1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt sắc yêu nghiệt ngoạn chuyên sủng - Ám Hương Ảnh Di (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      TUYỆT SẮC NGHIỆT NGOẠN CHUYÊN SỦNG

      Tác giả:Ám Hương Ảnh Di

      Thể loại:Cổ đại, xk, np, sủng

      Số chương: khoảng 100 chương nha.

      Editor: NguyễnThanhVân

      Nguồn: Sưu tầm

      Lịch post: 2 chương/tuần


      【Nội dung giới thiệu vắn tắt 】

      Bọn , quan tâm tới nhân gian ấm lạnh, lòng sớm lạnh như huyền băng, nhưng hài nhi bé xâm nhập vào thế giới của bọn làm nên kỳ tích,huyền băng cũng dấy lên ngọn lửa ấm áp, vô tình như bọn lại tranh đấu để tiếp nhận việc"Vú em" ...

      Bọn , phúc hắc lãnh huyết,là hạng người Tà nịnh quái đản, lại đối với duy nhất người sủng tận tâm khảm, che chở đầy đủ...

      Bọn , gia thế cao quý hiển hách, dung mạo tuyệt sắc tựa nghiệt, phía sau oanh oanh yến yến có thể so với nước Trường Giang, liên miên dứt... Nhưng có lỗi! ! ! Nước Trường Giang chảy tới nơi này của bọn ,lại lưu lạc đến hắc động trong vũ trụ, tạo lên dù chỉ gợn sóng... nếu như đối với nàng sao ?

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 1:Tâm chết, thân chết.


      Trong tầng hầm u ám,nữ tử thân quần áo nịt đen làm nổi bật làn da trắng nõn,dáng người càng thêm lung linh,xinh đẹp. Nữ tử bị trói cái cột bằng sắt hình trụ,cúi đầu,mái tóc đen bóng tự nhiên như hải tảo rũ xuống, che khuất dung nhan của nàng.

      Từ thân nữ tử lan tỏa ra nồng đậm đau thương,thê lương vô tận, còn pha chút hương vị tuyệt vọng, từng đợt từng đợt lưu chuyển trong khí.

      Tầng hầm to như vậy, chỗ nào là bị bao phủ bởi đau thương cùng thê lương...

      biết qua bao lâu,ngoài cửa tầng hầm truyền đến từng trận tiếng bước chân, tiếp theo khoá sắt cùng cửa sắt va chạm phát ra tiếng kim loại thanh thuý,có người mở ra cửa .

      Hắc y nữ tử Bị trói nhất thời thu hồi vẻ đau thương cùng tuyệt vọng, ngẩng đầu, thay bằng biểu tình lạnh như băng.như biết người tới là ai,nàng dùng kiên cường để bảo hộ cho kiêu ngạo cùng tự tôn của mình...

      khuôn mặt tinh xảo lạnh như băng, giống như đau thương kịch liệt vừa rồi phải từ thân nàng phát ra vậy .

      Xương làm từ băng,thần làm từ tuyết, tựa như nàng từ có tình cảm, mỹ nhân băng có độ ấm.

      Cửa bị đẩy ra,ánh sáng mặt trời chiếu vào tầng hầm u.sắc màu ấm áp từ ánh sáng mặt trời, như con đường quang minh mở ra chiếu thẳng về hướng hắc ám,cùng tầng hầm u ám hình thành loại đối lập mãnh liệt, làm cho người ta thể nhìn dõ vật phía trước..

      Theo đường ánh sáng mặt trời nam tử tuấn đến, theo phía sau nữ tử cao gầy có diện mạo thanh tú.

      Nam tử phía cước bộ hỗn độn, đôi mắt đen sáng,mang theo chút chột dạ,ánh mắt đảo chung quanh,dừng thân hắc y nữ tử.

      Nữ tử theo sau biểu hài lòng với tốc độ của nam tử,đột nhiên lướt qua mặt nam tử, lên phía trước. mặt treo lên chút đắc ý,tươi cười. thêm vài bước, đứng đối diện với hắc y nữ tử cười tươi sáng : "Ha ha , Nam Cung Vũ Huyên,chúng ta lại gặp nhau rồi ." Thanh mang theo chế nhạo,coi thường , "Các ngươi lần này chết chắc, vật phẩm giao dịch bị cảnh sát lưới bắt hết, hơn nữa, " đến đây, nữ tử cố ý tạm dừng chút,khoé mắt cong lên, thanh lớn hơn,lạnh nhạt : "'Hắc đạo liên minh'của các ngươi ba trăm hai mươi hắc bang, tổng cộng ba vạn sáu ngàn bảy trăm người, trừ ngươi ra,toàn bộ bị bắt."Trong giọng lộ ra thái độ kiêu ngạo như khổng tước nhiều màu.

      "Ha ha, ? Vậy ta cần phải chúc mừng các ngươi rồi" Hắc y nữ tử lạnh nhạt mở miệng, trong giọng nghe ra chút ưu tư, nhưng trong mắt ánh lên huyết sắc, có người phát .



      Chuơng 1.1: Tâm chết,thân chết

      thấy được phản ứng thống khổ của Nam Cung Vũ Huyên,chưa đạt tới mục đích, trong mắt nữ tử lên tia thầm hung ác cùng bộ dáng cam lòng, nhưng chỉ cái chớp mắt, liền bị giấu .

      Xoay người ôm lấy cánh tay nam tử tuấn, thân mình hơi hơi ngả về phía trước, như muốn dán chặt người nam tử.

      Tư thái ngọt ngào,nửa làm nũng nửa khoe mẽ mở miệng: "Huân, chúng ta mau đưa nàng về sở cảnh sát thôi! Ha ha ha , lần này ngươi làm tốt như vậy, ta quyết định gả cho ngươi ." Uốn éo xong, trong ánh mắt tràn đầy hạnh phúc, nhưng ánh mắt của nàng lại thầm liếc nơi nữ tử bị trói: hừ, Nam Cung Vũ Huyên lúc trước ngươi phải rất đắc ý sao? tại, ta xem ngươi còn đắc ý như thế nào? ! Ha ha,tiện nhân,trở về sở cảnh sát, ta xem ngươi làm sao!

      Bị gọi,nam tử tính rút cánh tay ra,nhưng lại càng ngày bị ôm chặt hơn, ánh mắt trầm xuống, còn phải thời điểm trở mặt,hơn nữa... , trong lòng cười khổ tiếng, thầm đối chính mình : Dư Tử Huân, ngươi còn rối rắm cái gì? ! Công thành danh toại, cùng Tiểu Vũ kết hôn,đây phải giấc mộng ngươi vẫn theo đuổi sao?

      Nam Cung Vũ Huyên nghe được lời đó của nữ tử, ngực truyền đến trận đau đớn,đôi tay sau lưng nắm chặt,móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, sống chết áp chế ưu tư sắp sửa khống chế được, gợi lên nụ cười trào phúng, chậm rãi đối với nữ tử : "A, cảnh sát Lâm đúng là tinh thần tốt a ! Cư nhiên cho rằng phá án mà có thể đem vị hôn phu của ta đưa lên giường. Ha ha, ra vẻ như vậy, hương vị đúng là tệ."Tiếng lạnh lùng mang theo bảy phần khinh thường ba phần trào phúng.

      Lời tuy là như thế,nhưng trong lòng nàng lại tự giễu: ha ha, Nam Cung Vũ Huyên, ngươi đúng là đáng bị coi thường! Đến giờ phút này rồi mà vẫn có thể đau lòng sao?

      Thu dao đông trong mắt,con ngươi sâu đen tĩnh lặng như hồ nước mùa thu, nhưng bên trong vẻ lặng yên đấy nổi lên từng đợt cuồng phong: sao?, ngươi nghĩ mình làm rất tốt sao,để xem ngươi xuống Địa ngục rồi làm được gì?

      Nội tâm xẹt qua tia cười lạnh, cho dù có sao? Lấy thứ gì của của nàng,tất cả nàng đều phải đòi lại.

      Nam tử nghe được lời trào phúng của Nam Cung Vũ Huyên, ánh mắt rốt cục rơi xuống người nàng, áy náy nhìn: "Huyên Nhi..."

      Thanh gọi gần như nỉ non, nhưng trong tầng hầm tĩnh mịch này lại vô cùng trong sáng, mang theo chút ưu sầu, cùng với hối hận mà Khó có thể phát .

      Nam Cung Vũ Huyên tất nhiên là nghe được lời nam tử lẩm bẩm, nội tâm xẹt qua tia khinh thường còn có cay đắng,đến lúc này rồi, còn muốn diễn trò sao?

      Hơi hơi khép lại hai tròng mắt, che dấu dao động trong nội tâm, sau khi mở mắt ra,ánh sáng trong mắt trừ bỏ lạnh lùng còn thần sắc nào nữa.

      Nữ tử dáng người cao gầy thấy nam tử mở miệng,mắt tối sầm,đột nhiên lên tiếng: "Ha ha,đây có tính là gì,nam tử nào trước khi kết hôn chẳng trải qua hai nữ nhân? Ngươi liền coi như khi Tác Huân ở bên ngoài tìm kỹ nữ là tốt rồi a! Ha ha, nhưng ngươi lại cần tiền sao!"

      Giọng chanh chua cùng với diện mạo thanh tú của nàng cực kì xứng. Đúng vậy, nàng cùng vốn là người ,để tiêu diệt "Hắc đạo liên minh" ,nàng khuyên tiếp cận Nam Cung Vũ Huyên. Nhưng cũng thể ngờ rằng bọn họ lại có thể phát sinh quan hệ, cho nên,chỉ về điểm này, nàng nhất định phải làm cho Nam Cung Vũ Huyên chết có chỗ chôn!

      Nghe được lời bén nhọn của Nữ tử, nam tử thoáng nhíu mày: "Tiểu Vũ! Ngươi cái gì? !" trong lòng rất thoải mái, lên tiếng khẽ quát. Huyên Nhi cùng nàng kỳ bộ dáng biểu giống nhau,tình cảm của nàng rất đơn thuần...

      Nghĩ đến đây,trong lòng càng phát ra thống khổ, ràng do tay tạo thành cục diện ngày hôm nay,nhưng vì sao lại có chút hối hận,

      Nghe Dư Tử Huân thay Nam Cung Vũ Huyên chuyện,nội tâm Lâm Vũ xẹt qua tia oán độc,thanh cũng bén nhọn hơn: "Dư Tử Huân! Ngươi đây là muốn thay cái này tiện nhân này chuyện sao? ! Hừ ! Ngươi đừng quên, nàng là người của "Hắc đạo liên minh"! Mà ngươi,là cảnh sát!"

      A, tốt, Dư Tử Huân, ta biết ngươi đối với nữ nhân này động tâm . Nhưng là, lấy thân phận của nàng,cùng tội danh của nàng,chết chắc rồi, mà ngươi, nhất định là của ta Lâm Vũ . Vĩnh viễn, chỉ có thể là của ta.

      "Tiểu Vũ, Huyên Nhi nàng..." ràng lý trí quyết đoán muốn với mang nàng về sở cảnh sát,nhưng nội tâm lại chịu nổi khốg chế muốn được bảo hộ nàng...

      "Được rồi, ta rảnh xem các ngươi diễn trò, phải muốn mang ta báo cáo kết quả công tác sao? A,sao còn ".
      PhongVy thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1.2:Tâm chết,thân chết

      Nam Cung Vũ Huyên đánh gãy lời Dư Tử Huân,mang theo vài tia kiên nhẫn.

      Hừ , tại lại muốn làm gì? Là muốn giúp mình sao? Hô , ràng, đến lúc này còn giả bộ gì nữa? Là khoe khoang hành động của sao?

      Nam Cung Vũ Huyên trong lòng lạnh nhạt nghĩ, đích thực, hành động tốt lắm sao!vậy mà nàng lại lầm tưởng cho rằng đại sói xám là tiểu bạch thỏ, ngây ngây ngôc ngốc lòng tin tưởng .

      Chính mình là... Rất ngốc .

      "Huyên Nhi..." Có chút bối rối mở miệng, lại biết gì cho phải.

      Lâm Vũ thấy Dư Tử Huân vừa muốn miệng chuyện, trong lòng oán niệm càng sâu : "Tốt! Hừ, ngươi muốn chết sớm chút, như vậy ta thành toàn cho ngươi ." Nam Cung Vũ Huyên, ngươi có tướng mạo đủ để nam nhân si mê,điên đảo, Nhưng vĩnh viễn là của ta,chỉ mình ta!

      Lâm Vũ lấy từ bên hông còng số tám, tới gần Nam Cung Vũ Huyên, muốn còng đôi tay nàng lại. Trong lòng đoán được tương lai bi thảm của Nam Cung Vũ Huyên vô cùng thoải mái.Xinh đẹp lợi hại như thế nào?Vẫn bị nàng bắt đấy thôi.

      Nam Cung Vũ Huyên thấy Lâm Vũ đến gần, trong lòng cười lạnh,điều hoà hô hấp chính mình, đem toàn bộ cơ năng của thân thể đưa vào trạng thái chuẩn bị phản kích, nhưng diện mạo lại có bất kỳ chuyển biến gì.

      Lâm Vũ cùng Dư Tử Huân nhìn thấy phía sau Nam Cung Vũ Huyên,đôi tay nắm thành quyền chậm rãi buông lỏng,hai đầu sợi dây thừng trói chặt tay nàng bị tách rời.

      Này,đây là ý nghĩa gì?, Nam Cung Vũ Huyên sớm đem dây thừng trói buộc tháo ra.nàng chỉ ở lại chỗ này chờ bọn đến mà thôi.

      Nam Cung Vũ Huyên mặc dù có biểu tình gì nhiều, nhưng trong mắt ràng là ý cười thản nhiên, phải ấm áp , cũng phải lạnh như băng , mà là gần như điên cuồng ... Kiên quyết.

      Tiết mục nhàm chán này, lập tức kết thúc . Kết thúc tất cả... Bao gồm cả nàng và tất cả mọi thứ...

      Lâm Vũ vừa mới đến bên cạnh người Nam Cung Vũ Huyên, muốn giữ nàng từ phía sau,là lúc Nam Cung Vũ Huyên hất mạnh tránh né.Di chuyển nhanh nhẹn dùng tay phải đem Lâm Vũ xoay lưng lại giữ chặt hai tay phía sau người,khiến nàng phản kích được,ngón tay thon dài thản nhiên đặt lên mạch tượng cổ Lâm Vũ.

      Nàng bỗng nhiên nở nụ cười,cười vô cùng tươi sáng !thuần khiết như thiên sứ.

      Nhưng vào lúc này, nàng lại cười vô hại như vậy khiến Lâm Vũ sợ hãi, khiến Dư Tử Huân hối hận.

      Thản nhiên liếc mắt Lâm Vũ biết sống chết giãy dụa, lãnh cười tiếng,tay dùng sức, "Răng rắc" tiếng,cánh tay Lâm Vũ liền bị trật khớp.

      "A !" Lâm Vũ đau đớn hô lên.

      "Huyên Nhi! Ngươi lại muốn làm gì, nhanh chóng buông Tiểu Vũ ra!" Dư Tử Huân cả kinh .

      "Dư Tử Huân, đừng gọi tên của ta,ngươi xứng." Nam Cung Vũ Huyên cười lạnh .

      Ngữ khí thản nhiên đầu tiên là châm chọc, nhưng đến câu cuối cùng, lại như chuyện với người xa lạ. xứng! nam nhân lại lợi dụng tình cảm của nữ nhân, trong mắt nàng, bùn nhão cũng bằng!

      Ánh mắt sắc bén liếc hướng súng lục bên hông Lâm Vũ, lại cảm thán tiếng nữ nhân này ngốc nghếch, dùng tay phải giữ cổ Lâm Vũ, cổ yếu ớt uy khiến nàng dám hành động thiếu suy nghĩ, tay trái với vào bên hông Lâm Vũ, lấy ra khẩu súng.

      "Huyên, Huyên Nhi, ngươi muốn làm gì? mau buông súng ra!" Đồng tử hơi hơi co rút lại,trong thanh Dư Tử Huân mang theo chút run rẩy.

      Nam Cung Vũ Huyên tất nhiên nghe được trong thanh khác thường, trong lòng châm chọc cảm giác càng sâu, "Buông ra? Dư Tử Huân, ngươi lấy thân phận gì cùng ta chuyện?" Là sợ ta thương tổn đến nàng sao?

      Đáng tiếc, hôm nay,việc ta muốn làm , chỉ là đưa cho ngươi phần lễ vật mà thôi! phần lễ vật cuối cùng, cũng là phần trừng phạt đối với chíng ta...Đôi mắt đen trong trẻo, nhanh chóng lên ánh sáng huyết sắc, nhanh chóng làm cho người ta bắt được... tiết mục nhàm chán này, cũng nên kết thúc rồi...

      Nam Cung Vũ Huyên nhấc chân đá Lâm Vũ ra góc,khiến nàng lảo đảo,ngã xuống đất, sau đó nhanh chóng dùng súng chỉ về phía nàng,lộ ra ý cười tàn nhẫn.

      Dư Tử Huân thấy Nam Cung Vũ Huyên có ý đồ muốn giết chết Lâm Vũ,tuy này khoảng cách tốt để ngắm bắn,nhưng đối với Nam Cung Vũ Huyên mà , căn bản là vấn đề!

      Quyết định nhanh, Dư Tử Huân nhanh chóng chụp về hướng vai trái Nam Cung Vũ Huyên, giữ xuống cò súng.

      Đúng lúc này,súng trong tay Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên quay đầu,hướng tới vị trí trái tim chính mình...

      "Oành oành !" "Oành oành !" Hai tiếng tiếng súng đồng thời vang lên.

      "A" Nam Cung Vũ Huyên kêu lên,do đau đớn mà thân mình hơi hơi rung động, nhưng lại đứng thẳng tắp, ngã xuống.

      mặt vẫn là mảnh hàn băng, mặt chút thay đổi nhìn chỗ máu nhớp nháp trào ra từ vai trái, nước mắt vô ý thức chảy xuống... ra, đến phút cuối cùng này,vĩnh viễn chỉ có bản thân mình là ngốc nghếch...

      "Ba !"Súng trong tay Dư Tử Huân rơi xuống đất,trừng lớn hai mắt, thể tin nhìn Nam Cung Vũ Huyên, thân thể tự chủ được mà run rẩy. Huyên Nhi, Huyên Nhi...trong trung tản mát ra mùi máu tươi,trừ bỏ mùi máu ra còn có chút điên cuồng cùng với...Tuyệt vọng.

      Nam Cung Vũ Huyên cứ đứng như vậy, màu đỏ tươi của máu nhiễm vạt áo,ở nơi u ám này lại giống như đoá hoa hoang dã diễm... Hai loại nhan sắc kỳ dị dung hợp cùng chỗ,vô cùng dụ hoặc...

      Khuôn mặt cũng dính vài điểm máu tươi,nổi bật làn da trắng nõn làm cho khí chất của nàng thêm dị,như tử thần đến từ địa ngục.

      Ánh mắt lạnh lùng thản nhiên đảo qua vẻ mặt choáng váng của Dư Tử Huân, trong lòng châm chọc : ha ha, Dư Tử Huân, bởi vì trái tim này chỉ chứa mỗi ngươi, là làm cho người ta chán ghét... Như vậy cần phải giải phóng tâm tư này ra khỏi thân thể.Cho nên ta từ bỏ.

      Rời mắt ra khỏi vật ghê tởm làm ô nhiễm tầm mắt của nàng,papa, Huyên Nhi thấy thẹn đối với ngươi, phụ phó thác của người, làm cho 'Hắc đạo liên minh' hủy trong tay Huyên Nhi,bây giờ con xuống dưới đấy bồi tội với người cùng các huynh đệ...

      Chỉ là đáng tiếc,hai người này làm Huyên Nhi thấy chướng mắt...Nhưng kịch bản Huyên Nhi sớm viết,... Papa, người trời có linh thiêng,hãy nhìn xem chuyện tốt này.

      Ha ha ha... Dư Tử Huân, Lâm Vũ,phần đại lễ này ta tặng cho các ngươi,các ngươi nhất định phải thích mới được, trăm ngàn lần cần phụ mảnh "Tâm ý"của ta a.

      Ý thức Nam Cung Vũ Huyên rốt cục chậm rãi tan rã,hai tròng mắt rực rỡ cũng khép lại.Thân hình kiều vẫn đứng thẳng tắp như trước, bị ngã xuống... Vậy là nàng cuối cùng cũng giữ lại được kiêu ngạo cùng tự tôn của mình.

      Dư Tử Huân thất thần, lảo đảo đến bên người Nam Cung Vũ Huyên, run rẩy vươn tay muốn chạm vào nàng.

      Tại giây tiếp theo,đồng tử hơi co lại, loại thanh ,hương vị này. . . Là. . . Là thuốc nổ? !

      kịp chờ phản ứng,tầng hầm hẹp nổ mạnh kịch liệt,đất đá sụp xuống, ánh lửa lớn xung quanh phiêu tán, tựa như muốn thiêu huỷ mọi thứ ...
      PhongVy thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2:Tranh đoạt ôn tuyền

      Mặt trời ở đại lục, đúng giờ phút này ánh chiều tà nghiêng nghiêng.Đại lục như được bao phủ thêm tầng lụa mỏng màu vàng nhạt.

      núi Triêu Dương, mảnh sâu trong rừng, cây cối sum xuê, cành lá che đậy kín kẽ,ánh hoàng hôn len lỏi vào bên trong được, toàn bộ cánh rừng trở lên u ám yên tĩnh...

      Nhưng tại chỗ trung tâm cánh rừng, lại hẳn vậy.

      Khoảng chừng ba thước có ôn tuyền, chiếm cứ sâu trong dải đất trung tâm rừng cây,xung quanh ôn tuyền có cây cối sinh trưởng,chỉ có kỳ hoa dị thảo thấp bé.tại vùng của ôn tuyền chưa bị nhánh cây che lấp tạo thành cột sáng tròn chiếu rọi hơi nước,cảnh tượng như mộng ảo.

      Bỗng nhiên, cách đó xa bóng dáng hài đồng mặc y phục xanh lục kiều cấp tốc về hướng ôn tuyền,chỉ còn kém bước do kích động muốn tiến nhanh vào trong nước, thân hình đột nhiên ngã xuống.

      "Chết tiệt !"Thanh Non nớt,rầu rĩ truyền ra từ bóng dáng nằm úp sấp mặt đất.

      "Ha ha ha... , Thượng Quan Tuyệt Trần, tại ngươi càng ngày càng lợi hại a!nước ôn tuyền nếu như hiệu quả tốt như trong lời , là con rệp ."

      Theo tiếng cười sang sảng , bóng dáng tuấn từ chỗ tối chậm rãi ra.

      Thân ảnh này ước chừng là tiểu hài đồng sáu bảy tuổi, thân y phục luyện công đen,mắt to tròn, môi đỏ răng trắng, rất là đáng .

      Nhưng dẫn tới chú ý nhất, phải ngũ quan,diện mạo xinh xắn cùng đáng , mà là mái tóc đỏ rực vô cùng chói mắt.

      Giờ phút này trong rừng ánh sáng tốt, nhưng mái tóc dài đỏ rực có cảm giác ảm đạm,ngược lại tại nơi u ám này lại phát ra ánh sáng nhu hòa...

      Tiểu hài đồng vừa dứt lời, trong rừng liền truyền ra ngữ điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Tư Huyền Dịch, chỉ lần này thôi." Theo thanh lại có hài đồng sáu bảy tuổi trong rừng ra.

      thân bạch y đơn giản,dung nhan tuyệt mỹ,đôi mắt trong suốt,sáng lạnh như băng, lộ ra khí chất lạnh lùng phù hợp với tuổi.

      Sắc mặt gợn sóng vượt chướng ngại,đến bên cạnh ôn tuyền ngồi xuống,cẩn thận nghiên cứu kỳ hoa dị thảo...

      Huyền Dịch nhìn bóng dáng Thượng Quan Tuyệt Trần,bĩu môi,bàn tay đem đai lưng tháo ra,chuẩn bị cởi áo tắm rửa.

      "Tư Huyền Dịch! Bản cung sớm qua,ôn tuyền này, bản cung muốn . Cho nên, bản cung tắm rửa trước !Ngươi đây là muốn chết sao!"

      Thanh bá đạo còn chưa hạ xuống, đạo bóng đen hướng Tư Huyền Dịch phát ra thế công sắc bén.

      "Quy Hải Lộng Nguyệt! Ngươi có bệnh a? ! ... Ngươi là của ngươi liền của ngươi sao ? ! ... Vậy ta là của ta là của ta !"

      Huyền Dịch mặt ngăn cản công kích chút lưu tình của Quy Hải Lộng Nguyệt, mặt hổn hển quát.

      "Vậy ngươi chính là muốn chết!" Quy Hải Lộng Nguyệt vừa nghe như vậy, sắc mặt trong cơn tức giận nhảy lên cao, ra tay càng hung hiểm hơn.

      Hai người ở bên cạnh đánh cho trời đất bụi bay mù mịt,lại phát , bóng dáng màu xanh lục hướng về phía ôn tuyền nhàn nhã mà ...

      tiểu tinh,bộ dáng năm sáu tuổi ,khuôn mặt non nớt nhắn, tuy rằng chưa nẩy nở,nhưng khuôn mặt phấn nộn,môi hồng,cái mũi tú lệ tinh xảo,lông mi cong dài như hình cánh cung,cùng với con ngươi màu xanh lục được khảm đôi mắt hoa đào câu hồn đoạt phách , làm cho người ta cảm thấy thần bí hơn nữa là thấy kinh diễm...

      Vẻ đẹp mờ hồ lại cho thấy ngày sau nhất định là tinh hoạ thuỷ.

      Tiểu hài đồng lục y thản nhiên liếc mắt về hướng hai người so chiêu,sắc môi hồng đào khẽ mở: "người Dã man ." cuối được kéo dài,vì tiếng non nớt mà mất cảm giác mị hoặc, ngược lại tăng thêm tia ý vị đặc biệt .

      Thu hồi tầm mắt,bàn tay bé trắng noãn đặt đai lưng tháo ra, nhưng đai lưng vừa mới cởi bỏ,sau cổ liền bị người khác giữ lại.

      "Tây Môn Vân Ảnh, nữ nhân, nên trở lại trong phòng, đóng cửa lại, hảo hảo mà tắm rửa,ban ngày ban mặt như vậy, thích hợp a,ngươi nên trở về ."Vốn là lời tận tình khuyên bảo,nhưng nếu cẩn thận nghe thấy hàm xúc giả dối trong đó.

      Tây Môn Vân Ảnh quay đầu,đôi mắt hoa đào trừng lớn,con ngươi màu xanh lục ánh sáng u chớp, "Đông Phương Dật Hàm! Ngươi ta là nữ nhân?"

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2.1: Tranh đoạt ôn tuyền

      Ngữ điệu giận dữ,Đông Phương Dật Hàm đối với chẳng có chút sợ hãi,ngược lại đôi mắt màu hổ phách lại dạt dào hứng thú: "Ha ha, được rồi. Là ta sai lầm rồi, ngươi vốn là nữ oa nhi, phải nữ nhân." Vốn nên dùng ngữ điệu ăn năn nhưng thanh của lại mang theo trêu tức.

      "... Ha ha a..." Tây Môn Vân Ảnh sửng sốt trong giây lát,sau lại thấp giọng cười lớn, nhưng ý cười lại đạt tới đáy mắt,điển hình vì giận dữ mà cười: "Vốn là ta thích người dã man . Nhưng... Quần áo ta bị ngươi vò nát , hơn nữa, ta là nam nhân a "Tây Môn Vân Ảnh cố ý kéo dài thanh cuối,mạnh mẽ tránh né ,hướng Đông Phương Dật Hàm công kích tàn nhẫn.

      Đông Phương Dật Hàm chật vật trốn tránh,trong mắt lên vẻ kinh ngạc rất .

      Cái kẻ bất nam bất nữ này, ràng hôm qua công phu còn chưa tới loại trình độ này ,chỉ mới cách ngày,thực lực lại có thể tăng nhanh như vậy, chả trách tất cả lão nhân lại cảm thán là kỳ tài, nghìn năm khó gặp...

      Ngay tại thời điểm bàn tay bé của Tây Môn Vân Ảnh chụp ngực Đông Phương Dật Hàm, bóng dáng màu lam xuất nhanh chóng gia nhập cùng bên Đông Phương Dật Hàm:"Tây Môn nhanh chóng dừng tay.Chúng ta đều là huynh đệ đồng môn,bất kể ai bị thương đều tốt."cũng là tiếng non nớt, thiện ý khuyên nhủ, trong giọng trầm ổn hợp với tuổi.

      Con ngươi xanh đen, như đại dương mênh mông, uyên bác lại chứa chút mộng ảo u buồn.

      Tây Môn Vân Ảnh nhìn về phía người mới tới,trong tròng mắt xanh lên vẻ kiên nhẫn cùng não ý: "Gia Cát Mặc Húc, ngươi cần xen vào việc của người khác."

      Vốn là có thể hảo hảo giáo huấn Đông Phương Dật Hàm , nhưng tại lại có thêm Gia Cát Mặc Húc, nhiều nhất chỉ có thể cùng bọn bất phân thắng bại, còn chuyện gì giáo huấn với giáo huấn ...

      Trong rừng mảnh mờ mịt, đôi thâm thuý màu tím mang theo cảm giác xa cách,yên tĩnh nhìn chăm chú hết thảy, quan sát thần thái,nghiền ngẫm tính mỗi người...

      "Tốt lắm, đừng đánh nữa,đánh tiếp cũng có kết quả,như lúc trước vậy,tất cả chúng ta đồng thời xuống nước ."thanh Ôn hoà mà ràng từ trong rừng truyền ra.

      Ngay sau đó, đạo bóng dáng thanh tú chậm rãi trở nên ràng,thiếu niên ôn nhuận nho nhã, ước chừng gần mười tuổi, dung mạo mặc dù bằng những tiểu hài đồng phía trước,nhưng lại làm cho người ta kinh diễm,quả nhiên là hạt giống mỹ nam vạn dặm mới thấy được.

      khí chất đặc biệt, cho dù cùng những tiểu hài đồng tinh xảo khác đứng cùng chỗ,cũng chút kém cỏi hay lu mờ.

      đôi mắt sáng tím, là loại dễ dàng làm cho người ta tự chủ được mà say mê trong đó. Chỉ là,trong mắt , đều là bình dị gần gũi cùng hòa thuận ôn nhu, ít nhất mặt ngoài là như thế.

      Nhưng ở chỗ sâu nhất trong mắt , lại có cách gì thấy . Bởi sau vẻ ôn hoà, tựa như có tầng băng mỏng, có cách gì tiến vào chỗ sâu nhất trong mắt...

      "Hiên Viên Nhược Ngôn, ngươi đừng ở chỗ này giả làm người tốt! Bản cung , bản cung tắm rửa trước!"

      Đồng tử Quy Hải Lộng Nguyệt thẳng tắp nhìn về phía Hiên Viên Nhược Ngôn, tuy rằng giọng điệu vẫn bá đạo như cũ, nhưng lại dừng công kích Tư Huyền Dịch.

      Hiên Viên Nhược Ngôn thản nhiên cười, mang theo cảm giác ấm áp làm cho người ta cảm thấy nội tâm mảnh nhu hoà,ấm áp như vậy... Là chân hay là cố ý xây dựng ảo giác, thể hiểu hết được.

      đến gần bóng dáng xanh lục nằm úp sấp mặt đất, nhàng nâng dậy, đem viên thuốc nâu đưa vào trong miệng .

      Thượng Quan Tuyệt Trần nghiên cứu hoa cỏ bên cạnh ôn tuyền,ánh mắt loé sáng,sau lập tức khôi phục lại vẻ lạnh lùng. Chỉ là trong lòng cân nhắc, phải là đem độc của mình đưa cho chứ.

      Sau lúc lâu,bóng dáng màu xanh lục có thể nhúc nhích:

      "Đa tạ."Giọng thản nhiên chỉ cần hai tiết , cần phải nhiều lời,con mắt sắc như được kết từ huyền băng,đó là mặt tàn bạo xen lẫn tính khí hài đồng.Ngũ quan tuấn dật,cương nghị.Điển hình của khí chất ngạo nghễ,tàn bạo.

      "Được". Hiên Viên Nhược Ngôn nhàng vuốt cằm, khóe miệng gợi lên nụ cười ảm đạm quen thuộc, tao nhã đứng dậy, sau đó ngẩng đầu hướng về phía cột sáng màu cam ấm áp: "Sắc trời cũng còn sớm ,chúng ta vẫn là cùng nhau xuống nước, nhanh chóng tắm rửa còn trở về ." Haiz , mỗi ngày đều xem vở diễn "Cướp ôn tuyền" , quả nhiên, vẫn là tiểu hài tử...

      Rất nhanh, bảy người liền tự giác xếp thành đường, chuẩn bị xuống nước tắm rửa.

      Thượng Quan Tuyệt Trần biết khi nào, ngồi nghiêng tảng đá to trơn bóng,ánh mắt thản nhiên quét qua bảy hài đồng xếp hàng chuẩn bị bước vào ôn tuyền.

      , kỳ ràng... Sớm tắm,muộn cũng là tắm, rốt cuộc có gì khác nhau?

      "Dựa theo nội quy cũ, ta đếm hai ba,tất cả cùng xuống." Hiên Viên Nhược Ngôn cười , đợi có ai phản đối,thanh , chậm rãi mở miệng: ", hai..." Vừa đếm tới hai, thanh liền im bặt,ánh mắt tím lên vẻ kinh ngạc lớn, giật mình ngây ra nhìn cột sáng vàng đột nhiên biến hoá.

      Trong mắt mấy người còn lại cũng giống Hiên Viên Nhược Ngôn vô cùng kinh ngạc,thân mình Thượng Quan Tuyệt Trần ngồi thẳng,ánh mắt chớp đồng loạt nhìn chằm chằm vào đạo ánh sáng hình trụ.

      Sắc màu da cam ấm áp,lại đột ngột biến ảo thành bảy màu cầu vồng:đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm và tím, bảy màu hài hòa dung hợp cùng chỗ,tuyệt mỹ như mộng ảo.

      Ngay tại thời điểm tám người còn chưa kịp thích ứng, "Vật" từ trong cột sáng bảy màu thẳng tắp rơi xuống.

      "Phù phù !" Dị vật rơi xuống nước, thanh vang lên,nổi lên từng bông bọt nước,bọt nước trong suốt được ánh sáng bảy màu chiếu vào như tầng mỏng,đẹp đến cực hạn...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :