1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương gia, bản phi muốn độc sủng - Cây Cỏ Ăn Con Thỏ (update 28) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Vương gia, bản phi muốn độc sủng
      Tác gải: cây cỏ ăn con thỏ

      Thể loại: Xuyên , hài hước oan gia, nhàng.

      Độ dài: đếm...

      Tiến độ: tùy hứng.

      ——♥

      Edit: Angelina Yang
      Giới Thiệu:
      tà mị quyến cuồng, phóng đãng ngỗ ngược, nhưng: hết thảy đều nghe theo nương tử.

      thủ đoạn thiết huyết, chuyện lúc thiên hạ phong vân biến đổi, nhưng: nương tử định đoạt.

      Nàng đánh, hoàn thủ, nàng mắng, vui cười đáp lời, nàng nháo, hết thảy tùy nàng.

      Nàng khóc ———

      giận, ai dám trêu trọc ái phi? Bổn vương giết .

      Mẩu chuyện:

      “Vương gia, hay rồi, Vương phi theo ngườii hầu đánh nhau.”

      “Ai dám động Vương phi, bắt cho ta phế .”

      “Chính là cùng Vương phi đánh Hoàng hậu nương nương —-“

      “Người tơi điểm binh, bổn cương muốn bức vua thoái vị.”

      Vương gia muốn giết cha soán vị?”

      “Soán vị?” Lạnh cười tiêng: “Ngôi vị hoàng đế ai thích, bổn vương muốn bức vua thoái vị khiến phụ hoàng phế hậu, như vậy Vương phi có thể tùy thích đánh, để tránh là cho người ta thành ngỗ nghịch phạm thượng.”

      Nam chủ: Phóng đãng, ngỗ ngược.

      Nữ chủ: Ngang tàn bạo ngược.

      Nhân vật: Phong Nhiễm Mặc, Mục Đồng Đồng.​
      Pecku, rina93linhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phần đệm: Kiệu hoa tới cửa.

      Tháng ba, là mùa tốt nhất trong năm, trải qua thử thách của mùa đông, xuân về đất nước, nơi nơi dạt dào sức sống, đúng là mùa thích hợp để du hồ đạp thanh. Cho nên dù là núi hay là nước, khắp nơi đều là tài tử giai nhân kết bạn thưởng xuân.

      Mà Thái Bình Thành, giống như tên của nó, ca mùa mừng cảnh thái bình, là trong thành trấn phồng hoa nhất của Tây Ngụy, phồn hoa nào nhiệt, náo nhiệt đừng quên Vong Ưu hồ, nhưng mà, trong ngày thường hồ Vong Ưu náo nhiệt nhất, hôm nay lại hơi quạnh quẽ, ngược lại Mục Phủ ven hồ Vong Ưu, ngựa xe như nước người đến người nối liền sứt rất náo nhiệt, chỉ vì nữ nhi Mục gia Mục Đồng Đồng, phải cho tài nhân xưng Nhiễm Mặc

      thân Nhiễm Mặc, lai lịch , về thân thế của , có các tin đồn khác nhau, có kẻ là hoàng tử đương triều, cũng có người là thái tử. Mà những tin đồn này cũng quan trọng, quan trọng là dưới tay trăm bảy mươi hai ngân hàng tư nhân, trải rộng khắp Tây Ngụy, thậm chí kéo dài đến xung quanh lãnh thổ, hiệu buôn danh hiệu kia càng nhiều kể xiết, chớ chi là những bất động sản ruộng đất kia, chỉ sợ ngay cả chính cũng có bao nhiêu.

      Chỉ là người thân thế tưởng như vậy, phú khả địch quốc (giàu có nhất nước), muốn thú nữ nhi Mục gia ngay cả tên còn chưa biết, tuy rằng tin tức này làm rớt tròng mắt mọi người.

      Nhưng cái này ngay cả nhân gia mặt cũng thấy người, đương nhiên bỏ qua cõ hội tốt này, mượn cơ hội này leo lên, xem có thể hay từ đó lao đến chỗ tốt, dù sao, Nhiễm Mặc chính là cự phú Tây Ngụy, tay nhân gia run lên, theo đầu ngón tay phùng lý lậu hạ, đều là tài phú kinh thiên.

      Loại tình huống này, thu lễ thu tới tay vợ chồng mục thị sớm vui mừng. Toàn bộ Mục gia dưới nghênh đón đưa qua vội vàng thành hỗn loạn, trong viện đỏ rực mảnh, cõ hồ ngay cả chỗ đứng chỗ ngồi đều nhanh có.

      Mà hậu viện Mục gia, chính chủ hôn , Mục Đồng Đồng, đại tiểu thư Mục gia, giờ phút này lại uể oải bò ở song cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài vợ chồng mục thị vội vàng từ sau bất đắc sĩ thở dài, thở dài, lại thở dài.

      bên nha hoàn, Tiểu hề chịu nổi, buồn khổ nhìn tiểu thư nhà nàng: “Tiểu thý, người cũng đừng lại thở dài nữa, cái lỗ tai nô tỳ đều nghe ra cai kén.” Từ lúc lão gia cấp tiểu thý quyết định cuộc hôn nhân này, tiểu thư nhà nàng liền bức bộ dáng này, mỗi ngày trừ ăn cơm ngủ ra chính là ghé vào cửa sổ thở dài. Hôm nay đây cũng trăm lẻ ba tiếng thở dài. Tròng mắt vừa chuyển, nhìn Mục Đồng Đồng đề nghị: “Nếu , nô tỳ theo tiểu thư ra ngoài dạo, tản bộ cho khuây khỏa cũng tốt?”

      Miễn cưỡng quay đầu lại liếc mắt cái nhìn Tiểu Hề, Mục Đồng Đồng phát ra trăm lẻ bốn tiếng thở dài, uể oải mở miệng: ” Tiểu Hề, tiểu thư nhà ngưõi ta, cũng thực muốn ra ngoài dạo, tản bộ cho khuây khỏa, chính là ngươi xem xem những người đó, ta muốn là ra ngoài, ngươi nghĩ ta còn có thể sống mà trở về ?”

      Nơi nào ba tầng ra ba tầng người, đem Mục gia vây chật như nêm cối, đều mong đợi ngó nhìn, đợi nàng ra ngoài tự chui đầu vô lưới chứ, nàng tại ra ngoài, nàng suy nghĩ lại chưa đến nước?

      ” Ngạch?” Lăng lăng nhìn Mục Đồng Đồng, Tiểu Hề quay đầu lại xuyên thấu qua cửa sổ mắt nhìn đám người bên ngoài, dã man nhiều người, cái cổ khỏi co rụt lại, quay đầu nhìn về phía Mục Đồng Đồng vô cùng buồn chán, nhãn tình sáng lên: “Tiểu thư, chúng ta có thể phẫn nam trang như mọi khi, từ cửa sau chuồn ra, nô tỳ nghe Ngọc lưu ly phường có hàng mới, đều là đồ vật hiếm có?”

      Ngọc lưu ly phường? hàng mới? Mục Đồng Đồng bĩu môi, vung tay lên: “Hay là thôi , đừng cái gì Ngọc lưu ly phường nữa, Vương chưởng quỹ kia nhìn thấy ta, liền như nhìn thấy quỷ, ta dầu gì cũng là đại hộ khách của , mỗi lần nhìn thấy ta liền chuồn mất, ngươi quá mức biết phận?”

      Nhưng đó cũng là có nguyên nhân là tốt ? Nhìn vẻ mặt lòng căm phẫn điền dong Mục Đồng Đồng, Tiểu hề khóe miệng giật giật, dám mở miệng, chỉ là cặp mắt khỏi liếc về phía cái bình phong ngọc lưu ly trong phòng.

      Nghe bình phong Lưu Ly này là trấn điếm chi bảo ( báo vật bán hàng) của phường Lưu Ly. Chính do nể tiểu thý là đại hộ khách nên Vương chưởng quỹ kia mới nhịn đau đưa ra. Nhưng lần trước lúc Vương chưởng quỹ đến đưa hàng, vừa vào cửa, liền thấy ràng mấy con vịt bắt mắt xuyên qua Bạch Nhý Ngọc của bình phong Lưu Ly bèn ngất ngay tại chỗ. Sau khi tỉnh lại dáng vẻ giống như kẻ chết cha lại gả chồng cho mẹ, đôi tay run đến thể hơn được chỉ thẳng vào mặt tiểu thý mà hồi lâu ra lời. Sau này có lẽ được người làm của phường Lưu Ly đưa về. Từ đó trở , chỉ cần tiểu thý tới cửa phýờng Lưu Ly là Vương chưởng quỹ liền lắc người biến mất, động tác nhanh nhẹn đến mức cũng nghĩ đó là người gần năm mươi tuổi.

      Bĩu môi nhìn phía dưới cười giống đóa hoa, hai tay vợ chồng Mục thị liều mạng nhận lễ vật, Mục Đồng Đồng rốt cục nín được, hỏi ra nghi hoặc trong lòng nhiều ngày nay: “Tiểu Hề, ngươi , ta phải là cha mẹ ta ôm về nuôi dưỡng chứ? Căn bản là là con ruột bọn họ, cho nên bọn họ mới đem ta đẩy vào chỗ chết.”

      Kinh ngạc nhìn Mục Đồng Đồng hồi lâu, khóe miệng Tiểu Hề mới kéo: “Tiểu thý, tại sao như thế? Lão gia phu nhân nghe được thương tâm.” xong liếc trộm ngắm cả phòng là vật trang trí vô giá, nếu phải con ruột, với lão gia phu nhân keo kiệt như thế, như thế nào lại tiếc rất nhiều rất nhiều bạc để tiểu thư tiêu xài?

      “Nếu như là con ruột, ngươi bọn họ thế nào lại cam lòng đem ta gả cho cái Nhiễm gì gì đó, vì tiền đem ta đẩy vào hố lửa?” Mặc dù chính mình cũng biết vợ chồng Mục thị cưng chiều nàng, nhưng Mục Đồng Đồng vẫn là nhịn được nghi ngờ. Liền quang xem nam nhâm có tiền kia, cũng nuốn nghĩ, muốn là tốt, như thế nào lại chẳng biết tại sao xin lấy nàng khi tên đều chưa biết, nàng cũng phải đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

      đến mức chứ?” cẩn thận xem xét mắt Mục Đồng Đồng: “Vì cái gì tiểu thý nghĩ gả cho gia chính là nhảy vào hố lửa a, phải như vậy xong? Lão gia phu nhân đồng ý hôn này, khẳng định cũng là có lý do a?”

      Cái gì đạo lý? Chân mày cau lại, Mục Đồng Đồng liếc mắt cái nhìn Tiểu Hề: “Tiểu Hề, ngươi cũng muốn nghĩ muốn, Nhiễm Mặc kia ra sao, nổi tiếng nhiều năm như vậy, khẳng định niên kỷ rất lớn, nếu như là người tốt sớn cưới vợ sinh con đẻ cái, như thế nào còn có thể luân được đến tiểu thư nhà ngươi? Còn có mấy năm nay ngươi cũng nghe ít sách chuyện xưa của , thủ đoạn độc ác, lãnh khốc tàn nhẫn, những điều này ngươi đều quên?

      “Người chuyện kể?” xác định chợt hạ đôi mắt, Tiểu Hề lui về phía sau từng bước: “Tiểu thư phải , đó là tin đồn thêu dệt thể tin sao?”

      “Tin, cũng phải có ấn tượng mới được.” hừ lạnh tiếng, Mục Đồng Đồng đột nhiên xoay người, ôm đồm ngụ ở tay Tiểu hề: “Mặc kệ như thế nào, dù sao ta gả cho Nhiễm Mặc, Tiểu Hề, chủ tớ lòng, cuối đời hạnh phúc của ta đều phải trông cậy vào ngươi.”

      “Có, có nghiêm trọng như thế ?” Nhìn Mục Đồng Đồng, Tiểu Hề cảm thấy chính mình sắp té xỉu, rất muốn , tiểu thư lời của người, nô tỷ áp lực rất lớn a.

      “Có.”Vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiểu Hề, Mục Đồng Đồng dùng sức gật gật đầu: “Cha mẹ thu Nhiễm Mặc mười vạn hai sính lễ, chắn dựng thẳng trông nom sống chết của ta, ta tại cũng chỉ có thể nhờ vào ngươi, Tiểu Hề, ngươi cũng muốn tiểu thư nhà ngươi gả sau đó bị Nhiễm Mặc kia tra tấn đến chết, đúng ? Cho nên ngươi nhất định cần phải giúp ta.”

      “Ta?” trừng lớn mắt chỉ vào mũi mình, chỉ biết theo tiểu thư mười mấy năm, cũng phải là giả, thông thường tiểu thư ánh mắt, nàng chỉ biết trong lòng nàng suy nghĩ. Nhất là lúc này, càng là dùng ánh mắt đơn thuần vô tội nhìn người, hậu quả lại càng là nghiêm trọng, mà cố tình ở ánh mắt như thế, bất luận cự tuyệt cái gì đều nên lời, cúi đầu nhận mệnh: “Tiểu thư muốn nô tỳ giúp như thế nào?”

      Thấy Tiểu Hề đáp ứng giúp, Mục Đồng Đồng nở nụ cýời, ung sung tự tin vỗ vỗ ngực: “Ba ngày sau kiệu hoa tới cửa. Ta tuyệt đối thể ngồi chờ chết, nhất định phải chạy . Ngươi chỉ cần theo kế hành động, bảo đảm ngu.”

      Sau đó, xác định kiệu hoa tới cửa. Theo kế hoạch từ trước, Tiểu Hề mặc giá y vừa dày vừa nặng này vào, đầu cắm đầy hạt châu ngọc phỉ thúy. Phủ khoăn voan hí thủy uyên ương lên, đoan đoan chính chính ngồi ở trước giường Mục Đồng Đồng.

      Mà Mục Đồng Đồng còn lại là thân trang phục nha hoàn, sợ bị người khác nhận ra, con mắt trát son tạo thành biểu cảm giả tạo khóc sưng mắt, sau đó vừa thấy người cúi đầu giọng khóc nức nở, dù sao hôm nay đều ở bên ngoài náo nhiệt. Thỉnh thoảng vài người tới, cũng cùng các nàng quá quen thuộc. Cũng sợ bị nhận ra.

      Đỉnh khối châu ngọc, cái cổ Tiểu Hề đều nhanh thẳng đứng dậy, len lén xốc khăn voan lên, căng thẳng nhìn Mục Đồng Đồng: “Tiểu thý, như vậy có thể được , vạn nhất đến lúc đó chạy thoát làm sao bây giờ?”

      “Yên tâm, có ta ở đây, có khả năng kia.” Liếc mắt cái nhìn Tiểu hề trấn an, nghe được hồi tiếng bước chân, Mục Đồng Đồng vội vàng đem khăn voan cho Tiểu Hề cái đẹp, vừa văn thu hồi tay, chợt nghe cửa truyền đến thanh Mục phu nhân: “Con a, chuẩn bị tốt chưa?” Bởi vì Mục Đồng Đồng trước đó phân phó, sợ kiệu hoa phía trước thấy vợ chồng Mục thị tâm sinh khỏi thương tâm khổ sở, khóc tìm trang dung, cho nên Mục phu nhân chính là cách cánh cửa hỏi, nhưng chưa đẩy cửa vào.

      Cách cánh cửa, chỉ nghe thanh , Mục Đồng Đồng cũng sợ lộ chân tướng: “Nương, người yên tâm , con đều chuẩn tốt, chỉ là luyến tiếc nương cùng cha.” Dù sao cũng là phụ mẫu nuôi dưỡng nàng vài chục năm, thường ngày đối với nàng cũng tôt, giá vừa , cũng biết lúc nào mới có thể gặp lại. Mục Đồng Đồng cũng nhịn được thương tâm khổ sở.

      Nghe ra Mục Đồng Đồng trong giọng nghẹn ngào, hốc mắt Mục phu nhân cũng có chút ẩm ướt, nhìn cửa phòng đóng chặt, thầm may mắn, may là nha đầu Đồng Đồng kia trước, chỉ là thanh nghe chút, vạn phần muốn, nếu như gặp mặt, chỉ sợ ôm nhau khóc nức nở.

      Hít vào hơi, Mục phu nhân mạnh mẽ kéo ra mạt mỉm cười, đối về cửa phòng dặn dò: “Tiểu hề, sau này tiểu thư bên mình cũng chỉ có mình ngươi, ngươi cần phải chăm sóc tốt tiểu thư, chớ để giống như trước hồ đồ như vậy.”

      “Nô, nô tỳ biết, phu nhân yên tâm, nô tỳ nhất định chăm sóc tốt tiểu thư.” Nhìn chằm chằm khăn voan, Tiểu Hề vừa nghe Mục phu nhân vội vàng mở miệng , bàn tay nắm chặt có thể xiết chết, chỉ sợ phu nhân đẩy cửa vào, vậy nàng cùng tiểu thư đều xong rồi.

      Ngoài cửa Mục phu nhân còn muốn gì, có người đến báo, kiệu hoa tới cửa rồi, bà mối vào phủ, Mục phu nhân vừa nghem vội vàng bỏ đôi chủ tớ mà nghênh đón.
      linhdiep17 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chạy trốn :
      Mục phu nhân lâu sau có người đến gõ cửa. Tiểu hề căng thẳng kéo tay Mục Đồng Đồng, xốc khăn voan lên: “Tiểu thư, như vậy có thể được ?”

      “Yên tâm , ta đều an bài được rồi, ngươi khẩn trương gì.” rồi liếc mắt nhìn Tiểu Hề cái, ra hiệu nàng nhanh buông khăn voan xuống, sau đó mở cửa.

      Bởi vì hiểu toàn bộ lực chú ý đều ở người tân nương tử cho nên ai chú ý tới tiểu nha đầu cúi đầu viền mắt sưng đỏ, hồi bận rộn qua , bà mối vóc người khỏe mạnh khom lưng vác tân nương tử dậy, quát tiểu nha đầu ra khỏi cửa phòng.

      Theo phong tục Tây Ngụy, nữ nhi xuất giá, phụ mẫu là thể tiễn, chính là sợ máu mủ chia lìa mà đau lòng, nhưng mà phong tục này quả thực thuận lợi cho Mục Đồng Đồng nhất. đường cúi đầu, đoàn ngừoi bận rộn cũng có người chú ý tới nàng, cứ như vậy thuận thuận lợi lợi tới cửa đại môn.

      Ngay khi bà mối buông tân nương tử, chuẩn bị trong nháy mắt lên kiệu, Mục Đồng Đồng theo tân nương tử thình lình tay giơ lên, túi bạc vụn cứ như vậy rơi lả tả tại cổng trong đám người chật như nêm cối.

      “Bạc, bạc.” Chung quanh tụ tập nhiều ăn mày, thấy bạc trằng lóa này, nhất thời điên giống nhau lúc này chen chúc qua đây.

      Mà những người đến nhặt bạc càng chấp nhận đau đớn, xoay người lại vội vã nhặt, như vậy khom lưng, chen đoạt, tình cảnh nhất thời hỗn loạn, dần dần hướng đến xu thế phát triển thể kiểm xoát.

      Đám đội ngũ đón dâu hùng dũng cũng phát tình hình này, nhưng đều tưởng nhà mẹ đẻ tân nương tử thưởng cho đám người xem náo nhiệt, tuy rằng nhà người bình thường đều là vứt tiền đồng, thế nhưng người tân nương tử phải gả này phải người thường, tự nhiên là thể cùng người thường giống nhau. Cho nên cũng thèm để ý.

      Nhân tiện trong mảnh hỗn loạn này, Mục Đồng Đồng đột nhiên lo lắng Tiểu Hề ngốc, đồng nhất khom lưng xâm nhập đoàn ngừoi, đối về bà mối kinh hô lên tiếng làm mặt quỷ, sau đó điểm xuyến bánh pháo chuẩn bị trước đó, liều mạng hướng phía đám người ném .

      Vốn cũng muốn nhanh khống chế ngừng hỗn loạn, tiến trình thử bánh pháo, rốt cục khống chế được.

      Mục Đồng Đồng bên lôi kéo Tiểu Hề ra bên ngoài đám người chạy, bên ngừng ném ra bạc vụn, gây ra càng nhiều hỗn loạn, chờ người rước dâu bên kia phát tình hình đúng, lúc chạy tới đuổi, Mục Đồng Đồng cùng tiểu Hề có trong đám người.

      Mà người ngừng chen chúc, gắt gao chặn đường bọn họ. Chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn hai bóng dáng kia càng ngày càng xa.

      Bài trừ đám người, Mục Đồng Đồng vội vàng xé giá y hoa mỹ nặng nề người Tiểu Hề xuống, sau đó đem nàng đầu đầy châu ngọc cẩn thận lấy xuống, nhất xuy cửa trạm canh gác, hai con tuấn mã từ góc hẻo lánh chạy , hai người liếc mắt nhìn, đồng thời nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, hướng phía phương hẻolánh mênh mông .

      Thừa dịp tin tức còn chưa truyền ra, hai người đường phi nước đại chạy ra khỏi Thái Bình thành. Trải qua phen bàn bạc thấu đáo, nắm chắc manh mối cơ bản nơi nguy hiểm nhất an toàn nhất, hai người đường phi nước đại, bất quá điều phải trở về bình định, mà là hướng phía địa bàn Nhiễm Mặc Gia Nguyên thành mà .

      Ngày đầu tiên, bởi vì sợ nhân hòa Nhiễm Mặc người Mục gia đuổi theo. đường phi nước đại, ngoại trừ ăn cơm ra, ngay cả nghỉ ngơi chút cũng dám.

      Ngày thứ hai, bởi vì chạy ngày dai, cũng có thấy có người đuổi theo, hơn nữa, chưa từng có xa nhà nên người đối với cự ly có khái niệm, tự cho là đường ngày đêm, chạy ra xa rồi, an toàn, mới trầm tĩnh lại.

      Vậy thả lỏng chút, lập tức bị nơi phồn hoa bên ngoài hấp dẫn, là Tê Phượng thành Tây Ngụy gần với hai thành Gia Nguyên và Thái Bình, sở dĩ thấy phố xá phồn hoa rực rỡ muôn màu tiểu ngoạn ý, bản tính phung phí của Mục Đồng Đồng hoàn toàn khơi dậy.

      Chạy trốn 2

      May mà hai người còn nhớ là mình bỏ trốn, bỏ qua nhà trọ xa hoa thoải mái, tìm tạm tiểu điếm để nghỉ ngơi. Sau đó thay bộ quần áo đơn giản, cũng chú ý trước đường ngày mệt nhọc ngủ nghỉ, hai chủ tớ đến khách điếm ở đường cái.

      Hoàn toàn khác với Thái Bình thành phồn hoa, nhưng trong Tê Phượng thành lại có rất nhiều đồ vật mới lạ mà hai người chưa từng gặp qua, cho nên dọc đường tiếp, thời điểm khi hai người trở lại khách điếm, trong tay bê đống lớn gì đó.

      Sau khi điên cuồng mua sắm trận như vậy, vấn đề cũng tới rồi, nhìn thấy đồ vật rực rỡ trước mặt, quay qua nhìn Tiểu Hề mặt cau mày có, Mục Đồng Đồng áy náy mở miệng: “Cái kia Tiểu Hề a, đều do chúng ta hiểu đời sâu, chưa trải qua mê hoặc của you trong thế gian phồn hoa, biết phải tít kiệm, ngươi trách ta chứ?”

      Xem xét mắt vẻ mặt Mục Đồng Đồng vô cùng hối hận, Tiểu Hề còn có thể cái gì, ban đầu, các nàng chuẩn bị ít bạc, chậm rãi tiêu, cũng đủ cho chủ tớ các nàng sống mười năm lo nghĩ, nhưng tiểu thư đầu tiên là ngày đó khi vứt tung bạc rất kích động, nghĩ qua là, bạc vụn bên người đều ném ra ngoài. Được rồi, có bạc vụn, còn có ngân phiều, tạm thời cũng có thể sống qua nhiều năm.

      Nhưng hôm nay, vừa nhìn đến những đồ vật cổ quái hiếm lạ này, nàng khuyên như thế nào cũng nghe, vẫn cứ mua đống lớn thể ăn, thể uống như vậy, còn chiếm nơi gì đó. Bạc trong bao bỗng chốc hơn phân nửa.

      Nhưng mà hơn ngàn lượng bạc kia a~, cũng đủ gia đình bình thường bậc trung sống cả đời.

      Tự biết đuối lý, sờ sờ cái mũi, Mục Đồng Đồng đem toàn bộ ngân phiếu cùng bạc vụ người lấy ra đặt đến trước mặt Tiểu Hề, sau đại khái quên , còn có năm trăm lượng bạc, khẳng định là tồn tại được bao lâu.

      Tiểu Hề cúi đầu nhìn nhìn khỏi thở dài, mâu quang(con ngươi) Mục Đồng Đồng chợt lóe lên, vẫn còn ý tưởng, tuy rằng ý tưởng này quá chân chính, nhưng mà cũng vì hảo Tiểu Hề, thở sâu: ” Cái kia Tiểu Hề a, chuyện tới bây giờ, lại hối hận cũng vô dụng, tại chúng ta chỉ có thể mặt khác còn có biện pháp.”

      “Tiểu thư có biện pháp gì?” Hơi hơi kinh ngạc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mục Đồng Đồng, mặc dù trong lòng hề có dự cảm tốt, nhưng nàng là chút biện pháp cũng có, dùng sức gật đầu cái: “Tiểu thư phân phó như thế nào, Tiểu Hề liền làm như thế. Nô tỳ hết thảy đều nghe tiểu thư.

      “Đây chính là ngươi .” Nhìn Tiểu hề cái sâu, Mục Đồng Đồng hết sức bất đắc dĩ cúi đầu: “Trước mắt chúng ta duy nhất có thể làm chính là tăng thu giảm chi, thế nhưng trước mắt là chạy trốn, khai nguyên khẳng định là thể, cũng chỉ có thể tiết kiệm.”

      xong đem ngân phía trước mặt lấy ra mệnh giá lớn nhất, đưa tới trước mặt Tiểu hề: “Đây là ngân phiếu trăm hai, ngươi trước cầm, sáng mai mướn chiếc xe ngựa trở về .”

      “Cái gì? Nô tỳ quay về.” Vừa nghe Mục Đồng Đồng lại muốn cho nàng trở về, Tiểu Hề liền nhảy dựng lên quả quyết bác bỏ, nghĩ tới tiểu thư suy nghĩ nửa ngày lại có thể là chủ ý này, muốn nàng vứt tiểu thư mình, đó là tuyệt đối có khả năng.

      Hơn nữa người tiểu thư cũng còn bao nhiêu tiền, dựa vào tính khí của nàng, có chính mình ở bên cạnh trói buộc, phỏng chừng đến thời gian nén nhang, liền tiêu xài hết, đến lúc đó có thể làm cái gì bây giờ a? Huống chi, lão gia phu nhân biết nàng bỏ lại tiểu thư mình, khẳng định đánh chết nàng.

      “Ngươi nhất định phải trở về.” Nhìn Tiểu Hề thể nghi ngờ, Mục Đồng Đồng hơi mím môi: “Ta muốn ngươi trở về, là có mục đích, thứ nhất giúp ta thăm dò động tĩnh bên Nhiễm Mặc kia, thứ hai thuận tiện, đem thả vài thứ cho ta đổi thành tiền, nghĩ biện pháp cho ta làm ra.”
      linhdiep17 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chạy trốn 3

      Xem chủ ý Mục Đồng Đồng quyết định, Tiểu Hề biết bản thân là nhiều lời vô ích, cúi đầu tha: “Nhưng mà, tiểu thư… nô tỳ lo lắng cho người a.”

      “Nha đầu ngốc.” Cười xoa tóc Tiểu Hề, Mục Đồng Đồng giơ giơ ngón tay trắng nõn mềm lên: “Ngươi quên, tiểu thư nhà ngươi chính là có tuyệt sống. Nhưng mà ngươi ở lại ta phát huy được.”

      Theo cái tuyệt sống kia mang theo, trình độ phải cao bình thường, có tiền tìm, tùy tiện thuận thuận lợi, tóm lại đến mức chết đói đầu đường.

      Theo Mục Đồng Đồng lâu như vậy, tự nhiên biết nàng diệu thủ tuyệt sống vô ích, bản thân theo bên người tiểu thư, thời điểm thiểu thư trộm đồ vật này nọ, vạn nhất nhỡ bị lộ, chính mình cũng chỉ có thể liên lụy tiểu thư.

      Mặc dù có đống lý do ngờ , nhưng tiểu thư tổng hội nghĩ ra càng nhiều lý do làm cho nàng trở về. Nhìn chủ ý tiểu thư định, nàng là vô lực thay đổi, đành phải hầu hạ tiểu thư rửa mặt ngủ. Tiện thể dọn dẹp chút nhiều ra tới tặng quà, sáng sớm hôm sau ngoan ngoãn lên đường.

      Đưa tiễn Tiểu Hề, Mục Đồng Đồng tự mình dắt ngựa đường cái, chậm rãi hướng phía Gia Nguyên thành tới, mười mấy năm chủ tớ hai người như hình với bóng, mai kia xa nhau, sầu não đó là gạt người, xung quanh vẫn cứ náo nhiệt như trước, nhưng lại chút thích thú.

      Thời điểm Mục Đồng Đồng lúc sầu não nổi khổ, bên hông khẽ động, cúi đầu mắt xem xét hầu bao cách xa nàng, liền hất mày, làm bộ như biết, nhưng trở tay vỗ vỗ bên người con ngựa. Đẩy nó tới trước ben, khóe miệng gợi lên nụ cười mỏng ranh ma, khinh thường, lại có thể dám trộm trước mặt nàng, biết nàng là thần trộm môn đệ tam thập nhất truyền nhân sao?

      Chậm rãi xoay người, bình tĩnh đuổi theo cái người nam tử kia cùng nàng gặp thoáng qua, dọc theo đường nhìn liên tiếp đắc thủ, khỏi thầm thởi dài, mánh khóe vụng về như vậy lại có thể chưa từng bị phát , người triều đại này, tính cảnh giác làm sao thấp như vậy a, nàng ta sắp nhìn được.

      Đôi mắt híp lại lên ánh sáng lấp lánh, nhàng chà xát những ngón tay trắng nõn mềm mại, tại nơi nam tử thành công gỡ bao tiền bạc trắng xuống, bước nhanh tiến lên, khóe miệng gợi lên nụ cười tươi đẹp hướng phía tên trộm kia đón qua, đem cùng dời thân mà qua, sau đó xoay người, nhằm vào tên trộm sở giác đắc ý giống trong tay đủ loại túi tiền, tại nơi khi sắc mặt tên trộm đại biến, tùy tiện cười, sau đó thổi thanh to tiếng cửa trạm canh gác, vẫy con ngựa, xoay người nhanh nhẹn lên ngựa, hướng phía tên trộm trợn mắt há hốc mồm làm mặt quỷ, sau đó cười thoải mái nghênh ngang mà .

      Bóng dáng biến mất ở đầu phố, lầu trà ven đường trong căn phòng trang nhã nam tử dựa vào cửa sổ thu lại ánh mắt cười, ánh mắt hơi hơi buông xuống, nhìn nghiềm ngẫm những ngón tay bạch hi thon dài của mình, trong mắt lên mạt suy nghĩ. Hắc y nhân bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của chủ tử nhà mình, mâu quang hơi hơi lên, tiến lên từng bước: “Chủ tử, có cần điều tra nương kia ——“

      cần.” Phất tay ngắt lời hắc y nhân, mâu quang nam tử liễm diễm vừa chuyển, đường cong duy dáng môi đỏ mọng gợi lên nụ cười thản nhiên: “Trước theo.”

      Tiếng nam tử vừa dứt, cũng thấy động tác hắc y nhân, cũng chỉ thấy bóng đen ở cửa sổ chợt lóe, rồi trở lại bình thường, trong căn phòng ở trà lâu cũng chỉ còn lại nam tử phong hoa tuyệt đại gần cửa sổ mỉm cười mà đứng.

      Mà Mục Đồng Đồng ở Tê Phượng thành, ngồi lưng ngựa chậm rãi tiêu sái, giơ lên đủ loại bao tiền, ngửa đầu hí mắt lắc đầu than : “ đám nghèo nàn, túi tiền nhiều như vậy, cộng ra cũng ít nhất mấy trăm lượng bạc, là uổng phí phí phạm túi tiền đẹp đẽ như vậy.”

      xong bĩu môi cái, sờ sờ cái bụng trống trơn, đá xuống bụng ngựa, tốc độ nhanh hơn, hảo đưa kẻ hèn này đến thành trấn ăn cơm trưa.



      Tiểu Tướng công 1
      Buổi sáng sầu não ly biệt, cũng chưa ăn cái gì, lúc này Mục Đồng Đồng sớm trước ngực đói dán phía sau lưng, mười mấy năm cuộc sống cẩm y ngọc thực, chỗ nào chịu đựng qua tư vị đói bụng?
      Mục Đồng Đồng đói điên rồi buồn bực muốn giết người, chỉ là ngừng vung roi ngựa, tập trung tinh thần thầm nghĩ chạy nhanh tìm chỗ ăn cái gì.
      vất vả thấy cái trấn , vừa muốn tìm chỗ ngồi xuống lấp đầy bụng, lại bị người ngăn cản lối , hí mắt đợi thiếu niên gầy yếu quần áo tả tơi ngăn cản lối , Mục Đồng Đồng nhịn cảm xúc muốn giết người xuống: “Tránh ra.”
      Ngữ khí Mục Đồng Đồng ràng tốt, thiếu niên ngăn ở trước ngựa kia run run, ngẩng đầu vẻ mặt ai khẩn (bi thương thành khẩn) mở miệng: “Ta sắp bị bọn họ đánh chết.”
      “Ngươi bị đánh chết, liên quan gì đến ta” Trừng mắt trước vẻ mặt bẩn ô lại có đôi mắt thiếu niên mắt to đen láy, Mục Đồng Đồng chịu nổi trở mình xem thường, nương bọn ta còn nhanh chết đói đây?
      Tiếng Mục Đồng Đồng lạnh lùng tàn nhẫn làm cho thân thể thiếu niên run nhè , nhưng như cũ ngăn cản lối chịu tránh ra, nháy đôi mắt trong veo vô tội, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn kiên nhẫn kia: “Ngươi nếu như cứu ta. Ta liền bị đánh chết.”
      Hơi hơi bĩu môi, Mục Đồng Đồng kiên nhẫn nhìn trước mắt vướng víu tới phiền phức, cứu người, đó là võ công cái thế các đại hiệp chuyện nhân, nàng tiểu nương, tay trói gà chặt, có thể chăm sóc tốt bản thân sai lầm rồi.
      lại lần nữa, nhường đường.” Trầm hạ đôi mắt, Mục Đồng Đồng hé miệng chờ thiếu niên kia. Bụng xì xào tiếng kêu, lãng phí hết chút cuối cùng tính nhẫn nại của nàng, nếu như tên này cho nhường đường, nàng khó bảo toàn roi trong tay hạ xuống, làm cho vết thương cũ chưa lành thêm vết thương mới
      Cố chấp nhìn Mục Đồng Đồng, khóe mắt dư quang ngắm đến nàng tay bẽ trắng nõn ngừng vuốt ve roi ngựa, hô hấp nhất thời căng thẳng, vừa định cái gì, nhưng nghe được phía sau truyền đến hồi tiếng kêu la ồn ào, nhất thời hoảng sợ xoay người, lúc nhìn thấy đám kia tay cầm gậy gộc, sau kêu gào hướng tráng hán bên này, thân thể bắt đầu đè nén ngừng phát run.
      Nhíu mày ngắm mắt thiếu niên này, nhìn đám tráng hán hung thần ác sát kia, Mục Đồng Đồng vội vàng quay đầu ngựa lại vọt đến bên, chính mình ngang qua, theo thiếu niên có nửa quan hệ, muốn bị đánh, nhưng đừng tiện thể bản thân.
      Tình cảnh trước mắt này chốc là qua được, vẫn là đường vòng nhanh chóng tìm chỗ ăn cơm là đứng đắn.
      Đá bụng ngựa, liền xoay người rời , nhưng mới vừa quay người lại, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng vô cùng đau đớn.
      Theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy mấy người tráng hán kia đem thiếu niên gầy yếu kia đè mặt đất, gậy gộc trong tay như mưa hạ xuống người thiếu niên kia, mà thiếu niên kia nguyên bản mặt bẩn như vậy, giờ phút này lại nhiễm đầy vết máu.
      phải nàng có thể quản được việc vớ vẩn này, đành chịu thở dài, vừa muốn xoay người, nhưng đối diện ánh mắt đen bất khuất xấu hổ và giận dữ, hơi hơi sửng sốt, tay lôi kéo dây cương làm thế nào khiến có lực. “Vì sao đánh ?”
      Tiếng vừa dứt, Mục Đồng Đồng mới phản ứng trở lại, nhất thời ảo não nhíu mày, chính mình đối về nhìn thấy ánh mắt kinh hỉ của thiếu niên, hiểu có chút chột dạ. “Làm sao, muốn gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ?”
      Đột nhiên nghe được thanh tiểu nương, đám tráng hán kia nhất thời ở tay, tràn đầy tính vị hướng Mục Đồng Đồng vây quanh lại.
      Hai bên nhìn thấy, Mục Đồng Đồng chính là lẻ loi mình, tráng hán kia trong mắt lên quang mang hèn mọn, cười ra nước miếng tiến lên từng bước: “Đây là tiểu tướng công chúng tôi, như thế nào, nương nhìn trúng?”
      linhdiep17 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tiểu tướng công 2

      Tiểu tướng công? Mục Đồng Đồng sửng sốt, còn tưởng rằng thiếu niên này đắc tội người nào? nhưng nguyên lai là tiểu quan chạy trốn, khó trách những người hỗn tạp kia đều chỉ hướng người mà đánh, nhưng chưa thương đến khuôn mặt , mày hạ xuống, theo từ bên hông lấy ra ngân phiếu: “Các ngươi dù cho đánh chết cũng khuất phục, bằng bán cho ta.”

      Nhìn thấy ngân phiếu trong tay Mục Đồng Đồng, mấy người tráng hán kia nhãn tình sáng lên, tiếp nhận ngân phiếu, mắt nhìn con số phía , ánh mắt thay đổi rất nhanh, cuối cùng tầm mắt dừng ở người Mục Đồng Đồng: “Tướng công này có người định ra rồi, người ta ra giá có thể sánh bằng của ngươi cao a.”

      Sống hai cuộc đời, còn có thể nhìn ra bọn họ muốn ra chủ ý gì, Mục Đồng Đồng cười lạnh tiếng, quay đầu quét mắt cái ánh mắt hàm chờ đợi của thiếu niên kia, chẳng muốn nhiều lời cùng những người đó, chính là đối với thiên niên kia vươn tay: “Theo ta .”

      Nhìn thấy thái độ Mục Đồng Đồng đột nhiên chuyển biến, nghe thanh ôn nhu của nàng, con ngươi thiếu niên rất nhanh lên mạt tia sáng, mỉm cười, chìa tay bắt lấy tay Mục Đồng Đồng, mượn lực xoay người, liền vững vàng ngồi lưng ngựa, còn nhân tiện đá cái vào bụng ngựa, con ngựa liền phóng nhanh như tên ra ngoài.

      Liếc mắt hí mắt nhìn thiếu niên phía sau, Mục Đồng Đồng có loại cảm giác bị lừa, chỉ bằng thiếu niên dáng người tiêu sái mượn lực lên ngựa, tuyệt đối là có võ công, có võ công, còn có thể đánh hoàn thủ?

      Hơi hơi mím môi, từ trong tay thiếu niên đoạt cương ngựa, lúc qua tiệm thuốc bắc, ghìm cương trụ ngựa, khủy tay cong lại, hướng ngực thiếu niên đánh tới.

      ngờ bị Mục Đồng Đồng đánh lén, thiếu niên kia bị đau, cái xong, từ ngựa ngã nhà xuống dưới, nháy ánh mắt ủy khuất nhìn Mục Đồng Đồng, im lặng lên án ác tính của nàng.

      Trừng mắt khinh thường nhìn mắt thiếu niên còn diễn trò, Mục Đồng Đồng từ bên hông tùy ý xé túi tiền đưa cho : “Ta mặc kệ ngươi có mục đích gì, tốt nhất cách xa ta ra. Ngươi còn dám theo ta, cũng đừng trách ta khách khí.” xong hướng phía thiếu niên uy hiếp huy huy nắm đấm, sau đó quay đầu ngựa lại, tìm ăn, an ủi ngũ tạng miếu, nàng muốn nổi điên.

      vất vả mới tìm được quán rượu, khi đồ ăn mang đến, Mục Đồng Đồng ngay cả khí lực cầm đũa cũng có, để ý tới miệng lưỡi xoi mói, trận cuồng tảo tiêu diệt hết.

      Ăn uống no nê, ra khỏi quán rượu, tìm gian khách điếm, ngâm nước nóng thư thư phục phục tắm. Dự định hôm nay ngay ở nơi này qua đêm. Vừa hỏi qua tiểu nhị, từ nơi này đến Gia Nguyên thành cũng mất ngày đường. cần nóng vội lên đường.

      Màn đêm buông xuống, Mục Đồng Đồng ở cửa sổ khách điếm nhìn xuống chợ đêm náo nhiệt, hất lông mày, hôm nay cứu thiếu niên kia, bạc trong tay cũng dùng hết rồi, nhiều người như vậy, đúng lúc gom góp lộ phí ngày mai.

      Nhưng Mục Đồng Đồng nghĩ tới mới vừa ra khỏi cánh cửa, liền nhìn thất thiếu niên bạch y vẻ mặt vẻ mặt thẹn thùng đứng ở cuối hành lang nhìn nàng, nhíu mày buồn bực, xoay người xuống lầu, chuẩn bị ăn trước cơm tối, sau đó khởi công.

      Nhưng Mục Đồng Đồng mới vừa xuống lầu, đôi mắt thiếu niên kia theo xuống, nhíu mày quay đầu lại, thiếu niên kia liền cúi đầu nhìn mũi chân, nhưng chờ Mục Đồng Đồng lại vừa động, thiếu niên kia liền lại cùng theo. Tìm chỗ mới vừa ngồi xuống, thiếu niên kia liền đứng ở trước mặt nàng, vẻ mặt chờ mong đôi mắt trông mong nhìn nàng, bộ dáng muốn ngồi lại dám ngồi

      “Ngồi.” Hất mi liếc mắt cái nhìn thiếu niên kia, Mục Đồng Đồng chỉ vị trí đối diện, chờ thiếu niên kia ngồi xong, mới hai tay ôm ngực thân thể hướng phía sau dựa vào: “ , ngươi là ai? theo ta có ý đồ gì?”
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :