Vì chàng thiếp nguyện trầm luân - Nịch Huân Giai Trì

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nịch Huân Giai Trì

      Nịch Huân Giai Trì New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      Tên Truyên: Vì chàng thiếp nguyện trầm luân
      Tác giả: Nịch Huân Giai Trì
      Thể loại: cổ đại, cung đấu, ngược, HE, pha chút huyền huyễn
      Rating: 18+ hoặc có thể là 21+ ^^
      Tình trạng sáng tác: on going
      Số chương: chưa xác định
      Văn án: chưa

      Tiết tử:
      Khanh Hào quốc, Khang Thái đế năm thứ 19, đất nước thái bình thịnh thế, người dân an cư lạc nghiệp, biên cương yên ổn. Người người ca ngợi công lao của Khang Thái đế Khang Dĩnh Hào, dưới cai trị của người mà đất nước có 1 thời kì thái bình sung túc chưa từng thấy trong lịch sử. Nghe , Khang Thái đế ko chỉ là 1 vị hoàng đế mẫu mực mà còn là 1 phu quân sủng thê tử đến tận trời, 1 phụ hoàng thương nữ nhi nhất mực, cầm tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan. Lại nghe , thiếu nữ trong Thượng kinh ko ai là ko mơ mộng tốt số trở thành hai người con hạnh phúc nhất thế gian này, bảo vật vô giá của Khang Thái đế, Nghi Dung Hoàng hậu và Vĩnh An công chúa. Quả để có được diễm phúc đó, người thường tu 10 kiếp cũng khó mà có được.

      Chương 1: Ngọc nữ giáng trần, trích tiên mắc đọa
      Cung Phượng Tê, tẩm cung của Nghi Dung hoàng hậu

      “Công chúa, công chúa, Người từ từ thôi, đừng chạy, nô tỳ theo ko kịp, công chúa…” – Vừa gọi, Lương Thần vừa thở dốc, vừa nhấc đuôi váy vướng víu đuổi theo nhân ảnh cách xa trước mặt. Đáp lại tiếng gọi của nàng là tiếng cười khanh khách như chiếc chuông bạc, vừa rộn ràng vừa vui tai.

      “Nhanh lên, Lương Thần tỷ tỷ, tỷ chậm quá, nhanh lên a, nương chờ được mất…” – Tiểu nhân nhi phía trước vẫn ko giảm tốc độ, chỉ đổi tư thế chạy giật lùi để đợi Lương Thần.

      “Ai nha nha, công chúa đại nhân của ta, người đừng chạy giật lùi như vậy, đại kị là đại kị nha, hơn nữa người ngã đó, công chúa cẩn thận…”

      Thiên a, Lương Thần nàng đúng là mệnh khổ mà, nàng chỉ mới là đại nha đầu 18 đâu phải già cỗi gì cho cam, vậy mà chạy hết sức cũng thể đuổi kịp được tiểu nhân nhi hiếu động kia, có Mỹ Cảnh ở đây tốt rồi, nha đầu đó có võ công, nhảy 2 3 bước là bắt được công chúa…

      “Vậy ta trước nha!” - Thấy Lương Thần chậm như vậy, tiểu công chúa cũng ko thèm đợi nàng nữa, xoay người lại chạy tiếp, để nương đợi lâu, người sốt ruột a.

      Buổi sáng yên bình trong cung Phượng Tê cứ thế vì nàng mà náo loạn 1 hồi, nhưng chẳng ai ngăn cản vì nàng là Vĩnh An công chúa, Khang Ninh Triết, hòn ngọc quý giá nhất của Khang Thái đế và cũng là nữ nhi duy nhất của ngài.

      Mái tóc dài óng ả được cố định thành 2 búi đầu bằng hai chuỗi trân châu, thả ít xuống phía trước thành mái bằng, che vầng trán cao ngạo, lông mi dài cong vút cũng ko giấu được đôi con ngươi sáng lấp lánh như huyền thạch trân quý nhất đảo quanh con mắt to tròn lúng liếng nước. Hai má phúng phính non mềm trêu trọc người muốn cắn ngụm, đặc biệt đôi môi đào nhắn khi cười rộ lên dể lộ ra lúm đồm tiền ngọt ngào. Nàng như tiểu Ngọc nữ bên người Quan rớt xuống thế gian này. Nàng đến đâu xung quanh như ấm áp hẳn lên, tiếng cười của nàng khiến cho Cung Phượng Tê bớt phần tĩnh lạnh lại thêm phần náo nhiệt.

      Ninh Triết xông thẳng vào phòng ngủ của hoàng hậu, nàng muốn cho người điều bất ngờ mà ko để ý tiếng của nàng cũng đủ cho người say giấc nồng cũng phải giật mình tỉnh dậy. Phòng ngủ trống trơn, chăn gối được cung nữ xếp lại gọn gàng rèm cũng được vén cao, dường như hoàng hậu rời giường từ lâu. Ninh Triết cụt hứng, ngơ ngẩn đứng lại, nương đâu rồi nhỉ? Lúc này, Lương Thần bắt kịp nàng, còn chưa kịp thở, công chúa túm tay nàng hỏi: “Lương Thần tỷ tỷ, nương rời giường rồi, tỷ biết người nơi nào ko?”

      “Nô…” chữ “tỳ” còn chưa kịp ra khỏi miệng, Ninh Triết vui vẻ reo lên: “A, ta biết rồi, tỷ đừng , ta biết rồi nha..” xong nàng lại lướt như chú chim hướng về phía sau tẩm cung để lại Lương Thần dở khóc dở cười.

      Người đời chỉ biết Khang Thái đế rất cưng chiều thê tử của mình nhưng chỉ có người trong hoàng cung mới hiểu được thực người sủng Nghi Dung hoàng hậu như thế nào. Phía sau tẩm cung của Hoàng hậu là Ngọc Cẩm viên, rừng trúc tím ngút ngàn, màu tím huyền bí như muốn ngăn cách nơi này với bên ngoài, chỉ có con đường lát đá cẩm thạch tím dẫn vào, đây trở thành cấm địa ai cũng biết ở trong hoàng cung, người thường đương nhiên được bén bảng đến. Lấy trúc tím làm tường thành, bên trong như chốn bồng lai tiên cảnh. Hoàng hậu thích nhất là lan nên các loài lan quý từ khắp bốn phương trời được mang về đây trồng rải rác khắp nơi, mùi hương thoang thoảng dịu dàng mà thanh khiết như chính con người của Nghi Dung hoàng hậu. Chính giữa vườn hoa đó là cái ao xanh biếc gọi là Ngọc Trì. Tên là như vậy bởi cái ao này trong suốt tinh khiết như ngọc cực phẩm, có bất kì tạp vật nào trong ao, kể cả tôm cá hay rong rêu. Ngọc Trì chỉ đơn giản là chứa thứ nước tinh khiết nhất đời, yên tĩnh nằm giữa muôn hoa, nhưng để có được thứ nước tinh khiết này Khang Thái đế cũng phải tốn ít tâm sức. Có riêng đội ngũ chuyên chăm sóc cho hoa nở bốn mùa và dọn ao hàng ngày đảm bảo lúc nào hoàng hậu muốn ngắm Ngọc Trì, nó đều phải trong tình trạng sạch nhất. Nghe đồn có kẻ tắc trách để sót cánh hoa lan dưới đáy hồ để Nghi Dung hoàng hậu nhìn thấy, xui xẻo Khang Thái đế biết được liền cho người tứ mã phanh thây mà chết, kể từ đó kẻ nào cũng nơm nớp lo sợ, dám để Ngọc Trì nhiễm bẩn dù chỉ là hạt bụi. Chữ “ngọc” ở đây còn muốn nhắc đến thứ nữa, đó là cây cầu tinh xảo được đúc từ dương chi bạch ngọc nguyên khối do phiên bang tiến cống. Khối Ngọc cực phẩm lại to lớn hiếm thấy cứ như vậy bị Khang Thái đế sai người đúc thành cầu cho xứng với hai chữ Ngọc Trì, tạo bất ngờ vào sinh thần của hoàng hậu. Những chuyện Khang Thái đế làm để làm vui lòng thê tử còn rất nhiều tỷ như chỉ cần nàng muốn cho dù đánh đổi cả giang sơn, Khang Thái đế cùng vui lòng. Có người Khang Thái đế là vị hoàng đế chỉ chọn mỹ nhân cần giang sơn độc nhất vô nhị, cũng có người Nghi Dung hoàng hậu chính là hồng nhan họa thủy, Khang Thái đế vốn là minh quân cái gì cũng tốt, chỉ tiếc lại chiều thê tử quá mức sớm muộn cũng có ngày vì nàng mà hủy cả giang sơn, đương nhiên những lời đại nghịch bất đạo này chỉ dám len lén truyền nhau nếu muốn bị vị hoàng đế thê tử như mạng kia chu di cửu tộc.

      Ninh Triết cũng nghe rất nhiều lời đồn đại về phụ hoàng và nương mình, nhưng nàng chẳng quan tâm, nàng chỉ biết nương là người phụ nữ đẹp nhất đời còn phụ hoàng là phu quân tốt nhất của người, Ngọc Cẩm viên này là minh chứng cho tình của phụ hoàng dành cho nương và cũng là nơi nương nhất, thường ngày có việc gì người đều đến đây ngồi cầu lặng lẽ ngắm Ngọc Trì. Cũng như lúc này, nàng biết nương rời giường là lại đến đây rồi, chạy đến cuối con đường, Ninh Triết nhất thời dừng bước ngắm người trước mắt. Nàng mặc bộ váy áo trắng trong thuần khiết làm bằng thiên tơ băng tằm vạn năm, tay áo thêu hoa lan bằng chỉ vàng khoác ngoài dải lụa mỏng như tơ thêu tiên hạc. Nàng ngồi cầu ngọc, biếng nhác ôm lây lan can, tì cằm vào đó ngơ ngẩn ngắm Ngọc Trì, chân ngọc để trần khẽ đung đưa, bàn chân nhắn trắng noãn mịn màng hơn cả bạch ngọc. Có lam hồ điệp bay đến đậu vào móng chân hồng xinh xắn của nàng, nàng cũng biết, để nó đính vào móng chân như vật trang trí kiều. Mái tóc dài buông lơi chỉ tùy tiện buộc bằng tơ vàng, khuôn mặt tinh xảo tuyệt sắc khuynh thành lại mang chút thanh lãnh như băng khiến người ta có cảm giác nàng là vị trích tiên nào đó mắc đọa rớt xuống nhân gian. Con ngươi nâu nhạt trống rỗng vô thần dường như có tiêu cự cứ thế lặng lẽ ngắm Ngọc Trì, hoặc giả nàng để thân xác mình ở đây còn hồn bay tận nơi nào rồi. Điều đó khiến lòng Ninh Triết như xẹt qua chút đau đớn, nàng bỗng hét to “Nương!” khiến cho mỹ nhân cầu cùng vị thái giám say mê ngắm nàng cũng phải giật mình, lam hồ điệp cất cánh bay mất. Ninh Triết lao nhanh về phía trước như cơn gió nhưng đến chân cầu vẫn quên đá lung tung hài ra rồi chân trần cứ thế lao vào lòng mỹ nhân, ôm chặt lấy nàng trước khi nàng kịp mở đôi môi đào phát ra bất cứ tiếng gì. đỉnh đầu có tiếng cười khe khẽ, Nghi Dung hoàng hậu nhàng kéo Ninh Triết ra chút, nâng khuôn mặt nhắn của nàng lên đối mặt với mình khẽ khàng hỏi, thổ khí như lan: “A Triết ngoan, xảy ra chuyện gì vậy?” Ninh Triết lắc đầu quầy quậy lầm bầm sao. Hoàng hậu vẫn mỉm cười, lấy khăn tay lau khóe mắt của Ninh Triết chút: “Còn sao, vành mắt cũng đỏ hết cả lên, hài tử ngôc, mau cho nương biết kẻ nào dám bắt nạt con?” Câu cuối ngữ khí có chút trầm xuống. Ninh Triết cuống quýt đáp: “Nương con ko sao, ko sao thiệt mà, ai dám làm gì con chứ, chỉ là…” “Chỉ là?” – Nghi Dung hoàng hậu nhíu mày. Ninh Triết lúng túng đáp: “Chỉ là con nhất thời xúc động…” Rồi dưới ánh mắt tìm tòi của hoàng hậu, Ninh Triết thẹn quá nhào vào lòng nàng lần nữa: “Nương, người còn chất vấn con, tất cả là tại người nha,” – nàng ngước đôi mắt vẫn còn vương chút nước mắt mang theo đau lòng nhìn mỹ nhân trước mặt – “ người có biết mỗi lần người ngồi ngắm Ngọc Trì đến mất hồn như lúc nãy, con dường như thấy sau lưng người mọc ra đôi cánh bay về chốn thiên đàng của người, bỏ lại con bơ vơ ở hoàng cung này, con trở thành đứa trẻ mồ côi mẹ.” “Chẳng phải vẫn còn phụ hoàng đó sao?” – Hoàng hậu khẽ cười. “Nhưng là phụ hoàng sao bằng nương a, nương là tốt nhất đời ko ai thay thế được, nương, người , có phải người muốn bỏ A Triết mà ko? Đừng mà nương, A Triết sợ, thực rất sợ…” đoạn, Ninh Triết lại càng ôm chặt hoàng hậu hơn chỉ sợ nếu nàng buông ra chút người biến mất ngay trước mắt nàng, nước mắt lăn dài như chuỗi trân châu đứt đoạn. Hoàng hậu lắc đầu, lại lau nước mắt của nàng, dịu dàng : “ hài tử nhạy cảm a, nương vẫn luôn ở đây, ko phải sao, khóc đến thương tâm như vậy, nương ko bao giờ rời bỏ con đâu mà.” “?” – Ninh Triết nghẹn ngào. “!” – Hoàng hậu gật đầu. “Vậy nương người phải móc nghéo hứa với A Triết.” Hoàng hậu mím môi cười giơ ngón út thon dài móc với ngón út vừa bé vừa mũm mĩm của thỏ con trước mặt, bấy giờ Ninh Triết mới cười rộ lên lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào đáng , lại dụi đầu vào lòng hoàng hậu, cảm nhận hương thơm thanh khiết người nương. Hoàng hậu vừa vuốt búi tóc nàng vừa than : “Hài tử ngốc..” – rồi như nghĩ đến điều gì, ánh mắt nàng lại trống rỗng xen lẫn chút tang thương khó hiểu, khẽ : “Nương luôn sống trong hoàng cung này, suốt đời cũng bao giờ rời khỏi”. Chỉ tiếc Ninh Triết úp sấp trong lòng nàng nên ko biết còn thiên chân vô tà : “Đúng vậy, ở trong hoàng cung này là tốt nhất, suốt đời ở bên cạnh A Triết a!”

      Giang Khiết ngắm nhìn cảnh hai mẫu tử ôm nhau trước mặt, lại nhìn đến đôi mắt vô hồn của hoàng hậu, lòng khẽ nhói đau, nỡ cắt ngang hai người nhưng giờ lành sắp đến, lỡ việc a. Nên khẽ ho , thành công thu hút chú ý của hoàng hậu, cúi thấp đầu, cung kính bẩm báo: “Nương nương, giờ lành đến, người và công chúa mau kẻo trễ”. Nghi Dung hoàng hậu im lặng nhìn vài giây khiến có chút căng thẳng rồi nàng mới khẽ lay tiểu oa nhi trong lòng: “A Triết, tỉnh, nương có việc muốn .” Ninh Triết vốn mơ mơ màng màng trong lòng nương uể oải ngồi dậy dụi mắt hỏi: “Chuyện gì vậy nương, A Triết muốn ôm nương ngủ a” Nghi Dung hoàng hậu búng cái vào trán nàng chiều trách: “Mới thế mà đòi ngủ, con a, năm nay cũng 11 rồi thêm 3 năm nữa là có thể rời nương làm thê tử của người ta mà tính trẻ con vẫn chẳng sửa nổi.” Ninh Triết bất mãn: “Con mới ko thèm làm thê tử của ai a, làm nữ nhi của nương mới là tốt nhất.” Hoàng hậu khẽ thở dài: “Hồ nháo, hài tử ngốc, biết tối qua nương bảo con sáng nay sang bên cung Phượng Tê sớm để làm gì ?” Ninh Triết nhíu nhíu mày: “A Triết ko biết, nhưng nếu nương dặn chắc là việc gấp nên A Triết chạy nhanh đến đây a”, đoạn vui vẻ cười như đứa trẻ muốn đòi quà. Nghi Dung hoàng hậu vuốt lại mái tóc vì chạy nhanh mà có chút tán loạn của nàng khẽ trách: “Nương bảo con đến đúng là có việc quan trọng nhưng là công chúa, phải đoan trang nhã nhặn, chạy nhanh như thế nhỡ có vấp ngã nương đau lòng a.” Ninh Triết phụng phịu: “A Triết biết, lần sau A Triết ko chạy nữa.” Hoàng hậu thấy nàng biết lỗi hài lòng gật đầu, vào chuyện chính: “A Triết, hôm nay ta bảo con ăn mặc xinh đẹp là muốn dẫn con gặp người” “Ai a?” – Ninh Triết tò mò nhìn nương, rồi như phát ra điều gì, nàng cuống quýt lắc đầu: “Ko a, ko muốn gặp, A Triết mới cần”, bộ dáng như tử sĩ ra pháp trường nhất quyết ko . Nghi Dung Hoàng hậu ngạc nhiên hỏi: “A Triết, còn chưa biết gặp ai sao từ chối nhanh vậy.” Ninh Triết bĩu môi: “Nương từ nãy đến giờ đống nào đoan trang nào sắp gả, còn chẳng phải muốn dẫn con gặp phò mã gia tương lai sao.” Nghi Dung hoàng hậu sững người lúc rồi đột nhiên che miệng cười. Ninh Triết khó hiểu nhìn nương: “Nương, sao người lại cười, A Triết gì sai sao? Cả Giang Tổng quản nữa, sao đến ông cũng cười ta?” Giang Khiết mím môi nén cười, nhận được ánh mắt đồng ý của hoàng hậu mới lên tiếng đáp: “Bẩm công chúa, hoàng hậu hôm nay gọi người đến đây là muốn dẫn người làm lễ bái sư với sư phụ mới, người được hoàng thượng và hoàng hậu tuyển chọn rất kĩ lưỡng để từ nay phụ trách việc học tập của công chúa.” Giang tổng quản vừa dứt lời, Ninh Triết chỉ muốn nhảy xuống hồ chết quách cho rồi, thiên a, xấu hổ chết mất. Hoàng hậu chọc chọc vào cái má đỏ bừng của Ninh Triết, trêu nàng: “Ai nha, xem ra A Triết nhà ta muốn gả gấp lắm rồi, còn đòi gặp mặt phò mã gia tương lai nữa, lát nữa ta nên bảo với hoàng thượng để ngài tính sớm trước vài năm.” Ninh Triết vừa thẹn vừa giận đến độ lấy tay che miệng đào của hoàng hậu hét to: “ cho , nương, người khi dễ con.” đoạn ủy khuất quay mặt , hoàng hậu thôi cười vỗ về nàng: “Được đươc, hài tử dễ xấu hổ này, nương ko , mau mau gặp sư phụ cùng nương kẻo trễ giờ” Hoàng hậu đứng dậy kéo theo tiểu nhân nhi mặt vẫn đỏ bừng, nắm chặt tay nàng buông. Xuống cầu hoàng hậu vừa cẩn thận đeo giày cho Ninh Triết vừa khẽ : “Lần sau ko cần tháo giày ra, cầu ngọc lạnh lẽo như vậy, hàn khí vào người, con đổ bệnh a.” Ninh Triết giọng đáp: “A Triết học theo nương mà, chẳng phải nương cũng thích bỏ giày ra rồi mới lên cầu sao, với lại A Triết thấy như thế rất mát,ko hề lạnh” Hoàng hậu chẳng thể cản nàng, chỉ khẽ than: “Ta a, ta là thói quen ko bỏ đk con ko nên học theo…” Chưa hết, Giang tổng quản tiến vào cung kính bẩm báo: “Nương nương, phượng liễn chuẩn bị xong” “Tốt lắm,” – Nghi Dung hoàng hậu quay sang Ninh Triết kéo nàng: “A Triết, thôi.” Ninh Triết gật đầu rồi nhanh nhẹn theo chân hoàng hậu để lại Ngọc Trì tĩnh lặng gợn sóng sau lưng.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      @Nịch Huân Giai Trì ơi, em cố gắng post hoàn truyện nha, sau tuần thấy em hồi chị ban nick hoặc trừ ruby cho phần truyện này nhé.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :