1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ung Chính tái sinh - Tiểu Mộng Thố (3/90) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ung Chính tái sinh


      Tên gốc: Ung Chính chi tái sinh kết (雍正之再生结)
      Tác giả: Tiểu Mộng Thố (小梦兔)
      Edit: Jing Lan (Tĩnh Lam)
      Bản gốc: mozhua
      Convert: Wattpad
      Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, đam mỹ (phụ tử), sủng
      Số chương: 90 + 1PN
      Nhân vật chính: Ung Chính (Ái Tân Giác La Dận Chân) - Khang Hy (Ái Tân Giác La Huyền Diệp)
      Nhân vật phụ: Các a ca và vài phi tần
      ---
      Truyện này căn bản là tìm thấy văn án nên mình giới thiệu sơ nội dung như sau: Hoàng đế Ung Chính sau khi băng hà được đầu thai chuyển thế mà sống lại năm ba tuổi, ngài quyết định dẹp bỏ những ưu tư khi phải tranh giành ngai vàng mà sống vui vẻ. Bộ này là đam mỹ nên hiển nhiên các vị phi tần chỉ là nhân vật phụ thỉnh thoảng lướt qua cho sinh động, đất diễn chủ yếu vẫn là của các vị a ca và tình cảm của họ dành cho nhau thôi (nghe hơi vô lý nhỉ?). Về yếu tố đam mỹ, truyện chủ yếu về cuộc sống của Dận Chân và các a ca, vấn đề tình cảm với phụ hoàng Khang Hy mãi đến nửa sau truyện mới bắt đầu, còn H phải là có, nhưng lác đác và cũng bình thường thôi.

      Vậy nên, nếu các bạn muốn đọc Dân Chân đáng nhưng vẫn vô cùng thông minh và ham muốn quyền lực mời vào đọc.

      P/s: Vì lần đầu edit và dù có bản gốc nhưng vẫn hoàn toàn mù mờ nên thể đảm bảo chính xác, mong các bạn thông cảm.​

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Sống lại

      Bên trong cung Càn Thanh, tất cả thái giám, cung nữ cùng vài nam tử trẻ tuổi đều mang sắc mặt đầy lo âu, còn bên ngoài là các đại thần lo lắng chờ đợi.

      “Cao Vô Dung, truyền ý chỉ của trẫm, lập tứ bảo thân vương Hoằng Lịch kế thừa ngôi vị. Hoằng Lịch, giang sơn Đại Thanh này giao cho con, hy vọng con khắc ghi lời dạy bảo, đừng làm trẫm thất vọng.”

      "Hoàng a mã, nhi thần nhất định phụ kỳ vọng của người!" Hoằng Lịch với đôi mắt tràn ngập nước .

      "Hoằng Lịch, trẫm hy vọng con đối xử tử tế với Hoằng Trú. Còn Hoằng Trú, con cũng phải tận tâm phò tá Tứ ca cho tốt!"

      hy vọng chuyện năm đó xảy ra với mình lại tiếp tục người hai đứa con này, con cái nối dõi cơ bản nhiều, giờ chỉ còn lại hai vị này xem như là tốt rồi.

      "Hoàng a mã, nhi thần biết!" Hoằng Trú nghẹn ngào trả lời.

      Dận Chân chậm rãi nhắm hai mắt lại, khi hôn mê, vẫn còn nghe những đứa con của mình khóc gọi:"Hoàng a mã......"

      Dận Chân chỉ cảm thấy cả người hề thoải mái chút nào, chẳng lẽ người chết đều như vậy sao?

      "Nương nương, Tứ a ca tỉnh rồi!"

      Dận Chân mông lung, chỉ nghe thấy tiếng thốt lên đầy vui vẻ.

      ồn ào, chẳng lẽ sau khi chết còn có thể nghe được thanh ồn ào như vậy sao? Nếu còn sống, trẫm bỏ qua, nhưng quan trọng, người chết rồi, còn có thể chuyện?

      Dận Chân mở to mắt đầy gian nan, nhìn bốn phía, chẳng lẽ người sau khi chết đến nơi này? Nhưng sao cảm giác có chút quen thuộc?

      Dận Chân cẩn thận nhìn ngắm xung quanh, đây phải là nơi ở thuở bé sao? Dận Chân nghi hoặc vươn tay nhìn cánh tay bé béo mập của mình, nếu phải bản thân trải qua nhiều sóng gió hẳn hét lên rồi, tốt xấu gì cũng hơn năm mươi tuổi, tại sao cánh tay lại bé như thế?

      Dận Chân xốc chăn lên nhìn chân tay của mình, chẳng lẽ chết? Bên ngoài, hàng loạt tiếng bước chân đầy cuống quít vang lên,

      "Chân nhi, con thế nào rồi?"

      Đầu Dận Chân trống rỗng, đây phải hoàng ngạch nương sao?

      "Chân nhi, chân nhi!" Đồng quý phi cuống quít kêu.

      Dận Chân ngay lập tức lấy lại tinh thần,"Ngạch nương!"

      Đồng quý phi thở dài nhõm hơi, xem ra đứa này có việc gì rồi.

      "Chân nhi, về sau cho phép con nghịch tuyết nữa, thời tiết lạnh như thế này, con xem, chỉ cần chú ý là phát sốt ngay." Đồng quý phi trách mắng nhưng mắt đầy ý nuông chiều.

      "Con biết rồi, ngạch nương, con muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa!"

      Rốt cuộc là tại sao lại thế này? Trái tim Ung Chính gia của chúng ta đập từng đợt liên hồi, thế này quá kích thích rồi? Trái tim già của lão nhân gia tốt đâu, đừng có kích thích nó như vậy chứ! [Ngài tại bao nhiêu tuổi mà dám tự xưng là “lão nhân gia” thế?]

      Đồng quý phi dém chăn cẩn thận lại cho con rồi ra ngoài, Dận Chân cố gắng tìm tòi lại ký ức xưa cũ trong đầu, chờ đến khi có được thông tin mình mong muốn, Ung Chính gia vĩ đại của chúng ta nhịn được mà nhéo khuôn mặt nhắn của chính mình, cảm giác đau nhói cho biết đây phải là mơ. tại là năm Khang Hi thứ hai mươi, trở lại năm ba tuổi?

      Dận Chân cười khổ, vì sao ngay cả cơ hội đầu thai chuyển thế cũng có được? muốn làm hoàng tử , nguyện vọng hèn mọn như vậy tại sao lại thể trở thành thực? Vì sao lại muốn trải qua những việc trước kia thêm lần nữa?

      Kiếp trước, lúc sắp ra , tự hỏi bản thân mình chiếm được cái gì? Tận tâm gội sạch triều đình để trở thành hoàng đế tốt, hoàng đế chỉ biết tận sức tận lực bàn thư án, lại còn mang danh “Tịch biên hoàng đế” (Hoàng đế chỉ biết tịch thu tài sản).

      cùng ngạch nương sinh ra mình trở mặt thành thù, em trai ruột giúp người ngoài đối phó , con ruột cũng khác chút nào. Kiếp trước, ngoại trừ Thập Tam đệ ra, hề thổ lộ tình cảm cá nhân với bất kỳ ai, đời này, tuyệt đối cần như vậy, hoàng đế làm, quyền lợi giang sơn đều có được. Đời này, sống cuộc sống như trước đây nữa, cần tranh đoạt nữa, muốn con trai trở thành người lạ nữa, cũng muốn đem ngạch nương ruột thịt trở thành kẻ thù nữa.

      em trong nhà cũng nháo thành ngươi chết ta sống nữa, nhưng có thể bọn họ nghĩ như thế, mà bọn họ nghĩ như thế nào làm chủ được, chỉ có thể cố gắng tranh thủ sống cuộc sống của mình, tuy muốn tranh ngôi vị hoàng đế, nhưng năng lực tự bảo vệ chính mình thể có được.

      sống theo ý mình lần, nghĩ đến Thập Tam vì mà chết, kiếp này, để chuyện đó xảy ra!

      Dận Chân nhanh chóng chấp nhận , cuộc sống vẫn tiếp tục, ngạch nương vẫn cho phép ra ngoài chơi vì bị ốm.

      "Chân nhi hôm nay sao lại im lặng như thế?", đứa bé này trước đây lúc nào cũng hoạt bát cơ mà.

      Dận Chân sửng sốt, nhớ đến bản thân trước đây hoàn toàn chênh lệch, vô cùng hoạt bát và bướng bỉnh, cho đến khi hoàng a mã tức giận với tính cách này, mới kiềm chế bản thân lại. nhiều năm trôi qua, việc đó trở thành thói quen, mà lại nhất thời quên mất, may là bị người ngoài phát .

      "Ngạch nương, khi nào con mới được phép ra ngoài chơi?", giọng của Dận Chân đầy non nớt và giận dỗi.

      "Con có thể chơi, nhưng được phép nghịch tuyết!", Đồng quý phi dặn dò.

      "Vâng, cám ơn ngạch nương!"

      Chân nhi chạy nhanh ra ngoài, ra đến cửa, quay đầu lại nhìn tẩm cung, như vậy cũng tốt, cần phải kiêng kị cái gì cả, bởi vì muốn ngôi vị hoàng đế, cho nên cần phải suy nghĩ rằng việc mình làm có đắc tội hoàng a mã hay .

      Cũng phải suy nghĩ quá nhiều, kiếp trước của chết rồi, tuy rằng trí nhớ mất , bây giờ lại vẫn chỉ là đứa trẻ, tương đương với việc sống lại lần nữa. Cứ như thế , cứ xem như chính mình là đứa trẻ , làm chuyện mà trước kia mình muốn làm, sống cuộc sống trước kia mình muốn sống.

      Khi nghĩ thông suốt, Dận Chân chạy ra ngoài chơi , vào ngự hoa viên xem tuyết phủ trắng xóa. Dận Chân cảm thấy có chút thê lương, hoàng cung lớn như thế cũng biết phải đâu,Thập Tam còn chưa sinh ra, ngay cả người bạn chơi cùng cũng có.

      Thái tử Dận Nhưng ngang qua hoa viên, thấy khuôn mặt buồn bã của dừng bước, đây phải là Tứ đệ sao? Nụ cười đó khiến người khác phải đau lòng, Dận Nhưng tiến lên,"Tứ đệ, ngươi làm sao vậy?"

      Dận Chân nhìn thấy Dận Nhưng, khuôn mặt dại ra lúc, "Nhị ca!" . Đây là người trợ giúp ở kiếp trước, nhưng cuối cùng lại trở mặt thành thù.

      Dận Nhưng sửng sốt chút, trước kia Tứ đệ gọi như thế, Tứ đệ như thế càng khiến cho muốn gần gũi,"Tứ đệ, ngươi làm gì ở đây vậy?"

      Dận Chân lắc đầu," làm gì cả!" ra, nếu ngày đó, Nhị ca làm ra những việc như vậy, vẫn được xem là người tốt, là ca ca tốt.

      "Vậy cùng nhau chơi nhé?" Dận Nhưng bảy tuổi nắm tay , cơ thể Dận Chân run , tiếp theo là nở nụ cười, vạn khởi đầu nan, Nhị ca là người ca ca đầu tiên muốn gần gũi, về phần tương lai để tương lai quyết định, tại lo lắng cũng có tác dụng gì, nắm chắc thời khắc tại mới là điều quan trọng nhất!

      "Vâng!" Dận Chân bé sảng khoái nhận lời, Dận Nhưng mỉm cười mang theo về tẩm cung của mình, chuyến dạo lần này là có ích mà…
      Chương 2: Bí mật

      Dận Nhưng nắm tay Dận Chân bé , dẫn về cung Dục Khánh, vào nơi này, hiển nhiên là rất quen thuộc, nhưng sau đó, Ung Chính gia của chúng ta liền buồn bực, vì sao ư? Rất đơn giản, Dận Nhưng sau khi trở lại tẩm cung, bắt đầu liều mạng làm bài tập, liền đem Dận Chân bé đáng của chúng ta ném qua , lời mà vùi đầu vào nghiệp viết lách.

      Dận Chân tự nhiên thực hiểu được, Khang Hi đối việc học tập là vô cùng nghiêm khắc, tại còn chưa tới tuổi, chờ đến khi phải đến thượng thư phòng, phải mỗi ngày đều viết lách sao? Dù rất sợ hoàng a mã thấy mình học tốt, nhưng Dận Chân tại rất buồn bực, ca ca chơi cùng dẫn đến đây làm gì cơ chứ?

      ở cung của mình ăn uống được sao? Chẳng lẽ đến điểm này còn bằng cung thái tử? Nhưng chẳng có tự do chút nào, có trời mới biết được, Khang Hi đặt bao nhiêu cơ sở ngầm ở cung Dục Khánh? Đâu chỉ vì cơ sở ngầm của Khang Hi, mà còn vì vị trí thái tử của là tiêu điểm của mọi chỉ trích.

      Dận Chân bé bắt đầu tức giận, đến mức Dận Nhưng liều mạng sáng tác cũng phải chú ý, ngẩng đầu nhìn cười cười rồi lại tiếp tục nghiệp học tập. Dận Chân buồn bực , rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Từ đến lớn, chưa thử làm nũng bao giờ cả, nhưng nhắc đến việc đó, lại nhớ đến Hoằng Huy. Đứa bé kia luôn thích làm nũng, cũng rất thích, nhưng rất tiếc là đứa chỉ sống được đến năm tám tuổi. Đúng rồi, chỉ cần bắt chước theo con là được, phải sao?

      Dận Chân từ ghế nhảy xuống trước mặt Dận Nhưng, hai tay chống nạnh, cái miệng bé xíu đỏ hồng, phát ra thanh nũng nịu giận dỗi của trẻ con, "Nhị ca xấu!"

      Dận Nhưng vùi đầu vào việc sáng tác cũng phải ngừng viết, ngẩng đầu nhìn Dận Chân với bộ dạng , nhất thời cảm thấy vô cùng đáng , nhưng mà sao lại “xấu”? cái gì cũng chưa làm nha? [Ngươi muốn làm gì? Đợi đến lúc đó muộn rồi!]

      "Tứ đệ làm sao vậy?"

      "Nhị ca xấu, Nhị ca lừa gạt trẻ con!" Đứa trẻ nào đó quệt miệng, nhìn đáng tới cực điểm.

      Dận Nhưng nhịn được mà ôm lấy , để ngồi đùi,

      "Tứ đệ, Nhị ca lừa gạt đệ cái gì?", Dận Nhưng hồi tưởng trong đầu, căn bản có lừa gạt gì hết nha!

      Ở ngoài cửa, Khang Hi và Lý Đức Toàn cho phép ai thông báo có chút bất động, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Dận Chân như thế này, trong lòng cũng có chút rung động cùng thích, trước kia như thế nào phát tiểu tử này lại đáng như vậy.

      "Nhị ca chơi đùa cùng ta đâu? Đem ta ném qua bên rồi lại chơi mình!”

      "Tứ đệ, Nhị ca cũng có chơi nha, ta là sáng tác!" là, cũng muốn chút nào, nhưng nếu bài tập hoàng a mã giao cho mà xong bị giáo huấn cho xem.

      Dận Chân nhìn Dận Nhưng bằng đôi mắt như nai con đáng thương bị vứt bỏ khiến Dận Nhưng nhịn nhịn được mà thở dài,

      "Được rồi, được rồi, ta làm sau vậy!" Dận Nhưng là chịu nổi như vậy, đành giơ cờ trắng đầu hàng .

      Ánh mắt ấy của Dận Chân cũng khiến Khang Hi rung động, xuyên qua khe hở của giá sách mà nhìn toàn bộ nhất cử nhất động của hai đứa trẻ. Dận Chân đem đầu chôn trong ngực Dận Nhưng dùng sức cọ,"Hi hi, ta biết chỉ có Nhị ca là tốt nhất!"

      Khóe miệng tự chủ được kéo ra nụ cười gian, xem ra, kiểu làm nũng này của Hoằng Huy rất có tác dụng nha, ít nhất cũng phu phục được Nhị ca! [Hoàng a mã, đó là độc quyền của con nha, người sao có thể bắt chước chứ? Hoằng huy nhìn trời !]

      Dù sao, thái tử vẫn là đứa bé được Khang Hi đặt nhiều kỳ vọng nhất, đều dùng phương phức đào tạo người kế vị để dạy dỗ, thể cùng chơi đùa được. Và bởi vì là thái tử, đệ đệ này cùng cũng thân thiết, nên thực biết chơi đùa cùng mấy đứa bé là thế nào cả.

      "Tứ đệ, ta dạy cho đệ viết tên mình được ?"

      Dận Chân thấy đầu đầy quạ đen… đường đường là Ung Chính gia chẳng lẽ còn biết viết tên mình?

      "Vâng!" Dận Chân cũng biết biết chơi cùng mình thế nào, dù sao mới ba tuổi, sao! Dận Nhưng học Khang Hi trước đây dạy thế nào cũng cầm tay dạy Dận Chân hệt như thế.

      "Nhị ca, ta còn muốn học viết tên của Nhị ca và ngạch nương nữa!"

      "Được."

      Dận Nhưng đều dạy cho , Khang Hi nhìn huynh đệ bọn họ như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ. rất ràng, Dận Nhưng thân là thái tử, cùng các huynh đệ khác đều thân, nhưng lại ngờ rằng cũng đứa bé Chân nhi này vẫn rất thân thiết, xem ra Đồng quý phi giáo dục rất tốt. Dận Nhưng đem tất cả ra dạy viết.

      "Ta dạy cho đệ viết tên của hoàng a mã nhé?"

      " cần!" Dận Chân hề nghĩ ngợi mà trả lời.

      Dận Nhưng cùng Khang Hi đều sửng sốt, Khang Hi so với Dận Nhưng còn bị kích thích hơn, có người cha nào nghe được con như vậy mà có thể bất ngờ?

      "Vì sao thế?" Dận Nhưng nghi hoặc hỏi.

      Dận Chân đầu đầy vạch đen, phải muốn dạy mình viết chữ đến trưa đó chứ? Như vậy quá nhàm chán rồi, vì thế Dận Chân bé liền lấy bừa cái cớ,

      "Hoàng a mã có rất nhiều người nhớ đến, thiếu ta cũng sao, ta chỉ thích Nhị ca, chúng ta chơi được ?"

      Đứa bé nào đó lại bắt đầu ở trong lòng mà làm nũng, trước kia, mỗi lần Hoằng Huy muốn viết chữ đều làm như vậy.

      Những lời này ra, có người vui nhưng cũng có người buồn nha. Dận Nhưng trong lòng rất vui vẻ , còn Khang Hi lại buồn bực, chẳng lẽ a mã như còn thua kém ca ca? Khang Hi biết mình nên vui mừng vì thích ca ca hay nên tức giận vì thích a mã đây?

      "Được rồi, đệ muốn chơi ở đâu"

      Dận Chân nghĩ mãi ra chỗ nào chơi được,"Nhị ca, bằng chúng ta ra ngoài chơi ?"

      "A? Ta thấy hay là thôi , đệ đừng quên mình chỉ vừa mới khỏi bệnh, lại ra ngoài trời nghịch tuyết. Ta nghĩ chưa cần đến hoàng a mã Đồng mẫu phi mắng chúng ta trước đó". Dận Nhưng cũng muốn tự tìm phiền toái đâu.

      "Nhị ca, ra ngoài chơi lúc cũng được sao?"

      Đứa bé nào đó lại tiếp tục phát huy năng lực bắt chước kinh người, hơn nữa, bây giờ chỉ là đứa trẻ nên hiển nhiên là thuận buồm xuôi gió.

      "Tứ đệ, ta ở đây có điểm tâm đệ thích ăn nhất, bằng ăn xong lại nhé?" Dận Nhưng quyết định dùng mỹ thực để dụ dỗ.

      " cần, Nhị ca!" Đứa bé nào đó lại giả vờ ai oán.

      Dận Nhưng thở dài, ngay tại thời điểm giơ cờ trắng đầu hàng Khang Hi lên tiếng,"Dận Nhưng Dận Chân!"

      Hai đứa bé bị dọa nhảy dựng, vội vàng ra,"Nhi thần tham kiến hoàng a mã!"

      "Đều đứng lên !" Khang Hi vào, Lý Đức Toàn liền hầu trà,"Các ngươi làm gì vậy?" Khang Hi làm bộ như biết hỏi!

      Dận Chân vừa thấy như vậy, chỉ biết, ràng đều nghe được mà còn muốn hỏi?

      "Nhi thần theo Tứ đệ chơi!"

      Khang Hi gật gật đầu, nhìn theo hướng Dận Chân trốn phía sau Dận Nhưng, hình như là đem mình che dấu, kiếp trước cũng làm như vậy , kiếp này chính là muốn có cuộc sống bình an, có được tình cảm chân thành tha thiết. Mà biết, sủng ái của hoàng a mã bao giờ xuất người mình, tốt nhất là bị quên .

      Dù có dưỡng mẫu danh giá đến đâu chăng nữa, vẫn chỉ là hoàng tử được sủng ái, bởi vì ở hoàng cung, người làm chủ vĩnh viễn đều là Hoàng Thượng.

      Khang Hi cũng phát , tiểu tử này trốn tránh mình. Tại sao nhỉ? Trước kia Chân nhi cũng như vậy, tuy phụ tử bọn họ thân thiết, nhưng cũng phải sợ mình chứ? Khang Hi có chút nghi hoặc ,

      "Dận Nhưng, bài tập của ngươi......."

      Vừa nghe lời này của Khang Hi, mặt Dận Chân liên đen lại, Khang Hi giáo dục con cái rất nghiêm khắc, nhất là đối Dận Nhưng, thể xong trước nửa canh giờ được (1 tiếng). cũng muốn lãng phí thời gian nữa, đời này, muốn tranh thủ tình cảm, vẫn là nên nhanh chút,

      "Hoàng a mã, nhi thần đáp ứng ngạch nương cùng uống trà trưa, cho phép nhi thần cáo lui trước!" Dận Chân nhìn hướng Dận Nhưng ánh mắt đồng tình.

      Còn nhớ tới phải trở về bồi ngạch nương? Vừa rồi ai muốn ra ngoài chơi đùa vậy? Tiểu tử này ràng là lấy cớ? đáng sợ như vậy sao? Nhưng còn hòa thượng hẳn còn miếu, cần làm đứa bé sợ hãi,

      "Được, ngươi !"

      Dận Chân thở dài nhõm, kéo quần áo của Nhị ca,

      "Nhị ca, điểm tâm ngươi đồng ý cho ta đâu?" ra, thích ăn điểm tâm này nọ, nhưng có chuyện muốn với Dận Nhưng, đành phải mượn cơ hội này .

      Dận Nhưng nhìn Khang Hi, Khang Hi gật đầu, Dận Nhưng mang theo đến bàn bên lấy điểm tâm. Khang Hi cầm lấy ly trà, Dận Chân thừa dịp Khang Hi nhìn trà trong chén, nhân cơ hội kề tai Dận Nhưng gì đó, sau vui vẻ cầm điểm tâm ra, hoàn toàn phát Khang Hi giả vờ cầm ly trà.

      Tiểu tử kia muốn ăn điểm tâm? Đồng quý phi có thể có sao? Tiểu tử này khẳng định là có chuyện gì đó, vì thế liền cố ý cho cơ hội, đúng là gừng càng già càng cay. Dận Nhưng có chút sửng sốt nhưng lại nở nụ cười,

      "Dận Nhưng, vừa rồi, Chân nhi kề tai người gì vậy?"

      Dận Nhưng có chút chấn động,"Hoàng a mã, nhi thần có thể được ? Đây là bí mật của nhi thần cùng Chân nhi!" Dận Nhưng cười khổ.

      "Bí mật? Nếu như trẫm được sao?" Khang Hi bí hiểm nhìn nhìn Dận Nhưng, liếc mắt cái.

      Dận Nhưng bị nhìn đến ngứa ngáy, dám đắc tội hoàng a mã, chỉ có thể thú nhận,

      "Tứ đệ với nhi thần..."
      ----
      Hết chương 2

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Nguồn gốc

      Dận Nhưng bị Khang Hi nhìn đến tóc gáy dựng thẳng đứng , nhưng nghĩ đến Dận Chân, lại ,

      "Hoàng a mã, Tứ đệ với nhi thần, nhi thần cũng đáp ứng phải giữ bí mật , nhi thần có thể hay ?"

      Dận Nhưng chần chừ nhìn Khang Hi cái, rất sợ người phát hỏa, hoàng ngạch nương của sớm qua đời. Ởtrong hoàng cung này, người duy nhất có thể dựa dẫm chỉ có hoàng a mã thôi, nếu đắc tội, chắc chắn sống bằng chết, nhưng mà làm người phải đặt chữ tín lên hàng đầu!

      Khang Hi chớp mắt, đúng là huynh đệ tình thâm,

      "Dận Nhưng, trẫm thấy hình như ngươi học rất nhanh, có nên cân nhắc việc đưa thêm bài tập nhỉ?"

      Khang Hi như ném quả pháo lớn khiến Dận Nhưng vô cùng sửng sốt.

      Dận Nhưng dám tin ngẩng đầu nhìn Khang Hi, còn thêm nữa sao? tại bài tập đều đủ cho làm cả ngày, nếu thêm nữa đừng đến thời gian chơi cùng Tứ đệ mà ngay cả ngủ cũng đủ đâu.

      "Hoàng a mã... " Dận Nhưng ai oán kêu.

      "Như thế nào, có ý kiến sao? Nhớ lúc trước trẫm bằng tuổi ngươi đăng cơ rồi, mới như thế mà chịu được?"

      Khang Hi híp mắt, giọng mang chút giận dữ, nhưng hầu hạ lâu như vậy, Lý Đức Toàn vừa nghe biết chủ tử của mình chính là uy hiếp con cái!

      Dận Nhưng bất giác cúi đầu, bĩu môi : "Hoàng a mã đây là khi dễ trẻ con! Tứ đệ sai chút nào!"

      Lời này tuy nhưng đáng tiếc vẫn bị Khang Hi nghe được.

      Tiểu tử kia dám như vậy? khi dễ Dận Chân lúc nào thế?

      "Dận Nhưng, trẫm đến xem ngươi mỗi ngày..."

      Lời của Khang Hi chưa kịp hoàn chỉnh bị Dận Nhưng cắt đứt, chờ đến khi hoàng a mã xong còn lâu mới thay đổi chủ ý được, chỉ có thể xin lỗi Tứ đệ mà thôi,

      "Hoàng a mã, nhi thần là được, nhưng người đừng cho Tứ đệ là ta nha."

      Dận Nhưng nhìn thấy Khang Hi gật đầu mới dám mở miệng,

      "Hoàng a mã, Tứ đệ , về sau chúng ta cùng chỗ nên chơi đùa trong tẩm cung mà nên ra ngoài, tránh khỏi việc bị người bắt, đến lúc đó..."

      Dận Nhưng nuốt nước miếng, quan sát sắc mặt của Khang Hi, phát hề tức giận.

      "Đến lúc đó sao?" Tiểu tử này lại còn muốn sắp xếp như thế nào?

      "Tránh việc đến lúc đó bị ngài giáo huấn." Dận Nhưng cúi đầu .

      " như thế?" Khang Hi lộ ra nụ cười bí hiểm, nhìn Dận Nhưng đầy hốt hoảng hỏi.

      "Đúng vậy ạ!" Dận Nhưng trong lòng yên lặng vì Dận Chân mà vuốt mồ hôi lạnh,

      "Cái kia... Hoàng a mã, người làm gì Tứ đệ chứ?" Dận Nhưng nhịn được mà hỏi.

      "Ngươi cảm thấy trẫm làm thế nào?"

      nghĩ tới bọn họ huynh đệ cảm tình còn rất tốt, còn chưa làm gì Dận Nhưng nghĩ đến chuyện cầu tình rồi.

      "Dận Nhưng, ngươi là người trẫm nhìn từ bé đến lớn, chưa từng dám giấu diếm điều gì, chẳng lẽ ngươi muốn đây là lần đầu tiên? Chân nhi còn cái gì?"

      Khang Hi lời khiến Dận Nhưng chỉ muốn hồn phi phách tán.

      Ô ô ô... Hoàng a mã làm sao lại biết được ?

      "Hoàng a mã.... ...."

      Khang Hi lạnh lùng nhìn cái, đứa bé này mỗi lần giấu diếm chuyện gì đều lắp. Dận Nhưng mới bảy tuổi, chưa từng trải qua rèn luyện nên chưa có lá gan dối, tuy rằng đôi khi vẫn có thể che dấu tâm tư .

      Hoàng a mã nhi thần cho ngài, ngài thể tức giận rồi trừng phạt Tứ đệ nha!"

      Khang Hi nghe vậy, là vừa tức giận vừa buồn cười, quả là dạy dỗ tốt đến mức con thế nhưng học được việc ra điều kiện? Thế này có được xem là vì bảo vệ đệ đệ mà bất kính với cha ? Nhưng dù sao cũng thể dung túng được,

      "Dận Nhưng, trẫm dạy ngươi cùng trẫm ra điều kiện, còn mau !"

      Giọng của Khang Hi mang theo rống giận dọa đến Dận Nhưng, đành phải trả lời cách chi tiết,

      "Tứ đệ , bị người bắt phải chịu dạy dỗ phen, ít nhất cũng nửa canh giờ, buổi trưa cứ thế mà trôi qua, lãng phí cả giờ nghỉ trưa rồi, cho nên..."

      Khang Hi khóe miệng thượng tươi cười càng sâu,

      "Dận Nhưng, ngươi hôm nay cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thôi!"

      Khang Hi chuẩn xác là vừa tặng kẹo vừa tặng gậy, vừa rồi cũng dọa đến đứa này, hôm nay thế là được rồi, Khang Hi đứng dậy rời .

      Nhìn bóng dáng của Khang Hi chậm rãi biến mất, Dận Nhưng thầm cầu nguyện cho Dận Chân.

      Trước đó, Dận Chân chạy về tẩm cung,

      "Ngạch nương, ngạch nương!"

      "Chậm chút chạy, Chân nhi về sau được chạy như thế biết ? Ngươi xem nhìn ngươi đầu đầy mồ hôi, lỡ như trúng gió bị bệnh làm sao bây giờ? Ngươi như thế nào mà trở lại nhanh như vậy?"

      Tiểu tử này khó được ra ngoài chơi mới lúc trở lại .

      "Con vừa rồi ra ngoài chơi gặp Nhị ca, sau đó huynh ấy dắt con về tẩm cung chơi!" Dận Chân ngoan ngoãn trả lời.

      Khi nào thái tử cùng Chân nhi quan hệ tốt như vậy ?

      "Vậy ngươi có hay nhìn thấy hoàng a mã của ngươi?"

      Hoàng Thượng kia là khách quen.

      "Có, ngạch nương, con với người nha, hoàng a mã mới vào liền chuẩn bị dạy dỗ Nhị ca, may là con chạy nhanh, thưa với hoàng a mã là muốn bồi ngạch nương uống trà mới thoát được đó!" Bằng liền rất oan uổng rồi.

      Đồng quý phi điểm lên mũi ,

      "Chân nhi, chỉ lần này thôi, về sau cho phép con dối hoàng a mã nhé?"

      Hoàng Thượng khôn khéo như vậy sao lại nhìn ra trò vặt ấy của , chính là muốn truy cứu mà thôi, nếu như chọc giận Hoàng Thượng cũng tốt chút nào.

      " biết, ngạch nương, chúng ta chơi được ?"

      Chân nhi nhân cơ hội nhào vào lòng Đồng quý phi mà làm nũng, bộ dạng này sửa dụng với Nhị ca được đối ngạch nương hẳn là cũng có tác dụng!

      "Được, ngạch nương cùng con chơi!" Đứa này đúng là hay làm nũng.

      Lúc này, Khang Hi mang theo Lý Đức Toàn tiến vào, tâm tình vui vẻ của Dận Chân bay biến còn chút nào, hoàng a mã làm sao vậy? phải là đến dạy dỗ chứ? Trốn cũng thoát sao?

      "Nô tì/nhi thần khấu kiến Hoàng Thượng/hoàng a mã!"

      "Đứng lên , Kỳ nhi, trẫm đến chỗ này của nàng để cùng uống trà chiều đây!" Khang Hi cười cười .

      "Lời này của Hoàng Thượng nghiêm trọng, chỗ của nô tì chính là chỗ của người." Kỳ nhi nhàng trả lời.

      Dận Chân ai oán, xem ra lại chơi được rồi,

      "Chân nhi, vừa rồi ngươi cùng Dận Nhưng chơi gì vậy?"

      "Hồi hoàng a mã, Nhị ca dạy nhi thần viết chữ!"

      "Vậy sao, Chân nhi viết thử cho trẫm xem!" Khang Hi lên tiếng.

      Chân nhi đáng thương nhìn Đồng quý phi, nàng cười cười ,

      "Chân nhi ngoan, viết xong ngạch nương cùng con chơi nhé?"

      Dận Chân tuân lệnh, dẩu cái miệng bé xíu phát ra thanh non nớt dận dỗi ,

      "Ngạch nương thể học theo Nhị ca lừa gạt trẻ con!"

      xong Dận Chân liền tỏ vẻ, nếu dám lừa gia, gia để ý đến các ngươi nữa, bộ dáng cao ngạo kia đều khiến Khang Hi và Đồng quý phi phải giật mình.

      Chân nhi bắt đầu viết những chữ Dận Nhưng dạy, xét thấy tại là người vừa mới bắt đầu học, liền cố ý đem chữ viết đầy xiêu xiêu vẹo vẹo. lúc sau, Khang Hi cùng Đồng quý phi liếc mắt cái,

      "Chân nhi biết mình viết chữ gì ?"

      "Thưa hoàng a mã, nhi thần biết, đây là tên của nhi thần, đây là tên của nhị ca, đây là tên của ngạch nương!" Dận Chân ngoan ngoãn vừa chỉ vào từng chữ vừa trả lời.

      "Dận Nhưng dạy ngươi viết tên của trẫm sao?" Khang Hi hỏi.

      Dận Chân nghĩ đến việc hỏi như vậy, có chút kinh ngạc,"Nhị ca có dạy, nhưng nhi thần chưa kịp học!"

      "Như vậy sao, trẫm dạy ngươi!" Hừ, phải là muốn học sao?

      Dận Chân thấy đầu có đàn quạ đen bay qua... Sao trước khi nhận ra hoàng a mã là người thù dai như vậy nhỉ? Vị hoàng đế vĩ đại này nhớ muốn học viết tên ngài sao? Bây giờ còn muốn đích thân dạy?

      Gia tại cuối cùng cũng hiểu được mắt nhìn của gia lớn nhưng lại thích mang thù là có nguồn gốc từ đây nha, ra tất cả là di truyền! Dận Chân nhìn Đồng quý phi cầu cứu, Đồng quý phi giả vờ nhìn thấy, Hoàng Thượng muốn dạy, nàng dám từ ‘’ sao?

      Khang Hi tự mình bắt tay dạy , Dận Chân bất đắc dĩ bắt đầu học, theo sau là nụ cười cáo già của Khang Hi, Dận Chân trong lòng liền cảnh giác, hoàng a mã đúng là lão hồ li.

      Khang Hi còn kịp chợt nghe Lý Đức Toàn tiến lên bẩm báo:

      "Khởi bẩm Hoàng Thượng có đại thần cầu kiến!"

      tốt quá, hoàng a mã rốt cục phải rồi, Dận Chân vội vàng từ ghế nhảy xuống, bổ nhào vào lòng Đồng quý phi, vùi đầu vào quần áo của nàng, thân thể run lên chút.

      Chân mày Khang Hi nhướn lên chút, dám khẳng định điều, tiểu tử này tuyệt đối là luôn mong càng sớm càng tốt, Khang Hi giận phải cười. Dận Chân khống chế cảm xúc nhìn biểu tình đầy gian trá kia, trong lòng lại có dự cảm lành, hoàng a mã đánh lên người chủ ý gì đó chứ?

      "Chân nhi, trẫm xem ngươi..."
      ---
      Hết chương 3

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :