Tuyệt Đỉnh Phù Thủy - Thiên Mạn [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thiên Mạn

      Thiên Mạn Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      2
      TUYỆT ĐỈNH PHÙ THỦY

      [​IMG]


      Tác giả: Thiên Mạn

      Thể loại: Xuyên , dị giới, nam cường, nữ cường.

      Số chương: chưa biết

      Tình trạng: sáng tác với tốc độ rùa bò

      VĂN ÁN

      Quân Thiên San kiếp trước bị bệnh tim bẩm sinh phải trải qua cuộc đời tẻ nhạc trong bệnh viện. Mục tiêu lớn nhất là phải tiếp tục sống.

      Quân Thiên San kiếp này là tiểu thư phế vật, cha thương mẹ . Mục tiêu là sống bình đạm qua ngày.

      Vào ngày, đột ngột xuất trong thế giới của nàng, đưa nàng , giúp nàng cường đại. Bốn năm bên nhau, trái tim nàng từ bao giờ trao cho .

      Rồi ngày, muốn nàng hoàn thành giao ước.

      Dưới làn mưa, tuyệt tình vì vị hôn thê mà giết nàng.Ngực trống rỗng, trái tim tan nát, mưa như trút hòa tan dòng máu đò, thân thể đơn bạc còn sống.

      Lần nữa trọng sinh, quên con người lạnh bạt ấy, quên cái gọi là “”. Mục tiêu duy nhất của nàng là hưỡng thụ cuộc sống, tiêu dao giang hồ sẵn tiện gây rối đại náo thiên hạ.

    2. Thiên Mạn

      Thiên Mạn Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      2
      PHẦN 1: TÌNH NHƯ MỘNG ẢO

      Chương 1:Xuyên qua

      Mặt trời dần ló dạng, từng tia nắng xua tan màn đêm u tối lạnh lẽo, mang lại cảm giác ấm áp thư thái.

      Quân Thiên San ngồi tảng đá lớn, bề mặt bằng phẳng, lẵng lặng ngắm mặt trời mọc.

      Đến tận bây giờ Thiên San cũng khó mà tin được bản thân thế nhưng lại trọng sinh. Kiếp trước , nàng bị bệnh tim bẩm sinh, thể như các bạn khác thoải mái nô đùa. Khi nàng mười tuổi bố mẹ bị tai nạn qua đời, từ đó nàng cũng chuyển vào ở trong bệnh viện luôn.

      Vì ước muốn của bố mẹ, nàng kiên trì suốt mười bảy năm, sống cho bản thân cũng là cho bố mẹ. Cứ tưởng rằng tất cả kết thúc nhưng lần nữa nàng lại sống còn xuyên vào thân xác của tiểu oa nhi năm tuổi ở thế giới vô cùng huyễn huyễn, cường giả vi tôn nữa chứ.

      Tiểu oa nhi tên Quân Thiên San, tiểu thư dòng chính Quân gia thế gia đứng đầu Tiêu Diên đại lục. Lúc ba tuổi khảo nghiệm thiên phú phát nàng (tiểu oa nhi) có năng lượng ma thuật trong người. Từ đó nàng trở thành tiểu thư phế vật mặc người khi dễ. Sau nàng bị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ đánh chết.

      Đứng dậy, tập thể dục buổi sáng, Quân Thiên San nhặt lên chiếc giỏ trúc đeo lên vai bắt đầu hái thuốc.

      Ba năm trước, sau khi biết mình trọng sinh, nàng phải mất sức “chín trâu hai hổ” mới xin được dọn đến chân núi bỏ hoang ở ngoại thành. (ngọn núi thuộc sở hữu của Quân gia).

      May là kiếp trước nàng có nghiên cứu về các thảo được nên có thể lên núi hái thuốc rồi bán lấy tiền sống qua ngày. Trong thế giới cường giả vi tôn này, nàng chỉ muốn sống cuộc sống điền viên, bình bình đạm đạm đến hết đời.

      ……….

      Bên trong Hình Đường Quân gia, khí trầm mặt đáng sợ, thi thoảng lại truyền đến tiếng khóc thúc thít.

      Giữa Hình Đường, nam nhân mang dáng vẻ tự trách, hối lỗi, ân hận mà quỳ.

      “Phụ thân...xin người hãy nghĩ cách cứu Thành Nhi ! Hu hu”. Lý Gia Tuệ khẩn thiết cầu xin gia chủ Quân gia Quân Ngạo Kiếm. Nàng có hai đứa con, đại nữ nhi Quân Thiên San là phế vật dùng được, giờ tiểu nhi tử Quân Thiên Thành lại ra nông nổi này. Tất cả cũng do con tiện tỳ đó cả.

      “Gia chủ, con biết... là chúng con sai, nhưng... thế nào Thành Nhi , Nhã Nhi cũng là con cháu Quân gia, là tôn tử, tôn nữ của người, xin người... cứu chúng nó hu hu...”. Lý Gia Vân dáng người yểu điệu thước tha, mềm mại quỳ xuống khẩn thiết cầu xin.

      Lý Gia Tuệ bàn tay nắm chặt trừng mắt nhìn Lý Gia Vân. Tiện nhân! Hồ ly tinh! Nếu phải ả xúi giục phu quân đưa nữ nhi của ả vào cấm địa. Nàng buộc cũng phải dẫn theo Thành Nhi, hại y bị thiên khiển chỉ còn hơi thở.

      Lý Gia Tuệ là quận chúa Bình Vương phủ của Đông Lý Quốc sau gả cho Quân Kiếm Thiên là thiếu chủ Quân gia. Còn Lý Gia Vân chỉ là thứ nữ con của tiểu thiếp có xuất thân kỹ nữ. Lý Gia Tuệ có thể vào Quân gia cũng là nhờ Lý Gia Vân bài mưu nghĩ kế cho nàng, mà năm sau cũng bước vào Quân gia trở thành nhị phu nhân của trượng phu nàng.

      “Phụ thân, thiên khiển trong cấm địa là do tổ tiên Quân gia tạo ra, lẽ nào lại có cách gì có thể cứu chúng nó sao?” nam tử mặc thanh y tuổi khoảng hai mươi, toàn thân phát ra khí chất nho nhã, thư sinh, gương mặt tuấn sầu lo. Người này là Thất thiếu gia Quân Kiếm Thanh tính tình hòa nhã, dễ gần, ham quyền thế, thường rời nhà ngao du sơn thủy.

      Quân Ngạo Kiếm nhìn Quân Kiếm Thiên quỳ đất thờ dài. Nhi tử này cái gì cũng tốt chỉ là quá mềm lòng. Quân gia nay ngoài mặt vẫn là gia tộc đứng đầu nhưng bên trong mục nát, thiên phú tu luyện ngày càng giảm, làn này khó có được hai dứa thiên phú xuất chúng lại xảy ra chuyện.

      Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Quân Ngạo Kiếm cuối cùng cũng mở miệng.

      “Kiếm Thiên, ta phạt con trăm đại bản, mười ngày sau tiến vào cấm địa, đột phá cao cấp chiến sư trở ra. Về Thành Nhi, Nhã Nhi ta nhờ người chữa trị cho chúng”.

      Nghe vậy, mọi người thở phào nhổm, có người chữa trị là có hi vọng rồi.

      “Phu quân...xin lỗi, cũng tại thiếp” Lý Gia Vân hai mắt đẫm lệ mang theo ái nái, hối hận, tự trách và lo lắng hướng Quân Kiếm Thiên giọng xin lỗi.

      phải do nàng là ta trông chừng cẩn thận mới hại chúng bị như vậy”

      “Nhưng hình phạt...”

      sao” trăm đại bản với là vấn đề còn việc vào cấm địa, tại là trung cấp chiến sư trung giai biết phải mất bao lâu mới tới cao cấp chiến sư.

      Lý Gia Tuệ nhìn hai người tình chàng ý thiếp, hừ lạnh, phất tay bỏ . Những người khác cũng lần lượt ra khỏi Hình Đường.
      Winter thích bài này.

    3. Thiên Mạn

      Thiên Mạn Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      2
      Chương 2: Gặp gỡ

      Dưới chân núi ở ngoại thành Tĩnh Xuyên kinh thành Bách Quốc, căn nhà gỗ bé đơn sơ nhưng gọn ràng sạch . Cạnh nhà có cây đại thụ trăm năm, cành lá xum xuê tỏa bóng mát.

      Thiên San bước ra từ nhà gỗ, hai tay bé ôm chiếc thảm cỏ dược cuộn tròn đến dưới gốc cây trải thảm ra rồi ngồi xuống.

      Gio1 thổi vi vu, lá cây xào xạc, tiếng chim hót líu lo hòa thành giai điệu đặc hữu của núi rừng.

      Thiên San ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền tiến vào trạng thái nhập định. Trong tâm trí của nàng dàn xuất các sợi tơ với nhiều màu sắc và hình dạng khác nhau chồng chéo lên nhau thành mạng lưới phức tạp.

      Từ kiếp trước, Thiên San có thói quen nhập định để thả lỏng tâm trí, bình ổn cảm xúc.Đến kiếp này, thói quen ấy cũng đổi chỉ là sau khi nàng nhập định trong đầu xuất các sợi tơ kỳ lạ. Ban đầu chỉ có vài sợi càng về sau càng nhiều, hình dạng, màu sắc cũng nhiều hơn.

      Mặc dù nàng biết đó là gì nhưng sau mỗi lần quan sát chúng cảm giác của nàng đối mọi vật xung quanh lại ràng hơn.Thế nên ba năm nay nàng đều dành thời gian để làm việc này.

      Các sợi tơ sắp xếp theo trật tự, liên kết thành nhiều hình dạng rất kỳ lạ giống như ký tự lại giống ấn ký, hoa văn nào đó.

      vòng tròn lớn hình thành, bao bọc tất cả các sợi tơ ở bên trong. Trong ý thức Thiên San trận pháp phức tạp được hình thành.

      “KẾT” Thiên San vô thức phun ra chữ. Ngay sau đó, trận pháp liền sáng lên tỏ ra ánh sáng đủ màu. Cùng lúc đó, dưới chân nàng , trận pháp giống hệt trong đầu nàng cũng ra.

      Ánh hào quang như cầu vòng phát ra những tia sáng chói mắt làm cả cánh rừng như bừng sáng, cây cỏ xung quanh dường như càng thêm tươi tốt tràn trề nhựa sống hơn.

      Cách đó xa có hai bóng người lăng mà đứng. người mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ bạc, bên cạnh là nam tử mặc thanh y.

      Nhìn thấy cảnh này, hai người đều sâu kinh ngạc, nam tử thanh y kìm được mà bật thốt:

      “Ma trận khế ước?! Nơi này có người lĩnh ngộ được ma trận khế ước?”

      Nam tử hít sâu, phóng suất ra linh thức, cẩn thận dò xét xung quanh. Kết quả nhận được khiến cho phải lấp bấp kinh hải:

      “Lão đại, ta cảm nhận được khí tức của phù thủy nào khác quanh đây. Nàng.. là tự mình lĩnh ngộ sao? Uả... Đâu rồi?”

      Nam tử thanh y phát người bên cạnh biến đâu, ngó đông ngó tây nhìn thấy người áo choàng đen đứng trước mặt Thiên San.

      ..............

      “Theo ta”

      thanh trong trẻo du dương như tiếng đàn dương cầm lại chứa áp bách cho người cự tuyệt.

      Thiên San khóe miệng co rút. Nhiều năm tu dưỡng giúp nàng quá sợ hải nhưng điều đó có nghĩa là nàng có thể bình tĩnh như thường.

      Ai có thể cho nàng biết quái nhân này từ chỗ nào chui ra ? Tự nhiên xuất rồi bảo nàng theo ? Tên này có bệnh, chắc chắn luôn.

      Nhìn toàn thân bị áo choàng màu đen che kín chỉ lộ ra chiếc mặt nạ màu bạc có hoa văn tinh xảo huyền bí, cùng đôi con ngươi đỏ tươi như máu. người phát ra u lãnh huyết tinh, lời bá đạo rất phù hợp với khí chất vương giả trời sinh.



      Lạnh lùng trả lời. Dù biết rất cường đại nhưng nàng dại gì theo . Người lớn : Bé ngoan là được theo người lạ, rất nguy hiểm.

      “Nha! Tiểu muội muội xinh đẹp. Muội theo theo đại ca ca . Theo ca ca có đò ăn ngon, có quần áo đẹp, đặc biệt còn được ngắm mỹ nam nha!”

      Nam từ thanh y ngồi đối diện Thiên San trưng ra khuôn mặt tuấn, tươi cười mị hoặc như lão sói xám dụ dỗ tiểu cừu non, thân thiết chào hỏi nàng.

      “....”

      Thiên San yên lặng nhìn trời. May mắn, mặt trời vẫn bình thường, bắt đầu ngã về tây. Thiên San đứng dậy, cuộn thảm lại ôm vào nhà, xem hai người đen xanh như khí. Nàng có hứng thú với người bị chập mạch.( người bình thường).

      Nam tử thanh y nhìn hành động của nàng, hai mắt rưng rưng như chú chó bị người vứt bỏ. A bị lơ, lẽ nào mị lực của bị giảm rồi sao? Nam tử thanh y rối rắm suy nghĩ.

      “A... Ngươi làm gì? Buông ra!”

      Thân thể đột ngột bị người ôm lấy, nhấc lên. Thiên San muốn vùng vẫy thoát ra nhưng nàng bi thương phát thân thể lại trở nên vô lực, mềm nhũng chỉ có thể mặc người bày bố.

      Nam tử áo choàng đen ôm Thiên San, điều chỉnh cho nàng tư thế thoải mái, đầu dựa vào vai , lạnh nhạt bỏ lại câu “Đến Quân gia” rồi mất.

      “Quân gia? Người này cùng Quân gia có quan hệ gì? Sao lại bắt nàng?” Thiên San khó hiểu suy nghĩ.

      Phía sau hai người, nam tử thanh y sùng bái nhìn bóng lưng nam nhân áo choàng đen:” hổ là lão đại, uy vũ a”.

    4. Thiên Mạn

      Thiên Mạn Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      2
      Chương 3: Đến Quân phủ

      Phủ đệ Quân gia nằm ở phía bắc Tĩnh Xuyên Thành kinh thành Đông Lý quốc. Đại môn được sơn son thiếp vàng, hai con sư tử đá trước cửa cao lớn đầy khí thế, bốn thủ vệ sắc mặt lạnh lung canh giữ.

      “Các ngươi mau vào thông báo với chủ nhân các ngươi “cố nhân đến rồi mau ra tiếp đón”

      Liễu Phi Ngân hướng thủ vệ .

      “Cút”

      Thủ vệ kinh thường nhìn Liễu Phi Ngân, lạnh lung đuổi người.

      Liễu Phi Ngân khóe miệng co rút, bị khinh thường. Hừ! đám kiến hôi, mới cần cùng bọn chúng so đo làm mất hình tượng. Vận dụng linh lực vào thanh làm cho giọng bình thường lại truyền vào tai mỗi người trong Quân gia.

      “ Người Quân gia nghe đây. Lão tử đến rồi. Các ngươi ra cũng đừng trách ta đây bội ước”.

      “Két” Đại môn mở ra kèm theo là tiếng giận dữ của nam nhân.

      “ Kẻ nào to gan dám đến trước cửa Quân phủ gây rối ?”

      Quân quản gia bước ra nhìn ba người trước cửa. thiếu niên mặc thanh y khoảng mười tám đôi mươi, mặt như quan ngọc, tuấn mỹ bất phàm. Tay thiếu niên cằm cây quạt họa mỹ nhân, nhàng phe phẩy, bộ dáng nho nhã lễ độ. Cạnh thiếu nhiên là người khoác áo choàng màu đen bao bọc toàn thân cả bàn tay cũng dưới bao tay màu đen, dung nhan bị khuất sau mặt nạ bạc lộ ra đôi con ngươi màu đỏ huyết tinh khiến người sợ hãi. ôm trong long bé bảy, tám tuổi. bé mặc vải thô, tóc quấn hình trái đào, thạn hình dựa sát vào người mang mặt nạ.

      Tổ hợp ba người nhìn thế nào cũng thấy quái dị. Đặc biệt là “Ngân Diện” ( là người mang mặt nạ. sau này vẫn tạm gọi như vậy) ăn mặc như quái nhân nhưng người tỏa ra khí thế u lãnh, bể nghể của cường giả tối cao làm lão kính sợ, trong phút chốc quên luôn lời muốn .

      “Quân quản gia, có chuyện gì vậy?”

      Quân Kiếm Thanh hỏi, cùng là gia chủ Quân Ngạo Kiếm, Quân Kiếm Thiên và già trẻ lớn bé Quân gia. mặt mọi người mang theo thần sắc tò mò và lửa giận. thế gia vọng tộc bị người đến cửa khiêu khích há có thể bình tĩnh huống chi là người Quân gia quen với địa vị gia tộc đứng đầu. Thế nhưng khi họ nhìn thấy ba người trước cửa bị lực lượng vô hình ép đến thở nổi.

      Quân Ngạo Kiếm nhíu mày. Những người này đơn giản.

      đợi Quân Ngạo Kiếm lên tiếng Liễu Phi Ngân bình thản : “Lão tử đến thực giao hẹn, có gì mau

      Nghe hai chữ “giao hẹn” mày kiếm Quân Ngạo Kiếm giản ra. Đến chỗ Liễu Phi Ngân khách khí :” Công tử đường xa vất vả, trước xin mời vào tệ phủ nghỉ ngơi, dùng trà”.

      Thái độ của Quân Ngạo Kiếm làm mọi người kinh ngạc, dù nghi hoặc nhưng họ vẫn thức thời nhường lối cho bốn người vào.

      “San Nhi?”

      Tiếng Quân Kiếm Thanh kinh hô thu hút chú ý của mọi người. Vừa rồi bị khí thế áp đảo nên để ý, tại nhìn lại, người trong lòng Ngân Diện phải phế vật Quân Thiên San bị duổi khỏi Quân phủ sao?

      “San Nhi. Sao con ở đây?” Quân Kiếm Thiên nghi vấn.

      Quân Ngạo Kiếm quan sát Thiên San trong lòng lặng lẽ suy tính.

      “Gia gia, phụ thân, thúc thúc khỏe”

      Thiên San ngây ngô cười nhưng ý cười lại đến đáy mắt. Ngay từ đầu nàng đối với “gia đình” này vốn chẳng có chút hảo cảm nào. Ba năm trước, lúc bước chân ra khỏi đây, nàng quyết định vĩnh vĩnh viễn trở lại cũng mong họ bao giờ nhớ đến tộn tại của nàng. Giờ bị người đưa về, nhìn tia tính kế chợt lóe trong mắt “gia gia” nàng càng thấy chán ghét những người này, chỉ muốn nhanh chóng rồi khỏi đây.

      Ngoại trừ Ngân Diện cảm nhận được dao động rất của nàng ai phát kể cả người lão luyện như Quân Ngạo Kiếm, trong lòng họ chỉ nghĩ nàng là phế vật, ngu ngốc đáng quân tâm mà thôi.

      Liễu Phi Ngân kề sát gương mặt tuấn tú vào mặt nàng, hòa ái cười trong mắt lóe lên tia lửa giận.

      “Nha Tiểu San San là họ Quân hả?”

      tiếng “ Tiểu San San” ngọt ngấy làm da gà da gà da vịt của người nào đó rớt đầy đất. Kiềm nén xúc động đạp bay khuôn mặt của ai kia, Thiên San tươi cười gật đầu.

      Thấy bộ dạng của Thiên San lửa giận của Liễu Phi Ngân lại nhiều hơn, trong lòng thầm mắng: nha đầu ngốc này, phải rèn luyện nhiều hơn. Với thân phận của bọn họ thân nhân là trói buộc huống chi là những con sói mắt trắng này.

      “Vậy sao Tiểu San San lại sống mình ở ngoài thành hoang vu mà ở Quân phủ?” Liễu Phi Ngân hỏi Thiên San nhưng khóe mắt liếc nhìn đám người tự nhiên.

      “ Việc này là vì để San Nhi tự mình rèn luyện”Quân Ngạo Kiếm thản nhiên trả lời như chuyện chính là vậy.

      “Ra vậy. Biện pháp này tệ, ngươi nên phổ biến rộng rãi cho những đứa khác trong tộc cũng đến mấy nơi hoang vu sinh sống rèn luyện chúng nó”. Hừ! Lão hồ ly, ngươi còn non lắm! Muốn qua mặt lão tử hả? Nằm mơ .

      “Ân. Công tử phải”Quân Ngạo Kiếm phản bác.

      Đoàn người tiến vào phủ trạch.

    5. Thiên Mạn

      Thiên Mạn Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      2
      Chương 4: Rời khỏi Quân gia

      chiếc giường lớn êm ái, bé trai sáu tuổi và chín tuổi nằm, mày nhíu chặt, thống khổ. Khuôn mặt hai bé trắng bệch chút huyết sắc, đôi môi tím tái truyền ra tiếng rên rĩ đau đớn, làn da có nhiều chỗ bị sưng mũ, có dấu hiệu bị thối rữa.

      Nhìn tình cảnh này Thiên San hơi nhíu mày. Đầy là làm sao? Đối với hai người giường Thiên San xem như quen thuộc. Nam hài là Quân Thiên Thành – đệ đệ ruột của nàng, người còn lại là Quân Thiên Nhã – tỷ tỷ tốt đánh chết “Tiểu Thiên San”

      “Bọn họ…”

      “Là thiên khiển”

      Thiên San vừa định hỏi giọng êm tai từ đỉnh đầu truyền xuống giải đáp thắc mắt cho nàng.Thấy Thiên San nhìn đủ, Ngân Diện ôm nàng ngồi vào ghế, tự nhiên rót cho nàng ly trà.

      “Thiên khiền là loại linh thuật có tính phán xét, thường được tạo ra ở những cứ đểm quan trọng ngăn người có ý xấu tiến vào. Thương tổn mà thiên khiển gây ra nếu biết cách xử lý nguy hiểm cùng lắm là làm tu vi suy giảm. thiên khiển là thiên phạt chuyên dùng để phán xét linh hồn thiện ác, đúng sai”.

      Mắt hạnh mở to, Thiên San khó tin nhìn người trong phòng lại nhìn Ngân Diện. Sao giọng của lại truyền trong đầu nàng, nàng nghe lòi nào a?

      Đôi mắt màu đỏ nhu hòa nhìn biểu tình đáng cua Thiên San, Ngân Diện giơ tay muốn bẹo má nàng nhưng nữa chừng dừng lại. Nhìn bàn tay bị vải đen che phủ, hồng quang trong mắt lại đậm hơn.

      “Công tử, ngài có thể cứu Thành Nhi?” Lý Gia Tuệ thấy Liễu Phi Ngân kiểm tra xong liền gấp gáp hỏi.

      “Có thể”

      người”

      đợi mọi người vui mừng, giọng rét lạnh vang lên làm mọi người sửng sờ.

      người? Có ý gì?

      Liễu Phi Ngân thoáng nghi hoặc sau là bừng tỉnh đại ngộ “ Vẫn là lão đại lợi hại”. Trong lòng vui vẻ nhưng ngoaì mắt lại bình tỉnh mang theo đắn đo :

      “Ta có thể trị nhưng chỉ trị cho ngưởi”

      Gì? Chỉ cứu người?

      “Vậy xin ngài hãy cứu lấy Thành Nhi!”

      Lý Gia Tuệ giành trước cho mọi người có cơ hội lên tiếng. Bất cứ giá nào nàng cũng phải giữ lại Thành Nhi, nó là tương lai của nàng.

      Quân Thiên Thành là con trai trưởng dòng chính so với Quân Thiên Nhã là thứ nữ. Bên nào nặng bên nào mọi người đều hiểu nên lên tiếng.

      Lý Gia Vân gì chỉ im lặng khóc. Trong căn phòng đầy người, tiếng khóc của nàng như có như truyền vào tai, khiến người ta cảm thấy thương xót.

      Lý Gia Tuệ thấy Lý Gia Vân lệ rơi đầy mặt trong lòng vui sướng. Đáng đời, thứ xuất mà muốn tranh cùng nàng. Hừ!

      “Thành Nhi là bé phải ? Ừ thiên phú tệ, tương lai có thể đạt tử cấp, đứng đầu phương”. Liễu Phi Ngân giả ngu . Nếu bọn họ dễ dàng lựa chọn như vậy mục đích của làm sao thành. Lời cũng sai chỉ là “có thể” còn được hay phải việc của . Người nào đó thầm cười xấu xa.

      Lời Liễu Phi Ngân làm khí cả phòng thay đổi.

      Trong lòng Lý Gia Tuệ rung lên hồi chuông cảnh báo. Nàng như thế nào lại quên nơi này là Quân gia. Bất kể ngươi là đích thứ chỉ cần có thiên phú cao đều được đãi ngộ tốt nhất, Thiên San chính là ví dụ điển hình. Tiểu thư dòng chính sao, tu luyện được bị người khi nhục, vứt bỏ.

      “Bé là Nhã Nhi. Mong công tử hãy chữa trị cho Nhã Nhi”

      Sau vài giây trầm mặc, Quân Ngạo Kiếm đưa ra quyết định. Lý Gia Tuệ xụi lơ ngã ngồi đất. Thành Nhi chết? Vậy tương lai nàng phải làm sao? Lúc sinh Thành Nhi, thân thể nàng bị thương tổn thể sinh được nữa, trong lòng trượng phu chỉ có con tiện nhân Lý Gia Vân. Nhi tử còn, nữ nhi bị phế, nàng…Đợi , nữ nhi…Lý Gia Tuệ trong mắt lóe lên hi vọng, ngước mắt nhìn Thiên San an an ổn ổn ngồi đùi Ngân Diện.

      Nhận thấy ánh mắt cực nóng nhìn mình, trong Lòng Thiên San thẩm kêu: Phiền phức đến rồi.

      Qủa nhiên nhìn thấy Lý Gia Tuệ từ đất đứng lên, ba bước thành hai bước đến trước mặt nàng, cách nàng mét bị thứ gì đó cản lại tiến lên được đành gấp gáp .

      “San Nhi. Con hãy cầu xin Liễu công tử cứu Thành Nhi . Thành Nhi là đệ đệ của con, con nhẫn tâm nhìn đệ đệ chết sao”.

      Thiên San buồn bực. Nàng có thể đó là đệ đệ “ Tiểu Thiên San” phải của nàng ? Dĩ nhiên là . Trong trường hợp này cách giải quyết tốt nhất là… giả ngu.

      “Nương, chết là gì vậy? có ngon ?”

      “…”

      Toàn trường im lặng, sau đó vô số ánh mắt khinh bỉ, châm chọc bắng phá nàng. Liễu phi Ngân thương xót nhìn nàng. Tiểu San San của ngây thơ mà!

      Sâu trong đôi mắt màu đỏ lóe lên ý cười sủng nịch. Bảo bối của đáng .

      “Liễu công tử nếu có biện pháp chữa trị vì sao chỉ cứu người?

      Quân Kiếm Thanh vẫn luôn im lặng lên tiếng, đánh vào trọng đểm của vấn đề.

      Mọi người bừng tỉnh, sao họ nghĩ đến chuyện này?

      Liễu Phi Ngân tán thưởng nhìn Quân Kiếm Thanh, xem ra còn có người quá ngốc.

      “Bởi vì ta thích a. Hơn nữa mạng đổi mạng rất công bằng”

      Hay cho câu “ mạng đổi mạng”! Bàn tay Quân Ngạo Kiếm nắm chặt kiềm chế xúc động.

      Trước đây, lão tổ Quân gia từng vô tình cứu được người, đề trả ơn người đó liền cho Quân gia hứa hẹn. Lời hứa ấy cũng trở thành lá bài tẩy bảo vệ Quân gia. Hôm nay vì hai đứa cháu mà ông đành dùng đến, ngờ lại vô sĩ thế.

      “Ngươi muốn thế nào?”

      Thành Nhi, Nhã Nhi là hai người có thiên phú đứng đầu trong thế hệ này. Nếu có thể giữ lại cả hai ông nhất định phải giữ lại vì Quân gia. Ông mơ hồ biết được mục đích của họ, dù hiểu vì sao họ lại có hứng thú với Thiên San nhưng ông có thể khẳng định Thiên San tia linh lực nào, là phế vật thể tu luyện. Đổi phế vật lấy hai thiên tài, người ngu cũng biết phải chọn thế nào.

      “Xóa tên nàng khỏi gia tộc. Từ nay, nàng và người Quân gia có bất kỳ quan hệ nào”

      Thiên San khó hiểu nhìn Ngân Diện. Cho dù đây là mong muốn của nàng nhưng vì sao lại muốn nàng cùng Quân gia đoạn tuyệt quân hệ? Nghĩ Nghĩ, nàng quyết định nghĩ nữa, có thể rời nơi này cũng tốt mà.

      “ Được” Quân Ngạo Kiếm do dự liền đồng ý.

      Mọi người phản đối, im lặng đồng ý.

      Lý Gia Tuệ thở phào nhỏm, Thành Nhi sao, nàng cần lo lắng nữa.

      Quân Kiếm Thanh muốn gì đó nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng. theo họ với nàng tốt hơn ở đây.

      Liễu Phi Ngân như mèo trộm được cá, vui vẻ phe phẩy đuôi...ách là cây quạt.

      ( Thiên San: Ta thấy là cả hai. TM: *gật gù*)
      Banashi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :