1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

VƯƠNG GIA BÁ ĐẠO QUÁ YÊU VƯƠNG PHI - Ngân Nhi (115 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      VƯƠNG GIA BÁ ĐẠO QUÁ VƯƠNG PHI
      • Tác Giả : Ngân Nhi
      • Thể loại : Ngôn tình, xuyên
      • Số Chương : 115
      • Edit: Meomeomeo
      • Nguồn: vn.360plus.yahoo.com/duongnga197238
      • [​IMG]
      • Nội Dung Truyện : Vương Gia Bá Đạo Quá Vương Phi
        “Nam nhân vương triều Thiên Thịnh, ngoại trừ hoàng thân quý tộc nam nhân nào cũng đều tuỳ ngươi chọn, bổn vương cho ngươi tự chọn hôn nhân” Nam nhân đứng khoanh tay vẻ mặt lạnh lùng đàm phán. Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, khí thế, rỏ rãi, cười hì hì :


        “Tôi có thể chọn được ? “Ngươi có tư cách chọn ta” Mỗi câu mang giọng lạnh lùng, khinh thường, mắt lạnh liếc xéo. Được, nhớ kỹ những gì , sau cùng cũng tìm được người nam mà muốn “Tôi muốn lấy Mạc Dạ Ly”. Nhưng lại bị tàn nhẫn gạt thế gian này ai ngươi cũng có thể chọn nhưng cấm được chọn


        Cuối cùng, bị buộc lấy thiếu gia con quan tàn tật, nhưng là vào đêm thành thân kia, hung hăng cướp tấm thân trong trắng của mà chính vẫn khinh thường đó. đêm sầu triền miên trôi qua, vẫn là Vương gia lạnh lùng, mà vẫn là tiểu thư nuôi trong phủ, giống nhưng chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra vậy...
      tart_trung thích bài này.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      VƯƠNG GIA BÁ ĐẠO QUÁ VƯƠNG PHI
      Chương 1: Nửa Đêm Đón Xe



      Cái nắng hè chói chang làm khắp nơi nóng ran, mang theo cả tro bụi bám theo từng hơi thở, cỏ cây khô làm lộ ra cách tay trắng nõn, cánh tay bám đầy bụi đất lại che được miệng vết thương nhìn mà ghê người, máu giọt thấm vào đất làm cho bầu khí càng thêm thê lương, quỷ dị.


      Bất chợt ngón tay cứng nhắc giật giật, sau đó “Khụ khụ..” tiếng ho khan, người con nằm úp sấp cố gắng đứng lên, cả người đau nhức làm mi mắt nhíu lại, cổ khát nước cùng cực, Trương Khả Khả theo bản năng lấy tay ôm cổ, cảm giác cổ họng như bị gì đó chẹn lại rất thống khổ, nàng dùng hết sức ho khan vài tiếng, cuối cùng cũng thấy đỡ, nàng nhổ ra khỏi họng thứ gì đó như là cục máu.


      “A….” Trương Khả Khả hét lên, ánh mắt mờ mờ nhìn thầy đống máu kia trông to quá làm nàng sợ tới mức đứng vội lên chạy, mãi đến khi nàng bình tĩnh lại mới phát chính mình đứng ở bãi hoang trong rừng, ngoại trừ cây cối xanh tươi, chỉ có cỏ cây héo khô. Nhìn thấy như vậy Trương Khả Khả cảm giác đầu có choáng váng, thiếu chút là lại muốn té xỉu. Trời ơi, đây là kiểu gì vậy?


      thể chấp nhận việc nàng té xỉu, nàng cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn tình trạng này là tình trạng gì. Vừa nhấc chân lên, cái đau dưới chân làm cho nàng phải nhìn lại thấy kinh hãi, hai chân ngọc phải giầy đẹp mà là đôi dép rơm, trời ạ. Đôi giầy xăng đan xinh đẹp của nàng đâu rồi?


      Phát này còn chưa xong lại làm nàng kinh ngạc là người mặc áo vải thô, có vài chỗ rách nát ở ngực cứ vậy mà lộ ra trắng nõn, làm nàng tay chân luống cuống che cảnh xuân mê người này, cánh tay vừa nhấc lên lại doạ cho nàng sốc luôn, cánh tay ngọc có vết cào nhìn mà ghê người a. Nước mắt rơi như mưa.


      “A..” Trương Khả Khả bất chấp cảnh xuân lộ ra, nắm lên cánh tay trái thấy miệng vết cào chảy máu, nàng chân tay rối bời, xé thân miếng vải băng bó. đầu mặt trời chiếu chói chang làm nàng hoảng hốt thôi. Đây là kiểu gì vậy ta, ai tốt bụng có thể cho nàng chút được ?


      Mang theo người đầy thương tích, khoác người chiếc áo tang thương, dưới chân đôi dép rơm, đội đầu mớ tóc dài rối, Trương Khả Khả thực nghi ngờ biết có phải mình đổi sang nghề hành khất rồi . ràng làn nàng ngủ ở khách sạn, làm sao như mơ lại biến thành vậy chứ?


      ràng nàng nằm mơ giấc mơ kỳ quái, trong mơ, nàng như là thoát khỏi đoàn đội, mình hướng lên đỉnh núi hưởng gió, mát mẻ hưởng thụ, tự dưng bị lực nào đó đẩy xuống, bừng tỉnh lại thấy mình nằm cỏ, hơn nữa lại là thân rách nát, cả người đều bị thương, xương cốt gãy.


      “Ôi, “ Dưới chân biết dẫm phải gì làm ặt nàng đau nhăn nhó, nàng ngồi xuống vuốt vuốt bàn chân, đáy lòng đau xót muốn chết, aaaaa, rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ mình xuyên qua thành?


      ý tưởng đột nhiên xuất , Trương Khả Khả cảm thấy toàn thân như bị điện giật, nàng trợn mắt nhìn bốn phía đánh giá, chỉ thấy toàn cây cối, phong cảnh hoàn toàn là thuần nguyên thuỷ, có thấy cột điện to, dây điện, đường quốc lộ, có…Tìm thấy nét nào của thời đại.


      Trương Khả Khả cả người như mất hồn ngồi bệt xuống, quần áo rách nát, rừng già hoang vu nguyên sinh, xung quanh tất cả đều có gì biểu thực cả, nơi này phải là thế kỷ 21. Tự dưng nàng nghĩ đến vấn đề quan trọng, bàn tay run rẩy sờ soạng chạm đến khuôn mặt, nhìn thấy kia bàn tay mềm mại, nàng mở to đôi mắt kinh sợ, nàng dám bảo đảm lấy tính mạng ra đánh đổi, bàn tay này tuyệt đối phải là bàn tay của thời đại. Ôi, Trương Khả Khả giống như quả bóng cao su xì hơi, đứt dây.


      đường cỏ khô, đáy lòng Trương Khả Khả điên cuồng gào thét, này phải là . Tuyệt đối phải là , chẳng phải thế kỷ 21 chưa có khả năng nghiên cứu ra máy xuyên thời gian sao? Chả lẽ đây là tình tiết phim a? Làm sao lại xảy ra người sinh viên bình thường như nàng chứ? Nàng chẳng qua là lần du lịch Tây Tạng mà thôi, với số tiền nhuận bút mà nàng phải kiếm trong nửa năm mới có được.


      Vừa ra khỏi rừng cây, Trương Khả Khả nhìn trước mắt đường xa tít mà lòng tràn ngập sợ hãi. Trời ơi, đây thể là tàn nhẫn a? Ngay sau đó, bỗng phía sau nàng truyền đến tiếng của bà lão:


      nương, như thế nào lại ở mình trong này? Cận thận đó. Con đường này rất nhiều kẻ xấu đó”.


      Trương Khả Khả thân mình cứng ngắc, nghĩ là gặp quỷ lại thấy bà lão ho mạnh, tay chống gậy chậm rãi bên cạnh làm Nàng nghẹn cả họng cứ trân trối nhìn bà. Này bà lão này giả dạng mặc quần áo cổ trang, cũng thân rách nát áo vải xám thô, nửa đầu búi tóc bạc, còn cài bên trâm cài đầu. Trời ạ, chả lẽ đây thực là cổ đại sao?


      Chờ Trương Khả Khả hồi phục lại tinh thần bà lão xa hơn mười thước rồi. Nhớ tới bà lão vừa cảnh cáo, Trương Khả Khả cảm thấy sau lưng rờn rợn lạnh, nàng bất chấp cả giầy rơm chạy vội vượt qua cả bà lão, mỉm cười nhiệt tình : Bà bà, cháu giúp bà nhé?


      “A, nương ngươi tốt quá, a…Bây giờ lòng người dễ thay đổi a” lão bà thở dài, thốt ra.


      Trương Khả Khả mím môi, theo bản năng hỏi dò “Bà bà, cháu nghĩ muốn hỏi bà chuyện, giờ là triều đại nào vậy? Tên Hoàng đế là gì?


      nương, ngươi chả nhẽ lại giống ta đều hồ đồ rồi, tại bây giờ là Đại Thịnh Hoàng Triều a. Còn Hoàng Thượng, tên phải dân chúng bình thường ai đều có thể gọi, ra là mất đầu đó”


      Lão bà nhún mình có chút buồn cười liếc mắt nhìn Trương Khả Khả.


      “Đại Thịnh Hoàng Triều ư? Trương Khả Khả về lịch sử cũng phải biết, nhưng lịch sử Trung Quốc có Triều đại nào có tên là Đại Thịnh Hoàng Triều cả. Chả lẽ nàng lại xuyên vào thời đại biết tên? Choáng váng, Trương Khả Khả cảm thấy đau cả đầu.


      Dọc theo đường , Trương Khả Khả chịu khó nghe lão bà giảng giải, con của bà xa bà lâu rồi, giờ bà lên kinh thành để gặp con. Trương Khả Khả khỏi có chút thương xót. người lớn tuổi, lẻ loi, hiu quạnh nhưng vậy còn muốn ngày đêm tìm đứa con lương tâm của mình nữa.


      Suốt từ trưa đến chiều con đường chỉ có hai người đàn bà đôi giầy rách, Trương Khả Khả vẫn chờ mong lão bà cho nàng biết kinh thành còn cách bao xa. Còn bà lão cứ cưới “Nhanh lắm nhanh lắm, còn xa đâu”. Nhưng cái còn xa kia mãi mất hai ba canh giờ mà bóng dáng kinh thành cũng chẳng thấy đâu, Trương Khả Khả vẫn nghĩ ra, lão bà bảo còn xa, rốt cục là còn bao xa nữa. Bởi vì tại cổ đại giao thông có phương tiện gì, nghĩ đến với lời của lão bà ý thẳng ra khả năng là còn rất xa a.


      Cuối cùng, trời dần tối, Trương Khả Khả hết sức lực rồi, miệng thở phì phò, tay lau đầu đầy mồ hôi, khí lực còn mới hướng lão bà hỏi lần cuối cùng “Lão bà bà, người xác định còn có xa sao?”


      Lão bà cũng có chút thở hổn hển, vẫn cười như cũ “ nương, xa, chiều mai có lẽ đến”


      Câu này của lão bà làm Trương Khả Khả thiếu chút té xỉu, nàng trừng lớn mắt, cái gì? Chiều mai ư? Nàng dở khóc dở cười, trào phúng đúng là xa a. Thế đêm nay chúng ta làm sao bây giờ? Tiếp tục chạy sao?


      Lão bà ngừng lại, nhìn xa bốn phía, tay chỉ ngôi miếu đổ nát “Ta nhớ nơi đó có toà miếu, nương, đêm nay chúng ta nghỉ đêm ở đây . Ngày mai lại


      Ăn ngủ bên ngoài? Lòng Trương Khả Khả phát lạnh. Trời ơi, ngủ trong ngôi miếu đổ nát ư? Trước mắt Trương Khả Khả còn có lựa chọn hay sao? Vỗ về, bà lão hướng ngôi miếu đổ nát đến. Miếu ngay tại ven đường, vừa vào mới phát trừ miếu đổ nát bên trong phải quá bẩn, hơn nữa cũng trống rỗng cái gì cũng có, chỉ có mấy chân hương, muốn ngồi cũng thể. Lão bà tìm góc sáng sủa ngồi xuống, nơi đó rải cỏ khô, ngồi có vẻ thoải mái. Trương Khả Khả theo sau cũng mệt mỏi sao dậy nổi.


      Ngoài cửa sổ sắc trời hoàn toàn đen thẫm, nhưng do là mùa hè nên cũng đến mức nhìn thấy gì, sao bắc đẩu cũng bắt đầu sáng trời, ánh trăng cũng bắt đầu lên cao, chiếu vào trong miếu đổ nát, xem như là ánh sáng duy nhất. Trương Khả Khả ôm hai đầu gối, mắt nhắm mắt mở, bên bà lão cũng quá mệt mỏi, tuy vậy nàng cũng ngủ được, mắt tròn nhìn ra ngoài miếu, biết suy nghĩ gì.


      “Khụ khụ” Lão bà đột nhiên ho khan, bà che miệng lại trông rất khổ. Nghe bà ho kịch liệt làm cho người khác chịu được nghi ngờ có thể bà ho ra hết tất cả. Trương Khả Khả quan tâm liếc nhìn bà chút, vỗ bả vai bà. Chiều nay nàng phát bà lão trước mắt này có thể là bị bệnh lao phổi nặng, chính là biết đêm sau tiếp tục nghiêm trọng đến mức nào.


      “Bà bà, bà sao chứ? Trương Khả Khả nôn nóng hỏi.


      “Khụ..khụ.., bệnh cũ thôi, sao…khụ…” Bà lão ngay cả lời cũng khụ ra được, hơi thở thực yếu, thân thể gầy gò ho khan liên tục, bệnh trạng suy yếu có thể ra lúc nào hay. Trương Khả Khả chân tay luống cuống, vừa sợ, vừa hoảng, trong lúc đó biết nên làm gì.


      Liên tiếp ho khan làm bà lão có chút choáng váng, bà ôm ngực, thở dốc, dồn dập, có thể thấy được bà cố gắng tranh thủ hít thở hơi cuối cùng, mồm yếu ớt lẩm bẩm “Ta … nhất định phải gặp đứa con lần cuối cùng, nhất định phải gặp lần cuối, ta thể chết ở giữa đường..”


      “Bà bà, bà sao, bà được gặp lại con, bà bà…”


      Trương Khả Khả an ủi bà lão đáng thương trước mắt, dưới ánh trăng, mặt bà càng tái nhợt, còn hơi sức, ánh mắt có chút mờ xa, giống như muốn qua đời ngay lúc đó làm lòng Trương Khả khả lo sợ vô sùng.


      Đúng lúc đó, cả khoảng đêm tối chợt truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, giống có đoàn người hướng bên này đến. thanh này làm cho Trương Khả Khả cảm thấy vui vẻ, nàng chạy nhanh hướng bà lão “Bà bà, bà chờ cháu, cháu nhất định làm cho bà gặp được con bà lần cuối cùng”


      xong, nàng bò lên, vội vàng chạy ra khỏi miếu, đứng ở giữa đường chờ. Cuối đường chỉ thấy chiếc xe ngựa chạy nhanh đến, nhìn thấy xe Trương Khả khả liền dấy lên tia hy vọng, như thấy được bà lão sống rồi. Chỉ cần có thể ngăn lại xe ngựa này, nàng có thể mang theo bà lão đến kinh thành trước, như vậy bà mới có hy vọng cuối cùng.


      nghĩ đến xe ngựa chỉ còn cách nàng có trăm mét, 50 thước, …40 thước, … Trương Khả Khả cũng biết rằng, muốn ngăn cỗ xe phi nước đại kia nếu dùng hết khả năng gọi cũng dừng lại được. biết có phải đoán đúng hay từ cỗ xe toát ra cỗ dũng khí mãnh liệt áp đảo, nàng đứng giữa đường, dang ra hai tay, quyết tâm cản đường. Khi cỗ xe ngựa còn cách nàng 20 thước nàng kêu to” Cứu mạng nha…”


      phi nước kiệu cỗ xe ngựa có đèn lồng, người đánh xe nhìn đường có người, nhưng do Trương Khả Khả bỗng nhiên gào thét làm cho bối rối, vội vàng giữ chặt dây cương, nhưng là muốn giữ chặt được cỗ xe ngựa chạy trong khoảng thời gian ngắn cũng thể làm được, nguy hiểm tựa hồ trong chớp mắt, người đánh xe bỏ hết khí lực túm lấy dây cương, mà Trương Khả Khả nhìn thấy xe ngựa lao tới sợ đến mức úp mặt vào hai tay, chờ vó ngựa đạp lên.


      Ngay khi cỗ xe cách Trương Khả Khả đến 2 thước, trải qua hồi rét lạnh, xe dừng lại, hai con ngựa cao to đồng thời giơ cả hai vó lên trời, trong bóng đêm đứng lại, làm Trương Khả Khả chấn động cả lỗ tai, trận này đón xe là kiện nguy hiểm trong gang tấc, lúc đó có tiếng rống giận “Điêu dân lớn mật, muốn chết hả? Còn mau nhường đường.”


      Trương Khả Khả bị tiếng rống tức giận làm hoảng sợ, tuy vậy muốn chặn được màn này phải chuyện dễ dàng, kinh ngạc giây nàng mở miệng oa oa khóc lớn, vừa khóc vừa “này vị đại ca xin thương xót, tiểu nữ tử cũng phải cố ý chặn đường, chỉ là vì bà bà của ta bị bệnh sắp chết, ta cầu xin đại ca thương xót đưa chúng ta lên kinh thành tìm thầy thuốc chữa bệnh, cầu ngài, cầu xin ngài…”


      xe, người đánh xe chẳng những nghe, ngược lại còn lớn tiếng “Làm càn, ngươi có biết xe ngựa này là của người nào ? Ngươi chỉ là thân phận dân thường, nếu làm chậm tướng quân, ngươi đáng tội chết vạn lần”


      Tướng quân ư? Trong xe là tướng quân ngồi ư? Trương Khả Khả thầm nghĩ, lại càng khóc thê thảm, thương tâm hơn. Tại đây rừng núi yên tĩnh, tiếng khóc của nàng giống như là nữ khóc bi thương. lúc sau, giọng nam trong sáng từ trong xe ngựa vang ra “Phương An, đáp ứng nương thỉnh cầu


      “Tướng quân…Lấy ngài thân phận cao quý sao có thể cùng dân chúng bình thường cùng ngồi?” Phương an lập tức phản đối, xong lớn tiếng hướng Trương Khả Khả hung ác quát “Dân nữ lớn mật, còn mau nhường đường, nếu đừng trách ta khách khí”


      Vừa rồi tiếng thanh nhã của người đàn ông làm Trương Khả Khả cảm thấy vui vẻ, xem ra người đàn ông này vẫn còn nhân tính, nhưng người đánh xe nhìn chán ghét, nghĩ xong nàng bất chấp tất cả lại lần nữa khóc thương tâm “Cầu xin đại nhân…Bà bà ta bệnh tình nguy kịch ở trong miếu, nếu chữa trị kịp thời sợ còn kịp rồi…Xin thương xót


      xe, người đánh xe có chút chịu nổi Trương Khả Khả dây dưa, thấp giọng mắng “Ngươi thực ngoan cố chịu nổi”


      Ngay lúc đó, giọng trầm dễ nghe lại lần nữa vang lên “Phương An, được vô lễ, ngươi mang bà bà nàng lên xe


      “Tướng quân” Phương An vui kêu lên.


      sao” Thanh trầm thấp vang lên trong đêm yên tĩnh, nghe đặc biệt êm tai, nhưng biết tại sao Trương Khả Khả lại nghe thấy trong lời phát ra còn có tia hiểu lạnh lùng.


      Người đánh xe oán hận trừng mắt nhìn Trương Khả Khả đứng bên đường, hừ tiếng “Bà bà ngươi ở đâu?’


      “Ngay tại trong miếu a” Trương Khả Khả nhanh chân bước vào trong miếu, chỉ thấy tiếng ho khan của lão bà ngừng, nhưng là ho khan xong rồi lại càng thấy bà yếu . Trương Khả Khả chạy nhanh đến bên bà, vui vẻ “Bà bà, có người đồng ý cho chúng ta đoạn đường, chúng ta sớm đến kinh thành”


      Bà lão có chút mê , nhưng nghe thấy câu kia thực vui sướng hé ra cười khàn khàn “Đúng thế ?”


      Khi Trương Khả Khả cùng Phương An dìu bà lão vào trong xe ngựa, Trương Khả Khả chớp mắt rất muốn nhìn xem người đàn ông trong xe ngựa trông như thế nào, nhưng chỉ nhìn thấy màu đen tối bên trong. Nàng chỉ cảm thấy ngồi trong xe ngựa hơi thở của người đàn ông thực đạm mạc, xe ngựa thực rộng, bà lão ngồi đệm cùng người đàn ông chỗ làm cho Trương Khả Khả cũng ngạc nhiên là, người này cũng ghét bỏ bà lão, dịch ra ít nhất nửa chỗ ngồi dành cho bà, còn Trương Khả Khả ngồi ở ghế dưới, lưng dựa vào thành xe, đối nàng mà , chỉ cần có chỗ ngồi thế này là cảm ơn trời đất rồi.


      Xe ngựa chạy gấp trong bóng tối theo hướng phía trước tiến lên, nảy xóc liên tục làm cho Trương Khả Khả choáng váng đầu óc nặng nề ngủ….

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      VƯƠNG GIA BÁ ĐẠO QUÁ VƯƠNG PHI
      Chương 2: Kinh Thành



      Xe chạy suốt đêm cuối cùng khi mặt trời lên tiến vào cửa thành. Trong xe ngựa 3 người, trừ người đàn ông trẻ tuổi ngủ, bà lão và Trương Khả Khả còn ngủ say. Trong xe ánh sáng dần , đôi mắt dày tìm tòi nghiên cứu kỹ khuôn mặt bẩn nhắn của Trương Khả Khả, Đừng Đêm Li có chút kinh ngạc. Tối hôm qua lớn mật chặn xe lại là nương nhìn quá 15, 16 tuổi, thân bẩn loạn, quần áo cũng rách mấy chỗ, mơ hồ có thể nhìn thấy da thịt non mịn, Đừng Đêm Ly đạm mạc bên trong, lộ ra nét tán thưởng. Chàng thể tưởng tượng được nếu xe phi nước đại mà dừng được mạng của nàng chắc có lẽ bị chôn vùi dưới bánh xe rồi.


      Xe ngựa đường chạy thẳng đến phía nam kinh thành, dừng ở trước toà nhà hùng vỹ, cửa khắc 3 chữ "Tướng quân phủ”, cứng cáp, rồng bay phượng múa. Xe ngựa vừa dừng lại, dáng cao thẳng vén rèm bước xuống, đó là người đàn ông trẻ, khoảng 23,24 tuổi, quần áo màu đen, tuấn tú cao ngất, khí chất trầm tĩnh phong nhã, mặc áo tơ lụa, phong thái cao quý, tuấn lãng nén được khí chất quý tộc, ánh mắt lộ ra chút ngạo khí, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà cao quý.


      Do quá mệt mỏi Trương Khả Khả ngủ sâu, mơ màng bên trong, giống như cảm giác xe ngựa dừng, nàng còn lơ mơ ngủ, mở mắt ra, thấy trời sáng. Nàng nhìn sang thấy bà lão còn ngủ say, nhưng bên cạnh bà người đàn ông thấy. Ngay lúc đó Trương Kkả Khả nghe thấy giọng quen thuộc “Vào trong phủ, mang cho vị nương này bộ quần áo vừa người đến”.


      Trương Khả Khả ngẩn cả người, đưa tay vén màn xe lên, tìm hiểu, tò mò nhìn vị kia tối hôm qua cùng nàng ngồi xe ngựa nàng chỉ thấy dáng cao ngất, đầu đội mũ tơ, lúc này, lại nghe thấy giọng Phương An nhẫn nại vang lên: “Nhìn cái gì? Còn mau xuống xe, muốn ngồi đến bao giờ nữa?”


      Trương Khả Khả thu hồi ánh mắt, khi thấy lão bà tỉnh, nhìn thấy Trương Khả Khả vội hỏi “ nương, đến kinh thành sao?”


      ”Chắc là đến rồi, bà bà, chúng ta xuống xe ” Trương Khả Khả đưa tay giúp bà lão xuống xe, đứng dưới xe, thấy Phương An tự tay cầm bộ quần áo người hầu ném cho Trương Khả Khả, giọng có chút bất bình “Đây, tướng quân chúng ta có lòng tốt thấy ngươi quần áo rách hết, cho ngươi. Lần sau nhớ kỹ được nửa đường lại đón xe kiểu thế nữa, nếu mạng của ngươi khó bảo toàn” xong Phương An đánh xe .


      Trương Khả Khả cầm trong tay bộ quần áo, ánh mắt nhìn lên cánh sửa sơn son, lại liếc cái kia phía khối chữ tướng quân phủ mà đáy lòng khỏi có chút nuối tiếc, thế nhưng lại có phúc nhìn thấy vị tướng quân kia, thực đáng tiếc, đáng tiếc!!! Tất cả đều là do nàng tham ngủ mà nên.


      Đem bộ quần áo người hầu mặc vào người xong, Trương Khả Khả giúp bà lão rời khỏi tướng quân phủ, được nửa đường, Trương Khả Khả lại hỏi “Bà bà, bà có biết con bà ở đâu ?”


      “Con ta là người bán bánh bao, làm bánh bao ngon lắm. tìm, chắc hẳn ở trong kinh thành thôi” xong ánh mắt lộ ra tia chờ mong.


      Bán bánh bao? Trương Khả Khả đau cả đầu, xem ra vị lão bà này cũng biết con mình bán bánh bao ở đâu? Có lầm a? Này kinh thành rộng lớn thế này chẳng lẽ phải từng quán từng quán để tìm hay sao? Trương Khả Khả đau khổ cúi mặt than thầm, như vậy còn biết làm sao bây giờ?


      Từ phủ tướng quân ra, chính là kinh thành đường cái lớn. Đây là phố náo nhiệt nhất kinh thành, đầu đường còn có đám người cãi lộn, ồn ào, huyên náo. Đứng ở đường Trương Khả Khả trước mắt chấn kinh, ràng đây là cảnh cổ đại, người nơi này giống nhau đều là mặc cổ trang như phim truyền hình, chẳng có lấy đại nào. Biết phải nằm mơ, Trương KHả Khả vẫn ngầm tự mình nhéo mình, làn da truyền đến đau đau làm cho nàng mở to mắt, ra đấy đúng là thực a.


      Sau đó, Trương Khả Khả giúp bà lão đến đầu đường, ở đó có quầy hàng bán bánh bao. thực Trương Khả Khả cực đói, nhìn, ngửi thấy mùi bánh bao, nàng nuốt nước miếng liên tục, nhưng khi người bán bánh bao nhìn thấy Trương Khả Khả cùng bà lão hai người liền xua luôn . ràng họ thấy là những người có tiền rồi.


      Lòng Trương Khả Khả buồn bực nên lời. Này trước mắt là chẳng có tấm lòng cảm thông. Cố nén cơn đói khát, Trương Khả Khả đưa bà lão từ sáng đến tận trưa, từ trưa cho đến chiều cuối cùng thấy bà lộ ra nét mặt hoang mang, kích động. Bà lão chịu nổi, mình dũng cảm đến quầy bán bánh bao, hướng về phía người đàn ông trung niên, hét to tiếng “Con… con…”


      Người đàn ông kia ngẩng đầu lên, nhìn phía trước bà lão đột nhiên cả kinh, sau đó dám tin to “Mẹ, sao mẹ lại ở đây vậy?”


      “Ở nhà ruộng đồng bị nước cuốn trôi hết, mẹ còn cách nào, chỉ còn cách đến kinh thành ở cùng con vậy….” Bà lão thương tâm kể lể đau khổ, rơi lệ.


      Người đàn ông trung niên thấy mẹ chẳng có chút hào hứng nào, thở dài hơi, thèm để ý đến bà “Mẹ, người khát nước vào phòng rót cốc nước uống . Con còn phải nhóm bếp đây.” xong, nhìn thấy Trương KHả Khả bên đứng phát ngốc mới nhíu mày “Vị tiểu nương này, là đưa mẹ ta tới phải ?”


      Trương KHả Khả đưa mắt nhìn khắp hàng bánh bao, gật đầu trả lời “Đúng thế, đúng thế”


      Chỉ thấy người đàn ông trung niên cầm 2 cái bánh bao đưa cho Trương Khả Khả, lạnh nhạt đưa mẹ ta đến, cho 2 cái bánh bao xem như là tạ lễ


      Trương Khả Khả trừng mắt kinh ngạc, lòng thầm kêu lên. Chỉ dựa vào việc nàng đưa mẹ tới, mà chỉ trả cho 2 cái bánh bao thôi sao? lúc Trương Khả Khả sửng sốt, người đàn ông trung niên kia cắn cắn môi “Nếu côn nương chê ít thôi


      Trương KHả Khả còn biết làm gì hơn, nhanh tay nhận 2 cái bánh bao, quay đầu thấy trong phòng có người phụ nữ trung niên trông rất hung ác ra, chống nạnh hét to “Tử Trương Tam, người như thế nào còn nhóm lửa hả? Ngươi còn muốn tức giận hay sao” xong nhìn thấy bà lão uống nước bên cạnh, kinh ngạc đôi chút, sau đó trừng mắt liếc xéo bà lão, giọng đanh ác “Lão bà thối tha, như thế nào mà vẫn chưa chết, lại lên kinh thành tìm đến đây làm gì”


      Nghe thấy thế, Trương Khả Khả thương xót nhìn bà lão ho khan, uống nước, sau đó trừng mắt hung tợn liếc nhìn người đàn bà trung niên chanh chua kia, cắn miếng bánh bao rồi quay .


      Mới được vài bước chân, Trương KHả Khả đói quá ngấu nghiến cái bánh bao thứ nhất, bỗng dưng, biết từ chỗ nào xuất chú bé con, ánh mắt chết đói nhìn Trương Khả Khả, bộ dạng trông đáng thương cầu xin “Tỷ tỷ, cho cà lăm ! Em 3 ngày nay chưa được ăn gì rồi.”


      Trương Khả Khả nhìn chú bé kia khuôn mặt nhắn bẩn thỉu, lại nhìn lại trong tay chiếc bánh, hơi suy tư, trong lòng thầm kêu, ông trời ơi, đây là làm sao a? Sau đó tay do dự lấy chiếc bánh khác đưa cho chú bé, “Nè, cho em”


      Chú bé mừng quá hét to tiếng đinh tai, nhanh tay cướp lấy chiếc bánh trong tay nàng cắn luôn, cứ bên cắn, bên chạy lực.


      Trương KHả Khả quay đầu liếc nhìn bà lão ở quầy hàng lần nữa, tay xoa xoa bụng, thở dài, mệt mỏi kéo lê thân thể tiến lên phía trước, tìm thấy tường liền dựa vào ngồi xuống, nàng thực mệt quá nổi nữa.


      Mới ngồi xuống, biết thân thể này bao ngày tắm rửa, cả người ngứa ngaý khó chịu, thể tiếp được, nàng lấy tay sờ vai, xoa bụng, tự dưng bàn tay cảm giác đụng phải khối gì đó cứng rắn, liền lấy tay kéo ra, lấy ra chiếc túi trong đựng khối ngọc bội màu trắng.


      Trương KHả Khả nhìn vật trong tay, khối ngọc đó khéo léo tinh tế mà ngẩn người. Nhất định là khối ngọc này là của người chủ trước đây, thể tưởng tượng được trong đám quần áo rách rưới vậy lại có thể có khối tinh xảo đến vậy. Nghĩ đến đây, Trương Khả Khả nảy ra ý tưởng.

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      VƯƠNG GIA BÁ ĐẠO QUÁ VƯƠNG PHI
      Chương 3: Ngọc Bội



      Tại nơi trang nghiêm, đẹp đẽ, hùng vỹ trong phủ, có 3 người cẩm y vệ vội vã vào, đến thẳng đại sảnh. Vừa mới bước vào liền nhìn thấy người đàn ông trung niên cười “Ba vị thống lĩnh đại nhân vất vả rồi, đến đây uống chén trà


      trong ba người thống lĩnh tiến lên phía trước, ghé sát vào người đàn ông trung niên, ho , thấp giọng hỏi “Lưu quản gia, biết Vương gia vội vàng triệu tập chúng tôi đến là có chuyện gì ?” Hai người còn lại cố gắng giỏng tai lên nghe, mặt lộ vẻ tò mò, kèm theo nét lo âu, e ngại.


      Lưu quản gia thấy 3 người đàn ông lộ vẻ mặt lo lắng khỏi cười to, cất tiếng trấn an “Các vị đại nhân cần sốt ruột, Vương gia cầu gặp các vị chỉ vì chuyện mà thôi, muốn nhờ 3 vị giúp cho. giờ Vương gia ở thư phòng cùng Tống chuyện trò, tiện ra gặp, rất mong các vị thứ lỗi cho”


      sao, sao, việc Vương Gia nhờ, chúng tôi cũng rất sẵn sàng, chờ chút cũng sao” Ba người lập tức ôm tay cười khi biết được chỉ là việc cũng yên tâm. Lưu quản gia lập tức bảo người hầu chuẩn bị rót trà, chờ 3 người ngồi yên vị mới chậm rãi ra cầu “Cha vương gia nửa tháng trước bất hạnh mất, hẳn các vị cũng chuyện này, ôi chao, đáng thương cha Vương gia, bị bệnh lâu năm giường, vẫn giành giật được với tử thần đều cùng Tiên Hoàng xuống dưới tuyền đài”


      tới đây, 3 vị thống lĩnh lập tức lộ vẻ đau khổ, nét mặt thể giả lẫn lộn cũng hiểu , Lưu quản gia đau đớn thôi, mãi sau mới tiếp được “Mười năm trước, binh đao loạn lạc, xâm chiếm đất nước. Lúc đó ở biên giới, chiến trận bùng nổ, diễn ra ác liệt, nhiều năm, mãi mới đánh đuổi được kẻ thù ra khỏi đất nước, giành thắng lợi. đến chiến thắng này công lớn nhất lại phải Cha Vương gia Tấn vương, khi đó có vị tướng là Tô Vạn Vinh, trong trận chiến loạn, cực kỳ dũng mãnh, nhiều lần có công cứu Vương gia. Lần cuối cùng, vị tướng Tô này ngại thay vương gia đỡ mũi tên. Trước khi chết có khẩn cầu vương gia tìm giúp con của mình thất lạc nhiều năm, đưa cho vương gia khối ngọc bội chính là để nhận ra con của mình ở dân gian. Sau khi chiến tranh kết thúc, Vương gia nhiều lần phái người dân gian tìm kiếm nhưng cũng tìm được. Cho đến tận trước lúc mất liền đem nhiệm vụ tìm kiếm này giao cho Thiếu chủ, tìm được nàng tận tình lo cho nàng phải sống khổ sở, để an ủi tướng Tô ở trời có linh thiêng. Nguyện vọng của Tiên vương, thiếu chủ tự nhiên dám bỏ bê, liền triệu kiến đến 3 vị thống lĩnh trong triều giúp cho”


      Lưu quản gia hơi xong làm cho 3 vị thống lĩnh hiểu được chuyện gì, liền cùng đồng ý giúp tìm kiếm, trong đó có 1 vị khỏi lộ ra lo âu. Chuyện vương gia nhờ bọn họ 3 người dám có sơ xuất, chẳng qua là tiên vương tìm kiếm hơn 10 năm nhưng cũng có kết quả gì, chỉ có bọn họ 3 người chắc gì tìm được. Để phòng ngừa mới lên tiếng “Biển người mờ mịt, Nước Đại Thịnh Hoàng triều giàu có mêng mông, muốn tìm 1 chỉ sợ là mò kim đáy bể, thực khó khăn”


      Lưu quản gia lấy ra khối bạch ngọc “Đây là khối ngọc năm đó Tướng quân Tô tặng cho Tiên vương gia, khối bạch ngọc này chia làm 2 nửa, nửa kia ở người vị tiểu thư, đây là căn cứ duy nhất để có thể tìm được vị tiểu thư kia.”


      Ba vị thống lĩnh cầm lấy khối ngọc bội cẩn thận xem, quản gia lại tiếp tục “Vương gia qua, nếu ai có thể tìm được tiểu thư, được thưởng, 3 vị đại nhân, đều cùng cố gắng


      “Nếu là nguyện vọng của tiên vương, vậy hạ quan cũng dám chối từ, lập tức triệu tập thủ hạ tìm kiếm con của tướng quân ngay” xong 3 vị thống lĩnh xin phép rời .


      Đầu đường ồn ào, phố chợ đông vui, náo nhiệt, thoáng bóng người khả ái lẫn trong đám đông, Trương Khả Khả hết nhìn bên trái, bên phải, khắp xung quanh, thầm nghĩ, chỉ cần tìm được hiệu cầm đồ nàng phải ngủ đầu đường xó chợ nữa, tuy là ngọc bội của chủ nhân trước, nhưng trước mắt cũng chỉ lúc cần gấp mới sử dụng mà thôi.


      Đột nhiên Trương Khả Khả mắt sáng ngời, nhìn thấy phía xa có cửa hàng gắn biển to với chữ “Làm”, nghĩ đó là cửa hiệu cầm đồ, nàng vui mừng chạy đến, vào trong cửa hiệu thấy có ông chủ ngồi tính toán sổ sách ở quầy, thấy có người khách đến, mừng rỡ đón “Tiểu thư, muốn đến cầm cái gì phải ?


      Trương Khả Khả ho tiếng, vỗ mạnh tay lên quầy bàn, ngửa tay lấy ra khối ngọc bội, hạ giọng “Ông chủ, ông xem giúp tôi khối ngọc bội này đáng giá bao nhiêu tiền?


      Giọng của Trương KHả khả lạnh băng làm cho ông chủ khiếp sợ, nhanh tay cầm lấy ngọc bội cẩn thận xem, nheo mắt gian trá nhìn lát rồi giơ 1 ngón tay lên “Bằng này”


      Trương Khả Khả nhíu mày suy nghĩ, cất tiếng “ trăm lượng?”


      Con số làm lão chủ phát hoảng, lão trừng mắt nhìn Trương Khả KHả, sau đó lấy ngọc bội trả lại cho nàng. “ nương, ngọc bội của đáng trăm lượng sao? Tốt hơn là nên chỗ khác vậy, ở đây thể trả được thế’


      Trương Khả KHả cầm lấy ngọc bội nhíu mày ” Chính ông chủ ra giá trăm lượng cơ mà! Thấy ông đưa ra 1 ngón tay, tôi làm sao biết ông ra giá cụ thể bao nhiêu đâu?


      Lão chủ vốn là người lão luyện trong thương trường, phải có câu buôn gian bán rối hay sao. Lão ta chỉ liếc mắt cái là biết ngay Trương Khả Khả rất cần tiền, lấy giọng đàm phán ra “Hai lượng . KHối ngọc bội của chỉ đáng giá nhiều nhất là 2 lượng thôi” định là lượng nhưng sợ doạ tiểu nương nên bằng kinh nghiệm trước mắt liếc nhìn thấy khối ngọc bội kia là ngọc nguyên chất, tuyệt đối là ngọc tốt.


      “ Cái gì?” Trương KHả Khả tức giận rống to, khối ngọc bội này chỉ đáng 2 lượng thôi sao? Ông chủ gian xảo.


      “Nếu nương tin, thử cửa hiệu khác xem. Tôi giấu gì cho , toàn bộ phố này có cửa hiệu của tôi là lớn nhất, nếu mang đến cửa hiệu khác chắc gì được giá này” Lão chủ chậm rãi , cố ý tỏ ra là mình có hứng thú gì.


      Trương KHả Khả tất nhiên biết , nàng có phố khác tiếp tục tìm cũng chỉ có mỗi cửa hiệu này thôi, mà trời lại sắp tối rồi, nàng trừng mắt nhìn, trong lòng lập tức nảy ra ý tưởng, nhìn thẳng vào lão chủ, thận trọng “Ông chủ, đừng có lừa gạt tôi nha. Lần này tôi đến là tìm chú, chú tôi là làm quan to trong thành, chỉ vì tôi hết tiền đường bất đắc dĩ lắm mới lấy ngọc bội ra làm lộ phí, ông là người thông minh biết ngọc bội này phải là vật tầm thường, tôi vốn là cầm tại đây vài ngày, qua mấy ngày tôi tìm được chú, sớm muộn gì tôi cũng đến chuộc lại. Ông cho tôi giá thực , nếu dám lừa tôi, tôi bảo chú tôi đến cửa hiệu của ông, đóng cửa hiệu ông lại” Trương Khả Khả lớn tiếng xong câu cuối, vỗ mạnh 1 cái xuống bàn, ánh mắt sắc bén, khí thế kinh người.


      Lão chủ bị lời của Trương Khả Khả làm cho run sợ, nheo mắt, vuốt cằm ra vẻ xem kỹ ngọc bội lần nữa, quan sát tiểu nương xem nàng thực hay giả, xem ra khí thế bức người rất khó là giả, hơn nữa khối ngọc trong tay nàng cũng phải là vật tầm thường, mặc dù tiểu nương trước mắt trông dơ bẩn nhưng nếu nhìn kỹ có khí thế quý tộc, hơn nữa nàng chú nàng làm quan mà lại là quan to, cũng khiếp sợ 3 phần, suy nghĩ trong chốc lát, có vẻ thở dài “Vậy , nương, ta cũng dám lừa nữa, khối ngọc bội của tầm thường, tôi cho giá 20 là cao, còn giá nào thế nữa đâu”


      “Hai mươi hai” Trương Khả Khả mở miệng .


      “Nè, cửa hiệu này chịu nổi giá đó đâu nhé” Ông chủ ra vẻ khó xử .


      Trương KHả Khả thấy ông chủ đối với mình lời lúc nãy còn nghi ngờ liền tỏ vẻ hào phóng cười “Yên tâm ! Ông chủ, bây giờ ông cho tôi hai mươi hai, chừng vài ngày nữa tôi lấy 100 lượng chuộc về, lúc đó ông thấy lỗ”


      Những lời này làm ông chủ yên tâm, đôi mắt tự dưng sáng lấp lánh, suy nghĩ đôi chút rồi đập bàn “Được, hai mươi hai lượng hai mươi hai lượng, nương, tôi chưa bao giờ gặp được khách nào định giá như nương vậy nha!” xong ông chủ lấy ra hai mươi hai lạng bạc đưa cho Trương khả khả.


      Trương Khả Khả nhìn 2 nén bạc sáng bóng lại nghĩ biết là hay giả! Ở đại còn có bạc mỹ ký, chắc cổ đại có bạc giả đâu! Nhìn lão chủ cũng ra dáng lừa mình liền lấy ngọc bội đưa cho lão rồi cầm lấy bạc, quên quay đầu lại câu “Ông chủ, ngọc bội của tôi bảo quản tốt nhé, trăm ngàn đừng có đánh mất đó, tôi còn muốn chuộc lại đấy”


      “Tất nhiên, tất nhiên, tôi bảo quản tốt” Lão chủ cười rạng rỡ , chờ Trương Khả Khả vừa rời , lão chủ khỏi có chút buồn bã, tự dưng hai mươi hai lượng bạc mất , lời lãi biết làm sao đây. tới ngọc bội tuy là rất đáng giá nhưng giá đó phải có người mua mới đáng nha.


      Lộ ra nét mặt buồn rầu, lão chủ chuẩn bị lấy ngọc bội cất thấy có 2 người quan binh nhanh nhẹn tới, đập tay xuống bàn quát: “ông chủ, ra đây”


      “Các vị quan gia, có chuyện gì vậy? Lão chủ lập tức tươi cười lấy lòng ra.


      “Mang tất cả số ngọc trong cửa hiệu của ngươi ra đây cho đại gia ta kiểm tra” Viên quan binh nghiêm lệnh .


      Lão chủ sợ tới mức mặt còn chút máu, kêu lên hoảng hốt “Ôi, …quan gia…cửa hiệu .. cửa hiệu luôn giữ đúng khuôn phép, trung thực, làm chuyện phạm pháp gì cả”


      “Đừng nhiều lời, có tin ta lấy đầu ngươi hay , nhanh lên mang hết ra đây” Viên quan binh quát, rút dao ra, thấy thế lão chủ sợ quá lập tức lấy lòng “Quan gia đừng tức giận, đừng tức giận, thảo dân vào lấy ra hết” xong liền ngay.


      Bỗng dưng viên quan binh liếc mắt thấy trong tay lão chủ khối hồng, hừ tiếng “Trong tay ngươi cầm cái gì, lấy ra xem nào”


      Lão chủ nghĩ đầu cũng giữ được gì đến chuyện ngọc bội? Lão ta bắt buộc phải mở tay lấy khối ngọc bội của Trương KHả KHả ra, vẻ mặt sợ hãi lên tiếng: “Cái này….đây là ngọc bội của vị nương mới đưa cho nô tài”


      Khi hai viên quan binh nhìn thấy ngọc bội mặt lập tức lộ ra nét sợ hãi lẫn vui mừng, rồi trong hai viên quan binh nhanh tay cầm lấy ngọc bội xem kỹ lát, vỗ bàn vội hỏi “Thế vị nương kia đâu rồi”


      rồi” Lão chủ quá run mãi thôi, nghĩ đến hoạ sát thân.


      “Nàng hướng nào?


      “Hướng đông”


      “Nàng mặc quần áo thế nào?


      Lão chủ đối với Trương Khả Khả nhớ vì cửa hiệu của lão còn phải tự dưng mất hai mươi lượng bạc cho nàng sao!!! Lão liền tỷ mỷ miêu tả tường tận quần áo mà Trương Khả Khả mặc, vừa xong thấy 2 viên quan binh cầm lấy ngọc bội lao thẳng ra cửa làm cho lão chủ khóc ra nước mắt “Ôi ôi…quan gia…quan gia…ngọc bội của tôi a….”

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Chương 4: Ngọc Bội 2



      Trương Khả Khả vừa vừa ngâm nga hát, tâm trạng vô cùng vui sướng, như là hai mươi hai năm qua chưa từng thấy vui vẻ như vậy, giờ cái gì cũng nghĩ đến nữa, chỉ muốn tìm khách điếm nào đó để ăn uống no nê, bồi thường lại cái bụng bị bỏ đói hai ngày qua, dù sao cũng là Trương Khả Khả, ở thời đại, tuy gia đình có thể được coi là nghèo, nhưng cuộc sống cũng khá no ấm, lại có thể tự làm việc nuôi bản thân, còn ở đây là thời cổ đại loạn lạc, haizz...cha mẹ khổ cực nuôi học, nhưng sao lại chẳng áp dụng được gì ở thời đại này vậy, là buồn chán quá.


      Lúc này trời chạng vạng tối, cả ngày chỉ được cái bánh bao vào bụng nên Trương Khả Khả sớm đói bụng, nhìn thấy khách điếm trước mặt, hai lời liền bước vào, mở cừa tìm cái bàn có người, gọi đồ ăn rồi ngồi chống cằm chờ thưởng thức.


      Đợi hơn mười phút, đồ ăn được mang lên, Trương Khả Khả nhìn đĩa thịt gà thơm ngào ngạt, nước miếng liền chảy ròng ròng, chuẩn bị sẵn tinh thần để đánh chén, đũa vừa mới đưa lên chuẩn bị gắp miếng thịt gà có cảm giác vai như bị ai đó vỗ cái, làm ảnh hưởng đến nghiêm trọng đến , tức giận quay lại, thấy hai người đàn ông mặc quan phục, chau mày hỏi: "Hai vị có việc gì ?"


      trong hai người đàn ông lấy ra chiếc ngọc bội hỏi : " nương, miếng ngọc bội này có phải là của nương ?"


      Trương Khả Khả đảo mắt nhìn, kinh ngạc thấy miếng ngọc bội ở trong tay người đàn ông đó đúng là cái mình vừa mới cầm, trong lòng chấn động, ngọc bội? Quan binh? Chẳng lẽ mình gặp phiền phức rồi, nhíu mày, bắt chước họ hỏi ngược lại: "Ngọc bội này làm sao?"


      "Có phải của ngươi ?" quan binh nghiêm túc hỏi.


      "À..." Trương Khả Khả do dự biết nên trả lời thế nào, im lặng, lại nghe quan binh : "Đưa ta quay trở lại hiệu cầm đồ để đối chất với chưởng quầy được ?"


      Trương Khả Khả cảm thấy rắc rối đến chân rồi, nghĩ thầm, chẳng lẽ ngọc bội này liên quan đến vụ án nào đó? Lại muốn quay lại đối chất với chưởng quầy, chẳng thà thừa nhận, liền ngẩng đầu lên : "Là của tôi sao?"


      Lời vừa thốt ra, lập tức hai khuôn mặt hung dữ của hai quan binh trở nên tươi cười rạng rỡ hướng về Trương Khả Khả kêu lên: "Vậy là Tô nương rồi."


      Trương Khả Khả ngạc nhiên mở to mắt, tình huống gì vậy? Nhưng ít nhất xác định được là hai quan binh này có ác ý, rất lễ độ đối với , vì thế, cất tiếng hỏi: "Thế rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"


      "Tô nương, là tốt quá, cuối cùng phụ Vương gia nhờ vả, tìm được nương rồi, bây giờ, mời nương theo hạ quan về vương phủ ."


      "Vương phủ?" Trương Khả Khả trợn tròn mắt, và vương phủ có quan hệ gì chứ?


      "Tô nương chính là chủ nhân của ngọc bội này, như vậy nhất định nương chính là Tô tiểu thư mà Tô Vạn Quang Vinh tướng quân làm thất lạc thuở ở dân gian đúng ?"


      Trương Khả Khả phải là người ngốc nên hiểu ngay, con của Tô Vạn Quang Vinh tướng quân? Nhất định là mình sở hữu thân thể của đó rồi, tình huống này vô cùng quen thuộc, chẳng phải ti vi hay trong tiểu thuyết đều hay có hay sao? Thất lạc thiên kim tiểu thư ở dân gian, oa, xem ra số phận của Trương Khả Khả được đảo ngược rồi.


      " giờ tôi mất trí nhớ, chỉ có miếng ngọc bội này ở người thôi." Trương Khả Khả cố gắng giải thích, nhấn mạnh, đây chính là cơ hội hiếm có nha! nhất định phải nắm chắc cơ hội này.


      "Vậy nương nhất định là thiên kim của Tô tướng quân rồi, xin theo chúng tôi quay về vương phủ, Vương gia lo lắng tìm kiếm nương lâu rồi!" Sắc mặt hai quan binh lộ vẻ vui mừng, bởi vì tìm được tiểu thư, nhất định họ được ban thưởng hậu hĩnh.


      "Được! Nhưng có thể để tôi ăn cơm được ?" Trương Khả Khả mắt sáng rực nhìn thức ăn bàn mà nuốt nước miếng.


      " nương nhận lại miếng ngọc bội ! Chúng tôi chờ nương ở ngoài." Hai quan binh ra cửa rồi đứng chờ ở đó.


      Nhận lấy ngọc bội, Trương Khả Khả liền càn quét thức ăn bàn như gió cuốn mây tan, vừa ăn vừa nghĩ đên việc sắp gặp Vương gia, điều đó có nghĩa là vận số của Trương Khả Khả sắp tốt lên rồi đúng ? Là người thân của Vương gia, phải lo đến vấn đề cơm áo nữa.


      Ăn xong cơm, Trương Khả Khả liền cùng hai vị quan binh về Vương phủ, khi mặt trời phía tây hoàn toàn khuất bóng, ba người đứng trước cổng lớn của Vương phủ, tuy rằng trời tối, nhưng bóng tối vẫn che được khí thế huy hoàng của Vương phủ trước mặt, tòa đại viện rộng lớn đẹp đẽ, có thể thấy được thế lực to lớn của vị Vương gia này.


      Hai người quan binh gõ cửa, người ra mở cửa là Lưu quản gia, nghe đây chính là tiểu thư của Tô tướng quân, thân thể già nua của ông ta mừng đến độ vững, vội vàng bước đến thư phòng của chủ tử để bẩm báo, đồng thời sai người hầu đưa Trương Khả Khả và hai quan binh đến đại sảnh chờ Vương gia triệu kiến.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :