1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vô Tâm - Đạm Anh (2Q - 3 NT)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Vô Tâm

      [​IMG]


      Tác giả : Đạm

      Thể loại : Cổ Đại, Sư đồ luyến, HE, Ngược tâm nam

      Độ dài : 2 Quyển – 3 Ngoại Truyện

      Convert : Michael (TTV)

      Raw : 19lou.com

      Poster : _NamY_

      Xếp Chữ : Sio – Cún – Be (Hội Xếp Chữ SCB)

      Beta : Be

      http://hiephoixepchuscb.wordpress.com/vo-tam-dam-anh/
      [Văn Án]

      Ta cùng sư phụ thành thân, sư phụ cái gì cũng tốt, điều duy nhất tốt chính là ta. Cho đến ngày ta chết, sư phụ cũng vẫn ta.

      Nhiều năm sau đó, ta chuyển thế, quên hết mọi chuyện kiếp trước, nhưng lại gặp sư phụ.

      Kiếp trước người ấy vô tâm, kiếp này đến lượt ta vô tâm.

      Câu chuyện bắt đầu sau khi nữ chủ chết, có chút buồn bã nhưng thú vị, các bạn độc giả thích ngược nam chủ? Câu chuyện này viết để ngược sư phụ.



      [Lời Biên Tập]

      Ta dùng máu để thay đổi bánh xe luân hồi số mệnh của nàng

      Ngàn năm vạn năm, kiếp này kiếp sau, phụ, hận…​
      Last edited by a moderator: 25/5/15
      Huyềnpluss, lyly, simtim2 others thích bài này.

    2. Miken Ha

      Miken Ha Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      31
      Minh thich truyen nay lam,do nha kia dat pass nen minh ko doc duoc. Rat vui la truyen duoc lam o minh:yoyo55:
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Quyển I
      Chương 1

      Ta đột nhiên tỉnh giấc, kéo chăn mỏng ngồi dậy, trán đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
      Lại là giấc mộng ấy.
      Từ đến lớn, cũng biết ta mơ thấy giấc mộng này bao nhiêu lần, mỗi lần chấm dứt là khi trời nhuốm màu máu, nữ tử trong mộng thất thanh kêu một tiếng “A Uyển đau quá” làm ta sợ hãi liên tục. Nhưng mỗi khi tỉnh mộng, chỉ cảm thấy giấc mộng lần này hơi quái dị, tỉnh táo hồi tưởng lại, lại cảm thấy kỳ lạ.
      Ta từng kể giấc mộng này với huynh trưởng, khi ấy huynh trưởng liếc xéo ta cái, lạnh lùng hỏi:
      “A Uyển, có phải gần đây muội hay đọc thoại bản[1] đúng ? Sao ngủ toàn gặp ác mộng vậy? Muội phải giấu cho kỹ, bằng để cha phát vi huynh cũng bảo vệ được muội đâu.”
      [1] Thoại bản – Tiểu thuyết bạch thoại: hình thức tiểu thuyết phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống hàng ngày.
      Ngừng một chút, huynh trưởng lại trêu ta, “ gái trong mộng cũng tên A Uyển, lại cố tình muốn gả cho sư phụ của mình. Cái này gọi là ngày nghĩ nhiều đêm nằm mộng, chắc muội muội mộng xuân rồi. Lại đây cho vi huynh nghe, có phải gần đây muội động tâm với công tử nhà nào ? Vi huynh tìm hiểu giúp muội.”
      Ta hiểu, kinh ngạc hỏi ngược lại: “Động tâm là gì cơ?”
      Huynh trưởng ngạc nhiên, im lặng nhìn ta hồi lâu rồi vỗ đầu, mỉm cười : “Xem ra vi huynh lo lắng quá rồi, A Uyển còn , động tâm với muội còn sớm quá.”
      Ta cái hiểu cái , nghĩ thầm ra do ta còn quá .
      Nhưng A Uyển trong mộng khi bằng tuổi ta gả cho người ta làm thê tử rồi. Cái dáng vẻ của người khi ấy, ta bắt chước mãi cũng làm được. Huynh trưởng im lặng nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, muốn gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng than tiếng, vươn tay xoa đầu ta, cũng thêm gì nữa.
      Kỳ về giấc mộng này cũng quái dị, mỗi lần tỉnh mộng thì ta luôn bị bệnh. Cha mẹ vì ta tìm danh y khắp nơi, Thái y trong cung cũng mời tới vài người nhưng cũng có ai trị hết căn bệnh quái lạ này của ta.
      Cha mẹ đến nay vẫn thường xuyên lo lắng thôi, cha ngoại trừ hàng ngày lên triều, chuyện người làm nhiều nhất chính là tìm danh y chữa bệnh cho ta. ra ta cảm thấy sao cả, chỉ là nhất thời đổ bệnh qua mấy ngày khỏi thôi. Ta cha cần lo lắng vì ta, nhưng người vẫn nhất quyết chịu từ bỏ ý định, tháng này lại biết nghe ông quan nào vô tình nhắc đến, mà vài ngày trước đó, người xin nghỉ nơi rừng sâu núi thẳm tìm thần y.
      “Quận chúa, người cảm thấy chỗ nào thoải mái à?” Giọng mang vài phần nhập nhèm buồn ngủ của Đào Chi bỗng nhiên vang lên.
      Ta ngáp cái, “ có gì, chỉ hơi khát nước thôi.”
      Ta muốn cho Đào Chi biết ta lại gặp ác mộng. Đào Chi luôn sợ hãi, nếu ta cho nàng nghe thì chừng lát nữa, bên trong bên ngoài khuê phòng của ta đứng đầy ba tầng người, đám đại phu nuôi trong phủ hẳn sẽ lại vừa muốn bắt mạch vừa muốn châm cứu đây.
      Đào Chi là nha hoàn hầu hạ ta, từ khi ta biết nhận thức thì Đào Chi luôn ở bên ta. Nha hoàn này, ta cũng biết nên như thế nào về nàng, hầu hạ ta rất tốt nhưng lại quá ồn ào.
      Đào Chi rất nhanh liền rót cho ta chén nước ấm, ta làm ấm cổ họng, lần nữa nằm xuống giường. Đào Chi đắp chăn giúp ta, lo lắng :
      “Quận chúa, nếu người thấy chỗ nào thoải mái thì phải ra đó.”
      Ta ậm ừ tiếng có lệ rồi ngủ tiếp.
      Hôm sau tỉnh lại, đúng như ta dự đoán, ta lại bị bệnh, đầu hơi đau, cổ họng hơi ngứa, có câu bệnh lâu thành y, ta bị bệnh nhiều năm nên sáng sớm vừa tỉnh dậy đã biết mình bị bệnh gì, ta thoáng trầm ngâm sai Đào Chi trải giấy, mài mực, rồi hạ bút kê đơn thuốc.
      mua ít dược liệu theo phương thuốc này về.” Ta đặt bút xuống, duỗi lưng cái.
      Vẻ mặt Đào Chi cho ta biết, nàng tin tưởng phương thuốc của ta, ta miễn cưỡng :
      “Nếu muội tin bản Quận chúa, có thể hỏi mấy vị đại phu trong phủ.”
      Bấy giờ Đào Chi mới lên tiếng: “Quận chúa, muội ngay ạ.”
      Sau khi Đào Chi rời , ta gọi nha hoàn khác tiến vào giúp ta rửa mặt chải đầu. Khi Lê Tâm hỏi ta muốn mặc bộ xiêm y nào, ta bỗng dưng nhớ tới cha và huynh trưởng mấy ngày nữa trở về. Cha trở về, nhất định cho ta những nơi ta thể tới. Thừa dịp người chưa về, ta phải nhanh tới đó mới được.
      Ta quan tâm rất nhiều chuyện, chỉ có nghe đàn là ngoại lệ. Mà ở nơi lớn như đô thành này, vừa may tiểu quan[2] Dịch Phong của Tần Lâu Sở Quán gảy đàn được lòng ta nhất.
      [2] Tiểu quan – Nam kỹ: nam tử bán sắc kiếm tiền, giống kỹ nữ. Họ ở tiểu quan quán, giống thanh lâu.
      Nhưng kể từ khi Dịch Phong được Thái tử bao, ta muốn thấy mặt Dịch Phong cũng khó chứ đừng đến nghe đàn. Khó mới có được mấy ngày Thái tử phạm lỗi, bị Hoàng đế hạ lệnh cấm túc, lệnh Thái tử nghiền ngẫm lỗi lầm trong phủ nửa tháng.
      Lê Tâm lại hỏi ta thêm lần nữa, rồi vô tình : “Hay Quận chúa ăn mặc hoạt bát chút , sáng nay muội vừa nghe Lan Phương đêm qua Vương phi cứ nhắc đến Vương gia, có lẽ đêm nay Vương gia về tới Kiến Khang ạ.”
      Lan Phương là người bên cạnh mẹ ta, mẹ như thế nhất định cha đã dùng bồ câu đưa tin. Nghĩ đến chừng vài canh giờ nữa, ta có thể gặp lại cha và huynh trưởng rồi.
      Ta chợt giật mình, lúc này còn ra ngoài thì đợi đến khi nào nữa.
      Ngón tay nhắn nhoáng lên cái, ta liền chỉ vào cái áo choàng được làm riêng, “Lấy cái này, mau, chải đầu giúp ta, bản Quận chúa hôm nay muốn cải trang thành nam nhi.”
      Lê Tâm sợ tới mức ngón tay run lên, làm lược ngà voi rơi “lạch cạch” xuống đất, “Quận... Quận chúa...”
      Ta híp mắt, lạnh lùng : “ được cho mẹ ta biết, ai dám tố cáo, bản Quận chúa về lột da kẻ đó.”
      Haiz, bản Quận chúa thích hợp đóng vai ác mà, nhìn xem, cả Vương phủ lớn như vậy mà chẳng được mấy người sợ ta, xem ra bình thường ta hiền quá rồi. Cảm khái xong, ta rửa mặt chải đầu thoả đáng, ngó mình trong gương đồng, ta cầm quạt giấy lên, cây quạt phe phẩy trong tay ta, ừm, bản Quận chúa cũng có vài phần ngọc thụ lâm phong đấy chứ.
      Ta dẫn theo vài tên thị vệ lén chuồn ra ngoài từ cửa sau của Vương phủ, được nửa đường thì gặp Đào Chi. Đào Chi biết ta muốn Tần Lâu Sở Quán tìm Dịch phong thì vui đến mắt sáng lên.
      Ta dùng quạt gõ đầu Đào Chi, “Khụ, bình tĩnh chút.”
      Vẻ mặt Đào Chi có tật giật mình, hỏi: “Nếu Vương phi phát phải làm sao ạ?”
      Ta phẩy phẩy quạt, rất bình tĩnh : “ bị phát .” Vì nghe đàn, cái gì ta cũng sợ. Huống chi ngoại hình của Dịch Phong rất được, bản Quận chúa trừ bỏ thích nghe đàn, còn thích ngắm mỹ nhân, nhất là mỹ nhân chơi đàn.
      Nếu phải bị Thái tử đoạt trước bước, bản Quận chúa cũng muốn xây kim ốc tàng “Phong”.
      Nghĩ đến tiểu mỹ nhân chờ ở Tần Lâu Sở Quán, ta liền cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, bước chân cũng nhanh hơn nhiều. Khi đến Tần Lâu Sở Quán, ta sai Đào Chi ném cho tú bà thỏi bạc, sau đó thuần thục như dạo trong hậu viện nhà mình mà thẳng tới phòng Dịch Phong.
      Tú bà vội kéo ta lại, mặt hơi mất tự nhiên, “Công tử, Dịch Phong nhà tôi hôm nay có khách rồi ạ.”
      Thái tử bị cấm túc, Dịch Phong sao có thể tiếp khách chứ? Ta liếc tú bà cái, “Bà chê bạc ta đưa đủ?”
      Tú bà nóng nảy, thấp giọng đáp lại, “Ôi, Quận chúa à, Dịch Phong thực có khách mà.”
      Ngay cả hai chữ “Quận chúa” cũng kêu ra, xem ra bà ta dối. Chẳng qua... Ta nheo hai mắt lại, ta trái lại muốn nhìn xem rốt cuộc Dịch Phong tiếp dạng khách quý nào, ta sai thị vệ đẩy tú bà ra, rồi tiếp tục tiến lên lầu .
      Tú bà vội : “Ôi, Quận chúa à, người hôm nay Dịch Phong tiếp phải khách nhân bình thường đâu, là tri Dịch Phong vô tình gặp được sáng nay đó...”
      Ta nghe xong, ánh mắt sáng ngời. Tri Dịch Phong vô tình gặp được chắc chắn là người hiểu nhạc khúc. Nếu đã hiểu biết về nhạc khúc thì ta càng muốn gặp lần. Ta bước nhanh hơn, cũng quản tú bà gì, chỉ trực tiếp đá văng cửa phòng Dịch Phong ra.
      Tiếng đàn đột ngột ngừng lại.
      Ánh mắt của ta gắt gao đảo tròn vòng quanh phòng, vài gã sai vặt nhận ra ta đều biến sắc, vội đứng dậy hành lễ, Dịch Phong thấy ta, cũng chỉ cười khổ tiếng, rồi đứng dậy hành lễ với ta:
      “Quận chúa vạn phúc.”
      Ta hăng hái bừng bừng nhìn Dịch Phong, “Tri của ngươi đâu? Ở đâu, để ta biết với.”
      Dịch Phong hơi dịch thân, ta theo đó nhìn qua, thấy nam tử mặc áo trắng ngồi trước ngũ huyền cầm đưa lưng về phía ta, chỉ đơn giản nhìn thấy bóng lưng cùng dáng người, nhưng ta lại có thể khẳng định nam tử này là một tiểu mỹ nhân cực kỳ ôn văn nho nhã.
      Ai ngờ tiểu mỹ nhân còn chưa xoay người lại, Đào Chi hoảng hốt mở cửa chạy vào, ghé vào tai ta hạ giọng :
      “Quận chúa, xong rồi, xe ngựa của Vương gia vừa mới vào thành.”
      Ta nghe xong, sợ tới mức run hết người. Cha trở về sớm như vậy, nếu để người biết ta ở Tần Lâu Sở Quán thì về nhà chắc chắn lột da ta ra mất. Nghĩ đến đó, ta cũng kịp nhìn tiểu mỹ nhân mà vội xoay người chuồn khỏi Tần Lâu Sở Quán.
      Ta hồng hộc chạy về Vương phủ, Lê Tâm chờ ta trong phòng, nhìn thấy ta thì lẩm bẩm câu “Cảm tạ trời đất” rồi vội vàng tháo búi tóc giúp ta, chải cho ta búi tóc nhỏ nữ nhi thường búi hàng ngày, Đào Chi cũng ở bên cạnh kiểm tra toàn bộ.
      Lê Tâm : “Đào Chi, chọn cái nào sáng màu chút ấy, Vương gia về phủ rồi, nghe lần này Vương gia mời về tuyệt thế thần y, Quận chúa lát nữa cũng phải ra ngoài chào tiếng đó.”
      Ta khẽ ho khan vài tiếng, cổ họng hình như ngứa hơn rồi.
      Thấy ta ho khan, Đào Chi lại bắt đầu luống cuống tay chân, “Ôi chao, Quận chúa ơi, thuốc sắc xong rồi, để muội bưng vào cho người, Lê Tâm, tới hầu hạ Quận chúa thay y phục .”
      Lê Tâm cũng hơi hoảng sợ, miệng hỏi: “Quận chúa, người bị bệnh sao còn chạy ra ngoài? May mà hôm nay người trở về sớm, nếu bị Vương gia phát thì người chắc chắn bị cấm túc giống Thái tử điện hạ đó.”
      Ta bĩu môi : “Ta mới muốn bị giống Thái tử đâu.” Nhưng trong lòng vẫn thở phào nhẹ nhõm, may mà trở về trước cha. Nhớ tới tiểu mỹ nhân vừa rồi còn chưa kịp thấy mặt, trong lòng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
      Ước chừng qua mấy khắc, có gã sai vặt tiến vào mời ta tới đại sảnh, là có khách quý tới. Ta nghe Lê Tâm trước đó, biết cha mời thần y ở trong rừng sâu núi thẳm trở về. Ta cũng hy vọng gì nhiều, dù sao những năm gần đây ta đã gặp qua vô số đại phu tự xưng mình là thần y, nhưng có nổi người có thể trị hết căn bệnh quái dị này của ta.
      Cổ họng hơi ngứa, ta lại ho khan vài tiếng.
      Đào Chi vẫn luôn mang theo nước trà bên mình, vội vàng rót cho ta một chén, ta uống hết nửa chén mới cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn một chút. Lúc này, ta cũng vừa tới cửa đại sảnh.
      Gã sai vặt vào bẩm báo cho cha tiếng, ta mới vào.
      Ta vừa vào đại sảnh, định xem xét vị thần y kia có bộ dáng như thế nào, có phải lại là bọn bịp bợm giang hồ kia hay , đã thấy cha nhìn ta bằng ánh mắt trìu mến, :
      “A Uyển, lần này cha đã tìm cho con vị thần y chân chính, vị thần y này những giỏi y thuật, mà võ công cũng rất cao siêu, đợi con gặp thần y bái làm thầy .”
      Ta chớp mắt, huynh trưởng đứng phía sau cha cũng nháy mắt ra hiệu.
      Ta hiểu gì cả, phải chỉ chữa bệnh thôi ư? Sao đột nhiên lại thành bái sư rồi? Ta lướt mắt nhìn toàn bộ đại sảnh lần, cũng thấy vị thần y trong truyền thuyết kia, vừa định mở miệng hỏi thần y ở đâu thì gã sai vặt đã chạy vào bẩm báo:
      “Vương gia, thần y vừa mới vào phủ ạ.”
      Cha cười sảng khoái, đưa tay lên sờ mấy sợi râu ngắn dưới cằm, “A Uyển, ra đón sư phụ của con .”
      Ta thầm nghĩ vị thần y này đúng là lừa cha ta ít, nào có chuyện Quận chúa tự mình ra đón khách chứ? Nhưng cha như vậy, ta cũng thể phản bác, chỉ đành hậm hực theo gã sai vặt ra ngoài.
      Trong lòng ta rất bất mãn, miệng thầm than thở, nhưng Đào Chi lại rất hưng phấn, thẳng:
      “Quận chúa, Vương gia coi trọng vị thần y này như vậy thì chắc chắn người này có y thuật rất cao, lần này bệnh của Quận chúa có thể chữa rồi.”
      Lại qua mấy con đường, sau khi qua cầu đá, gã sai vặt bỗng nhiên dừng bước.
      Ta ngước mắt nhìn, vườn đào trong Vương phủ biết đã đồng loạt nở rộ từ khi nào, khắp bầu trời tràn ngập cánh đào màu hồng phấn, thân ảnh màu trắng đứng lặng dưới gốc đào, khuôn mặt chứa ý cười nhìn về phía ta.
      Nhất thời, ta vô tình nhớ tới bóng người trong giấc mộng theo ta mười sáu năm qua.
      Trong mộng dường như cũng có một nam tử như vậy, áo trắng tóc đen, chàng đứng trước gió, những cánh hoa đào sáng rực cũng sánh được nửa điểm tao nhã của chàng.
      simtim thích bài này.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 2

      Tiếng trầm trồ khen ngợi của Đào Chi đã kéo suy nghĩ của ta về, ta dừng chân trước cầu đá, híp mắt đánh giá vị thần y được cha coi trọng này. Khoảng cách có hơi xa, ta chỉ có thể loáng thoáng mơ hồ nhìn thấy dáng người, tuy nhiên, dựa vào chiêu Hoả nhãn kim tinh[1] mà bản Quận chúa mài luyện được từ người các tiểu quan ở Tần Lâu Sở Quán, thì tướng mạo của vị thần y này tuyệt đối hơn Dịch Phong.
      [1] Hỏa nhãn kim tinh: phép nhận ra quái của Tôn Ngộ trong Tây Du Ký.
      Nam tử áo trắng thản nhiên tiến lại, người mang theo mùi thơm hoa đào, hành lễ với ta, “Thảo dân Thẩm Hoành bái kiến Quận chúa.”
      Ta vốn nên hai chữ miễn lễ, nhưng nhìn hơi hơi cúi đầu, khiến ta chợt nhớ lại giấc mộng đêm qua, ta nhất thời giật mình đứng lặng, chậm chạp tiếng nào. Cho đến khi Đào Chi lại gần mấy tiếng, ta mới hoàn hồn, khẽ ho vài tiếng, :
      “Ngẩng đầu lên để bản Quận chúa nhìn mặt ngươi kỹ hơn nào.”
      Đào Chi bị lời này của ta làm sợ tới mức ho sặc sụa, đến gã sai vặt cũng mang vẻ mặt kinh hoảng, lúc này ta mới nhớ là mình đến bái sư.
      Nhưng Thẩm Hoành lại rất phối hợp với ta, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe môi cũng khẽ nhếch lên, ý cười lan tận miệng. thể phủ nhận, tướng mạo của Thẩm Hoành quả thực như ta dự đoán, xuất sắc khiến người ta phải thở dài.
      Gã sai vặt vội vàng hạ giọng nhắc nhở ta, “Quận chúa, Vương gia kêu người đến tiếp đón sư phụ ạ.” Hai chữ “sư phụ” này hơi được nhấn mạnh thì phải.
      Ta nheo mắt, quan sát Thẩm Hoành trước mặt từ xuống dưới, thờ ơ hỏi: “Ngươi có thể dạy ta cái gì?” Ta năm nay mười sáu, những gì nương nên học đều học cả rồi, tuy giỏi nhưng cũng biết sơ qua. Nay cha kiên quyết muốn đưa cho ta sư phụ cũng thèm hỏi ta có đồng ý hay , nên đối với Thẩm Hoành, trong lòng ta tất nhiên phục.
      Cho nên lần này ta muốn khích tướng để bỏ chạy về nơi rừng sâu núi thẳm kia, ta lường trước mấy người tự xưng thần y đều có chút kiêu ngạo, bản Quận chúa ngang ngược coi ai ra gì như thế, Thẩm Hoành chắc chắn tức giận xoay người bỏ .
      ngờ Thẩm Hoành tức giận cũng chẳng kiêu ngạo, chỉ lẳng lặng nhìn ta, khóe môi hơi nhếch, bày ra bộ dáng kiên nhẫn, “Quận chúa muốn học cái gì?”
      Ta muốn làm khó , “Kỳ môn độn giáp thuật[2].”
      [2] trong ba thuật tiên đoán cổ đại của Trung Quốc, bao gồm: Kỳ môn, Thái ấp và Lục nhâm.
      “Có thể.”
      Ta lại : “Vu cổ thuật.”
      Sắc mặt vẫn bình tĩnh chút do dự nào, “Có thể.”
      Ta cười nhạo: “ thì dễ, đến lúc dạy được thì phải làm trò cười cho người khác à.”
      Lúc này, Thẩm Hoành mới liếc nhìn Đào Chi và gã sai vặt đứng sau lưng ta một cái, ống tay áo vung lên, có hai tia sáng bạc chợt lóe, ta kinh hãi. Thẩm Hoành nhìn về phía sau ta bằng ánh mắt thâm trầm, giọng khàn khàn vang lên:
      “Các ngươi tạm thời lui qua bên.”
      Ta quay đầu nhìn Đào Chi, ánh mắt Đào Chi trống rỗng như con rối bị khống chế, động tác cứng nhắc lùi đến phía sau cầu đá.
      Ta quay đầu, trong lòng bàn tay Thẩm Hoành đã có thêm mấy con sâu nhỏ màu trắng bạc dài bằng ngón tay cái, có hai điểm tối đen chớp động như làm nũng. Ta vội la lên:
      “Ngươi làm gì vậy?”
      Thẩm Hoành : “Đây là trùng cổ trong Vu cổ thuật, nhưng Quận chúa cứ yên tâm, trùng ̉ này nguy hiểm cho con người, lát nữa sẽ tự động rời khỏi cơ thể.” Thẩm Hoành vừa thu hồi con trùng nhỏ, vừa giọng : “Vườn đào trong Vương phủ chính là chốt mở của Càn khôn trận[3].”
      [3] Càn Khôn trận: trong các trận pháp được dùng trong chiến tranh cổ Trung Quốc.
      Ta giật mình, kinh ngạc nhìn . Từ ngày cha được phong thành Vương gia khác họ thì càng ngày càng cẩn thận, sợ ngày nào đó bệ hạ sẽ tìm cớ tịch thu cả nhà, bèn ngầm tìm những kỳ nhân dị sĩ về Vương phủ thiết lập trận pháp và đào mật đạo, nếu có ngày đó, cha mở trận pháp để ngăn cản quan binh nhằm kéo dài thời gian cho chúng ta trốn thoát.
      Biết được bí mật này cũng chỉ có người nhà họ Tiêu chúng ta.
      Mà giờ đây, Thẩm Hoành lại thoải mái thả trùng cổ và ra trận pháp, khiến ta thể tin hiểu Vu cổ thuật và Kỳ môn độn giáp thuật.
      Ta tâm phục khẩu phục, nhưng chợt thấy chân mày của Thẩm Hoành có ý cười, đáy lòng lại mơ hồ có chút phục, muốn phải khó chịu lần. Ta suy nghĩ, nhân tiện hỏi:
      “Thuật phòng the, ngươi có thể dạy chứ?”
      Chắc Thẩm Hoành chưa từng nghĩ tới một thiếu tử chưa xuất giá như ta hỏi cái này, nên ánh mắt mới lộ ra vài phần quái dị, tai cũng hơi hơi ửng hồng. Ta thu hết vẻ mặt của , cảm thấy sảng khoái cả người.
      Nhưng lúc này hình như có móng vuốt mèo gãi gãi ̉ họng ta, ngứa quá làm ta ho khan ngừng. biết cha tới đây từ khi nào, sắc mặt đại biến, sốt ruột hỏi:
      “Sao lại bị bệnh rồi?”
      Mẹ cũng lo lắng hỏi: “Đêm qua lại mơ thấy giấc mộng kia hả?”
      Ta ho đến nỗi mắt đỏ lên, muốn lại nên lời, đành phải gật đầu. Cái gật đầu này của ta khiến cả nhà sợ tới mức run lên, ta hiểu chuyện này có gì đáng sợ mà mỗi khi ta mơ thấy giấc mộng kia, sắc mặt của cha mẹ lại giống như ta sắp chết ấy.
      ràng giấc mộng đó chỉ hơi quái dị thôi mà.
      “Thần y, mau bắt mạch cho con gái ta.” Mẹ vội la lên.
      Thẩm Hoành : “Nơi này tiện bắt mạch, vẫn nên đổi chỗ yên tĩnh hơn.”

      Huynh trưởng cõng ta về khuê phòng, ta được đặt nằm xuống giường, cha mẹ vây quanh ta, ta miễn cưỡng đưa tay phải ra, Thẩm Hoành đặt ngón tay ấm áp lên cổ tay gầy gò của ta.
      Cha mẹ khẩn trương, ánh mắt luôn đảo quanh ta và Thẩm Hoành, vẻ mặt của huynh trưởng cũng khá chăm chú, cũng chỉ có đương là ta đây lại mang vẻ mặt ung dung như người ngoài cuộc.
      Thẩm Hoành bắt mạch hơi lâu, sắc mặt ta hơi mất kiên nhẫn. Hai mắt mẹ đỏ ửng, hỏi ta:
      “A Uyển đáng thương của mẹ, đây là lần đầu tiên từ tháng Tư tới nay?”
      Ta yên lặng suy nghĩ, gật đầu.
      Cha mẹ liếc nhìn nhau cái, ánh mắt kia ta hiểu, bọn họ nhớ lại số lần ta mơ thấy giấc mộng kia.
      Cha dùng giọng bình tĩnh hỏi ta: “ có giấu giếm?”
      Ta thành trả lời: “Con vốn muốn giấu giếm, nhưng tối hôm qua chính là lần nằm mộng duy nhất từ tháng Tư tới nay ạ.” Nói xong, ta lại cười hì hì, “Cha mẹ đừng lo, phải chỉ là giấc mộng thôi sao, giờ cũng mời thần y tới rồi, sẽ sớm được chữa khỏi thôi mà.”
      Lúc này Thẩm Hoành cũng thu tay về, chắp tay với cha ta, : “Bệnh của Quận chúa cũng có gì đáng lo ngại, chỉ là bệnh phong hàn bình thường thôi.”
      Ta cũng phụ họa theo: “Đúng đó đúng đó, chỉ là phong hàn bình thường thôi. Cha mẹ cần lo lắng đâu ạ.”
      Cha liếc nhìn ta cái, nhưng khi nhìn Thẩm Hoành thì lại mang vẻ mặt khách khí, “Bút mực ở ngoài, mời qua bên này.” Cha làm động tác mời, mẹ lấy khăn lau hốc mắt ửng hồng, cũng nhiệt tình : “Thần y ngại từ ngàn dặm xa xôi tới đây, Vương phủ làm yến tiệc tẩy trần cho thần y, cũng mong thần y cho vài phần mặt mũi mà chớ ghét bỏ.”
      Ta rất kinh ngạc, dù y thuật của Thẩm Hoành cao siêu, nhưng cha mẹ ta cũng là Tây Lăng vương và Tây Lăng vương phi, là hai người nổi danh trong thành Kiến Khang, dù tiến cung yết kiến Hoàng đế, cha ta cũng cẩn thận từng li từng tí thế này. Thẩm Hoành này rốt cuộc là thần thánh phương nào chứ?
      Thẩm Hoành được cha mẹ mời ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ta với huynh trưởng.
      Ta liếc huynh trưởng cái, vào thẳng vấn đề: “Thẩm Hoành là ai?”
      Huynh trưởng lườm ta, “Là sư phụ muội.”
      Ta : “Còn chưa bái sư đâu.” Trong lòng ta khá tò mò, “ phải huynh với cha mời rời núi à?”
      “A Uyển, muội chớ nghĩ nhiều, nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt là được.”
      Ta bất mãn, “Mọi người luôn gạt muội. Mới vừa rồi cha còn mời Thẩm Hoành ra ngoài, nhất định là có điều muốn phải tránh né muội. ràng là thân thể của muội, tại sao mọi người luôn cho muội biết chứ? A Uyển tới tuổi cập kê rồi, đâu còn nữa.”
      Huynh trưởng mỉm cười xoa đầu ta, “Phải phải phải, A Uyển còn nữa, rất nhanh sẽ có thể tìm được đức lang quân như ý rồi.”
      Ta bĩu môi, lườm huynh trưởng, “Tiêu Tầm, huynh đừng coi muội là đứa trẻ ba tuổi mà qua loa với muội!” Trong cơn tức giận, ngay cả huynh trưởng ta cũng gọi mà gọi thẳng kỳ danh[4].
      [4] Kỳ danh: tên cúng cơm.
      Huynh trưởng cũng giận, chỉ cười ha hả.
      Ta hừ tiếng, dứt khoát nghiêng đầu, xoay gáy về phía huynh ấy. Huynh trưởng cũng nói gì, chỉ “Nghỉ ngơi cho tốt” rồi rời khỏi sương phòng của ta. Khi Đào Chi tiến vào, ta còn hờn dỗi, nàng tiến lại gần, mang theo ý cười nói:
      “Quận chúa, muội báo cho người biết một tin tốt.”
      Ta rầu rĩ hừ tiếng.
      Đào Chi : “Yến tiệc tẩy trần tối nay phải để thiết đãi thần y sao? Thế tử biết Quận chúa thích nghe Dịch Phong công tử đàn, nên đặc biệt mời công tử ấy đến đánh đàn góp vui đó.”
      Ta vừa nghe đã bật dậy, vội ho khan vài tiếng mới hỏi: “ chứ?”
      “Đào Chi nào dám lừa Quận chúa ạ.” Đào chi cười hì hì, tiến lại gần, tựa hồ muốn cẩn thận quan sát nét mặt của ta thật kỹ. hồi lâu sau mới cẩn thận hỏi: “Quận chúa hết giận Thế tử chưa?”
      Ta chán nản liếc Đào Chi cái, đúng là thuyết khách[5] huynh trưởng phái tới mà. Từ đến lớn, mỗi lần huynh trưởng chọc ta tức giận thì luôn để Đào Chi tới dỗ ta. Nhưng thôi kệ , ta là người cơn giận tới cũng mau mà cũng nhanh, sống mười sáu năm cũng chưa từng đặc biệt để ý cái gì, cứ vô tâm vô phế[6] sống qua ngày thôi.

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 3

      Biết Dịch Phong đến, ta lập tức từ người ốm yếu thành người có sức sống hoạt bát hẳn lên. Người Nam triều ai ai cũng biết Dịch Phong giỏi nhạc, nhất là đàn cổ, chỉ với cây ngũ huyền cầm lại có thể đàn ra những thanh xuất thần nhập hóa, nhưng rất ít ai biết Dịch Phong cũng là tay thổi sáo trúc xuất sắc.
      Tối nay huynh trưởng mời Dịch Phong đến đây góp vui, Dịch Phong chắc chắn chỉ đánh đàn yến tiệc. Nhưng chỉ khúc đàn sao có thể thỏa mãn được khẩu vị của bản Quận chúa chứ, nên ta dặn Đào Chi đợi yến tiệc kết thúc liền mời Dịch Phong đến vườn đào phía sau Xuân Phong Đình để thổi khúc cho ta nghe.
      Dịch Phong có giao tình với ta, cự tuyệt.
      Tiệc tẩy trần bắt đầu từ giờ Dậu[1], nửa canh giờ trước khi bắt đầu yến tiệc, mẹ bỗng nhiên phái nha hoàn hồi môn Lan Phương của người đến đây, Lan Phương cười tủm tỉm với ta:
      “Tiệc tối nay vừa là tiệc tẩy trần cũng là tiệc bái sư, kính xin Quận chúa chuẩn bị kỹ lưỡng ạ.”
      [1] Giờ Dậu: từ 5 - 7 giờ tối.
      Sau khi Lan Phương rời , Lê Tâm và Đào Chi nổi hứng trêu ghẹo ta mãi, Đào Chi cứ nhắc nhắc lại:
      “Đào Chi sống lâu như vậy, nhưng lần đầu nhìn thấy nam tử có phong độ tư thái như thế, Quận chúa tuyệt đối thể thua kém y được.”
      Lê Tâm ở bên cạnh vừa vẽ loạn lên mặt ta, vừa phụ họa thêm: “Sư phụ thân khí chất, Quận chúa làm đồ đệ cũng thể kém được.”
      Ta bất đắc dĩ đành để các nàng trêu ghẹo, khắc[2] sau, hai nàng cuối cùng cũng chịu dừng tay, nhìn ta với ánh mắt hài lòng. Ta sờ sờ cằm, soi gương đồng, thiếu nữ trong gương vấn tóc cao, chân mày dài đến mai tóc, trang điểm nhàng, môi thoa chút son đỏ, thân váy dài, đai lụa bó chặt thắt lưng làm chiếc eo càng mảnh mai.
      [2] Một khắc: khoảng 15 phút.
      Đào Chi ghé mặt vào trong gương đồng, rất tự hào hỏi: “Quận chúa cảm thấy thế nào ạ?”
      Lê Tâm cũng chen vào, vẻ mặt chờ được khen ngợi.
      Ta hơi trầm ngâm, có chút cảm thán : “Các muội… đúng là hoá hủ bại thành thần kỳ[3] mà.”
      [3] Hoá hủ bại thành thần kỳ: triết học của Đạo gia, có ý đem một vật từ trạng thái hủ bại, mục nát trở nên thần kỳ, thể tin được.
      Da mặt của Đào Chi và Lê Tâm run lên, vội vàng cúi đầu thấp xuống, ta chỉ thấy bả vai của hai nàng rung rung, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, Đào Chi trịnh trọng :
      “Quận chúa thần kỳ ơi, đợi đến lúc bắt đầu bữa tiệc, xin người đừng để lộ mặt hủ bại ra ạ.”
      Ta nhìn mình trong gương, đoan trang : “Tất nhiên rồi.”

      Ta thầm đọc hai chữ “khí chất”, hóp eo thẳng lưng, cực kỳ đoan trang tiến vào đại sảnh. Ta tới hơi trễ, khi ta vào thì mọi người ngồi đầy đủ trong đại sảnh. Tuy là tiệc tẩy trần, nhưng người tới cũng nhiều, chỉ có năm người: cha mẹ, huynh trưởng, ta và Thẩm Hoành.
      Cha mẹ ngồi vị trí chủ vị, huynh trưởng ở phía dưới bên trái, Thẩm Hoành ở phía dưới bên phải, vị trí của ta ở bên cạnh huynh trưởng.
      Ta trước tiên hành lễ với cha mẹ, sau đó nâng bước chân, phong thái duyên dáng đến vị trí của mình. Chờ ta ngồi xuống, huynh trưởng mới lén hỏi ta:
      “Muội muội, muội lắc mông làm gì vậy?”
      Ta nghiêng sang lườm huynh trưởng cái, “Cái này là phong thái duyên dáng, hiểu chưa?”
      Tiếng thở dài của Lê Tâm và Đào Chi truyền vào tai ta, rất có ý chỉ tiếc rèn sắt thành thép[4].
      [4] Rèn sắt thành thép: cầu nghiêm khắc với người khác để mong họ tốt hơn.
      Vẫn là huynh trưởng hiểu ta nhất, biết thể đắc tội ta, liền ra sức khen ta, “Phong thái của muội muội cần dựa vào trang phục cũng rung động lòng người, dung mạo của muội muội tựa như vầng trăng sáng lung linh chiếu rọi cả đất trời, muội muội…”
      Ta lại lườm huynh trưởng cái nữa, “ nhiều nghe giả quá.”
      Huynh trưởng thở dài, “Đầu năm nay làm huynh trưởng dễ chút nào, làm huynh trưởng của A Uyển phong thái duyên dáng lại càng dễ mà…”
      Lời này của huynh trưởng chọc ta cười, ta khẽ cười tiếng, ánh mắt lơ đãng hướng về phía Thẩm Hoành ngồi đối diện, dường như từ khi ta vừa vào thì ánh mắt của chưa từng rời khỏi người ta. Lúc này ta vừa nhìn sang liền bắt gặp ánh mắt của hắn, trong mắt chứa đầy ý cười dịu dàng.
      Cha lời dạo đầu đầy khách sáo, ta cũng lắng nghe, chỉ hết sức tập trung đấu mắt với Thẩm Hoành, mắt cũng chớp cái, thầm nghĩ, bản Quận chúa đấu mắt với người khác chưa thua bao giờ, đừng tưởng biết Kỳ môn độn giáp thuật hay Vu cổ thuật gì đó là có thể thắng được bản Quận chúa.
      Ta nhìn nhìn nhìn.
      Thẩm Hoành cũng lùi bước.
      Xem ra lần này gặp phải cao thủ rồi, mười sáu năm qua, người dám cùng bản Quận chúa đấu mắt lâu như vậy cũng quá năm đầu ngón tay. Ta nhớ có lần huynh trưởng lén dắt ta chuồn êm ra khỏi Vương phủ, tới Nhất Phẩm Lâu ăn gà nướng Nhất phẩm, có nam tử mặc cẩm bào ngồi bàn bên cạnh, bộ dạng môi hồng răng trắng, cũng được coi là công tử con nhà phú quý, chỉ là ánh mắt lại hơi có phần ngả ngớn. Từ khi ta bắt đầu ngồi xuống thì đã luôn nhìn ta, ta cũng nhìn hắn, gà nướng tới, ta cũng chuyển mắt, chỉ vươn tay sờ rồi trực tiếp cầm đùi gà lên, vừa gặm vừa nhìn . Ăn gà nướng được khoảng hai khắc, nam tử kia cuối cùng cũng bại trận, ủ rũ rời .
      Ý cười trong mắt Thẩm Hoành càng lúc càng đậm, ta biết cười cái gì, đành phải mở to hai mắt tiếp tục nhìn .
      Đào Chi bỗng dưng lôi kéo ống tay áo ta, ta vừa nhìn Thẩm Hoành vừa hỏi: “Sao vậy?”
      Đào Chi hơi thấp giọng : “Vương gia gọi Quận chúa kìa.”
      Ta giật mình, ánh mắt liền từ người Thẩm Hoành chuyển đến người cha, vẻ mặt cha khó chịu, trầm giọng gọi: “A Uyển.” Ta theo bản năng đứng dậy trước bàn ăn, “Có A Uyển.”
      Huynh trưởng chợt phì cười tiếng.
      Mẹ đứng ra hòa giải, dịu dàng hỏi: “A Uyển, sao chưa rót trà cho sư phụ của con ?” Nói xong, mẹ vừa cười chân thành vừa với Thẩm Hoành: “Tiểu nữ hiểu chuyện, sau này còn phiền thần y phải quan tâm nhiều.”
      Thẩm Hoành cũng đứng dậy, chắp tay với cha mẹ ta: “Hai chữ thần y này, Thẩm mỗ thật dám nhận, Vương gia Vương phi cứ gọi thẳng tục danh của tại hạ là được. Quận chúa năm nay mới mười sáu, là tuổi hồn nhiên ngây thơ, có thể thu được Quận chúa làm đồ đệ là may mắn của Thẩm mỗ.”
      Cha lại cho ta ánh mắt, lúc này ta mới tâm cam tình nguyện bưng chén trà, bước từng bước cực kỳ thong thả chậm chạp đến trước mặt Thẩm Hoành, mắt sáng rực nhìn thẳng vào mắt , “Sư phụ uống trà.”
      Trong nháy mắt, hốc mắt Thẩm Hoành liền đỏ, tay hơi run khi nhận lấy chén trà trong tay ta.
      Ta cực kỳ kinh ngạc, bốn chữ “sư phụ uống trà”, đọc đọc lại cũng chỉ là bốn chữ bình thường, sao Thẩm Hoành vừa nghe lại có phản ứng mạnh như vậy? Ta suy nghĩ mãi, chẳng lẽ bản Quận chúa quả là mầm tốt, nên hôm nay Thẩm Hoành nhận được đồ đệ như ta liền quá vui mừng?
      Thẩm Hoành uống hết chén trà ta rót, khi đặt chén trà xuống, trong tay đã có thêm cây trâm đào mộc, cúi người, tự mình cài cây trâm đào mộc vào búi tóc của ta, nhìn lát, trong ánh mắt có chút xúc động, mỉm cười :
      “A Uyển, đây là quà ra mắt vi sư cho con.”
      Ta theo bản năng vươn tay lên sờ cây trâm đào mộc búi tóc, còn chưa kịp chạm tới thì cha lên tiếng, “A Uyển, còn mau tạ ơn sư phụ?”
      Ta vội rút tay về, hành lễ sư đồ với Thẩm Hoành, “Tạ ơn sư phụ.”
      Ánh mắt Thẩm Hoành càng dịu dàng hơn.
      Ta quay về chỗ ngồi bên cạnh huynh trưởng, huynh trưởng với ta: “A Uyển, sư phụ muội đối xử với muội tệ, cây trâm đào mộc đầu muội rất lâu năm, cũng phải là gỗ đào trăm năm, có công dụng trừ tà an thần đó.”
      Ta quan tâm đến những đồ trang sức như trâm cài tóc, mà cũng chẳng quan tâm tới việc bái sư, nếu đến người có thể để ta nhớ thương trong lòng cũng chỉ có Dịch Phong chậm chạp mãi chưa xuất , “Huynh ơi, khi nào Dịch Phong mới tới góp vui vậy?”
      Huynh trưởng liếc nhìn ta, ánh mắt hơi quái dị, “Ồ, phải A Uyển để ý Dịch Phong đấy chứ?” Ta còn chưa trả lời, huynh trưởng đã lắc đầu, thản nhiên : “Có nghĩ cũng thể xảy ra.”
      “Huynh lại lẩm bẩm gì đó?”
      Huynh trưởng cười xòa : “Nhanh thôi, chờ múa hát xong sẽ đến lượt Dịch Phong. Huynh cũng đặc biệt vì muội nên mới mời tới đó.”
      Đúng lúc này cha lại gọi ta, “A Uyển, con qua ngồi chung với sư phụ , cố bồi dưỡng tình cảm thầy trò cho tốt đấy.”
      Ta liền “Dạ”, rồi dời vị trí. Khi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hoành thì ta mở to hai mắt, ngoan ngoãn gọi “Sư phụ”. Ánh mắt Thẩm Hoành càng dịu dàng hơn, cũng gọi lại tiếng “A Uyển”.
      hiểu sao, ta bỗng nhiên nhớ tới mấy quyển tiểu thuyết bạch thoại ta từng lén mua phố. Trong thoại bản đó có đoạn miêu tả cảnh tiểu thư gặp lại công tử, tiểu thư xấu hổ gọi “Công tử”, công tử cũng gọi lại tiếng “Tiểu thư” vô cùng thâm tình chân thành.
      Ta vuốt cằm, cảm thấy cảnh này hình như hơi giống cảnh trong thoại bản. Chẳng qua tình thầy trò cũng giống tình nam nữ trong thoại bản sao? Chà, trong đó đều có chữ tình, xem ra cũng khác nhiều lắm đâu.
      Ta xoa xoa mặt, cố gắng thể dáng vẻ xấu hổ.
      Đào Chi ở phía sau nhắc nhở: “Quận chúa, người mà xoa nữa lớp phấn trang điểm hỏng mất…”
      Ta đành phải bỏ cuộc.

      Cha từng với ta, hùng hỏi nơi xuất thân, ta còn tưởng cha cũng thưởng thức tài nghệ của Dịch Phong. ngờ Dịch Phong vừa xuất , sắc mặt của cha đã đen kịt như mây đen, ánh mắt nhìn huynh trưởng như muốn ăn thịt huynh ấy.
      Ta như lọt vào sương mù, hiểu chuyện gì xảy ra, nghĩ có phải cha phát ra ta lấy danh nghĩa Thế tử Tây Lăng ra ngoài gây chuyện hay , giọng của Thẩm Hoành bỗng nhiên vang lên, “Tối nay Thế tử nên mời Dịch Phong tới đây.”
      Ta ngẩn ra, nhíu mày nhìn Thẩm Hoành, “Lời này có ý gì?”
      Thẩm Hoành giọng : “Hoàng đế Nam triều ngày càng già yếu, cục diện trong triều rất khẩn trương, tranh giành đảng phái diễn ra gay gắt, trong đó đứng đầu là Thái tử đảng và Tam hoàng tử đảng…”
      Ta hoàn toàn biết những chuyện này, vậy mà Thẩm Hoành vừa từ trong thâm sơn cùng cốc ra lại còn biết nhiều hơn ta, ta hào hứng hơn hẳn, hỏi:
      “Sao người biết nhiều vậy?”
      Thẩm Hoành cười cười, cũng trả lời ta, chỉ hỏi: “A Uyển có biết Vương gia đứng bên nào ?”
      Ta suy nghĩ chút, suy đoán hỏi: “Tam hoàng tử?”
      Thẩm Hoành mỉm cười, “A Uyển thông minh.”
      Được Thẩm Hoành khen khiến ta hơi tự đắc, hứng thú cũng tăng lên, liền xê dịch chỗ ngồi nhích gần về phía Thẩm Hoành, muốn được nghe nhiều hơn nữa. Ánh mắt Thẩm Hoành chuyển từ cây trâm đào mộc búi tóc xuống mặt ta, khóe môi hơi nhếch, lại hỏi:
      “Sao A Uyển đoán được?”
      Ta : “Dịch Phong là người của Thái tử, cha nhìn thấy Dịch Phong sắc mặt liền tốt, như vậy có khả năng là người của Thái tử đảng, nên con đoán là Tam hoàng tử đảng.”
      Thẩm Hoành giọng : “Thế tử mời Dịch Phong tới đây nên ở trong mắt người ngoài, Thế tử liền là người của Thái tử đảng. Nhưng Vương gia lại là người của Tam hoàng tử đảng, thế cuộc trong triều rất khẩn trương, nên tất nhiên Vương gia vui.”
      Ta chống cằm, quan sát cha và huynh trưởng, sắc mặt hai người cũng tốt lắm. ngờ Dịch Phong nho lại có thể dính tới nhiều chuyện như vậy, ta hỏi:
      “Vậy phải làm sao bây giờ?”
      Thẩm Hoành lắc đầu, “Chỉ có thể yên lặng theo dõi.”

      Thẩm Hoành bác học đa tài, kiến thức sâu rộng, ngữ điệu khôi hài, chuyện rất hợp ý ta. Dịch Phong đàn xong liền rời khỏi yến tiệc, lúc này bản Quận chúa mới nhận ra mình bỏ lỡ khúc đàn của Dịch Phong.
      Ta cho Đào Chi ánh mắt ra hiệu để nàng chuồn ra ngoài ngăn Dịch Phong lại, nhưng Đào Chi lại run giọng :
      “Vương gia sai Lý tổng quản tiễn Dịch Phong công tử ra ngoài rồi ạ.”
      Lý tổng quản là tâm phúc của cha, cha để Lý tổng quản tự mình tiễn Dịch Phong ra ngoài, nếu ta sai Đào Chi chặn lại thì lát sau, cha nhất định có thể biết được chuyện ta có giao tình với Dịch Phong.
      Nghĩ đến hôm nay ta đã nhiều lần bỏ lỡ dịp tốt với Dịch Phong, trong lòng cảm thấy cực kỳ buồn bã.
      Buồn bã hồi, ngay cả Chu Công[5] cũng rời xa ta. Ta mở to mắt nhìn trướng màn màu hồng đào được thêu tinh xảo, chút cảm giác buồn ngủ cũng có. Đào Chi ngủ giường thấp bên ngoài, hô hấp kéo dài miên man, cả căn phòng im lặng hẳn, ta hâm mộ người được Chu Công thích.
      [5] Bên Trung hay ví việc ngủ bằng việc gặp Chu Công, đánh cờ với Chu Công.
      Ta trằn trọc giường, cuối cùng nhịn được bèn lặng lẽ ngồi dậy, mang hài vào, cẩn thận vòng qua Đào Chi ra khỏi phòng.
      Bầu trời đêm nay rất đẹp, vầng trăng khuyết treo giữa trung, ta cũng học đòi làm người văn vẻ, nhưng lần này thấy ánh trăng, nỗi buồn trong lòng cũng tiêu tan. Ta nâng bước rời khỏi viện, đường gặp ̀nh nghỉ mát hình ngũ giác liền dừng bước nghỉ ngơi, hóng gió ngắm trăng trong đình.
      Bỗng dưng, ngọn đèn dầu ở xa xa chiếu vào mắt, ta quan sát, phát đấy là viện của huynh trưởng. Bây giờ là giờ Sửu[6], nghĩ đến huynh trưởng hôm nay bị đánh, bị mắng trong lòng khó chịu, chắc cũng khó đánh cờ với Chu Công đây. Trong lòng ta vui hẳn, đêm dài đằng đẵng, khó nhất chính là gặp được người cùng cảnh ngộ.
      [6] Giờ Sửu: từ 1 - 3 giờ sáng.
      Chắc huynh trưởng cũng chưa ngủ được, ra ngoài dạo ngắm trăng với ta còn hơn.
      Chưa đến gần cửa phòng của huynh trưởng đã nghe thấy giọng khe khẽ được truyền ra. Ta tập trung lắng nghe, ra là giọng của mẹ. Trong lòng ta nghi ngờ, qua nửa đêm rồi, mẹ với huynh trưởng ngủ mà còn ở đây làm gì? Chẳng lẽ có được bảo bối rồi lén giấu A Uyển?
      Ta dựng tai lên, tập trung lắng nghe.
      “… A Tầm, con nói thật cho mẹ biết, Thẩm Hoành có thể cứu được A Uyển hay ?”
      “Khi cha mời Thẩm Hoành rời núi, Thẩm Hoành còn chưa từng gặp A Uyển, vậy mà lại nói giống hệt Liễu đại sư ạ.”
      Liễu đại sư? Cái vị phương trượng của Tướng Quốc Tự kia? Nhưng Liễu đại sư thì có quan hệ gì với ta chứ?
      Giọng của mẹ có phần kinh ngạc, “Vậy Thẩm Hoành có qua bệnh của A Uyển khi nào được chữa hết ? Năm nay A Uyển cũng mười sáu rồi, nếu khỏi hẳn thì thể tìm được đám gả tốt trong thành Kiến Khang này.”
      Huynh trưởng : “Điều này chưa , nhưng con thấy ánh mắt Thẩm Hoành tối nay nhìn muội muội có chút tế nhị…”
      “Lời này thể bậy, kết thành thầy trò phải tuân theo luân thường đạo lý. Với lại thân phận của Thẩm Hoành khó dò, nghe giọng cũng giống người Nam triều, Bắc triều với Nam triều xưa nay đều là nước sông phạm nước giếng. Haiz, A Uyển đáng thương của mẹ, người bình thường có chuyện gì, đến phiên A Uyển của mẹ hết lần này đến lần khác lại gặp phải…”
      Ta nghe mà hiểu gì cả, A Uyển mẹ với huynh trưởng nói là ta ư? Chẳng lẽ mẹ lại mới sinh thêm A Uyển nữa? Ta rất nghi hoặc, muốn vào hỏi phen, nhưng cổ họng bỗng nhiên lại ngứa, ta nhịn được ho khan tiếng, huynh trưởng cất giọng, “Ai đó?”
      Ta vừa há miệng, bỗng dưng có người che miệng của ta lại, có cảm giác ấm áp nơi thắt lưng, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi bên tai, cảnh vật trước mắt thoáng cái thay đổi, ta đã đứng nóc nhà. Huynh trưởng đẩy cửa ra, nhìn trái nhìn phải. Cổ họng của ta lại bắt đầu ngứa, nhiều lần khó khăn nuốt xuống ngụm nước miếng, bên tai truyền đến giọng trầm thấp, “Há miệng.”
      Ta nghe ra là giọng của Thẩm Hoành, miệng liền mở ra theo bản năng. Thẩm Hoành đút vào miệng ta thứ gì đó, nuốt xuống, ta nếm thấy hơi ngọt và mát lạnh làm cổ họng ngay lập tức thoải mái hơn hẳn.
      Huynh trưởng thấy ai, liền quay trở về phòng.
      Thẩm Hoành cuối cùng cũng thả miệng ta ra, ta nghiêng đầu sang nhìn , “Người làm gì vậy?”
      Thẩm Hoành cũng trả lời vấn đề của ta, mà hỏi ngược lại: “Ăn ngon ?”
      Ta nhớ tới mùi vị ngọt ngào ban nãy, khỏi hơi thèm, cũng thèm so đo với Thẩm Hoành mà gật đầu lia lịa, “Ăn ngon ạ.” Thẩm Hoành khẽ cười tiếng, trong lòng bàn tay đã có thêm bình sứ , “Nếu con thấy ngứa cổ thì ăn viên hết ngứa. Nhưng đừng có tham ăn, thuốc này ăn nhiều cũng tốt.”
      Ta nhận lấy bình sứ, vừa mới nắm chặt, Thẩm Hoành đã ôm ta nhảy vọt lên trung, cảnh vật trước mắt nhanh chóng thay đổi, đến khi ta hồi hồn lại về đến viện của ta. Thẩm Hoành thả ta xuống, ấm giọng :
      còn sớm nữa, mau ngủ .”
      “Dạ, sư phụ.”
      Lời này biết đã chạm vào chỗ nào của Thẩm Hoành, yên lặng nhìn ta, ánh mắt dịu dàng có thể so với ánh trăng đêm nay, vươn tay xoa xoa đầu ta, ta vốn muốn tránh, nhưng nhìn bình sứ trong lòng bàn tay lạnh dần, làm ta đành phải kiên nhẫn đứng im để Thẩm Hoành xoa đủ.
      Sau khi ta trở về phòng, Đào Chi vẫn ngủ say như chết.
      Ta nằm giường, nhớ tới lời mẹ và huynh trưởng đã nói... cùng việc Thẩm Hoành vì sao lại đột nhiên xuất , suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng bị cơn buồn ngủ ập tới. Chỉ chốc lát sau đã nhắm mắt lại, ngủ thiếp .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :