1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Văn Ngọc Thanh Hiên truyện - Thu Vân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      VĂN NGỌC THANH HIÊN TRUYỆN


      Thể loại: đại, tình cảm, thanh xuân vườn trường, gương vỡ lại lành,
      1vs1, có chút kinh dị & trinh thám

      Tác giả: Thu Vân
      Độ dài: 34 chương
      Tình trạng: hoàn
      LỜI TÁC GIẢ

      Đây là câu chuyện mình viết trong những ngày rảnh rỗi sau khi thi đại học.
      chút kinh dị, chút trinh thám, chút ngôn tình và rất nhiều mộng mơ của tuổi 18.
      Truyện dùng điểm nhìn hỗn hợp thay đổi liên tục, đọc liền dễ hiểu hơn.


      TIỀN TRUYỆN


      Tầng thượng ngôi nhà chọc trời, gió lồng lộng thổi. Mây trắng bao phủ gian, có nắng, chỉ có cảm giác bức bối tựa như khoảng nền này là trại giam, tách biệt con người ta với thế giới còn bầu trời phủ đầy mây trĩu nặng kia là cái lồng sắt khổng lồ ụp xuống. Hai bóng hình đứng giữa gian ấy, gió thổi tung tóc mềm. nước mắt giàn rụa nhưng bật khóc thành tiếng. Đôi tay mềm gạt những sợi tóc bay khuất lấp cả khuôn mặt. Đôi tay ấy vươn ra, cố gắng níu lấy tay chàng trai cho thông điệp khẩn cầu trong im lặng.
      - Cậu phải nhớ là - lúc sau, chàng trai cất lời. Chất giọng lành lạnh, hơi khàn, hề trầm vang, cũng yếu đuối, rất dễ nghe lại cũng khiến người nghe đoán ra cảm xúc trong giọng - ấy là bạn cậu.
      - sao chứ? sao chứ? Là bạn sao. Nó độc ác như thế, nó xảo trá như thế, nó hành hạ tôi. , con đ* ấy phải bạn tôi, phải bạn tôi! Chính cậu chứng kiến, chính cậu chứng kiến! - rít lên, giấu giếm phẫn uất.
      Chàng trai nhàng gỡ tay ra. Trong dịu dàng lại mang theo lực khiến bàn tay mềm mại đau đớn thế tiếp tục nắm giữ. Khuôn mặt vẫn lạnh lẽo bỗng nở nụ cười, đẹp hệt như tia nắng xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây nặng mà chiếu rọi gian, như đóa hoa suốt chặng đường dài đêm đen mà bừng nở vào sáng sớm sương đọng, như thảo nguyên bạt ngàn gió thổi khoáng đạt mà vô vàn nồng nàn:
      - Nhưng mà Tôi thích người như thế đấy.
      Ở nơi lộng gió chỉ còn bóng hình đơn. Nước mắt vẫn ngừng rơi xuống cho những kí ước lướt qua rất nhanh. lảo đảo rồi bỗng khuỵu gối, đổ sụp, miệng ngừng lảm nhảm mê dại:"Nhưng ta cậu, ta cậu, cậu..."
      xác định được thời gian khi gian là màu trắng của mây, mặt trời ló dạng. Gió vẫn thổi, thổi cả khi nơi ấy chẳng còn ai nữa.
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1

      Tự giới thiệu chút, tôi là sinh viên năm cuối, chuyên ngành Tài chính và Thương mại Trường Đại học Quốc tế AMB. Tôi là phần tử bình thường thuộc diện trung bình trong lớp. Bạn thân tôi tên Ngọc . Tuy chúng tôi là bạn thân của nhau, ngồi cạnh nhau, cùng lớp, cùng trường, cùng sống chung, Ngọc trái ngược hoàn toàn với tôi. Hình dung về ấy có thể gói gọn trong hai từ mà rất nhiều phái đẹp mơ ước: Quyến rũ và Tỏa sáng.

      Tôi gặp Ngọc đầu tiên khi bước vào đại học, rồi ất dọn về sống cùng với tôi. Ba năm qua, chúng tôi cùng nhau làm rất nhiều chuyện, chia sẻ với nhau nhiều điều. Tuy vậy, bây giờ ấy du lịch với bạn trai - người thứ hai được ấy cho phép biết nhiều hơn những người khác, về ấy - thành ra tôi sống mình được hai ngày. Phải gần hai tuần nữa ấy mới về. Năm cuối rồi, sinh viên ít phải lên lớp hơn, chủ yếu là lo toan cho bài luận tốt nghiệp và tờ đơn xin việc gửi có được chấp nhận hay . Ngọc được công ty H68 mời về làm với mức lương quá ổn so với thời buổi đầy rẫy sinh viên thất nghiệp này. ấy đồng ý thư mời của họ và giờ thảnh thơi. lạ khi tôi cũng được họ mời về làm việc, nhưng có lẽ, chỉ là cảm nhận của tôi thôi, có gì đó ổn, nên tôi vẫn chưa hồi đáp, chỉ tiếp tục việc học như bình thường.

      Cái "lạ" mà tôi đến nằm ở chính bản thân tôi. Khi soi mình vào trong gương, tôi chỉ thấy hai từ "bình thường". trong gương kia mắt nâu nhạt, mắt ba mí hơi xếch, tóc hơi nâu. Mũi quá cao và thon gọn, môi son đỏ, gò bồng đảo cao vừa phải, thiếu thốn nhưng hề thừa thãi. Bụng dưới vốn hơi thừa mỡ do hay ngồi và thường xuyên ăn mì tôm giờ lại sau trận ốm hai ngày qua, khe đùi tự nhiên, chân dài, vòng kiềng. Tôi dí sát mặt vào gương, nhìn sâu vào đồng tử của chính mình, ánh mắt muốn từ con đường đó vào não bộ. Kết quả học tập 12 năm đèn sách rất tốt, nhưng đặc biệt xuất sắc ở môn nào, bốn năm đại học chậm rãi trôi qua có vất vả nhưng quá khó khăn, tôi tin mình đủ điểm đạt bằng giỏi, nhưng chỉ là đến thế, phải là nằm trong top những sinh viên xuất sắc nổi bật nhất, đủ khiến nhà tuyển dụng lớn như H68 chú ý.

      Đấy là điều làm tôi thấy là lạ, đúng ra thấy ngạc nhiên, nhưng tôi vui mừng hay phấn khích. cảm giác bất ổn như có như len lỏi trong gian khi đọc thư mời, vươn từng sợ rễ li ti bám lấy da thịt tôi, thổi vào chân tơ kẽ tóc luồng hơi lạnh nhàn nhạt. Bản năng của tôi đưa ra cảnh báo, vậy là, trước ánh mắt ngạc nhiên và vô vàn bài "diễn văn" vừa hùng hồn đanh thép, vừa đe nẹt dọa nạt, vừa chân tình tha thiết của Ngọc , tôi vẫn dửng dưng đóng email lại, tắt máy tính, nấu cơm.

      Sau lần thuyết giảng ấy lâu, bạn trai Ngọc hí hửng bảo rằng ta tìm được địa điểm phượt lí tưởng, thế là cặp đôi ấy lên đường. Nghe Ngọc vào là tận miền Nam, gần mười ngày, tôi dặn dò ấy phải cẩn thận, mang đầy đủ tiền bạc thuốc men. Tôi phải dân phượt chuyên nghiệp, hay đâu quá xa khỏi thành phố bé này nên chẳng biết gì hơn ngoài việc chuẩn bị tất cả những nhu yếu phẩm tối quan trọng. Khi ấy, Ngọc còn đùa tôi rằng "Tôi rồi về, phải luôn, bà làm gì chuẩn bị ghê gớm vậy". Tất nhiên, nếu như tôi biết trước những chuyện xảy ra sau đó, tôi ngăn cản Ngọc bằng được.

      Sáng ngày thứ ba từ hôm Ngọc , tôi đến trường sớm hơn mọi ngày. Hai hôm trước tôi bị ốm nên hôm nay phải tới sớm hỏi mượn vở hay bài ghi các buổi học bị lỡ, những buổi học này rất quan trọng. Tôi nấu tạm gói mì, vừa húp sột soạt vừa an ủi động viên cái bụng quằn quại suốt hai ngày qua, khích lệ nó đừng lên cơn để tôi còn có thể học. Cái bụng phụ lòng tôi, nhoáng cái xử lí xong bát mì, húp đến tận giọt cuối cùng, nó cũng có dấu hiệu đau đớn nào. Cho rằng đó là điềm may mắn, tôi tung tăng xốc ba lô ra khỏi nhà.

      15 phút.

      Chương 2


      "Bản tin tường thuật trực tiếp.

      Hôm nay, vào lúc 17 giờ 25 phút ngày 06 tháng 01 năm 2015, Tại giảng đường C trường Đại học Quốc Tế AMB phát ra thi thể. Bảng tên áo đồng phục cho thấy đó là nữ sinh Phạm Mai Ngọc lớp K197. Dự đoán nạn nhân chết do bị rơi từ tầng thượng xuống đất, va đập mạnh dẫn đến tử vong ngay lập tức. Nguyên nhân tại sao tại cảnh sát vẫn điều tra. Sau đây mời quí vị và các bạn trực tiếp xem lại trường. - Sau lời dẫn ngắn gọn của phóng viên, ống kính lia tới sân trường.

      - Ơ... ơ kìa... - Vẻ mặt người phóng viên đưa tin trở nên sững sờ, dường như tin nổi vào mắt mình, ngay lập tức phóng viên ấy quay trở lại màn hình, gấp gáp - Thưa quí vị và các bạn. Cái xác! Cái xác của nữ sinh biến mất. Tường thuật trực tiếp từ trường, XÁC CHẾT CỦA NỮ SINH NGỌC TRƯỜNG ĐẠI HỌC QUỐC TẾ AMB BIẾN MẤT!!! tại tình hình vô cùng hỗn loạn. Chương trình xin phép tạm dừng ở đây. Chúng tôi tường thuật ngay khi có thông tin mới nhất.''

      Phụt

      Màn hình điện thoại tối om.
      Hai nữ sinh chăm chú xem mẩu tin tức quay sang giọng chuyện với nhau:
      - Tin khẩn cấp tối hôm qua đấy, cậu chưa xem à?
      - Ừ, tối qua tớ mải làm nốt bản thảo kế hoạch, mở TV. Thảo nào mới sáng sớm đến trường thấy ồn ào hỗn loạn hết cả lên.
      - Bọn mình ở khu A còn đỡ đấy, bà chị tớ học năm cuối bên khu C bảo bên đấy có hàng chục nữ sinh đồng loạt xin nghỉ ốm sáng nay, có người vừa đến trường tự nhiên ngất xỉu, xong còn đồn ầm lên nhiều chuyện kinh dị lắm.
      - Thế á? Thế cậu có biết chuyện như thế nào ?
      - Tớ cũng chỉ nghe thôi nhé. Ngày xưa có nữ sinh từng nhảy lầu tự tử ở khu C ấy…

      ***
      chỉ có hai nữ sinh kia, khắp các sân trường, hành lang, lớp học, những mái đầu xanh túm năm tụm ba truyền tay nhau mẩu tin ngắn được tường thuật trực tiếp tối hôm qua, thầm những câu chuyện bí mật.

      ***
      ...
      khó để mình lại được bên nhau
      khó để mình về được với nhau
      Cho nhau chữ đau, lạnh hờ nhau chữ khổ
      Ơi người tình thuở em theo
      Theo đến cùng trời hoá thành mây gió
      Theo đến cuối đất hoá tro tàn bụi bay
      Theo cả khi mất
      Theo cả khi chết rồi
      ...

      Sáng cuối đông se lạnh. Trời cao, trong vắt gợn mây báo hiệu ngày tốt lành. Đường phố như mảnh vải tối màu được dệt bởi hàng nghìn con thoi xe cộ qua lại. Thanh Hiên chậm rãi bước vỉa hè, mắt lơ đãng nhìn trời rồi lại nhìn đường xá. Thời tiết lành lạnh làm Thanh Hiên dễ chịu vô cùng. thấy trường mình từ đằng xa. Ngôi trường AMB to lớn và uy nghiêm như bô lão an toạ giữa những người trẻ là những dãy nhà cao tầng đại. Những kẻ non trẻ kia đứng chen chúc khắp thành phố, nhường cho vị trưởng lão AMB khoảng đất rộng, bao phủ bởi hàng trăm cây cối. Nếu ví ngôi trường với sáu dãy nhà ấy là khuôn mặt hẳn đó là khuôn mặt phúc hậu xuề xoà râu tóc. Ngôi trường cổ điển luôn mát rượi quanh năm, tạo khí dễ chịu khi học sinh đặt chân tới. Nhưng giờ, khi Thanh Hiên bước chân gần đến cổng trường, thấy có mùi nồng nồng tanh tanh đến khó chịu. Trời vẫn xanh, nhưng gió ngừng thổi, khí quanh ngôi trường như đặc quánh lại đầy ngột ngạt. Người ra vào nhốn nháo, tiếng gọi nhau, tiếng máy quay truyền hình, tiếng học sinh nô đùa dội đến tai Hiên hình như theo đường thẳng. thanh bị bẻ cong thành những hình thù méo mó, trộn lẫn vào nhau thành mớ lộn xộn. giương đôi mắt nâu nhìn về phía cổng, chậm rãi nắm chặt quai cặp, chân bước về phía trước dần chậm lại. Khuôn mặt bình thản nhưng bên trong, hệ thần kinh ghi nhận cảm giác nguy hiểm để lập lên lá chắn phòng ngự.

      Bộp!

      Hiên giật bắn mình. Rồi thở hắt. Bởi đó đơn giản chỉ là mọt quả bóng rổ vừa đập bụp xuống đất ngay trước mặt. Quả bóng theo đà nảy tiếp về phía trước. Xoẹt. bóng hình lướt ván trượt tạt ngang qua, người con trai vừa lướt ván vừa đập bóng, mạch thẳng vào trường.

      Đúng lúc đó tiếng trống vào lớp trầm buồn vọng xuống, từng hồi trống vang vang như đánh thức điều gì. Thanh Hiên hấp tấp bước nhanh vào trường. Bảo vệ chẳng buồn đóng cổng, người qua người lại vẫn còn rất nhiều. ''Dường như có chuyện gì đó xảy ra?'' Hiên quyết định mang vẻ mặt ngu ngơ bước vào lớp, như vậy biết được thông tin dễ hơn, vốn hay tò mò, nhưng lần này, trực giác mách bảo có chuyện cần phải biết.

      5 phút.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3

      Tôi là sinh viên năm cuối trường AMB, mang khuôn mặt quen thuộc của người Á Đông. Tất nhiên là đến cả chị em sinh đôi cũng có nét khác biệt, đừng cá thể độc lập bình thường. Khuôn mặt tôi chắc chẳng giống ai, chỉ là nó quá đỗi phổ biến, có thể lẫn lộn giữa hàng trăm khuôn mặt của những sinh viên khác lướt qua tôi tại.

      Thanh Hiên là tên tôi. Mẹ tôi khi còn sống rất văn chương, bà đọc rất nhiều sách văn học cổ kim cả trong và ngoài nước. Ở bà, tôi luôn thấy toát ra nét nghệ sĩ mà tôi thể xác định ràng dẫu cho bà chỉ là giáo viên giản dị, sống đời thanh bạch, rồi cuối cùng về với đất, đoàn tụ với người cha mất sớm của tôi. "Thanh Hiên trong "Thanh Hiên thi tập"" bà từng với tôi như vậy.

      Dự cảm của tôi đúng khi bàn chân bước qua cánh cổng trường.

      Tựa như vừa bước qua ranh giới. Ùa vào tôi là khí khẩn trương, căng thẳng, có phần hỗn loạn. Trống điểm nhưng bảo vệ chưa buồn đóng cổng. Tôi liếc nhanh sang bãi đỗ xe riêng của giảng viên và cán bộ bên trái, nhận ra hai xe cứu thương trắng, hai xe bốn chỗ có lẽ là xe cảnh sát vì có gắn đèn nóc xe, xe đạp tập thể dục của thầy hiệu trưởng yên lặng dựa vào góc tường. Dựa vào số lượng xe thấy được, có lẽ hầu hết giáo viên trường đến. Giữ cho khuôn mặt bình thản và tập trung nhìn về phía trước, tôi rảo bước.

      Bước vào sân nhà C, tôi nhận ra vài bóng hình, họ cũng nhìn tôi rồi lướt qua. Tôi thờ ơ, họ thờ ơ, chúng tôi đâu thân thiết gì. viên cảnh sát mặc đồng phục xanh lá cây đến trước mặt tôi, giơ tay chào. Tôi thu tầm mắt bâng quơ, cũng nghiêm mình chào lại.

      - Bạn là Nguyễn Ngọc Thanh Hiên, mã số sinh viên *** phải ?
      - Đúng ạ - Họ chỉ đích danh mình mà còn chẳng hỏi đến thẻ sinh viên hay mang hình ảnh theo để xác thực, còn gì mà nhận.
      - Hôm qua chúng tôi nhận được tin báo về việc nữ sinh Phạm Mai Ngọc tự tử vào hồi 17 giờ 25 phút. Được biết bạn là bạn thân cũng như là bạn cùng phòng của ấy, chúng tôi mời bạn về sở cảnh sát điều tra.
      - Vâng.

      -----

      " Bản tin tường thuật trực tiếp.
      Hôm nay, vào lúc 17 giờ 25 phút ngày 06 tháng 01 năm 2015, Tại giảng đường C trường Đại học Quốc Tế AMB phát ra thi thể. Bảng tên áo đồng phục cho thấy đó là nữ sinh Phạm Mai Ngọc lớp K197. Dự đoán nạn nhân chết do bị rơi từ tầng thượng xuống đất, va đập mạnh dẫn đến tử vong ngay lập tức. Nguyên nhân tại sao tại cảnh sát vẫn điều tra. Sau đây mời quí vị và các bạn trực tiếp xem lại trường. - Sau lời dẫn ngắn gọn của phóng viên, ống kính lia tới sân trường.

      - Ơ... ơ kìa... - Vẻ mặt người phóng viên đưa tin trở nên sững sờ, dường như tin nổi vào mắt mình, ngay lập tức phóng viên ấy quay trở lại màn hình, gấp gáp - Thưa quí vị và các bạn, chúng tôi thể tin nổi vào mắt mình. Ngay lúc này đây, tại trường, thi thể, thi thể của nữ sinh xấu số biến mất. Tường thuật trực tiếp từ trường, THI THỂ CỦA NỮ SINH NGỌC TRƯỜNG ĐẠI HỌC QUỐC TẾ AMB BIẾN MẤT!!! tại tình hình vô cùng hỗn loạn. Chương trình xin phép tạm dừng ở đây. Chúng tôi tường thuật ngay khi có thông tin mới nhất.''

      Phụt

      Viên cảnh sát lẳng lặng nhìn về phía nữ sinh đối diện. Khuôn mặt bình thường, chiều cao trung bình, đôi mắt nâu hơi to, nhìn chung toát lên vẻ sạch , bình thản, bình thản hợp hoàn cảnh. Đôi mắt vẫn dán vào màn hình giờ đây tối om, thần trí biết trôi tới đâu. Nhưng viên cảnh sát cũng gấp gáp, chỉ tiếp tục quan sát.

      Thâm tâm, Thanh Hiên hoảng hốt tột độ. Ngọc chết, chết chiều qua. thể hiểu tại sao ấy còn ở Hải Phòng, còn tự tử? Tự tử? ấy chết. ấy tìm đến cái chết sao? Nếu là là vì sao chứ? Lòng ngực nhói lên rồi tê dại, cổ họng nghẹn đắng, toàn thân phải gồng lên để kìm chế cơn run rẩy, để bước bình thường nhất có thể. Cơn sốt bất chợt với những cơn đau bụng dữ dội ngay sau khi Ngọc khiến nằm bẹp ở nhà hai ngày. Thế rồi chiều ngày thứ hai, đột ngột hạ sốt, bụng cũng còn đau. Ngay sau đó là gấp rút hoàn thành bài tập cũng như việc có thói quen xem TV hay lên mạng xã hội khiến bỏ qua tin tức này. biết gì về cái chết của bạn mình, trước lời thông báo ngắn gọn cũng như lời mời của viên cảnh sát ở sân trường kia, chỉ có thể thốt ra chữ vâng.

      Buổi lấy lời khai diễn ra nhanh chóng, đơn giản. Tôi được phép ra về. Từ chối lời đề nghị được đưa về bằng xe cảnh sát, tôi muốn gây thêm chú ý, ràng việc tôi được mời sáng nay lan ra khắp trường, và có đến già nửa người dân chỗ tôi và Ngọc thuê phòng là những bà nội trợ kiểu mẫu, về nhà, nấu nướng, ăn cơm và xem ti vi buổi tối, biết về cái chết của Ngọc . Ngọc , Ngọc , tôi định đưa tay lên vò đầu. Đôi tay khẽ nhấc rồi lại vòng cho vào túi áo. Giương mắt lên nhìn bảng chỉ đường, ước chừng từ đây về tới nhà khoảng ba cây số. hề gần nếu bộ. Nhưng con đường dài đến đâu, chẳng phải cứ rồi đến sao. Nắng cuối đông chói nhưng ấm, tôi cho tay vào túi áo khoác, bước chậm rãi.

      -----

      Nếu như tôi biết, trong số những chiếc xe hơi đậu san sát trước sở cảnh sát, có chiếc theo tôi đến đó, lúc bấy giờ, người ngồi trong xe vẫn nhìn tôi chằm chằm. Khoảng cách xa như vậy, nhưng người đó vẫn nhận ra, dưới lớp áo sơ mi trắng, ở gần cổ, có đường gợn mảnh biến mất khi tôi cử động, chứng tỏ ở đó có sợi dây chuyền lẩn trốn. Bàn tay đặt vô lăng, ngón áp út tay trái, chiếc nhẫn trơn nhẵn nằm im lặng.

      Chương 4

      Hôm nay là ngày mới, dù thế nào, tôi cũng vẫn phải học. Tôi thể trốn tránh mọi việc. Hơn nữa, trong thâm tâm tôi nảy sinh loại vọng tưởng, hi vọng mọi người nhầm. tự tử phải Ngọc , Ngọc phượt cùng bạn trai. Sở dĩ điện thoại liên lạc được là vì vùng ấy có sóng. Chẳng phải vừa phát ra nữ sinh tự tử cái xác biến mất hay sao? Biến mất ngay trong bản tin trực tiếp chứng tỏ hề có sắp đặt nào. Vậy kết luận là Ngọc phải chăng là kết luận quá vội vàng và mang tính chụp mũ?

      Ánh mắt mọi người hẹn mà gặp, cùng liếc nhanh về phía tôi. Tôi chăm chú vào đôi mắt nào, nhưng tôi biết trong đó nghi hoặc có, tò mò có, ái ngại có, độc địa cũng có.

      Rầm!

      Cổ áo bị túm chặt, kéo xốc lên. Cả người tôi vô lực giữa trung. Đôi chân quờ quạng đá phải cái ghế phía sau, kéo theo tiếng động mạnh.

      - Cậu là cái loại người gì thế? - Chàng thanh niên trẻ hùng hùng hổ hổ hét vào mặt tôi

      Tôi đáp lời, nheo mắt nhìn cậu ta. Tất nhiên tôi chẳng dại gì cười khẩy, tính mạng là quan trọng.

      - Bạn thân cậu chết mất xác, cậu rỏ giọt nước mắt, vẫn thản nhiên như . Chiều hôm qua cả lớp, thậm chí cả khoa, cả trường, viếng, cậu có mặt. Là cậu chưa đến! Cậu hề đến!

      Tôi ngạc nhiên rồi hiểu ra. Cậu ta là lớp trưởng, kiểu tính cách hùng, " giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha". Cậu ta hành xử như thế này có thể vì cậu ta là lớp trưởng, là phái mạnh, là hùng, hoặc là vì tất cả những điều cộng với việc cậu ta thích thầm Ngọc . Và có rất nhiều người thích Ngọc . ấy là nổi tiếng, và bạn trai gần đây của ấy vẫn ở trong bóng tối mà đến tôi cũng chỉ biết qua lời kể. Chuyện này, giả dụ như chuyện này đảo ngược lại, là tôi chết mất xác, liệu có thể tạo ra hiệu ứng như thế này. So sánh là việc rất ngu xuẩn, vì mọi so sánh đều khập khiễng, và có những so sánh ra chỉ làm bản thân xót xa thêm. Cổ bắt đầu đau đớn, hô hấp dần khó khăn, bên tai có vài tiếng thút tha thút thít phụ họa đẩy khó chịu của tôi lên cao dần. Khóc à, khóc như ông Phán Mọc Sừng hay như Tuyết, hay như Bà Phó Đoan? lũ tóc đỏ chỉ giỏi giả vờ giả vịt lấy lòng đồng tình của thiên hạ và câu like facebook. Họ nào làm được gì?

      - Vậy các bạn, các bạn làm được gì? - Giọng lạ hoắc vang lên, kéo tập trung của cả lớp ra phía cửa. Thời khắc ngàn vàng, nhân lúc này, tôi đạp thẳng vào háng lớp trưởng. Ơn giời với chiều cao của tôi và nó, lúc bị nhấc lên cao, chân tôi gần như đúng tầm. Lúc nãy tôi chưa làm, vì cả lớp dồn chú ý về bên này, phản kháng đám đông nổi giận là ngu xuẩn. Nhưng giờ đúng như tôi dự đoán. kia có giọng tự giới thiệu, bàn tôi là bàn gần cuối nên ai thấy, lớp trưởng hự tiếng, lại rất biết giữ sĩ diện ôm lấy "vùng tam giác" nghiến chặt răng kêu, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt ăn tươi nuốt sống. Ha, tôi sợ, sợ ánh mắt quá .

      Sau đó, đường hoàng, nghiêm chỉnh, rất có khí thế bước về phía bục giảng làm gì đó. Tôi liếc nhìn bước chân run run của , nhanh chóng cúi xuống sửa sang lại áo xống, nhặt lại sách vở giấy tờ bay tứ tung, dựng cái ghế vừa bị đổ chổng kềnh. Lúc tôi ngồi xuống cũng vừa vặn với lúc trưởng lớp hô "Cả lớp ngồi". Như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nếu bây giờ tôi được phép thể cảm xúc, chắc rôi nhìn "vùng tam giác" của lớp trưởng mà cười cho đời.

      Bây giờ tôi mới có thời gian quan sát giọng tôi vừa nghe thấy kia.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 5
      Khách quan mà , ngoại hình như thế dùng duy nhất chữ để hình dung là: đẹp. Còn dùng nhiều hơn thế nữa ngôn từ lại khó. Vì quá dông dài, mà trước mắt là khuôn mặt chỉ nhìn lần là đọng sâu như vết mực tàu giấy đỏ. Chiều cao, dáng hình, mái tóc, khuôn mặt… Tóc gọn gàng, hai bên tai cạo hơi sát. Khuôn mặt vừa vặn, quá nhọn, vuông chằn chặn, cảm giác là vừa vặn. Mắt và miệng hoàn hảo, phải miệng đào hoa, mắt cũng kiểu "mị hoặc" lúng liếng gì đó. Chỉ là đôi mắt đen ấy quá sâu, giấu sau gọng kính vẫn thể nhạt nhòa. Chỉ là đôi môi kia, khiến người ta nhớ tới nghiên cứu rằng: trong nụ cười bí của người, có 83% hạnh phúc, 9% khinh bỉ, 6% sợ hãi và 2% giận dữ. Tôi chắc ta có tới 83% hạnh phúc , nhưng tôi có cảm giác đôi môi ấy còn nhiều điều chưa , chờ đợi thám hiểm, khám phá, vừa chờ đợi vừa khiêu khích những con người trót đắm chìm hãy điên cuồng giong buồm ra khơi khiêu chiến với đại dương vừa dịu dàng vừa mãnh liệt để chinh phục kho báu cấm. Tỉ lệ ngũ quan thực cân xứng, nhưng người mang tỉ lệ cân xứng đến như vậy lại mang cho người ta cảm giác thực. Sạch , gọn gàng, tinh tế, nhưng thực. Cái đẹp của người này... "Mona Lisa" - tôi thốt lên khe khẽ, ai nghe thấy, nhưng sao người đứng bục giảng kia lại mỉm cười như biết tôi gì?

      Bất giác lạnh người vì suy nghĩ của mình, tôi cụp đôi mắt sỗ sàng nhìn chằm chằm lại, cúi đầu hí hoáy ghi chép. Tôi ghi bài, lại ngẩn người khi nhìn trang giấy chỉ vỏn vẹn ba cái tên: Phạm Mai Ngọc , Nguyễn Ngọc Thanh Hiên, Văn Thanh Hiên. Phải, Thanh Hiên là tên người kia.

      Sở dĩ tôi biết đó là thầy giáo dạy thay đôi ba buổi, là người từ H68 xuống để trực tiếp kiểm tra chất lượng và chọn lựa thực tập viên cho công ty họ, là người ra quyết định về ba người được mời (Ngọc còn, tôi hồi đáp, và họ cử người xuống tận đây. Vừa điều tra, vừa kiểm tra, vừa có đội ngũ mới xuất sắc, công ba việc) phải vì tôi thân thiết với ai trong lớp, mà vì tôi chỉ lắng nghe, chắt lọc thông tin giữa những thán từ và tính từ hoa mĩ dành cho H68 và thầy giáo, chủ yếu là thầy giáo. Tôi cười buồn, Ngọc vừa mới ra chiều hôm kia, chói ngời ấy, họ vừa rỏ nước mắt xót thương đoản mệnh, giờ bị chìm vào quên lãng mất rồi. Thầy giáo kia, người như vậy, có thể chạm tới sao?

      Ngọc , tôi mê man nhìn sang bên kia lớp, cùng hàng với tôi, là chỗ ngồi của Ngọc . Nơi ấy sát cửa sổ, luôn ngập nắng những ngày này. Và trong bóng nắng chói nhưng gắt, phía ngoài sân trường tiến lại gần lớp học kia, tôi nhìn thấy bóng hình quen thuộc. Áo đồng phục kia tự tay tôi là, váy xếp li muốn là phẳng phải cẩn thận từng nếp, thắt lưng là hai đứa chợ đêm hí hửng mua. Sững sờ. Nhưng sao sáng quá, sáng tới nỗi tôi muốn nhìn lên hơn cũng được. thể nhìn khuôn mặt.

      - Ngọc ! - Tôi hét lên, đứng bật dậy. Mắt tôi nhòe , sống mũi cay xè, cổ họng đắng ngắt nghẹn ứ có gì đó nuốt xuống được. Tôi liều mạng tay dụi mắt, tay đẩy bàn ghế vướng víu lao về bên đó - Ngọc !

      Rầm.

      Rầm.

      Tôi va mạng vào bàn bên cạnh, bàn bên cạnh. Tới được bàn của ấy, bụng bị va đập mạnh quặn lại, cảm giác nôn mửa trào lên. Tôi ngất. Tôi gượng mình đứng thẳng, mở to mắt nhìn.

      Trống

      Bàn ấy ghế ấy, mới hai hôm bụi phủ, cũ như ngàn xưa đọng lại

      Mặc kệ bẩn thỉu tôi sờ lên ghế

      Lạnh

      Tôi nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cả người vươn dần, vươn dần, khuôn mặt chạm vào khung sắt, cảm nhận cái lành lạnh thấm vào da thịt. Đầu óc quay cuồng.

      - Cậu phải - Giọng quen thuộc vang vang. Tôi giật phắt mình, ngẩng lên. Khuôn mặt be bét máu của Ngọc phóng đại. Đồng tử mở rộng, chiếc quạt treo tường bổ thẳng xuống.

      Sau đó, là tối om.

      CHƯƠNG 6

      Khuôn mặt lành lặn này của tôi là kì tích. Kì tích ấy là chiến công của vị hùng mang tên lớp trưởng. Cậu ta là người duy nhất bị trạng thái kích động của tôi lúc đó dọa sợ. Lúc thần hồn tôi trôi nổi, cậu ta chầm chậm nhích lại gần. Cái quạt kia là cậu ta dùng tay hất ra rồi vội vã mang tôi đến phòng y tế. Tôi chỉ bị ngất, tay cậu ấy biết là trật hay xước xát, chỉ thấy bị băng kín.
      Tôi nhận ra, sức mạnh của cơ bắp rất đáng nể. Nghĩ vậy, lại nhớ ra mình chưa hỏi thăm người ta lấy câu từ hôm ấy đến giờ, trước đó, ba năm đại học, mình cũng chẳng mặn mà khi bị dính tới mấy cái trò thị phi, ngoài vài thêu dệt cũng cứ tính là mình ổn , mình ổn mà còn vì bị xốc lên hung dữ mà đạp thẳng vào chỗ trọng yếu của cậu ấy, tôi thấy hơi có lỗi. Thế là tôi ngồi dậy, hơi váng vất, cố gắng đứng lên, xuống bếp bắc nồi cháo.

      Câu chuyện mang cháo cho trai

      Thời gian: Sáng sớm cuối đông có nắng có gió hơi lạnh.

      Địa điểm: Vườn trường cây cối xanh um quanh năm tươi mát lại cổ điển.

      Nam chính: Đẹp trai, có chức tước, khỏe mạnh nhưng tay băng bó.

      Nữ chính: rất nhiều nữ chính, rất tiếc, trong số đó có Ngọc Thanh Hiên.
      Khi Thanh Hiên rảo bước bộ vừa tới trường, tay vẫn cầm cặp lồng cháo nóng hổi, va phải người.

      Chính xác là chạm mặt nhau. Thầy giáo nhìn lướt qua gầy gò trước mặt, mỉm cười:
      - Hiên, em cầm tập tài liệu này photo ra 90 bản, phát cho lớp mình, đếm đủ đưa qua lớp K197b, đưa lại cho thầy bản gốc.
      - Vâng.

      Đôi mắt sững lại, lập tức chứa đầy ngạc nhiên, bối rối, hiểu ra cái gì, bất đắc dĩ, rồi chấp thuận, gợn sóng rồi rất nhanh bình lặng trở lại. Tất cả chỉ trong tích tắc mà thôi.

      Nhìn bóng lưng lấp lánh dưới nắng, chàng trai đẩy gọng kính, khẽ thầm câu thơ

      "Mơ khách đường xa, khách đường xa
      Áo em trắng quá nhìn ra"

      Câu thơ ấy, lúc mê man sau cơn chấn động kia, khi bế xốc lên chạy thẳng tới phòng y tế trường bất chấp mọi ánh mắt kinh hoảng lẫn những lời bình luận, thầm, hai câu cuối để rơi vào thinh mất rồi, nhưng vẫn bất giác đọc thành lời:

      "Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
      Ai biết tình ai có đậm đà"

      CHƯƠNG 8

      Tôi photo tài liệu với tốc độ nhanh nhất có thể, đem tài liệu về lớp giao cho lớp phó học tập, mang sang lớp bên cạnh, rồi cầm bản gốc lên phòng giáo viên. Trước khi , tôi kín đáo liếc qua sân trường, lớp trưởng chơi bóng rổ. Mười phút nữa cậu ta nghỉ. Tắm ở phòng tắm của trường hết 15 phút, 15 phút tiếp theo dạo trong khuôn viên phía bắc của trường, và về lớp đúng 7h15 phút để chỉnh đốn lớp trước khi thầy bước vào.

      Vậy là có hai mươi lăm phút cả cả về, hi vọng cháo nguội, tôi rảo bước.
      Thầy giáo nhận bản gốc từ tay tôi, mỉm cười:

      - Làm nhanh lắm

      Tôi chưa kịp đáp lời mấy tiếng "ọc ọc ọc" vang lên. Tôi ngượng ngùng cúi đầu. Thầy giáo cười khẽ, xoa xoa sống mũi:

      - Ngại quá, em đừng để ý nhé. Tối qua tôi ở trường làm việc cả đêm. Giờ thành ra thế này ngay trước mặt sinh viên. Việc lớp, rồi tuyển dụng, việc ở công ty,... À, thôi đừng để ý làm gì. Em giữ kín việc này giùm tôi nhé.

      - Vậy thầy chưa ăn gì ạ? - Tôi kịp nghĩ, cặp lồng cháo tay bỗng dưng nặng trĩu xuống. Tôi đặt luôn cặp lồng ấy lên bàn - Em có cháo đây này.
      ra rồi tôi hối hận ngay lập tức. Cảm thấy mình nhanh nhảu đoảng lại thiếu lễ phép. Cứ như chỉ đợi người ta mở miệng là vồ ngay lấy. Tôi lại cúi đầu thấp, giấu những suy nghĩ hỗn loạn, hi vọng duy trì hình ảnh đạm mạc chững chạc thường có. khí vì thế rơi vào khoảng lặng bởi người ấy bật cười:

      - Ừ. Tôi chê đâu. Đói quá rồi, xin phép em nhé.

      Chữ "nhé" kia hình như hơi dài ra chút, hơi luyến láy, hoặc hình như tôi nghe nhầm rồi.

      Cầm cặp lồng cháo chỉ còn chút ít ở đáy ra khỏi phòng giáo viên, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại rẽ qua khuôn viên bắc của trường. Khuất sau lùm cây, tôi nghe tiếng tíu tít:
      - Cậu bị thương như vậy còn chơi bóng sao, chẳng chú ý tới sức khỏe gì cả.
      - Này, này, tớ mang cháo tới cho cậu, cả tối qua tớ thức trông mãi đấy.
      - Cậu nhận bánh của tớ , sản phẩm đầu tay mang ra cho cậu nếm thử đấy.
      - Này...
      - Cậu ơi, ...

      Lớp trưởng à, chỉ cơ bắp cậu cường tráng, mà vận đào hoa của cậu cũng "cường tráng" ghê. hùng có mĩ nhân, lời tung hô, lời quan tâm lo lắng và đồ ăn rồi, tôi tới hay cũng thế. Hoặc giả như là phải tôi mà là bất cứ ai khác lâm vào tình cảnh hôm trước cậu ta cũng đối xử như thế, rồi chuyện cũng thế này. biết lúc nào tôi lại tự đặc biệt hóa bản thân thế nhỉ, " lấy chồng chợ vẫn vui thôi". Cười cười, tôi khẽ lắc cái cặp lồng tênh, định quay lưng . Chợt tiếng sột soạt vang lên. Lông tơ người tôi lập tức dựng đứng.

      Giữa thanh ồn ào vọng lại từ sân trường, thanh của đám tíu tít còn ríu rít kia, lí ra tôi thể nghe tiếng sột soạt bé lọt thỏm như vậy. Trừ khi...

      Tôi quay ngoắt sang bên cạnh, nhìn chằm chằm vào bụi cây tôi vừa dùng làm lá chắn. Tiếng sột soạt vừa dừng lại khe khẽ vang lên. Tôi nghiêng người chầm chậm đặt cặp lồng xuống, mắt rơi bụi cây lớn hơn đầu người đó. Đây tựa như hàng rào xanh khổng lồ ngăn cách khuôn viên bắc với thế giới bên ngoài. Khuôn viên nằm phía sau nhà D, từ tầng nhìn sang chỉ thấy hàng rào xanh mướt, tầng hai tầng ba là dãy phòng vi tính, hội trường, kho,... rất ít người lui tới, vì thế đây là khuôn viên gần như kín đáo nhất trường. Tôi rón rén đưa ngón tay luồn qua những thân cây bé nhưng chắc chắn, luồn sâu vào bên trong. bụi cây rối bời, tôi đoán. Nhưng khi tôi lách được gần trọn bàn tay vào, cảm giác trống rỗng. Đúng, trống rỗng, quờ thấy cành, thấy lá. Tôi dùng sức của mu bàn tay và cổ tay xé toạc, đẩy lớp thân lá với hi vọng có thể nhìn vào bên trong bụi cây. Nhưng bụi cây trông vô cùng hiền hoà mềm yếu kia lại vững chắc vô cùng, khó lòng lay chuyển. Nỗi tò mò biến thành giọng thầm thôi thúc bên tai: cần phải nhìn vào bên trong. Tôi dồn thêm sức. Gai thân cây cọ xát vào da khiến tay cổ tay tôi rơm rớm máu. Tôi sợ, vì tôi biết khả năng của mình.

      Chợt, cảm giác buồn buồn lan tỏa từ hai đầu ngón trỏ truyền đến. Tựa như có thứ sợi gì đó vừa phớt qua bàn tay tôi, thứ sợi mỏng mảnh, mượt mà. Rất nhanh, thứ sợi ấy thít chặt đầu ngón trỏ của tôi, rồi cả bàn tay. Sợi mềm kia dường như là ra đa, cú lướt phải chăng là để thăm dò, thám thính, và tay của động vật máu nóng bậc cao được xác định là con mồi lí tưởng. Tay tôi bị thít chặt cứng thể nhúc nhích thêm nữa. Cảm giác máu tụ lại, mạch máu như thủy tinh chịu nổi áp lực, bị bóp chặt đến vỡ tan tành. Nơi những vết xước xát, như có nghìn cái miệng xíu cắn xé vết thương rộng ra để dễ mút máp. Hút máu. Hút lấy hút để.

      Mắt tôi trừng lớn, nhìn chằm chằm vào màn xanh ngắt nhức mắt kia. Dù bao nhiêu lực, cánh tay cũng thể nhúc nhích. Tôi bị cầm tù và ngấu nghiến sức lực bởi thứ gì đó phía sau màu xanh tưởng chừng tĩnh lặng hiền hoà ấy. Mồ hôi toát nhễ nhại, tôi vẫn nghiến răng giành giật.

      - Cậu cứng đầu thanh chợt vọng lên bên tai khiến tôi giật mình. Tôi chưa kịp quay sang bên cạnh bàn tay bỗng bẫng. Cú buông bất chợt làm tôi bị mất đà, bật ngửa về phía sau, đập mạnh vào bức tường khác.

      Cú đập làm đầu tôi ong ong. Chưa kịp định thần loạt câu hỏi dồn dập ập đến:
      - Này, làm gì ở đây vậy? Bụi cây ấy có vấn đề gì à? Cậu muốn tìm cái gì ở đó? Sao tay cậu chảy máu hết thế kia?

      Tôi đưa tay lên day thái dương, nheo mắt mãi cuối cùng trăm vị lớp trưởng trước mắt cũng nhập lại thành . Chưa biết nên trả lời câu hỏi nào trước cậu ta cúi xuống, nhấc chiếc cặp lồng lên, mở nắp ra kiểm tra.
      - Cháo à? Cháo thịt tía tô này? Mang cháo đến trường, lại còn lén la lén lút tại địa bàn của tôi. Hừm - lớp trưởng cố ý kéo dài giọng, rồi nhìn tôi cười cười - định lấy lòng đây sao?

      Tôi tự nhiên lưu ý đến mấy chữ "địa bàn"
      - Địa bàn của cậu?
      - Còn ai trồng khoai đất này nữa.
      Cái điệu bộ dương dương tự đắc kia khó ưa, tôi giả vờ:
      - Ờ thế cậu hay ra đây lắm nhỉ?
      - Hỏi thừa thãi thế?
      - Ừ, tại... tại tôi chưa đến đây vào buổi chiều với... với tối bao giờ...

      Tôi làm điệu bộ lắp bắp, vụng về giải thích. Tỏ ra khôn ngoan từng trải với kẻ thích giễu võ dương oai chỉ khiến việc khai thác thông tin vào ngõ cụt.
      - Ha, tôi đến đây đều đặn sáng và chiều. Nhưng tiên cá mắc cạn ạ, được phép và nên đến đây vào buổi tối.
      - ... sao?

      - Ừ. Trường mình có lời đồn, từ rất lâu rồi, bao thế hệ học sinh đều biết tới lời đồn đại ấy, có người còn kiểm chứng và biến mất trong bí .
      biến mất trong bí sao còn gọi là kiểm chứng? Logic gì đây? Tôi cảm thấy mình cũng ngu luôn rồi nhưng bên ngoài vẫn chăm chú, háo hức lắng nghe, thuận tiện giấu đôi bàn tay dày vết xước nông sâu ra phía sau tránh gây chú ý. Có lẽ biểu cảm của tôi khiến lớp trưởng hài lòng, sau khoảng lặng hợp lí thường được dùng để gây tò mò cực độ, cậu ta mặt mày nghiêm trọng tiếp:

      - Ngày xưa, từ thời chiến, khi trường mình chưa có hai chữ Quốc tế, có đôi trai nhau vô cùng sâu đậm. Họ cũng như bao người khác, gác bút nghiên lại theo lời gọi của Tổ Quốc, chàng trai chuẩn bị ra chiến trường, lên đường vào quân y. Họ hẹn thề nhau dưới gốc cây đa kia rằng nhất định bình an trở về, cùng nhau xây dựng tổ ấm. Chiến tranh qua , trở về. ấy tối tối đến trường, ngồi gốc cây kia, chờ đợi. Chờ đợi, lại chờ đợi. có tin báo tử, chỉ có bạn bè cũ được mời đến đám cưới của chàng trai và bạn thân . dữ dội thời chiến đáng sợ bằng những phản bội thời bình. biết tin nhưng chỉ cười, bảo, đợi chàng trai của ngày xưa. Ngày họ lấy nhau, dự. Tối ấy, đúng giờ mà năm xưa họ chia tay nhau, ấy đội mũ trùm đầu đến trường, và... Khoan , đúng là cậu mang cháo cho tôi ? Tại sao chỉ còn chút ít thế này? đúng, đây là bị ăn chỉ còn chừng này. ngay, cậu đem cháo cho thằng nào ăn hả? ngay, còn đờ đẫn cái gì?

      Lớp trưởng lay bả vai tôi rất mạnh khiến cả người tôi chao đảo. Tôi là dân kinh tế, nhưng có những câu chuyện kể, lại dễ dàng khiến tôi chìm vào thế giới khác. Như kẻ lãng du, tôi bước vào thế giới đó, chứng kiến những kiện đó trước mắt, rồi chính tôi nhìn ra cái kết của câu chuyện ngay trước khi nó kết thúc. Chỉ là, tôi đờ đẫn, phần vì nhập tâm, phần vì câu chuyện này được phủ màn sương, ngoài những bóng hình mờ mờ nhân ảnh, tôi thể nhìn kiện, thể nhìn ra kết thúc. Có lẽ, đây chỉ là câu chuyện truyền tai nhau, hề có thực? Có lẽ thế giới mờ mờ kia chỉ là do tôi tự tưởng tượng ra, giống như những lần kia, thực như những lần kia. Tôi tự thuyết phục mình như vậy, rồi nhìn lớp trưởng nhoẻn miệng cười. Hình như cậu ta khựng lại phải. Rồi tôi thấy cậu ta vừa rảo bước vừa quát lớn "7h25 rồi, ngay lập tức về lớp! Nếu muộn giờ để thành tích lớp bị ảnh hưởng, tôi tha cho cậu!"

      Tôi nhìn theo cậu ta, rồi hấp tấp chạy theo. Hình như cậu ta giận. Mà giận lại đờ đẫn. Rồi lại giận. Tôi đâu phải chuyên gia tâm lý học, tôi chịu. nhanh bị phạt mới là quan trọng. Tôi thể để mình lại gây chú ý được. tốt lành gì.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 8
      Đêm ấy, tôi ở lại trường học. Trường tôi có khu F là kí túc xá sinh viên, sau khu D ít được sử dụng lại là khu E gồm các phòng học bình thường cho khối PTTH trực thuộc trường. Vì thế, tôi dễ dàng ở lại trường và khu D vẫn cứ là nơi tách biệt khỏi ồn ào. Chọn góc kín đáo, phủi phủi đất, tôi thảnh thơi ngồi xuống. Lấy balo từ lưng xuống. Balo gọn , chỉ gồm ngăn chính và hai ngăn bên. Tôi mang con dao gấp . Con dao này, lai lịch thực tồn tại của nó tôi muốn quên , giờ lại cần dùng đến. Nhìn bên ngoài, con dao rất đẹp với những họa tiết cầu kì mà diêm dúa, vô cùng sắc bén dù tôi có nó nhiều năm rồi. Chưa kể, ấn nút bên cạnh là lưỡi dao bật ra vô cùng mạnh. Ngoài ra tôi còn mang hai cái đèn pin, quạt giấy, chai nước và vài cái bánh mì khô. Tôi nhanh chóng cắt bánh mì thành từng miếng, đặt lên quạt giấy xòe rộng. Ăn tối.

      Khi còn lại mẩu bánh mì, tôi nghiến răng dùng dao cứa vào lòng bàn tay. Thực dễ dàng như trong phim, nhưng cũng quá khó. Máu rỉ ra, nhưng chưa thành giọt vết thương lành lại, cơn đau bay biến như gió thoảng.

      Tôi tự cười mình, đặt dao xuống đất. Với tay ra đằng sau gỡ sợi dây chuyền cổ xuống. Sợi dây bạc lấp lánh dưới ánh trăng như kêu lên tinh tang. Tôi quấn mấy vòng vào cổ tay rồi tự cắt tay mình. Vòng ở đúng chỗ, vết thương lành, cơn đau phải chịu dữ dội hơn gấp nhiều lần cơn đau cùng nguyên nhân của người bình thường.

      Phải, tôi bình thường, dù tôi tự lừa mình dối người rằng tôi bình thường. Nhưng đau đớn khiến tôi phải dừng suy nghĩ. Tôi cắn chặt răng, thứ đó coi tôi là con mồi, máu tôi là chiến lợi phẩm, lần này máu là mồi câu và tôi nhìn xem thứ đó là cái gì, con gì, là ai.

      Bánh mì tẩm máu người thoang thoảng mùi tanh tanh. Giơ chiếc bánh lên, dưới ánh trăng, miếng bánh ướt át như mềm mại mơn trớn đầy ngón tay, mời gọi được nếm thử, mời gọi môi lưỡi hãy vươn tới mà tinh tế thưởng thức. Mùi máu làm khu vườn sống dậy. Rất nhanh, tiếng sột soạt kia lại vang lên. Giữa đêm thâu, thanh nghe mồn . Như là ở xa xôi có ai đó rung mạnh cành lá đầy dữ dằn, như là những xúc tu của bạch tuộc bị rời xa biển, cào cấu mặt đất, điên cuồng tìm về bao la khơi xa.

      Tôi bật dậy, chọn giờ bằng được giờ, lập tức tiến dần về phía tường cây lúc sáng. Lưỡi dao còn dính máu lóe lên dưới ánh trăng. Tôi xoay dao, hướng phần sống dao chưa bị dính máu về phía lùm cây, làm động tác cắt hình chữ thập. Dao lướt tới đâu, cành cây rụt lại tới đó. Từ hình chữ thập mà tôi lướt dao giờ lối ra. Quả nhiên, bụi cây này rỗng bên trong. Thân và lá cây mọc ken dày thành bức tường nhìn từ bên ngoài, bên trong rỗng, y hệt đường hầm sâu hun hút. Tiếng sột soạt biến mất. thanh huyên náo phía xa xa nơi kí túc xá trở nên yếu ớt rồi cũng còn, như ngọn nến bập bùng rồi tắt hẳn. có gió. Mặt trăng như con ngươi của mắt trời nhìn chằm chằm xuống nhân gian. Tĩnh lặng. Tôi vô thức nín thở. Con đường này thế nào cũng phải . Tôi chầm chậm đưa chân vào. Cả người vừa lọt vào bụi cây, phía sau lập tức bị phong kín. Tôi cười toe, với tay lấy đèn pin. Bàn tay vừa giơ lên, có bàn tay to lớn bịt miệng tôi, lập tức cả người bị kéo về phía sau, va vào lồng ngược người khác. Đàn ông. có hơi thở. Tôi cảm nhận được hơi nóng từ mũi hay miệng phả vào gáy. Ông ta hô hấp.

      Đôi nuốt tiếng thét thảng thốt vào bụng, ú ớ, cắn. Có trời mới biết đôi tay kia có bôi thứ thuốc gì hay . Tôi nhắm mắt, vẫn nín thở, từ từ thả lỏng bản thân. Tôi cảm nhận ràng vòng cổ quấn quanh tay rung nhè như báo điều gì, các lỗ chân lông chầm chậm mở ra. Hô hấp. Nhận khí tràn vào từng mạch máu khiến tôi an tâm. Trong lòng bỗng thắc mắc, cách thở quái đản này khi đeo vòng cổ cực kì khó thực , hiểu sao lúc này vòng vẫn rung lên, thậm chí tôi có thể thở dễ dàng dù mũi và miệng hoàn toàn bịt kín?

      Tôi có thể thở, việc bị bịt mũi và miệng còn quan trọng. Lúc này, người phía sau bất động, tôi cũng chọn phương án an toàn, im lặng điều hòa khí để quen dần. Ai mất kiên nhẫn trước kẻ kia chiếm thế thượng phong. Tôi tiếp tục nhắm mắt, dùng mọi giác quan tượng hình đôi tay kia. Đôi tay dài, ngón tay mảnh khảnh. Lòng bàn tay mềm mại, vết chai. Nhẫn, ta đeo chiếc nhẫn ở ngón áp út. Chiếc nhẫn kia ở đúng vị trí chạm vào môi tôi nên rất nhanh chuyển từ lạnh lẽo sang ấm áp. Tôi có cảm giác người này nhè di chuyển bàn tay, chiếc nhẫn kia vì thế cũng hơi run rẩy môi tôi. Giống như là... như là... hôn.

      từ "hôn" bật ra trong đầu làm tôi bừng tỉnh. Tôi nhe răng đủ để ấn răng nanh vào lòng bàn tay kia. Dấu hiệu của nhận biết.

      Lập tức vòng tay xiết lấy tôi thả lỏng. Bàn tay bịt miệng tôi nữa, chuyển thành cái ôm, xiết chặt nhưng khít khao, vừa vặn vô cùng. Tôi nén tiếng thở dài, cố gắng điều chỉnh hô hấp. Vỗ hai cái vào mu bàn tay kia, tôi được tự do.

      Lập tức, tôi nheo mắt nhìn xung quanh. Trong đây vô cùng tối, ánh trăng bên ngoài len lỏi được qua cây lá. Tôi chọn điểm, nhàng chọc tay qua. Cả bàn tay nằm gọn trong bức tường lá vẫn chưa ra được ngoài. Bụi cây cắt tỉa vuông vức như bức tường dày quá ba mươi phân mà tôi lọt được vào, chọc cả bàn tay vẫn hết chiều dày. Quái quỉ. Tôi quyết định bật đèn pin nữa, cứ vậy lần mò về phía trước. thứ gì đó quệt qua mặt tôi rất nhanh. Nhưng cảm giác mảnh, mềm mượt thể sai được. Là thứ lúc sáng. Mi nghĩ ta có thể thành con mồi cho mi sao?

      Tôi giơ miếng bánh mì còn ướt máu trong tay kia lên. Mùi tanh lập tức lan tỏa rồi lèn chặt khít trong từng phân tử khí. gian ngập tràn mùi máu kích thích thứ đó, tiếng sột soạt vang lên mồn . Tôi ước chừng khoảng cách rồi dùng lực ném về phía trước. tràng thanh xào xạc lên. Chưa kịp tính toán cả búi sợi quất thẳng vào mặt tôi. Tôi nhanh chóng đưa lưỡi dao lên ngang tầm mắt. Thứ đó chạm vào dao vội rụt lại. Tôi thuận tay chém tới, cắt được cả túm sợi. Với tay lấy đèn pin, tôi lập tức nhận ra thứ sợi đó, là tóc.

      Hự! Cổ tôi bị siết chặt. Nó tấn công từ phía sau. Từ phía sau, nghĩa là người kia... Tôi hốt hoảng quờ dao chém lung tung, càng chém càng bị siết mạnh hơn. Cổ chân cổ tay cũng bị tóc quấn lấy, càng quơ mạnh càng siết chặt. Đèn pin vuột khỏi tay, vẽ đường sáng trong gian. Ánh sáng từ đèn cho tôi nhận ra đây là cái động bằng tóc, tường tóc, nền tóc, vậy nên tóc mới dễ dàng tấn công tôi từ phía sau như vậy. Khi đèn pin rơi cạch xuống đất, gian lại chìm vào tăm tối.

      Tóc dần dần quấn khắp người khiến tôi hô hấp bắt đầu khó khăn, càng vẫy vùng càng ngột ngạt. Chỉ có bàn tay nắm chặt dao đỏ bầm lên vì tụ máu là bị tóc quấn, cũng có nghĩa là bàn tay ấy bị lập. Nếu bây giờ tôi ném con dao về phía tôi, có khả năng... Nhưng cổ tay tôi cử động được, khả năng ném chệch còn cao hơn.

      Ha, tôi há miệng cắn bừa, làm gì còn thời gian mà nghĩ. ngờ vừa mở miệng, cả búi tóc như cái dùi nhọn khoan thẳng vào cổ họng tôi. Cổ họng trào máu tươi. Cái cảm giác bị mút máp trở về khiến tôi ghê tởm. Tóc luồn dần xuống, tôi ho sù sụ, vừa ho vừa nôn, nhưng tôi hơn ai hết, búi tóc ấy vẫn lần mò thám hiểm, chưa tìm được đúng vị trí và rút cạn máu tôi, chúng chưa dừng lại.

      Mắt tôi hoa lên, nước mũi nhòe nhoẹt, miệng vừa tanh vừa chua. Người đằng sau lên tiếng, biết sống chết. ta cũng chỉ là người bình thường, có thể sống vui vẻ, lại vì tôi mà xuất ở đây. Tôi biết , ta vì tôi mà lại dính phải những chuyện này. ta bình thường, mọi người bình thường, chỉ riêng tôi bất thường. Tôi nhắm nghiền mắt, thả con dao trong tay xuống.

      Trợn mắt, tại sao nghe tiếng con dao tiếp đất? Đáng lí, tôi ném trượt về phía mình, phải có tiếng động chứng tỏ dao văng xuống nền tóc chứ. Chả lẽ thứ tóc này chạm được vào dao? Lòng tôi vang lên tiếng loảng xoảng. Ném được nằm trong dự tính, nhưng điều này nằm ngoài tính toán. Tôi ú ớ hét, bất chấp tóc chèn họng.

      Chợt, tôi nhận ra số tóc chui sâu vào cơ thể dừng lại, cảm giác mút máp còn. Cổ tôi được thả lỏng khi số tóc siết cổ rơi xuống. Cái quái gì vậy? Vừa tự hỏi đèn pin bật lên, bóng dáng trước mắt tôi vừa lạ vừa quen. Sau bốn năm gặp, vẫn đẹp đẽ cân xứng, sạch trong ngần. Cùng ở chỗ, cả khi tôi xốc xếch, bẩn thỉu chịu nổi, người đó vẫn như vậy, dính hạt bụi, vương máu tanh, lành lạnh mà thong thả như làm chủ tất cả. Bàn tay giơ lên, chiếc nhẫn hình như vừa chợt lóe sáng. Bàn tay sạch ấy dịu dàng đưa vào miệng tôi, rút búi tóc lẫn với nước miếng và hỗn độn những thứ tôi nôn ọe ra. chút ghê tởm dù chính tôi chỉ nhìn cảm thấy dạ dày cuộn lên. Đến khi còn sợi tóc nào vướng víu họng tôi nữa, người ấy mới buông tay. Biết tôi cảm thấy bẩn, liền cười cười lau lau tay vào quần. Tôi tròn mắt nhìn

      - mang khăn tay - Người ấy cười cười giải thích.

      Tôi vẫn tròn mắt. Nhân lúc tôi tập trung, cằm bị giữ chặt, kéo xuống, đèn pin soi vào. Khuôn mặt kia dí sát vào mặt tôi, mắt nhìn chăm chú. Tôi sợ mình miệng toàn mùi kinh khủng, dám thở, lại cảm thấy từ đôi môi kia bật ra tiếng cười khẽ. Có ngón tay lướt đến điểm tiếp giáp giữa xương hàm và tai, ở đó cò cọ. Tôi bật cười, đấy là chỗ thịt ngứa của tôi.

      - Họng em chảy máu rồi.

      - Còn... - Tôi khàn giọng, cố gắng thành tiếng - Còn tóc quấn... quấn... người...

      - À...

      Thanh Hiên lật người tôi lại, để tôi quay lưng về phía . , cảm giác úp mặt vào tóc chả tốt đẹp gì, tôi nghiên đầu né mà tránh được, cả người cứng đơ. Rồi tóc quấn từ ngực đến rốn rơi xuống. Có tiếng kéo khóa balo. Mở ra rồi đóng lại. Tôi lại được lật về, ánh mắt oán trách nhìn về người trước mặt.

      - Uống nước, xót cũng phải xuống, sau đó đeo lại dây chuyền.
      Tôi há miệng, chất lỏng lành lạnh chảy vào khoang miệng, vào họng. Cảm giác xót đến mấy cũng bằng cảm giác lạnh chạy khắp lồng ngực rồi xuống dạ dày như làm sạch. Tôi híp mắt, nhưng tỏ ra mình thoải mái. Lần này Thanh Hiên nhét chai nước vào ngăn bên, bắt tôi lật người lại úp mặt vào bức tường đáng ghét kia nữa.

      - Vẫn còn tóc - Tôi lạnh nhạt .

      - Ừ

      Chỉ ừ thôi sao, chỉ ừ thôi á, tâm trí gào thét nhưng tôi chỉ chậm rãi nhìn ta. Đôi mắt nâu gợn sóng, đôi mắt đen sâu thẳm, đối diện nhau
      Đèn pin vụt tắt. Tôi trợn mắt. Thứ đó lại đến. Cả người lập tức căng cứng. Chết tiệt, tôi vẫn bị quấn chặt. Nhưng, lúc rồi gian vẫn tĩnh lặng. Chắc tôi mua phải đèn pin rởm rồi, biết đôi pin dự phòng mang theo có phải là pin mới nữa. Chưa kịp ngao ngán hơi thở phả vào mặt tôi. có mùi riêng, chỉ có độ ấm. Tôi cảm nhận môi người nào đó gần sát môi tôi.

      - Là tắt đèn pin - Mỗi tiết là lần hai đôi môi như có như cọ vào nhau. Đặc biệt chữ "pin" kia cần bật hơi, đôi môi ấy chạm ràng rồi lại rời , hơi ấm ập òa rồi tan mất. ràng ta có thể "Là tắt" là tôi hiểu, sao còn phải kéo dài thành câu năm chữ chứ. Mắt tôi tóe lửa, dù sao cũng tối om, thể cảm xúc lên mặt vừa bị ai thấy vừa đỡ tức hơn nuốt trong bụng.
      Nhưng khi hơi thở kia rời , tôi lại thấy tiêng tiếc. Chưa kịp thấy ấm áp quen thuộc quấn quít lấy cổ.

      - Để cởi trói cho em.

      Tôi chửi thầm, cởi cởi, cắt cắt, tay hoạt động dí sát sạt cái mặt vào làm gì? Hơi thở kéo dần xuống theo lưỡi dao đưa. Cổ, xương quai xanh, ngực. Ngay từ đầu tôi mang thêm áo để thay, nên giờ tôi mặc áo thun dài tay khá gọn gàng. Cảm giác lạnh cho tôi biết sau cuộc vật lộn vừa rồi áo tôi chắc chắn rách ít chỗ. Hơi ấm nhè mơn man, xua cái lạnh, vấn vít nơi bầu ngực, kéo xuống chân ngực, lướt qua điểm nhạy cảm đó, dọc xuống rốn. Ngực tôi phập phồng. Mắt nhìn thấy gì, xúc giác của tôi trở nên nhạy bén, cảm nhận độ nông sâu vừa vặn của lưỡi dao, cảm nhận hơi ấm kia xuyên qua áo mỏng, phủ xuống da thịt, dịu dàng mơn trớn. Hơi ấm ấy dừng lại lâu hơn ở rốn. bàn tay chậm rãi đặt lên eo tôi xoa . Người tôi rất mỏi, chút xoa dịu ấy khiến tôi thở dài hơi. Tiếng thở dài thoát ra đổi lại nụ cười thành tiếng. Hơi ấm dập dồn ở bụng dưới khiến tôi tức giận.

      - Chỗ đó cắt từ lúc lấy chai nước rồi - Tôi hơi cao giọng rồi lại muốn tự bịt miệng mình lại. Xấu hổ quá mất. Chỉ có tiếng cười cười. Tôi vội nhắm mắt, run run bởi người vừa quỳ xuống, và lưỡi dao kia tiếp tục xuống, xuống.
      Tay nắm chặt thành quyền, cả người tôi căng cứng. Lí trí tôi phải tỉnh táo lại. Nhưng từng tế bào cảm giác người tôi biết dối. Chợt, bàn tay nắm lấy tay tôi, bên tai tôi vang lên tiếng khẽ: " thôi".

      Tôi rút tay ra, nghiêm giọng: "Để tôi trước". Tôi lây cái đèn pin còn lại trong ba lô, lấy lại con dao của mình rồi dứt khoát lên. Chúng tôi, người trước người sau, cứ như vậy chầm chậm bước về phía trước.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :