1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vĩnh hằng không tồn tại - Lý Duy Duy(42c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Vĩnh hằng tồn tại
      [​IMG]

      Tác giả : Lý Duy Duy


      Converter : Tàng Thư Viện



      Editor : Cá Vây Hồng


      Nguồn : hongngucoc.wordpress.com


      Thể loại : Đồng nhân, cổ đại, huyền huyễn, ngược, HE




      Couple : Aoko vs Sesshomaru


      Số chương : 41 + 1 Ngoại truyện


      Nguồn ebook : STENT FORUM



      Người làm ebook : Hyuga Natsume





      [Văn án]
      Aoko chết, sau khi chết nàng được chuyển thế đến 500 năm sau, lúc này có tên là Shiina Aoko, tuy vậy nàng vẫn giữ lại được trí nhớ kiếp trước.
      Nàng muốn gặp , rất muốn.
      Sau khi cùng xuyên với Kagome, trí nhớ kiếp trước như thủy triều ập tới làm nàng đau đến mức tê tâm liệt phế, nhưng nàng hề trốn tránh.

      Sesshomaru, vĩnh hằng chúng ta từng hứa hẹn, vốn dĩ tồn tại trong thế giới này, nếu có thể…đừng bao giờ gặp lại nhau.​
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1 : Xuyên qua



      Aoko gần đây thường nằm mơ, trong mơ đều là bóng người quen thuộc. Ánh trăng lạnh nhạt chiếu xuống đỉnh núi, ngạo nghễ đứng đó, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng, mái tóc màu bạc lay động nhàng, tay áo cũng bay bay trong gió.




      Bóng người kia, cao quý tịch mịch.


      Nàng nhìn thấy mà đau lòng.


      Chỉ là sau khi trái tim nhói đau nàng mới biết, người vô tâm giống như nàng, vốn có tư cách để đau.


      Năm trăm năm qua , rốt cuộc nàng cũng quay về bên .


      Lâu như vậy rồi, còn nhớ nàng sao…


      Shiina Aoko ngơ ngác nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài lớp học, trầm tư suy nghĩ.


      Ngay lúc đôi mắt nàng mơ hồ nhìn cảnh vật phía trước, chợt nghe thấy có tiếng người gọi : “Aoko, có hậu bối sơ trung tìm cậu.”


      Shiina Aoko, học sinh trung học năm thứ nhất, là hội trưởng câu lạc bộ viết kịch kiêm hội phó câu lạc bộ bắn cung. Lúc trước khi nàng mới vào trung học, trùng hợp đúng lúc vị hội trưởng cũ vừa mới ra trường, từ sơ trung nàng đảm nhiệm công việc viết kịch, lúc đó cũng tự nhiên được vị hội trưởng này đề cử. Học sinh năm nhất được giữ chức hội trưởng là rất hiếm, cho nên Aoko cũng được xem là truyền kì trong trường.


      Aoko bước ra ngoài, nhìn xung quanh lát mới phát ra Higurashi Kagome vẫy tay cười với mình.


      Lúc trước câu lạc bộ chiêu sinh hội viên mới, học sinh trung học và sơ trung đều có thể , khi Aoko vừa nhìn thấy Kagome liền ngây ngẩn cả người, ngay cả kịch bản tay rơi xuống đất cũng phát ra. Hội phó câu lạc bộ viết kịch trung học thấy nàng xem trọng vị học muội “xinh đẹp như hoa” này, dám làm phật lòng Aoko, vội vã túm Kagome vào câu lạc bộ viết kịch, “phong làm” hội phó câu lạc bộ viết kịch sơ trung, còn tủm tỉm cười , hậu bối xinh đẹp bọn chờ em ở trung học !


      Kagome, Aoko: “…”


      Chỉ có Aoko mới biết, phải vì Kagome đẹp, mà bởi vì khuôn mặt của nàng, nên xuất ở thế giới này.


      Mấy ngày nay câu lạc bộ viết kịch chuẩn bị kịch bản, dự định liên kết với khối sơ trung công diễn ở hội trường vào cuối tuần. Hội trưởng câu lạc bộ viết kịch sơ trung Shimizu từ sau khi có bạn trai còn quan tâm nhiều đến công tác của hội, thường xuyên để Kagome là hội phó đảm nhiệm nhiều việc.


      Kagome đau đầu thôi.


      Aoko qua: “Có việc gì vậy ?”


      Kagome gật gật đầu: “Là hội trưởng bảo em đến thảo luận chút với chị về vấn đề kịch bản.”


      Aoko nhíu mày, con bé Shimizu chết tiệt kia ngờ còn nhớ chuyện cuối tuần công diễn, liền gật gật đầu : “Em cứ về trước , khối trung học tan muộn hơn so với khối sơ trung, hơn nữa hôm nay còn là phiên tôi trực nhật, như vậy , chờ sau khi tan học, tôi đến tìm em. Dù sao nhà em cũng cách trường học quá xa, như vậy được chứ ?”


      Kagome liều mạng gật đầu, cười : “Được ạ, em ở nhà chờ chị.”


      Aoko gật đầu.


      Đợi cho người xa, Aoko mới nhớ ra hôm nay hình như là sinh nhật Kagome, tiện đường mua món quà, chúc mừng sinh nhật với nàng.


      Trong khoảng thời gian này, Aoko vẫn thường đến nhà Kagome thảo luận về chuyện kịch bản, cũng coi như là quen thuộc.


      Buổi chiều tan học, làm xong công tác trực nhật, Aoko chuẩn bị vài thứ, bắt đầu rời khỏi trường học. Nàng tới cửa hàng lưu niệm, mua cho Kagome món quà sinh nhật, để chủ hàng gói lại thành chiếc hộp xinh xắn, sau đó mới đến nhà Kagome. Gia đình Kagome ở trong đền thờ Thần đạo, là nơi rất rộng và đẹp.


      Kagome nhận được quà tất nhiên rất vui vẻ, ôm Aoko cái chặt.


      Lúc sau Kagome mới bắt đầu cằn nhằn, tiền bối vẫn là tốt nhất, ông nội ngờ lại tặng cho nàng cái “bàn tay khô của Kappa”, thứ quà vớ vẩn như vậy quả thực làm cho người ta giận sôi gan, nàng lập tức đưa cho Buyo gặm luôn.


      Mọi chuyện thảo luận rất thuận lợi, trước khi Aoko còn đáp ứng ngày mai cùng Kagome đến trường học.


      Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vừa mới mọc Aoko ra khỏi nhà, khi nàng đến đền thần thời gian cũng muộn lắm.


      Aoko bước vào cửa lớn, nàng định tìm Kagome đột nhiên cảm thấy trái tim trầm xuống đau nhói. Nàng ôm ngực muốn xoa dịu cảm giác này, nhưng thể nào bình tĩnh nổi, cảm giác này…cảm giác này rất quen thuộc !


      Đây chính là cảm giác mà năm trăm năm qua chưa từng xuất !


      Nhất định xảy ra chuyện gì !


      Nàng đẩy nhanh bước chân chạy vào trong sân, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết phát ra từ từ đường.


      Aoko vội vã chạy tới cửa từ đường, lại nhìn thấy em trai của Kagome Souta ngồi bệt ở đó, sợ tới mức tay chân run rẩy, vội vàng hỏi : “Xảy ra chuyện gì rồi ?”


      Cậu bé run rẩy chỉ vào bên trong : “Cứu…Chị ấy…chị ấy bị hút vào trong đó !”


      Giếng ăn xương ! Giếng ăn xương dùng để mai táng quái ! Kagome tại sao lại bị hút vào đó ?! Chuyện này … xảy ra biến cố gì ?


      Nàng chạy tới bên cạnh miệng giếng, nhìn đáy giếng tối om, cắn răng cái liền nhảy xuống.


      Sau đó cũng giống như Kagome…biến mất.


      Cả sân chỉ còn lại tiếng hét của Souta : “A! Chị Aoko cũng bị hút vào rồi !”


      Aoko nhìn thấy những luồng sáng nhiều màu ngừng biến hóa quay người mình, trầm mặc.


      Nàng nắm chặt quai đeo cặp sách trong tay, nội tâm lập tức bình tĩnh lại.


      Thời gian cuồn cuộn trôi như dòng nước lũ.


      Nàng còn có thể trở về sao ? Trở về nơi kia, thời đại có .


      Sesshomaru…Nếu ta trở về, chàng còn nhớ ta hay ?
      simtimlazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2 : Ngọc vỡ



      Aoko biết bản thân ở trong dòng thời gian được bao lâu, chờ đến khi nàng chạm được đến mặt đất, cả người dường như nhức mỏi. Trong dòng thời gian kia, nàng thấy được tất cả, thương, sát ý, sinh tử ly biệt. Lồng ngực co rút đau đớn, nàng gượng dậy nổi, nhưng cũng rơi giọt lệ.




      Nàng thấy người kia trong dòng thời gian, móng vuốt sắc nhọn của nắm chặt trái tim nàng, máu chảy ròng ròng.


      Chờ khi nàng tỉnh lại, trời sáng. Nàng nhìn đồng hồ cổ tay, xem ra qua mười mấy tiếng. Nàng run rẩy lúc, trán tất cả đều là mồ hôi lạnh, Aoko lặng lẽ cuộn mình vào góc.


      Khi nàng hồi phục được chút là chuyện của tiếng sau. Nàng mệt mỏi ngồi bên cạnh miệng giếng, xoa xoa mồ hôi trán, phóng tầm mắt ra xung quanh.


      Tếng chim hót, côn trùng thay nhau vang lên, khí ấm áp, trong lành hơn biết bao nhiêu lần so với thành thị ở đại, từng…Nhiều năm nay nàng chưa từng tới nơi như vậy. Chỉ là nơi đây hình như vừa xảy ra trận ác chiến, mặt đất hỗn độn, tuy rằng ảnh hưởng nhiều đến mỹ quan.


      Nàng ngoái đầu nhìn lại, lập tức thấy được đền thần xây bằng gỗ.


      Chỉ là căn cứ vào hoàn cảnh xung quanh, nàng có thể khẳng định đây phải là nhà Kagome. Hơn nữa, Kagome cũng biết bị dòng thời gian đưa tới đâu, hi vọng gặp chuyện gì may, còn bản thân, rốt cuộc ở nơi nào ?


      được, thể ở mãi nơi này, ăn uống lâu như vậy, cứ mãi như thế nhất định chết người.


      Nàng xoa bóp đôi chân nhức mỏi, khẽ cắn môi đứng lên, hướng về thôn xóm cách đó xa. được lúc, Aoko liền hiểu được, nàng quả nhiên xuyên , hơn nữa còn xuyên tới mấy trăm trước. Toàn bộ ruộng lúa nước hai bên đều là do bàn tay con người tạo ra, hơn nữa người nơi này đều búi tóc và mặc kimono phong cách cổ xưa.


      Aoko đường tới, hấp dẫn ít ánh mắt tò mò của người khác, thậm chí có người còn nhanh chân bỏ chạy về trong thôn. Aoko im lặng, nàng biết nhất định là chạy về bẩm báo với thôn trưởng hoặc thần quan.


      Quả nhiên, bao lâu sau, cách đó xa nổi lên tầng bụi mù, có người chạy nhanh về phía này.


      Người nọ dừng lại trước mặt nàng, kinh ngạc kêu lên : “ Chị Aoko ! Sao chị lại ở chỗ này ?!”


      Người trước mắt, đúng là người bị giếng ăn xương hút mất Kagome. Nàng cười khổ tiếng : “Trước tiên đừng đến việc này, tôi vừa đói vừa mệt, nếu ăn gì có thể vĩnh viễn trả lời em được.”


      Sau khi Aoko được Kagome dẫn vào thôn, thái độ cung kính của người trông thôn dành cho Kagome làm nàng rất khó hiểu. Nàng vừa ăn vừa nghe Kagome ra những chuyện xảy ra với mình. Chủ nhân của căn phòng này tên là Kaede, là nữ pháp sư của thôn. Vị Kaede bà bà kia thấy nàng bước vào, cho người dọn cơm lên rồi sau đó cũng liếc nhìn nàng lần nào nữa.


      Sau khi nàng hỏi kỹ, cuối cùng cũng biết được nơi này là thời đại Chiến quốc năm trăm năm trước. Nàng cúi đầu nhẩm tính chút, hình như đúng là thời đại nàng nghĩ đến.


      Cuối cùng Kagome tức giận : “Em bị kéo tới nơi này, tất cả đều là do lỗi của viên ngọc tứ hồn kia !”


      Aoko dừng lại, ngọc tứ hồn sao, ngờ nó vẫn còn tồn tại đời.


      Nếu như vậy, nàng đến đúng nơi cần tìm.


      Kagome xong liền đưa ngọc tứ hồn đeo cổ cho Aoko xem, Aoko vừa mới cúi đầu, tay trái đột nhiên đau nhói, cẩn thận lật tay, đồ ăn còn thừa đổ ra ngoài, may mắn bát gỗ bị vỡ.


      Aoko im lặng nhìn tay mình, cuối cùng đứng dậy cùng chuẩn bị vài thứ với Kagome.


      Kaede bà bà cần để ý, nhưng cũng chậm rì rì tới hỗ trợ.


      Kagome quan tâm hỏi : “Tiền bối, chị sao chứ ?”


      Aoko nhìn tay trái lúc, lắc đầu : “ có gì.”


      Lúc sau Kagome lại bắt đầu đem chuyện mấy ngày nay nàng trải qua cho Aoko, nhất là lúc đến tên bán Inuyasha, cảm xúc đặc biệt kích động, giữ chặt ống tay áo Aoko : “Tiền bối, chị xem làm sao có thể có loại người như ! Em tốt bụng giải phong ấn cho , còn tưởng rằng là người tốt, ngờ lại lật mặt, đúng, còn hơn cả lật mặt, muốn cướp lấy ngọc tứ hồn, muốn giết em ! Mà điên nhất là bởi vì gương mặt em giống với nữ pháp sư từng phong ấn Kikyou. À còn nữa, lúc em ngồi xuống, ngờ lập tức vâng lời luôn, ha ha, phải chỉ có chó con mới nghe lời như thế sao, còn ngồi xuống, ha ha ha !”


      Aoko : “…” Kagome, em cười kiêu ngạo quá.


      Còn nữa, em cởi bỏ phong ấn cho phải vì muốn cứu em mạng sao ?


      Aoko nhìn thấy bán gọi là Inuyasha kia, lúc sau nàng ở lại trong phòng cùng Kaede bà bà dọn dẹp vài thứ, còn Kagome ra ngoài tản bộ.


      Sau khi Kagome rời , Kaede bà bà nhìn nàng lúc lâu, đột nhiên : “ cũng là pháp sư ?”


      Aoko sửng sốt, nhìn thấy ánh mắt chắc chắn của Kaede bà bà, xấu hổ cười : “Trước kia phải, sau này… thể xem như vậy nữa.”


      Kaede bà bà thản nhiên liếc nhìn nàng, cúi đầu : “Pháp sư là chuyện cả đời, phải mặc kệ là có thể mặc kệ.”


      Aoko cười , tiếp lời.


      Lúc tối, Aoko cuối cùng cũng gặp được bán tên Inuyasha, chỉ bằng chiếc áo khoác chuột lửa kia, nàng nhận ra thân phận bán này đơn giản. Bán này tính cách cũng thẳng thắn, mình muốn tìm cơ hội cướp lấy ngọc tứ hồn, Kagome tức giận chỉ vào mũi mà mắng.


      Lúc sau Aoko bắt đầu nhìn thấy hai người xông vào đánh nhau, tiếng “Ngồi xuống” kia đúng là khiến nàng hoảng sợ.


      Buổi tối hai người ngủ cùng phòng, lúc nửa đêm Aoko nghe thấy Kagome mớ, hình như là gọi mẹ, ông nội hay Souta gì đó. Aoko im lặng, bé này lần đầu xa nhà, nhớ người thân cũng là chuyện khó trách.


      Dưới ngọn đèn yếu ớt, Aoko cúi đầu nhìn tay trái, có gì khác thường.


      Chiếu theo lời bọn họ , Kagome hẳn là chuyển thế của Kikyo. Như vậy khó để giải thích tại sao Kagome lại có gương mặt giống Kikyo như đúc. Bây giờ Kagome trở về là vâng theo số mệnh, còn nàng sao ?


      Nếu nàng có thể quay về nơi đây, chứng minh có vài chuyện cần nàng thay đổi.


      Sáng sớm hôm sau, Aoko thấy Kagome đâu, có chút lo lắng muốn tìm, lại phát Inuyasha cào loạn ở đằng xa, vừa nghe Kagome biến mất, bán kia giống như mèo bị dội nước lạnh, “vụt” cái biến mất.


      Aoko suy nghĩ lúc, có Inuyasha Kagome hẳn là xảy ra chuyện gì.


      Lúc này Aoko cũng biết, Kagome bị nhóm đạo tặc tới gây chuyện.


      có việc gì làm, nàng tới chỗ Kaede bà bà mượn bộ cung tiễn, tìm nơi có người để luyện tập.


      “Si si si” Ba mũi tên bắn ra toàn bộ đều trúng đích !


      ra, mặc dù nhiều năm như vậy qua , thời gian cũng bào mòn trí nhớ của nàng, còn thay nàng giữ lại bản lĩnh lúc trước.


      Bằng năng lực của Kagome thể nào bảo vệ được ngọc tứ hồn. Lúc trước Kikyou làm được, Kagome sao có thể làm. Có lẽ, nàng phải cầm lại ngọc tứ hồn, tiếp tục bảo vệ nó. Nếu là nàng, nhất định có thể bảo vệ ngọc chu toàn.


      Chỉ là cánh tay trái này…


      Ngay lúc nàng cúi đầu nhìn về phía tay trái, bầu trời đột nhiên biến sắc !


      Cả bầu trời trong nháy mắt bị hào quang kỳ dị màu tím bao trùm, vô số ánh sáng màu tím bắn về bốn phương tám hướng, đẹp đẽ mà quỷ dị !


      Aoko trừng lớn hai mắt, đây là…


      Ngay lúc đó, tay trái của nàng đột nhiên đau nhói, ngay cả cầm cung cũng cầm nổi. Nàng lập tức quỳ rạp xuống đất, giữ chặt bàn tay trái ngừng co rút đau đơn, mồ hôi lạnh chảy xuống trán ròng ròng.


      Đau đớn như xé rách cánh tay khiến nàng muốn phát điên, nàng nghiến chặt răng, phát ra tiếng rên nào.


      Huyết mạch cánh tay trái bị thương đột nhiên nổi lên ràng, từng đợt từng đợt ánh sáng di chuyển, ước chừng nửa tiếng sau, ánh sáng kỳ dị bầu trời mới tản , cảm giác đau đớn tay trái cũng dần dần theo đó mà biến mất.


      Khi nàng cúi đầu nhìn xuống, tay trái ràng so với trước kia khác rất nhiều.


      Khóe môi nàng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười , khôi phục rồi, linh lực của nàng…


      Khi trời gần tối, Kagome mất tích ngày rốt cuộc cũng trở về cùng Inuyasha.


      Inuyasha trở về liền ồn ào hỏi sao lại thế này.


      Kagome trả lời, Aoko ở bên cạnh nhìn thấy mảnh ngọc trong suốt nằm trong tay Kagome, ngẩn người. Nàng kỳ quái nhìn về phía Kaede bà bà .


      Kaede bà bà giải thích mọi việc lần.


      “Mũi tên Kagome bắn ra lúc đó hẳn là mũi tên thanh tẩy có sức mạnh rất lớn, nó vô tình bắn vỡ ngọc tứ hồn, cách khác những mảnh ngọc này bay ra khắp thế giới, biết rốt cuộc vỡ thành bao nhiêu mảnh, nhưng chỉ cần mảnh , nếu quái mạnh có được nó cũng rất phiền toái.”


      Kagome bối rối hỏi : “Chẳng lẽ…cháu sai rồi ?”


      Kaede bà bà trả lời, mà : “Kagome, Inuyasha, còn có Aoko, các người cần phải tìm những mảnh ngọc tứ hồn về mới được.”


      Inuyasha châm chọc cười : “Sao ? Ta tưởng bà nghĩ ta là tên vô lại muốn lấy ngọc cơ mà ?”


      Kaede bà bà thở dài : “Lúc này còn cách khác.”


      Sau khi Aoko nhìn lúc lâu, tay trái cứng nhắc giật giật, đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay với Inuyasha, Inuyasha chưa kịp phản ứng thấy Aoko mỉm cười, tay trái đột nhiên vươn ra điểm trúng mi tâm .


      Ánh sáng nháy mắt như mũi nhọn từ trong tay nàng bắn ra, Inuyasha như bị sét đánh, ngất xỉu tại chỗ !


      Kagome : “A ?! Xảy ra chuyện gì vậy ?”


      Kagome vội vàng chạy tới bên cạnh Inuyasha, sốt ruột xem xét.


      Aoko rút tay về, từ trong túi xách của mình lấy ra vài thứ, : “Có thể là cả ngày rồi, mệt mỏi mới thế.”


      Kaede bà bà : “…”


      Kagome biết phải làm sao bèn đắp lên trán Inuyasha chiếc khăn lạnh, sau đó xoay người trơ mắt nhìn Aoko lấy từ trong túi xách ra cuộn băng y tế, cẩn thận nghiêm túc băng lại tay trái của mình. Kagome nhịn được tò mò hỏi : “Tiền bối, chị bị thương ?”


      Aoko gật gật đầu : “Cũng thể xem là bị thương, chỉ là…chịu nổi thứ mùi dã thú này.”


      Kagome : “…” Nhưng chị cũng cần phải chán ghét đến nỗi dùng vải băng lại như vậy chứ…


      “À đúng rồi, nếu tạm thời thể trở lại thế kỷ 21, tôi dự định ngày mai cắm trại.” Aoko quay đầu cười tủm tỉm nhìn Kagome “Chuyện tìm ngọc tứ hồn phải phiền hai người rồi, dù sao cũng là lỗi của em. Nơi này khí tốt như vậy, cắm trại rất lãng phí.”


      Kagome ngốc nghếch nhìn nàng : “Tiền, tiền bối…”


      Là ảo giác sao, vì sao nàng đột nhiên thấy tiền bối Aoko rất đen tối…


      Sáng sớm hôm sau, Aoko tìm Kaede bà bà mượn bộ cung tiễn, sau đó liền khoác túi xách của mình lên, rời .


      Lúc này Kagome mới nhớ tới việc, tiền bối Aoko biết dùng cung sao ?
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3 : Gặp lại



      Sau khi Aoko rời , nàng dự định hướng về phía Bắc.


      Đây là thời đại Chiến quốc, nơi nơi đều tràn ngập cảm xúc bất an, ngoài chiến tranh, nghèo khó, thống khổ và giãy dụa, còn có uy hiếp lớn nhất – quái. đường Aoko gặp nhiều quái, nhưng dựa vào tiễn thuật bách phát bách trúng của nàng, quái bình thường vẫn thể đến gần.




      Nàng quen với cuộc sống tràn ngập tranh đấu, nhìn con người bất lực và giãy dụa trong đau khổ. Nàng có khả năng cứu giúp mọi người, chỉ có thể tận lực giảm bớt thống khổ và bi thương cho họ.


      Nàng ba ngày, mặc dù ở mình trong rừng buổi tối cũng thấy đáng sợ, bởi vì trong lòng đều là hình ảnh của người kia, bởi vì hai người họ ở cùng thời đại, rốt cuộc có thể gặp lại .


      Nàng ngồi bên đống lửa trại, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, chợp mắt lát, ngay cả khi ngủ gương mặt kia vẫn mang theo ý cười yếu ớt.


      Lại qua hai ngày, rốt cuộc nàng tới được rừng cây cách thôn trừ xa, trải qua mấy giờ bộ, trời tối đen như mực, nàng mới dừng lại trước nơi có rất nhiều bụi gai. Nàng dùng gậy gỗ gạt những bụi gai kia sang bên, tạo thành lối , cẩn thận vào.


      ra sau bụi gai này có hang động.


      Lúc này mặt trăng lên tới đỉnh, ánh trăng chiếu xuống phía dưới tạo thành những cái bóng lớn, mặt đất đầy cỏ dại, hiếm hoi mới thấy có những đóa hoa màu trắng mọc lên. Bên cạnh rừng cây có hồ nước , hồ Shimizu, dưới ánh trăng nó như tỏa ra ánh sáng diệu kỳ, đẹp đến huyền ảo. Bên hồ là cây hoa đào cổ thụ, thân cây rất lớn, ước chừng phải ba bốn người mới ôm hết được, cành lá sum suê, cánh hoa đào ngừng bay xuống mặt hồ, rất đẹp.


      Mà bụi gai này tựa như bảo hộ của thiên nhiên, ngăn cản người khác quấy rầy.


      Vùng đất vĩnh hằng.


      Khóe môi Aoko giương lên nụ cười nhợt nhạt.


      Ngươi vì ta mà xuất , ta chết cũng thể hủy diệt ngươi, ngươi tên là vĩnh hằng, chỉ là năm trăm năm sau, ngươi cũng tồn tại. Cho nên mới , đời này có thứ gì là vĩnh hằng cả. Cái gọi là vĩnh hằng, chẳng qua là để lừa gạt kẻ ngốc mà thôi.


      Nàng cười , cởi bỏ băng vải ngón trỏ tay trái, cắn đầu ngón tay bật máu, vẽ lên ngạch tâm đồ hình kỳ quái, quanh người dường như lên kết giới vô hình, đem toàn bộ hơi thở phong ấn lại, sau đó nàng xoay người tới nơi gần đó, đem thân thể hoàn toàn giấu trong cây cối rậm rạp, ngồi xuống.


      bao lâu sau, ánh trăng chiếu rọi toàn bộ vùng đất vĩnh hằng, cùng đến với ánh trăng là từng đợt bước chân trầm thấp, giọng lạnh lùng vang lên : “Jaken, ngươi chờ ở đây.”


      giọng khác cung kính vang lên : “Vâng, Sesshomaru đại nhân.”


      Sesshomaru…


      Aoko đặt tay lên trái tim, chậm rãi ngẩng đầu.


      Dưới tán cây hoa đào ven hồ, người kia cao ngạo đứng đó, vài đóa hoa đào rơi xuống trường bào quý giá của , mái tóc dài màu bạc bay bay theo gió, mơ hồ lộ ra sườn mặt tuấn mỹ vô song.


      Sesshomaru.


      Sesshomaru.


      Sesshomaru..


      Sesshomaru…


      Dường như gọi càng nhiều trong đáy lòng, người kia càng có thể nghe thấy.


      Người kia nhìn mặt hồ, hình như nhớ tới điều gì, khóe môi giương lên thành hình vòng cung ôn nhu. phải cười, so với tươi cười còn đặc biệt hơn.


      Hẳn ở bên ngoài, nàng trốn ở nơi bí mật gần đó. nhìn phong cảnh, còn nàng ngồi ở nơi đó nhìn .


      Ba giờ, nhoáng cái qua.


      Bóng người lẳng lặng đứng kia rốt cuộc cũng cử động, xoay người rời . Nàng nghe thấy phân phó với người bên ngoài : “Tiếp theo, tới tìm thanh đao phụ thân để lại .”


      Đợi cho đến khi xung quanh còn tiếng động nào vang lên, nàng mới đứng dậy, cuối cùng liếc mắt nhìn phong cảnh đẹp trước mặt, sau đó chút lưu luyến rời . Bên ngoài vùng đất vĩnh hằng, nàng có thể nhìn thấy bóng người kia càng lúc càng xa, khóe môi khẽ nhếch lên nhàng.


      Sesshomaru, những đau khổ mà ta mang lại cho chàng, ta thể nào bù đắp được, nhưng từ nay về sau…Ta tuyệt đối khiến chàng phải tổn thương thêm nữa..Sesshomaru…Chúng ta hãy đường ai nấy , đừng bao giờ gặp lại.


      Trong rừng cây, dưới ánh trăng huyền ảo, hai bóng người ngược lại với nhau càng ngày càng xa, rốt cuộc bao giờ có cùng giao điểm nữa.





      “Trung —— “


      Cung tên sắc bén cắt qua khí, mạnh mẽ chẻ quái to như núi làm hai nửa, thanh tẩy thành tro !


      Tiểu quái xung quanh thấy thế lập tức bỏ chạy ra bốn phía.


      Chờ xung quanh im lặng, Aoko mới thu về cung tiễn khoác lên vai. Đúng lúc này, thanh kỳ quái truyền đến.


      “Tít tít tít !”


      Miệng nàng giật giật, được rồi, cứ xem ai có thể gọi điện cho nàng trong khi nàng ở thời đại Chiến quốc “Alo.”


      Giọng của Kagome truyền đến : “Tiền bối, chị có khỏe ?”


      Aoko gật gật đầu “Ừ, khá tốt, có việc gì ?”


      “Chúng em tốt !! Tiền bối cứu mạng…”


      Aoko nhíu mày : “Hai người ở đâu ? Xảy ra chuyện gì ?”


      Bên kia truyền đến tiếng vang rất lớn, vô cùng ồn ào, Kagome thét chói tai, năng lộn xộn : “A Inuyasha, ngươi cẩn thận chút, có độc ! Tiền bối, chết người đó. Có quái, quái kia là trai của Inuyasha, tay của trai có độc, có thể hòa tan người khác, a a a cứu mạng…”


      Aoko vội vàng hỏi : “Hai người ở đâu, quái gì, trai là sao ?”


      “Em biết, nơi này hình như là biên cảnh hay phần mộ của quái nào đó, cứu với….”


      “Chờ chút, em ràng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, này…Kagome !”


      Tút tút tút…


      Điện thoại mất kết nối.


      Aoko nhíu mày nhìn màn hình tối đen, thế giới kia, phần mộ quái, có lẽ nào…


      Nàng hề do dự, lập tức về hướng Tây. bao lâu sau, tới miệng núi lửa, sau đó vào trong hang động, ở cuối hang động có cánh cửa lớn bằng đá, trước cửa là tượng đá của hai vị thần thú giữ cửa.


      Nàng vừa bước đến, tượng đá phía bên trái đột nhiên mở miệng : “Ngươi nghĩ kỹ chưa ?”


      đợi nàng trả lời, tượng đá bên phải hỏi : “Hay là chưa nghĩ kỹ ?”


      Aoko gật đầu, bình tĩnh trả lời : “Ta phải qua.”


      “Như vậy, để ngươi qua.”


      Vừa xong, tượng đá bắt đầu cử động, về phía nàng : “Cánh cửa này, chỉ có người chết mới có thể qua. Người nghĩ kỹ, vậy hãy để chúng ta tự tay biến ngươi thành người chết !”


      Aoko bỗng nhiên mỉm cười : “Người chết ? Các ngươi nghĩ rằng, ta phải là người chết ?”


      Hai tượng đá thần thú đứng im tại chỗ, trầm lặng nhìn nàng lúc, sau đó đột nhiên lui về chỗ cũ : “Ngươi có thể qua, con người vô sinh bất tử.”


      Đúng vậy, con người vô sinh bất tử.


      Từ rất lâu trước kia, nàng còn nhớ bản thân thuộc về thế giới nào nữa.


      Cửa đá lớn mở ra, ánh sáng chói mắt làm người ta mở mắt ra được. Nàng chậm rãi đến gần phía sau cánh cửa, vui cũng buồn.


      Khi Aoko vào phần mộ quái, liếc mắt liền thấy di cốt của Inu no Taisho ở phía , Inuyasha chiến đầu với khuyển . Inuyasha cầm thanh đao rất lớn, vung đao rất uy phong, mà khuyển kia ngừng gào rống, hề nhân nhượng.




      Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của quái kia, nàng lập tức ngẩn ra.


      Sess…shomaru…


      Cho nên khi nhìn thấy Inuyasha bổ đao về phía khuyển , nàng theo bản năng bắn ra mũi tên thanh tẩy, tiêu trừ lực thanh đao, Sesshomaru nhân cơ hội đó bức lui Inuyasha !


      Inuyasha chật vật né tránh, đứng ở bên gân cổ la với Kagome : “Này, làm cái gì vậy hả ?! bắn tên chính xác chút được ?”


      Kagome vội vàng thanh minh : “Tôi có bắn tên !”


      “Mũi tên thanh tẩy phải chỉ có mới có thể bắn ra sao ?!”


      cũng biết tôi còn chưa thành thạo bắn ra được cái mũi tên thanh tẩy gì đó !”


      “Thế là quỷ bắn à ?!”


      Hai người này còn có tâm tình cãi nhau…


      Aoko thấy ánh mắt đỏ như máu của Sesshomaru hướng về phía này, lập tức tránh sang bên.


      thể, bất luận thế nào cũng thể gặp lại !


      Nàng cắn răng nắm chặt tay, Sesshomaru, ta nhẫn tâm cũng được, ta vô tình cũng tốt, tóm lại đời này chúng ta đừng bao giờ gặp lại nữa.


      Mà bên kia, Sesshomaru tiếp tục chiến đấu với Inuyasha, tiếng vang lớn quanh quẩn bên tai nàng, nàng rụt vào góc bịt chặt lỗ tai, bao giờ muốn nghe thứ thanh này nữa.


      Sess…shomaru…


      Ánh sáng như mũi nhọn từ bầu trời phóng tới, Aoko bật dậy nhìn qua, nháy mắt sững sờ.


      Chỉ thấy khuyển kia bị đao của Inuyasha chém tới !


      Nàng trơ mắt nhìn cánh tay của Sesshomaru bị chặt đứt, ngay cả khí lực cầm cung cũng biến mất.


      Cho đến khi Sesshomaru biến thành luồng sáng rồi biến mất, nàng mới lấy lại tinh thần, lập tức lao ra ngoài cầm cung chỉ thẳng vào Inuyasha, tức giận nhìn : “Tại sao lại tổn thương Sesshomaru, trai của ngươi !”


      Kagome nhìn thấy Aoko đột nhiên xuất , còn chưa kịp kinh hỉ biến thành kinh hách : “Tiền bối, chị làm gì vậy ?!”


      Inuyasha đem Kagome kéo ra đằng sau lưng, hung tợn : “ và tên Sesshomaru kia là cùng bọn ?”


      Kagome kinh ngạc nhìn nàng : “Tiền bối, chị làm sao vậy ? Mới vài ngày gặp tại sao chị lại…Quen biết với quái, còn là trai của Inuyasha…”


      Trong đầu Aoko chỉ còn lại cánh tay nhiễm máu của Sesshomaru, nàng nhìn chằm chằm vào cánh tay mặt đất cách đó xa, đột nhiên cảm thấy rất khó thở. Cảnh vật trước mặt dần dần tối đen, nàng rốt cuộc chống đỡ nổi, tất cả ý thức bị bóng tối bao phủ.


      Sesshomaru…


      “Tiền bối !!”
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4 : Gặp lại (2)



      Bóng tối bao trùm, ánh trăng huyền ảo.


      Dưới tán cây hoa đào cổ thụ, nàng ôm lồng ngực thấm đẫm máu tươi dựa vào thân cây. Hoa đào ngừng rụng xuống, rơi tóc nàng, y phục dính đầy máu tươi của nàng.




      Giống như buổi thịnh yến hoa lệ mà thảm đạm.


      Nam nhân mặc áo choàng màu bạc quỳ trước mặt nàng, khuôn mặt lạnh lùng hề thay đổi, nắm trong tay trái tim chảy máu đầm đìa. Máu đỏ lạnh như băng chảy xuống giữa những ngón tay , dường như phát , chỉ lẳng lặng nhìn người trước mặt, cảm xúc.


      Người này, phải, quái này, vẫn luôn lạnh lùng như thế.


      Nàng cười rộ lên, máu đỏ từ khóe miệng lại trào ra.


      Nàng nghe thấy giọng của chính mình, ràng mà hoài niệm : “Sesshomaru…”


      Ta, vẫn chàng…


      Đêm hôm đó, nàng bị sắc máu nhuộm đỏ, cả đời này khó quên.


      Mặc dù là chuyện xưa của ba trăm năm trước, mặc dù có thể quên.


      Aoko chậm rãi mở mắt ra, mờ mịt nhìn nóc nhà. Khi tầm mắt dần dần ràng, nàng nghe thấy giọng vui mừng của Kagome : “Tỉnh rồi, tiền bối tỉnh rồi ! Chị cảm thấy thế nào, có khó chịu ?”


      Aoko quay đầu nhìn nàng cái, lắc đầu, nhưng lời.


      Kagome an tĩnh lại, muốn mở miệng nhưng biết phải từ đâu.


      Giọng của Inuyasha hờn giận truyền đến : “Này , nếu ta tỉnh lại khẳng định là chết được, còn dài dòng cái gì !”


      Trán Kagome nổi gân xanh : “Inuyasha, ngồi xuống !”


      tiếng hét thảm, gian phòng rốt cuộc yên tĩnh.


      Kagome nhìn sang Aoko, ngượng ngùng nở nụ cười : “Tiền bối, mấy ngày nay chị những đâu vậy, ừ…Em sao ?” Thấy Aoko lời nào, nàng vội sang chuyện khác : “Đúng rồi tiền bối, em và Inuyasha mấy ngày trước có gặp quái tóc rất lợi hại, sau đó…sau đó hai người bọn em phát nhảy xuống giếng ăn xương có thể trở về đại, tiền bối, chúng ta có thể về nhà rồi !”


      Thấy Aoko vẫn trầm mặc, Kagome nhất thời biết nên gì cho phải.


      Inuyasha buồn bực ghé vào, tay chống đầu, giọng kiên nhẫn vang lên : “Này , có việc trực tiếp hỏi ta, lòng vòng quanh co như vậy làm gì.”


      “Inuyasha…” đợi Kagome mở miệng, giọng trống rỗng của Aoko truyền đến : “Inuyasha, tại sao ngươi lại muốn giết Sesshomaru… trai của ngươi.”


      Gương mặt Inuyasha lập tức đanh lại, ngồi xếp bằng xuống, nhìn vẻ mặt Aoko, bỗng nhiên lạnh lùng : “Ta trai như vậy, nếu giết , ta và Kagome chết.”


      “…Tất cả đều như vậy, cho dù là con người hay quái, làm tổn thương người khác thể sống được…Ha ha…” Aoko cười khổ, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, nâng tay lên che : “Tỷ tỷ như vậy, Sesshomaru như thế, ngay cả ngươi cũng vậy…Còn ta, cũng thế…”


      Sesshomaru, Sesshomaru…


      Kagome thấy nàng khóc, nhất thời tay chân luống cuống. Kagome cũng từng nghe những người khác về Aoko, phải khen ngợi nửa vời, mà nàng hâm mộ và bội phục Aoko từ đáy lòng. Tuổi còn trẻ, cái gì nàng cũng làm được, nấu ăn, judo, taekwondo, hoa đạo, kiếm đạo, trà đạo, tất cả đều giỏi, thậm chí còn quản lý cả xí nghiệp của gia tộc Shiina.


      Trong ấn tượng của nàng, Aoko là người kiên cường và bình tĩnh, vĩnh viễn đứng ngoài thế giới của người thường, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng, cũng nhiều, giống như thuộc về thế giới này, cực ít người có thể kết giao với nàng. Nàng nghĩ rằng Aoko phải là người yếu ớt, nàng có nước mắt.


      May là Aoko chỉ yên lặng khóc hồi, rốt cuộc cũng kìm nén cảm xúc. Inuyasha bị khí nặng nề trong phòng làm cho khó chịu, lầu bầu tiếng, khoát tay cầm Thiết toái nha đứng dậy ra ngoài.


      Kaede bà bà ở bên cạnh thấy vậy bèn đánh vỡ tình huống xấu hổ hỏi : “Tuy mọi việc đều thuận lợi, nhưng vì sao Kagome có thể rút ra Thiết toái nha ?”


      Myoga vẫn theo xen mồm : “Theo ta thấy, nguyên nhân chính là vì Kagome là con người cho nên mới có thể rút được Thiết toái nha. Vốn dĩ Thiết toái nha là do cha của Inuyasha đại nhân vì bảo vệ mẫu thân mà tạo ra. Bởi vậy nếu người có trái tim lương thiện động tới đao, chắc chắn thể sử dụng được.”


      Thấy Kagome dường như trầm tư, Myoga tiếp tục : “Đại nhân Sesshomaru có lòng lương thiện với con người, cho nên thể sử dụng được Thiết toái nha.”


      Aoko nghe vậy, trầm mặc xoay người.


      Sesshomaru, ta biết tất cả đều là lỗi của ta, bởi vì ta mà chàng mới mất tâm từ bi với con người. Sesshomaru, rốt cuộc ta làm tổn thương chàng đến đâu, ta thể nào biết được…


      Kagome vội vàng đánh gãy Myoga : “Ông Myoga đừng nữa, tiền bối rất mệt rồi.”


      Myoga thức thời ngậm miệng lại, uống trà.


      Kagome nhìn Aoko, cẩn thận mở miệng hỏi : “Tiền bối, chị có muốn về nhà xem thử ? Nếu chị tạm thời muốn , em có thể báo cho người nhà chị vẫn ổn, nhiều ngày như vậy rồi, cha mẹ chị nhất định rất sốt ruột.”


      Aoko cười khổ tiếng, ngữ khí bình thản : “Tôi có người nhà, cho nên cũng có người lo lắng cho tôi.”


      Kagome nhất thời nghẹn lời, nàng quen biết với Aoko cũng khá lâu, chỉ là từ trước đến giờ Aoko rất trầm lặng, cũng chưa bao giờ mời nàng vào nhà. Nàng chỉ biết gia cảnh Aoko tồi, cũng nghe người khác Shiina là gia tộc khổng lồ. ngờ lại là như vậy, ra cái gọi là gia thế hiển hách chính là di sản…


      xin lỗi, tiền bối…Em biết…”


      Aoko lắc đầu.


      Kagome do dự nửa ngày, rối rắm ngừng rốt cuộc mới quyết tâm : “Tiền bối, em có thể hỏi chị điều được , vì sao chị…. có nhịp tim…”


      Gian phòng nhất thời yên tĩnh, tiếng động vang lên.





      Bởi vì thân thể Aoko khỏe, nàng chỉ có thể nằm trong phòng dưỡng sức, mà ngọc tứ hồn vẫn phải tìm, cho nên Kagome và Inuyasha chỉ nghỉ ngơi ngày rồi lại lên đường.


      Aoko vẫn chưa hồi phục tinh thần, ngẫu nhiên ra ngoài tản bộ rồi bao lâu sau lại trở lại tiếp tục nằm ngủ.


      Kaede bà bà vẫn chăm sóc việc ăn uống mỗi ngày của nàng, nhưng biết làm thế nào để chuyện với nàng.


      Bà nhìn ra được này tuy bên ngoài rất kiên cường, nhưng thực tế nội tâm yếu ớt, vốn thể chịu nổi va chạm mạnh. Bà nghe Kagome chuyện xảy ra ngày đó, từ lần đầu tiên gặp mặt bà biết này đơn giản, nhưng cũng thể nào mở miệng hỏi.


      đến vài ngày sau, hai người kia trở lại, còn thu phục được tiểu hồ tên là Shippou. Kagome phải về nhà chuyến, cố ý tới hỏi ý kiến Aoko. Aoko nằm ở giường lắc đầu, ý bảo mình còn phải nghỉ ngơi thêm thời gian nữa.


      Chờ Kagome trở về, bọn họ lại cùng nhau bước lên hành trình tìm kiếm ngọc tứ hồn. Thân thể Aoko sớm khỏe lại, nhưng nàng muốn tiếp tục hành trình phía trước, cũng muốn quay về năm trăm năm sau, thậm chí biết mình có thể trở về hay .


      Chờ mọi người hết, Aoko mới mình tới giếng ăn xương trong rừng cây, cúi đầu nhìn đáy giếng đen sì, sau lúc lâu, đột nhiên nhấc chân nhảy vào !


      Chỉ thấy đáy giếng phát ra ánh sáng chói mắt, lát sau tất cả đều khôi phục như cũ.


      Khi Aoko từ miệng giếng bước ra, bên ngoài là buổi chiều.


      Nàng từ đền thần nhà Kagome ra, đường bắt chuyến xe vào vùng ngoại thành. Chiếc xe chậm rãi dừng lại trước biệt thự xa hoa, nàng thanh toán tiền xe rồi bước qua cổng lớn. Cửa vừa mở ra thấy có người đàn ông trung niên mặc áo vest đen bước tới, cung kính cúi đầu : “Hoan nghênh Đại tiểu thư về nhà.”


      Aoko gật đầu, vừa vào phòng khách vừa với quản gia : “Chuẩn bị cho tôi mấy thứ đồ dùng hàng ngày, tôi có việc phải rời thời gian, lúc này chuyện kinh doanh của gia tộc còn cần quản gia tiếp tục quản lý.”


      Quản gia cung kính gật đầu : “Vâng, Đại tiểu thư.”


      “Còn nữa, thay tôi làm vài thủ tục ở trường học.” Aoko dừng chút “Tôi biết bản thân còn có thể trở về hay , nếu tôi thể trở về…quản gia hãy tự quyết .”


      Quản gia lắc đầu : “Xin Đại tiểu thư đừng như vậy, tuy rằng tôi biết Đại tiểu thư làm gì, nhưng gia tộc Shiina vĩnh viễn là nhà của , tôi vẫn cung kính chờ trở về.”





      Kaede bà bà mãi cho đến ngày hôm sau mới nhìn thấy Aoko trở về, ánh mắt này ràng giống trước kia, tuy vẫn còn bi thương nhưng được kiên định bao trùm lên.


      Nàng cười : “Kaede bà bà, cho ta ở thêm đêm nữa, ngày mai ta rời .”


      Kaede bà bà cũng hỏi nhiều.


      Aoko lại lần nữa tới thế giới kia, tìm được cánh tay của Sesshomaru, làm thuật pháp nho , phong ấn cánh tay tại đó.


      Ban đêm, nàng nghỉ ngơi trong thị trấn nho . Phong trần mệt mỏi lâu như vậy, vốn tưởng rằng buổi tối có thể nghỉ ngơi rốt, ai ngờ lúc nửa đêm lại bị bừng tỉnh, có hơi thở của ngọc tứ hồn !


      Khi Aoko đuổi tới, thấy Inuyasha đánh nhau với Sesshomaru, mà thanh đao của Inuyasha bị Sesshomaru đoạt .


      Cánh tay của Sesshomaru…có hơi thở của ngọc tứ hồn.


      Nàng dám tùy tiện ra ngoài, chỉ có thể tàng hơi thở rồi trốn ở nơi bí mật gần đó, nhìn thấy Sesshomaru đao trảm trăm , tàn sát quái, thậm chí còn muốn giết Inuyasha !


      Mũi tên thanh tẩy nhanh như chớp bắn về phía Thiết toái nha hóa, “tinh” tiếng Thiết toái nha bị bắn ngược về đằng sau, trở về dáng vẻ cũ. Đám người đồng loạt nhìn về phía mũi tên phóng tới, thấy Aoko rút mũi tên thứ hai chỉ về phía Sesshomaru, bình thản : “Từ bỏ Thiết toái nha , lui ra đằng sau.”


      Sesshomaru trừng lớn hai mắt, thể tin nổi nhìn người đột nhiên xuất .


      Shiina Aoko từng nghĩ qua vô số lần hoàn cảnh mà hai người gặp lại, hoặc là vô tình, hoặc là hờ hững, tuyệt nghĩ tới lại phải đối mặt với nhau thế này.


      Aoko chậm rãi tới trước mặt Kagome và vị hòa thượng lạ mặt, thấy Kagome ngốc nghếch nhìn mình, nhíu mày quát : “Mau nâng Inuyasha dậy, nhanh chóng rời khỏi đây !”


      Kagome vội vàng gật đầu, lập tức cùng vị hòa thượng kia nâng Inuyasha dậy, cầm lấy Thiết toái nha nằm lăn lóc đất, vội vội vàng vàng chạy . Kagome biết giữa Aoko và Sesshomaru nhất định là có bí mật muốn người khác biết được, Sesshomaru hẳn là làm khó nàng, cho nên vội vàng đưa Inuyasha trị thương.


      Mà Sesshomaru từ đầu tới cuối cũng ngăn cản.


      Jaken ngây ngốc nhìn Aoko, lúc này mới phản ứng lại kêu lên : “Aoko đại nhân !”


      “Phục” tiếng, quỳ rạp xuống đất !


      Sesshomaru bước đến phía trước, lại bị Aoko run rẩy chặn lại : “Đừng tới đây ! Sesshomaru, được lại gần.”


      Sesshomaru dừng bước, giọng lãnh đạm trước sau như của mang theo chút ôn hòa và đành lòng: “Ba trăm năm, chúng ta vất vả mới có thể gặp lại…Aoko, nàng vì muốn giết ta mới trở về sao ?”


      phải…” Tay cầm cung của Aoko run lên “Ta muốn…”


      Sesshomaru lộ ra nụ cười lạnh nhạt : “ phải ?”


      “Ta phải Aoko của ngươi. Sesshomaru, chuyện giữa chúng ta hết…Lần này ta trở về chỉ là vì ngọc tứ hồn, hơn.”


      “Mặc dù nàng tàng hơi thở, nhưng mũi tên thanh tẩy của nàng vẫn còn, nàng chính là nàng, ta tin lời của nàng.” Sesshomaru nâng tay gạt cung tiễn trong tay nàng ra, bắt lấy cổ tay nàng “ tin.”


      tin thế nào.” Aoko cười nhạt, chỉ vào ngực “Sesshomaru, chàng tận mắt nhìn thấy ta chết , chàng quên rồi sao ?”


      Sesshomaru cũng cười, nhưng nụ cười của trong trẻo mà lạnh lùng, kéo người kia vào trong lòng : “Mặc kệ trước kia ra sao, nếu nàng trở về, từ nay về sau ta cho phép nàng rời . Aoko, nàng chỉ có thể ở bên cạnh ta.”


      Bên tai vang lên tiếng gió, gáy nàng đau xót, cả người mất tri giác.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :