1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt thế bá sủng - Đào Điểm Tinh Quang

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Tên truyện: Tuyệt thế bá sủng

      Tác giả: Đào Điểm Tinh Quang

      Thể loại: đại – cường sủng hào đoạt

      Nguồn raw: Diêu Di

      Nguồn convert: Darlene

      Editor: Mặc Doanh, Rinnina

      Beta-er: Mặc Doanh, Lạc Huyên

      Độ dài: 126 chương

      Số trang words: 648

      Lịch post: 1 tuần 6 chương hoặc hơn!

      Giới thiệu:

      Văn này chọi , nam nữ đều sạch, sủng văn.

      là ông trùm thương giới, đồng thời cũng là ông trùm hắc đạo tôn quý máu lạnh, sát phạt quyết đoán lãnh khốc vô tình, đối mặt trăm hoa đua nở chút lưu tình bẻ gãy, có người phụ nữ nào có thể lọt vào mắt .

      Kinh thế mưu làm ngã vào vực sâu vạn trượng trong đêm, đối mặt thế lực thần bí ngừng đuổi giết, hóa thân thành luôn tươi cười ngọt ngào để che đậy bản tính phúc hắc, vây bản thân trong vỏ ngoài thể phá vỡ, thề bao giờ tin tưởng bất kỳ ai nữa- – cho đến khi gặp , người đàn ông chỉ muốn cưng chìu đời kiếp, tim mới bắt đầu sống lại, vì vậy màn cường sủng hào đoạt nóng bỏng diễn ra, cưng chìu càng thêm giới hạn!

      Đoạn ngắn :

      Trong đêm đen, đường phố lạnh lẽo truyền đến những tiếng bước chân hỗn loạn, đám người nhanh chóng vây quanh : “ xin lỗi, hôm nay chúng tôi phải dẫn trở về.”

      “Chỉ bằng mấy người các người, các người cảm thấy có thể dẫn tôi về sao?” khinh miệt giễu cợt, tư thế sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

      “Vậy xin lỗi, đắc tội.” Còn chưa kịp tiếp cận, đám người bị đánh ngã đất, người đàn ông gấp rút chạy tới thấy màn bất khả tư nghị này, trong đôi mắt tràn đầy tìm tòi, Tần Hiểu Hiểu, rốt cuộc em là ai?

      Đoạn ngắn hai:

      ôm người phụ nữ nhưng có chút phiền chán, loại cảm giác này rất đặc biệt, khi Tần Hiểu Hiểu quấn khăn tắm xuống giường, Nhậm Thiên Dã cảm thấy bộ phận cơ thể bị tách ra, đưa tay muốn ngăn cản, lại thấy Tần Hiểu Hiểu cười tự nhiên ngoái đầu nhìn lại: “Nhậm tổng, nhìn ánh mắt này của , chẳng lẽ tôi rồi sao?” Người phụ nữ cười tim phổi, trong mắt tràn đầy trêu tức và xa cách: “Giao dịch của chúng ta kết thúc, tạm biệt!”

      “Hiểu Hiểu!” Nhậm Thiên Dã muốn lại thôi, đôi mắt dịu dàng chậm rãi hòa tan lớp vỏ ngoài thể phá vỡ của Tần Hiểu Hiểu, nhưng ánh mắt này chỉ làm Tần Hiểu Hiểu cảm thấy nhức mắt, chướng mắt! Vẫn còn cười yếu ớt, Tần Hiểu Hiểu lập tức nở nụ cười quyến rũ, chợt đưa tay bóp chặt cổ họng : “ muốn chết, cách xa tôi chút!”

      chán ghét loại ánh mắt này, loại ánh mắt đủ để hòa tan tất cả này!

      Đoạn ngắn ba:

      “A, trò đùa này chút cũng buồn cười.” đợi trả lời, Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng vào đám người, muốn lấy mặt nạ mặt xuống, nhưng ngờ lại bị hung hăng chặn ở miệng: “Sao hả, bị chặn thoải mái ?” Tần Hiểu Hiểu nở nụ cười mê hoặc chúng sinh hung hăng chà sát vào chỗ đau của Kim đan len trong tay giống như con dao găm sắc bén đâm xuyên qua áo sơ mi trắng đụng thẳng vào ngực của . nhếch môi mỏng, mồ hôi lạnh tràn ra: “Hiểu Hiểu!”

      Đoạn ngắn bốn:

      chỉ vào chỗ người Tần Hiểu Hiểu: “ muốn chỗ này, em hiểu .”

      “Ừ hừ, đương nhiên tôi hiểu.”

      Buổi tối, được ăn tim xào, trong ánh mắt lại ra ánh sáng phẫn hận: “Tần Hiểu Hiểu! Em lý giải ý nghĩa câu của tôi như thế này sao!”

      Hiểu Hiểu vô tội nhún vai: “Nhậm tổng, ăn nhanh , đồ ăn nguội lạnh ăn ngon đâu, tôi phải chạy ba cái siêu thị mới mua được đồ tươi, sao hả, còn có gì hài lòng à?”

      Trong đôi mắt sắc bén của Nhậm Thiên Dã dần u ám, tạch – – thanh chiếc đũa bị rớt xuống đất: “Hiểu Hiểu, muốn chính là tim của em, lòng của em! Giao trái tim của em cho được !” Nụ cười xán lạn như hoa đào mặt Tần Hiểu Hiểu từ từ cương cứng, dùng sức đẩy Nhậm Thiên Dã ra, dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh nhìn , khóe môi giương cao thoáng qua nụ cười hết sức châm chọc: “Nhậm tổng giống người thích giỡn, giao tim của tôi cho , vậy tôi dùng cái gì để duy trì tính mạng đây? xin lỗi, cho trái tim, tôi vĩnh viễn làm được.”
      Last edited: 3/4/17
      139 thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Edit: Mặc Doanh

      Chương 1: Bé thỏ mắt đỏ vào cõi thần tiên

      Máy điều hòa trong phòng họp được mở hết, khí lạnh lẽo làm cho Tần Hiểu Hiểu đứng sau lưng giám đốc Vương khép chặt hai chân thon dài, may mắn, thịt ta nhiều có thể chắn gió thay , cầu cho cuộc họp nhanh chóng kết thúc….. Tần Hiểu Hiểu thầm cầu nguyện: “Hắt xì——!”

      cái hắt xì chịu thua kém phát ra, xấu hổ xoa mũi, lại ôm chặt túi văn kiện trước người để chắn gió. Mắt Tần Hiểu Hiểu có cái bệnh, đó là khi cảm lạnh đỏ bừng, giống như con thỏ làm người ta thương. Thôi xong, bây giờ bệnh cũ của con mắt lại tái phát, bản thân hồn nhiên biết. Bởi vì suy nghĩ của trôi dạt khỏi phòng họp mấy cây số, nhưng người đàn ông đối diện lại thu hết các thần thái biểu cảm của vào mắt, trong đôi mắt thoáng xẹt qua chút nghiền ngẫm.

      “Nhậm tổng, lần hợp tác này chúng tôi cố gắng làm tốt 100%, xin ngài hãy yên tâm.” Đối mặt với người đàn ông hơn mình mấy tuổi nhưng giám đốc Vương rất cung kính, còn kém quỳ xuống đất ba quỳ chín lạy thôi.

      “Tần Hiểu Hiểu, lấy hợp đồng ra cho Nhậm tổng xem.” Trong nháy mắt, thái độ của giám đốc Vương thay đổi 180°, giọng điệu lạnh lùng uy nghiêm. Tần Hiểu Hiểu vào cõi thần tiên nào nghe thấy phân phó của giám đốc Vương, cả người giống như hóa đá đứng thẳng, suy nghĩ muốn nhanh ra khỏi phòng họp. có tiếng đáp lại làm cho bầu khí trở nên quỷ dị, giám đốc Vương có chút lúng túng cười khan với người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện, sau đó hét lớn tiếng: “Tần Hiểu Hiểu!”

      Tần Hiểu Hiểu tựa như nghe được tiếng gọi từ bầu trời xa xôi, đánh thức trái tim bay bổng phương xa của : “Hy vọng hợp tác vui vẻ!” thuần thục câu kết thúc của cuộc họp, sau đó cầm chồng văn kiện bàn về hướng cửa. “Tần Hiểu Hiểu! làm cái gì vậy!”

      “Vương tổng, phải cuộc họp kết thúc rồi sao?”

      Ánh mắt phẫn hận của giám đốc Vương như hận thể trừng ra vài cái lỗ người Tần Hiểu Hiểu, cắn răng nghiến lợi trầm giọng : “Ai với là cuộc họp kết thúc!”

      Tần Hiểu Hiểu thu cái chân bước ra cửa, vô số quạ đen bay qua đầu, xoay người lại, mặt lập tức xuất nụ cười tiêu chuẩn: “Giám đốc Vương, khí trong phòng họp lưu thông, tôi chỉ muốn mở cửa cho thoáng khí, hì, thoáng khí thôi.” Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng trở về chỗ, đứng sau lưng giám đốc Vương, người đàn ông ngồi đối diện nhìn động tác của Tần Hiểu Hiểu trong mắt lóe lên chút hứng thú, như mong đợi động tác kế tiếp của Tần Hiểu Hiểu.

      “Mau lấy hợp đồng ra cho Nhậm tổng xem.” Lần này giám đốc Vương trực tiếp bỏ qua cụm ‘Tần Hiểu Hiểu’, vội vàng muốn ký được hợp đồng này, hợp đồng này có ảnh hưởng lớn đến việc thăng chức của . Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng tìm bản hợp đồng, lần này lấy ra rất nhanh, thở phào đặt hợp đồng lên bàn, ngờ lại nghe thấy tiếng hét như bị thiến của giám đốc Vương, “Tần Hiểu Hiểu! nhìn thử xem, nhìn thử xem đây là cái gì”

      “Hợp đồng áo len sợi với Pháp!” Tần Hiểu Hiểu bật thốt lên, ngay lập tức 囧, nhanh chóng cầm bản hợp đồng ‘Áo lên sợi với Pháp’ lên, cái này nhất định là lúc trưa khi photocopy lấy nhầm, “Tôi——” Tần Hiểu Hiểu có cảm giác muốn đấm ngực dậm chân, lần thử việc này của chắc chắn là tan tành rồi. “Giám đốc Vương, hợp đồng đó—— có thể là——- còn để ở——- còn để ở——–.”

      “Để ở đâu!” Tần Hiểu Hiểu nhìn giám đốc Vương tức đến mặt xanh tím, thận trọng : “Còn——- để ở bàn làm việc của tôi.”

      Rốt cuộc cũng nghe được đáp án, giám đốc Vương cắn chặt môi, mồ hôi rơi xuống như mưa, vừa muốn chuyện, lại nghe người đàn ông đối diện lên tiếng: “Tắt máy điều hòa khí .” xong câu đó đồng thời người đàn ông còn có thâm ý khác nhìn Tần Hiểu Hiểu cái: “Tối nay mang hợp đồng đến.”

      Người đàn ông câu này, làm cho hai người đối diện như được đặc xá, tiễn người đàn ông , giám đốc Vương dữ tợn cảnh cáo Tần Hiểu Hiểu tối nay phải biểu cho tốt. Tần Hiểu Hiểu mãnh liệt gật đầu rồi như làn khói chạy khỏi phòng họp, rất giống Lưu Tương – người có sức khỏe cường tráng. Tất nhiên giám đốc Vương có thư ký riêng, nhưng may là lần này thư ký của lại về quê chịu tang, bình thường thấy Tần Hiểu Hiểu này rất thông minh nhanh nhẹn, hơn nữa vóc dáng cũng là hạc trong bầy gà, cho nên mới cho cơ hội lần này, tương lai còn có thể trở thành người của mình, nhưng ngờ lại thất trách như vậy, lại dám thất thần trong cuộc họp quan trọng bậc này, còn lấy nhầm hợp đồng, đây là muốn nửa cái mạng của , may mắn người kia so đo, nếu lần này chén cơm của lung lay. Giám đốc Vương suy nghĩ, sau khi kết thúc hợp đồng này, tiễn Tần Hiểu Hiểu , tuyệt giữ lại, dĩ nhiên biết trong tương lai có ngày tuyệt đối phải giữ Tần Hiểu Hiểu lại.

      Đứng trước cửa cao ốc, Tần Hiểu Hiểu thở dài hơi, chuẩn bị đón xe về công ty lấy hợp đồng, nhưng lúc này chuông điện thoại lại vang lên: “A lô——” Tần Hiểu Hiểu vừa nghe điện thoại lòng vừa nóng như lửa đốt về phía trước: “Binh——-“

      “Ui da——!” Giày cao gót bảy phân của Tần Hiểu Hiểu bất hạnh hôn vào lỗ thủng của nắp cống thoát nước, còn hôn khá sâu, người là gió tôi là cát, dây dưa triền miên dứt, cùng nhau lượn quanh chân trời. Tôi rút ra, tôi rút ra, tôi dùng sức rút ra, người bên kia điện thoại vẫn còn gì đó, nhưng Tần Hiểu Hiểu nghe lọt tai, cúp điện thoại, suy nghĩ duy nhất của bây giờ chính là thoát khỏi cái nắp cống này.

      Lúc này Tần Hiểu Hiểu giãy dụa, định rút gót giày ra, chú ý tới trong chiếc xe đằng xa có đôi mắt kín đáo nghiền ngẫm nhìn từng động tác của .
      Last edited: 3/4/17
      139 thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Edit: Mặc Doanh

      Chương 2: Rút gót giày

      Người đàn ông ngồi trong xe nhìn Tần Hiểu Hiểu cố gắng rút gót giày ra, trong mắt xẹt qua chút ý cười, chỉ chợt lóe rồi biến mất.

      Tần Hiểu Hiểu cảm thấy bị người khác nhàng ôm lấy từ sau lưng, mùi thuốc lá nhàn nhạt của đàn ông thoảng quanh chóp mũi: “Đừng động đậy!”

      Sống lưng Tần Hiểu Hiểu cứng đờ gật đầu cái, muốn xoay người, lại bị câu tiếp theo của dọa sợ hết hồn.

      “Cởi giày ra.”

      “Cái gì?!” Tần Hiểu Hiểu quay đầu, bắt gặp đôi mắt như ngọc thạch, “Nhậm, Nhậm tổng!”

      “Còn đứng ngây đó làm gì?! Chẳng lẽ chân xoay được sao? Mau cởi ra!”

      Đại não Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng vận chuyển, gật đầu theo bản năng, ngồi xổm xuống cởi khóa giày.

      “Dừng——!”

      Tần Hiểu Hiểu nghi ngờ quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi Nhậm Thiên Dã.

      Nhậm Thiên Dã cũng dùng ánh mắt để đáp lại nghi ngờ của Tần Hiểu Hiểu, thuận tiện còn dùng tay chỉ xuống dưới, tới khi Tần Hiểu Hiểu hiểu ý của Nhậm Thiên Dã trán đầy mồ hôi lạnh, “ cởi sai giày rồi.”

      Tần Hiểu Hiểu cuối đầu nhìn xuống, mới phát hai tay mình cố gắng mở khóa bên chiếc giày bị lọt lỗ, “À, à, đúng vậy, ha ha……” cười khan hai tiếng, khuôn mặt nhắn đỏ lên vì lúng túng, vội vàng thu tay, vì trọng tâm vững mà ngã vào lòng ngực rắn chắc của ai kia.

      “Hay để tôi làm cho.” tay vòng qua cơ thể ấm áp của , tay kia nhanh chóng cởi khóa giày, thuần thục y như cởi giày của .

      Tư thế của hai người quá mập mờ, kinh ngạc đến mức dám thở gấp, hơi thở phái nam vỡn quanh, Tần Hiểu Hiểu sợ hãi nhảy cẩn lên, may mắn nhờ Nhậm Thiên Dã đè lại kịp lúc mới bị ngã.

      “Tổng giám đốc, có cần tôi giúp tay ?”

      cần, cậu lấy cho Tần cái ghế ngồi.”

      “Dạ.”

      Tần, mời.” Tần Hiểu Hiểu ngồi lên cái ghế người đó lấy ra, mặc dù đơn sơ, nhưng ngồi rất thoải mái, nhớ lại cái ôm vừa rồi là…. Ối, ối, Tần Hiểu Hiểu trong đầu mày nghĩ cái gì vậy hả? Tần Hiểu Hiểu lắc đầu như trống bỏi, chú ý có người nhìn mình cười khẽ.

      Tần.”

      “Hả?” Tần Hiểu Hiểu tỉnh hồn phát chẳng biết Nhậm Thiên Dã đứng trước mặt lúc nào.

      “Đây là giày của .” Nhậm Thiên Dã cầm chiếc giày đắc ý quơ quơ trước mặt Tần Hiểu Hiểu.

      “Cám ơn Nhậm tổng.” Tần Hiểu Hiểu đưa tay định cầm giày nhưng ngờ Nhậm Thiên Dã lại cười khẽ cầm giày qua bên, “Nhậm tổng, …?”

      “Đây có tính là nợ tôi ân tình ?” Nhậm Thiên Dã vừa vừa nhìn chiếc giày, dáng vẻ ‘tôi tập trung nghiên cứu’, size 35, xinh xắn đáng , khó trách lại có thể làm cho người ta vừa cầm lên thích muốn buông tay, vừa lẩm bẩm vừa ngẩng đầu lên nhìn chóp mũi xinh của Tần Hiểu Hiểu, đôi mắt mênh mông: “Ơn này phải trả tôi như thế nào đây, Tần?”

      “Cái gì?!” Tần Hiểu Hiểu ngờ Nhậm Thiên Dã lại đột nhiên vậy, làm cho phản ứng kịp, nghĩ phải trả lời như thế nào, phản xạ có điều kiện .

      “À——–, chưa nghĩ ra ư.” Nhậm Thiên Dã bày ra dáng vẻ ‘tôi rất tiếc, cầm chiếc giày muốn khỏi.

      “Nhậm tổng, chờ chút, chờ chút———.”

      “Làm gì?”

      “Giày này———- là của tôi.”

      “Ừ, đúng là tôi mang vừa, nhưng tôi chưa từng giúp người khác mà lấy thù lao.”

      hẹp hòi, oán thầm trong lòng, ấn tượng tốt với khi nãy mất sạch : “ , Nhậm tổng, muốn tôi trả bao nhiêu tiền?” Tần Hiểu Hiểu cúi đầu mở túi xách ra, nhanh chóng lấy mấy tờ tiền trong bóp ra: “Vậy, cho hết, có đủ ?” Tần Hiểu Hiểu giơ mấy tờ tiền ít đến đáng thương lên, muốn để vào lòng bàn tay Nhậm Thiên Dã.

      “Chiếc giày này đáng bao nhiêu tiền, vậy tôi vứt.”

      “Ôi, ——.” Tần Hiểu Hiểu gấp gáp đứng lên, muốn cướp chiếc giày từ tay Nhậm Thiên Dã, ngờ lại mất trọng tâm trực tiếp ôm người đàn ông trước mặt: “Cái đó, ừ, xin lỗi Nhậm tổng…” lúng túng buông ra, hai tay bé nên để đâu mới đúng.

      “Được rồi, ngồi xuống.” Mắt Nhậm Thiên Dã trầm xuống, nâng cái chân mang giày của lên, đích thân giúp mang giày vào, động tác dịu dàng thuần thục, làm Tần Hiểu Hiểu có cảm giác như bị điện giật, ngay sau đó : “Tôi vừa mới đến đây nên quen lắm, muốn biết ở đây có chỗ nào vui, ngày mai dẫn tôi khắp nơi tham quan, coi như thù lao trả cho tôi.”

      “Tần Hiểu Hiểu! còn ngẩn ra đó làm gì!”

      Nhậm Thiên Dã đột nhiên thay đổi làm sững sốt chút, trong đầu lại xuất cái đầu heo cở big size, cần hỏi cũng biết là ai, Tần Hiểu Hiểu sợ hết hồn, lui về sau vài bước, giám đốc Vương, cần dọa người như vậy đâu: “Tôi , tôi …. Vậy tôi ?” Tần Hiểu Hiểu nhìn bốn phía, người đâu, nhanh ấy. Coi như đồng ý, nhưng mà nhìn giày chân mình, suy nghĩ chút, coi như hết, phải chỉ có ngày sao, dù sao cũng tốt hơn dùng tiền.

      Đưa mắt nhìn Tần Hiểu Hiểu khỏi, “Tách—-” Nhậm Thiên Dã ngồi trong xe, đốt điếu thuốc, động tác ưu nhã nhàng phà khói, vừa nãy khi kia nhào lên, lại làm cho sinh ra cảm giác khác thường, cảm giác này rất vi diệu, nhưng trước giờ luôn cách xa phụ nữ ngàn dặm, hôm nay lại có thái độ khác thường cam tâm tình nguyện giúp , là….

      “Tổng giám đốc, sao chứ.” Kim Thuẫn quan tâm hỏi.

      sao.” Nhậm Thiên Dã phất tay, khôi phục lạnh lùng trước sau như , nheo mắt : “Lái xe .”
      Last edited: 3/4/17
      139 thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Edit: Mặc Doanh

      Chương 3: Ăn nhiều chút

      ra mày nằm ở đây.” Tần Hiểu Hiểu thở hổn hển cầm hợp đồng bàn, cẩn thận cất vào túi xách, trong đầu nghĩ đến chuyện phải đối mặt tối nay, nghĩ đến đây lại nhịn được mà than thở, nếu phải hôm qua được thông báo sắp xếp tối nay, cũng thất thần khi ký hợp đồng.

      Nhà hàng Long Thành là nhà hàng cao cấp tiêu biểu, Tần Hiểu Hiểu đứng bên ngoài cửa nhà hàng, ngừng bị độ xa hoa và cao cấp ở đây làm kinh ngạc, bởi vì đối tượng hợp tác lần này là tập đoàn RT, cho nên công ty vô cùng coi trọng, ngay cả nhà hàng cũng chọn nơi cao cấp như vậy, nếu có cơ hội hợp tác lần này, Tần Hiểu Hiểu nghĩ mình thể nào bước vào đây, ngắm trăng, ngắm sao.

      Vào thang máy lên tầng 29 của nhà hàng, Tần Hiểu Hiểu hít sâu hơi, dùng sức đẩy cửa ra, mức độ xa hoa lộng lẫy ở đây thiếu chút nữa làm nổ mắt của , nhưng nhanh chóng thấy giám đốc Vương, tới: “Giám đốc Vương, đây là hợp đồng cần.”

      “Tốt lắm, để xuống .”

      còn chuyện gì khác, vậy tôi trước.”

      “Ừ.”

      Tần Hiểu Hiểu nhìn đám oanh oanh yến yến vây quanh người đàn ông như phi tần vây quanh hoàng đế, hình ảnh này làm có cảm giác thoải mái, cau mày cái, nếu phải vì công việc, muốn tiếp xúc với những người này dù chỉ là chút, đáng tiếc được như ý, khi kéo cửa muốn ra ngoài, sau lưng vang lên giọng trầm thấp của đàn ông.

      “Nếu tới bằng ngồi xuống uống ly .” Phòng bao nháy mắt yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tần Hiểu Hiểu, như có điều suy nghĩ.

      Tuy câu này là câu khách sáo, nhưng nghe ra lại càng giống như ra lệnh, huống chi đối phương còn là Boss lớn của tập đoàn RT, mình nhất định phải cho người này mặt mũi. Tần Hiểu Hiểu cố gắng làm cho mình tự nhiên hết mức, xoay người, nở nụ cười chiêu bài, tới trước bàn, cầm cái ly lên, rót đầy rượu: “Nhậm tổng, ly rượu này tôi mời , chúc quý công ty và công ty Hâm Thần của chúng tôi hợp tác vui vẻ, càng ngày càng huy hoàng!”

      nâng ly rượu lên, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, đây là tự tin của cấp và sức quyến rũ của bản thân, cần thay đổi, chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng lộ ra khí thế vương giả.

      Tần Hiểu Hiểu chủ động uống cạn ly rượu trong hơi, bởi vì uống gấp, nên có hơi sặc, vị cay của rượu tràn khắp khoang miệng, làm chảy nước mắt, lập tức tạo thành bức tranh ‘mỹ nhân khóc’ vô cùng tươi đẹp thoát tục.

      nhìn Tần Hiểu Hiểu uống hết ly rượu, nhưng cũng gấp gáp uống rượu trong ly của mình, nhìn đôi mắt ngấn nước của Tần Hiểu Hiểu, chậm rãi : “ Tần rất bận sao?” Câu này nhìn như câu hỏi, ra lại là câu cảnh cáo nghiêm trọng.

      “Tiểu Tần, mau ngồi xuống uống vài chén với Nhậm tổng.” Giám đốc Vương nhìn ra đầu mối, nhanh chóng , vô cùng sợ Nhậm tổng phật ý rồi chịu ký hợp đồng, nếu vậy tất cả công sức của coi như uổng phí. Trong lòng Tần Hiểu Hiểu rất thoải mái, đúng là có nhiều thời gian, nhưng bây giờ lại thể , đối với đây chỉ là cuộc xã giao cần thiết, nhưng nghĩ lại mình vẫn còn trong thời gian thử việc, chỉ có thể cắn răng cầm ly rượu lên: “Nhậm tổng, tôi chúc nghiệp của tăng thêm bậc!”

      ngờ uống rượu, lại đứng lên thẳng đến trước mặt , Tần Hiểu Hiểu có chút lúng túng duy trì động tác giơ ly rượu giữa trung, nụ cười vẫn làm người ta hài lòng như cũ, chẳng qua trong lòng thầm thăm hỏi cả nhà Nhậm Thiên Dã trận…..

      “Sao hôm nay trễ thế rồi mà con bé Hiểu Hiểu vẫn chưa về?”

      “Có lẽ công ty có chuyện.”

      “Cũng chịu nhìn thử hôm nay là ngày gì, người ta chờ nó, chờ lâu như vậy rồi mà còn chưa , nhanh lên, gọi cho nó thêm lần nữa.”

      Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tần Hiểu Hiểu quay đầu sang chỗ khác lúng túng kéo khóe môi: “Xin lỗi Nhậm tổng, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”

      Nhậm Thiên Dã như thái sơn áp đỉnh đứng trước mặt Tần Hiểu Hiểu, thân cao của làm cho Tần Hiểu Hiểu cao 1m68 cảm thấy khẩn trương và áp bách, trái tim bé đập thịch thịch, vì bài xích cảm giác áp bách này, Tần Hiểu Hiểu dùng sức ngẩng đầu lên, giống như con gà chiến xù lông, Nhậm Thiên Dã nhìn tất cả, hài hước cong mắt nghiêng người khẽ bên tai Tần Hiểu Hiểu, ngay sau đó bật người lên cầm lấy ly rượu của Tần Hiểu Hiểu uống sạch, xoay người ân cần với Tần Hiểu Hiểu: “ nghe điện thoại .”

      “Ặc.” Tần Hiểu Hiểu bị động tác của dọa sợ hết hồn, ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh gật đầu, cầm điện thoại ra ngoài.

      “Alo, dượng út.”

      “Ừ, Hiểu Hiểu, dì con bảo dượng gọi điện thoại hỏi khi nào con về.”

      “À, công ty con có buổi xã giao nên con về trễ chút.”

      “Ừ, chuyện của công ty quan trọng, bên này con cần lo lắng.”

      “Dạ, xã giao xong con về ngay, dượng với dì hãy yên tâm.”

      “Ừ, được.”

      Cúp điện thoại, Tần Hiểu Hiểu có chút đau đầu xoa thái dương cái, sao lại nhiều chuyện vậy nè, xoay người đối mặt với cửa phòng đột nhiên nghĩ đến những lời vừa , làm tim tự chủ được mà đập lỡ nhịp, : “Có ai từng với , dáng vẻ khi thất thần rất đẹp chưa!” Nhưng lời này có ý gì? Khen ngoại hình của ? Nhưng ràng nhìn thấy chút khen ngợi nào trong đôi mắt lạnh lùng kia, ngược lại là chút nghiền ngẫm, làm người khác có cảm giác muốn chạy trốn, may mắn chuông điện thoại vang lên, coi như cứu mạng. Nhớ lại biểu của mình lúc nãy, Tần Hiều Hiểu cười ra tiếng, cho rằng bản thân có sức quyến rũ lớn đến nổi làm Nhậm Thiên Dã có cảm giác tốt với . Lời đồn, Nhậm tổng đối mặt với trăm hoa đua nở, chưa từng lưu tình với bất kỳ ai, đến nay vẫn là người đàn ông độc thân kim cương, bất kỳ nhà danh môn quý tộc nào cũng muốn đưa con của mình leo lên giường , lúc nào cũng bị dứt khoát từ chối, nễ mặt bất kỳ ai.

      Lời đồn, vì Nhậm tổng bất lực nên mới từ chối nhiều người đẹp ướt át dâng lên tới miệng như vậy, có người là gay, thích đàn ông, bởi vì ngay cả thư ký riêng của cũng là nam, toàn công ty thấy bóng dáng của người phụ nữ.

      Ha ha, nghĩ tới đây Tần Hiểu Hiểu lại cảm thấy rất buồn cười, cười khẽ tiếng, nhìn chung quanh chút, có ai chú ý tới , mới yên lòng vào.

      Trở lại phòng bao, ngồi chỗ của bàn luận cái gì đó, nghe thấy tiếng mở cửa, tất cả mọi người khôi phục tinh thần, cũng xoay người lại nhìn cái sâu, người thức thời chủ động nhường chỗ bên cạnh Nhậm Thiên Dã lại, trừng mắt nhìn, nụ cười vui vẻ làm người khác hài lòng vẫn đọng lại mặt, làm cho người khác cảm thấy thoải mái khi nhìn vào, dùng nụ cười này che giấu suy nghĩ trong lòng mình, đánh bại từng kẻ địch trong công ty.

      “Lại đây ngồi .”

      “A, được.”

      Nhậm Thiên Dã nhìn người ngồi bên cạnh mình – Tần Hiểu Hiểu nữa, mà quay sang chuyện với những đối tác, Tần Hiểu Hiểu cuối đầu dùng đủa chọt chọt thức ăn trong dĩa của mình, trong đầu suy nghĩ biết khi nào tiệc rượu này mới kết thúc, kết thúc nhanh chút, còn phải tới chỗ dượng .

      “Ăn nhiều chút.” Giọng nam mát lạnh làm Tần Hiểu Hiểu khôi phục tinh thần.

      “Ừ, được, cảm ơn Nhậm tổng.” Tần Hiểu Hiểu ăn giống như con thỏ nhai cà rốt, quai hàm và cổ chuyển động. Mắt lại nhìn người đàn ông bên cạnh, ăn cách cẩn thận, để người ta nhìn thấy dáng vẻ thất thần của mình, làm cảm thấy quẩn bách, nhưng cũng may mắn, làm khó , trong lòng Tần Hiểu Hiểu suy nghĩ, lúc ăn cũng an tâm hơn.

      Động tác của Nhậm Thiên Dã làm cho những người xung quanh sững sốt, lời đồn Nhậm Thiên Dã gần nữ sắc, bọn họ bỏ biết bao nhiêu công sức để tìm hiểu sở thích của , nhưng thái độ của đối với Tần Hiểu Hiểu vừa rồi, nhìn thế nào cũng biết có điểm khác với những người khác, chẳng lẽ sau này điểm đột phá mấu chốt chính là …..
      Last edited: 3/4/17
      139 thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Edit: Mặc Doanh

      Chương 4: Nụ cười vui vẻ sau lớp mặt nạ

      Đến mười giờ buổi tiệc kết thúc, Tần Hiểu Hiểu nhận được tin nhắn của dượng út, là địa chỉ chỗ hẹn, nhìn thời gian điện thoại, quyết định đón xe taxi đến chỗ hẹn.

      Nhà hàng Long Thành nằm ở trung tâm thành phố, vốn là khu vực rất phồn hoa, nhưng ban đêm dễ đón xe, nguyên nhân rất đơn giản, thời gian về đêm là thời gian dành cho các loại xe hạng sang, tất nhiên những chiếc xe taxi mộc mạc phải nhường đường, rất nhiều xe taxi tự giác đường vòng, bởi vì bọn họ biết cho dù có chạy tới đây, cũng làm ăn được gì, vậy bằng cứ chạy đến những trạm xe lửa hoặc các chỗ buôn bán bình thường.

      Tần Hiểu Hiểu vì hình tượng của công ty mà mang giày cao gót 10cm, bây giờ cảm thấy sức cùng lực kiệt như vừa đánh xong trận lớn, biết qua khu phố bên kia đón được xe taxi, cho nên lúc này dùng tốc độ rùa bò tới đó.

      “Két———” chiếc xe từ từ dừng trước mặt : “Hiểu Hiểu, là em!”

      Cửa kiếng từ từ hạ xuống, khuôn mặt điển trai trắng nõn lộ ra.

      “Chanh!” Tần Hiểu Hiểu có chút hưng phấn giậm chân, hai cái tay bé dùng sức nhéo cái lên mặt người đàn ông, khuôn mặt nhắn đỏ ửng mảng.

      Cửa cạch tiếng mở ra: “Hiểu Hiểu, hôm nay đến đây để ký hợp đồng giúp ba, ngờ lại gặp được em, có chuyện gì lên xe hẳng .”

      “Được!”

      Chiếc Land Rover vừa mới chạy, chiếc xe khác chạy đến chỗ vừa rồi: “Ông chủ, xe của chúng ta chậm bước, kia lên chiếc xe khác rồi.”

      “Ừ, tôi biết rồi, cậu lái về phía trước .”

      “Dạ.”

      Nhậm Thiên Dã ngồi trong xe đôi mắt u ám nhìn chiếc xe phía xa, dáng vẻ tự nhiên và nụ cười dịu dàng của luôn quẩn quanh trong đầu , nụ cười này chứa hơn 80% chân , muốn xé toang cái mặt nạ của , nhìn thử bộ mặt của là gì, biết chắc chắn rất thú vị, rất chờ mong.

      “Điều tra về chủ nhân của chiếc xe kia.” Nhậm Thiên Dã lạnh giọng , sau đó bắt chéo hai chân.

      “Dạ.”

      ….

      “Chanh, về nước lúc nào vậy?”

      “Tối hôm qua vừa xuống máy bay, em đó, chịu nghe điện thoại, quá có nghĩa khí rồi!”

      “Tối qua?”

      “Đúng vậy, gọi cho người nhà của em, họ cho em biết, họ với em sao?”

      “Sau này đừng gọi số đó, đây là số mới của em, nhớ kỹ nha.”

      “Sao vậy, em và bọn họ——?”

      “Tối nay có chút chuyện, hôm khác hẹn ra chuyện.”

      “Oke.” Xe dừng trước club tư nhân, Tần Hiểu Hiểu xuống xe vẫy vẫy cánh tay bé: “Hôm nay nhờ gặp được , cảm ơn nha!”

      “Cảm ơn với cảm ơn cái gì, khách sáo quá rồi, nhưng mà, Hiểu Hiểu, em chắc chắn là chỗ này sao?” Chanh có chút nghi ngờ nhìn club mấy lần.

      Tần Hiểu Hiểu nhìn Chanh: “ sai, chính là chỗ này mà, chuyện với nữa, em vào đây! Gặp sau….”

      Chanh tên Tư Mộc Thành, là người thừa kế của nhà Tư Mộc, sau khi học xong đại học được đưa ra nước ngoài học thêm, là đồng bọn lớn lên bên nhau từ của Tần Hiểu Hiểu, bạn rất thân, khi còn bé hai người ngủ đắp chung cái chăn, nhưng tới lúc trưởng thành lại còn điên cuồng như lúc .

      Tần Hiểu Hiểu vẫn trước sau như , ngược lại Tư Mộc Thành càng ngày càng nội liễm, nguyên nhân là do biến cố năm 16 tuổi, trận biến cố thay đổi bánh xe vận mệnh của hai người…

      Mặc dù Tư Mộc Thành ở nước ngoài nhiều năm, nhưng cũng có chỗ đứng khá sâu trong giới thượng lưu, ‘Club Tuyên’ nhìn bề ngoài chỉ là club thông thường của xã hội thượng lưu, nhưng bên trong có những hoạt động tăm tối ai biết, lúc nãy Tần Hiểu Hiểu vội vã xuống xe, cho nên Tư Mộc Thành kịp ngăn lại để hỏi ràng, vừa định xuống xe nhận được điện thoại của ba từ công ty gọi đến, cúp điện thoại, đôi mắt Tư Mộc Thành sáng quắc chăm chú nhìn vào cửa club chút, rồi đạp ga lái xe .
      Last edited: 3/4/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :