1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt sắc bài phi - Vãn Ca Thanh Nhã (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tuyệt sắc bài phi


      Tác giả: Vãn Ca Thanh Nhã

      Số chương: 200 chương (hoàn)

      Editor: banhbaooh

      ---------------------

      Giới thiệu:

      Đầu năm nay, tỷ tỷ muội muội đều xuyên qua rồi, được thôi, vậy tôi cũng xuyên qua vậy.

      biết lịch sử, biết chính pháp, vậy tôi cần quyền lực.

      biết nấu cơm, biết vẽ tranh, chỉ biết chơi điện tử, chơi tú lơ khơ, vậy tôi mang hai bộ tú lơ khơ xuyên qua vậy.

      Ngươi ta mở quán rượu, mở thẩm mĩ viện, vậy tôi mở sòng bạc vậy.

      Đề tên là dị giới sòng bạc, khẩu hiệu là: Vì nghiệp phổ cập bài lơ khơ ngừng phấn đấu suốt đời!

      Tiếp khách dùng mĩ nữ, bưng trà rót nước dùng mĩ nam, lại lấy vài cái lông tơ của gấu làm linh vật . . . . . .

      Nỗ lực đem sòng bạc mở rộng vào kinh thành, mở ở hoàng cung, mở ở khắp thế giới . . . . . .

      Nhưng mà trước đó phải nghĩ ra biện pháp lấp đầy bụng mình .

      Thôi bỏ , tiểu tử, coi như số ngươi gặp may, bổn nương quyết định ở bên cạnh chàng trước vậy!


      -------------------

      Quyển 1: Cuộc sống sâu gạo ở phủ Đoan vương

      Chương 1: Trước khi xuyên qua

      dễ gì mới đợi đến tuần lễ mùng tháng năm hoàng kim, lại bị bạn trai Từ Băng kéo lên xe lửa Nam Kinh.

      đúng là, trời nắng nóng như vậy ra ngoài làm quái gì?!

      Từ Băng lật xem bản đồ nội thành của Nam Kinh, đặt ngang xem rồi lại dựng thành lên xem, nỗ lực nghiên cứu lộ tuyến du lịch. Tôi gác cằm mình lên hai bộ tú lơ khơ, vô cùng buồn chán nhìn ngồi phía đối diện, lười biếng gọi:" Từ Băng ơi, Từ Băng______"

      "Ừ" Từ Băng thờ ơ đáp lại.

      "Chúng ta chơi bài !" Tôi làm nũng cộng thêm giả tiếng mèo nài nỉ.

      "Hai người chơi bài kiểu gì được!" Từ Băng đầu cũng thèm ngẩng thuận miệng .

      " người còn chơi được, hai người sao lại thể chơi được chứ?!"

      "Vậy mình em chơi ."

      vẫn còn có thể ra được! tôi thầm ở dưới gầm bàn đạp cho cước, cùng lúc hừ mạnh tiếng. Từ Băng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi giả vờ tức giận nghiêng đầu , gục xuống bàn thèm để ý đến . liền sán lại gần, đẩy đẩy tay tôi, sau đó cười :" Giận rồi à?"

      "Ngủ rồi!" Tôi tức giận đáp.

      "Được rồi, sắp đến rồi!" Từ Băng dỗ tôi vài câu thấy tôi lên tiếng tưởng là tôi ngủ rồi, liền quay đầu tiếp tục xem bản đồ.

      Tôi và Từ Băng quen nhau ở mạng từ năm trước. Khi đó là thời gian của kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học, đám bạn xấu xa của tôi đều bận báo danh các kiểu, giống tôi người hề theo đuổi thứ gì cả, ngay cả trường hạng ba cũng muốn từ chối. Mỗi ngày mỗi đêm đều ngồi co trước máy tính mà giết thời gian.(sếp chơi game đánh bài ạ)

      Khu mà tôi vẫn luôn ở là khu của cao thủ, đối thủ bình thường đều từ cấp tham nghị viên trở lên. Ngày hôm đó Từ Băng đảm đương số hiệu của tham nghị viên vào ngồi ở nhà đối diện với tôi, nhưng lại sáo bài bằng tay. Tôi tức đến mức phát hỏa, ngay trong trận liền dùng tuyến tin tức của vùng biên mà mắng , chi trích lên ra bài như vậy, nên làm như thề nào phải làm như thế nào. Từ Băng liền vội vàng xin lỗi, ra bài sai rồi, tôi vô cùng tốt bụng mà bỏ qua cho , nhưng lại phát tay nào của cũng ra sai bài.(đoạn này là miêu tả trò chơi đánh bài máy tính, hại não!)

      Hại tôi ngay ván đấy thua mất hai điểm!

      Phá tan danh hiệu trăm trận trăm thắng của tôi.

      Tôi muốn nhịn cũng thể nhịn nổi! lập tức gửi tin nhắn mắng , nhưng tiểu tử đó lại muốn chuồn , có việc gấp phải logout. Tôi liền , thua mất điểm của tôi, muốn chuồn cũng dễ như vậy đâu. Đem tất cả số QQ, MSN, số điện thoại để hết lại đây bà đây vẫn chưa mắng !

      Từ Băng hình như có việc, vội vàng để lại số điện thoại di động rồi logout cách chán nản. Tôi lập tức cầm điện thoại, gọi đến mắng nửa tiếng đồng hồ. Sau đó bên kia điện thoại truyền đến giọng tuyệt vời của tiếp viên cho tôi biết:" Xin chào, số điện thoại mà quý khách gọi ngừng máy."

      "Ha, để lại cho tôi số điện thoại hết tiền, tiểu tử thối!" Cơn giận của tôi vẫn chưa tan hết liền gửi cho tin nhắn.

      Tối hôm đó Từ Băng liền gọi cuộc điện thoại đến xin lỗi tôi, là gọi bằng điện thoại bàn, còn với tôi cứ mắng thoải mái lần này tuyệt đối ngừng máy nữa. Tôi nhịn được mà cười mất, buông tha cho . liền thà số điện thoại đó phải của mà là của người bạn tốt, chỉ tình cờ mượn dùng chút liền đụng phải phiền toái lớn như tôi.

      Cứ như vậy, liền ném nổi phiền toái lớn là tôi. Bởi vì, tình cờ, trường mà theo học lại chính là cái trường đại học hạng ba mà tôi thi vào.

      ----------------------------

      Chương 2: Xuyên qua

      "Đến ga tàu rồi!" Từ Băng đẩy đấy cái người ngủ đến mơ mơ màng màng là tôi đây.

      "oh a" Tôi dụi mắt đứng lên, Từ Băng nhấc túi du lịch lên, rất tự nhiên cầm tay tôi, tiến vào đoàn người, rồi theo đoàn người chen lấn xuống xe.

      Đúng là nên ra ngoài vào ngày mùng tháng năm mà, ở trạm xe lửa người đông nghìn nghịt, chật muốn chết mất. Từ Băng gắt gao nắm lấy tay tôi, cuối cùng cũng kéo tôi ra khỏi trạm xe lửa.

      Ánh mặt trời của tháng năm gay gắt, mặc dù mặc kiểu quần áo hết sức mát mẻ rồi mà vẫn nóng chịu nổi. Từ Băng vẫy chiếc xe taxi rồi với tài xế là muốn hồ Mạc Sầu.

      Từ Băng vẫn luôn tự cho rằng mình là hậu sinh của Từ Đạt thời Minh triều Đại Tương, đối với hồ Mặc Sầu có loại oán niệm gần như là cố chấp. Đến được hồ Mạc Sầu, vốn biết tôi là loại người khi ngồi đứng, nên với tôi đồ ăn đều để trong túi, nếu muốn ăn tự lấy, sau đó mình bắt đầu cầm máy ảnh kỹ thuật số khắp nơi chụp ảnh.

      Tôi ngồi được lúc rồi lấy PSP ra chơi điện tử. Buổi sáng dậy quá sớm bây giờ chạy được vài vòng trong trò chơi liên cảm thấy hai mắt có chút cay rồi, bỗng nhiên nhìn thấy trong hồ Mạc Sầu vậy mà lại có đóa hoa sen trắng.

      kỳ lạ mà, khắp hồ vốn có lá sen , tại sao lại có đơn độc đóa sen trắng nở ở nơi này. Tôi ngờ vực đứng dậy, sợ túi để ở gốc cây bị khách du lịch lui tới xách mất liền kéo theo túi đến bên đó xem.

      Tôi có nhìn lầm, trong hồ đóa sen trắng. Duyên dáng kiều ở phía mặt hồ màu ngọc bích, thanh cao xuất trần giống như thứ có ở thế gian này.

      Tôi từ từ tới gần nó, cố gắng vươn tay ra chạm vào nó.

      Trời ạ, tôi chạm vào được rồi. Lạnh ngắt, là cảm giác chạm vào nước.

      Trong nháy mặt cảm nhận được lạnh giá, mặt nước gợn lên trận sóng, dường như mơ hồ lộ ra khuôn mặt mờ nhạt. Tôi trừng lớn hai mắt dám tin, nghe thấy giọng xa xôi truyền đến từ mặt nước:"Ta cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi"

      Tôi còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì liền cảm thấy cổ chân dường như bị thứ gì đó túm lấy. Bàn chân lập tức trượt xuống, ngay sau đó trong tai vang lên "Cục cục" tiếng, là tiếng nước tràn vào.

      Tôi thể hít thở được!

      Chết tiệt, hiểu ra sao cả, tôi thế mà lại bị đuối nước như vậy, càng đáng chết hơn là tôi mặc dù là người phương Nam nhưng lại biết bơi.

      được! Chết kiểu tựa lông hồng ư, tôi thể chết cách minh bạch như vậy được! Tôi ngừng dùng hai tay vùng vẫy trong nước, mượn sức nâng của nước ló đầu lên, tiếp tục ló đầu, lớn tiếng kêu cứu:"Cứu tôi với! Cứu_____tôi_____"

      Vậy mà nước vẫn cứ vô tình nuốt hết tiếng kêu của tôi. Thế nhưng tôi vô cùng tin tưởng Từ Băng ở gần đây, đến cứu tôi, từng bất kể là lúc nào cũng đều ở bên cạnh tôi!

      Nhưng, tại sao, vẫn chưa đến cứu tôi? tôi sắp còn sức lực nữa rồi. Dòng nước sắp đoạt tiếng kêu của tôi rồi.

      "A, Phong Miên!" Trong mờ hồ, có giọng réo rắt của thiếu niên."Mau đến xem, có tên đần độn mặc đồ bơi!"

      tôi?

      "Ngươi mới là đồ đần!" Tôi nổi giận rồi, nổi giận giống như lúc Từ Băng ra sai bài, hận thể lập tức kéo đến hung hăng đánh cho trận. Tôi dùng sức ngoi lên chút, lớn tiếng mắng mỏ:"Chưa từng nhìn thấy người đuối nước_____a______" Lời còn chưa hết, trận sóng mãnh liệt tràn đến, chùm qua đầu tôi.

      Xong rồi, tôi thể kêu được nữa.

      Xa xa nghe thấy "Ùm" tiếng, bao lâu, phía sau liền có vòng ôm vững chắc kéo tôi lại.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Xuyên qua gặp "sắc lang"

      "Khụ khụ!" Vừa lên bờ, tôi liền nhào tới tảng đá to ở ven hồ ho khan mãnh liệt, vừa rồi bị sặc nước, bây giờ liền nôn hết ra. biết trong lúc rối loạn luống cuống tôi có nuốt phải cá hay tôm vào bụng hay đây, a, bây giỡ ngẫm lại là muốn ói mà!

      Cuối cùng tôi cũng đem những thứ sạch trong miệng nôn ra gần hết, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại ở trước mặt.

      "oa!" Tôi hoảng sợ, cơ thể theo bản năng xê dịch về phía sau, ngờ lại té xuống. Trong khoảnh khắc sắp đặt mông xuống đất, cổ tay liền được xiết mạnh, rồi được người ở phía trước kéo lại, mùi hương hoa cúc nhàn nhạt bay vào mũi, tôi vẫn còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì lọt vào vòng ôm ấm áp.

      "Ơ, gì vậy?" cảm thấy sau lưng có bàn tay sờ sờ tôi. Tôi lập tức tỉnh táo lại, cái tên ôm tôi, hình như là con trai nha!

      "Đại sắc lang" Tôi cố sức đẩy ra, tôi mệt, cái tên này sao lại dính chặt như kẹo cao su vậy, đẩy ra!

      Hừ, sao cả, hãy xem bình xịt chống sói của tôi đây! tôi thò tay vào trong túi quần sờ lúc, ơ, thấy nữa! a, nhất định là vừa nãy trong lúc vùng vẫy dưới nước bị rơi ra ngoài mất rồi.

      "Buông tôi ra, đại sắc lang! nếu vẫn buông tôi gọi người đến đó nha!"

      Cái tên sắc lang kia chẳng những bị khẩu khí hung tợn của tôi hù dọa mà còn cười " ha ha ha" cách bỡn cợt, tiếng cười này, đúng là dễ nghe chết được."Vậy gọi , xem bọn họ có dám tới ngăn ta ?" xong, giống như là thị uy, hai tay liền dùng sức ôm tôi càng chặt hơn.

      "Hơ, bà ra oai ta liền cho tôi là lolita à!" Trong lòng tôi thầm mắng , nghiến nghiến hàm răng, há to miệng, hung hắng cắn miếng ở vai tiểu tử kia.
      "a ê!" Đại sắc lang rên lên tiếng, cuối cùng cũng buông tôi ra, xoa bả vai lùi về phía sau bước. Tôi cũng "a" tiếng, che miệng lại, hình như tôi cắn quá mạnh, cắn tới xương rồi.

      " ra là bé mèo hoang." Đại sắc lang xoa vai nhìn tôi, lại từ từ lộ ra nụ cười "dâm đãng".

      Lúc nay tôi mới thực nhìn gương mặt của cái tên sắc lang này, bộ dạng cũng xấu, ừ, vậy, khá là đẹp trai. Ước chừng cao hơn mét tám, gương mặt tuấn như ánh mặt trời, đôi mắt lấp lánh có thần, dường như lúc nào cũng mang vài phần ý cười như như , nhưng mà, đúng là kiểu cười đáng ăn đòn mà. Chỉ có điều, có chút kỳ quái đó là quần áo mà mặc sao lại có vẻ giống hán phục nhỉ. Thế nhưng, gần đây phải hán phục hot sao, có ít người đều phung phí tiền đặt hán phục. Cơ mà chất liệu tốt bằng của . Xem ra, đây là tên có tiền nha!

      "Đại sắc lang!" Tôi thể bị tiền bạc cám dỗ, mặc dù có tiền, nhưng tôi vẫn thể lơ bản chất sắc lang của , vì vậy tôi nể nang gì lườm . Nhưng mà, ngẫm lại vớt tôi từ dưới nước lên, tôi gọi 110 tới bắt . Tôi đứng dậy nhìn nhìn chút, vẫn may, túi du lịch của tôi vẫn còn, may mà vừa nãy tôi gắt gao nắm lấy quyết buông tay, bằng xong đời rồi, PSP của tôi a, MP4 a, bộ bài lơ khơ mới a! đó đều là những thứ mà tôi thích!

      Tôi mở túi du lịch ra kiểm tra chút, vẫn còn may, bị ngấm nước. Cũng uổng phí tôi tiêu mất tám trăm tám mươi tệ mua cái túi này. Lúc đó cho dù xông vào nó ngồi cũng bị ngấm nước, xem như ông chủ kia có lừa mình, lần sau nếu có nhu cầu tôi nhất định lại đến.

      Tôi nhấc túi du lịch lên quay người muốn .

      "Này! Ngươi cứ như vậy mà sao?"Tên sắc lang ở phía sau cười hi hi gọi tôi.

      Tôi thèm đếm xỉa tới , tiếp tục . Nhưng mà cái vườn này cổ kính nha, bên kia còn có đình nghỉ mát, bên ngoài còn thấp thoáng mái hiên cổ xưa, làm sao lúc đến tôi nhìn thấy nhỉ? hình như nơi này so với lúc rơi xuống giống nhau nha, biết Từ Băng chạy đâu rồi.

      "Bé mèo hoang." Giọng của tên đại sắc lang kia bỗng nhiên vang lên ở bên cạnh tai tôi, làm tôi giật cả mình.

      ---------------------------

      Chương 4: Sắc lang tên Phượng Kính Dạ?!

      "Bé mèo hoang." Giọng của tên đại sắc lang kia bỗng nhiên vang lên ở bên cạnh tai tôi, làm tôi giật cả mình.

      "A, là cái đuôi à!" Tôi tỏ ra dữ tợn thét lớn:" Mau tránh xa tôi chút, cẩn thận tôi báo cảnh sát bắt ?!"

      "Báo cảnh sát?" Sắc lang biết lấy từ đâu ra cây quạt. Tôi mệt, ngờ lại là loại quạt mặt có đề thơ, quả là so với cosplay còn chuyên nghiệp hơn. Có điều khung quạt của lại là màu đỏ thẫm, mặt quạt khảm viền vàng, nhìn qua hết sức hoa lệ."Là báo quan ư, bé mèo hoang kích động tới mức cũng lời rồi. Biết làm sao để báo quan , muốn ta giúp ?"

      Tôi mệt, lại cười cái kiểu muốn ăn đòn đó rồi . Quả nhiên bà ra oai, liền coi tôi là lolita. Tôi từ từ cúi người xuống, từ trong túi du lịch lấy ra điện thoại, mở ra, thuần thục ấn "110", bên nghiêng đầu nhìn hăm dọa.

      Chết tiệt, sao lại vẫn chưa có thanh gì. Tín hiệu bận vang lên " tút tút tút". Tôi cầm điện thoại lên xem, quái lạ, sao lại có tín hiệu. Vừa rồi lúc tôi lấy điện thoại ra nhìn thấy điện thoại của Từ Băng cũng ở trong túi, đúng là, tức chết mất!

      Thấy cái tên sắc lang kia nhìn tôi chằm chằm, tôi thể xuống giọng, làm bộ làm tịch :" A lô, xin chào, xin hỏi có phải là cục công an ? Tôi là khách du lịch, đụng phải tên sắc lang ở hồ Mạc Sầu, muốn giết người cướp sắc, xin hãy giúp tôi. Vâng vâng, được ạ, năm phút sau các tới ạ, được ạ!"

      xong, tôi rất tự nhiên đóng điện thoại lại, liếc mắt trừng cái tên đại sắc lang kia."Bây giờ có năm phút để bỏ chạy, đương nhiên tôi với bọn họ chạy về hướng nào rồi. Tự nắm bắt thời gian !"

      "Nàng để ta nắm bắt thời gian?" Đại sắc lang cười híp mắt đem quạt thu vào trong tay áo, bỗng nhiên bóng dáng chợt lóe, bất ngờ liền vọt đến trước mặt tôi. Tôi vẫn chưa nhìn làm kiểu gì mà tới được đây thân hình cao to ở trước mặt kia liền áp lại.

      "A, làm cái gì vậy hả!" Trọng tâm của tôi bị lệch sang, ngã ngửa xuống, lúc tôi nhắm mắt lại chuẩn bị hôn đất cánh tay giữ lấy thắt lưng của tôi, còn có tay đỡ ở sau gay tôi, lúc ngã xuống cũng tính là đau lắm. Nhưng mà ngay lập tức bị thân thể đè lên, cơ hồ muốn đem hết oxi trong phổi tôi ép hết ra, tôi sắp nghẹt thở đến nơi rồi."Khốn kiếp!" Tôi tức giận mắng tiếng, ngay lập tức có hai phiến môi ấm áp dán lên, đem hết những lời mắng mỏ của tôi nuốt xuống.

      Tôi trừng mắt nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, khốn kiếp, tôi bị đại sắc lang phi lễ rồi!" Đồ vô lại!"Tôi liều mạng xoay đầu sang, lại rất ăn ý xoay đầu theo. Vậy tôi tiếp chiêu, ra sức cắn . tựa hồ biết trước được động tác của tôi, đúng lúc tôi sắp cắn ngẩng mặt lên, tựa tiếu phi tiêu tiếu nhìn tôi:" Mùi vị của bé mèo hoang cũng tồi nha!"

      "Sắc lang!" Tôi phẫn nộ trừng mắt với , vung tay định tát , bị dễ dàng bắt được cổ tay." Khốn kiếp, đau, mau bỏ tay ra!" Cái tên gia hỏa này biết thương hương tiếc ngọc sao?

      Sắc lang cười đến híp cả mắt, :" Chỉ là móng vuốt hơi sắc nhọn chút, cắt sửa tốt hơn nhiều đó!"

      "Đồ thần kinh!" Tôi mắng ."Có gan đem tên tuổi, địa chỉ gia đình để lại đây, dù cảnh sắt bắt được tôi cũng nhất định bỏ tiền thuê xã hội đen từ từ dạy dỗ cho bài học! khốn khiếp!"

      Sắc lang hơi nhíu mày, dường như đối với mấy lời tôi có chút khó hiểu. Nhưng lập tức lại híp mắt cười cái kiểu gợi đòn:" Nàng hỏi ta danh tính với nơi ở ư, muốn gặp lại ta sao? ha ha, làm người ta vui mà! nhớ nha, ta họ Phượng, tên là Kính Dạ. Nếu muốn tìm ta, chỉ cần ở trong thành nhắc đến Phượng gia, tự nhiên có người dẫn nàng đi______"

      "Phượng Kính Dạ? Khốn kiếp, cho tôi là đồ ngốc sao! tìm cái tên giả lừa tôi! Buông tôi ra, đồ đần, ngu ngốc, sắc lang, đồ hèn nhát, biết xấu hổ!"

      "Nàng biết Phượng Kính Dạ?" Sắc lang lại cầm tay tôi càng chặt hơn, ôi, tay của tôi sắp đứt rồi, tên sắc lang đáng chết này.

      " biết mới là lạ!" Tôi chính là FANS cuồng của Lan." Cứu tôi với, có ai ở đó !" Tôi căng họng ra kêu to. Mặc dù ở nơi này nhìn qua có lấy bóng người, nhưng chừng kêu to phen dọa được sắc lang____mặc dù hiệu quả có vẻ được lớn lắm." Cứu tôi với, có sắc lang! có kẻ giết người, cứu mạng!"

      "Này, này!" Sắc lang cau mày nhìn tôi."Kêu gì mà khó nghe vậy, giống như giết heo vậy!"

      " chính là heo, tôi giết !"

      "Lá gan cũng nhỉ, nàng_____"

      . . . . . .

      Mặc dù cãi lộn với sắc lang, nhưng tai tôi vẫn rất nhạy bén, nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, giẫm lên mặt cỏ, phát ra tiếng sột soạt nho . Tôi lập tức lớn tiếng kêu:" Cứu tôi với! có kẻ cưỡng gian, có kẻ giết người!"

      "Các ngươi___" Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, phía sau đỉnh đầu vang lên giọng trầm ấm." Kính Dạ, ngươi làm sao? Mau buông vị nương này ra."

      Tôi sửng sốt, chẳng nhẽ tên sắc lang này tên Phượng Kính Dạ?
      PhongVy thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Tuyệt sắc mĩ nam

      Phượng Kính Dạ hơi nhướng mày, :" Phong Miên, bé mèo hoang này nếu buông nàng ra, nàng nhất định lại muốn cắn người!"

      Tôi lập tức nghẹn ngào :" Cứu tôi với, ràng là ta gặp sắc nảy lòng tham, muốn XX tôi. Hu hu hu, sau này tôi còn đâu mặt mũi mà gặp người ta nữa đây, tôi muốn sống nữa___"

      Cái người tên Phong Miên này quả nhiên nóng nảy, nhịn được tiến đến, đưa tay đến kéo đôi tay của Phượng Kính Dạ đặt ở người tôi ra.

      "Bình thường tùy tiện náo loạn chút cũng sao, nhưng được làm quá đáng."

      "Ngươi___" Kính Dạ khỏi chán nản, tức giận trừng mắt với tôi, rồi bị Phong Miên kéo ra.

      Phong Miên lập tức quay người lại kéo tôi, trong nháy mắt lúc ta quay người lại, trời ạ, tôi nhìn thấy gì vậy hả, siêu cấp vũ trụ tuyệt sắc mĩ nam a! Tuyệt sắc vô song, dung mạo tỳ vết, trước giờ đều chỉ nhìn thấy trong truyện tranh. Cằm nhọn, lại mất độ cong đẹp đẽ. Mày kiếm, hai mắt tựa vui tựa buồn, môi mỏng, trời sinh màu đỏ tươi, vừa nhìn thấy liền muốn hôn cái. A a a a, tôi nghĩ cái gì vậy chứ! Tôi làm sao lại có loại ý muốn thuần khiết như vậy? Tôi phải kiềm chế, kiềm chế!

      Ơ, tại sao mặt của mĩ nam lại đỏ nhỉ, chẳng lẽ bị điệu cười háo sắc của tôi làm cho khiếp sợ rồi sao?

      đúng, ta làm sao lại quay đầu vậy?

      " nương, y phục của nàng___" giọng líu ríu .

      Tôi ngẩn người, cúi đầu xuống nhìn. Hôm nay thời tiết nóng nực, tôi mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay mát mẻ, cộng với quần đùi ra khỏi nhà. Vừa nãy bị rơi xuống nước, quần áo bị ngấm nước, bây giờ dán chặt người tôi, đem vòng ngực đẹp đẽ và vòng eo thon của tôi lộ ra hết. ra ta bị dáng người xinh đẹp của tôi làm cho khiếp sợ, hì hì, ra vẫn còn là mĩ nam đơn thuần như vậy, tôi thích, hi hi.

      "Nàng đừng có lộ ra nụ cười mắc ói đến như vậy!"Giọng của đại sắc lang đột nhiên xông đến. Tay của tôi căng ra, lại bị kéo vào trong ngực , tôi muốn phản kháng, liền nhìn thấy cởi áo bào bên ngoài,tiện tay bọc lấy tôi, rồi ôm lấy thắt lưng tôi kéo tôi đến cạnh ta, cúi đầu xuống, nhìn tôi cảnh cáo :" cho phép nàng có ý đồ với Phong Miên!"

      Tôi giẫm lên chân cái."Liên quan rắm gì đến !"

      Thừa dịp lúc ta đau chân, tay nới lỏng, tôi vội vàng nhào ra, trốn sang bên cạnh mĩ nam, lôi lấy cánh tay ta, đáng thương nghẹn ngào :" ta ăn hiếp tôi, mau đuổi ta , tôi sợ."

      Mĩ nam cúi đầu nhìn cánh tay bị tôi túm lấy, tai ửng đỏ, hình như khẩn trương. Trong lòng tôi hihi cười, giương mắt trừng tên sắc lang kia, ta hình như cũng phẫn nộ, dùng ánh mắt giống như ăn thịt người trừng tôi."Hừ!" Tôi quay sang làm động tác tay kinh bỉ với , làm cho ta tức đến bốc khói xanh, ha ha.

      "Kính Dạ, hôm nay ngươi về trước . Vị nương này có vẻ bị ngươi dọa đâu."Mĩ nam chuyện rất có khí thế.

      Đại sắc lang phe phẩy cây quạt, nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẹm, :"Có điều để bé mèo hoang này ở bên cạnh ngươi, ta yên tâm lắm."

      "Ta để Thanh nhi đem nàng ấy đổi y phục, rồi đưa nàng ấy trở về."Phong Miên xong, quay người gọi tiếng "Thanh nhi", quả nhiên, xa xa liền có giọng dứt khoát vang lên, chỉ trong chốc lát liền có tiểu nương mặc hán phục màu xanh tới. Ngất mất, mấy người này đều nghiện hán phục sao? Đều mặc nghiêm chỉnh đến vậy, vẫn chơi COSPLAY sao?

      "Điện hạ."Tiểu nương kính cẩn cúi đầu đứng ở bên.

      Sặc, điện hạ? Tôi nghe nhầm chứ? Diễn sâu quá .

      "Đưa vị nương này tắm gội thay y phục, cả người nàng ấy đều ngấm nước rồi, lại phải chịu hoảng sợ, đừng để bị ốm."Mĩ nam lo lắng .

      mĩ nam có tấm lòng thiện lương thuần khiết! Tôi cảm động quá.

      "Vâng, điện hạ."Tiểu nương cung kính thi lễ, sau đó liền xoay người đến đỡ tôi.

      "Nước miếng chảy xuống rồi kìa." Tên sắc lang đáng chết liếc nhìn tôi.
      Tôi phản ứng theo bản năng sờ sờ dưới cằm, khốn kiếp, làm gì có nước miếng!"Sắc lang đáng chết."Tôi nể nang gì mà trừng ta, xách túi du lịch lên, theo tiểu nương rời .

      -------------------------------


      Chương 6: Hồ Mạc Sầu? Phủ Đoan vương?!

      Tôi phản ứng theo bản năng sờ sờ dưới cằm, khốn kiếp, làm gì có nước miếng!"Sắc lang đáng chết."Tôi nể nang gì mà trừng ta, xách túi du lịch lên, theo tiểu nương rời .

      Dọc theo đường mòn, xuyên qua mảnh rừng đào liền nhìn thấy loạt đình viện tĩnh mịch ở bên trong. Toàn bộ đều là kiến trúc thời xưa, cột trụ xà nhà đều được tràm khắc, so với đình viện cổ đại nhìn thấy trong TV còn tinh xảo hơn rất nhiều.

      "Cái đó."Tôi nhịn được hỏi tiểu nương ở phía trước."Xin hỏi, nơi này vẫn là hồ Mạc Sầu chứ?" Tôi nhớ lúc vào vốn nhìn thấy loạt kiến trúc có quy mô lớn như vậy mà.

      "Đúng vậy, cái hồ mà nương vừa nhìn thấy chính là hồ Mạc Sầu."
      Tôi nhàng thở ra hơi, vẫn may, tôi rơi xuống nước cũng trôi xa lắm, vẫn còn ở hồ Mạc Sầu.

      "Cái đó, xin hỏi, trời nóng như vậy, các người mặc nhiều quần áo như vậy nóng sao? Còn nữa, xin hỏi, các người là nhân viên công tác ở nơi này sao?" Ngày trước qua Tông thành ở Hàng Châu, bên trong đó cũng có nhóm nhân viên công tác chuyên môn mặc trang phục cổ đại đến tiếp đón hành khách.

      "Nhân viên công tác?" Tiểu nương quay đầu nhìn tôi đầy kỳ quái, rồi có chút ngượng ngùng quay đầu , cười ."Nô tỳ hiểu ý của nương."

      Sặc, còn tự xưng là nô tỳ, quá chuyên nghiệp rồi đó."Vậy các người là người nơi nào, kỳ lạ quá?"

      "Tiểu thư đến phủ Đoan vương, lại biết chúng tôi là người nơi nào sao?" Tiểu nương quay đầu nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái.

      "Phủ, phủ Đoan vương?" Tôi lắp bắp kinh hãi."Nơi này phải là hồ Mạc sầu ư, làm sao lại biến thành phủ Đoan vương vậy?"

      Tiểu nương cuối cùng cũng nhịn được nữa dừng bước lại."Hồ Mạc Sầu là hồ nằm bên trong phủ Đoan Vương, tiểu thư biết sao?Hai vị đại nhân mà người vừa gặp mặt chính là Đoan vương gia và tam công tử của Phượng gia, tiểu thư cũng phải là biết đó chứ?"

      Tam công tử của Phượng gia? Tên đại sắc lang đó?!

      Đoan vương gia? Tuyệt sắc mỹ nam đó?!

      Tôi nghĩ lúc đó tôi kinh ngạc đến mức há to miệng, đủ để nhét vào quả trứng gà rồi, do dự chút, hỏi:", xác định, phải đóng kịch?"

      Tiểu nương sắc mặt nghiêm nghị lại, :"Phủ Đoan vương, phải là đoàn kịch."

      "À, phải phải phải !" Tôi luôn miệng đáp lại, đầu óc trống rỗng về phía trước vài bước, rồi lập tức lấy lại tinh thần, nghĩ đến khả năng mơ hồ:"Chẳng lẽ, mình xuyên qua rồi?!"Cái đó, tôi muốn hỏi chút, bây giờ là triều đại nào vậy?"

      "Năm nay là năm hai mươi ba Thiên Phượng, nơi này là Vọng quốc Tây quốc, đương kim Thánh Thượng hiệu Vọng Nguyệt, nhân xưng Vọng Đế."Tiểu nương kinh bỉ liếc nhìn tôi, hiên nhiên xem tôi là dã nhân (người rừng) vừa từ núi xuống. Nàng ta hơi kể lại toàn bộ tình hình, đại khái là sợ tôi lại hỏi từng câu , phiền phức.

      "Ừm, tôi hiểu rôi. Cảm ơn cho tôi biết."Tôi nho nhã đáp lại câu. Tiểu nương cũng hỏi thêm gì nữa, liếc nhìn tôi, " thôi", rồi quay người luôn.

      Quả nhiên tôi xuyên qua rồi!

      Vọng quốc, trời ạ! Thần linh hãy cho con biết đây cái triều đại nào, là cái xó xỉnh nào vậy!

      Làm thế nào đây, tôi còn có thể quay trở về được đây? Máy tính của tôi, trò chơi của tôi, hôm qua mới tải về trò chơi tình , mới cài xong còn chưa bắt đầu chơi nữa! Còn có Từ Băng, ấy tìm thấy tôi nhất định lo lắng chứ? Còn cha mẹ em tôi ở quê nhà nữa. . . . . . .

      " nương, xin nhanh chút." Tiểu nương thấy tôi dừng bước liền quay người lại thúc giục tôi.

      Tôi bỗng dưng nhớ đến lời Đoan vương gia đó vừa , để tôi tắm gội thay y phục khô rồi đưa tôi . Trời ạ, tôi thân thích tôi biết đâu đây? Trong túi du lịch vẫn còn năm trăm vạn tiền mặt, biết quốc gia này có thu nhận nhân dân tệ đây? Nếu , tôi ra bên ngoài chỉ có nước chết đói ở đường thôi à. . . . . .

      Làm sao bây giờ?!

      " nương ____"Tiểu nương lại quay người lại lần nữa, có chút kiên nhẫn thúc giục tôi.

      "Tôi___" Tôi nhìn nhìn nàng ta, làm thôi mà nếu làm rồi phải làm đến cùng, muốn sống cách tốt đẹp tôi phải dùng chiêu mà mọi người khá là quen thuộc, thân người bỗng lệch, vô lực ngã xuống đất, tôi té xỉu rồi.

      ______Khốn kiếp, lúc ngã nhìn , đụng phải tảng đá rồi. Cứng quá , đau chết tôi mất.


      " nương, nương!" Tôi nghe thấy tiếng bước chân của tiểu nha đầu. Nàng ta chạy đến ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, cầm lấy cánh tay tôi đẩy đẩy, tôi đương nhiên phớt lờ nàng ta, nhắm chặt hai mắt giả bộ bất tỉnh rồi.

      "Vương gia! Phượng công tử!"

      Tiểu nha đầu hình như đứng lên, nghe giọng hình như là Phượng Kính Dạ và soái ca vương gia đều đến rồi. Tiếp theo, soái ca vương gia chắc đến đặt tay lên trán tôi, sau đó lo lắng , phải là bị cảm lạnh rồi chứ? sau đó bế tôi lên. . . . . .

      trong lúc YY, quả nhiên thân người bỗng , tôi bị bế bổng lên, mùi hương hoa cúc xông vào mũi. Tôi choáng, sao lại là cái tên đại sắc lang đó.

      (YY: Tự sướng)

      Bỏ , vì đại kế sinh tồn của tôi, đành để chiếm chút tiện nghi vậy! Lần khác bà nhất định đòi lại gấp đôi!
      PhongVy thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Cuộc sống tốt đẹp bên cạnh Vương gia


      Phượng Kính Dạ bế tôi vào phòng, nhàng đặt tôi xuống giường, sau đó tôi liền nghe thấy giọng dễ nghe của Đoan vương vang lên:"Thanh nhi, ngươi giúp vị nương này thay y phục, ta và Kính Dạ ra ngoài trước. Xong rồi gọi chúng ta."

      "Vâng, Vương gia."Tiểu nha đầu nhàng đáp lại, so với giọng vừa nãy với tôi hoàn toàn khác biệt, chẳng lẽ nàng ta cũng có ý đồ gì đó với soái ca vương gia?

      Tiếp đó tôi liền nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là tiếng mở cửa rồi đóng cửa. lát sau, có người bước đến cởi quàn áo của tôi. Cái áo tôi mặc là áo sơ mi có khuy cài, tiểu nha đầu này phỏng chừng trước giờ chưa từng nhìn thấy loại quần áo kỳ quái như vậy. Loay hoay kéo quần áo của tôi nửa ngày, cuối cùng cũng cởi xuống được chiếc áo sơ mi ướt đẫm của tôi. Lúc đầu tôi vẫn chưa cảm thấy lạnh, nhưng sau khi cởi xuống liền đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

      Tiểu nha đầu đó lại rất lâu sau vẫn chưa có động tĩnh gì, làm gì vậy trời, để người ta mặc kiểu ba điểm đẹp mắt đến vậy sao?(3 điểm đó đó…) Cho dù dáng người tôi đẹp tới mức có thể khiến nữ nhân cũng phải trợn mắt há miệng chăng nữa, bây giờ cũng phải lúc thưởng thức! Lạnh chết mất!

      phút trôi qua.

      Hai phút cũng trôi qua. . . . . .

      Ba phút lại trôi qua!

      Tôi nằm nổi nữa, học dáng vẻ các mĩ nhân trong TV tỉnh lại, nhàng ưm tiếng, hai mắt nhàng hé đường , liếc nhìn Thanh nhi, lại nhìn thấy nàng ta ngồi đối diện với tôi, trừng to mắt sững sờ nhìn tôi. Tôi đưa tay mệt mỏi đỡ trán, hơi nhấc ánh mắt lim dim buồn ngủ, nhìn nàng ta, cố ý mệt mỏi hỏi:"Đây là đâu vậy?"

      "Người tỉnh rồi?"Thanh nhi nghiêng người đến đỡ tôi, ."Lời này nương hỏi hai lần rồi, đây là phủ Đoan vương."

      "Phủ Đoan vương?" Tôi , vừa vội vàng đưa tay kéo chăn bông bên cạnh bọc lấy mình, chết như thế nào cũng được chết lạnh. Vừa nhanh chóng suy nghĩ tính toán, chiêu giả bộ bất tỉnh này bị nhân tố bất khả kháng nửa đường làm hỏng rồi, tiếp theo nên như thế nào mới có thể mặt dày mày dạn ở lại vương phủ đây?

      "Tỉnh rồi sao?" Ngoài cửa vang lên giọng dịu dàng của Đoan vương.
      Thanh nhi lập tức đứng dậy vọng ra bên ngoài:"Vâng ạ, Vương gia, nương tỉnh rồi."

      Sau đó liền vang lên tiếng "két" cửa được mở ra, tôi đưa mắt nhìn thấy góc áo bào tung bay ở cửa, liền nhanh trí vội vàng trôn mặt trong chăn bông, giọng bi thương thút thít nghẹn ngào vang lên:"Tôi làm sao, làm sao lại đột nhiên đến phủ Đoan vương vậy?"

      Đoan vương đến trước giường, nhìn thấy tôi khóc đến mức thương tâm, lập tức quan tâm hỏi:" nương biết là vào vương phủ sao?"

      Tôi trôn đầu trong chăn lắc lắc." biết, tôi biết gì cả. Tôi lớn lên ở trong núi, thời gian trước, sư phụ qua đời rồi, tôi liền xuống núi tìm sư thúc . . . . . . Tôi trước giờ chưa từng xuống núi, sau đó liền lạc đường . . . . . . rồi biết, làm sao lại đến được đây . . . . . ." Tôi vừa khóc, vừa lán lút lia mắt nhìn Đoan vương. Quả nhiên khuôn mặt tuấn mỹ vô song đó lộ ra thần sắc thương tiếc sầu lo, thào :"Như vậy thì___" Dường như nghĩ cách cho tôi.

      bạn học thuần khiết thiện lương mà! Tôi cảm thán ở trong lòng, trong lúc lơ đãng, ngước mắt lên, lại bất ngờ nhìn thấy tên đại sắc lang đứng phía sau , nghiêng người dựa vào bàn, nhàng phe phẩy cây quạt trong tay, tựa tiếu phi tiếu nhìn tôi, giống như ở trong nhà hát xem hí kịch vây.

      Sắc lang đáng chết, đúng là vô tâm vô phế, thấy câu chuyện của tôi thê lương bất lực như vậy sao, sao chút cảm động cũng có vậy. là máu lạnh mà!

      "Vậy, nương có thể cho ta biết tình hình của lệnh sư thúc , ta mặc dù có năng lực gì, nhưng có lẽ có thể giúp đỡ nàng chút."Đoan vương rất chân thành hỏi.

      "Sư thúc của tôi, tên . . . . . ."Lôi ai qua giả mạo mới tốt đây, những danh nhân mà bọn họ biết quả thực quá nhiều, biết nên quyết định thế nào nữa. " . . . . . . tên An Bội Tinh Minh, là thầy tướng số. " Vài ngày trước vừa xem phim về thầy tướng số, lôi qua đây giả mạo thử xem. Nếu như vậy tên của sư phụ cũng cần phải nghĩ nữa, gọi là Nguyên Bác Nhã . He he, tôi cười đắc ý trong lòng, tôi là có tài mà. Đương nhiên bề ngoài tôi vẫn phải duy trì gương mặt bi thương muốn khóc, bộ dạng đau đớn đáng thương rồi.

      "Thầy tướng số?" Đoan vương ngẩn người, ngập ngừng hỏi tôi. "Ngại quá, thứ cho ta thất lễ, việc này, là làm việc gì vậy?"

      "Chính là xem tượng biến thiên, tiên đoán họa phúc của quốc gia, hoặc giúp người ta xem phong thủy, xua đuổi tà ma đó."

      Đoan vương kinh ngạc trừng to đôi mắt xinh đẹp:"Vậy phải gần giống Quốc sư đại nhân sao?"

      "Quốc sư đại nhân cũng có cái tên kỳ lạ như vậy." Phượng Kính Dạ vẫn ngoảnh mặt làm thinh uể oải mở miệng.

      Đoan vương nghe vậy, liền nghiêm túc gật gật đầu, rồi quay đầu lại nhìn vẻ mặt lã chã chực khóc của tôi, trong mắt lên chút đành lòng, vội vã an ủi tôi:" nương cũng cần suốt ruột, nếu danh tính , tại cũng có phương hướng tìm kiếm rồi, ta liền lập tức phái người tìm, khi có tin liền báo ngay cho nương. Mấy ngày này, nếu như nương có nơi nào để , ngại ở lại đây ."

      Tôi lập tức gạt vài giọt nước mắt, nghẹn ngào :"Tạ ơn Vương gia." Lại cẩn thận bắt gặp cái liếc mắt của Phượng Kính Dạ tên sắc lang đó, khốn kiếp, liếc cái gì mà liếc, tôi nguyền rủa mắc bệnh mắt lé.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :