1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ung dung ném bút - Hiên Dung

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ung Dung Ném Bút
      Tác giả: Hiên Dung

      Số chương: 42 chương + 1PN

      Converter: ngocquynh520

      Thể loại: Quân nhân, đaị, sủng, có chút ngược, còn có chút thịt cuối truyện

      Editor: Nhật Dương, lonbia, Trịnh Phương, Tử Tranh, Lạc Thần


      Nội dung giới thiệu vắn tắt:


      Từ là học sinh giỏi ưu tú, trong kì thi trung học phổ thông phát huy thất thường (na ná học tài thi phận), bước vào được con đường đại học đầy hy vọng, nhưng thể ngờ tới, trong khu kí túc xá thông thường của trường đại học, như từng nghĩ cuộc sống tốt đẹp của mình bị hủy khi phải đậu vào trường đại học, lại gặp được người mang lại hạnh phúc ánh sáng cho cuộc đời mình, làm cho phải trầm luân vào tay của quân nhân.

      Đây là câu chuyện tình của sinh viên đại học tên Lâm Dung và chàng quân nhân Lăng Tị Hiên, tuy rằng trong quá trình nhau, hai người gặp phải chông gai ngăn cản, nhưng bởi vì có nhau. Bọn họ nổ lực vì hạnh phúc của bản thân....

      Nhân vật chính: Lâm Dung, Lăng Tị Hiên
      Nhân vật phụ: Mẹ Lăng, Lăng Trung Thiên, Lâm Cánh Hữu, Trương Thục Ngọc
      Last edited: 31/7/17
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: Quen biết. Thổ lộ.

      Editor: Trịnh Phương.

      Thành tích thi tốt nghiệp trung học kém hơn rất nhiều so với bình thường khiến Lâm Dung suy sụp trong thời gian rất dài. vốn là học sinh có thành tích nổi trội, mặc dù thành tích thi tốt nghiệp trung học cũng vượt qua điểm trung bình mười mấy điểm nhưng mà so với mong đợi của cùng người nhà, nhà trường vẫn kém hơn rất nhiều. Có lẽ là do tính hư vinh quấy phá, kết quả có tương phản quá lớn này khiến cho có cảm giác ngóc đầu lên được. Vừa nãy muốn học lại, kết quả khi lời này vừa ra khỏi miệng liền nghênh đón phản đối của tất cả mọi người, thậm chí là trường học vẫn luôn ủng hộ học sinh giỏi học lại cũng lấy lý do lại là nếu như Lâm Dung học lại khác biệt quá lớn đối với những học sinh khá giỏi sắp lên lớp mười hai. Tâm trạng của Lâm Dung vốn tốt, nghe thấy lý do này càng cảm thấy hoang đường, buồn tủi hơn.

      Ý định học lại mới vừa nảy ra chưa được mấy ngày bị bóp chết từ trong trứng.

      Sau đó là nguyện vọng học báo chí. thực tế, đó phải là do Lâm Dung tự đăng ký mà là cha mẹ cùng giáo viên chọn giúp . Nhìn nét mệt mỏi cùng đau lòng khuôn mặt bọn họ, Lâm Dung nên lời. Sống ở đâu yên ở đấy, ngoan ngoãn tới trường học là việc duy nhất mà mình có thể làm vì bọn họ, bởi vì ở trong ba năm chỉ có bọn họ là bỏ rơi mình.

      Vì vậy, Lâm Dung tới trường đại học danh tiếng ở tỉnh lận cận. Sau khi vào khoa văn học, tới đại học báo danh giống như tất cả các sinh khác, Lâm Dung liền trở thành sinh viên đại học năm nhất. Giống với năm thứ nhất của trung học, việc đầu tiên của khóa học thứ nhất là huấn luyện quân , đây cũng là việc khiến Lâm Dung sợ nhất. Từ , tố chất thân thể của tốt, từ tiểu học đến cấp 2, cấp 3, môn thể dục vẫn là môn mà ghét nhất, giáo viên thể dục luôn là giáo viên ghét nhất, thành tích môn thể dục cũng luôn là thành tích kém nhất của . Quan trọng hơn là, sau khi vào đại học liền hiểu được, trường đại học này nổi danh công chính trong nước bởi vì huấn luyện quân vô cùng nghiêm khắc. Sau khi biết, lo lắng cùng nỗi sợ trong lòng lại khiến tâm tình vốn tốt của Lâm Dung tiếp tục tụt dốc phanh.

      Đến thời gian tập hợp, Lâm Dung cũng đành phải tới sân tập với bạn cùng phòng. Huấn luyện viên huấn luyện quân là quân nhân của quân khu, mặc dù ba tuần lễ huấn luyện quân rất khổ sở, nhưng cũng trôi qua rất nhanh. , sau khi trải qua hai mươi mốt ngày huấn luyện quân , bề ngoài của và bạn học xung quanh thay đổi nhiều, ngược lại trong quá trình này còn hiểu được cái gì gọi là "Đại học là xã hội ", bởi vì Lâm Dung nghĩ tới chuyện mình mới vừa vào đại học có thể thấy nhiều người nhìn qua giống học sinh như mình mà trở thành ban cán bộ, vì có được ưu ái của huấn luyện viên và người hướng dẫn mà hục hặc với nhau a dua nịnh hót. Lúc ấy thể nào nghĩ ra việc tranh thủ những thứ này có ý nghĩa gì. Hồi cấp ba, bởi vì là người nổi bật trong phương diện học tập, cho nên những thứ này luôn có phần của , nhưng nếu về những cán bộ này, mặc dù có chút năng lực trong rèn luyện nhưng trắng ra là cũng chỉ là làm giáo viên đối với các bạn học chung lớp. Cho đến ngày, nhìn thấy trường học vinh danh và thưởng tiền cho tất cả ban cán bộ, những vị trí thực tập tốt nhất căn bản đều phân cho ban cán bộ, lúc bảo vệ luận văn, ban cán bộ cao nhất có nhiều cơ hội hơn —- ra có nhiều người tranh nhau làm ban cán như vậy là bởi vì chức vị đó có nhiều chỗ tốt.

      Vài năm sau, khi Lâm Dung nhớ lại điều này đột nhiên nghĩ: nếu như ngày cuối cùng của buổi tập gặp phải , mình cũng nhanh chóng quên mất tất cả những thứ liên quan tới huấn luyện quân .

      Sau khi chấm dứt huấn luyện quân , sinh viên mới phải có bài báo cáo kết quả tập huấn, giống với tất cả báo cáo tập huấn, xếp từng cái liền trở thành chiếc hộp. Trước khi bắt đầu báo cáo tập huấn, Lâm Dung và những bạn học cùng đội khác ngồi chung chỗ ở trong sân huấn luyện chuyện phiếm, bởi vì dáng người lùn, cho nên Lâm Dung đứng sau cùng. lúc mọi người trò chuyện vui vẻ, người mặc trang phục quân đội tới, dáng người rất cao, dáng dấp cũng rất tốt, lại thêm việc mặc thân quân trang, cho nên càng có vẻ tuấn khôi ngô. tới trước mặt Lâm Dung, ngồi xổm xuống chuyện cùng Lâm Dung.

      "Em học khoa nào vậy?" hỏi.

      "Khoa văn học, cũng là huấn luyện viên sao?" Bởi vì thấy mặc giống với huấn luyện viên, Lâm Dung cũng liền coi như quân nhân bình thường, mà trong hai mươi ngày tiếp xúc bọn họ cũng sớm quen thuộc với huấn luyện viên xấp xỉ tuổi mình rồi, cho nên Lâm Dung rất tự nhiên mà hỏi .

      "A, đúng vậy, chỉ là có thể cùng khoa với em."

      Nghe thấy Lâm Dung chuyện phiếm cùng , mấy bạn học xung quanh rất nhanh quay đầu lại chuyện cùng—— Nữ sinh vừa đến đại học huấn luyện quân chen vào, rất có hứng thú đối với huấn luyện viên, xì căng đan giữa huấn luyện viên huấn luyện quân vẫn hay lan truyền trong các sinh viên, cho nên nhìn thấy huấn luyện viên dáng dấp tuấn đều rất hưng phấn.

      " bao nhiêu tuổi rồi?"

      " là sinh viên đại học sao?"

      "Ách. . . . . . hai mươi mốt."

      "Đúng vậy, vừa mới tốt nghiệp lâu."

      "Vậy là quân nhân bình thường sao? Sau khi tốt nghiệp đại học có phải có thể làm quan hay ?"

      "A, đúng vậy, sau khi tốt nghiệp khoa chính quy tới bộ đội là phó đội trưởng cấp đại đội."

      "Vậy nếu như là nghiên cứu sinh tốt nghiệp có phải cũng có thể thăng chức ?"

      "Ha ha, đúng vậy, người tốt nghiệp nghiên cứu sinh làm cấp phó doanh." ngược lại rất kiên nhẫn.

      "Vậy tại sao thi nghiên cứu sinh? thi đậu nhưng chỉ là trại phó sao!"

      "Cái này, lúc làm vẫn chưa có suy nghĩ kia." đột nhiên quay đầu lại hỏi Lâm Dung: "Em tên là gì? Học nghành gì?"

      "Lâm Dung, tôi học văn học Trung Quốc." Thứ Lâm Dung giỏi nhất là văn học chữ Hán.

      "Số di động của em là gì?" xong, lấy điện thoại di động ra: "Chữ Dung nào vậy?"

      Vừa nghe như vậy, chỉ Lâm Dung, bạn học xung quanh cũng sửng sốt chút —— sao lại trực tiếp như vậy. . . . . . Chỉ có Lâm Dung ngây ngốc thời gian dài, lại vẫn ngơ ngác có phản ứng gì, ngược lại bạn học xung quanh hiểu chuyện gì xảy ra xong nhanh chóng bắt đầu ồn ào: "Oa, huấn luyện viên, có phải để ý người ta hay ? Chữ Dung của cậu ấy là dung tha, số điện thoại di động của cậu ấy là ***********." hề xem Lâm Dung có đồng ý hay , đám nữ sinh liền ríu rít số di động số cho , để tiện gọi lại cho Lâm Dung: "Chúng ta có thể làm bạn ?"

      "A, . . . . . . Đương nhiên là có thể." Lâm Dung thậm chí cũng phản ứng kịp là xảy ra chuyện gì mà đồng ý với . Sau khi thấy cầm điện thoại di động của mình lưu số của vào, Lâm Dung mới biết tên là Lăng Tị Hiên.

      Bạn học xung quanh có người hâm mộ, có người thể ánh mắt và lời ghen tỵ dĩ nhiên là thể tránh khỏi. Họ tài nào hiểu được, người có khuôn mặt tầm thường như Lâm Dung, dáng người cũng bình thường, nhìn qua hề đặc sắc, vậy sao vị huấn luyện viên đó lại muốn làm bạn với ? chính Lâm Dung cũng hiểu, chỉ là có hứng thú đối với mấy chuyện này cho nên cũng có coi là quan trọng, hơn nữa thần kinh ổn định, rất nhanh quên.

      Khi nhớ tới cái tên Lăng Tị Hiên lần nữa tuần sau. Sau khi huấn luyện quân xong, trường học liền cho nghỉ phép. Gần tháng huấn luyện quân khiến Lâm Dung mệt muốn chết, hơn nữa căn bản cũng quen ở trường. Lúc , vừa mới rời khỏi mẹ Lâm Dung chạy về nhà mình, cho đến khi nhà trường gọi điện thoại đến thúc giục mới lưu luyến trở lại trường học. Hôm đó, khi đến túc xá là hơn bảy giờ tối, người hướng dẫn muốn mọi người phải tập trung vào lúc tám giờ, cho nên khi Lăng Tị Hiên gọi điện thoại đến, vội vàng hấp tấp thu dọn đồ đạc, thay quần áo. Thấy cuộc gọi tới, ngẫm hồi lâu mới nhớ tới người này là ai, mặc dù nghi hoặc lại có chút bình tĩnh, Lâm Dung vẫn nhận điện thoại.

      "Này, có chuyện gì sao?" Lâm Dung muốn cúp điện thoại nhanh chút.

      "A, em có việc gấp sao?" Đối phương nhạy bén nhận ra.

      "Ừ, người hướng dẫn tám giờ tập trung, nhưng tại tôi mới trở lại từ nhà, cho nên phải lập tức tới đó."

      "A, là vì chuyện này." Đầu óc của người phía bên kia điện thoại tỉnh táo lại rất nhanh: " cần , người hướng dẫn căn bản cũng thèm để ý xem có ai tới." Die9nd%anL2eq^uy8d!o+n

      "Tôi vẫn nên ." Lâm Dung vẫn là đứa bé ngoan, ý nghĩ của nàng còn chưa có từ sinh hoạt cấp 3 chuyển đổi tới đây, cảm thấy thể tham gia buổi họp đầu tiên mà giáo viên tổ chức, nếu cũng quá lễ phép. Hơn nữa, nếu giáo viên điểm danh mà mình lại chẳng phải là để lại cho giáo viên ấn tượng vô cùng kém về mình hay sao.

      "Vậy tốt, đến dưới lầu ký túc xã của em, bây giờ em xuống đây , lái xe đưa em , như vậy nhanh hơn." Lăng Tị Hiên kiên trì nữa.

      Lâm Dung ngẩng đầu nhìn bề ngoài, sắp tới trễ, hội trường để họp lại cách túc xá rất xa, bộ đoán chừng phải mất 20 phút, còn kịp rồi. suy nghĩ chút, : "Vậy tốt, cám ơn nha, tại tôi liền xuống." Bởi vì gấp gáp, thậm chí cũng nhớ đến việc hỏi tại sao lại có xe.

      xuống dưới lầu, Lâm Dung nhìn xung quanh lượt, trừ chiếc Audi A8 ra ở ngoài có chiếc xe nào khác. muốn chạy tới hội trường xe cửa sổ xe Audi mở ra, Lăng Tị Hiên ngó đầu ra: "Nhanh lên xe !" Sửng sốt chút, nhìn Lăng Tị Hiên chờ mình, vội vàng ngồi lên xe.

      "Sao lại có chiếc xe tốt như vậy?" Lâm Dung rất tò mò, nén được mà hỏi . giống với các bạn nữ khác, Lâm Dung cảm thấy rất hứng thú đối với xe, cũng hiểu các loại xe nổi tiếng. Chiếc Audi A8 của ít nhất phải hơn 1 triệu (tính theo nhân dân tệ của Trung Quốc, đổi ra tiền Việt Nam có giá trị khoảng hơn 3.3 tỷ VNĐ).

      "A, cái này chờ khi em ra ngoài với em, đợi lát nữa em xem xem người hướng dẫn của các em điểm danh, nếu như người hướng dẫn mặc kệ, vậy em ra ngoài, chờ em ở dưới lầu." xong mấy câu này, Lăng Tị Hiên cũng quay đầu mà chuyên tâm lái xe: "Biết ?"

      "Tôi biết, dù giáo sư điểm danh tôi cũng thể đến." Lần này khiến Lâm Dung tức giận: Lăng Tị Hiên này là ai chứ, sao ta lại bảo mình làm ra chuyện như vậy.

      Lần này lái xe nhịn được mà nhìn cười: " quan trọng, lát nữa em biết, khẳng định phải mình em đến, phần lớn mọi người chạy ra ngoài lúc giữa gì, người ở lại căn bản đều là ban cán , đến lúc đó am và bạn học cùng ra ngoài là được. Được rồi, đến, mau vào ! Nếu là em tới muộn." đợi thêm gì, Lăng Tị Hiên mở cửa xe cho , lái xe rất nhanh, cho nên hai người chưa mấy câu cũng đến nơi.

      Lâm Dung thể làm gì khác hơn là câu cám ơn rồi xuống xe, khi tới phòng học, mọi người gần tới đủ. Phần lớn mọi người là mới vừa trở lại từ nhà cho nên cũng rất vui vẻ, thậm chí còn có người phân chia đồ ăn ngon ở nhà mình hoặc là đặc sản cho bạn bè ở trong phòng. Lâm Dung quanh phòng học vòng, trong tay bọc đồ ăn lớn được gói kĩ, nghĩ mình tới sau mà vẫn có thể có lộc ăn, tâm tình tự nhiên cũng tốt lên ít.

      Buổi tổng kết quả có chuyện gì lớn, chỉ có toàn lời càu nhàu. Mười phút sau, quả nhiên có rất nhiều bạn học bắt đầu len lén trốn ra ngoài từ cửa sau. Lâm Dung vốn định kiên trì nghe cho hết, nhưng nghe được bao lâu liền phát hình như người hướng dẫn càng càng xa, thậm chí bắt đầu về chồng ấy và ấy du học nước ngoài, biết sau đó còn chuyện gì quan trọng, Lâm Dung là nghe nổi nữa, cùng bạn cùng phòng và vài bạn học khác lén trốn ra khỏi phòng học từ cửa sau.

      Mới vừa ra đại sảnh lầu , luồng ánh sáng mạnh liền chiếu lên người và mấy bạn cùng phòng . Lâm Dung vừa lấy tay che mắt vừa nhìn, đó là chiếc xe Audi, vì vậy bảo bạn học rằng mình có việc, muốn bọn họ về trước. Sau khi thấy bạn học xa, Lâm Dung mới tới trước xe, người ở bên trong mở cửa xe ra: "Lên xe !"

      Lần này Lâm Dung nghe lời như vậy: " còn có chuyện gì sao? Tôi mệt rồi, muốn trở về kí túc xá để ngủ."

      " phải là em hỏi là xe này ở đâu ra sao, cho em nghe chút, rất nhanh thôi, lên đây ." tại mới hơn tám giờ, Lăng Tị Hiên dĩ nhiên biết là Lâm Dung kiếm cớ.

      Ngẩng đầu nhìn xung quanh chút, ở đây có rất nhiều học sinh cùng giáo viên, nghĩ có ý đồ bất lương, Lâm Dung ngồi lên xe.

      " ."

      "A, ra tôi phải là huấn luyện viên của các em, mà là người chỉ huy tất cả huấn luyện viên của các em." Lời của Lăng Tị Hiên liền khiến Lâm Dung sợ hết hồn.

      "A? Vậy rốt cuộc là bao nhiêu tuổi?" Lâm Dung bị dọa sợ. Mỗi năm trường của bọn họ có gần vạn học sinh mới, lúc quân huấn chia thành hơn bốn mươi đội, phân thành sáu doanh mới hợp thành đại đoàn, trừ trung đội trưởng là quân nhân bình thường ở ngoài, tất cả đội trưởng, doanh trưởng cùng đoàn trưởng tất cả đều là đội trưởng trong quân khu, đến tại Lâm Dung vẫn chưa từng gặp doanh trưởng cùng đoàn trưởng thần bí, nếu như chính là người ở trước mắt này, vậy cũng quá trẻ tuổi rồi?

      Lăng Tị Hiên nhìn thấu suy nghĩ của : " có lừa em, tại hai mươi mốt tuổi, sinh vào tháng 12 năm 86." Đây là buổi tập huấn cuối cùng, Lăng Tị Hiên được cho nên mới đến trường chuyến.

      "A, hóa ra là vậy, nhưng tại sao lại gạt chúng tôi? Lại còn là huấn luyện viên? Là người dạy học? Còn là phó đội trưởng?" Lâm Dung liên tiếp hỏi bốn vấn đề, giống như pháo ngừng nổ khiến cho Lăng Tị Hiên cười to.

      "Ha ha, em vẫn còn nhớ những chuyện này sao? Bởi vì bạn học của em hỏi như vậy, cho nên liền tùy tiện trả lời các ấy, đúng, cũng phải là bừa, quả là học sinh cũ nha."

      "A, vậy là đoàn trưởng ?" Lâm Dung nhìn vẻ mặt thành của Lăng Tị Hiên cũng nghĩ rằng giống như là gạt , nhưng vẫn nhịn được mà hoài nghi.

      "Đoàn trưởng ? Chẳng lẽ còn có giả sao?" Lăng Tị Hiên buồn cười nhìn , cảm thấy chuyện rất hài hước.
      "A, tôi nhầm, ý của tôi là, vậy là đoàn trường?"

      "Đúng vậy, thế nào?"

      Suy nghĩ chút thêm lúc, Lâm Dung như khẳng định: " thể nào, lừa tôi!"

      Khóe miệng của Lăng Tị Hiên lại cong lên vài phần: "Có phải cảm thấy giống bình thường ? chỉ lớn hơn em năm lẻ mười tháng, những tốt nghiệp đại học mà còn lên tới chức đoàn trưởng?"

      "Đúng vậy." Lâm Dung gật đầu cái, nhưng ngay lập tức phản ứng kịp: "A, sao biết tôi bao nhiêu tuổi?"

      " có gì, trong hồ sơ của học sinh mới có viết, từng xem qua, cho nên biết."

      "Vậy làm như thế nào mà được lên làm đoàn trưởng? Tại sao lại có chiếc xe tốt như vậy?" Lâm Dung hỏi.

      "A, cứ thăng chức mà lên làm đó chứ, từng chút từng chút, đầu tiên là liên trưởng, sau đó là trại phó, sau đó là phó đoàn trưởng, ra tại cũng là phó đoàn trưởng. Ba cho ít tiền để mua xe này, cho nên phải bỏ ra nhiều tiền lắm." Lăng Tị Hiên kiên nhẫn giải thích cho .

      " trẻ tuổi như vậy sao coi như là đoàn trưởng rồi, là lợi hại." Lâm Dung biết đoàn trưởng là cán bộ cấp chỉ huy. Đây là lần đầu tiên biết ra là cũng có người có thể lên làm cán bộ cấp chỉ huy, , vẫn rất bội phục.

      "Ha ha, có gì đặc biệt cả, bộ đội bây giờ có rất nhiều cán bộ đều rất trẻ tuổi, chỉ là tôi trẻ hơn chút so với bọn họ." Mặc dù nghe quen những lời nịnh hót lấy lòng, nhưng nghe thấy Lâm Dung khen mình như vậy, Lăng Tị Hiên vừa khẩn trương lại vừa vui mừng.

      "Vậy tới tìm tôi là vì việc gì, ngày đó còn nhớ số di động của tôi?" Lâm Dung hỏi .

      " có gì, rất thích em, muốn em làm bạn của , cho nên ghé thăm em chút." Lăng Tị Hiên rất tự nhiên, giống như hỏi "Em ăn cơm chưa?". Lâm Dung lại hoàn toàn bị dọa ngã. Thứ nhất, ngờ Lăng Tị Hiên thổ lộ với mình, thứ hai, ngờ Lăng Tị Hiên trực tiếp với thích mình cách tự nhiên như vậy.

      "A, gì cơ?"

      Lăng Tị Hiên cười, nhìn , hỏi: "Thế nào? Bây giờ em có bạn trai chưa?" Mặc dù mặt mang nụ cười thản nhiên, nhưng ra trong lòng Lăng Tị Hiên rất hồi hộp. lo rằng Lâm Dung lập tức cự tuyệt mình, hoặc là cho biết có bạn trai, mặc dù tại biết Lâm Dung vẫn chưa từng đương.

      " phải, tại tôi có, nhưng. . . . . ."

      "Vậy là được rồi, em có bạn trai, cho nên thích em cũng có vấn đề gì? Ít nhất có ai ghen, phải ?"

      "Nhưng mà. . . . . . Tôi. . . . . ." Lâm Dung do dự: "Bây giờ tôi còn chưa nghĩ tới việc đương."

      "Vậy chúng ta luôn là bạn bè, nếu vậy ngày mai có thể mời em ăn bữa cơm, đúng ?"

      "A?"

      "Coi như là người bạn bình thường mời em ăn cơm, cứ xem như là quà cảm ơn vì hôm nay giúp em về kịp lúc kí túc xá đóng cửa, được ?" Lăng Tị Hiên dừng xe nhìn Lâm Dung.

      "Nếu , ngày mai em mời ăn cơm, được ?" Lâm Dung nghĩ lát, hỏi . Nếu là cảm tạ , phải mời ăn cơm, cơm nước xong coi như xong; để cho xin chính mình tự ăn cơm, nhất định rất phiền toái.

      "Được, ngày mai chúng ta tiếp, đến lúc đó gọi điện thoại cho em, được chứ?" Lăng Tị Hiên lại rất bao dung, cãi cọ với .

      Sau khi xuống xe, thậm chí ngay cả câu "hẹn gặp lại" Lâm Dung cũng mà chạy thẳng vào kí túc xá, vào trong được lúc lâu mới nhớ ra rằng mình quên cầm mấy túi đồ ăn ở trong xe Lăng Tị Hiên rồi. nhớ những thứ đó đều ăn rất ngon, còn có rất nhiều pho mát, trái cây mình chưa từng thấy, nhưng nhất định rồi, mình có muốn cũng thể quay ngược thời gian, nhưng mà đồ ăn ngon như vậy, cho nên Lâm Dung cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

      Mà phía dưới, Lăng Tị Hiên thấy những thứ này đột nhiên cười, khi lái xe về đến nhà, mở túi giấy ra, đồ vật bên trong, có nước quả, pho mát, bánh Trung thu, còn có loại quả vỏ cứng ít nước. chọn ra thứ ăn ngon, vừa ăn vừa xem TV.
      Chris139 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: Tìm hiểu. Ăn cơm

      Edit: Nhật Dương

      Trưa ngày thứ hai, Lâm Dung vừa tan học nhận được điện thoại của Lăng Tị Hiên.

      "Em tan học rồi sao? Bây giờ là mười giờ năm mươi rồi." Lăng Tị Hiên vừa nhìn đồng hồ vừa hỏi .

      "Làm sao biết giờ em tan học?" Lâm Dung khó hiểu.

      "Buổi sáng em có ba tiết, chỗ có thời khóa biểu của em. Bây giờ em tới đây , chờ em ở cổng phía Tây."

      Lâm Dung gì nữa, trong lòng lại nghĩ người này rất chu đáo, cổng phía Tây rất gần kí trúc xá của , còn là cổng rất , gần đó là khu nhà tập thể của các bác sĩ nên sinh viên chưa tốt nghiệp rất ít qua đó, vậy nên gặp ở đó cần lo lắng đụng phải bạn học.

      Sau khi lên xe, Lâm Dung hỏi : " thích ăn gì? Quá đắt em mời nổi, em chỉ là sinh viên, giống ."

      Lăng Tị Hiên mỉm cười trả lời kiểu ông gà bà vịt: "Hôm qua em để quên thứ gì đó xe của phải ?"

      Nghe vậy, hai mắt Lâm Dung tỏa sáng: "Đúng vậy, đúng vậy, nhìn thấy sao? Đó là đặc sản bạn em mang từ quê nhà lên cho em, đều ăn rất ngon, ở đâu vậy?" tốt, vẫn còn có lộc ăn, có thể hưởng thụ những thứ đó.

      "A, hôm qua ăn hết rồi, ăn rất ngon, ha ha." Lăng Tị Hiên bình tĩnh nhìn Lâm Dung, giống như chờ phản ứng của .

      Nghe vậy, Lâm Dung bị chọc tức: "Hả? ăn hết rồi? Đó là đồ của em, đồng ý của em, dựa vào gì mà ăn rồi?"

      "Cho nên hôm nay tới là để xin lỗi em, bởi vì ăn đồ của em nên trưa nay mời em ăn cơm, em cũng cần mời , xem như đền bù cho em. Như vậy được ?"

      " được!" Lâm Dung hề nghĩ ngợi, thở hổn hển quăng cho câu.

      Dường như Lăng Tị Hiên sớm dự đoán được có kết quả như vậy, có tức giận mà khóe môi càng kéo lên cao hơn: "Vậy em xem nên làm thế nào?" lqđ/dđlqđ

      "Em ăn cơm với , phải trả đồ cho em, còn phải giống y như vậy, cái cũng thể thiếu" phải Lâm Dung cố ý đưa vấn đề khó khăn cho mà do rất muốn lấy lại những thứ đó, dù sao cũng là phần tấm lòng của bạn , huống chi có rất nhiều đồ ăn ngon chưa từng ăn, muốn dễ dàng buông tha cho những thứ đó như vậy.

      "Vậy phải tìm từng món từng món giống y vậy cho em đúng ?" Lăng Tị Hiên vô cùng kiên nhẫn, vẫn tươi cười hỏi .

      "Em mặc kệ, dù sao phải trả hết lại cho em."Từ đến lớn Lâm Dung đều được mọi người xung quanh cưng chiều nên tính tình tự nhiên có chút ương bướng.

      "Được rồi, từ từ tìm cho em, hôm nay trả trước cho em món. nhớ tối hôm qua ăn bánh Trung thu Quảng Đông, bây giờ chúng ta ăn, bảo đảm chắc chắn đúng là chính cống." xong lái xe.

      "Em muốn ăn với , dừng xe, em muốn về, tự lái xe mua rồi mang qua đưa cho em." Lâm Dung đồng ý với đề nghị của .

      "Tại sao ?" cũng ngẩng đầu, vẫn tiếp tục lái xe, "Chiều nay em cũng có tiết, ra ngoài chơi chút cũng tốt, hơn nữa, chỗ đó xa, chút là tới."

      "Em , dừng xe, em muốn xuống xe." xong, Lâm Dung muốn mở cửa xe, mà bướng bỉnh lên ai cũng nghe, huống chi là người cơ bản là xa lạ như Lăng Tị Hiên.

      Thấy tay chìa đến chỗ tay nắm cửa, Lăng Tị Hiên sợ hết hồn, vội vàng dùng tay phải kéo lại: "Đừng lộn xộn, sao em lại nghe lời như vậy? Có biết nguy hiểm cỡ nào hay ? Hai bên đều là xe, tay em vừa đưa ra ngoài lập tức bị gạt đau đấy!" hơi tức giận, ngờ Lâm Dung ngang bướng như vậy.

      Tay bị kéo về, Lâm Dung nhìn ra ngoài xe, quả nhiên giống như Lăng Tị Hiên , bây giờ là buổi trưa đúng lúc tan ca, còn là đoạn đường sầm uất nhất giữa trung tâm thành phố, xe đường xếp hàng dài nhìn như thấy được điểm cuối, nếu như vừa rồi bị chặn lại sợ là tay phải của còn. Lại nhìn Lăng Tị Hiên, hình như là giận , vẫn lái xe nhưng môi mím chặt, chân mày cũng sớm nhăn thành chữ xuyên, Lâm Dung nhịn được mà le lưỡi cái: "Vậy cũng được, em ăn cơm với , đừng tức giận."

      Lăng Tị Hiên lên tiếng, biểu tình mặt cũng giãn ra, tự nhiên lái xe. Lâm Dung lại giận: còn muốn thế nào nữa!

      "Em theo , em muốn trở về trường, hẹn gặp lại." Vừa đúng lúc đèn đỏ giúp Lâm Dung tay, lại muốn mở cửa xuống xe.

      Lăng Tị Hiên kéo lại: "Đừng động, tức giận sao? Chưa thấy ai cứng đầu cứng cổ như em, ăn cơm với !"

      Lâm Dung tiếp tục kiên trì nữa, thở phì phò ngồi xuống.

      Lăng Tị Hiên nhìn gương mặt phình ra của vốn bụng tức giận cũng lập tức biến mất, nhịn được mà bật cười: "Còn tức giận, tự em nhìn gương xem, rốt cuộc là ai tức chịu được hả?" xong xoay kính xe qua cho Lâm Dung xem.

      Thấy mình trong gương Lâm Dung càng tức giận hơn, ‘phịch’ tiếng đóng kính xe lại: "Hừ!"

      Lăng Tị Hiên nhìn Lâm Dùng, dù tức giận nhưng lại xấu hổ nhiều hơn, mặt cũng đỏ bừng, lần đầu tiên thấy Lâm Dung như vậy nên Lăng Tị Hiên nhịn được mà nhìn chằm chằm lúc lâu mới phản ứng lại là phải lái xe.

      Rất nhanh đến nơi, là nhà hàng món Quảng Đông rất lớn. Dừng xe xong, Lăng Tị Hiên kéo tay Lâm Dung dẫn vào cửa. Lâm Dung nhanh chóng rút tay về, cho tới giờ còn chưa qua chuyện đương, mặc dù mười chín tuổi nhưng vẫn rất nhạy cảm với chuyện nắm tay với nam sinh.

      Lăng Tị Hiên cũng biết lý do Lâm Dung rút tay về, nhíu mày cười cười, an ủi Lâm Dung: "Như vậy sao đâu, bạn bè bình thường cũng có thể nắm tay, yên tâm, khi dễ em." Vừa vừa kéo tay Lâm Dung, mặc dù lần này Lâm Dung còn có chút khẩn trương nhưng có từ chối , mặc dẫn vào nhà hàng.

      Dường như người quản lý biết Lăng Tị Hiên nên chào hỏi : "Lăng đại thiếu, lâu rồi đến đây nha, đây là bạn của sao?" Có lẽ lòng hiếu kỳ là bản tính của phụ nữ, vừa hỏi tất cả nhân viên phục vụ đều nhìn hai người bọn họ chờ nghe đáp án.

      Lâm Dung vừa muốn gì, Lăng Tị Hiên thản nhiên trả lời: "À, phải, em ấy là em họ của tôi, vừa tới đây học đại học, thích ăn món Quảng Đông nên tôi dẫn em ấy tới."

      Lăng Tị Hiên đưa ra lý do rất đầy đủ cũng rất đáng tin nên mặc dù các nhân viên phục vụ có chút thất vọng nhưng đều tin là như vậy.

      Lâm Dung nhìn Lăng Tị Hiên, trong lòng lại mâu thuẫn nghĩ, dường như con người cũng tệ lắm, khiến xấu mặt nhưng trình độ dối của lại quá cao, xem ra sau này phải cẩn thận khi nghe lời của , e là phần lớn đều thể tin.

      Sau khi nhân viên phục vụ đều rời , Lăng Tị Hiên với quản lý: "Tìm cho chúng tôi hai phòng độc lập , hai người là được rồi."

      Quản lý cười cười, dẫn bọn họ tới gian phòng , sau khi để thực đơn xuống lập tức ra ngoài.

      Sau khi kéo ghế cho Lâm Dung xong Lăng Tị Hiên cũng ngồi xuống, cầm thực đơn lên đưa cho Lâm Dung: "Thích ăn gì? Nhìn chút xem."

      Mặc dù chuẩn bị tâm lý đầy đủ nhưng khi Lâm Dung mở thực đơn ra vẫn bị kinh hãi, món ăn ở đây còn đắt hơn trong tưởng tượng của , bất quá nhìn rất đẹp, hẳn là ăn rất ngon. chọn phần rau xanh, phần thịt hấp khoai môn, lại hỏi Lăng Tị Hiên: " thích ăn canh gì, chúng ta chọn tô là được rồi."

      "Ở đây có loại canh rất ngon nhưng bên trong có thịt rắn, chắc là em thích, chúng ta chọn phần canh hải sản được ? Có thể bọn họ nấu những loại hải sản chúng ta muốn ăn." Lăng Tị Hiên hỏi .

      "Ừ, được. Em chọn xong rồi." xong Lâm Dung đưa thực đơn cho Lăng Tị Hiên, quen thuộc, muốn thiếu nợ người khác, như vậy khiến thoải mái.

      "Những món này đủ hai chúng ta ăn sao? thích những món khác sao?"

      " có, còn muốn ăn gì chọn , em ăn nhiều." Là con , sức ăn cũng lớn.

      "Được rồi, muốn chọn vài món, chút em xem ăn có ngon hay , ăn ngon ăn nhiều chút." xong Lăng Tị Hiên lại chọn bốn món, lúc nhân viên phục vụ vào cầm thực đơn, đột nhiên Lâm Dung nhớ tới gì đó nên hỏi Lăng Tị Hiên: "Có phải món thịt hấp khoai môn cho rất nhiều đường hay , nhờ họ cho ít chút được ? Nếu mới ăn mấy miếng ngán rồi."

      Nghe Lâm Dung vậy, Lăng Tị Hiên lại cảm thấy vui vẻ trong lòng, trước kia lúc tới đây ăn món này, hầu như đều dặn dò nhân viên phục vụ đầu bếp cho ít đường, ngờ Lâm Dung có suy nghĩ giống , điều này khiến vui vẻ trong lòng: " cần , lúc ăn món này họ cho ít đường, trước kia thường xuyên ăn món này ở đây, họ biết ."

      "A, vậy là tốt rồi."

      Sau khi nhân viên phục vụ ra ngoài, hai người bắt đầu chuyện phiếm.

      " lớn hơn em có hai tuổi mà là đoàn trưởng, vậy làm bao lâu rồi?"

      "Hơn hai năm rồi."

      Lâm Dung buồn bực: " phải tốt nghiệp đại học sao? Hai năm trước mới mười chín tuổi, làm sao có thể tốt nghiệp đại học được?"

      "A, do học cấp 3 mà trực tiếp lên thẳng đại học."

      "Vì sao, học đại học ban thiếu niên sao?" Lâm Dung biết đại học khoa học tự nhiên Trung Quốc có ban thiếu niên, mọi năm đều trực tiếp thu mấy đứa trẻ thiên tài dưới mười lăm tuổi vào đại học.

      " có, có lợi hại như vậy, ba vẫn luôn công tác trong bộ đội, lúc tốt nghiệp trung học cơ sở ông ấy để thi thử trường quân đội, lúc đó thành tích đủ nhưng chỉ thiếu tới mười điểm nên ông ấy tìm chiến hữu trước kia của ông rồi kiên quyết nhét vào." Chuyện này vẫn do người khác nghị luận, rất ít khi với người khác.

      "A, là như vậy sao, chắc là thành tích của rất tốt." Lâm Dung trong lòng, người tốt nghiệp trung học cơ sở xong lập tức thi lên đại học thành tích chắc phải tốt bình thường?

      "Này, đừng nữa, trước kia cũng tạm được, thi đậu là do hầu như mọi người đều là người trong quân đội thi nên điểm trúng tuyển tương đối thấp, nhưng vào trong đại học khác, đặc biệt là tiếng ." Lăng Tị Hiên : "Các khóa học khác còn theo kịp hơn nữa còn có thể học rất tốt, học thêm cũng bổ sung được chút, nhưng tiếng của ba năm cấp ba có quá nhiều từ đơn và ngữ pháp, mà cái gì cũng biết, cho nên tới giờ tiếng đều là đếm ngược."

      Lâm Dung nhịn được cười: "Ha ha, sao? Vậy có thể thi đạt chuẩn sao?"

      Lăng Tị Hiên xấu hổ gãi gãi đầu: " , có thi đạt tiêu chuẩn nhưng thường giáo viên đại học để em trượt, với lại là giáo viên cũng biết trường hợp của nên cũng cho mặt mũi, thành tích tiếng của thường là sáu mươi hoặc là sáu mươi mốt, sáu mươi hai."

      "Vậy thi tiếng cấp bốn sao? có qua hay , có chứng chỉ cấp bốn là lấy được bằng đại học."

      "Cấp bốn thi qua, chỉ cao hơn tiêu chuẩn mười điểm mà đa số còn là chép của bạn học." tới đây, đột nhiên Lăng Tị Hiên hỏi : "Em cười nhạo chứ?" hơi lo lắng, tiếng của Lâm Dung cực kỳ tốt.

      Lâm Dung cười cười: " , em biết tiếng trong ba năm cấp ba quan trọng như thế nào, biết cũng là bình thường, nếu như có thể thi đạt chuẩn mới là bình thường đó."

      "Đúng vậy, trước kia môn khiến nhức đầu nhất chính là môn tiếng ."
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2 (tiếp)

      Edit: Nhật Dương

      Món ăn được bưng lên, hai người bắt đầu vừa ăn vừa chuyện, Lăng Tị Hiên rất biết săn sóc người khác, đặt mấy món Lâm Dung chọn trước mặt , lại dạy Lâm Dung ăn mấy món còn lại như thế nào mới ngon, còn giúp đặt vào trong chiếc đĩa trước mặt.

      "Đúng rồi, thiếu chút nữa là quên mất, tiếng của em rất tốt, lúc trước còn đoạt được giải nhất cuộc thi tiếng cả nước phải ?" Đột nhiên Lăng Tị Hiên hỏi .

      "Sao cái gì cũng biết vậy?" Lâm Dung lại bị người này hù sợ, " là gián điệp hay là đặc vụ vậy?"

      Lăng Tị Hiên bị Lâm Dung chọc khiến thiếu chút nữa phun đồ trong miệng ra: "Đều phải, chỉ đến trường học của em để biết chút về em, nhìn xem hồ sơ của em, trừ những gì viết hồ sơ, biết rất ít về những chuyện khác của em, , cho nên sau này em phải cho biết nhiều chút."

      "Nhưng sao lại muốn đến trường xem hồ sơ của em, đó là vấn đề riêng tư của em, sao trường học lại cho xem, em lại biết ." Lâm Dung có chút vui.

      " rồi, thích em nên muốn hiểu em hơn vì vậy hỏi giáo viên hướng dẫn của bọn em có thể cho xem hồ sơ cá nhân của em chút hay , ấy lập tức đưa hồ sơ của em cho ." Lăng Tị Hiên nhìn .

      "Cái gì? hỏi giáo viên hướng dẫn xin hồ sơ của em? Vậy chẳng phải là giáo viên hướng dẫn kia biết em sao?" Lần này Lâm Dung càng giận hơn, muốn yên lặng hưởng thụ cuộc sống đại học, muốn tiếp xúc quá nhiều với giáo viên hướng dẫn, huống chi lúc quân huấn nhìn ra, giáo viên hướng dẫn là kẻ nịnh hót hơn kém, lại ghét nhất những người như vậy.

      " biết em phải thích giáo viên hướng dẫn của em, , cũng thích loại người như vậy." Lăng Tị Hiên lừa , lúc tiếp xúc với giáo viên hướng dẫn đó, đối phương lớn hơn mười tuổi nhưng lại tìm mọi cách nịnh nọt , mặc dù thể thừa nhận là do có chút liên quan tới thành công của và việc ba là lãnh đạo, nhưng lại thích người khác vì gia đình và thân thế của mà nịnh bợ , "Cho nên ta muốn hồ sơ của cả lớp em nhưng chỉ nhìn mình em, ta căn bản biết có hứng thú với ai."

      "A, như vậy còn tạm được." Lâm Dung thở phào nhõm, "Làm em sợ muốn chết."

      " đến mức đó , ta còn có thể ăn em sao?" Lăng Tị Hiên buồn cười nhìn .

      " biết, nhưng em sợ tiếp xúc với ta, con người em sợ nhất là phiền toái, em cảm thấy ta rất phiền."

      "A, này, vậy em cảm thấy phiền sao?" Lăng Tị Hiên nhịn được hỏi .

      " muốn nghe hay dối?" Nhìn Lăng Tị Hiên khẩn trương, Lâm Dung nhịn được mà muốn trêu chọc .

      "Đương nhiên là , em nhanh lên!" Lăng Tị Hiên vừa gấp lại vừa khẩn trương.

      "Ừ. . . . . . , người như sao, nhìn qua rất tốt nhưng nếu muốn em chọn làm bạn trong lời em chọn ."

      "Tại sao?" Lăng Tị Hiên có chút thất vọng.

      "Bởi vì dối rất tốt, giống như lúc nãy em là em họ của , tất cả mọi người đều bị lừa, em nghĩ nếu như em cũng là người đứng xem cũng bị lừa. Bởi vì chỗ hở." Lâm Dung vừa ăn miếng thịt vừa .

      Vẻ mặt Lăng Tị Hiên giống như bị oan uổng: "Đó là do muốn em bị xấu hổ, huống chi biết nếu như em là bạn của , em nhất định trở mặt với . Cũng vì những lời này mà em cảm thấy thể làm bạn của em nữa sao? Như vậy là công bằng với ."

      "Đúng vậy, sau này gì em cũng tin, bởi vì em đoán ra câu nào của , câu nào là giả."

      Lăng Tị Hiên cười khổ: "Cho nên dứt khoát mỗi câu của đều là giả, đúng ? Như vậy em bị lừa."

      "Đúng vậy, em nghĩ như vậy."

      Lăng Tị Hiên nóng nảy: " cam đoan với em, trừ những câu vừa mới với nhân viên phục vụ mỗi câu hôm nay với em đều là , về sau mỗi câu với em cũng đều là . Nếu như lừa em, vậy khiến bây giờ bị mắc xương cá." ăn cá, cho nên dùng xương cá nguyền rủa chính mình, sợ Lâm Dung tin.

      Lâm Dung nghịch ngợm bĩu môi: "Vậy cũng nhất định, ngộ nhỡ xương cá có mắt quên móc vào sao?"

      "Vậy rốt cuộc phải làm sao em mới có thể tin tưởng ?" Lăng Tị Hiên nhịn được trêu chọc , "Nếu bây giờ dẫn em đến nhà , em hỏi ba mẹ , thuận tiện để cho họ gặp em luôn?"

      " vớ vẩn gì đó? Em mới đâu, với lại dù thế nào em cũng tin tưởng ."

      Lăng Tị Hiên hoàn toàn có biện pháp: "Lâm Dung, em cố ý đúng ? nghiêm túc với em chuyện này, thích em, phải do nhất thời xúc động mà chuẩn bị tốt để chịu trách nhiệm về những lời này, hi vọng em cũng có thể cư xử nghiêm túc, cho câu trả lời nghiêm túc được ?"

      Lăng Tị Hiên như vậy khiến Lâm Dung biết phải làm sao, từ đến lớn, vẫn rất nghe lời, là con ngoan của ba mẹ, là trò giỏi của giáo viên, chưa bao giờ tranh luận với giáo viên, càng đừng đến chuyện thương, bây giờ lên đại học, là người lớn, có tự do riêng. Lúc đến trường học mẹ còn với : "Mặc dù mẹ hy vọng con vừa lên đại học chuyện thương nhưng mẹ can thiệp nhiều vào chuyện của con, bởi vì đây là tự do của con, nếu như gặp được chàng trai thích hợp lại đối xử tốt với con, mẹ hi vọng con có thể cư xử nghiêm túc, cần vì vậy mà làm chậm trễ việc học." Bây giờ nghĩ lại lời của mẹ, giống như có ai quản . Nhưng vẫn muốn mới năm nhất chuyện đương, vẫn chưa thích ứng.

      Nhìn Lâm Dung cúi đầu suy nghĩ lúc lâu, Lăng Tị Hiên cũng sốt ruột theo, khó khăn lắm Lâm Dung mới ngẩng đầu lên.

      "Lăng Tị Hiên, lòng xin lỗi, ra em ghét nhưng em mới lên năm nhất, mới mười chín tuổi, cho tới giờ em vẫn tính chuyện đương trong năm nhất, đột nhiên hỏi em như vậy, em rất sợ, em muốn năm này phải học tập tốt, về sau mới từ từ suy nghĩ đến chuyện này." những lời này xong, Lâm Dung khẩn trương nhìn Lăng Tị Hiên, biết người trước mắt này, dáng dấp tệ, điều kiện cũng rất tốt, quan trọng là… con người rất tốt, nên lo lắng mất hứng.

      Mặc dù Lăng Tị Hiên hơi thất vọng nhưng đây cũng là kết quả mà lường trước, thậm chí còn tốt hơn so với dự tính xấu nhất của nhiều, thở dài: "Lâm Dung, em sao? Em chán ghét , chỉ là do muốn chuyện đương trong năm nhất, em từ chối với cũng từ chối người khác phải ?"

      "Ừ." Lâm Dung trịnh trọng gật đầu cái, muốn chuyện đương trong năm nhất.

      "Vậy tốt, chúng ta vẫn có thể làm bạn tốt đúng ? Chờ em nghĩ kỹ xem lúc nào em chuyện đương cho biết, đến lúc đó chúng ta lại tiếp. Như vậy được ?" Trong lòng Lăng Tị Hiên hiểu việc thích Lâm Dung vì thời gian mà thay đổi nên lo lắng về vấn đề thời gian.

      "Nhưng đợi đến lúc em muốn mà em lại thích người khác làm sao? Vậy em với ." Nghe Lăng Tị Hiên vậy, Lâm Dung lập tức phản ứng hỏi vấn đề.

      Lăng Tị Hiên nghĩ Lâm Dung xem xét vấn đề này nhưng nghĩ lại lập tức hỏi như vậy. Trong lòng khỏi nghĩ: Lâm Dung quả nhiên thông minh, vốn định dụ dỗ lôi kéo vào nhưng dường như chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được nơi đó có bẫy. Lăng Tị Hiên cười cười: "Chuyện này em yên tâm, bảo đảm để em thích người khác."

      "Cũng nhất định như vậy, vạn nhất đâu?" Lâm Dung hỏi.

      "Vậy tốt, nếu có, cạnh tranh công bằng với người kia, vậy là được rồi chứ?" Lăng Tị Hiên thể làm gì khác hơn là đồng ý trước với , còn về sau, căn bản muốn người có thể cạnh tranh công bằng với xuất . lqđ

      "Ừ, được."

      Lăng Tị Hiên cười: "Vậy tốt, chúng ta ăn bánh trung thu , vừa rồi chọn món tráng miệng là bánh trung thu, em muốn ăn hạt sen muối tiêu hay là bào ngư?"

      "Muốn ăn muối tiêu." Mặc dù vừa rồi thịt hấp khoai môn cho ít đường nhưng vẫn rất ngọt, lúc này Lâm Dung muốn ăn đồ quá ngọt.

      "Được rồi" Lăng Tị Hiên giúp cắt phần bánh trung thu muối tiêu sau đó đưa cho , rồi lại cắt phần bào ngư, "Cũng nếm thử cái này, ăn rất ngon."

      Ăn bánh trung thu xong, Lăng Tị Hiên và Lâm Dung ra khỏi nhà hàng, Lăng Tị Hiên hỏi Lâm Dung: "Muốn đâu chơi ? dẫn em dạo chút."

      ", em mệt rồi, muốn trở về ngủ." Bởi vì lúc trước học có thói quen ngủ trưa nên Lâm Dung giống những sinh viên năm nhất khác, nếu như buổi trưa ngủ buổi chiều buồn ngủ.

      Lăng Tị Hiên cũng miễn cưỡng: "Vậy tốt, đưa em về."

      đường trở về, Lăng Tị Hiên hỏi Lâm Dung ở trường có quen hay , biết từ trước đến nay Lâm Dung chưa bao giờ ở lại trường, vẫn luôn ở nhà, nên lo lắng quen. Lâm Dung cho biết là vẫn được, mấy người bạn trong ký trúc xá rất tốt, chỉ là quen ngủ giường lớn ở nhà, quen giường, giờ ngủ giường , có đôi khi đến khuya vẫn ngủ được. Lăng Tị Hiên nhớ căn nhà ba phòng ở gần trường vẫn còn trống, định hỏi có muốn đến ở hay , nhưng sau khi suy nghĩ lại chắc chắn là đồng ý, nên dứt khoát hỏi. với Lâm Dung: "Nếu như sau này buổi tối vẫn ngủ được gửi tin nhắn cho , gọi điện thoại chuyện phiếm với em, em thích nên cũng thích nghe , sau khi nghe nhất định ngủ mất."

      Lâm Dung nhịn được nở nụ cười, nhưng trong lòng cũng rất cảm kích: "Ừ, được rồi, rất trễ cũng được sao?"

      "Dĩ nhiên " Lăng Tị Hiên lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lâm Dung cuộc điện thoại, Lâm Dung thấy điện thoại di động lên dãy số lạ.

      "Lưu luôn số này của , sau này em hãy nhắn tin vào số này, mở máy suốt hai mươi bốn giờ." Lăng Tị Hiên với .

      "Ừ, được."

      Rất nhanh đến trường học, Lâm Dung hỏi : "Có thể dừng xe ở cổng phía Tây được ?" muốn để người khác thấy, càng muốn bị người khác nghị luận, huống chi và Lăng Tị Hiên vốn có gì cả.

      "Được, nhưng cổng phía Tây cách ký túc xá của em cả đoạn, đưa em qua được ?" Thấy Lâm Dung muốn từ chối, Lăng Tị Hiên lập tức : "Hôm nay mặc đồ thường, bọn họ nhận ra, hơn nữa em cũng có thể họ của em. cũng thừa nhận như vậy."

      Vừa nghe như vậy, Lâm Dung mới chú ý đến quần áo hôm nay của , nhịn được ngẩng đầu lên nhìn , nắng tháng mười sạch tươi sáng lại chói mắt, cộng thêm bây giờ vừa lúc gặp ánh mặt trời, hôm nay Lăng Tị Hiên mặc chiếc áo sơ mi tay dài màu trắng, mặc dù kiểu dáng rất đơn giản, cũng có màu sắc dư thừa làm đẹp nhưng ống tay áo và cổ áo có nút kim loại màu bạc, ở giữa hàng nút áo còn có đường trang trí màu bạc giống như đai lưng, lần đầu tiên Lâm Dung nhìn thấy kiểu áo sơ mi nam có thiết kế đai lưng, nhưng kỳ quái là đai lưng cũng mang lại cảm giác nữ tính mà ngược lại làm nổi bật lên dáng người hoàn hảo của người đàn ông trước mặt ; vạt áo áo sơ mi được nhét vào trong quần jean mà tùy ý bỏ ra ngoài, áo sơmi màu trắng, giày thể thao màu trắng, quần jean màu xanh dương, đây là cách ăn mặc bình thường nhất của mấy chàng trai nhưng khi khoác lên người lại đẹp như vậy. Càng chết người hơn là bởi vì màu trắng phản quang rất tốt, cộng thêm nút áo màu bạc tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến Lâm Dung nhất thời cảm thấy Lăng Tị Hiên khí bức người, khiến người ta dám nhìn thẳng. . . . . .

      Nhìn Lâm Dung ngẩn người, Lăng Tị Hiên cố ý đùa : "Này, nhìn lâu như vậy, có phải nên đồng ý hay ?"

      "A? Ừ. . . . . . Vậy cũng được." Lâm Dung cả kinh, sau khi phục hồi tinh thần, lại lo lắng lỡ, vội vàng nhanh về phía trước.

      Lăng Tị Hiên thể làm gì khác hơn là cười khổ, bước nhanh đuổi theo , chuyện phiếm với , tránh cho lại lúng túng, nhưng có nhiều tác dụng, đến dưới lầu ký túc xá, Lâm Dung vẫn cẩn thận, gấp gáp câu "em lên" rồi chạy lên lầu. Lăng Tị Hiên vẫn đứng ở dưới lầu nhìn vào ký túc xá lúc lâu, muốn xoay người rời lại đột nhiên thấy Lâm Dung mở cửa sổ nhìn xuống, Lăng Tị Hiên vui vẻ cười với , Lâm Dung ngờ người vẫn còn ở đây, vội vàng đóng cửa sổ lại rồi xoay người dựa vào cửa sổ thở hổn hển.
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3: Hữu kinh vô hiểm (Bị hoảng sợ nhưng nguy hiểm)

      Editor + beta: lonbia

      Sau khi thở dốc, Lâm Dung bỗng chốc nhớ lại thời điểm vừa rồi khi gặp được người kia ở trong sân trường, dường như người bạn học quen biết cũng có, yên tâm rất nhiều.

      Buổi trưa ngủ giấc, Lâm Dung lấy nước ăn cơm chiều, buổi tối suy nghĩ chút cũng có bài tập gì cần làm, lấy cuốn sổ ghi chép ra bắt đầu ghi nhật ký, ra lúc trước Lâm Dung có thói quen ghi nhật ký, cách chính xác là, chưa từng có thói quen ghi nhật ký hàng ngày, có thói quen viết nhật kí khi gặp chuyện vui. Trước kia chuyện với bạn bè, đặc biệt là với mấy người bạn thân về chủ đề liên quan đến nhật kí, Lâm Dung cũng thường đến thói quen hợp thời của mình, mọi người đưa ý kiến phản đối, tất cả mọi người đều cho rằng nếu như vậy sống thoải mái, nhớ kỹ chuyện vui và quên mất những chuyện hạnh phúc. Nhưng bản thân Lâm Dung nghĩ như vậy, cảm thấy chuyện vui vẻ cho dù ghi nhật ký cũng có thể nhớ ràng, tuy rằng chuyện đau lòng càng dễ dàng quên, chính là muốn ghi lại cảm nhận củ mình khi xảy ra việc, và so sánh tâm tình đối với chuyện này sau thời gian, nhìn xem nhận biết bản thân có thay đổi cái gì hay . Về phần ở tại, mặc dù nhìn qua có chuyện gì đau lòng, nhưng Lâm Dung biết, bản thân mình có bóng ma xuất khi thi tốt trong kì thi tốt nghiệp trung học, huống chi là vừa mới vào đại học, cho nên tai luôn ghi lại cảm nhận mỗi ngày của mình, so với trước kia có lúc có thể vui vẻ hơn chút, có đôi khi đau khổ hơn chút so với trước kia, nhưng côn đều ghi lại chính xác vào đây, bắt đầu từ ngày thứ nhất khi vào đại học, bắt đầu huấn luyện quân .

      Viết xong nhật ký, thời gian vẫn còn sớm, Lâm Dung lại ngẩng người, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Tị Hiên là vào đại hội báo cáo biểu diễn mãi cho đến hôm nay đưa trở về tái diễn lại từng cảnh tượng , trong đầu bất giác cũng ra tình cảnh ngày đó Lăng Tị Hiên về phía chuyện, qua nhiều ngày như vậy, những đoạn kí ức này so với lúc trước ràng hơn rất nhiều, khi đó Lăng Tị Hiên hoàn toàn giống so với các huấn luyện viên khác, bước theo thói quen cực kì ngay ngắn, đúng theo tiêu chuẩn, tùy ý cho hai tay vào túi tới, hình như tai vẫn còn đeo tai nghe MP3, cẩn thận nghĩ lại, lúc đó tuy rằng mặc quần áo quân nhân sai, nhưng màu sắc so với người khác dường như cùng dạng, mà lúc đó bản thân cùng với bạn học đoán chừng cũng chỉ quan tâm đến khuôn mặt của , căn bản chú ý đến những thứ này. suy nghĩ điện thoại trong phòng ký túc xá kêu lên, bởi vì chính cách điện thoại gần nhất, cho nên Lâm Dung theo thói quen cầm lấy điện thoại: "Alo, xin chào!"

      "Xin chào, Triệu Hân thực ở phòng này ?" Là con trai.

      "Đúng vậy, chờ lát." Lâm Dung quay đầu lại gọi người. "Hân Hân, điện thoại của cậu!"

      Triệu Hân hưng phấn chạy tới nghe điện thoại, tất cả những người còn lại trong ký túc xá đều dời lực chú ý lên điện thoại, ai cũng , chuyên chú chờ người nào đó nới chuyện điện thoại xong sau đó thuận tiện thẩm vẫn Triệu Hân. Trước đây, mọi người trong ký túc xá mới tiếp xúc nhau lâu, hoàn toàn biết gì nhiều về đối phương, hơn nữa, vừa mới thích ứng với cuộc sống đại học con đối với chuyện này đặc biệt quan tâm, đừng là chuyện xảy ra người bạn cùng phòng cùng sống với nhau bốn năm của mình.

      lát sau, kết thúc cục gọi, mọi người bắt đầu quay quanh Triệu Hân bát quái: " mau, người gọi điện thoại đến là ai? Là bạn trai của cậu sao?"

      "Hân Hân tốt, cậu có bạn trai vậy ma cho tụi mình biết, rất thà ?"

      "Chính là, , ta làm cái gì?"

      "..."

      Triệu Hân chống đỡ được: "Các tỷ tỷ, tha cho mình , mình , ấy phải bạn trai mình, là huấn luyện viên của mình khi học quân ."

      "Hả? chứ, vậy các cậu quen biết như thế nào?" Vừa mới huấn luyện quân lâu, hơn nữa sau khi huấn luyện quân xong trừ bỏ nam sinh trong khoa ra, tất cả mọi người có cơ hội tiếp xúc thêm với con trai bên ngoài, chất lượng cùng số lượng nam sinh khoa văn học tương đối kém càng để cho các nhớ mãi quên, hứng thú giảm, đối với huấn luyện viên quân .

      "Đúng rồi, ta có đẹp trai , cao bao nhiêu? Học nghành gì hả? Điện thoại di động của cậu có hình ?"

      Nhìn bộ dạng hăng hái bừng bừng của đám bạn cùng phòng, Lâm Dung nhịn được gia nhập chung với họ, bất quá mặc dù tham gia sau, nhưng là sóng sau xô sóng trước, hỏi ra mấu chốt quan trọng nhất của vấn đề.

      Triệu Hân lấy điện thoại ra cho các nhìn hình, kết quả dẫn đến trận oán trách cùng thất vọng: "Này, cũng bình thường thôi, nhìn thấy qua còn phải dừng lại xác định có năng lực đấy, hoàn thoàn thể tính là soái ca."

      "Chính là, vóc dáng nhìn qua giống như cũng cao, khoảng 1m7 sao? cầu của mình là phải 1m8 trở lên!" Bản thân Cổ Lệ cao 1m7, đối với con trai vóc dáng thấp cực kì khinh bỉ.

      "Đúng rồi đúng rồi, mình nhớ ngày đó có huấn luyện viên bộ dạng rất đẹp trai cũng rất cao cùng Dung Dung chuyện kia mà, đưa cho Dung Dung số điện thoại, Dung Dung, cậu có ảnh chụp của ta ?" Triệu Hân thông minh dời đề tài này đến người Lâm Dung, dáng người cùng Lâm Dung cao, lúc đó đều đứng ở hàng cuối, cho nên chỉ thấy được cảnh kia.

      " hả? Dung Dung, cậu có nghĩa khí, ngắm soái ca mình cậu, cũng cho chúng mình xem chút, nhanh nhanh, cho chúng mình xem ảnh chụp!" Mấy bạn cùng phòng rất nhanh vây xung quanh người Lâm Dung.

      Lâm Dung khỏi mỉm cười: "Mình có ảnh của ấy, ngày đó Hân Hân ở bên cạnh mình, Hân Hân có thể chứng minh, mình có chụp ảnh của ấy. Đúng Hân Hân?"

      "Hình như có chụp, nhưng mà sao, số điện thoại di động của ấy cho chúng mình biết , mình gửi tin nhắn cho ấy, mời ấy ăn cơm, cái này so với nhìn hình tốt hơn nhiều." Triệu Hân đưa ra lời đề nghị.

      "Được á được á, nhanh số , Dung Dung!" Những người khác trong phòng đều phụ họa theo.

      Lâm Dung mỉm cười: "Được rồi." xong đọc số điện thoại của Lăng Tị Hiên cho bạn cùng phòng, đương nhiên là người đầu tiên Lăng Tị Hiên cho số điện thoại, tuy rằng biết Lăng Tị Hiên thích mình, nhưng lại có tâm tư gì.

      "Đúng rồi, ta tên là gì vậy, Dung Dung?"

      Lâm Dung suy nghĩ chút, : "Mình cũng biết, lúc đó ấy chính là gọi cho mình cuộc điện thoại, cũng cho mình biết tên của ấy là gì." Lâm Dung suy nghĩ Lăng Tị Hiên cũng phải là binh lính bình thường, nếu cho bạn cùng phòng biết tên của , các rất nhanh cũng biết được chuyện này, cho nên dứt khoác biết.

      nghĩ tới mấy bạn cùng phòng kia cực kì tích cực, lập tức gửi tin nhắn , hỏi Lăng Tị Hiên có thời gian hay , nếu có mời ăn cơm.

      Chương 3 (tt)

      Khi Lăng Tị Hiên nhận được tin nhắn, ở trong phòng làm việc của mình nghiên cứu tỉ mỉ phiếu điểm trung học của Lâm Dung, ngờ tới thành tích học tập ở trung học của Lâm Dung tốt như vậy, tốt đến mức có thể vào đại học tốt nhất Trung Quốc, bây giờ có thể nhìn thấy phần phiếu điểm, dường như tất cả các môn học của Lâm Dung đều đứng nhất, trừ bỏ thể dục cùng vật lí, nhưng mà tại lại ở trường đại học xếp thứ 10 cả nước, chắc là trong kì thi trung học phổ thông phát huy tốt, thảo nào thấy được vui vẻ từ trong đáy lòng mà sinh viên năm nhất đại học nên có từ .

      Lăng Tị Hiên khỏi nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy ở sân thể dục, ngày đó ứng phó xong mấy vị lãnh đạo trong trường học, muốn đến sân thể dục tìm cấp dưới lái xe tán gẫu với đồng hương tán chuẩn bị trở về, vừa vặn qua khoa văn học, khoa văn học nhiều sinh viên nữ, từ xa liền nhìn thấy mấy sinh viên nữ ở phía cuối hăng hái trò chuyện cái gì đó, suy nghĩ vòng qua các , tuy nhiên lại nhìn thấy được đứng giữa những còn lại cười nhàn nhạt tiếng, thân hình cùng diện mạo này cũng xuất chúng như mỹ nữ Như Vân trong khoa văn học, nhưng là Lăng Tị Hiên cảm thấy được giống như người khác, nhất thời nghĩ ra giống nhau ở chỗ nào, dứt khoác lại gần thêm vài bước đứng lại quan sát kia, nhìn lúc, mới phát nơi giống nhau: Là ánh mắt.
      Đúng vậy, chính là ánh mắt, có câu muốn học cười lòng, nếu muốn cười đẹp mắt, nên bắt đầu cười từ ánh mắt, Lăng Tị Hiên vẫn cảm thấy lời này rất có lý, thấy rất nhiều những người cười với nhưng ánh mắt lại cười, đối với loại cười giả tạo này hiển nhiên cực kỳ chán ghét, nhưng mà bây giờ nhìn thấy ánh mắt này cũng cười, khóe miệng chỉ là nhếch lên, nhưng lại làm cho sinh ra chán ghét, bởi vì chỉ nhếch khóe miệng lên mỉm cười làm cho người trải qua nhiều chuyện như Lăng Tị Hiên thế nhưng nhìn ra được tia giả dối nào, ngược lại trong ánh mắt hờ hững ấy nhìn ra thương cảm tạo thành loại hài hòa kì lạ, nhìn này, Lăng Tị Hiên nhịn được ngây ngẩn cả người...

      Lúc thất thần nhớ lại những chuyện này, điện thoại vang lên, nghĩ rằng tin nhắn của Lâm Dung, vội vàng cầm lên xem, nhưng lại nhìn thấy số điện thoại lạ, lại thấy nội dung của tin nhắn, mới biết được rằng là sinh viên nữ ngày đó cùng mình chuyện. Lâm Dung này, nhất định là số điện thoại của cho bạn học, là. kiên nhẫn trả lời tin nhắn, tiếp tục nghiên cứu phiếu điểm của Lâm Dung, mặc dù học khoa văn học, nhưng mà có rất nhiều môn tự nhiên lại đạt được điểm cao nhất.

      Phòng ký túc xá của Lâm Dung cũng được an tĩnh như thế, sau khi nhận được tin nhắn trong phòng ký túc xá giống như bùng nổ, Triệu Hân đọc tin nhắn trả lời: " xin lỗi, tôi rất bận, có thời gian, còn có, số điện thoại của tôi nhanh chóng thay đổi, sau này cần gửi tin nhắn nữa."

      "Hừ, ta là ai hả, có gì đặc biệt hơn người!"

      "Đúng vậy, ta cũng hơi quá đáng ?"

      "Dung Dung, cậu từng liên lạc với ta sao? ta cũng dùng giọng điệu như vậy với cậu sao?" Trưởng phòng Lý Tiểu Hoàn đến từ Thượng Hải, là cực kỳ hoạt bát.

      "À...., mình chưa từng liên lạc cùng với ấy." Lần này Lâm Dung cũng dám ăn ngay , nếu bạn cùng phòng ăn mất.

      "Vậy cậu gửi tin nhắn cho ta, ta cho cậu số điện thoại, khẳng định khách sáo với cậu như vậy."

      Đề nghị của Lý Tiểu Hoàn lập tức được mọi người tán thành.

      "Đúng vậy, đúng vậy, Dung Dung, cậu gửi tin nhắn cho ta, xem ta trả lời như thế nào."

      Lần này Lâm Dung cũng trợn tròn mắt, nên làm cái gì bây giờ? Nhìn giọng điệu mới vừa rồi Lăng Tị Hiên trả lời tin nhắn, giống như cực kỳ kiên nhẫn, nhất định là tức giận, suy nghĩ chút, : "Nếu mình gọi điện thoại cho ấy , như vậy được ?"

      "Được được được." Đương nhiên là muốn gọi điện thoại trước mặt mọi người.

      "Vậy được rồi." Lâm Dung lấy di động, đầu óc đột nhiên lóe lên, nghĩ ra biện pháp: "Đợi mộtlát, mình có tin nhắn chưa kịp trả lời, trước tiên để mình trả lời ." xong, Lâm Dung lấy tốc độ nhanh nhất nhắn cho Lăng Tị Hiên tin nhắn: "Lát nữa em gọi điện thoại cho ."

      Gửi xong tin nhắn, Lâm Dung cố ý dây dưa lúc, đoán chừng Lăng Tị Hiên thấy được tin nhắn, mới theo lời bạn cùng phòng bật loa ngoài điện thoại, gọi điện thoại cho Lăng Tị Hiên.

      "Alo, xin chào." Giọng Lăng Tị Hiên dường như có bất cứ sắc thái tình cảm gì, "Xin hỏi là ai?"

      "À... xin chào, tôi là..." Lâm Dung biết nên cái gì, tức muốn bể phổi: Lăng Tị Hiên tuyệt đối là cố ý!

      "À... Tôi nhớ ra rồi, ngày đó chúng ta chuyện ở sân thể dục có phải ?" Lăng Tị Hiên ra sức nhịn cười, giả vờ như vừa mới nhớ ra, tưởng tượng ra cảnh Lâm Dung tức giận, ngược lại giả vờ rất giống .

      "Đúng, là tôi. Tôi muốn hỏi chút..." Lâm Dung nhìn chị em xung quanh, biết nên mở miệng như thế nào.

      "Dung Dung, mau, nhớ mời ấy ăn cơm!" Người bên cạnh giọng nhắc nhở .

      Đầu bên kia sau khi Lăng Tị Hiên nghe thế nở nụ cười: Hóa ra ngũ danh của kêu là Dung Dung, còn rất dễ nghe, bản thân như thế nào tìm hiểu chút ngũ danh của hả? vì nghe ràng lời bên kia, cũng sớm mở loa ngoài của điện thoại.

      "Em gọi điện thoại tới rất đúng lúc, tôi muốn hỏi em chút, mẹ em có phải là giáo Trương dạy rất giỏi môn thí nghiệm vật lý trung học hay hả?" Lăng Tị Hiên hỏi .

      "À..., Đúng vậy, làm sao vậy?" Đưa tay lau mồ hôi, trong lòng Lâm Dung lập tức thả xuống, ra sớm nghĩ ra biện pháp.

      "Tôi muốn số điện thoại di động của mẹ em, trước kia bà dạy tôi, rất tốt đối với tôi, nhưng mà tôi có phương thức liên lạc của bà, có thể cho tôi biết được ?"

      "Được, vậy ghi lại ." Lâm Dung rất nhanh đọc xong số điện thoại của mẹ mình cho lần, biết Lăng Tị Hiên nhất định biết, căn bản cần ghi.

      "Tôi ghi lại, cảm ơn, hẹn gặp lại." Mặc dù cực kỳ muốn, Lăng Tị Hiên vẫn nhanh chóng ngắt máy.

      Sau khi cúp điện thoại, trong phòng nổi lên trận thất vọng cùng tiếng kêu oán giận: "Haizzz, ra ta phải nhìn trúng Dung Dung của chúng ta, xem ra khát vọng mời trai đẹp ăn cơm của chúng ta bị hụt rồi."

      "Chính là, ai, dạo này, muốn gặp trai đẹp cũng khó như vậy!"

      Lâm Dung mỉm cười nhìn bạn học xung quanh, cái gì cũng .

      bao lâu, điện thoại Lâm Dung vang lên, nhìn thoáng qua dãy số, là dãy số Lăng Tị Hiên cho mình sau này, Lâm Dung vội vàng ra khỏi phòng nghe điện thoại.

      "Alô?" Lâm Dung có chút chột dạ. Theo giọng điệu vừa rồi Lăng Tị Hiên trả lời tin nhắn, giống như muốn để người khác biết số điện thoại của mình, biết có tức giận hay .

      Nhưng mà Lăng Tị Hiên lại thể nào nổi giận, biết Lâm Dung ở trong kí túc xá khẳng định có chút bất đắc dĩ, vì vậy cười hỏi Lâm Dung: "Như thế nào, vượt qua sao?

      Thấp thỏm trong lòng Lâm Dung để xuống, còn tưởng rằng bản thân mình bị phê bình trận, rất may có: "Ừ, có việt gì, xin lỗi. Em giống như nên ."

      "Đứa ngốc, xin lỗi cái gì, em có thể sao? Các ấy đều biết em có số điện thoại, nhưng mà nhớ, nên số điện thoại tại cho các ấy biết, hiểu ?"
      "Ừ, được. Đúng rồi, làm sao biết mẹ em?"

      " có gì, vốn là học trò của mẹ em, thấy tên bà ấy lập tức nhớ lại, hơn nữa có gạt em, cũng rất muốn đến thăm giáo. Về phần em, " Lăng Tị Hiên dừng chút, "Em ưu tú như vậy, rất nổi tiếng."

      Lâm Dung nghe được câu này, lập tức nghĩ đến kì thi tốt nghiệp trung học vừa rồi, trong lòng lại bi thương trận.

      Dường như Lăng Tị Hiên cũng cảm nhận được, bỗng nhiên hối hận mình nên lời này, nhất định lại làm cho Lâm Dung nhớ đến chuyện đau lòng, vừa rồi mình là học trò của mẹ Lâm Dung cũng là lừa gạt Lâm Dung, căn bản là bản thân mình có sống ở tỉnh Đông Hải, cũng có khả năng là học trò của bà rồi.

      Qua lúc lâu, chính Lâm Dung là người phá vỡ im lặng, có chút trách cứ hỏi Lăng Tị Hiên: " chuyện với bạn học em như thế nào đấy? muốn, nhưng cũng nên uyển chuyển chút!" Vừa rồi khi Triệu Hân đọc tin nhắn, cũng làm cho hoảng sợ, Lăng Tị Hiên cũng cho con chút mặt mũi nào, thời điểm cùng với qua lại còn cảm thấy rất biết chăm sóc.

      "Thế nào? Bạn học của em vui?" Lăng Tị Hiên ngược lại nở nụ cười.

      "Nhất định là vui, chừng còn rất đau lòng đấy." Lâm Dung cũng có chút oán hận , dù sao cũng là bạn cùng phòng mình quan tâm, tương lai cùng nhau làm chị em tốt bốn năm.

      "Vậy làm sao bây giờ? Nếu em thay mặt lời xin lỗi?" Lăng Tị Hiên đùa cùng Lâm Dung.

      " hưu vượn! có việc gì em cúp máy đây."

      "Này, Lâm Dung chờ chút!" Lăng Tị Hiên vội vàng gọi .

      "Như thế nào, có việc gì sao?"

      "Ngũ danh của em, gọi là Dung Dung sao?"

      Mặt Lâm Dung đỏ lên: "Làm sao cái này cũng biết hả?"

      " có, cũng biết, nhưng mà vừa rồi trong điện thoại nghe được họ gọi em như vậy, tên này dễ nghe, về sau cũng gọi em như vậy được ?"

      " được!" Lâm Dung hề nghĩ ngợi, lời cự tuyệt, nghĩ cũng quá hay rồi, trừ ba cùng chủ nhiệm lớp đại học, cũng có người con trai nào kêu mình như vậy.

      sớm đoán được cầu của mình bị từ chối, Lăng Tị Hiên cố ý giả vờ cực kỳ thất vọng: " chút cơ hội cũng có sao? Về sau cũng thể à?"

      "Dù sao cũng thể gọi em như vậy, sau này để sau này ." Lâm Dung buồn bực: "Còn có việc gì sao?"

      "Ách... Ngày mai thứ ba, em có rất nhiều môn, ngày mai chúng ta ra ngoài ăn cơm . trả lại hoa quả mình thiếu em, được ?" Lăng Tị Hiên cúi đầu xem thời khóa biểu của Lâm Dung.

      " cần trả lại, hôm nay mời em ăn cơm đều trả tất cả mọi thứ rồi." Nghe còn phải ra ngoài ăn cơm, Lâm Dung sợ hết hồn, hôm nay hai người bọn họ ăn những món ăn Quảng Đông kia xấp xỉ 1000 đồng, những món ăn vặt kia của mình cũng nhiều tiền như vậy?

      "Như vậy sao được, là em với , muốn mỗi loại đều trả lại cho em, chúng ta nên giữ lời chứ? Tối mai tìm em." Lăng Tị Hiên mới để đồng ý .

      "Vậy được rồi." Lâm Dung từ chối được đành đáp ứng .
      melodyevilChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :