếu , cẩn thận da của ngươi. . . . . .”

      Miệng , nhưng ánh mắt nàng lại hướng theo phương hướng đội ngũ mất, nàng tuy rằng ràng lắm trang chủ muốn làm gì, nhưng trang chủ cũng vô duyên vô cớ làm chuyện, có lẽ việc này có thể cởi bỏ khúc mắc nhiều năm trong lòng của trang chủ, cho nên nàng chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng, mong sao trang chủ có thể hoàn thành ước vọng trong lòng. . . .

      Vân Thành và Ngô Thành xa, nếu nhanh hơn bộ, hơn nửa ngày liền có thể đến, mắt thấy tiến vào biên giới Ngô Thành, nghĩ lại nổi lên biến cố: có người dân chạy nạn cướp lương thảo.

      Bởi vì dân chạy nạn số lượng đông đúc vô cùng, đám người của Vô Ngân cho dù người người võ nghệ tồi cũng dần dần khó có thể ngăn cản, ngay khi hai phe bất phân thắng bại, lương thảo bỗng nhiên cháy: hỏa hoạn, bất luận là Vô Ngân hay là đám dân chạy nạn kia đều sửng sốt. . . . . .

      Lương thảo bị đốt, Vô Ngân rơi vào đường cùng chỉ có thể che chở hỉ kiệu thoát khỏi đám dân chạy nạn, trong lúc nhất thời ủ rũ cảm thấy phụ lòng Ly Vương phó thác nhiệm vụ, đồng thời đối với chuyện lương thảo bị đốt bất ngờ hoang mang khó hiểu. vẫn chưa biết là người phương nào thiêu lương thảo, lẽ ra mục đích của đám dân chạy nạn kia chính là lương thảo, nếu như phải là đám dân chạy nạn kia làm, như vậy là ai gây ra?

      liếc mắt nhìn hỉ kiệu im lặng dị thường cùng tiểu thị nữ theo sát hỉ kiệu, đối mặt phen biến cố như vậy, các nàng lại có kêu sợ hãi cùng kích động, tựa hồ quá mức im lặng. . . . . .

      Chương 3: Lạnh lùng

      Trời về đêm, Ngô Thành đổ nát tiêu điều, hai người đường với ánh mắt trống rỗng vội vàng lướt qua, cửa hàng hai bên phố đều đóng chặt. trận gió lạnh thổi tới, lá khô đường cuốn theo bay giữa trung, bảng hiệu của cửa hàng son phấn nào đó rớt hẳn sang bên, gió thổi lung lay sắp đổ.

      Sắc trời u, gió Bắc trận so với trận càng thổi mạnh hơn, xem ra tuyết rơi xuống. Từ cuối phố mơ hồ nghe được thanh của hỉ nhạc, lại vì gió thổi liền nghe được gì nữa.

      Lúc này Ngô Thành vô cùng rối loạn, dân chúng lầm than, mắt thấy quân địch muốn công thành, lòng người hoảng sợ, biết thời điểm nào mạng sống cũng còn, lại có người đón dâu, liền có người kìm được tò mò mà quấn chặt áo bông thò đầu ra khỏi cửa nhìn xung quanh, gió lạnh thổi qua liền rụt cổ, rét run cầm cập ở trong nhà.

      Diên Vĩ nhìn cảnh tượng, trong lòng khỏi thê lương, hỉ kiệu đứng ngay trước cửa phủ tướng quân Ngô Thành, nhưng có ai ra nghênh đón, cho đến khi thấy chỉ có binh lính ở lại đây truyền lời ‘Bất cứ lúc nào quân địch cũng có khả năng công thành, lúc này Ly vương lại cùng các vị tướng quân thương lượng đối sách, thể tự thân đến, cho nên cần các lễ nghi bái đường, thỉnh Ly Vương Phi trước hãy chờ ở tân phòng.’ nàng khỏi nổi giận.

      "Này các ngươi đem trang. . . . . . Tiểu thư của chúng tôi coi là cái gì hả, còn chưa tính Ly Vương đến đón dâu, vậy mà hôm nay ngay cả bái đường cũng lược , làm sao được qua?"

      Đường Mạch ngoảnh đầu, đưa bàn tay trong suốt vén mành kiệu, đợi cỗ kiệu dừng lại mới chậm rãi ra, giọng điệu thản nhiên : “Trời lạnh, đỡ ta vào !”

      Diên Vĩ ảo não dậm chân, chạy đến đỡ trang chủ của nàng. Nàng nghĩ mãi mà , trang chủ bị Ly vương điện hạ coi thường như vậy, mà vẫn tức giận?

      có hỉ bà, có hỉ đường, cũng có tân lang, có lễ nghi thành thân nào, hạ nhân dẫn dắt các nàng đến hỉ phòng, sau đó liền lui ra ngoài, trong lúc này căn phòng trống trải như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.

      Diên Vĩ liếc mắt nhìn quanh hỉ phòng, ánh mắt đau xót, bộ dáng khổ sở thiếu chút nữa khóc lên: “Trang chủ, bọn họ sao có thể như vậy, hỉ phòng làm sao có thể như thế này?”

      Bàn tay trắng nõn của Đường Mạch vén chiếc khăn hỉ đỉnh đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn quanh bài trí trong phòng, trong lòng cũng than thở tiếng, hỉ phòng này quả quá keo kiệt, trừ bỏ chiếc giường đỏ rực cùng với chăn bằng gấm đúng với lễ cưới, còn lại liền thể nhận ra đây là ngày thành thân, lại ngay cả đôi đèn hỉ long phượng cũng chưa chuẩn bị.

      Có lẽ là chiến tiền phương gấp gáp, Ly Vương rảnh rỗi mà bận tâm nàng ở nơi này.

      Bàn tay trắng nõn của Đường Mạch chậm rãi lướt qua chiếc chăn trơn bóng, bờ môi cong lên cười như cười, đối với tất cả những điều này nàng thèm để ý, nàng vốn Yến Diệc Ly, chẳng qua gả cho là vì mục đích của chính mình mà thôi.

      Gỡ lớp hóa trang xuống, nàng nhìn cây trâm cài tóc của mình ở trong tấm gương đồng thau đen ra vô cùng ràng, tay chậm rãi xoa má trái bị che bởi chiếc mặt nạ bạch ngọc, trong con ngươi lên tia lo lắng, dưới chiếc mặt nạ đến tột cùng là gương mặt như thế nào, xem ra con người hẳn là cả đời này cũng muốn lại nhìn thấy lần thứ hai đâu.

      Đường Mạch xoa xoa mặt nạ cầm chặt trong tay, khuôn mặt bên trái được che khuất bên dưới mặt nạ đối với nàng mà vĩnh viễn là ác mộng, hơn nữa vĩnh viễn tỉnh.

      Thế gian hẳn là thể tìm ra khuôn mặt kinh khủng đầy những vết sẹo giăng khắp nơi như vậy……

      Uyên Mộng từng , nếu phải như vậy, chỉ nhìn đơn độc má phải, diện mạo chân của nàng là nữ tử vô cùng xinh đẹp, mày liễu như họa, đôi mắt sáng tựa như nhược thủy, môi hồng răng trắng, còn có đôi má lúm đồng tiền như như .

      Đáng tiếc, nàng vĩnh viễn thể tháo mặt nạ xuống, đem má trái của mình ra trước mắt thế nhân, nàng vĩnh viễn xinh đẹp chỉ có má phải. . . . . .

      Trong phủ thực im lặng, Đường Mạch ngủ ngon giấc đêm, chỉ là trời vừa rạng sáng nàng bị thanh ầm ầm đánh thức, Diên Vĩ ra ngoài bao lâu sau trở về, sắc mặt có chút ngưng trọng: "Trang chủ, ban đêm quân đội Bắc Tề đột nhiên tập trung binh lực khởi xướng tiến công, ý đồ công phá cửa môn Nam Thành, Ly Vương dẫn người tử thủ tại đó, mặc dù hiểm trở mà bảo vệ được cửa môn Nam Thành, nhưng Ly Vương lại bị tên của quân địch bắn trúng. . . . . . Lúc này trong phủ tướng quân loạn thành đoàn, trang chủ người có muốn xem thử hay ?

      Đường Mạch liếc mắt nhìn ngoài trời vẫn còn mờ mờ tối, trả lời Diên Vĩ, chỉ giọng : "Diên Vĩ, tại ta phải trang chủ, lần sau chớ có gọi lầm."

      "Diên Vĩ nhớ kỹ."

      "Đến, trang điểm cho ta." Nàng vẫy tay hướng Diên Vĩ. Ly Vương bị thương, nàng làm vương phi đương nhiên muốn nhìn lần.

      Sau đó, khi chân nàng vừa bước vào cửa phòng của Yến Diệc Ly, mọi người trong phòng đều ngẩn ra, biết nàng là người phương nào. Vô Ngân nhìn thấy nàng cũng khỏi ngẩn theo, cho đến khi thấy được Diên Vĩ theo sau nàng mới giật mình hiểu ra thân phận của nữ tử đeo mặt nạ, cúi người hành lễ: “Gặp qua Ly Vương phi.”

      Mọi người nghe vậy mới giật mình, khỏi ở trong nội tâm đánh giá phen, chỉ nghe qua trang chủ của Lưu Lam sơn trang quanh năm đều đeo mặt nạ bạch ngân, chưa từng nghĩ muội muội cũng lấy mặt nạ gặp người, nhìn má phải của nàng bị che khuất tuy chỉ trang điểm nhưng mang vẻ nghiên lệ phi thường, nếu như dưới mặt nạ má trái cũng tỳ vết như vậy, nàng đích thực là mỹ nhân khuynh thành.

      Trái lại đứng bên giường hồng y nữ tử khóc thành lệ, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nàng, thần sắc ngạc nhiên, lẩm bẩm : "Ly Vương Phi? Ngươi là Ly Vương Phi?"

      Đường Mạch chậm rãi lên trước, bất động thanh sắc liếc nhìn nàng ta đánh giá lượt, trong lòng liền có tính toán, chỉ là lướt qua nàng ta, ánh mắt thẳng thắn nhìn về phía người nọ còn nằm giường.

      Miệng vết thương của Yến Diệc Ly được xử lý tốt, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt, trán lấm tấm đầy mồ hôi vì vết thương đau đớn mà chảy ra, mày hơi nhăn lại, lúc này híp mắt quan sát, mở miệng. Cảm nhận được ánh mắt của Đường Mạch, đôi mắt khép hờ của liền mở ra, ánh mắt sắc bén che dấu chút nào đánh giá của mình, cho đến khi ánh mắt tiếp xúc với mặt nạ bạch ngọc cũng liền ngẩn ra.

      vẫy vẫy tay ý bảo mọi người lui ra, hồng y nữ tử bên cạnh hình như cam lòng: "Diệc Ly ca ca, ta. . . . . ."

      "Lan, ngươi cũng mệt mỏi, nên lui xuống trước , ta có lời muốn với Vương phi." Khuôn mặt tái nhợt của Yến Diệc Ly lại để lộ ra tia cười với hồng y nữ tử, trong ánh mắt mang theo chút dịu dàng.

      Gương mặt của hồng y nữ tử liền vui vẻ, theo lời lui xuống, tuy rằng chạy nhưng vẫn quên liếc mắt nhìn Đường Mạch cách oán hận. Đường Mạch vô duyên vô cớ nhận được ánh mắt phẫn hận, nhưng trong lòng cũng hiểu thầm thở dài, ai bảo nàng vì mục đích của mình trong lúc vô tình lại ngăn cản đôi uyên ương đến với nhau, tự chuốc lấy phiền toái a.

      Tất cả mọi người đều lui ra ngoài, Diên Vĩ theo sát cũng lui ra, Đường Mạch thấy vậy mới liền tùy tiện lấy cái ghế ở bên cạnh giường ngồi xuống, đưa mắt nhìn về phía Yến Diệc Ly: " biết Vương gia có gì cần ?

      "Bổn vương nghe Vô Ngân , đường đón dâu gặp tai nạn, lương thảo của tam quân bị đốt. . . . . ." Khóe môi của Yến Diệc Ly nhếch lên, mày vặn lại thành đoàn đáp.

      chỉ lo bảo vệ cho Ngô Thành, nhưng lại quên chưa phòng bị có người đánh chủ ý tới lương thảo, bây giờ thành thế này, vốn nhượng xuất vị trí Vương phi đổi lấy lương thảo coi như vỡ tan theo nước, thể nghi ngờ là Ngô Thành lâm vào khốn cảnh họa đơn vô chí.

      Đường Mạch cũng nghĩ đến dự tính như vậy, khẽ cười tiếng: "Vô phương, Lưu Lam sơn trang nhận lời cung cấp lương thảo cho tam quân thẳng đến khi chiến chấm dứt, nuốt lời, ta gửi thư cho ca ca của ta, lương thảo hẳn là rất nhanh được vận chuyển đến."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :