1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương gia yêu nghiệt: Ngưng nhi, trở về bên ta - Nhan Băng Như

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Vương gia nghiệt: Ngưng nhi, trở về bên ta

      Tác giả: Nhan Băng Như (tức mèo suni) + Ái Tình Vạn Kiếp

      Beta: Ái Tình Vạn Kiếp
      Thể loại: Cổ đại
      Số chương: sáng tác nên mình biết nhé
      Lịch post: 1 chương/ 1 tuần (nếu rãnh có thể nhiều hơn)
      Nhân vật:
      Nữ chính: Bạch Nguyệt Ngưng
      Nam chính: Nam Cung Phong​


      Giới thiệu
      3 năm trước, nàng và được ban hôn, nàng đến hèn mọn. Vì để ủng hộ ca ca lên làm Hoàng Đế nàng cầu xin phụ thân mình giúp . Thậm chí vì để thích mà nàng còn giấu thân tuyệt thế võ công để học làm nữ nhi khuê các. Nhưng chỉ đổi lại câu vô tình của : “Bạch Nguyệt Ngưng ta cho ngươi biết, người ta nhất đời này chỉ có Điềm nhi. Nếu phải ngươi còn lợi dụng được, ta bao giờ chịu thân thiết với ngươi. Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đủ khiến ta ghê tởm”.

      vào 3 năm trước tổn thương nữ nhân rất . Tưởng rằng việc tổn thương nàng động gì tới nhưng sai. Khi nàng bỏ và cái bẫy được sắp đặt cách tinh vi lộ ra ánh sáng. hối hận và nhận ra mình nàng từ bao giờ. Nhưng còn cơ hội được ở bên cạnh nàng sau tất cả mọi chuyện hay ?


      _____________________Mở đầu _______________________​


      Giữa đêm tối thanh tĩnh, bóng dáng của hắc y nhân như như xuất trước đầm nước yên tĩnh.

      “Cung chủ, có thư của lão gia gửi đến”. Cạnh thủy đầm, bóng dáng quỳ gối, cung kính cúi đầu đối với bóng hình mĩ nhân trong nước.

      “Đưa đây cho bản cung”. Thanh trong trẻo lạnh lùng làm cho người khác thấy khó chịu mà cảm thấy càng phù hợp với cảnh sắc tĩnh mịch nơi đây.

      Nữ tử sau khi đọc xong thư liền nhíu chặt mày, hạ giọng phân phó với hắc y nhân: “Triệu tập tứ đại đường chủ đến đại sảnh cho bản cung”.

      “Thuộc hạ tuân mệnh”. Hắc y nhân cung kính trả lời rồi biến mất trong màn đêm.

      Đại sảnh Ám Dạ Cung

      “Tham kiến cung chủ”. Bốn người bên trong đại sảnh cung kính với bóng hồng y nữ tử bước đến vị trí chủ vị.

      “Hôm nay bản cung gọi các ngươi đến đây là có chuyện muốn nhờ các ngươi. Biểu tỷ của ta tức là đương kim Hoàng Hậu bị trúng độc nên ta cần trở về giải độc cho nàng. Từ hôm nay chuyện của cung ta giao cho các ngươi”

      “Chúng thuộc hạ tuân lệnh”. Tứ đại đường chủ trăm miệng lời .

      “Được rồi các ngươi lui ra ”. rồi nữ tử phất tay cho phép bọn họ lui ra.

      Sau khi tất cả ra ngoài hồng y nữ tử lâm vào trầm ngâm. Đúng vậy hồng y nữ tử này ai khác chính là Bạch Nguyệt Ngưng. Ba năm trước, sau khi rời khỏi Bạch gia nàng liền đến Ám Dạ cung tiếp nhận nơi đây từ sư phụ của mình. Chỉ trong vòng năm đưa Ám Dạ cung trở thành tổ chức sát thủ đứng đầu thiên hạ, chỉ vậy nàng còn mở các cửa hiệu kinh doanh mọi mặt hàng, nắm giữ mạch kinh tế của các quốc gia trong thiên hạ. Chính vì vậy khi nhắc đến Ám Dạ cung ai khâm phục tài năng của vị đương kim cung chủ là nàng.

      Khẽ thở dài tiếng, Bạch Nguyệt Ngưng tự với mình: “Phải trở về rồi, dù muốn gặp cũng phải gặp mà thôi. Haizz....”

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 1

      Tử Kim quốc là trong những nước lớn mạnh nhất thiên hạ với sản vật phong phú, hơn hết nơi đây có chiến thần Nhị vương gia Nam Cung Phong canh giữ biên quan. Nhưng vị chiến thần này lại có việc khiến cho người khắp thiên hạ đồng tình đó là việc về 3 năm trước nhưng ai dám gì về chuyện này bởi vì ai muốn về chầu trời sớm cả.

      Kinh thành Tử Kim quốc - Bạch gia

      cỗ xe ngựa tinh xảo dừng trước cổng Bạch phủ. bóng hồng y bước xuống cùng hắc y nhân.

      “ Ngân Diệm, vào gõ cửa ” - Hồng y nữ tử lên tiếng.

      “ Vâng thưa tiểu thư ”.

      Cốc cốc...Chi nha... nô bộc bước ra và hỏi: “ Xin hỏi các vị muốn tìm ai? ”

      Hắc y nhân trả lời: “ với Bạch lão gia là Đại tiểu thư trở lại ”

      Nghe đến đây tên nô bộc vui vẻ và cung kính đáp lại: “ ra là Đại tiểu thư, người mau vào ạ! Lão gia, phu nhân cả Đại thiếu gia sốt ruột chờ ngài từ sáng rồi ”

      Nghe tới đây, Bạch Nguyệt Ngưng tỏ vẻ vui. Cha mẹ nàng cũng lớn tuổi rồi cớ sao còn cực khổ đợi nàng về nữa chứ. Vào phải bảo họ lập tức nghỉ ngơi mới được. Nghĩ đến đây nàng :

      “ Được rồi, ngươi làm việc của ngươi . Bổn tiểu thư đến đại sảnh đây.” - “ Dạ, nô tài xin cáo lui. ”

      “ Ngân Diệm chúng ta thôi. ”

      Đại sảnh Bạch phủ

      Khi Bạch Nguyệt Ngưng chưa bước vào ở đây cặp vợ chồng trung niên và nam nhân tuấn lãng đứng ở trong chờ nàng. Khi vừa bước vào nước mắt của Bạch Nguyệt Ngưng liền rơi ra. Dù cho nàng có là Cung chủ của Ám Dã cung, dù cho nàng có lạnh lùng, tuyệt tình đến đâu nàng cũng là con người có cảm xúc. Khi gặp lại người thân sau bao năm xa cách nàng thể nào che dấu cảm xúc của mình được nữa.
      “ Cha, nương ” - Giọng của Bạch Nguyệt Ngưng khàn khàn vì khóc làm cho người khác cũng đau theo nàng.

      “ Ôi Ngưng nhi, bảo bối của ta ” - Bạch phu nhân vừa thấy Bạch Nguyệt Ngưng như thể con nhìn thấy mẹ vậy vội nhàng nhào vào ngực nàng (ôi gia đình này loạn rồi). Sau đó như tia X-quang soi Bạch Nguyệt Ngưng từ xuống dưới như thể muốn xem người nàng có mất miếng thịt nào .

      “ Nương, người cần phải như vậy đâu. Nữ nhi sống rất tốt tuyệt gầy chút nào xin nương cứ yên tâm. ” - Bạch Nguyệt Ngưng nhìn mẫu thân của mình rồi với bà.

      “ Ôi nữ nhi này bất hiếu a! Ta chỉ muốn quan tâm con thôi mà con cũng cho, con làm ta đau lòng a Ngưng nhi. ” - Bạch phu nhân khi còn cố nặn ra vài giọt nước mắt tỏ ra vẻ đáng thương.

      “ Nương....nương Ngưng nhi có ý đó người...người mau nín a! ”

      Thấy Bạch Nguyệt Ngưng luốn cuốn tay chân Đại thiếu gia của Bạch gia Bạch Hạo liền tiến lên giúp nàng giải vây: “ Nương được rồi người đừng làm nũng nữa được ? Muội muội vừa mới trở về người đừng để muội ấy cảm thấy khó chịu mà bỏ nữa nha. ”

      Vừa nghe nữ nhi bảo bối của mình lại muốn Bạch phu nhân liền nín ngay lập tức. Thấy vậy mọi người trong đại sảnh liền cười nhưng ai dám cười to vì ai cũng biết phu nhân là chủ của căn nhà a còn lão gia ...haizz...khỏi phải .

      Thấy việc của nương giải quyết xong Bạch Phong liền quay lại vừa xoa đầu muội muội của mình vừa : “ Ngưng nhi chào mừng muội về. Mấy năm nay muội sống có tốt hay ? ”

      “ Ca ca muội sống rất tốt. Còn huynh, chừng nào huynh mới tìm cho muội vị đại ẩu đây? ” - Bạch Nguyệt Ngưng vừa vừa nhịn khóc.

      Bỗng nhiên nàng chợt cảm thấy có cái gì đó ổn. Nàng quay lại thấy phụ thân của mình nhìn nàng bằng ánh mắt hết sức là cún con a. Nàng bật cười rồi lập tức sà vào lòng phụ thân: “ Phụ thân, Ngưng nhi rất nhớ người a! ”

      “ Ngưng nhi, phụ thân...phụ thân cũng rất nhớ con. Ta rất lo cho con con có biết bảo bối của ta. ” - Bạch lão gia vừa nhìn con của mình, nước mắt chực trào trong mi.
      “ Phụ thân, nương, đại ca, Ngưng nhi xin lỗi Ngưng nhi làm cho mọi người phiền lòng. ”

      “ Ngưng nhi trong nhà ai trách muội đâu. Có trách trách kẻ làm cho muội bỏ kia kìa. ” - Vừa trong mắt Bạch Hạo nổi lên hận ý ngút trời.

      nhắc đến thôi chứ mới nhắc đến việc này khí trong sảnh ngay lập tức đông lại. Thấy khí có điều bất ổn Bạch lão gia liền lên tiếng:

      “ Thôi được rồi, có chuyện gì sau này chúng ta tiếp tục . Ngưng nhi con mau cùng với ta vào cung để chữa trị cho biểu tỷ của con . ”

      “ Đúng rồi, con quên mất. Phụ thân chúng ta thôi. Nương, đại ca con trước, tối con hàn huyên cùng mọi người. ”

      “ Được rồi cha con hai người mau . ”

      Sau khi từ biệt xong Bạch lão gia cùng Bạch Nguyệt Ngưng lập tức vào cung chữa trị cho nữ nhân tôn quý nhất Tử Kim quốc là Hoàng Hậu nương nương - Lâm Thục cũng là biểu tỷ của nàng.

      ____Hết chương 1____
      PhongVy thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 2

      Phượng Tê Cung - Tẩm cung của hoàng hậu

      Hai cha con Bạch Nguyệt Ngưng vừa bước vào thấy toán người vây quanh giường hoàng hậu.

      "Các người định khiến hoàng hậu chết ngợp trước khi độc phát sao"

      Bạch Nguyệt Ngưng lạnh lùng quát Thanh cất lên làm toàn thể mọi người trong phòng lạnh cả sống lưng. Như có cỗ ma lực vô hình khiến đám người tránh xa giường hoàng hậu. Thấy vậy sắc mặt Bạch Nguyệt Ngưng mới dịu lại đôi chút, nàng cùng phụ thân quỳ xuống bái kiến bóng người màu vàng trước mắt.

      "Thần/Thần nữ tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế."

      Nghe vậy người thanh niên trẻ tuổi quay người lại, đỡ hai cha con Bạch Nguyệt Ngưng

      " cần đa lễ, Nguyệt Ngưng, muội mau cứu nhi, nàng ấy chắc chắn đau lắm rồi, ta thể nhìn nàng ấy như vậy nữa, muội hãy cứu nhi Nguyệt Ngưng"

      Vị hoàng đế trẻ tuổi vẻ mặt đau khổ cầu xin Bạch Nguyệt Ngưng

      "Hoàng thượng, người yên tâm, ta trơ mắt nhìn biểu tỷ đau đớn như vậy đâu."

      Bạch Nguyệt Ngưng ngồi xuống bên cạnh giường hoàng hậu, nhàng bắt mạch cho vị mỹ nhân trẻ tuổi đôi mắt nhắm chặt giường cẩm thạch sang trọng. khắc sau(15 phút) Bạch Nguyệt Ngưng lạnh lùng :

      "Hoàng hậu trúng Hạc Đỉnh Hồng, vậy mà thái y trong cung ai phát sao, may mà hoàng thượng cho tỷ ấy ăn thần dược mới có thể giữ được mạng sống đến bây giờ"

      Mọi người nghe Bạch Nguyệt Ngưng đều sửng sốt, Hạc Đỉnh Hồng là loại độc dược nguy hiểm nên bị cấm lưu hành, nhưng người hoàng cung làm sao có thể ngăn cản được hết, số ít lượng dược này vẫn xuất , chẳng qua thể tra ra nguồn gốc. Người hạ độc này cũng dụng tâm ít tìm ra được Hạc Đỉnh Hồng xem ra phải là kẻ tầm thường.

      “ Nguyệt Ngưng muội biết cách giải độc này phải ....Vậy muội mau cứu nàng . ” - Hoàng Thượng mặt mày xanh mét nhìn Bạch Nguyệt Ngưng.

      “ Người đừng kích động có được ? Người cứ như vậy làm sao ta cứu tỷ ấy được. ” - Bạch Nguyệt Ngưng vừa vừa thở dài trong lòng. Nhưng nàng cũng rất vui cho biểu tỷ của mình có được người phu quân thương tỷ ấy.

      Nghe nàng Hoàng Đế xấu hổ đứng sang bênh dám tiếng nào nữa. Thấy vị Hoàng Đế nào đó im lặng Bạch Nguyệt Ngưng liền móc từ ngực ra lọ thuốc đổ ra viên dược rồi đút cho Hoàng Hậu ăn. Tiếp đến nàng bước đến cái bàn gần đó viết hai phương thuốc rồi :

      “ Hoàng Thượng người cho người sắc thuốc theo phương thuốc ta viết. Cứ giao cho Thái y họ biết phải làm gì với nó. ”

      “ Người đâu nghe Bạch tiểu thư gì hay sau mau đưa phương thuốc đến Thái y viện cho trẫm. ”

      “ Nô tài tuân mệnh. ” - thái giám nhận lấy phương thuốc từ tay Bạch Nguyệt Ngưng rồi chạy .

      “ Nguyệt Ngưng cảm ơn muội, nếu có muội nhi nàng ấy...”

      “ Hoàng Thượng người cũng đừng như người làm cho tỷ ấy bị trúng độc vậy. ”

      là trẫm nếu phải trẫm bảo vệ tốt cho nàng ấy nàng ấy đâu phải...”

      “ Hoàng Thượng người cần tự trách nếu như người cho biểu tỷ ăn thần dược giờ cho dù có trăm người như ta cũng thể cứu được tỷ ấy đâu. ” - Hoàng Thượng chưa kịp hết bị Bạch Nguyệt Ngưng cắt ngang.

      “ Nhưng...”

      nhưng nhị gì cả. Nhiệm vụ bây giờ của người là tìm ra được hung thủ hạ độc tỷ ấy và trừng trị kẻ đó chứ phải là đứng ở đây tự trách bản thân mình. ”

      “ Muội đúng ta nên như vậy, ta cử người điều tra việc này. À mà trong thời gian nhi tịnh dưỡng có cần chú ý gì ? ” - Cuối cùng vị Hoàng Đế nào đó cũng lấy lại được phong thái đế vương của mình.

      “ Điều chú ý sao. Có chứ trong thời gian tịnh dưỡng cần chú ý về đồ ăn thức uống chút và đặc biệt là trong vòng 1 tháng tới được phép vận động kịch liệt. ”

      “ Nguyệt Ngưng ta nhớ rồi....CÁI GÌ? tháng được vận động kịch liệt sao? Tức là muội bắt ta cấm dục tháng. ”

      “ Đúng vậy a! Hoàng Thượng à chẳng lẽ người nhịn nỗi hay sao? Vậy người có thể tìm người khác a ai cấm người cả. Chỉ là ta nghĩ đó là lần hưởng lạc cuối cùng của người . ” (Nếu ai có tâm hồn ‘trong sáng’ có thể hiểu tại sao nhé mn)

      “ Ai...ai trẫm chịu được chứ. Trẫm chịu được, trẫm nhịn vì nhi. ”

      Nghe vậy tất cả mọi người trong phòng đều cười cười nhìn Hoàng Đế.

      “ Thần đệ tham kiến Hoàng Thượng. ”

      Giọng bất chợt làm bầu khí trong phòng cứng lại. Tất cả mọi người cần suy nghĩ cũng biết được sắc mặt của Bạch Nguyệt Ngưng lúc này xấu đến mức nào. Bởi vì giọng này ai khác là giọng của Phong Vương gia - Nam Cung Phong.

      “ Phong là đệ sao, mau bình thân. ”

      “ Tạ ơn Hoàng huynh. ”

      “ Hoàng Thượng nếu như xong thần nữ xin phép cáo lui trước. ” - Bạch Nguyệt Ngưng lạnh nhạt . Tựa hồ như việc Nam Cung Phong xuất đả động gì tới nàng.

      “ Ơ..ừm thôi được muội . ” - Thấy mình có lý do để giữ Bạch Nguyệt Ngưng lại Hoàng Thượng đành cho phép nàng về nhà.

      “ Tạ ơn Hoàng Thượng. ”

      “ Ngưng...à Bạch tiểu thư biết ta có thể tiễn tiểu thư ra cung hay ? ” - Nam Cung Phong cuối cùng cũng lên tiếng. định gọi nàng là Ngưng nhi nhưng khi nhìn đến sắc mặt lạnh nhạt mà nàng nhìn lại nuốt lời vào bụng. Ngưng nhi của , người nhớ thương suốt 3 năm qua. Liệu nàng còn có thể tha thứ và trở về bên sau tất cả những gì gây ra cho nàng hay ?

      “ Vậy phải cảm ơn Vương gia rồi. ” - Định từ chối nhưng nghĩ lại dù gì Nam Cung Phong cũng là Vương gia nên Bạch Nguyệt Ngưng quyết định cho chút mặt mũi.

      “ Vậy chúng ta thôi. ” - Nam Cung Phong cười , mặc dù biết nàng vì thân phận của nên mới nhận lời nhưng dù sao ở cùng chỗ với nàng cũng mãn nguyện rồi.

      Hai người cùng Bạch lão gia khỏi cung. Trong khi đó tên Hoàng đế nào đó cảm thấy bất bình vì nương tử của mình và nghĩ thầm: “ Đệ đệ thúi vừa thấy nữ nhân mình liền hỏi thăm sức khỏe của Hoàng tẩu mình. Uổng công ta còn nghĩ cách giữ Nguyệt Ngưng ỡ lại giúp đệ là tức chết ta mà. ”

      đường vị Vương gia nào đó liên tục hắt hơi mà biết nguyên nhân do đâu.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 3

      Trong vòng 2 tháng, Hoàng Đế Tử Kim Quốc - Nam Cung Khánh tìm được người hạ độc Lâm Thục và trừng phạt tên đó nặng, cũng lợi dụng việc điều dưỡng thân thể cho Hoàng Hậu mà giữ Bạch Nguyệt Ngưng ở lại Kinh thành. Đoạn thời gian này Nam Cung Phong và Bạch Nguyệt Ngưng có nhiều cuộc gặp gỡ “tình cờ”. Việc “tình cờ” này làm cho mấy cái miệng trong Kinh thành có nhiều chuyện để phí nước bọt. Và trong những việc phí nhiều nước bọt nhất là:

      Phong Vương phủ

      “ Vương gia Bạch tiểu thư xuất phủ. ”

      “ Ừm. ”

      “ Vương gia, Bạch tiểu thư là tới thanh lâu! ”

      “ Nơi đó phải nàng chưa từng đến. ”

      “ Nhưng vương gia, Bạch tiểu thư là tới thanh lâu tìm tiểu quan... ”

      Tên hộ vệ còn chưa xong bóng hình vị vương gia nào đó mất hút. Hôm đó nghe cả Kinh thành đều đồn rằng Phong Vương gia bị... đoạn tụ...

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

      Hoàng Cung - Ngự thư phòng

      “ Hoàng hậu giá lâm. ”

      Nam Cung Khánh vừa nghe Lâm Thục đến liền buông xuống tấu chương, tiến đến ôm nàng vào lòng.

      “ Nương tử, nàng đến tìm ta có việc gì sao? Nhưng bây giờ vi phu có việc cần xử lý rồi. Có gì đến tối ta và nàng cùng nhau bàn bạc? ” - Nam Cung Khánh cách thể nào vô sỉ hơn được nữa.

      Vừa nghe đến đó Lâm Thục liền giáng cú vào mắt của vị Hoàng đế nào đó, quát lên:

      “ Buổi tối cái đầu của chàng. Hôm nay ta đến đây là có việc cần bàn với chàng. ”

      Thấy bản tính cọp mẹ của Ái thê nổi lên Nam Cung Khánh cũng định đùa nàng nữa. Sắc mặt nghiêm túc hỏi nàng:

      nhi có chuyện gì làm nàng lo lắng sao? ”

      tại sức khỏe của ta bình phục, cái cớ mà chúng ta dùng để kéo Ngưng nhi ở lại Kinh thành còn tác dụng nữa rồi. ” - Lâm Thục buồn bã .

      “ Nàng ta cũng quên mất việc này. Nguyệt Ngưng rồi Phong...” - Nam Cung Khánh chưa xong Thái giám bên ngoài vào.

      “ Hoàng thượng, Bạch tiểu thư cầu kiến"

      Nam Cung Khánh vẻ mặt biết làm sao nhìn Lâm Thục . Lâm Thục có chút trầm tư, sau đó ánh mắt phát sáng ghé vào tai Nam Cung Khánh gì đó. Nam Cung Khánh gật đầu tán thưởng rồi xoay người sang với thái giám:

      "Mời muội ấy vào"

      "Nô tài tuân lệnh"

      Thái giám mở miệng hô to:

      "Truyền Bạch tiểu thư tiếp kiến."

      “Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.” -. Bạch Nguyệt Ngưng khi bước vào liền quỳ xuống hành lễ với 2 người kia.

      “Tỷ muội cần hành lễ rồi mà Ngưng nhi. Nào mau đứng lên . ” - Lâm Thục với Bạch Nguyệt Ngưng.

      “Tạ ơn Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương. Hoàng thượng, muội thấy sức khỏe biểu tỷ hồi phục rồi nên hôm nay muội đến để cáo biệt mọi người.”

      “Tỷ và Hoàng thượng nghĩ tới việc này rồi. Muội ở lại vài ngày được Ngưng nhi, tỷ và Hoàng thượng tổ chức yến tiệc để tiễn muội.” - Lâm Thục như cầu xin Bạch Nguyệt Ngưng nhưng trong mắt loé lên tia xảo quyệt.

      Hơi trầm ngâm chút cuối cùng Bạch Nguyệt Ngưng cũng trả lời:
      “Thôi được muội ở lại vài ngày nữa. còn chuyện gì nữa muội trước đây.”

      “Ừ muội .”

      Sau khi Bạch Nguyệt Ngưng khỏi, Nam Cung Khánh vẻ mặt gian tà nhìn Lâm Thục .

      “Bảo bối, nàng mau bồi thường cho ta . ”

      Lâm Thục khóe miệng giật giật nhìn phu quân của mình.

      “Bồi thường cái đầu chàng ấy. Suốt ngày cứ nghĩ đến việc...”

      “Việc gì? Sao nàng tiếp vậy.” - Vẻ mặt Nam Cung Khánh càng ngày càng gian ác nhìn chằm chằm vào Lâm Thục như hái hoa tặc nhìn con mồi.

      “ Chàng đừng nhìn ta như vậy.” - Lâm Thục có hơi sợ vẻ mặt này của phu quân mình.

      rằng Nam Cung Khánh chợt bế bổng Lâm Thục bước vào Noãn Cát (phòng nghỉ của Hoàng thượng ở Ngự thư phòng).

      “A! Chàng làm cái gì vậy thả ta xuống.” - Lâm Thục la toán lên.

      “Từ từ, đến giường rồi ta thả nàng xuống. Lúc đó nàng tha hồ mà nằm."

      Đến giường Nam Cung Khánh liền thả Lâm Thục xuống. Định chạy nhưng Lâm Thục bị đè lại giường.

      “Nương tử nàng định đâu.”

      “Khánh có gì chúng ta bàn bạc lại được . Chàng buông thiếp ra mà.”

      “Chúng ta bàn bạc giường cũng được.”

      “A!”

      Lâm Thục chưa kịp lời tiếp theo từng kiện quần áo của nàng rơi tán loạn mặt đất. Tiếp đó bàn tay của Nam Cung Khánh chu du người của Lâm Thục làm nàng phát ra từng đợt thở dốc.

      “Ưm Khánh chàng...”

      “Hửm sao nào bảo bối?” - Nam Cung Khánh vừa vừa vùi đầu vào bầu ngực căng tròn của Lâm Thục vừa cắn vừa mút làm nàng thét lên tiếng.

      “Ưm Khánh chàng đừng cắn chổ đó mà... Ưm...” - Lâm Thục khó khăn cất giọng .

      Nam Cung Khánh gì mà càng ra sức bú mút bên bầu ngực của nàng. Phía bên kia cũng được dùng tay xoa nắn ra đủ thứ hình dạng. Sau khi thấy thỏa mãn với kiệt tác của mình đôi tuyết lê của Lâm Thục đứng sừng sững ngạo nghễ hướng về phía như mời mọc thương nó.

      “Bảo bối nàng nhìn xem, đẹp a.” - cũng kiệm lời mà khen ngợi tác phẩm của mình tạo ra. Sau đó cái tay yên phận lần mò xuống phía dưới chạm vào vườn hoa nữ tính của Lâm Thục .

      “Bảo bối, ướt rồi sao!” - Nam Cung Khánh cười gian tà vào tai của Lâm Thục làm nàng ngượng chín mặt.

      “Chàng...chàng vô sỉ mà.”

      “ Hửm? Nàng ta vô sỉ sao...Được ta cho nàng biết thế nào là vô sỉ.” - Ánh mắt Nam Cung Khánh chợt lóe lên tia sáng, ngay lập tức vùi đầu vào giữa hai chân nàng dùng lưỡi tiến công vào hoa huyệt phấn nộn. lát lại còn trêu trọc viên trân nhâu mẫn cảm của nàng làm phát ra từng đợt rên rỉ cùng thở dốc nặng nề.

      “Đừng...đừng như vậy mà.”

      Cuối cùng Lâm Thục cũng đầu hàng cầu xin phu quân mình tha thứ.

      Nhưng Nam Cung Khánh bị cấm dục cả tháng trời há lại dễ dàng tha cho nàng như vậy.

      quyết định phải ăn sạch nàng nhất định phải làm cho bằng được.

      “Hừ! muộn rồi nương tử, hôm nay ta nhất định phải ăn được nàng.”

      xong liền cởi quần áo người mình lộ ra thân thể cường tráng cùng với cái thứ tượng trưng cho phái nam đứng sừng sững làm cho Lâm Thục nuốt trừng trận nước bọt. Thấy nàng nhìn mình như vậy Nam Cung Khánh khẽ cười.

      “Nương tử nàng rất thích ngắm thân thể của vi phu đúng ? Ta cho nàng nhìn lúc khác, còn bây giờ nàng phải thỏa mãn ta nha!”

      nàng trả lời Nam Cung Khánh liền động thân vùi sâu vào trong cơ thể ấm áp của Lâm Thục . Cảm giác tiêu hồn này tháng được cảm nhận liền bắt lấy eo của nàng điên cuồng luật động.

      ra cũng tháng rồi Lâm Thục có làm chuyện này cùng Nam Cung Khánh nên cũng có chút đau xen lẫn khoái cảm, liền cùng lâm vào bể dục vọng. Sau canh giờ, cả hai người mồ hôi ướt đẫm, cái giường ngừng kêu cót két... cót két... làm cho cung nữ thái giám bên ngoài đỏ mặt tía tai, Nam Cung Khánh đem toàn bộ mầm mống của mình bắn vào trong cơ thể Lâm Thục .

      nằm ngã rạp xuống thân thể của nàng, lát sau bế nàng dậy tới ôn tuyền tắm. ra chuẩn bị từ trước việc này. Mặc dù hơi bực bội nhưng nàng cũng chấp nhất với nữa.

      “Chàng phải chuẩn bị cho tốt việc đó nha. chàng đừng đến chỗ của ta nữa.”

      Lâm Thục chợt nhớ đến việc lúc nãy chưa bàn xong, liền với Nam Cung Khánh. cười cười rồi với nàng

      “Ta biết rồi mà nương tử, ta chuẩn bị chu đáo."

      Nam Cung Khánh đặt nàng vào ôn tuyền nhưng Lâm Thục ngờ rằng còn có đợt kích tình nóng bỏng nữa chờ nàng trong đó.

      "A!"

      _________Hết chương 3_________

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 4:

      Sau hôm Bạch Nguyệt Ngưng đến cáo biệt, cũng tháng trôi qua Lâm Thục luôn tìm mọi cách kéo dài thời gian nhưng thấy nàng còn kiên nhẫn nên cho người chuẩn bị yến hội.

      Hai ngày tiếp tới khí trong hoàng cung cực kì bận rộn, cung nữ thái giám lại khắp nơi. Hoàng hôn buông xuống, yến tiệc tiễn biệt Bạch Nguyệt Ngưng chính thức bắt đầu.

      Liên Hoa Điện - nơi diễn ra yến tiệc.

      Các quan trong triều dần dần ổn định chỗ ngồi. Nam Cung Phong vẻ mặt lạnh như băng nhìn về phía cửa điện, hoàn toàn lộ ra cảm giác nôn nao trong lòng. Bạch Nguyệt Ngưng thân hắc y vào, người toả ra khí thế vương giả trời sinh, nàng nhàng ngồi vào chỗ của mình, nhắm mắt dưỡng thần.

      " Hoàng Thượng,Hoàng Hậu nương nương đến. "

      Thanh của thái giám õng ẹo vang lên lên, những người ở trong điện đều quỳ xuống.

      “ Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng Hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế! ”

      “ Bình thân. ”

      “ Tạ ơn Hoàng Thượng. ”

      Sau khi hành lễ xong các quan viên lật đật trở lại chỗ ngồi của mình. Nam Cung Khánh cũng dắt Lâm Thục về vị trí phía . Sau khi an vị , Nam Cung Khánh cất lên giọng uy nghiêm

      “ Hôm nay trẫm mở yến hội này để cảm tạ Bạch tiểu thư cứu Hoàng Hậu cũng như tiễn nàng . Cho nên các ái khanh cứ việc thoải mái như ở nhà là được. ”

      Sau khi nghe như vậy các quan viên đều cười cười cho qua. Đùa sao, người ta gần vua như gần cọp. Bọn họ chưa muốn mất mạng đâu cho nên vẫn phải cẩn thận hơn. Sau đó tất cả mọi việc xảy ra đều bình thường phải là cực kì bình thường. Bọn họ nghĩ rằng Hoàng Thượng chắc hẳn phải ban thưởng hay phong tước gì đó cho Bạch Nguyệt Ngưng thậm chí là ban hôn.

      Nhưng bọn họ đâu biết rằng đằng sau buổi yến tiệc này hai nhân vật cao quý nhất Tử Kim quốc sắp xếp kế hoạch hết sức tinh vi dành cho Bạch Nguyệt Ngưng. Mắt thấy trời cũng tối, Lâm Thục định thực bước đầu của kế hoạch liền tới chỗ của Bạch Nguyệt Ngưng. Nhưng mới được vài bước trước mắt nàng đột nhiên tối sầm. Trước khi mất ý thức, nàng nghe thấy tiếng gọi đầy hoảng hốt của phu quân mình.

      nhi! nhi! Nàng mau tỉnh lại , đừng làm ta sợ mà nhi! ”

      Bạch Nguyệt Ngưng thấy vậy vội vã bước đến vị trí của Lâm Thục bắt mạch cho nàng. Khoảng thời gian ly trà sau Bạch Nguyệt Ngưng bỏ tay Lâm Thục xuống và nhìn Nam Cung Khánh cách đầy ý nhị

      “Người cứ yên tâm biểu tỷ có việc gì đâu. Chỉ là trong 3 tháng đầu mang thai lại làm việc phòng the quá mức nên thân thể của thai phụ có điểm suy yếu mới ngất xỉu mà thôi.”

      Nam Cung Khánh nghe đến Lâm Thục mang thai vui mừng nhưng nghe đến việc vì làm việc phòng the quá mức mà ngất xỉu lại cảm thấy lạnh sống lưng. Nếu nương tử của mà biết cắt thịt róc xương mới lạ. Nhưng mà sao chỉ cần nàng vui nguyện ý để nàng làm gì cũng được. Thấy đây là cơ hội tốt giữ Bạch Nguyệt Ngưng ở lại Nam Cung Khánh liền mở miệng.

      “Nguyệt Ngưng trẫm hi vọng muội có thể ở lại đây giúp nhi dưỡng thai.”

      “Người cứ yên tâm ta ở lại để chăm sóc cho tỷ ấy.”

      Tất cả mọi người quỳ xuống hô to.

      “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Hậu.”

      Tất cả mọi người đều chỉ biết nịnh hót Hoàng Thượng nhưng chẳng ai để ý đến Phong vương gia thường ngày lạnh lùng nay lại nở nụ cười cực kỳ ấm áp phải là có thể so sánh với ánh nắng mặt trời.

      Trong đầu Nam Cung Phong giờ chỉ vui mừng cho Hoàng huynh của mình mà còn cảm ơn giúp cho mình giữ Ngưng nhi ở lại. Vậy là có thời gian để tiếp xúc với Ngưng nhi khiến nàng tha thứ cho sai lầm tạo thành trong quá khứ. biết làm nàng lần nữa rất khó khăn vì vậy trông mong vào việc này. chỉ mong nàng có thể tiếp nhận , ở bên cạnh để chăm sóc nàng. Còn nàng cần làm bất cứ việc gì đáp trả lại mà chỉ cần tiếp nhận tình cảm của là được rồi.

      --- ------ ----------Ta là giải phân cách cực đáng ^^--- ------ ------ -------

      Ba tháng sau - Ngự hoa viên

      Hoàng hậu của chúng ta ngồi ăn trái cây với bộ dạng hết sức “đoan trang” cùng với Bạch Nguyệt Ngưng.

      “Ngưng nhi, tỷ hỏi muội chuyện này.”

      " Ừm! "

      “Muội thể tha thứ cho Phong đệ hay sao?” - Lâm Thục lo lắng hỏi.

      “Biểu tỷ, tỷ cũng biết rồi đó vết thương gây ra cho muội quá sâu. Muội thể nào...”

      “Hoàng Thượng giá lâm. Phong vương gia đến” - Giọng ẻo lã của thái giám vang lên.

      Bạch Nguyệt Ngưng định hành lễ nhưng bị Nam Cung Khánh ngăn lại. Nàng cũng hỏi nhiều, trở lại chỗ ngồi của mình. Nam Cung Phong thấy vậy ngồi vào vị trí ở cạnh nàng. Lúc này hai huynh đệ như thường ngày đến bên cạnh người thương của mình để chăm sóc mà mang vẻ mặt hết sức nghiêm trọng. Hai tỷ muội kia nhìn ra khác thường của hai huynh đệ nên Lâm Thục liền hỏi tướng công mình.

      “Khánh có việc sao?”

      nhi, hôm nay Hỏa Thương quốc cử người đến làm sứ giả. Họ muốn thắt chặt tình cảm của hai nước nên đưa Tử Liên công chúa đến để hòa thân.”

      “Vậy có việc gì đâu. Chỉ cần chọn người để thành thân cùng vị công chúa đó là được mà.”

      “Nếu như mọi chuyện dễ giải quyết chúng ta cũng khó xử rồi. Ngặt nỗi vị công chúa này nhất quyết đòi cưới Phong đệ hơn nửa nàng ta còn là Lạc Điềm Điềm.” - Khi đến ba chữ “Lạc Điềm Điềm” sắc Bạch Nguyệt Ngưng lạnh đến cực điểm, còn Nam Cung Khánh hận đến muốn phanh thây nàng ta.

      “Cái gì? Chàng Lạc Điềm Điềm sao? Chẳng phải nàng ta chỉ là nhi thôi sao? Sao bây giờ lại trở thành công chúa của Hỏa Thương quốc rồi?” - Lâm Thục để ý đến hính tượng hét lên.

      ra nàng ta chỉ là nghĩa nữ của Thành vương gia mà thôi. Nhưng lần này bọn họ muốn liên hoan với ta nàng ta tự mình nhận việc này mới được phong làm Công chúa.”

      “Chàng...”

      “Tử Liên công chúa xin phép diện kiến.” - Lâm Thục chưa kịp thái giám bên ngoài chạy vào.

      Tất cả mọi người nhìn nhau rồi Nam Cung Khánh cũng quyết định cho gọi Lạc Điềm Điềm.

      “Điềm nhi tham kiến Hoàng Thượng, Phong vương gia, Hoàng Hậu.” - Lạc Điềm Điềm trưng ra bộ mặt Thánh mẫu hành lễ với tất cả mọi người .... trừ Bạch Nguyệt Ngưng.

      “Công chúa hãy bình thân.”

      “Tạ ơn Hoàng Thượng.”

      xong nàng ta đứng lên nhìn sang Bạch Nguyệt Ngưng giọng hỏi.

      “Chắc hẳn đây là Bạch tiểu thư.”

      “Đúng vậy, ta là Bạch Nguyệt Ngưng.”

      “Vậy xem ra Bổn công chúa thân phận đủ cao nên thể khiến cho Bạch tiểu thư hành lễ với Bổn công chúa.” - Nàng ta tiếng Bản công chúa hai tiếng Bản công chúa như muốn nhắc nhở cho Bạch Nguyệt Ngưng rằng giờ đây nàng ta là Công chúa còn là nhi ngày xưa nữa cho nên Bạch Nguyệt Ngưng phải hành lễ với nàng ta.

      Nam Cung Phong rất tức giận, bàn tay trong ống tay áo xiết chặt đến gân xanh nỗi lên. Còn Bạch Nguyệt Ngưng gì chỉ nhướng chân mày của mình.

      “Bản cung chủ biết là Tử Liên công chúa có nhận nỗi đại lễ của Bản cung hay ? Nếu Công chúa muốn nhận cứ nhưng ngày mai chắc hẳn là kinh tế của Hỏa Thương quốc sụp đổ hoàn toàn.”

      Đừng tưởng rằng nàng cho rằng nàng sợ. Chì tại vì nàng muốn so đo cùng với người ngu ngốc mà thôi. Bạch Nguyệt Ngưng đứng dậy tiếng cáo lui với Nam Cung Khánh rồi ra khỏi Hoàng cung. Thấy nàng tất cả mọi người cũng rời theo. Mặt người nào người nấy cũng mang vẻ khoái trá vì nhìn khuôn mặt lúc trắng lúc xanh của Lạc Điềm Điềm. Đặc biệt là Lâm Thục còn khách khí cười rầm lên.

      Thấy mọi người hết Lạc Điềm Điềm cực kì tức giận. Trong mắt nàng ta tràn ngập thù hận.

      “Các người cứ đợi ở đó . Bạch Nguyệt Ngưng, Lâm Thục ta khiến cho các ngươi chết sống lại còn Nam Cung Phong huynh nhất định là của ta. Ha ha ha...”

      “Công chúa, tất cả chuẩn bị đầy đủ rồi ạ.”

      “Được chúng ta trở về chuẩn bị thôi.” - Lạc Điềm Điềm rời khỏi .... khuôn mặt của nàng ta còn treo nụ cười đắc ý.

      _________Hết chương 4____________

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :