1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vô địch quân sủng, cô vợ nhỏ mê người - Y Lạc Thành ( Hoàn - 66c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Vô địch quân sủng, vợ mê người

      [​IMG]



      Tác giả: Y Lạc Thành.

      Converter: Ngocquynh520.

      Editor: Triệu Thanh Tâm.

      Nguồn: ***************.com

      Thể loại: đại, hài sủng, HE.



      Giới thiệu nội dung:

      Tôn chỉ của tác giả: cả tinh thần và thể xác của nam chính và nữ chính đều rất sạch , cường cường liên thủ, sủng đến mức tận cùng, nhiệt huyết sôi trào!

      An Nhược luôn cho rằng quân nhân đều là những người giống như Chính Lăng Nhiên, vô cùng chính nghĩa, cho nên mới chút do dự xô ngã Lục Mặc Hiên, nôn nóng sốt ruột kêu, trai quân nhân, cứu mạng!

      Chỉ với hành động, câu , An Nhược phát ra mình nhảy vào động ma!

      Lục Mặc Hiên đích thị là tên ma quỷ vô liêm sỉ đội lốt người!

      ------

      Đàn ông nhà họ Lục, từ trước đến nay ra tay đều vô cùng ngoan độc, nhưng khi động tình, chính là cả đời.

      Từ giây phút khối ôn hương nhuyễn ngọc này xà vào lòng cuộc đời này của Lục Mặc Hiên xác định bị trói chặt rồi.

      khi vậy, Lục Mặc Hiên quyết định vứt bỏ khí tiết của người quân tử, nhất định phải trở nên vô sỉ chút!

      Vươn ra ma trảo, rải xuống Thiên La Địa Võng.

      Vợ mê người, mau sa lưới ! ! !


      【 Chiêu thứ nhất: Lừa gạt.】

      Lục Mặc Hiên: ra em thích chơi những thứ kích thích như vậy. ( khóe miệng khẽ mỉm cười )

      An Nhược: Nếu như dám động vào tôi, tôi liền chặt đứt nam căn của !

      Lục Mặc Hiên: Dù sao cũng chọc giận em rồi, chi bằng hưởng thụ tốt hơn. ( vẫn cười như cũ )

      An Nhược: . . . Tôi thay đổi chủ ý rồi ! Cứ coi như là tôi cùng cái xác chết !

      Lục Mặc Hiên: . . . . . . . . .


      【 Chiêu thứ hai: Dụ dỗ 】

      An Nhược: Lục Mặc Hiên! Nội y của em đâu? !

      Lục Mặc Hiên: Vứt rồi.

      An Nhược: vậy em mặc cái gì!

      Lục Mặc Hiên: mua cho em rồi, ở đây này.

      An Nhược: Cút, muốn mặc tự mặc ( hít sâu, cự nhiên lại mua nội y tình thú.)

      Đêm khuya thanh vắng, tên con trai nào đó do "Súng" lên nòng, bất đắc dĩ phải mặc vào bộ nội y tình thú. . . . . .

      Người con nào đó ngồi bên giảo hoạt cười, đáng đời!


      【 Chiêu thứ ba: Theo đuổi bà xã 】

      Lục Mặc Hiên: Cục cưng, ta là ba con, mẹ con đâu?

      Cục cưng: Vì sao con phải cho người biết?

      Lục Mặc Hiên: Ta dạy con đánh nhau

      Cục cưng: Cái đó con học rồi.

      Lục Mặc Hiên: ta dạy con bắn súng.

      Cục cưng: M95, AK47.

      Lục Mặc Hiên: Được!

      Cục cưng: mẹ con cùng với dượng chụp ảnh cưới rồi.

      Đặt gạch đặt gạch, mọi người tiếp tục ủng hộ mình nhé!​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 15/12/14
      knv123, sói già gian ác, ushio4 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Hang sói VS động ma.

      An Nhược bất ngờ nhìn căn phòng hỗn loạn, vô số loại cảm xúc như thủy triều bổ nào về phía . Đầu óc bị chập mạch nên mới có thể đồng ý đến câu lạc bộ Thịnh Tinh thay ca hộ Phan Mộng Lệ.

      Phan Mộng Lệ là bạn cùng phòng với An Nhược hồi đại học, ở câu lạc bộ này ấy kiêm chức công chúa. An Nhược phải nhân viên của Thịnh Tinh, hôm nay đến để làm hộ Phan Mộng Lệ bốn tiếng mà thôi.

      đến Phan Mộng Lệ, đầu An Nhược liền muốn bốc hỏa. Con bé ngu ngốc này, Lý Thành Minh đối xử với nó như vậy mà nó còn chịu chia tay với ta. Tới Thịnh Tinh kiêm chức công chúa, hoàn toàn là vì cái tên ăn bám khốn kiếp Lý Thành Minh kia.

      Hôm nay Phan Mộng Lệ vừa nhận được điện thoại liền rất khẩn trương nắm lấy tay nhờ đến Tịnh Tinh thay ca giúp ấy.

      An Nhược nhìn thấy thần sắc lo lắng của Phan Mộng Lệ, là chị em tốt nhiều năm của nhau nên lập tức mềm lòng. Nhưng biết đâu rằng, thay ca mới được tiếng rưỡi mà trong phòng bao hỗn loạn đến như vậy rồi.

      An Nhược tháo xuống đôi tai thỏ màu hồng nhạt đầu, vứt xuống đất. Nghiêng mình chuẩn bị lặng lẽ chuồn khỏi phòng bao, Bước chân của An Nhược hết sức nhàng, hai mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn mấy người đàn ông cao lớn biểu tình nghiêm túc kia chút, may mà bọn họ chú ý tới .

      An Nhược nhàng thở ra, vươn tay tìm kiếm nắm đấm cửa. Nhưng đột nhiên, vạt áo bị người ta kéo mạnh cái. người đàn ông cao lớn mặc trang phục màu đen nắm lấy vạt áo của An Nhược, hung hăng kéo về phía sau.

      May mà trong phòng bao có thảm nên cường độ va chạm được giảm ít.

      An Nhược sờ sờ khuỷu tay, vừa nâng mắt lên, đôi mắt màu đen sắc nhọn đập thẳng vào mắt .

      Ngồi chiếc ghế sofa làm bằng da của Italia là người đàn ông có đôi chân rất dài, hai cúc áo đầu tiên của chiếc áo sơ mi trắng được mở ra, lộ ra đoạn xương quai xanh xinh đẹp.

      Hai mắt người đàn ông này khép hờ lại, thần sắc tuy lười biếng nhưng lại tràn đầy nguy hiểm.

      An Nhược liếc nhìn cái tên áo đen nắm vạt áo của , bộ dáng của ta như muốn vung nắm đấm đánh cho trận vậy, lập tức đứng dậy, hai chân bước dật lùi về phía sau.

      Nhìn người đàn ông ngồi ung dung sofa, An Nhược lập tức , "Tôi phải nhân viên của Thịnh Tinh, các người được làm bậy."

      Ngoài miệng An Nhược vẫn rất bình tĩnh nhưng trong ngực nhịn được đập bang bang liên hồi.

      Mấy tên áo đen này vừa nhìn biết là hạng có võ, là tay chân do đám hào môn thế gia bồi dưỡng. Trêu chọc vào ta, đừng mong được lành lặn mà bước chân ra khỏi đây. Hôm nay đen đủi , lần đầu thay ban hộ Phan Mộng Lệ lại gặp ngay cái chuyện khó giải quyết thế này.

      Người đàn ông ngồi ghế sofa liếc nhìn An Nhược cái, tóc dài ngang vai, mặt trái xoan, mũi dọc dừa, đôi mắt to phong tình, chớp chớp nhìn , giống như con thỏ .

      "Cẩn thiếu gia, người của Thịnh Tinh thiếu phép tắc, nên cho bọn họ chút giáo huấn." Trong giọng của tên áo đen tràn đầy độc ác và hung hãn.

      An Nhược nhìn biểu tình của người đàn ông ngồi ghế sofa vẫn thay đổi, giống như toàn bộ chuyện này chẳng liên quan gì tới vậy.

      An Nhược thầm mắng chửi trong lòng, mọi chuyện đều từ cái tên khốn kiếp này mà ra, sao co thể coi như mình chẳng liên quan gì đến việc này?

      Lại quay đầu nhìn vì sợ hãi mà mặt trắng bệch quỳ mặt đất, An Nhược có phần khó hiểu. này là tiểu thư của câu lạch bộ Thịnh Tinh, khác với công chúa, tiểu thư quả thực phải tiếp đàn ông . Vậy tại sao vừa bước chân vào phòng nhìn thấy người đàn ông ghế lại nhất quyết chịu?

      Hai tay Sở Cẩn đan vào nhau, chân phải vắt chéo llên đùi trái, nhìn về phía An Nhược." cho Từ quản lý của Thịnh tinh biết, tao muốn này."

      Tiếng du dương hùng hậu giống như kim độc ghim chặt vào lòng An Nhược, An Nhược trong nháy mắt cảm thấy mơ hồ, phải là tiểu thư, dựa vào cái gì mà muốn tiếp !

      tiếng thở phào truyền vào tai An Nhược, An Nhược nhìn bả vai vốn căng cứng của kia giờ thoải mái rũ xuống, trong lòng càng thêm ngột ngạt.

      An Nhược chỉ tay về phía quỳ mặt đất, vừa vừa tiến về phía cửa định chạy khỏi đây.

      "Tôi phải nhân viên của Tịnh Tinh, ta là tiểu thư bị các người gọi tới, các người muốn được phục vụ đặc biệt tìm ta, tôi kông tiếp khách!" Sau khi An Nhược xong liền chạy nhanh về phía cửa.

      Mấy tên áo đen xung quanh lập tức cảnh giác, thân thủ nhanh nhẹn chặn đường An Nhược.

      An Nhược chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng chuồn khỏi căn phòng này, trước mắt bỗng có rất nhiều cánh tay hướng về phía , An Nhược cũng thèm quản cái khỉ gió gì nữa, trực tiếp nắm lấy, cúi đầu, dùng toàn bộ khí lực cắn mạnh vào tay tên áo đen.

      Tên áo đen đau đến mức kêu lên tiếng, sau đó giơ chân muốn đá lên người An Nhược.

      Cả người An Nhược vốn tiến vào trạng thái phòng bị, nên động tác của tên đàn ông khốn kiếp này sớm nhìn ra rồi.

      An Nhược nhanh nhẹn khom lưng, giơ tay tóm lấy chân phải giơ lên của ta, lùi lại bước, đứng thẳng người nhấc chân trái đá thẳng vào nam căn của ta .

      Người đàn ông lười biếng ngồi sofa sau khi nhìn thấy màn này sống lưng bất chợt cứng đờ, hai mắt khép hờ lộ ra chút ý cười. này rất thú vị, ngờ lại có nhiều công phu mèo ba chân đến vậy.

      An Nhược dùng thủ đoạn như vậy để đối phó với tên đàn ông chừng còn có thể thoát thân, nhưng để đối phó với năm sáu tên đàn ông to lớn như này, thành bại thế nào, cần nghĩ cũng biết.

      lâu sau An Nhược bị hai tên đàn ông kìm chặt tay chân, giống như tù nhân bị áp giải đến trước mặt tên đàn ông ngồi ghế sofa.

      quỳ mặt đất co rúm người lại, hai chân chậm rãi di chuyển, tới góc sáng sủa trong phòng.

      An Nhược tức chết rồi, chỉ là người qua đường, bây giờ sao, ôi chế giễu thay lại trở thành nhân vật chính!

      An Nhược ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn lũ đàn ông trong phòng.

      "Rốt cuộc có phải là đàn ông vậy, nuôi nhiều tay chân như vậy chỉ để dùng bắt nạt đàn bà con thôi sao?"

      Sở Cẩn nhàng cười, ngón tay phải ngẫu nhiên vẽ vòng vòng."Tôi chơi đùa với rất nhiều phụ nữ, như vậy, ngược lại khiến tôi cảm thấy vô cùng tươi mới. Hôm nay muốn nếm thử chút mà thôi."

      Trái tim An Nhược trùng xuống, tên đàn ông khốn nạn!

      Hai bả vai của An Nhược điên cuồng vùng vẫy, trong giọng chứa tức giận kinh người.

      "Tôi phải nhân viên của Thịnh Tinh, hôm nay bất quá chỉ là. . . . . ." An Nhược đột nhiên ngậm miệng lại, nếu như ra tên của Phan Mộng Lệ, phải ấy cũng gặp xui xẻo hay sao.

      Ngón tay Sở Cẩn bất chợt ngừng lại, "Bất quá cái gì?"

      Ánh mắt An Nhược nhắm lại, lúc mở ra lại chứa rất nhiều nhu tình. Nếu ta muốn nếm thức ăn tươi, liền biểu giống mấy người phụ nữ dung tục kia, tươi mới cái mẹ a.

      "Bất quá, chúng ta vẫn nên bàn bạc giá cả trước vẫn tốt hơn. Nhìn thân phận địa vị của thế này, giá cũng thể thấp , nếu thứ lỗi tôi đây thể tiếp ."

      Sở Cẩn a lên tiếng, này là người đầu tiên chưa làm muốn cùng bàn bạc giá cả, cũng muốn xem bàn bạc như thế nào, xem xem bảng giá của đắt đến đâu a.

      "Cẩn thiếu, làm cậu tức giận như vậy là người của chúng tôi đúng, có chuyện gì chúng ta hảo hảo chuyện, đến chỗ này vui chơi chính là muốn tâm tình vui vẻ phải sao."

      Từ cửa phòng truyền đến giọng lanh lảnh của phụ nữ, An Nhược quay đầu lại, cái cằm lanh lảnh,người phụ nữ này mặc người bộ váy đỏ chót chật chội, đôi mắt phong tình của ta cong lên, vào phòng, hai cặp mông căng tròn cao vút lắc qua lắc lại, bộ ngực bị chiếc áo chèn ép theo bước chân như muốn bật ra khỏi chiếc váy.

      Sở Cẩn dương lên khóe miệng nhàng cười, ngón tay thon dài chỉ vào An Nhược.

      "Quản lý Từ, có câu đúng. Tôi đến Thịnh Tinh là để tâm tình được vui vẻ, vì muốn vui vẻ nên tôi nhất định phải mang này ."

      Quản lý Từ liếc mắt nhìn An Nhược cái, sau đó cười duyên .

      "Cẩn thiếu, lấy thân phận của cậu mà , muốn loại con nào mà chẳng được? Loại con đủ chất dinh dưỡng như ta, xứng để hầu hạ cậu. Lại , ta phải là nhân viên của Thịnh Tinh, tôi cũng có quyền đem ta giao cho cậu được."

      Sau khi quản lý Từ xong, lập tức quay đầu ra phía cửa phòng rống to."Bảo vệ, trong phòng có tạp nhân trà trộn vào, mau đuổi a khỏi Thịnh Tinh cho tôi."

      Tạp nhân đương nhiên là chỉ An Nhược rồi.

      Cục diện đột nhiên đảo lộn khiến An Nhược vô cùng bất ngờ. Quản lý Từ này cố giúp thoát thân sao, An Nhược trong lòng thoáng nhàng thở ra, vai vừa động hai người đàn ông mặc áo đen này lại càng ghìm chặt hơn.

      An Nhược nhướng mày, ánh mắt gắt gao nhìn về phía cửa phòng.

      Trong phút chốc, tám tên bảo vệ cao lớn đứng trước cửa phòng bao, quản lý Từ liếc mắt ra hiệu. Bảo vệ hiểu ý, lập tức tiến vào phòng, tới trước mặt An Nhược.

      Hai tên bảo vệ kìm chặt tay của hai tên áo đen, hai người nữa giữ lấy tay của An Nhược. Bốn người còn lại chặn những tên áo đen khác trong phòng, thanh đánh nhau thoáng chốc vang khắp phòng bao.

      Hai đại não của An Nhược rung lên, lực đạo tay giảm ít, An Nhược lập tức cúi người xuống, trong phòng càng loạn càng dễ thoát thân.

      "Quản lý Từ, tôi thấy hình như muốn làm việc ở Thịnh tinh nữa phải." Sở Cẩn lười nhác dựa người lên ghế sofa, với quản lý Từ nhưng ánh mắt lại nhìn về phía cánh cửa nơi An Nhược đứng.

      Toàn thân quản lý Từ cứng đờ, khổ sở biết bao mới leo lên được chức quản lý này, năm đó dùng đủ mọi thủ đoạn để đuổi đồng nghiệp ra khỏi đây. Nhưng Thịnh Tinh từ trước đến nay luôn có quy tắc của riêng mình, huống hồ này phải là người của Thịnh Tinh.

      Quản lý Từ suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy vẫn làm theo qui định của câu lạc bộ hơn, mặc dù thân phận của Cẩn thiếu tầm thường, nhưng phải ông chủ của Thịnh Tinh, Thịnh Tinh vống thuộc địa bàn của .

      Quản lý Từ bước lên ngăn lại tên áo đen, mở cho An Nhược con đường để thoát thân.

      An Nhược liếc nhìn quản lý Từ cái, ấy là người có đạo đức nghề nghiệp, giống với quỳ đất lúc nãy, mang hết tội lỗi đổ lên đầu .

      An Nhược mặc kệ ồn ào náo động trong phòng bao, liều mình chạy về phía đại sảnh của Thịnh Tinh. Hôm nay náo loạn như vậy, Thịnh tinh chắc chắn biết hôm nay đến thay ban hộ Phan Mộng Lệ, Phan Mộng Lệ chắc cũng thể làm ở Thịnh Tinh nữa rồi.

      Nghĩ như vậy, An Nhược cao hứng bỗng chốc lại phiền não. Phan Mộng Lệ là người luôn giữ gìn trong sạch của bản thân, nhưng lại vì tên ăn bám mà phải đến Tịnh Tinh làm việc, từ trước đến nay An Nhược luôn phản đối chuyện này, bây giờ thể làm ở đây nữa cũng tốt.

      Nhưng có điều An Nhược ngờ được, việc phát triển ngoài sức tưởng tượng của , cứ tưởng may mắn thoát khỏi hang sói, ra lại sắp bước chân vào động ma!
      knv123honglak thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương mới đến rồi đây! :3

      Chương 2: trai quân nhân,cứu mạng!

      An Nhược vừa chạy vừa giơ tay cào cào mái tóc hỗn độn.

      "Thượng tá Hiên này, quân khu trưởng khó khăn lắm mới thuyết phục được thượng tướng ở tổng bộ chuyển cậu về đây. Cũng lâu lắm rồi chúng ta mới được gặp lại nhau nên đêm nay hai em chúng ta cùng no say bữa, thế nào?."

      giọng trong trẻo mang theo khí thế đàn ông vang lên trong đại sảnh câu lạc bộ Thịnh Tinh, tất cả những lời của người đàn ông này An Nhược đều nghe thấy.

      Thói đời bạc bẽo! Mang mình chính khí quân nhân vậy mà lại đến Thịnh Tinh để đùa giỡn phụ nữ. An Nhược nghĩ thầm trong bụng, sau đó ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng trong ánh mắt của ta lại mang theo đầy vẻ khinh bỉ.

      Vừa nhìn, ánh mắt An Nhược liền sửng sốt, cho dù là khinh thường, nhưng An Nhược thể thừa nhận, người đàn ông đầu giống như từ trong truyện tranh bước ra vậy.

      Đôi mắt đen như Diệu Thạch, phần đuôi mắt hơi cong lên, tinh mỹ hấp dẫn như đao nhọn lóe sáng trong ánh đèn mờ ảo.

      An Nhược quan sát trong chốc lát, người đàn ông đó đồng thời cũng về phía này, thình lình, ánh mắt An Nhược nhìn thẳng vào đôi mắt đó.

      "Chính là ta, mau bắt lại, đừng để cho ta chạy thoát!"

      giọng tục tằng từ sau lưng truyền đến. Sống lưng An Nhược bỗng chốc cứng đờ, quay đầu lại, my god, những người này sao đuổi theo nhanh như vậy, bảo vệ của Thịnh Tinh bất tài đến vậy sao? !

      được, phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu như bị bắt lại, tên Cẩn thiếu tà ác kia chừng nghĩ ra đủ mọi biện pháp để hành hạ .

      Cẩn thiếu là người đàn ông tuấn, dựa theo lẽ thường những tiểu thư trong Thịnh Tinh phải bu lấy ta như ong bướm vây quanh hoa. Vậy vì cái gì mà họ lại trốn tránh Cẩn thiếu, vừa nhìn thấy , bộ dạng muốn lấy lòng trước đó chuyển thành e sợ?

      Cho nên, tất cả những điều này chỉ có thể kết luận điều, Cẩn thiếu là tên đại biến thái. Chắc chắn rất nhiều từng bị hành hạ đến sống dở chết dở, mới có thể khiến cho những tiểu thư trong Thịnh tinh muốn tránh cũng kịp.

      Miệng An Nhược phồng lên, hai cánh tay buông thõng ngay lập tức lắc lư, bước chân cũng theo đó mà nhanh dần.

      Khi An Nhược qua người đàn ông có tên là thượng tá Hiên đột nhiên dừng bước.

      Vốn định trốn ra khỏi Thịnh Tinh, nhưng chắc chắn chẳng được bao lâu, vẫn bị bọn họ bắt trở lại. Rồi bị tên Cẩn thiếu thối nát hành hạ cho tới chết.

      An Nhược nháy mắt cái, lại nhìn người đàn ông kia lần nữa.

      Lần này, muốn đánh cuộc lần!

      An Nhược chạy nhanh đến bên cạnh người đàn ông tên Thượng tá Hiên kia, hai tay duỗi ra, phi thân cái, gắt gao ôm chầm lấy .

      An Nhược vùi đầu trong lồng ngực rộng lớn của , thanh mềm mại : " trai quân nhân, cứu cứu em, có người muốn giết em!"

      Sau khi xong, An Nhược ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, ánh mắt lộ ra vẻ đáng thương vô tận.

      Bởi vì người đàn ông này bị đẩy ngã đất, nên An Nhược có thể quan sát cự li rất gần.

      mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, khuôn mặt tuấn dưới ánh đèn mờ nhạt có chút lạnh lùng. Nước da màu lúa mạch càng tôn lên sức hấp dẫn mê người của , mặc chiếc áo sơ-mi màu đen và chiếc quần jean, bờ vai rộng lớn cơ bụng săn chắc đôi chân thon dài, vóc dáng cao lớn ước chừng 1m85, chung chỉ có hai từ để hình dung về người đàn ông này chính là hoàn mĩ.

      Lục Mặc Hiên híp híp đôi mắt, cúi đầu nhìn người con ôm chặt lấy thắt lưng của . Mái tóc dài đen bóng xõa ngang vai, thân thể ôn nhuyễn vô cùng.

      Lục Mặc Hiên chưa bao từng thấy người con nào lần đầu tiên gặp mặt ôm chầm lấy như này, dựa vào bản lĩnh của mình hoàn toàn có thể tránh được , nhưng theo bản năng lại làm như vậy.

      toán áo đen đuổi theo nhìn thấy vậy lập tức dừng lại, nhìn thấy người phụ nữ của Cẩn thiếu nhào vào lòng người đàn ông khác, trong lòng càng thêm căm tức. muốn sống nữa sao, người phụ nữ mà Cẩn thiếu nhìn trúng cự nhiên còn dám ôm vào trong ngực.

      " này chọc giận Cẩn thiếu, thức thời chút nhanh chóng giao người ra đây, nếu đừng trách chúng tôi khách khí!" Người đàn ông mặc áo đen đứng đầu khiêu khích lớn tiếng .

      Quản lý Từ vội vã chạy đến vừa nhìn thấy cảnh này trong lòng sợ tới mức run lên, làm quản lý ở đây nhiều năm như vậy rồi, cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào lớn đến như đêm nay. này làm sao có thể so sánh được với những ở Thịnh Tinh, nhưng hiểu Cẩn thiếu nhìn trúng ta ở điểm nào mà dứt khoát muốn đưa ta .

      Trong lòng An Nhược cũng rất hoang mang, cùng thượng tá Hiên này chút quen biết cũng có, vô duyên vô cớ làm liên lụy đến , người ta nhất định giúp .
      PhongVy, knv123honglak thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Epiphyllum: Cảm ơn nhiều nhé! :3 :kiss4:
      Chương 3: Khí thế bức người!

      giọng trần thấp vang lên đỉnh đầu An Nhược, trong giọng mang theo chút cảm xúc nào, giống như căn bản đem Cẩn thiếu để vào trong mắt.

      "Cẩn thiếu? Ai là Cẩn thiếu?"

      Lửa giận vọt lên, mấy tên mặc áo đen tức đến nỗi gân xanh nổi đầy đầu. Tên áo đen đứng đầu ngoắc tay phải ra hiệu cho đàn em ở phía sau, " cho Cẩn thiếu mặt mũi, ngươi muốn sống nữa sao, lên hết cho tao, đánh cho tới chết!"

      Sau tiếng hét hung bạo, mười mấy tên áo đen đứng ở phía sau liền chạy về phía Lục Mặc Hiên.

      Quản lý Từ thấy thế, bước chân loạng choạng, thiếu chút nữa muốn ngất . Vệ tổng mà biết chuyện này, cái chức quản lý này của giữ nổi nữa rồi. Quản lý Từ sợ hãi, sớm biết thế này cứu bé kia, lần này tốt rồi, càng làm càng lớn, đúng là tự tìm đường chết!

      Quản lý Từ đưa mắt liếc nhìn bảo vệ đứng ở xung quanh, ra hiệu cho bọn họ. Mấy tên bảo vệ to lớn tỏ ý hiểu, tay áo được xắn lên, hất cánh tay của tên áo đen chắn trước mặt ra sau đó động thân như muốn chuẩn bị đánh nhau.

      An Nhược vùi đầu vào trong ngực Lục Mặc Hiên, hương thơm thanh mát của hoa cỏ tỏa ra từ người luồn vào mũi khiến nhịn được phải hít thêm mấy lần.

      Hơi thở ấm áp phiêu du quấn quýt trước ngực Lục Mặc Hiên, khiến cho tâm tình của vô duyên vô cớ chấn động. Cúi đầu nhìn người con nằm trong ngực hung hăng hít hà hương thơm người , Lục Mặc Hiên nhướng mày, nhanh tay đem An Nhược ra.

      ấm áp trong nháy mắt biến mất, cả người An Nhược cứng đờ, trong lúc đó cơ thể của bị Lục Mặc Hiên kéo về phía sau lưng.

      Ba người đàn ông đứng bên cạnh Lục Mặc Hiên nhìn nhau hiểu chuyện gì xảy ra, kỳ quái, thượng tá Hiên là người luôn giữ mình trong sạch, mấy năm nay chưa bao giờ thấy cậu ấy gây ra vụ tai tiếng tình dục nào. Bây giờ tự nhiên bảo vệ xa lạ, động tác lại ôn như cực kỳ!

      Tay phải An Nhược bị Lục Mặc Hiên nắm chặt, nhiều năm làm cảnh sát khiến đôi tay thon dài của Lục Mặc Hiên hằn lên nhưng vết chai sạn,cọ lên làn da trắng mịn của An Nhược, vô cùng mềm mại cũng vô cùng quỷ dị.

      Từng tiếng kêu thảm thiết từ bên cạnh truyền đến, trái tim An Nhược bắt đầu đập thình thịch, qua cánh tay của Lục Mặc Hiên nhìn việc diễn ra. My god, phải bảo vệ của Thịnh tinh bất tài, mà là thủ hạ của Cẩn thiếu quá lợi hại. Đem đám bảo vệ đánh gục mặt đất.

      An Nhược hướng mắt nhìn quản lý Từ, khuôn mặt trang điểm nồng đậm của ấy nhăn thành đoàn.

      " sớm muốn thư giãn gân cốt lần rồi, ngờ bây giờ còn tự đưa tới cửa." Người đàn ông mặc áo màu xanh đứng bên trái Lục Mặc Hiên bắt đầu xắn tay áo lên, hưng phấn lớn tiếng .

      An Nhược nheo mắt, nhìn tư thế của người đàn ông này hình như là muốn xông lên. Nhiều bảo vệ như vậy mà còn bị mười tên áo đen này đánh gục mặt đất, mình người đàn ông này muốn tấn công, là quá mức tự tin hay là biết tự lượng sức mình? Giữa hai hàng lông màu của An Nhược thoáng lộ ra vẻ lo lắng.

      "Cậu ấy sao đâu." giọng trầm ổn truyền vào tai An Nhược, bàn tay định nhấn phím call của An Nhược bỗng chốc dừng lại.

      tiếng hét thảm thiết vang lên kéo suy nghĩ của An Nhược trở lại, An Nhược giương mắt nhìn về phía bên cạnh. Người đàn ông mặc áo màu xanh này vô cùng uyển chuyển, đôi chân nhanh như chớp duỗi ra gạt ngã tên áo đen, xoay người cái kìm chặt tay của tên áo đen ở sau lưng. Động tác nhanh chậm, lưu loát mà gọn gàng.

      Trong lòng An Nhược liên tiếp cảm thán, hổ danh xuất thân là quân nhân, rất có bản lĩnh.

      Sau hồi tiếng kêu thảm thiết, tiếng vỗ tay bốp bốp ở đâu đó vang lên. Xen lẫn tiếng vỗ tay là giọng trầm bổng vang lên.

      "Lợi hại, ngờ ở đây cũng xuất cao thủ." Sở Cẩn vừa vừa nhìn về phía Lục Mặc Hiên, An Nhược trốn sau lưng thỉnh thoảng lại ló đầu ra nhìn dĩ nhiên cũng bị Sở Cẩn nhìn thấy.

      Con đàn bà này, chỉ trong chốc lát tìm được chỗ dựa vững chắc như vậy, tâm tư lại nhanh nhẹn hoạt bát. Thân thể kia khi nếm thử chắc hẳn càng thêm tuyệt mĩ.

      "Diệp Hạo, chơi đùa chút thôi là được rồi." Lục Mặc Hiên với Diệp Hạo.

      Diệp Hạo hất cằm cái, chẳng thèm liếc mắt nhìn Sở Cẩn lấy cái.

      Sở Cẩn nhàng cười, đúng là tên biết tốt xấu, cho dù là cao thủ, khi nhìn thấy cũng phải lễ độ chút, nếu chẳng phải để người qua đường chê cười sao.

      "Đánh được vài tên, nhưng có thể đánh được đám sao? Mày ngứa tay ngứa chân phải , vậy tao liền gọi thêm vài người tới đây để hầu mày."

      Sở Cẩn vỗ tay vài cái, cửa lớn Thịnh Tinh bất ngờ xuất số lượng lớn đàn ông mặc áo đen cao lớn rắn chắc.

      Lông mày Lục Mặc Hiên nhíu chặt lại với nhau, tâm của An Nhược cũng theo đó mà nhảy dựng lên. My god, cái tên Cẩn thiếu biết xấu hổ này, ràng là muốn cậy đông hiếp yếu đây mà, làm đối phương mất hết sức chịu đưng sau đó mới đem đối phương đánh gục.

      Diệp Hạo đường đường là người quân nhân, làm sao chịu được ức hiếp như vậy. Ngón tay chỉ thẳng vào Sở Cẩn : " Con mẹ nó, mày đúng là đồ đàn bà, có bản lĩnh lên đây đấu tay đôi với tao!"

      Sở Cẩn chậc chậc vài cái, híp mắt nhìn An Nhược."Đầu óc ngu xuẩn mới có thể sinh ra cái dũng khí của kẻ thất phu, thức thời chút, mau giao con đàn bà kia ra đây."

      An Nhược chắc chắn nghĩ rằng Cẩn thiếu muốn là vì nhan sắc của , ở trong phòng bao riêng muốn , là vì nhất thời cảm thấy mới mẻ. Nhưng bây giờ muốn , lại càng là vì muốn lập uy. uy nghiêm của bị người đàn ông nắm tay khiêu khích rồi.

      Bàn tay bị nắm chặt của An Nhược khẽ động cái, vốn quen biết, bây giờ lại lôi vào vũng nước bẩn này. Ai, An Nhược giật giật muốn rút tay về.

      Tay Lục Mặc Hiên căng thẳng, "Em muốn đến chỗ ta sao?" Lục Mặc Hiên quay đầu, nhàng hỏi An Nhược.

      An Nhược lập tức lắc lắc đầu, " muốn , nhưng mà, bên rất đông, tên Cẩn thiếu vô liêm sỉ kia lại muốn cậy đông hiếp yếu đánh các , lúc sau các chịu nổi."

      Khóe miệng Lục Mặc Hiên cong lên "Em nghe ai chúng tôi chịu nổi?"

      Sau khi An Nhược nghe như vậy, thân thể cứng đờ, đông như vậy có thể đánh lại được sao?

      Lục Mặc Hiên buông tay ra "Em ngoan ngoãn đứng sau lưng ."

      Sở Cẩn nhìn thấy bộ dáng do dự của Lục Mặc Hiên và An Nhược, trong lòng càng thêm vui.Sĩ diện đàn ông trong người Sở Cẩn trỗi dậy, Sở Cẩn hướng về phía mấy tên áo đen vung tay, trong chốc lát, hơn hai mươi tên áo đen vây xung quanh Diệp Hạo.

      Diệp hạo vung nắm đấm, quyền cước, đem tên áo đen dẫn đầu đánh gục xuống đất. Hai người còn lại đứng bên cạnh lục mặc Hiên thấy tình thế có vẻ ổn lập tức tiến lên trợ giúp.

      Sở Cẩn nhìn thấy Lục Mặc Hiên vẫn đứng đó vẻ mặt đổi, trong lòng khỏi bội phục ,thấy biến hoảng. Khóe miệng tà ác dương lên, Sở Cẩn lần nữa vung tay lên, mười mấy tên mặc áo đen đến trước mặt Luc Mặc Hiên.

      Lục Mặc Hiên dẫn An Nhược đến chỗ an toàn, trong nháy mắt động thân cái, hai tên áo đen đầu phản ứng kịp bị Lục Mặc Hiên nắm cổ tay, ra sức gập lại về phía sau.

      Sắc mặt hai tên đó trong nháy mắt thay đổi, tiếng gãy xương thanh thúy từ cổ tay truyền đến. Đau đớn còn chưa kịp tiêu tán, đầu gối lại bị dùng lực đá.

      Chỉ trong giây lát Lục Mặc Hiên hạ gục được 2 tên áo đen. Lông mày Sở Cẩn nhíu lại, bản lĩnh tệ, đúng là cao thủ trong cao thủ.
      Chương 4: Khí phách bất phàm.

      Từng tiếng kêu thảm thiết ngừng truyền vào tai An Nhược, đánh nhau càng ngày càng kịch liệt, nhóm người Lục Mặc Hiên ra tay cực kỳ ngoan độc, rất nhiều tên áo đen bị họ đánh ngã gục xuống đất.

      An Nhược đảo mắt nhìn xung quanh, càng ngày càng có nhiều tên áo đen chạy vào đại sảnh, những tên này khi vào đều cầm theo vũ khí.

      Trong lòng An Nhược quýnh lên, nắm đấm có cứng rắn đến đâu, người có nhiều đến thế nào lúc sau chắc chắn cũng mệt.

      An Nhược trốn sau bức tượng hình người đặt trong đại sảnh Thịnh Tinh, lấy di động từ trong túi ra, nhấn gọi 110.

      Tim An Nhược đập mạnh liên hồi, trong điện thoại truyền ra những tiếng đô đô, sau trận tiếng kêu thảm thiết cuối cùng điện thoại cũng được kết nối, bên kia truyền đến giọng nghiêm túc của cảnh sát.

      An Nhược ổn định điệu, đem toàn bộ việc diễn ra ở Thịnh Tinh cho cảnh sát biết. Cảnh sát trầm ổn mạnh mẽ trấn an An Nhược, sau đó bảo đảm lập tức phái người đến Thịnh Tinh.

      An Nhược gật gật đầu, nhét di động vào trong túi quần. Qua lớp kim loại màu vàng phản chiếu nhìn thấy việc diễn ra chỗ Sở Cẩn.

      Sở Cẩn bảo đàn em kéo chiếc sofa cực lớn ra giữa đại sảnh. Tay phải cầm điếu thuốc, vừa nhả ra từng vòng khói trắng mờ vừa xem đánh nhau.

      An Nhược nắm chặt hai nắm đấm, thế gian rộng lớn, bệnh hoạn như tên Cẩn thiếu này đây là lần đầu tiên nhìn thấy.

      Lời đồn quả nhiên sai, ở Thịnh Tinh loại người gì cũng có, Phan Mộng Lệ nếu còn tiếp tục ở lại Thịnh Tinh sớm muộn cũng xảy ra chuyện.

      Trong đại sảng mảng hỗn loạn, người đàn ông hói đầu ục ịch đột nhiên xuất ở đại sảnh, đến bên người Cẩn thiếu.

      An Nhược nhìn thấy Cẩn thiếu khi nghe thuộc hạ xong hai hàng lông mày khẽ nhíu lại , có phải thuộc hạ của phát ra cảnh sát đến đây nên mới mật báo cho Cẩn thiếu để kịp thời thu tay lại hay ?

      An Nhược nhìn về phía cửa trong ánh mắt mang theo vài phần mong chờ, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt Sở Cẩn cũng nhìn .

      Ánh mắt Sở Cẩn trầm xuống, sau đó nhấc chân đạp vào bụng tên đàn ông ục ịch kia cái.

      "Mày cút cho tao, đừng có lấy hai ra dọa tao. phải chỉ là con đàn bà thôi sao? Tao tin hôm nay tao tóm được ta, mày, bắt ta về đây cho tao."

      Sau khi xong vung tay cái, đàn em của hiểu ý, lập tức nhấc chân đến chỗ An Nhược.

      Thân thể An Nhược cứng đờ, sau khi đoán được ý nghĩ của Cẩn thiếu, lập tức xoay người chạy đến cửa của câu lạc bộ. bên kêu bên kêu hô, "Giết người, giết người!"

      Pằng pằng pằng, An Nhược ngờ được rằng khi vừa mới dứt lời ngay lập tức trong đại sảnh Thịnh Tinh vang lên 3 tiếng súng.

      Sau lưng An Nhược chảy ra tầng mồ hôi lạnh, là tiếng súng , thực muốn giết người sao? ! Cẩn thiếu chắc phải thẹn quá hóa giận nên bắn thượng tá Hiên rồi chứ. . . . . .

      Trong lòng An Nhược dậy sóng, An Nhược cứng ngắc xoay người lại. Sau khi nhìn thấy ràng cảnh tượng trong đại sảnh, An Nhược liền hít vào ngụm khí lạnh.

      Thượn tá Hiên khí vũ hiên ngang cầm trong tay khẩu súng lục màu đen tinh sảo, trước họng súng tựa hồ còn có khói trắng bốc lên.

      đám áo đen người mặt mũi bầm dập, người ôm tay, người gãy chân vẻ mặt thống khổ nằm la liệt mặt đất. Những tên áo đen lành lặn còn lại bị ba tiếng súng vừa giờ dọa sợ đến mức mặt mũi trắng bệch đứng nguyên tại chỗ.

      An Nhược quay đầu nhìn Cẩn thiếu, biểu tình mặt mất vẻ lười biếng, sống lưng dựng đứng. ghế sofa xuất hai cái lỗ ngay bên cạnh hai chân của , kỹ thuật bắn súng quá tuỵêt vời.

      Chỉ có mình Sở Cẩn biết bây giờ quẫn bách đến thế nào, ba phát, hãi hát bắn vào sofa cạnh chân , phát còn lại bắn vào sofa dưới nam căn của , chỉ cần người bắn dịch tay lên chút nữa thôi Sở Cẩn cả đời này liền bất lực.

      Lần đầu tiên Sở Cẩn cảm nhận thấy nguy hiểm, loại cảm giác này qua , cảm giác nhục nhã tràn đến, con bà nó, từ trước đến nay chưa bao giờ phải chật vật đến vậy!

      Sở Cẩn nắm chặt hai nắm đấm, hung hăng nhìn về phía Lục Mặc Hiên, bốn mắt giao nhau, đây là trận quyết đấu giữa hai người đàn ông, nguy hiểm vô cùng, mà lại thập phần dương cương.

      Nhóm người Diệp Hạo thấy vậy hai mắt trợn tròn, Luc Mặc Hiên thế mà lại lấy ra khẩu M80 sản xuất tại Thụy Sĩ, đây là loại súng lục tinh sảo gọn, nòng súng ngắn, nhưng lực sát thương vô cùng mạnh. Vì , mà lại là hoàn toàn xa lạ! Cư nhiên lấy ra M80!

      Lục Mặc Hiên nhàng hướng họng súng thổi vài cái, sau đó đem súng cất vào túi da đeo bên hông đằng sau chiếc áo sơ mi màu lam của .

      "Mặc dù tôi biết Cẩn thiếu là thần thánh phương nào, nhưng mà, quyết định của tôi dễ dàng thay đổi đến thế đâu."

      Lục Mặc Hiên nhàng ra câu nhưng lại khiến cho tất cả mọi người ở đây đều phải chấn động.

      Tròng mắt Diệp Hạo mở càng thêm lớn, Lục Mặc Hiên quyết nhất định phải cứu kia!

      Tầm mắt của tất cả mọi người chuyển từ Lục Mặc Hiên sang An Nhược, An Nhược cứng nhắc cúi đầu. Cứ như vậy nhìn người đàn ông chói lọi như thần chậm rãi về phía , cũng hướng về phía vươn tay ra.

      " dẫn em ." Môi bạc hồng nhuận khẽ thở ra tiếng.

      Lúc này, còi báo động chói ta vang lên ngừng. Sắc mặt quản lý Từ và Vệ tổng liền thay đổi, chết tiệt, cảnh sát tới rồi!

      sau khi Lục Mặc Hiên nghe thấy còi báo động của cảnh sát vang lên, mày khẽ nhíu lại.

      An Nhược thầm kêu tốt, kỷ luật trong quân đội cực kỳ nghiêm minh, cho dù là thượng tá, tự mình nổ súng, cũng phải chịu xử phạt . Bạn học từng qua với , nổ súng mà , mặc kệ thương vong như thế nào, ít nhất cũng phải tù ba năm.

      An Nhược nhìn về phía Lục Mặc Hiên trong ánh mắt mang theo áy náy, nếu như phải ngồi tù, tất cả đều là trách nhiệm của . Vì , mới nổ súng.

      "Tất cả giơ tay lên, lại có người dám mang theo súng, bắt tất cả lại cho tôi!" Tiếng nghiêm khắc lạnh lẽo của cảnh sát vang lên trong đại sảnh.

      Trong nháy mắt, trong đại sảnh Thịnh Tinh đứng đầy cảnh sát mang võ trang đầy đủ.

      Ánh mắt An Nhược càng thêm phức tạp, áy náy với Lục mặc Hiên: "Thực xin lỗi, em làm liên lụy tới rồi."

      Lông mày đng nhíu chặt của Lục Mặc Hiên khẽ buông lỏng ra, ánh mắt An Nhược lộ ra hoang mang, phải ngồi tù đó, nhưng tai sao người này chút lo lắng cũng có? Cho dù là thượng ta chăng nữa, cũng cần phải tuân thủ pháp luật.

      mắt cảnh sát trưởng liếc nhìn toàn bộ người có mặt ở đây, lúc ông nhìn thấy Diệp Hạo, nghiêm khắc mặt đột nhiên biến mất hoàn toàn, khuôn mặt tươi sáng như mặt trời tháng sáu.

      "Thượng úy Diệp, sao Thượng úy lại ở chỗ này? Thượng úy đến tiếp quản chỗ này vậy mà thuộc hạ lại nhận được thông báo gì, có lỗi với thượng úy rồi!"

      Cảnh sát trưởng bên khom lưng bên xin lỗi Diệp Hạo.

      Cằm An Nược đều muốn rớt xuống đất luôn rồi, cảnh sát trưởng đối với thuộc hạ của Thượng tá Hiên còn cung kính đến vậy. Vậy . . . . . . An Nhược trong nháy mắt ngộ ra, trách được người đàn ông này lại bình tĩnh đến vậy, căn bản ngay từ đầu chẳng hề sợ hãi rồi mà!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5: Con mẹ nó, quả quá chấn động!

      An Nhược nhìn vẻ mặt vốn nghiêm túc của cảnh sát trưởng giờ đây toàn mùi chó săn, có chút chịu nổi.

      Vậy chắc hẳn thượng tá Hiên phải ngồi tù, có khi còn được cảnh sát trưởng mời đến khách sạn ăn chùa bữa cũng biết chừng.

      An Nhược buông lỏng tâm tình, cười ha ha hai cái với Lục Mặc Hiên, bắt lấy cánh tay của ."Cả ơn thượng tá Hiên, cảm ơn giúp đỡ nhân dân lao động trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng."

      An Nhược vừa xong, Lục Mặc Hiên còn chưa kịp câu gì Diệp Hạo hô to gọi .

      Diệp Hạo vẫy vẫy cánh tay lớn tiếng với An Nhược."Có câu như thế nào nhỉ, hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân muốn lấy thân báo đáp."

      Diệp Hạo vừa vừa giơ khuỷu tay thọc vào bụng người đàn ông tuấn đứng bên cạnh.

      An Nhược quẫn bách cười khan hai tiếng, liếc mắt thấy tên khốn kiếp Cẩn thiếu đứng dậy. An Nhược nhích chân về phía bên cạnh Lục Mặc Hiên, đứng sát hơn chút.

      "Cảnh sát trưởng Chu, hình như ông muốn đùa với lửa phải." Khóe miệng Sở Cẩn hơi hơi dương lên, hai chân chậm rãi đến chỗ Lục Mặc Hiên.

      đám áo đen đứng gần đó nhao nhao nhường đường cho , lần đầu tiến có kẻ dám giễu võ giường oai đầu Cẩn thiếu.

      Cảnh sát trưởng Chu xoay người lại, cảm thấy căng thẳng, ở đây có quá nhiều người, Cẩn thiếu lại đứng ở đằng sau ông, lúc ông vừa mới đến đây phát Cẩn thiếu cũng ở chỗ này. Hôm nay đúng là tự đào mồ chôn mình rồi, thượng tá Hiên được tổng bộ phân công đến quân khu này lại xảy ra mâu thuẫn với Cẩn thiếu, hai người đều có quyền có thế, thể trêu chọc a. Mẹ kiếp, phải giải quyết thế nào đây?

      Trong khoảng thời gian ngắn cảnh sát trưởng Chu cũng biết làm thế nào, chỉ có thể đứng bên cười xòa.

      An Nhược thấy vẻ mặt cười đến giật giật của cảnh sát trưởng Chu, xem ra dưới tình huống như này ông ta thể ra mặt giúp ai được rồi, An Nhược cũng thèm quản nhiều nhue vậy, tình thế bây giờ hoàn toàn biến thành cuộc chiến giữa hai người đàn ông, tốt nất là nên nhanh chóng chuồn ra khỏi chỗ này.

      An Nhược nhàng nghiêng đầu với Lục Mặc Hiên câu "Em còn ở đây mọi chuyện càng khó giải quyết hơn, nên em trước, hôm nay thực rất cám ơn !"

      An Nhược xong liền xoay người, nhấc chân về phía trước.

      chưa tới ba bước, tay trái bị bàn tay ấm áp nắm chặt lấy, trái tim An Nhược đập thình thịch liên hồi, thượng tá Hiên à, muốn làm cái gì vậy?

      An Nhược quay đầu nhìn Lục Mặc Hiên.

      Lục Mặc Hiên hai lời chỉ quẳng cho Diệp Hạo ánh mắt 'tự giải quyết nốt hậu quả', sau đó lôi kéo An Nhược rời khỏi Thịnh Tinh, thẳng tới bãi đỗ xe của câu lạc bộ.

      Cảnh sát bao vây xung quanh Thịnh Tinh thấy ra liền dạt về hai bên, tay phải nâng lên đặt sát vành mũ, hàng lối tiêu chuẩn chào theo nghi thức quân đội.

      An Nhược cảm thấy khí cực kỳ quỷ dị, quay đầu nhìn về phía đại sảnh của Thịnh Tinh, vẻ mặt Cẩn thiếu trầm, còn Thiếu úy Diệp cười rất xấu xa, cảnh sát trưởng Chu khúm núm đứng bên cười cầu tài. Mà trước mặt , cảnh sát chỉnh tề xếp thành hai hàng thẳng tắp, chỉ còn thiếu mỗi tấm thảm đỏ dải đất nữa là đủ.

      Tại bãi đỗ xe, Land Rover 4x4 HSE mày đen lóe sáng như vị thần, thân xe toát lên loại khí thế trầm ổn mà liều lĩnh giống hệt chủ nhân của nó.

      Lục Mặc Hiên mở cánh cửa bên ghế phụ lái, thời điểm An Nhược tiếp xúc với đệm xe, mông cự nhiên nẩy lên.

      Hôm nay là kinh tâm động phách, ban đầu Cản thiếu là người gây trước, sau đó tình thế quanh co, An Nhược như thế nào cũng ngờ được rằng cuối cùng lại có thể an toàn ngồi Land Rover rời khỏi chỗ này.

      Đèn pha bật sáng, Land Rover chậm rãi chạy về phía trước. Bên ngoài bãi đỗ xe, cảnh sát vẫn xếp hàng như cũ vừa giơ tay chào vừa dõi theo chiếc xe của thượng tá Hiên rời .

      An Nhược thông qua gương chiếu hậu nhìn về phía sau, chỉ thấy Cẩn thiếu tức giận giơ tay thưởng cho cảnh sát trưởng Chu bạt tai, vẻ mặt cảnh sát trưởng chu vẫn thay đổi chỉ nhàn cười cười.

      An Nhược ngầm cảm khái, làm chức 'tiểu quan' cũng chẳng dễ dàng gì.

      Sở Cẩn cầm lấy khăn tay mà thuộc hạ đưa tới, lau với vẻ căm tức, tức giận vô cùng, giống như đánh vị cảnh sát trưởng Chu kia cái làm bẩn tay vậy, khốn kiếp, mày dám giẫm lên mặt mũi của tao, tao quyết tha cho mày. Cả con đàn bà xảo quyệt kia nữa, mẹ kiếp!

      "Cẩn thiếu, việc này thực rất khó giải quyết. Đó là Lục Mặc Hiên, là Thượng tá mà tổng bộ phái tới quân khu. Ông nội của Thượng tá Hiên là Thượng tướng về hưu, năm năm trước ba cũng được xếp vào hàng Thượng tướng, mẹ . . . . . ."

      Cảnh sát trưởng Chu còn chưa hết, bị cái liếc mắt của Sở Cẩn dọa sợ.

      Sở Cẩn xoay người chút khách khí giơ chân đạp thẳng vào người cảnh sát trưởng Chu, "Tôi chỉ biết Lục Mặc Hiên chọc vào tôi, tôi quản cái khỉ gió ba mẹ nó là ai!"

      trán cảnh sát trưởng Chu liên tục ra mồ hôi lạnh, lần này Cẩn thiếu tức giận quả .

      Phó tổng giám đốc Vệ lúc này mới từ đại sảnh Thịnh tinh ra, khom lưng cũng kính với Sở Cẩn, "Cẩn thiếu, điều tra được rồi, vừa rồi tên là An Nhược. Phan Mộng Lệ là bạn thân của ta ở Thịnh tinh kiêm chức công chúa, đêm nay An Nhược tới là để thay ban hộ Phan Mộng Lệ."

      Lông mày Sở Cẩn chợt nhíu lại, đưa tay sửa sang lại quần áo, khóe miệng lộ ra ý cười tà ác: "Phan Mộng Lệ sao?"

      Phó tổng giám đốc Vệ khẽ Uhm tiếng, "Cẩn thiếu, tôi xử lý tốt việc này, đem xa thải Phan Mộng Lệ, chuyện đêm nay, hi vọng Cẩn thiếu đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần đừng để trong lòng, tôi nghĩ rằng tổng giám đốc Thiệu cũng hi vọng như vậy."

      Sở Cẩn nghe thấy mấy chữ tổng giám đốc Thiệu, lửa giận được áp chế ít nay lại bùng lên.

      "Con mẹ nó, mày dám lấy trai tao ra để áp chế tao, tổng giám đốc Lưu của Thịnh Tinh có giao tình với trai tao, sao nào, Phó tổng giám đốc Vệ muốn lấy trai tao ra để tao buông tha chó Thịnh Tinh sao?"

      Phó tổng giám đốc Vệ vội vàng khom người lắc đầu, " dám dám, dù có cho tôi mười lá gan tôi cũng đâu dám uy hiếp Cẩn thiếu."

      Sở Cẩn nặng nề hừ tiếng, "Sớm muộn gì tao cũng chỉnh mày, con bé Phan Mộng Lệ kia đừng xa thải vội, để cho ta tiếp tục ở lại thịnh tinh kiêm chức công chúa."

      bắt được Phan Mộng Lệ làm sao có thể bắt được con mèo hoang An Nhược đây?

      Sở Cẩn vừa mới dứt lời, thuộc hạ đứng bên vội vàng bước tới, đưa tay che miệng vào tai Sở Cẩn vài câu.

      Sở Cẩn nghe xong nắm chặt hai nắm đấm, lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía phó tổng giám đốc Vệ cái, đúng là con chó săn.

      Lục Mặc Hiên lái xe , ba người Diệp Hạo chỉ có thể bắt xe về, bởi vì muốn khiêm tốn, cho nên bốn người chỉ chiếc xe tới đây. Nhưng ai mà biết được giữa đường lại gặp chuyện.

      Diệp Hạo oán thầm, Lục Mặc Hiên tốt rồi, có phụ nữ bên cạnh bầu bạn, chỉ thương cho ba em bọn họ chỉ có thể về.

      Diệp Hạo xoa xoa cổ tay, tựa lưng vào thành ghế, thở hơi dài. Mặc dù hơi mệt chút, nhưng cũng lâu lắm rồi chưa đánh nhau trận thoải mái đến vậy.

      Chỉ có tên Cẩn thiếu kia, mẹ nó đúng là đồ đàn bà. Diệp Hạo xuất thân từ bộ đội, từ trước đến nay chỉ quản chuyện trong quân ngũ, đối với chuyện đại ca giang hồ gì gì đó, hiểu lắm.

      Ngước mắt nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, Diệp Hạo cười tít mắt, hôm nay được thống khoái vui chơi trận, mặc dù hơi tiếc chút, nhưng có thể để cho tên tiểu tử Lục Mặc Hiên kia có được đêm xuân, vẫn là rất đáng .

      Diệp Hạo biết chuyện về Lục Mặc Hiên, 25 năm trong quân ngũ, nhưng chưa hề có vụ tai tiếng tình dục nào cả, ở trong quân ngũ uy danh truyền xa. Vài binh lính mồm miệng linh tinh Lục Mặc Hiên là Gay, tại tốt rồi, Lục Mặc Hiên cũng biết chơi đùa với phụ nữ, xem còn ai dám Lục Mặc Hiên là Gay đây!
      Cảm ơn các ty nhé! Lịch post truyện là 2 ngày 1 chương. và thời gian post truyện hơi muộn nhé! lần nữa cám ơn m.ng! :3

      Chương 6: có tiểu kê kê.

      Lục Mặc Hiên vững vàng xoay vô lăng, Land Rover màu đen dưới ánh đèn đường mờ nhạt giống như lóe ra cỗ ánh sáng trầm ổn.

      An Nhược thoáng liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên cái, giơ tay chỉ về phía đoạn đường trước mặt.

      "Đến ngã tư trước mặt dừng xe lại , đường chỗ nhà em thuê tương đối hẹp. Ô tô vào vào được nhưng lúc ra rất khó."

      An Nhược vừa vừa nhìn bề ngang của chiếc Land Rover này, có lẽ sai rồi, chiếc Land Rover này phải là khó ra khỏi ngõ nhà mà căn bản nó cũng thể tiến vào đó được.

      Mặc dù cũng là công chức ngồi làm việc trong phòng điều hòa, tiền lương 6000, nhưng bây giờ vật giá tăng cao, nhất là lại ở cái thành phố A tấc đất tấc vàng này, 6000 tính là cái rắm gì!

      Lục Mặc Hiên đưa mắt nhìn ngã tư trước mặt, chân giẫm lên phanh, tốc độ xe chậm lại. Cuối cùng chiếc xe dừng lại cách ngã tử khoảng vài trăm mét.

      Tắt đèn pha ô tô, Lục Mặc Hiên giơ tay trái ra mở cửa xe, đôi chân thon dài xinh đẹp bước ra khỏi ô tô.

      An Nhược nhìn loạt động tác đó của Lục Mặc Hiên, có chút ngây người. ấy muốn đưa về tận nhà hay sao? Đêm nay giúp nhiều như vậy nhưng người cũng chẳng có cái gì đáng để thượng tá Hiên phải làm như vậy cả.

      " đưa em vào trong ngõ, nếu giúp em rồi, thôi giúp đến cùng luôn vậy."

      Giọng trầm bổng của Lục Mặc Hiên truyền vào trong tai An Nhược. Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu rọi lên khuôn mặt , sinh ra loại mộng ảo mà vẫn cương nghị xinh đẹp.

      An Nhược xuống xe đóng cửa xe lại, chiếc xe kêu "bíp" tiếng.

      An Nhược đến bên cạnh Lục Mặc Hiên, nhìn dáng người cao ngất của , người đàn ông rất trượng nghĩa, đưa về bất quá cũng chỉ vì đó là trách nhiệm của người quân nhân mà thôi, chắc chắn là do suy nghĩ quá nhiều rồi.

      Lúc An Nhược bận suy nghĩ, Lục Mặc Hiên vươn tay nắm lấy bàn tay của An Nhược, An Nhược cảm thấy những thớ thịt trong lòng bàn tay của mình nhảy lên liên hồi, nếu vừa rồi là suy nghĩ lung tung, vậy hành vi bất thường này của thượng tá Hiên phải giải thích thế nào đây, suy nghĩ lung tung mới là lạ!

      An Nhược dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn Lục Mặc Hiên."Thượng tá Hiên, vẫn nên buông tay em ra hơn, tại em an toàn rồi."

      "Lục Mặc Hiên."

      Trầm thấp mà có lực, ba chữ vô cùng đơn giản vang vọng trong khí, từng hồi từng hồi giống như có ma chú truyền vào tai An Nhược.

      An Nhược chớp chớp đôi mắt, theo quán tính đáp lại câu, em tên là An Nhược.

      Lục Mặc Hiên khẽ cười cười, lôi kéo An Nhược về phía trước.

      "Lục Mặc Hiên là tên của . Về sau lúc rời khỏi nhà nhớ phải cẩn thận chút, thấy Cẩn thiếu phải là loại người độ lượng đến vậy đâu."

      An Nhược vừa nghe đến hai chữ Cẩn thiếu này, hận đến nghiến răng nghiến lợi, thuận miệng ra câu.

      " độ lượng cái rắm ý, đúng là tên đàn ông cặn bã vô liêm sỉ, em nguyền rủa con trai sinh ra đánh được rắm ~, , nguyền rủa có tiểu ~ kê ~ kê!"

      Lúc An Nhược những lời này, cả người lâm vào trạng thái căm ghét Sở Cẩn cực độ, An Nhược biết tại chính mình ở trong mắt Lục Mặc Hiên lại có bao nhiêu buồn cười, giống con mèo hoang chỉ biết cắn người.

      Sau khi nghe thấy tiếng cười khẽ của Lục Mặc Hiên, An Nhược ngậm chặt miệng lại. Vừa rồi ở trước mặt người đàn ông tiểu ~ kê ~ kê! Hai tai An Nhược nóng lên, từ trước đến nay chưa bao giờ luống cuống như vậy!

      "Em rất đúng, Cẩn thiếu lập tức liền có tiểu ~ kê ~ kê rồi." Lục Mặc Hiên tốt bụng đứng bên phụ họa cùng .

      Thân thể An Nhược cứng đờ, bàn tay bị Lục Mặc Hiên nắm chặt cũng bắt đầu cứng đờ. Bạn bao giờ tưởng tượng được người quân nhân, người đàn ông vừa có sức quyến rũ vừa có bản lĩnh lại nghiêm trang tiểu ~ kê ~ kê chưa? Ít nhất tại An Nhược thể tưởng tượng được.

      "Là khu nhà kia sao?" Lục Mặc Hiên vừa hỏi vừa lôi kéo bị hóa đá này vào ngõ .

      Trong ngõ có lấy bóng đèn, từng tòa nhà xếp đan xen với nhau, ánh trăng thể chiếu rọi được nơi đây. Lục mặc Hiên nhìn con đường tối như mực này, chân mày khẽ cau lại.

      An Nhược muốn rút tay ra khỏi tay của Lục Mặc Hiên, nhưng Lục Mặc Hiên là ai cơ chứ, ở trong quân ngũ lăn lộn bao năm, khí lực người còn mạnh hơn cả hổ. Cho nên, sau vài lần An Nhược cố gắng rút nhưng thành công đành bỏ cuộc.

      "Em ở tầng ba, hôm nay làm phiền rồi, đến nhà em rồi, nhưng bây giờ tối, nên tiện mời lên uống trà."

      An Nhược cười , thuê căn phòng , Phan Mộng Lệ cũng ở cùng , quả thực tiện mời Lục Mặc Hiên lên đó chơi.

      Lúc này tay trái của Lục Mặc Hiên mới buông lỏng ra, ánh mắt sâu thẳm hướng về phía trong hành lang nhìn chút. Sau đó gật gật đầu, "Em lên cẩn thận chút."

      An Nhược ừ tiếng, lại cảm ơn Lục Mặc Hiên sau đó mới quay người rời .

      Lục Mặc Hiên nhìn bóng lưng người con trông giống con mèo rảo nhanh bước chân hành lang, khỏi buồn cười, khóe miệng cong lên.

      Điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên, Lục Mặc Hiên vừa nhìn, tròng mắt khẽ híp lại, sau đó ấn xuống phím nghe. Tiếng hét hưng phấn của Diệp Hạo từ trong điện thoại truyền ra.

      "Bây giờ có phải cậu ở trong nhà của đó đúng , có làm cái gì gì đó hay ?" Diệp Hạo sau khi về đến nhà, trái lo phải nghĩ, vẫn nhịn được đành phải gọi điện cho Lục Mặc Hiên, khi Lục Mặc Hiên cùng kia lên giường , ngay lập tức truyền tin tức này ra ngoài, để cho đám binh lính kia tin Lục Mặc Hiên cũng thích phụ nữ!

      Lục Mặc Hiên cau mày, ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng ba.

      Diệp Hạo lâu thấy Lục Mặc Hiên trả lời, giọng của cũng theo đó mà giảm xuống.

      "Tôi này, thượng tá Hiên, Lục Mặc Hiên! Cậu phải là "làm việc" đó chứ? Tiểu đệ đây quấy rầy rồi, cậu cứ từ từ mà làm, hảo hảo làm!" Diệp Hạo xong, nhanh chóng ấn phím kết thúc cuộc gọi, xấu bụng cười hắc hắc vài tiếng.

      Diệp Hạo nằm giường, nhắm mắt nghĩ lát, sau đó mở điện thoại, ngón tay lưu loát lướt bàn phím di động. Lục Mặc Hiên vẫn biết rằng tên tiểu tử Diệp Hạo này bắt đầu tuyên truyền tin tức "Cưỡi phụ nữ" trong quân ngũ.

      đám binh lính sau khi biết chuyện tất cả đều có bộ dáng bừng tỉnh, thượng tá Hiên minh thần võ phải là Gay, khuynh hướng tình dục của hoàn tòan bình thường. Về phần tại sao nhiều như vậy vẫn luôn giữ mình trong sạch là do thượng tá Hiên chưa gặp được người con nào khiến trái tim rung động. Lần này tốt rồi, thượng tá Hiên rốt cuộc cũng vì phụ nữ mà giật giật.

      Lục Mặc Hiên đứng ở dưới nhìn lên tầng 3 của tòa nhà hồi lâu mới nhấc chân rời , cũng biết hom nay bị làm sao nữa? Từ trước đến giờ vẫn luôn thích dính líu tới mấy chuyện rắc rối thế này.

      Lục Mặc Hiên khẽ cười cái, có lẽ này chính là người duy nhất tiếng nào nhảy bổ vào trong lòng như vậy, nhưng mà, hương vị người này cũng tệ lắm. Hương thơm tự nhiên tươi mát dính chút son phấn nào, nhàng mà tươi mới.
      knv123honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :