1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia quá khí phách, Vương phi muốn vùng lên! - Vân Mộc Tinh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      Vương gia quá khí phách/ Vương phi muốn vùng lên!
      Vân Mộc Tinh
      Thể loại: Xuyên , Cổ đại, Nữ cường
      Editor: Tieutam

      Nguồn edit: Sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Giới thiệu:

      vì nàng mà lật đổ hết tất cả, nàng vì dâng ra cả sinh mệnh! Mười kiếp luân hồi, chín đoạn nhân duyên gặp trắc trở, chẳng lẽ còn chuyện gì bi thống hơn những chuyện này?

      ****

      Ngưng, nữ chiến binh hàng đầu của quốc gia, khi vì đất nước hy sinh thân mình rơi vào thế giới khác, trọng sinh thân thể trưởng nữ.

      Vũ Mị, vốn được ngàn vạn sủng ái, sau khi trùng sinh, lại bị coi là nghiệt vì có đôi mắt màu tím, thân thể cũng thể tu luyện linh lực, bị người nhẫn tâm đẩy rơi xuống vách núi đen.

      Nhưng khi nàng trở lại thành “nàng”, hãy xem nàng dấy lên hồi phong ba bão táp mạnh mẽ như thế nào ở Tử Minh đại lục?

      ta phách lối? ta quần áo lụa là? ta học vấn?

      *Chuối tiêu ba lạp, nên ép ta cho các ngươi biết ra tất cả đều là ngụy trang?

      *”Chuối tiêu ba lạp”: Chuối tiêu là tượng hình ( nam nhân vật kia ) ba lạp cũng là tượng hình ( nữ nhân vật kia ), như vậy chỗ nãy để chỉ những người a,c,b, x,y,z xấu nữ chính.

      ngày phong ấn giải trừ, nàng tiến bộ với tốc độ quỷ dị, nhanh tróng trở thành nữ thiên tài của học viện Thánh Đức. Chỉ trong đêm cái danh củi mục nhanh chóng bị ném ra, thân phận ma công chúa cũng theo đó mà lan ra, khiến người đời nhất thời khỏi náo động!

      Tu luyện linh lực? Huấn luyện dã thú? Luyện đan dược? Tất cả đều dễ như trở bàn tay, biết, giỏi? Chỉ cần nàng muốn làm, có chuyện gì nàng làm được!

      Đoạn ngắn đặc sắc:

      “Nữ nhân cũng có thể tranh tú cầu?” Nữ tử hiểu, nghiêng đầu hỏi nam tử ôm mình.

      “Sao vậy? Cảm thấy hứng thú? Nàng cũng muốn tranh?” Nam tử nhìn đám người bay qua bay lại cướp tú cầu, cảm thấy có chút hứng thú.

      được sao? Vậy ta đây liền chơi đùa chút!” Nàng phi thân lên, tay lấy tú cầu ôm vào ngực, vừa mới định ném tú cầu , đúng lúc này, tiếng còi vang lên, mọi người đồng loạt nhìn về phía hai người.

      “Chúc mừng nương, công tử nhà ta cho mời”

      “Công tử nhà ngươi?” Nàng cả kinh, đây là nam nhân ném tú cầu?

      phải nữ nhân ư? Chết tiệt, như thế nào lại thành nam nhân?”

      Sắc mặt nam tử lập tức đen thui, nam nhân cũng ném tú cầu? Thói đời thay đổi từ lúc nào rồi?

      “Thiên huynh lâu gặp, sao tính tình vẫn nóng nảy như vậy?” Thanh tao nhã từ phía sau vang lên, nam nhân mặt muốn đen thành than, đáng chết, sao giọng này lại quen tai như vậy?

      “Xem ra Vũ nhi nhất định là người của ta, huynh có phải hay ?” Giọng này, phải......?

      Mỗ nữ nhìn nam nhân tựa như tiên giáng trần về phía nàng, nhất thời có cảm giác bị sét đánh ngoài khét trong sống, dở khóc dở cười nhìn nam nhân bên cạnh, giọng than thở: ”Tú cầu này là chàng để cho ta bắt đấy nhé....”​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 20/6/16
      Tiểu yêu tinh thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 001: Chủ tớ rơi đáy vực

      “Tiết Bảo Phượng, ngươi có biết ngươi làm cái gì ? Tiểu thư là con duy nhất của Cung chủ đấy, ngươi cư nhiên dám thừa dịp Cung chủ ở trong Cung, ra tay đuổi cùng giết tuyệt chúng ta? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn ý muốn quá phận hay sao?” Giọng gay gắt kiệt sức của thiếu nữ vang lên, nàng vừa quát to, vừa ra sức che chở nữ hài tử làm da vàng như nến, sắc mặt trắng bệch, người chằng chịt vết thương nằm trong lòng mình, trong mắt lúc này toát ra ý niệm thấy chết sờn: “Tiểu thư, nếu như hôm nay chúng ta thoát được, nô tỳ thề chết theo người!”

      “A, tiểu tiện nhân, nhìn ra ngươi cũng rất trung thành nha? Thế nào? Còn chưa muốn chết tâm? Sao ngươi mở mắt chó của ngươi ra nhìn chút, xem tình thế hôm nay là như thế nào? Quá phận? Ha ha, đừng quên khi Cung chủ bế quan giao toàn bộ cung cho ta toàn quyền xử lý, chẳng lẽ....Các ngươi biết sao? Ha ha, hôm nay....Bản phu nhân nhất định phải tiễn hai chủ tớ các ngươi xuống Địa ngục, nhưng các ngươi cứ yên tâm, sau khi các ngươi chết, bản phu nhân chắc chắn thay các ngươi chăm sóc Cung chủ tốt. Người đâu, tiếp tục truy sát, để ta xem tiểu tiện nhân này còn có thể bảo hộ dã chủng này tới bao giờ?” Người đàn bà quần áo gọn gàng, châu báu xa xỉ, vẻ mặt chua ngoa, chán ghét liếc mắt nhìn hai tiểu nữ tử co quắp quỳ gối trước mặt, rồi nhanh chóng xoay người, dương dương tự đắc ngồi xuống tảng đá dưới gốc cây đại thụ, mặt tươi cười ngồi xem trận huyết chiến sắp xảy ra.

      Mà trước người ta có hàng trăm tên hắc y nhân, sát ý nồng đậm, từng bước về hướng chủ tớ hai người. Khi chúng sắp tiến đến nơi này, tâm....nháy mắt rơi xuống đáy cốc, liếc mắt nhìn Vũ Mị sớm hôn mê bất tỉnh, giọng nghẹn ngào : ”Tiểu thư, chúng ta thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, được ?” tới đây, mắt nàng sáng như đuốc nhìn Tiết Bảo Phượng ngồi phía sau đám hắc y nhân, giọng lạnh lẽo mang theo tia nhiệt độ: ”Kẻ nhất định đời đời kiếp kiếp là tiện thiếp nghe cho ta, hôm nay ta cùng tiểu thư cho dù là chết, cũng bỏ qua cho ba mẹ con các ngươi, ta nguyền rủa, nguyền rủa ngươi vĩnh viễn chiếm được thương của Cung chủ, nguyền rủa hai nữ nhi của người càng ngày càng xấu xí, vĩnh viễn ai thèm lấy, ha ha ha...Như vậy ta có chết cũng chẳng ngại gì?”

      Rồi sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của cả đám người, nữ hài tử mười hai tuổi ôm lấy Vũ Mị mười tuổi, tung người nhảy xuống vách núi cao nhất của cung – Thiên Huyền sơn. Theo nàng rơi xuống, tiếng nguyền rủa cũng văng vẳng vang lên trong vách núi, là nữ hài tử dùng hết sức lực cuối cùng trả thù Tiết Bảo Phượng...

      Tiết Bảo Phượng chưa kịp phản ứng, nữ tử kia tung người nhảy xuống vực sâu vạn trượng, ta giận dữ, tung chưởng vào tảng đá lớn bên cạnh, “oanh” tiếng tảng đá hóa thành tro bụi. Thân thể Tiết Bảo Phượng run rấy, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào sương mù mờ mịt trong cốc: ”Tiện nhân, con của ngươi xuống bồi ngươi, đời này, các ngươi đừng mơ tưởng bước vào cung nửa bước...”

      Tiểu nữ tử ôm thân thể càng ngày càng lạnh của Vũ Mị, nước mắt tức thời rơi xuống, nàng thân thiết cọ vào mặt của Vũ Mị, vẻ mặt hạnh phúc : ”Tiểu thư, chúng ta được giải thoát, rốt cuộc được giải thoát...” Cả người rơi xuống, cảnh vật xung quanh cũng càng ngày càng ràng. Dù biết bọn họ sắp đối mặt với cái gì, nhưng nàng biết, hai chủ tớ bọn họ, bao giờ tách ra nữa...

      Chương 002: Gặp gỡ nơi đáy cốc

      Sương mù mờ mịt, trong suối nước nóng, nam nhân tuấn mĩ dựa vào tảng đá trong suối nước nóng nghỉ ngơi. Nhưng trong lúc thoải mái híp mắt, vẻ mặt lười biếng nhìn bầu trời đêm như bức tranh thủy mặc. Bỗng nhiên, hình như cảm thấy cái gì, từ trong tay đạo ánh sáng màu vàng thẳng thắp bắn vào giữa trung. Ngay khi thấy bóng dáng hai người trong mắt đen chợt lóe lên ánh sáng khác thường, rồi sau đó hào quang màu vàng óng kia hóa thành ánh sáng nhu hòa đem bao bọc hai người lại, chậm rãi kéo trực tiếp vào trong suối nước nóng.

      Hai bóng dáng màu đen vụt tới, nhìn mỹ nam ngồi trong suối nước nóng, cung kính hồi bẩm: ”Chủ nhân, thuộc hạ chậm trễ rồi!” Bọn họ cũng ngờ, ở nơi tuyệt đối kín đáo này có người xuất , quấy rầy thanh tĩnh của chủ tử, đáng chết!

      “Băng Hồn, Nhiếp Phách, cứu hai nàng.” Nam tử lười biếng nhấc môi mỏng, trong thanh có mấy phần hứng thú.

      “Chủ nhân?” Băng Hồn, Nhiếp Phách vừa nghe xong, trong bụng cả kinh, từ lúc nào chủ tử lại trở nên tốt bụng như vậy? Bọn chưa từng gặp qua... ”Sao vậy? Các ngươi có ý kiến?” Nam tử thấy hai người bọn họ chậm chạp hành động, khó chịu mở đôi mắt phượng ra, đáy mắt thoáng qua ý kiên nhẫn. Băng Hồn, Nhiếp Phách vừa nhìn thấy, mím chặt môi, nhanh chóng phi thân bay về hướng phía nửa kia của Ôn Tuyền...

      Suối nước nóng này là sâu dưới chân núi, là địa phương tốt do chủ tử bọn phát ra, người bình thường căn bản thể biết về nơi này. Nghĩ đến hai vị nương kia là rơi xuống từ đỉnh núi, có thể từ đỉnh núi này rơi xuống đáy vực mà vẫn chưa hoàn toàn tắt thở, đúng là Phật tổ phù hộ.

      Băng Hồn, Nhiếp Phách hạ xuống đầu bên kia suối nước nóng, nhanh chóng xuống kéo hai vị nương lên bờ, tiến hành vận công vào hai nàng, sau thời gian ly trà y phục người hai nàng hoàn toàn được hong khô. Băng Hồn, Nhiếp Phách lúc này mới tiến hành bắt mạch, năm phút sau, hai người hướng về phía nam từ bẩm báo: ”Khởi bẩm chủ nhân, họ có vấn đề gì lớn, chỉ cần dùng Hộ Tâm Đan có chuyển biến tốt.”

      “Cho các nàng ăn.” Giọng nam tử lạnh nhạt, nghe ra tâm tình gì.

      “Dạ, chủ nhân.” Nếu ra tay cứu họ, vậy Hộ Tâm Đan ngàn vàng khó cầu này bị coi là cái gì đây?

      “Đưa các nàng tới đây.” Nam tử tiếp tục ra lệnh...

      Băng Hồn, Nhiếp Phách tuy cảm thấy kì quái, nhưng vẫn lời nào ôm lấy hai nàng, bay tới bên cạnh nam tử. Nhìn hai khuôn mặt nhếch nhách chật vật, nam tử vui nhíu mày. Ánh mắt Băng Hồn, Nhiếp Phách chợt lóe, vội vàng vén đầu tóc của hai người sang, lúc này nhờ có ánh trăng, đại khái có thể thấy dung mạo hai khuôn mặt nhắn, khi bọn nhìn thấy nữ hài tử có đôi mắt tím đều tự giác phát ra tiếng than: ”Đẹp quá!”

      Con ngươi thâm thúy của nam tử khẽ động, nhìn khuôn mặt trong trí nhớ ra trước mặt lòng căng thẳng, khẽ mím môi: ”Xoay người sang chỗ khác.”

      Hai người Băng Hồn, Nhiếp Phách liếc nhau cái, nhanh nhẹn quay người . Nam tử nhanh chóng cởi bỏ y phục của nữ tử mắt tím, ánh mắt thâm thúy nhìn xuống nữ hài tử trước mặt, đôi mắt tuyệt đẹp lúc này chợt lóe lên vẻ đẹp lạ kì, rồi sau đó, nhanh chậm mặc lại y phục cho nàng, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn nàng: ”Mị nhi, là nàng...”

      “Để lại thẻ vàng cho các nàng, chúng ta thôi.” Nam tử bất tri bất giác thu lại ánh mắt, “phần phật” tiếng, mặc xong quần áo đứng ở phía sau Băng Hồn, Nhiếp Phách, giọng lạnh nhạt phân phó: ”Bản đồ, thẻ vàng, đan dược để lại cho họ, chúng ta !”

      “Dạ, chủ nhân!” Hai người mặc dù cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn làm theo, rất nhanh, ba người biến mất khỏi nơi ẩm ướt dưới đáy cốc. Sau khi bọn họ rời đạo nội lực màu vàng quét tới, bảo vệ xung quanh thân thể hai nữ tử...

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      *Chương 003: Trùng sinh thế giới khác

      Phía chân trời dần dần lên ánh bình minh, nơi đáy cốc mù mịt ẩm ướt, hơi lạnh ngày càng dâng lên, mà hai nữ tử nằm ở bên Ôn Tuyền vì có kim quang hộ thân, chắc hẳn có ảnh hưởng. Mặt trời ngày càng lên cao, sương mù nơi đáy cốc dần dần tản , tiếng chim hót dứt bên tai, nằm ở dưới đất, thiếu nữ mặc áo màu xanh dần dần mở mắt, khi nàng tỉnh lại, kim quang cũng dần dần biến mất, cho đến khi biến mất thấy gì nữa…

      Ngư Nhi sắc mặt trắng bệch ngồi dậy, nheo mắt nhìn xung quanh, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng màu tím bên cạnh mình mặt mới lộ vẻ khẩn trương vội vàng qua bắt mạch. Sau lúc lâu, nàng mới thở dài hơi, tiếp tục ngồi cỏ. Trí nhớ trong đầu cũng dần dần ra, lúc lâu sau, dừng lại ở thời điểm trước khi họ rơi xuống vách núi đá, hai tay vô thức nắm chặt lại, trong đôi mắt lên hận ý, rồi sau đó, nàng chậm rãi ôm nữ tử áo tím bên cạnh vào lòng, nhàng vuốt mái tóc đen của nàng: ”Tiểu thư, chúng ta vẫn còn sống, nhất định là phu nhân ở trời bảo vệ chúng ta, phải ? Mụ đàn bà kia, chúng ta sớm muộn gì cũng đem ngũ mã phanh thây bà ta, Mộc Ngư ta thề với người.”

      Nử hài tử trong lòng Ngư Nhi dần dần tỉnh lại, ý thức có chút mông lung.

      “Tiểu thư, người mau tỉnh lại , biết nơi này là nơi nào nữa…”

      Ngưng muốn nhìn tình trạng trước mắt, cố sức mấy lần vẫn thể mở mắt ra được, nàng chỉ cảm thấy cả người vô lực, đầu đau muốn nứt ra, trong lúc vô thức nàng đưa tay lên lau trán, giọng nữ bỗng chốc vang lên ở bên cạnh: ”Tiểu thư? Người tỉnh?”

      Ngưng bị làm phiền, liền nghiêng người , né tránh vòng ôm của kia, nheo mắt lại, trừng mắt nhìn khuôn mặt thanh tú nhưng hơi nhếch nhác trước mặt. Lúc này đôi môi sưng đỏ của hơi mở ra, đôi mắt sợ sệt nhìn nàng. Xung quanh yên lặng, Ngưng gì, trước mặt cũng chỉ ngơ ngác nhìn nàng.

      lúc lâu, đôi mắt hơi sưng đỏ của nữ hài tử phút chốc lộ ra vui mừng: “Tiểu thư, người tỉnh rồi hả? tỉnh rồi hả?”

      Ngưng gì, ánh mắt bắt đầu đánh giá cảnh vật xung quanh mình.
      Bốn phía trừ núi chỉ là núi, vả lại vách núi cao chót vót, quanh co, mà vị trí của họ lúc này chính là khoảng đất trống duy nhất, càng làm cho người ta cảm thấy thể tưởng tượng nổi, phía trong mảnh đất này lại có mấy trăm mét suối nước nóng, nước suối trong suốt, sương mù mờ mịt, tản ra hơi ấm ra xung quanh, làm người ta sảng khoái tinh thần.

      Ngưng quan sát hoàn cảnh xung quanh lần nữa, thu hồi tầm mắt, lần nữa nhìn về phía bé trước mặt, mà nữ hài tử cũng nhìn Vũ Mị, đột nhiên cảm thấy tiểu thư nhà mình xa lạ: “Tiểu thư? Người …bị làm sao vậy?”

      “Ngươi là ai? Nơi này là nơi nào?” Ngưng từ trước tới giờ luôn có hệ thần kinh nhạy bén, lúc này vừa mở miệng, liền nhận ra giọng này phải của mình.

      “Tiểu thư, nô tỳ là Mộc Ngư đây, là nha hoàn thân cận của ngài, còn nơi này là nơi nào nô tỳ cũng , chúng ta rơi xuống vách đá, sau khi tỉnh lại, nằm tại đây rồi.” Nữ tử có chút gấp gáp kéo tay của Ngưng, vẻ mặt bối rối nhìn Ngưng, tiểu thư bị làm sao vậy?

      Nha hoàn thân cận? Rơi xuống vách đá? Lông mi của Ngưng khẽ rủ xuống, che mờ mịt trong mắt. nhớ mình bị phần tử khủng bố dùng bom tấn công, sao có thể rơi xuống vách đá đây? Mặc dù khả năng lớn, nhưng mà, cũng thể cảm thán, hình như , có lẽ là … Vinh quang xuyên , hơn nữa bi kịch hơn, thân thể này dường như còn…rất , cánh tay , đôi chân , đây phải là của vị thành niên là cái gì? Đây chẳng lẽ là phần thưởng của quốc gia trao cho vì nước hy sinh thân mình, cuộc hành trình đến thế giới khác ư? Nếu là như vậy, tựa hồ…cũng tệ!

      *Chương 004: Chủ tớ tỉnh lại

      “Tiểu thư…người có phải thoải mái ở đâu …” Mộc Ngư nhìn tiểu thư nhà mình, càng nhìn càng cảm thấy hốt hoảng, ánh mắt tiểu thư nhìn mình sao lại xa lại như vậy, vừa nghĩ tới thân thể Vũ Mị, trong lòng Mộc Ngư lại căng thẳng, vội vàng nắm lấy tay của tiểu thư, muốn bắt mạch cho nàng, vậy mà ngờ Ngưng lại nhanh hơn nàng bước, lập tức ra tay khóa trụ cổ nàng, tay của mõ cứng đờ, đôi mắt lên ý khó hiểu: “Tiểu thư…người làm sao vậy?”

      Ngưng nhìn chằm chằm Mộc Ngư, mắt lẳng lặng quét qua bàn tay gầy gầy thắt cổ mõ, ánh mắt lạnh lẽo: “Ngươi muốn làm gì?”

      “Tiểu thư….nô tỳ chỉ là, chỉ là muốn bắt mạch cho người thôi ạ…” Tay Ngưng càng bấm chặt, khuôn mặt trắng bệch của Mộc Ngư cũng đỏ lên, nghe nàng thế, Ngưng nhìn nàng sâu, rồi chậm rãi buông lỏng tay ra, giọng lạnh nhạt: “ xin lỗi, tôi chỉ là phản ứng theo bản năng”. Vừa mới rơi vào thế giới khác, người ở bên cạnh có đáng tin cậy hay nàng còn chưa , làm sao dám đặt mình vào nguy hiểm lần nữa đây? Ở kiếp trước nguy cơ thể nào tránh khỏi, nhưng hôm nay…là bước đầu tiên nàng hiểu lòng người!

      Thân thể nữ hài tử mềm nhũn, ngã xuống đất, giọng khàn khàn nhìn Ngưng: ”, có gì đâu, tiểu thư...người có phải có chỗ nào thoải mái ?” Thái độ của tiểu thư lúc này khác biệt, nàng có chút phản ứng kịp.

      Ngưng tỏ vẻ có việc gì lắc đầu, sau đó đưa mắt nhìn về phía nha hoàn, xem ra hình như đối với cỗ thân thể này rất trung thành, nếu chuyển thế trọng sinh, có nghĩ nhiều hơn nữa cũng có ích lợi gì, bằng thay thế đứa bé mười tuổi này sống tốt. Hiểu ràng mọi chuyện, Ngưng thu hồi tầm mắt, bình tĩnh : ”Rất xin lỗi, ta nhớ được cái gì hết…”

      “Sao cơ? nhớ được gì hết sao? Tiểu thư, thân thể của ngài…” Nha hoàn vừa nghe vậy, để ý cổ còn sưng đỏ, vẻ mặt khẩn trương bò đến bên người nàng, Ngưng thấy thế trong lòng vô cùng ấm áp, khẽ mỉm cười vỗ vỗ cổ tay của nàng dịu dàng an ủi: “Ngươi cần lo, thân thể của ta rất tốt, chỉ là…trong đầu trống rỗng, có lẽ là mất trí nhớ?”

      “Mất trí nhớ?...” Mộc Ngư lẩm bẩm những lời này, hồi lâu sau, kín đáo thở dài: ”Có lẽ, đây là ý trời, cũng tốt, mất trí nhớ cũng tốt, những khổ sở trước kia, nhớ ngược lại còn trói buộc nào nữa.” Ngưng ngờ Mộc Ngư lại những lời này, có chút hiểu nhìn Mộc Ngư: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao chúng ta lại ở đáy cốc?’’

      Mộc Ngư khẽ thở dài, nhìn lên đôi mắt của Ngưng, lúc lâu sau mới do dự : “Tiểu thư, người xác định, người phải biết thân thế của mình sao? Nhưng bây giờ ngài nhớ , bằng chứng, chúng ta bắt đầu cuộc sống lần nữa, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”

      Ngưng nghe tới đây, nhíu mày cái, nghĩ ngợi, thân thế của thân thể này có lẽ cũng tốt đẹp gì, nếu làm sao lại rơi xuống khe núi này? Nhưng tò mò hại chết mèo a, nếu ấy biết, lại kìm nén cho mình, chẳng phải là cả hai người đều khó chịu?

      sao, ngươi cứ , nếu chúng ta thoát ra khỏi nguy hiểm, may mắn còn sống, như vậy…Những thứ được gọi là chuyện cũ trước kia, sao có thể quên là quên được đây? , đây là số mệnh của ta, nếu có khả năng vượt qua, chẳng lẽ, chúng ta sống ở nơi cả đời này ra ngoài?” Ngưng , cũng phải là dạng người ngồi chờ chết, vất vả mới tới cổ đại, đương nhiên phải ngoạn trận vui chứ?
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      *Chương 005: Ai là ân nhân

      Mộc Ngư nhớ tới lời dặn dò lúc lâm chung của phu nhân, do dự hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Tiểu thư, nơi chúng ta ở là đáy vực núi Thiên Huyền của cung tại Tử Minh đại lục, mà ngài, là trưởng nữ của Cung chủ cung Vấn Thiên, Vũ Mị. Mẫu thân của người là chính thê của Cung chủ, lúc người ba tuổi mẫu thân người qua đời. Ngày hôm qua Cung chủ bế quan, buổi chiều Tiết di nương liền mang tiểu thư tới đỉnh núi Thiên Huyền, bà ta thừa dịp Cung chủ bế quan, bí mật giết chúng ta. Tiểu thư có Huyền khí hộ thể, chốc chịu nổi nên hôn mê, nô tỳ có chút Huyền lực, kiên trì chịu đựng hơn người được chút, nhưng thấy chủ tớ chúng ta chết trong tay bọn họ, nô tỳ bất đắc dĩ chỉ có thể ôm người nhảy xuống vực, nhưng mà, nô tỳ hiểu , vì sao chúng ta nhảy xuống vực sâu mà vẫn có thể bình yên vô , chuyện này… rất kì quái.”

      “Kì quái sao? Ta cảm thấy có gì kì quái, ngươi nhìn phía sau mình chút ” Ngay từ lúc mới tỉnh, Ngưng thấy phía sau lưng nàng có ba món đồ, bây giờ nghe Mộc Ngư như thế, ràng là có người cứu họ nhưng để lại danh tính bỏ .

      “Sau lưng?” Lực chú ý của mõ vừa mới đặt hết lên người Vũ Mị, tất nhiên chú ý tới sau lưng, lúc này nàng xoay người nhìn, lập tức há to miệng, cuống quít lấy ba món đồ lật đông lật tây, tưởng tượng nổi nhìn về phía Ngưng: “Tiểu thư, tấm này có lẽ chính là bản đồ xuất cốc, ngọc trong bình là thuốc tốt có thể chữa nội thương cho chúng ta, và miếng kim bài kim quang, còn lại chính là tiền tệ đại lục chúng ta, thẻ vàng, tấm kim bài, tương đương với vạn tiền vàng, tấm ngân phiếu có thể đổi trăm ngân lương, tiểu thư à, chúng ta đúng là vận cứt chó!”

      Ngưng vừa nghe xong, cũng cảm thấy kinh ngạc, nhận lấy ba món đồ từ tay Mộc Ngư, tỉ mỉ quan sát, phát hề có dấu hiệu nào, có chút mất mát nhìn Mộc Ngư: “Phía này cũng có bất kì dấu vết nào, chúng ta thể biết được ai là ân nhân cứu mạng?”

      Mõ tiếc nuối gật đầu: “Đối phương để lại thuốc quý, thẻ vàng quý cho chúng ta, tại sao lưu lại tên họ, sau này làm sao chúng ta có thể báo đáp ơn cứu mạng đây?”

      “Được rồi, nếu đối phương thành tâm muốn cho chúng ta biết bọn họ là ai, dù chúng ta suy nghĩ nát óc sợ là cũng nghĩ là nguyên nhân gì. Việc cấp bách bây giờ vẫn là nghĩ xem làm cách nào thoát ra khỏi sơn cốc này đây? Đúng rồi, ngươi vừa mới đến Huyền khí, Huyền lực, là cái gì?”

      “Tiểu thư, xem ra ngài hoàn toàn quên hết, ở đại lục của chúng ta, hầu như mỗi người đều có giá trị linh lực, trị số linh lực có thể là bẩm sinh, linh lực cũng chia thành nhiều cấp bậc, cho dù là nô tỳ, bây giờ cũng phải có năm phần linh lực. Mỗi năm, trước khi các hài tử tròn năm tuổi, cung chúng ta tiến hành khảo nghiệm linh lực, cấp bậc càng cao, chứng tỏ phú quý mai này càng cao. tại, cấp bậc cao nhất của hài tử là bảy phần linh lực. Tiểu thư giờ bị di nương khi dễ đến mức ai ra tay ngăn cản, cũng bởi kì khảo nghiệm linh lực được tiến hành khi tiểu thư bốn tuổi, vốn là Cung chủ đối với người rất tốt, nhưng từ năm người bốn tuổi Đá linh lực tiên đoán sau này có linh lực, Cung chủ liền bỏ mặc người. cung chúng ta ở Tử Minh đại lục lúc đó là trong hai thế lực mạnh nhất, người là trưởng nữ mà có chút linh lực nào, Cung chủ cảm thấy thất vọng là điều có thể hiểu được”

      *Chương 006: Hộp gỗ tử đàn

      Nhưng mà, đây cũng là điểm kì lạ nhất, tiểu thư thông minh nhạy bén, làm sao có thể chút linh lực nào? Chuyện này nhất định có vấn đề, nếu , Cung chủ đối xử với tiểu thư như vậy. Lần khảo nghiệm đó, ngược lại để cho nhị tiểu thư lên mặt. Tuy linh lực của nàng ta chỉ đạt tới cấp năm, nhưng Cung chủ cũng rất hài lòng. Từ đó về sau, Cung chủ bắt đầu lạnh nhạt tiểu thư, nhị tiểu thư cùng Tiết di nương mới có cơ hội xoay mình làm chủ nhân. Trước kia ở cung, nào có ai dám nhìn thẳng mặt của người chứ, nhưng bây giờ…” tới đây, Mộc Ngư u oán bĩu môi, chỉ dựa vào lần khảo nghiệm thất bại liền kết luận thiên phú của người, quả đáng tin!

      “Ha ha, là thú vị, ngờ ta lại có thể xuyên đến thế giới huyền bí.” Ngưng lắng nghe hết lời Mộc Ngư , đột nhiên cảm thấy cuộc đời tuyệt vời. Mộc Ngư thấy Ngưng như vậy, ngược lại hơi kinh ngạc: “Tiểu thư, người … sao chứ?” “ sao, ta có thể có chuyện gì được chứ? Nếu như ta trời sinh là củi mục, vậy sau này, an toàn của ta phải dựa vào muội rồi.” tới đây, Ngưng nghịch ngợm cười tiếng, trong lòng Mộc Ngư vui vẻ, nắm quả đấm chặt: “Dạ, tiểu thư, nô tỳ thề nhất định bảo vệ người!”

      “Được rồi, sắc trời dường như cũng còn sớm, chúng ta xuất phát thôi?” Tuy bây giờ là mùa hè, nhưng ở đáy cốc cũng cảm thấy ấm áp, biết thế giới ngoài sơn cốc này, có dạng gì đây?

      “Cũng được, đúng rồi tiểu thư, đây là kỉ vật phu nhân để lại cho người, trong lúc lộn xộn nô tỳ cầm nó theo. Người nhất định phải giữ cho kĩ!” Dứt lời, liền đưa ra cái hộp gỗ lim, giao cho Ngưng.

      Ngưng khẽ gật đầu, rồi chuẩn bị mở cái hộp gỗ lim ra, bỗng bị Mộc Ngư giữ tay lại: “Tiểu thư? Bây giờ người còn chưa thể mở nó ra, vì trước khi lâm chung phu nhân dặn dò rằng phải chờ tới khi sinh nhật mười tuổi của người mới được mở cái hộp này ra, tại, vẫn chưa thể!”

      “Sinh nhật mười tuổi? Trời ơi, ý muội là ta còn chưa tới mười tuổi? Còn bao lâu nữa?” Ngưng vừa nghe, kinh ngạc há to miệng, chỉ nghĩ thân thể này tuổi còn rất , nhưng ngờ rằng có thể như thế.

      “Còn hơn nửa năm nữa, bây giờ người được chín tuổi lẻ năm tháng.” Mộc Ngư thành trả lời.

      “Chìa khóa của cái hộp này đâu?” hài lòng nhìn hộp gỗ tử đàn tinh xảo, cảm giác đồ vật bên trong rất thần bí, nhất định có liên quan tới thân thế của .

      “Ở cổ của tiểu thư!” Mộc Ngư nhắc nhở.

      “Đâu?” Ngưng lúc này mới cúi đầu, quả nhiên thấy cổ mình có đeo vật chế tạo hết sức tinh xảo rũ xuống trước ngực lạnh buốt, cùng với nó là khối ngọc được tinh xảo kém, có hình dáng như chiếc chìa khóa . Nhìn đến đây, Ngưng càng cảm thấy bên trong hộp có gì đó đơn giản!

      “Trước kia chúng ta từng ra ngoài chưa?” Ngưng bỏ trang sức vào trong vạt áo, nhìn mặt trời trung nóng rát, bất chợt hỏi.

      “Chưa hề, chúng ta chỉ xa nhất là tới chân núi, về phần bên ngoài như thế nào, nô tỳ cũng .” Mộc Ngư lắc đầu, nhìn bầu trời bằng ánh mắt khát khao, ngẩn ngơ đến xuất thần.

      “Vậy chúng ta đừng chậm trễ nữa, thôi!” Ngưng kéo Mộc Ngư đứng lên, phủi đất người xong nghiên cứu bản đồ lát, rồi chỉ về phía lùm cây bên tay phải, : “ thôi, chúng ta phía này. Theo như khoảng cách được đánh dấu bản đồ, chúng ta đại khái phải khoảng ngày, trước khi trời tối, nhất định phải ra khỏi sơn cốc này, nếu rất nguy hiểm.” Cất bản đồ , hai chủ tớ tập tễnh ra khỏi khe núi.
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 007: Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết

      Bốn canh giờ sau, cuối cùng Vũ Mị và Mộc Ngư cũng ra khỏi sơn cốc. Hai người mệt mỏi, ngồi thẳng xuống đất, dựa vào gốc cây cổ thụ, rốt cuộc nổi. Lúc này gần đến giờ Thân (tức là gần ba bốn giờ chiều), ánh mặt trời nóng rực thiêu đốt cả vùng đất. Hai người vừa mệt vừa khát lại đói. Còn chưa kịp thở hơi đằng sau rừng cây đột nhiên truyền tới tiếng đao kiếm đánh nhau, còn có mùi máu tươi nồng nặc. Vũ Mị quá quen thuộc với cảnh tượng như vậy, lập tức nhíu mày chán ghét, chỉ ngửi mùi máu là biết nơi này diễn ra trận chiến kịch liệt.

      Mộc Ngư đứng lên, nhìn về phía trước, chỉ thấy hơn mười hắc y nhân vây quanh nam tử trung niên và hai nam tử trẻ tuổi. Từ vết máu còn khóe môi cho thấy ba người đều bị thương, mà quần áo của người nam tử trung niên trong số đó vô cùng quý giá, hiển nhiên là gia thế giàu có. Mộc Ngư quay đầu về phía Vũ Mị nhắm mắt nghỉ ngơi, : “Tiểu thư, phía trước có mười lăm hắc y nhân vây quanh ba người. Đám hắc y nhân này có lẽ là sát thủ.”

      cần để ý tới.” Mắt Vũ Mị vẫn nhấc lên nhắc nhở. Từ lúc ngửi thấy mùi máu tươi, biết đối phương là sát thủ. Sát thủ và phần tử khủng bố đại có nhiều điểm giống nhau. Đối với thành viên đội Đặc Chiến chỉ vì quân địch như , độ nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều.

      “Dạ, tiểu thư.” Cho dù họ muốn cứu, cũng phải có bản lãnh chứ? Nhưng bây giờ, hài nhi mười tuổi, hài nhi mười hai tuổi, có thể làm được cái gì? Mộc Ngư dựa vào gốc cây cạnh Vũ Mị. Bây giờ ra khỏi sơn cốc, thành trấn chắc ở xa, chi bằng nghỉ ngơi chút.

      Thấy tiếng dao kiếm đụng nhau ngày càng gần, Mộc Ngư khẩn trương nhìn Vũ Mị: “Tiểu thư, bọn họ về phía bên này.”

      Vũ Mị lạnh lùng nhìn về phía đám người chiến đấu cách đó xa, hai nam thanh niên ngã xuống đất, người đàn ông trung niên cũng bị thương. Ông vừa chống đỡ kẻ địch, vừa che chở cho hai người phía dưới, nhìn có vẻ nhếch nhác, nhưng lại thuần thục: “Ông ta đối phó được, chúng ta thôi!”

      Mộc Ngư bị Vũ Mị kéo , hai đứa bé vượt qua rừng cây có đánh nhau, về phía bụi cỏ bên cạnh. Bỗng nhiên, còn chưa được mấy bước, chợt nghe tiếng quát lạnh vang lên bên tai: “Ai đó?” Hai người dừng lại chút, liền cảm giác được luồng gió lạnh đuổi theo bên cạnh, hàng mày Vũ Mị trở nên lạnh lùng, kéo Mộc Ngư lăn mặt đất vòng, tránh thoát chưởng đánh lén của đối phương. Hắc y nhân đánh hụt vào khí, nhất thời ngây ngẩn cả người. Khi nhìn thấy ở phía xa là hai nữ hài tử bộ dáng chật vật sát ý trong mắt lóe lên, ánh mắt nhìn về phía hai người có ý tốt: “Các ngươi là ai? Sao có thể xuất ở đây?”

      Vũ Mị ngẩng đầu, đứng dậy, liếc mắt nhìn Mộc Ngư: “Có chủy thủ ?”

      Mộc Ngư hơi sửng sốt, nhưng kịp phản ứng rất nhanh, tỉnh bơ đưa chủy thủ đến tay Vũ Mị, cầm được chủy thủ, nháy mắt mấy cái với Mộc Ngư: “ nhanh .”

      “Tiểu thư?” Sắc mặt Mộc Ngư trắng bệch nhìn Vũ Mị, tiểu thư đây là muốn cá chết lưới rách sao?

      “Thất thần cái gì? Ta sao. mau .” Dứt lời, dùng sức đẩy Mộc Ngư ra ngoài, Mộc Ngư đờ ra, vừa định quay lại, lại bị giọng trầm thấp của Vũ Mị ngăn lại: “Làm gì? Định nghe lời của ta sao?”

      Từ trước giờ Mộc Ngư đều vâng lệnh của Vũ Mị, đau lòng nghe theo, khuôn mặt trắng bệch đến phía bụi cỏ.

      “Lão tử hỏi các ngươi đấy? Câm rồi sao?” Hắc y nhân chậm rãi tới, do đứng ở góc tiện, cho nên thấy được Mộc Ngư, lúc sắp tới gần Vũ Mị, thấy được nụ cười lạnh lùng nơi khóe môi nàng.

      *Chương 008: Nhất bộ đảo(*)

      (*) “Nhất bộ đảo”: nguyên văn là đồng loạt ngã xuống.

      Chợt thấy luồng gió lạnh quét qua, đồng tử Vũ Mị trở nên lạnh lùng, nhanh chóng lắc mình tránh khỏi. Hắc y nhân lại vồ hụt, động tác khom lưng tập kích cứng lại, còn chưa kịp thẳng lưng trước mặt chợt lóe sáng, chủy thủ sắc nhọn kia cứ như vậy quét qua cổ của . Phụt, dòng máu tươi phun ra như cột nước, hắc y nhân mở to hai mắt, ngay cả trốn tránh cũng kịp, cứ vậy mềm oặt ngã xuống, chết nhắm mắt.

      Động tác của Vũ Mị quá nhanh, hắc y nhân còn chưa kịp phát ra tiếng kêu, chớp mắt mất mạng, nên việc giết người trong bụi cỏ ảnh hưởng tới cách đó xa. Sắc mặt Vũ Mị đổi cúi nhìn hắc y nhân chết nhắm mắt. Nàng ngồi xổm xuống dò tìm trong người của , sờ soạng hồi lâu mới tìm thấy bình ngọc đen, bình ngọc trắng cùng ít tiền vàng. Nàng thất vọng bĩu môi, xoay mặt về phía Mộc Ngư ở phía sau lùm cây: “Thất thần cái gì? Nhanh lại đây nhìn cái xem trong bình này là thuốc gì?”

      Lúc này Mộc Ngư còn trong cơn khiếp sợ cực độ, thân thủ tiểu thư vừa rồi sao lại linh hoạt như vậy? Từng động tác vừa chắc vừa chuẩn, điều này…sợ là nàng luyện thêm ba năm cũng đuổi kịp được? Còn nữa trong mắt tiểu thư vừa rồi lóe lãnh huyết, điều này nàng cũng chưa thấy bao giờ, tiểu thư… sau khi tỉnh lại, tựa hồ thay đổi nhiều!

      “Ngư Nhi?” thấy có tiếng trả lời, Vũ Mị lại hỏi lại, lúc này Mộc Ngư mới hoàn hồn, bước nhanh tới, ngồi xổm xuống: “Tiểu thư, người vừa hỏi gì ạ?”

      “Muội nghĩ cái gì vậy? Muội xem thuốc này là gì?” “Ngửi mùi hương, hình như là mê dược hay thứ linh tinh gì tương tự thế…” Mộc Ngư nhìn hắc y nhân chết, đưa tay nhận lấy hai cái bình, đưa bình màu đen đưa lên chóp mũi ngửi, lập tức cảm thấy hoa mắt choáng váng đầu, nàng nhanh chóng đậy nắp bình lại, thân thể khống chế được tê liệt ngã xuống đất. Trong lòng Vũ Mị căng thẳng, nhanh chóng đỡ Mộc Ngư, khẩn trương hỏi: “Ngư Nhi, muội sao chứ?”

      Khuôn mặt của Mộc Ngư trắng bệch, chỉ chỉ cái bình ngọc màu trắng, Vũ Mị nhanh chóng mở bình ngọc màu trắng đưa lên mũi Mộc Ngư, nàng hít hơi sâu sau đó mới từ từ mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Mị: “Tiểu thư, trong bình màu đen này chính là mê dược hạng nhất “Nhất bộ đảo”, khi tung ra tất cả những người trong phạm vi mười trượng đều bất tỉnh. Người nào võ công kém còn có thể hôn mê, cho nên bình thường có rất ít người dùng cái này. Còn bình màu trắng kia là giải dược của “Nhất bộ đảo”.”

      “Muội sao chứ?” Vũ Mị nhìn Mộc Ngư, nàng bình thản lắc đầu, chỉ vào bình màu trắng: “ sao ạ, đây chính là giải dược.”

      Lúc này Vũ Mị mới tiếp tục hỏi: “Nếu như có tác dụng như vậy, sao bọn họ trực tiếp làm cho ba người kia bất tỉnh? Lại đánh qua đánh lại, có vấn đề gì sao?” nhìn bình ngọc màu trắng trong tay, rồi nhìn tới người đàn ông ở cách đó xa đánh nhau, hai thanh niên hoàn toàn đứng dậy nổi, chỉ còn lại liều chết, động tác có chút chậm chạp, chắc hẳn là mệt mỏi đến cực điểm…

      “Tiểu thư, Nhất bộ đảo này mặc dù có tác dụng tốt, nhưng vừa đả thương địch thủ, vừa tự đả thương chính mình, trừ phi người hạ dược ở cách xa mười trượng ngoài vòng hạ dược, nếu chính cũng trúng mê dược. Bởi vậy nếu phải vạn bất đắc dĩ ai trong số bọn họ cũng muốn dùng tới thứ này.” Mộc Ngư nhớ tới lời giảng về “Nhất bộ đảo” của trưởng lão trong Cung lộ ra vẻ mặt vừa đắc chí lại vừa có tiếc nuối, khẽ mỉm cười.

      “Thế ư? cách khác là trừ khi họ có viện trợ bên ngoài, nếu mười lăm người này đều trúng mê dược. Vậy sống chết do số trời, ai tỉnh lại trước là người ấy mạng tốt?” Độc này ra rất có ý nghĩa, thời cổ đại đúng là nơi ngọa hổ tàng long, trở về rồi nhất định hỏi xem ai là người chế ra nó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :