1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vì em tiêu diệt tất cả - Đinh Mặc (6c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Vì em tiêu diệt tất cả
      [​IMG]
      Tác giả: Đinh Mặc

      Nguồn : http://dieptuvi.wordpress.com

      [​IMG]

      Thể loại: truyện ngắn, viễn tưởng, HE.

      [​IMG]

      Cặp đôi: Minh Ngũ x Từ Miểu Miểu

      [​IMG]

      Dịch: Moussie

      [​IMG]

      Beta: Gi

      [​IMG]

      Ebook: Momo

      [​IMG]

      Poster: Moussie

      Giới thiệu


      Nhưng lúc này, đột nhiên đưa tay ôm vào lòng, tiếng trầm thấp dễ nghe mang theo vài phần bất lực: “Tối hôm đó, khi thấy em suýt chút nữa bị giết chết, con chip của ngừng hoạt động vào giây phút ấy.”

      Con chip ngừng chạy, đối với người máy có ý nghĩa thế nào?

      “Đây là tình trạng trước giờ chưa từng xảy ra. scan virus cả đêm, tiến hành chỉnh đốn lại cũng thấy kết quả gì.” : “Cho đến khi em bị bắt, mới phát , điều làm trở nên bất thường chính là em.”

      “Nhưng mà Miểu Miểu…” đột nhiên cúi đầu, thầm bên tai : “Miểu Miểu, phải làm sao đây? Người máy phải làm cách nào để con người?”


      tart_trung thích bài này.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      1. Xuyên
      Trong game online, Từ Miểu Miểu lạnh lùng, nhanh nhẹn, nhạy bén, gặp thần giết thần gặp phật giết phật, là “Thiên nhân trảm” nổi tiếng các diễn đàn game tiếng tăm lẫy lừng.
      tại, ngược lại chưa từng giết ai cho đến năm 23 tuổi.
      khí giữa hè nóng như lửa đốt. Từ Miểu Miểu vô cùng buồn chán ngồi trước cửa hàng, cảm thấy chiếc tháp truyền hình cao vút bên kia chẳng khác nào cái lò nướng.
      Thời tiết như vậy nên cùng bạn bè tụ tập chơi game suốt buổi chiều, nhưng lại bị chị hai kéo ra đây dạo. Bà chị rất hăng hái, dứt khoát muốn ra ngoài hít thở lát.
      Ánh nắng càng lúc càng gay gắt, chiếu lên chiếc quần short màu trắng của gần như muốn xuyên thấu qua làn da. ngẩng đầu, tia nắng chói mắt kia làm sao mở mắt nổi…
      Hừng đông.
      Phòng thí nghiệm dưới lòng đất của quốc gia năng lượng cao lúc này chẳng khác gì phế tích, bầu khí mục nát hòa vào sắc đêm, xông vào mũi là mùi súng thuốc khó chịu.
      người đàn ông cao lớn, gầy gò, lặng lẽ đứng sừng sững, gia tăng tốc độ hủy hoại của hạt phân tử. tay cầm thanh kiếm laser màu lam, phát ra tia sáng lấp lánh. Nhìn gần, trông như chàng thanh niên mới mười mấy tuổi, máu tươi nhuộm đỏ gương mặt xinh đẹp trắng ngần, nhưng lại làm như biết, kiên định giơ thanh kiếm laser lên.
      Trước mặt là ba tên bán thú cấp S, là kẻ thù của loài người. Bởi vì biến dị do tia bức xạ gây ra nên chúng có sức tấn công cực kỳ mạnh. Còn cấp S, chính là cấp bậc hung dữ và mạnh mẽ nhất trong bán thú tộc.
      Tối qua, đội cảnh vệ đặc nhiệm của loài người tiến hành càng quét đám người thú xâm lược này cách khó khăn. Cho đến khi sử dụng hạt phân tử gia tốc loại tốt nhất khiến cho tám mươi tên bán thú cùng lúc ngã xuống, thế cục mới có thể xoay chuyển. Nhưng đội cảnh vệ cũng hi sinh hết toàn bộ, chỉ còn lại chàng thiếu niên. Còn đối phương có những ba tên.
      Chàng thiếu niên vốn hề sợ chết, cười lạnh trong lòng, nhất định phải chết chung cùng bọn chúng.
      chậm nhưng diễn ra lại nhanh, tên bán thú bay đến như bão táp! Hai mắt chàng thiếu niên lập tức đỏ ngầu, nhấc kiếm lên đâm trúng cơ thể cứng rắn của tên bán thú. Hai tên còn lại thừa cơ xông đến, hướng về phía chàng thiếu niên đại khai sát giới! Hết cách, tay liền nắm lấy trái bom bên hông, muốn chết chung cùng bọn chúng.
      “Ui da!” thanh trong trẻo nũng nịu đột nhiên vang lên, hoàn toàn lạc lõng trong trận chiến ác liệt chỗ này.
      người ba thú đều kinh ngạc! Ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, đám thú nhất thời mặt xám như tro… Chúng chỉ kịp nhìn thấy đốm sáng màu vàng kim chói mắt, lao đến nhanh như mưa sao băng, đập thẳng xuống đỉnh đầu của mình…
      Đám thú tộc phát ra tiếng kêu thảm thiết. Con thú phía dưới cùng trong chớp mắt thịt nát xương tan, con khác bị đốm sáng chèn ép, rất lâu cũng nhúc nhích được, chỉ còn con may mắn thoát nạn. Chàng thiếu niên vốn muốn quyết chí liều chết phen nay lại bình tĩnh nhất, nhàn nhạt liếc mắt nhìn theo đốm trời rơi xuống, tia sáng phát ra từ thanh kiếm laser trong tay chói lọi hẳn…

      Từ Miểu Miểu cảm thấy bản thân có lẽ là rất xui nên mới bị say nắng, sinh ra ảo giác như thế này. Chứ nếu sao lúc lại thấy mặt trời, lúc thấy xung quanh đột nhiên có vầng hào quang rực rỡ. Kế tiếp cái mông bị đụng phát… Mọi thứ trong tầm mắt của đều mờ mịt, xông vào mũi là mùi hôi tanh khó chịu.
      Tập trung nhìn lần nữa thấy tia ánh sáng màu lam như ma quỷ vung lênchém xuống, máu thịt tung bay!
      Từ Miểu Miểu trở người cái lăn sang bên cạnh, khó khăn lắm mới né được tấn công của người kia. Dưới đất là bãi máu thịt bầy nhầy, chỉ có chàng thiếu niên áo đen nắm lấy tia sáng xanh kia… sai, ta nắm lấy tia sáng, thần sắc u ám đến trước mặt Từ Miểu Miểu cách lạnh lùng ngạo mạn.
      Thần chết có phải có bộ dáng này ? Tay áo màu đen, thân hình gầy gò, gương mặt tuấn cùng đôi mắt đẫm máu?
      A, nhất định là mơ! Trước mắt Từ Miểu Miểu tối sầm, lại ngất lần nữa.
      Lần thứ hai Từ Miểu Miểu tỉnh dậy liền vô cùng kinh ngạc, ai có thể tin nổi rằng sau khi bản thân bị cảm nắng liền xuyên đến 200 năm sau? Nhưng giờ phút này đứng tầng thượng cao nhất của tòa nhà hùng vĩ đối diện với cửa sổ chạm đất cực lớn, nhìn vô số tàu bay lượn lờ ngoài cửa sổ, còn có cả đám vệ binh người máy hình dáng kỳ quái đứng thẳng tắp các công trình kiến trúc, mất hết hy vọng đành tin đây là . Năm 2011 làm quái gì có mấy thứ này chứ!
      Tên nhóc đưa đến đây ràng có tính nhẫn nại. Thiếu niên mặc áo đen như thần chết ngồi sofa giữa phòng, trong giọng có chút tình cảm: “ , muốn gì?”
      Từ Miểu Miểu quay đầu trợn mắt nhìn .
      Nửa tiếng trước tỉnh lại trong vòng tay của – cái tên này ban nãy cả người toàn là máu, hôn mê bất tỉnh, ôm lấy đặt xuống dưới đất.
      Lúc Từ Miểu Miểu đứng dậy, kinh ngạc nhìn toà cao ốc đối diện, biển quảng cáo cực lớn tinh thể lỏng trôi nổi trong trung lên dòng chữ “Ngày X tháng X năm 2212″ khiến khiếp sợ bò đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Sau khi bình tĩnh lại thấy chàng kia tắm rửa sạch ngồi sofa, phảng phất như người vừa nãy bị trọng thương đến hôn mê chỉ là ảo giác của mà thôi.
      Mặc dù vẫn còn mơ hồ nhớ được bộ dáng tàn nhẫn của ta khi giết chết đám quái thú kia, nhưng trực giác mách bảo rằng làm hại mình.
      muốn gì?” lặp lại câu hỏi lần nữa.
      Từ Miểu Miểu nghẹn ngào: “Tôi… tôi muốn về nhà!”
      Gương mặt của chàng thiếu niên lạnh lẽo thay đổi: “Địa chỉ? Tôi cử tàu bay đưa về.”
      “Trường Sa Hồ Nam… Trường Sa của năm 2011…” Giọng của hơi run rẩy.
      Chàng thiếu niên nhìn từ đầu đến chân lần nữa, vẫn cứ điềm nhiên như : “ quả thuộc thời đại này… Những thứ trong ba lô của , tôi chỉ có thể xem được ở viện bảo tàng đồ cổ thôi.
      Đồ trong ba lô… là di động, mp4 ư? Đồ cổ?
      Chàng thiếu niên đột nhiên đứng dậy, thân hình cao lớn bỗng ép sát tới gần, đôi mắt đen láy như đứa trẻ nhìn chằm chằm : “Tôi, Minh Ngũ, tuân theo nguyên tắc công bằng mà trao đổi. Tôi quan tâm tại sao lại đến đây nhưng xuất của cứu tôi mạng, vậy nên tôi có thể dùng tính mạng của mình làm vật trao đổi. Có điều giúp trở về năm 2011 tôi làm được.”
      Mặt Từ Miểu Miểu xám như tro tàn, nhìn biểu lạnh lùng đến cực độ gương mặt tuấn tú mà lạnh lùng như thần chết của , có chút khóc ra nước mắt mà hỏi: “Được rồi… Vậy có lựa chọn nào ?”
      Miểu Miểu đưa ra quyết định là vào năm ngày sau. Trong năm ngày, thông qua việc lướt web và xem tivi, cuối cùng cũng thăm dò được thực trạng của thời đại này.
      trăm năm trước, xã hội loại người cuối cùng cũng thông qua pháp luật, cho phép lợi dụng tia bức xạ và kỹ thuật sinh hóa để chế tạo ra bán thú hình người với số lượng lớn, dùng cho chiến tranh và để sinh sản. Nhưng năm mươi năm trước, đám bán thú trước nay luôn bị loại người xem là nô lệ để sử dụng đột nhiên vùng dậy. Họ giết chết trưởng quan loài người, trải qua nhiều năm, thú tộc tuyên bố độc lập. Thành phố Miểu Miểu ở, phía bắc bị loài người thống trị; phía nam, là địa bàn của binh lính bán thú. Ở biên giới hai bên ngừng xung đột.
      Sau khi biết được những chuyện này, tâm trạng của Miểu Miểu rất bất an. xuyên đến thời đại này quả quá yếu đuối và bé, phải làm thế nào để sống tiếp đây?
      Cho nên lúc đưa ra quyết định, trấn tĩnh hồi rồi với Minh Ngũ: “Tôi cần nhà, cần tiền, cần mạng của . Tôi cũng cần cái gì mà pháo súng hạng nặng với vận tốc laser ánh sáng mạnh nhất? Tôi muốn nhận tôi làm học trò, dạy tôi cách tự bảo vệ mình, để tôi có thể tiếp tục tồn tại ở thời đại này.”
      Đôi mắt lạnh lẽo của Minh Ngũ nhìn chằm chằm , khiến tóc gáy dựng đứng hết cả lên. còn tưởng nhất định từ chối, nhưng ngờ chỉ lạnh lùng : “ năm. năm sau bắt buộc phải rời khỏi đây.”
      Trong lòng Miểu Miểu rất vui. biết mặc dù ăn cay nghiệt lạnh lùng nhưng là người tốt! Thời gian năm, rất có lòng tin vào điều này. Trước nay luôn có tính bạo lực thiên phú mà, phải sao? Game súng ống, đánh nhau trước giờ chưa từng thua ai; game bắn tỉa cũng bách phát bách trúng. Nếu như có thể trở thành chiến sĩ như Minh Ngũ quá tuyệt rồi!
      Miểu Miểu lập tức cảm thấy có xúc cảm mãnh liệt tên đối với tương lai của mình.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      2. Sát sinh
      Thân là phó đội của đội cảnh vệ đặc nhiệm loài người phương bắc, Minh Ngũ luôn phải sống trong hoàn cảnh dựa vào võ lực mới sinh tồn nổi. Loại con tiếp xúc, nếu phải nữ chiến sĩ dũng mãnh hơn cả đàn ông, cũng là đám tiểu thư quý tộc được bảo vệ, nũng na nũng nịu khiến người khác phiền chết. Trước giờ chưa từng gặp nào kỳ quái, lạc hậu như .
      Chưa đến việc lạc hậu này ngày đầu tiên chọn súng máy hạng nặng, nâng nửa ngày cũng nâng nổi; lúc cầm kiếm laser, hưng phấn muốn thử xem nó có tính sát thương , kết quả chém nửa mái tóc dài của mình; khinh công tiếp cận chút cũng biết.
      chỉ cần dùng ngón tay… À , là nửa ngón cũng đủ đánh bại .
      Nhưng vẫn cứ bao biện: chọn nhầm súng là vì Minh Ngũ dùng hai ngón tay cũng có thể nhấc lên, là do dạy sai ; vừa hay muốn cắt tóc nên vụ kiếm laser tính là cố ngoài ý muốn; còn về khinh công tiếp cận, chỉ là đủ nhanh nhẹn mà thôi?
      Nhưng mà ngược lại…
      phản ứng rất nhanh nhạy, dạy chiêu gì cũng đều tiếp thu rất nhanh. Xuất sắc nhất chính là khả năng thiện xạ rất chuẩn xác, dường như hề thua kém .
      Hơn nữa, bất kể tấn công mạnh mẽ thế nào, từ đầu đến cuối vẫn luôn hưng phấn và tự tin đến nỗi làm tài nào lí giải được… Dường như khẳng định chắc nịch rằng trong thời gian năm trở thành cao thủ. Minh Ngũ dường như quen với việc mỗi sáng thức dậy nhìn thấy nụ cười xán lạn như ánh nắng mai của ; sau đó dễ dàng đánh bại rồi lại đánh bại lần nữa, cho đến tối cả người đau nhức đến nỗi rên la thảm thiết.
      qua con đường của cục cảnh vệ rộng lớn nhưng ẩm thấp, xung quanh ít người qua lại, theo ở phía xa vài trăm mét, Minh Ngũ vẫn dễ dàng nhận ra tiếng bước chân của .
      Trải qua tháng huấn luyện, ít ra cũng có ngoại hình giống chiến sĩ. Bộ giáp chiến sĩ màu da loại tốt, giày bó màu đen, kính râm màu đỏ, còn cả cây súng liên thanh gọn đậm mùi máu tanh đeo sau lưng. Những trang bị này làm cho những người khác dám đến gần . Có điều nếu gặp phải cao thủ , vẫn thể chịu nổi đòn của người ta như thường.
      đến tầng trệt của trụ sở pha lê hình thoi, Minh Ngũ dừng bước, khoanh tay, nhìn bóng dáng thấp bé, lanh lợi nấp trong góc phố. im lặng nhìn chăm chăm về hướng , sau hồi, quả nhiên nhìn thấy ngượng ngùng bước đến trước mặt.
      “Những người theo dõi tôi… t đều phải chịu chết.” gương mặt trắng như tuyết của , hàng mày đen rậm mất kiên nhẫn nhíu .
      “á” tiếng, thân thể bé ưỡn cao: “Em có theo dõi ! Em là trắng trợn bám đuôi mới đúng!”
      “…” Minh Ngũ hề thay đổi biểu cảm: “ theo tôi.”
      Đội trưởng của đội cảnh vệ siêu cấp, thượng cấp của Minh Ngũ, là người máy cao to với hình người kim loại thể lỏng. Miểu Miểu lần đầu tiên tiếp xúc với người máy ở khoảng cách gần thế này, hai mắt mở rất to.
      “Đội trưởng, tôi muốn rời đội.” Minh Ngũ cầm lấy huy hiệu tinh xảo, có hoa văn hoa lan chữ thập đại biểu cho đội cảnh vệ, ném đến trước mặt đội trưởng.
      “Lý do?” Hai mắt của đội trưởng là hai mảnh thủy tinh đỏ thẩm, phát ra tia sáng quỷ dị.
      Minh Ngũ khẽ. Đây là lần đầu tiên Miểu Miểu thấy cười, nhất thời ngây người nhìn.
      Giây tiếp theo, đột nhiên bị Minh Ngũ mạnh tay ném đến trước mặt đội trưởng: “Tôi vốn dĩ chết trong chiến dịch tháng trước, số lượng bán thú truy sát tôi cách xa so với giá trị của mình. Là ấy cứu tôi. Tuân theo nguyên tắc giá trị sinh mệnh, mạng của tôi, còn thuộc về đội cảnh vệ nữa.”
      Bước ra từ tòa nhà cao tầng của đội cảnh vệ, Miểu Miểu cảm thấy Minh Ngũ có chút đáng thương, cũng cảm thấy vui thay cho . nhớ đến ngày đầu tiên gặp nhau, chiến đấu trong biển máu với bộ dạng liều chết, cũng nhớ về những ngày này, lạnh nhạt với nhưng cũng chỉ bảo tận tình. Giờ đây, cỗ máy chiến đấu là cuối cùng cũng có được tự do
      “Này, mục tiêu trong đời của là gì vậy?” bước lên bắt kịp nhịp chân của .
      “Mục tiêu trong đời?” Đôi mắt đen thẫm sáng lên, có khoảng mơ hồ nào đó.
      “Mục tiêu trong đời lúc trước của em là có thể vui vẻ sống hết cuộc đời này. Bây giờ cũng vậy. Nhưng mà trước tiên em phải trở thành cao thủ, cao thủ đích thực. Nếu như sau này tìm được mục tiêu trong đời, nhớ cho em biết, em giúp thực .”
      Minh Ngũ lẳng lặng nhìn .
      Miểu Miểu nhìn bộ dáng tuấn mỹ trầm lặng của dưới ánh nắng, nhịn được : “Này… Lúc nãy cười nhìn rất đẹp trai.”

      lập tức cau mày, làm mặt lạnh rồi bước .
      Sau khi “nghỉ hưu”, những người đến nhà tìm Minh Ngũ lại ngày đông hơn. ra trong thành rất nhiều cao thủ giống như Minh Ngũ, đều muốn thuê làm nhiệm vụ, như là giết người, có thể kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng Minh Ngũ hề có hứng thú, thẳng thừng để bọn họ đứng ngoài cửa.
      Mỗi ngày ngoại trừ phần lớn thời gian hao tổn cho việc chỉ dạy Miểu Miểu, khoảng thời gian còn lại đều ngồi chiếc ghế mây sân thượng, im lặng ngắm nhìn bầu trời xám xịt. Dung mạo của chàng thiếu niên tịch chẳng khác gì ông cụ.
      Mấy ngày nay Từ Miểu Miểu có được hai thành tựu lớn: là Minh Ngũ cuối cùng cũng chứng tỏ được rằng, nhờ vào trang bị vũ khí hạng nặng, trở thành cao thủ nhập môn, có thể đối phó với đám bán thú bình thường; hai là trước những lời “phản pháo” của , đôi lúc Minh Ngũ cũng nở nụ cười. Đương nhiên, đó là do mỗi tối ngừng thay đổi cách trêu chọc, làm phiền đến nỗi ngây cả người, thể miễn cưỡng nở nụ cười mà đuổi .

      Thế nhưng, lần đầu tiên Miểu Miểu chiến đấu lại thất bại hoàn toàn.
      Nhiệm vụ đầu tiên là truy sát hai tên bán thú sơ cấp trốn khỏi nhà giam. Tối đó, Minh Ngũ tay tấc sắt, dắt theo Từ Miểu Miểu cả người trang bị vũ trang hạng nặng cùng tâm trạng căng thẳng, tiến thẳng đến nhà xưởng bỏ hoang mà đám bán thú náu.
      Lúc đầu Miểu Miểu vô cùng khẩn trương, mỗi bóng râm trong sắc đêm đều khiến cảm thấy những giọt mồ hôi lạnh kinh người của mình. Mười phút sau, lính mới Miểu Miểu đứng ở phía sau dây chuyền sản xuất cũ nát, nhìn thấy bóng hình cực lớn.
      “Bắn vào đầu và tim của nó.” Giọng trầm thấp của Minh Ngũ vang lên bên tai .
      “Em… dám chắc.”
      Minh Ngũ gật đầu: “Tôi bắn vào đầu, em bắn vào tim.”
      Hai tiếng súng khàn đặc, Miểu Miểu ngơ ngác nhìn tên bán thú ngã ập xuống. chứng minh, những nhiệm vụ “Y dạng họa hồ lô*” này, vẫn có thể hoàn thành được. Khi bọn họ cùng dùng phương thức giống như vậy để giết con thứ hai, trong lòng Miểu Miểu cảm thấy vui như mỗi lần chơi game đánh thắng boss, ngược lại có cảm giác bất an nên lời.
      *Y dạng họa hồ lô: Học theo cách vẽ hồ lô của người khác rồi vẽ lại giống như vậy. Ý chỉ mô phỏng toàn phần, có sáng tạo mới mẻ.
      >
      Đêm đó, ngủ được.
      trằn trọc nằm giường, trong bóng đêm giống như có những đôi mắt ưu thương tuyệt vọng của đám bán thú trước khi chết vây hãm bốn phía xung quanh. cảm thấy bản thân thể thở được, đành mặt dày mày dạn ôm lấy gối, xông thẳng vào phòng của Minh Ngũ.
      ba giờ sáng, Minh Ngũ mặc áo ngủ màu đen, ngồi dựa vào đầu giường, đôi mắt sáng rực như chẳng hề buồn ngủ. Trong lòng Miểu Miểu rất được tự nhiên, ngữ khí mạnh mẽ: “Này! Lần đầu tiên giết bán thú, cảm thấy như thế nào?”
      nhàn nhạt nhìn cái: “ có cảm giác.” Dừng lát rồi thêm: “Người đầu tiên tôi giết là hai tên trọng phạm vượt ngục.”
      Miểu Miểu cảm thấy bản thân nhất thời hóa đá. Minh Ngũ nhất định lấp liếm , lần đầu tiên giết người sao lại có cảm giác? Sát thủ độc như vốn muốn để người khác nhìn thấy được quãng thời gian bản thân từng yếu đuối ư?
      cúi đầu nhìn đôi chân trần của mình: “Tối nay em có thể ngủ cùng phòng với ?” muốn ở mình.
      nhìn , gật đầu, đứng dậy rồi bước xuống giường.
      cần đâu… Em ngủ dưới đất được rồi.” gấp. trả lời, ngồi xuống cái ghế dài trong phòng, vẻ mặt hờ hững: “Tôi cần giường.”
      Miểu Miểu bò lên giường, nhìn đôi mắt nhắm chặt của cùng sống lưng thẳng tắp, tóc đen áo đen càng làm tôn lên dung mạo băng giá, tựa như trong suốt lại thanh khiết, điềm tĩnh tuấn mỹ đến nỗi thể hình dung được.
      đối với có thể xem là dịu dàng ? Dù gì cũng là người lạnh lùng đến vậy, lại có thể cười với , dạy võ cho ; còn nhường giường cho , để bản thân ngồi đó suốt đêm.
      Miểu Miểu bỗng cảm thấy yên lòng, giết người vốn là để sinh tồn, dạy giết người mới có thể tồn tại được.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      3. Hiệp lữ
      Vài ngày sau, Miểu Miểu tìm lại được cân bằng.
      Nếu muốn giết người, giết bọn người xấu là được rồi. Có rất nhiều nhiệm vụ để lựa chọn, chỉ cần độ khó phù hợp, Minh Ngũ căn bản quan tâm người giết là ai.
      tháng sau, Miểu Miểu giết chết người, đó là trọng phạm gây nguy hại đến trẻ em. Mặc dù sau đó nôn mửa, gặp ác mộng hơn mười ngày, nhưng khi Hiệp hội bảo vệ trẻ em gửi cờ thưởng đến, lập tức bình thường trở lại; ba tháng sau, bắt đầu dùng thân phận đơn độc để nhận nhiệm vụ, cũng có chút tiếng tăm nho , hắc bạch lưỡng đạo đều biết được trong thành có thêm nữ sát thủ xinh đẹp.
      Đồng thời, Miểu Miểu cũng tìm được cân bằng trong công việc và cuộc sống. dùng tiền thưởng nhận được sau khi làm nhiệm vụ để mua nữ hầu thịnh hành nhất lúc đó; cũng bắt đầu xưng xưng em với đám người máy bảo an ở các tòa nhà lớn; khi nhận nhiệm vụ, cũng giống như bao khác, trải qua từng ngày thoải mái.
      Buổi chiều hôm nay, về nhà sau ngày dạo phố, tay cầm túi lớn chiến lợi phẩm.
      Vừa bước ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy ba người mặc áo đen với sắc mặt tốt lắm, bước ra từ cửa nhà. Người đàn ông trung niên đầu, vóc dáng cao ngất, mặt mũi cân đối, đeo kính râm đen. Phía sau ta là hai người máy cả người nạm kim loại.
      Nhìn thấy Miểu Miểu, đột nhiên bật cười nguy hiểm.
      cười cái gì?” Miểu Miểu bực dọc.
      trả lời, thẳng đến thang máy, sau đó mới nhàn nhạt : “Người phụ nữ của Minh Ngũ? nực cười.”
      Miểu Miểu bất chợt đỏ cả mặt, dám phản bác.
      Thang máy với tốc độ nhanh như sấm chớp. Giọng của người đàn ông từ xa vọng lại: “Chuyển lời với Minh Ngũ, cậu ta hối hận.”
      Miểu Miểu đầy bụng nghi ngờ mà trở về nhà, nhìn thấy Minh Ngũ mình ngồi sân thượng, thân hình cao lớn gầy gò chiếc ghế mây có vài phần tịch.
      “Họ là ai? Đáng ghét quá.” Miểu Miểu đem những đồ vật khác vứt xuống đất, chỉ cầm cái túi, rồi về phía Minh Ngũ.
      quen. Muốn nhờ tôi làm nhiệm vụ, tôi từ chối rồi.” Minh Ngũ quay đầu nhìn , ánh mắt ngưng lại.
      “Nhiệm vụ gì vậy
      “Giết Phùng Chiêu.”
      “Hả?!”
      Phùng Chiêu, hùng của loài người. Năm năm trước, là ta dẫn đầu đội quân Phùng gia, dùng cái giá tưởng chừng như tử trận toàn bộ, đuổi sạch quân đoàn bán thú lén tấn công vào thành phố. Bây giờ, đảm nhiệm chức tư lệnh của đội cận vệ, rất có tiếng tăm trong thành. Nghe con người ta ngay thẳng hiền lành, sức chiến đấu đứng hàng đầu toàn thành.
      “May mà nhận. Giết chết ta trở thành kẻ thù của loài người!” Miểu Miểu yên tâm, xem ra Minh Ngũ rất chính trực.
      “Là do tôi có hứng thú.” .
      “…”
      đột nhiên lại : “Còn ba tháng nữa.”
      “Hả?”
      “Ước hẹn năm.” : “Sau khi hoàn thành ước hẹn của chúng ta, tôi rời khỏi đây.”
      Trái tim của Miểu Miểu thoáng cái chìm hẳn, chìm xuống tận đáy vực nào đó. Trước giờ chưa từng cảm thấy năm lại qua nhanh như vậy, rời khỏi đây?
      đâu?” nghe thấy giọng của mình có chút nhàng lại chua xót.
      biết.” nhìn bầu trời trắng xám, sắc mặt cũng có chút máu: “Em từng hỏi mục tiêu trong đời của mình là gì, tôi nghĩ rất nhiều ngày, cũng nghĩ ra. Cho nên tô muốn khắp nơi thế giới, để tìm ra nó.”
      Như vậy sao…
      Miểu Miểu trầm mặc hồi.
      Chiều tà tựa máu, yên tĩnh lại dịu dàng. Ngữ khí của Miểu Miểu vô cùng thờ ơ: “Nếu vậy em với được ? Thứ nhất có thể có người giúp ; thứ hai là chuyện về mục tiêu trong đời, cũng nên có người cố vấn giúp.”
      Minh Ngũ suy nghĩ nhiều, liền gật đầu: “Ừ.”
      Phản ứng của rất bình thản, nhưng câu trả lời của lại làm trái tim Miểu Miểu vui đến phát điên! Tốt quá rồi! Cùng nhau phiêu bạt chân trời, mãi lìa xa!
      cau mày: “Tại sao em lại cười đến quỷ dị như thế?”
      “Đâu có!” trợn mắt lên nhìn, ném chiếc túi cho .
      mở ra, là chiếc áo thun màu lam, hoa văn đơn giản, phía bên vai phải có kí hiệu chống đạn và tia bức xạ.
      “Cả ngày toàn mặc áo đen áo xám, chả khác gì ông già. Em xin mặc đồ nào phù hợp với tuổi của mình có được .”
      “Phiền phức.” Thế nhưng vẫn đem chiếc áo đó vào phòng mình.
      Từ hôm đó trở , tâm trạng của Miểu Miểu lúc nào cũng rất tốt. Lần làm nhiệm vụ giúp bọn hắc đạo trong thành về việc trừng trị những tên phản bội, thậm chí còn hăng hái tràn trề mà kí tên “MM” lên cánh tay của tên phản bội. Lúc đó Minh Ngũ cũng có mặt, câm nín mà được gì
      Nghĩ đến ba tháng sau, và Minh Ngũ cùng ngồi phi thuyền, du ngoạn khắp trái đất. Vừa nhận nhiệm vụ rồi cùng nhau ngắm phong cảnh, đôi thần điêu hiệp lữ rất tự tại và thoải mái biết bao?
      Thần điêu hiệp lữ…
      thậm chí còn bắt đầu thu xếp hành lý của cả hai, mỗi ngày đều làm đến khí thế ngất trời. Đến cả Minh Ngũ có lần còn nhịn được mà khen : “Đưa em theo… quả rất tiện.”
      Thế nhưng vui vẻ và chờ đợi đơn giản này, hoàn toàn bị đập vỡ vào tháng sau, tan tác tơi bời.
      Miểu Miểu và Minh Ngũ bỗng trở mặt thành thù

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      4. Thất vọng

      Hôm đó là lần đầu tiên Miểu Miểu tự chấp hành nhiệm vụ. Gần đây khu nghèo khó ở biên giới phía nam, có con thú rất lợi hại nấp. Quân lính loài người ra lệnh truy nã, Minh Ngũ tiếp nhận rồi để Miểu Miểu mình làm.
      Miểu Miểu mặc dù rất hăng hái và tự tin, nhưng cũng tự biết lượng sức. Trước đó những con bán thú bắt, cấp độ cao nhất đều quá cấp B, so với cấp S lần này thấp hơn hai bậc. cũng hơi lo lắng.
      Chỉ là biết, trong lòng của người từng trải qua huấn luyện có quy củ như Minh Ngũ, trận chiến sinh tử này là cửa ải mà mỗi cao thủ giỏi nhất đều phải trải qua. Hơn 60% lính đánh thuê và sát thủ đều chết ở ải này.
      Cho nên tối nay, khó lòng thoát khỏi cái chết
      Sau cuộc rượt đuổi tập kích trong con hẻm hết ba giờ liền, thắng thua giữa và con bán thú hung tợn đó được định đoạt.
      người bán thú có năm khẩu súng thể nã đạn được; còn mặc dù có trang bị bảo vệ cao cấp, chỉ bị thương , nhưng cả người bị tên bán thú dẫm dưới chân.
      Vũ khí duy nhất nằm tay con thú. Nó cầm súng, nhắm thẳng vào huyệt thái dương của .
      Đầu óc trống rỗng, ngờ bản thân sắp chết! Bởi vì đây là nhiệm vụ Minh Ngũ sắp xếp cho , làm sao nỡ để chết ?
      Dưới ánh trăng nhợt nhạt, đầu óc của cũng trở nên hỗn độn.
      sắp chết rồi. Cuộc sống của thế kỷ 21, và cả cuộc sống sặc mùi máu tanh hơn nửa năm qua ở đây xẹt ngang qua trong đầu, sau đó lại là mảng trắng xóa. Vào thời khắc con thú bóp cò súng, trong đầu lập tức vẽ lên hình ảnh, lại là chàng thiếu niên gầy gò mặc áo đen, cả người toàn máu, hai mắt nhắm chặt mà ôm lấy , nằm sàn nhà lạnh lẽo nhà , từ đó, kéo vào cuộc sống của mình.
      Nước mắt của Miểu Miểu giàn giụa khắp mặt.
      sợ chết, nhưng… càng nỡ rời xa !
      Tên nhóc tịch lại lạnh nhạt đó, nếu như chết, tìm mục tiêu trong đời của mình như thế nào, có người nào chăm sóc cho đây?
      “Đùng…” tiếng. Gương mặt của tên bán thú lên biểu cảm thể tin được, có đạn! ngờ lại có đạn
      Biến cố này khiến cho Miểu Miểu vốn chờ chết bỗng hồi sinh lại! biết lấy đâu ra sức lực, đột nhiên bật dậy, đấm đấm làm con thú kia ngã xuống đất!
      Rạng sáng, Miểu Miểu đem đầu thú giao cho quân đội, bỗng thông suốt nhiều điều. nghĩ bản thân có lẽ phù hợp làm việc này. Vả lại sau khi trải qua khoảnh khắc sinh tử, cảm thấy mình còn sợ hãi bất kỳ đối thủ nào mạnh hơn nhiều nữa. Bởi vì còn sợ chết.
      Khoảnh khắc mở cửa nhà, tâm tình có chút phức tạp. Minh Ngũ sắp xếp làm rơi vào nguy hiểm, nhưng đó là sắp xếp của , cũng làm cho hoàn toàn lột xác.
      đúng, những điều này đều quan trọng, quan trọng là muốn gặp . Tuy rằng lạnh nhạt vô tình, có hứng thú, quan hệ với loài người lại càng ảm đạm, nhưng ra trong tim sớm . Dựa dẫm cũng được, tin tưởng cũng được, từ nay về sau, chỉ muốn cùng mãi mãi bên nhau, vĩnh viễn chia lìa.
      Ánh đèn màu băng xanh nhàn nhạt của phòng khách, ngồi ghế sofa, mắt nhìn chăm chăm xem tin tức màn hình tinh thể lỏng cực lớn trôi nổi. Khi vừa bước vào nhà, liền đứng dậy, sắc mặt lên dưới ánh đèn có chút mông lung.
      “Khí vận tồi. Nhưng trước lúc ta nã đạn, em nên lập tức tấn công.” Thanh của vẫn ảm đạm chút tình cảm, vẫn như mỗi lần sau khi chiến đấu, chỉ bảo như vậy: “Nhưng mà thắng được ta, cũng xem là…”
      ở đó?” bỗng thất thố mà cắt lời , giọng như khó lòng tin được.
      ngẩn ra, rồi gật đầu.
      “Vậy có biết trong súng của có đạn?
      , tôi biết.”
      Toàn thân Miểu Miểu giống như bị niệm thần chú, cứng đờ hết vài giây, rồi lùi lại hai bước, khẽ cúi đầu. bỗng đem nào là súng, nào là đèn pha, tất cả ném hết xuống đất, thèm quan tâm đến Minh Ngũ, xoay người liền trở về phòng, “rầm” tiếng. Cửa phòng đóng lại.
      Bầu trời đêm thế kỷ 23, mặt trăng rất cao rất sáng. Ngoài cửa sổ, bóng dáng của đủ loại tàu bay xẹt qua. Sau cùng biến mất trong màn đêm đặc quánh, để lại bất kỳ dấu tích.
      Miểu Miểu nằm giường, mơ hồ nghĩ: Thời đại kỹ thuật phát triển này, có bao nhiêu sinh mạng tồn tại. Loài người kiêu ngạo, người máy hiền lành, bán thú tàn bạo, bọn họ đều sinh tồn cách khó khăn. Còn Từ Miểu Miểu, xui xẻo rơi vào gian này, mà đến ngày hôm nay cuối cùng cũng có thể bảo vệ mình, ra cũng khác gì những chủng tộc kia. cũng chỉ đơn mình.
      Bởi vì cũng ở đó, lại ra tay… Mà đứng đó nhìn chết .
      Hiểu được này, tất cả nhiệt tình nảy nở và trào dâng của bị dập tắt toàn bộ. chưa từng nghĩ đến bản thân khó chịu như vậy. vẫn tưởng rằng Minh Ngũ rất quan tâm ; mặc dù đối với mọi người đều lạnh nhạt, nhưng lại dịu dàng với ; tưởng rằng có thể cùng phiêu bạt chân trời.
      Nhưng ra, nhìn chết, lại có phản ứng gì.
      Trong tim ra vốn dĩ hề có .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :