QUYỂN 1: ĐÊM HÔM ĐÓ PHẠM MỆNH ĐÀO HOA
CHƯƠNG 1: Phế thái tử (1)
Lúc này là năm Thiên Thụ thứ hai, bệ hạ đăng cơ được hai năm, Võ gia độc chiếm thiên hạ.
Bên trong xe ngựa, phụ vương chuyện cùng thúc phụ Võ Tam Tư, lần này là về tiệc nhậm chức của tướng Địch Nhân Kiệt. Từ khi Hoàng tổ mẫu đăng cơ tới nay, Võ gia tới ̉nh cao quyền thế, tay chân thân tín của thúc phụ hầu như khống chế toàn bộ triều Đại Chu. Nhưng vị tể tướng Địch Nhân Kiệt này như mặt trời ban trưa, kiên ̣nh thanh liêm, từ đầu đến cuối đều bị thuyết phục, làm cho thúc phụ ta có chút đau đầu.
Ta tiếp nhận trà từ tỳ nữ Nghi Bình dâng đến, hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tại xe ngựa cũng nhanh, thậm chí cách khá xa mọi người vội tránh né. Bây giờ phàm là xe ngựa Võ gia xuất , ngay cả hoàng thất Lý gia cũng phải nhường ba phần, huống chi là dân chúng tầm thường.
Vừa nhìn, ta khỏi nhớ tới chuyện đêm qua, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
Chỉ vì ý nghĩ lúc đó nhưng lại suýt đánh mất tính mạng, ngày sau thể như thế nữa.
Võ Tam Tư uống ngụm trà, tiếp tục : Mặc dù bệ hạ giữ Thái tử ở Đông cung, nhưng ngài vẫn thầm do dự người kế vị, huynh và ta bằng tìm cơ hội đoán xem thánh ý, miễn cho cả ngày lo lắng đề phòng .
Phụ vương cười cười : Bệ hạ đăng cơ vừa mới hai năm, lúc này bàn chuyện truyền đế vị còn hơi sớm.
Võ Tam Tư mỉm cười trả lời, sau lúc lâu mới : Đại ca hình như chờ kịp nên lén an bài vài triều thần dâng tấu chương lên bệ hạ, cầu sửa đổi việc lập thái tử. Phụ vương ngạc nhiên, lắc đầu cười : Nóng vội quá, dù sao thái tử cũng là huyết mạch của bệ hạ, làm sao phế liền phế.
Võ Tam Tư thuận miệng : Huyết mạch thì sao? Nên phế thì đáng phải thế, bệ hạ trước nay chưa bao giờ là người mềm lòng, nếu cũng có Võ gia ta hôm nay. Phụ vương trầm mặc giây lát, gì nữa.
Ta yên lặng ngồi nghe, cho đến khi xuống xe ngựa, ai nhắc tới đề tài này nữa.
Yến tiệc được tổ chức ở trong vườn tân phủ Địch tướng, thanh chúc mừng ngừng vang vọng tới tai, tất cả đều toát lên vẻ phú quý cát tường của chốn quan trường.
Khi chúng ta xuống xe, hạ nhân đứng cửa đón khách lập tức bước nhanh tiến lên, khom mình hành lễ : Lương vương, Hằng An vương, tiểu nhân chờ lâu. Võ Tam Tư cười gật đầu: Đã là Địch tướng thiết yến, sao thấy ngài ấy ́ch thân tiếp khách?, sau đó ra hiệu cho người hầu dâng lễ vật lên, cười : Chẳng lẽ là có khách quý khác, thật quên chúng ta ?
Ý cười của tên hạ nhân chợt cứng lại, chần chờ lát mới đáp: Thái tử vừa mới đến, tướng gia ở cùng bên trong. Võ Tam Tư gật đầu: Thái tử điện hạ đến, tướng gia theo lý nên tận tâm phụng bồi, sao sao. Sắc mặc thúc phụ vẫn như thường, tên hạ nhân có chút xấu hổ cười hối lỗi, dẫn mấy người chúng ta vào.
khi Thiên Tử bị bắt thoái vị trở về làm Thái tử, từ lâu còn cái gọi là mặt mũi với địa vị. Nay chỉ trong triều trong cung, ngay cả người hầu trong phủ Địch Nhân Kiệt cũng hiểu được tình bên trong, ràng là chuyện đương nhiên nhưng lại e sợ thúc phụ mượn cớ tức giận. Ta theo phía sau phụ vương và thúc phụ, nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của hạ nhân kia, cảm thấy vị Thái tử chưa từng thấy mặt có chút đáng thương.
Dọc đường đều treo đèn phía đầu, vô số hạ nhân khom người lui ra phía sau, người nâng chén dĩa lớn đủ màu. Đợi khi khu vườn ở trước mặt, người dẫn đường kia nâng tay áo : Lương vương, Hằng An vương thỉnh, yến tiệc e là sắp bắt đầu.
Võ Tam Tư gật đầu, trước bước sải chân vào vườn.
Lúc này Địch Nhân Kiệt bị mọi người vây quanh, gặp ba người chúng ta vào, lập tức xoay người, nhanh mà đến: Hai vị đúng là khoan thai đến chậm. Ông vừa vừa nâng tay áo: Lương vương cùng Hằng An vương là từ trong cung mà đến?
Võ Tam Tư cười : Bệ hạ sai bổn vương ́ch thân đến chúc mừng Địch đại nhân, sau đó bổn vương nhất định phải cùng Địch công uống ba chén.
Địch Nhân Kiệt chắp tay hướng về Đại Minh cung phía xa, rồi cười đáp: Đa tạ ý tốt bệ hạ, thần tối nay chắc chắn say về, xong mới nghiêng đầu nhìn ta: Tiểu quận chúa cũng đến đây.
Ta vội hành lễ, : Chúc mừng Địch tướng. Cổ nhân thường 'Đối rượu đương ca, nhân sinh kỉ hà' [1]. Vĩnh An chúc tướng gia con đường làm quan bằng phẳng, vì bệ hạ trở thành Đỗ Khang giải ưu cho người [2], vì Đại Chu tạo phúc hưng thịnh cho trăm họ.
Địch Nhân Kiệt mỉm cười gật đầu: Đa tạ Quận chúa, ông tinh tế liếc nhìn ta cái, mới tiếp tục: Trong bài “Đoản hành ca” này có một câu tuyệt cú thiên ̉ trích dẫn từ Kinh Thi, quận chúa có biết là câu gì ? Ông xong cũng nôn nóng, chỉ thích thú quan sát ta.
Ta hơi bất ngờ, trả lời ông: Chính là 'Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm'? [3]. Câu thơ này có ai lại biết, nhưng câu này là nói về tình đôi lứa triền miên, hợp với tình hình hôm nay, biết ông là có dụng ý gì.
Đúng là câu này, ông nhìn về phía phụ vương, cười : Theo bổn tướng đoán, lần này bệ hạ là có ý định giúp quận chúa gặp gỡ các vị quận vương, vì Hằng An vương chọn một chàng rể hiền. Phụ vương sửng sốt, mới giật mình cười đáp: Nếu đó là ý bệ hạ, Địch tướng đã đóan vậy. Bổn vương liền trông cậy vào lời nói tốt của Địch tướng.
Lúc này ta mới hiểu được, mặt có chút nóng lên, cúi đầu dám tiếp.
Địch Nhân Kiệt lại cùng phụ vương và thúc phụ vài câu, xong bảo chúng ta ngồi vào vị trí. Khi ngồi xuống chờ đợi, ta mới bắt đầu lưu ý bàn bên kia, thái tử ngồi chính diện bưng chén trà, chuyện với người thiếu niên bên cạnh, thiếu niên kia chợt vuốt cằm, ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc sững sờ, đôi mắt trong suốt xuyên qua đám khách khứa hỗn loạn, nhìn về phía ta.
Đúng là người đêm qua. Ta ngây ngốc nhìn , thanh huyên náo ồn ào xung quanh đều như phai nhạt , lặng yên chỉ còn nghe tiếng tim đập cùng tiếng hít thở. Nếu có , đêm qua chắc ta hung hiểm khó dò, làm sao hôm nay còn tham gia yến ẩm.
Mà ...
Đúng lúc xuất thần, tay áo bị ai đó kéo nhẹ vài cái, Nghi Bình châm thêm cho ta ly trà, chỉ chỉ ngoài vườn, ý bảo nàng muốn cáo lui. Ta vội thu chỉnh thần sắc, thấp giọng : xuống . Nghi Bình gật gật đầu, rời .
Chờ khi quay đầu lại, người nọ thu hồi tầm mắt, còn nhìn ta nữa.
Khi rượu quá ba tuần, yến tiệc trở nên náo nhiệt phi thường. ít văn nhân mặc khách chịu ngồi yên, đứng dậy ngâm thơ góp vui, trong đó cũng thiếu các thanh niên tài tuấn mới nổi năm nay, nếu có thể khiến mặt mày rạng rỡ ở yến tiệc của Địch Nhân Kiệt, tất nhiên ai muốn.
Ta nghe được cũng cao hứng, khi vừa gắp khối long phượng cao muốn ăn, thấy thiếu niên kia đứng dậy ra ngoài bữa tiệc, trong lòng vừa động, liền buông đũa, nói với phụ vương ta có hơi ngột ngạt, ra ngoài chút. Phụ vương gật đầu, chỉ dặn vài câu rồi thả ta .
Ta dọc theo hướng hắn , mới băng qua Nghênh Thúy Môn thấy ngừng bước ở chỗ hành lang gấp khúc. dường như nhận thấy được ta đuổi theo, xoay người nhìn, trong mắt đậm ý cười ấm áp, mặc dù sắc mặt bình thản nhưng lại có cỗ khí khái khác.
Ta vội ngừng bước, hành lễ : Vĩnh An bái kiến Vĩnh Bình quận vương. Nhìn theo tuổi tác, mười phần thì chín phần là trưởng tử của Lý Đán, là tiền thái tử bị phế Lý Thành Khí.
Quả thực ngoài dự đoán, có gì khác thường, chỉ gật đầu : cần đa lễ, nàng và ta luận bối phận luận phong hào đều ̣a vị ngang hàng, biết quận chúa đuổi theo đến đây là vì chuyện gì? Ta đứng dậy, mỉm cười: Là vì tạ quận vương ân cứu mạng.
Đêm qua mặc dù bị bịt miệng đúng lúc nhưng cũng kinh động tới người trong phòng.
Ngay khi Hoàng tổ mẫu đứng dậy giận dữ hỏi là ai, ta bị ôm chặt vào trong ngực, trong đầu trống rỗng, thầm nghĩ lần này chết chắc rồi, cũng ngờ ngay sau đó đúng lúc có cung nữ Nghi Đô vào thỉnh tội. Nghi Đô dường như sớm có chuẩn bị, chỉ tìm được bệ hạ, tìm chung quanh mới lỡ làm giật mình thánh giá. Nàng vốn là sủng tỳ của bệ hạ, chuyện phong lưu của bệ hạ từ trước giờ cũng giấu diếm nàng, cho nên chỉ thuận miệng răn dạy hai tiếng liền bỏ qua.
Đến khi Nghi Đô rời khỏi, ta mới giật mình thấy lưng ướt đẫm, tay chân như nhũn ra. Trai lơ tồn tại trong cung là chuyện mọi người đều biết, nhưng dù sao bệ hạ mới đăng cơ hai năm còn điều kiêng dè, nếu phát là ta, sợ đơn giản như vậy.
Từ Thái Dịch Trì trở lại cung, ta cả đêm nằm ở giường ngủ được.
Nghi Đô xuất cũng trùng hợp, tất nhiên là người đó có an bài cơ sở ngầm ở trong cung, nhưng đến tột cùng là thân phận gì mới có thể sắp đặt hạ nhân ngay bên cạnh Hoàng tổ mẫu? Lúc đó cách nào nghĩ ra, giờ trước mắt đã có lời giải, dựa vào thân phận Vĩnh Bình quận vương, làm ra loại tình này cũng tính là quá khó khăn, chính là vì sao lại làm như thế?
Lý Thành Khí yên lặng lát, mới : Đêm qua sự việc đột phát, bổn vương là cứu chính mình, quận chúa cần để ở trong lòng.
Ta cười : Mặc kệ quận vương nói như thế nào, Vĩnh An cũng là nhờ quận vương mới tránh được kiếp, ngày khác có cơ hội chắc chắn sẽ thuận nước giong thuyền. kể trong đó có bao nhiêu bí mật, kẻ lạc là ta, cẩn thận gây họa cũng là ta, nếu tính toán từ đầu, coi như ta làm phiền .
nữa, ta thấy tình huống này cũng nên lưu lại lâu, muốn xoay người lại nghe mở miệng.
Mới vừa rồi quận chúa đọc thơ cùng Địch tướng , bổn vương khi còn bé cũng thường đọc để tiêu khiển, ngừng lại chút, mới bình thản :
“Thanh thanh tử khâm
Du du ngã tâm
Túng ngã bất vãng
Tử ninh bất tự
Thanh thanh tử bội
Du du ngã tư
Túng ngã bất vãng
Tử ninh bất lai
Khiêu hề thoát hề
Tại thành khuyết hề
Nhất nhật bất kiến
Như tam nguyệt hề.” [4]
Dưới ánh trăng, đôi mắt trong suốt như nước, lẳng lặng nhìn ta.
hiểu sao tim ta chợt nhảy lên, dám đoán thâm ý trong lời hắn, chỉ đáp có lệ: Vĩnh An từng nghe quận vương thuở tài văn chương hơn người, loại câu tầm thường này, sợ mấy tuổi thuộc nằm lòng.
Lý Thành Khí cười nhìn ta, ôn hoà : Về bổn vương, quận chúa còn từng nghe cái gì?
Hết chương 1
Chú thích:
[1] Đối tửu tương ca, nhân sinh kỉ hà: Ca vui bên chén rượu đầy, đời người thấm thoát được bao nhiêu ngày.
[2] Đỗ Khang giải ưu nhân: Tào Tháo từng : Hà dĩ giải ưu, duy hữu Đỗ Khang. (Để giải ưu sầu, chỉ có Đỗ Khang), Tào Tháo ám chỉ Đỗ Khang là rượu, bởi vì Đỗ Khang là ông tổ nghề nấu rượu. => Vĩnh An ví Địch Nhân Kiệt như rượu, có thể trợ giúp Võ Tắc Thiên như rượu có thể giúp giải sầu.
[3] Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm: Xanh xanh áo ai, lòng ta bồi hồi.
Cả [1][2][3] đều trích từ bài Đoản Hành Ca của Tào Tháo.
[4] Là bài Tử Khâm trong Kinh Thi, dịch nghĩa:
Xanh xanh tà áo
Bồi hồi lòng ta
Lâu gặp Người
Bặt xa vợi.
Xanh xanh thắt lưng
Tương tư dai dẳng
Lâu gặp Người,
Người nỡ buông xuôi?
Ngày nhớ, đêm trông
Bên tường cao vợi.
thấy ngày
Như ba tháng đợi.