Vũ Khuynh Thành - Nam Cung Dao (Hoàn) (Sưu tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      VŨ KHUYNH THÀNH
      Tác giả : Nam Cung Dao
      Thể loại : ngôn tình, xuyên , hài…HE
      Độ dài : 71 chương + vô số pn
      Tình trạng : hoàn

      [​IMG]

      VĂN ÁN



      Nàng dung mạo bình thường, bản lĩnh cũng tầm thường , chỉ cầu nhất thế cuộc sống giản đơn, nhưng đùng cái, nàng xuyên .

      Thôi xuyên cũng được, tìm tấm chồng tốt, rồi an phận thủ thường làm hiền thê lương mẫu cho hết kiếp nhưng mà dường như số mệnh của những kẻ xuyên khó tầm thường phải.

      , tuấn mỹ vô trù, thân hắc y quỷ mị lãnh khốc vô tình, thanh vạn chi kiếm quét ngang thiên hạ, võ công xưng đệ nhị, hỏi ai dám xưng đệ nhất.

      , phong lưu tiêu sái , lại mất ôn nhu săn sóc, thiên hạ đệ nhất thủ phủ, thế gian này mấy ai tài phú bằng .

      , khuôn mặt đẹp tựa thiên sứ, bề ngoài trông vô hại nhưng tâm cơ thâm trầm, đệ nhất quân sư khiến tam bậc đế vương phải tranh giành , hỏi ai tài giỏi bằng .

      Nàng ung dung lãnh đạm, lúc bình thường khi lại bí khó lường. khúc vũ xinh đẹp tuyệt luân làm thiên hạ ngây ngất, nàng là cái mê, mê đắm thế gian nam tử.

      Nàng là dùng toàn tâm toàn ý để !

      Nàng là dùng cả đời ôn nhu đối đãi!

      Nàng là tâm, là tình, là cả thiên hạ!

      Nàng mỉm cười ôn nhu như nước, chỉ nguyện nhất thế đôi nhân, nàng là đại xuyên qua ngàn năm thời …Vũ Khuynh Thành

      NAM CUNG DAO
      Last edited by a moderator: 29/3/16
      NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 1 : ÔNG TRỜI ƠI!!!



      Vũ Khuynh Thành nhìn lên trời ngàn lẻ lần ai oán, vì sao nha? Nàng làm gì nên tội mà xui xẻo thế này. Bình thường nàng hại ai, tâm địa thiện lương hay giúp đỡ người khác, lại sát sinh động vật, nhưng ngày rằm cũng hay ăn chay….nhưng vì cớ gì lão thiên gia lại đối xử tàn nhẫn với nàng vậy kia chứ.

      Chẳng phải xuyên thường là sát thủ, tổng tài hay tài nữ gì gì đó…nhưng nàng bình thường, là nữ sinh vô cùng bình thường cũng ham mê đọc mấy tiểu thuyết xuyên nhưng tại sao cũng khiến cho nàng xuyên vậy.

      Ô …ô..ô, di động của nàng, laptop của nàng, sách của nàng, ôi còn mimi ( tên con mèo ) của nàng nữa chứ… có chúng sao nàng sống nỗi đây trời ?!

      “ Ông trời, ta hận ông…” Vũ Khuynh Thành nhìn trời xanh mà hét to. Nhưng mà rất tiếc trời vẫn như vậy trong xanh tuyệt đẹp, thỉnh thoảng vài cơn gió nhàng dịu êm, say lòng người..hoàn toàn để ý tiểu oa nhi nhìn trời ai oán.

      “ Khoan, cái gì…tiểu oa nhi..?!” Vũ Khuynh Thành trợn mắt nhìn bàn tay bé của mình, phải chứ tại sao bàn tay của nàng xíu vậy. Tuy nàng phải thuộc kiểu người cao như người mẫu nhưng ít ra cũng thuộc chiều cao trung bình 1m6 nha. Ôi! Chân của nàng, người của nàng…sao lại bị teo lại thế này…

      Vũ Khuynh Thành từ lúc hiểu nguyên do vì cớ gì khi tỉnh lại mình lại ở nơi hoang đồng cỏ nội cây cối xanh tươi này cho nên để ý đến thân thể của mình, bây giờ nhìn kĩ lại thấy cơ thể của mình bé hơn hẳn, nhanh chóng lại ngay bờ sông gần đó soi bóng, lúc này mới đớ hình

      “ Oh! No..no..” phải nàng kiếp trước giết người cướp của chứ, nếu vì sao nàng lại bị đối xử như thế này, xuyên thôi , bây giờ cơ thể lại lại như đứa 10 tuổi vậy. Thôi ít ra cũng là cơ thể của mình, phải của người khác coi như cũng được rồi …Vũ Khuynh Thành tự an ủi bản thân mình như thế

      ra về thân thế của Vũ Khuynh Thành cũng bình thường, gia đình bố mẹ là công viên chức nhà nước, tuy giàu có gì nhưng cũng khá giả đủ sức nuôi hai huynh muội Vũ Khuynh Thành. Nhưng mà điều đặc biệt là lão ba , lão mẹ của Vũ Khuynh Thành có bệnh tự kỉ khá nặng, chỉ cần nghe hai cái tên của huynh muội nhà họ Vũ cũng biết mức độ màu mè hoa lá của hai vị trưởng bối này rồi. Đại ca, Vũ Khuynh Quốc còn muội muội chính là nhân vật chính của chúng ta. về diện mạo lão ba của Khuynh Thành được xếp vào hàng xinh đẹp, nữ nhân thấy hận thể lột da mặt của Vũ ba đắp cho mặt mình. Lão mẹ của Khuynh Thành khỏi phải , dung mạo tuấn mỹ thuộc hạng soái mỹ nữ, nghe lúc còn học, số thư tình của nữ sinh gởi cho Vũ mẫu xếp đầy ngăn.

      Hai vị phụ mẫu này đúng là tuyệt phối, tính cách điều thuộc hạng tự kỉ màu mè hoa lá như nhau cho nên khi vũ mẫu sinh ra đứa con trai đầu tiên liền lấy ngay cái tên Vũ Khuynh Quốc. Nhưng mà cũng hên, khi mà Vũ Khuynh Quốc càng lớn, dung mạo càng xuất chúng, nam sinh thấy ghen tị muốn đập đầu vô gối mà tự tử, nữ sinh chỉ mong được liếc mắt cái đủ điên cuồng, cho nên ra cái tên Vũ Khuynh Quốc này cũng thực xứng với .

      Ba năm sau Vũ Khuynh Thành lại cất tiếng khóc chào đời, biết có phải do đột biến gen hay mà Vũ Khuynh Thành càng lớn càng bình thường, chỉ có đôi thủy mâu xinh đẹp tuyệt luân cứu vớt ba phần cho cái ngũ quan bình thường của nàng. Nhưng mà phải vì vậy mà hai vị phụ mẫu ghét bỏ Vũ Khuynh Thành mà thay vào đó lại cưng như nâng trướng mà hứng như hứng hoa, hận thể đem cả thế gian dâng cho ái nữ của mình vậy. Còn vị đại ca lớn hơn ba tuổi kia thương chiều chuộng Vũ Khuynh Thành quá mức, khiến cho bạn cùng lớp trêu ghẹo luyến muội tình kết thôi.

      Cứ như vậy nữ nhân vật chính của chúng ta lớn lên trong hoàn cảnh vô cùng bình thường ấy, lâu lâu chỉ có vài ánh mắt giết người cùng bức thư đe dọa vì bị liên lụy từ vị huynh trưởng xinh đẹp kia mà thôi. Còn lại mọi việc xuông xẻ cho đến khi Vũ Khuynh Thành 21 tuổi . ngày trong xanh và tốt lành, vũ khuynh thành hào hứng bắt võng giữa hai cây cổ thụ sau nhà , hưởng thụ gió mát mà ngủ, khi tỉnh lại nhìn thấy đồng hoang nhà vắng, cây cối nguyên thủy, dòng sông mát lành như thế này nàng biết ngay mình bị xuyên .

      Đương nhiên rồi, thời đại bây giờ kiếm đâu ra cái rừng cây xanh mơn mởn, thỏ con đáng mà gặm cỏ thế này, kiếm đâu ra con sông xanh vắt nhìn cũng thấy đáy trong cái thời đại mà sông ngòi đâu cũng ô nhiễm, cho nên 99% Vũ Khuynh Thành xác định, mình bị ông trời cho chuyến xuyên du lịch, mặc dù nàng hề có nguyện vọng như vậy.

      Haiz!! Thôi lỡ rồi, chuyện đâu còn có đó, xuyên kiếm đại tấm chồng tốt chút, làm hiền thê lương mẫu sống hết kiếp này vậy, ai ngờ lại biến thành tiểu oa nhi mới mười tuổi này, hỏi nàng làm ăn được gì đây..??!!

      Nhìn mặt trời dần dần khuất núi, Vũ Khuynh Thành có chút nổi da gà, má ơi! phải chứ, ở trong núi rừng thế này bảo nàng làm sao tìm đường ra, nàng cái dở nhất chính là biết xác định phương hướng nha, tiếng dạ dày bắt đầu đánh trống khiến cho Vũ Khuynh Thành thêm phần ũ rũ, nghèo mà còn gặp cái eo, xuyên qua nơi vắng vẻ lại bị đói bụng . phải chứ, lẽ nàng chết đói trong này, rồi sau đó bị mảnh thú xé xác mà ăn thịt. Tuyệt đối được, tuy nàng thích cổ đại nhưng vẫn còn đời lắm cho nên muốn chết sớm như vậy đâu.

      Con người luôn có bản năng sinh tồn mãnh liệt, nhất là khi bị dồn đến đường cùng, Vũ Khuynh Thành cũng là trong những số đó, dù đói, dù mệt nhưng mà bản năng muốn sống khiến cho nàng nhanh chóng về phía trước, được đâu hay đó. Ít ra cũng cố gắng, lỡ mà có chết xuống diêm vương hỏi tội cũng phân trần mình bị lão thiên gia hại, Vũ Khuynh Thành tự nhủ như vậy

      Mặt trời khuất núi, trời bắt đầu nhá nhem tối, gió đêm có chút lành lạnh khiến cho người mặt quần áo quá mong manh như Khuynh Thành lạnh run. Hai mươi mốt năm trong đời, Vũ Khuynh Thành biết thế nào là đói đến rách cả ruột mà lạnh cũng lạnh đến tận xương. Lúc này khiến cho nàng nhớ quá cái giường ấm áp của nhà mình và những món ăn ấm nóng của lão ba luôn chờ sẵn. Ôi! Con người, khi mà còn mới biết trân trọng, Vũ Khuynh Thành có chút tưởng niệm lão mẹ ít nhưng ấm áp, lão ba hơi làu bàu tí nhưng đáng , còn lão huynh tuy gương mặt của khiến nàng có chút phiền phức nhưng rất mực chiều nàng. Vũ Khuynh Thành cõi lòng đau nhói, biết khi được tin mình mất tích, biết bọn họ đau đớn như thế nào nữa.

      “ A ..aa…a…” Vũ Khuynh Thành hét lên, thanh đinh tai nhức óc khiến cho mấy con sói kiếm mồi về đêm cũng hoảng hồn mà xoay người bỏ chạy mất tích. ra vừa đói vừa lạnh khiến cho đầu óc của Vũ Khuynh Thành có chút hồ đồ, mơ mơ màng màng cộng thêm trời có chút tối cho nên bị rớt xuống cái hố mà hay biết, cho đến khi thấy mình lơ lững giữa trung mà kinh hồn hét lên. Chết rồi! đói chết, lạnh chết cũng vì té chết, chết kiểu này còn đau hơn hai cái kia a. Vũ Khuynh Thành thầm oán, nhưng mà chờ đợi đau đớn hoài sao có cảm giác gì hết trơn vậy, hé hé mắt nhìn cảnh vật nơi đây khiến cho Vũ Khuynh Thành giật mình thôi.

      Hết chương 1
      NoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 2 : ĐỊA ĐẠO



      “ Đây là cái gì vậy ?!..” chỉ thấy sâu trong lòng đất là khung cảnh đẹp vô cùng, tuy rộng lớn như thế ngoại đào viên gì đó nhưng và cảnh sắc của nới đây khiến nàng dù là người thế kỉ 21 thấy qua bao mỹ cảnh cũng thôi cảm thán. vườn hoa xinh đẹp diễm hổ là vạn hoa đứng đầu hồng mẫu đơn , rực rỡ vô cùng. ôn tuyền xanh biếc khói bốc lững lờ như xa như ảo, chiếc giường ngọc lạnh ngắt tựa như khối băng, giá sách với đầy những cuốn sách cổ và… cái cây quái dị chỉ có năm trái chụm chỗ. Nơi đây như căn phòng rộng rãi tiện nghi mà xinh xắn.

      “ Cái này có phải là trong truyền thuyết nhân họa đắt phúc” Vũ Khuynh Thành nghi hoặc. Nhưng mà tiếng réo rắt của cái bao tử khiến cho nàng nghĩ nhiều như vậy, cũng tâm tình gì mà ngắm cảnh vật nới đây. Vũ Khuynh Thành nhanh chóng trèo lên cái cây kì lạ kia , vươn tay hái xuống chùm quả, cũng hên từ nàng thường leo trèo nghịch ngợm cho nên việc trèo cây với nàng quá khó khăn. Vũ Khuynh Thành nghĩ ngợi nhiều ăn luôn năm quả cây, dù có là trái độc nàng cũng từ chối, đằng nào cũng chết thà làm ma no còn hơn ma đói à nha.

      Vũ Khuynh Thành a, coi như trời cao đãi ngươi tệ. Cái cây mà ngươi cho là kì lạ kia chính là trong truyền thuyết chu giáng hồng, phải mất hơn trăm năm mới trưởng thành, hai mươi năm đơm hoa, bốn mươi năm kết trái và tám mươi năm trái mới chín, mỗi lần kết trái có năm quả, nhưng khi trái vừa chín phải ăn liền nếu qua ba ngày trái cây úa , dùng được, mà Vũ Khuynh Thành đến chính là ngày thứ ba.

      Chu giáng hồng, phải mất gần ba trăm năm mới đơn hoa kết trái, quý giá như vậy, thế gian chỉ có gốc, cho nên trái mà nó tạo thành cũng vô cùng quý giá. Năm xưa, vị hoàng đế dùng nửa giang sơn của mình chỉ để lấy quả Chu giáng hồng đấy.

      Chu giáng hồng, năm quả, quả thứ nhất giúp tẩy tủy phạt kinh, khiến cho con người được tinh lọc đến tận cùng cho nên dù là kẻ có thiên phú đến đâu, chỉ cần quả Chu giáng hồng cũng trở thành võ học kì tài

      Quả thứ hai, thoát thai hoán cốt, giúp cho con người lần nữa được sinh ra, dung mạo xuất trần, cho nên dù ngươi có là kẻ xấu nhất thiên hạ, quả Chu giáng hồng cũng trở thành thiên hạ đệ nhất mỹ nhân

      Quả thứ ba, tăng công lực, quả tăng gần trăm năm công lực, trời ạ, có trăm năm công lực khác nào trở thành nửa võ công đệ nhất thiên hạ.

      Quả thứ tư, bách độc xâm nhập, dù có trúng độc nguy hiểm nhất, với Chu giáng hồng, độc đó coi như bỏ rác.

      Quả thứ năm…hắc hắc, bí mật thể bật mí, sau này từ từ tiếc lộ.

      Vậy đó , quả tốt như vậy, hay như thế, phải là cả thiên hạ ai khao khát, cả thánh nhân cũng thèm dãi nhưng năm quả lại rơi ngay vào bụng Vũ Khuynh Thành, đúng là tội nhân thiên cổ mà. Tuy nhiên cái gì cũng có lợi và hại của nó, Chu giáng hồng là thiên hạ chí cực hỏa, nóng như thiêu đốt, bình thường dùng quả nóng như bị thiêu sống rồi huống chi Vũ Khuynh Thành ăn lúc đến năm quả cho nên hậu quả của việc tham ăn của nàng chính là như thế này đây

      Vũ Khuynh Thành cả người nóng như lửa đốt, tiêu tan, mắt cũng nảy lữa, cả người như quay cuồng trong dung nham núi lửa vậy, nóng , nóng đến chết mất, ô..ô.ô..nếu biết như thế này, đánh chết nàng cũng ăn, thà đói chết còn hơn chết kiểu như vậy, cảm giác từng khúc ruột, từng miếng thịt người nàng bị nướng chín vậy…

      Cố gắng lê lếch đến bên cạch cái giường lạnh như băng kia, Vũ Khuynh Thành áp sát cả người vào chiếc giường hàn ngọc này. Hơi lạnh từ chiếc giường tỏa ra khiến cho cơn nóng trong người giảm bớt dù bao nhiêu nhưng cũng đỡ đôi chút. Nóng, lạnh, đau, buốt…mọi cảm giác, xúc giác được khơi dậy đến từng tất mỗi vùng da của nàng, Vũ Khuynh Thành đau đến chết sống lại, qua vài canh giờ sau, tưởng chừng chết vì đau đớn, Vũ Khuynh Thành cảm thấy cơ thể của mình nhõm hẵn, lâng lâng như đặt chân lên vũ trụ vậy.

      lẽ hồn lìa khỏi xác….” Vũ Khuynh Thành thầm nghĩ, thôi mặc , mệt quá nghĩ được , Vũ Khuynh Thành mơ màng chìm vào hôn mê. hi vọng khi tỉnh lại mình ở ngay trong nhà tốt quá….

      Vũ Khuynh Thành mơ màng tỉnh lại, cả người còn chút sức, dòng nước ấm trong cơ thể luân chuyển xoa dịu cơ thể còn sức lực lúc này, đợi cho đến khi cơ thể dần dần khôi phục, vũ khuynh thành mới đứng dậy đến bên ôn tuyền mà tắm rửa. Vì tác dụng của Chu giáng hồng, cho nên những chất dơ bẩn trong cơ thể của Vũ khuynh thành nhanh chóng tiết ra khiến cho cơ thể nàng thối chịu nổi.

      Lần đầu tiên được ngâm mình trong ôn tuyền, Vũ Khuynh Thành khỏi cảm thán, đúng như những gì trong tưởng tượng, ! còn hơn nữa ấy chứ, dễ chịu khiến cho cả cơ thể nàng lâng lâng, hơi ấm áp dịu dàng của dòng nước nhàng vuốt ve làn da mịn màng thủy nộn của nàng, làn da còn mềm mại hơn cả em bé. Vũ Khuynh Thành kì lạ nhìn đôi bàn tay bé của mình, tại sao da của nàng tự dưng lại mềm mại vậy nhỉ ?! sờ sờ dễ chịu a.

      Sau khi chơi với cái bể ôn tuyền cả buối, Vũ Khuynh Thành tiếp tục quan sát cảnh vật nơi đây. Nơi đây hình như là nơi cư ngụ của vị thế ngoại cao nhân lánh đời phải. Chỉ cần nhìn cái giá sách cũ mêm ít nhất cũng hơn trăm năm kia là biết, những cuốn sách tơi tả đến nỗi chỉ cần tưởng như chạm vào cái kia, tất cả vỡ nát. Vũ khuynh thành nhíu mi nhìn những cuốn sách, ngôn ngữ phồn thể, nàng thông thuộc, tốt quá như vậy trở thành kẻ mù chữ rồi. Nhưng mà người viết nên những cuốn sách này đâu ?!

      cuốn sách màu đen được giấu kĩ trong trong cái hộp tinh xảo, có lẽ chỉ có cuốn này là nguyên vẹn nhất, Vũ Khuynh Thành cẩn thận lật từng trang xem, đôi mi thanh tú lúc giãn ra khi co lại, thái độ đối với oa nhi mười tuổi là vô cùng đáng

      “ ….Vì cả đời dành tâm dành lực cho giang sơn xã tắc lại quên ái nhân của mình, đợi đến khi nàng nhắm mắt lìa đời mới hối hận vô cùng, cảm giác đau nát cõi lòng khiến trẫm cho đến chết vẫn nhạt nhòa. Trẫm nguyện ý dùng cả nửa giang sơn để đổi lấy Chu giáng hồng chỉ mong ái nhân có thể khởi tử hồi sinh, nhưng trẫm sát nghiệp nặng nề, cả đời chinh chiến sa trường, biết bao nhiêu nhân mạng chết dưới kiếm, có lẽ vì vậy mà trời cao trừng phạt, trẫm chờ đợi Chu giáng hồng kết trái cho đến khi chết cũng đợi được quả chín….”

      “ ….Năm mươi năm đơn mình trong mật động, hằng ngày ngắm nhìn dung nhan ái nhân ung dung dịu dàng như ngủ giường ngọc, trẫm mới nhận ra, quyền khuynh thiên hạ như thế nào, bá chủ phương lại ra sao, trẫm tung hoành ngang dọc quét ngang thiên hạ, đến cuối cùng chết cũng chẳng qua vài tấc đất chôn thân đó sao. Chỉ có người sống là quan trọng nhất, chỉ có người bên cạnh mình là quan trọng nhất. Trẫm quên nàng mười lăm năm, nàng vẫn ôn nhu chờ đợi. mỗi khi trẫm mệt mỏi, có nàng dịu dàng săn sóc, khi trẫm đứng đỉnh vinh quang, nàng đằng sau thầm chúc phúc trẫm. Khi trẫm đắm chìm hậu cung ba ngàn giai nhân , quên ái nhân mình từng say đắm năm nào, nàng chỉ thầm rơi lệ, oán hối….”

      “ …Nàng khuynh thành khuynh quốc, nàng tươi trẻ xinh đẹp như lúc ban đầu nhưng chỉ có nàng dành cho trẫm cả trái tim, đau khi trẫm đau, vui khi trẫm cao hứng, chỉ có nàng biết trẫm cần gì, muốn gì, chờ đợi những gì…cũng chỉ có nàng thấu hiểu, đứng đầu nước có biết bao nhiêu chuyện bất đắc dĩ. Nàng , trẫm là vua cả thiên hạ, là người đứng đầu phương, nhưng trong lòng nàng, trẫm đơn giản chỉ là nam nhân. nam nhân tầm thường, có đau, có buồn, có hạnh phúc, có bi ai…nàng mãi là chỗ dựa vững chắc cho trẫm khi trẫm mệt mỏi, chán nản, thất vọng…”

      “….Ái nhân của trẫm, ôn nhu ngọt ngào như đầm xuân thủy động lòng người, ái nhân của trẫm…mãi cho đến cuối cùng trẫm đều phụ nàng, đến khi nhắm mắt lìa đời, nàng vấn hi vọng kiếp sau lại gặp trẫm, lại bên cạnh trẫm, làm nữ nhân của trẫm. Đồ ngốc ơi! Nàng ngu ngốc, trẫm có gì tốt chứ, nàng là nữ nhân tuyệt vời, xứng đáng được thương tốt nhất nhưng trẫm thể làm điều đó cho nàng. Lúc sinh thời, trẫm thể vì nàng phế bỏ hậu cung ba ngàn, lúc chết , trẫm cũng thể cùng nàng bên đường hoàng tuyền, trẫm vô dụng, vua cả thiên hạ, quyền sinh sát trong tay, câu khiến cho bao kẻ chết sống nhưng duy nhất lại níu giữ được sinh mạng ái nhân của mình…”

      Hết chương 2
      NoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 3 : GIANG HỒ THẾ GIA



      “ …Mật động này đích thân trẫm thiết kế, đích thân trẫm xây dựng cũng là nơi cuối cùng nàng cũng trẫm an nghỉ. Sinh thời nàng nhất mẫu đơn chi hoa, từng gốc, từng gốc…trẫm tự trồng, tự chăm sóc. Nàng nhất ngâm mình trong suối nước nóng, trẫm tự đào, tự dẫn nước, nàng thích nhất đọc sách, trẫm viết sách….trẫm đợi, đợi khi Chu giáng hồng chín quả, nàng hồi sinh, chúng ta lại sống bên nhau. Nhưng mà mòn mỏi năm mươi năm , trẫm dần kiệt lực, đến cuối cùng cũng thể đợi nàng ngày hồi sinh…”

      “..Nhân sinh nếu có kiếp sau, trẫm chỉ mong chúng ta chỉ là đôi phu phụ bình thường, nàng cùng trẫm hưởng cuộc sống điền viên, bình an là phúc, được ? ái nhân của trẫm.!!!”

      “ A, được cả thiên hạ lại mất ái nhân của mình, vị vua này đúng là số khổ…” Vũ Khuynh Thành cảm thán. Nhưng mà thi thể của hai người ở đâu nhỉ? Chẳng phải nơi đây là nơi an nghỉ cuối cùng sao ?! ấy! nghĩa là mình sống chung với người chết sao? Vũ khuynh thành liếc ngang liếc dọc có chút nổi da gà.

      “ Năm mô a di đà phật…, xin lỗi vị tiền bối này, ta cố ý chui vào mật động này đâu, càng cố ý ăn cái quả chu giáng hồng kia, cho nên các vị tha thứ cho ta …” Vũ Khuynh Thành lẫm nhẫm.

      Ngọc Phong đại lục, chia thành tam thế cân bằng. Bắc Chu quốc, nam Phong triều cùng trung Ngọc quốc, ngoài ra vài chục bộ tộc cũng như các quốc gia phụ thộc vào tam đại đế quốc này. Gần trăm năm trước, các nước vẫn chiến loạn liên miên, sau này Chu Khánh đế, tức là vị khai quốc hoàng đế của Chu quốc, dựa vào tài năng cùng mười lăm năm lưng ngựa, nam chinh bắc chiến, sau này lập nên thế cân bằng đại lục lúc bấy giờ cùng hiệp ước ba trăm năm các quốc gia tuyệt đối nổ ra xung đột chiến tranh. Cho đến nay hiệp ước thực được nửa, tức là gần 150 năm chưa có cuộc chiến nào xảy ra chính thức cả, mặc dù lâu lâu có vài trận chiến nho để góp vui cho mấy vị tướng quân chứ cũng chưa có xung đột vũ trang gì đáng kể, vậy nên đại lục lúc bấy giờ hoàn toàn an bình.

      Thế nhưng triều đình an bình giang hồ lại chưa chắc yên ả, các thế gia giang hồ đua nhau ngấm ngầm phát triển thế lực của mình, tuy bên trong là những vụ ám sát, diệt gia diệt tộc tùm lum nhưng mà tạm thời nhìn lớp vỏ bên ngoài cũng khá hoành tráng. Ngọc Phong đại lục cân bằng bởi nhị trang, tam các, tứ lâu , ngũ cung cùng tam đại thế gia. Hiên Viên sơn trang ( Chu quốc) cùng Đông Phương sơn trang ( Ngọc quốc), hai sơn trang thay nhau kiềm chế lực cân bằng, gần trăm năm nhưng chẳng xác định ai đứng đầu.

      Tam các : Thính Vũ các, Diễm Cơ các cùng Tuyết Li các, tam các này phải là tranh nhau địa vị thiên hạ đệ nhất các gần chục năm nhưng lúc nào cũng cân bằng như nhau đôi lúc khiến cho những vị các chủ đời trước tức hộc máu.

      Ngũ cung đỡ hơn chút, ít ra xác định được Phượng Hi cung đứng đầu, nghe cung chủ cung này là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, võ công tuyệt diệu, nam nhân thấy qua dung nhan của nàng điều chết cả, cho nên vị lãnh mỹ nhân này khiến cho nam nhân tò mò đồng thời cũng khiếp sợ thôi. Tứ cung còn lại là Phi Nhạn cung, Ưng Thanh cung, Thu Vũ cung cùng Nhạc Chu cung.

      Tam đại thế gia đương nhiên thể nhắc đến, Liễu gia ( Chu quốc)- thiên hạ đệ nhất thủ phủ, phải là ngân phiếu của Liễu gia đốt ba ngày ba đêm cũng hết. Nhị gia còn lại cũng kém, Hạ gia cùng Kinh gia.

      Các thế gia thi nhau dở đủ loại thủ đoạn, minh đấu có, ám đấu có…cả trăm năm cho đến bây giờ thành ra thế lực giờ là như vậy. Còn về sau lại là chuyện khác a.

      Liễu phủ

      Mùa thu, khí se lạnh, cơn gió mùa thu mang theo hương vị thoang thoảng làm lòng người thoải mái. Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, xinh đẹp tuyệt luân, vài cành liễu rũ xuống in bóng mặt hồ, nhàng đưa đẫy theo làn gió nghịch ngợm. Khung cảnh yên bình dịu êm vô cùng

      Liễu đại thế gia, hai chục năm trước ra cũng chỉ ngang hàng so với nhị đại thế gia còn lại, sở dĩ nó phát triển nhanh như vậy là do Liễu Thanh Dục kinh thương kì tài, khiến cho Liễu gia phát triển với tốc độ chóng mặt như vậy, trong vòng hai chục năm đưa Liễu gia trở thành thiên hạ thủ phủ, phá tan thế cân bằng của tam đại thế gia gần trăm năm. đến vị liễu thiếu gia liễu thanh dục này, có vài chục trang giấy cũng sao hết về .

      Hai mươi năm trước, khi Liễu Thanh Dục trưởng thành chỉ mới mười bảy tuổi, dung mạo tuấn mỹ vô cùng, ngay cả Phan An cũng cuối đầu chào thua. Biết bao nhiêu thiếu nữ vì mà đắm đuối si mê, mất ăn mất ngủ. Nhưng mà vị Liễu thiếu gia này chẳng hề đoái hoài. phải lạnh lùng vô tình mà ngược lại Liễu Thanh Dục là nam nhân ôn nhu săn sóc, chỉ có điều Liễu Thanh Dục đối với ai cũng nhàn nhạt như nước ốc, mặn lạt, Liễu phụ Liễu mẫu ban đầu nghi ngờ có phải khuyển tử của mình bị long dương chi phích, cho nên hơn hai mươi tuổi mà trong phòng phòng thiếp thất nào cả?!

      Vì phòng ngừa Liễu gia mang đến tai họa vô con cháu nối dòng , Liễu phụ Liễu mẫu dùng mọi biện pháp, dụ dỗ có,uy hiếp có, đe dọa có… nhưng mà điều có tác dụng đối với đứa con trai duy nhất của mình. đáng thương cho cái tâm người làm cha mẹ trong thiên hạ, tưởng chừng Liễu gia đoạn nòi tiệt giống từ đây ai ngờ hôm đứa con trai quý của ông bà đem về thiếu nữ xinh đẹp muốn lấy nàng làm vợ. Khi tận mắt thấy, tận tai nghe những gì ái tử của mình , hai vị Liễu phụ Liễu mẫu này vui mừng đến nỗi ôm lấy nàng con dâu tương lai mà khóc rống. Tạ ơn trời phật, thế là Liễu gia hổ thẹn với liệt tổ liệt tông a. Nhưng mà mọi chuyện dường như đơn giản như vậy, thiếu nữ được Liễu thiếu gia đem về là sát thủ. Hai vị phụ mẫu kịch liệt phản đối, họ muốn Liễu gia dính dáng đến những tổ chức giết chóc đó. Tuy nhiên Liễu đại thiếu gia lại đồng ý, lần đầu tiên biết thế nào là , cho dù thiếu nữ kia có là ác quỷ cũng chê huống chi là sát thủ đâu. Dưới đấu tranh vô cùng kịch liệt giữa Liễu Thanh Dục cùng hai vị phụ mẫu, cuối cùng hai vị phụ mẫu thỏa hiệp.

      đến thiếu nữ được Liễu Thanh Dục đem về chính là đại danh đỉnh đỉnh trong tam đại sát thủ hắc hoa hồng, người nghe tên sợ mất mật. Tình cờ lần trọng thương được Liễu Thanh Dục cứu, thế là câu chuyện hùng cứu mỹ nhân diễn ra, mỹ nhân lấy thân tương hứa gì đó..! ra Liễu Thanh Dục ôn nhu săn sóc khiến cho cõi lòng đầy máu tanh hòa lạnh lẽo của hắc hoa hồng hòa tan, đồng ý rời bỏ giang hồ làm hiền thê lương mẫu của Liễu gia. Cũng may khi thực ám sát, Hắc hoa hồng lúc nào cũng đeo mặt nạ cùng ám sát 100% thành công, cho nên người biết được gương mặt của nàng rất ít , vì vậy mà thành thân gần hai mươi năm với Liễu Thanh Dục vẫn có kẻ thù nào đến tìm đòi nợ.

      Được tin Liễu Thanh Dục lấy mỹ kiều thê, biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ tan nát đồng thời cũng ít nam nhân nâng chén chúc mừng. Vì sao a? Nam nhân xuất sắc như Liễu Thanh Dục thiên hạ có mấy ai bằng , cho nên bọn nam nhân luôn luôn luồn cúi dưới cái bóng vĩ đại của Liễu Thanh Dục mà nhiều kẻ ngoài ba mươi vẫn chưa có thê tử. Nên liễu thanh dục thành thân, cơ hội dành được trái tim của các nương, tiểu thư khuê cát vô cùng to lớn.

      Liễu Thanh Dục thành thân nhưng hơn năm năm vẫn chưa lấy thêm thê thiếp, tin đồn Liễu Thanh Dục ái thê như mạng, cả đời lấy thiếp khiến cho hi vọng mong manh còn lại của các thiếu nữ hoàn toàn dập nát. Những người oán hận Hắc hoa hồng phải là xếp dài dài hết . Nhưng mà điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống vô cùng hạnh phúc của hai phu phụ Liễu Thanh Dục cả.

      Hai mươi năm chung sống, Liễu phu nhân sinh được cho Liễu Thanh Dục nam nữ, nam oa tên gọi Liễu Phong, nữ oa gọi Liễu Tuyết. Hai huynh đệ nhà họ Liễu này kế thừa ưu điểm của phụ thân cùng mẫu thân nam nhân tuấn tiêu sái, nữ nhân khuynh thành khuynh quốc.

      Liễu phong năm nay mười lăm tuổi, phong lưu kiềm chế được, lúc nào cũng ôn nhu cười như mộc xuân phong khiến cho người ta cảm thấy ấm lòng. Bộ dạng giống hệt Liễu Thanh Dục cho nên mới mười lăm tuổi tuấn mỹ hơn người. Có thể do gen của Liễu Thanh Dục tốt quá mà liễu phong cũng là kinh thương kì tài thua gì phụ thân của , mới mười lăm tuổi bắt đầu quản lí gia nghiệp, khiến cho các thương nhân lão luyện cũng cuối đầu cam bái hạ phong.

      Liễu Tuyết, mười hai tuổi, tuy còn nhưng bộ dạng nét khuynh thành chi tư sau này, tính cách trái hẳn với huynh trưởng, lì lợm nghịch ngợm vô cùng, hơi háo thắng chút nhưng cũng là tiểu nương thiện lương.

      Hết chương 3
      NoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 4 : TIÊU DẠ THẦN



      Liễu phủ hôm nay có bạn phương xa đến chơi, giăng đèn kết hoa rực rỡ vô cùng, cũng cho thấy vị khách đến chơi có vị trí quan trọng như thế nào.

      Đại sảnh, Liễu Thanh Dục ung dung mỉm cười, dù gần bốn mươi tuổi nhưng bộ dạng của vẫn tuấn mỹ như năm nào, thêm vào đó vài phần thành thục, mang đậm nam nhân vị, cái mỉm cười của cũng khiến cho bao thiếu phụ mặt đỏ tim đập, mị lực của Liễu Thanh Dục quả càng ngày càng tăng theo năm tháng a.

      “Liễu huynh vẫn tuấn tiêu sái như năm nào a…” thanh trầm thấp mang theo vài phần tà mị, nam nhân tuổi tác cũng tương đương với Liễu Thanh Dục. Nếu như Liễu Thanh Dục là trích tiên nhiễm nhân gian khói lửa nam nhân này chính là ma, ma đầy tà mị, mỗi giơ tay nhấc chân điều mang theo cổ tà khí câu hồn người.

      “Ha hả.., Tiêu huynh vẫn hay đùa như vậy…” Liễu Thanh Dục lắc đầu cười khẽ, vị bạn cũ này của tính cách theo hai mươi năm về trước vẫn như vậy.

      “ Đây là…” Liễu Thanh Dục nghi hoặc nhìn về phía bên cạnh Tiêu Diệp Hiên, tiểu thiếu niên…thiếu nữ.., ông cũng xác định được đứa trẻ này là nam hay nữ nửa. Nếu là nam quá xinh đẹp, là nữ thiếu mấy phần nhu. Phải là dung mạo của đứa trẻ này quá xuất trần, thêm vài năm nữa khó tưởng tượng nó tuyệt luân như thế nào.

      Tiêu Diệp Hiên tà mị cười, ngón tay nhàng vuốt đầu đứa trẻ bên cạnh mình, mục quang tràn đầy từ ái, ôn nhu : “ đây là đứa con của ta, thế nào, đẹp …”

      Đứa trẻ có chút nhíu mày khi nghe phụ thân của mình mình xinh đẹp , nhưng rất nhanh biểu đó biến mất, ai thấy được

      “ Sao cơ ?! đây là con của huynh và Thủy Nhu nương sao…” Liễu Thanh Dục giật mình thôi. Nghe thủy nhu là thiên hạ đệ nhị mỹ nhân, nhưng tính tình tàn bạo lãnh khốc, hận nhất chính là nam nhân, chỉ cần vừa mắt là giết tha. Tính cách cùng cái tên của nàng quả là khác biệt như trời dưới đất . Nhưng mà Tiêu Diệp Hiên chính là cái tên nam nhân duy nhất bị Thủy Nhu giết chết. Thứ nhất Tiêu Diệp Hiên võ công cao hơn Thủy Nhu cho nên khi bị Tiêu Diệp Hiên trêu ghẹo, Thủy Nhu hận nghiến răng nghiến lợi nhưng làm được gì. Sau ba năm tử triền lạn đánh, công phu đeo bám dai như giẻ rách của Tiêu Diệp Hiên khiến tàn khốc mỹ nữ Thủy Nhu xuân tâm đại động, thế là hai người nắm tay nhau du sơn ngoạn thủy, Thủy Nhu sinh hạ được đứa con trai duy nhất đặt tên Tiêu Dạ Thần cũng chính là đứa trẻ đứng bên cạnh Tiêu Diệp Hiên đây.

      Có lẽ vì tiếc nuối mình sinh được nữ nhi mà Thủy Nhu từ đến lớn nuôi Dạ Thần bảo bảo như tiểu nữ oa, mặc quần áo nữ búp bê, chải đầu kiểu nữ oa nhi…khiến cho Tiêu Dạ Thần đến bây giờ mười bốn tuổi bộ dáng thủy linh xinh đẹp, người ngòai nhìn ra phân biệt nam nữ. Có lẽ vì chịu biến thái từ vị mẫu thân của mình, Dạ Thần bảo bảo càng lớn càng phát ra trầm, nội liễm, càng khủng bố ít .

      “ Ân ..! Tiểu Nhu có việc nên hôm nay thể đến, nàng gởi lời hỏi thăm đến Liễu phu nhân…” Tiêu Diệp Hiên cười khẽ, ánh mắt dấu nỗi ôn nhu khi nhắc đến thê tử của mình. ra Thủy Nhu cùng hắc hoa hồng là tỷ muội kết nghĩa cho nên mối quan hệ giữa Liễu gia cùng Tiêu gia càng thêm thâm hậu.

      “ Liễu huynh, ta có việc nhờ huynh a…” Tiêu Diệp Hiên cười cười, đôi con ngươi lóe sáng, bộ dạng chẳng khác nào hồ li tinh.

      Liễu Thanh Dục nhìn bộ dáng ấy của Tiêu Diệp Hiên đoán ra ngay ý đồ của vị bằng hữu này, nhưng vẫn ung dung đáp : “ Tiêu huynh, chúng ta còn cần nhờ vả này nọ sao, chỉ cần huynh tiếng, Liễu Thanh Dục làm được tuyệt đối chối từ a”

      “ A ..aaa.., cũng có gì, Thần nhi rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Lần này mang nó đến cũng nhờ huynh chỉ bảo vài điểm, với lại Thần nhi cũng tịch mịch, huynh có con cũng gần bằng tuổi Thần nhi, ta định cho Thần nhi ở lại liễu gia thời gian cho thay đổi tính cách… “ Tiêu Diệp Hiên từ tốn . Nhìn thấy ái tử của mình ngày càng lãnh cảm Tiêu Diệp Hiên cũng có chút lo lắng, hi vọng thay đổi hoàn cảnh, Thần nhi hoạt bát hơn.

      “ Vậy càng tốt, Phong nhi cũng có người bầu bạn…” Liễu Thanh Dục vui vẻ đồng ý, tưởng chuyện gì chứ chuyện này có chi đâu khó khăn

      “ Tốt rồi, tạ Liễu huynh trước…” Tiêu Diệp Hiên tà tà mị mị cười. Vậy là mũi tên hạ hai con chim rồi. Khiến cho Thần nhi thoát khỏi ma vuốt của lão bà, lại độc chiếm lão bà, công đôi việc, ngay đến cũng thể thừa nhận bản thân mình những tuấn tiêu sái mà còn thông minh tuyệt đỉnh ( Nam Cung Dao : khụ! Ta Tiêu lão gia nha, ngài đúng là tự kỉ )

      Tiêu Dạ Thần vô mục đích về phía trước, khuôn mặt xinh đẹp tựa như thiên thần, bạch y phiêu diêu càng khiến thêm ba phần xuất trần. Đối với , đâu cũng như nhau, nhưng ít ra mẫu thân ép mặc quần áo nữ nhân là tốt rồi, cho nên khi phụ thân đề nghị đến ở nhà người bạn cũ, ngay lập tức đồng ý.

      “ Ngươi là ai….” thanh lanh lãnh, tiểu nương đáng , thân xanh ngọc xiêm y càng khiến nàng tăng phần linh động . Tiểu nương tròn mắt kinh ngạc nhìn Tiêu Dạ Thần. Oa! xinh đẹp, nàng chưa bao giờ thấy ai xinh đẹp như a, ngay cả Ngưng Sương tỷ tỷ cũng thua vài phần

      Trong khi Liễu Tuyết đánh giá Tiêu Dạ Thần, Tiêu Dạ Thần cũng đánh giá lại tiểu nữ oa hơn mình chút này, bộ dáng cũng được, đôi con ngươi sáng ngời hữu thần khiến cho người ta sao chán ghét được, đây chính là Liễu tiểu thư của Liễu gia?

      “ Tuyết nhi, được vô lễ, đó là khách của nhà chúng ta…” Liễu Phong ôn nhu giải thích với muội muội của mình rồi quay sang mỉm cười với Tiêu Dạ Thần, chắp tay : “ tại hạ Liễu Phong, đắc tội, xin hỏi cao danh của huynh đài”

      “ Tiêu Dạ Thần..” thanh trầm thấp, mạng theo bảy phần lạnh lùng, ba phần tà mị

      Liễu Phong ôn thanh khẽ cười, nhàng như cơn gió mùa xuân phả vào lòng người. Ngay từ đầu thấy dung mạo của Tiêu Dạ Thần cũng dấu nỗi kinh ngạc, đẹp quá, chỉ biết dùng từ như vậy mà hình dung thôi. Nhưng mà thể thất lễ như vậy, cho nên chỉ biết cười giải tỏa xấu hổ. là thiếu niên cần chi bộ dạng xinh đẹp như vậy chứ.

      “ Hai huynh muội này đúng là thú vị…” Tiêu Dạ Thần nhếch môi cười khẽ, đối con ngươi trong suốt tạp chất. cười khẽ, vân đạm phong khinh, khiến cho hai huynh muội họ Liễu thôi ngơ ngẩn. Năm đó, Liễu Phong 15 tuổi, Tiêu Dạ Thần 14 tuổi, Liễu Tuyết 12 tuổi

      Hết chương 4
      NoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :