Tác giả: crazyhuyen Chỉnh sửa: cat_street_85 Thể loại: xuyên , cung đấu , sủng, HE Số chương: 40 chương và vài phiên ngoại Văn Án cuộc đời mới mở ra trước mắt, Hồ Thủy Linh, đại sát thủ từng giết người chớp mắt, quyết định rũ bỏ quá khứ sống tiêu diêu tự tại. ngờ nàng đường thực nguyện di nguyện của mẹ mình lại gặp được vị vương gia mặt lạnh. loại kỳ độc kết nối hai con người có những bất hạnh tương đồng trong quá khứ, tình cảm dần nảy sinh. Đại sát thủ rửa tay gác kiếm nay vì bảo vệ người mà chút chần chừ bỏ qua cuộc sống tự tại đầy mơ ước, nguyện làm người lặng lẽ đứng sau bảo vệ mặc cho có vị chính phi, thậm chí dù có hận nàng, dù nàng có phải hy sinh cả tính mạng cũng hề nuối tiếc. Vương Gia, từ bây giờ, mọi sóng gió ta đỡ giùm ngươi, mọi khó khăn ta giải quyết giùm ngươi, chỉ cần ngươi hạnh phúc, thế là quá đủ. Note: Nhiều bạn đọc văn án có cảm giác là truyện ngược, nhưng mình đảm bảo 100% là truyện ko hề ngược nhé, cực sủng luôn
Tiết Tử Đồng cỏ Tây Tạng rộng ngút ngàn, từng đợt gió thổi khiến thảm cỏ xanh mượt cao quá thắt lưng người lớn ngã rạp về phương, tạo thành những đợt sóng lan xa, lớp này biến mất lại xuất lớp mới. Khung cảnh hùng vĩ đến động lòng người. Cách đó xa, hai con ngựa lực lưỡng tuyền màu đen phi nước đại về phía đồng cỏ, cái bờm xinh đẹp mà uy vũ tung bay trong gió, vó ngựa mạnh mẽ khiến đất cát bốc lên mù mịt, cứ thế bị gió cuốn ra sau. Hắc mã chạy đến giữa đồng cỏ liền dừng lại. Hai thân ảnh cao lớn mặc trang phục du mục của Tây Tạng ngay lập tức nhảy xuống, người đứng bên phải ôm tay cái mền dày bọc thứ gì đó rất lớn. Cả hai phóng mắt nhìn lượt xung quanh đầy cảnh giác, sau đó người đứng bên phải khẽ kéo góc mền, để lộ khuôn mặt mệt mỏi tái xanh nhắm mắt say ngủ, người đó khe khẽ gọi. “Tiểu Linh, dậy , đến rồi!” Nam nhân gọi hai ba lần mới khiến hai hàng lông mi cong dài khẽ động đậy. Cặp mắt màu hổ phách tuy đầy vẻ yếu ớt nhưng vẫn giấu được vẻ sắc bén ngước nhìn nam nhân trước mặt, đôi môi tái nhợt cố nhếch lên nụ cười mệt mỏi. “ Hai, đẹp ? Cho em xem.” Nam nhân khẽ nâng tay để nhìn hơn phong cảnh xung quanh, trong lòng nén tiếng thở dài buồn bã. Phong cảnh bốn bề hùng vĩ nhưng mọi thứ lại chỉ lên mờ mờ trong cặp mắt trong veo xinh đẹp kia. tuy chỉ thấy mờ mờ nhưng vẫn giữ nụ cười mãn nguyện, than khẽ. “Đẹp quá!” “ Hai, đến lúc rồi!” Nam nhân nãy giờ vẫn im lặng chợt lên tiếng, khuôn mặt lên vẻ lo âu, căng thẳng. dường như nhận ra ngữ khí có phần lo lắng của người cùng cha khác mẹ, hơi quay đầu lại nhìn, đôi mắt nheo lại vì gió khiến đuôi mắt tạo nên đường dài cong cong đầy duyên dáng. “ Ba, mọi việc ổn cả thôi mà!” Nam nhân quay lại, nét mặt thả lỏng đôi chút, vươn tay vỗ lên mái tóc mềm mại của em , khuôn mặt lạnh lùng chợt biến dịu dàng. “Ừ, ổn cả!” được đặt nằm lớp cỏ dày, hai nam nhân phân ra đứng ở hai bên trái phải của . Trời xanh trong chợt cuồn cuộn mây đen, gió thổi càng lúc càng dữ dội, cỏ rạp hẳn mình đất, hai con ngựa vì thời tiết thay đổi cũng giật mình hí lên tràng dài sợ hãi. Hai nam nhân tay bắt ấn, mắt nhắm nghiền, lầm rầm đọc những chú ngữ kỳ lạ. Mặc cho gió ngày càng lớn, bầu trời trong chốc lát đen kịt, vài vệt chớp lập lòe vẽ thành những đường ngoằn ngoèo nền trời đen, bốn bề chìm trong thứ ánh sáng mờ mờ của lúc chạng vạng, hai nam nhân vẫn đứng vững mặt đất, miệng ngừng mấp máy đọc chú ngữ. luồng ánh sáng vàng yếu ớt xuất quanh người . Giữa khung cảnh mờ mờ ảo ảo, thứ ánh sáng đó lại nổi bật cách kỳ lạ. Hai nam nhân hẹn mà cùng ngừng lại, nhanh chóng đến bên . Hồ Nghiêm Minh lấy từ trong lớp áo khoác dày cái bình bằng ngọc rất tinh xảo, cẩn thận đặt vào tay . “Tiểu Linh, nhớ kỹ, phải đem tro cốt của mẹ em về với bộ tộc Thanh Miêu.” “ Hai, em nhớ.” Nàng yếu ớt đáp, bàn tay trắng xanh nắm chặt cái bình ngọc đựng tro cốt người mẹ đáng thương của . Hồ Duy Minh cúi xuống hôn lên trán em , lưu luyến rời. “Tiểu Linh, hãy sống tốt, từ bây giờ, cuộc sống là của em.” “Cảm ơn, Ba. Tạm biệt!” Luồng ánh sáng càng lúc càng mạnh hơn, sấm chớp rạch thành từng đường giận dữ nền trời đầy mây đen. Chợt tiếng sấm mạnh mẽ giáng xuống, đánh thẳng vào vị trí nằm. Hai nam nhân dường như biết trước, chút hoảng sợ cũng có, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ ngồi đất, nhìn chăm chú vào vạt cỏ cháy đen lúc nãy vẫn có thân ảnh mềm mại nằm đó. Cứ thế, cả hai cứ quỳ suốt giờ liền, mặc cho trời dần trong xanh trở lại, gió lại thổi từng đợt mát mẻ tạo thành từng đợt sóng cỏ dập dìu. cuộc đời mời vừa được hình thành… Chương 1 - Chợ phiên Nam Sơn châu nằm ở cực Nam của Lạc Thiên quốc, cách đây 10 năm, Nam Sơn châu là quốc gia tên Viễn Thiên, sau đó quy thuận và trở thành châu mới của Lạc Thiên quốc, lấy tên là Nam Sơn châu, kinh đô cũ đổi thành Nam Sơn thành. Viễn Thiên quốc nằm lọt thỏm trong thung lũng rộng lớn của dãy Nam Sơn hùng vĩ, phía Nam là vùng núi thấp, bên kia núi chính là Đại Sơn Hải, vùng biển trù phú đầy sản vật. Chỉ là Viễn Thiên quốc nhân tài hiếm có, vua tôi lại chỉ suốt ngày đắm chìm trong tửu sắc và giấc mộng quyền lực, cuối cùng đành chịu diệt vong, biến thành phần lãnh thổ của Lạc Thiên quốc. Hoàng đế Lạc Thiên quốc - hiệu là Vân Thuận Đế - lên ngôi cũng vừa tròn 10 năm, những dẹp yên được ngoại bang xâm lược, thu về vùng lãnh thổ mới, còn phát triển kinh tế, giao thương khiến đời sống của con dân Lạc Thiên ngày càng sung túc, khắp nơi thái bình thịnh trị, là bậc quân vương mà người người ca ngợi. Bên cạnh đó, Nhị Vương Gia Phụng Phi Vũ cũng là truyền thuyết trong dân gian. Tiên hoàng cả đời độc sủng mình hoàng hậu, dưới gối chỉ có ba người con là Thái tử Phụng Phi Thiên, Nhị Hoàng tử Phụng Phi Vũ và Tam công chúa Phụng Khuynh Thành. Có lẽ do cùng mẹ sinh ra, nên Thái Tử và Nhị Hoàng Tử cực kỳ thân thiết, sau khi Thái Tử lên ngôi, Phụng Phi Vũ liền sát cánh bên cạnh Vân Thuận Đế vào Nam ra Bắc, diệt trừ phiến loạn, chiến công vô số, sau khi đất nước hòa bình, lại hiến rất nhiều kế giúp đất nước phát triển, thực là cánh tay phải vô cùng đắc lực của Hoàng Đế. Nếu khắp nơi ca ngợi về vị quân vương dân như con, Phụng Phi Vũ được nhắc đến như truyền thuyết đầy huyền ảo. Sở dĩ như thế là vì Nhị Vương Gia Phụng Phi Vũ thuở sinh ra ốm yếu, tiên hoàng vì thương con đành dứt ruột đưa Nhị Vương Gia lên núi Hoằng Sơn, gửi cho vị cao tăng đắc đạo nuôi dạy. Mãi đến năm Nhị Vương Gia 6 tuổi mới quay về cung, nhưng từ đó rất ít khi xuất , lúc ở cạnh Vân Thiên Đế chiến trường luôn mang nửa cái mặt nạ vàng. nửa mặt lộ ra cũng đủ khiến các vị tiểu thư sinh lòng hâm mộ. Khác với Vân Thiên Đế thanh cao, có chút thư sinh hiền hậu, Nhị Vương Gia Phụng Phi Vũ cao lớn, dáng người rắn chắc khỏe mạnh, nước da hơi ngâm, khuôn mặt góc cạnh nam tính, mày kiếm, mắt phượng sắc bén lại thêm tia nhìn lạnh lẽo như hàn băng, mũi cao thẳng, ràng là dáng dấp của vị tướng sa tường đầy bản lĩnh. Chính vì cái vẻ thần bí lại ít khi chịu lộ diện, nên liền trở thành truyền thuyết vô cùng hấp dẫn, rất nhiều câu chuyện về được thêu dệt ngớp, trở thành đích ngắm của vô số vị tiểu thư gia đình quyền quý, nhưng đến lúc này, vẫn mãi chỉ là số. Nam Sơn thành tuy nằm trong lòng núi, nhưng là nơi tập trung rất nhiều thương gia đến giao dịch, buôn bán, khí lúc nào cũng tấp nập, ồn ả. Nhất là vào thời điểm cuối tháng 8, tiết trời dần dịu lại cũng là khi chợ đấu giá diễn ra. Đây là lúc thành nhộn nhịp, sôi động nhất. Thương nhân từ khắp nơi Lạc Thiên quốc cũng như các nước khác đều kéo về Nam Sơn thành, tham gia các buổi đấu giá sản vật hoặc các đồ quý hiếm, đồng thời cũng là dịp để giao lưu, kết bạn, tìm thêm mối làm ăn mới. Người ngựa qua lại tấp nập, tiếng xe, tiếng hô gọi đấu giá, tiếng xì xầm bàn tán ngớp khiến Nam Sơn thành sôi động hơn hẳn, khí cũng vì thế mà nóng nực đến khó chịu. Ở khu vực chuyên đấu giá động vật, các vị thương nhân cùng các quan lại, công tử, tiểu thư ngồi chen chúc khán đài dựng bằng gỗ rắn chắc, lũ người hầu phe phẩy quạt ngừng, cố xua cái nóng do hơi người ào đến. Bên dưới, hai tráng đinh cao lớn lực lưỡng ra sức kéo con hắc mã ra giữa sân. Con ngựa vừa xuất , đám đông cùng ồ lên đầy kinh hỉ. Hắc mã cao lớn, bốn chân thon thả săn chắc, bộ lông đen tuyền ánh lên dưới cái nắng ban trưa, cái bờm ngắn dựng thẳng đứng có màu đỏ đặc trưng của loài hắc tử mã quý hiếm sa mạc Thanh Miêu. Hàng trăm ánh mắt thèm muốn nhìn chằm chằm về phía con ngựa giận dữ hết ghì cương rồi lại lồng lên, cố sức vùng thoát khỏi tay của hai tráng đinh khỏe mạnh kia. Loài hắc tử mã sống sa mạc Thanh Miêu là loài ngựa chiến cực khỏe mạnh, có thiên tính và rất thông minh. Ở Lạc Thiên quốc, chỉ có hai người duy nhất cưỡi được giống ngựa này, người là Vân Thuận Đế, người kia chính là Nhị Vương Gia Phụng Phi Vũ. Nhưng hai con hắc tử mã kia là giống bờm dài, nổi tiếng dẻo dai lại phi nhanh như gió. Còn con hắc tử mã này là loại bờm ngắn cực hiếm, ngàn con mới xuất con bờm ngắn, nổi tiếng nhất chính là việc nó là người chọn chủ, chứ phải chủ chọn nó. Chỉ cần đúng là người hữu duyên, nó tự động quy thuận, còn nếu phải, chuyện bị giống ngựa bờm ngắn này dẫm chết trở thành chuyện thường tình. Hai tráng đinh cao lớn, khỏe mạnh là thế, vậy mà phải mất hơn hai khắc mới kéo được con ngựa ra giữa sân, cột vào cái cọc sắt rồi nhanh chóng rút lui, mồ hôi dính bết lớp áo vải thô sẫm màu.Vị chủ quản đấu giá đập cây gỗ lớn bàn, cao giọng xướng. “Các quý vị quan khách, cần mọi người cũng hiểu đây là giống ngựa quý hiếm thế nào. Con ngựa này có tên là Tùy Phong, cách đây 2 năm được Trương lão đầu của tiêu cục Trương gia đem về từ sa mạc Thanh Miêu. Lúc đó nó vẫn còn , được Nhị Thiếu gia của Trương gia chăm sóc, nhưng càng lớn, con ngựa này lại càng tỏ vẻ bất kham, gần đây nhất hất Nhị thiếu gia của Trương gia xuống đất, suýt nữa là mất mạng. Nhị thiếu gia tuy giận dữ nhưng vốn rất quý nó, cũng tự biết bản thân phải là chủ nhân chân chính nên đem nó đến buổi đấu giá hôm nay, hy vọng có thể tìm được người chủ đích thực của nó. Chỉ cần nó quy phục trước ai, Nhị thiếu gia tặng cho người đó, lấy xu.” Cả khán đài nghe xong liền nháo nhào lên 1 trận, rất nhiều thanh niên hứng chí bừng bừng, xung phong bước ra sân khấu, lòng thầm hy vọng có thể đem về được con ngựa quý hiếm kia. Số người bước ra nhiều đến nỗi phải xếp thành ba hàng dài. Vì loài hắc tử mã bờm ngắn nếu chưa nhận chủ mà người phải chủ nhân chân chính đứng trước mặt nó, chắc chắn bị dẫm chết, nên hai tráng đinh lúc nãy lại xuất . Sợi dây cương được cột chắc chắn thanh sắc để tránh cho con ngựa nổi điên lồng lên dẫm chết người. Từng người theo chỉ dẫn của chủ tọa cẩn trọng bước ra trước mặt Tùy Phong. Ở góc cao của khán đài, hai nam tử tuấn tú mặc trường bào màu xanh nhạt nhàn nhã ngồi xem kịch hay, chiếc quạt giấy tinh xảo phe phẩy, người chợt lên tiếng: “Nhị… à , Phượng huynh, huynh nghĩ xem, Tùy Phong kia liệu có tìm được chủ nhân của nó hay ?” Nam tử vừa lên tiếng ôn nhuận như ngọc, dáng vẻ thư sinh, nụ cười có chút ranh mãnh khẽ nhếch. Nam tử còn lại mắt phượng, mày kiếm, cử chỉ nho nhã nhưng khí chất lại có chút lạnh lùng xa cách, mắt vẫn nhìn về phía sân khấu bên dưới, giọng lạnh nhạt: “Nếu nó nhận chủ trong cái đám ô hợp kia nó phải hắc tử mã bờm ngắn.” xong, liền dời tầm mắt, nhìn lượt từ sân khấu lên đến khán đài, vẻ nôn nóng thiếu kiên nhẫn, dường như tìm kiếm ai đó. Mạc Kỳ Phong ngồi bên cạnh thấy thế, liền hơi nghiêng mình khẽ: “Phượng huynh, sư phụ có duyên ắt gặp. Nếu sư phụ bảo chúng ta gặp được, chắc chắn gặp được.” Phụng Phi Vũ liếc mắt nhìn chút, ra vẻ hài lòng rồi lại phóng mắt nhìn khắp nơi dù lòng chẳng biết mình tìm kiếm cái gì. Đúng, vị nam nhân tuấn mỹ ấy chính là Nhị Vương Gia Phụng Phi Vũ. Hôm nay đến đây là để gặp người, người cùng đến bộ tộc Thanh Miêu. Vốn dĩ cùng Hầu Gia Mạc Kỳ Phong hề xa lạ gì bộ tộc Thanh Miêu, thậm chí có thể là giao tình cực tốt. Lần này đến gặp trưởng tộc là có việc cần nhờ vả, nghĩ với mối quan hệ giữa mình với tộc trưởng, có lẽ cũng khó lắm. ngờ, đêm trước ngày khởi hành, sư phụ vẫn luôn cư Hoằng Sơn thân chinh xuống núi, dặn dò lúc đến Nam Sơn thành phải ghé qua chợ đấu giá thường niên. Tại đó gặp được người có thể giúp ích rất nhiều cho chuyện nhờ vả của . Sư phụ bấm quẻ liền biết chuyến này lành ít dữ nhiều, nhưng nếu có người đó cùng, chính là việc dữ hóa lành, còn giúp đỡ rất lớn cho vận mệnh sau này, vì thế vội xuống núi gặp mặt. Dù hết lời dò hỏi, sư phụ cũng chỉ chắp tay niệm Phật, từ tốn : “Mọi tùy duyên, cái gì đến ắt đến. Chỉ cần con có mặt ở chợ đấu giá động vật ở Nam Sơn thành, người đó xuất .”
Chương 2 - Gặp gỡ tùy duyên Mặt trời lên cao đỉnh đầu, vài cơn gió mát thổi qua cũng làm dịu được khí nóng hừng hực trong khu chợ đấu giá. Tiếng ngựa hí đầy giận dữ vang xa, Tùy Phong chồm lên biết bao nhiêu lần mà khí lực vẫn rất dồi dào, bất cứ ai cả gan thử sức cũng bị nó hù sợ chết đứng dù con ngựa bị cột chặt lại còn thêm hai tráng đinh ra sức ghì lại. Vị chủ quản rút khăn lụa trong tay áo ra, lau lớp mồ hôi dính nhớp mặt và cổ, thấy hàng người sắp hết mà con ngựa vẫn mực phản kháng. Cho đến khi còn ai đứng sân khấu nữa, đành tiếc nuối thở dài, gõ ba tiếng lên bục gỗ cao cấp, hắng giọng : “ tiếc, ở đây có ai là chủ…” Lời còn chưa xong, Tùy Phong lại hung hăng lồng lên, hai tráng đinh nãy giờ ghì con ngựa cũng thấm mệt, sức lực yếu rất nhiều. Cứ thế, chỉ thêm vài lần chồm lên, dây cương liền đứt rời. Được tự do, nó đứng hai chân sau hí tràng dài sảng khoái rồi quay mình chạy thẳng ra ngoài. dài chứ mọi chuyện chỉ diễn ra trong tíc tắc, vị chủ quản bị dọa sợ đến hóa đá, đến khi thấy con ngựa biến mất mới vội hồi tỉnh, chân tay chỉ loạn xạ, miệng hô hoán: “Mau, còn mau bắt nó lại, nó mà chạy mất biết ăn sao với Nhị thiếu gia.” Mạc Kỳ Phong vốn muốn tham gia thử vận may lại bị Phụng Phi Vũ ngăn cản. Nay thấy Tùy Phong bỏ chạy, lời, ngay lập tức thi triển khinh công đuổi theo, lòng khấp khởi hy vọng mình có thể may mắn trở thành chủ nhân của con ngựa tốt như thế. Phụng Phi Vũ tính ở lại nhưng chớp mắt thấy bốn bề vắng lặng, buổi đấu giá sáng chấm dứt. Những người khác vì con ngựa bỏ chạy liền cụt hứng, lục đục kéo nhau qua các gian đấu giá khácm, chỉ còn mình Phụng Phi Vũ ngồi chơ vơ cao, sau lưng là tùy tùng Phi Hổ vẫn mực đứng im chờ lệnh chủ. chán nản, nghĩ thời gian gấp rút, còn chờ đến khi nào mới gặp được người, bằng gọi Mạc Kỳ Phong về rồi ngay lập tức lên đường. Nghĩ là làm, Phụng Phi Vũ khẽ huýt sáo, nền trời xanh trong, cánh chim nãy giờ vẫn chao lượn cách tự tại cao chợt sà xuống đậu vai. Đó là con ưng lớn có bộ lông màu đen ánh xanh, dải yếm trước ngực là lớp lông tơ màu xám mềm mại, đôi mắt sáng quắc đầy uy dũng, đầu đội cái mũ trùm dát vàng được chế tạo tinh xảo, nhìn cũng biết chủ nhân của nó có địa vị tầm thường. Phụng Phi Vũ khẽ gọi tên Mạc Kỳ Phong, con ưng dường như hiểu ý, kêu lên tiếng dài rồi vỗ cánh bay . chút chần chừ, chân điểm , ung dung khinh công theo hướng bay của vật cưng, rời khỏi gian đấu giá. Chợ đấu giá được tổ chức ở khu đất lớn nằm ở phía Tây Nam Sơn thành, lúc này vì con ngựa xổng chuồng mà náo loạn thành đoàn. Tùy Phong phi nước đại, đạp đổ biết bao nhiêu gian hàng ở hai bên đường, người chạy nháo nhào, la hét inh ỏi càng như đổ dầu vào lửa. Mạc Kỳ Phong xuất hết 8 phần công lực mới rượt kịp con ngựa bất kham, tính nhảy lên lưng nó chợt đứng lại, nhanh như chớp đá mạnh hai chân sau về phía , nếu phải nhờ võ công cao cường, thịt nát xương tan vì cú hồi mã thương uy dũng kia. Mạc Kỳ Phong lùi lại hơn chục bước, vì cú đòn đó là khiếp sợ, ngược lại càng thêm hứng chí bừng bừng, ngựa tốt, quả là ngựa tốt. Tùy Phong biết kẻ kia cũng thuộc dạng có bản lĩnh, liền nhanh như chớp vọt , đến ngã tư đường, chợt rẽ sang phải, chạy thẳng về phía gian hàng bán đồ trang sức ở gần cuối đường. Tiếng la hét vang lên khắp nơi, ai thấy con ngựa to lớn đen tuyền chẳng khác nào quái vật đều sợ đến hồn phi phách tán, nhanh chóng dạt ra hai bên đường. Tùy Phong cứ thế chạy mạch về hướng định, Mạc Kỳ Phong đuổi gấp theo sau, cách đó xa, Phụng Phi Vũ cũng xuất , vừa lúc chứng kiến màn ngoạn mục. “Ngựa điên, mau tránh!” Mạc Kỳ Phong hét lên, trong lòng lại thầm nghĩ xong, khoảng cách giữa và con ngựa quá xa, cách nào đến gần được. Mặt khác, đứng trước gian hàng trang sức bằng gỗ là thiếu niên cao gầy, vóc dáng thư sinh yếu ớt, tóc cắt ngắn kỳ dị, mặt có vết sẹo dài chạy từ thái dương xuống đến cằm, đôi mắt màu hổ phách ngơ ngác nhìn con ngựa lực lưỡng vung vẩy hai chân trước trong trung cách giận dữ. Mọi người hẹn mà cùng nín thở, chờ đợi cảnh thiếu niên chết thảm dưới vó ngựa. Thiếu niên như sợ đến mức hóa đá, trơ mắt nhìn thần chết vung lưỡi hái tử thần, nhưng chẳng ai may mảy phát tia nhìn sắc lạnh trong đôi mắt có vẻ ngây thơ yếu đuối kia. bóng áo xanh nhanh như chớp xoẹt tới, Phụng Phi Vũ nhanh tay kéo thiếu niên lùi lại 1 bước, vừa kịp lúc vó ngựa dẫm xuống, chỉ cách vị trí ban nãy của chưa đến gang tay. Thiếu niên kia vì bị kéo bất ngờ liền ngã chỏng vó nền đất đầy bụi, tư thế thập phần khó coi, mặt cắm xuống đất, mông chổng lên trời, khiến mọi người căng thẳng cũng vì mà phì cười đến nghiêng ngã. Phụng Phi Vũ định kéo dậy nhưng Tùy Phong chồm tới, ngăn cách giữa và thiếu niên kia, đôi mắt con ngựa thoáng nhìn qua có như có phần cảnh giác lại có phần cảnh cáo. Tiếng cười vừa vang lên lại ngay lập tức im bặt, bốn bề lại nín thở chờ xem. Thiếu niên nằm rên rỉ mặt đất, chật vật bò dậy, hay biết con ngựa quanh mình 1 vòng, đôi mắt hắc mã chưa giây rời khỏi . Mạc Kỳ Phong định tiến tới lại bị Phụng Phi Vũ ngăn cản. “Đừng lên, có vẻ sắp có trò hay rồi!” Trò hay gì dĩ nhiên Mạc Kỳ Phong ngay lập tức hiểu ra. Trong lòng vừa mong ngóng lại có chút bực bội, tại sao phải là mà lại là tiểu thiếu niên yếu ớt trói gà chặt kia? “Ôi mẹ ơi, mặt xấu rồi còn muốn cho ta xấu thêm sao, ai ác nhơn ác đức thế hả?” Tiểu thiếu niên chật vật đứng dậy, hai tay phủi khuôn mặt dính đầy đất cát vừa ai oán mắng chửi vừa phun phì phì chỗ cát trong miệng ra, hình tượng vô cùng xấu xí. Dường như thấy có chút bất thường, liền hạ tay xuống, hé mắt nhìn quanh, chỉ thấy khắp nơi yên lặng, hàng trăm con mắt đổ dồn về phía mình đầy vẻ mong đợi lẫn ghen tị, lại nghe thấy tiếng vó ngựa lộp cộp sau lưng liền nhớ lại tình cảnh ban nãy. thoáng run rẩy quay người lại, bị cái mặt to lớn của Tùy Phong dọa sợ đến thét lên tiếng, chân bủn rủn vô lực té ngồi đất, chỗ quần áo chưa kịp giũ sạch lại lấm bẩn đầy bụi. - “Ôi mẹ ơi… con… con gì thế này?” tràng cười vang lên trước tình cảnh dở khóc dở cười này. Hắc tử mã nổi tiếng chọn chủ rất giỏi, nay chọn trúng gã thư sinh trói gà chặt còn nhút nhát đến thảm thương, khiến ai ai cũng lắc đầu cảm thán, vừa ghen tị vừa cam lòng. Mạc Kỳ Phong thấy tiểu thiếu niên quá yếu ớt có chút bất mãn, vội lên tiếng : - “Tiểu huynh đệ, đây là loài hắc tử mã nổi tiếng, nó đứng trước mặt ngươi cúi đầu chính là nhận ngươi làm chủ, ngươi lại sợ đến chết khiếp thế kia, tiếc cho con ngựa tốt chọn lầm chủ.” bực bội lên tiếng liền nhận được hàng trăm cái gật đầu đồng ý, cả đám (ai) nhận ra tiểu thiếu niên ngơ ngác nhìn lên kia hơi bĩu môi đầy vẻ mỉa mai trong thoáng chốc, trừ Phụng Phi Vũ. hơi nhíu mày nhìn kỹ lại tiểu thiếu niên sợ hãi kia, ràng cả cơ thể run rẩy ngừng, nhưng có cảm giác người kia là ung dung ngồi mặt đất, ánh mắt tuy sợ hãi như con thỏ đứng trước sói nhưng thực ra là bình tĩnh quan sát, thậm chí còn có vẻ thưởng thức phản ứng của những người xung quanh. Tiểu thiếu niên chớp mắt mấy cái, hết nhìn Mạc Kỳ Phong lại nhìn con ngựa to lớn dí sát mặt về phía mình, sau đó rụt rè đưa tay chạm vào sống mũi của nó. Tùy Phong chút phản ứng, để yên cho tiểu thiếu niên vuốt ve, đôi mắt vằn đỏ tựa máu nay lại đầy thuần phục. Tiểu thiếu niên dần lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đứng dậy, thích thú luồn tay vào lớp bờm đỏ mềm mại, vẻ mặt hồn nhiên như đứa trẻ được quà. “Tiểu mã, chủ nhân ngươi đâu, sao lại chạy loạn như thế?” “Chủ nhân của nó bây giờ chính là ngươi đấy, tiểu huynh đệ!” Mạc Kỳ Phong vội lên tiếng, vẻ mặt vẫn có chút bực bội vì cái gã chẳng hiểu biết gì về ngựa kia, đúng là phí của trời. Tiểu thiếu niên nghe thế liền quay đầu lại, ánh mắt muôn phần ngạc nhiên, chỉ chỉ tay vào mặt mình. “Của… của ta? Làm sao có thể?” “Đây là giống ngựa hắc tử mã nổi tiếng, chỉ chọn chủ chứ phải chủ chọn nó. Ngươi được nó chọn làm chủ rồi, cả đời chỉ trung thành với mình ngươi.” “WOW, lợi hại nha~” Tiểu thiếu niên mừng rỡ kêu lên, quay lại vuốt ve con ngựa cách âu yếm. “Tiểu mã à, ngươi chọn ta làm chủ sao? Được, vậy cứ theo ta, nhất định để ngươi chết đói. Ha ha…” Tùy Phong có vẻ hơi bất mãn vì tiểu thiếu niên cứ điều tiểu mã, hai điều tiểu mã, dậm dậm chân trước vài cái, phun luôn bãi nước bọt đầy mùi vị vào mặt chủ nhân mới cách hề kiêng nể. Đám đông lại phen cười nghiêng ngã nhìn vị tiểu thiếu niên đứng trơ như đá nhìn chớp mắt con ngựa hỗn láo kia, tay chân lúng túng chả biết nên làm gì cho phải. Sau đó, thấy trò vui hết, đám đông cũng dần tản ra, chỉ còn tiểu thiếu niên đứng hóa đá cùng hai vị nam nhân tuấn mỹ mặc trường bào xanh kia. Mạc Kỳ Phong thở dài hơi, rút ra chiếc khăn lụa thượng phẩm, giúi vào tay tiểu thiếu niên ngốc nghếch. “Lau mặt , nó tên là Tùy Phong, ngươi cứ gọi Tiểu Mã nên khiến nó bực đấy!” “Ra thế. Cảm ơn huynh đài!” Mạc Kỳ Phong đứng yên nhìn tiểu thiếu niên lau mặt, có chút ngứa ngáy liền hỏi. “Ta tên là Mạc Văn, đây là sư huynh của ta, Phượng Vũ. Ngươi tên gì? Từ đâu tới? Sao đầu tóc kỳ dị thế kia?” Tiểu thiếu niên lau mặt sạch có hơi lúng túng biết nên trả lại khăn hay giặt sạch rồi trả, thấy Mạc Kỳ Phong có vẻ chán ghét phẩy tay ra hiệu, liền nhanh như chớp nhét khăn vào tay áo, cười cười cúi người hành lễ. “Tiểu đệ là Hồ Hiểu Minh, từ mồ côi, được sư phụ dẫn theo lang thang khắp nơi. Đầu tóc này là do sư phụ cắt, người thích tiểu đệ để tóc dài vì tốn thời gian chăm sóc. Cảm ơn hai vị huynh đài chỉ giáo, ngờ lại có con ngựa tốt thế này, thuận tiện tiểu đệ muốn mua ngựa xa chuyến.” “Ngươi định đâu?” Mạc Phong Kỳ buộc miệng hỏi cách lơ đãng, trong lòng vẫn tiếc hùi hụi con ngựa quý, vốn muốn nán lại nhìn thêm chút. Hồ Hiểu Minh lễ phép đáp: “Sư phụ tiểu đệ vốn là người của tộc Thanh Miêu, có di nguyện được rải tro cốt sa mạc Thanh Miêu nên tiểu đệ đường đến đó.” Lời Hồ Hiểu Minh vừa dứt, Phụng Phi Vũ cùng Mạc Kỳ Phong hẹn mà cùng quay lại nhìn nhau. Chẳng lẽ đây chính là người mà sư phụ nhắc đến. Lại thấy Hồ Hiểu Minh cao gầy, tay chân mảnh khảnh, khuôn mặt thanh tú hiền lành chỉ tiếc chịu vết sẹo xấu xí, hẳn hề thua kém Mạc Kỳ Phong, người thế này có thể giúp ích gì cho chuyến này? Tuy trong lòng có chút nghi vấn nhưng gặp nhau cũng xem như có duyên, chỉ cần cái nhìn thoáng qua, Mạc Kỳ Phong liền hiểu ý, thái độ có chút dịu lại, xởi lởi . - “ trùng hợp, huynh đệ ta cũng đường đến gặp tộc trưởng Thanh Miêu, nếu tiểu đệ ngại, có thể cùng.”
Chương 3 - Hồ Thủy Linh Phía Đông dãy Nam Sơn là biển Đại La Hải, phía Tây chính là sa mạc Thanh Miêu nổi tiếng. Muốn đến biển hay đến sa mạc tất nhiên đều phải vượt qua đỉnh Nam Sơn hùng vĩ. Lúc này, sắc trời tối, bốn bề vẻ u, lại thêm tiếng chim đêm từ xa vọng lại khiến người yếu bóng vía có thể sợ đến chết đứng. Tuy nhiên, dưới chân núi, tiếng vó ngựa nện đều nền đất cứng vang đến, con ngựa lông đen tuyền tuyệt đẹp thong thả tiến vào rừng, lưng là tiểu thiếu niên mặc trang phục màu xám nhạt, tóc cắt ngắn kỳ dị, vẻ mặt nhu hòa bình tĩnh. Hồ Hiểu Minh cũng phải con nít 6 tuổi, ai bảo theo liền theo, hơn nữa nàng vốn quen độc hành từ , đồng hành cùng người khác khiến nàng rất khó chịu. Hồ Hiểu Minh tên là Hồ Thủy Linh, là người xuyên thời mà đến, cách chính xác, nàng là xuyên ngược thời mà quay lại cố hương. Mẹ nàng vốn là con tộc trưởng tộc Thanh Miêu, bị kẻ thù hãm hại đẩy đến thời đại ở Trái đất, cách nào quay về đành chấp nhận làm vợ hai của tộc trưởng tộc Hồ rồi sinh ra cặp song sinh nữ. Tộc Hồ chỉ nổi tiếng giàu có mà còn có tin đồn trưởng tộc biết phép thuật, có thể hô mưa gọi gió. Tộc quy có quy định, phàm là song thai nữ, giữ giết . Đứa bé còn sống trở thành thần hộ mệnh của tộc, cả đời sống trong bóng tối, trở thành sát thủ dưới chỉ huy của tộc trưởng, những thế còn bị bắt uống loại thuốc cực độc khiến cơ thể mất cảm giác đau đớn. Hồ Thủy Linh từ sống xa mẹ, được dạy dỗ như sát thủ, bản thân chút cảm giác đau đớn nên càng lớn lại càng lạnh lùng vô cảm. Mười tuổi nàng xuống tay giết người, phương thức lúc nào nhanh, tuyệt, nên trong giới đặt cho nàng biệt danh là Vô Tình. Cho đến ngày, đứa bé thức tỉnh phần người trong tâm thức của nàng, nàng chợt nhận ra mình chỉ là con búp bê vô cảm, máu lạnh. Nàng cũng có suy nghĩ, có khát vọng sống bình thường, được biết đau đớn, biết , biết khóc, biết cười. Cùng lúc đó, nàng biết được thân phận của mình và gặp hai người trai cùng cha khác mẹ cũng mang mối hận đội trời chung cùng gia tộc họ Hồ. Ba em liên thủ, tay diệt hết hội đồng trưởng lão già cả cổ hủ, lập nên gia tộc Hồ khác có tình người hơn. Nhưng nàng mãi mãi lấy lại được cảm xúc, thêm vào đó mỗi hai tháng nàng phải uống thuốc khống chế độc chất do chính các vị trưởng lão trong tộc đặc chế, nay tộc Hồ diệt vong, mạng nàng cũng tận. Hai người trai tuy mới gặp em chưa lâu nhưng tình cảm sâu đậm, quyết tìm mọi cách cứu mạng nàng, cuối cùng tìm được mẹ nàng bị cha của bọn họ biệt giam đến điên loạn. Cũng may, lúc gặp lại con , thấy đứa con mình mong nhớ suốt 16 năm qua nằm chờ chết, bà liền tỉnh cơn mê, mạch kể hết mọi chuyện về lai lịch của bản thân cũng như cách giải độc cho con . Bà xong, hai mắt nhòa lệ, ôm đứa con gầy yếu xanh xao vào lòng, âu yếm hôn lên khắp mặt con, dặn dò hai đứa con riêng của chồng di nguyện cuối cùng rồi lao mình vào tường tự sát. Trái tim của bà là thuốc giải cho Hồ Thủy Linh, bà mong muốn sau khi qua đời, con được đưa về cố hương, mang tro cốt của mình rải đất của bộ tộc Thanh Miêu, để bà mãi mãi được nằm lại quê hương. Tộc Hồ biết phép thuật phải là lời đồn vô cớ. Chồng bà biết cách đưa bà quay về nhưng vì lòng ích kỷ nên luôn từ chối, nay hai đứa con riêng của chồng kế thừa sức mạnh của cha. hai lời, họ quyết định dùng phép thuật của mình thực di nguyện của bà, đồng thời hy vọng đứa em bất hạnh sau khi hồi cố hương có cuộc sống yên bình, tiêu diêu tự tại. Hồ Thủy Linh cưỡi ngựa đến con suối cho ngựa dừng lại. Nàng nhanh chóng nhảy xuống, thả cương cho Tùy Phong tự do lại, riêng mình trèo lên tảng đá lớn tương đối bằng phẳng gần đó, tùy tiện ngồi xuống, giở lương khô ra chậm rãi hoàn thành bữa tối đạm bạc. Đêm nay trăng, những vì sao như những viên kim cương được nạm lên nền trời nhung đen, lấp lánh thứ ánh sáng dịu dàng ấm áp, Hồ Thủy Linh ngẩng đầu nhìn trời, tay vô tình chạm vào chiếc bình ngọc đeo trước ngực rồi khẽ thở dài tiếng. Nàng đến đây hơn tháng, cũng dần quen với cuộc sống cổ đại, những thế còn rất thưởng thức nơi này, có lẽ cũng vì nửa trong nàng chảy dòng máu của những người nơi đây nên cái gì với nàng cũng thân quen đến lạ. Điều duy nhất nàng tiếc chính là thể nhìn mặt mẹ mình lần cuối. Khi bà được đưa đến, nàng bị độc hành hạ, nửa mê nửa tỉnh, hình ảnh rất mờ nhạt, chỉ có bàn tay dịu dàng của bà là ghi lại chút ấn tượng trong lòng nàng. Hồ Thủy Linh nhớ lại lúc ấy, bất giác đưa tay vuốt ve khuôn mặt mình, lòng thấy đắng ngắt vì bi kịch của số phận. mạng của mẹ đổi lấy mạng của nàng, cuộc sống này nàng phải sống vui vẻ, hạnh phúc thay cho cả phần của mẹ nàng, để bà có thể vì nàng mà mỉm cười nơi chín suối. Hồ Thủy Linh ngồi bất động trong bóng tối, nhập tâm nhớ lại chuyện quá khứ bị tiếng thở phì phì của Tùy Phong làm cho tỉnh. Nàng cúi xuống nhìn con ngựa gặm vạt áo của mình lôi lôi kéo kéo có chút buồn cười. “Chuyện gì?” Tùy Phong ngước mắt nhìn nàng như muốn diễn đạt điều gì đó, mực lôi kéo nàng về phía trước. Hồ Thủy Linh tuy mới làm quen với nó ngày nhưng cũng đủ hiểu con ngựa này có linh tính đến cỡ nào. Nó hành động như vậy ắt là có nguyên do, liền gì thêm, lặng lẽ nhảy khỏi tảng đá theo nó về phía rừng cây. Vào sâu trong rừng cây, nàng gặp được miếu thổ địa bị bỏ hoang, vách tường đổ nát xiêu vẹo, mái ngói thủng lỗ chỗ, tượng thổ địa bong tróc đầy mạng nhện cùng bụi bẩn. Hồ Thủy Linh quét sơ cái tượng, chắp tay rì rầm khấn vái vài câu rồi dắt hẳn Tùy Phong vào bên trong, cột nó vào góc tối, bản thân cũng tự lót cái giường bằng cỏ dại lấy từ ngoài vào. Nàng độc hành quen, từng nhiều lần phải ngủ lại trong rừng thiêng nước độc, nên thao tác nhanh gọn dứt khoát, cũng chẳng cần đốt củi lửa, cứ thế nhắm mắt ngủ. mơ màng tiếng động rất khẽ vang lên khiến nàng ngay lập tức mở mắt. Vẫn tư thế khoanh tay trước ngực, đôi mắt sắc bén của sát thủ máu lạnh chợt lóe, có mùi máu rất thoảng qua khiến bản năng trong nàng như trỗi dậy. Tùy Phong cũng khẽ động đậy nhưng hề phát ra bất kỳ tiếng động nào, đôi tai nhọn như vểnh lên, nghe ngóng. Lại thêm tiếng động khe khẽ khác vang lên, sau đó là tiếng thầm đầy thận trọng rơi vào đôi tai thính như mèo của nàng. “Vương Gia, ngài sao chứ? Phi Hổ dẫn thích khách xa rồi, ngài ráng chút, phía trước hình như có cái miếu hoang.” Tiếng rất khẽ nhưng cũng vô cùng quen thuộc, Hồ Thủy Linh nhíu mày nhớ lại nam tử ôn nhuận như ngọc từng đề nghị nàng cùng lúc trưa. Cũng cần trùng hợp đến thế chứ? Mạc Kỳ Phong đỡ Phụng Phi Vũ tiến về phía miếu hoang, nửa đường cả hai liền dừng lại, dỏng tai nghe ngóng. Có tiếng thở đều đều của ai đó từ trong miếu vang ra, lại còn tiếng ngựa thở phì phì. ràng là có người bên trong, Mạc Kỳ Phong đưa mắt nhìn Phụng Phi Vũ giây lát, lời đỡ ngồi xuống góc cây khuất rồi nhàng bước vào miếu. Bóng tối bên trong dày đặc nhưng Mạc Kỳ Phong võ công cao cường, thị lực cũng khác người, chỉ nhìn thoáng qua suýt cười lăn cười bò. Trong góc miếu, Tùy Phong thảnh thơi đứng gặm chỗ cỏ tươi đặt dưới đất, cái đuôi dài xinh đẹp phe phẩy, cách đó cánh tay chủ nhân của nó nằm ngủ say sưa, chân tay giang ra hết cỡ, tự nhiên như nằm ở nhà, thậm chí còn có dải nước miếng chậm rãi chảy ra từ bên trong miệng. Cảnh tượng chính là thập phần khó coi. Mạc Kỳ Phong cũng buông bỏ cảnh giác, vội quay ra đỡ Phụng Phi Vũ vào trong. Hồ Thủy Linh biết hai người vừa vào cũng có ác ý, cũng chẳng quản họ vào miếu làm gì, cứ thế giữ nguyên tư thế khó nhìn mà ngủ thẳng giấc đến sáng. Hồ Thủy Linh vốn quen dậy sớm, mặt trời còn chưa ló dạng, nàng giật mình tỉnh giấc. Tùy Phong vẫn đứng ở chỗ cũ, thấy chủ dậy liền cúi đầu xuống dụi dụi vào mặt nàng làm nũng. Nàng nhíu mày đẩy cái đầu to lớn kia ra, cái con ngựa này thông minh có thông minh nhưng cũng rất tai quái, thích nhất là trây trét nước miếng lên mặt chủ, nàng cũng chẳng lạ gì. Hồ Thủy Linh ngáp dài cái, lười biếng vươn vai rồi vặn người vài cái cho tỉnh ngủ. Vừa vặn được cái nàng liền tỉnh như sáo. Cách đó vài mét, hai nam nhân kia ngồi cách thong dong, hai ánh mắt đầy ý cười, lạnh nhạt khó tả đều đồng loạt chiếu vào người nàng. Mạc Kỳ Phong cười phì tiếng, cái tư thế giơ tay, người vặn xoắn qua bên, miệng còn ngáp dở của Hồ Hiểu Minh vừa buồn cười vừa có chút gì đó tự nhiên phóng khoáng. ho tiếng, ánh mắt hấp háy. “Hồ tiểu đệ, ngươi ngủ say đến nỗi cả đêm qua sư huynh đệ ta ở đây ngươi cũng biết. Nếu là người xấu, chẳng phải ngươi chết toàn thây rồi sao?” Hồ Thủy Linh sau khi phô diễn động tác khó coi chướng mắt rụt tay về, vờ vuốt vuốt lại đầu tóc rối bù của mình, cười ngốc nghếch chào. “Hai vị đại ca! Ô, huynh bị thương sao?” Nàng tròn mắt chỉ vào vết thương được băng bó cẩn thận vai Phụng Phi Vũ. Tối hôm qua nàng nghe được đoạn đối thoại của hai người, ràng vị Phượng Vũ kia chắc chắn thân phận cao quý vô cùng. Nếu đến danh xưng Vương gia, cả Lạc Thiên quốc này chỉ có người duy nhất, chẳng phải cái vị Định Vương nổi tiếng luôn che nửa mặt thần thần bí bí kia sao? Tự ngẫm lại cũng thấy bản thân mình may mắn vô cùng, biết bao tiểu thư sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được chiêm ngưỡng dung nhan của , riêng nàng còn được sư đệ của mời cùng. Mà muốn mở miệng ra mời nàng, chẳng phải cần đồng ý của vị Định Vương kia sao? Ý nghĩ muốn từ chối cùng cũng vì hai chữ Vương gia bất ngờ nghe được kia mà biến mất chút vết tích. Phụng Phi Vũ kéo áo choàng, che vết thương vai, mày kiếm khẽ nhíu lại có chút khó chịu. Hồ Thủy Linh vừa nhìn biết ngay ưa tiếp xúc người lạ giống y như nàng, cũng chẳng thèm quan tâm thêm, hơi giận dỗi quay , lặng lẽ phủi chỗ cỏ dính quần áo, dọn đồ cách gọn gàng rồi quay sang chấp tay thi lễ với hai nam nhân cao quý kia. “Hai vị đại ca, tiểu đệ xin phép trước!” “Chậm !” Mạc Kỳ Phong lén đánh mắt thể bất bình với Phụng Phi Vũ, rồi quay sang giả lả . “Hồ tiểu đệ, đồng hành cùng với chúng ta . Chúng ta ít nhất cũng có chút võ công, đường hiểm trở lại nhiều đạo tặc, Hồ tiểu đệ mình e là lành ít dữ nhiều.” Hồ Thủy Linh vờ bối rối, vẻ như nửa muốn nửa , lại lén lén đánh mắt nhìn về phía Phụng Phi Vũ đầy ý. Mạc Kỳ Phong nhìn điệu bộ rụt rè lại sợ sệt của tiểu thiếu niên liền hiểu ngay, lên tiếng trấn an. “Sư huynh của ta tính cách hơi ít , vẻ mặt lại có chút dọa người nhưng ra rất tốt tính. Hồ tiểu đệ đừng ngại, chuyện cùng tiểu đệ chung sư huynh ta cũng đồng ý. Có đúng , sư huynh?” Mạc Kỳ Phong quay lại, dùng ánh mắt đầy ý nhìn Phụng Phi Vũ có chút van nài, cầu khẩn khiến tuy hơi khó chịu nhưng vì lời dặn của sư phụ mà hơi gật đầu cái, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài có chút nôn nóng rồi rất nhanh hồi phục lãnh đạm khó hiểu. Hồ Thủy Linh chớp chớp mắt, nửa tin nửa ngờ, sau giây lượng lữ liền nhoẻn miệng cười hồn nhiên. “Vậy tiểu đệ xin làm phiền!”
Chương 4 - Đồng hành Mất hơn ngày, cuối cùng cả ba người cũng vượt qua được đỉnh Nam Sơn. Mặt trời vừa buông xuống, họ cũng vừa tới chân núi. Cả ba quyết định dừng chân nghỉ lại trong cái hang đá , lấy sức để ngày mai bắt đầu vượt qua sa mạc Thanh Miêu, cũng đồng thời chờ hộ vệ Phi Hổ của Phụng Phi Vũ kịp đuổi đến. Phụng Phi Vũ lúc đầu còn ngại Hồ Hiểu Minh vướng chân vướng tay, ngờ tuy gầy yếu nhưng sức khỏe dẻo dai phi thường, trèo đèo lội suối ngày dài nghỉ mà lúc này vẫn rất ung dung, nhịp thở rối loạn cũng hề có. Phụng Phi Vũ dù thân phận cao quý nhưng chinh chiến suốt mấy năm dài nên quen với những điều kiện thiếu thốn, khắc nghiệt. Cả ba cùng chia việc ra làm, dĩ nhiên Mạc Kỳ Phong cũng dám sai khiến cái vị cao quý kia làm chuyện gì nặng nhọc, chỉ viện cớ Phụng Phi Vũ bị thương, tạm thời ngồi lại dọn sạch hang đá trong khi cùng Hồ Hiểu Minh ra ngoài tìm củi đốt và thức ăn. Phụng Phi Vũ dọn sơ chút, nơi này tương đối sạch gọn gàng, vừa đặt mông ngồi xuống thấy Hồ Hiểu Minh quay về, vai là đống cành cây đầy lá. bực dọc lên tiếng. “Cái đống đó làm sao mà nhóm lửa được?” Hồ Hiểu Minh giương đôi mắt màu hổ phách nhìn , thấp thoáng nét cười giễu cợt nhưng rất nhanh quay về nét hồn nhiên, ngây ngốc vốn có. “Phượng đại ca, cái này để trải ngủ, phải để đốt.” Trước con mắt ngạc nhiên của Phụng Phi Vũ, Hồ Hiểu Minh nhanh nhẹn bỏ đám cành lá kia xuống, trải mặt đất thành ba cái ổ nằm, vừa trải vừa bóp nát lớp lá còn tươi xanh kia. Chỉ thoáng chốc, hang đá tràn ngập mùi hương rất kỳ lạ mà Phụng Phi Vũ chưa bao giờ ngửi thấy. Hồ Hiểu Minh nhìn lại nhíu mày khó chịu trong lòng thầm thắc mắc, cái gã vương gia này suốt ngày nhíu mày như thế biết sau này mặt có bị hằn vết nhăn hay . Tuy nhiên, ngoài miệng nàng vẫn vui vẻ cười. “Cây này chỉ có ở chân núi Nam Sơn, nhựa từ lá cây có tác dụng chống các loại côn trùng và cả rắn nữa.” “ sao? Tại sao ta biết?” Hồ Hiểu Minh ngồi quay lưng lại với Phụng Phi Vũ, chỉ tưởng tượng cũng tự biết lại nhíu mày, nàng lén làm mặt xấu cái rồi lên tiếng. “Cái này là do sư phụ dạy đệ. có ai biết đâu.” chính là nàng quá quen lăn lộn ở những vùng có địa hình khắc nghiệt nên kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã của nàng luyện thành tính từ rất lâu rồi. Khi bốn bề đều mảng tối đen, lửa cũng vừa được nhóm lên, Mạc Kỳ Phong bắt được hai con rắn sa mạc khá to, thế là cả ba được bữa thịt rắn nướng ngon miệng. Hồ Hiểu Minh đem về rất nhiều cành lá, nàng liền dùng nửa che ở cửa hang đá vừa để chặn gió đêm từ sa mạc thổi đến vừa chống được các loại côn trùng và rắn xâm nhập. đêm yên bình trôi qua, mặt trời vừa ló dạng, Phi Hổ cũng vừa đuổi đến nơi. “Thiếu gia!” vừa đến liền quỳ xuống thi lễ, Phụng Phi Vũ lãnh đạm hỏi. “Sao rồi?” “ xử lý sạch , thưa thiếu gia.” “Tốt. Lần này là ai?” Phi Hổ nghe chủ nhân hỏi, cơ thể hơi đơ ra giây lát, còn lúng túng biết nên thế nào nghe thấy tiếng thở dài rất đầu, sau đó là giọng sắc lạnh của chủ nhân. “Được rồi, chuẩn bị lên đường thôi!” Sa mạc Thanh Miêu khá rộng lớn, nếu phải người thông thuộc địa hình chỉ có kẻ liều chết mới dám chạy vào đây. Cũng như các sa mạc khác, nhiệt độ buổi sáng và tối cực kỳ chênh lệch, nhưng sa mạc Thanh Miêu có số lượng ốc đảo rất nhiều. Nếu rành địa hình, trung bình ngày đường lại gặp ốc đảo , chuyện thiếu nước hay chỗ dừng chân tạm thời đáng lo ngại. Tùy Phong vốn là ngựa Thanh Miêu, về đây chẳng khác nào cá gặp nước, suốt cả chặng đường liên tiếp dẫn đầu, đến nỗi Hồ Hiểu Minh phải ghìm cương đến rã cả tay mới dập được cơn hưng phấn thái quá của nó. Nàng cũng có nghe Định Vương sở hữu con ngựa Thanh Miêu như nàng, nhưng lần này mang theo ngựa cưng nên trước khi vào sa mạc ghé qua trấn đường đổi sang lạc đà để tiện hoạt động. Cả bọn quấn kín mít từ đầu xuống chân chỉ chừa khoảng ở mắt để nhìn đường. Hồ Hiểu Minh cẩn thận hơn còn mua thêm mấy mảnh tơ lụa phủ ở khoảng hở đó nhằm ngăn bụi cát bay vào mắt. Chuẩn bị xong xuôi cũng gần trưa, đoàn người liền vội vã lên đường. Sa mạc Thanh Miêu rộng lớn vô cùng, cũng may Phụng Phi Vũ mấy lần vào ra gặp bộ tộc Thanh Miêu nên khá thông thuộc đường nước bước. Lũ lạc đà nhanh bằng ngựa, cũng may Phi Hổ chọn những con lạc đà khỏe nhất nên hành trình cũng tương đối thông thuận hơn bình thường. Lại ngày trôi qua, khi bóng tối phủ kín vùng đất cát nóng bỏng cũng là lúc đoàn người thấy ốc đảo trước mặt. Hồ Hiểu Minh tuy mang tiếng là cùng nhưng chuyện cũng chưa quá mười câu, chủ yếu là với Mạc Kỳ Phong, còn cái vị Vương Gia thần bí kia lại hoàn toàn im lặng, Phi Hổ cũng giống tính chủ nhân, miệng ngậm còn chặt hơn vỏ trai. Bản thân nàng cũng tự hiểu những người này mời nàng cùng là có ý gì đó, dù là xấu hay tốt nàng cũng chẳng mấy để tâm, cứ xem như khách qua đường, việc ai nấy lo. Hồ Hiểu Minh cẩn thận quan sát khắp ốc đảo lát, trừ hồ nước ngọt, toàn bộ chỉ là cây cỏ thấp xanh tươi, xa xa là dãy núi đá cao lớn mơ hồ nổi lên giữa bóng đêm dày đặc. Nàng chưa bao giờ đặt chân đến đây, nhưng sau tháng nghe ngóng dò hỏi cũng biết khá nhiều thứ hay ho về sa mạc này. Bộ tộc Thanh Miêu sống ở phía Tây Bắc của sa mạc, rất hạn chế tiếp xúc với người ngoài, nổi tiếng dùng độc và pháp thuật. Ít ai biết được đường đến nơi ở của bộ tộc này, người ta đồn nhau rằng chỉ cần nhìn dãy núi đá khá dài, nhìn xa như con rồng cuộn mình nằm ngủ bộ tộc Thanh Miêu chắc chắn ở gần khu vực đó. Nàng suy tính cẩn thận mới quyết định lên đường, trong đầu thực chất chính là đem mạng ra đánh cuộc, hy vọng vong hồn mẹ nàng có linh thiêng đưa nàng về được cố hương. Hồ Hiểu Minh nhìn dãy núi mờ ảo xa xa, bóng đêm quá dày đặc khiến nàng thấy được hình dạng, nhưng trong lòng lại thầm mong đó chính là dãy núi nàng tìm kiếm. Mạc Kỳ Phong thấy Hồ Hiểu Minh đứng nhìn ngây ngốc phía xa, tay vô thức vuốt ve cái bình ngọc đeo trước ngực nhàng đến gần, đặt tay lên vai nàng, thấp giọng . “Tiểu tử, nhớ sư phụ sao?” “À… vâng, tiểu đệ là nhớ sư phụ.” “Thôi, vào đây , sa mạc này buổi tối an toàn đâu.” Phi Hổ nhóm lửa lên từ lúc nào, lúc này lui cui rải thứ bột gì đó quanh ốc đảo. Hồ Hiểu Minh nhìn thấy liền thắc mắc. “Phi Hổ huynh làm gì vậy?” “Tiểu tử nhà ngươi, nếu với chúng ta có lẽ làm mồi cho sâu sa mạc rồi.” Mạc Kỳ Phong cười khẽ, đập cái lên đầu Hồ Hiểu Minh rồi bước đến ngồi xuống cạnh Phụng Phi Vũ ngồi xếp bằng dưỡng thần cạnh hồ nước. Hồ Hiểu Minh ồ khẽ tiếng trong miệng, cũng đến ngồi gần , trong đầu chợt nhớ đến truyền thuyết về lũ sâu sa mạc hung dữ nổi tiếng ở Thanh Miêu. “Mạc đại ca, sâu Thanh Miêu có sao? phải là truyền thuyết à?” Phụng Phi Vũ nghe câu hỏi của Hồ tiểu tử chợt hé mắt nhìn, ánh mắt đầy vẻ khinh thường. Mạc Kỳ Phong nhìn thấy ánh nhìn đó của hắn khẽ cười, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu chiếu về phía Hồ Hiểu Minh tròn mắt bên cạnh, giấu được chút coi thường. “Ai nó là truyền thuyết. Tiểu tử nhà ngươi, cái gì cũng biết mà lại bướng bỉnh vào đây mình, ngốc thể tả.” Hồ Hiểu Minh bình thản đón nhận câu của Mạc Kỳ Phong, làm vẻ mặt tội nghiệp đáng thương, hai tay lồng vào nhau, xoắn vặn. “Sư phụ cũng bảo tiểu đệ hậu đậu, ngốc nghếch, nhưng di nguyện của sư phụ lại thể làm. Hơn nữa… đệ… là biết các huynh tốt hay xấu, nào dám nhận lời ngay.” “Thế sao lại đổi ý?” Mạc Kỳ Phong bẻ miếng bánh bao đưa cho Hồ Hiểu Minh. “Vì… các huynh vào miếu mà cũng làm hại gì đệ, nên… cũng an tâm.” Nàng vờ lí nhí , tay rụt rè đón lấy miếng bánh bao khô cứng, lòng tự cảm thán cái bản lĩnh diễn vai ngốc của mình tuy mới làm vài lần nhưng tốt lắm. Phi Hổ rải xong chỗ bột, lặng lẽ ngồi xuống gần chỗ lũ lạc đà nghỉ ngơi, tiếng , đem lương khô ra nhắm nhấp. Tùy Phong được cột chung với lũ lạc đà dường như có chút bất mãn. con ngựa cao quý như nó lại đứng chung với lũ lạc đà hôi rình, ngu xuẩn á, có cửa đâu. Nó bực bội dậm dậm hai chân trước xuống nền cát mịn, liên tục giật dây cương dù Phi Hổ mấy lần ghì lại. Hồ Hiểu Minh thấy con ngựa của mình trái tính trái nết lại khó chiều còn hơn cả đại thiếu gia cũng hơi khó chịu, vội chạy đến cầm cương ghì mạnh xuống, sẵn giọng. “Cái con ngựa ngốc này, yên lặng !” Tùy Phong liếc mắt nhìn nàng cách khinh khỉnh, phải trước mặt người khác hay giả ngốc sao, tôi cho giả ngốc giống vào. Nó phì tiếng, lại đem toàn bộ nước miếng quăng vào mặt nàng, nhưng Hồ Hiểu Minh khẽ lách mình cách tránh được chỗ nước tanh rình kia, lừ mắt. “Đồ ngốc…” Còn chưa mắng hết câu lại dính bãi nước miếng thứ hai của Tùy Phong khiến nàng tức đến cứng cả người. Đổi lại là tràng hí dài đầy khoái trá của Tùy Phong cùng tiếng cười vang dội của Mạc Kỳ Phong, cả Phụng Phi Vũ và Phi Hổ cũng là vẻ nhăn nhó, nín cười. Hồ Hiểu Minh lừ mắt liếc con ngựa quái chiêu kia cái, nếu phải ta giả ngốc ngươi tưởng ngươi làm được những trò đó sao, con ngựa chết tiệt. Sa mạc yên tĩnh vì tiếng cười sảng khoái của Mạc Kỳ Phong mà có chút náo động, mà cũng phải là chút, mà chính là cực kỳ náo động. Ốc đảo chợt run chuyển như có động đất, lũ lạc đà hoảng sợ nhỏm dậy muốn bỏ chạy nhưng bị Phi Hổ kéo lại. Mạc Kỳ Phong cùng Phụng Phi Vũ đứng phắt dậy, phóng mắt ra bốn phía đầy cảnh giác, Tùy Phong hoảng sợ nhưng hai tai dựng thẳng đứng nghe ngóng, Hồ Hiểu Minh lui cui rửa mặt cũng ngẩng đầu lên nhìn đông nhìn tây. “Mạc huynh, gì vậy?” Nàng hạ thấp giọng hỏi. Mạc Kỳ Phong vẫn dõi mắt ra bốn phía, đáp khẽ. “Sâu Thanh Miêu.”