1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vô song cuồng phi:Giang thượng hồ ly thái tử - Hạ Tịch U (c37) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Vô Song Cuồng Phi: Giang thượng hồ ly Thái tử

      [​IMG]


      Tác giả: Hạ Tịch U.


      Thể loại: Ngôn tình xuyên , nữ cường.


      Tình trạng bản tiếng Trung: Hoàn, xuất bản tại Trung Quốc.


      Độ dài: 362 chương




      Convert: Tinker Chuông


      Edit: Nekofighter



      Giới thiệu:


      Theo đuổi người thương, người đuổi tới, kết quả cuối cùng lại rơi xuống nước mà chết, háo sắc độc nhất vô nhị, lại trở thành trò cười cho cả kinh thành.


      Mở mắt ra, tính tình đột ngột thay đổi, sóng mắt lưu chuyển, nàng cũng phải là “nàng” trước kia nữa.


      có tài làm sao, háo sắc làm sao, bị vứt bỏ sao, bị người đời chê cười, bị kẻ khác sỉ nhục, làm sao?


      Đối mặt với nam tử ngày xưa ái mộ, trong mắt vô cùng căm ghét, vẻ mặt nàng ghét bỏ, xằng bậy: “Lấy ta? Ngươi xứng sao?”



      P/s: Truyện này ở Wp nhà mình làm rất lâu rồi nhưng tạm dừng, bây giờ muốn tiếp tục lại.

      Last edited by a moderator: 15/1/15
      Peckulinhdiep17 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Xuyên qua 1

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Đường phố rộng lớn, phủ đệ xa hoa, ở cửa, nam nữ rượt đuổi. Chính xác mà , là nữ tử đuổi theo nam tử.



      Đó là nam tử tuấn dật phi phàm, mặt mày tuấn, môi bạc, mũi cao, tóc đen như mực, biểu tình thản nhiên, giận mà uy, vừa nhìn biết, nam nhân như vậy, phú cũng quý.



      “Tu ca ca, ngươi đợi ta, đợi ta chút!”



      Nữ nhân ở phía sau nam tử kia hô tô, nam tử kiên nhẫn quay đầu lại, nhìn nữ tử chạy đuổi theo mình:” Nhan Vô Song, ta nhiều lần, người cần theo ta, ta trước đây, tại, hay tương lai đều tuyệt đối thích, thậm chí thương ngươi. Ngươi cứ quấn quýt lấy ta, cẩn thận ta đối với ngươi khách khí”



      “Tu ca ca thích ta cũng sao, ta thích ngươi là được rồi”



      Nữ tử nhìn nam tử kia dừng lại, vội vàng nhào tới phía trước, nam tử nhàng nghiêng người né qua. Nữ tử dừng kịp chân, liền rớt vào cái hồ phía sau.



      “Cứu mạng, ta biết bơi!”



      Nữ tử trong nước ngừng giãy giụa. Người vây xem rất đông, nhưng ai tiến lên cứu nàng. Chung quanh đều là những gương mặt cười lạnh xem diễn. Trong đó, gương mặt tươi cười của nam nhân kia lại càng lạnh như băng.



      Nam tử đôi mắt trong trẻo đen như mực nhưng lạnh như hồ băng, lạnh lùng liếc mắt nhìn nữ tử trong hồ cái, hề lưu luyến xoay người bỏ .



      biết qua bao lâu, nữ tử mới được người kéo lên



      “Tiểu thư, tiểu thư, tỉnh lại, tỉnh lại .”





      Tiếng gọi xa xôi, vang lên trong đầu. Mị Nhan muốn mở to mắt, nhưng mí mắt như treo ngàn cân.



      “Vô Song, mau tỉnh lại”



      Thanh sốt ruột từ xa vọng lại, từ đâu vang lên từng tiếng , Mị Nhan mở mắt



      Mờ mịt, vừa mới mở mắt, còn chưa nhìn người trước mặt, Căn phòng mơ hồ, chỉ thấy hé ra khuôn mặt tuấn tú xa lạ. Trí nhớ trong đầu bay loạn.



      Từ khi nào lại có đàn ông trong phòng mình? sợ chết sao? Mị Nhan cố gắng mờ to hai mắt, rốt cuộc thấy người ngồi bên cạnh giường mình.



      Quần áo dài cổ xưa màu tím đậm, tóc dài màu bạc như mây trôi lưu luyến, đôi mắt màu băng lam chứa thâm tình sâu sắc. Tạo thành loại u sầu bình thản tao nhã.



      “Vô Song, con tỉnh? Còn chỗ nào thoải mái ?”



      “Ông là ai?”



      Vừa mở miệng, Mị Nhan phát có chỗ đúng, thanh kiểu mỵ như vậy, căn bản phải là giọng của nàng. Ánh mắt nhìn đến bình phong đối diện giường.



      Bình Phong, trong phòng nàng từ khi nào có loại đồ vật này?







      Chương 2: Xuyên qua 2

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com



      “Ta là cha con, con quên rồi sao?”

      Cha ta? Ta khi nào có cha? Trí nhớ trong đầu kêu loạn, như muốn đem đầu nàng đập vỡ. Bất đắc dĩ, Mị Nhan nhắm hai mắt lại,



      Rất nhanh, đem kí ức trong đầu sắp xếp lại lần, nhận được vài tin tức.



      Thứ nhất, nàng hiểu tại sao lại nhập vào khối thân thể này.

      Thứ hai, khối thân thể này tên là Nhan Vô Song

      Thứ ba, thân thể này có rất nhiều thân phận. Thứ nhất, nàng là nhi, chuẩn xác mà là bị người ta vứt ở trước cửa Chiến Vương Phủ, vừa vặn bị Âu Dương Ca nhìn thấy, liền đem nàng nhặt về. Vì thế về sau, nàng có được cái lợi, là có phụ thân hơn mình mười tuổi. Thứ hai, nàng là hoa si, thứ ba, nàng là người vô dụng.



      Gánh vác ba thân phận nặng nề này, nàng bị người khác cười nhạo ít. Hơn nữa, người này còn làm việc là theo đuổi đại công tử của Thừa tướng phủ, rơi vào Tương Tư hồ trong thành mà chết.



      Nhan Vô Song tuy rằng hoa si, nhưng hoa tâm, cả kinh thành đều biết, nàng thích Cố Tu Trần. Việc làm mỗi ngày là chạy đuổi theo Cố Tu Trần. Nhưng đối phương nhận tâm ý của nàng, cuối cùng còn hại nàng bị cười nhạo.



      Sửa sang lại trí nhớ trong đầu, Mị Nhan, hay nên gọi là Nhan Vô Song, mở mắt. Trong đồng tử đen như mực phun lên lưu quang trầm ấm. Mắt sáng tao nhã. Trong giây phút nàng mở mắt kia, Âu Dương Ca liền bị ánh sáng trong mắt nàng dọa sợ.



      Nhan Vô Song nhìn thân nhân duy nhất của mình ở dị giới, người duy nhất nguyện ý đối tốt với mình, mâu quang từng chút từng chút sáng lên.



      ” Mỹ nhân phụ thân”



      “Vô Song”



      Âu Dương Ca cầm tay nàng, đem tay ấm áp phủ lên bàn tay lạnh như băng của nàng, Trong lòng có chút bị cảm hóa. Lo lắng trong mắt Âu Dương Ca là .



      “Con còn cảm thấy chỗ nào thoải mái ?”



      Đầu tiên, trách cứ mình, cười nhạo mình, chỉ nhất nhất quan tâm đến thân thể mình.



      “Mỹ nhân phụ thân, xin lỗi, hại con cùng người đều mất mặt.”



      Nhan Vô Song cúi đầu , thanh kiều mỵ vì hai ngày chuyện mà có điểm khàn khàn. Đôi mắt hạ xuống biết nàng suy nghĩ gì.



      “Ngốc, ta là người hiểu con nhất, Vô Song, Vô Song của ta là tốt nhất. Tại sao mất mặt? Cố Tu Trần chán ghét con, đó là tổn thất của .”



      Âu Dương Ca ưu điểm lớn nhất là bao che khuyết điểm, khuyết điểm lớn nhất cũng là bao che khuyết điểm. Theo lời , ở chỗ của ta, có sai vẫn là ngươi sai, người của ta vĩnh viễn đều đúng.
      linhdiep17 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: Xuyên qua 3

      Nguồn: Nekofighter.wordpress.com

      Đúng vậy, chướng mắt ta là tổn thất của . mặt Nhan Vô Song xuất nụ cười mê hoặc. Nàng bộ dạng đẹp như vậy, lúc cười lên rất có hương vị làm điên đảo chúng sinh.


      Mị Nhan nàng là ai? Ở thế kỷ hai mươi mốt là lão Đại xã hội đen độc nhất vô nhị, đôi tay tinh tế, nhấn chìm mảnh thiên địa. Ngửa tay làm mây, lật tay gây mưa, ở dị thế này, vẫn có thể kiêu ngạo như cũ.

      hơi thở lạnh như băng giống nhau xuất người Nhan Vô Song, Âu Dương Ca nhìn nàng, nữ nhi này của , sau khi tỉnh tại, tựa hồ giống trước.

      “Vô Song, con vừa mới tỉnh lại, thân mình còn chưa ổn, cần bồi dưỡng bản thân cho tốt”

      Âu Dương Ca cầm lấy chén cháo nha hoàn vừa bưng tới, thổi nguội, đưa tới miệng Vô Song.

      “Mỹ nhân phụ thân, để con”



      Nhan Vô Song muốn ngồi dậy, liền bị Âu Dương Ca vội vàng đè bả vai nàng xuống.

      “Con vừa mới tỉnh lại, cần lộn xộn”

      Âu Dương Ca rốt cuộc hiểu được Nhan Vô Song làm sao giống trước, nàng cùng mình có chút xa cách. Trước kia nàng mỗi lần nhìn đều rất thân thiết. Còn đôi mắt trong suốt kia lại có chút bức người. ràng như hồ nước trong suốt, nhưng là thời điểm nàng nhìn ngươi, liền cảm thấy nàng như nhìn trộm việc trong lòng, như muốn đem mọi thứ người che giấu tất cả lôi ra.

      Đây là Vô Song của ? Vô Song đơn thuần ư?

      “Vô Song”

      “Mỹ nhân phụ thân”


      Vô Song nhìn , nhìn muốn lại thôi. Miệng cười trong trẻo nhưng lạnh lùng. Tươi cười như gió sớm thổi qua đỉnh núi, nhàng mang theo phần khoan khoái. Sạch nhiễm phàm trần.

      Âu Dương Ca muốn lại thôi. Nghĩ muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy có điểm ổn, Vô Song tuy rằng đơn thuần, nhưng là ngu ngốc. số thứ, nàng có thể hiểu được.

      “Mỹ nhân phụ thân có phải muốn con giống trước?

      Vốn là muốn chờ hỏi tới, nhưng nhìn bộ dạng có nhiều cố kỵ, chắc là sợ tổn thương lòng nàng. Nếu mở miệng được, vậy để nàng . Nàng vốn như thế, che che giấu giấu, rất khó chịu, chi bằng ràng lần.

      Âu Dương Ca kinh ngạc vạn phần nhìn nàng. Hình như là bởi vì nàng hiểu ý nghĩ của mình mà ngạc nhiên.

      “Chết qua lần, mỹ nhân phụ thân nghĩ con còn thay đổi sao? Từ nay về sau, Nhan Vô Song trước kia chết, sống lại tại, là Nhan Vô Song mới”

      Âu Dương Ca nhìn Nhan Vô Song tỉnh lại, thoạt nhìn cùng ngày hôm qua có gì khác, nhưng tinh tế nhìn lại, phát trong mắt nàng tiềm sắc sảo.

      lòng bộc lộ tài năng, nhưng ra lại thông minh.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Xuyên qua 4

      “Vô Song, con…”

      “Con bị những kích thích này ảnh hưởng, nhưng chính nhờ nó con lại trưởng thành hơn. Người cũng có khả năng cả đời bảo hộ con, đúng sao?”

      Âu Dương Ca tay nâng má, khóe miệng hơi giơ lên, trầm tĩnh chuyên chú nhìn nàng. Nhan Vô Song thừa nhận, lão cha của mình nhìn rất được, quá xinh đẹp, làm nàng ghen tị muốn chết. Có mỹ nhân lão cha như vậy, mình chẳng phải là bị đem ra so sánh sao?

      Đối với dung mạo chính mình, Nhan Vô Song có chút chờ mong, cũng có chút sợ hãi. Nếu so với nam nhân cũng bằng, nàng chừng tức giận đến hộc máu.

      ” Vô Song cần lo lắng, có mỹ nhân phụ thân ở đây, có người nào dám khi dễ con, lần này là ngoài ý muốn”

      lần ngoài ý muốn nàng mất mạng, thêm vài lần nữa, dù nàng có chín cái mạng cũng đủ cứu.

      “Con trưởng thành cũng có gì tốt. Bất quá, Vô Song hãy nhớ , bất cứ lúc nào, đều có cha chống đỡ giúp con. Có cha ở đây, ai dám đối đãi tệ với con như vậy.”

      Trong con ngươi đen xinh đẹp của Âu Dương Ca xẹt qua tia ấm áp. Giống như ánh sáng xẹt qua đêm tối, sáng lạn, chói mắt. Vô Song bị ánh sáng trong mắt chiếu rọi. Người này đem mình để trong lòng.

      Ở trong giang hồ lăn lộn đánh nhau, trèo lên được vị trí lão đại. Những người này bản lĩnh đều có, Mị Nhan nàng cần lăn lộn.

      Mị Nhan trước giờ đều là người như vậy, người khác lấy thiệt tình đối đãi với nàng, nàng cũng thiệt tình đối đãi lại. Nếu người kia toàn tâm toàn ý đối xử với nàng, nàng cũng đem người nọ để trong lòng.

      Âu Dương Ca, là người thứ nhất nàng đặt trong lòng

      Chiến Vương Phủ, Âu Dương Ca, Chiến ca, Chiến ca, nhớ kỹ hai chữ này.

      Đến dị giới tuần, ngắn ngủn tuần, nàng hiểu biết chút tình huống ở nơi này. Nhan Vô Song suy cho cùng cũng phải người ngốc, vẫn có chút đầu óc, bất quá cũng vô dụng

      Đây là võ tôn đại lục, nghĩa cũng như tên, dùng võ công phân cao thấp. Nơi này người dân thích nhất là ẩu đả đánh nhau, tranh giành địa bàn. Nhan Vô Song chút võ công cũng có, bị người ghét bỏ ít. Cũng bởi vì vậy mới nhận danh hiệu phế tài Vô Song.

      lần ngẫu nhiên gặp được Cố Tu Trần. Trong biển người, thoáng nhìn thấy thiếu niên lơ đãng quay đầu, tươi cười mặt như thiếu đốt ánh mặt nàng. Liền như vậy đối với Cố Tu Trần kinh vi thiên nhân (đại loại là giật nảy mình phải), nhất kiến chung tình, bắt đầu cuộc sống chạy sau mông nam nhân.
      Cảm ơn các bạn ủng hộ :3

      Chương 5: Xuyên qua 5

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Cố Tu Trần lập trường cũng đủ kiên định, cho dù có người trong lòng, cũng chẳng thèm ngó tới Nhan Vô Song. Nhan Vô Song mặc dù là người ngu ngốc, thế nhưng bộ dạng thực đúng là rất xinh đẹp, dung mạo bế nguyệt tu hoa ( Hoa nhường Nguyệt thẹn)

      Tiếc là, Cố Tu Trần cần bình hoa

      Tên Nhan Vô Song là do Âu Dương Ca đặt, bởi vì nàng chỉ là con nuôi, được phép lấy quốc họ, Âu Dương Ca liền ban cho nàng cái tên, họ Nhan, tên Vô Song

      Hai chân đong đưa, Nhan Vô Song ngồi ở đình nghỉ mát, mặt mang theo vẻ tươi cười điềm tĩnh

      Ánh mặt trời đổ xuống người thiếu nữ, tay nàng chống đầu, đôi mắt hạ xuống, dưới ánh nắng chìm vào giấc ngủ. Góc váy nhàng bay lên, tạo thành bức tranh thủy mặc

      “ Tiểu thư”

      Thanh đột ngột vang lên, phá vỡ trầm tĩnh. Vô Song ngẩng đầu lên, nhìn nha hoàn vội vã chạy về phía nàng

      “Có việc gì thế?”

      ràng là thanh nhu mì, nhưng lại dẫn theo chút lãnh ý, nha hoàn liền như vậy đứng lại, biết vì sao, nàng có chút dám nhìn vào ánh mắt của Vô Song.

      Trong Vương Phủ, ai ai cũng biết, từ sau khi Nhan Vô Song tỉnh lại, tính tình đại biến, giống lúc trước điên điên khùng khùng. tại mặt nàng luôn mang theo nụ cười xa cách, có chút làm người ta cảm thấy có khoảng cách.

      “ Cố Thiếu Gia phái người tặng lễ, mang sang đây ngọc bội rất đẹp”

      Nha Hoàn đem ngọc bội đưa đến trước mặt Vô Song

      Ngọc bội màu trắng, phản chiếu ánh sáng lung linh Hào quang làm Nhan Song nheo mắt lại, trong mắt lên tia sáng lạnh.

      bảo ngươi gì với ta”?

      Nàng đôi mắt mị thành đường cong , Phong khinh vân đạm cười, mang theo cỗ lãnh ý. rằng là tháng sáu, nha hoàn lại cảm thấy như ở mùa đông.

      “ Cố thiếu gia lấy tiểu thư làm thiếp."

      Lấy nàng làm thiếp sao? Hình như là ân huệ rất lớn? Vô Song tà mị cười, ân huệ lớn như vậy, nàng có phải hay nên hảo hảo “Cảm tạ” nhỉ?

      “ Người tặng lễ ở đâu? Dẫn ta đến”

      “ Vâng”

      Vào thời điểm xoay người, nha hoàn vỗ vỗ ngực, Vô Song nếu chuyện, nàng sợ chính mình vì hít thở thông mà chết. biết vì sao, khi đối mặt với Vô Song, nàng luôn cảm thấy sợ hãi.

      kỳ quái, trước kia cũng sợ hãi, tại vì cái gì lại như vậy?

      Nha hoàn oán thầm, trăm mối vẫn có cách giải. Đơn giản là vì, nàng biết, đời này có tồn tại hai chữ: ” Khí thế”

      theo nha hoàn, vẫn chưa tới cửa, Vô Song chợt nghe từ cửa truyền ra thanh chuyện.

      “ Hỏa Kế, ngươi xem, lần này Vô Song ngu ngốc kia lại tặng chúng ta cái gì đây.

      Chương 6: Xuyên qua 6

      “ Nàng nghe được thiếu gia lấy nàng, phỏng chừng đem toàn bộ Chiến Vương Phủ cho chúng ta

      “ Ngươi đúng là lòng tham đáy, đem toàn bộ Chiến Vương Phủ cho chúng ta là có khả năng, bất quá ta nghĩ nàng đem những thứ quý giá người đưa chúng ta.

      “Chỉ sợ chỉ vậy, nàng phải rất si mê thiếu gia sao? Nàng mà nghe được thiếu gia nguyện ý lấy nàng, chừng cao hứng mà ban thưởng cho chúng ta rất nhiều bạc.”

      Tiếng cười xấu xa trong phòng truyền ra, Nhan Vô Song biểu tình mặt đổi, giống như nghe thấy tiếng cười đắc ý kia.

      Trong trí nhớ của Nhan Vô Song, nàng ta đích thực từng làm chuyện như vậy. Chỉ cần Cố Tu Trần kia nhìn nàng cái, nàng liền vui vẻ cả nửa ngày, tâm bay lên trời. Nàng lúc nào cũng chờ đợi được chia sẻ niềm vui cho người khác. Đáng tiếc là, hạnh phúc đơn giản đó của nàng ai hiểu, điều họ quan tâm là, nàng cho họ cái gì.

      Nha hoàn lo lắng nhìn Nhan Vô Song, nàng biết, nay Vô Song còn đơn thuần như trước nữa, nàng có thể nghe hiểu được những lời hàm cười nhạo của những người này.

      biết các vị muốn tặng phẩm gì?”

      Thanh xinh đẹp xuất ở cửa, áo trắng như may thêu Hồ Điệp, mặc cùng chiếc váy thêu song điệu trong mây uốn lượn như nước buông thả xuống mặt đất, thủ vãn Bích Hà la Mẫu Đan đám sương sa, dài tới đất , eo dùng thắt lưng buộc lại, càng ra doanh nắm chặt, đầu nàng cài cây trâm san hô thất bảo, phản phất như đóa phù dung, khuôn mặt diễm lệ vô cùng, đôi mắt phượng xinh đẹp sẵn có, lại nghiêm nghị sinh uy. (Đoạn này ta bí O_O)

      Trước kia, Nhan Vô Song luôn trang điểm, bộ dạng điên điên khùng khùng đuổi theo Cố Tu Trần đường, làm kiểu tóc hoa lệ rối loạn. Trang điểm vốn cần thời gian nhất định, mà Vô Song nàng, ngồi ghế được quá năm phút.

      Đây là lần đầu tiên Nhan Vô Song trang điểm xuất ở ngoài, cũng là lần đầu tiên trọng sinh Nhan Vô Song đối mặt với người lạ.

      Cố Tu Trần có ý gì, nàng biết, cũng muốn nghĩ nhiều. Bất quá nếu cười nhạo nàng, nhất định phải trả giá.

      “ Nhan Tiểu thư, đây là thiếu gia phái người đưa lại đây cho người”

      người chỉa chỉa chiếc rương mặt đất, Nhan Vô Song nhìn cũng nhìn, liếc mắt cái, giống như nghe thấy lời của , chỉ im lặng nhìn chăm chú.

      Ánh mắt cương ngạnh, Nhan Vô Song thân toát hàn khí, con ngươi lãnh liệt cực kì bức người, mang theo cỗ sát khí, nha hoàn cước bộ loạng chọang, tay vịn trụ cửa, môn lý hai người bị ánh mắt của Vô Song làm cho kinh sợ.
      linhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Xuyên qua 5

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Cố Tu Trần lập trường cũng đủ kiên định, cho dù có người trong lòng, cũng chẳng thèm ngó tới Nhan Vô Song. Nhan Vô Song mặc dù là người ngu ngốc, thế nhưng bộ dạng thực đúng là rất xinh đẹp, dung mạo bế nguyệt tu hoa ( Hoa nhường Nguyệt thẹn)

      Tiếc là, Cố Tu Trần cần bình hoa

      Tên Nhan Vô Song là do Âu Dương Ca đặt, bởi vì nàng chỉ là con nuôi, được phép lấy quốc họ, Âu Dương Ca liền ban cho nàng cái tên, họ Nhan, tên Vô Song

      Hai chân đong đưa, Nhan Vô Song ngồi ở đình nghỉ mát, mặt mang theo vẻ tươi cười điềm tĩnh

      Ánh mặt trời đổ xuống người thiếu nữ, tay nàng chống đầu, đôi mắt hạ xuống, dưới ánh nắng chìm vào giấc ngủ. Góc váy nhàng bay lên, tạo thành bức tranh thủy mặc

      “ Tiểu thư”

      Thanh đột ngột vang lên, phá vỡ trầm tĩnh. Vô Song ngẩng đầu lên, nhìn nha hoàn vội vã chạy về phía nàng

      “Có việc gì thế?”

      ràng là thanh nhu mì, nhưng lại dẫn theo chút lãnh ý, nha hoàn liền như vậy đứng lại, biết vì sao, nàng có chút dám nhìn vào ánh mắt của Vô Song.

      Trong Vương Phủ, ai ai cũng biết, từ sau khi Nhan Vô Song tỉnh lại, tính tình đại biến, giống lúc trước điên điên khùng khùng. tại mặt nàng luôn mang theo nụ cười xa cách, có chút làm người ta cảm thấy có khoảng cách.

      “ Cố Thiếu Gia phái người tặng lễ, mang sang đây ngọc bội rất đẹp”

      Nha Hoàn đem ngọc bội đưa đến trước mặt Vô Song

      Ngọc bội màu trắng, phản chiếu ánh sáng lung linh Hào quang làm Nhan Song nheo mắt lại, trong mắt lên tia sáng lạnh.

      bảo ngươi gì với ta”?

      Nàng đôi mắt mị thành đường cong , Phong khinh vân đạm cười, mang theo cỗ lãnh ý. rằng là tháng sáu, nha hoàn lại cảm thấy như ở mùa đông.

      “ Cố thiếu gia lấy tiểu thư làm thiếp."

      Lấy nàng làm thiếp sao? Hình như là ân huệ rất lớn? Vô Song tà mị cười, ân huệ lớn như vậy, nàng có phải hay nên hảo hảo “Cảm tạ” nhỉ?

      “ Người tặng lễ ở đâu? Dẫn ta đến”

      “ Vâng”

      Vào thời điểm xoay người, nha hoàn vỗ vỗ ngực, Vô Song nếu chuyện, nàng sợ chính mình vì hít thở thông mà chết. biết vì sao, khi đối mặt với Vô Song, nàng luôn cảm thấy sợ hãi.

      kỳ quái, trước kia cũng sợ hãi, tại vì cái gì lại như vậy?

      Nha hoàn oán thầm, trăm mối vẫn có cách giải. Đơn giản là vì, nàng biết, đời này có tồn tại hai chữ: ” Khí thế”

      theo nha hoàn, vẫn chưa tới cửa, Vô Song chợt nghe từ cửa truyền ra thanh chuyện.

      “ Hỏa Kế, ngươi xem, lần này Vô Song ngu ngốc kia lại tặng chúng ta cái gì đây.

      Chương 6: Xuyên qua 6

      “ Nàng nghe được thiếu gia lấy nàng, phỏng chừng đem toàn bộ Chiến Vương Phủ cho chúng ta

      “ Ngươi đúng là lòng tham đáy, đem toàn bộ Chiến Vương Phủ cho chúng ta là có khả năng, bất quá ta nghĩ nàng đem những thứ quý giá người đưa chúng ta.

      “Chỉ sợ chỉ vậy, nàng phải rất si mê thiếu gia sao? Nàng mà nghe được thiếu gia nguyện ý lấy nàng, chừng cao hứng mà ban thưởng cho chúng ta rất nhiều bạc.”

      Tiếng cười xấu xa trong phòng truyền ra, Nhan Vô Song biểu tình mặt đổi, giống như nghe thấy tiếng cười đắc ý kia.

      Trong trí nhớ của Nhan Vô Song, nàng ta đích thực từng làm chuyện như vậy. Chỉ cần Cố Tu Trần kia nhìn nàng cái, nàng liền vui vẻ cả nửa ngày, tâm bay lên trời. Nàng lúc nào cũng chờ đợi được chia sẻ niềm vui cho người khác. Đáng tiếc là, hạnh phúc đơn giản đó của nàng ai hiểu, điều họ quan tâm là, nàng cho họ cái gì.

      Nha hoàn lo lắng nhìn Nhan Vô Song, nàng biết, nay Vô Song còn đơn thuần như trước nữa, nàng có thể nghe hiểu được những lời hàm cười nhạo của những người này.

      biết các vị muốn tặng phẩm gì?”

      Thanh xinh đẹp xuất ở cửa, áo trắng như may thêu Hồ Điệp, mặc cùng chiếc váy thêu song điệu trong mây uốn lượn như nước buông thả xuống mặt đất, thủ vãn Bích Hà la Mẫu Đan đám sương sa, dài tới đất , eo dùng thắt lưng buộc lại, càng ra doanh nắm chặt, đầu nàng cài cây trâm san hô thất bảo, phản phất như đóa phù dung, khuôn mặt diễm lệ vô cùng, đôi mắt phượng xinh đẹp sẵn có, lại nghiêm nghị sinh uy. (Đoạn này ta bí O_O)

      Trước kia, Nhan Vô Song luôn trang điểm, bộ dạng điên điên khùng khùng đuổi theo Cố Tu Trần đường, làm kiểu tóc hoa lệ rối loạn. Trang điểm vốn cần thời gian nhất định, mà Vô Song nàng, ngồi ghế được quá năm phút.

      Đây là lần đầu tiên Nhan Vô Song trang điểm xuất ở ngoài, cũng là lần đầu tiên trọng sinh Nhan Vô Song đối mặt với người lạ.

      Cố Tu Trần có ý gì, nàng biết, cũng muốn nghĩ nhiều. Bất quá nếu cười nhạo nàng, nhất định phải trả giá.

      “ Nhan Tiểu thư, đây là thiếu gia phái người đưa lại đây cho người”

      người chỉa chỉa chiếc rương mặt đất, Nhan Vô Song nhìn cũng nhìn, liếc mắt cái, giống như nghe thấy lời của , chỉ im lặng nhìn chăm chú.

      Ánh mắt cương ngạnh, Nhan Vô Song thân toát hàn khí, con ngươi lãnh liệt cực kì bức người, mang theo cỗ sát khí, nha hoàn cước bộ loạng chọang, tay vịn trụ cửa, môn lý hai người bị ánh mắt của Vô Song làm cho kinh sợ.
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :