1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vài Lần Hồn Mộng - Cửu Lộ Phi Hương (4 mở đầu, 65 chương, 3 phiên ngoại)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Vài Lần Hồn Mộng
      [​IMG]

      Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương 九鹭非香


      Thể loại: Ngôn tình, huyền huyễn, ngược, HE


      Độ dài: 4 mở đầu, 65 chương, 3 phiên ngoại


      Các editor tham gia: Bùm Bùm, Nguyệt Viên, Yên Vũ Phi Phi, Hạnh Dung


      Biên tập: Tiểu Tuyết, Nguyệt Viên


      Nguồn: http://bongbongbien.wordpress.com/


      Văn án:


      “Ngươi bảo ta cứu nàng ta?”


      “Đúng.”


      “Cho dù ta chết, cũng muốn cứu?”


      “Cho dù nàng chết.”


      “A.” Ta buồn bã cười, cũng cần gì thêm nữa.


      “Được!” Ta chăm chú nhìn , giống như lời thề, “Được.”Giống như lời đó, ngươi muốn ta chết ta chết.


      Trời vào thu, ở dưới chân núi U Đô Sơn thời tiết càng ngày càng lạnh, Đại U Cung gần sát đỉnh núi nhanh giống như mùa đông giá rét. Thời tiết như vậy còn muốn mỗi ngày đến Hàn Ngọc Động đỉnh núi chích máu, phải là người sống! hồ kia quả thực so với quỷ hút máu còn tàn nhẫn.


      Mặc dù mấy ngày này cho rất nhiều máu, nhưng công năng tạo máu còn theo kịp tốc độ chích máu. Đầu choáng váng còn chưa đủ cảm thấy quái lạ, sáng nay khi rời giường nhưng lại trực tiếp ngất . Nhưng cũng may chậm trễ thời gian bao lâu.


      Ta nâng mặt nạ “Khiêu đại thần” mặi, ôm ngực thở dốc : “Đây là thân bị chịu tội.” Nghỉ ngơi trong chốc lát, quấn chặt áo choàng, tiếp tục về hướng đỉnh núi.


      Kỳ , ban đầu Thương Tiêu là muốn phái người đưa ta lên . Nhưng ta cự tuyệt vô cùng ràng, ta muốn chấp nhận làm như vậy chỉ là vì đổi lấy đau lòng của . Bởi vì ta hiểu được, có thể làm cho đau lòng, chỉ có người đỉnh núi kia, nữ tử tuyệt sắc ngủ bốn trăm năm ở trong Hàn Ngọc Động —— Tử Đàn.


      thậm chí muốn ta dùng tính mạng của mình để cứu nàng!


      Biểu lạnh như băng kia chợt lóe qua, cả người ta khỏi cứng lạnh đến bước chân cũng đông lạnh.
      tart_trung thích bài này.

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      1. giấc mộng say...


      Ta tên là Nhan Nhược Nhất. Khi còn ở Trung Quốc địa cầu, Bởi vì ở bên ngoài uống say nôn lên người vu nữ có lòng dạ hiểm độc, vu nữ phẫn nộ đem ta đưa đến nơi này tên là”Cửu Châu” , thế giới hoàn toàn thể lý giải được.


      Ở nơi này hai tháng, có quái, có tiên nhân, có cá mập giống như chim và hổ giống như bọ chét. Tất cả đều kỳ lạ khiến cho người ta sởn tóc gáy.


      Ta kháng nghị mãnh liệt cũng muốn xin trở về. Vu nữ chỉ : “Trở về? Tốt, tìm cái chết .”


      Nhưng mà may mắn nơi này còn có người, có thị trấn, có dân tốt cùng thổ phỉ —— cho nên ta mới có thể gặp được .


      Thương Tiêu, cửu vĩ hồ màu trắng


      Mới tới Cửu Châu bởi vì ta chịu kích thích quá lớn dẫn tới việc tự tìm cái chết mà thể, cuối cùng giống trăm lẻ tám hùng trong Thủy Hử bị buộc lên Lương Sơn. Đương nhiên ta lên phải Lương Sơn, mà là tòa “Thổ Phỉ Sơn” nổi danh nhất. Ta cũng phải làm hảo hán, mà là tự tìm cái chết.


      Kết quả lại là nhầm lẫn ngẫu nhiên làm nữ phỉ, gặp phải loại quái hồ ly bị đánh thành nguyên hình.


      Ta nghĩ, cái gọi là nghiệt duyên chính là những người có liên quan còn chưa thực biết được kết quả.


      Vì thế, dựa theo tiến triển của những tiểu thuyết tình cảm thông thường, ngây ngốc tên quái.


      Ban đầu, quái là có mục đích buộc theo . Đến sau này, ai cũng biết vì cái gì. Nàng kề cận , cũng đuổi nàng . Cho đến khi, hồ mang vào cung điện của , nơi này có con dân, bằng hữu, gia tộc của cùng với ——


      Nữ nhân kia.


      Trước khi gặpTử Đàn, bản thân ta cảm thấy, tuy nhưng ít nhất là thích của ta. cùng ta vui đùa, dung túng ta làm những chuyện “ hợp với lẽ thường” kia, bị ta làm cho nổi trận lôi đình. Phải biết rằng, Thương Tiêu chính là ma đầu máu lạnh làm cho người trong thiên hạ đến phải thay đổi sắc mặt.


      Nhưng mà Tử Đàn làm cho ta biết, ra quái như cũng có biểu dịu dàng như vậy. Vì làm cho nữ tử tuyệt sắc ngủ say bốn trăm năm tỉnh lại, thậm chí tiếc ba lượt phát động chiến tranh, hơn mười lần thân rơi vào trong nguy hiểm.


      Liền ngay cả lần đầu khi ta và gặp nhau lúc trong tình trạng thảm hại, cũng chỉ là vì cướp linh dược Trú Nhan trong tay kẻ địch vì Tử Đàn.


      mỉa mai bao nhiêu.


      Về sau, cuối cùng tìm được cách làm cho Tử Đàn tỉnh lại —— hai thứ.


      là trái tim có sức mạnh lớn cực tinh thuần, hoặc là......


      Máu tươi dị giới.


      Thương Tiêu tìm kiếm khắp thiên hạ. Nhưng càng điên cuồng tìm, càng làm cho ta tuyệt vọng. Bởi vì này hai thứ này ta đều có.


      Tim là của người khác , máu là của chính mình.


      Linh hồn của Tang. Ta từng qua núi Tang. Ở nơi đó, có người đem tim của mình cho ta. Bất kể như thế nào ta đều phải bảo vệ tốt trái tim kia. Cho dù lấy mạng của mình ra đổi.


      Bởi vì, đó là món nợ mà ta thiếu.


      Lòng dạ ta rối bời. Cho đến khi Thương Tiêu nổi cơn giận lôi đình.


      Ngày đó, cước đạp nát vụn cửa phòng của ta, lạnh lùng vươn tay về phía ta: “Lấy ra.”


      cuối cùng biết. Kỳ quái chính là, lúc này giống như kỳ tích ta lại rất bình tĩnh. cảm thấy uất ức căm phẫn, cảm thấy đau lòng khó nhịn, chỉ là có đắng chua chát lan tràn trong lồng ngực.


      Ta lắc đầu: “Ta thể cho ngươi.”


      Thương Tiêu cưỡng chế nổi giận: “Đàn Nhi ngủ bốn trăm năm! Nàng có biết ta tìm thứ này như thế nào sao ?


      Ta nhắm mắt lại, hít sâu hơi, nổ lực giảm bớt vị chua chát kia, kết quả lại phát , ngay cả khí cũng chịu giúp đỡ làm cho người hít thở thông.


      biết? A! Như thế nào biết. đào ba thước tìm như vậy, chính là ở vạn trượng dưới nền đất, ta cũng biết.


      Nhưng mà: “Ta thể cho ngươi.”


      Lời còn chưa dứt, vai truyền đến trận đau nhức, Thương Tiêu nắm lấy vai của ta gằn từng chữ: “Nhan, Nhược, Nhất. Nàng ấy ngủ tiếp nữa chết! Nàng muốn giết nàng ấy?”


      Ta đau đến mở mắt ra: “Ngươi muốn cứu Tử Đàn, phải giết người khác. Ngươi như vậy chính là muốn giết nàng ấy?”


      Thương Tiêu giật mình, tiếp theo nhíu mày lại: “ chết. Nhưng mà ta cần trái tim để cứu người.”


      Lúc này ta mới phản ứng lại, ta tới chính mình, mà tới chủ nhân của trái tim tinh thuần kia. Nhưng mà như thế nào biết trái tim này là của ai?


      Thương Tiêu người kia chết, mà bây giờ chẳng qua là muốn lấy trái tim cứu người. Nhưng mà người kia như thế nào lại chết? người ôn nhuận như gió tinh thuần như nước như vậy như thế nào lại chết ?


      Ta giật mình, lúng ta lúng túng : “ chưa chết.”


      Thương Tiêu trừng mắt nhìn ta, xanh mặt, ngữ khí gần như tàn nhẫn độc ác: “ chết, vì nàng!”


      bậy!” Ta mạnh mẽ giãy dụa khỏi tay , tựa như bị giẫm đến cái đuôi mèo nhảy dựng lên, “ ngủ, cũng chỉ giống Đàn Nhi của ngươi ngủ bốn trăm năm a? cũng ngủ! ngủ!” Nhìn chắm chằm đôi mắt màu tím của từ vô cùng kinh ngạc sau đó càng lúc càng lạnh như băng, ta đột nhiên cảm thấy được thực bất đắc dĩ, “Đừng hy vọng ta ......”


      “Ngủ?” Thương Tiêu cười lạnh tiếng, trong lời mang theo nụ cười nhạo châm chọc sắc bén, “Dùng còn sót lại trái tim dơ bẩn? Cho dù thân thể của hài cốt cũng còn, hồn phách cũng tan thành mây khói, nàng còn tin tưởng lời của chỉ là ngủ?”


      Thời gian im lặng cứ trôi .


      Sau lúc lâu.


      Ta gật đầu, : “Tin tưởng.”


      Thương Tiêu dần dần thu lại độ cong bờ môi lạnh như băng. Trong đôi mắt màu tím lại dường như có sát khí.


      Ta tiếp: “Giống như đều là số mệnh, ta quan tâm , giống như ngươi quan tâm Tử Đàn.” Dừng chút, ta khỏi tự giễu cười, “Ngươi dùng mạng sống của Tử Đàn để cứu sao?” đợi trả lời, ta kiên định , “ ! Cho nên ta cũng dùng mạng sống của cứu Tử Đàn.”


      Ta nhìn thẳng : “ có ai tự nhiên hy sinh vì ai.”


      Thái dương củaThương Tiêu nổi lên gân xanh, sắc mặt rất khó coi. Tức giận ở bốc lên trong cơ thể, khí bốn phía bị lực của đè nén từ từ biến hóa.


      Ta cảm giác màng tai bắt đầu phát đau, từ từ cảm thấy ớn lạnh, chỉ chốc lát sau cuối cùng mặt bàn kết tầng sương.


      chịu cứu Đàn Nhi của , liền tức giận như thế? Ta muốn cười, lại bị biểu lạnh như băng của đông lại tất cả cảm xúc. Đứng cứng ngắt, ta chăm chú nhìn lốc xoáy trong đôi mắt màu tím của , cuối cùng dùng sức kéo khóe miệng lên chút.


      Ta và Thương Tiêu tựa như hai cây cùng nhìn nhau như thể gần nhau, ở giữa chính là khoảng cách xa nhất thế giới.


      biết qua bao lâu, khí lạnh bốn phía dần dần tan biến. Thương Tiêu giọng thầm: “Nàng còn trông đợi vào cái gì?” Ngữ khí hơi trào phúng, cũng biết hỏi chính hay là hỏi ta.


      câu đầu đuôi, lại giống như kiếm sắc đâm xuyên qua tất cả phòng bị, kỳ vọng gộp lại trong trái tim vốn còn sức đập nữa của ta, sau đó khuấy trộn ở bên trong nghiêng trời lệch đất, máu tươi đầm đìa.


      Ta còn ở trông đợi vào cái gì?


      trông đợi vào cố nhân có thể tỉnh lại; trông đợi vào có thể buông tha dã tâm nhất thống thiên hạ; thậm chí trông đợi vào có thể đem vị trí của Tử Đàn trong lòng chuyển .


      Chỉ mong đừng dùng dáng vẻ đương nhiên bảo ta hy sinh; mong lúc có thể liều mạng vì Tử Đàn còn có thể suy nghĩ đến lo lắng của ta; mong có thể quay đầu lại nhìn lần, ta đứng ở đây chờ đợi biết bao nhiêu mỏi mệt......


      Tất cả điều ta trông đợi thể cho ta.


      Ta trông đợi vào cái gì?


      Ngẩng đầu, độ cong khóe miệng của ta từ từ mở rộng, ánh mắt lại lạnh xuống.


      Ta muốn cuộc sống bình thường, mà muốn thiên hạ. Nên những lúc bình thường ta vẫn vạch kế hoạch rời , Nên những lúc có , ta quyết định cho dù phải chịu gió tanh mưa máu, cũng muốn ở lại bên .


      Nhưng đúng là châm chọc, cuối cùng lại cần thiên hạ này......


      Ta nghĩ, ta có gì lý do ở lại khi trong lòng có nữ nhân khác nắm giữ.


      “Thương Tiêu.” Lần đầu, ta dùng tâm trạng phức tạp nghiêm túc gọi ra tên của như vậy, “Ngươi bảo ta cứu nàng?”Câu hỏi của ta chính là lời thê. Chịu đựng nổi có chút vui đùa, “Mặc dù ta chết, cũng phải cứu?”


      “Mặc dù nàng chết.”


      Sau đó, ta dùng tính mạng của mình cứu nữ nhân khác. muốn ta cứu, ta liền cứu. muốn ta chết......


      Liền chết .


      có ai tự nhiên hy sinh vì ai. Nhưng, con thiêu thân luôn luôn cam tâm tình nguyện nhào vào đám lửa.


      Thương Tiêu có lẽ vĩnh viễn cũng biết, cứu Tử Đàn ta “Chết” , tựa như vĩnh viễn cũng biết từng có nữ tử vì như thế.

      tart_trung thích bài này.

    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      2. giấc mộng say...


      tiếng”A Nhan” đem thần trí của ta bay xa gọi quay về. Ta quay đầu, thấy Vũ La ôm chiếc áo lông đứng ở phía sau. Nàng là biểu muội của Thương Tiêu, tính tình hoàn toàn giống với biểu ca lạnh lùng, kiêu ngạo, sống nội tâm. Ở đại theo phong tục gọi là “thái muội”. Kỳ quái chính là, Vũ La cực kỳ thích ta.


      “A Nhan, như thế nào, thoải mái sao? Ta thấy ngươi đứng ở chỗ này cả buổi.” Vũ La thân thiết về phía ta, ta theo bản năng lui về phía sau từng bước, chân cứng ngắc lại làm cho ta “đùng” ngã mặt đất.


      Vũ La chạy nhanh đến đỡ ta dậy, bĩu môi oán giận: “Trốn cái gì? Ta lại ăn ngươi. Ném mặt nạ vướng bận này . Có thể tránh tà cái gì.” Lúc này ta mới nhớ tới mình có mang mặt nạ, tiếp nhận chiếc áo, ta cười gượng hai tiếng: “Sao ngươi lại tới đây.”


      Từ nửa tháng trước đồng ý cứu người, ta có cảm thấy đối với người ở đây nên duy trì khoảng cách. quái vốn nhạy cảm hơn con người, ta muốn người khác nhìn thấy hơi thở từ từ suy yếu và sắc mặt tái nhợt của ta, muốn lộ ra bộ dáng yếu ớt để chiếm được đồng tình, cho nên đeo mặt nạ, với danh nghĩa là trừ tà. Thứ hai, ta thể càng sâu vào cuộc sống của bọn họ. Bởi vì ta về nhà.


      Ta từng nghĩ, nhất định phải cứu sống Tử Đàn đến lúc đó cởi mặt nạ trước mặt Thương Tiêu, nhìn biểu hối hận lại đau lòng của , cuối cùng chết đẹp ở trong lòng , làm cho cả đời cũng quên được mình.


      nội dung vở kịch lỗi thời...... đáng buồn đó là kết cục tốt nhất mà ta có thể nghĩ đến.


      “Ta đến tặng quần áo cho ngươi.”


      “Ta tới lui nhiều ngày như vậy, ngươi mới nhớ tới tặng quần áo cho ta a?”


      “Ực...... Ha ha.” Ta nhíu mày. Nghi ngờ đánh giá vẻ mặt của nàng ta. Có vấn đề! Ta động động môi, muốn bức cung. Khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy ở ngã rẽ đường núi có ống tay áo màu trắng tung bay. Sắc mặt phát lạnh, ta quét mắt nhìn Vũ La có kéo ra gương mặt tươi cười có chút xấu hổ, hừ lạnh tiếng: “ bảo ngươi đưa tới?” Mặc dù dùng chính là hỏi câu, nhưng trong giọng lại hoàn toàn là khẳng định.


      Trận cãi vã ầm ỉ ta với Thương Tiêu quả có lớn chút. Cả U Đô Sơn dường như quái nào biết. Nhưng mà có ai dám tới khuyên. Ta đoán, đại khái là có liên quan đến Tử Đàn—— đó vĩnh viễn là tử huyệt của .


      Vũ La cười lớn : “A Nhan, đây chính là áo làm bằng lông của chuột lửa ngàn năm. Biểu ca tự mình đến hang dười lòng đất bắt chuột lửa về làm xiêm y này cho ngươi. Đây cũng là thư hòa giải của biểu ca, ngươi nên xuống thang . Dù sao cãi nhau cứng rắn cũng phải cách. Hơn nữa, ngươi có biết mấy ngày trước ta thấy cái gì ?”


      Vũ La tiến đến ta bên tai giọng : “Ta thấy biểu ca nấu mì! cư nhiên tự mình xuống bếp, cũng may còn chưa đem phòng bếp làm nổ tung. Ngươi có biết đây là chuyện kinh khủng cỡ nào ? Biểu ca rất có lòng đối với ngươi.”


      Canh suông mì sợi (*) của Thương Tiêu ta nếm qua chỉ lần. muối ăn, mùi vị, còn dính khét, khó ăn đến cảnh giới cao. Nhưng luôn dùng chén mì khó ăn như thế liền dễ dàng làm ta cảm động, làm cho ta lui bước.


      (*)Canh suông mì sợi: nước nấu mì là nước thịt luộc, ko rau.


      Thế cho nên canh suông mì sợi trở thành thứ giúp kết thúc mâu thuẫn giữa chúng ta.


      Lần này......


      Nhìn chằm chằm mảnh áo màu trắng tung bay trong gió kia ta đột nhiên cảm giác nó hơi có chút đơn lạnh lẽo và bất đắc dĩ.


      Mềm lòng sao?


      Như thế nào có thể mềm lòng đây? Nam tử cao ngạo như vậy chịu tự mình xuống bếp nấu mì. Làm quần áo vốn nhiễm hạt bụi trở nên lộn xộn rối loạn. Lúc ở trong phòng bếp nhân gian, xuất trần như Thương Tiêu, cường đại như Thương Tiêu, lại luôn làm gì được mấy cái nồi niêu xoong chảo kia, mỗi lần đều bị biến thành mặt mày đầy tro bụi, thê thảm chịu nổi.


      Ta từng thấy qua nhíu mày cầm lấy chiếc đũa gắp vật thể cháy sém, hai tròng mắt sắc bén như trước phân tích cách đầy lý trí sai lầm chỗ này, nhưng môi mím chặt lại có vẻ bất đắc dĩ có chút tính trẻ con.


      Canh suông mì sợi, chỉ biết là làm như vậy thôi.


      Canh suông mì sợi của Thương Tiêu, đây chính là tính kiêu ngạo cố chấp thể ức chế và biết làm cách nào vụng về cầu hòa của , bực bội sốt ruột thúc đẩy sinh ra trạng thái cứng rắn của hợp chất.


      mình đừng trước người đáng mang theo chút cứng rắn lại có chút mềm như nước, ta rất khó kiên cường hạ quyết tâm.


      Vũ La thấy ta lời nào, lại tiếp tục khuyên nhủ: “A Nhan, ta biết bắt ngươi lấy ra vật đó, ực, trái tim, là thực......việc đó, nhưng mà biểu ca cũng có cách gì khác. Ngươi lương thiện như vậy, nhất định cũng rất muốn cứu Tử Đàn tỷ tỷ chứ. Huống hồ người cũng cứu rồi, trái tim đó cũng dùng rồi, ngươi đừng giận biểu ca nữa, được ?”


      Trong lòng trầm xuống, ánh mắt của ta cuối cùng nhắm ngay đến Vũ La. Vì cái gì bọn họ lại nghĩ ta lương thiện. Ta phải thánh mẫu, ước gì Tử Đàn vĩnh viễn cũng tỉnh lại. Nếu phải là Thương Tiêu, ta làm sao dùng tính mạng mình đổi?A, đúng rồi, bọn họ biết , bọn họ chỉ cho rằng ta dùng trái tim kia cứu người.


      Bọn họ biết...... lại càng biết.


      Áp chế nỗi thê lương trong lòng ngực kia, ta mạnh mẽ cầm chiếc áo ném xuống đất. Chống lại đôi mắt kinh ngạc của Vũ La, ta nghiêm mặt lạnh quát: “Phía trước chính là cấm địa , ta rồi ta cần người đưa ta lên, cũng muốn ai trong quá trình ta chữa trị cho Tử Đàn tiến vào Hàn Động. Nếu ai đối quá trình chữa trị của ta cảm thấy hứng thú. Xin mời liều chết mà lên.”


      Ta biết ta có nhiều điều quái lạ, vừa cho bọn họ biết nguyên nhân, lại hà khắc muốn cho bọn họ biết......


      Hít sâu hơi, áp chế suy nghĩ lộn xộn trong đầu, ta tiếp tục từng bước hướng lên đỉnh núi. Mặt dù chân cứng ngắc nâng lên nỗi, mặc dù môi muốn đông lạnh chuyển sang màu tím, mặc dù trái tim đau đớn sức lực đập nữa. Ta vẫn còn thẳng lưng, kiêu ngạo xoay người, tuyệt cho phép chính mình lộ ra chút yếu đuối nào ở trước mặt .


      yếu đuối của ta chỉ có thể bày ra cho người ta muốn rời xa.


      nhất định phải.


      Vừa tiến đến Hàn Ngọc Động, rất khác biệt bên ngoài gió lạnh thấu xương nhưng bên trong hơi thở ấm áp phả vào mặt. Hàn Ngọc Động có bốn cửa, từ trái qua phải phân biệt thành Thanh, Xích, Tạo, Bạch. Tử Đàn ở ngay trong Tạo Môn (cửa màu đen).


      Đẩy cửa ra, sờ vào bức tường, dọc theo đường tối đen mà uốn lượn dần xuống phía dưới. đến cuối cùng ở phía bên phải có chỗ lõm gõ vào đó ba cái. Cửa đá phía trước mở ra. Đèn nến bên trong có sẵn khi ta bước chân vào trong phòng trong nháy mắt mọi thứ đầu sáng lên.


      Trong thạch thất bố trí rất đơn giản. cái bàn đá, hai cái ghế đá, còn có chiếc giường hàn băng. Tử Đàn ngủ ngay chiếc giường này bốn trăm năm.


      Ta đem áo choàng cởi ra để sang bên bàn đá, quen thuộc tiêu sái đến bên giường hàn ngọc. chuẩn bị cắt ngón tay út chích máu. Đột nhiên thấy được đôi mắt đen trong suốt. Ta cả kinh con dao cầm trong tay cũng chắc, sửng sờ rơi xuống chân. Ý nghĩ còn chấn động ong ong, chỉ giống như kẻ ngốc chậm chạp ra câu: “Ngươi tỉnh?”


      Đôi mắt đen nhàng chớp chớp. Nàng tỉnh. Tử Đàn ngủ bốn trăm năm tỉnh.


      Nhất thời, ta cũng biết gì.


      “Ngươi......ngươi vẫn còn chưa thể động đậy sao...... Ngay cả chuyện cũng được sao? Vậy, ta đây còn phải tiếp tục trị liệu cho ngươi lần nữa.” bàn tay cắt đường đao dài, lập tức máu tươi chảy ra như trút.


      Ta tựa hồ mất cảm giác đau, từ từ mặc cho đau đớn tàn sát bàn tay.


      Tử Đàn kinh ngạc trừng lớn mắt. Càng kỳ quái chính là máu cũng chưa có chảy tới mặt đất, mà là chảy thông suốt vào miệng của nàng ta.


      Nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ, ta kéo khóe miệng lên: “Rất kỳ quái chứ. Ta cũng có cách nào giải thích. giống như những thứ này trời sinh chính là của ngươi.”


      Ta qua lớp mặt nạ sờ sờ mặt mình: “Hôm nay hẳn là lần cuối cùng, , ta kỳ muốn ngươi sớm tỉnh lại như vậy.”


      Ngươi tỉnh lại...... Quá sớm...... Sớm đến nỗi ta còn chưa kịp tìm được lý do tiếp tục ở lại chỗ này.


      “A, thực xin lỗi. Là ta rất ích kỷ. Hẳn là chúc mừng ngươi, rốt cục......” Có thể cùng Thương Tiêu trở thành quyến thuộc.


      Lời chúc phúc như vậy còn chưa ra miệng.


      Cũng may bây giờ mang mặt nạ, bằng tướng mạo của ta hẳn là là làm cho người ta kinh tởm. Ta biết tại mình ghen tị oán giận cỡ nào.


      Cảm giác mê muội truyền đến, ta dùng ống tay áo che vết thương lòng bàn tay, xoay người muốn lại đột nhiên nhớ tới đến: “Đúng rồi, này, ” ta nhìn nàng, dùng tay phải chỉ vào mảnh đống hỗn độn bên tay trái, “Đừng điều này với bất kỳ kẻ nào.”


      hề nhìn Tử Đàn nằm cái, ta quấn áo choàng lên, thẳng lưng, đem toàn bộ ánh sáng ấm áp phía sau cửa để lại sau lưng.


      Rời khỏi Tạo Môn, ta vẫn chưa ra Hàn Ngọc Động, mà là quay người lại đẩy cửa vào Bạch Môn bên cạnh.


      Trong Bạch Môn, dùng hàn ngọc thạch phát ra ánh sáng nhàn nhạt lót đường cầu thang uốn lượn tiến về phía trước. đến cuối cùng, có chỗ nổi lên giống bình thường gõ vào bốn phía xung quanh, cửa đá phía trước chợt biến mất, trước mắt mảnh trắng xoá.


      Ta từng bước ra, lặp tức đặt mình trong thế giới băng tuyết, nhìn về hướng xa xa, ngắm được hết cảnh sắc của U Đô Sơn.


      Đây là bình đài rộng hai mươi mấy thước vuông là nơi cao nhất U Đô Sơn, cũng là nơi linh khí nồng đậm nhất của cả tòa núi.


      Nghe nơi này từng cất quyển thiên thư biết hết mọi chuyện.


      Vì bảo vệ thiên thư, chủ nhân các đời của U Đô Sơn tạo kết giới lớn mạnh cách biệt với bên ngoài tại thiên đài này, gió tuyết bên ngoài đều thể bay tới thiên đài này, tựa như ở giữa trung có thêm tấm thủy tinh trong suốt chụp xuống.


      Nhưng bốn trăm năm trước thiên thư bị người đánh cắp, nguyên nhân cụ thể cách nào biết được.


      Sau khi thiên thư bị mất, nơi này liền trống vắng người tới thăm. Mà kết giới lại vẫn còn đó.


      Ta yên lặng đến bên phải bình đài, vốn là vách đá hoang vu lúc này mọc ra gốc cây con cao tới năm tấc.


      Cây con này cả thân trong suốt giống như thủy tinh, phiến lá nho màu bạc như cảm giác được hơi thở quen thuộc, hơi hơi đung đưa lay động.


      Ta đem tay trái giấu ở phía sau, ngồi xổm xuống. Tay phải nhàng vuốt ve lá cây lay động : “Huân Trì, Huân Trì......”


      Phiến lá dừng lay động, nhánh cây hơi hơi hướng sát về phía ta, tựa hồ cảm giác được ta có chút thích hợp, hướng tới hỏi ta.


      Ta kéo khóe miệng lên, cố gắng kiềm chế trống rỗng và sợ hãĩ trong lòng: “Nàng ta tỉnh rồi, ta phải rồi...... Ta đến là lời từ biệt.”


      Nhánh cây dừng lại.


      “Ngươi còn như vậy, ta rồi ai tới chăm sóc ngươi đây? Nếu có người biết ngươi còn sống, có ý định xấu đến chặt bỏ ngươi làm sao bây giờ? Bọn họ nếu đem ngươi nhổ tận gốc làm sao bây giờ? Nếu ngày nào đó kết giới này bị phá vỡ tan biến , dưới gió mạnh bão tuyết ngươi làm sao chịu nỗi? Hơn thế nữa, nếu ngày nào đó Thương Tiêu biết tới tồn tại của ngươi......”


      Lá cây màu bạc phủ lên mu bàn tay tái nhợt của ta, cố gắng chút chút vỗ vỗ, ngại an ủi phiền muộn của ta, tựa như nam tử ôn nhuận như ngọc kia từng làm ở Tang Sơn.


      Ta từ từ bình tĩnh trở lại, tự giễu : “Đúng, Tử Đàn tỉnh, Thương Tiêu cần ngươi cũng vô dụng, kết giới này là do mấy đời chủ nhân của U Đô Sơn tạo ra, nếu có chuyện gì xấu cũng bị gió tuyết thổi phá, nguyên thân của ngươi sớm bị đốt ở Tang rồi, ngay cả Thương Tiêu đào ba thước tìm kiếm khắp nơi như vậy cũng ra, những người đó lại như thế nào biết ngươi ở trong này đây?”


      Đúng vậy, ai lại muốn đến đây? Thương Tiêu tìm kiếm khắp thiên hạ để có được trái tim mạnh mẽ tinh thuần mà từ trước đến giờ bị ta chôn ở đỉnh U Đô Sơn.


      chỉ có sống lại , còn hấp thu linh khí của đỉnh núi biến đổi thành cây, lại tu hành mấy trăm năm nữa là có thể tu được chân thân.


      Chuyện tới bây giờ, thế giới này ta chút cũng có giá trị gì!


      Ai cũng cần ta.


      Ngay cả muốn bị lợi dụng, cũng có giá trị.


      Ta rút tay phải về, trong lời giấu được đơn cùng mỉa mai: “Huân Trì, ta phải nhanh báo tin. Bằng làm Thương Tiêu đại nhân chậm trễ gặp người thương nhất, tội này ta có lẽ ta thể gánh nổi.” Đứng lên, đầu bởi vì thiếu máu có chút mê muội, “Hẹn gặp lại, tuy rằng khả năng lớn......”


      Phải là sau này hẹn gặp lại......


      Nhưng nhìn thấy cây con rung động chút lại thể di chuyển, sáu chữ “Sau này hẹn gặp lại ” này ở ta vừa chuyển đến bên miệng, cuối cùng phải nuốt xuống.


      Sửa sang lại quần áo, ta hạ quyết tâm tàn nhẫn, ra khỏi Bạch Môn.


      Phía sau giống như có nam tử giọng thở dài, dịu dàng mà bất đắc dĩ gọi tên của ta: “Nhược Nhất, tội gì......”

      tart_trung thích bài này.

    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      3. giấc mộng say...


      Đứng yên ở trước chuông Hàn Ngọc bên ngoài động.


      Chuông Hàn Ngọc vang, khắp Cửu Châu đều biết.


      biết vì cái gì Thương Tiêu muốn đem vật như vậy đặt ở cửa động. Giống như trước hết phải vội vàng tuyên bố với toàn bộ thế giới Tử Đàn tỉnh lại.


      Nhưng bây giờ, ta có tinh thần và sức lực tự hỏi Thương Tiêu vì cái gì phải làm như vậy.


      Ta do dự. Gõ, nhất định phải lập tức . Bởi vì ta chấp nhận được mình có thể bình tĩnh nhìn bọn họ ân ái. gõ, a, vậy có thể giấu giếm tới bao lâu đây.


      Hít sâu, ta lấy ngọc chùy khảm trong thạch bích ra. Đột nhiên trong đầu ta xuất câu vô lý: “Nếu như thể , ta nhất định phải tham ô lấy luôn cái ngọc chùy này.” xong nhếch miệng nở nụ cười.


      “Ta khuyên ngươi vẫn là đừng ôm hy vọng như vậy tốt hơn.”


      Ta vô cùng kinh ngạc xoay người, khỏi thất thanh kêu lên sợ hãi: “Là ngươi!” Sau đó trận choáng đầu mãnh liệt. Là nàng, Vu nữ mang ta đến thế giới này.


      Vu nữ liếc ta cái, sau đó chế nhạo : “Là ta, cảm tạ ngươi còn nhớ kỹ ta như vậy. A, cũng đúng, mỗi ngày buổi tối cây đinh tiểu nhân của ta xoay trăm tám mươi lần, nghĩ muốn quên ta cũng dễ dàng. Nhưng mà cái loại chú thuật này của ngươi cũng chút sức mạnh nào đối với ta bị ta phản lại người ngươi. Tin tưởng làm người thường như ngươi hẳn cũng sống dễ dàng.”


      Khóe miệng của ta giật giật, ta sống ở nơi này thực dễ dàng.


      Lười tranh cãi với nàng ta. Ta : “Ngươi cứ như vậy nghênh ngang đứng ở cấm địa của U Đô Sơn, sợ có quái ăn ngươi?”


      “Bọn họ nhìn thấy ta.”Vu nữ đánh giá từ xuống dưới lượt: “Ngươi làm cái gì vậy?”


      Ta nhàng nhắm mắt lại, giọng có chút mệt mỏi ngoài dự liệu: “Gõ chuông, sau đó về nhà.”


      Vu nữ thực kinh ngạc: “Ô! Vậy cứ giống như trước kia lúc ói vào người ta, túm lấy ta muốn đến giết chết hoa tâm nữ nhân cùng bạn trai ngươi?” Ngón tay của nàng ta vừa động, mặt nạ của ta “cạch” đánh rơi mặt đất, nhìn thấy mặt của ta, nàng ràng sợ run: “Là nên về nhà, là nên về nhà. Cha cha, sắc mặt của ngươi rất nhanh tốt giống như bọn sủng vật cương thi mà ta nuôi. thể tưởng được oán niệm của ngươi lại lớn mạnh như thế. Ôi, nếu hôm nay ta đến, ngươi lại muốn về nhà như thế nào đây?”


      “Ta vốn là nghĩ tới ngươi đến.” Ta thản nhiên : “Ngươi phải qua với ta, ta chết , có thể trở về sao. Ta đem máu cho nàng ta, thế nhưng biết vì cái gì, chảy nhiều như vậy máu, ta còn chưa trở về......”


      “Ha ha, ta cái gì ngươi cũng tin a? Sớm biết vậy ta ăn con chó béo phệ có thể cho ngươi trở về.” Vu nữ buông tay lắc đầu, ra dáng vẻ nghĩ tới ngươi ngu xuẩn như vậy.


      Ta cắn răng, tiếp túc nhẫn nhịn giọng tức giận: “Ngươi đến đây, ta thu dọn chút ngươi liền đem ta mang về .”


      “Thu dọn? cần. Ngươi như thế nào đến liền như thế vậy.”


      Ta cứng đờ: “Có ý tứ gì.”


      “Chính là ý trong lời . Thành cho ngươi, vật sở hữu trong thế giới này ngươi cũng thể mang . Bởi vì nó chính là giấc mộng của ngươi. Sau khi tỉnh mộng mọi chuyện đều là hư .”


      “Mộng......” Ta ngây người.


      “Khụ.” Nhìn thấy dáng vẻ kinh hồn lạc phách của ta, vu nữ sờ sờ cái mũi, tựa hồ biết lần này mình châm lửa. Nàng ta vỗ vỗ vai của ta: “Yên tâm, yên tâm. Tỷ tỷ cũng coi như là người có trách nhiệm.Trước khi ta chuẩn bị ít đồ, buổi tối ta lại đến tìm ngươi. Cam đoan cho ngươi vô ưu vô lự về nhà.”


      Lời còn chưa dứt, người thấy.


      Ta biết chính mình là như thế nào gõ vang chuông hàn ngọc.


      Thương Tiêu đầy lo lắng từ dưới chân núi đuổi kịp đến, ta liều mạng nhìn bóng dáng khắc cũng dừng của , kỳ vọng có thể dừng lại bên người ta, cho dù là trong chốc lát.


      Nhưng mà, ở lại với ta chỉ có gió lạnh.


      Ngực đột nhiên dâng lên lòng chua xót phẫn nộ, khi gặp thoáng qua, ta đưa tay túm lấy vạt áo của , gần như tự thầm mình: “Thương Tiêu, nếu......”


      sau .” ra vài chữ ngắn ngủi, ống tay áo của lướt qua rời khỏi lòng bàn tay của ta, dừng lại giây. Ta kinh ngạc trừng mắt nhìn bóng dáng của biến mất ở trong bóng tối của hàn động.


      Gió từng cơn thổi đến làm rối loạn mái tóc của ta, trái tim mệt mỏi ngay cả đau xót trong lòng cũng trở nên xa xỉ.


      “A.” Ta phát ra cái tiết đơn điệu , “Được, được...... Đây mới là Thương Tiêu.”


      Thương Tiêu, nếu kế tiếp ta biến mất , ngươi có thể lại nhìn ta lần hay ?


      Vào lúc này, ta tự tay nghiền nát chính mình chỉ còn có tự tôn. Như thế hèn mọn cầu xin cái ngoái đầu nhìn lại. Ngươi lại dễ dàng, dứt khoát, vung bàn tay về phía ta như thế!


      Đúng vậy, Thương Tiêu nên như vậy, lạnh lùng vô tình đến mức tận cùng, đây mới là mới là Thương Tiêu ta quen.


      Sau lúc lâu, khi chân đều nhanh đông cứng, ta nhìn cửa động im lặng, nghĩ ở bên trong dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Tử Đàn như thế nào, nghĩ bờ môi của giương lên tươi cười sủng nịch như thế nào, nghĩ trong mắt tràn đầy hình bóng của nữ nhân!


      Trong u buồn lòng rốt cục giống như hơi gas từng chút từ trong khe hở lộ ra, sau đó biết bị ai lặng lẽ ném vào cây diêm, “Bùm” nổ mạnh kinh người.


      Ta kéo mặt nạ xuống hung hăng tới hướng cửa động, gào thét :


      “Thương Tiêu! chúc ngươi sinh nhật vui vẻ con mẹ nó”


      Những lời này cùng mắng”Thương Tiêu! Ngươi là hỗn đản con mẹ nó!” Giống như phẫn nộ.


      Cùng mắng”Thương Tiêu! Ta chính là bị coi thường con mẹ nó!” Giống như châm chọc.


      Cùng mắng”Thương Tiêu! CAO (là câu chửi thề) con mẹ nó ta cần ngươi !” Giống nhau quyết tuyệt.


      Đúng vậy quyết tuyệt.


      “Sinh nhật? Sớm quên, hơn nữa đó cũng phải là ngày đáng để chúc mừng.” Nam tử áo trắng hờ hững .


      “Ngươi cảm thấy ông trời cho ngươi ngày sinh nhật đáng chúc mừng......” nữ tử chanh y (áo màu cam) bước nhanh chạy trước mặt đến , vui đùa hí hửng nhìn , phối hợp với bước chân , lủi từng bước, “Vậy chúng ta tìm ngày đáng chúc mừng làm ngày sinh nhật !”


      hơi nhíu mày.


      “Tiêu hồ ly, ngươi muốn làm ước định với ta hay .” Nữ tử vươn ngón út quơ quơ đối .


      cảm thấy thú vị giương khóe môi lên.


      “Ước định —— khi nào ta và ngươi thổ lộ, khi đó chính là sinh nhật của ngươi. Quà sinh nhật là bạn !” Bỉu môi suy nghĩ, nàng lại , “Cho nên, trước lúc đó, ngươi nhất định phải giữ ngày đó cho ta quyết định! Nhất định phải để ta quyết định!”


      “A.” Thương Tiêu dừng lại bước chân, cười khanh khách, “Này tính làm sao......”


      Đáng tiếc chính là, sau khi chúng ta liền trở về U Đô Sơn, rốt cuộc ta cơ hội quyết định sinh nhật của .


      Cho tới bây giờ, rốt cục ta ra”Sinh nhật vui vẻ.” Những lời này phải là muốn xa rời, mà là vĩnh biệt.


      “Ta cần ngươi......” Sắc mặt của ta nhợt nhạt, giọng run rẩy, cũng biết là cho chính mình nghe hay là cho nghe, “Ta cần ngươi , cần ngươi !”


      Nhan Nhược Nhất cần Thương Tiêu, bởi vì cần, cũng cần được.


      Màn đêm buông xuống.


      Đại U Cung đêm nay so với bình thường im lặng hơn. Tất cả mọi người đến Hàn Ngọc Động. Các trưởng lão lắp kín ngoài cửa động, chúng tiểu nhân lắp kín đường núi.


      Cuối cùng, ta còn chưa có dũng khí vọt vào để cho Thương Tiêu thấy ta lấy mặt nạ xuống.


      Ta sợ, sợ chính mình chú ý rơi lệ đầy mặt trước mặt . Càng sợ sau khi nhìn thấy tiều tụy của ta, chỉ hời hợt lời cám ơn hoặc là thực xin lỗi.


      Như vậy, ta nhất định điên mất.


      Gửi Thương Tiêu:


      Tử Đàn tỉnh. Ngày về tới, hi vọng người giữ gìn sức khỏe, sau này hẹn gặp lại.


      Trong “Nhan La Điện” trống trơn chỉ có mình ta.


      Sau khi bỏ vô số tờ giấy, ta vất vả “vẽ” xong bước thư để lại cho Thương Tiêu. Nhìn bức thư trước mắt, ta suy nghĩ, lại thêm vài chữ “Nhược Nhất tuyệt bút” ở phía sau.


      Suy nghĩ chút, như thế nào cũng phải muốn thêm vào chút yếu tố bi thương ở bên trong a, nếu giống con rùa rụt cổ. Ta chịu đau khổ như vậy, để cho người khác áy náy chút, cũng có gì quá đáng chứ.


      Đặt bút xuống, ta vô cùng buồn chán ngồi ở trong phòng đùa với ngọn đèn.


      Kỳ nơi này căn bản gọi là Phù Vân Các, lúc trước ta cảm thấy nếu mình ở trong phòng này, nhất định đó phải có tên của mình, kiên quyết buộc Thương Tiêu đem tên này đổi thành”Nhan La Điện”.


      Tuy rằng biết vì sao có vài quái cực lực phản đối, nhưng cuối cùng Thương Tiêu vẫn là vung đại bút lên tự mình giúp ta viết bức hoành phi. ràng coi trọng ta. Sau khi treo lên, mấy thần tử muốn tìm ta liều mạng đó lập tức ngừng công kích, còn nhắc tới nữa. Nhưng chuyện này trở thành đề tài bàn luận của bọn tiểu sau khi ăn xong lâu sau đó.


      nay nhớ lại chuyện đó, lại có loại cảm giác cảnh còn người mất.


      “Loảng xoảng cạch.” cái chén chứa chất lỏng màu đen xì xuất trước mặt ta, sau khi hoảng hốt, ta lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn phía khoảng trống bây giờ xuất vu nữ. Bóng dáng nhảy động như ngọn lửa vẫn còn dừng lại ở trong mắt. Giống như người vu nữ có cái lỗ thủng ngừng biến lại từ từ, mười phần quỷ dị.


      “Đây là cái gì?” Ta chớp chớp mắt mấy cái làm cho mình tập trung chú ý lại.


      “Công tác khắc phục hậu quả, Mạnh bà thang......”


      “Cái gì!” Ta kinh ngạc nhảy dựng, kêu lên, “Ta muốn đầu thai!” Vu nữ thực ràng giáng cái vào sau gáy ta: “Ai muốn ngươi đầu thai, đây là nước tro nồi của Mạnh bà thang. Giúp ngươi vong tình.”


      “Vong tình?”


      “Đúng vậy, đây chính là thành quả ta vất vả lấy được dưới đáy nồi. Ngươi có biết việc trộm này có thể xảy ra bao nhiêu nguy hiểm ? Ta ngươi nữ nhân này cũng là ngốc. phải chỉ là tổn thương tình cảm thôi, đến nỗi đòi chết đòi sống như vậy sao? Aiz, quên . Uống nhanh , uống nhanh , uống xong ta đưa ngươi trở về.”


      Chống lại ánh mắt hi vọng của vu nữ, ta bưng chén lên. Từ từ đưa đến bên môi.


      mùi vị chua sót lập tức nhảy vào xoang mũi.


      Mạnh bà thang, vong tình thủy, có lẽ là liều thuốc tốt nhất để giải sầu muộn thế giới này. Nhưng mà đây vốn là nước giúp người ta giải thoát đến cực lạc, vì sao lại có mùi vị nước mắt?


      Nhịn chua chát trong lòng, ta đặt chén xuống nhàng. Vu nữ nóng nảy: “Như thế nào? Ngươi sợ đắng sao? Ta có đường.” xong, quả thực từ đâu lý đào ra hai thanh chocolate.


      Ta cầm lấy thanh từ trong tay Vu nữ, tháo bỏ lớp giấy bạc bên ngoài, bỏ vào trong miệng, ta nở nụ cười: “ lâu có ăn thứ này rồi. Thực ngọt. Ta còn rất thích hương vị này.”


      “Aiz, ngươi uống a?”


      Ta lắc đầu: “ cần uống, ta biết ta quên được.”


      “Như thế nào quên được! ? Tuy rằng đây chính là nước tro nồi, nhưng muốn người quên giấc mộng là rất dễ dàng......”


      .” Ta nhìn chằm chằm ánh mắt của Vu nữ : “Đây chỉ có là giấc mộng. Nó hòa nhập vào trong xương thịt...... Nếu ta mang được đồ vật gì từ nơi này, ít nhất để cho ta có thể nhớ lại.”


      Vu nữ xoa xoa tay: “Thực buồn nôn. Quên , uống thôi. Thực làm uổng phí thứ tốt này.” Dứt lời, nâng chén lên tùy ý đổ xuống mặt đất, nước thuốc kia rơi xuống đất tựa như bốc hơi lên rồi tan biến.


      Vu nữ cầm chén cất vào trong túi, với ta, “đưa tay của ngươi cho ta, thôi.”


      Ta hít sâu hơi, vươn tay.


      Thương Tiêu, vĩnh biệt......


      “Loảng xoảng!” Ngay lúc ta còn chưa kịp nắm lấy tay Vu nữ, người mặc đồ đen bịt mặt đột nhiên đá văng cửa phòng, đôi mắt lạnh đảo qua trong phòng, bay người đến nắm chặt ta, kiếm sắc “Xoát” nhắm tới bên cổ ta.


      Lông tơ của ta dựng lên, hét lớn tiếng: “!” xách ta lướt ra khỏi phòng.


      Động tác liên tục!


      Ta dại ra, liền ngay cả Vu nữ cũng dại ra đứng ở trong phòng.


      Chẳng lẽ ngay tại lúc ta quyết định rời cuối cùng gặp được chuyện bắt cóc trong truyền thuyết sao?

      tart_trung thích bài này.

    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      4. giấc mộng say...


      đỉnh U Đô Sơn, bên ngoài Hàn Ngọc Động. Ta có cách nào có suy nghĩ đau xót, những kẻ tiểu nhân này chừng toàn bộ đóng đinh tại chỗ. Người thế giới này mặc dù nhìn thấy vu nữ, ngược lại pháp thuật của vu nữ cũng vô dụng đối bọn họ. cách khác, nàng thể giúp ta ngăn chặn đại hiệp áo đen kia.


      Mà nếu muốn về thể chạm vào vật còn sống ở thế giới này.


      Hiển nhiên, đại hiệp áo đen còn sống.


      Khi thét lên”Thương Tiêu, muốn ta trả lại nữ nhân của ngươi phải dùng Tử Đàn để đổi!” Khi những lời này được ra. Ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hoàn toàn tuyệt vọng.


      Tên bắt cóc tống tiền này cư nhiên thăm dò tình huống mà bắt trói ta lại!


      Căng thẳng ở ngoài động cái canh giờ trôi rất nhanh. Thương Tiêu lại ngay cả cửa động cũng chưa chuyển bước ra tới.


      Các trưởng lão U Đô Sơn đều xanh mặt vây quanh đại hiệp áo đen. Ta kiên trì được nữa, cây đuốc sáng chói giống như đốt ta, nếu phải có đại hiệp áo đen làm khung dựa, phỏng chừng ta sớm ngồi phịch ở mặt đất.


      Vu nữ nhìn dáng vẻ sắp chết của ta, quyết đoán : “Nhảy xuống vực!”


      Ngoài Hàn Ngọc Động chính là chỗ rất rộng, đại hiệp áo đen bị các trưởng lão làm cho tiến tới gần vách núi, chỉ cần ta thừa dịp phòng bị, dùng chút ám chiêu hẳn là có thể đạt tới hiệu quả “Đồng quy vu tận” (chết cùng nhau).


      Vu nữ nắm tay của ta cùng nhau nhảy xuống, lúc thoát khỏi đại hiệp áo đen, vu nữ sử dụng pháp thuật. Ta là có thể bình yên về nhà.


      Tuy rằng nguy hiểm, chấp nhận có chút sai sót, nhưng ta hiểu được, muốn về nhà, cũng chỉ có thể làm như vậy.


      Thế nhưng......


      “Chờ chút .” dưới đáy lòng ta giọng cầu xin vu nữ. Nhìn chằm chằm cửa động đen tuyền, mồ hôi ẩm ướt lòng bàn tay. Chờ chút, có lẽ xảy ra chuyện giống dự liệu.


      Thời gian tiếng động chậm rãi chảy qua, ở bên tai ta tựa hồ ngưng tụ thành tiếng vang “Tí tách”.


      “Này!” Giọng của Vu nữ có chút vội vàng xao động, “Ngươi phải biết rằng, ta thể đợi lâu ở trong này.”


      “Đợi lát nữa chút......” Có lẽ ra đến đây. Cắn răng, ta nhìn cửa động hề có động tĩnh gì, ra tới.


      “Nhan Nhược Nhất, ngươi tội gì lãng phí chính mình như vậy? Ngươi thích tự ngược như vậy sao?”Lời của vu nữ giống như roi da, đánh vào trong lòng ta đến rét run. Nắm tay càng siết chặt, nhưng ta lại tìm ra câu, chữ để phản bác vu nữ. Chỉ có lần lần cầu xin, chờ chút, đợi lát nữa chút......


      Tiếng “Tí tách” của thời gian càng phát ra vang dội, giống cái dùi, chờ đợi mỗi giời mỗi khắc, vang dội đánh vào trong lòng.


      như thế nào lại mặc kệ ta?


      Vu nữ nhịn được chửi ầm lên: “Hey, nam nhân cái gì! con mẹ nó ngươi rốt cuộc có hay , ngươi còn muốn chờ đợi như vậy?”


      như thế nào có thể lo cho ta?


      Dòng thời gian trong lòng dường như ngừng lại. Với dáng vẻ tuyệt vòng cắm rễ ở huyết mạch. Cuối cùng ta nhắm mắt lại, đành lòng lại nhìn về phía cửa động tĩnh mịch kia.


      Dưới chân mềm nhũn, cả người xụi lơ ở trong lòng ngực của đại hiệp áo đen, thân mình đại hiệp cứng đờ, sau đó cười nhạo tiếng: “Thương Tiêu, xem ra ngươi tuyệt hiểu biết con người rất yếu ớt.”


      Trưởng lão đối diện nhìn ta cuối cùng nuốt xuống hơi, nhất thời có chút ồn ào.


      Ta xem thấy bọn họ mỗi người đều la hét to với đại hiệp áo đen cái gì đó, lồng ngực của đại hiệp áo đen nhàng chấn động, giống như cái gì đó. Nhưng mà tất cả giọng tiến tới tai ta đều trở thành từng trận vù vù.


      mặc kệ ta.


      ra ở trong lòng , ta có khoảng cách xa xôi như thế với Tử Đàn.


      A, chừng mục đích ta đến thế giới này chính là vì cứu Tử Đàn tỉnh lại, làm cho nàng cùng Thương Tiêu lại tiếp tục tình duyên trước đây, từ nay về sau liền phỉ dực song phi (như chim liền cánh), vĩnh kết......


      Vốn là muốn chê cười để cố gắng ổn định tâm tình của mình, nhưng càng nghĩ càng chua sót. biết sao, nhưng trong lòng lại sinh ra tia đoạn tuyệt hoàn toàn.


      Nhìn song nguyệt dần dần nhô lên trời, trí nhớ bỗng nhiên trở lại buổi tối song nguyệt cùng tròn. Lần đầu tiên ta nhìn thấy Thương Tiêu biến hóa thành bộ dáng con người.


      Tóc màu bạc như tơ, áo trắng hơn tuyết.


      Hồng nguyệt đỏ tươi như máu cùng lam nguyệt yên lặng như nước ở trong đôi mắt màu tím của thay nhau luân chuyển làm mê hoặc lòng người. Trong đôi mắt màu tím tinh tường in lại biểu giật mình ngạc nhiên của ta.


      Khóe môi của ràng gợi lên độ cong. Ở chỗ sâu trong đồng tử cũng mảnh hư vô. Chính vì mảnh hư vô kia, làm cho ta dừng bước mà nhảy vào, sau đó trơ mắt nhìn thấy chính mình, lún sâu vào bùn.


      Thế nhưng đủ rồi......


      đủ rồi.


      Ta hít sâu hơi, cười : “Đại hiệp, ngươi nhìn còn chưa hiểu tình huống sao?” Giọng của ta mỏng manh mà khản đặc, lại thành công đánh gãy cuộc chuyện giữa hai bên.


      Trong lúc nhất thời lực chú ý của mọi người đều tụ tập ở người ta.


      Ta cười. Ta chán ghét bị người chú ý, ở trước mắt bao người cuối cùng ta sợ hãi sai bước nhầm, trở thành trò cười của người khác. Lên tiếng trước công chúng ta cảm thấy lo lắng bất an.


      Thế nhưng bây giờ sao cả, như thế nào đều sao cả.


      Người khác nhìn thế nào lại cũng có quan hệ gì với ta đâu? Ta chỉ tự mình làm việc của ta thôi.


      “Thương Tiêu đại nhân như thế nào vì người quan trọng như ta, đem Tử Đàn giao cho ngươi đây?”


      quan trọng?” Hắc đại hiệp cười nhạo tiếng, “Trong Phù Vân Các lại cho kẻ quang trong ở?” lúc này ta mới phát ra giọng của kẻ cướp rất êm tai. Hơi hơi ngửa đầu về phía sau, nhìn thấy tinh giản đường cong mặt, ừ, người này khẳng định rất tuấn tú.


      Nhưng mà, đáng tiếc......


      Hình như biết Phù Vân Các sớm thay tên là Nhan La Điện, cũng biết, ở trong lòng Thương Tiêu, Tử Đàn cùng ta quả thực chính là khác nhau trời vực.


      “Như vậy, ta chính là cái ngoại lệ kia chứ.” Lời còn chưa dứt, thân hình của đại hiệp áo đen rung mạnh lên. Tựa hồ bị cái gì chấn động chút.


      Nhưng ta cách nào tự hỏi nguyên do trong đó.


      Ánh mắt lưu luyến ở cửa Hàn Ngọc Động, nắm chặt tay vu nữ. Sau đó, mạnh mẽ tránh về phía trước. Ta vốn tưởng rằng đại hiệp áo đen sợ giết ta mất con tin, khi ta đột nhiên”tập kích” xuống phía dưới, theo bản năng cầm dao lùi về sau. nghĩ tới chính là, giống bị hoảng sợ, cư nhiên trực tiếp buông ta ra.


      Ta rảnh quay đầu nhìn , chân sau co lên, đá thẳng về hướng nam tử, ra chiêu cực kỳ hạ lưu, nhưng cực kỳ hữu hiệu. Đại hiệp áo đen ngờ ta chẳng những chạy, còn “hạ lưu” như vậy, vội lắc mình né tránh. Ta thừa dịp thế lắc mình tránh ra, đưa chân ra đánh về phía .


      Các trưởng lão trải qua hàng trăm trận chiến đều bị cách đánh như vậy sợ ngây người. Nhiều người như vậy nhưng lại ai tiến lên giúp lần, trơ mắt nhìn thấy nữ nhân như điên chống lại nam nhi tám thước đỉnh U Đô Sơn.


      Đỉnh Hàn Ngọc ở U Đô Sơn, dưới đỉnh Hàn Ngọc là sông Quỷ Khốc.


      Giữa sông Quỷ Khốc nghe thấy quỷ khóc, nước mắt rơi đó có thể thiêu đốt xương cốt con người thành tro bụi.


      Mới lên U Đô Sơn ta từng nghe Thủ Nhân Ca này, nghe là đoạn vực phía sau U Đô Sơn là hạ lưu của sông Quỷ Khốc. Trong nước sông hàng năm chướng khí bốc lên. Người bình thường ngã xuống là tuyệt đường sống.


      Lệ khí dưới chân núi từng trận đập vào mặt, thổi lên làm hai mà ta cảm thấy rất đau.


      ai biết ta nơi nào, bọn họ chỉ biết cho rằng ta chết. Rơi xuống trong sông Quỷ Khốc, xương cốt còn.


      Bụng dưới đau quặn, nhìn thấy đỉnh U Đô Sơn càng ngày càng xa, rốt cục hốc mắt của ta ẩm ướt. Cuối cùng liếc mắt cái cũng thấy được rồi sao? thấy được rồi sao?


      “Nắm chặt.” Vu nữ hét lớn tiếng, mãnh liệt kéo cảm giác trở về. Ta giống như bị cuốn vào lốc xoáy, càng ngừng xoay tròn, lay động. Sau đó ràng cảm giác được thứ gì đó từ thân thể mình tách ra.


      Ánh sáng màu trắng chói mắt, vụt thoáng qua làm người ta hoa cả mắt, vô số cảnh tượng xẹt qua ta trước mắt, vui vẻ, khổ sở, tình cảm mãnh liệt , yên lặng , hung hiểm , duy mĩ...... Tất cả hình ảnh đều biến thành ánh sáng lấp lánh, càng lúc càng nhanh biến mất khỏi tầm nhìn của ta. Dần dần ý thức của ta mơ hồ.


      Thương Tiêu.


      Thương Tiêu.


      Thương Tiêu, Thương Tiêu, Thương Tiêu!


      Thương Tiêu......


      Tiêu hồ ly...... Tiêu hồ ly......


      Ngươi chết ở nơi nào rồi?


      “A!” Ta khàn giọng kiệt lực thét chói tai , tiếng bị gió xé rách càng ngày càng kịch liệt , nước mắt bị khí tái nhợt bóp vỡ.


      ai nghe. ai thấy.


      Thương Tiêu, lần này ngươi là tìm thấy ta.


      Trong mơ mơ màng màng, ta giống như thấy bóng dáng màu trắng bay nhanh đánh về hướng mình.


      Có lần, ta hỏi qua ”Ngươi sợ chết ?”


      “Cả đời Thương Tiêu có sợ cái gì.” năng có khí phách như vậy. Nhưng giờ, ngươi vì sao nhíu chặt mày, lại vì sao sắc mặt tái nhợt? Thương Tiêu, ngươi sinh ra biết sợ, như thế nào có ánh mắt tuyệt vọng sợ hãi như vậy, giọng bất lực khẩn cầu như vậy:


      “Nắm lấy ta!”


      đúng, Thương Tiêu biết phẫn nộ, biết đau lòng, biết bất đắc dĩ, cũng biết bất lực cầu xin.


      quá cường đại, biết bất lực.


      “Tay!”


      Cho tới nay, ta đuổi theo bước chân của ngươi, cuối cùng lại phát , ngươi cũng chưa hề nghĩ đến vì ta mà dừng lại. Mà bây giờ, rốt cục ta cũng mất dũng khí đưa tay.


      Tay nhanh chóng chạm đến đầu ngón tay dường như trong suốt nửa của ta. Kéo khóe môi, ta phất tay, “Ba” vang lên tiếng , đem tay của đánh ra. Vô lực lại vô cùng quyết tuyệt.


      Lần này bất ngờ kịp phòng bị, cú đánh làm cho biểu biện của giật mình ngẩn ra, trong nháy mắt đôi mắt dại ra.


      Còn kịp chờ phản ứng, vu nữ nắm chặt lấy tay ta. Ta mỉm cười, lại thấy hoảng sợ nhào tiến lên, lại chỉ bắt được ống tay áo trở nên trống rỗng của ta.


      “Nhan Nhược Nhất!” khàn cả giọng kêu gọi như thế, là giọng đầu tiên ta nghe được ở thế giới này, cũng là giọng cuối cùng ta nghe được.


      Ngươi đau khổ sao?


      Kỳ , ta là hy vọng ngươi đau khổ.


      Ta thậm chí có chút hy vọng ngươi đau khổ, giống như ta, đau đớn......


      Sáng sớm ánh nắng tươi sáng.


      bàn tay tái nhợt từ trong chăn vươn ra. Chạm đến di động ở đầu giường lại rụt trở về. Chỉ chốc lát sau “Alo, 120 phải ? Tôi cần phải được truyền máu gấp......”


      phải mộng, đau đớn như vậy, như thế nào lại chính là giấc mộng? Đây là đau xót lớn nhất của ta cũng là ký ức đẹp nhất.


      tháng sau


      “Đến đây, Nhược Nhất hát với mình bài đầu .” Các bạn ta ba chân bốn cẳng đem ta đẩy lên phía trước. bài 《đến chết cũng phải 》tiếp tục thét. Giọng hát sắp khàn khàn rồi. Hát mệt mỏi. Mọi người lại điên rồi dường như bắt đầu rót rượu cho nhau.


      Chỉ chốc lát sau, đầu của ta tựa như bị người ta đánh gậy choáng vàng mồng mồng.


      Ngọn đèn u ám. Ta cười khờ xụi lơ ở sô pha nghe bạn ta tiếp tục thét ca, nhìn thấy bọn họ tiếp tục uống rượu. Đô thị say như chết, người say như chết.


      hồi phát tiết.


      Nhưng bất luận hôm nay biến thành thê thảm cỡ nào, ngày mai như trước phải đánh thức lý trí của mình cho tỉnh táo, quy củ. Cuộc sống vẫn như trước.


      Ta nghĩ, tựa như cơn mộng kia—— đúng như lời vu nữ , đó chính là giấc mộng của ta, ở trong thế kỷ 21, ta chỉ là say rượu sau bị bạn đưa về nhà, ngủ buổi tối. Ai cũng biết ta trải qua chuyện kinh tâm động phách như thế nào.


      nhạc đột nhiên an tĩnh lại. Trong hơi thở suy sút, biết là ai, với giọng hát dùng được, cất hát bài:


      Xuân thu đến hoa tàn hoa nở


      Trí nhớ chôn sâu trong biển lòng kia


      Cái gọi là dây dưa chính là thương tổn


      ai dẫn nước tất cả đều thay màu thành đen trắng


      Chỉ là em còn chưa thể từ bỏ, rất ỷ lại vào


      Chỉ là em còn thể đủ nghị lực để từ bỏ


      Chỉ là em còn chưa thể từ bỏ, nỗi lòng lo lắng


      quên từng phụ bạc em


      đường đời bao nhiêu trần ai


      là ai trả, nợ còn của ai


      Quyết định tỉnh lại né tránh thương tổn


      Mà vận mệnh an bài cách nào sửa đổi


      Chỉ là em chưa thể từ bỏ, cho em niềm vui


      Chỉ trách em thể bày tỏ


      Chỉ là em chưa thể từ bỏ, chờ mong đối với


      thể bỏ qua tồn tại của chân tình


      Chẳng biết làm sao, nước mắt của em cứ như vậy rơi xuống. Thậm chí để cho em thời gian phát .


      Chỉ là em chưa thể từ bỏ, rất ỷ lại vào


      Chỉ là em chưa đủ nghị lực để buông tay


      Chỉ là em còn chưa thể từ bỏ, nỗi lòng lo lắng


      quên sớm phụ bạc em


      Chỉ là em chưa thể từ bỏ, cho em niềm vui vẻ


      Chỉ trách em chưa thể bày tỏ


      Chỉ là em chưa thể từ bỏ, chờ mong đối với


      thể bỏ qua tồn tại của chân tình,


      ——《 Từ Bỏ 》 Ái Nhạc Đoàn


      Rốt cuộc nhịn được. Ta giống như đứa trẻ lạc đường, đem những điều chưa thể từ bỏ cùng với sợ hãi hóa thành nước mắt và gáo thét. Tức giận đem hoa quả bàn, chén rượu đều hất xuống đất.


      Ta nắm lấy tóc kiệt sức thét chói tai, sau đó nằm xuống đống hỗn độn mặt đất gào khóc.


      Sau tháng bình tĩnh, rốt cục ta bùng nổ rồi.


      Các bạn bị dọa , chỉ có nữ tử uống cũng ít hơn ta chạy tới kéo ta, : “Đừng khóc, tỷ tỷ mang ngươi quán ăn đêm làm dịu làm dịu.”


      Ta lau nước mũi nước mắt. Khí phách hào hùng vung tay hô to: “Lão nương cần ba người, ngược chết người, đâm chết người. Còn có người, còn có người...... Ô, mang về nhà làm canh suông mì sợi cho ta.” xong ôm nàng kia lại khóc rống lên.


      Mọi người lấy lại tinh thần, cười vang kéo hai chúng ta ra. Ta tránh mọi người, mình hăng hái uống rượu. Ta chỉ là muốn say. Sau đó mơ lại giấc mộng mà thôi.


      Bởi vì giấc mộng kia hoàn toàn kết thúc.

      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :