1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vô Ưu chi Kaname - Tác Phong Kỷ Luật Lạc Anh (Lời hứa hẹn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Vô Ưu chi Kaname
      Tác giả: Tác phong kỷ luật Lạc

      Converter: U Tịch Cốc

      Nguồn: Tàng Thư Viện

      Editor: Lạc Thiên Hy
      Giới thiệu:

      Tin sốt dẻo! Lớp ban đêm thế nhưng lại có loài người!


      Nhưng là quỷ hút máu nhóm thực tích tụ -- vì cái gì chỉ có thể xem mà thể ăn?! Này còn muốn cho quỷ hút máu sống !


      Kaname đại nhân! Ngươi phải chủ trì công đạo!


      Kuran Kaname mỉm cười: Nếu muốn có thể về nhà.


      Chúng quỷ hút máu vẻ mặt đầy huyết lệ......


      Mà nữ chính tỏ vẻ chính mình vẫn thực bình tĩnh.


      Cảm thấy vô cùng buồn chán, Mộc Vô Ưu thầm nghĩ bán bán bùa hộ mệnh, thuận tiện lừa tiền mọi người.


      Nhưng mà --


      Nàng bị đại thúc dùng đao buộc vào lớp ban đêm!


      Bị mỗ chính tên là Kuran Kaname loại quỷ hút máu thuần huyết áp bức lao động!


      Còn muốn chịu mệt nhọc sớm về tối ngại cực khổ giám thị quỷ hút máu nhóm có mộc có!


      Nếu nàng có thể phản kháng...... Nàng nhất định , các ngươi toàn bộ tìm chết !


      Nhưng là, nàng thể làm gì -- bởi vì, phả kháng cũng là chuyện tình rất phiền toái nhất ......]


      Nội dung nhãn: nhập vào thân xác huyết tộc


      Nhân vật chính: Mộc Vô Ưu ┃ phối hợp diễn: Kuran Kaname ┃ cùng dàn diễn viên trong vampire kinight.
      Nhược Vân thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1-Mới Quen

      Mộc Vô Ưu lôi kéo khăn quàng cổ, hai tay dúi vào túi áo . Đến mùa đông đúng là rất lạnh a, đến đây được vài năm Vô Ưu-nàng vẫn chưa thích nghi được .


      mặt đột nhiên truyền đến xúc cảm lạnh như băng, vươn tay Vô Ưu sờ mặt mình, nhìn bông tuyết trong tay, nguyên lai là tuyết rơi, khó trách lạnh như thế.

      Nàng đến thế giới này cũng được vài năm , vẫn là Vô Ưu quen thuộc cuộc sống nơi này, vẫn chưa thích nghi cuộc sống nơi này.

      Trí nhớ kiếp trước vẫn còn lưu lại, rồi lại nhận ra bản thân sống lại trong thân thể ba tuổi, tệ ở chỗ nàng sắm vai tiểu hài tử ngây thơ, nàng làm được, Vô Ưu nàng có hành động như vậy.

      Ai, là phiền toái. ràng chết, vì cái gì mà sống lại ở thế giới này.

      Nàng chịu đủ tịch mịch, chịu đủ độc, chịu đủ cuộc sống buồn chán rồi.

      Cảm thấy rất lạnh, Vô Ưu tới cửa hàng tiện lợi mua phần trà sữa, thủ cầm nóng hôi hổi trà sữa, tạm thời xua cái rét lạnh.

      Đột nhiên nhìn đến cái tiểu nam hài ngồi mình ở công viên, tiểu nam hài vẫn ngồi ở chỗ kia, Vô Ưu lại, nhìn thấy chút bông tuyết tùy ý bao trùm ở người .

      Vô Ưu ngừng uống trà sữa nữa, mà chú ý cái kia tiểu nam hài. Tiểu nam hài bộ dạng phi thường tinh xảo, nhưng xung quanh ở bên cạnh tiểu nam hài cảm giác hơi thở rất áp lực, Vô Ưu cảm thấy tiểu hài tử bình thường tuyệt đối như vậy.

      Tiểu nam hài cảm giác được có ánh mắt nhìn mình, liền ngẩng đầu nhìn về phía bên này, tầm mắt hai nhìn vào người đối diện trong Kanameng cảnh tuyết rơi, khắc kia bọn họ đều nhìn thấy độc tịch mịch trong mắt lẫn nhau.

      Kaname cúi đầu biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên trước mắt xuất ly trà sữa nóng hầm hập, kinh ngạc ngẩng đầu, liền nhìn thấy tiểu nương kia. Tiểu nương bộ dạng thực thanh tú, có đôi mắt đen pha lẫn chút nâu, bên miệng lộ vẻ mỉm cười thản nhiên.

      Kaname nhìn chằm chằm xem nàng làm gì, chỉ thấy nhóc cười , bàn tay ấm áp chạm vào hai tay lạnh băng đưa trà sữa cho mình,“Uống nó lạnh nữa.”

      Kaname nhìn Vô Ưu, lại nhìn ly trà sữa trong tay,“Cám ơn.” nhàng hút ngụm trà sữa, cỗ dòng nước ấm theo miệng chậm rãi lan tràn đến nội tâm.

      Vô Ưu ở bên cạnh Kaname, nhìn bông tuyết từ Vô Ưu trung chậm rãi bay xuống, thản nhiên ,“ xinh đẹp a.”

      Kaname thản nhiên nhìn thoáng qua bông tuyết trong trung, cái gì cũng chưa .

      Vô Ưu đứng trước mặt Kaname, cởi khăn quàng cổ của mình, quắn ở cổ Kaname,“Này, muốn hay ta cùng dạo chút?” Tuy rằng Vô Ưu biết thân phận của , nhưng nàng muốn cùng.

      Kaname nhìn khăn quàng cổ được quắn cổ, hai tròng mắt u buồn lên kinh ngạc,“Cùng nhau dạo?”

      Vô Ưu gật đầu, vươn tay,“ tại chúng ta chính là tiểu hài tử, cho nên hảo hảo chơi .” Hôm nay cứ để nàng làm tiểu hài tử ngây ngô .

      Kaname nhìn tay bé trước mắt, lại nhìn vẻ mặt mỉm cười của Vô Ưu, ma xui quỷ khiến rồi gật đầu đáp ứng.

      Vô Ưu kéo Kaname, vừa vừa chuyện ,“Gần nhất có mở khu vui chơi, chúng ta nơi đó xem thử .”

      Kaname nhìn chằm vào bàn tay Vô Ưu, lòng bàn tay truyền đến độ ấm áp, rất áp.

      Vô Ưu dẫn Kaname vào công viên, chỉ cho Kaname mấy trò chơi.

      Hai người cầm bóng rổ, đấu trận xem ai nén vào rỗ nhiều nhất.

      Vô Ưu nhìn đến Kaname vào nhiều hơn mình, rất là phục, tính trẻ con liều mạng bọc phát.

      Kaname nhìn đến bộ dáng cố gắng chịu thua của , đôi mắt màu đỏ sậm tràn ngập ý cười.

      Hai người tay cầm búa đồ chơi, cùng nhau hung hăng gõ đầu chuột chuỗi, nhìn đến bộ dáng chuột chuỗi đáng tán loạn xung quanh, hai người khỏi cười ra tiếng,“Ha ha a.”

      Hai người tựa như tiểu hài tử bình thường , phi thường đùa vui vẻ.

      Hai người chơi đoạn thời gian, cảm thấy có điểm nhàm chán ,liền Thủy cunggần đó.Nhìn nhóm con cá ở trong nước bơi qua bơi lại, hai người trong mắt tràn ngập hâm mộ.

      “Này, ta còn chưa biết tên của ngươi, ta gọi là Vô Ưu, còn ngươi ?” Thời gian Chơi dài như vậy, cư nhiên quên hỏi tên.

      Kaname khóe miệng cong lên,“Kaname”

      Vô Ưu nhìn nhìn Kaname, nhìn đến mồ hôi mặt ,liền lấy ra khăn tay nhàng mà xoa xoa khuôn mặt hơi lắm tấm mồ hôi của Kaname.

      Kaname bị động tác đột nhiên của Vô Ưu liền ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Vô Ưu,“Cám ơn.“

      Sờ sờ cái trán Kaname , Vô Ưu phát độ ấm có điểm cao, quan tâm hỏi,“Ngươi sinh bệnh sao?”

      Kaname thản nhiên lắc lắc đầu,“ có việc gì.”

      Vô Ưu lắc lắc đầu, vươn tay chạm trán Kaname , luồng ánh sáng màu vàng theo trong lòng bàn tay Vô Ưu phát ra.

      Kaname cảm giác được cỗ dòng nước ấm theo cái trán chậm rãi lan khắp toàn thân, toàn thân nhất thời trở nên ấm áp, thân thể khoẻ cũng chậm chậm tiêu thất.

      Kaname khiếp sợ nhìn Vô Ưu, đây là cái gì năng lực, vì cái gì......

      Vô Ưu nhàng mà cười cười,“Như vậy có chuyện gì , bụng hơi đói rồi, ta mua điểm tâm , chờ ta trở lại.”

      Kaname ngồi nghĩ ở cái ghế gần đó , im lặng chờ Vô Ưu trở về.

      Vô Ưu mua ít bánh, bạch tuộc chiên, trà sữa.

      Nhìn món bạch tuộc chiên, Kaname mởcái miệng nhắn ra cắn viên bạch tuộc chiên, chậm rãi ăn.

      “Hương vị thế nào?”

      Kaname liền gật đầu,“Ân, ăn ngon lắm.” lần đầu tiên ăn loại thức ăn này.

      Hai người ngồi cùng nhau, vui vẻ ăn này nọ, cùng nhau trò chuyện.

      Vô Ưu cầm hai ly trà sữa nóng ra, liền cấp ly cho Kaname,“Cầm lấy.”

      Kaname tiếp nhận trà sữa,“Cám ơn.”

      Uống hết trà sữa, Vô Ưu thoải mái vươn người cái, hơi hơi nheo lại mắt,“Hôm nay đùa thực thống khoái a.” lâu Vô Ưu mới điên cuồng như vậy .

      “Ân.”

      Vô Ưu nhớ đến cái gì, theo túi tiền lấy ra phần thưởngvừa mới lấy được khi thắng trò chơi , thời điiểm lấy ra , Vô Ưu bất cẩn cắt trúng ngón tay.

      Kaname ngửi được mùi máu tươi, hai tròng mắt đột nhiên biến thành màu đỏ, nhìn ngón tayVô Ưu bị cắt qua , lộ ra răng nanh, vươn đầu lưỡi liếm liếm .

      Vô Ưu nhìn đến Kaname lộ ra răng nanh, trong mắt tràn ngập khiếp sợ, Kaname dĩ nhiên là quỷ hút máu!

      Kaname rốt cục lấy lại tinh thần, trong mắt lên áy náy,“ có lỗi, dọa đến ngươi .”

      Vô Ưu nhàng mà lắc lắc đầu,“ có.” thời điểm Nàng vừa tới đến thế giới này , cũng biết thế giới này tồn tại quỷ hút máu.

      Kaname nhìn Vô Ưu hai tròng mắt, Vô Ưu có nhìn đến chút sợ hãi, nghi hoặc hỏi,“Ngươi sợ hãi sao?” Nhân loại đều là e ngại quỷ hút máu thôi.


      Vô Ưu đưa tay sờ răng nanh Kaname ,“Vì cái gì phải sợ, nhân loại cũng tốt, quỷ hút máu cũng tốt, Kaname vẫn là Kaname.”

      Kaname bình tĩnh vô ba hai mắt lóe ra kinh hỉ,“Vô Ưu......”

      Vô Ưu giơ lên nhợt nhạt tươi cười, tiếp tục sách phần thưởng,“Nè, tặng cho ngươi, đây là vật kỷ niệm hôm nay .”

      Kaname tiếp nhận con chuột chuỗi ,“Cám ơn.” Đột nhiên cảm giác được hơi thở quen thuộc, bọn họ tới đón , phải về .

      Vô Ưu nhìn thấy Kaname đưa mắt nhìn ra phía xa, nghi hoặc hỏi,“Kaname, làm sao vậy?”

      Kaname cau mày,“Ta phải trở về.”

      Vô Ưu nghe được Kaname trong lời , hơi sửng sốt ,“Phải ?” vất vả gặp đồng loại, giờ lại tạm biệt, trong lòng đúng là có điểm luyến tiếc.

      Kaname nhìn Vô Ưu, sống lại tới nay hôm nay là ngày vui vẻ, thoảng mái nhất đối với , thực vui vẻ.

      “Vô Ưu, cám ơn ngươi.”

      Vô Ưu kinh ngạc nhìn Kaname, lập tức cười khẽ ,“Cảm tạ cái gì, hôm nay ít nhiều có Kaname, ta mới như vậy vui vẻ.”

      Kaname hai tròng mắt màu đỏ sậm nhìn mặc sắc hai tròng mắt của Vô Ưu, trong mắtbọn họ cất dấu đồng dạng như nhau,“Ta cũng vậy.”

      Vô Ưu hai tay chạm vào mặt Kaname, vô cùng thân thiết cọ cọ khuôn mặt lạnh như băng của Kaname ,“Kaname, thời điểm lần sau gặp mặt , ta hy vọng có thể nhìn thấy vẻ i tươi cười của ngươi.”

      Kaname vươn tay ôm Vô Ưu,“Ngươi cũng phải như vậy.”

      nhàng đặt nụ hôn mặt Kaname , ôn nhu nhìn Kaname,“Ân, Kaname, " có duyên nhất định gặp lại.” Vô Ưu biết về sau còn có thể thể gặp mặt nữa, trước chiếm tiện nghi mới được.

      Kaname nhàng gật đầu,“Vô Ưu, có duyên gặp lại.'

      Vô Ưu nhìn thân ảnhKaname rời , trong mắt tràn đầy đơn, về sau lại chỉ có mình.

      Kaname ngồi ở xe , đưa tay sờ sờ địa phươngvừa mới bị Vô Ưu hôn qua , trong mắt tràn ngập ôn nhu cùng ý cười, Vô Ưu, chúng ta nhất định hội gặp lại .

      Đứng lặng ở cửa sổ phía trước , Kaname tuyết chậm rãi bay xuống nhìn ngoài cửa sổ, ngày đó Vô Ưu xuất , ngày đó tuyết cũng rơi xuống , gặp nàng, cái người cho ấm áp.

      Trong suốt mười năm qua, ngày hôm đó là ngày vui vẻ nhất từ khi sống lại tới nay. Tuy rằng chỉ có ngày, nhưng là lại lưu cho ấm áp trí nhớ.

      Vô Ưu biết dến khi nào , bọn họ lại có thể gặp mặt.
      Winter thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2-Đến nơi

      Hôm nay rạp chiếu phim đông nghìn nghịt người, phía trước màn hình lớn ở chiếu phim.

      màn huỳnh quang xuất màn làm người ta hoảng sợ, nam nhân tuấn mĩ hé miệng để lộ ra răng nanh, hung hăng cắn hướng người tuổi còn trẻ trông có vẻ yếu đuối, chút máu đỏ tươi từ miệng nam nhân tràn ra.

      “A...... Hảo soái a......” Cao Nại Mỹ kéo cánh tay Mộc Vô Ưu, giọng điệu hết sức mê mẫn mĩ nam màn hình.

      Vô Ưu tay chống cằm, nhàm chán đánh ngáp, sao phim nào cũng toàn là người đẹp thế này.

      [người quỷ hút máu] là phim điện ảnh mới chiếu gần nhất, từ kịch bản đến diễn viên nổi danh tham gia, thực là cho khán giản háo hức.

      Cao Nại Mỹ la hét muốn xem này bộ phim này, Vô Ưu đành phải cùng nàng xem bộ phim nhàm chán.

      Phim rốt cục chiếu xong, Vô Ưu lười biến nghiêng người cái, ngủ là thoải mái
      .
      Nại Mỹ vẻ mặt hưng phấn xong kịch tình, hai tay che mặt,“A a a, soái ca chết. Nè, Vô Ưu, ngươi thế giới này có hay tồn tại quỷ hút máu a?”

      Vô Ưu hai tay cầm túi bỏng ngô trước mặt, mặn nhạt ,“Ừm.. ai biết .”

      Trong đầu đột nhiên xuất gương mặt Kaname, ngày đó của mười năm trước nàng liền như vậy gặp quỷ hút máu.

      Nại Mỹ nhìn thấy phản ứng mơ màng của Vô Ưu , bất mãn bĩu môi,“Vô Ưu, ngươi lại ngủ nữa.”

      Vô Ưu hoạt động thân thể, thành thực ,“Bởi vì rất nhàm chán.”

      Nại Mỹ hai tay chống nạnh, bất mãn trách móc nặng nề ,“Ta Vô Ưu, ngươi tại sao thể giống như bình sáchờng, thời điểm thanh xuân phải phấn chấn tinh thần được ?”

      Vô Ưu thản nhiên liếc mắt Nại Mỹ cái, gật đầu cho có lệ,“Hảo, hảo.” Hoa quý tinh thần phấn chấn thôi, đối với người sống quá hai thế như nàng, nàng sớm còn là thiếu nữ thanh thiết, bất quá là khoác lên người bề ngoài trẻ mới lớn nhưng thực chất lại là lão bà mà thôi.

      Nại Mỹ nhìn đến Vô Ưu có lệ thái độ, bất đắc dĩ thở dài, , vẫn chịu thay đổi cứ như bà cụ non lúc nào cũng thờ ơ, lạnh nhạt với mọi thứ.

      Vô Ưu sau khi tạm biệt Nại Mỹ , mình liền trở về nhà.

      Vô Ưu chầm chập lên cầu thang, ai, vì cái gì cầu thang ở thần xã đều dài như vậy, mỗi ngày cầu thang nhiều như vậy rất phiền toái, mệt chết .

      Vô Ưu mặt đỏ, tim loạn hết cầu thang, vừa bước vào cửa chính của thần xã chợt nghe thấy thanh của người bác đại ngốc kia vang lên.

      “Ta trở về.” Vô Ưu lên tiếng .

      Vị đâị ngốc ấy nghe được thanh của Vô Ưu, hai mắt nhất thời trở nên tinh lượng, dùng thanh cực lớn mà kêu,“Vô Ưu , hoan nghênh trở về.”

      Vô Ưu mới vừa tiến phòng khách, ông bác Cross liền đánh tới, nhìn thân thủ ông bác Cross che ở trước mặt, lạnh lùng ,“Ta biết ngươi.”

      Ông bác Cross lập tức ra vẻ mặt cầu xin, mặt lộ vẻ buồn tủi, ai oán lên án ,“Vô Ưu, cháu rất tàn nhẫn.”

      Vô Ưu cầm lấy trái táo cắn miếng, ngồi xuống sô pha bên cạnh, thản nhiên nhìn Ông bác Cross,“ ông bác đại ngốc, lần này đến đây nhằm mục đích gì.” Người ông bác ngốc tuy rằng nàng luôn tỏ vẻ quen biết, nhưng thực có biện pháp, dù sao cũng là cậu nàng.

      ông bác Cross khóc ra nước mắt, nàng vẫn cứ gọi như vậy mãi mà sửa,“Vô Ưu -chan, là cậu, phải gọi tiếng bác.”

      Vô Ưu cắn tiếp miếng táo, lười quan tâm ông bác Cross.

      Mộc bà bà hiền lành cười cười,“Tiểu Vô Ưu, Kaien là tới tìm ngươi .”

      Vô Ưu cắn hết trái táo, tùy ý nén phần lõi táo, rơi thẳng vào thùng rác ,“Nè, đến tìm ta vì chuyện gì? ông bác ngốc.”

      ông bác Cross lấy vẻ mặt tươi cười,“Vô Ưu -chan, có hay nghĩ tới chuyển trường?”

      Vô Ưu nhìn đến bộ dáng nịnh nọt của ông bác Cross, trực giác cho nàng rằng chẳng có chuyện tốt gì,“Chuyện đó liên quan tới bác.” Chỉ cần liên quan tới ông bác ngốc này cư nhiên có chuyện tốt cái gì, người này chính là tai kiếp của nàng.

      ông bác Cross tỏ vẻ chịu đả kích, chạy đến góc tường tủi thân tự lẫm bẩm,“Ô ô ô, ta bị Vô Ưu -chan chán ghét .”

      Mộcbà bà cười khẽ ra tiếng,“Tiểu Vô Ưu nên khi dễ Kaien, Kaien hy vọng ngươi chuyển trường của trường học .”

      Vô Ưu nghe được trong lời bà bà, liền sửng sốt , “ trường học của bác? Tại trường học mà nhân loại cùng quỷ hút máu học cùng sao?”

      ông bác Cross liền khôi phục tinh thần, hai mắt lấp lánh nhìn Vô Ưu,“Đúng thế, đúng thế , Vô Ưu -chan muốn đến đó học ?”

      Vô Ưu lộ vẻ có hứng thú, hề do dự cự tuyệt,“Ta từ chối, có hứng thú.” ông bác ngốc này từng là gã thợ săn quỷ hút máu, sau lại làm thợ săn quỷ hút máu mà chạy tới làm hiệu trưởng.

      ông bác Cross biết trước nhận được đáp án này, nhưng là vẫn rất đả kích,“Vì cái gì? học viện Cross cũng rất nổi tiếng, vì cái gì Vô Ưu -chan lại muốn?”

      Vô Ưu ngoái lỗ tai, có hứng thú ,“ Cái trường học kia có quỷ hút máu thôi, ta muốn bị hút máu.”

      ông bác Cross vẻ mặt nịnh nọt ,“Vô Ưu -chan như vậy lợi hại, như thế nào khả năng bị hút máu, hơn nữa quỷ hút máu của trường học chúng ta rất ôn nhu, thiện lương hút máu loạn xạ đâu.” Vô Ưu -chan là người có linh lực mạnh nhất mộc gia , quỷ hút máu phải đối thủ Vô Ưu -chan, cho nên mới có thể kính nhờ Vô Ưu -chan trường học , làm tác phong và uỷ viên kỷ luật thủ hộ cho Cross học viện.

      Vô Ưu nằm ở sô pha, cầm lấy quyển sách xem, trực tiếp nhìn ông bác Cross.

      ông bác Cross gặp Vô Ưu để ý tới , hai mắt tích đầy nước mắt,“Vô Ưu -chan......”

      Vô Ưu nhìn sách, thản nhiên ,“Ta , ngươi vẫn là nên từ bỏ.” Đừng tưởng rằng nàng biết ở đánh cái chủ ý gì, nàng chán ghét chuyện tình phiền toái.

      ông bác Cross đột nhiên nghĩ đến cái gì, trong mắt lên tính kế,“Vô Ưu -chan, ngươi nếu , ta liền đem chuyện tình ngươi 5 tuổi đái dầm, sáu tuổi......”

      Vô Ưu nghe được lời ông bác Crosí no, lập tức ngồi dậy, Vô Ưu tức giận trừng mắt ông bác Cross,“Ngươi uy hiếp ta?”

      ông bác Cross ngượng ngùng cười cười,“Này phải uy hiếp, mà là nhờ vả. Vô Ưu -chan, cậu nhờ ngươi .”

      Vô Ưu lạnh lùng trừng mắt ông bác Cross, bất mãn hừ tiếng.

      Mộc bà bà đến hoà giải ,“Tiểu Vô Ưu, ngươi phải Kaien nơi đó học tập , hoàn cảnh nơi đó cũng cũng tệ lắm.”

      ông bác Cross liều mạng gật đầu,“Đúng, đúng, trường học Cross rất nổi tiếng, hoàn cảnh tốt lắm .”

      Vô Ưu buông sách, hai tay ôm ngực lạnh lùng nhìn ông bác Cross,“Hừ, đấu kiếm.” Cũng dám uy hiếp nàng, xem ra ông bác ngốc gần đây rất dũng cảm, nàng ngại chỉnh ngược lại .

      Ông bác Cross nghe được nàng đồng ý, sắc mặt lập tức biến thành mảnh tro tàn, hai mắt hoảng sợ nhìn Vô Ưu, cầu xin kêu lên,“Vô Ưu -chan......“ nghe đấu kiếm liền hiểu ý Vô Ưu -chan...... Ô ô ô ô...... cần...... kiếm đạo Vô Ưu -chan rất khủng bố...... tuyệt đối bị chết chứ.

      Vô Ưu cần kiếm trúc, hai tròng mắt lập tức trở nên sắc bén, toàn thân tản hơi thở lãnh đamh, cùng với vẻ lười nhác ban nãy là hai trái cực khác nhau trời vực.
      Ông bác Cross mặt đầy hắc tuyến, ra vẻ đáng thương nhìn Vô Ưu, đáng tiếc bị Vô Ưu trực tiếp phất lờ .

      “Ha......” Vô Ưu quát to tiếng, hung hăng bổ về phía Ông bác Cross.

      mỗi chiêu của Vô Ưu đều phi thường sắc bén, nhanh gọn, chút khách khí đánh cho Ông bác Cross kêu la ngừng.

      Nhìn Ông bác Cross nằm mặt đất giả chết. Vô Ưu liền tùy tiện ném kiếm trúc xuống, hung hăng giáo huấn ông bác ngốc chút, trong lòng có chút bớt giận.

      Ông bác Cross hai mắt rưng rưng, chịu đựng đau đớn, làm cho mộc bà bà giúp bôi dược. Ô ô ô ô, Vô Ưu -chan quá độc ác, chút cũng biết thương hoa tiếc ngọc.

      Vô Ưu đúng nhìn, hai mắt vô thần nhìn ánh trăng tỏ sáng trời đêm, nhàm chán thở dài.

      Nàng chán ghét hết thảy phiền toái chuyện tình, ngăn chặn cùng khởi chuyện phiền toái tình có liên quan hệ. Nàng dám khẳng định, nếu như Cross học viện, có cuồn cuộn Vô Ưu ngừng mà phiền toái.

      Ai, là phiền toái, vì cái gì thân thích nàng đều phiền toái vậy, nàng chỉ có thể làm bộ như biết thôi.

      Quỷ hút máu mà thôi, sinh vật sinh hoạt trong bóng tối, quái vật mang lớp da người hút loại máu tươi của nhân loại mà thôi, trong truyền thuyết là chủng tộc bị thần vứt bỏ.

      Trong đầu đột nhiên xuất Kaname gương mặt, khóe miệng bất giác cong lên, Vô Ưu biết Kaname thế nào , hay Vô Ưu tìm được tươi cười .

      Ngày hôm sau, Vô Ưu liền theo Ông bác Cross học viện Cross.

      Vô Ưu thỉnh thoảng ngáp vài cái, theo Ông bác Cross vào Cross học viện.

      Bởi vì là nghỉ xuân, còn chưa có khai giảng, trong trường học người nên cức kì im lặng .

      Yuki nhìn đến Ông bác Cross trở về, vui vẻ chạy tới,“Xử lý công việc dài, ngươi trở lại a.”
      Ông bác Cross hai mắt rưng rưng sửa đúng ,“Là ba ba, Yuki.”

      Yuki nhìn đến người bên Ông bác Cross là Vô Ưu, ngây ngẩn cả người, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt lười nhác, khí chất lạnh lùng, đẹp quá a, giống như các tiền bối ở ban đêm bộ.

      Vô Ưu thản nhiên liếc nhìn Yuki cái, nguyên lai nàng chính là dưỡng nữ của ông bác ngốc , hẳn là ngốc như nhau, có câu như thế này: Hổ phụ sinh hổ tử*( Tức ý cha con giống nhau).

      “Yuki, nàng chính là ta sáchờng nhắc tới Vô Ưu -chan, cũng chính là của ngươi tỷ tỷ, các ngươi về sau tốt hảo ở chung nga.”

      Yuki nhìn Vô Ưu, ngượng ngùng kêu lên,“Vô Ưu...... Tỷ tỷ......”

      “Trực tiếp gọi tên ta là tốt rồi.” Cùng ông bác ngốc có liên quan hệ người thân, nhất định cũng là cái phiền toái, nàng muốn thân cận cho lắm.

      Yuki vui vẻ cười cười,“Vô Ưu.”

      đường đến, Ông bác Cross giới thiệu đơn giản cho Vô Ưu về tình huống đại khái phía Cross học viện.

      Ông bác Cross nhờ cậy Vô Ưu đến đây, chính là muốn cho Vô Ưu làm ban đêm bộ tác phong và uỷ viên kỷ luật, thủ hộ Cross học viện.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3:Gặp mặt


      Yuki cùng zero nghe được uỷ viên bộ tác phong và kỷ luật ban đêm do Vô Ưu đảm trách, phi thường khiếp sợ, khó có thể tin nhìn Vô Ưu.

      Bộ ban đêm đều là quỷ hút máu, như thế nào có thể cho nhân loại giám thị bọn họ.

      Thân là đương Vô Ưu cảm thấy chẳng có gì đáng để kinh ngạc như vậy, nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá.

      Yuki đồng ý ,“Xử lý công việc ở bộ ban đêm rất phức tạp...... Như thế nào có thể để cho Vô Ưu làm ......”

      Zero mặt chút thay đổi ,“Ngươi muốn nàng làm thức ăn cho bọn chúng?”


      Ông bác Cross hai tay cầm ly trà, làm ra bộ dáng lão nhân ngồi vào chỗ của mình,“Thôi, thôi, này các ngươi cần lo lắng, Vô Ưu -chan cũng phải là người bình thường nha, quỷ hút máu gây thương tổn cho nàng.” Đây là lý do vì sao mạo hiểm sinh mệnh cầu Vô Ưu -chan chuyển trường đến Cross học viện.

      Zero cùng Yuki nghi hoặc khó hiểu nhìn hiệu trưởng, đây là có ý tứ gì? phải người thường là cái ý tứ gì? Quỷ hút máu gây thương tổn là ý tứ gì? Nàng rốt cuộc có năng lực gì?

      Nhờ có Yuki cùng , Vô Ưu rất nhanh liền quen thuộc hoàn cảnh Cross học viện.

      Cross học viện có khu kí trúc xá trong nhà trường, hoàn cảnh hợp lòng người, phong cảnh tuyệt đẹp, điều kiện dạy học ưu việt, cho nên rất nhiều học sinh bị môi trường ở đây hấp dẫn đến học.

      Vô Ưu ăn mì sợi có vị thể chê vào đâu, mà quên hôm nay là khai giảng ngày, đem chuyện tình công tác hoàn toàn vứt sang bên .

      Ăn hết mì sợi, đem canh chút dư thừa đều uống xong rồi. Mấy ngày nay ăn đồ ông ngốc bác nấu , vị giác của nàng sớm chịu nổi , còn ăn tiếp nàng nhất định bệnh chứng kén ăn .

      Yuki đứng ở trước cửa lớn của trường học, lo lắng nhìn bên ngoài. Vô Ưu như thế nào còn chưa có trở về, zero cũng biết nơi nào , học sinh rất nhanh đến trường học , hai người này lại biết tung tích.

      Đột nhiên ở dưới chân núi xuất lượng lớn xe hơi sang trọng, cửa xe mở ra, vài nam nữ tướng mạo tuấn, xinh đẹp ra.

      Yuki nhìn đến cái bóng dáng quen thuộc kia, trong mắt tràn ngập kinh hỉ,“Kaname-sama, đến rồi.”

      Kaname đến Yuki trước mặt, khóe miệng hơi hơi cong lên,“Yuki, lâu thấy.“

      Yuki hơi xoay người, cung kính ,“Kaname-sama, lâu thấy.”

      Vô Ưu ăn xong mì sợi, cầm sách, chậm rì trở về.

      Vì suy nghĩ về mạng sống sau này, nàng quyết định về sau vẫn là ra ngoài ăn cơm có vẻ tốt hơn.

      Yuki nhìn thấy Vô Ưu xuất , lớn tiếng kêu lên,“Vô Ưu, ngươi rốt cuộc trở lại.”

      Kaname nghe được Yuki kêu ‘Vô Ưu’, trong mắt lên kinh ngạc, liền nhìn đến bóng dáng kia mờ nhạt ở đằng xa, đôi mắt màu đỏ sậm tràn ngập khiếp sợ.

      Vô Ưu nghe được thanh của Yuki , bất đắc dĩ thở dài, hổ là đứa con ngốc của ông bác, đại phiền toái.

      Đột nhiên khi nhìn đến người bên cạnh Yuki, cả người kinh ngạc, nhìn người kia mà khó có thể tin được, cùng trong trí nhớ mười năm trước cái kia bóng dáng tiểu nam hài có nhiều nét giống nhau, trong lòng Vô Ưu khẽ gọi , Kaname.

      Tầm mắt hai người ở trung liền chạm nhau, trong mắt lẫn nhau chỉ có bóng dáng đối phương, hết thảy giống như trở lại cái ngày tuyết rơi mười năm trước, tiểu nương lôi kéo tiểu nam hài vui vẻ cười.

      Yuki nhìn đến Kaname cùng Vô Ưu gắt gao nhìn lẫn nhau, nghi hoặc khó hiểu nhìn nhìn bọn họ, Kaname học trưởng cùng Vô Ưu nhận thức sao?

      Ruka nhìn đến Kaname trong mắt kinh hỉ, trong lòng phi thường khiếp sợ, Kaname đại nhân nhận thức nhân loại này?!

      Hanabusa nhìn thấy Vô Ưu nhìn chằm chằm Kaname, trong lòng rất là bất mãn, nhân loại nho cư nhiên dám vô lễ nhìn chằm chằm Kaname đại nhân.

      Vô Ưu khóe miệng hơi giơ lên, ánh mắt lộ ra kinh hỉ,“ lâu thấy, Kaname.” Giống như bạn cũ lâu ngày gặp lại rất tự nhiên chào hỏi.

      Màu đỏ sậm đôi mắt đồng dạng tràn ngập kinh hỉ, bên môi giơ lên độ cong đẹp mê hồn,“ lâu thấy, Vô Ưu.” xác thực lâu thấy , thoáng cái mười năm .

      Nghe được hai người giống như bạn cũ gặp lại liền chào hỏi, làm cho mấy người ở đây phi thường khiếp sợ.


      Yuki nhìn bóng dáng Kaname và Vô Ưu cùng nhau rời , trong lòng hiểu sao lại đau xót, trong mắt đau thương, nàng chưa từng có nhìn thấy Kaname-sama vui vẻ như vậy, Kaname-sama cùng Vô Ưu bộ dáng thực giống như quen thuộc rất tốt.

      Vô Ưu nhìn Kaname, khóe miệng hơi cong lên,“Kaname, giống như có gì biến hóa.” Vô luận là diện mạo, hay là ở trong ánh mắt kia che giấu tịch mịch, cùng mười năm trước giống nhau thay đổi.

      Kaname nhìn lớn lên- Vô Ưu rất lâu, so với mười năm trước càng thêm xinh đẹp chói mắt, nhưng là cặp kia đôi mắt vẫn cùng mười năm trước giống nhau.

      “Vô Ưu, cũng vậy.”

      Vô Ưu nở nụ cười tươi,“Bất quá có thể gặp lại Kaname, tốt quá.” Mười năm sau lại gặp nhau, tốt quá.


      Đáy mắt Kaname xẹt qua ý cười, thanh tao nhã dễ nghe vang lên,“Ân, tốt quá.”
      Vô Ưu nhìn đến quanh thân Kaname tràn ngập hơi thở u buồn, bất đắc dĩ thở dài, đến trước mặt Kaname, kiễng chân hai tay chạm vào mặt Kaname, nhìn thẳng đôi mắt màu đỏ sậm của Kaname,“Kaname, vì cái gì có được niềm vui?”

      Ở chỗ sâu trong đôi mắt Kaname che dấu tịch mịch so với mười năm trước càng nhiều.

      Kaname trong nháy mắt sửng sốt, lập tức bất đắc dĩ cười cười,“Bởi vì tìm thấy.”
      Vô Ưu vươn tay vuốt ve chân mày hơi nhíu của Kaname ,“Kaname vẫn là bộ dáng cười rộ lên có vẻ đẹp mặt.” xong thối lui, ngồi xuống ghế sô pha .

      Kaname tao nhã ngồi đối diện Vô Ưu, nghi hoặc hỏi,“Vô Ưu, vì cái gì lại xuất ở Cross học viện?”

      Nhắc tới đến chuyện này, Vô Ưu liền phẫn nộ,“Bị người ta uy hiếp tới đây, bất quá ngờ ở Cross học viện gặp lại Kaname.” Quên , tha thứ cái ông bác ngốc kia.


      Tuy rằng là bị buộc đến Cross học viện, nhưng là ngờ gặp được Kaname, xem như kinh hỉ ngoài ý muốn .

      Kaname nhìn đến bộ dáng lửa giận phừng phừng của Vô Ưu, nở nụ cười nhạt ,“Vô Ưu, hoan nghênh đến Cross học viện.”


      Vô Ưu đơn giản đem tình trải qua cho Kaname, làm cho Kaname thực khiếp sợ, nghĩ đến Vô Ưu đến Cross học viện là tới đến trường , nhưng có nghĩ đến là tới làm uỷ viên bộ tác phong và kỷ luật ban đêm.

      như vậy, Vô Ưu ở tại bộ ký túc xá ban đêm sao?”

      Vô Ưu nhàng gật đầu,“Ân, có thể hay cấp Kaname thêm phiền toái?” Nàng chỉ biết là Kaname là quỷ hút máu, mạo muội đến ở bộ ban đêm biết có hay tạo thành phiền toái cho Kaname.

      , phòng vẫn còn trống Vô Ưu cần khách khí.”

      Vô Ưu nghe vậy, liền cười,“Kaname, cám ơn.”

      Kaname nhìn thấy Vô Ưu chân thành tươi cười cách tha thiết, mười năm trước ấm áp đó nay lại tái chậm rãi tràn ngập trong lòng,“Vô Ưu vẫn như cũ.” Bọn họ ràng giống nhau, nàng lại đem ấm áp tới cho .

      Vô Ưu nhìn Kaname, vươn tay phải, khó được cười khẽ mà xong,“ lần nữa tự giới thiệu hạ, Mộc Vô Ưu, xin hỏi có thể cùng ngươi làm bằng hữu sao?”

      Kaname vươn tay phải, nhàng mà nắm tay phải của Vô Ưu,“Kuran Kaname. Ta cho rằng chúng ta sớm là bằng hữu .”

      Vô Ưu nhợt nhạt cười cười,“ Nga, kia về sau xin mời Kaname chỉ giáo nhiều hơn.”

      Hanabusa ngồi ở phòng khách, vẻ mặt buồn bực, trong miệng thầm,“Cái nhân loại kia rốt cuộc có quan hệ gì với Kaname đại nhân, hai người vào thời gian dài như vậy còn ra.”

      IchiJou nhấp ngụm cà phê,“Hẳn là bằng hữu .”

      Ruka hai tay ôm ngực, đưa mắt nhìn lầu .

      Hanabusa nghe được là quan hệ bằng hữu, bất mãn kêu,“Kaname đại nhân, như thế nào khả năng cùng loài người làm bằng hữu.”

      Touya lấy tay nghịch tóc, chút để ý ,“Hẳn là người quen .”

      Hai người Vô Ưu cùng Kaname lâu thấy, hàn huyên rất nhiều, tuy rằng đều chỉ mấy chuyện lặp dặt, nhưng là hai người tán gẫu phi thường vui vẻ. Dù sao bọn họ đều giống nhau , bọn họ cùng loại, biết trong lòng lẫn nhau nghĩ cái gì.

      Vô Ưu nhìn nhìn sắc trời, bầu trời bắt đầu biến sắc nhuộm thành màu đỏ, ban đêm sắp đến.

      “Kaname, ta muốn về trước chút, muốn đem hành lý đến đây.”


      “Ta cũng muốn giúp.”

      Vô Ưu lắc đầu,“ cần, đồ đạc cũng có nhiều, ngươi vừa tới trường học, vẫn là nghỉ ngơi .”

      Kaname thản nhiên vuốt cằm,“A, ta đưa ngươi ra ngoài.”

      Hanabusa cùng Ruka nhìn đến Kaname bọn họ xuống lầu, kinh hỉ kêu,“Kaname đại nhân.”

      Vô Ưu nhìn nhìn Hanabusa bọn họ, trong lòng cảm thán , hổ là quỷ hút máu, mỗi người bộ dạng cũng thực xinh đẹp.

      Hanabusa nhìn đến Kaname tự mình đưa Vô Ưu đến cửa, trong mắt tràn ngập lửa giận, nhân loại này rốt cuộc là ai, cư nhiên làm cho Kaname đại nhân tự mình đưa.

      IchiJou nhìn Kaname , thay mọi người hỏi ra nghi hoặc trong lòng,“Kaname, cái người vừa mới kia là ngươi bằng hữu sao?”

      Kaname chút do dự thừa nhận ,“A, nàng là bằng hữu của ta, cũng là uỷ viên bộ tác phong và kỷ luật ban đêm, đêm nay vào ở tại đây.” xong liền tao nhã lên lầu, cũng quản mấy người này lộ biểu tình khiếp sợ.

      Cái gì? Cái nhân loại này làm uỷ viên bộ tác phong và kỷ luật ban đêm? Hơn nữa sống ở Nguyệt xá! Đây là trò đùa kiểu gì thế!

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Vào ở Nguyệt xá

      Yuki nhìn Vô Ưu từ Nguyệt xá ra, chạy đến trước mặt Vô Ưu, làm ra bộ dáng có việc gì hỏi,“Vô Ưu, nhận thức Kaname-sama sao?”


      Vô Ưu thản nhiên liếc liếc mắt nhìn Yuki cái, nhìn đến ở chỗ sâu trong đáy mắt Yuki lên ái mộ,“Ngươi để ý?” Đứa con ngốc ông bác thích Kaname, hổ là đứa con ông bác ngốc.


      Khuôn mặt nhắn của Yuki lập tức trở nên đỏ bừng, chỉ cười ngây ngô,“Ha ha, có, bởi vì nhìn thấy bộ dáng các ngươi giống như rất quen thuộc......”


      Vô Ưu nhìn đến vẻ mặt ngây ngô cười của Yuki, hổ là đứa con ông bác ngốc có đủ ngốc,“Nhận thức.” xong mặc kệ phản ứng Yuki đến văn phòng hiệu trưởng.


      Yuki nghe được Vô Ưu , mặt lộ ra biểu tình đơn, quả nhiên Vô Ưu cùng Kaname-sama nhận thức......

      Zero nhìn đến Vô Ưu trở về, hai tròng mắt có độ ấm, nàng cư nhiên nhận thức quỷ hút máu.

      Vô Ưu trở lại phòng ở tạm, thay bộ đồng phục màu trắng của lớp lớp đêm, đeo huy chương uỷ viên tác phong và kỷ luật.

      Hiệu trưởng nhìn Vô Ưu mình mặc đồ đồng phục trắng, vẻ mặt mê kêu lên,“Hảo thích hợp a, Vô Ưu -chan khá a.”

      Vô Ưu lạnh lùng trừng mắt liếc mắt nhìn Ông bác Cross cái,“Ta đây.”

      Vô Ưu vừa chuẩn bị cất bước, bị Ông bác Cross gọi lại,“Vô Ưu -chan, nhận thức Kaname sao?”

      như thế nào biết Vô Ưu -chan nhận thức quỷ hút máu, nhưng lại là Kaname.

      Vô Ưu đầu cũng hồi, lạnh lùng ,“Cùng ngươi quan hệ.”

      Ông bác Cross vẻ mặt buồn bực rối rắm, Vô Ưu -chan quả nhiên chán ghét , ô ô ô ô.

      Hanabusa nhìn đến Vô Ưu mặc đồng phục màu trắng, nhịn được châm chọc ,“ nhân loại cư nhiên mặc đồng phục chúng ta, là buồn cười.”

      Mấy người nhìn đến Vô Ưu, trong mắt lên kinh ngạc, nhân loại này mặc vào đồng phục bọn họ, cùng bọn họ rất giống.

      Thản nhiên liếc mắt Hanabusa cái, hai tròng mắt bình tĩnh vô cung có hờn giận,“Nè, ta Tiểu Lang, ngươi rất bất mãn?”

      Nghe được Vô Ưu gọi ‘Tiểu Lang’, Hanabusa lập tức nổi giận ,“Ngươi kêu ai Tiểu Lang a, ngươi…nhân loại này.”

      Vô Ưu mặn nhạt ,“Trừ ngươi ra, còn có ai.“Vô Ưu nghĩ tới quỷ hút máu luôn khó lườm, ngờ còn có tên đơn thuần như vậy.

      Hanabusa đến trước mặt Vô Ưu, hai mắt tràn ngập lửa giận,“Ngươi mới là Lang, ta làm sao giống Lang a.“

      Những người khác gặp bộ dáng Hanabusa giơ nanh, vô cùng xem thường, Hanabusa đây phải là vấn đề mấu chốt.

      Hanabusa đột nhiên tới gần lớn tiếng chuyện, đến nổi khiến cho người khác ù tai, Vô Ưu tùy ý ngoáy lỗ tai,“Tiểu Lang rất thích hợp với ngươi.“

      Hanabusa nổi giận, thể nhịn được nữa , hoàn toàn phát bạo,“Ta muốn giết ngươi, nhân loại này.” xong rất nhiều khối băng nhằm tới phía Vô Ưu.

      Nhìn thấy công kích của Hanabusa, mọi người lớn tiếng kêu lên,“Hanabusa, thể vô lễ.”

      Vô Ưu hề lộ tia hoảng loạn, vẻ mặt thong dong bình tĩnh, có chút sợ hãi bối rối.

      Mấy người này nhìn đến bộ dáng thong dong của Vô Ưu, rất là khó hiểu, nhân loại này vì cái gì né.

      Hanabusa khó có thể tin nhìn màn trước mắt, chỉ khi thấy khối băng sắp tới gần Vô Ưu, đột nhiên phát ra trận kim quang, đem khối băng hoàn toàn ngăn cản ở trước mặt.

      Vô Ưu nhìn khối băng trước mắt, thản nhiên ,“Nguyên lai là năng lực hệ băng tuyết a, là tốt năng lực, mùa hè có thể hạ nhiệt độ.”

      IchiJou nhìn Vô Ưu, quả nhiên phải nhân loại bình thường, Hanabusa công kích cư nhiên đối với nàng có gì tác dụng.

      Hanabusa khiếp sợ ra lời , công kích cư nhiên đối nàng có tác dụng, hoàn toàn bị cản trở, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

      Những người khác nhìn đến này màn này, đồng dạng cũng thực khiếp sợ, quả nhiên phải nhân loại bình thường.

      Vô Ưu nhìn đến vẻ mặt Hanabusa biểu tình như ban ngày gặp quỷ, khóe miệng hơi gợi lên, tốt lắm tâm địa ,“Tiểu Lang, công kích của ngươi đối ta vô tác dụng, vẫn là tỉnh dùng ít sức khí .”



      Vẻ mặt Hanabusa nghiêm túc nhìn Vô Ưu,“Ngươi rốt cuộc là loại người nào?”
      “Nhân loại a.”

      Kaname bộ pháp tao nhã xuống lâu, nhìn đến mình Vô Ưu mặc đồng phục trắng, đôi mắt lên kinh ngạc,“Thực thích hợp ngươi.”

      Vô Ưu nhìn người đồng phục màu trắng, trong mắt lên nghi hoặc,“Nga, phải ?”

      Kaname điểm đầu, ôn nhu ,“Ta mang ngươi đến phòng mình.”

      Vô Ưu khách khí gật đầu,“Ân, hảo.”

      Kaname mang theo Vô Ưu vào phòng mới, phòng Vô Ưu ngay tại bên cạnh phòng Kaname, như vậy có vẻ an toàn.

      Nhìn căn phòng trước mắt xa hoa, Vô Ưu mặt đầy hắc tuyến, cùng phòng nhà nàng quả thực là cách biệt trời, chẳng lẽ tất cả quỷ hút máu đều rất tiền, là bất công mà.

      Nhìn đến vẻ mặt Vô Ưu biểu tình bất bình, Kaname khó hiểu hỏi,“Làm sao vậy? vui sao?”

      phải, chính là cảm thấy rất xa hoa , quỷ hút máu đều rất tiền thôi, đúng là công bằng, nhà của ta ở thần xã bán trăm năm bùa hộ mệnh cũng được nhiều như vậy tiền a.”

      Nghe được Vô Ưu , Kaname nhịn được bật cười,“Ha ha ha ha, trong nhà Vô Ưu thực khó khăn sao?”

      Nghe được Kaname tiếng cười, Vô Ưu ngượng ngùng gãi gãi đầu,“Cũng phải, chính là cảm thấy quá chênh lệch mà thôi.” Nàng thường xuyên bị bà bà nô dịch bán bùa hộ mệnh, cho nên hẳn là rất oán niệm.

      Kaname nở nụ cười trong chốc lát, ôn nhu nhìn Vô Ưu,“Vô Ưu đến đây, tốt.“Về sau phải người đơn độc .

      Vô Ưu cười khẽ trừng mắt nhìn, đùa giỡn ,“Kaname về sau nếu có chuyện gì phiền não, ta có thể làm người tâm với ngươi.”

      Kaname đáy mắt xẹt qua tia cảm động,“ cám ơn trước nhé! Vô Ưu .”

      Bọn Hanabusa nghe được tiếng cười lầu truyền đến , trong mắt đèu lọ vẻ khiếp sợ, vẻ mặt thể tin. Vừa rồi là tiếng cười của Kaname đại nhân , quả là khó tin, Kaname đại nhân cư nhiên cười vui vẻ như vậy .

      Ichijou nhận thức Kaname thời gian dài như vậy, lần đầu tiên nghe được tiếng cười sang sảng của Kaname. Cho dù là trước mặt có là Yuki , cũng chưa bao giờ như vậy cười quá. Xem ra Kaname cùng cả nhân loại có quan hệ thực cần nghi ngờ .

      Mặt trời chiều ngã về tây, mặt trời chậm rãi biến mất nhường chỗ cho bóng đêm.

      Vô Ưu cùng Kaname cùng nhau dùng bữa tối, hai người cùng nhau xuống lầu chuẩn bị đến trường.

      Nhìn ngoài cửa sổ lên cảnh hoàng hôn, Vô Ưu chán nản thở dài,“Ai......”

      Nghe được Vô Ưu thở dài thanh, Kaname quan tâm hỏi,“Làm sao vậy?”

      “Ai, về sau cuộc sống của ta bị đảo lộn giẵ ngày và đêm.” Quỷ hút máu buổi tối học, ngày ngủ , nàng lại là uỷ viên tác phong và kỷ luật , đương nhiên cũng sống bọn giống như họ , là phiền toái a.

      “Vất vả , Vô Ưu.”

      “Ai......” Nàng chỉ có thể thở dài mà thôi

      Nghe được bên ngoài truyền đến tiếng la hét điên cuồng của các nữ sinh, Vô Ưu khẽ cau mày,“Kaname, các nàng thường xuyên như vậy sao?” Các nữ sinh đúng là háo sắc a.

      Kaname điểm đầu,“A, đúng thế.”

      Cửa Nguyệt xá , chật ních các nữ sinh lớp ban ngày , từng cái nữ sinh đều là bộ biểu tình sùng bái ái mộ .

      Yuki che ở cửa Nguyệt xá,“Học sinh lớp ban ngày đến giờ giới nghiêm, mau trở lại chính ký túc xá mình .”

      Yuki vừa dứt lời, khiến cho cả đám rất bất mãn,“Ngươi như vậy chính là muốn độc chiếm đồng học lớp đêm , đồng học Cross .”

      “Cho dù ngươi là con của hiệu trưởng , làm như vậy cũng quá giảo hoạt .”

      Nghe được các nữ sinh bất mãn, Yuki lôi kéo tay áo huy chương uỷ viên tác phong và kỷ luật,“ phải, ta là làm uỷ viên tác phong và kỷ luật ......” còn chưa có hết bị đánh gãy .

      Mấy nữ sinh khống chế được lớn tiếng kêu lên,“Hanabusa tiền bối, nhanh lên xuất .”

      Yuki vươn tay đem này đó nữ sinh này lui về phía sau,“ được......” Cổng lớn Nguyệt xá đột nhiên mở ra...... Lớp ban ngày các nữ sinh thực tự giác đứng chỉnh tề ở hai bên, như là nghênh đón nhân vật trọng yếu.

      Bề ngoài tướng mạo tuấn mỹ nhóm quỷ hút máu, như tự như vương tử, hấp dẫn ánh mắt các nữ sinh lớp ban ngày .

      Vô Ưu đứng ở bên người Kaname , nhìn đến đám mặc đồng phụcmàu đen, vẻ mặt các nữ sinh biểu tình mê trai, có gì phải bàn cải cra.

      Các nữ sinh lớp ban ngày nhìn đến lớp đêm xuất gương mặt mới, khỏi phát ra tiếng kinh hô, người này đẹp quá .....

      Yuki nhìn đến Vô Ưu cùng Kaname cùng chỗ, trong lòng cảm thấy chút chua sót.

      Yuki nhìn đến Vô Ưu cùng Kaname cùng chỗ, trong lòng cảm thấy chút chua sót. Vô Ưu có thể cùng Kaname-sama ở cùng chỗ, mỗi ngày đều ở Kaname-sama bên người, mà nàng cũng Vô Ưu có thể.

      Nữ sinh lớp ban ngày nhìn đến Vô Ưu, người này khá a, hẳn là học sinh chuyển trường, nhưng lại là uỷ viên tác phong và kỷ luật .

      Hanabusa cầm máy chụp ảnh, đối với nữ sinh lớp ban ngày phóng điện, càng làm cho đám sắc thêm điên cuồng.

      Vô Ưu nhìn đến động tác của Hanabusa, trán đầy hắc tuyến, Tiểu Lang đúng là......

      Yuki bị nữ sinh lớp ban ngày đẩy ngã, Kaname đến nàng trước mặt,“Yuki, khôngcó việc gì .”

      Yuki nhìn Kaname, nhớ tới mười năm trước Kaname-sama cứu nàng đêm kia,“Kaname-sama.” Của trí nhớ nàng liền theo ngày đó bắt đầu.

      “Cho tới nay ngươi thực vất vả .“

      Yuki ngượng ngùng nắm vài sợi tóc,“Làm sao.” Đột nhiên cảm giác được phía sau hơi thở trầm , Yuki lập dựng đứng lên ,“Ta làuỷ viên tác phong và kỷ luật , đây là việc ta phải làm .”

      Vô Ưu ở phía trước, hơi hơi nghiêng người nhìn nhìn Kaname cùng Yuki, Kaname giống như cùng đứa con ngốc ông bác rất quen thuộc.

      Hanabusa nhàm chán ngáp cái, miệng hơi hơi oán giận ,“A a a, vì cái gì phải lên lớp học, hảo nhàm chán a.”

      Vô Ưu thản nhiên nhìn Hanabusa, mặn nhạt ,“Tiểu Lang ngươi vừa mới phải rất hưởng thụ thôi.”

      Lại nghe được Vô Ưu hoa lệ gọi cái tên Tiểu Lang này , Hanabusa lại phát cáu, chỉ vào Vô Ưu lớn tiếng kêu,“ cần bảo ta Tiểu Lang, ta làm sao là lang , ngươi mới là lang.”

      Thản nhiên liếc liếc mắt Hanabusa cái, vô tội buông tay,“ có lỗi, ta là nhân loại, bất quá Tiểu Lang rất xứng với ngươi thôi.“

      Hanabusa tức giận đến cắn răng mở miệng, hận thể đem Vô Ưu sống nuốt,“Ta mới phải Tiểu Lnag.” Nữ nhân này, sớm muộn gì có ngày, muốn đem huyết của nàng hút khô.

      Touya nhìn đến bộ dáng tựa như muốn nhe nanh của Hanabusa , gì mà chỉ chuyên tâm đọc sách, nhìn Vô Ưu người này pahir là đối tượng chó thể chọc ghẹo.

      Nhìn đến bộ dáng tức giận của Hanabusa , khóe miệng Vô Ưu hơi gợi lên,“Ta cảm thấy rất giống.” Mỗi ngày khi dễ tên đơn thuần này, cảm giác cũng tệ à nha.

      Hanabusa mặt xuất gân xanh, tuyệt đối muốn giết này nữ nhân.

      Kaname ở mặt sau, nhìn đến Vô Ưu cùng Hanabusa hỗ động, đôi mắt màu đỏ sậm lên tia Vô Ưu hờn giận.
      Sắc trời càng ngày càng đen, thái dương công công bị ánh trăng bà bà chạy về gia nghỉ ngơi .
      Lớp đêm toàn bộ đều là quỷ hút máu quý tộc, là thuộc loại quỷ hút máu lớp đêm, ánh trăng chiếu rọ qua khung cửa trong nháy mắt biến đồng tử họ thành màu đỏ.

      Vô Ưu theo Kaname cùng nhau vào phòng học, lập tức biến thành tiêu điểm đối với mọi người . Đám quỷ hút máu nhìn đến Vô Ưu, phi thường khiếp sợ, nhân loại vì cái gì mặcđồng phục bọn họ , lại còn là theo Kaname đại nhân cùng nhau tiến vào.

      Làm nhìn đến Vô Ưu tay áo đeo phong huy uỷ viên kỷ luật liền hiểu được , nhân loại này là bộ uỷ viên tác phong và kỷ luật lớp ban đêm .

      Nhìn thấy lực chú ý của nhóm quỷ hút máu ở người nàng, Vô Ưu đơn giản tự giới thiệu ,“Mộc Vô Ưu, bắt đầu từ hôm nay , là uỷ viên tác phong và kỷ luật lớp ban đêm các ngươi .”

      Hanabusa khẽ hừ tiếng, giọng thầm ,“Hừ, bất quá là cả nhân loại.”

      “Vô Ưu là bằng hữu của ta, cũng làuỷ viên bộ tác phong và kỷ luật lớp đêm , mọi người tốt hảo phối hợp công tác với Vô Ưu .”

      Nhóm quỷ hút máu ở đây nghe được lời Kaname , lập tức hiểu được ,nhân loại này là bằng hữu Kaname đại nhân thừa nhận , bọn họ thể đối này nhân loại làm ra cái gì.

      Vô Ưu nhìn đến đám quỷ hút máu đối với lời của Kaname rất nghe lời, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, nàng biết Kaname thân phận đơn giản, Kaname hẳn là phải quỷ hút máu bình thường .

      Vô Ưu ngồi ở bên cạnh Kaname , nhàm chán mở sách. Mày bất giác nhàng nhíu lại, nàng thích bầu khí nơi đây, quá mức hắc ám, quá mức áp lực, nàng nhân loại đúng là thích ứng quỷ hút máu lớp đêm a.

      “Kaname, ta ngủ lát,xong bảo ta tiếng.”

      Kaname nhàng mà gật gật đầu,“Ân, ngươi ngủ .”

      Nhìn ghé vào bàn ở thượng ngủ hương vị ngọt ngào Vô Ưu, Kaname bất đắc dĩ cười cười, nàng nhân loại ngủ ở quỷ hút máu bên trong, cư nhiên có thể ngủ như vậy thục, Vô Ưu biết nên nàng cái gì.

      Ruka nhìn đến Kaname ôn nhu vuốt tóc dài của Vô Ưu, trong mắt lên ghen tị cùng cam lòng, cả nhân loại rốt cuộc cái gì của Kaname đại nhân .

      Hanabusa nhìn đến Vô Ưu hề cố kỵ ngủ ở bên cạnh quỷ hút máu , hèn mọn ,“Cái kia nữ nhân đúng là có thể sợ chết.”

      Touya bắt lấy tóc mình, chút để ý ,“ phải nàng gọi là Vô Ưu sao, hơn nữa Kaname đại nhân còn ở bên cạnh nàng .”

      đến này, Hanabusa nhất thời nổi trận lôi đình, cái kia nữ nhân dựa vào cái gì có thể được Kaname đại nhân ưu ái.

      Vô Ưu trong lúc ngủ mơ nghe được có người ôn nhu kêu tên của nàng , chậm rãi mở hai tròng mắt, đập vào mắt chính là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Kaname .

      Nhìn đến Vô Ưu mở hai tròng mắt, Kaname ôn nhu ,“Vô Ưu tan học, về ký túc xá .”

      Vô Ưu ngồi dậy, ánh mắt lim dim, thanh tú ngáp cái,“ xong a, chúng ta trở về .”

      Nhìn đến Vô Ưu bởi vì nằm úp xuống mà ngủ , bên má phải có dấu hồng , Kaname liền động tay, dấu ấn hồn liền biế mất.

      Vô Ưu gặp Kaname sờ mặt của nàng, nghĩ đến nàng chảy nước miếng, hoảng sợ, ngủ chảy nước miếng vậy rất mất mặt .

      Vô Ưu đơn giản đăng ký hạ ghi lại, theo sau liền theo Kaname cùng nhau hồi ký túc xá .
      Hai người đường trở về ký túc xá , vừa vặn đụng tới zero.

      Zero mặt chút thay đổi nhìn nhìn Vô Ưu cùng Kaname, lập tức lạnh lùng xoay người rời .

      Vô Ưu mắt sắc phát ánh mắt zero khi nhìn về phía Kaname, là ánh mắt oán hận, cái loại ánh mắt oán hận này, nàng từng thấy quá, giống như bất cộng đái thiên cừu hận giống nhau.
      Hai người trở lại ký túc xá, Kaname kêu người hầu chuẩn bị mỹ vị ăn Kanameya.
      Vô Ưu cùng Kaname cùng nhau ăn xong ăn Kanameya, trở về đến phòng ngủ.

      Sáng sớm ngày thứ nhất ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, chậm rãi xuất trong phòng, đốt sáng lên toàn bộ phòng.

      Vô Ưu chậm rãi mở hai tròng mắt, vươn tay che khuất ánh sáng bình minh . A, trời muốn sáng a.

      Chậm rãi ngồi dậy, ngồi ở giường phát ngốc chốt lát, cảm thấy bụng có điểm đói, chậm rãi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu.

      Vô Ưu rửa mặt chải đầu liền ra khỏi gian phòng, nhàng mà tiếng đóng cửa.

      tại là thời gian nghỉ ngơi của nhóm quỷ hút máu ngủ , khó trách im lặng như vậy , im lặng đến khủng bố .

      Nàng nhớ nhà ăn lớp ban ngày hình như có cung ứng bữa sáng, căn tin ăn bữa sáng .

      Đồng học lớp đêm đột nhiên xuất ở Lớp ban ngày, gây phản ửng rất lớn .

      “Ngươi xem, nàng lớp đêm gian bộ đồng học, khá a.”

      “Nàng chính là uỷ viên bộ tác phong và kỷ luật lớp đêm , hảo soái a.”

      “Hảo hâm mộ nàng a, có thể cùng Hanabusa tiền bối bọn họ ở cùng chỗ.”

      Yuki nhìn đến Vô Ưu đột nhiên xuất ở Lớp ban ngày, hoảng sợ,“Vô Ưu, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?Học sinh lớp đêm thể xuất ở lớp ban ngày.”

      Vô Ưu cầm lấy giấy ăn chùi môi, thản nhiên liếc nhìn Yuki,“Ta phải quỷ hút máu.” quy định Này là nhằm vào cho lớp đêm bộ quỷ hút máu mà .

      Yuki nghe được Vô Ưu , ngượng ngùng gãi gãi đầu,“Cái kia...... có lỗi...... Ta quên......” Bất tri bất giác, nàng nghĩ đến đến Vô Ưu giống Kaname-sama, là ma cà rồng mà chính là con người.

      có việc gì.” hổ là đứa con ông bác ngốc có đủ ngốc.

      Yuki ngồi đối mặt Vô Ưu, quan tâm hỏi ,“Vô Ưu ở tại Nguyệt xá thói quen sao? Có hay thích ứng được?......”

      Vô Ưu vội vàng đánh gãy vấn đề Yuki ,“Ta tốt lắm.”

      Yuki cúi đầu, hai tay gắt gao cầm lấy, giọng hỏi,“Kaname-sama...... ......”

      Vô Ưu tao nhã nhấp ngụm cà phê, thản nhiên liếc mắt Yuki cái,“Ngươi thực để ý Kaname?”

      Yuki nghe vậy, khuôn mặt nhắn lập tức trở nên đỏ bừng, lắp bắp ,“Mới...... có...... Kaname-sama...... Là ân nhân cứu mạng của ta...... Cho nên...... Ta......”

      Nghe được Yuki trong lời , Vô Ưu trong mắt lên nghi hoặc,“Ân nhân cứu mạng?”

      Yuki nhàng mà gật đầu,“Ân, trước mười năm Kaname-sama cứu ta từ trong tay quỷ hút máu, rồi đưa ta đến chỗ của hiệu trưởng, làm cho hiệu trưởng thu dưỡng ta.”

      Nhìn đến trong mắt Yuki che lấp được ái mộ, Vô Ưu có thể cảm nhận được khát vọng trong đó, aizz lại là 1cô hoài xuân a.

      học tiếng chuông vang lên, Yuki đành phải lên lớp học , lưu lại mình Vô Ưu ngồi ở quán cà phê lộ thiên .

      Thon dài ngón tay, nhàng mà vuốt ve miệng ly cà phê . Ân nhân cứu mạng sao? đúng là câu chuyện tình cũ rít. Vô Ưu nghĩ tới Kaname cùng đứa con ông bác ngốc có quan hệ như vậy, bất quá cùng nàng có vấn đề gì.

      Vô Ưu ngồi dựa vào ở cây, im lặng đọc sách, đột nhiên xuất bóng người.

      Seiren hơi khom người, cung kính ,“Vô Ưu đại nhân, Kaname đại nhân có việc tìm ngươi.”

      Vô Ưu nhìn nhìn Seiren, nhớ nàng hình như là tùy tùng của Kaname, liền gật đầu,“Ta biết.”

      Trở lại nguyệt xá, đại bộ phận nhóm quỷ hút máu thức dậy .

      Kaname gặp Vô Ưu trở về, ôn nhu cười cười,“Vô Ưu, cùng nhau ăn cơm trưa .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :