1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương gia xấu xa cưng chìu thê tử bỏ trốn: Nương tử, nàng phải biết nghe lời - Thẩm Du (c95.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Vương gia xấu xa cưng chìu thê tử bỏ trốn: Nương tử, nàng phải biết nghe lời

      [​IMG]

      Tác giả: Thẩm Du

      Thể loại: xuyên , cổ đại, sủng (nhìn cái đề chắc là vậy : "> ), hài (nghe đồn có chút :-" )

      Số chương: <3500 trang word (số chương rất chi là dài, ra sợ mọi người ngợp nên số trang word thôi =D =D )

      Editor: Trang, lactinhpham, Chúc, yocohamamisari, Thiên Yết, Love204...

      Beta: Trang

      Bìa: tâm tít tắp

      --- ------ ---


      Giới thiệu vắn tắt:

      Cái gì là cưng chìu nương tử? Mỗ nghiệt đáp án —— thuận thê giả xương, nghịch thê giả vong! (xương và vong = hưng thịnh và diệt vong, câu này cũng tương tự như câu ‘thuận vợ sống, nghịch vợ chết’ ý)

      Tiểu Vương phi của , chỉ có mình là có thể bắt nạt!

      Cho nên đào hôn ba lượt đều bị bắt trở về, Giang Ngư Ngư bắt đầu an ủi mình, tuy rằng người đàn ông này rất nghiệt rất phúc hắc, nhưng vừa có mười mục toàn năng lại siêu cấp thương lão bà, kỳ lão công tệ.

      Nhưng... Trung tiết của tên nghiệt này đâu mất rồi?! (trung tiết: là khí phách, đức hạnh, tinh thần trọng nghĩa của con người)

      ngày nào đó, mặt Giang Ngư Ngư bạo hồng, "Ngươi... biết xấu hổ!"

      Mỗ nghiệt lấy mặt nạ dịch dung xuống, bình tĩnh ném sang bên, "Dù sao cũng phải là mặt của ta ~ "

      P/s: - Mỗ ta lại đào hố nữa rồi ~~~ hoan nghênh mọi người nhảy hố ủng hộ ak ~~~

      - Vì nghe theo lời “dụ dỗ” của bé em mà mỗ ta sa hố thấy đáy này, nếu mọi người đọc cảm thấy hứng thú muốn chung tay edit nhào vào với chúng tôi, chúng tôi luôn chào đón ak ~~~

      - Truyện bắt đầu đăng vào ngày 8/3 nhé :flower2: :flower2:​
      Last edited by a moderator: 21/6/15
      shakugan012, ngontinh, Dion7 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1. Mới vào Vương phủ (1)

      Editor: Trang


      Vào lúc giữa trưa, kinh thành cầu cong ngõ .

      Mỗi ngày đều giống như nửa tháng trước, trước cửa Tĩnh Vương phủ theo thường lệ xếp hàng dài, còn tổng quản Hà thúc trong vương phủ lại đứng ở cửa, đầy mặt lo lắng mà tự mình sàng lọc.

      Giang Ngư Ngư đến trễ, đứng chót hàng, đói bụng đến mức ánh mắt sắp túa ra ánh sáng xanh.

      Ngày hôm nay, là ngày thứ năm nàng đến cổ đại.

      Xuyên qua hề gì, nhưng vận khí của nàng quá kém, xuyên qua đến nơi có chế độ quản lý hộ tịch chặt chẽ giống như đại ——

      có cái thẻ bài chứng minh thân phận kia, tìm việc làm? Cư trú? Thuê ngựa? Mua nhà lập nghiệp? Tất cả đều cần bàn nữa!

      Cố tình cổ đại còn có lo liệu tỷ như _ chứng minh tri kỷ lại phục vụ thực dụng…

      Cho nên sau khi tỉnh lại ở bên hồ, phát người mình đồng nào, cũng có thứ đồ gì gì đó để chứng minh thân phận của mình, nàng đường hao hết trăm cay nghìn đắng mới đến kinh thành, tìm được Tĩnh Vương phủ này.

      Nàng nghe ngóng, nơi này là Nguyệt Loan quốc, mà toàn bộ thẻ bài thân phận ở Nguyệt Loan quốc này đều do Tĩnh Vương phủ cấp cho.

      Về phần khối thẻ bài kia phòng ngụy như thế nào, dân chúng nơi này dường như quan tâm đến những cái đó, ai thảo luận, ngay cả hỏi thăm nàng cũng hỏi thăm được, muốn tự mình động thủ làm giả khối, cũng có cách nào xuống tay.

      Cho nên vì khối thẻ bài thân phận, nàng nhất định phải tiến vào Tĩnh Vương phủ.

      May mắn chính là, Tĩnh Vương phủ ở nhận người.

      Hơn nữa bởi vì bọn họ luôn luôn tìm thấy người thích hợp, điều kiện "thông báo tuyển dụng" càng ngày càng thấp, tại ràng biến thành có điều kiện, ngay cả thẻ bài thân phận cũng cần xem, toàn bộ dựa vào tổng quản tự mình sàng chọn.

      Về phần Vương phủ nhận người làm cái gì... Đến bây giờ đều là số.

      Nhìn theo ánh mắt đại, loại công việc chợt nhìn đãi ngộ cực tốt cầu cực thấp này, hơn phân nửa đều là hãm hại người, bất quá... Giang Ngư Ngư xoa cái bụng sớm đói đến xẹp lép, đợi nàng ăn no rồi, ai hãm hại ai còn biết chừng đấy!

      vất vả, rốt cục đến phiên Giang Ngư Ngư "phỏng vấn".

      Mấy ngày nay tổng quản Hà thúc lo lắng nhiều việc, khuôn mặt ưu sầu, thanh mệt mỏi, ôm hi vọng nào mà bắt đầu hỏi vấn đề cũ, "Các ngươi cảm thấy, trong kinh thành ai là người đẹp nhất?"

      Bởi vì có nhiều người, cho nên "phỏng vấn" năm người tổ, đồng thời tiến hành.

      Hà thúc vừa dứt câu, ba nương tổ này đều đồng loạt đỏ mặt, ngay cả vị tiểu ca duy nhất cũng biết vì cái gì mà nhăn nhó, thanh dường như tốt lắm , "Đương nhiên là Tĩnh Vương gia..."

      Chỉ có Giang Ngư Ngư là có phản ứng gì.

      Nàng vừa tới kinh thành, chưa nhìn thấy nhiều người, chỉ có điều con đường này ai cũng đều đẹp, cái này nàng có thể trả lời chút —— tuyệt đối là tiểu chính thái chơi đùa ở góc đường kia.

      Bởi vì khuôn mặt của cậu nhóc như cái bánh bao, còn là loại bánh lớn da mỏng! Nhìn thấy là muốn ăn!

      Hà thúc cũng biết ý niệm sét đánh chết người trong đầu nàng, nhìn thấy phản ứng "bình tĩnh" này của nàng, còn kinh hỉ nhìn nàng lâu thêm chút, lúc này mới phát tiểu nương trước mắt là người rất xinh đẹp.

      Khuôn mặt nhắn khéo léo tinh xảo giống như búp bê sứ, mắt to ngập nước, mũi ngọc xinh xắn, miệng hồng thuận, còn có hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào mặt kia, đều chân chân thiết thiết lên cái gì là "nhu thuận đáng ".

      nhìn quen dung mạo khuynh thành của Vương gia nhà mình, cho nên có nhìn thêm vài gương mặt xinh đẹp chăng nữa cũng khiến cho tổng quản của vương phủ kinh diễm nhiều, nhưng vừa nhìn thấy Giang Ngư Ngư, ông vẫn bị ánh mắt của nàng hút lực chú ý.

      Đây quả thực là ánh mắt trong sáng sạch mà chỉ có trẻ con mới có! Hà thúc tán thưởng tiếng ở trong lòng.

      Con ngươi màu mực trong suốt sáng sủa, giống như nước hồ thanh u ấm áp phủ xuống, liếc mắt cái liền nhìn thấy đáy mắt trong suốt. Cảm giác kia rất hiếm có cũng rất tốt đẹp, khiến cho người ta nhịn được mà sinh ra hảo cảm với chủ nhân của đôi mắt này.
      linhdiep17, Chrislynamyen thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 02: Mới vào Vương phủ (2)

      Editor: Trang


      Người biết điều thành như vậy rất khó tìm, cho dù nàng giải quyết được vấn đề khó khăn tại mà Vương phủ đối mặt cũng phải giữ nàng lại!

      Bởi vì được Hà thúc thích, cho nên Giang Ngư Ngư nhảy vọt qua mấy vấn đề sau, trực tiếp qua ải.

      Mấy phút sau, làm cho trong những người đủ tư cách qua vòng sơ khảo, nàng được dẫn tới cái sân lịch tao nhã tĩnh mịch trong Vương phủ.

      Ở cửa sân, người đàn ông mặc y phục tơ xanh sớm đứng chờ ở đó.

      Đại khái là mấy ngày này lặp lại hạng mục công việc này, khuôn mặt trắng đến quá mức kia đều là vẻ kiên nhẫn.

      Ngay cả nhìn cũng muốn nhìn bọn họ, người đàn ông mặt trắng lời vô nghĩa nào, trực tiếp hỏi vào vấn đề, “Nếu như có người chịu ăn cơm các ngươi cần phải làm như thế nào?”

      “…” chỉ là Giang Ngư Ngư, mọi người có mặt ở đây đều gì.

      Vương phủ tuyển người sắp được nửa tháng, bởi vì được đặc biệt dặn dò cho nên người từng trúng cử ai dám tiệt lộ chuyện cơ mật trong Vương phủ rốt cuộc là thiếu nhân tài nào, lâu như vậy vẫn chọn được người.

      Bọn họ còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì lớn, náo loạn cả nửa ngày, ra trong Vương phủ có trẻ em chịu dùng cơm.

      Cái này có gì khó! Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người giành nhau trả lời, sợ đáp án tốt nhất bị người ta đoạt trước.

      Người “phỏng vấn” bọn họ nghiêm mặt lắng nghe, càng nghe lông mi càng dựng thẳng đến lợi hại.

      Đều là những phương pháp cũ, có thể có ích lợi gì!

      .” Người đàn ông giơ tay lên, chỉ về phía Giang Ngư Ngư vẫn mở miệng. “ có biện pháp?”

      Lúc này Giang Ngư Ngư nghe , giọng của người này lanh lảnh, điệu chuyện lại cao, cuối còn lên cao hiếm thấy, hẳn là thái giám.

      Trong Vương phủ cũng có thái giám hầu hạ sao?

      Giang Ngư Ngư nghĩ nhiều, coi như thành , “Tôi có phương pháp, nhưng tại thể .” ra mất linh.

      “Hử?” Nam nhân mặt trắng quan sát hai mắt của nàng, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.

      Ánh mắt của nương này rất thành thục, nhìn vào quả thực có chút ngốc, cũng giống người khoác, chẳng lẽ thực có biện pháp sao?

      Chỉ có điều… Nhìn nàng cũng thực giống người thông minh.

      Mấy vị chủ tử trong cung đau đầu nửa tháng đều giải quyết được vấn đề khó khăn này, nàng có thể có biện pháp gì?

      Trầm ngâm lát, Triệu công công the thé cuống họng, “Ngươi theo ta.”

      Giang Ngư Ngư theo phía sau , tiến vào sân ở trước mặt, vòng qua hoa và cây cảnh sum suê, cuối cùng nhìn theo phương hướng ngón tay của Triệu công công.

      “Có cảm giác gì?” Giang Ngư Ngư hiểu mô tê gì nhìn về hướng đó, Triệu công công ở bên cạnh đột nhiên hỏi câu.

      Giọng rất thấp, giống như là sợ quấy nhiễu người nào.

      Giang Ngư Ngư ngay cả suy nghĩ cũng cần, buột miệng , “Đói!”

      “…” Triệu công công bị câu trả lời, hùng hồn này chẹn họng chút, khóe miệng co rút mấy cái, cảm giác phán đoán ban nãy của mình quả thực sai, tiểu nương này quả có chút ngốc.

      Tiếp tục nhìn tiểu nương có ánh mắt rất đẹp nhưng lại thành quá mức, Triệu công công lắc đầu.

      Aizz, là sốt ruột đến hồ đồ, nương này vừa nhìn liền biết có tâm cơ, sao có thể ký thác hi vọng lên người nàng chứ?

      Sau khi tới cổ đại, bởi vì có thẻ bài thân phận kia, lúc Giang Ngư Ngư trao đổi với người ta vẫn rất cẩn thận, khiêm tốn đến thể khiêm tốn hơn.

      Qua năm ngày nhàm chán, tại cuối cùng cũng lo lắng cái này rồi, lúc nãy đơn thuần là vì thích thú mới như vậy, nhưng khi nhìn ra Triệu công công có ý buông tha nàng, nàng lập tức thay đổi sách lược.

      “Công công, nếu tôi thành công, ngươi có thể chém đầu của tôi.”

      “Ôi…”

      Ngày thường hầu hạ trong cung, lời chém đầu này cũng phải nghe lần đầu tiên, nhưng Triệu công công vẫn sợ ngây người.
      Last edited by a moderator: 9/3/15
      linhdiep17Chris thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3. Mới vào Vương phủ (3)

      Cái này đâu chỉ là ngốc, quả thực là ngu xuẩn!

      Triệu công công đối với chỉ số thông minh của Giang Ngư Ngư có hi vọng...

      Nhưng ở tại nơi này nhìn thấy đứa bé thành như vậy thực hiếm thấy, lập tức liền muốn giáo huấn nàng, miễn cho sau này nàng tiếp tục làm chuyện ngu ngốc như thế, xui xẻo hồ đồ đánh mất mạng.

      "Cẩn thận nhìn coi, vị ngồi bên kia chính là chủ tử."

      Kỳ Giang Ngư Ngư sớm nhìn thấy, bên kia có lẽ là thư phòng hay gì gì đó, cửa gỗ khắc hoa mở rộng, có thể nhìn thấy có người gục xuống bàn, ngũ quan và dáng người đều nhìn thấy , đập vào mắt chỉ có mái tóc đen như gấm lụa.

      Lần đầu tiên nàng biết, nhìn màu đen tự nhiên cũng có hiệu quả lộng lẫy mà đẹp mắt như vậy, còn dùng dây cột tóc màu vàng kim nhạt để bó buộc tóc, giống như chùm ánh nắng bị cắt xuống, nhốt ở trong tóc dài màu mực liễm diễm kia.

      Nếu như tóc cũng có "khí chất", Giang Ngư Ngư , đây là đầu tóc bảy phần nghiệt, ba phần lười nhác, mười phần mười mê hoặc người.

      Chất tóc là tốt, trẻ con ở trong hoàng tộc, chính là được nuôi dưỡng tốt như vậy, chỉ là biết bộ dạng của bạn này như thế nào.

      Giang Ngư Ngư mặc nhận người nằm úp sấp kia chính là đứa trẻ con chịu ăn cơm, nghĩ ngợi, đột nhiên người nọ chống đỡ đứng dậy, tóc đen giống như gấm chậm rãi xẹt qua bên mặt , hình ảnh kia vô cùng mỹ cảm, giống như sân khấu mong đợi lâu rốt cuộc cũng kéo màn che, ràng vẫn là cái gì cũng nhìn thấy, nhưng tự dưng khiến cho người ta có loại cảm giác khẩn trương và mong đợi.

      Chờ người nọ rốt cục ngồi thẳng thân, Giang Ngư Ngư theo bản năng nháy mắt mấy cái.

      Đó là khuôn mặt xinh đẹp thuộc về loài người, dung mạo phong vận tới cực hạn, cho dù giống như bây giờ khẽ rũ mắt xuống, ai cũng thấy, nhưng cũng có phong tình mơ hồ lưu động.

      Cũng chỉ là mặt bên mơ hồ mà thôi, ở trong khoảnh khắc đứng dậy, ánh nắng chói mắt cùng thịnh cảnh phong phú trong hoa viên đều có chút phai màu.

      Trước kia nhìn mỹ nam cổ đại đều là ở trong tranh ảnh, tại rốt cục nàng cũng nhìn thấy nghiệt bản thực.

      Giang Ngư Ngư chỉ bình tĩnh hơn so với người bình thường, nhưng dù sao cũng đến mức hơn người, sắc đẹp cường đại ở trước mặt như vậy, theo lý mà , nàng cũng thất thần trong chốc lát.

      Nhưng bây giờ nàng rất đói...

      Ở thời điểm mỹ nam đứng dậy, nàng cũng nhìn thấy lô hàng khẩu vị bày ra ở bên tay phải mỹ nam, cái đó cao bốn tầng, phân loại ra chính là lạnh nóng mặn ngọt, tại mỗi tầng đều bị kéo ra, điểm tâm bên trong ràng chưa ai động vào. (cái ‘lô hàng khẩu vị’ t nghĩ là cái hộp đựng thức ăn ý)

      Trong lúc điện quang hỏa thạch, Giang Ngư Ngư hiểu , người trong Vương phủ chịu dùng cơm phải là đứa , mà là mỹ nam thành - niên này.

      Có đồ ăn —— đồ ăn kia phải là của nàng —— có đồ ăn người nọ lại phung phí của trời mà ăn.

      Sau khi trong đầu qua quýt lên ý nghĩ này, Giang Ngư Ngư dựa vào logic cường đại mà quyết định, trước khi ăn no, nàng và mỹ nam trước mắt này có thù đội trời chung.

      Mỹ thực trước mặt, tại Giang Ngư Ngư càng đói bụng hơn, ánh mắt toát ra ánh sáng xanh yếu ớt, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào mỹ nam kia.

      "Dụ" ăn cơm, nàng liền có cơm ăn!

      Triệu công công còn tưởng rằng nàng lâm vào trong mỹ sắc, "xuy" cười tiếng, "Tiểu nương, đừng trách ta nhắc nhở , vị chủ tử kia, phải là ai cũng có thể trêu chọc được."

      Khó đối phó đúng ? Giang Ngư Ngư rất bình tĩnh, " có việc gì, ở quê nhà tôi làm qua công việc tương tự như thế này, cũng có chút kinh nghiệm."

      "... Công việc gì?" đời này, còn có công việc tương tự khuyên Vương gia dùng cơm?

      " giáo vườn trả."

      "Đó là..." Nghe hiểu à nha!

      Chớp chớp đôi mắt to thuần khiết, "Chính là dụ dỗ trẻ em chơi đùa."

      "..." Trẻ, trẻ em? Triệu công công sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

      Chương 4. giây giết chết Vương gia (1)

      Trong thư phòng, thị vệ tâm phúc Hà Nghiêm của Hách Liên Dạ co quắp khóe miệng mấy lần, khống chế chính mình đừng nhiều chuyện mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Khí chất! Làm tâm phúc của Vương gia, cần phải chú ý đến khí chất!

      Nhưng muốn biết người có dũng khí ra câu như vậy trông như thế nào!

      Triệu công công hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ, có ai giúp nàng giới thiệu, mà Giang Ngư Ngư đói bụng đến mức muốn tiếp tục lãng phí thời gian nên dứt khoát mở miệng , "Vương gia, tôi và đánh cược ? Nếu tôi thắng, phải nghe theo tôi."

      Hít...

      Hà Nghiêm hít ngụm khí lạnh, giọng điệu này, quá lớn mật rồi!

      tại cũng chẳng thèm quan tâm đến khí chất, quay đầu lại nhìn về phía người "hung hăng càn quấy lại cuồng vọng" kia, sau đó... "A?"

      Bởi vì quá mức kinh ngạc, căn bản khống chế được mà phát ra thanh nghi vấn rất lớn.

      Hà Nghiêm theo bên cạnh Hách Liên Dạ rất nhiều năm, trường hợp gì cũng gặp qua, vẫn chưa từng luống cuống như vậy.

      Lúc này, lòng hiếu kỳ của Hách Liên Dạ cũng nổi lên, có phải người đó mọc ba đầu sáu tay hay ?

      Mắt phượng khẽ chuyển, tầm mắt liếc ra ngoài cửa sổ, lâp tức nhìn thấy Giang Ngư Ngư mặc áo trắng quần xanh, khuôn mặt nhắn khẽ nhếch, giống như rau xanh đứng ở nơi đó.

      Đây chỉ là cái nhìn thoáng qua chút để ý, nhưng ánh mắt lưu chuyển cũng phong tình say lòng người.

      Chỉ là nhìn thấy màn kinh diễm như vậy, Giang Ngư Ngư lại có phản ứng kinh diễm gì, chỉ nhìn về phía y nở ra nụ cười hảo hữu, nụ cười kia thoạt nhìn... thà chất phác.

      Từ trước đến nay Hách Liên Dạ nhìn chằm chằm vào người khác quá lâu, nhưng hôm nay y lại chống đỡ cánh tay, đôi môi xinh đẹp hơi nhếch lên, giống như có hứng thú tệ nhìn Giang Ngư Ngư lúc lâu.

      Sau lúc lâu, giọng mê người nhàng chậm chạp vang lên, "Được, đánh cược cái gì?"

      Quả nhiên là nghiệt, ngay cả giọng cũng say lòng người như thế.

      "..." Hà Nghiêm ở bên có ý thức mà há miệng.

      Vương gia luôn luôn cẩn thận, nhưng hôm nay... rất qua loa rồi!

      Tuy rằng vẫn cảm thấy Vương gia có gì là làm được, cảm thấy cho dù đánh cược cái gì, thiên hạ cũng có ai có thể thắng được ngài, nhưng… nhưng trong lúc mấu chốt này, dễ dàng đáp ứng người khác, phải là tác phong Vương gia!

      Bởi vì có Triệu công công ở đây, Hà Nghiêm cũng thể nhiều, có nhiều nghi vấn hơn nữa cũng chỉ có thể đè nén ở trong lòng.

      Giang Ngư Ngư biết đây là vinh hạnh đặc biệt cỡ nào, bất quá nghe thấy loại giọng điệu giống như "Được, ta bồi tiểu bằng hữu chơi đùa lát", nàng cũng hoàn toàn để ý đến.

      Bởi vì rất nhanh mọi người biết, đến tột cùng ai mới là "tiểu bằng hữu"!

      "Đánh cược... giả làm quả táo ." Mắt to xoay xoay, nhìn về phía cái cây to ở bên cạnh hai người ôm mới hết, vẻ mặt nàng thuần lương đề nghị, "Chúng ta ngồi ở tàng cây giả làm quả táo, xem ai giả giống nhất!"

      Giả làm quả táo nha, chính là thể động đậy, cũng thể chuyện!

      "..." Hà Nghiêm yên lặng mà níu lấy áo bào, ban nãy rối rắm vô ích rồi, trò... trò chơi này cũng hiếm lạ phải!

      Lại , nương này biết võ công, định lực sao có thể so với Vương gia?

      Loại đánh cược này, cũng quá choáng váng rồi!

      Giang Ngư Ngư mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, đói bụng đến mức chân nhũn tay mềm, cũng có linh hoạt gì mà bắt đầu leo cây.

      Cũng may, nhánh cây thấp nhất của cái cây này, cách mặt đất vẫn cao chưa đến ngang người, Giang Ngư Ngư vẫn an toàn leo lên, lúc sau liền cẩn thận đứng ở nơi đó, nhúc nhích, khuôn mặt nhắn ra vẻ nghiêm túc.

      Khóe môi gợi lên nụ cười hứng thú, Hách Liên Dạ cũng tung người nhảy lên, nhàng linh hoạt dừng ở nhánh cây khác, học bộ dáng của nàng, đứng yên hề nhúc nhích.

      giây sau... piu~

      Giang Ngư Ngư chút do dự nhảy xuống dưới mặt đất, nhưng vội vã chạy mà thành thành đứng nguyên tại chỗ.

      --- ------ ----
      Last edited by a moderator: 11/3/15
      lonkon95, linhdiep17Chris thích bài này.

    5. lynamyen

      lynamyen New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      4
      truyen hay..van an co ve hap dan..truyen dai nen co gang edit nha em...^_^..thanks em nha

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :