1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (189/225c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]

      Văn Án
      Edit: Ngữ Mặc
      Beta: Quảng Hằng


      Thủy Lung - người mang theo tài nghệ đầy mình, dũng mãnh phúc hắc, là hải tặc thần thoại của thế kỉ 21 – biệt danh ‘Long Vương’.

      lần ngoài ý muốn nàng xuyên qua thành Bạch Thủy Lung, trở thành trưởng nữ của Bạch gia ở vương triều Đại Lý, làm người hung ác, gàn dở lấy giết chóc tàn sát làm niềm vui bị người đời chỉ trích.

      Nàng vì muốn giành được tình của Vũ Vương, mình dấn thân vào nguy hiểm, nào biết lại bị người và người thân liên hợp lại hãm hại, võ công bị phế mất, người mình lại bị muội muội cướp . Bản thân lại bị gả cho ‘Lão’ vương gia si ngốc, hơn nữa còn bị hạ độc mất mạng.

      Khi nàng biến thành ‘nàng’...

      Võ công có? sao! Sau lưng có sư phụ thần bí chỉ dạy.

      Người bị đoạt? sao hết! Nam nhân cặn bã tặng ta cũng cần.

      Còn về chuyện gả cho ‘Lão’ vương gia si ngốc?

      Người nào đó chỉ than thở: Người đời đều có mắt như mù sao?!

      Cái quái gì gọi là luyện võ thành si? Tâm trí được bình thường? Mắt mờ, diện mạo khó ưa...

      Nàng nhận biết vì này tướng mạo như tiên lại giống tinh, võ công bí hiểm cao thâm khó lường, thế lực ngầm như cái rá vo gạo (1), chuyện lớn chuyện đều có thể bày mưu nghĩ kế, chỉ duy nhất về phương diện tình cảm là vô cùng thuần khiết khiến người ta xấu hổ.... Vị vương gia này....chẳng lẽ là giả?

      Thời thế loạn lạc, khi bí mật người nàng từng lớp bị cởi bỏ, hé lộ ra dung nhan tuyệt sắc khuynh quốc, bức họa vật tổ (2) phía sau lưng che giấu bí mật kinh người. Thân thế đời này của nàng đơn giản, rước lấy kinh sợ và ao ước của toàn thể nữ tử trong thiên hạ, nam tử tranh nhau cướp đoạt. Sài lang hổ báo đều rục rịch đều muốn đem nàng nhét vào trong lòng ôm ấp, mặc sức ‘ thương’.

      Duy nhất chỉ có người, đối xử với nàng hề thay đổi.

      Vì nàng khuynh tẫn thiên hạ, phụ tẫn thương sinh, cũng hối tiếc.

      (Những ai quen thuộc Thủy Thủy đều biết bài văn này nhất định là chọi , hơn nữa sạch song cường, bà con đừng quên cung cấp nước ủng hộ, thu gom số điểm, cám ơn mọi người, moaz moazz ╭(╯3╰)╮)

      (PS: tên truyện ‘dưỡng thành’ nhưng phải nuôi từ đến lớn, mà là do ảnh hưởng của quá trình dạy dỗ.)

      Tác giả:

      - Tên truyện ‘dưỡng thành’ nhưng phải nuôi từ đến lớn, cũng phải tỷ đệ luyến, mọi người cần hiểu lầm.

      - Truyện ngôn tình xuyên , nữ cường, nam cường.

      - Manh trích tiên, manh trung khuyển, manh ngốc, manh phúc hắc, manh loli chính thái, các loại manh!

      - Tin tưởng Thủy, Thủy tuyệt đối là mẹ ruột, tuyệt ngược manh vật! Muốn sủng! Tối thượng sủng nịch!
      Last edited by a moderator: 17/2/15
      Bối Nhi, Alice Nguyenlan đỗ thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1: Nhà họ Bạch có con
      Edit: Ngữ Mặc
      Beta: Quảng Hằng

      Đại Lý quốc, Vĩnh Hòa năm hai trăm mười ba.

      Kỳ Dương thành là hoàng thành của Đại Lý quốc, xưa nay quốc thái dân an, phồn hoa giàu có, ngôi lầu các cổ xưa đặc biệt tao nhã, người đến người trong tiếng mời rao của các chủ quầy sạp hai bên đường.

      Lúc này, trận tiếng vó ngựa dồn dập từ xa xa truyền đến càng ngày càng gần. Trong hoàn cảnh hỗn loạn đó, giọng bén nhọn, tàn nhẫn quát lớn: “Tránh ra! Tất cả chướng ngại cản đường đừng trách bổn tiểu thư khách khí!”

      Dân chúng ở ngã tư đường nghe thấy thanh quen thuộc của này, còn chưa thấy bóng dáng người ngựa nhanh chóng tránh ra. gương mặt họ chứa đựng chán ghét, căm giận còn có sợ sệt.

      Chỉ thấy trong nháy mắt đường phố xuất mặc hồng sam cưỡi tuấn mã đỏ au chạy nhanh qua.

      này đầu tóc đen tán loạn, dung nhan bình thường, khiến người ta cảm thấy có chút được sinh động, chỉ có đôi mắt đen bóng bức người chớp động ngoan tàn khốc, khiến cho người ta nhìn thấy mà phát hoảng. người nàng mặc bộ y phục hồng sam, vạt áo bị rách cùng vết máu thoạt nhìn dơ bẩn khiếp người, làm cho dân chúng ngã tư đường khỏi thầm đoán: Vị đại tiểu thư này chẳng lẽ lại vừa giết người?

      Nghĩ đến đây, bọn họ vừa kinh vừa sợ, trong lòng liên tục chửi mắng cỡi ngựa chạy cực nhanh vừa chạy ngang qua, hận thể khiến cho nàng ta chết sớm siêu sinh sớm.

      Đợi cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt nhóm dân chúng mới dám thở hắt ra hơi. người to lớn mạnh khỏe hướng mới vừa cỡi ngựa chạy qua phun ngụm nước bọt, lành giọng nguyền rủa: “Kẻ ác như vậy, sao ông trời sớm kết thúc tính mệnh của nàng ta chút , để tránh cho nàng ta tiếp tục gây hại cho bá tánh trăm họ.”

      Bên cạnh có người khuyên nhủ: “ giọng chút, dù sao nàng ta cũng là đại tiểu thư của Bạch gia, nếu như để người khác nghe thấy truyền vào tai của nàng ấy. Lưu ca, huynh chết chắc!”

      Lưu ca nghe xong, mặt chợt lóe qua tia kinh sợ, vẻ mặt xám ngắt dám tiếp.

      Phía nam Kỳ Dương thành, phủ đại tướng quân.

      Bạch Thủy Lung cỡi ngựa vừa đến trước cửa lớn sơn đỏ, vừa mới xoay người xuống ngựa liền phun ra ngụm máu, làm cho thủ vệ gác cửa sợ hú hồn nhưng cũng ai có gan ra đỡ vị tiểu thư này.

      Bạch Thủy Lung lau máu ở khóe miệng, nàng đối với thủ vệ gác cửa A : “ mời Vũ Vương ra đây cho ta, với là ta làm xong chuyện mà giao phó. Nếu mời được ra, ngươi cũng đừng quay trở lại.”

      Thủ vệ nghe vậy cả kinh, muốn cầu xin tha thứ lại thấy Bạch Thủy Lung lắc lư thân thể, sau đó ngã xuống đất hôn mê.

      Buổi chiều.

      Đại tướng quân phủ. Tây Sương Các.

      Thái y bắt mạch cho Bạch Thủy Lung vừa mới tỉnh lại xong, sau đó đứng dậy bình thản : “Đại tiểu thư bị Giao Long thú trưởng thành cắn, trúng phải Hắc Thủy Độc của Giao Long thú, thân thể cũng có gì đáng ngại, chỉ cần đại tiểu thư uống thuốc đúng hạn là có thể khỏe lại. Chẳng qua là nội lực của đại tiểu thư bị Hắc Thủy Độc ăn mòn hoàn toàn mất sạch rồi. Muốn luyện lại lần nữa chỉ sợ...ách!”

      Thái y còn chưa hết, cổ bị bàn tay tinh tế nõn nà bóp lấy, trước mặt ông là sắc mặt dữ tợn, tức giận của Bạch Thủy Lung: “Lão già kia, ông cái gì? Ông ta mất hết nội lực? Ý của ông là ta biến thành phế nhân hay sao?”

      Sắc mặt lão thái y từ xanh chuyển thành tím, đôi mắt kinh sợ trừng lớn nhìn Bạch Thủy Lung.

      “Đại tiểu thư, đại tổng quản Cao Phúc của Vũ Vương phủ tới phủ của chúng ta, ở tiền thính, là Vũ Vương có chuyện muốn truyền đạt tới tiểu thư.”

      Nha đầu bên cạnh Bạch Thủy Lung – Ngọc Hương từ bên ngoài chạy vào, vừa thấy tình cảnh trong phòng liền bị hù sắc mặt tái xanh, hoảng sợ.

      Nàng xuất đột ngột cộng với lời của mình vô tình cứu lão thái y cái mạng.

      Bạch Thủy Lung buông lỏng tay bóp ở cổ của lão thái y, từ giường bước xuống mang giày vào, cấp tốc mặc thêm áo khoác, tìm kiếm chung quanh thấy đồ vật mình muốn tìm, quay đầu quát Ngọc Hương: “Khi ta trở về người mang theo túi đồ đâu?”

      Ngọc Hương vội vàng từ bên ngăn tủ lấy ra túi đồ do chính mình thu dọn giao cho Bạch Thủy Lung.

      Bạch Thủy Lung cầm lên liền chạy ra ngoài tiền thính.

      Bên trong sương phòng, Ngọc Hương cẩn thận nâng dậy lão thái y vừa mới tránh được kiếp nạn, giọng : “Liễu bá, ngài có sao ?”

      Lão thái y phất tay lắc đầu, thuận theo sức lực dìu đỡ của nàng đứng lên, tự giễu : “Lần này nếu phải nhờ có nha đầu như ngươi, tánh mạng của lão phu coi như phải táng ở trong này rồi.”

      Ngọc Hương mặt lạnh hừ : “Người ác độc giống như nàng ấy nhất định bị báo ứng, Liễu bá, ông chờ xem ! Ở ngoài đó ta nghe , lần này Cao Phúc đại tổng quản tới phải báo tin vui.”

      Đại sảnh phủ đại tướng quân.

      Bạch Thủy Lung quần áo xốc xếch chạy đến liền nhìn thấy bên trong đại sảnh chỉ có Cao Phúc đại tổng quản, Bạch đại tướng quân – Bạch Khiếu, đại phu nhân Vệ thị, chi chính (1) đại muội muội Bạch Tuyết Vi đều có mặt .

      Bạch Khiếu vừa nhìn thấy trang phục của nàng, sắc mặt liền trầm xuống.

      Đại phu nhân Vệ thị thanh lạnh lùng : “Quần áo chỉnh tề, đầu tóc buộc, vui vẻ chạy loạn còn ra thể thống gì nữa?”

      Bạch Thủy Lung bị bà giáo huấn thần sắc thoáng ảm đạm, bước chân vào cửa chậm lại, chào hỏi: “Thủy Lung thỉnh an cha, mẹ.”

      “Ừ!” Bạch Khiếu thản nhiên lên tiếng.

      Đại phu nhân Vệ thị thái độ lãnh đạm hơn.

      Lúc này, Đại tổng quản Cao Phúc của Vũ Vương mới bình thản lên tiếng: “Nếu đại tiểu thư của tướng quân phủ đến, tiểu nhân cũng nên vài lời.”

      Bạch Thủy Lung mặt lộ ra vui mừng, ánh mắt mù mịt sát khí cũng theo nụ cười này mà tan thành mây khói, lộ ra hình thái xinh đẹp hiếm thấy của tiểu nữ nhân.

      Cao Phúc : “Vũ Vương để cho tiểu nhân đến truyền lời cho đại tiểu thư. Đại tiểu thư có thể vì vương gia dấn thân vào nguy hiểm diệt trừ Hắc Thủy Bang, vương gia cảm thấy vô cùng vui mừng và cảm động. Chẳng qua, chuyện tình cảm là thể miễn cưỡng, tình cảm mến của đại tiểu thư quá nặng, vương gia nhận nổi. Huống chi vương gia có người trong lòng, hi vọng đại tiểu thư có thể nghĩ thoáng chút.”

      Bạch Thủy Lung hai hàng lông mi nhíu chặt, kinh hoảng kêu lên: “Vũ Vương có ý gì? ràng cùng ta giao ước rồi mà, chỉ cần ta diệt trừ Hắc Thủy Bang giúp , liền cùng ta thành thân, đối xử tốt với ta. Bây giờ ta làm được. Ngươi nhìn xem! Nhìn xem! Đây là đầu của bang chủ Hắc Thủy Bang, còn có lệnh bài của Hắc Thủy Bang! Vũ Vương làm sao có thể chuyện mà giữ lời chứ?”

      “Thủy Lung!” Vệ thị lạnh lùng khiển trách.

      Bạch Thủy Lung nghe lời dừng lại, gương mặt cam lòng, túi đồ bị nàng nắm chặt làm cho máu còn đọng lại bên trong chảy ra , mùi tanh nồng của máu khiến cho người xung quanh buồn nôn, chán ghét.

      Cao Phúc thèm nhìn tới túi đồ nàng đưa cho, kiêu ngạo, nịnh nọt tiếp: “Vương gia hôm nay vào triều cầu xin hoàng thượng đổi cưới, hoàng thượng đồng ý. Đại tướng quân ở triều cũng nghe thấy , bây giờ tiểu nhân ở đây hướng đại tướng quân tiếng chúc mừng.”

      Sắc mặt Bạch Khiếu lạnh lùng, nhìn ra là vui hay buồn.

       Bạch Thủy Lung giật mình, trong lòng sinh ra cỗ cảm giác sợ hãi, thanh cũng trở nên bén nhọn: “Thánh chỉ gì? Đổi cưới gì?”

      Cao Phúc : “Hoàng thượng đồng ý Vũ Vương đổi cưới. Ba tháng sau, Vũ Vương đem sính lễ tới hỏi cưới nhị tiểu thư, đại tiểu thư ngài cùng Võ Vương thành thân.”

      Túi đồ trong tay Bạch Thủy Lung rơi xuống, vẻ mặt si ngốc.

      Cao Phúc : “Những gì nên tiểu nhân hết, tiểu nhân xin cáo từ.”

      Giây lát, thân ảnh của Cao Phúc biến mất, Bạch Thủy Lung mới giật mình hoàn hồn, đôi mắt tràn ngập tơ máu, đột nhiên hướng tới người đứng ở bên cạnh che dấu được vui mừng cười khẽ - Bạch Tuyết Vi, từ bên hông rút ra chủy thủ liền đâm về phía ả: “Tiện nhân! Dám câu dẫn phu quân của tỷ tỷ! Ngươi chết !”

      “A!” Bạch Tuyết Vi quá sợ hãi, tung ra chưởng.

      Nếu là Bạch Thủy Lung của ngày thường mang trong người nội công thâm hậu, chưởng này coi như chỉ là gãi ngứa cho nàng. Đáng tiếc lúc này, toàn bộ nội lực đều mất hết, thân thể bị thương còn chưa lành cộng thêm tức giận công tâm thân thể liền bị chưởng này đánh bay ra ngoài.”

      “Phốc!” ngụm máu đen phun ra.

      Bạch Thủy Lung ngã xuống đất. Chủy thủ trong tay vì lăn lộn mấy vòng mà đâm vào thân mình, trong chốc lát sắc mặt trắng bệch ngất .

      “Thủy Lung!” Bạch Khiếu đứng dậy tới bên cạnh Thủy Lung, tay đỡ nàng dậy, tay thăm dò hơi thở. Phát hơi thở yếu ớt gần như có. Nhất thời vừa giận vừa sợ trừng mắt nhìn Bạch Tuyết Vi.

      “Con...con phải con cố ý! Là tỷ ấy...là ....tỷ ấy làm sao có thể...” Bạch Tuyết Vi sợ sệt lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt áy náy, nhưng trong lòng lại tràn đầy sảng khoái. Bạch Thủy Lung ngay cả chưởng của ả cũng chịu nổi? Chuyện này là như thế nào?

      Vệ thị lúc này cũng ngồi xuống lạnh lùng : “Lão gia, chuyện này thể trách Tuyết Nhi, đây chính là do Thủy Lung muốn tàn sát muội muội ruột của mình.”

      Ba chữ ‘muội muội ruột’ bà ấy cắn chặt răng .

      Bạch Khiếu biết chuyện này là thể trách Bạch Tuyết Vi, đành ôm lấy Bạch Thủy Lung nhanh ra ngoài.

      ____________________________________________

      (1)            Con của vợ cả gọi là chính quy, chính thống.

      ----------
      lan đỗ thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2: thịt vui.
      Edit: Ngữ Mặc
      Beta: Quảng Hằng


      “Tiểu thư, nên dùng bữa.” Ngọc Hương giọng điệu lạnh nhạt kêu, đem cái đĩa thức ăn bóng loáng khay đặt xuống bàn gỗ. hồi lâu thấy người trả lời, ánh mắt quét sang hồ sen bên cạnh xem xét, trong lòng nghi ngờ càng lúc càng lớn.

      Tiểu thư bị thương hôn mê ba ngày, sau khi tỉnh lại bắt đầu thay đổi giống như trước. Cuối cùng giống chỗ nào Ngọc Hương cũng lên được. Tóm lại, chính là tiểu thư rất ít . Thỉnh thoảng mở miệng hết lần này tới lần khác lại ra những lời luôn luôn sợ chết.

      Lúc đầu, Ngọc Hương cho là Bạch Thủy Lung mất nội lực, bị Vũ Vương mà nàng si mê vứt bỏ cho nên nàng chịu nổi đả kích, mới bắt đầu thay đổi. Thậm chí trong đầu nàng ta có ý nghĩ xấu, sống thể , biến thành cái xác biết , sinh mệnh thối rữa sao? Nếu là như vậy, đây là phúc khí của toàn bộ vương triều Tây Lăng!

      Nhưng mà từ lúc Bạch Thủy Lung tỉnh lại mười ba ngày, mười ba ngày sống chung này khiến Ngọc Hương thể xóa bỏ ý nghĩ của chính mình ngay từ đầu.

      Người nào sống thể còn có thể để ý tới chuyện ăn, mặc, , ở?

      Nghĩ đến vài ngày trước đó, nàng nhịn được dùng ám ngữ châm chọc Bạch Thủy Lung mấy câu. Còn nghĩ rằng nàng ta nghe hiểu, nào biết được nàng ta liếc qua cái, giống như nhìn thấu tất cả những suy nghĩ của nàng vậy, làm nàng hoảng sợ suýt chút nữa quên mất lễ nghi hét lên tiếng.

      Mặc dù cuối cùng có xảy ra chuyện, Ngọc Hương lại cảm thấy Bạch Thủy Lung tại so với trước kia động tí liền ra tay đánh đập mắng chửi nàng càng đáng sợ hơn.

      Ngọc Hương thả hồn theo gió bay, ngay cả Bạch Thủy Lung tới trước mặt cũng biết.

      bàn gỗ để chén cơm trắng, ba cái đĩa thức ăn: cải trắng, cà rốt ngoài ra còn có đĩa dưa muối chua. có thịt, thậm chí miếng thịt vụn cũng có.

      Bạch Thủy Lung hơi nhíu mày. Nàng là người thịt vui, tỉnh lại nửa tháng cơm nước của nàng đều ở mức độ này, ngay cả hạ nhân trong tướng quân phủ cũng bằng.

      “Vì sao có thịt?” Bạch Thủy Lung nhìn về phía Ngọc Hương đứng bên cạnh, thản nhiên hỏi.

      Bộ dạng của Ngọc Hương khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo trung bình, chỉ có thể coi là thanh tú, tóc được chải theo kiểu nha hoàn, người mặc bộ y phục dành cho thị nữ màu xanh lá cây nhạt, kiểu dáng thực xấu, có chút giống người hầu của Trung Quốc cổ đại hai triều Hán – Đường.

      Ngọc Hương bị nàng hỏi giật mình, ràng là tự mình suy nghĩ đến mê mẩn, lại giận chó đánh mèo đổ tội cho Bạch Thủy Lung xuất quỷ nhập thần. Mắt liếc qua thức ăn bày bàn gỗ mộc mạc, đúng là ngay cả thức ăn mình cũng bằng, ai kêu nàng đắc tội Đại phu nhân?

      "Nếu tiểu thư muốn ăn thịt, ta khuyên tiểu thư vẫn là dẹp bỏ ý định này .” Ngọc Hương vừa xong, nhớ tới vài ngày trước có thịt ăn, Bạch Thủy Lung tự mình bắt ca từ hồ sen lên nướng ăn: “Tại sao tiểu thư bắt ca nướng ăn tiếp ?”

      Bạch Thủy Lung ngồi ghế, tay chống dưới cằm, tay cầm chiếc đũa đâm vào bát cơm vừa nhìn biết nấu từ gạo cũ, trong giọng bộc lộ chút thất vọng: “Mấy ngày qua, mỗi ngày bắt ba con cá, bắt mười ba ngày, ăn chán ngấy, đoán chừng con cá này cũng biết sợ chết, ràng ta bắt chúng nó tới làm đồ ăn cho ta no bụng, có giờ giấc quy luật. Còn dư lại hai con núp ở đáy ao chịu bơi ra.”

      Ngọc Hương nghe được xấu hổ toát mồ hôi, nghĩ thầm, thiệt thòi như vậy ngươi còn ăn cá nướng suốt mười ba ngày cuối cùng mới biết chán ngấy. Ngoài miệng ngầm châm chọc : “Tiểu thư đùa, con cá làm sao có linh tính, còn biết sợ chết núp. Nô tì : Nếu tiểu thư muốn bắt bọn chúng ăn no bụng, bọn chúng có trốn xuống đáy bùn cũng thoát được lòng bàn tay của tiểu thư ấy mà.”

      So với dân thường trăm họ mấy con cá này tốt số hơn nhiều rồi. Ngày xưa nếu trong lòng ngươi cảm thấy thoải mái, phải liền đem bọn họ từng người từng người giày vò cho đến chết sao? Ngọc Hương trong lòng châm chọc suy nghĩ.

      Bạch Thủy Lung nhìn nghiêng, liếc xem nàng mắt: “Để cho bọn chúng núp, trốn vài ngày chờ sinh ra cá , hứng thú của ta lại đến, trở lại làm thịt ăn cũng muộn.”

      Ngọc Hương bị nàng xem trúng bả vai run lẩy bẩy, biết những lời này của Bạch Thủy Lung là vô tình hay cố ý, chung quy nàng cảm thấy cỗ khí lạnh từ đáy lòng bao phủ toàn thân. Giống như bị băng nhũ đâm vào da thịt, cực kỳ muốn chết.

      “Ngươi chưa trả lời cho ta biết, vì sao có thịt?” Bạch Thủy Lung lại quấn quýt vấn đề này.

      Ngọc Hương thấy nàng khẽ cau mày, môi cũng mím thành đường vòng cung, ánh mắt xem ra nghiêm túc lạnh lùng đáng sợ. biết còn nghĩ rằng người nào đó làm ra chuyện tội ác tày trời chọc giận nàng, thực tế nàng chỉ là vì ăn thịt.

      Ngọc Hương hiểu vì sao nàng có cảm giác vô lực, thở dài: “Bẩm báo tiểu thư, đại phu nhân hạ lệnh, ngươi bị thương, thân thể suy yếu, khôn thể ăn thịt cá, cho nên dặn dò đầu bếp đặc biệt vì tiểu thư chuẩn bị mấy món ăn .”

      Đuôi lông mày của Bạch Thủy Lung nhàng nhướn lên cái.

      Cái gì gọi là đồ ăn ? Đúng hơn là rất , thậm chí cơm cũng được nấu từ gạo cũ.

      Ngọc Hương cũng hiểu được chính mình giải thích có bao nhiêu vô lực, nhưng chính là như thế.

      “Nô tì có chuyện muốn , kính xin tiểu thư đừng trách tội.” Nhiều ngày qua, Ngọc Hương đều nhìn thấy thay đổi của Bạch Thủy Lung, ít đánh chửi, nàng chuyện cũng lớn mật ít. “Thức ăn giống như tại, tiểu thư còn phải tiếp tục ăn ba tháng.”

      “Cái gì?” Bạch Thủy Lung mấy ngày nay luôn thanh đạm lười biếng chợt đề cao giọng , hí mắt nhìn chằm chằm Ngọc Hương, bên trong hung quang chớp động.

      Ba tháng cho nàng ăn thịt. Thiên Vương lão tử cũng có cái quyền lợi này!

      “Tại sao?”

      Ngọc Hương bị ánh mắt của nàng hù dọa, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Đại phu nhân , tiểu thư có ý định giết hại muội muội ruột của mình, hành động ghê tởm. Cho nên trừng phạt tiểu thư ba tháng tiền tiêu vặt, có bạc, đương nhiên mua được thịt.”

      Mấy ngày trước nàng cố ý nhắc tới Vũ Vương trước mặt tiểu thư, phản ứng của tiểu thư cũng có lớn đến như vậy. Chẳng lẽ Vũ Vương còn bằng trọng lượng của miếng thịt? Ngọc Hương càng nghĩ càng cảm thấy Bạch Thủy Lung thay đổi quái đản, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.

      “À.” Bất kể ở nơi nào, tiền đều là thể thiếu: “Cha ta liền trơ mắt nhìn ta chịu khổ?” Trong trí nhớ của nàng, ‘Bạch Thủy Lung’ rất được đại tướng quân Bạch Khiếu thương.

      Ngọc Hương : “Trước đó vài ngày, Bạch tướng quân phải xa làm việc. Huống chi, bên trong tướng quân phủ đều do đại phu nhân quản lí, cho dù là tướng quân cũng phải nể mặt đại phu nhân vài phần.”Cho nên, ngươi cũng đừng mong đại tướng quân đến làm chỗ dựa cho ngươi.

      Bạch Thủy Lung coi thương ý tứ phía sau trong lời của Ngọc Hương, đứng dậy ra ngoài.

      Ngọc Hương thấy hoảng sợ. Từ lúc Bạch Thủy Lung tỉnh lại, đều mực an tĩnh ở lại trong sân của mình, lúc này nàng muốn đâu?

      “Tiểu thư, người muốn đâu?”

      “Tìm đại phu nhân đòi tiền tiêu vặt hàng tháng.” Giọng lãnh đạm lười biếng của Bạch Thủy Lung chậm rãi truyền tới.

      Kế tiếp chân của Ngọc Hương lảo đảo, kinh hô chạy theo: “Tiểu thư, thương thế của người còn chưa lành, nên lại. Huống hồ, đại phu nhân , để cho người ở trong sân tịnh dưỡng...”

      Lời của nàng còn chưa hết, thấy Bạch Thủy Lung ở phía trước ngoái đầu lại liếc nàng cái, con ngươi như ngọc thạch đen bóng chôn dấu hung tàn lạnh lùng thấu xương bên dưới, Ngọc Hương kinh sợ lời hoàn toàn dừng lại, vẻ mặt hoảng sợ.

      “Há mồm ngậm miệng đều là đại phu nhân, rốt cuộc ai mới là chủ nhân của ngươi?” Bạch Thủy Lung nhàn nhạt , thanh nghe ra được là vui hay giận, cũng quay đầu lại ra khỏi Lộng Triều Viện.

      Cho đến khi còn nhìn thấy bóng dáng của nàng, Ngọc Hương mới ngã ngồi đất, ngón tay run rẩy che ngực.

      Ta là sao có thể quên, Bạch Thủy Lung căn bản là quái nhân giết người chớp mắt.

      Vô luận nàng thay đổi như thế nào cũng thay đổi được bản tính của nàng!
      lan đỗ thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3: chuyện hợp ý.
      Edit: Ngữ Mặc
      Beta: Quảng Hằng




      mình Bạch Thủy Lung đường đá xanh rộng rãi của tướng quân phủ, nô bộc của tướng quân phủ đường nhìn thấy nàng đều run rẩy hành lễ, coi nàng giống như hồng hoang dã thú.

      “Mặc kệ có lấy được trở về hay , kiếm gì ăn no trước rồi hãy .” Bạch Thủy Lung lầm bầm lầu bầu, đôi mắt linh hoạt lấp lánh như sao trời nhìn thẳng phía trước.

      Mười ba ngày trước, sau khi ý thức của nàng bình phục, vừa mở mắt nhìn thấy màn hoa gấm vóc đỉnh đầu, trong óc tất cả đều là trí nhớ của cổ đại cùng tên với nàng, trí nhớ hỗn loạn làm cho não của nàng giống như bị hàng vạn cây kim đâm vào, đau đớn vô cùng.

      Trí nhớ từ từ trở nên ràng, Bạch Thủy Lung cũng biết được tình cảnh và thân phận của nàng.

      Chủ cũ của thân thể này cũng tên Bạch Thủy Lung, là trưởng nữ của nhất phẩm đại tướng quân Tây Lăng vương triều, là hoàn khố nữ tử nổi danh ở Tây Lăng vương triều, thiên tài học võ, từ đối với võ học có trí lực cùng năng lực nhận thức tuyệt đỉnh, nàng có thân võ học cao cường cho nên rất ít người có thể làm đối thủ của nàng, người chết thảm ở trong tay nàng thấp hơn con số ngàn.

      Chỉ tiếc vài ngày trước đó, thân võ học tuyệt đỉnh bị độc dược phế bỏ còn mảnh.

      Nguyên nhân là vì lời hứa của nam nhân, sau cùng, nàng phải trả giá nhiều như vậy, câu trả lời nhận được chính là kết quả của trận mưu cùng sỉ nhục, chôn vùi luôn cả tính mạng của bản thân.

      Vốn dĩ Bạch Thủy Lung chết, Bạch Thủy Lung tại là người đại ở Trái Đất thế kỉ 21, xã hội thượng lưu và quân đội Á – Tây Âu người biết, người hiểu hải tặc – Long Vương.

      Bạch Thủy Lung nhớ rằng lúc trước lái con thuyền lao vào vùng hải phận, bọn buôn lậu súng ống bao vây du thuyền, giết hết người du thuyền, lúc bọn thủ hạ Tiểu Diệp Tử vận chuyển xong xuôi hàng hóa trở về, vùng biển Galvez đột nhiên nổi lên trận bão, đám Tiểu Diệp Tử phòng bị cũng bị rơi khỏi thuyền, sau khi nàng cứu lên thuyền, phía sau lưng đột nhiên xuất hố đen thần bí hiểu từ đâu ra, sau đó nàng và nàng Thương Ngâm cùng bị hút vào trong.

      Bây giờ Bạch Thủy Lung tiếp nhận toàn bộ trí nhớ của ‘Bạch Thủy Lung’, ở Lộng Triều Viện mười ba ngày ngây người cân nhắc mọi chuyện xong, cuối cùng hôm nay cũng bước ra ngoài Bạch Thủy Lung Các – vì thịt.

      tới Dụ Tâm Viện của đại phu nhân, bên trong Dụ Tâm Viện hoa cỏ tầng tầng lớp lớp đua nhau nở, đóa mẫu đơn lớn ung dung. Hoa mẫu đơn phải bất cứ ai cũng có thể gieo trồng, mấy đóa mẫu đơn trong sân của đại phu nhân là do năm đó tiên đế ban thưởng mới có thể gieo trồng.

      Thường ngày, Vệ Thị đem mấy đóa mẫu đơn này coi chừng cẩn thận như tâm can bảo bối, hôm nay đúng lúc bà ta đem hoa ra tự mình tưới nước.

      “Phu nhân, đại tiểu thư đến đây.” Nô tì Phương Vân chạy bộ từ đằng xa tới, ở bên tai Vệ thị thấp giọng .

      Vệ thị nhíu mày cái, chán ghét phất tay: “Đuổi ra ngoài, đuổi đá ra, đừng để ả tới phiền ta.” (Ngữ: con mụ thúi tha >.<)

      “Nô tì tuân lệnh.”

      Phương Vân vừa thời gian tới nửa chun trà, bên ngoài truyền tới tiếng động lớn, thanh xôn xao.

      Vệ thị nghe thấy buồn bực trong lòng, trong mắt những tia sáng lạnh sắc bén chớp động. Tiểu tạp chủng này, chết cũng chịu chết, hết lần này tới lần khác giữa đường sống lại gieo tai họa! Liễu y sư kia cũng là vô dụng, ràng kêu hạ độc, tiểu tạp chủng này làm sao còn có thể vui vẻ đến chỗ của ta giở thói ngang ngược!

      “Đại phu nhân.” Bạch Thủy Lung xông tới như trận gió, giày xéo hoa cỏ quý giá dọc theo đường trong sân mà bà ta cẩn thận che chở.

      Vệ thị nghe thấy thanh, liếc mắt cái liền nhìn thấy bạch mẫu đơn bị Bạch Thủy Lung giẫm nát ở dưới chân, trận nộ khí xông lên tận não, thiếu chút nữa liền nhất thời đánh mất lý trí, thanh the thé quát lớn: “Láo xược! Còn đem chân nhấc lên cho ta!”

      Bạch Thủy Lung nghe lời nhấc chân, ngay sau đó chân ngọc lại rơi xuống đất giẫm lên đóa hồng mẫu đơn xinh đẹp nở rộ khác… nát vụn, tả tơi, giọng điệu nhàng giải thích mục đích đến đây: “Tình trạng thương tích của ta tốt lên nhiều rồi, cần ăn cơm đạm canh bạc nữa. Ngoài ra, ta thích ăn thịt, thịt vui, cho nên bà hãy rút lại lệnh cấm phát tiền tiêu vặt hàng tháng, nếu tăng thêm ngân lượng càng tốt, dù sao giá thịt cũng rẻ.”

      Vệ thị cả người giận đến phát run: “Ngươi…Ngươi đừng có nằm mơ.”

      Mẫu đơn của bà, đây là mẫu đơn mà tiên đế ban cho bà!

      “Ngươi ra, ra khỏi vườn hoa cho ta, nếu ra ta đánh gãy chân của ngươi, cắt đứt hai chân của ngươi!”

      “Đừng có nằm mơ?” Bạch Thủy Lung híp lại đôi mắt, giẫm nát toàn bộ hoa mẫu đơn có trong sân.

      “Ngươi…ngươi…ngươi…tiểu tạp chủng này, ngươi chán sống rồi sao?” Vệ thị trừng mắt nhìn Bạch Thủy Lung dám tin. Ngày thường Bạch Thủy Lung chỉ ở bên ngoài phách lối ngang ngược, quần áo lụa là, giết người như ngóe cũng thôi , ở trước mặt bà ít nhất còn biết bớt phóng túng, việc hôm nay vượt quá sức tưởng tượng của bà.

      hài lòng, nửa câu cũng là thừa.” Bạch Thủy Lung nhíu nhíu mày kiên nhẫn được nữa, chân mang theo bùn đất ẩm ướt đạp vào bụng Vệ thị cái.

      Bạch Thủy Lung vốn là thủ lĩnh của hải tặc đương nhiên phải là hạng người dễ chuyện rồi. Từ trước đến giờ, nàng luôn tán thành quy tắc: Có thể động thủ động thủ, có thể ít dùng miệng ít dùng miệng, bình thường chỉ cần động thủ giải quyết vấn đề trước mắt có hiệu quả hơn dùng miệng nàng tuyệt đối nương tay. Lại thêm dung hợp trí nhớ thị huyết hung tàn của chủ nhân trước kia, tính tình tốc chiến tốc thắng (1) của nàng bắt đầu lộ ra hơn.

      “A!” Bụng bị thương, Vệ thị lảo đảo hỗn loạn lui về sau mấy bước, vẻ mặt đau đớn cùng thể tin: “Ngươi điên rồi!”

      “Có chịu phát bạc hàng tháng hay ?” Bạch Thủy Lung nhàn nhạt hỏi, tay bóp cổ Vệ thị, ánh mắt sít sao nhìn chằm chằm bà ta.

      Vệ thị trợn mắt càng lớn, thể hít thở được làm cho bà ta cảm thấy đau xót kinh khủng, đáng sợ hơn là ánh mắt của Bạch Thủy Lung.

      Bề ngoài bình tĩnh lạnh lùng, bên trong lại hung tàn, vô tình giống như đoàn hỏa bị đóng băng.

      Vốn dĩ, Bạch Thủy Lung của Tây Lăng vương triều độc ác tàn nhẫn, ham thích giết chóc, lấy tra tấn làm niềm vui, dễ dàng đánh mất lý trí. Nhưng hải tặc Long Vương của thời đại đại là người cực kỳ bình tĩnh, cho dù nàng tàn sát hơn trăm ngàn người nàng vẫn bình tĩnh như băng, luôn luôn hiểu bản thân mình làm cái gì.

      Điên rồi điên rồi! Rốt cuộc là nàng ta điên hay là bà điên!

      Từ lúc gả vào tướng quân phủ, Vệ thị chưa từng bị ức hiếp như thế này. Bà ta dám chắc Bạch Thủy Lung dám giết bà ta, nhìn chằm chằm vào ánh mắt tràn ngập lạnh giá và hung ác của Bạch Thúy Lung: “Tiểu tạp chủng, ngươi có biết việc hôm nay ngươi làm phải chịu hậu quả gì ? tại nếu ngươi buông tay, mẹ còn có thể xử lý cho ngươi, nếu … Ách khụ!”

      Cổ đột nhiên bị siết chặt làm cho Vệ thị thể ngừng chuyện.

      “Mẹ?” Ánh mắt của Bạch Thủy Lung chớp động giễu cợt. Người xưa có câu: người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê; trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường. Câu này quả sai, Bạch Thủy Lung từ sống trong mưu của Bạch Khiếu và Vệ thị mà có phát , nàng ta chỉ cảm thấy Vệ thị bất công chỉ thương muội muội Bạch Tuyết Vi, trong lòng mặc dù cam chịu vẫn tràn ngập chờ mong cùng kính trọng đối với Vệ thị.

      Hôm nay, nàng dung hợp trí nhớ của chủ cũ thân thể này, nhưng nàng có dung hợp tình cảm của nàng ấy, từ trong trí nhớ cũng thấy ràng thân phận của nàng có vấn đề. Từ thái độ đối đãi của Vệ thị với Bạch Tuyết Vi cũng đủ để nhìn ra mình tuyệt đối phải là con ruột của bà ta, nếu cho dù bà ta tức giận đến mấy cũng mắng ra ba chữ ‘tiểu tạp chủng’.

      “Dù thế nào bà cũng chịu phát ngân lượng hàng tháng?”

      Tính tình của Vệ thị cũng đủ cứng rắn, cắn răng chịu .

      Bạch Thủy Lung lại hỏi: “Vậy mỗi bữa ăn thức ăn của ta phải thêm thịt cá được ?”

      Vệ thị cảm thấy cổ càng ngày càng đau, bực bội hét lớn: “Toàn bộ đều ngu hết rồi à? Còn mau đem nghiệp chướng này bắt lại cho ta!”

      Mọi người bừng tĩnh, vội vàng xông lên.

      Bạch Thủy Lung thản nhiên liếc xéo bọn họ: “Đừng tới đây, nếu làm ta sợ, tay run lên, mạng người cũng còn nha.”

      Giọng điệu chậm rãi nhưng lại khiến cho người tin hoàn toàn tin tưởng, còn đáng tin hơn cả đe dọa bằng vũ lực, nhìn như thế nào ánh mắt kia vẫn rất hung tàn, nghiêm túc.

      “Tiểu… tiểu thư… người làm cái gì vậy?” Ngọc Hương cuối cùng cũng chạy đến, nhìn đến hình ảnh trước mắt, cổ họng của nàng đều mang theo tiếng khóc nức nở. Nàng rất hối hận bản thân theo kịp, lúc này đây chỉ sợ chính nàng cũng bị người quái dị này liên lụy chịu khổ chung rồi.

      nhìn thấy à? Ta đòi ngân lượng hàng tháng.” Bạch Thủy Lung giọng đáp lại, quơ quơ Vệ thị trong tay.

      “Tiểu thư, người đừng, Ngọc Hương cầu người, tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ a.” Trái tim của Ngọc Hương đều bị dọa hỏng rồi.

      “Cái này làm sao có thể gọi là chuyện điên rồ.” Bạch Thủy Lung nghiêm túc . “ đời này, có chuyện gì quan trọng hơn ăn thịt.”

      Thân thể của Ngọc Hương lảo đảo cái, mọi đau khổ trong mắt đều hóa thành vô lực. Tiểu thư phải là bị điên rồi chứ!

      Đánh nhanh thắng nhanh.
      lan đỗ thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4: Trưởng Tôn Lưu Hiến.
      Edit: Ngữ Mặc
      Beta: Quảng Hằng
      “Quên , đại phu nhân khăng khăng mực chịu phát ngân lượng hàng tháng. Ngọc Hương, ngươi theo ta ra ngoài chuyến.” Bạch Thủy Lung ra ngoài.

      Ngọc Hương bị điểm danh rất muốn há mồm cự tuyệt, nhưng thân phận của nàng ta là nô tì nàng ta làm sao có tư cách cự tuyệt.

      “Tiểu thư, người muốn nô tì theo người ra ngoài đó là may mắn của nô tì, nhưng người thả đại phu nhân ra trước có được ?” Lúc này ta trợ giúp đại phu nhân, chờ sau này có trừng phạt ta cũng bị phạt nặng.

      Bạch Thủy Lung nhìn chòng chọc vào đại phu nhân bị nàng bóp cổ kéo , có ý định buông tay, : “Ngọc Hương, bây giờ ta thả bà ta, ta đừng hòng bước ra khỏi cửa tướng quân phủ.”

      Nếu như thân thể này còn có nội lực thâm hậu hoặc Thương Ngâm còn ở bên cạnh cần phiền toái như vậy. Nhưng cổ đại cũng có chỗ tốt của cổ đại, nội lực thứ này ở đại có. Nhưng mà nếu đem ra so sánh, chỉ cần dùng khẩu súng thêm viên đạn là có thể bắn chết cao thủ ở cổ đại rồi.

      Ngọc Hương nghe xong lại muốn khuyên nhưng ánh mắt của Bạch Thủy Lung nhàng chuyển qua làm cho lòng nàng phát lạnh, vội vàng cúi đầu.

      đường kéo đại phu nhân từ Dụ Tâm Viện đến cửa tướng quân phủ, đám nô bộc vây xem càng ngày càng nhiều, người người đều mang vẻ mặt hoảng sợ, xem ra bắt đầu từ ngày hôm nay, sợ hãi của bọn họ đối với Bạch Thủy Lung càng tăng.

      “Nếu ngay từ đầu đồng ý cho ta ăn nhiều thịt mọi chuyện được giải quyết cách đơn giản rồi, bà đừng có tự mình tìm ngược.” Bạch Thủy Lung đứng ở cửa tướng quân phủ, liếc nhìn nửa thân hình của Vệ thị bị nàng lôi , nâng lên giày dính đầy bùn đất do lúc nãy nàng đạp mấy luống hoa, lau chùi lên quần áo của Vệ thị.

      Động tác này làm cho mọi người ở xung quanh hít ngụm khí lạnh.

      “Bạch Thủy Lung, tỷ làm gì?” Thanh nũng nịu vang lên, bóng trắng bạch y bay tới, mang theo chưởng phong lạnh thấu xương.

      Bạch Thủy Lung đem thân mình của Vệ thị đưa ra chắn trước thân thể của mình.

      “Phốc!” Bị chưởng phong của Bạch Tuyết Vi đánh trúng, Vệ thị hộc máu tại chỗ.

      “Mẹ!” Bạch Tuyết Vi hoảng sợ, nếu phải là nàng ta kịp thời thu thế, chưởng này sợ là lấy mạng của Vệ thị.

      “Con ruột giết mẹ!” Bạch Thủy Lung nhàn nhạt , ánh mắt rơi vào người Bạch Tuyết Vi.

      Da thịt nõn nà, hai hàng lông mày lá liễu, mắt hạnh như làn thu thủy, lúc giận cũng lộ ra cổ xinh đẹp, quả nhiên là giống như trong trí nhớ – tuyệt sắc giai nhân.

      Bạch Tuyết Vi, Tây Lăng vương triều làm người trong sạch, lương thiện xinh đẹp, nàng rất thích mặc bạch y, vì giống như tiên nữ từ trời xuống trần. Quả thực, nàng mặc bạch y rất xinh đẹp, chỉ là tâm địa lương thiện thuần khiết của nàng chỉ là biểu tượng mà thôi.

      “Bạch Thủy Lung tỷ đừng có ngậm máu phun người.” Bạch Thủy Lung vừa nghe những lời đó, cảm thấy đối phương nhìn có chút hả hê, trong lòng xem thường, chớp động đôi mắt đắc ý nhìn chằm chằm vào Bạch Thủy Lung: “Hơn hai tháng sau chính là ngày muội xuất giá, muội muội biết tỷ thích Vũ Vương, nhưng đại tỷ tỷ cũng cần vì vậy mà đối với mẹ tỏ thái độ vừa lòng, làm ra chuyện giết hại mẹ mình.”

      Bạch Thủy Lung, có nội lực hùng hậu ngươi còn là thiên chi kiêu nữ nữa, hoàng thượng coi trọng ngươi, cha càng ngày càng cảm thấy thất vọng đối với ngươi, bây giờ ta động ngón tay cũng có thể khiến cho ngươi có cơ hội phản kháng.

      Bạch Tuyết Vi nghĩ, toàn thân hết sức bình thường.

      lúc nàng ta đắc ý vì những lời , tay Bạch Thủy Lung bóp chặt lấy cổ Vệ thị, cước hung hăng đá vào xương đùi của bà ta.

      thanh xương cốt nứt ra làm cho Bạch Tuyết Vi tỉnh mộng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Bạch Thủy Lung buông tay.

      “Ngươi dám!” Nghe thanh kia, xương đùi của mẹ chắc chắn gãy, tại sao nàng ta lại dám làm như vậy? Trong lòng của Bạch Tuyết Vi cảm thấy rét lạnh.

      Mặc dù, Bạch Thủy Lung tính tình hung tàn, nhưng nàng đối với người thân vẫn luôn còn chút tình cảm, cho tới bây giờ đều có làm bị thương bọn họ. Nhưng là từ hôm đó bị kích thích, nàng ấy muốn giết nàng, về sau bị trọng thương hôn mê mấy ngày, bây giờ lại dám đối với mẹ xuống tay nặng như vậy, chẳng lẽ Bạch Thủy Lung điên rồi?

      “Ngọc Hương, thôi.” Bạch Thủy Lung quan tâm tới Bạch Tuyết Vi sợ hãi cùng giật mình, xoay người ra khỏi tướng quân phủ.

      Ngọc Hương vốn muốn theo, nhưng bị gọi tên chỉ có thẻ cắn răng, bước theo sau.

      Hôm nay thời tiết tốt, đường phố của đế đô náo nhiệt vô cùng.

      Nhưng mà Bạch Thủy Lung vừa xuất náo nhiệt có liền biến mất, nơi nàng qua, thanh của họ yếu dần, ngay cả ánh mắt cũng nhìn lên người nàng.

      “Lực uy hiếp của Bạch Thủy Lung thực .” Bạch Thủy Lung nhàn nhạt .

      Ngọc Hương theo phía sau nàng, nghe lời này cảm thấy có chút cổ quái, lại biết rốt cuộc cổ quái ở nơi nào, tức giận : “Lực uy hiếp của tiểu thư đương nhiên có ai sánh bằng rồi.”

      “Ý của ngươi là ngay cả đương kim thánh thượng cũng bằng?” Bạch Thủy Lung hỏi.

      Ngọc Hương mặt cứng ngắt, nghiến răng nghiến lợi : “Nô tì tuyệt đối có ý này, kính xin tiểu thư đừng trêu ghẹo nô tì, cái mạng này của nô tì còn chưa có sống đủ.”

      Sau khi xong, Ngọc Hương liền cảm thấy hối hận. ràng ngày xưa ở trước mặt Bạch Thủy Lung, nàng nhẫn nhịn rất giỏi, tại sao bây giờ mọi cảm xúc đều bị nàng ta khiêu khích nổi dậy hết?

      Bạch Thủy Lung thở dài: “Nếu ta muốn ngươi chết, cho dù ngươi sống chưa có đủ cũng phải chết.”

      Con ngươi của Ngọc Hương co rụt lại, ngẩng đầu nhìn sắc mặt lãnh đạm, cứng nhắc của Bạch Thủy Lung, trong lúc biết cái gì.

      “Ha ha…” Tiếng cười tới rất đột nhiên, Bạch Thủy Lung quay đầu lại Ngọc Hương, ánh mắt kia quả thực là cười: “Lừa ngươi thôi, sợ sao?”

      “…” Ngọc Hương cắn răng nhẫn nại, nàng có xúc động muốn xông lên làm thịt khuôn mặt tươi cười kia. “Tiểu thư, ngươi đừng cười nữa, bộ dạng ngươi cười rất làm người khác chán ghét.”

      Bạch Thủy Lung híp mắt: “Đây là những gì ngươi nên sao?”

      Ngọc Hương lại bị hù dọa, sắc mặt thay đổi lúc xanh lúc trắng rất là đặc sắc.

      Hai người trước sau đường cái, đến đệ nhất lâu của đế đô có tên gọi là Thái Bạch Tửu lâu mới dừng lại. Sau đó, tiến vào trong tửu lâu.

      Thái Bạch Tửu lâu hổ là đệ nhất lâu, tiểu nhị cũng đặc biệt can đảm, thấy Bạch Thủy Lung liền vội vàng chào đón mang nàng lên lầu hai có chỗ trang nhã, thái độ phục vụ cần phải .

      Tại Thái Bạch Tửu lâu, Bạch Thủy Lung ngồi ở lầu hai, phía bên trái, dựa vào song cửa sổ, chỗ ngồi trang nhã chung quanh có bình phong ngăn cách, cửa vào lại có mành ngăn cách, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy bóng người ngồi bên trong, nhưng thấy tướng mạo.

      Sau khi Bạch Thủy Lung ngồi xuống hơi gọi ra mười tám món thức ăn.

      Tiểu nhị mặt mũi hưng phấn, nịnh nọt : “ hổ là Bạch đại tiểu thư, thực hào phóng khí phái.” xong vội vàng dặn dò đầu bếp làm thức ăn.

      Mười tám món thức ăn hơn mười hai món là thịt, Ngọc Hương cau mày liếc nhìn Bạch Thủy Lung vui sướng vùi đầu ăn, nghĩ thầm Quái Tử Thủ chính là Quái Tử Thủ (1), ngay cả sở thích cũng kì quái, thân là con làm sao có thể ăn nhiều thịt như vậy?

      Khoảng nửa canh giờ sau, Bạch Thủy Lung cơm nước no nê, biểu tình thỏa mãn : “Quả nhiên có thịt ăn dễ chịu hơn.”

      Nằm ngửa ghế, đưa mắt nhìn Ngọc Hương: “Ngọc Hương, trả tiền.”

      “Cái gì?” Ngọc Hương trợn mắt há hốc mồm, thân thể run rẩy: “Tiểu thư…ngươi..ta…nô tì… người nô tì có nhiều tiền, Thái Bạch Tửu lâu là đệ nhất lâu của đế đô, rượu và thức ăn ở trong này đều phải trăm lượng bạc, cho dù ngươi bán nô tì cũng trả nổi!”

      Bạch Thủy Lung quan sát nàng từ xuống dưới cái: “ đâu! Ngọc Hương là xử nữ, đảm bảo có thể bán được hai trăm lượng.”

      “Ngươi!” Ngọc Hương tức giận đến toàn thân đều phát run, lại thể phát cáu, hận bản thân thể phất tay rời . Cùng lắm tìm đại phu nhân báo cáo, cần theo bên cạnh ả quái dị này nữa, đến lúc đó chừng còn có đại phu nhân làm chỗ dựa, ả quái dị này khi ở trước mặt của nàng còn phải chịu thua. (Ngữ: hình như mi quên là ai bóp cổ, đánh gãy xương mụ bà kia rồi. Thủy Lung: *Gật gật* có não a ~)

      “Hay ta đem ngươi bán vào Xuân Ý lâu?” Bạch Thủy Lung giọng hỏi.

      Ảo tượng của Ngọc Hương trong chốc lát liền bị đánh vỡ nát, sợ tới mức quỳ xuống đất, cúi đầu cho Bạch Thủy Lung nhìn thấy ánh mắt oán giận của nàng: “Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi, cầu xin tiểu thư đừng trêu đùa nô tì nữa.

      Bạch Thủy Lung nằm ngửa ghế, ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm nhìn Ngọc Hương, lúc này nhìn thấy mấy bóng người ngang qua mành treo cửa. Tuy rằng bóng dáng mơ hồ, lại làm cho nàng tâm thần chấn động, ánh mắt nháy mắt xẹt qua đạo lãnh liệt.

      “Trưởng Tôn Lưu Hiến.”

      “Người nào to gan, dám gọi tục danh của Vũ Vương!” Bên ngoài mành treo cửa, nam tử đứng bên người Trưởng Tôn Lưu Hiến hô to, ánh mắt nhìn qua chỗ ngồi của Bạch Thủy Lung.

      __________________________________

      lan đỗ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :