U minh Trinh thám - Lão Thiên Thúc Thúc (Kinh Dị, Trinh thám)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]
      Tên eBook: U Minh Trinh Thám (full prc, pdf, epub)

      Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc

      Thể loại: Huyền ảo, Kinh dị, Trinh thám, Văn học phương Đông


      Nguồn: Vipvandan
      Giới thiệu:

      thám tử tư có được huyết mạch bị ô uế, trong nhà lại nuôi dưỡng đại la lỵ cũng có huyết mạch ô uế tương tự như mình, trong những kiện linh dị thần bí của phương đông lẫn phương tây xen lẫn mưu lớn nằm sâu trong bóng tối...

      Quỷ hồn, quái, khu ma sư, tà ác pháp sư, cửu vĩ thiên hồ, vật thời Trung cổ, cương thi ngàn năm, ác ma Minh giới...lần lượt phơi bày trong những vụ án nhìn qua tưởng chừng là kẻ sát nhân điên cuồng biến thái gây ra, nhưng lại giấu những bí mật kinh thiên động địa như thế nào?

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1 : U hồn ngày 14 tháng 7



      U Minh Trinh Thám
      Tác Giả: Lão Thiên Thúc Thúc

      Chương 1: U hồn ngày 14 tháng 7

      Nguồn: vipvanda






      Chương 1: U hồn ngày 14 tháng 7

      Ngày 14 tháng 7.

      Ngày 14 tháng 7 trời mưa.

      Năm Kỷ Sửu, năm Hỏa, ngày 14 tháng 7.

      Ngày Nhâm Thân, tháng Canh Tuất, ngày sâm mãn.

      Bổn nhật vật hậu: Hòa Nãi Đăng

      Tuế sát bắt cẩu nhật trùng (Giáp Thần) long.

      Cửu tinh: Bát Bạch – Thái Tinh (Thổ)- Cát Thần.

      Túc danh: Tây phương tham thủy viên – Hung lục diệu: Phật diệt.

      Trị nhật: Ti mạng (ngày hoàng đạo)

      Ngũ Hành: Sai Xuyến Kim.

      Bành Tổ bách kỵ: (Canh bất kinh lạc Tuất bất thực khuyển)

      Canh Tuất.

      Mãn nhật nghỉ: Cầu phúc, tế tự, kết thân, khai trương, giao dịch.

      Kỵ: Uống thuốc, cầu y, gieo trồng, động thổ, di chuyển.

      Diệp Tiểu Manh rúc sâu trong chăn bông, mặc dù luôn tự nhủ bản thân đừng sợ hãi, nhưng thân thể vẫn run lên bần bật ngừng.

      - có chuyện gì, có chuyện gì đâu, sắp qua rồi, có chuyện gì…

      biết có phải do nguyên nhân trời mưa, Diệp Tiểu Manh cảm giác rất lạnh, phải lạnh do khí trời, giống như hàn khí phát ra từ trong xương, trong khí phảng phất có cỗ khí tức vô cùng hàn.

      - Chết tiệt Minh Diệu, tại sao về ở cạnh mình, chẳng lẽ biết hôm nay hàng năm mình khổ sở thế nào sao!

      Linh lực quá mức nhạy cảm mà năng lực lại đủ, Diệp Tiểu Manh chịu nhiều đau khổ, kể từ trận sốt cao lúc ba tuổi, hàng năm ngày 14 tháng 7 nàng phảng phất như ngày chịu cực hình khổ sở vô cùng, cảm giác rét mà run vọng lại tận sâu trong đáy lòng làm bạn với nàng suốt mười lăm năm.

      Dùng hết toàn bộ dũng khí cùng quyết tâm, Diệp Tiểu Manh vươn đầu ra khỏi chăn hô hấp chút khí thanh tân. giường có chú gấu mèo nhồi bông lớn cỡ thân người ngồi an tĩnh ngay góc giường, khóe miệng khẽ nhếch lên, phảng phất như cười nhạo nàng quá nhát gan.

      - Cười cái gì mà cười, cười nữa ngày mai tao đem mày ném vào trong máy giặt cho mày cười đủ luôn.

      Nhìn vào con gấu nhồi bông, trong lòng nàng tựa hồ kiên định hơn rất nhiều.

      - Hừ hừ, sợ chưa, tiểu Peter, cho mày nếm thử cái ôm mạnh mẽ này của tao…

      Ôm gấu nhồi bông vào trong ngực, hương thơm ngào ngạt lan tỏa làm trong lòng nàng an ổn hơn rất nhiều.

      Ánh đèn bàn yếu ớt đầu giường bỗng nhiên nhấp nhoáng chớp lóe.

      - thể nào, tại sao mỗi lần đều phải ngang qua đây chứ, dọn nhà, nhất định phải dọn nhà!

      Diệp Tiểu Manh lại chui rúc vào trong chăn run lẩy bẩy.

      cỗ rét lạnh thấu triệt tim phổi đập vào mặt, nàng biết, lại bắt đầu rồi.

      loạt quang ảnh màu xanh xuyên thấu qua vách tường, nhìn kỹ lại, giống như là có những bóng người bước tới, lại cho người ta nhìn thấy gương mặt. Quang ảnh cũng hề dừng lại, tiếp theo lại thẳng ra cửa sổ, phảng phất như hết thảy xung quanh đều liên quan tới bọn họ.

      biết qua bao lâu, Tiểu Manh cảm giác còn lạnh lẽo như khi nãy.

      - Hô…Rốt cục trôi qua, tôi nhìn thấy các người, các ngươi cũng nhìn thấy tôi, hừ hừ, liên quan tới tôi, liên quan tới tôi.

      Lại vươn đầu ra khỏi chăn bông, Tiểu Manh ngừng thở hổn hển hô hấp lấy khí thanh tân.

      - Hô…Ân!

      Phảng phất như có người dùng cây kềm đột nhiên cắt ngang hơi thở.

      Tiểu Manh nhìn thấy quang ảnh trôi, tựa hồ là nữ tử, mặc dù nhìn thấy gương mặt, nhưng biết tại sao có thể làm cho người ta cảm giác được vẻ mặt bi thương.

      - Mình…phải đâu đây…mình còn chỗ để ở nơi đâu…mình ở nơi nào…

      Lại là u hồn có chỗ về, trong lòng Tiểu Manh mặc niệm:

      - liên quan tới tôi, đâu cũng được, mau mau…

      Tiểu Manh dám thở mạnh, nàng sợ chỉ cần tạo ra chút thanh kinh sợ u hồn, nàng chầm chậm đem đầu rút vào trong chăn bông, phảng phất như con đà điểu bị hù dọa đến chấn kinh.

      - Linh linh linh…

      Thanh chuông điện thoại reo lên đúng lúc, người hồn giật nảy mình.

      - Tên chết tiệt nào bây giờ lại gọi điện thoại cho mình, để cho mình biết mình nhất định phải bóp chết .

      Tiểu Manh vừa định bứt đứt dây điện thoại đầu giường, lại phát u hồn của nữ tử kia nhìn chằm chằm vào chính nàng. người hồn cứ nhìn nhau như vậy, điện thoại vẫn vang lên ngừng.

      - …tại sao sống…tôi chết vì sao lại sống…tại sao…tôi cam lòng…tôi thương sao lại đối xử với tôi như vậy…đúng…nhất định là câu dẫn …nếu bỏ mặc tôi…

      - Chờ chút!

      Tiểu Manh cảm giác u hồn này bắt đầu có chút bệnh tâm thần mất rồi.

      - Tôi biết gì hết, tôi biết ai, tôi còn chưa có bạn trai đâu, kia, nhất định tìm lộn người rồi, nơi này là nhà tôi, nhất định nhầm rồi, mau rời khỏi nhà của tôi, nếu tôi báo cảnh sát.

      Tiểu Manh cảm giác mình bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, đương nhiên, mặc cho người nào ở ngày lễ Vu Lan ngay nửa đêm trong chính nhà mình nhìn thấy u hồn, hơn nữa u hồn này còn là nữ quỷ cấp oán phụ, cũng biết làm sao.

      - Là …nhất định là người của có mùi vị kỳ quái…là mùi vị làm tôi rất muốn ăn…tôi muốn ăn …như vậy trở lại bên tôi…

      U hồn từ từ nhàng lướt xuống, gương mặt càng ngày càng gần, từ giữa mái tóc dài có thể thấy được đôi môi đỏ như máu cùng đôi mắt vô thần.

      Diệp Tiểu Manh cảm thấy vẻ lạnh lẽo tận sâu trong xương tủy lan tràn khắp toàn thân.

      - nhúc nhích được nữa, Minh Diệu đáng chết, mau tới cứu tôi…

      U hồn vươn tay, cánh tay tái nhợt, móng tay rất dài, phảng phất như trăm năm chưa từng sửa sang qua, quanh co khúc khuỷu giống như có vô số con giun, nhìn kỹ tựa hồ còn ngọ nguậy.

      Diệp Tiểu Manh muốn lui về phía sau, nhưng thân thể hoàn toàn phối hợp với đại não:

      - Thò tới rồi, thò tới rồi, đừng a, mình còn rất trẻ tuổi, mình muốn chết khi còn là xử nữ, sớm biết vậy lúc trước làm với Minh Diệu cho rồi, mặc dù thân thuộc quá tiện hạ thủ, nhưng so với bây giờ lại bị con nữ quỷ oán phụ hút rụng hồn phách còn tốt hơn nhiều a, còn có ba tập nữa tới kết cục rồi, còn chưa xem xong kết cục mình chết cam lòng a. Trình Tú còn thiếu mình bốn tháng tiền thuê nhà, tên thanh niên giao sữa còn chưa biết tên gọi là gì, sớm biết ngày hôm trước hỏi thăm chút còn hơn…

      Diệp Tiểu Manh cảm giác đầu của mình bắt đầu xảy ra vấn đề, ngay tại lúc này còn nghĩ tới những chuyện nhàm chán kia. Bàn tay tái nhợt từ từ vuốt ve mặt nàng, cảm giác lạnh lẽo còn lạnh hơn trong nội tâm nàng.

      - Rất đẹp… trách được vứt bỏ tôi…tôi muốn ăn hết …rạch mặt …như vậy còn đẹp nữa… trở lại bên tôi thôi…

      Nữ quỷ kháp lấy cổ Diệp Tiểu Manh, Diệp Tiểu Manh cảm giác khí tựa hồ bị hút , vô luận miệng há hốc tới cỡ nào đều hít được chút dưỡng khí. Đầu bắt đầu trướng ra, phảng phất máu huyết toàn thân đều vọt lên đầu, ánh mắt bắt đầu mơ hồ. truyện được lấy từ website tung hoanh

      - Mùi vị rất ngọt…ăn hết trở lại…

      Nữ quỷ thò đầu lưỡi, đầu lưỡi đỏ như máu, đỏ tới mức như sắp máu xuống dưới.

      - nhìn thấy được nữa… là khổ sở…Minh Diệu…

      Đầu lưỡi đỏ lòm lạnh như băng liếm lên mặt nàng, mang đến cảm giác chỉ là buồn nôn, còn có nỗi sợ hãi khôn cùng vô tận.

      Diệp Tiểu Manh cảm giác trong thân thể có thứ gì đó muốn bay ra ngoài, như tê liệt đau đớn từ toàn thân truyền lên đại não.

      Ầm!

      Cửa phòng ngủ đột nhiên bị người dùng cước đá văng ra.

      U hồn bị giật mình, quay đầu lại nhìn tới, thân thể cũng động, tay vẫn kháp chặt cổ họng Diệp Tiểu Manh, phảng phất như cổ cùng đầu liền thể, xoay vòng trăm tám mươi độ quỷ dị.

      - Tật!

      U hồn vừa nhìn thấy mảnh bạch sắc cường quang, thân thể lạnh như băng tựa hồ chợt cảm nhận được ấm áp, , chỉ là ấm áp, là nóng, nóng rực, nóng tới mức cách nào chịu đựng nổi.

      - A…tại sao…tại sao…nóng quá…a…

      đoàn hỏa diễm bao vây lấy u hồn, thoạt nhìn vô cùng nhiệt liệt, trong khí truyền ra thanh xèo xèo, nhiệt lượng phảng phất như có thể hòa tan hết thảy quay chung quanh u hồn, mà Diệp Tiểu Manh lại bình yên vô .

      Thời gian trôi qua, hỏa diễm biến mất, cùng hỏa diễm biến mất còn có nữ quỷ u oán, vẫn là gian phòng an tĩnh như trước, ánh đèn mờ mờ nơi đầu giường vẫn lẳng lặng lóe sáng, gấu mèo tên tiểu Peter nằm mặt đất, nhìn ra thanh niên đứng ngay cửa mỉm cười, phảng phất như hết thảy chưa từng phát sinh qua.

      - Tiểu Manh, Tiểu Manh, sao chứ?

      Thanh niên ôm lấy Diệp Tiểu Manh nằm sàn nhà.

      Tiểu Manh cố hết sức mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt đầy râu.

      - Quái thúc thúc chết tiệt, chú phải đền cánh cửa cho tôi…

      Phảng phất như hết thảy thế gian cũng còn điều gì đáng để sợ hãi, ngủ, khóe môi nhếch lên dáng tươi cười an tâm…

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2 : Mê Hồn Phù mất hiệu lực





      Nguồn: vipvanda







      Ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt Diệp Tiểu Manh, đôi mi dài cong vút khẽ động, mở mắt, trước mặt nàng ra gương mặt làm người ta luôn cảm thấy ấm áp, mái tóc ngắn hơi bù xù rối loạn, râu ria đầy mặt, còn có gọng kính đen trễ xuống.

      - Cuối cùng chú cũng chịu tới cứu tôi rồi…

      Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, trong giấc ngủ gương mặt của Minh Diệu khả ái hơn nhiều so với lúc tỉnh táo. Nàng chợt thấy nhớ quá cảm giác nằm yên trong lòng ngực ấm áp kia mà ngủ, trong lòng Diệp Tiểu Manh khỏi vẩn vơ suy nghĩ.

      Chiếc đồng hồ báo thức đầu giường đột nhiên vang lên, đánh thức Minh Diệu, Diệp Tiểu Manh phát tỉnh, vội vàng nhắm mắt lại như còn ngủ say, thậm chí còn giả vờ ngáy .

      Vuốt vuốt mái tóc hơi rối loạn, Minh Diệu ngồi dậy nhìn thấy Tiểu Manh nằm ngủ say bên cạnh, vội vàng đưa tay sờ lên trán của nàng.

      - Ân, tựa hồ bị ảnh hưởng gì, cũng có dấu vết khí còn lưu lại.

      Bàn tay ấm áp mà thô ráp lướt qua trán, Diệp Tiểu Manh khỏi cảm giác lòng bàn tay có chút xuất mồ hôi.

      - Ngốc a đầu, rời giường, trễ giờ học mất rồi.

      Minh Diệu nắm lỗ tai nàng.

      - Đau quá, tử lão đầu, được nhéo lỗ tai tôi…Ai nha!

      Đột nhiên đầu nàng bị gõ cái.

      - bao nhiêu lần rồi, phải gọi bằng chú, còn nữa, đừng có thêm chữ chết trước chữ lão đầu, phải biết kính già trẻ.

      - Đau quá a, quái thúc thúc, đánh vào đầu làm chết nhiều tế bào não, sau này có ai nuôi chú đâu, ai nha!

      Minh Diệu lại gõ thêm cái đau điếng:

      - Trước chữ thúc thúc được thêm chữ quái, nếu tôi dẫn nhìn cá vàng, lập tức rời giường, đường chúng ta phải mua thức ăn, trễ giờ học rồi.

      xong đứng dậy về phòng mình.

      - Hừ, chỉ có lúc ngủ còn khả ái chút, tỉnh lại lập tức biến thành ghê tởm như vậy.

      Diệp Tiểu Manh lẩm bẩm, lại xoa xoa chỗ bị gõ đầu vào phòng vệ sinh.

      - Thúc thúc, tôi học đây. Trong tủ lạnh có thức ăn, chú ở nhà đói bụng tự mình lấy ăn . Chào!

      - Uhm…

      Trong nhà truyền ra thanh mơ hồ .

      - Con heo lười… thèm để ý tới chú nữa.

      bé xoay người ra cửa.

      Nghe được thanh tiếng cửa nhà đóng lại, Minh Diệu ngồi dậy, từng đợt đau nhói vai càng ngày càng nghiêm trọng.

      - thể khinh thường a.

      Minh Diệu cởi áo, tới trước gương xoay người. bờ vai trái gầy yếu lên dấu tay màu xanh làn da trắng nõn nhìn chói mắt.

      - Vốn còn cho rằng chỉ là con lệ quỷ bình thường mà thôi, xem ra chuyện đơn giản như vậy.

      lấy trương phù bên trong ngăn kéo ra xem.

      - Tật!

      Trương phù trống rỗng thiêu đốt lên, đem tro tàn bỏ vào trong chén rượu mạnh, Minh Diệu lại lấy ra hộp màu xanh trong túi áo, mở hộp ra, bên trong là ba thanh tiểu kiếm biết làm từ loại tài liệu gì lóe sáng lưu quang, thân kiếm khắc những chữ: Cổ Ấn, Tích Tà, Lân.

      - Hô, chuyện như vậy tự mình làm đúng là khó hạ thủ.

      lấy ra thanh tiểu kiếm Tích Tà chỉ dài chừng ngón tay, Minh Diệu hít sâu hơi.

      - Đến đây , cũng phải lần đầu tiên.

      uống cạn chén rượu có tro tàn bên trong, tay phải cầm tiểu kiếm mạnh mẽ đâm vào giữa dấu tay màu xanh vai trái.

      - A…đồ đáng chết, đau chết ta.

      Dòng máu đen thui từ vết thương chảy ra, còn có hắc khí ngừng toát ra ngoài. Máu vẫn còn chảy, dấu tay cũng dần dần nhạt , cho đến khi chỉ còn để lại vết thương nho , phảng phất dấu tay kia chưa từng xuất qua. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

      Rút tiểu kiếm Tích Tà ra ngoài, thân kiếm cũng hề dính chút máu nào, đặt tiểu kiếm trở vào trong hộp, Minh Diệu tùy tiện tìm miếng băng cá nhân dán lên vai.

      - Chuyện đơn giản như vậy, ràng mình và Tiểu Manh bị người tính toán.

      Tiêu trừ xong độc người, Minh Diệu bắt đầu hồi tưởng lại tình cảnh quỷ dị tối hôm qua.

      Trước khi ra ngoài ràng dán trương phù lên cửa phòng của Tiểu Manh, tại sao “Bách quỷ dạ hành” lại vòng qua phòng nàng? Trương phù kia chưa bao giờ có vấn đề gì sai lầm, tại sao hôm qua lại mất linh? Còn con nữ quỷ, từ hành động mà xem, tuyệt đối phải bởi vì Quỷ Môn mở rộng cửa nên mới chạy tới, hẳn chỉ là oan hồn vừa mới chết bao lâu mà thôi, tựa hồ còn có linh lực, tựa hồ lại có, giống như sau khi chết mới bị người cưỡng chế đưa vào. Hơn nữa đúng lúc khi vội vã chạy về nhà, đường lại bị con nam lệ quỷ cuốn chặt thể thoát thân, hơn nữa khí người con lệ quỷ kia còn yếu, vừa có chút phân thần bị đánh trúng.

      - Đây hết thảy phải trùng hợp!

      Trực giác trời sinh cứu tính mạng nhiều lần, lần này cũng ngoại lệ. Nếu như phải cảm giác được có chuyện gì đúng nên vội vã quay về nhà, nếu còn ở lại tòa lầu cũ kia tìm kiếm con quái vật ăn thịt người…có trời mới biết Tiểu Manh phát sinh ra chuyện gì.




      Minh Diệu đứng lên, từ dưới gầm giường lấy ra camera nho .

      - Xem hình ảnh ban đêm…xem hình ảnh ban đêm…a, ở nơi này!

      nhắm ngay Mê Hồn Phù cửa phòng Tiểu Manh, Minh Diệu cẩn thận nhìn vào.

      - Trương phù có vấn đề…phù vẽ cũng sai…màu nâu này là thứ gì?

      Trương phù dùng mắt thường nhìn qua vốn có vấn đề gì, nhưng khi dùng camera nhìn theo hình ảnh ban đêm, liền nhìn thấy có vết bẩn màu nâu đầy bốn góc.

      Minh Diệu dùng tay sờ sờ, đặt dưới mũi ngửi chút, có chút mùi vị.

      - Mùi kỳ quái, phải cầm cho Tiểu Ngọc nhìn xem chút mới được.

      Minh Diệu gỡ trương phù xuống, dùng phong thư cẩn thận đặt vào bỏ trong túi áo, xoay người ra cửa.

      Bên dưới tòa lầu Quảng Phát đường Sơn Đông, vốn nơi này chỉ là tòa lầu xây dựng dang dở, nghe vào niên đại 90, thương nhân đầu tư làm được nửa cuốn tiền chạy ra nước ngoài, nền móng của tòa lầu này xây dựng rất tốt, nằm ngay yếu đạo giao thông, cách phố xá sầm uất cũng gần, cho nên về sau có vài thương nhân muốn tiếp tục đầu tư, nhưng biết tại sao mỗi lần đều được giải quyết, hỏi lại nhóm thương nhân, bọn họ chỉ ấp úng ra được nguyên nhân vì sao, chỉ muốn tiếp tục đầu tư, cho nên vẫn để nguyên bộ dạng xây dựng dang dở như vậy bỏ hoang suốt gần mười năm, cho đến khi có thương nhân họ Từ bao xuống xây cất lại. Lúc mới bắt đầu xảy ra rất nhiều cố ác tính, chết tổng cộng bảy công nhân với đốc công, cảnh sát cũng điều tra ra được gì, kết quả điều tra chỉ đơn giản giải thích lao động an toàn nên phát sinh cố. người bạn giới thiệu Từ lão bản tìm Minh Diệu, Minh Diệu xem chút, cầu Từ lão bản đình công tuần. Sau tuần, ai biết Minh Diệu làm gì, nhưng từ đó về sau xây dựng liền xuôi gió xuôi nước, rất nhanh hoàn thành. Từ lão bản vui mừng đến phát điên, muốn tặng số tiền lớn cảm tạ Minh Diệu, Minh Diệu từ chối, chỉ cầu để cho mình gian phòng làm việc bên dưới tầng ngầm, dĩ nhiên, là kiểu vĩnh viễn cần giao tiền thuê nhà.

      cần trả tiền lại có thể chỉ bỏ ra gian phòng bên dưới tầng ngầm để hoàn trả nhân tình, Từ lão bản sảng khoái đáp ứng. Chính vì thế gian phòng kia được Minh Diệu dùng mở ra phòng trinh thám tư.

      Vừa mở ra phòng làm việc, hương hoa truyền vào trong mũi, mặc dù là phòng làm việc dưới tầng ngầm, nhưng hề có chút cảm giác ẩm ướt, ngược lại trong khí còn có mùi đàn hương nhàn nhạt.

      - Tiểu Ngọc, tới đây giúp tôi chút được ?

      Minh Diệu nhìn vào phòng làm việc vốn bóng người hô lên câu.

      - được, bao nhiêu lần rồi, được gọi tôi là Tiểu Ngọc, tên quê mùa như vậy chỉ có mới nghĩ ra được, tôi tên là Hoài Tố.

      nữ tử mặc cung trang tuyệt đẹp lại có vẻ mơ hồ thấy mặt từ trong phòng phiêu nhiên bay ra.

      - Ai nha, cũng giống nhau thôi, tôi thích gọi là Tiểu Ngọc, như vậy mới thân thiết hơn. Giúp tôi nhìn xem đây là thứ gì vậy?

      Minh Diệu lấy ra trương Mê Hồn Phù mất linh nghiệm trong túi.

      - Thối quá, lần nào cũng chuẩn bị chút ít đồ vật sạch đến bắt tôi xem.

      Nữ tử mặc cung trang tự xưng là Hoài Tố nhíu nhíu mày, hiển nhiên muốn nhích tới gần xem Mê Hồn Phù.

      - Được rồi được rồi, giúp việc này thôi, cùng lắm tôi dẫn xem phim.

      Minh Diệu chắp tay trước ngực, làm vẻ mặt cầu khẩn.

      Hoài Tố cau mũi, đôi mày liễu giãn ra.

      - Tôi muốn xem trọn bộ.

      - Được được được, xế chiều chúng ta xem được chứ. Ngoan, giúp tôi xem chút nào.

      Minh Diệu đầy miệng đáp ứng.

      Hoài Tô chút tình nguyện vươn tay, sờ sờ vết bẩn màu nâu kia,

      - Này…là của người…còn là kinh nguyệt của đàn bà, a, là đáng buồn nôn, phải dẫn tôi xem phim hai lần mới được.

      - Được, hai lần hai lần, giúp tôi , tôi muốn biết kinh nguyệt này là của ai.

      Hoài Tố nhắm mắt lại, hai ngón tay đưa ra đặt lên vết bẩn. mảnh quang mang màu lam sáng lên, cả người Hoài Tố cũng sâu bên trong lam quang. Từ từ lam quang tản , mặc quần jean xuất ngay trước mắt Minh Diệu, gương mặt này tuyệt đối phải là Hoài Tố trước đó.

      - Biết ai sao?

      Thanh Hoài Tố hỏi.

      Gương mặt Minh Diệu từ từ trở nên nghiêm túc:

      - Biết, là Trình Tú. Chuyện này giống như ngày càng phức tạp rồi.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: Trình Tú kỳ quái

      Nguồn: vipvanda








      - Còn năm phút, còn năm phút nữa…

      Trong miệng cắn bánh quẩy vừa mua, Diệp Tiểu Manh chạy dọc theo hành lang lớp học, mái tóc thắt kiểu đuôi ngựa xinh đẹp vung vẩy sau lưng, phảng phất như tràn đầy sức sống.

      - Kịp rồi kịp rồi, ai nha…

      Vừa rẽ góc hành lang còn chưa kịp dừng chân, Diệp Tiểu Manh liền đụng mạnh vào thân thể người.

      - Đau quá, xin lỗi, tôi nhìn thấy.

      Diệp Tiểu Manh xoa đầu gối, vội vàng xin lỗi người bị nàng đụng phải.

      - Nhớ kỹ, nên chạy nhanh hành lang.

      Thanh niên vừa bị đụng vào đỡ mắt kính :

      - Thế nào, té bị thương chứ?

      Thanh niên vươn tay ra định dìu Diệp Tiểu Manh.

      - sao sao, thầy Lưu, tôi trễ, xin trước.

      Tiểu Manh vội vàng đứng dậy, tránh né tay của thầy Lưu, vội vàng chạy về hướng phòng học.

      Thầy Lưu quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng lưng Diệp Tiểu Manh, đỡ lấy mắt kính gọng vàng, liền xoay người về phòng giáo viên.

      - Hô, đụng vào ai đụng, lại đụng vào .

      Ngồi lên ghế, Diệp Tiểu Manh vừa thở hổn hển vừa thầm.

      Thầy Lưu mới chuyển tới ba tháng trước, vóc người vừa suất khí vừa trẻ tuổi, chuyện khôi hài hóm hỉnh, ở trong trường học rất có nhân khí. chỉ mấy giáo còn chưa xuất giá thích chuyện cùng , có rất nhiều nữ sinh trong trường cũng xem như thần tượng.

      Nhưng biết tại sao Diệp Tiểu Manh ưa , cũng được nguyên nhân vì sao, chỉ cần tới gần chừng năm bước trong lòng nàng luôn có cảm giác rét lạnh trào ra, toàn thân đều nổi lên da gà.

      - Hoàn hảo hoàn hảo, bị trễ. Tiết thứ nhất hẳn là học địa lý .

      giáo dạy địa lý luôn chỉ thích nhìn vào sách mà đọc, có ai nghe hay cũng quan tâm, vừa lúc nàng có thể bổ túc bụng đói còn chưa kịp điền đầy của mình.

      Cuối cùng chịu đựng tới cuối giờ, Diệp Tiểu Manh cảm thấy buồn ngủ, nghe được tiếng chuông tan tiết học, cả người lập tức liền thanh tỉnh, đợi giáo địa lý xoay người rời khỏi phòng học, nàng nhảy dựng lên khỏi ghế từ cửa sau phòng học xông ra ngoài.

      - Trình Tú, Trình Tú!

      Diệp Tiểu Manh đứng ngay trước cửa phòng học tứ ban hô to.

      - Hôm nay nàng học, hai người ở chung nhà mà biết sao?

      nam sinh học trong tứ ban nhìn thấy Diệp Tiểu Manh, liền ra ngoài trả lời.

      cũng biết Diệp Tiểu Manh là bạn thân của Trình Tú, hai người còn ở chung nhà, ngay cả tan học cũng quấn quýt, cho nên mặc dù học cùng lớp nhưng trong tứ ban ai cũng biết Diệp Tiểu Manh.

      - học sao, kỳ quái, ngày hôm qua nàng về nhà ngủ, tôi còn tưởng ấy qua ngủ nhà bạn học khác.

      Diệp Tiểu Manh chà chà lỗ mũi, khí trời lạnh, xem ra cần phải mặc thêm quần áo.

      - Khẳng định ở cùng bạn học trong lớp chúng tôi, thầy có hỏi rồi, ai cũng biết.

      Nam sinh cũng rất có ý tứ với Diệp Tiểu Manh, vì thế trả lời ân cần.

      - Bỏ , biết nha đầu kia lại chạy điên ở nơi nào rồi, để tan học gọi điện cho nàng vậy, cảm ơn mọi người.

      Diệp Tiểu Manh xoay người chạy trở về phòng học của mình, ném lại nam sinh còn có rất nhiều chuyện muốn đứng ngây ngốc ở cửa.

      Nơi khúc quanh, thầy Lưu yên lặng nghe những lời chuyện vừa rồi, biết trong lòng suy nghĩ chuyện gì.

      - A, thầy Lưu, thầy ở đây làm gì?

      Đột nhiên truyền tới thanh của nữ sinh cắt đứt dòng suy nghĩ của thầy Lưu.

      - A, có gì, chỉ suy nghĩ chút chuyện mà thôi, sắp vào lớp, nhanh vào phòng học .

      xong thầy Lưu liền xoay người rời .

      - là suất khí, ngay cả lúc ngẩn ra cũng suất khí.

      Nữ sinh còn đứng tại chỗ mê mẩn nhìn theo.

      Tiết thứ hai là vật lý, tất cả mọi người đều rất thích học tiết của thầy Lưu, Diệp Tiểu Manh cũng rất nể tình tỏ vẻ như rất tình lắng nghe, chẳng qua thừa dịp thầy giáo viết bảng lại lén lút làm chuyện khác. biết có phải do ảo giác hay , Diệp Tiểu Manh cảm giác hôm nay thầy Lưu tựa hồ đặc biệt chú ý tới mình, ánh mắt thỉnh thoảng còn liếc nhìn qua chỗ nàng.

      - phải chỉ vì buổi sáng lỡ đụng cái lại mang thù , đàn ông mọn.

      Trong lòng Diệp Tiểu Manh khỏi ác độc nghĩ.

      - Uy, Tiểu Manh, ngày hôm qua bài viết tiếng còn chưa nộp đó, mau đưa đây.

      Trong giờ học tiết sau, tổ trưởng lại thúc giục nộp bài, vẻ mặt giống như địa chủ tìm tá điền đòi tiền thuê ruộng.

      - A, xong đời, tôi quên mất, chắc lại bị lão sư dạy Văn mắng bữa.

      Diệp Tiểu Manh ôm đầu, đáng chết, ngày hôm qua là ngày 14 tháng 7, làm gì cũng có tâm tình, trong lòng chỉ biết sợ hãi, làm sao còn nhớ phải làm bài tập về nhà.


      Quả nhiên khi tới tiết thứ ba, Diệp Tiểu Manh bị thầy giáo dạy văn có chút hói đầu giáo huấn trận. Lão đầu này hẳn nên dạy học Ngữ văn, bị mắng te tua trong lòng Diệp Tiểu Manh lại nghĩ, giáo huấn người mà cũng rất có bộ dạng.

      Bị giáo huấn suốt năm phút đồng hồ, thầy Vương rốt cục buông tha cho nàng, người xinh đẹp luôn có chỗ tốt, giao bài tập nhiều nhất chỉ bị mắng cho trận rồi thôi.

      Thầy Vương bắt đầu dạy học, những thứ khác , lão đầu hói này dạy học rất tận tâm, cho nên mọi người đều biết ngàn vạn lần nên cắt ngang lời giảng của , nếu bão nổi.

      Ngay khi thầy Vương giảng bài cao hứng, di động của Diệp Tiểu Manh liền hợp thời vang lên.

      - Diệp Tiểu Manh! đứng lên cho tôi!

      Thầy Vương bắt đầu nổi đóa, gân xanh trán xông ra, làm cho người ta lo lắng có thể tùy thời đột phát xuất huyết não ngất .

      Diệp Tiểu Manh ủy khuất đứng lên, biết là tên chết tiệt nào gọi điện thoại cho mình giờ phút này, hôm nay học quá gấp nên quên chỉnh điện thoại theo chế độ rung, kết quả đúng lúc đụng phải họng súng.

      - Nộp điện thoại lên đây, chiều nay tan học tới phòng giáo viên gặp tôi!

      - Ô hô thảm rồi, nhất định phải nghe mắng trận nữa rồi!

      Diệp Tiểu Manh chút cam lòng, nàng còn chưa kịp xem là ai gọi tới phải tắt điện thoại nộp lên bục giảng.

      - Hôm nay xui xẻo…

      Sau khi tan tiết học, Diệp Tiểu Manh vô lực nằm dài lên bàn, lại cảm thấy có chút đói bụng, chiếc bánh quẩy buổi sáng tiêu hóa nhanh, dạ dày an phận lại bắt đầu lớn tiếng kháng nghị.

      - Bỏ , ra căn tin mua đỡ chút gì ăn , thuận tiện gọi điện cho Trình Tú xem sao. Điện thoại di động bị tịch thu rồi, vậy ra căn tin gọi điện công cộng vậy.

      Diệp Tiểu Manh vừa lẩm bẩm vừa ra khỏi phòng học.

      Khí trời tháng chín dương lịch mặc dù có chút lạnh lẽo, nhưng ánh mặt trời vẫn chiếu sáng mặt đất, làm Diệp Tiểu Manh vừa bước ra sân liền cảm thấy có chút choáng váng.

      - Trình Tú nơi nào? Trước kia khi nơi nào nàng cũng báo tiếng a.

      Trong tầm mắt mơ hồ, bé tết tóc đuôi ngựa mặc bộ đồng phục cúi đầu, chậm rãi qua sân trường.

      - Trình Tú, đâu vậy, ngày hôm qua sao thấy về nhà?

      Nhìn thấy bạn thân, Diệp Tiểu Manh vội vàng nghênh đón.

      - Tiểu Manh……làm sao

      Trình Tú nhìn thấy Tiểu Manh tựa hồ rất giật mình, sắc mặt tái nhợt khỏi làm Tiểu Manh sửng sốt.

      - Tiểu Manh… sao chứ?

      Trình Tú biết tại sao vừa chạm mặt với bạn thân ở chung nhà ngày đêm lại có vẻ rất khẩn trương.

      - có chuyện gì, sao cả, yên tâm .

      Diệp Tiểu Manh lại cho là Trình Tú muốn tới chuyện tối qua là rằm 14 tháng 7, thể chất nàng vô cùng nhạy cảm với ngày này kể cả Trình Tú cũng biết.

      - Tuy ở nhà nhưng Minh Diệu kịp thời về với tôi.

      Diệp Tiểu Manh muốn kể lại chuyện nàng gặp u hồn tối đêm qua, nàng sợ Trình Tú lo lắng.

      - Tối hôm qua đâu, cũng gọi điện thoại về nhà?

      - Tôi đến nhà bạn chơi, trễ quá nên ở lại về thôi.

      Trình Tú tựa hồ có tâm , ánh mắt trốn tránh dám nhìn thẳng mắt Diệp Tiểu Manh.

      - Nga…tôi biết rồi, lá gan lớn nha, có phải qua nhà của nam sinh luôn theo đuổi đó , chết đó.

      Diệp Tiểu Manh nhìn thấy bộ dạng của bạn thân, trong lòng suy đoán.

      - Nhất định là nam sinh, nổi lòng xuân rồi.

      - A, nào có đâu, là nhà của nữ sinh thôi… nên lung tung.

      Trình Tú đỏ mặt, ngượng ngùng , tựa hồ quên mất vẻ mất tự nhiên vừa rồi.

      - Tôi đói bụng, mua ít đồ ăn với tôi .

      Diệp Tiểu Manh kéo tay bạn.

      - Còn tiết học nữa là tới buổi trưa rồi, sao nhịn thêm chút.

      - được, khi tôi đói bụng nhất định phải ăn gì đó, nếu chịu đựng nổi.

      - Đúng là heo a, ăn nhiều như vậy, Minh Diệu thèm cho xem.

      - Hừ, cần thèm, đàn ông truy đuổi tôi còn rất nhiều kia!

      Hai bé cười cười về hướng căn tin, lầu ba hành lang lớp học, đột nhiên giống như có luồng ánh sáng chiếu vào thủy tinh phản quang, rất nhanh liền biến mất thấy…

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Người phụ nữ tự sát







      - xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi khóa máy.

      Bên trong điện thoại truyền ra thanh ngọt ngào.

      - được, liên lạc được.

      Minh Diệu buông điện thoại xuống.

      - tên Trình Tú phải ở chung nhà với Diệp Tiểu Manh và sao?

      Hoài Tố chán ghét vứt bỏ trương bùa trong tay, đương nhiên, mặc cho nào nếu đặt tay chạm phải máu dơ người kẻ khác cũng cảm thấy dễ chịu, nữ quỷ cũng ngoại lệ.

      - Ân, nhưng hôm qua nàng về nhà, nếu máu trương phù là của nàng, rốt cục nàng có vai diễn gì trong kiện này?

      Minh Diệu ngồi ghế sau bàn làm việc, châm điếu thuốc rít sâu hơi.

      - Lại , ba tháng trước Trình Tú dọn đến nhà ở, Tiểu Manh nàng là bọn học cùng bạn thân với ấy, khi nghỉ hè cha mẹ đều ở trong quốc nội nên sợ hãi dám ở nhà mình, tôi nghĩ Tiểu Manh khó kết giao được người bạn thân, vì thế đồng ý cho nàng ở lại. Chẳng lẽ từ mấy tháng trước cũng có người muốn tính kế chúng tôi hay sao?

      Cởi giày ném sang bên, Minh Diệu duỗi chân lên bàn, chọn tư thế ngồi cho mình cảm thấy thoải mái hơn chút.

      Hoài Tố trừng mắt liếc , đối với tư thế ngồi của vô cùng bất mãn:

      - Tôi nghĩ thấy bé xinh đẹp nên đáp ứng cho người ta ở lại , liên quan gì tới Diệp Tiểu Manh, sắc quỷ!

      - có điện thoại của nữ sinh kia , điện thoại của Diệp Tiểu Manh gọi được gọi cho nữ sinh kia thử xem.

      Lúc trước Hoài Tố còn ôm thái độ hoài nghi sợ hãi đối với điện thoại di động, vốn nàng cho rằng điện thoại hút hồn phách của mình, bây giờ nàng lại cảm thấy di động lại rất có lợi ích.

      - cần. truyện copy từ tunghoanh.com

      Minh Diệu dụi tắt tàn thuốc, :

      - Ban ngày trường học rất nhiều người, dương khí tràn đầy, Tiểu Manh xảy ra chuyện gì, huống chi tôi biết dối, bị lộ tẩy.

      Hoài Tố liếc nhìn Minh Diệu, giọng lẩm bẩm:

      - giỏi nhất là gạt người đó thôi, mỗi lần hứa mang tôi xem phim đều cho tôi leo cây cả.

      - Ân, gì?

      Thanh Hoài Tố , Minh Diệu cũng nghe được ràng.

      - có chuyện gì, vậy bây giờ tính sao?

      Hoài Tố có chút cảm giác nôn nóng.

      Minh Diệu mang giày cùng mặc áo khoác vào, :

      - thăm dò lai lịch con nữ quỷ tối hôm qua chút.

      - Tôi cũng muốn , tôi cũng . Mang theo tôi, mang theo tôi nữa, tôi ở mãi chỗ này sắp buồn chết rồi.

      Hoài Tố mở to mắt nhìn chằm chằm Minh Diệu.

      Minh Diệu thở dài:

      - Được rồi, nhưng cho phép quấy rối đường, để cho người khác nhìn thấy phiền toái liền lớn.

      - có, lần trước là bởi vì tôi muốn xem thử quần áo trong cửa hàng có thích hợp với tôi hay thôi mà.

      Hoài Tố vội vàng bảo đảm.

      - sảng rồi, trước mặt mọi người tự dưng có bộ quần áo bay trung, bảo tôi làm sao thu dọn chiến trường đây, ngay cả đài truyền hình cũng chạy tới, may là tôi chạy trốn nhanh thôi.

      Minh Diệu đối với chuyện này vẫn có chút canh cánh trong lòng.

      - Ai nha, lần này đâu, dài dòng, nhanh .

      người Hoài Tố chợt lóe lên, u lam quang mang chui vào bên trong chiếc nhẫn bàn làm việc.

      - Nếu thể rời khỏi chiếc nhẫn này ngoài trăm bước, tôi mới thèm giúp cho, hừ! Tự tôi đến thương trường thử hết toàn bộ quần áo bên trong lần.

      Hoài Tố thầm nghĩ.

      Minh Diệu bất đắc dĩ lắc đầu, đem nhẫn ngọc cất vào túi áo, ra khỏi phòng làm việc.

      Nữ quỷ đêm hôm qua rất kỳ quặc, Minh Diệu cảm giác đó chỉ là nữ quỷ mới chết thời gian lâu, thần trí còn chưa được thanh tỉnh hoàn toàn. Theo lý thuyết, người mới chết thời gian lâu rời xa được chỗ mình vừa mới chết, nhưng chung quanh nhà lại nghe trẻ nào lại bị chết yểu như vậy. Minh Diệu nghĩ mãi vẫn hiểu được, cuối cùng muốn quay về tiểu khu hỏi thăm chung quanh chút xem thế nào.

      Ngồi xe taxi quay trở lại tiểu khu, Minh Diệu nhìn thấy thang lầu tầng ba vây quanh nhiều người.

      - Xin hỏi xảy ra chuyện gì vậy?

      Minh Diệu tới hỏi thăm.

      - A, tiểu Minh!

      Người trả lời là bác làm việc tại Ủy hội, hơn sáu mươi tuổi, rất thích dò hỏi chút ít chuyện bát quái.

      - Vợ của chủ nhà 402 mới dời đến tối hôm qua tự sát, người đàn kia cũng vô lương tâm, cả đêm cũng về nhà, mãi cho tới trưa mới phát vợ của mình chết, đúng là đáng ghét.

      Người của 110 cùng 120 đều bận rộn, Minh Diệu chen vào đám người xem náo nhiệt, hai người dùng băng ca mang người chết xuống lầu, băng ca đắp vải trắng nhìn thấy mặt mũi, chỉ có thể nhìn ra là người đàn bà. bàn tay phải rơi ra bên ngoài vải trắng, cổ tay có năm sáu vết thương ngưng chảy máu, nhưng nhìn qua vẫn cảm thấy giật mình.


      người đàn ông chừng ba mươi tuổi theo cảnh sát cùng bác sĩ xuống thang lầu.

      - Người đàn ông kia là chồng của người phụ nữ đáng thương nọ, nghe bên ngoài có vợ

      Những người bên cạnh nghị luận.

      mặt người đàn ông cũng có quá nhiều bi thương, ngược lại có loại cảm xúc làm người ta cảm thấy khó hiểu.

      - có loại cảm giác giống như trút được gánh nặng.

      Hoài Tố giọng với Minh Diệu.

      Vợ tự sát mà chồng lại có cảm giác như trút được gánh nặng sao?

      Minh Diệu nhíu mày:

      - Xem ra phải đến phòng chứa xác xem thi thể chút, có phải là người phụ nữ ngày hôm qua hay .

      - Có cần tôi đến trường xem thử ?

      Hoài Tố ở bên trong chiếc nhẫn ngọc thời gian dài cảm thấy có chút buồn bực, liền quyết định tìm chuyện gì đó để làm.

      - cần, đợi cảnh sát rời , tôi với .

      Minh Diệu xoay người rời khỏi đám người, tới trong bụi cỏ ở phía sau tòa lầu.

      Xe cảnh sát cùng xe cứu thương mở còi cảnh sát rời khỏi tiểu khu, người đàn ông kia còn phải lấy lời ghi chép nên theo về cục cảnh sát. Đám người từ từ tản , dù sao xem náo nhiệt còn được, nhưng cũng ai muốn ở lâu tại địa phương vừa có người chết, sợ chọc phải xui xẻo.

      - hết rồi, đến phiên chúng ta làm việc thôi.

      Minh Diệu lấy ra ba trương phù màu vàng, trương dán lên trán, hai trương dán lên lòng bàn chân.

      - Dán lên trán chẳng khác gì như cương thi, dán lên lưng được sao, dù sao người ở đây nhiều lắm, chẳng qua là để ngừa vạn nhất mà thôi.

      Hoài Tố tựa hồ có ý kiến rất lớn đối với việc Minh Diệu chú trọng hình tượng bên ngoài.

      - Dán ở đâu mà phải là dán, dù sao dán lên người khác cũng nhìn thấy, đừng nhiều ý kiến như vậy, hồi mở cửa sổ nhanh chút dùm tôi, hai trương Tật Hành Phù này tôi phải loại chu sa hàng vỉa hè vẽ ra, tinh thuần, dùng lâu tác dụng.

      Minh Diệu cũng với Hoài Tố chuyện mình bị thương vai, tránh cho nàng hô to gọi đòi tiêu độc cho . Lần trước để Hoài Tố xử lý vết thương, thi độc còn chưa được giải ngược lại còn đau muốn chết, cho nên Minh Diệu kiên quyết tiếp tục tin tưởng chuyện Hoài Tố tự xưng y thuật cao minh.

      Ngồi xổm xuống buộc lại dây giày, Minh Diệu thử dùng chân bước lên vách tường tòa lầu, cũng tệ lắm, đứng vững. Cứ như thế Minh Diệu cúi người xuống, từ vách tường thẳng tới trước cửa sổ phòng bếp nhà 402.

      - Tiểu Ngọc, tới phiên , giúp tôi mở khóa cửa sổ.

      Minh Diệu vỗ vỗ chiếc nhẫn ngọc trước ngực.

      - Hoài Tố Hoài Tố, gọi tôi là Hoài Tố, tôi thích cái tên Tiểu Ngọc quê mùa như vậy.

      Hoài Tố tình nguyện từ trong nhẫn ngọc vươn ra ngón tay, bàn tay trắng nõn thon dài xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhàng mở chốt khóa.

      - Ai nha, dù sao bị nhẫn ngọc vây bên trong, gọi Tiểu Ngọc mới nghe thân thiết chuẩn xác thôi.

      Minh Diệu để ý tới lời kháng nghị của Hoài Tố, kéo cửa sổ chui vào.

      Minh Diệu ở lầu hai, còn cách tầng với lầu tư, hình dáng các ngôi nhà trong các tầng lầu đều giống nhau, cho nên Minh Diệu rất quen thuộc với bố cục trong phòng ốc.

      Trong nhà cũng bày biện nhiều gia cụ, góc tường phòng khách đặt vài thùng giấy màu vàng, xem ra hai người mới chuyển nhà chưa lâu, có rất nhiều thứ còn chưa kịp thu dọn, mảnh vết máu dài kéo dọc theo phòng khách tới phòng vệ sinh.

      Minh Diệu cầm lấy khung ảnh đặt bên cạnh ti vi, trong tấm ản là mặt mũi thanh tú ôm chặt người đàn ông vui vẻ mỉm cười, nhìn ra được này rất thương chồng mình.

      Hẳn chính là nàng, mặc dù tối hôm qua lo cứu Tiểu Manh nên chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Minh Diệu đối với năng lực nhận thức của mình hoặc nhận thức quỷ đều rất có lòng tin.

      Đặt khung hình xuống, Minh Diệu dọc theo vết máu tới phòng tắm, đẩy cửa ra, cỗ máu tanh nồng đậm ập tới, toàn bộ gạch men màu trắng cùng mặt đất đều bị máu tươi nhuộm đỏ, tường còn phun máu tung tóe. kia hẳn cắt cổ tay tự sát ngay nơi này. Minh Diệu ngồi chồm hổm xuống nhìn vào ống thoát nước, hẳn còn có ít máu chảy xuống đường cống ngầm.

      Nếu là tự sát, sau khi kia cắt cổ tay xong vì sao lại muốn bò lên phòng khách? Minh Diệu vô cùng mê hoặc, trong phòng tắm rất nhiều máu, theo lý mà người chảy nhiều máu như vậy hẳn sớm bị hôn mê, tại sao phải có vết máu kéo dài ra phòng khách?

      - Tiểu Ngọc, tiểu Ngọc?

      Minh Diệu gọi mấy tiếng nhưng Hoài Tố lại có phản ứng gì.

      - Hoài Tố tiểu thư?

      Minh Diệu thử gọi tiếng.

      - Hừ, làm gì?

      nhìn thấy được Hoài Tố nhưng chỉ luận theo thanh là có thể nghe ra được oán khí của nàng.

      - Có phát được gì ?

      Minh Diệu cảm giác những điểm nghi ngờ càng ngày càng nhiều, nên muốn nghe thử ý kiến Hoài Tố chút.

      - cảm thấy máu là quá nhiều hay sao?

      Hoài Tố nhảy ra khỏi nhẫn ngọc, bay tới trần nhà phòng tắm.

      - Hơn nữa nơi này còn có mùi vị rất kỳ quái.

      - Mùi vị gì vậy?

      Minh Diệu nhìn vào trần nhà trống rỗng, cũng nhìn ra được gì.

      - Mùi vị của hắc ma pháp.

      Gương mặt Hoài Tố trở nên nghiêm túc.

      Minh Diệu cúi đầu, đôi mày cau chặt lại:

      - Xem ra phải đến phòng chứa xác của cục cảnh sát nhìn xem chút.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :