Vì Sao Ông Ackroyd Chết - Agatha Christie (16 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Vì Sao Ông Ackroyd Chết

      [​IMG]

      Tác giả: Agatha Christie

      Thể loại: Trinh Thám

      Độ dài: 16 chương

      Tên bản tiếng Pháp: Le Meurtre de Roger Ackroyd


      Nguồn: http://truyenyy.net/truyen/vi-sao-ong-ackroyd-chet.820

      Giới thiệu

      Cách đây lâu Agatha Christie, nữ nhà văn nổi tiếng, chuyên viết truyện trinh thám, qua đời, hưởng thọ chín mươi tuổi.

      Truyện đầu tay của bà xuất năm 1920. Suốt sáu mươi năm cầm bút, bà viết hàng mấy trăm truyện về tiểu thuyết trinh thám. Nhiều nước thế giới dịch in tuyển tập của bà, hoặc dựng thành phim.

      Agatha Christie khác với số khá đông các nhà văn viết truyện trinh thám phương Tây. Bà lạm dụng những việc rắc rối bí hoặc bất ngờ để làm chốt dẫn truyện.

      Bà chú ý sâu vào tâm lý con người. Nhân vật các truyện của bà bao giờ cũng được đặt vào những tình huống tâm lý xã hội phức tạp. Câu chuyện phát triển theo diễn biến của tâm cảnh các nhân vật và được giải quyết qua cách nhìn nhận thấu đáo cơ sở tâm lý xã hội của những hành động phạm pháp.

      Ngôn từ các nhân vật trong các truyện của bà rất phong phú thể được tính cách nguồn gốc xã hội của họ, từ giới thượng lưu đến bọn lưu manh đao búa, đồng thời vẫn giữ vẻ độc đáo, gọn gàng, chính xác của tiếng đại.

      Do đó, như nhà nữ phê bình người Mỹ Ruth Penison viết: "Những truyện của Agatha Christie phác họa cho các thế hệ mai sau bức tranh sinh động và chính xác về xã hội nước tại mà bà am hiểu rất tường tận." CÁC NHÂN VẬT

      1. Sheppard: Bác sĩ, người kể câu chuyện này

      2. Caroline: Chị của bác sĩ Sheppard

      3. Bà Ferrars: bà góa uống thuốc độc tự tử

      4. Ông Ackroyd: Nhân vật chính của câu chuyện

      5. Ralph Paton: Con riêng của người vợ đầu tiên của ông Ackroyd

      6. Russell: Người quản lý của ông Ackroyd

      7. Bà Cecil Ackroyd: Chị dâu của ông Ackroyd

      8. Elora: Con của bà Ackroyd

      9. Parker: Người hầu của ông Ackroyd

      10. Raymond: Thư ký của ông Ackroyd

      11. Ursula Bourne: Người hầu nhà ông Ackroyd

      12. Raglan: Thanh tra cảnh sát điều tra hình

      13. Hector Blunt: thiếu tá, bạn của ông Ackroyd

      14. Hercule Poirot: Thám tử tư - người Bỉ

      15. Charles Kent: thanh niên lạ mặt
      Last edited: 15/3/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 1: Bác Sĩ Sheppard

      Bà Ferrars chết vào đêm hôm thứ năm, giữa hai ngày 16 và 17 tháng 9. Người ta gọi tôi đến vào lúc 8 giờ sáng ngày thứ sáu, song tôi thể làm gì hơn được nữa. Bà ta chết được mấy tiếng đồng hồ rồi.

      Vào khoảng 9 giờ hơn, tôi về đến nhà. Cửa đóng kín. Tôi lặng lẽ mở bằng chiếc chìa khóa riêng, treo áo và mũ ở phòng ngoài. Tôi đứng yên lúc; cảm giác nặng nề và lo lắng đè nặng lên tôi. biết cái gì xảy ra sau đây, chắc chắn là tôi thể đoán được. Nhưng trong đầu tôi cứ quay cuồng ý nghĩ rằng trong thời gian tới đây, có nhiều điều bất ngờ nữa xảy ra như cái chết của bà Ferrars. Như người ta thường : Những gì con người hy vọng luôn luôn xảy đến.

      Trong bếp có tiếng cốc va chạm nhau lách cách và giọng khô khan vọng ra, đó là giọng của chị tôi: Caroline.

      - Cậu về đấy à, James?

      câu hỏi vô nghĩa, nếu phải là tôi còn là ai khác nữa cơ chứ? Tôi vẫn im lặng muốn trả lời, chính bà chị tôi là nguyên nhân của im lặng này. Caroline là người đàn bà rất thóc mách và thậm chí còn hơn thế nữa, nếu người ta đề cập đến vấn đề hay câu chuyện nào đó ở ngoài cái nhà này, Caroline có thể tìm mọi cách để biết cho bằng được những câu chuyện đâu ra đâu của thiên hạ, mặc dù bà ta vẫn chỉ ngồi ở nhà. Tôi biết bà chị tôi làm việc đó như thế nào, chỉ biết là bà ấy làm được thôi.

      Đó cũng chính là nguyên nhân tại sao tôi phải câm miệng. Tất cả những điều tôi sắp phải kể cho Caroline nghe bây giờ, xung quanh cái chết của bà Ferrars, có thể là những điều mà toàn thị trấn này được biết cách đây giờ đồng hồ rồi. Song, bà chị tôi lại luôn luôn muốn biết những cái gì mà những người khác biết cơ, đó đâu phải là lỗi của tôi.

      Chồng bà Ferrars bị chết cách đây được hơn năm. Mỗi khi về cái chết của ông Ferrars, Caroline vẫn hay khẳng định rằng: Ông Ferrars chết là do bị bà vợ đầu độc. Caroline khẳng định như vậy dựa chứng cứ hoặc lý lẽ nào và thường xuyên cãi lại khi tôi rằng ông Ferrars chết vì bệnh dạ dày quá nặng, thêm vào đó, ông ta còn có thói quen uống rượu mạnh nhiều cách kinh khủng. Đây là bằng chứng đúng đắn vì hậu quả của nó đối với bệnh này của ông Ferrars cũng giống như kết quả của vụ đầu độc. Nhưng Caroline bao giờ dựa cơ sở này để đánh giá lại về bà Ferrars cả, mà vẫn buộc tội bà ấy là kẻ giết người.

      - Cậu chỉ cần quan sát kỹ là hiểu ngay bà ta là người như thế nào - Caroline vẫn thường với tôi như vậy.

      Tôi vẫn do dự đứng ngoài phòng khách muốn vào và suy nghĩ về tất cả những điều đó giọng gắt gỏng của bà chị tôi lại vọng ra:

      - Cậu làm gì ngoài ấy thế hả, James? Sao vào đây mà ăn sáng ?

      - Em vào ngay bây giờ, chị quí ạ - tôi trả lời - Em treo áo choàng, chị làm gì mà nóng tính thế.

      - Trong khoảng thời gian ấy, cậu có thể treo được hơn tá áo choàng rồi đấy.

      Caroline đúng, tôi có thể làm được điều đó.

      Tôi lặng lẽ vào phòng ăn và ngồi xuống chỗ.

      - Người ta gọi cậu sớm quá nhỉ, - Caroline bắt đầu dò hỏi.

      - Đúng thế. Đó là vì chuyện bà Ferrars.

      - Tôi biết rồi - Caroline đáp lại.

      - Làm sao chị có thể biết nhanh thế?

      - Ana kể cho tôi.

      Ana là người giúp việc của chúng tôi, đẹp, song mắc bệnh nhiều.

      Tôi gì nữa và bắt đầu nhai mẩu bánh mỳ.

      - Tất cả đều thuận lợi chứ? - Bà chị tôi lại bắt đầu.

      - Chẳng có gì tốt lành cả. Em chẳng làm được gì hết. Bà Ferrars chết trong lúc ngủ.

      - Tôi biết rồi.

      Lại lần nữa, Caroline với tôi rằng bà biết rồi. Câu đó làm tôi phát bực.

      - Chị chẳng biết gì cả - Tôi cách gắt gỏng. Về chuyện này, em là người đầu tiên được biết. Em cũng biết gì cho tới khi đến nhà bà Ferrars và em cũng có kể cho ai đâu.

      - Thằng cha chở sữa kể cho tôi nghe đấy. ta biết chuyện này khi ở trong nhà bếp nhà bà Ferrars.

      Tôi thở dài lắc đầu, có chuyện gì là Caroline biết. Bà ta cần phải ra khỏi nhà để nghe ngóng gì cả, chỉ cần ngồi trong nhà để cho mọi chuyện đến tai mà thôi.

      - Tại sao bà Ferrars lại chết, James? - Caroline hỏi tôi. Vỡ tim phải ?

      Tôi cười nhạt và hỏi vặn lại:

      - Thế chàng chở sữa thân mến của chị kể cho chị nghe à?

      Caroline chú ý đến cách hỏi của tôi.

      - , ta biết gì hết - Caroline trả lời cách nghiêm chỉnh.

      Sớm hay muộn, bà chị tôi cũng biết tất cả những điều đó thôi. Song có lẽ Caroline muốn nghe những lời của tôi hơn, dù sao nữa, tôi cũng là người được làm nhân chứng cho cái chết này.

      - Bà Ferrars chết là do uống thuốc độc - Tôi chậm rãi trả lời. Bà ấy uống trước khi lên giường ngủ.

      - Đó phải là điều bất ngờ - Caroline tuyên bố - Bà Ferrars tự tử là do ý định của bà ta; tôi rất biết cái điều đó.

      - Này, chị lại là biết cả rồi phải ? Thế chị hỏi em làm gì nữa cơ chứ? - tôi giận dữ hỏi, tuy thế trong thâm tâm tôi cũng tin là Caroline có lý - Việc quái gì mà bà Ferrars phải tự tử cơ chứ? Bà ấy góa chồng này, còn trẻ đẹp, giàu có nữa này. Bà ấy cũng có bệnh tật gì, nhàn rỗi, đời thế mà lại chủ ý tự tử. Chị đừng cách ngốc nghếch như thế.

      - Tại sao những điều tôi lại đúng? - Caroline cãi lại - Thời gian gần đây, bà Ferrars có vẻ lo lắng về chuyện gì đấy. Có thể bà ấy bị dằn vặt về tội lỗi trước kia của mình. Cậu tin khi tôi rằng bà Ferrars đầu độc ông chồng mình. Do đó, giờ đây những điều tôi khẳng định là đúng.

      Tôi khẳng định với Caroline rằng những ý nghĩ của chị là đúng. Tôi có thể cách chắc chắn như vậy, bởi vì tôi có thể cho bà chị mình biết thêm số chuyện khác có liên quan đến cái chết của bà Ferrars, hay là tối thiểu cũng như bà ta . Song tôi thích vì Caroline thể nào cũng đem câu chuyện của tôi làm quà cho những người khác trong cái thị trấn này và họ có thể nghĩ ngay rằng chính tôi kể cho Caroline nghe như vậy.

      - Được rồi, cậu cứ đợi đấy mà xem - Caroline - Tôi rất hy vọng là bà Ferrars có để lại bức thư về cái chết của mình.

      - Bà ấy để lại bức thư hay lời trối trăng nào cả đâu. - Tôi khẳng định.

      - Ồ, như vậy cậu lại biết tí gì về cái chết của bà Ferrars rồi. Còn tôi tin rằng bà ấy có để lại bức thư, James ạ, vấn đề này tôi suy nghĩ nhiều rồi. Vậy có thể có bức thư để lại hay ?

      - Nếu em tuyên bố từ đầu với chị là cái chết của bà Ferrars là chuyện bất ngờ chứ phải là chủ ý thể có các giả thuyết về lá thư của bà Farrars để lại, phải ?

      - Như thế có nghĩ là cậu vẫn khẳng định những điều cậu là đúng?

      Tôi trả lời, đứng dậy và ra khỏi phòng.
      Last edited: 15/3/15

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 2: Thị Trấn King Abbot

      King Abbot là thị trấn giống như nhiều thị trấn khác ở nước này. Nó cách Granchester, thành phố lớn của chúng tôi, khoảng chín dặm. Thị trấn King Abbot có ga xe lửa lớn, trạm bưu điện và hai cửa hàng tạp hóa đối diện với nhau. Ở cái thị trấn này, lớp người trẻ rất ít; các thanh niên trai tráng rời bỏ nó để đến những thành phố lớn, đông đúc hơn và đại hơn. Nhưng ở đây chúng tôi có rất nhiều đàn bà lớn tuổi chưa chồng và những sĩ quan quân đội về hưu. Nguồn vui duy nhất của mọi người dân trong thị trấn này là những câu chuyện thóc mách về người hàng xóm của mình.

      Tuy thế, ở King Abbot, có hai nhà tập trung nhiều chú ý của tất cả mọi người. Nhà thứ nhất thuộc về bà già Ferrars. Chủ nhân của ngôi nhà thứ hai, dinh cơ lớn ở cạnh vườn hoa Fernly, là ông Roger Ackroyd, Ackroyd là người đàn ông ngoài 40 tuổi; khuôn mặt ông ta lúc nào cũng đỏ gay và ông ta luôn luôn tỏ ra vui vẻ với mọi người. Ông Ackroyd là con người cao thượng, ông rất ghét những chuyện nhặt xảy ra trong ngôi nhà của mình. Ackroyd còn đóng vai trò rất quan trọng trong việc buôn bán ở thị trấn này.

      Hồi còn trẻ, lúc khoảng 21 tuổi, Roger Ackroyd kết hôn với người đàn bà rất đẹp, nhưng hơn ông vài tuổi. Tên người đàn bà đó là Paton. Bà ta có đứa con riêng tên là Ralph. Lịch sử mối tình giữa bà Paton và ông Ackroyd rất ngắn ngủi và đau đớn. Paton Ackroyd là người đàn bà nghiện rượu rất nặng: bà ta có thể uống được những loại rượu nặng mà cho đến nay những người đàn ông khác cũng phải kiềng. Bà ta bắt đầu mắc tật xấu này thời gian rất ngắn sau khi cưới.

      Năm tháng trôi qua, ông Ackroyd tỏ ra muốn tục huyền. Người vợ của ông chết khi Ralph mới được 7 tuổi. Cho đến nay, Ralph thanh niên 25 tuổi. Ông Ackroyd thương ta như con đẻ của mình. Thế nhưng cái chàng liều lĩnh kia luôn gây ra cho ông Ackroyd những điều rắc rối và những nỗi lo âu. Tuy nhiên, tất cả mọi người chúng tôi ở thị trấn này đều rất mến Ralph Paton - cũng có lẽ vì ta là chàng thanh niên rất đẹp trai và hấp dẫn đối với đàn bà ở cái thị trấn thiếu thanh niên trai tráng này.

      Như , chúng tôi chưa đề cập đầy đủ tới cái thị trấn bé này. Bất cứ ai ở đây cũng đều có nhận xét ông Ackroyd và bà Ferrars rất tốt đôi. Sau khi chồng bà Ferrars chết, quan hệ của hai người càng trở nên gắn bó. Khi nào người ta cũng thấy hai người với nhau. Có điều cũng trùng hợp với dự đoán của mọi người là bà Ferrars thế nào cũng trở thành bà Roger Ackroyd vào ngày gần đây. Hình như trời cố tình se duyên cho họ: vợ của ông Ackroyd chết vì nghiện rượu và chồng bà Ferrars cũng chết trong trường hợp như vậy.

      Đám đàn bà của thị trấn này trước đây, đều khẳng định là ông Ackroyd cưới Russell, người quản lý của ông ta. Có lẽ ông Ackroyd tránh khỏi điều này nếu như bà Ferrars dọn đến trú ngụ ở King Abbot cách đây khoảng năm. Ngoài ra, còn có kiện khác nữa xảy ra làm ông Ackroyd thay đổi ý định cưới Russell, đó là việc người chị dâu của ông bất ngờ trở về từ Canada cùng với con . Bà Cecil Ackroyd nay sống tại Fernly Park, và theo chị tôi, Caroline, bà Cecil đặt Russell trở lại vị trí ban đầu của ta là người quản lý. Bà Cecil Ackroyd cũng đồng ý để ông Ackroyd cưới bà Ferrars, bởi vì, nếu cuộc tình duyên này mà thành bà Cecil Ackroyd mất món tiền của ông em chồng để lại.

      Đấy là vài vấn đề mà chúng tôi, những công dân của thị trấn King Abbot, vẫn hay bàn luận. Thế nhưng, cho đến hôm nay, những việc mọi người sắp đặt đều bị đảo lộn. Từ những lời bàn luận về đôi lứa, nay người ta lại chuyển sang bàn tán về cái chết và nỗi buồn.

      Tôi cũng nghĩ đến những điều khi đến nhà người bệnh của mình. lần nữa và lần nữa, đầu óc tôi lại đưa tôi về với bí hiểm của cái chết của bà Ferrars. Bà ta tự tử! Chắc chắn rằng, nếu tự tử Ferrars phải để lại vài chữ về cái chết này.

      Tôi gặp người xấu số lần cuối cùng vào lúc nào nhỉ? Phải rồi, cách đây đầy tuần. Thái độ của bà Ferrars mà tôi quan sát được vào lúc đó cho thấy có gì là bất bình thường.

      Đột nhiên, tôi nhớ lại rằng, tôi có thấy bà ta vào những ngày gần đây và hình như là vào ngày hôm qua phải. Lúc đó bà Ferrars dạo chơi với Ralph Paton. Tôi lấy làm lạ hiểu vì sao Ralph lại xuất ở đây. Theo như tôi biết, trong thời gian vừa qua, chàng có mâu thuẫn với ông Roger Ackroyd. Vào khoảng sáu tháng qua, Ralph mất biệt và ai thấy bóng dáng ta đâu. Thế mà hôm vừa rồi, Ralph lại xuất ở đây và cùng bà Ferrars. Họ có vẻ rất thân mật, đầu sát vào nhau. Khi đó hình như bà Ferrars với Ralph điều gì đó rất quan trọng.

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 2: Thị trấn King Abbot (Tiếp)

      Nghĩ tới đây, tôi bỗng thấy ớn lạnh: sợ hãi đến với tôi. biết tại sao câu chuyện nghiêm chỉnh giữa hai người Ralph và bà Ferrars, lại diễn ra đúng vào ngày hôm qua, ngày trước khi xảy ra cái chết của bà Ferrars.

      Tôi vẫn nghĩ ngợi đụng phải ông Roger Ackroyd lúc nào biết.

      - Sheppard - ông cười buồn bã - Ông là người mà tôi muốn gặp. Tôi có câu chuyện rất khủng khiếp.

      - Ông vừa mới được nghe câu chuyện đó à?

      - Đúng, tôi vừa mới biết xong, nhưng đây là câu chuyện ông thể tưởng tượng được - Ackroyd bình thản ; đôi má ông hóp lại; hình như ông bị điều gì đó dằn vặt. khuôn mặt ông mất vẻ vui tươi và khỏe mạnh thường có.

      - Hãy nghe tôi đây, Sheppard! - Ackroyd tiếp tục - Tôi cần phải kể cho ông nghe câu chuyện này. Ông có thể cùng về nhà tôi bây giờ được ?

      - Xin lỗi ông, lúc này tôi đương rất bận. Tôi có bệnh nhân chờ. Đúng 12 giờ trưa tôi phải có mặt ở phòng khám.

      - Thế thôi vậy, nhưng tối nay ông phải đến tôi nhé. Ông dùng cơm tối tại nhà tôi. Ông có thể có mặt ở đó vào lúc 19g30 được ?

      - Vâng, rất vui lòng, ông Ackroyd ạ. Tôi có mặt vào đúng giờ ông định - Tôi đáp - Có chuyện gì xảy ra với ông thế? Hay lại là việc chàng Ralph?

      Ackroyd nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. Tôi bắt đầu nhận thấy hình như có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra với ông ta.

      - Ralph ấy à? - Ackroyd nhắc lại - Ồ, . phải là Ralph đâu. ta ở London cơ mà. Thôi, xin lỗi ông nhé, lúc này ông vội mà. Tôi chờ ông đấy. Tạm biệt. Bảy rưỡi nhé.

      Ông Ackroyd để lại cho tôi ngạc nhiên. Ralph ở London? Nhưng ràng ta có mặt ở đây ngày hôm qua cơ mà? Thế mà ông Ackroyd gặp Ralph vài tháng nay rồi.

      Những ý nghĩ lộn xộn quay cuồng trong đầu làm tôi biết mình về tới nhà. Mấy người bệnh của tôi ngồi chờ sẵn từ lúc nào.

      Khi khám xong người cuối cùng, tôi nghĩ công việc hôm nay của tôi kết thúc, có thêm bệnh nhân nữa xuất , người làm tôi rất ngạc nhiên. Đó là Russell, người quản lý trong nhà ông Ackroyd. Tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Russell, bởi vì thường rất khỏe mạnh và chưa bao giờ đặt chân tới phòng khám của tôi.

      Russell là to, cao và đẹp, song tôi thấy có cái gì hấp dẫn ở ta. Nhìn vào đôi mắt và cặp môi mím chặt của Russell, tôi thấy bé có vẻ rất nghiêm trang, đến nỗi giống như tức giận điều gì đó, làm cho nhìn thấy người ta phát sợ. Nếu tôi là người đầu bếp của Russell, có lẽ, mỗi lần biết tới, có thể tôi phải bỏ chạy thoát thân.

      - Chào bác sỹ - Russell lên tiếng - Tôi lấy làm sung sướng nếu bác sĩ khám cho tôi cái cổ tay này.

      Tôi cầm lấy tay và bắt đầu xem xét, song, có vấn đề gì chứng tỏ Russell bị đau ở cổ tay cả. Câu chuyện về cổ tay của Russell có lẽ chỉ là mở đầu cho câu chuyện gì đấy, nhưng chuyện gì nhỉ? Tôi cho chút thuốc mỡ để xoa bóp cổ tay.

      - Cảm ơn bác sỹ - Russell ngập ngừng - Tôi nghĩ rằng những thứ thuốc này có tác dụng gì cả. - Sợ tôi hiểu, luôn - Tôi tin tưởng chút nào vào những thứ thuốc có chứa Narcotico.

      Mắt Russell nhìn chăm chú vào những chai thuốc trong tủ kính của tôi.

      - Narcotico, phần lớn loại thuốc này chỉ làm hại người thôi, có phải thế bác sỹ? - tiếp tục - Nếu như người ta sử dụng liều lượng quá cao.

      Tôi liền giảng giải cho Russell về tác dụng và hạn chế của các loại thuốc này, rồi tôi lại nghĩ về cái chết của bà Ferrars.

      - Tôi muốn về việc nhiều người dùng loại thuốc đó thường xuyên, bác sỹ ạ. Ông có thể giải thích cho tôi điều này : Giả sử bác sỹ là người thường xuyên dùng loại Narcotico nay có cách nào điều trị cái thói quen xấu này ?

      ai có thể trả lời ngắn gọn câu hỏi này được. Tôi cố gắng tìm cách giảng giải cho Russell cách dễ hiểu nhất về việc làm thế nào người ta có thể điều trị được cái bệnh nghiện dùng thuốc có chứa Narcotico. chăm chú nghe tôi . Tôi có cảm tưởng rằng Russell tới đây để điều tra tin tức về vụ bà Ferrars phải.

      - Và bây giờ, thí dụ như thuốc độc - Tôi tiếp tục và lái câu chuyện sang hướng khác.

      Nhưng rất đáng ngạc nhiên là có vẻ gì chú ý tới vấn đề thuốc độc của tôi cả. Tới đây, Russell lại thay đổi chủ đề và chuyển sang về vấn đề đầu độc, vấn đề mà ta có vẻ quan tâm. Tôi nghĩ rằng, có lẽ Russell muốn tìm kiếm các câu chuyện xảy ra xung quanh cái chết của bà Ferrars.

      Đột nhiên Russell đứng dậy và rằng, ta phải trở về ngay lập tức. Tôi nhìn ra, cũng đúng vào lúc đó, vang lên tiếng chuông gọi tôi ăn cơm.

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 3: Người Đàn Ông Trồng Bí

      Trong bữa ăn trưa, tôi với Caroline rằng tối nay tôi ăn cơm nhà, ông Ackroyd mời tôi tới nhà ông ấy dùng bữa tối.

      - Ồ, hay tuyệt! - Bà chị tuyên bố - Cậu được nghe nhiều điều lý thú nữa. À, nhân dịp này, tôi muốn hỏi cậu: Có chuyện gì xảy ra với Ralph đấy?

      - Với Ralph à? có gì đâu. Em chẳng biết gì cả - Tôi ngạc nhiên .

      - Thế tại sao ta lại xuất trong nhà trọ ở gần Fernly Park?

      Tôi biết rằng những điều bà chị tôi vừa là đúng .

      - Ông Ackroyd với em rằng Ralph ở London - Tôi trả lời Caroline mà quên bẵng mất rằng mình định giấu bà chị tất cả những gì mình biết.

      - Ồ, thế à? Ralph về nhà vào buổi sáng hôm qua và hôm nay chàng vẫn ở cái nhà trọ ấy đấy. Tối hôm qua, Ralph dạo với .

      Đối với tôi, câu chuyện này có gì đáng ngạc nhiên đâu cơ chứ. Còn đối với chàng Ralph, câu chuyện này cũng chẳng có gì đáng để phải cả. Nhưng tôi thấy lạ là tại sao Ralph về đây chỉ vì thích thú bình thường là dạo chơi với ?

      - Ralph dạo với phục vụ của nhà trọ phải ?

      - phải, thế mới thành vấn đề chứ. ta tìm đó. Tôi biết ấy là ai, song tôi có thể đoán được.

      thú nhận cay đắng của Caroline, chị ấy biết kia là ai, nhưng chị ấy dám chắc là có thể đoán được. Tôi im lặng nhìn bà chị và chờ đợi.

      - Flora Ackroyd - Caroline .

      - Như vậy, nếu là Flora Ackroyd tại sao Ralph Paton lại đến Fernly Park để gặp ta?

      - Á, đấy là cuộc họp bí mật để đính hôn với nhau - Caroline với vẻ mặt đắc thắng - Để cho ông già Ackroyd bị đột ngột, cho nên họ gặp nhau như vậy đấy.

      Tôi muốn làm buồn bà chị tôi - tôi nghĩ rằng, tất cả những câu chuyện của chị tôi là sai hoàn toàn. Để lái qua chuyện khác, tôi hỏi Caroline biết gì về người hàng xóm mới của chúng tôi hay chưa.

      người đàn ông mới đến ở The Lauches, trong ngôi nhà bên cạnh nhà chúng tôi. Caroline rất bực tức về việc làm thế nào để có thể biết được, dù là điều rất , về người đàn ông này. Chính vì thế mà chị ta rằng, việc tìm hiểu ông hàng xóm mới kia là việc rất hay. Những chuyện Caroline muốn biết về ông hàng xóm bao gồm: Ông ta từ đâu tới đây? Nghề nghiệp của ông ấy là gì? có vợ con gì chưa?... Cho đến nay, tất cả những gì chúng tôi biết về ông hàng xóm chỉ vẻn vẹn như sau: tên ông ta là Poirot, người nước ngoài, sống cách lặng lẽ và chỉ cần mẫn chăm lo vườn bí mà ông ta trồng thôi.

      - Tôi thu lượm được gì mới mẻ về ông hàng xóm - Caroline bực bội thú nhận - Song tôi tin rằng ông ta có chiếc máy hút bụi chạy bằng điện. Tôi hỏi mượn ông ấy và...

      Trong khi Caroline mải mê , tôi chuồn khỏi phòng ăn - cuộc ngừng bắn . Tôi lững thững bách bộ trong vườn, bỗng nghe tiếng lịch bịch của những vật nặng bị ném xuống đất; đúng lúc đó, quả bí bay ngang qua mang tai tôi và rơi bịch xuống đất.

      Tôi giận dữ nhìn quả bí. bức tường ngăn với ngôi nhà bên cạnh xuất khuôn mặt. cái đầu hình quả trứng với bộ tóc đen và đôi mắt nhìn như muốn đọc hết tất cả suy nghĩ của người khác. Đó chính là ông hàng xóm bí của chúng tôi, Poirot.

      - Tôi chân thành mong ông tha lỗi - Ông ta với cái nhìn thành khẩn nhận lỗi - Tôi rất bực những cây bí của tôi: chúng như tôi mong muốn. Ông xem này, chúng cứ méo mó thế nào ấy, khó coi quá. Tôi bổ quả to nhất ném cho đỡ tức, may nó lại bay qua bức tường và rơi vào vườn nhà ông. Tôi rất lấy làm xấu hổ, ông làm ơn bỏ qua cho tôi.

      Cơn giận của tôi dịu dần trước những lời chân thành của ông ta. Suy cho cùng, quả bí cũng động chạm đến tôi; tôi tin rằng đây chỉ là ông hàng xóm quá vụng về trong khi ném.

      Người đàn ông bé, kỳ quặc này hình như đọc được những ý nghĩ trong đầu tôi.

      - phải thế đâu. Ông đừn nghĩ như vậy. Tôi phải là thằng vụng về đâu - Poirot như cải chính - Bởi vì tôi quá tức giận, có lẽ tức giận bản thân mình đấy. Tôi cố sức làm việc trong lúc đáng được an nhàn trong tuổi già. Nhưng tôi thu được những gì sau những ngày lao động vất vả, mà thực ra, tôi tin rằng mình thu được kết quả tốt hơn nhiều. Ông có hiểu tôi ?

      - Tôi hiểu chứ - Tôi chậm rãi trả lời - Tôi cho rằng điều xảy ra với ông là chuyện thường tình. Ngay cả đối với tôi, có lẽ tôi cũng có thể kể cho ông nghe thí dụ về việc xảy ra ngoài mong muốn của tôi. Năm ngoái, tôi nhận được khoản tiền hồi môn. Giá trị của số tiền đó làm cho tôi có ý định thực giấc mơ. Tôi luôn luôn có ý định du lịch để có thể biết hơn về thế giới mà chúng ta sống. Đúng như vậy đấy; song chuyện đó là của năm trước, và bây giờ tôi vẫn ở đây.

      - Những mắc xích của thói quen - người đàn ông - Chúng ta bỏ công sức ra, tìm kiếm những gì chúng ta muốn, nhưng lại để mất các kết quả lao động hàng ngày của mình. Công việc tôi làm rất thú vị, đó là công việc hay nhất trong mọi công việc đời này.

      - Ông đấy chứ - tôi tò mò hỏi lại ông ta và tự cảm thấy mình bỗng có ý muốn tìm kiếm câu chuyện lạ tai.

      - Công việc của tôi là tìm hiểu bản chất của con người.

      - Thế à? - Tôi cảm thấy thất vọng về câu trả lời của ông ta. Về công việc này, có lẽ Caroline, chị tôi, còn làm cừ hơn ông ta.

      - Có lẽ chưa bao giờ ông đâu xa nhỉ?

      - Chưa, đáng lẽ tôi có thể thực điều đó cách đây năm rồi. Nhưng tôi rất ngốc nghếch và thậm chí còn tồi hơn thế, tôi quá tham lam. Tôi liều cú như đâm đầu vào canh bạc: có thể được tất cả, nhưng cũng có thể mất sạch sành sanh.

      - Có lẽ ông hùn vốn vào công ty nào đó phải ?

      - Đúng đấy, đúng như ông - Tôi buồn bã trả lời - mỏ vàng ở Úc.
      Last edited: 15/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :