1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vũ điệu của trung tá - Dạ Mạn (59 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      [​IMG]
      Vũ điệu của trung tá

      Tác giả: Dạ Mạn

      Dịch: eyahim

      Thể loại: ngôn tình đại, quân nhân, HE

      Nguồn: TG, eyahim.wordpress.com

      Độ dài: 59
      Văn án
      người là sinh viên trẻ tuổi dạt dào

      người là trung tá bá đạo thâm trầm

      gặp , từ cự tuyệt cho đến chấp nhận

      Lặng lẽ quay đầu, ra, chưa bao giờ là điệu nhảy trong lòng .
      Last edited: 9/8/14
      tart_trungHaruka.Me0 thích bài này.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 1:
      Bảy giờ, 31 tháng 12

      Toàn bộ thành phố bị hoàng hôn che khuất từ lâu , những ánh đèn rực rỡ vừa thắp sáng, vô vàn ánh sao lấp lánh, những ngọn đèn yếu ớt làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.

      Hội trường quân khu thành phố N còn chỗ ngồi, chật kín người nhưng khí lại rất nghiêm trang. Các chiến sĩ thẳng lưng ngồi ngay ngắn hề dời mắt nhìn lên sân khấu. Ngồi ở hàng ghế đầu là những lãnh đạo cấp cao của quân khu. Ánh đèn sân khấu thỉnh thoảng thay đổi, phản chiếu lên những chiếc gạch và sao vai sáng lấp lánh, rực rỡ.

      Khác với hội trường yên lặng, giờ phút này sau hậu trường lớn, người đến người ồn ào tấp nập.

      “Cậu trang điểm đậm thêm chút nữa , má vẫn chưa hồng lắm.”

      “Nhanh thay trang phục vào.”

      “Lúc lên sân khấu nhớ chú ý chậm.”

      Trong góc khuất, dường như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, lẳng lặng ngồi ôm mấy chiếc áo khoác quân , người tựa lưng vào chiếc sô pha cũ. cúi nghiêng nửa mặt, trong tay cầm quyển sách khẽ lật trang. Đèn chùm vàng cao bao phủ lên người dải ánh sáng nhàn nhạt, làm cho người ta có cảm giác thoải mái thể nên lời.

      “Sơ Vũ…” giọng Tôn Hiểu Nhiên đau đớn lê lết tới.

      Hàn Sơ Vũ ngẩng đầu, khẽ cau mày liền đứng dậy đỡ Tôn Hiểu Nhiên ngồi xuống: “Cậu cảm thấy thế nào rồi ?”

      Nhìn thấy khắp mặt Hiểu Nhiên ướt đẫm mồ hôi, nhanh tay rút tờ khăn giấy, cẩn thận lau để tránh làm nhem lớp trang điểm của bạn mình.

      Tôn Hiểu Nhiên hít sâu hơi, hai tay ôm bụng, khuôn mặt run rẩy: “ được rồi, tớ chết mất.”

      “Tôn Hiểu Nhiên, Tôn Hiểu Nhiên, Tôn Hiểu Nhiên …”

      “Thưa , ở đây…” Hàn Sơ Vũ nghiêng người vẫy tay, vẻ mặt lo lắng.

      Bên kia giáo viên văn nghệ đoàn tới, thấy bộ dạng nửa chết nửa sống của Tôn Hiểu Nhiên, sắc mặt bà bỗng chốc trở nên tái nhợt: “Em sao lại thế này?”

      Chu, em đột nhiên bị đau dạ dày kinh khủng” mồ hôi lại từng giọt từng giọt rơi xuống.

      “Haiz , con bé này, phải làm thế nào bây giờ, các em sắp phải lên sân khấu rồi.” cuộn giấy trắng trong tay Chu Mẫn bị vò nhăn nhíu. Có mặt ở đây hôm nay toàn là lãnh đạo của quân khu, tiết mục tập luyện hơn tháng, bây giờ phải làm thế nào đây.

      Hàn Sơ Vũ rót ly nước ấm đến, cẩn thận đỡ Tôn Hiểu Nhiên uống ngụm nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch chẳng giảm chút nào. Tôn Hiểu Nhiên thở hổn hển, thanh khàn khàn: “ à, hay để ấy thay em .” xong, kéo tay Hàn Sơ Vũ qua.

      Nghe vậy Hàn Sơ Vũ khẽ run lên, cơ thể có chút cứng ngắc: “Tiểu Nhiên, tớ làm được đâu.”

      giáo quay đầu nhìn Hàn Sơ Vũ, lướt lượt từ xuống dưới, do dự : “ ấy phải là sinh viên trong đoàn văn nghệ của chúng ta, phải ?”

      , Sơ Vũ từ học múa, huống hồ trong khoảng thời gian này ấy cũng cùng em luyện tập nhiều.” Tôn Hiểu Nhiên giải thích, vẻ mặt thành khẩn.

      được.” Hàn Sơ Vũ lập tức lên tiếng từ chối, vẻ mặt nghiêm nghị, khẽ cắn môi: “ xin lỗi, em được đâu.”

      “Sơ Vũ, cậu hãy giúp tớ .”

      Chu Mẫn quay đầu nhìn về phía Hàn Sơ Vũ, vóc dáng rất đẹp. Nhưng, bà chắc Hàn Sơ Vũ rốt cuộc có làm được .

      Chu, còn có bốn tiết mục nữa là đến của chúng ta, người ta bảo chúng ta lên khu vực phía .”

      Chu Mẫn hít hơi, chỉ vào Hàn Sơ Vũ: “Em nhanh đưa ấy trang điểm .” Bây giờ cũng còn cách nào nữa rồi, chỉ có thể cố gắng chữa ngựa chết thành ngựa sống.

      Hàn Sơ Vũ trợn to mắt nhìn, cốc nước trong tay rơi xuống mặt đất “xoảng”, trong chốc lát nước thấm ướt sàn.

      , em…” trong lòng muốn tìm lý do từ chối nhưng giờ phút này sao có thể thốt nên lời.

      “Được rồi, tin vào mắt nhìn của Hiểu Nhiên, nhanh thôi, thoải mái lên” Trong lòng Chu Mẫn cũng yên, nhưng mặt vẫn giả bộ bình tĩnh.

      Hàn Sơ Vũ ngồi trước gương trang điểm, trước mặt là đống đồ trang điểm đủ các loại hỗn độn, văng vẳng bên tai là tiếng bản nhạc quân đội mạnh mẽ. Tóc búi thẳng lên, bị kéo mạnh làm da đầu run lên, lộ ra chiếc cổ mảnh mai xinh đẹp. nhìn mình trong gương, ngón tay run run vuốt ve bộ trang phục người. chợt nhớ lại, ngày bé cũng có người làm như vậy với , nắm lấy tay , mỗi động tác đều rất nhàng cẩn thận dạy múa.

      Đôi mắt mông lung, suy nghĩ miên man, véo lòng bàn tay, để bản thân lấy lại tinh thần, nhìn mình trong gương cố gắng nở nụ cười tươi. Mặc kệ, cái gì đến đến.

      Sau bài hát quân nhân mạnh mẽ hùng hồn được biểu diễn bởi ca sĩ trong đoàn nghệ thuật quân đội là tiết mục múa của bọn . Bài múa này tuy nhàng mềm mại, so với bài hát trước đúng là trước sau tương phản, nhưng cả hai lại bổ sung cho nhau. Chu Mẫn đứng sau bức rèm, cục đá đè nặng trong lòng rốt cục cũng buông xuống, hít hơi sâu, tán thưởng thôi. này phải là sinh viên của trường nhưng kỹ thuật còn điêu luyện hơn, nhân tài như vậy sao trường có thế bỏ sót, trong lòng bà khỏi có chút tiếc nuối.

      sân khấu rộng, dưới ánh đèn chiếu nhấp nháy, nhạc nền nhàng, các tựa như thiên thần uyển chuyển nhảy múa. Hàn Sơ Vũ mỉm cười, hề căng thẳng, động tác đưa tay múa chân đều rất thanh lịch.


      Máy quay phim lướt qua người , Tịch Hạo Trạch ngồi ngay ngắn ở hàng ghế phía trước , đôi mắt thâm trầm nhìn chằm vào bóng dáng thanh mảnh sân khấu kia. Ngọn đèn chiếu xuống người làm cho người ta hoảng hốt cảm thấy có chút . nhếch đôi môi mỏng của mình lên, giống như người lính trinh thám thấy được mục tiêu, tuyệt đối buông tha. Thoáng qua trong ánh mắt chút giảo hoạt, ngón trỏ phải gõ lên đùi, đây là thói quen của mỗi khi suy nghĩ. Chớp mắt cái, đắc ý tiếp tục thưởng thức màn trình diễn như những cánh bướm bay lượn đó.

      Tiết mục kết thúc, những tràn pháo tay của khán giả vang lên như sấm dậy, tạo nên bầu khi tăng vọt. Những chàng trai hào hiệp mãnh mẽ kia bị tiết mục làm cho xúc động.

      Vào trong hậu trường, mọi người đều thở phào nhõm. Mồ hôi đầm đìa vì mệt, vì khẩn trương . Những trẻ hề che giấu niềm vui sướng, những khuôn mặt thanh tú tràn đầy phấn khích.

      “Lúc nãy cậu có chú ý bên đó , người mặc bộ đồ xanh ngồi phía bên phải ấy.”

      “Toàn bộ đều là màu xanh , là màu xanh nào.”

      “Các em, chúc mừng các em, biểu diễn rất thành công.” Chu Mẫn cười tươi, ánh mắt sáng rực nhìn Hàn Sơ Vũ, đến trước mặt : “Múa đẹp lắm.”

      Hàn Sơ Vũ khẽ nở nụ cười, chỉ tiết mục mà làm cảm thấy mỏi mệt chịu nổi: “ Chu, Hiểu Nhiên đâu?”

      “Có lẽ là bị viêm dạ dày cấp tính, bảo người đưa ấy bệnh viện rồi.”

      Hàn Sơ Vũ thở ra hơi: “Vậy em cũng về trước đây ạ.” lúc bức rèm vừa khép lại, xuyên qua khe hở kia, mơ hồ thấy được khuôn mặt của người ấy. Bây giờ tâm trí rất hỗn loạn.

      “Đúng rồi, lúc buổi biểu diễn kết thúc, các lãnh đạo còn muốn lên sân khấu trao đổi cùng các em.” Chu Mẫn mong đợi .

      Hàn Sơ Vũ thầm hít sâu khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa mai, sau đó qua: “ Chu, em phải là sinh viên của đoàn, xem, em cũng có ý nghĩa gì.”

      Chu Mẫn nghe giọng điệu , nghĩ có lẽ muốn . Những ngày trước, ai mà hy vọng được lên sân khấu để tiếp xúc với các nhà lãnh đạo chứ. lập tức gật đầu.

      “Cám ơn Chu, em về trước.”

      Hàn Sơ Vũ liền vào phòng thay trang phục, tuy ở đây đâu cũng có hệ thống sưởi, nhưng mùa đông khắc nghiệt khí lạnh luồn vào, vừa nãy lúc chuyện, cũng lạnh run, bây giờ thay áo quần, lại càng cảm thấy lạnh hơn. Khi ra, hai vừa mới biểu diễn cùng lúc nãy vẫn mặc bộ đầm trắng mỏng manh, khuôn mặt giấu được hâm mộ.

      “Cậu xem người ta hát rất tốt.”

      “Bà ấy còn đẹp hơn nhiều so với ti vi.”

      “Người ta bây giờ có lẽ là phó chỉ huy đoàn rồi , tớ lúc nào mới được như bà ấy.”

      “Thôi , cậu mà.”

      “Tớ sao được .”



      Hàn Sơ Vũ nghe bọn họ chuyện, liếc nhìn qua, vì ngược sáng nên hơi nheo mắt, nhìn thấy bóng dáng kia hoảng hốt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng tuyết .

      bất động đứng tại chỗ, nghe xong chỉ cười thầm.

      Sau đó, thu mình trong góc khuất, vừa mới đổ mồ hôi, bây giờ cả người khó chịu, nhưng vẫn phải đợi cho tiệc kết thúc. Những người biểu diễn hôm nay đứng chỉnh tề sân khấu, nhóm lãnh đạo thân thiết động viên và khen ngợi.

      lướt nhìn thoáng qua, bình thản xoay người bước ra ngoài.

      Đêm đông trăng sao thưa thớt, gió Bắc thổi lạnh thấu xương. Bên ngoài là bầu trời hòa bình.

      nắm chặt áo khoác người, tay bất giác rút về. Lúc nãy bí bách trong đó hồi lầu, vừa ra ngoài, tham lam hít khí tươi mát, hít hơi sâu, hơi lạnh như con dao xoẹt qua tim.

      cúi đầu đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bước bỗng dưng lọang choạng, người vẫn còn chưa kịp phản ứng, được vòng tay ấm áp giữ lại.

      choáng váng, mồ hôi ướt đẫm, cách lớp áo quần vẫn cảm nhận được cánh tay nóng rực kia. Vừa mới nghiêng đầu, còn chưa kịp tiếng cám ơn, người nọ liền buông tay ra về phía trước, động tác mạnh mẽ kiên quyết.

      nhìn thấy khuôn mặt của , chỉ lướt qua chiếc cằm kiên nghị. Bóng dáng màu lục cao ngất, uy phong lẫm liệt. Ngọc lan dưới đèn sáng rực rỡ, mỗi bước của đều mang theo phong thái kiên định, gió lạnh thổi phất phới vạt áo . nhìn mãi theo , cho đến khi bóng dáng ấy biến mất trong bóng đêm.

      Hàn Sơ Vũ sững sờ. Phút chốc, tiếng nổ “oành”, pháo hoa sáng rực bầu trời xa xa, màn đêm yên tĩnh lấp lánh những ngôi sao đầy màu sắc.

      Nhìn pháo hoa tuyệt đẹp, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ phấn chấn hơn. Ngước mắt nhìn bầu trời đêm xa xăm, lòng cảm thấy ấm áp, khẽ nở nụ cười hạnh phúc.

      Thời gian năm trôi qua quá nhanh, hai tay đan hình chữ thập, nhìn lên những làn pháo hoa tung bay giữa trời, thầm ước mong mọi chuyện tốt đẹp trong năm tới, bỏ mặc quá khứ trôi qua.

      Chỉ là được như ý muốn, có lẽ tất cả đều được định sẵn.
      tart_trung thích bài này.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 2: Việc của quân nhân là phải toàn lực hoàn thành trách nhiệm, nhưng chuyện cá nhân cũng phải nắm chắc.



      Hàn Sơ Vũ đứng dưới ánh đèn đường mờ, chiếc bóng phản xuống kéo dài. Nhìn đồng hồ, trễ như vậy biết Tôn Hiểu Nhiên thế nào rồi. Gọi cuộc điện thoại, hồi lâu sau mới có người nhận.

      “Sơ Vũ?” giọng người đàn ông trầm ấm truyền đến.

      Hàn Sơ Vũ hơi do dự, gục đầu xuống, đá viên gạch dưới chân, giọng hỏi: “Phi Nhiên, Hiểu Nhiên thế nào rồi ?”

      Tôn Phi Nhiên bất đắc dĩ cười: “Viêm dạ dày cấp tính, còn truyền nước, bác sĩ có gì đáng lo.”

      Có lẽ là hồi trưa sau khi ăn xong nồi lẩu lại ăn thêm ly kem, là mùa đông vừa ăn lạnh vừa ăn nóng chịu thế nào được.

      Hàn Sơ Vũ nghe được bên kia Tôn Hiểu Nhiên rên rỉ “i i a a” , con bé yếu ớt này, thở dài, có trai ấy bên cạnh cũng yên tâm: “Vậy , mai em qua đó thăm ấy.”

      “Sơ Vũ ” Tôn Phỉ Nhiên gọi lại.

      “Vâng ạ?”

      đường cẩn thận.”

      lúng ta lúng túng ậm ừ.

      Tắt điện thoại, Hàn Sơ Vũ xoa xoa bàn tay. Thành phố N vào mùa đông vừa lạnh vừa ẩm, mặc áo khoác quá gối, nhiệt độ bây giờ là dưới 0 độ, cảm thấy hơi lạnh len lỏi vào trong, cả người run lên. Thở hơi, làn khói trắng bay lập lờ trong khí.

      May mắn, xe buýt cuối cùng cũng đến.

      Ngày nghỉ tết tây, hơn nửa số sinh viên của ký túc về quê. Trở về ký túc xá, toàn màu tối đen. Các bạn trong ký túc lên kế hoạch đến Ô Trấn đón cái tết tây cuối cùng của đời sinh viên. Nhưng sau lại cũng biết mọi người đâu? Hàn Sơ Vũ cùng vì tuần trước hứa với Tôn Hiểu Nhiên đến xem hội diễn văn nghệ quân khu cùng ấy.

      Lúc Tôn Hiểu Nhiên đến trường học tìm ở thư viện ôn tập thi nghiên cứu sinh. Tôn Hiểu Nhiên nhất mực muốn ai đó cùng. có rất nhiều nhân vật lớn trong quân đội, còn có đoàn nghệ thuật quân đội nổi tiếng thành phố N. Sơ Vũ chút để ý tiếp tục lật trang sách, ánh mặt trời xuyên qua tấm gương chiếu vào phòng học, lơ đãng nghe, tùy ý nguệch ngoạc viết xuống, thanh sàn sạt giống như xuyên qua lòng , cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng .

      Sơ Vũ là sinh viên khoa múa, năm nay nghiên cứu sinh lại báo học sư phạm. Rất nhiều người nghe được tin này kinh ngạc, trợn to hai mắt thể tin nổi. Ngay cả chủ nhiệm của lớp các cũng đến khuyên bảo, nhưng đến thế nào cũng thể làm thay đổi quyết định của . chủ nhiệm chỉ còn cách thở dài. Đây là sinh viên hài lòng nhất, lúc năm nhất đạt được giải quán quân cuộc thi múa toàn quốc, có thể đoán được trong tương lai xa, trở thành diễn viên múa nổi tiếng.

      Rửa mặt, chải đầu qua loa xong, Sơ Vũ trèo lên giường, ràng cơ thể mệt nhũn ra nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh táo. Căn phòng yên tĩnh, tiếng đồng hồ báo thức tích tắc tích tắc. còn những lời thầm rụt rè ngày xưa nữa. Mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, lại mơ thấy giấc mơ kia.

      Trong mơ, ánh sáng trắng mãnh liệt, người phụ nữ xinh đẹp kia nắm lấy tay , hai người cùng hoà vào điệu múa. Vừa lại vừa lờ mờ.

      ****

      Đêm yên tĩnh, trời lạnh nên ít người ra đường, giao thông cũng được thông thuận hơn. Xe việt dã chạy như bay đường quốc lộ , cửa kính xe hạ xuống, gió lạnh vù vù tạt vào thân thể cường tráng của , đôi mắt thâm sâu nhìn về phía trước, hai tay nắm chặt vô lăng, mặt có biểu gì, chỉ là cố gắng chịu đựng cơn gió lạnh.

      đường phóng như bay về đại viện, lính gác mặc chiếc áo khoác dày nghiêm chỉnh đứng đó, từ xa chào theo quân lễ rồi rất nhanh liền cho .

      Về nhà, mẹ của Trần Lộ Hà ngồi trong phòng khách, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, liền quay đầu lại, vẻ mặt vui mừng: “Hạo Trạch về rồi ư.”

      “Mẹ.” thản nhiên gọi.

      “Ba về cùng con ư?” Trần Lộ Hà ngoài miệng như vậy nhưng trong lòng cũng hiểu được, hai người này tuyệt đối về cùng nhau, bà dịu dàng : “Ba con buổi sáng còn hôm nay con về.”

      Tịch Hạo Trạch dựa vào ghế sô pha, tay day day thái dương, nghĩ lại mình đến thành phố C tham gia diễn tập hơn ba tháng rồi chưa về nhà.

      Trần Lộ Hà nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của con mình, trong lòng đau nhói, đứng dậy: “Thím Trương ninh canh, mẹ múc cho con bát.”

      Tịch Hạo Trạch khoát tay: “Mẹ, cần. Con lên lầu nghỉ ngơi trước .”

      Trần Lộ Hà sững sờ đứng chỗ, thở hơi dài. Đây là canh vì nó mà hầm .

      Tịch Hạo Trạch đẩy cửa phòng ngủ ra , “tách” đèn bật lên. nhìn quanh căn phòng gọn gàng, tuy được sưởi ấm bằng ánh đèn pha lê vàng dịu, nhưng chút sức sống cũng có.

      Cởi trang phục ra, đặt gọn sang bên.

      ngã lưng xuống chiếc giường mềm mại, giường ngủ của quân nhân đều cứng như tấm phản, bây giờ thay đổi có chút khó chịu. gập hai tay sau đầu, chậm rãi nhắm mắt lại. Nhớ lại hình ảnh tựa như dòng nước nhàng chảy xuôi. Chuyện ngày trước vẫn như vừa mới đây, sáu năm, thoáng cái chớp mắt trôi qua nhanh như vậy, nghĩ rằng đêm nay đột nhiên sống dậy. Khóe miệng nhếch lên tia mỉa mai.

      Hơi nghiêng đầu,đưa tay mở tủ đầu giường lấy ra khung hình. Nhìn trong chốc lát, đôi mắt dài hơi nhíu lại lóe lên tia dịu dàng, lát sau lại bỏ vào ngăn kéo đóng lại.

      Lại nằm xuống, tay phải đặt ngực cảm nhận nhịp đập con tim.

      đêm hỗn loạn.

      Tịch Chính Hồng về đến nhà lúc hơn mười giờ, cởi mũ, Trần Lộ Hà đón lấy.

      Ông vừa cởi cúc áo, vừa hỏi: “Về rồi hả?”

      Trần Lộ Hà trừng mắt liếc ông, ngước đầu lên phía lầu: “Ở trong phòng.”

      Cả nhà Tịch gia ba thế hệ đều theo quân đội, Tịch lão gia tham gia trường chinh, chiến tranh giải phóng, sau lại tham gia kháng chiến Triều Tiên, Tịch lão gia dũng cảm từng bước ra chiến trường, là người kế nhiệm viện tư lệnh quân dã chiến. Khí khái Tịch lão gia sắt thép, cả đời đều dũng cảm bảo vệ tổ quốc, con cái của ông đều là quân nhân, hoặc là làm chức vị quan trọng trong chính phủ. Tịch Chính Hồng là đứa con thứ hai trong nhà, xuất thân là quân dã chiến, tham mưu trưởng quân khu N, quân hàm trung tướng.

      Ông có hai người con trai và con , con trai cả Tịch Hạo Dương là nhà ngoại giao, con thứ hai Tịch Hạo Trạch phó đoàn trưởng, quân hàm trung tá, con út công tác tại đoàn nghệ thuật tiền tuyến.

      Sáng sơm tinh mơ hôm sau Tịch Chính Hồng dậy, ở trong quân đội vài chục năm thành thói quen , thể thay đổi, mỗi ngày đều đúng giờ là rời giường. Lát nữa ông còn phải ra ngoài, hôm nay phải xuống quân khu phía dưới động viên quân nhân.

      Tịch Hạo Trạch cũng tỉnh dậy từ sớm, xuống lầu nhìn thấy Tịch Chính Hồng ngồi nghiêm chỉnh trước bàn ăn đọc báo.

      “Ba.”

      Tịch Chính Hồng quay lại, đặt tờ báo xuống ngẩng đầu nhìn con, giọng trần ngập tác phong: “Nghe Diệp tham mưu trưởng của các , lần này ở Bình Sơn diễn tập dã ngoại tệ.”

      Tịch Hạo Trạch ngồi xuống, trả lời: “Địa hình Bình Sơn rất phù hợp quân diễn ,phạm vi công kích đều nằm trong tính toán, lần này kiểm nghiệm tính diễn tập cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp.”

      Tịch Chính Hồng gật đầu, đứng lên, chỉnh lại quân trang rồi nhàn nhạt : “Việc của quân nhân là phải toàn lực hoàn thành trách nhiệm, nhưng chuyện cá nhân cũng phải nắm chắc. Những người muốn cai trị đất nước, trước hết phải tề gia.” xong, Tịch Chính Hồng bước chân mạnh mẽ ra ngoài.

      Tịch Hạo Trạch nhíu mày.

      Trần Lộ Hà bưng chén cháo trứng gà đến, những lời này của Tịch Chính Hồng xem như hộ mong muốn trong lòng bà. Những năm gần đây, con trai hầu như đều ở bên ngoài, bà là mẹ muốn nhưng đôi khi cũng thấy khó mở miệng.

      Đúng lúc vú nuôi bế Nữu Nữu thả xuống . Nữu Nữu là con Tịch Hạo Dương , nhóc con này vẫn ở tại thành phố B với bà ngoại, trai và chị dâu Tịch Hạo Trạch bận rộn công việc quanh năm, gần con ít mà xa nhiều. Lúc này thừa dịp tết tây, bà Tịch nhớ cháu nên đón cháu đến đây.

      “Nữu Nữu, nhớ chú ư?”

      hơn nửa năm Nữu Nữu gặp Tịch Hạo Trạch , bé trừng đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm , có chút xa lạ.

      “Nữu Nữu, đến đây, chú ôm nào.”

      Nữu Nữu bước từng bước đến bên người Tịch Hạo Trạch , giang hai tay ôm lấy bé, lấy thìa , cẩn thận đút cho bé. Bà Tịch đứng ở bên nhìn, sắc mặt hơi thay đổi, dường như có chút suy tư.

      Buổi sáng chơi cùng Nữu Nữu. bé ngồi thảm dày sàn nhà, thay áo quần cho búp bê, ngồi bên đọc sách.

      “Chú, chú thấy búp bê của cháu múa có đẹp ?”

      quay đầu lại, nhìn búp bê trong tay Nữu Nữu kinh ngạc thất thần, dường như nhớ lại kỷ niệm trước kia.

      Tịch Hạo Trạch lấy lại tinh thần, ánh mắt dịu dàng nhìn qua, nâng tay vuốt mái tóc mềm mại của bé: “Rất đẹp.”

      “Búp bê này múa ba lê. Đây là quần áo của nó, còn có đôi giày xinh đẹp.” Nữu Nữu xong cười hì hì, tự tưởng tượng, vui đùa vui vẻ. Lát sau đột nhiên im lặng, bĩu môi: “Nhưng mà bà nội cho cháu học múa ba lê.”

      Động tác tay Tịch Hạo Trạch dừng lại, Nữu Nữu nhìn thấy sắc mặt chú u ám lại càng cảm thấy hụt hẫng: “Chú, Nữu Nữu muốn học múa.” bé khẽ , vẻ mặt tràn ngập chờ đợi.

      Tịch Hạo Trạch hoàn hồn, gấp sách lại, ôm lấy bé: “Nữu Nữu, vì sao muốn học múa thế?”

      “Có thể mặc váy xinh đẹp, giống như thiên nga trắng.”

      Tịch Hạo Trạch mỉm cười, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đấy: “Nhưng múa rất vất vả, chân của cháu đau lắm .”

      “Chú” Nữu Nữu mở to đôi mắt trong sáng nhìn : “Ông nội dạy Nữu Nữu phải cố gắng chịu được khổ cực mới hơn người được.”

      Tịch Hạo Trạch bật cười, đúng lúc bà Tịch vào. Nữu Nữu nhảy xuống dưới, nhanh như chớp chạy tới ôm chân bà: “Bà nội, cháu muốn học múa .”

      Bà Tịch nhất thời bối rối, mày hơi nhíu lại, liếc mắt nhìn qua con trai, giống như bị mắc nghẹn trong cổ họng, khóe miệng hơi run run nhưng rất nhanh lại tươi cười : “Nữu Nữu, bà nội cho cháu học vẽ nhé.”

      , Nữu Nữu chỉ muốn học múa.” Nhóc con bên vừa lắc mông, vừa , đôi mắt tròn vo ngấn nước.

      “Nghe lời, lát nữa bà nội làm bánh mận cho cháu ăn .”

      “Bà nội, cháu ăn bánh, cháu muốn học múa ba lê cơ. Lớp của cháu rất nhiều bạn biết múa ba lê nhưng Nữu Nữu .”

      Sắc mặt Trần Lộ Hà tối sầm lại, bầu khí chìm hẳn xuống.

      “Mẹ, để Nữu Nữu học , như thế cũng tốt cho sức khỏe con bé.” Ánh mắt Tịch Hạo Trạch bình tĩnh, thản nhiên bỏ lại câu rồi ra ngoài cửa. Bà Tịch nhìn bóng lưng thẳng tắp của con trai, sắc mặt trở nên khó coi.

      Nữu Nữu vừa nghe chú cho phép học múa , mong đợi kéo cánh tay Trần Lộ Hà. Lòng Trần Lộ Hà hơi trầm xuống, nhưng vẫn trìu mến nhìn cháu : “Được, Nữu Nữu muốn học học. Đến lúc đó nếu ngại mệt, khóc nhè, bà nội cũng cho phép.” Bà gượng nở nụ cười, chiều vuốt mũi cháu, chọc Nữu Nữu cười khanh khách ngừng.
      tart_trung thích bài này.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 3: Nếu thích cứ việc thẳng, đàn ông con trai mà cứ do dự giống cái thứ gì chứ



      Thức suốt đêm ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy,trong đầu Hàn Sơ Vũ vẫn hỗn loạn. Mơ mơ màng màng cầm di động nhìn giờ, hơn tám giờ, mắt khô và cay.

      Đổ nước ấm ngày hôm trước rửa mặt, soi gương, quả nhiên, viền mắt thâm quần, đành vuốt vuốt mái tóc lộn xộn của mình.

      Thu dọn đồ đạc xong xuôi, mua phần cháo ở ngoài rồi đến bệnh viện.

      Hôm nay là ngày đầu năm, thời tiết lạnh nhưng thể ngăn được mọi người ra đường vui chơi. Ánh mặt trời vào đông yếu ớt chiếc xuống những con người lười biếng .

      Tôn Hiểu Nhiên mặc bộ trang phục bệnh nhân to thùng thình, sắc mặt tốt hơn nhiều so với tối hôm qua.

      Lúc Hàn Sơ Vũ vào Tôn Phi Nhiên vẫn còn ở đó. ung dung đứng bên cửa sổ, cả người đắm chìm trong ánh mặt trời. Đột nhiên Sơ Vũ nhớ đến câu “ôn thuận như ngọc”.

      Tôn Phi Nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, giật mình quay đầu, trong mắt ánh lên niềm vui mừng, mặt tươi cười: “Sơ Vũ vào .”

      Phi Nhiên , em mang cháo đến cho Hiểu Nhiên.”

      Tôn Hiểu Nhiên cười, nhìn qua Tôn Phi Nhiên: “ còn đứng đó làm gì, sao tiếp đón .”

      Tôn Phi Nhiên nhìn qua Hàn Sơ Vũ, mỉm cười. mấy tháng gặp, hình như gầy rất nhiều.

      Hàn Sơ Vũ né tránh tầm mắt của , ngồi xuống sô pha, đặt bình cháo lên bàn: “Cậu cảm thấy thế nào rồi?”

      Tôn Hiểu Nhiên nhún nhún vai: “Truyền hai bình nước mà vẫn tốt hơn là mấy . Đúng rồi …” chớp chớp mắt: “Nghe tối hôm qua biểu diễn rất tuyệt. Sơ Vũ, có được lãnh đạo khen ngợi ?”

      “Tớ sau đó liền về trường , có cậu, tớ cũng chẳng có tâm trạng xem tiếp.”

      Hàn Sơ Vũ cùng Tôn Hiểu Nhiên, Tôn Phi Nhiên coi như là cùng nhau lớn lên. Ngày bé, ba mẹ Hàn Sơ Vũ là công nhân xưởng in, ba mẹ Tôn Hiểu Nhiên là xưởng trưởng, lúc ấy hai gia đình ở tại khu nhà gần xưởng. Sau lại, xưởng in tái cơ cấu, ba mẹ Sơ Vũ bị sa thải, ba bắt đầu lái xe taxi. Tôn gia từ đó cũng thuận buồm xuôi gió, hai nhà vẫn liên lạc .

      “Sơ Vũ, buổi sáng Chu còn gọi điện thoại hỏi cậu, ha ha, ấy bây giờ hận thể kéo cậu vào đoàn văn nghệ chúng tớ.”

      Tôn Phi Nhiên vừa nghe, sắc mặt bỗng trầm xuống: “Hiểu Nhiên, em nghịch ngợm quá rồi đấy. Sao lại dẫn Sơ Vũ theo, ấy cũng phải là sinh viên trường em, em sợ…”

      , yên tâm , chẳng có gì ghê gớm cả à, tiết mục hoàn thành rất thuận lợi. Nếu có Sơ Vũ, tiết mục của chúng em toi luôn, Chu biết thế nào nữa .”

      “Tôn Hiểu Nhiên!”

      “Có!” Tôn Hiểu Nhiên ưỡn ngực, chào cái.

      “Đừng đùa giỡn.”

      , đừng có nghiêm túc quá được , khó trách đến bây giờ còn chưa có bạn .” Tôn Hiểu Nhiên than thở , lời này cũng là với Hàn Sơ Vũ, tâm tư mình sao có thể .

      Phi Nhiên, là tự em muốn xem .” Hàn Sơ Vũ nhìn thấy hai em họ rất căng thẳng, biết Tôn Phi Nhiên rất tức giận.

      “Sơ Vũ, em cần dối giúp con bé. Nó từ quậy phá , bây giờ vẫn nghịch ngợm, trường hợp gì cũng biết phân biệt.”

      Tính cách hai đứa con nhà Tôn gia hoàn toàn giống nhau, trai Tôn Phi Nhiên từ thành thục chính chắn, em Tôn Hiểu Nhiên ngược lại cực kỳ giống bé trai. Hàn Sơ Vũ thấy sắc mặt Tôn Phi Nhiên hằm hằm, liền chuyển đề tài: “Ăn cháo trước , Hiểu Nhiên.”

      Tôn Hiểu Nhiên nhàn nhã ăn cháo. Tôn Phi Nhiên lạnh lùng : “Hiểu Nhiên, em nghỉ ngơi cho tốt vào, đừng làm con bướm thiêu thân nữa, bằng cho ba.”

      Vừa đến ba, sắc mặt Tôn Hiểu Nhiên liền sợ hãi. Ăn hết cháo, ôm gối nằm xuống giường.

      “Sơ Vũ, cuộc thi chuẩn bị thế nào rồi ? Tính ra còn vài ngày nữa thi nghiên cứu sinh rồi.”

      “Cái gì nên xem em đều xem rồi, đến lúc đó lên trường thi phát huy thôi .”

      ” Nếu em thi vào trường của bọn tốt rồi.”

      Hàn Sơ Vũ mỉm cười: “Thi vào trường đâu phải dễ như vậy .”

      Ngồi ở đấy hơn tiếng, Hàn Sơ Vũ đứng lên, : “Chiều nay tớ phải về nhà, tớ trước nha.” đến việc về nhà, sắc mặt có chút mất tự nhiên.

      Tôn Phi Nhiên đứng lên: “ đưa em .”

      được. ở lại chăm sóc Hiểu Nhiên , em bắt xe về.”

      Tôn Phi Nhiên lẳng lặng nhìn bóng dáng khuất dần.

      xa rồi, nhìn khí à.” Tôn Hiểu Nhiên hờ hững : “Nếu thích cứ việc thẳng, đàn ông con trai mà cứ do dự giống cái thứ gì chứ.”

      Tôn Phi Nhiên hơi xấu hổ:”Trước tiên hãy lo việc của mình cho tốt .”

      Hàn gia ở phía Bắc thành phố, khu nhà cũ kĩ, tại nơi nơi đều được quy hoạch thành đô thị, phá hủy và chuyển dời, nhưng nhà vẫn sống ở đó. Đứng tòa nhà cao tầng của thành phố quan sát khu nhà cũ đổ nát này trông có vẻ mãn nhãn lắm.

      Bởi vì nghỉ lễ, người xe buýt hôm nay rất nhiều. Sơ Vũ vừa cúi đầu nhìn thấy dấu chân nhạt đôi giày màu nâu của mình.

      vừa vào trong hẻm nhìn thấy vài thiếu niên đứng trước cổng , người dựa lên vách tường đen, khói thuốc mờ mịt khắp nơi, lập tức qua.

      “Tiểu Thần” giọng mang vài phần nghiêm khắc.

      “Chị” Hàn Thần phóng điếu thuốc về phía góc tường, nở nụ cười: “Chị sao lại về thế?”

      Trong lòng Hàn Sơ Vũ rất tức giận, nhìn xem cái đám này, đứa tóc vàng, đứa tóc đỏ, lỗ tai đeo chi chít. chuyện, quay đầu về nhà.

      Hàn Thần với đám bạn: “Tao về trước , lát nữa rãnh tìm bọn mày.”

      Đường đá gồ ghề , Hàn Thần theo sau , lên tiếng, trong lòng biết chị tức giận.

      Về nhà, đẩy cửa ra, nhìn thấy trong phòng khách mọi thứ đều bừa bộn, cả nhà lạnh tanh .

      “Mẹ ra ngoài chơi mạt chược rồi . Chị, chị ăn cơm chưa?”

      Hàn Sơ Vũ quay đầu trừng mắt liếc cậu ta cái: “Tiểu Thần, em có biết đó là loại người nào , sao em lại cùng chơi với bọn chúng?”

      “Chị, bọn chúng làm sao, phải chỉ bỏ học thôi sao.” Hàn Thần giọng lẩm bẩm : “Chị cho là người nào đọc sách, cũng đều có thể học giỏi giống chị sao.”

      “Em là học sinh cấp ba, học kỳ sau phải thi vào đại học, bây giờ lại còn đua đòi tập tành hút thuốc, em…” nhíu mày lại, sao thời gian này em trai lại thay đổi nhiều như vậy.

      “Chị, đây là lần đầu tiên em hút, em cam đoan, sau này hút nữa.”

      Chị em cãi nhau hồi, đúng lúc Lý Tú Vân về, bà lắc lắc đầu, hắt xì hơi, mắt đỏ ngầu.

      “Ôi, Tiểu Vũ về đấy à.”

      “Mẹ.” Hai người cùng gọi.

      Lý Tú Vân chắp tay sau lưng, bóp bóp eo: “Ngồi cả đêm toàn thân rã rời .”

      Hàn Thần liền chạy đến giúp bà xoa bóp: “Mẹ, hôm nay tình hình chiến đấu thế nào?”

      “Thằng bé này, có việc chả ân cần thế này. ?”

      “Mẹ, con học sinh cấp ba rồi , muốn mua cái di động.”

      Hàn Sơ Vũ nổi trở về căn phòng của mình, kéo rèm cửa sổ ra. Cả nhà bốn người cùng sống trong ngôi nhà . Lúc Hàn Thần vào cấp , Lý Tú Vân gọi người về làm ngăn cách thêm phòng cho Hàn Thần. Trong nháy mắt phòng của chỉ còn có thể đặt đủ chiếc giường, chiếc bàn, chiếc tủ gỗ màu vàng ố, thể đặt thêm thứ nào khác.

      Từ lúc lên đại học cũng chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới về nhà, có đôi khi nghỉ hè cũng ở lại trường học.

      Ngón tay lướt qua bàn học để lại lớp bụi dày, trong lòng có hơi chua xót, thở ra hơi, xoay người ra ngoài xách chậu nước. Chớp mắt, biết Hàn Thần chạy đâu. Lý Tú Vân nhìn thấy bê chậu nước, : “Trong nhà nước ấm đều đun bằng than, giá than bây giờ càng ngày càng cao , nước sôi dùng ít thôi.”

      “Con dùng nước lạnh mà.” thấp giọng , đôi vai gầy yếu khẽ run lên, nước trong chậu cũng chao đảo tạo nên những con sóng .

      Lý Tú Vân cau mày, buồn bực lướt qua người .

      Lấy khăn nhúng nước, lau toàn bộ phòng qua lần, thay tấm chăn mới vào. Sơ Vũ xoa xoa mười ngón tay sưng đỏ, hai bàn tay lạnh tê rần.

      Bảy giờ tối, Hàn Đức Quần về nhà . Nhìn thấy con bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến, tươi cười mừng rỡ.

      “Tiểu Vũ, về rồi à. Nếu con gọi điện thoại cho ba trước ba chạy chuyến cuối rồi.” Hàn Đức Quần cười .

      “Ba, ba đói bụng chưa, nhanh rửa tay , con dọn cơm.”

      “Con trai và con dù sao cũng khác nhau .” Lý Tú Vân với giọng đáng tiếc.

      “Ba, ba ăn bát canh ấm bụng trước .”

      “Ăn , ăn , đợi tôi nên bây giờ các người cũng đói cả rồi.”

      bàn thức ăn đều do Sơ Vũ vất vả nấu, bốn mặn canh.

      “Đúng rồi, ba, con muốn mua di động.” Hàn Thần vẫn nhắc chuyện mua cái di động. ra bọn họ chừng này tuổi dùng di động cũng là điều hiển nhiên. Nhìn bạn học đều có, cậu ta rất hâm mộ .

      “Mua cái gì mà mua? Trong nhà có tiền. Mau ăn cơm .” Lý Tú Vân lạnh nhạt .

      Sơ Vũ chuyện, vẫn ăn cơm.

      “Mẹ, buổi chiều phải vừa được sao. Còn nữa, ba mẹ xem bây giờ trong lớp học ai mà chả có.”

      “Con xem lại thành tích học tập của người ta , nhìn lại thành tích của mình , còn biết xấu hổ đòi di động.”

      “Được rồi, được rồi, ăn cơm .” Hàn Đức Quần bình tĩnh .

      Lý Tú Vân liếc ông ta cái, cũng nữa.

      Người nhà dường như rất hoà thuận vui vẻm cơm nước xong ngồi ở phòng khách xem tivi. Hàn Đức Quần cùng Lý Tú Vân ngồi ở sô pha, Hàn Sơ Vũ bưng chiếc ghế ngồi xuống cạnh Hàn Đức Quần, trong tay cầm cái bịch chườm nóng. Nhà của Hàn gia cũng hơn mấy chục năm , mùa đông vừa lạnh vừa ẩm. vừa ngồi lúc , đầu gối lạnh đông cứng .

      “Tiểu Vũ, vài ngày nữa thi rồi sao.”

      “Dạ.”

      Trong TV chiếu bộ phim tình cảm gia đình, Sơ Vũ lơ đãng xem. Ánh đèn tỏa sáng khắp căn phòng, bên ngoài gió lạnh vù vù thổi đập vào cửa sổ.

      “Tiểu Vũ à, phải là mẹ có ý gì, nhưng con học nhiều cũng chẳng để làm gì, còn phải lập gia đình nữa.” Lý Tú Vân đứng dậy, ánh mắt bỗng trở nên sáng rực: “Mấy hôm trước Lý có , bà con ấy có đứa con trai làm việc trong cơ quan nhà nước.”

      “Được rồi, Tiểu Vũ nó có ý định riêng của mình, bà cần nhiều chuyện.” Hàn Đức Quần cau mày ngăn Lý Tú Vân ngớt lời .

      Lý Tú Vân huýt tay vào ngực ông.

      Sơ Vũ trong lòng thở dài, gượng cười : “Ba, mẹ, con về phòng đọc sách, ba mẹ cũng nghỉ ngơi sớm .”

      “Haiz, , đừng đọc đến muộn quá .”

      Về phòng, nằm lên giường, mở to đôi mắt vô hồn nhìn trần nhà màu trắng. Trong phòng khách vọng đến tiếng trách móc của Lý Tú Vân, cùng giọng của Hàn Đức Quần hết sức kìm nén khuyên bảo.

      vô thức giật khóe miệng, hai tay ôm lấy bả vai.

      Nhiều năm qua cuộc sống đều trôi qua như vậy, cũng quen rồi.
      tart_trung thích bài này.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 4: đứng ở đấy hề chớp mắt nhìn Hàn Sơ Vũ, trong mắt phảng phất chỉ có mình .



      Sơ Vũ bị tiếng gà gáy đánh thức, dậy vo gạo nấu cháo rồi luộc ba quả trứng gà, cái rét cuối đông rất khắc nghiệt nhưng cũng phải ngâm tay vào nước lạnh. Nấu xong Sơ Vũ lẳng lặng nhìn nồi cơm, ánh mắt vô hồn.

      Cho đến khi nghe thấy tiếng động bên ngoài, chà chà những ngón tay đông cứng của mình.

      “Sơ Vũ, sao ngủ thêm chút nữa?”

      “Tối hôm qua con ngủ sớm, ba, ba ăn sáng xong rồi hẳn .” xong liền vào phòng bếp múc bát cháo.

      Hàn Đức Quần thấy hơi khói bay lên từ chén cháo, nhíu mày lại, thở dài hơi nghe được. Sơ Vũ làm như thấy, lấy từ trong lọ ra thêm ít củ cải muối.

      Hàn Đức Quần sau khi bị xa thải lại chạy xe taxi, sớm tối khuya mới về, nhà bốn miệng ăn đều đặt nặng vai ông, Sơ Vũ thương ba vất vả nên cố gắng học tập để lấy các hạng học bổng, sau giờ học còn làm đủ tất cả các công việc bán thời gian.

      “Cháo ninh rất ngon, ha ha, tay nghề con càng ngày càng giỏi .” Hàn Đức Quần gật đầu .

      “Nếu ba thích, sau này ngày nào con cũng nấu cho ba cả.” Hàn Sơ Vũ nhàng .

      Hàn Đức Quần nhìn thấy bàn tay đỏ ửng rạn nứt của con , miệng chan chát, ánh mắt do dự nhìn lên khuôn mặt , nét khuôn mặt kia làm ông hoảng hốt.

      “Ba ,ăn nhanh kẻo lát nữa lại nguội .”

      “Haiz!” Hàn Đức Quần rủ mắt xuống, gật đầu, nhìn thấy quả trứng luộc trong bát, : “Trứng này để lại con ăn .”

      “Con ăn rồi , trong nồi vẫn còn hai quả.” Sơ Vũ cẩn thận lột quả trứng gà bỏ vào bát ba mình.

      Hàn Đức Quần ăn xong bữa sáng, mặc chiếc áo khoác dày vào, sửa sang lại chút rồi rút trong túi mấy trăm tệ đưa cho Sơ Vũ: “Về trường học mua thức ăn mà ăn , con đừng quá tiết kiệm.”

      “Ba, con có tiền rồi.” xong lại đem tiền nhét vào túi quần của ba mình: “Bộ này ấm.”

      “ Đương nhiên rồi, lông dê mà .” Hàn Đức Quần vui cười . Đây là bộ mà lúc trước Sơ Vũ được phát lúc tham gia quân , sau đó để lại cho Hàn Đức Quần, chiếc áo nhiều năm cũ mòn, nhưng ông Hàn vẫn xem như bảo bối .

      Ăn xong bữa sáng, Sơ Vũ vào phòng đọc sách. Chín giờ hơn, Lý Tú Vân và Hàn Thần mới dậy. Hàn Thần vẫn nhắc nhắc lại chuyện mua di động, Lý Tú Vân ăn cháo, nghe thấy phiền phức, vẻ mặt bực dọc, đặt mạnh đũa lên bàn “Bạch”.

      “Mua! Mua! Mua! Tìm ba con mà đòi tiền , nuôi hai người ăn học, trong nhà làm gì còn tiền. Mẹ thấy con cũng chẳng cần học nữa , tìm việc gì mà làm , học nhiều như vậy có ích lợi gì chứ?” Lý Tú Vân ánh mắt gắt gao nhìn vào phòng Sơ Vũ, tay phải chống nạnh nổi giận đùng đùng quát.

      Trong lòng Sơ Vũ hơi hỗn loạn, Lý Tú Vân còn cằn nhằn thêm vài câu. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rọi vào phòng phản phất lớp ánh sáng vàng nhạt. hạ khóe miệng xuống, ngón tay khô nứt giữ trang sách, cảm giác đau rát đến tận đáy lòng, dần mất cảm giác lạnh lẽo.

      Giữa trưa Sơ Vũ vẫn nấu cơm , bàn cơm có ông Hàn, tất cả ngồi ăn cơm trong im lặng, vô cùng nhạt nhẽo. Cơm nước xong lại dọn dẹp, Lý Tú Vân ra ngoài chơi mạt chược .

      Sơ Vũ dọn dẹp tất cả rồi chuần bị . Hàn Thần giận dỗi cả buổi sáng trốn trong phòng, cơm trưa cũng chưa ăn. gõ rồi đẩy cửa ra, nhìn thấy cậu ta nằm giường, đầu như tổ gà.

      Hàn Thần lười biếng ngẩng đầu nhìn chị mình.

      Sơ Vũ vừa vào ngửi thấy mùi khói thuốc, ánh mắt lên nỗi thất vọng khi thấy dưới chân em trai mình toàn là mẫu tàng thuốc, đến bên giường, lấy ví rút tiền.

      Hàn Thần nhìn thấy động tác của chị liền ngồi dậy, vui mừng gọi: “Chị “

      Sơ Vũ nhếch miệng, đưa tiền qua: “1400 tệ, em tự mình lựa , là dịp lễ tết có nhiều hoạt động giảm giá, chắc có thể mua rẻ chút.”

      Cậu vẫn còn là đứa trẻ, hai hàng lông mày nhảy dựng lên sờ sờ đầu, cười tươi nhìn Sơ Vũ.

      “Việc này đừng với ba.” Hàn Thần cất tiền, phấn chấn. Sơ Vũ vỗ vai cậu ta: “Nhớ kỹ đấy.”

      “Quyết tiết lộ.” Hàn Thần nhìn thấy Sơ Vũ cầm túi: “Chị hôm nay về trường rồi sao?”

      Sơ Vũ bỏ ví tiền vào túi xách: “Vài ngày nữa là thi rồi , chị về sớm chút để ôn tập.”

      Hàn Thần làm sao biết ,chỉ cần chị ở nhà tất cả mọi chuyện trong nhà giặt giũ nấu cơm đều do chị làm. Đây chỉ vẫn là việc , quan trọng là miệng lưỡi của mẹ cậu, phàn nàn cằn nhằn , có đôi khi chuyện mà như bắn dao vào lòng người ta. Vậy mà chị luôn thầm chịu đựng tất cả, cậu ta cũng bất lực.

      “Chị , gần đến cuối kỳ rồi , ôn tập tốt vào, qua năm mới được lấy phiếu điểm để ba nhắm rượu đâu đấy.” tới cửa, dừng lại: “Trong nồi còn cơm nóng cho em đấy, còn nữa…” nhìn tàn thuốc dưới đất, giọng : “ được hút thuốc nữa.”

      Hàn Thần lúng túng gật đầu, vẻ mặt nghiêm chỉnh.

      Lúc ra cửa, gió lạnh vù vù thổi tạt vào người. lạnh run rụt cổ vào trong áo, chạy đến bến xe. Buổi chiều đến nơi tổ chức tiệc trà cho vũ đoàn. Đáng nhẽ định nhưng người phụ trách đoàn trăm lần dặn dò, cầu tất cả nhất định phải đến. Năm trước nếu ai có việc còn có thể dàn xếp chút, năm nay đội trưởng từ nước ngoài trở về nên mọi người muốn tụ tập đông đủ tất cả. Bản thân công tác ở trong này hơn hai năm , ngày thường mọi người đối xử với cũng rất tốt , cũng ngượng ngùng nếu .

      Vũ đoàn mở trong tòa nhà lớn nhất nằm ngay trung tâm thành phố, gian rất lớn, thiết kế nội thất cũng rất đẹp. Sơ Vũ đến đây vô số lần nên dần dần cũng biết được chủ của vũ đoàn cũng theo học ngành múa , sau này lại được cử đến học tại học viện vũ đạo Hoàng gia quốc. Trong đại sảnh treo bức tranh của ấy. Mỗi khi nghỉ chân ngồi dưới bức tranh kia, trong mắt Sơ Vũ lóe lên tia thích và ngưỡng mộ.

      Lúc đến, nhìn qua cánh cửa thủy tinh thấy bong bóng bay, dây ruy băng đủ các màu rất đẹp.

      “Ôi , Sơ Vũ, đến rồi ư.”

      “Còn có cái gì phải làm , mọi người trang trí rất đẹp .”

      “Đó là ngày hôm qua chúng tôi bắt đầu làm rồi. Đúng rồi, hôm nay mỗi người đều phải chuẩn bị tiết mục , năm trước đến, năm nay được lại trốn .”

      Sơ Vũ cúi mặt, hỏi chần chừ hỏi: “Năm trước tất cả mọi người làm gì ?”

      “Ca hát, khiêu vũ, có đôi khi đem bọn trẻ đến cùng. Nhưng năm nay bà chủ trở về, tóm lại phải long trọng chút.”

      Mọi người lục đục đến cũng sai giờ lắm , khí rất vui vẻ. Bên trong điều hòa mở lớn, cởi áo khoác.

      giáo trong vũ đoàn đảm đương vị trí MC tiệc trà. Người đẹp Mục mới đến đây năm nay cũng là sinh viên năm tư giống Sơ Vũ, là xinh đẹp, điều kiện gia đình tốt, nhưng tính cách công chúa cao ngạo, cái gì cũng tranh giành.

      Hơn hai mươi người trong đoàn, điều hành hoạt động vô cùng sôi nổi, số người còn mang cả con trẻ đến xem, rất náo nhiệt.

      Sau nửa, Sơ Vũ phải vào phòng hóa trang thay váy trắng, quần lụa mỏng, chọn vở 《Người đẹp ngủ》, sâu lắng nhàng. còn có giáo viên khác của đoàn đàn dương cầm đệm nhạc cho , cầm cùng vũ phối hợp.

      Trong góc khác ở đại sảnh, ánh đèn sáng chiếu xuống nhàng , người đàn ông và người phụ nữ đứng ở đó, ánh mắt hai người đều rơi thân hình áo trắng nhảy múa, khuôn mặt xinh đẹp mềm mại mang theo vài tia bối rối thể tin, sáng rực nhìn.

      Tịch Hạo Trạch hôm nay mặc trang phục bình thường, toàn thân bộ đồ màu xám, thiếu vài phần nghiêm trang của ngày thường, nhưng vẫn phong độ như trước. đứng ở đấy hề chớp mắt nhìn Hàn Sơ Vũ, trong mắt phảng phất chỉ có mình .

      Đợi đến lúc Sơ Vũ xuống, Tô Thiến như bừng tỉnh từ trong mơ quay lại nhìn về phía Tịch Hạo Trạch. Sắc mặt vẫn như thường, trầm giọng : “Tô Thiến, qua tết dương lịch, đưa Nữu Nữu đến đây, đến lúc đó ấy giáo của Nữu Nữu.” Tịch Hạo Trạch gằn từng tiếng, khi chuyện ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn ở người Sơ Vũ.

      “Hạo Trạch” Tô Thiến kinh ngạc gọi, cảm giác cổ họng khô rát, ánh mắt như nhớ lại về xa xưa. khẽ cắn môi, : “Được.” Nhìn vẻ mặt của Tịch Hạo Trạch như thế, có lẽ nắm chắc tất cả nên mới đưa ra cầu này. ngờ lại trùng hợp như vậy. vừa trở về cuối tháng trước, sáng nay nhận được điện thoại của Tịch Hạo Trạch. Vài năm nay, mấy người bọn họ rất ít liên lạc với nhau, nghĩ rằng Tịch Hạo Trạch liên lạc lại với mình vì chuyện học khiêu vũ của cháu . Có đôi khi, vận mệnh an bài trùng hợp.

      “Vậy trước, tạm biệt.” xong, xoay người bước . Tô Thiến nhìn bóng lưng cao lớn của , trong lòng thầm thở dài. đời này có luân hồi sao?

      Tịch Hạo Trạch xuống gara, ngồi trong xe châm điếu thuốc, khuôn mặt trầm xuống, ai biết lúc nhìn thấy cảnh ấy, toàn bộ trái tim như bị ai đấy bóp nghẹt, hô hấp khó khăn, trong đầu lên cảnh tượng của buổi chiều xa xưa, cố gắng kìm nén. Mấy năm nay ở trong quân đội rèn luyện làm cho càng ngày càng thâm trầm, lòng sớm như tường thành giam cầm. Rất nhiều năm sau, hiểu được, ra sinh mệnh mới của bắt đầu từ giây phút này. Chỉ là, sau tất cả những đau khổ mới hoàn toàn tỉnh ngộ ra.

      Khói vương vãi khắp trong xe, vẫn ngồi như thế gần hơn tiếng mới khởi động xe.

      Sơ Vũ ngờ Tô Thiến tìm gặp , khuôn mặt dáng dấp ấy còn đẹp hơn trong tranh nhiều . Sau khi biểu diễn xong, ngồi xuống dưới xem tiếp các tiết mục khác. Ngô trong đoàn vỗ vỗ của bả vai , giọng : “Đội trưởng Tô gọi .”

      Lúc vào trong văn phòng Tô Thiến, còn có chút yên, biết vì sao Tô Thiến lại tìm , hai người có thể có đề tài chuyện.

      “Ngồi .”

      Sơ Vũ chậm rãi ngồi xuống, nhìn bố cục trong căn phòng.

      “Vừa nãy múa đẹp lắm, Hàn là sinh viên múa trường đại học A ?”

      “Đúng vậy.”

      “Đại học A lúc nào cũng có nhiều nhân tài.” Tô Thiến nhìn thấy khuôn mặt thản nhiên của Sơ Vũ, kinh ngạc dừng lại vài giây, ho tiếng. Cũng khó trách , giật khóe miệng thu hồi suy nghĩ xa xôi.

      “Qua tết tây này, có được xếp vào lớp của , đứa có chút yếu ớt, nên quan tâm nhiều hơn .”

      “Đây là việc tôi nên làm .”

      Lúc ngang qua kệ sách cạnh cửa, thấy khung ảnh, là hai trong bộ váy trắng ba lê, nhàng lướt qua, nghĩ rằng đó là bạn của Tô Thiến.

      Sau khi tiệc trà kết thúc, Lý hẹn mọi người ăn lẫu sau đó lại đến K hát, Sơ Vũ lấy cớ muốn về ôn tập. Mọi người đều biết sắp phải thi nghiên cứu sinh nên cũng có ai nằng nặc lôi kéo .

      Lúc chờ thang máy, điện thoại của vang lên, lấy ra nhìn, là Tôn Phi Nhiên.

      “Sơ Vũ, ở đại sảnh tầng của Hoa Mỹ, các em lúc nào kết thúc?” điện thoại của Sơ Vũ lúc trước rơi vào trong nước, sửa lại nhưng giọng trò chuyện trong di động vang to hơn nhiều. Đầu kia Tôn Phi Nhiên gì, và những người xung quanh đều có thể nghe rành mạch.

      “Em xuống ngay đây.”

      rắt điện thoại, mọi người đều cười cười bắt đầu trêu chọc.

      “Sơ Vũ, bạn trai đến đón à?”

      “Khó trách chơi cùng đoàn, ra có hẹn với giai nhân từ trước.”

      Sơ Vũ chỉ biết cười yếu ớt. Lúc thang máy mở cửa ra, vừa vừa : “Mọi người chơi vui vẻ nhé.”

      Mọi người ăn ý ngầm gật gật đầu, tất cả đều dừng lại nhìn . Sơ Vũ bất đắc dĩ, mấy người này nhìn thấy người chắc chắn tha.

      Tôn Phi Nhiên ngồi ở sô pha màu vàng nhạt trong góc đại sảnh, Sơ Vũ vừa từ thang máy ra, liền nhìn thấy . đứng lên, thấy má hơi đỏ ửng, lại thấy đoàn người phía sau như hổ rình mồi nhìn chằm chằm nhanh chóng hiểu ra.

      “Sơ Vũ.”

      “Vâng.” Sơ Vũ có chút xấu hổ, hai người cũng rất ăn ý làm bộ như có gì , ra ngoài cửa. Đám quần chúng này liền vội vàng đuổi theo

      Hàn, sao giới thiệu chút?” Giọng của người đẹp Mục có vài phần giống như bỏ qua, những người khác bĩu môi bày ra biểu tình muốn xem kịch.

      “Đây là các giáo viên vũ đoàn của em.” với Tôn Phi Nhiên , xoay người lại nhìn mọi người: “Đây là hàng xóm từ bé của tôi, Tôn Phi Nhiên.”

      Tôn Phi Nhiên nghe câu đấy, bàn tay khẽ run, khóe miệng nhếch lên nụ cười chua xót, ánh mắt thoáng qua tia ảm đạm nhưng rồi nhanh chóng biến mất, thoải mái chào mọi người.

      “Chúng tôi trước , mọi người chơi vui vẻ.” Sơ Vũ vội vàng từ biệt mọi người.

      hôm nay sao lại ở đây?” Sơ Vũ có chút tò mò.

      “Lát nữa em biết, muốn đưa em đến nơi này trước.” Tôn Phi Nhiên cười cười .

      Sơ Vũ có chút ngạc nhiên, nghiêng đầu qua nhìn mỉm cười.

      Hai người ra bên ngoài, Sơ Vũ lạnh hắt xì hơi, Tôn Phi Nhiên nhanh chóng tháo khăn cổ mình xuống, quàng lên cho . còn chưa kịp từ chối nghe thấy tiếng bâng quơ nhàng : “Người em là thể hàn, lạnh như thế này ra đường sao mặc ấm vào.”

      ngẩn ra, hơi cúi sát người , Sơ Vũ cảm giác được hơi thở nóng rực của Tôn Phi Nhiên thổi qua mái tóc , tựa như trà xanh ấm áp, rất dễ chịu: “Cám ơn .”

      Tôn Phi Nhiên đối với tất cả mọi việc đều bình thản ung dung, chỉ có đối mặt với Hàn Sơ Vũ, có đôi khi hiểu chỉ cảm thấy vô lực. lớn lên cùng nhau từ , thông minh như sao có thể hiểu được lòng . Lên đại học, dường như bắt đầu né tránh .

      Tịch Hạo Trạch lái xe từ gara lên, đúng lúc phía trước hơi kẹt xe, từ góc độ này vừa vặn thấy cảnh kia, tay đặt vô lăng vô thức nắm chặt lại, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, liền lấy điện thoại ra.

      “Tô Thiến, gửi tư liệu của ấy cho .” ngắn gọn lạnh lùng ra, giống như ngày thường hạ chỉ thị xuống cấp dưới, nhìn Hàn Sơ Vũ từ xa, tầm mắt lại nhìn xuống con búp bê pha lê xe, phút chốc ánh mắt lại càng thêm lạnh lùng.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :