1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Võ Tướng Cướp Cô Dâu - Nguyên Nhu

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      font-family: Arial; font-size: large; color: Võ Tướng Cướp Dâu


      <img class="alignnone size-full wp-image-3184" title="Võ tướng" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/07/vc3b5-tc6b0e1bb9bng.jpg" width="422" height="592" />


      darkorange;']ConVerter: meoconlunar
      ']
      ']Nguồn Tàng Thư Viện



        Hoàn mười chương

      magenta; Editor: Linhlantientu

                       Văn Án

         Là người đứng đầu trong 16 vệ tướng quân của Đại Đường, vậy mà khí chất tản mát người lại có thể sánh ngang với dạng thư sinh tao nhã

        Luôn phát ra uy thế lãnh ngạo,đến ngay cả Hoàng Thượng cũng dám tùy tiện giúp chỉ hôn

        Ai ngờ được đến nương thanh lệ ngồi nghỉ tại bàn bên lại khiến thể rời mắt?

        Xem nàng thấy việc nghĩa hăng hái làm mong giúp tiểu khất nhi hả giận, lần đầu tiên ngoại lệ nhúng tay vào.Ở tửu lâu vụng trộm dùng hạt dưa chứa nội lực nhìn mà bắn trúng khiến đại khất cái kêu ai ai

        Lại gặp nhau, lại khéo cùng lúc vừa giúp nàng thoát khỏi ác nhân truy đuổi ,vừa cứu nàng khi nàng ngất xỉu vì bị cảm nắng

        Thừa dịp đó, mang nàng về phủ tướng quân tĩnh dưỡng, thuận tiện cho việc cùng bồi dưỡng cảm tình,

        Kể từ ngày lưu lại nàng, trong phủ bắt đầu có chuyện, ban ngày quan lớn đập phá, ban đêm bọn chuột nhắt thừa cơ hoành hành,

      phát người nàng dường như có điều gì đó bí mật,nàng đơn thuần chỉ là đến Trường An để tìm thân,

      Nhìn nụ cười đáng lấp thế gian, ngắm khuôn mặt ngẫu nhiên toát ra vẻ ưu thương nhu nhược của nàng khiến tự giác đối tốt với nàng hơn gấp bội, kết quả nhịn được đến hôn môi rồi lại ôm,

      Hai người xem như tình đầu ý hợp, nhân cơ hội vào cung, nàng liền bị người khác vội vàng mang --

      Nguyên lai, nàng sớm bị người trong nhà định thân, sắp cùng người khác bái đường thành hôn,

      Đại tướng quân như muốn cùng giai nhân như chim liền cánh, ắt hẳn phải vượt qua vô vàn chông gai......
      font-size: medium;']Quảng Hằng: À Truyện này do nàng Linhlan làm, còn tiến độ truyện tùy vào thời gian mà ba ba cho phép. ^_________^

       

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Tiết Tử

      indigo;Edit: Linh Lan




      <img title="Võ tướng" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/07/vc3b5-tc6b0e1bb9bng.jpg?w=422&h=592" alt="" width="422" height="592" />


      indigo;“Khụ khụ! Khụ khụ khụ......” Thanh kịch liệt ho khan ngừng vang lên,vừa gay gắt lại vừa dồn dập.

      indigo;Vị thuốc tràn ngập mãn phòng khiến mọi người nhịn được khẽ che mũi, lão nhân tóc bạc trắng nằm giường, cạnh bên là 1 lo lắng xoa ngực cho lão.

      indigo;“Gia gia, uống nước .” bưng lên chén trà, đưa tới bên miệng lão nhân

      indigo;Lão nhân thở phì phò, nuốt vào ngụm rồi nâng bàn tay hơi run run đem cái chén đẩy ra.“ cần...... Lâu Đậu...... Gia gia hi vọng ngươi giúp gia gia việc...... Khụ khụ......” Quay đầu nhìn cháu , lão còn tâm nguyện duy nhất chưa hoàn thành.

      indigo;Chớp chớp đôi mi thanh tú, Trầm Lâu Đậu âu lo “Gia gia, ngài trước nghỉ ngơi , muốn gì chờ đến khi thân thể khá hơn vẫn chưa muộn a.” Gia gia thân mình ngày càng lụn bại, nếu bệnh tình thuyên giảm e......

      indigo;Lão nhân chầm chậm lắc đầu, ánh mắt có chút rã rời. Run rẩy đặt bàn tay già nua lên tay nàng, lão nghẹn ngào :“Lâu Đậu, coi như giúp gia gia hoàn thành tâm nguyện....cuối cùng .”

      indigo;Hốc mắt hồng lên, nàng cố nén những giọt lệ sắp tràn mi, nức nở giọng, "Gia gia...... Ngài đừng như thế, ngài , Lâu Đậu nghe.”

      indigo;Thấy nàng chịu thỏa hiệp , Lão nhân rưng rưng nở nụ cười,“ Ngươi nên biết, ngươi...... vốn có bá mẫu *.” Nghĩ đến chuyện xưa, nếu biết mọi việc rồi nên cơ này, trước kia lão hành động như vậy. Ngày qua ngày, lão phải cố vượt qua nỗi ân hận trong lòng, day dứt  khôn nguôi tra tấn tâm trí lão...... Nữ nhi của lão số khổ a, nàng đến nay rốt cuộc ra sao? Trước khi nhắm mắt, liệu lão có được gặp nàng thêm lần ......

      indigo;* Bá mẫu: bác ruột chị của bố ^^!

      indigo;“Ta biết.” Trầm Lâu Đậu chậm rãi gật đầu, đáp.

      indigo;Từ khi có ký ức đến nay, nàng chỉ nhớ có người như vậy tồn tại. Trong nhà, về bá mẫu là điều cấm kỵ, tuyệt đối thể đề cập tới. Bởi khi còn trẻ, nàng cùng người khác bỏ trốn, cắt đứt quan hệ với cả gia đình.

      indigo;“Bá mẫu ngươi năm đó để ý đến ngăn cản của ta, vẫn là theo người trốn ...... Ta cắt đứt quan hệ cha con với nàng, cũng cho phép nàng trở về, kể từ đó đến nay...... Ta gặp lại nàng thêm lần nào nữa.” Nghĩ đến dĩ vãng, hai mắt lão nhân đẫm lệ mơ màng; Đôi mắt sụp xuống, lão buồn bã chuyển hướng nhìn về phía bàn tay vì già cả mà trở nên khô héo của mình, phía dường như vẫn còn phảng phất cảm giác năm đó tát nữ nhi cái dư ôn*

      indigo;* dư ôn : theo văn cảnh này là cái tát mạnh để lại dư dứt ^^!

      indigo;“Gia gia......” Trầm Lâu Đậu cúi đầu, đối với loại tình này, nàng là vãn bối nên thể đưa ra ý kiến.

      indigo;Khuôn mặt tang thương của lão nhân lộ vẻ nồng đậm hối ý ,“Giúp gia gia việc, con hãy mau tìm bá mẫu của con trở về.” Lão hi vọng thân thể già nua yếu ớt này có thể chống đỡ được thêm thời gian nữa.“Khụ khụ! Khụ khụ khụ......” Lồng ngực truyền tới cảm giác bức bách, lão lại lần nữa áp chế nổi cơn ho, ho đến mức toàn bộ thân mình đều phát run, buộc chặt.

      indigo;“Gia gia!” Nàng ngừng vỗ lưng lão, nhưng trận ho kịch liệt vẫn chưa chấm dứt.

      indigo;Trong giây lát, lão nhân cảm thấy yết hầu có vị ngọt, mùi tanh toát ra, khẽ hé môi --“Khụ!” hồi ho khan thanh cuối cùng vang lên, thuận đường thổ ra thứ vướng mắc trong họng. Từ từ đưa tay rời miệng, đó quả nhiên lên màu đỏ chói mắt.

      indigo;“Gia gia.” Trầm Lâu Đậu hoảng sợ, từ bên giường bật dậy, vội vội vàng vàng toan chạy ra ngoài tìm đại phu.

      indigo;“Lâu, Lâu Đậu......” Lão nhân khí lực suy yếu gọi.

      indigo;Vừa định nghe thấy tiếng lão, nàng lật đật chạy lại giường : “Gia gia, ta tìm đại phu về đây, ngài đừng chuyện nữa!”

      indigo;Lão nhân lắc đầu,“Lâu Đậu...... Con hãy đáp ứng gia gia...... Mang bá mẫu của con trở về...... Có như vậy gia gia chết cũng hối tiếc......” Bản thân mình có thể trụ được bao lâu, trong lòng lão đương nhiên hiểu .

      indigo;Huống hồ, cháu đáng thương của lão, nếu như lời lão bảo, chỉ sợ...... Thừa dịp lão còn có khí lực chuyện, bằng mọi cách, lão muốn để nàng rời khỏi chốn này.

      indigo;Trầm Lâu Đậu nín nhịn những giọt lệ chực trào khóe mi,“Lâu Đậu đáp ứng ngài! Ngài đừng như vậy!” Nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn gia gia cứ như vậy tiếp tục cầu xin?

      indigo;Nghe được nàng hứa hẹn, lão nhân mới an tâm chậm rãi nhắm mắt, tùy ý để suy nghĩ của mình chìm vào trong bóng tối, loáng thoáng bên tai như nghe được tiếng kêu thất thanh của nhi nữ yếu đuối --

      indigo;Cha...... Cha......

      indigo;Trầm Lâu Đậu xoay người lao ra khỏi phòng, bên hô to,“Cha! Ngài mau tới a! Cha --”

      indigo; 

      indigo; 

      indigo; 

      #ff9900;   ******* Đôi lời muốn ^^ :

      #3366ff;   Đây là lần đầu tiên ta edit truyện,lối hành văn đương nhiên có đôi chút lủng củng,nhưng khổ nỗi ta đọc xong convert là văn ngược văn xuôi nó lẫn cả vào nhau rồi,mọi người đọc thấy chỗ nào trái tai tạm thông cảm nhé ^^!!!

      #3366ff;   Tiếp đến,cũng do đây là tác phẩm đầu tay,nên ta thể giữ nó cho mình mình được, ta muốn tặng tác phẩm này cho những người ta iu quý nhất nhất,những người từng cùng ta làm mưa làm gió trong nhà Quảng Hẳng,hắc hắc! *cười nham nhở*  

      #3366ff;   Kể đến đầu tiên chắc chắn là QH,người hết sức thông cảm cho ta trong việc ta chậm chạp edit từng chap,nàng cũng là người dẫn dắt ta vô con đường edit này,ta iu nàng ý lắm lắm lắm luôn a! ^^. sau tất nhiên là siêu cấp sắc nữ Han,người luôn chịu khó tìm tòi những truyện đỉnh cao của H,cũng là đỉnh cao của đỉnh cao BT :)) ( các nàng mà đọc xong mấy truyện nàng ý giới thiệu cấp cứu vì thiếu máu là phí! ) ,rồi còn nàng Nhím dễ thương ,cùng Bộ trưởng bộ ngoại giao Quinn xinh đẹp  &gt;"&lt;!!! người nữa chắc các nàng k biết, đó là Phù dung tỷ tỷ, ta hứa tặng cho tỷ ấy. hehe!!! Hơi tham đúng k?^^! Từ giờ ta còn nhờ vả các nàng nhiều,thanks các nàng a ^^!!!! ( thầm : ta vỗ mông ngựa đó,hắc hắc!)

      #3366ff;  P/s : các nàng thấy chỗ nào bất hợp lý cứ thẳng tay chỉ dạy,ta sẵn sàng rửa tai lắng nghe ^^!!! Ta iu tất cả các nàng a,hắc hắc!!!!! *Cúi cúi chào*

      #3366ff; 

      #3366ff; 

      #3366ff; 

      #3366ff; 

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      <img class="alignnone size-full wp-image-8540" title="4a07e4f1ga876c2a00d7f690" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/11/4a07e4f1ga876c2a00d7f690.jpeg" alt="" width="478" height="595" />


      Edit: Linh Lan


          Chương I

       

                 Đường Cao Tông năm thứ hai - Trường An

           chiếc xe ngựa tinh xảo chậm chạp tiến vào thành Trường An. Từ xưa đến nay,Trường An vốn nổi tiếng nhờ có nhiều đoạn đường lớn, dư sức chứa 4 chiếc xe cùng thong dong tứ hành.

           Giờ ngọ sắp điểm, phố phường đông đúc tấp nập, tiếng tiếng cười ồn ào, nơi đây tập trung đủ loại người, phân biệt nhau từ ngoại hình đến thói quen giao tiếp. Những thứ ngôn ngữ kỳ lạ ngừng vang lên từ hai bên đường khiến cho ai lần đầu đặt chân đến Trường An đều cảm thấy bản thân như được mở rộng tầm mắt.

           Xe ngựa ì ạch dừng lại trước gian tửu lâu, mã phu lưu loát nhảy xuống, nhanh chóng chạy tới phía sau xốc lên tấm màn che, gã kính cẩn lên tiếng : “Tiểu thư, chúng ta đến nơi.”

           Phía sau lớp màn là hai thiếu nữ duyên dáng ngồi dựa vào nhau. Thấy mã phu, nàng nha hoàn mặc bộ xiêm y vàng nhạt, đầu cột hai bím tóc điềm tĩnh giơ tay, nhàng lay lay chủ tử nhắm mắt dưỡng thần.

          “Tiểu thư, xuống xe thôi.”

          Vừa mới chợp mắt được lát, thiếu nữ trong xe chậm rãi mở ra đôi làn thu ba còn sương mù, che miệng thanh tú khẽ ngáp, con ngươi nhu nhu ánh lên vẻ mơ màng bất đắc dĩ, chớp mi mấy cái,“Ừm.” Tiếng mềm mại hơi chút khàn khàn, nom thập phần đáng .

          Nha hoàn mỉm cười, bước xuống trước rồi xoay người lại, đưa tay đỡ chủ tử xuống theo.

          Mã phu theo gã sai vặt của tửu lâu, đem xe ngựa cùng đồ đạc dàn xếp ổn thỏa. Thiếu nữ cùng nha hoàn được tiểu nhị dẫn đến lầu hai của nhã tòa nghỉ ngơi

          “Tiểu thư, uống chén trà nóng .” Nha hoàn kêu tiểu nhị bưng lên chung trà nóng.

          Nhất cử nhất động của hai người đều khiến những người xung quanh chú ý, thời này Đại Đường phổ biến hình mẫu nữ tử mặc quần áo lộ hơn phân nửa, phô ra sắc thái tiên diễm, trâm cài đầu là dây hoa được kết vô cùng tinh xảo, cầu kỳ. Thế nhưng mới vừa xuất kia lại ăn mặc bất đồng, tựa như nàng tú nữ mộc mạc khoác lên mình bộ xiêm y mang sắc ngà của nguyệt quang, mái tóc dài chấm lưng mềm mại như tơ lụa được gài lên cần thận, vài lọn phía phải đầu buông xõa dịu dàng, tùy ý gió thổi mà tha thướt bay bay.

           Mẫu đơn diễm lệ tuy là đế hoa trong muôn hoa, nhưng mùi thơm ngát của Sồ cúc xem ra cũng kém cạnh so với vị mẫu đơn mĩ mạo ấy. Ngọc nữ thoát tục với khí chất tựa hoa cúc khiến cho người ta nhịn được đem ánh mắt ngưỡng vọng mà hướng về phía nàng.

          Khuôn mặt giảo mĩ trắng noãn được khảm đôi thủy mâu trong suốt, chiếc mũi khéo léo tinh tế, hé ra đôi môi hồng nộn, nàng nếu phải là trang quốc sắc thiên hương cũng là bậc mỹ nhân khả ái xinh đẹp tuyệt trần.

          “Tiểu thư, kinh thành lớn như vậy, chúng ta làm cách nào để tìm người đây?” Nha hoàn thở dài, ngừng nhìn chủ từ nhà mình. Thân thể tiểu thư trước nay luôn yếu ớt, lão gia tử để tiểu thư ra ngoài tìm người, đây phải là tra tấn tiểu thư sao?

          Trầm Lâu Đậu khẽ thở dài, quay đầu nhìn cảnh phố phường phồn hoa, “Tẫn nhân , nghe thiên mệnh .” * Lần này ra ngoài tuy gánh trách nhiệm quan trọng là tìm bá mẫu, nhưng thẳm sâu trong thâm tâm hơn ai hết nàng hiểu được, gia gia thay nàng an bài đường lui.

         * câu này được hiểu là : tất cả mọi việc hãy cứ phó mặc cho ông trời ^^!

          Nha hoàn còn muốn gì đó, nhưng ngó thấy mã phu tiến vào, Trầm Lâu Đậu tinh ý lập tức hướng nàng khoát tay. Hậm hực liếc xéo người bước đến, ánh mắt lên vẻ chán ghét ràng, tiểu nha hoàn thực thoải mái mà di dời tầm mắt.

            “A Phúc, mọi việc chuẩn bị tốt rồi chứ?”

            lộ ra nụ cười hiền hậu, gãi gãi đầu,“Tốt, thưa tiểu thư.”

            Vừa đúng lúc tiểu nhị bưng thức ăn tới, Trầm Lâu Đậu liền hòa nhã kêu ngồi xuống cùng ăn. Ba người im lặng dùng cơm, thỉnh thoảng nàng cùng nha hoàn trao đổi với nhau đôi lời .

            tiểu mỹ nhân tú lệ như vậy nhất định thu hút mấy tên đăng đồ tử đến quấy rầy.

            “ quấy rầy nương.” nam tử mặc hoàng sam biết xuất tự lúc nào.

            Ngước mắt nhìn , mày liễu thanh tú khẽ chau lại, sau ôn hòa giãn ra, Trâm Lâu Đậu uyển chuyển đáp, “Chào công tử.” Thanh vững vàng, kiên định, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân tuy có mỉm cười nhưng cũng chỉ là chiếu theo phép tắc mà nàng được giáo dưỡng.

            “Tiểu sinh Hoàng Nghĩa, biết nương từ nơi nào đến?” Nam tử mặc hoàng sam hỉ hả phô ra nụ cười mà tự cho là rất tiêu sái.

            Lướt nhìn qua, răng của vàng như chanh, khuôn mặt nom giống các vị lão bá trong thành, thế mà dám tự xưng tiểu sinh? Nghĩ đến đây nàng nhịn được liền nhoẻn cười e ấp .

            Con người chốn kinh thành thực kỳ quái! ràng lão đến độ có thể làm cha của nàng, vậy còn mặt dày tự nhận mình là  "tiểu sinh" , lạ a!

            Thấy giai nhân nở nụ cười, họ Hoàng ngây ngẩn choáng váng. Nhìn lúm đồng tiền nơi nàng ôn nhu động lòng người, nước miếng của trông như sắp ra đến nơi, hận thể tiến đến đoạt lấy nụ cười khả ái khuôn miệng nhắn, xinh xắn ấy.

              “Hoàng công tử, chúng ta vốn quen biết, chuyện của chúng ta tựa hồ đâu có liên quan gì đến ngài ?” Trừng mắt nhìn cái miệng toàn nước miếng của gã đăng đồ tử, tâm trí nha hoàn thập phần phòng bị.

      Chớp mắt sửng sốt, Hoàng công tử hạ khóe mi run rẩy, tiếp tục cười : “Tiểu nha đầu sao lại như vậy? Gặp nhau tất nhiên là hữu duyên a, hôm nay có thể gặp gỡ, biết Hoàng mỗ tu được phúc khí mấy đời rồi?”

      Khóe miệng nha hoàn khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười giảo hoạt . Cố tình dùng thanh khiến cho toàn bộ lầu hai có thể nghe thấy, nàng oang oang đáp lại :“Đúng vậy, lão bá thu rác vừa rồi cùng ngươi cũng coi như hữu duyên a.” Cóc mà cũng đòi ăn thịt thiên nga? Phi! Sao soi gương xem bộ dạng của mình trông như thế nào? sắp thành lão nhân gia chớ, lại còn cộng thêm vào đó dáng vẻ lưu manh, ai nhìn cũng thấy cực kỳ chán ghét !

      Lầu hai của nhã tòa lập tức xôn xao, vài đạo tiếng cười kèm với những thanh nhạo báng hề khách khí truyền tới.

      Bị châm chọc như vậy, họ Hoàng đương nhiên thấy khó chịu, sắc mặt trầm xuống,“Ngươi cái gì? Tiện nha đầu! Ta cùng chủ tử của ngươi chuyện, tiện tì nhà ngươi có quyền gì mà xen mồm vào?”

      Nha hoàn tức nổ mắt, đập bàn đứng lên, định bụng với vài câu khó nghe khiến mất mặt. Nhưng chỉ mới hé miệng, thanh du dương êm ái khe khẽ vang lên.

      “Hoàng công tử, thỉnh tha thứ Tiểu Lục vô lễ.” Trầm Lâu Đậu cất tiếng trước, đồng thời liếc nha hoàn cái, cho nàng lại lắm chuyện.

      Nàng thầm nghĩ, vừa vào thành nên khiến người khác quá chú ý, lại càng mong mới ngày đầu tiên đặt chân đến đây được hãnh diện thẳng tiến nha môn, cùng bộ khoái uống trà chuyện phiếm.

      quan trọng, quan trọng.” Liếm liếm môi, Hoàng công tử nhìn tiểu mỹ nhân, là càng nhìn càng có hương vị!

      “Hoàng công tử, chúng ta còn phải dùng cơm. Thân thể ta vốn tốt, ăn cơm tiện tiếp chuyện ngài.” Trầm Lâu Đậu rũ mắt xuống, thực khách khí ám chỉ với .

      " cần bận tâm! Ta cùng các ngươi ăn. Thích ăn cái gì cứ gọi tận lực, tất cả đều tính cho ta là được rồi!” Hoàng công tử hào phóng vỗ vỗ ngực, chút cũng nghe ra ý tứ người ta muốn đuổi .

      Tự xong mục đích của bản thân, ngại ngùng hướng về phía A Phúc đặt mông ngồi xuống, thuận tiện còn muốn sờ bàn tay phấn nộn của tiểu mỹ nữ. Quái lạ, tại sao cư nhiên lại thấy tay có cảm giác đau đớn?



    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <img class="alignnone size-full wp-image-8544" title="1d87254d9f67" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/11/1d87254d9f67.jpg" alt="" width="489" height="693" />


      Edit: Linh Lan


          Chương I

      Mã phu ngồi bên tức khắc đứng lên, nhanh gọn bắt lấy cổ tay .

      vỏ hạt dưa màu đen chuẩn xác từ mặt rơi xuống nhưng mấy ai để tâm.

      “Công tử, chuyện này dường như có phần thỏa đáng, ngài đừng như vậy nữa được ?” khuôn mặt hiền hậu của A Phúc ngập tràn ý xin lỗi, nghiêm nghị cúi đầu thỉnh cầu.

      Người ngoài nhìn vào đương nhiên thấy được, chỉ cần cầm tay khiến cho gương mặt gã họ Hoàng kia biến sắc.

      “Ách......” Cổ tay truyền đến cảm giác đau nhức làm cho gã nhịn được liền than tiếng, sắc mặt dần dần trắng bệch,“Ta biết, ta biết!” lập tức ngộ ra, hạ nhân này thực phải là người đơn giản.

      “Đủ rồi, buông tay.” Trầm Lâu Đậu nhướng mi, hờn giận khẽ quát tiếng.

      “Dạ, vâng thưa tiểu thư, A Phúc thất lễ.” A Phúc buông lỏng tay, đáy mắt ánh lên chút tinh quang, khóe môi hơi nhếch lên.

      Tiểu Lục nhìn động tác của , chịu nổi, lộ liễu quá !

      “Xin lỗi, xin lỗi, quấy rầy!” Hoàng Nghĩa ôm cổ tay, sắc mặt hết xanh lại trắng, hoang mang rối loạn xong liền vội vàng ly khai.

      Mọi người ở lầu hai xem kịch dở đành buồn bực quan sát kích động chạy trốn. hiểu vị Hoàng công tử kia tại sao lại tiếp tục đùa giỡn mỹ nhân mà đột nhiên lại chạy như có lửa đốt mông vậy?

      Trầm Lâu Đậu rũ mắt nhìn A Phúc ngồi xuống, thở hắt ra; Yên lặng ngồi trở lại ghế, thuận tay lôi kéo nha hoàn bên người cùng ngồi xuống tiếp tục dùng cơm.

      Lầu 2 của tửu lâu này tuy là nhã tòa, nhưng ra mỗi bàn chỉ được ngăn cách với nhau bằng 1 tấm màn trúc, từ chỗ ngồi của Trầm Lâu Đậu hướng lên là bàn của đôi nam tử.

      Hai người đó ngồi đối diện nhau, bên khoác mình bộ hắc xiêm y uy vũ, mà người còn lại thân thanh bạch nho sam, hương trà bàn nồng đậm tản mát.

      Nam tử mặc hắc y mỉm cười, khuôn mặt lãnh khốc có tia hơi thở nhã nhặn, cùng võ y người tuyệt xứng đôi.“ nghĩ ngươi ra tay hỗ trợ.” nâng chén hướng nam tử kia .

      Diện mạo của bạch sam nam tử nho nhã tuấn tú, khí chất trầm ổn, khiến cho người ta có cảm giác phảng phất như ánh trăng sáng, sáng tỏ ấm áp, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.

      Khẽ nhếch miệng đáp lại, khuôn mặt tuấn của ánh lên vẻ bất đắc dĩ, nụ cười giấu cỗ khí phách nom thập phần quỷ dị !

      Mâu quang ngừng chuyển động, đôi đồng tử ngăm đen thâm thúy chuyển hướng đến ba người cách đó xa , nháy mắt ngừng chút người nam phó, rồi sau đó dừng lại ở khuôn mặt kiều cạnh bên, đôi mắt lóe sáng.

      “Mỹ nhân diễm lệ kiểu đó mà ngươi còn thấy lạ ư? , tại sao lại chịu ra tay hỗ trợ?” Hắc y nam tử tò mò hỏi.

      đến người trước mặt này, ta suốt ngày ở trong hoàng cung lại lại, có loại mỹ nhân xinh đẹp nào mà chưa từng thấy qua? Chưa nhìn nhiều đến mức phát nhàm? Huống chi kia chỉ là đóa hoa .

      “Có sao?” Bạch sam nam tử mím môi, ánh mắt suy chuyển, đôi mắt đầy thâm ý vẫn nhìn thẳng về phía trước.

      Hắc y nam tử khoát tay, xuy tiếng,“Làm trò".

      Luận võ công, phải là người giỏi nhất, nhưng ánh mắt chưa từng nhìn sai. Mới rồi lúc nam phó ra tay bắt tên đăng đồ tử, người bên cạnh ràng chỉ trong thoáng chốc mau lẹ nhặt hạt dưa bàn lên, thuận đường bắn thẳng về phía tên đầu heo nọ.

      Bạch sam nam tử đáp lời, lẳng lặng nhìn vị nam phó đứng lên, thấp giọng với chủ tử mấy câu rồi xoay người rời , bàn lúc này chỉ còn hai nương tao nhã. Đợi cho đến khi nam nhân kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hai nàng mới thở phào nhõm, khuôn mặt tuyệt diễm thoáng lên nụ cười chân tâm ý.

      Nàng tròn mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài, thủy mâu nom rất có thần, đôi môi hồng nộn khẽ hé ra nụ cười đến thập phần chói mắt, nhưng cũng mười phần đáng .

      Hắc y nam tử nhìn theo hướng nam tử mặc bạch sam, đánh giá hồi rồi :“Quả là mỹ nhân thanh lãnh" . Bất quá là kỳ quái , tại sao dung mạo của mỹ nhân này lại trông quen mắt đến vậy?

      Đối với cách suy nghĩ của , bạch sam nam tử thêm gì, nhấp ngụm trà nóng,“Chẳng phải Ninh Như cũng là mỹ nhân thanh tú sao?” cười cười hỏi lại.

      Hắc y nam tử sửng sốt, rồi sau đó cười lắc đầu,“Nữ tử kiểu đó hợp khẩu vị của ngươi.” Ninh Như là thê tử của ,hai người mới bái đường thành hôn trước đó vài ngày .

      “Vậy theo ngươi, ta nên thích mẫu nương như thế nào?” Bạch sam nam tử đến lúc này mới dời mắt về phía .

      Hắc y nam tử suy nghĩ lát,“Ta nhớ ...... Uất Trì đại nhân thích nữ tử tài mạo song toàn, thân thể đẫy đà diễm mĩ.”

      Bạch sam nam tử -- Uất Trì Tú nghe vậy lạnh lùng liếc bạn tốt cái, “Tống Diệu Văn, ngươi cố ý có phải ?” Ngữ khí lạnh như băng vang lên.

      Tống Diệu Văn nhún nhún vai, hai tay nhất quán,“Chịu nhân chi thác, trung nhân việc.” * cũng phải tự nguyện nhắc tới Uất Trì đại nhân a, là do hai người cùng làm quan tại Hàn Lâm viện, mặt khác lại thường xuyên gặp gỡ. Mỗi lần chỉ cần hé thấy mặt là  Uất Trì đại nhân lại nhờ khuyên A Tú sớm ngày lo việc thành thân, điều đó khiến thấy vô cùng khó xử.

      * : ý câu này là, khi nhận ủy thác của người khác ắt phải làm tròn trách nhiệm ^^

      Uất Trì Tú bất vi sở động*, lạnh lùng trừng mắt nhìn ,“ cần giả ngu, ngươi chờ để xem kịch vui có!” câu đâm trúng tâm tư của bạn mình.

      #339966;*bất vi sở động: làm gì cả.

      Gật đầu chút khách khí, Tống Diệu Văn cười tươi rói,“Chuyện này rất thú vị!”

      Nhìn bộ dạng đắc ý của , Uất Trì Tú nhịn được cười lắc đầu,“Cha ta lại gì với ngươi?” Tính tình của vị bằng hữu này sớm trở nên quen thuộc.

      “Còn phải là bảo ta khuyên ngươi sớm thành thân? Phụ thân ngươi ngươi trưởng thành, 16 vệ tướng quân trong triều nay chỉ còn lại mỗi ngươi chưa thành gia lập thất. Uất Trì gia cũng chỉ có ngươi để duy trì huyết mạch, hy vọng ngươi nhanh nhanh chóng chóng giúp người trở thành lão nhân gia tối ngày ngậm kẹo chơi đùa cùng cháu.” Tống Diệu Văn xong liền nhấp ngụm trà. Uất Trì đại nhân dám trực tiếp vói A Tú điều này, lão chỉ với , có thời gian là , đến lỗ tai của cũng cảm thấy dài ra. 

      Thân là hậu thế của khai quốc công thần Uất Trì Cung* đại nhân , ngoại hình của A Tú giống võ tướng, là người đứng đầu trong 16 vệ tướng quân nhưng lại mang vẻ ngoài tuấn dật cùng khí chất thanh nhã, so với Hàn Lâm học sĩ đương triều nom còn giống hơn.

      #339966;(Uất Trì Cung, tự Kính Đức là trong những võ tướng tài hoa bậc nhất thời Tùy Đường, tương truyền ông mặt đen như than, sau lại khuyên hoàng đế được ông tức giận vung trường tiên đánh vào cột gãy trường tiên theo ông từ thời lập nghiệp, ông ngữa mặt than: Roi còn, người còn, roi mất người mất, sau dó đâm đầu vào cột tự vận, Để biểu lộ tấm lòng trung trinh liều chết can vua.)

      Nếu ai biết nhìn hai người bọn họ đứng chung chỗ, mười cũng đến tám,chín người kêu là tướng quân,còn gọi A Tú là đại nhân, là đầu đuôi lẫn lộn!

      Nhưng Uất Trì đại nhân cũng thuộc dạng cao lớn , thể trạng lại hùng tráng uy mãnh, bộ dáng mười phần cả mười giống võ tướng, sao A Tú trông lại giống Uất Trì đại nhân a?

      “Bởi vì ta lớn lên giống nương.” Uất Trì Tú đột nhiên .

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      <img class="alignnone size-full wp-image-8547" title="v10" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/11/v10.jpg" alt="" width="459" height="641" />


      Edit: Linh Lan

      Beta: Quảng Hằng


          Chương I

      Tống Diệu Văn ngỡ ngàng,“Ta cái gì cũng chưa .” Quá lợi hại ! Đến việc trong lòng bằng hữu nghĩ gì mà cũng biết?

      Liếc mắt xem thường, Uất Trì Tú hừ tiếng,“Suy nghĩ của ngươi đều viết ở mặt.” Còn là Hàn lâm học sĩ? Nghĩ cái gì đều khắc lên mặt như thế ai mà chẳng thấy được? Cứ vậy mà sống trong chốn quan trường bon chen, chẳng lẽ muốn bản thân ngày càng tụt dốc?

      “Có đến nỗi ấy ?.... Nhưng ta hỏi , ngươi thấy bộ dạng nương này nhìn có vài phần quen mắt sao ?” Tống Diệu Văn nhịn được hỏi.

      biết.” chút nghĩ ngợi trả lời. chỉ có thể đoán được nương này hẳn phải là người Trường An ,y phục người nàng trông bảo thủ hơn rất nhiều so với nữ tử thành Trường An. Nàng để lộ cái gáy trắng noãn, mặc sa mỏng như sở thích của các nương đương thời, cũng gài khăn ở tay áo như họ.

      “Ra vậy.” Cau mũi, Tống Diệu Văn nghe câu trả lời của nhưng trong lòng lại cảm thấy thích hợp.“Thân thủ của vị nam phó vừa giữ tay Hoàng công tử kia xem ra cũng đơn giản".

      Tuy là A Tú xuất thủ trước bước, nhưng trông cách vị nam tử hiền hậu thành kia trụ tay đối phương mà gân xanh tay chỉ khẽ nổi lên, hơn nữa lại làm sắc mặt đối phương đột nhiên trở nên trắng bệch, hẳn ai nhìn cũng đoán được cánh tay bị cầm ấy chịu bao nhiêu đau đớn.

      “Ừm.” Thân là võ tướng, Uất Trì Tú đương nhiên biết thân thủ của nam tử kia tốt ra sao. Chỉ cần nhìn bộ pháp, lắng nghe hơi thở cùng nhìn các động tác di chuyển của là có thể nhận ngay ra được nam tử kia vốn là cao thủ.

      Nữ tử bình thường hoàn toàn có khả năng có cao nhân hộ tống như vậy, hay là bọn họ đến Trường An có chuyện quan trọng muốn làm?

      Uất Trì Tú đột nhiên thấy nực cười với suy nghĩ của chính mình. chưa từng nghĩ tới chuyện chỉ mới gặp mặt lần đầu, hiếu kỳ xem nương đó muốn làm gì?

      “Đúng rồi, nương ta nhờ ta chuyển lời tới ngươi, khi nào có thời gian rảnh nhớ ghé qua thăm nàng, nương rất nhớ ngươi.” Tống Diệu Văn cúi đầu cắn hạt dưa, nghĩ đến lời căn dặn của mẫu thân đại nhân.

      Nghĩ đến Tống phu nhân, ánh mắt Uất Trì Tú toát lên vẻ ấm áp và hoài niệm: "Vân di độ này có khỏe ?" Ngày trước, khi phụ thân bận việc triều chính, chẳng mấy khi quan tâm đến . Mẫu thân lại sớm về trời, giống như đứa trẻ ai cần đến, chưa lần được cảm nhận được ấm áp, chỉ đến khi Vân di xuất .......

      Vân di vốn là thê tử của vị quan dưới quyền phụ thân. Từ khi đến ở nhờ tại uất Trì phủ, nàng hết lòng chở che thương , mọi khiếm khuyết về tình thân trong đều được nàng bù đắp trọn vẹn.Từ trong thâm tâm, coi nàng như người mẹ thứ hai.

      Nếu có nàng ngày đêm quản vất vả chăm lo cho , e rằng đến hôm nay cũng thể làm thống soái của 16 Vệ tướng quân.

      " Ai rồi cũng có lúc tránh khỏi bệnh tật (*), nàng muốn ta nhắn với ngươi, đừng có dại mà chết già ở trong cung, hãy nhanh nhanh chóng chóng cưới lấy thê tử.” Tống Diệu Văn đôi lúc thấy chịu nổi rầy rà của mẫu thân, thê tử mới cưới về nhà có mấy ngày mà bà bênh nàng chằm chặp, chỉ chuyên tâm đối phó với cùng trượng phu.

      (*) : câu này nguyên văn là Trâu khỏe cũng còn có lúc ngã quỵ ,ta thấy phô quá nên sửa,đọc thấy lạ các nàng cũng đừng a ^^!!!

      “......” Uất Trì Tú bất đắc dĩ thở dài, tại sao các vị trưởng bối đều muốn thành thân? Chẳng lẽ thành thân, còn là chính mình?

      riết rồi cũng nhàm, nghe quen là tốt rồi.” Tống Diệu Văn an ủi vỗ vai bạn mình, còn nhớ trước khi lấy vợ,hoàn cảnh của khác A Tú bây giờ là bao. Ngày nào cũng có người lải nhải bên tai nhắc nhở chuyện thành hôn, may mắn là tại được giải thoát. 

             Chậm rãi đẩy bàn tay nặng nề vai mình ra, Uất Trì Tú thèm để ý tới bộ dạng vui sướng khi thấy người khác gặp họa của bằng hữu, tiếp tục hướng ánh mắt đến chỗ mỹ nữ mảnh mai ngồi.

             Thấy nàng nghiêng ngó nhìn bốn phía, khẽ nhón lấy ít hạt dưa bàn đưa đến gần miệng . Làn thu thủy trông ra cảnh sắc ngoài phố, đăm chiêu cân nhắc chút rồi đột nhiên ném mấy hạt dưa tay .

              Ném vài lần trúng mục tiêu, nàng vui chu miệng, đôi má hồng lên, phục cắn cắn môi, tiếp tục cầm lấy hạt dưa ném tiếp.

              Nha hoàn bên người nàng lúc đầu có mấy câu ngăn cản nhưng thấy nàng hùng hồn đáp lại, sau lại chỉ chỉ tay xuống góc dưới lầu. Nha hoàn nhìn theo phía tay nàng chỉ rồi cũng nhanh chóng cầm hạt dưa ném cùng ( LL: xí xớn, ta cũng ném a !!!!)

              Uất Trì Tú cười khẽ, nhịn nổi tò mò, rốt cuộc là nàng ném ai? Hướng mắt ra phía ngoài tìm kiếm, ra phía dưới chỗ nàng ngồi vừa vặn có đôi khất nhi*, lớn , nhìn qua thấy đứa lớn hơn bắt nạt đứa ,người nàng ném chính là tên đại khất nhi ấy.

             *khất nhi* : e hèm..... lịch gọi là trẻ con ăn xin nhá &gt;"&lt;!!!!

              Nhưng căn bản là do nàng có võ công thế nên hạt dưa luôn chỉ rơi vào bên cạnh chân của đại khất nhi, kiểu gì cũng quăng trúng .

              Che miệng cười, Uất Trì Tú nhặt lấy hạt dưa bàn, liếc mắt nhìn tay nàng, thấy nàng vừa ném ra cũng vận nội lực bắn theo .

               “Ai nha!” Đại khất nhi bị hạt dưa chứa nội lực của đánh trúng, đau đến kêu oa oa .

               hướng mắt về phía nàng, quả nhiên thấy nàng đắc chí cười ,lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn, đôi tay tiếng động khẽ vỗ vào nhau, khuôn mặt đáng đến động lòng người, thủy mâu lóe lên vẻ hưng phấn.

               “Hạt dưa lấy đến là để ăn chứ phải để ném.” Tống Diệu Văn lạnh nhạt . Chưa từng thấy A Tú đối xử với nương nào tốt như vậy, còn nhìn nàng cười đến ôn nhu, chậc chậc, chắc là xuân tâm nhộn nhạo! (LL :chí phải , chí phải ^^!!!)

               Ném hạt dưa về phía mặt , Uất Trì Tú để ý tới đề tài mà muôn thuở càm ràm, hai người lại tiếp tục bàn công .

               Đến lúc phải , Uất Trì Tú nuối tiếc quay đầu nhìn về hướng nương khi nãy ngồi, bàn lúc này được thay bằng đám người khác, giai nhân tuyệt sắc sớm mất rồi.

               Lòng chợt dâng lên cảm giác mất mát, nhưng điều đó lại khiến bận tâm, xoay người cùng Tống Diệu Văn cất bước rời . Vừa lúc ra khỏi tửu lâu, thoáng trông thấy bóng trắng. Nhìn kỹ, đúng là vị nương mà trông thấy khi nãy, lúc này bên nàng có ai, nàng cầm chiếc bánh bao nóng hầm hập bỏ vào bát của tiểu khất nhi bị khi dễ lúc trước, thuận tay đưa mấy đĩnh bạc vụn cho tiểu khất nhi.

               “A Tú!” Tống Diệu Văn phía trước, thấy đuổi kịp liền quay đầu gọi.

               Ngắm nương thiện lương ấy thêm lần nữa, Uất Trì Tú mỉm cười, nhanh chóng nhấc chân bắt kịp cước bộ của bằng hữu.

       

       

      #ff9900; *** Đôi lời muốn : có 1 vde ta phải vs các nàng, khi edit truyện này,ta sử dụng rất nhiều từ có trong bản cv. Nếu nàng nào từng đọc cv, chắc chắn chút thắc mắc về cách sử dụng thêm từ của ta, nhưng ta nghĩ muốn câu văn tròn trịa hơn có thêm bớt vài từ cũng k sao đúng k? ^^!!! Còn nữa, để bảo đảm ý nghĩa của từ mà tác giả viết, cũng như bảo đảm phong cách có pha chút kiếm hiệp của truyện này, ta đảo nhiều từ từ ngôn ngữ việt sang cách theo tiếng trung, yên tâm là mấy từ đó các nàng hề thấy khó hiểu tẹo nào. Chỉ là viết để phù hợp văn cảnh thui. Hehe!!! Từ nào khó hiểu ta đưa chú thích, iu iu iu iu các nàng a ^^!

      #ff9900; 
      trangmai1234 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :