1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyệt sắc truyền kỳ: Nguyệt lạc hồng trần - Lâm Vũ Phàm (60 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Tuyệt sắc truyền kỳ: Nguyệt lạc hồng trần
      [​IMG]
      Tác giả: Lâm Vũ Phàm
      Edit: ngocquyn520 + Lăng Sương + isshiki
      Số chương: 61 chương
      Nguồn: http://***************.com/
      Thể loại: Xuyên

      Văn án:
      Tóm tắt kiếp trước kiếp này độc, là từ về kiếp này của nàng, trong lý lịch, nàng cũng chỉ có mình, cho nên nàng cũng biết nàng có người thân hay .

      nhi viện nuôi nấng vài năm, khi nàng 7 tuổi, có người đàn bà nhìn rất có khí chất nhận nuôi nàng, "Sau này ta chính là mẹ của con, và tên của con là Tư Mã Nguyệt Trần." Nàng mỉm cười với nàng .

      Tư Mã Nguyệt Trần theo mẹ nuôi tới biệt uyển rất lớn, thời gian sau này, nàng dần lớn lên, trong lòng nàng chỉ thương người mẹ nuôi...

      Nhưng mẹ nuôi nàng mất sớm, trước khi mẹ nuôi mất người nàng là tiên nữ bị đày nhưng khi đầu thai nhập vào nhầm người cho nên mẹ nuôi nàng dc phái xuống để "sửa chữa sai lầm"...

      Nay người về trời, nàng cũng xuyên vào "đúng người"

      Do đó nàng xuyên qua, trở thành tiểu thư, gặp hoàng thượng, gặp vương gia...

      Và "vòng xoáy" cuộc đời nàng bắt đầu...



      Last edited: 10/1/15
      linhdiep17 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1: Kiếp trước kiếp này
      độc, là từ về kiếp này của nàng, trong lý lịch, nàng cũng chỉ có mình, cho nên nàng cũng biết nàng có người thân hay .

      nhi viện nuôi nấng vài năm, khi nàng 7 tuổi, 1 người phụ nữ nhìn rất có khí chất nhận nuôi nàng, “Sau này ta chính là mẹ của con, từ giờ con được gọi là Tư Mã Nguyệt Trần.” Người phụ nữ đó mỉm cười với nàng.

      Tư Mã Nguyệt Trần theo mẹ vào 1 biệt uyển rất lớn, trong những năm tháng sau này, phần lớn thời gian của nàng đều sống cùng mẹ trong biệt uyển này, đương nhiên nàng biết mẹ của nàng có biệt uyển khác, nhưng dường như mẹ thích nơi này nhất. Mẹ là ngôi sao rất có tiếng tăm trong giới điện ảnh và truyền hình, người rất dịu dàng, chăm sóc Nguyệt Trần rất tốt, trong mắt Nguyệt Trần người chính là người phụ nữ hoàn mỹ. Nhưng, có đôi khi nàng thường thấy mẹ nhìn lên ánh nắng trời chiều nhàng thở dài ở ban công biệt thự. Vì thế nàng thường lơ đãng : “Mẹ, người có gì phiền não sao? Con có thể giúp người ?” Mẹ nàng lại nhàng mỉm cười lắc đầu.

      Mẹ của Tư Mã Nguyệt Trần hình như cũng muốn đào tạo Nguyệt Trần thành giống nàng, làm được. Vì thế, từ Nguyệt Trần ngừng học về cái gọi là cầm, kỳ, thi, hoạ, thiên văn địa lý. biết vì sao, mẹ cố chấp bắt nàng học nhạc cụ cổ điển. Nhưng nàng càng thích đàn violon, khi có thời gian rảnh, nàng đều tự luyện tập. Thiên tư (tư chất trời ban) của nàng rất cao, cũng rất nghe lời, mẹ cho nàng học gì nàng đều cố gắng học tất cả.

      Nguyệt Trần là người rất nhớ bạn cũ, sau khi theo mẹ, nàng thường đến nhi viện trước kia từng ở, cố gắng hết khả năng trợ giúp nhi. Nàng đem học vấn của bản thân dạy cho bọn họ, thấy bọn họ tươi cười vui vẻ, trong lòng nàng cảm thấy như ấm áp hẳn. Nhưng, có 1 số chuyện nàng luôn ngờ đến, ví dụ như, bệnh của mẹ. Nguyệt Trần ngờ 1 người tài hoa như vậy lại bị bệnh. Hơn nữa lại là bệnh nan y, khi nàng 15 tuổi biết được mẹ chỉ còn sống được hơn 10 năm, giống như phát điên mà bắt đầu dốc hết sức học y. Trong lòng Nguyệt Trần, mẹ chính là nơi gửi gắm tâm tư của nàng. Nàng đành lòng nhìn mẹ biến mất dần dần ở trước mắt nàng như vậy .

      Nhưng, số mệnh vì con người ta cố gắng mà thay đổi. Năm sinh nhật 24 tuổi của nàng, trong lúc hấp hối mẹ giữ mình nàng lại bên cạnh, từ từ ra bí mật mà nàng giấu kín cả đời. Bí mật về Tư Mã Nguyệt Trần.

      ra, Nguyệt Trần vốn là người đứng đầu Nguyệt cung (cung trăng), vì lần làm sai mà bị đày xuống trần gian, sống lại ở thời nào đó, nhưng lúc đầu thai lại nhầm gian, trở thành nàng bây giờ. Mẹ được phái xuống đây, chờ thời cơ thích hợp đưa nàng trở lại cái thời mà nàng vốn nên sống ở đó.

      “Nguyệt Trần, người con sắp đầu thai tại 14 tuổi, 14 năm trước chúng ta phái người chiếm cứ thân thể đó, bây giờ, thời cơ đến, con cần phải trở về cái niên đại con nên ở. Mà trí nhớ của con và người 14 tuổi kia đều ở lại trong đầu con.”

      “Sau khi con trải qua cảnh khổ ở nhân gian, chúng ta gặp lại nhau tại thiên đình.”

      Sau khi nàng xong câu đó, chỉ thấy ánh sáng trắng nổi lên bốn phía quanh thân, linh hồn Nguyệt Trần tựa như từ từ rời cơ thể của mình, nàng lưu luyến rời nhìn mẹ – ràng buộc duy nhất của nàng ở kiếp này, cố gắng đem tất cả vết tích, ấn ký về mẹn để vào sâu trong lòng. “Hy vọng, lâu sau chúng ta gặp lại.”
      linhdiep17 thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 2: Mới tới dị thế (thế giới lạ)
      Ánh mắt Tư Mã Nguyệt Trần tối sầm, dường như vừa qua đường hầm dài dằng dặc, mơ giấc mộng, ý thức nàng mất .

      “Tiểu thư, tiểu thư, hu hu….” Bên tai truyền đến những tiếng khóc đứt quãng. Nàng chậm rãi mở mắt, đập vào mắt nàng là cái mạn che giường mang phong cách cổ xưa, cách ăn mặc của người ngồi khóc bên cạnh, nghiễm nhiên là hình tượng nha hoàn thời cổ đại. Đầu nàng đau quá, trí nhớ của kiếp trước kiếp này cứ ùn ùn kéo đến.

      “Ôi” Tư Mã Nguyệt Trần theo bản năng ôm đầu mình.

      “Tiểu thư, người tỉnh!” Nha hoàn bên cạnh kích động nhìn Nguyệt Trần. Đúng rồi, nàng nhớ nha hoàn trước mặt nàng là người thân cận nhất với nàng.

      Trí nhớ của Tư Mã Nguyệt Trần, tuy chỉ có 14 năm, nhưng 14 năm này cũng đáng thương. Phụ thân là đương triều đại học sĩ Tư Mã Lăng Phong, phong lưu phóng khoáng, lấy năm người, mẫu thân Nguyệt Trần là biểu muội xa của , là người thiếp thứ năm. Mà tên của nàng kiếp này cũng là Tư Mã Nguyệt Trần.

      Nhà của mẫu thân là thầy thuốc, gia cảnh có chút nghèo khó, ông ngoại mất sớm, chỉ để lại mẫu thân và cậu của Nguyệt Trần sống nương tựa vào nhau, dựa vào chút thuốc Đông y, chữa bệnh cho người bình dân kiếm ít bạc mà sống. Sau nhờ nhân duyên mà cứu phụ thân lúc đó bị thương, phụ thân đối với mẫu thân nhất kiến chung tình (vừa thấy thích), sau lại có Nguyệt Trần. Đáng tiếc là, cái người thiên đình chiếm giữ thân thể Nguyệt Trần 14 năm này, chỉ biết giả ngây giả dại. khác kẻ ngốc. Phụ thân thấy Nguyệt Trần như vậy, từ đó cũng lạnh nhạt với mẫu thân, làm mẫu thân buồn bực sầu não, bị mọi người giễu cợt khi dễ, cuối cùng uất hận mà rời , để lại 1 mình Nguyệt Trần và nha hoàn Tiểu Hàng.

      “Tiểu Hàng, ngươi theo ta vất vả.”

      “Tiểu thư, người, người, người khỏe lại rồi!” Tiểu Hàng nhìn Tư Mã Nguyệt Trần như vậy, giật mình.

      Đúng rồi, Nguyệt Trần trước kia là người si ngốc, những lời này. Trong đầu tự nhiên ra tình cảnh buổi sáng, các ca ca tỷ tỷ đùa giỡn ác ý, còn đánh cuộc xem dùng vật gì đó đánh vào đầu nàng, có ngốc hơn hay . Kết quả, nàng bị bọn họ đánh hôn mê bất tỉnh.

      “Đừng lo lắng, trải qua lần này, ta tỉnh táo rất nhiều.” Vì làm Tiểu Hàng yên tâm, Nguyệt Trần mỉm cười lắc lắc đầu, thành khẩn hỏi: “Tiểu Hàng, ngươi có muốn cùng ta cao chạy xa bay ?”

      Tiểu Hàng nhìn thẳng vào Tư Mã Nguyệt Trần, ánh mắt sáng ngời, đột nhiên quỳ xuống: “Tiểu thư, mạng của ta là do phu nhân cứu, ta vốn là nhi nơi nương tựa, theo phu nhân rồi đời đời kiếp kiếp chính là người của tiểu thư.”

      Nguyệt Trần nhìn thân thể gầy yếu của Tiểu Hàng, nghĩ thầm, nàng cùng lắm mới chỉ 14 tuổi, giống như kiếp trước của nàng, chẳng qua Tiểu Hàng có vận khí tốt như nàng, gặp được người như vậy.

      Nơi Nguyệt Trần ở là góc hẻo lánh nhất trong phủ, là hẻo lánh nhất, vì nó cùng thế giới bên ngoài cách nhau bức tường. Tuy hẻo lánh, nhưng nơi này vẫn thường thường náo nhiệt. Huynh đệ tỷ muội của nàng mà hứng thú đùa giỡn, chạy tới tìm nàng. Có lẽ vì Nguyệt Trần là người si ngốc nên luôn bị bọn họ chơi đùa. Cho nên, người nàng luôn luôn có ít những vết sẹo , cũng may, mẫu thân là thầy thuốc, nàng luôn vừa lau nước mắt, vừa chăm sóc vết thương cho Nguyệt Trần. Nàng buồn bực, chẳng lẽ thần tiên kia có chứng ngược cuồng? Để cho thân thể này tuỳ ý bị tàn phá sao?

      Để sớm thoát khỏi nơi này, Nguyệt Trần quyết định đêm khuya bỏ . Thu thập xong hết thảy, xem xét miệng vết thương, may mắn là có ít y dược mẫu thân để lại, mà Tiểu Hàng cũng đúng lúc để ý miệng vết thương cho nàng, khiến nàng khôi phục có vẻ nhanh. Các nàng mang theo ít gia sản của mẫu thân để lại: cái hòm y dược, cây trâm ngọc, đôi bông tai bằng ngọc, hai lạng bạc vụn, thừa dịp ánh trăng vội vàng trèo tường mà chạy.

      Từ nay về sau, truyền kì về Tư Mã Nguyệt Trần chính thức bắt đầu.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 3: Tiển quốc
      Nơi Tư Mã Nguyệt Trần đầu thai trước đây chia làm ba quốc gia, ba nước thực lực tương đương, ai cũng có tham vọng nhất thống thiên hạ, dẫn đến chiến loạn liên miên. Sau này Nguyên đế thống nhất ba nước làm , sửa quốc hiệu thành Tiển quốc.

      Nguyên đế chỉ có hoàng hậu, nghe đồn hoàng hậu chính là thiên tiên hạ phàm, phổ độ chúng sinh, cùng Nguyên đế hiểu nhau nhau, giúp Nguyên đế thống nhất thiên hạ. Chỉ tiếc, số mệnh của hoàng hậu lâu, 39 tuổi đột nhiên hương tiêu ngọc vẫn (qua đời). Dân chúng thiên hạ vì mất vị hoàng hậu tuyệt đại như vậy mà tiếc hận, đều rằng nàng hoàn thành sứ mệnh, về trời phục mệnh. Mà sau khi hoàng hậu vừa , Nguyên đế cũng tuyên bố thoái vị, đến hai năm cũng đau buồn mà chết. Hoàng hậu sinh được hai người con, người con cả, Tào Thịnh, là hoàng đế tại. Con thứ, Tào Dục, được phong làm Dục vương.

      Lúc Nguyệt Trần đầu thai chính là lúc Tào Thịnh mới đăng cơ, vạn vật hưng thịnh, triều đình chia làm 2 phe phái lớn, bên là phái học sĩ (người có học) do Tư Mã Lăng Phong cầm đầu, bên phái tôn thất (người hoàng tộc) do tể tướng Hồ Tường cầm đầu. Tể tướng Hồ Tường ba đời làm quan, đời thứ nhất là thời kỳ tam quốc, là thế gia ăn sâu bén rễ ở Tiển quốc, được xưng là gia tộc lớn nhất Tiển quốc. Mà Tư Mã Lăng Phong theo Nguyên đế đoạt thiên hạ, mặc dù chưa từng ra trận lập công, nhưng cũng thay Nguyên đế hiến kế kiến nghiệp, lung lạc lòng người mà lập được ít công lao. Hai đại gia tộc trong triều đối chọi gay gắt từ lâu. Năm Cảnh đế Tào Thịnh 19 tuổi chấp chính đối mặt với cục diện đó. Mà người khác tán thưởng chính là, đối mặt phe phái tranh chấp, Cảnh đế bình tĩnh, từ khi đăng cơ tới nay lần đầu tiên tổ chức thi khoa cử, khâm điểm Hàn Dư, trong những thế gia ở Ngô quốc trước kia làm tân khoa trạng nguyên, phong chức Công bộ Thị lang; lại lệnh Dục vương đánh trả quân du mục Mạc Bắc quốc xâm phạm biên cương Tiển quốc. Dục vương đại thắng, giết chết Mạc Bắc đại hoàng tử Hô Diễn Vu, từ đó về sau Tiển quốc cùng Mạc Bắc quốc ký kết hữu hảo. Qua trận này, Dục vương uy danh vang dội, được người tôn xưng là Uy vũ Đại tướng quân, danh chính ngôn thuận tiếp quản binh bộ. Bởi vậy, thế lực của Cảnh đế bước đầu được hình thành.

      Mà Tư Mã Lăng Phong cùng Hồ Tường vì tăng cường thực lực, đem mũi nhọn chĩa vào hậu cung của Cảnh đế.

      Nhắc đến cũng thấy kì quái, người ta Nguyên đế lòng, ba ngàn hậu cung chỉ có người. Mà Cảnh đế dường như cũng kế thừa tính cách của phụ hoàng, từ khi đăng cơ tới nay, chưa từng tuyển phi tần nào. dưới triều đình, đều vì hậu cung mà than thở. Chúng quan chức đều muốn đem nữ nhi của mình tiến cung, nhưng là Cảnh đế cảm kích mà tuyên bố: “Ái phi của trẫm, Trẫm có an bài, cần các khanh gia lo lắng. Nếu ai nghe, nghiêm trị tha.”

      Mọi người thấy khuyên bảo vô ích, liền cùng nhau chuyển hướng Dục vương trẻ tuổi độc thân. Nhưng vị Dục vương này, cùng huynh trưởng giống nhau, cũng làm theo như thế. người thoải mái tiêu diêu tự tại.

      “Hoàng huynh, ngươi cảm thấy thế gian này có người giống mẫu hậu sao? Trong lòng thần đệ, mẫu hậu là nữ thần tuyệt trần gì sánh được. Có đôi khi đệ cũng hâm mộ phụ hoàng. Nhìn những nữ tử khác, so sánh với mẫu hậu đều cảm thấy ngu ngốc vô vị.”

      “Thế gian to lớn, vận mệnh duyên phận như thế nào, chúng ta đều thể đoán được.” Nam tử cao lớn bên cạnh, ngạo nghễ đứng trong ngự hoa viên, ánh mắt nhìn phương xa. “Huống hồ, tình thế giờ vẫn chưa ổn định, nữ nhi tình trường, phải chuyện chúng ta nên lo bây giờ.”

      “Kỳ thi Đình tiếp theo, còn phải chờ 4 năm nữa, ta chờ nổi. Ta thấy, bước tiếp theo cần phải chuẩn bị vài kiện chọn lựa nhân tài ….”

      Bởi vậy, đối với Vạn Bác hội (cuộc thi chiêu mộ nhân tài) có ảnh hưởng sâu đến sau này, được tổ chức bốn năm lần, Cảnh đế cũng khẩn cấp suy nghĩ chuẩn bị.

      Mà lúc này bọn họ lại biết, trong góc sáng sủa của kinh thành, nữ tử trẻ tuổi đối với vận mệnh sau này của bọn họ có thiên ti vạn lũ (ngàn tơ vạn sợi) liên hệ sống lại.
      linhdiep17 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 4: Hiệu thuốc bắc Vương Nhạc Cập
      Vương Nhạc Cập, hiệu thuốc bắc nổi danh kinh thành, có 10 năm lịch sử phong ba. Phó Cát, chưởng quầy hiệu thuốc, là lão nhân hoà ái. mới mất vợ, sau lấy thêm ai, chỉ có con trai tên là Phó Tử Minh. Đứa con trai này kế thừa gia nghiệp của cha, cố gắng hiệp trợ lão nhân kinh doanh hiệu thuốc.

      “Tiểu Lâm, mau đem đèn lồng lại đây.” Tiếng ôn hoà đến từ nam tử .

      “Vâng”. Cánh mũi thẳng thanh tú, đôi mắt to trong veo linh động, môi nhắn đỏ tươi chu lên, da tay hơi ngăm đen, cái mụn ruồi lớn ở khoé mặt lại làm hỏng khuôn mặt thanh tú này, bị gọi chính là tiểu nhị Tiểu Lâm vội vàng từ trong quầy thuốc cầm hai chiếc đèn lồng, xốc rèm che lên, vào trong phòng, đưa tới tay nam tử trẻ tuổi, lập tức quay người về trước quầy thuốc.

      Nam tử này, tóc như vẩy mực (nôm na là đen như mực), mày như núi xa, dùng đôi mắt như nước nhìn qua bóng dáng Tiểu Lâm rời , trong lúc lơ đãng, khoé mắt lộ ra chút ôn nhu.

      “Nhớ , ngày uống thuốc ba lần, được làm sai.” Tiếng ôn hoà như kim chi ngọc lộ, làm cho người bệnh dường như cảm giác được cổ họng giảm bớt sưng đau, lại muốn hưởng thụ thanh đó, lần lữa chịu rời . Đúng lúc này, nam tử trẻ tuổi về phía quầy để lại mình bệnh nhân thất vọng.

      Nhìn người kia giống như tiên giáng trần nhiễm bụi trần xuất trước mắt nàng, mặc dù ở chung 4 tháng, Lâm Vũ vẫn chịu được mà thất thần, vội vàng ho để che giấu. Lúc này, miệng thoáng mỉm cười: “Công tử, tháng này chưởng quầy ra ngoài, sổ sách thu nhập của chúng ta so với tháng trước gấp đôi, người bệnh nối tiếp dứt, lại đa số là bệnh nhặt, mà đến 2-3 lần. Tiểu nhân nghĩ, người đến vì bệnh mà vì thầy thuốc. Haha.” Huống hồ, thầy thuốc này vẫn là thu hút cả nam lẫn nữ đây. Nàng cười trộm trong lòng.

      “Lần sau để Tiểu Lâm chữa bệnh .” Vẻ mặt bình tĩnh nhìn nàng, lại cười : “Tiểu Lâm đến đây mấy tháng, đều xem hết sách y học trong quán của ta, xem ra có thể thực hành 1 chút.”

      Lâm Vũ nhàng gật đầu. Trước đây, lúc còn là sinh viên y khoa, thực tập ở bệnh viện là thể thiếu, nhớ lúc đó, còn giành được tín nhiệm của các vị bác sĩ trong bệnh viện, cho rằng nàng rất có tài, lại biết rằng nàng vì bệnh của mẫu thân mà ngày qua ngày kiên trì ngừng cố gắng học tập.

      Hồi tưởng 4 tháng trước, nàng cùng Tiểu Hàng trốn suốt đêm, cho dù người Tư Mã gia có biết cũng để ý. Bản thân nàng là người si ngốc cũng chính là sỉ nhục của Tư Mã gia, nàng vừa , bọn họ cũng vui vẻ đoạn tuyệt quan hệ với Nguyệt Trần. Bởi vậy, các nàng liền an tâm vào trong kinh thành tìm nhà trọ dừng chân, mua ít quần áo nam tử cùng đồ hoá trang, bắt đầu tìm kiếm phương pháp sinh tồn.

      Lâm Vũ cũng vui mừng là kiếp trước mẫu thân dạy nàng thuật dịch dung, lúc đó nàng hiểu vì sao lại phải học những thứ này, thầm nghĩ là để vui đùa. Nàng cũng vui mừng sau khi chuyển thế có bằng hữu khéo hiểu lòng người, lúc Lâm Vũ ở trước mặt Tiểu Hàng thể kỹ năng Tiểu Hàng hề kinh ngạc, giống như tất cả biểu của nàng là đương nhiên.

      Thế nên nàng chút do dự mà : “Ta phải là Tư Mã Nguyệt Trần ban đầu.”

      Mà trả lời nàng chính là Tiểu Hàng chút do dự kiên định cùng hoàn toàn tin tưởng: “Trong lòng ta, người mãi mãi là tiểu thư.”

      Có lẽ, Tiểu Hàng cũng là người thiên đình phái xuống, nàng đoán vậy. Chỉ là, nàng yên lặng quan sát, cùng đủ loại dấu hiệu cho thấy Tiểu Hàng chẳng hề có siêu năng lực.

      Sau khi Lâm Vũ dùng thời gian 3 ngày khảo sát kinh thành, nàng quyết định bắt tay vào y dược.

      “Tiểu Hàng, từ nay về sau ngươi chính là muội muội của ta, cần tiếp tục gọi ta là tiểu thư nữa. Nào, gọi tiếng trước.”

      “Tiểu…. Tỷ tỷ.” Ân, Lâm Vũ cực kỳ cao hứng mà nhận muội muội thứ nhất, đương nhiên, so với nhi viện kia là quá ít.

      “Nhưng chúng ta tại phải giả trang hai huynh đệ, tiểu nương ra ngoài, cũng có võ công, thực dễ dàng gặp tai hoạ.” Đúng vậy, các vụ thiếu nữ trẻ tuổi bị lừa bán hoặc bị cưỡng dâm, cho dù là thời đại nào đều nhiều kể xiết. “Về sau, ta gọi là Lâm Vũ, mà ngươi kêu Lâm là Hàng. Bất kể nơi nào đều phải ăn cẩn thận.”

      “Vâng, tỷ tỷ.” Trong mắt Tiểu Hàng ra Lâm Vũ vẻ mặt hưng phấn.

      Lúc này, hiệu thuốc bắc nổi tiếng kinh thành Vương Nhạc Cập ra bái thiếp chiêu mộ tiểu nhị. Nàng mang theo vẻ mặt tự tin bước vào cửa chính hiệu thuốc.
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :