1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vãn Ca phi - Chi Điểm Thiên Hạ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Vãn Ca phi.

      Tác giả : Chi Điểm Thiên Hạ
      Converter: Boozin- Tăng thư viên.

      Edit: Y Lâm.


      Giới thiệu:


      “Nàng lại xem?” Bên trong ánh nến sáng mờ, ánh mắt của gần như trong suốt, lửa giận ngập trời.

      Khóe môi của nàng gợi lên chút thê lương, “Bắc Đường , ta rồi, tình ái là thứ khiến lòng người lung lay, lẽ nào ngài quên?”

      “Được lắm!” muốn nàng biết , đời này, hoặc là sống hay là chết, hay , nàng cũng chỉ có thể có mỗi mình !
      __________
      Có lời đồn rằng, nàng là nữ nhân mà thái tử Nam Chiêu sủng ái nhất, nhưng cuối cùng, lại bị lột da lóc cốt, đến xương cũng còn!

      Ai còn nhớ đến, từng hứa với nàng tặng giang sơn khuynh thế cho nàng, còn ai dám , xem nàng là báu vật mà cung phụng!

      Sống lại bằng nước mắt và máu, nàng hóa thân thành Tu La, lấy mạng đổi mạng.
      “Hác Liên Thành! Dù có làm người, hay súc hoặc làm quỷ, ta cũng nhất định phải lột da xé thịt ngươi, liệt hỏa phanh du!* (đem xương cốt đốt lửa lớn làm dầu) Ta muốn dùng sinh mệnh này, gảy khúc đàn tiễn ngươi xuống ti địa phủ!”
      _________
      Nàng vì báo thù mà sống, thề phải đoạn tuyệt với tình .

      vì tình mà sáng, từng bước công tâm, trói nàng đến già cũng rời được.

      Nàng tính toán, sắp đặt, bày ra quân cờ đầy cả ván, nhưng ngờ, quân cờ lại nhảy khỏi ván cờ, bày ra thiên la địa võng.

      Từ phía sau, nam nhân vòng lấy bờ eo của người con , “Ta biết nàng vẫn luôn lợi dụng ta.”

      Nữ tử run rẩy, cụp mắt xuống.

      “Nhưng ta lại thích bị nàng lợi dụng, ta sợ vạn kiếp bất phục, chỉ cần, nước cờ tốt là đủ rồi.” Nam nhân khẽ hôn lên gờ cổ của người con ấy.

      Nàng mượn làm cờ, nhưng ngờ lại chọc lửa thiêu thân.

      nghịch chuyển toàn cục, tù tình bá * (chiếm đoạt giam giữ nàng)

      là hoàng tử của Bắc Yến, từng lạc thác như cẩu* (khốn đốn như con chó)
      khi lộng quyền, liền lật đổ thiên hạ!

      hỉ nộ vô thường, giết người mổ bụng chỉ để đùa vui.

      nham hiểm độc ác, giết cha, giết mẹ, trừng phạt Quận vương, thiên đạo khó dung.

      tàn nhẫn hung ác, thà giết nhầm người, chỉ để bảo toàn cả nhà .

      Chỉ là, lại nàng thành ngốc.

      vì nàng mà làm lễ bái ba vạn dặm, vì nàng mà giết chết ba ngàn mỹ nhân.

      vì nàng mà tay cầm kiếm cũng biết mệt, giết người vạn dặm máu nhuộm thành sông!

      đem ngàn hộp trân châu phủ kín con đường, gió tuyết đầy người, cũng phải chờ nàng trở về.

      Khi nàng muốn giải thoát cho chính mình, bỗng nhiên phát , bản thân nàng từ lâu luân hãm vào đôi mắt dịu dàng của .

      “Vãn Vãn, nàng, là đời ta vào tử lộ mãi ra được, tử lộ mới chính là con đường ra duy nhất của ta!”

      He he, hố mới, lọt rồi chớ trách ta đó nha... Tốc độ ra chương tùy theo ta làm nhanh hay chậm nha, nhưng vào thứ 5 hoặc thứ 6 có hai chương mới. Ngóng chờ mọi người lọt hố đây....
      Chris thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 1: Đính hồn xương tỳ bà!

      Năm Thiên hòa thứ bốn mươi tám, trong gian nhà lao ở Bắc yến.

      người con bị trói giá hình, người đầy vết máu, nhìn khác gì bị từng con giun gớm ghiếc bò lúc nhúc quằn quại da thịt nàng.

      Đầu nàng rủ xuống, nhìn dung mạo ra sao, sợ lược cũng chỉ có thể nhìn thấy những sợi tóc dơ bẩn quyện cùng mồ hôi bám dính lên da thịt, ố vàng tia sáng.

      Mí mắt nặng trĩu từ từ mở ra, ánh nến chiếu lóa cả mắt nàng, vài giọt nước mắt lã chã thấm ra.

      Muốn cử động nhưng lại phát tay chân nàng bị những sợi xích nặng trịch trói lại, tiếng kim loại chạm vào nhau tạo ra những tiếng vang nho , tựa như thiên kim áp đỉnh.

      Xích sắt ngừng ma sát lên làn da thiếu nữ, có lẽ do chịu đựng trong thời gian quá dài nên tạo thành thói quen, vì thế nàng còn cảm thấy quá đau đớn, duy chỉ có những vết thương bỏng rát người tựa như lửa đốt ngừng thiêu cháy nàng, khiến nàng phải há miệng hớp lấy ngụm khí lạnh.

      khẽ mở mắt, khó khăn nuốt lấy ngụm nước bọt, nhưng thứ cảm giác ẩm ướt đó lập tức bóp nghẹn cổ họng nàng, cảm giác cũng khá khẩm hơn chút nào.

      Quả nhiên nàng chưa chết! Đương nhiên nàng vẫn chưa chết được! Ha ha ha…

      Mặc dù bị lăn bị lốc, hài cốt cũng chẳng còn, nhưng ông trời rủ lòng thương xót, giúp nàng trùng sinh lần nữa ở nơi chốn quỷ quái này. Ngu Vãn Ca nhếch môi, lạnh lùng nở ra nụ cười tàn nhẫn.

      Hác Liên Thành! Ta phải lột da phanh thây, nướng thịt ninh cốt nhà ngươi để tế điển ba trăm hai mươi mốt vong hồn của Ngu phủ ta.

      Tiếng bước chân chầm chậm vang lên, từ từ đến gần, vểnh tai lắng nghe.

      Thứ đầu tiên mà Ngu Vãn Ca nhìn thấy chính là năm đôi ủng đen, người đứng trước đôi hài có chỉ bạc viền quanh biên, có chút khác biệt so với bốn người ở phía sau, nhưng tất cả đều bình bình, có gì đặc biệt.

      Thuận theo hướng giầy nhìn lên, xuyên thấu qua những sợi tóc buông thõng, nàng quan sát dung mạo của năm người bọn họ. Tên cầm đầu là gã ăn mặc thượng thừa, mang theo nét mặt của tôi tới, trong mắt chứa vài phần dã tâm và toan tính, là tên quản gia, những người theo sau là cai ngục và lính canh.

      “Xem ra mệnh của Nhị tiểu thư thực rất cứng, lâu như vậy mà vẫn bình yên vô . Có người nhìn Nhị tiểu thư được lọt mắt, nô tài cũng chỉ là kẻ tôi tớ, phụng mệnh mà hành , kiếm miếng cơm qua ngày, hy vọng Nhị tiểu thư đừng ghi hận lên người nô tài.” Tên quản gia mở miệng tự giải vây cho bản thân mình.

      vẫn cử động, giống như chết rồi vậy. Tên quản gia xoay người lại, cai ngục vội vàng dùng tay áo chùi lên mặt ghế, khúm núm dâng lên ly trà, rồi khép nép đứng ở phía sau.

      “Mau ra tay , đêm qua phu nhân nằm mộng, mơ thấy nha đầu này đến tìm người báo thù, bảo là do hồn phách đến quấy phá, nên sai ta đến xem thử lát.” Tên quản gia hớp ngụm trà rồi quay đầu ra lệnh cho tên cai ngục cách rất khách khí.

      “Vâng… vâng… vâng, Chu đại nhân! Các ngươi còn đợi gì nữa, sao mau ra tay!” Tên cai ngục vội vàng quay sang đám lính canh, hô to, sau đó lại trở về, khúm núm nịnh nọt tên quản gia.

      “Thưa đại nhân, tiểu nhân nghe nếu như bị hồn phách đến quấy phá, chỉ cần dùng xích đập xuyên qua xương tỳ bà (xương đòn) là có thể cấn lại hồn phách cùng thể xác, đảm bảo ả ta thể xuất hồn đến quấy nhiễu phu nhân được nữa.” tên lính canh nịnh nọt bày kế.

      Cái người được gọi là Chu đại nhân kia vẫn chưa mở miệng đáp trả, chỉ mím môi hớp thêm ngụm trà.

      “Vậy còn đợi gì nữa! Còn mau tiến hành!” Cai ngục nhìn lời mà đoán ý.

      ai chú ý tới cặp mắt bị cản lại bởi những lọn tóc rối kia nổi đầy gân máu, nhưng giữa hàng tơ máu bủa vây đó lại lộ ra điểm sáng, tựa như rắn độc chực chờ phun nọc, tựa như hoa Mạn Đà La tinh khiết bừng nở, chút kiêng kỵ, thâm độc và lạnh lùng.

      Tên lính canh nhanh chóng mang đến sợi dây xích có gắn móc câu bằng bạc ở đầu, kim loại chốc chốc lại lóe lên những tia sáng lạnh lùng.

      bị trói giá vẫn nhúc nhích, hầu như chút phản ứng đối với những gì bọn họ , hay làm và sắp làm.

      “Đính!” Cai ngục sắp hết kiên nhẫn.
      Chris thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 2: Lóc da dịch cốt!

      Tên lính canh mang cái móc nhọn bằng sắt nướng lửa nóng, từng bước tiến đến trước mặt , tay hơi dùng sức, chiếc móc sắt thô cứng mạnh mẽ đâm xuyên xuống vùng xương tỳ bà của người , chỉ trong chớp mắt, máu tươi liền lập tức phun thẳng ra ngoài, bắn tung tóe lên mặt của tên lính canh đó.

      khẽ vặn chiếc móc lại, kéo xích sắt vào, đem toàn bộ đoạn xương tỳ bà của khâu lại.

      đau đớn thét lên tiếng, toàn thân căng cứng, hai tay nắm chặt thành quả đấm, móng tay bị ép gãy, từng giọt mồ hôi lạnh ngừng rỉ ra trán hòa cùng với máu tươi, từng giọt từng giọt nhiễu thẳng xuống mặt đất tạo nên những tiếng tóc tách lạnh lùng.

      Tên quản gia nhìn thấy màn này, trong mắt thoáng lóe qua chút thương tiếc, vị Nhị tiểu thư này sao nữa cũng từng là tiểu thư của Vân phủ, nhưng trời xui đất khiến lại để mẫu thân ta chết sớm, lại được Tướng quân sủng ái… bây giờ rơi vào kết cục này, e là đến chuyện sống chết của nàng, Tướng quân cũng hay biết.

      Cai ngục vốn là người rất giỏi nhìn mặt mà đoán ý, vội lên tiếng thăm dò, “Chu đại nhân, liệu có nên tiếp tục…”

      Tên quản gia hết kiên nhẫn, đứng phắt dậy, “Ngươi phải hiểu được tâm tư của phu nhân chứ! Phu nhân đưa ta đến chỗ của ngươi, đương nhiên là hy vọng ngươi để tâm ‘trông nom’ chút. Trong chuyện này, lợi hại ở đâu chẳng lẽ ngươi còn cần ta phải giải thích cặn kẽ?”

      “Tiểu nhân ! Tiểu nhân !”

      Qua cơn đau đớn vừa nãy kia, vẫn chưa mất ý thức, bên dưới thập tự giá phủ đầy bãi máu, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống tạo thành vũng máu tươi, đỏ sẫm đến chói mắt!

      Đau đớn hơn thế nàng cũng từng trải qua, chỉ cần giữ được mạng sống, phải chịu thêm cái đau đớn gấp trăm lần nàng cũng sao!

      Nàng là Ngu Vãn Ca, từng là được thái tử Nam Chiêu sủng ái nhất!

      Nhưng cuối cùng, lại dùng da của nàng làm thành mặt trống, lấy con mắt to tròn của nàng để tô điểm thêm cho mảnh ngói lưu ly Hạo Nguyệt Châu*( thứ ngọc quý ở Tây vực) của . Mặc dù dáng vẻ của nàng bị làm thành bộ dạng người ra người, quỷ ra quỷ, nhưng Hác Liên Thành, vẫn chịu buông tha cho nàng!

      khoác bộ y phục hỷ bào màu đỏ thắm lên người nữ nhân mà giờ sủng ái nhất, để ta đắc ý ngồi trước mặt nàng.

      Những chiếc móng tay được tô màu đỏ thắm hung hăng nâng cằm nàng lên, “Vãn Ca ơi Vãn Ca, ngươi nhìn này, hỷ phục của ta có màu đỏ thắm đấy! Ha Ha Ha!”

      Mà nàng, bởi vì da bị lột, mắt bị móc , bây giờ khác gì con chó mù nằm lê lếch mặt đất, phải nhờ vào hai lỗ tai của mình để phán đoán phương hướng và thanh truyền tới.

      “Ây da, quên mất nha, bây giờ ngươi có nhìn thấy gì đâu mà đỏ với chẳng đỏ. Có điều cũng đừng lo lắng quá, ta tin này cho ngươi hay, bộ hỷ phục này của ta được nhuộm bằng máu của ba trăm hai mươi mốt mạng người trong Ngu phủ nhà ngươi đấy!”

      Nữ nhân đó cười vang tiếng khanh khách, tiếng cười khiêu khích tựa như chuông đồng, giống như chú thuật, từng tiếng từng tiếng rót vào tai nàng.

      Ngu Vãn Ca thờ người ra tại chỗ, trong đầu khỏi nhớ tới vị Hoàng tử cao quý, Hác Liên Thành từng nhìn nàng bằng ánh mắt sủng nịch, “Vãn Ca, tổng cộng Ngu phủ có bao nhiêu nhân khẩu vậy? Đợi ta trở thành Thái tử, dưới quà cáp nhất định cũng phải chuẩn bị lần!”


      Những cánh hoa đào tung bay theo gió, trong mắt của nàng chỉ độc chứa nam tử tuấn lãng phong dật, nghe hỏi vậy, nàng cười cái, toạc ra, “Ngu phủ nhà thiếp là đại gia tộc có lịch sử hơn trăm năm, dưới quý phủ, tính thiếp là có ba trăm hai mươi mốt nhân khẩu. Nếu ngài muốn đăng phủ cầu thân, e là phải chuẩn bị ít lễ vật đâu.”


      Hác Liên Thành sủng nịch vuốt ve mái tóc nàng, trong mắt lộ vẻ cao thâm khó lường, chỉ tiếc là khi đó… nàng nhìn thấu thâm ý trong mắt của .

      Ngu Vãn Ca từ trong hồi ức dần dần tỉnh lại, nữ nhân ở trước mặt nàng giả vờ thần bí : “Ngươi ngửi thử xem, trong khí có phải bốc lên mùi máu tanh nhàn nhạt ? Quả nhiên người của Ngu phủ rất đông nha, máu tươi nhiều đến nỗi chảy cả thành sông đến tận ngoại thành. Ta cho người đem thước vải trắng mang nhuộm, nhuộm dần nhuộm dần… quả màu vải còn đỏ tươi hơn gấp trăm lần bất kỳ loại thuốc nhuộm thượng hạng nào đó!”

      Những ngón tay của Ngu Vãn Ca cong lại thành móng vuốt, mạnh mẽ cào xuống mặt đất.

      Tiếng của nữ nhân đó vẫn vang lên từ nơi xa thẳm: “Chỉ tiếc là… ngươi vẫn nhìn thấy được.”

      Ngu Vãn Ca đột nhiên cười rộ lên: “Ha Ha… Bích Tuyết, ngươi cho rằng ngươi thắng được ta sao?”
      Chris thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 3: Thân hãm lao tù!


      Bích Tuyết muốn trông thấy nàng phát điên, nhưng lại chẳng được như ý nguyện, đành nổi cơn tam bành.

      "Ngu Vãn Ca, ngươi nhìn ngươi xem, giờ ngươi khác gì là con chó nằm rạp dưới chân ta, chẳng lẽ vẫn tính là ta thua sao?" Ống tay áo màu đỏ thẫm của nữ nhân ấy tùy ý mặc cho con gió tốc lên, tung bay phất phới.

      Ngu Vãn Ca chậm rãi :"Ngươi lại gần đây, để ta cho ngươi biết."

      Bích Tuyết do dự lát, rồi nhìn về dáng dấp chật vật của Ngu Vãn Ca, tại chắc ả cũng làm gì được nàng, cuối cùng đành lấy mặt của mình kề sát vào khuôn mặt đầy vết máu bé bét kia.

      "A!" Ngu Vãn Ca dùng hết sức mình cắn cái mạnh vào vành tai của Bích Tuyết, chỉ hận thể phát giật đứt nó xuống. Nàng đối đãi với ta khác gì tỷ muội nhà, nhưng ta lại dám bày mưu hủy diệt cả gia tộc nàng!

      Bích Tuyết vội hất tay đẩy bay nàng ra, nàng mất đà mạnh mẽ va vào cây cột kia, gây ra tiếng vang rất lớn, lập tức từ trong miệng phun ra ngụm máu tươi.

      "Nhổ sạch tất cả răng của ả cho ta! Mau! Mau nhổ hết xuống hết cho ta!" bụm lại lỗ tai rỉ máu, quát lên.

      Nàng dùng răng của ả làm thành dây chuyền đeo chân, cho rút hết tất cả gân mạch của ả làm thành dây dài để câu cá.

      vùng trời của Hoàng cung Nam Chiêu vang lên tiếng rên la đau đớn dứt, từng tiếng kêu bi thương như mạch nước ngầm, thấm sâu vào lòng người.

      Sau khi Chu quản gia rời , cai ngục liền đếm đếm tính toán số ngân lượng ở lòng bàn tay, mặt lộ ý cười, trong chốc lát liền quay sang ra lệnh, "Đánh! Tiếp tục đánh cho ta!"

      Dây da được tẩm nước muối ngừng quất thẳng xuống người của Ngu Vãn Ca, nàng cắn chặt răng, lời xin tha cũng thèm .

      Sau nửa canh giờ, lính canh nhìn thấy nàng vẫn bất động, khỏi cảm thấy lo lắng, hỏi ra:"Đai nhân, phải chết rồi chứ?"

      Tên cai ngục bắt chéo chân, dường như cũng thấm mệt, "Vậy đưa trở về ! Nếu ta chết, sau này lại bớt phần thu nhập riêng, chứ còn sao nữa."

      Ngu Vãn Ca được thả từ thập tự giá xuống, hai tên lính canh đỡ lấy hai cánh tay nàng, rồi khuân nàng ném lại vào phòng giam, đường nàng qua, đều để lại những vệt máu dài bê bết, thê lương gì bằng!

      'Bịch' tiếng, bị bọn chúng ném xuống nền đất chút thương tiếc, theo sau là tiếng cửa của nhà lao được khóa lại.

      Ngu Vãn Ca hơi hé mắt, quan sát nhà ngục tăm tối này.

      Trong phòng giam có vài mang vẻ mặt hung bạo lại rất nhếch nhách thảm hại, số ánh mắt đều tập trung vào nàng, nhìn nàng chằm chằm như hổ rình mồi, chế nhạo có, xoi mói có, đồng tình cũng có, nhưng phần lớn đều hàm chứa địch ý.

      "Chà chà, mạng của ta quả nhiên rất cứng đó nha, vậy mà cũng chết được!" gầy ốm mở miệng .

      " như ngươi á, nếu ả ta chết , sau này lấy đâu ra người gánh tội thay cho chúng ta chứ?" Ở bên cạnh, người thân hình thấp bé vội lên tiếng.

      Ngu Vãn Ca chợt nhớ lại, trong gian nhà lao này đều là tử tù, ước chừng hơn ba mươi người, mà nàng bị giam ở trong đây cũng được ba năm rồi.

      Trong gian phòng lập phương nho này, cuộc sống cũng dễ qua cho lắm.

      Cầm đầu là có gương mặt xám trắng như muối tiêu, biệt danh Áo Xám, đôi mắt của ta hơi khô lồi, nhưng vẫn lập lòe quyết tâm rắn rỏi, dung mạo thường thường, người hầu như có lấy nổi vết thương, cũng có thể xem như là kỳ tích rồi.

      Còn cái gầy gầy và cái lùn lùn kia là hai phụ tá đắc lực của Áo Xám, bọn họ chưa bao giờ đối xử thân mật với Ngu Vãn Ca…

      Người gầy ốm tiến lên đá thẳng vào hông của Ngu Vãn Ca, "Này này này, đừng có giả chết nhé! Hôm nay nhà ngươi vẫn chưa có rửa bồn cầu cho bọn ta đấy!" Ngu Vãn Ca vẫn có phản ứng, cả người tựa như chết rồi vậy.

      Người đó ngồi xuống, thấy vùng xương đòn của Ngu Vãn Ca bị xích lại liền nhếch miệng cười gằn, đưa tay khẽ kéo xích sắt, "Mùi vị này… có vẻ cũng tệ nhỉ?"
      Chris thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 4: Xích sắt đoạt mệnh!

      Đôi mắt vốn khép chặt đột nhiên bừng mở, ánh mắt nàng bén lạnh quét nhìn xung quanh, như điện quang hỏa thạch, chuẩn xác nhắm ngay động mạch chủ của người con gầy ốm kia, giống như con rắn độc nhắm trúng con mồi.

      để ta kịp phản ứng, Ngu Vãn Ca nắm lấy xích sắt, hất ngang xiết chặt lấy yết hầu của ta, trong ánh mắt là sát khí ngùn ngụt.

      Những người còn lại trong nhà giam đều bất ngờ trước tình huống này, ai nấy cũng đều kinh hãi, sợ đến nỗi chỉ biết trơ mắt ngây người nhìn theo.

      "Á!!!" bị xiết cổ mất đà quỳ bệch xuống nền đất, theo phản xạ hai tay nắm chặt xích sắt, cố gắng tách nó khỏi cổ mình càng xa càng tốt. Nhưng vùng vẫy, dẫy dụa như thế nào cũng vô phương tránh thoát.

      Có vài người đứng dậy, nhưng chưa vội hành động, còn bận phán đoán thời cơ để xông lên hỗ trợ.

      Rốt cuộc người chân lùn vừa nãy kịp hoàn hồn lại, lập tức xông lên cứu giúp, tàn nhẫn hung ác giật lấy chiếc móc bạc ghim chặt xuống xương tỳ bà của Ngu Vãn Cơ.

      "A!!!" Ngu Vãn Ca phát ra tiếng gầm như dã thú bị thương, nhưng dù đau đớn cỡ nào, nàng vẫn cố gắng duy trì sức lực tay của mình lên xích sắt.

      Dường như hành động đó khiến chân lùn này kinh sợ, đối diện với đôi mắt sau mái tóc rối bời kia, cả người chân lùn liền lảo đảo ngã quỳ lên nền đất.

      ốm gầy dần dần mất sức phản kháng, sắc mặt tím tái, sau đó, cẳng chân vô thức dang ra, hoàn toàn còn phản ứng.

      ta biết mình chết rồi.

      Thực ra mà đoạn xích sắt được chốt xương tỳ bà của nàng vẫn chưa được chốt lại, cho nên trong quá trình giằng co, cả sợi dây xích tuột ra khỏi đoạn nối, duy còn sót lại mỗi cái móc sắt màu bạc còn bám chặt lên xương nàng, máu tươi ngừng rỉ ra.

      Ngu Vãn Ca khác gì con dã thú, đôi mắt đỏ hồng chau lại, nàng lảo đảo đứng dậy, chỉ cần nhìn vào con mắt cuồng dại như loài kền kền chực chờ săn mồi kia đủ khiến người ta phải run sợ, bước cũng dám đến gần.

      Những người xung quanh cũng im bặt, chằm chằm quan sát yếu mềm kia như trở thành con người khác, xoay chuyển cục diện.

      Ngu Vãn Ca cắn chặt răng, cố nén cơn đau giật phắt chiếc móc sắt còn lại ra khỏi vùng xương đòn của mình, những ngón tay bây giờ nhớp nháp máu tươi, nàng thong dong đưa lên miệng, nhàng liếm vài cái.

      ngờ chiếc móc cong cong liền với dây xích sắt này giờ lại trở thành vũ khí để giúp nàng giữ mạng.

      Còn nhớ ngày trước, chỉ với cây Ngân Nguyệt cung và thanh Hồng Liên đoản đao, nàng thành thạo vận dụng chúng, vì khai mở mảng trời mới, hoàn toàn có đối thủ. Ai ngờ cuối cùng, nàng chết có được mảnh đất chôn thân!

      Ngu Vãn Ca lao nhanh về phía chân lùn, trong đôi mắt sắc bén như từng đóa huyết liên ma mị bừng nở trong đêm tối.

      Mắt thấy chân lùn thoáng lùi bước, mặc dù biết đối diện cũng thuộc dạng sức tàn lực kiệt, nhưng ở nơi sâu thẳm của linh hồn mình, chân lùn lại kiềm chế được cơn run rẩy, bước chân cũng vô thức lùi lại.

      Khắp gian phòng tĩnh lặng như tờ để mặc cho Ngu Vãn Ca lướt qua họ phóng thẳng tới góc phòng, ai dám cản lại.

      Cái gọi là quy luật sinh tồn chính là như thế.

      Hai chân Ngu Vãn Ca hơi co lại, mượn đà của gờ tường, bàn tay nắm chặt xích sắc, mắt khẽ nheo lại như loài báo vồ mồi.

      Cũng để nàng kịp thở lấy sức, lính canh lập tức bị kinh động, "Chuyện gì xảy ra?"

      ‘Phựt’ tiếng, roi da phóng tới, chút lưu tình quất xuống, có hai bị trúng đòn, da thịt rách ra đường máu dài.

      Đến khi nhìn thấy thi thể nằm nền đất, cổ còn hằn đường xiết rất sậm màu, tên lính canh lập tức ngẩng đầu nhìn mọi người, quát to:"Cái này… là ai làm? Các ngươi chán sống rồi phải ? Dám kiếm chuyện cho lão gia ta đây làm hả?"

      ai dám lên tiếng, nhưng rất nhiều ánh mắt hẹn mà cùng nhìn về phía Ngu Vãn Ca. Tên lính canh cũng có ngu, vừa chuyển mắt liền nhìn ngay về phía đó, tay nàng vẫn giữ chặt dây xích, dường như cũng sơ lược đoán ra điều gì rồi.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :