1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyết ti thiên thiên nhiễu - Dạ Lai Chử Tửu Luận Anh Hào(50c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]

      Tuyết Ti Thiên Thiên Nhiễu

      (Muôn ngàn sợi tuyết vấn vương)


      Tác giả: Dạ Lai Chử Tửu Luận Hào (Đêm đến nấu rượu luận hào)Dịch giả: Khán Nguyệt Quang
      Nguồn: vantuongvi.wordpress.com

      Thể loại: ngôn tình, ngược, diễn tiến nội tâm, HE cũng có thể là SE (tùy cảm nhận của mỗi người).Nội dung: Nàng thứ gì cũng quan tâm, chỉ cầu mong bình bình an an sống qua ngày. Bị đệ đệ bắt nạt- sao; bị Nhị nương xem thường- sao; Bị ép làm tú nữ- sao; bị thổ phỉ bắt- sao; bị cường bạo- sao; Bị bán làm nô tỳ- sao…; Bị giết…nàng giết người ta thôi, muốn giết nàng hả, còn lâu!!!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 01



      Ta là trưởng nữ Nhạc gia, gọi là Nhạc Thanh, năm nay hình như sáu tuổi, nhớ lắm, ai mà biết được? Dù sao cũng có người nào vì loại chuyện này mà đau khổ.

      Nhạc gia có tiền. Đó là . Bọn người trong nhà từ xuống dưới đều gọi ta tiếng “Đại tiểu thư”, bất quá, lúc họ gọi thế gương mặt mang theo ít phần chế giễu. Trước kia ta từng nghe hai nha hoàn trong bếp qua, vốn dĩ mẫu thân sau khi sinh ra ta qua đời, lúc ấy nàng là chính thê. Nhị nương khoảng năm sau liền sinh hạ tiểu đệ, tại là chính thê của Nhạc lão gia.

      Nhị nương xem ta như tồn tại, đánh cũng mắng. Phụ thân là người làm ăn, bề bộn nhiều việc, quanh năm suốt tháng đều ở bên ngoài, rất ít khi gặp mặt. Cho dù có gặp mặt, phụ thân chẳng qua là liếc nhìn ta cái, hết! Bởi vì Nhạc gia còn có thể cung cấp cho ta cái ăn cái mặc nên ta vô cùng biết ơn, ngàn vạn lần cảm tạ.

      Lại tiếp, trong nhà này người duy nhất coi trọng ta e là chỉ có tiểu đệ, người cưỡi lên lưng ta và ngừng huy động roi thúc giục ta bò nhanh hơn chút. quả rất thông minh, học cái gì liền thông suốt rất nhanh. Ví dụ như chuyện này đây, muốn học cưỡi ngựa, Nhị nương bảo rất nguy hiểm nên cho phép, tiểu đệ rất nhanh nghĩ ra biện pháp vẹn toàn đôi bên, nhìn xem, tại phải rất cao hứng đó sao? chút cũng làm cho người ta lo lắng! Ngay cả nhũ mẫu cũng thở phào, ngừng khen thông minh, còn tìm cái đệm đặt lên lưng ta, bảo là dùng làm yên ngựa. Đệ đệ chơi mệt nhưng vẫn luyến tiếc ta, vì thế ta vinh hạnh được lưu lại phòng ngủ xinh đẹp hoa lệ này lần đầu tiên. Dĩ nhiên là nằm dưới chân gường tiểu đệ, cổ để nguyên bộ dây cương, còn có đôi giày mang tay trông khác gì con ngựa. Đáng tiếc là bởi vì quỳ suốt đêm nên đầu gối bị đau, ngày hôm sau để làm ngựa cho tiểu đệ cưỡi nữa, ta lại bị đuổi về gian phòng phủ bé của mình. Trước khi , tiểu đệ còn quên quan tâm đến cơ thể ta, sai người mang cho ta chút cỏ khô.

      ngoài ý muốn, quá vài ngày sau phụ thân trở về phủ, lần này người xuất môn chưa quá nửa tháng. Càng ngờ là người bỗng dưng lại muốn gặp ta, mặt trời mọc hướng tây rồi chăng? Hay là người đột nhiên nghĩ rằng nuôi ta thế này vô dụng, dự tính bán quách ra ngoài cho rồi? Nhưng cũng chẳng sao, ở đâu mà chẳng giống nhau. Nhờ phúc đức của tiểu đệ, ta phát mình chí ít vẫn còn có thể làm ngựa cho người ta cưỡi, đây cũng xem như là loại bản lĩnh.

      “Người là…ách…Thanh Nhi”.

      dễ dàng nha, thế nào mà lại nhớ được tên ta gọi là gì, có nên xúc động nhỉ? Thôi quên , đợi xem câu tiếp theo thế nào rồi tính.

      “Ngươi cũng còn nữa, đến lúc nên học cái gì đó rồi”.

      Mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía người đối diện, người cố gắng làm cho chính mình thoạt nhìn giống như phụ thân đại nhân hòa ái ấy, ta dám tin tưởng lỗ tai của mình. Muốn ta học cái gì đó! Ý tứ gì chứ? Phụ nhân muốn đầu tư vốn liếng lên người ta sao? Xem ra là muốn bán được với giá cao, coi chừng bị thâm hụt tiền vốn à nha!

      Bắt đầu từ hôm đó, mỗi ngày ta đều làm ngựa cho tiểu đệ cưỡi, làm khỉ đùa giỡn, làm ghế ngồi, làm bao cát…ngoại trừ những thứ này ra ta còn học thư pháp, đánh đàn, hội họa, may vá,… sao, dĩ nhiên là ta học hết, thể để tiền mất trắng được. Bất quá, ta vẫn muốn học thứ gì đó đặc biệt, giống như là…giết người chẳng hạn.

      Có điều…loại bản lĩnh này có người dạy ta. Mà cũng chẳng sao, ta cũng khá thông minh, ai dạy ta ta tự dạy mình. Ta lừa tiểu đệ, dụ sai người hầu làm ra con bù nhìn cao bằng đầu người. Bù nhìn đem tới, chơi quá vài ngày liền chán. Thừa dịp cao hứng, ta dụ đem bù nhìn kia cho mình. Ngoài ra ta còn cùng chơi trò “khất cái”, ta đóng vai khất cái, làm đại gia, cuối cùng cũng lừa được vài đồng tiền. Mỗi buổi tối ta dùng những đồng tiền tập luyện với bù nhìn, biết có bao nhiêu buổi tối như vậy? Thời gian trôi qua…tháng ngày thanh bình của ta cũng trôi qua…

      Cùng với thời gian, bù nhìn đổi thành “người vải”, “người vải” đổi thành “người gỗ”, sau khi làm hỏng vài cái “người gỗ”, ta mười bốn tuổi. Tiểu đệ ngày càng quan tâm thân thiết với ta, Nhị nương trước sau vẫn xem ta như tồn tại.

      Cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, châm chức nữ hồng, ta đều biết qua nhưng tinh thông. Còn “người gỗ” kia, ta có thể đứng từ nơi rất xa, dùng đồng tiền phóng chuẩn xác đúng vị trí ta muốn. Ta còn có thể vung tay để lại dấu vết “người gỗ” ở những bộ vị trọng yếu.

      Ta lại nhận lệnh đến gặp phụ thân đại nhân. Lần gặp mặt trước đến nay khoảng bao lâu nhỉ? Hình như là tám năm. biết lần này phụ nhân đại nhân còn nhớ được tên ta như lần trước nhỉ? Chắc là có thể, dù sao tám năm qua ta tiêu tốn ít tiền của người, phỏng chừng tại là muốn ta báo đáp. Cũng biết có thể bán ta với giá bao nhiêu…Ha ha ha, ta cũng muốn biết!

      “Phụ thân tại thượng, nữ nhi thỉnh an phụ thân.”

      Quy củ hành lễ, cung kính thỉnh an, mặt đeo nụ cười nhợt nhạt, thanh mang theo nhiều phần khiếp đảm, biểu ra ngoài thần sắc tuyệt đối nhu thuận. Đây là thái độ vô cùng hoàn mỹ mà kinh nghiệm mười bốn năm nhân sinh của ta đúc kết nên. Chính nhờ thái độ này mà ta bị đệ đệ đánh chết, cũng bị Nhị nương chú ý.

      “Thanh Nhi.” Quả nhiên là nhớ tên ta, xem ra đầu tư và đầu tư có chút khác biệt nha!

      “Ngươi còn nữa, ta nghe các vị sư phó ngươi mỗi ngày học tập cũng tệ lắm. Ngươi có thể tiến bộ, phụ thân cũng an tâm.” Ba láp mấy câu, phụ thân đại nhân dường như rất vừa lòng.

      “Là các vị sư phó dốc lòng dạy dỗ, nữ nhi tài năng mới có chút thành tựu, phụ thân nhiều năm dưỡng dục vất vả, xin nhận cái khấu đầu của nữ nhi.”

      Ta nhàng cúi đầu lại thêm thái độ kính cẩn nghe theo, biểu tuyệt đối phục tùng.

      “Được, nữ nhi ngoan.” Vui mừng giống như giúp đỡ ta phen, dễ dàng a, mười bốn năm mới thấy lần.

      “Qua mấy ngày nữa, phụ thân đưa ngươi tiến cung tuyển tú, ngươi hãy chuẩn bị cho tốt, được phụ tâm huyết của phụ thân.”

      Quả nhiên là đặt cược lớn a, khó trách tiền vốn bỏ ra ít. Đúng là có khả năng sinh lời mà. Chẳng qua là…người nghĩ ta báo đáp sao? Kỳ , tại sao lại mang ta bán quách cho rồi, chí ít cũng lo thể thu về tiền vốn lẫn tiền lời. Ta vẫn nhợt nhạt cười, hoàn toàn thuận theo, thấp giọng đáp, “Nữ nhi hiểu, tất nhiên phụ ân đức dưỡng dục của phụ thân.”

      Bắt đầu từ đó, ta chân chính sinh hoạt như đại tiểu thư, ít quần áo mới cùng trang sức mà ta chưa từng dám nghĩ tới liền được đưa đến, còn có nha hoàn. Đệ đệ cũng tìm ta gây phiền toái nữa. Nhị nương cũng bắt đầu ngẫu nhiên quan tâm đến sinh hoạt của ta, đương nhiên, nàng tuyệt đối hy vọng ta có thể trúng tuyển. Bởi vì ta phát lượng tiền vàng phụ thân cho ta chuẩn bị mang theo tiến cung qua tay nàng liền biến thành bạc vụn. Bạc bạc, ta cũng ngu ngốc chạy lung tung. Ta còn muốn ở nơi này trụ thêm ít ngày nữa. Mà , bạc vụn này so với ta cũng là quá nhiều rồi. Nhớ ngày trước ta làm khất cái lừa đệ đệ cũng chỉ được vài đồng tiền đáng thương.

      Ngày tốt tới, quan phủ đến nhà, phụ thân đại nhân cùng Nhị nương và đệ đệ vui vẻ đưa tiễn ta. Mang theo hành lý cùng nha hoàn kia lên xe, ta rời khỏi căn nhà suốt mười bốn năm ròng rã chưa từng bước qua cửa, ở cùng chỗ với vài nữ hài tử tuyển tú lần này. kỳ quái…mười bốn năm…ta tại chút lưu luyến. Nhìn những nương ngồi khóc bên cạnh, nước mắt lưng tròng… quang cảnh kỳ lạ. Bình thường ta chỉ khóc khi cần thiết, hoặc là khi đệ đệ muốn ta khóc sau khi đánh ta đến mệt mỏi, cũng có khi… đơn thuần chỉ muốn nghe ta khóc.

      Nha hoàn kia tên gì ta cũng nhớ , căn bản cũng cần nhớ, dù sao lúc vào cung cũng thể mang theo nàng. Trước khi ta còn nghe phụ thân cùng quan sai thầm, rằng đợi đến được kinh thành mang nàng bán , hoặc tặng luôn cho vị quan sai kia. Ta gì, bản thân ta cũng chỉ là vật phẩm giao dịch, có tư cách gì quản chuyện người khác?

      được vài ngày, đám nữ hài tử cũng còn khóc nữa, họ bắt đầu quen thuộc với nhau, xưng tên xưng tuổi, chuyện vừa ý chút liền gọi tỷ muội. Có người hỏi, ta trả lời; bái phỏng ta, ta bái lại; gọi ta muội muội, ta liền gọi xưng hô tỷ tỷ, ngược lại xưng muội muội. Dù sao, người khác làm gì, ta liền bắt chước làm theo, tận lực làm cho chính mình hấp dẫn chú ý của người khác, đây chính là con đường sinh tồn mà ta học được.

      Ta biết cuộc sống trong cung như thế nào, đoán chừng kém hơn so với ở nhà, ít nhất còn có cơm ăn, chỉ cần ta thành nghe lời hấp dẫn chú ý của người khác, chừng còn có thể chết già trong cung sợ bị đói.

      biết là mệnh ta tốt, hay là mệnh phụ thân đại nhân tốt, chúng ta cư nhiên bị…bắt cóc.

      Quan sai chết, những nương cùng nha hoàn mang theo đều bị bắt. Mọi người đều kinh hoảng, ta cũng kinh hoảng cho có. Kỳ ta biết phải hoảng gì nữa, nơi nào mà chẳng giống nhau, cùng lắm là cần chết già mà trực tiếp đầu thai thôi. Bọn cường đạo cũng tệ, ngược lại còn cho cơm ăn, cũng đánh mắng, thực tế ta cảm thấy khá thoải mái, chừng tương lai ta còn có thể làm nữ thổ phỉ.

      Ta nhìn thấy vài nương kiêu ngạo bị bọn họ cưỡng dâm, sau đó liền lặn mất tăm hơi, nghe là bị bán vào kỹ viện. Trước kia ta ở nhà nghe bọn hạ nhân chuyện phiếm nên biết được kỹ viện là nơi chứa những nữ nhân mà nam nhân cực thích, hình như phụ thân đại nhân cũng thích . Tóm lại là địa phương có thể sống được, về phần sống thế nào ta cũng quan tâm.

      Ta cũng tránh được vận mệnh bị cưỡng gian, phải là “thuận gian” bởi vì ta phản kháng. Có gì khác đâu! Dù sao nếu vào cung cũng là bị người đùa bỡn, ở đây thổ phỉ nhiều lắm, chừng ta còn có thể thừa dịp bọn họ chú ý mà bỏ trốn.

      Rất đau, dù sao cũng là bị cưỡng dâm, nhưng tại thời điểm người đầu tiên còn thượng người ta nơi này bị công chiếm. Đám thổ phỉ mới chỉ thích tiền, vậy nên chúng ta bị bán cho bọn buôn lậu người. Tất cả đều bị phân tán hoàn toàn. Ta bị bán vào phủ thượng “nhà cao cửa rộng” làm nha hoàn thấp hèn. Cũng sao, lúc ở nhà ta còn bằng đứa nha hoàn.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2



      Ta hoàn toàn cần thời gian để thích ứng với thân phận mới: nha đầu dưới bếp. Nơi này rất tốt, ta có thể thừa dịp người khác chú ý mà ăn vụng, mỗi tháng còn có thể nhận vài đồng tiền tiêu vặt. Ta thực thõa mãn. Khi còn ở nhà, đến tiền tiêu vặt hằng tháng ta cũng có.

      Tại nhà bếp có thể nghe ngóng được rất nhiều tin tức, vậy nên ta nhanh chóng biết được phủ đệ giàu có này là gọi là Phong gia. Lão gia ở kinh thành làm quan to, trong nhà còn có phu nhân và thiếu gia. Về phần thiếu gia, ta nghe tường tận lắm vì khi ấy lén lút lấy trộm bánh bao để buổi tối đói bụng có mà ăn.

      Sáng hôm nay mặt trời còn chưa mọc ta thức dậy. Bởi vì ngày hôm qua nha đầu phụ trách quét sân cáo bệnh nên ta bị sai đến làm thay công việc của nàng. Mang theo chổi và chiếc bánh bao lấy trộm ngày hôm qua, ta đến khoảng sân mình phụ trách. So với sân nhà ta, nơi này to lớn hơn và trồng rất nhiều loài hoa tiên diễm.

      Ta cắm cúi quét sân. Vì muốn để người khác chú ý nên ta đến sớm hơn chút, định bụng sau khi quét xong thừa lúc mọi người vẫn còn chưa thức dậy liền tận dụng thời gian này mà ăn vụng bánh bao cách công khai. Chỉ là…

      “A…a…nhanh…nhanh chút…”

      A! Loại thanh này ta từng nghe qua lúc bị bọn thổ phỉ bắt cóc. Bỗng dưng nghe thấy thanh này tại đây, ta nghĩ…hình như ai đó mang kỹ nữ bên ngoài vào. Nghe loại nữ nhân này có thể khiến cho nam nhân cảm thấy thích. Nơi này mà cũng có kỹ nữ sao? Xem ra mình đến quá sớm rồi, nơi này chính là sân trước phòng thiếu gia a! Nếu là người khác dám tìm kỹ nữ vào phủ. Mà thôi… can hệ gì tới ta. Quét rác…nghiêm chỉnh quét rác!

      Tiếp tục quét rác hồi, thanh kia cũng ngừng lại, sau đó là tiếng mở cửa, có người ra. Ta cúi đầu lảng tránh sang bên cạnh, thế nhưng người ta trông thấy ta.

      “Thanh Nhi? Ngươi tại sao lại đến sớm như vậy? phải ta bảo ngươi lát nữa mới đến sao?”

      Thanh rất quen thuộc, ta ngẩng đầu nhìn lên. Đây phải là nha hoàn phụ trách quét sân cáo bệnh đó sao? Nàng đầu tóc rối loạn, khóe môi vênh váo tự đắc, miệng nhai hạt dưa phun xuống khoảng sân ta quét, “Ngươi cứ chịu khó, rồi ta cho ngươi vài cái bánh bao!” Nàng thế có lẽ vì trông thấy trong tay ta vẫn còn nửa cái banh báo chưa ăn hết.

      “Đa tạ tỷ tỷ”, Ta biết nàng tên gì, nhưng tốt hơn vẫn nên cung kính gọi tiếng tỷ tỷ. Cúi đầu cúi đầu, đây là người mới từ gường thiếu gia leo xuống nha, ta nên đắc tội. Cúi đầu chút cũng mất gì.

      “Vậy ngươi thong thả quét ”. Nàng ta quả vừa lòng với thái độ của ta, phun ra câu rồi lắc mông về phía ngoại viện, phía sau lưu lại mớ vỏ hạt dưa xơ xác.

      Lại phải quét thêm lần nữa. Ta rút kinh nghiệm, lần sau phải đến đây quét vào buổi tối để tránh gặp rắc rối. Quét xong, ta bắt đầu tưới cây tưới cỏ. Phía sau lại nghe tiếng bước chân trong phòng ra, ta vội vàng né sang bên cạnh, chắc là thiếu gia rồi! Ta cân nhắc đợi qua rồi mới tiếp tục làm việc. Chỉ là…cước bộ kia dừng lại trước mặt ta. Giọng tựa như vừa mới trải qua trận đại chiến oanh liệt vang lên từ đỉnh đầu của ta.

      “Lần sau đến trễ chút.”, thanh ra lệnh khiến ta lo lắng mười phần, bất quá…cũng tốt, bộ dáng này phải là muốn tìm ta gây phiền toái.

      “Dạ”, ta nhanh chóng hành lễ, cúi đầu chăm chỉ quét…quét…quét rồi lẹ làng rời khỏi nội viện. Và đây chính là kinh nghiệm: lần sau được đến quá sớm, có thể quấy rầy thú tính của .

      Ta có thêm vài cái bánh bao, chính là nha hoàn buổi sáng thượng gường thiếu gia cho ta. Nghe nàng tên là Thúy Nhi.

      “Về sau mỗi buổi sáng ngươi phụ trách quét sân trước phòng thiếu gia, biết chưa?”, Thúy Nhi cố tình để lộ ra vòng tay bằng vàng trước mặt ta, đoán chừng là của thiếu gia ban cho. Nàng ta có quyền sai bảo ta làm này làm nọ, vậy nên mới phải lén lút kéo ta ra góc, cho ta vài cái bánh bao rồi bảo ta từ nay về sau thay nàng quét tước sân mỗi buổi sáng. Mà cũng đúng…buổi sáng của nàng ta rảnh a!

      “Dạ, Thanh Nhi hiểu rồi!”, ta cúi đầu tiếp nhận bánh bao, kỳ ta cũng cần nàng cho mới có bánh ăn. Ta làm việc dưới bếp, vừa chăm chỉ vừa chịu khó, trưởng bếp mụ mụ rất thích ta, muốn lấy vài cái bánh bao thành vấn đề. Chỉ là ta muốn tỏ vẻ mình hoàn toàn vô hại nên đành phải cung kính nhận mấy cái bánh bao kia bằng cả hai tay.

      “Ngươi hôm nay làm tốt lắm, chỉ cần đừng để cho người ta nhìn thấy ngươi, biết chưa? Nếu có người hỏi, ngươi trả lời thế nào?” Thúy Nhi hiển nhiên sợ mọi người tán thành nên có chút bận tâm.

      “Thanh Nhi cái gì cũng biết, mỗi ngày đều làm việc dưới bếp, đến nơi khác”, như thế lẽ nào còn hiểu ý tứ của ta? Ta đưa ra đáp án nàng mong muốn. Dù sao…có lẽ nàng nhanh chóng trở thành thê thiếp của thiếu gia, hoặc là bị phát rồi bán ra ngoài, đến lúc đó ta cũng vẫn phải thức dậy sớm làm việc.

      “Thanh Nhi, Thanh Nhi, ngươi làm gì đó? Củi đủ, mau vào kho mang ít ra đây!” Trương mụ mụ bắt gặp vừa trông thấy liền lôi ta đến nhà bếp làm việc. Ta vâng dạ tiếng rồi chạy nhanh đến kho lấy củi.

      Ôm củi trở lại bếp, ta bên bỏ thêm củi vào lò, bên nghe Trương mụ mụ lải nhải, “Ngươi cái gì cũng tốt, rất thành , người khác gì ngươi cũng nghe theo, có đôi khi ta biết ngươi nghĩ cái gì nữa.” Trương mụ mụ vừa hai tay xoay chảo vừa ngừng giáo huấn ta. Nàng quả rất chiếu cố ta, sợ ta chịu thiệt.

      sao, nàng ta cũng tốt bụng, sợ ta đói nên cho ta vài cái bánh bao.” Nước sôi trào ra ngoài, ta vội vàng giở nắp nồi cơm lên, “Trương mụ mụ, thêm bao nhiêu nước đủ?”

      “Đủ rồi.” Trương mụ mụ quay trở lại nhìn mực nước trong nồi, gật đầu vừa ý, miệng tiếp tục , “Hừ! Ta còn biết nha đầu dâm loạn đó sao? Hết thượng lên gường tên sai vặt rồi lêu lổng với tá nam nhân khác, thấy ngươi có thể khi dễ nên sai ngươi làm việc, có phải ? Nha đầu đó…năm trước còn cùng gã coi chuồng ngựa…” Trừng mắt nhìn ta nửa ngày, tựa như hy vọng ta có thể cho nàng đáp án. Thấy ta im lặng, giọng điệu tức giận lại vang lên, “Dù sao chính mắt ta trông thấy nha đầu đó lêu lổng với tên chăn ngựa, là mất mặt, nha đầu đó hả…xa nam nhân là chịu được!”

      “Cũng phải, vài ngày trước đó ta còn thấy nha đầu đó trốn ở góc phòng lén lút cùng gã sai vặt kia làm gì biết? Gặp ta đến liền chào hỏi, ta đây thèm để ý a!”, Ngô thẩm chiên xào bên cạnh cũng tiếp lời quở trách. Tiếp theo sau đó, phòng bếp tràn ngập những tin tức xoay quanh “Thúy Nhi phong lưu kí ”.

      Ta mỉm cười, gì. Xem ra Thúy Nhi kia khi bị phát , chắc chắn bị tống cổ ra khỏi cửa.

      Ngày thứ hai, ta đến quét sân muộn hơn so với ngày đầu tiên, hiểu sao vẫn nghe thấy tiếng Thúy Nhi rên rĩ. Ta tận lực quét tước khẽ, dám làm ảnh hưởng đến thú tính của hai người bên trong. Thời điểm này vẫn còn sớm, dù trễ hơn theo lời thiếu gia phân phó, nhưng chắc chắn sợ người khác phát .

      Cúi đầu cung tiễn Thúy Nhi lắc lư rời khỏi, ta tiếp tục làm nốt công việc của mình. Thân thể của tên thiếu gia này tốt, cứ cò cưa như vậy phỏng chừng nhiều tháng. Thúy Nhi có khi đến, có khi đến, nhưng công việc quét sân mỗi sáng ta đều phải làm. Đây vốn dĩ phải công việc của ta a!

      “Ai ở bên ngoài? Tiến vào rót trà cho ta”. Thanh phân phó bên trong vang lên, phỏng chừng là do “làm việc” mệt mỏi nên muốn uống nước nhưng lại muốn động tay động chân.

      Ta nhìn trái nhìn phải, bốn bề vắng lặng, chính là gọi mình rồi! Ta nhanh chóng buông chổi, chạy phòng thiếu gia, trước cửa còn cọ cọ chân giũ sạch cát đất, rót trà rồi dâng đến trước mặt . Trà nóng a, nóng đến phỏng da! Nhưng theo kinh nghiệm trước đây, ta biết mình tuyệt đối thể vì nóng mà run tay, bằng thảm à!

      Thiếu gia tiếp nhận trà, chân mày chau lại, xem ra đúng là bị nóng rồi! Ta sợ hãi, cúi đầu càng thấp, trong lòng lo lắng bồn chồn, trăm ngàn lần thể phạm sai lầm ở đây nha! Loại thiếu gia danh gia vọng tộc này, đối với thứ nha đầu được mua đứt như ta dù có bị đánh chết cũng chẳng ai đoái hoài.

      “Ngươi tên Thanh Nhi?” Thiếu gia thổi trà, nhàn tản đặt câu hỏi, nghe ra là vui hay giận.

      “Dạ”, Ta thành đáp lời.

      “Trong khoảng thời gian này, đều là ngươi ở bên ngoài quét tước? Ta nhớ đây là công việc của Thúy Nhi, tại sao lại chuyển giao cho ngươi?”

      “Thưa thiếu gia, Thúy Nhi tỷ cáo bệnh nên ta tạm thời thay nàng quét sân”.

      “Vậy sao?”

      Ta ngẩng đầu lên, nhưng lại nghe được tiếng cười cực thấp đầy vẻ bỡn cợt, “Mỗi ngày ngươi đến đây khi nào?”

      “Qua canh bốn, cách canh năm hai khắc”. Haizzz…thiếu gia rất thông minh, thứ gì cũng lọt qua đôi mắt .

      “Vậy ngươi đều nhìn thấy người nào ra vào nơi này sao?”

      “Thưa thiếu gia, trời rất tối, hơn nữa nô tỳ lại cúi đầu quét sân nên chú ý ai ra ai vào”, Ta nhanh chóng quỳ xuống, tranh thủ thái độ tốt.

      “Tốt lắm, ngươi đứng lên . Giúp ta thay quần áo”. Bộ dáng thiếu gia dường như buông tha cho ta.

      “Dạ”, ta ngẩng đầu, đứng lên hầu hạ thiếu gia mặc quần áo. Chuyện này thực ra làm khó được ta, ngày trước ta thường xuyên giúp đệ đệ thay y phục nên biết nam tử trước nên mặc gì, sau nên mặc gì. Ta nhìn trái ngó phải, trông thấy gường có mớ quần áo liền đến nhặt lên, trơ mắt nhìn thiếu gia “trần trụi” cứ nằm khơi khơi tại đó. Ta trước hết đem khố mặc cho , tiếp theo là nội y, trung y rồi đến áo ngoài. lúc mặc áo cho bên ngoài cửa có người bước vào.

      “A, ngài thức rồi sao? Hay là để Thúy Nhi hầu hạ ngài mặc quần áo!” Nghe thấy Thúy Nhi vậy, ta liền ngừng tay, lui sang bên, chuẩn bị ra ngoài quét rác.

      “Được, vậy ngươi tới đây”, Thiếu gia vươn cánh tay, hướng Thúy Nhi cười nhạt.

      “A…ngài là…a…ngài đáng ghét mà…” Thanh Thúy Nhi tiến nhập chỗ người.

      Nghe thấy thanh trêu đùa, ta biết chính mình nên ở lại, khéo lại làm người khác cảm thấy chướng mắt. Lúc ta xoay người ra ngoài, Thúy Nhi liếc mắt nhìn ta, xem ra ta phải nhanh nhanh ra ngoài quét tước rồi! Hy vọng Thúy Nhi thông minh chút, để ta bình an sống qua ngày.

      biết là ai mệnh tốt, ta cầu nguyện cầu nguyện, buổi tối Thúy Nhi vẫn cứ lén lút đến tìm ta, là cảm tạ ta đem chuyện của nàng ra ngoài, còn tặng ta chiếc vòng tay bằng vàng kia. Ta phải nhận lấy, còn cách nào khác. Nàng ta còn nhắc ta sau này cứ thay nàng quét sân. Tránh khỏi a!

      Quá canh tư, ta đến trước phòng thiếu gia quét tước, tay mang theo chiếc vòng vàng kia. Ai…lần này, biết Thúy Nhi bị bán đến nơi nào? Chắc lại là kỹ viện. Mà kỹ viện sao, nghe nữ nhân ở nơi đó đều có ăn có mặc.

      Sắp quét xong, ta thấy Thúy Nhi từ trong phòng thiếu gia bước ra ngoài. Nàng ta trông thấy ta liền quay ngược trở lại vào phòng, lát sau đó…ta quỳ trong phòng thiếu gia. Thúy Nhi tố cáo ta trộm vòng tay của nàng.

      “Ngươi tại sao lại trộm vòng tay của Thúy Nhi?” Thiếu gia thú vị hỏi, vừa nghe qua ta liền biết tin tưởng lời của Thúy Nhi.

      “Bẩm thiếu gia, chiếc vòng này là nô tỳ nhặt được trong lúc quét sân, định bụng đợi đến sáng hỏi xem ai đánh mất”, ta cúi người dập đầu, cố ý đem chiếc vòng tay lộ ra ngoài. Ta đem chuyện Thúy Nhi cho ta vòng tay ra.

      “A, ngài nhìn xem, ăn trộm còn chịu nhận. Vòng tay thế này…tại sao lại bảo là nhặt được chứ?”, Thúy Nhi kiều ở bên châm ngòi nổ, nhìn biểu tình mặt của nàng, ta chỉ có thể than thầm trong lòng: Thúy Nhi nha Thúy Nhi, ngươi xong đời rồi!

      “Được rồi, ta biết, ngươi về trước, tối nay hãy trở lại đây”, ta cúi đầu, nhìn thấy động tác của bọn họ nhưng lại nghe tiếng vải dệt cọ sát cùng thanh rên rỉ của Thúy Nhi. Sau đó Thúy Nhi ngoan ngoãn ra ngoài. Thiếu gia này… đáng sợ.

      “Ngươi ngẩng đầu lên”. Im lặng lâu sau mới nghe tiếng thiếu gia ra lệnh. Ta thành ngẩng đầu lên, bắt gặp thiếu gia cởi kiện áo choàng, khổ tử cũng thèm mặt, cứ thế mà nằm gường. Ta lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá bộ dáng của , xem ra cũng rất được, rất phù hợp với tính cách của : đẹp nhưng nguy hiểm.

      “Vòng tay là ngươi nhặt được? Tại sao lại ?”, xem ra nắm được vấn đề.

      “Bẩm thiếu gia, nô tỳ ti tiện, chỉ cầu mong được sống yên ổn mà thôi”. Chuyện này dù sao ngươi cũng biết, ta cần gì đóng kịch. Mặt khác, nếu để Thúy Nhi vì thế mà la hét ầm ĩ ngược lại đem vụ này nháo nhào cả phủ, đến lúc đó thể truy cứu lai lịch chiếc vòng tay, Thúy Nhi khẳng định là xong đời, tội danh quyến rũ thiếu gia thể tránh khỏi, nhưng chừng còn có thể liên lụy đến ta. Phong gia to lớn như vậy nếu phải đối mặt với việc xấu trong nhà người ngoài chắc chắn được “chiếu cố” cẩn thận, làm tốt bị bán lúc nào hay. Cho dù truy cứu, bản thân ta khéo còn phải mang tội danh ăn trộm, đến lúc đó ngày tháng cũng thể sống yên ổn. Ta tội tình gì tìm phiền phức?

      “Ngươi sợ ta tin lời Thúy Nhi, ban cho ngươi tội danh trộm cắp?”, thiếu gia có vẻ rất hứng thú, người thông minh khó chơi a! Đặc biệt cấp độ thông minh của thiếu gia này thể coi thường, vừa rồi là cố tình đuổi Thúy Nhi .

      “Đó là số mệnh, nô tỳ dám ai oán. Hơn nữa thiếu gia nhìn thấy chiếc vòng tay nô tỳ”. Mà ra, có muốn ta là trộm cắp cũng chẳng sao, lúc còn sống ở nhà cũng bị người ta đánh đồng với bọn trộm cắp, ăn bám mà chẳng làm được gì a! Hơn nữa, ta từng muốn làm nữ thổ phỉ đó thôi. Lại thiếu gia thông minh nhạy bén, cái gì có thể qua mặt được ! Thấy ta đeo vòng tay trước mắt bàn dân thiên hạ phải hiểu chứ, có kẻ trộm nào to gan lớn mật đem thứ trộm cắp phơi bày lộ liễu vậy ? Phải biết là từ lúc Thúy Nhi cho ta đến giờ chưa quá vài canh giờ nha!

      “Ngươi sợ người ta khi dễ ngươi, lại để ý người ta oan uổng ngươi. cho ta biết, ngươi để ý cái gì?”

      “Nô tỳ bán mình chung thân, ngay cả vấn đề sinh tử cũng thể quản được”, xem như đây là câu trả lời thích hợp .

      “Có ý tứ, vậy sau này đến đây hầu hạ ta ”, lời quyết định vận mệnh của ta. Thiếu gia ngã đầu tiếp tục ngủ.

      “Dạ”, ta cúi đầu, đứng dậy ra ngoài tiếp tục quét sân. Về sau muốn trộm cái bánh bao cũng khó khăn a!

      Buổi chiều ta phụ trách chuẩn bị thức ăn cho thiếu gia. ngoài dự đoán, Thúy Nhi bị quản gia cho người mang khiêng ra ngoài, phỏng chừng là bị bán cho bọn buôn người. Chẳng sao cả, vận mệnh của ta cũng là nô tỳ, lấy tư cách gì thương hại hay buồn cười người khác? Thiếu gia lợi hại như vậy, biết chừng ngày nào đó người bị khiêng chính là ta. ai biết được!

      Ta bê thức ăn đến phòng thiếu gia. tại ta biết nội viện của thiếu gia có rất nhiều người hầu hạ, nhưng đến buổi tối bị đuổi hết, nhất định là muốn để người khác biết chuyện phong lưu của đây mà. Mà thôi, liên can gì đến ta, tốt nhất là đừng biết gì cả. Bí mật người khác biết càng ít càng sống lâu, đạo lý này ta thế nào lại biết.

      Từ đó về sau, ta mỗi ngày quá canh bốn đều đến quét sân, sau đó hầu hạ thiếu gia rời giường. Đến lúc trời sáng những người khác đến viện làm việc, ta trở về với phận bình thường của mình. Thiếu gia liếc mắt nhìn lại ta thêm lần nào nữa. Ta còn chưa ngu xuẩn đến mức muốn làm nha hoàn tâm phúc gì gì đó của . Ta thở phào nhõm, xem như mình thành công để người khác chú ý. Nếu xảy ra tình gì với chủ tử, hoặc là bị bán , hoặc là rước họa vào thân, ta đây khờ đến nỗi vì ai đó mà bán mạng.

      Cuộc sống nhìn thấy hạnh phúc lần nữa lại bắt đầu.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 03



      Vì muốn đảm bảo cuộc sống tại được như ý giống như khi còn ở nhà bếp, ta mỗi ngày đều ôm đồm đống công việc, từ giặt quần áo, quét tước…đến đổ nước tiểu, nhờ vậy mà mỗi ngày cả người đều hôi thối, người nhìn thấy cũng phải bịt mũi chạy vòng . Ta kinh hỉ, thu hoạch ngoài ý muốn nha! Ta tha thiết muốn được khinh bỉ, vậy nên người khác mới muốn ở cùng phòng với ta, lại càng ai nguyện ý bước vào phòng ta bước. Do đó, ta có thể mình ôm trọn giang sơn nho , muốn làm gì làm. Những ngày này, đầu gỗ hình nộm lại lần nữa xuất trong cuộc sống của ta.

      Hai tháng này là quãng thời gian hạnh phúc của ta, tâm trạng của ta theo đó cũng tốt hơn rất nhiều. Lại , ta đây thèm trộm bánh bao nữa, mỗi ngày đến thời điểm đều có cơm ăn. Ta phát chính bản thân mình kỳ thích ăn bánh bao, trước kia là vì sợ đói bụng nên mới phải trộm bánh dự trữ mà thôi.

      Bởi vì mỗi buổi sáng đều phải quét sân nên ta thường xuyên trông thấy nhiều hạng nữ nhân ra vào phòng thiếu gia. Trong số đó ngẫu nhiên cũng có vài nha hoàn. đáng tiếc, những nha hoàn đó luôn mang theo tật xấu, tưởng thiếu gia là ngốc tử có thể lừa gạt, kết quả cuối cùng đều giống như Thúy Nhi, trực tiếp bị bán ra ngoài.

      ăn cơm, ta nhìn thấy Tiểu Hồng bị quản gia sai người khiêng ra ngoài. là may mắn cho ta a! Tiểu Hồng mấy ngày trước lớn tiếng la mắng ta vì ta giúp nàng giặt quần áo. Bởi vì nàng chê ta bẩn nên động thủ đánh ta. Lúc ấy là buổi trưa, thiếu gia ngủ, trong viện vô cùng tĩnh lặng, thanh chửi bậy của nàng có thể truyền xa. Lúc ấy hình như nàng ấy có “cũng nhìn xem ta là ai” phải! Haizz…căn cứ theo tính hình thiếu gia mà , nàng ta hô hào như vậy bị bán mới lạ. Lại là kinh nghiệm a!

      Vào lúc trời chạng vạng tối, thiếu gia như thường lệ đuổi tất cả hạ nhân ra khỏi nội viện. Chờ những người khác tắm rửa xong, trời cũng tối đen như mực. Ta tắm qua nước lạnh, thay đổi quần áo sạch rồi tiếp tục tập luyện với đầu gỗ, những ngón tay huy động nhàng. Việc tập luyện vốn thể gián đoạn đó sao? Bản giết người cũng phải được rèn luyện thường xuyên mới được.

      Hôm nay là ngày sinh nhật của phu nhân, những gia nhân trong viện đều dập đầu dưới gối phu nhân lĩnh thưởng, ta là nô tỳ hạ đẳng tự nhiên cần đến. Thiếu gia cùng phu nhân dâng hương, nghe ở lại bên ngoài vài ngày. Chủ tử có trong phủ, bọn hạ nhân “gà mọc đuôi tôm”, lười nhác chịu làm việc. Ta có ai thèm quan tâm, tự nhiên cảm thấy thoải mái vô cùng. Ta cũng lười, sau khi luyện công, ngủ lát rồi quét sân. Dù sao thiếu gia cũng có ở đây, ta nghĩ trực tiếp đến sớm chút cũng sao, quét xong càng sớm càng được ngủ sớm.

      “Ai cho ngươi đến đây giờ này?”, thanh của thiếu gia từ phía sau vang tới. xong, chẳng phải bồi phu nhân vài ngày hồi phủ sao? Như thế nào lại ở chỗ này? Ta vội vàng làm ra vẻ mặt kinh hoàng, xoay người cúi đầu quỳ mặt đất, haizzz…! Lần này biết bị bán đâu, nếu cũng có thể làm nô tỳ ti tiện như giờ tốt quá rồi!

      “Bẩm thiếu gia, là nô tỳ thừa dịp ngài có ở đây nên nghĩ quét rác sớm chút, sau đó có thể được ngủ nhiều chút!” Trước mặt thiếu gia tốt nhất nên , rất khôn khéo, việc nhặt cũng thể lừa gạt. Mặc dù kết quả giống nhau là bị bán , nhưng nếu thấy ta thành có thể miễn đánh đòn.

      “Ngươi cũng thành , đứng lên, theo ta”. Thiếu gia bước vào phòng, ta cũng nhanh chân đuổi theo.

      Sau khi tiến vào phòng, thiếu gia bắt đầu cởi quần áo, bên phân phó ta đốt đèn. Đến khi đèn sáng, áo thiếu gia cũng cởi gần xong. Ta thành đứng sang bên chờ phân phó. Làm nhiều sai nhiều, tốt hơn cứ để bảo gì làm nấy. bảo đông đừng tây, đánh chó đừng mắng gà, như thế nhất định an toàn. Ta phỏng chừng mình bị bán . Kỳ , có bị bán cũng sao, quá thông minh, làm nha hoàn cho là tổn hao nửa cái mạng a! Quên , tùy cơ ứng biến vậy!

      “Còn đứng thừ ra đấy làm gì? Lại đây!” có chút kiên nhẫn bảo ta tiến lại gần. Ta trông thấy sắc mặt của hình như hơi tái, đầu còn rịn mồ hôi. Ta dùng tốc độ nhanh nhất lột áo ra, có vết máu, dường như là ở sau lưng.

      “Thiếu gia, thỉnh phân phó”, ta cúi đầu đứng sang bên, chờ sai bảo. Làm nô tỳ nhất định được để lộ thông minh.

      “Trong ngăn tủ có dược, giúp ta bôi dược”. Thiếu gia xoay người, để lộ miệng vết thương sau lưng, sâu nhưng nhìn rất kinh khủng.

      “Dạ”, ta theo lệnh thiếu gia tìm dược, lại giúp bôi dược. Đúng là nhân vật nguy hiểm mà!

      “Biểu của ngươi vừa rồi rất kì quái”, phỏng chừng là vì đau nên muốn gì đó để phân tán chú ý.

      “Bẩm thiếu gia, nô tỳ làm sai điều gì?” có a, sai gì ta làm nấy, chưa hề dối làm sao gây ra lỗi lầm chứ!

      “Lúc ta cởi quần áo, ngươi rất bình tĩnh. Ít nhất mặt cũng nên hồng chút chứ!”. A tiếng, xem ra thuốc này bôi vào rất rát a!

      “Thiếu gia phân phó nô tỳ đỏ mặt”, đáp án này xem như là thích hợp, ta là hảo nô tài, chắc chắn bị liên lụy.

      “Loại tình này cũng muốn ta phân phó? Ngươi đúng là hảo nô tài, sợ ta muốn ngươi sao? Hay là…ngươi vẫn muốn thượng lên gường ta?”

      “Nô tỳ ti tiện, loại tình này nô tỳ dám nghĩ đến…cũng nghĩ đến”, Thượng lên gường của ngươi? Đáng sợ lắm sao? Lúc vẫn là xử nữ ta còn để ý, huống chi là tại! Chỉ là chịu đau chút thôi, hơn nữa, nếu ta muốn làm chuyện đó ta có thể phản kháng?

      “Nghe lời vậy sao?”, quay đầu nhìn ta, trong mắt chỉ có châm chọc, “Cởi quần áo ra”

      “Dạ, thiếu gia”, ta lùi ra phía sau hai bước, bắt đầu cởi quần áo, “Cởi đến mức nào?” Lúc ta đặt câu hỏi chút cũng lo lắng, bị thương như vậy còn có thể “làm ăn” được gì chứ? Chỉ là muốn làm khó ta thôi! Có thể sao?

      “Đến lúc ta bảo dừng thôi”, trừng mắt chờ chê cười ta, là…nhiêu đó mà tính cái gì!

      Ta từ từ cởi bỏ áo váy, chút do dự cũng . kích động, sợ hãi, lùi bước, chờ đợi. Ta phục tùng mệnh lệnh cởi quần áo, so với phụng lệnh quét sân chẳng khác gì nhau. Nếu ngay đến điểm ấy cũng chịu đựng nổi ta sớm toi mạng trăm ngàn lần rồi, làm sao có thể sống sót đến tận bây giờ?

      “Được rồi, ngươi thú vị, mặc vào ”. Thiếu gia nhìn đến nửa này, phát ta có ý tứ gì mới mở miệng ngăn cản ta tiếp tục thoát y.

      Còn chưa ta hạ lưu! Ta những tưởng bị dội thêm số câu khó nghe nữa chứ! Chính là “ thú vị”, ha ha ha, xem ra ngày tháng tiếp theo an bình rồi. Ta đem quần áo vừa cởi ra mặc trở lại, “Thiếu gia, dược bôi xong, nếu ngài phân phó gì nữa nô tỳ xin cáo lui”

      được phép tiết lộ chuyện này, hiểu chưa?”, thuận tiện phân phó ta giữ bí mật. Kỳ , cần phân phó ta cũng làm thế. Thứ ta cần là tháng ngày an bình, việc gì phải rước họa vào thân.

      “Về sau mỗi ngày đến đây bôi dược cho ra. ra !”

      Khối lượng công việc của ta lại nhiều thêm, còn phải bôi dược cho . Hoàn hảo là dược kia rất công hiệu, chưa đến tháng mà vết thương kéo da non. Cuộc sống hạnh phúc vẫy gọi ta! Trong lúc bôi dược cho thiếu gia ta nghĩ đến chuyện, có lẽ bản thân mình nên tiết kiệm ít, phòng khi có chuyện có ngân lượng mà dùng. Lại phải mua bộ thủ tiễn, loại mỏng manh chút để có thể giấu trong tay áo hoặc bên hông. Xem ra cần tốn nhiều tiền đây!

      “Thiếu gia, vết thương kết vảy, ngày mai vẫn phải thượng dược sao?” Ta thu thập chai lọ lỉnh kỉnh, cung kính báo cho biết. Xem như ta đoán sai, trừ lần đầu tiên làm khó ta, những ngày sau đó cơ bản đều bình bình an an mà trôi qua.

      “Miệng của ngươi xem ra cũng kín”, nheo mắt nhìn thẳng ra, phỏng chừng rất vừa lòng với những biểu gần đây của ta. Trong phủ từ xuống dưới ai biết bị thương, ngay cả phu nhân cũng biết, “Đây là thưởng cho ngươi”. Thiếu gia đứng lên mặc quần áo, ném cây trâm xuống dưới chân ta rồi , “Nhớ kỹ, để người khác nhìn thấy”.

      “Đa tạ thiếu gia ban cho”, ta quỳ xuống nhặt cây trâm cho vào ngực áo rồi cung kính lui ra.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 04



      Tháng ngày sống trong phủ cũng tệ. Ta bị bán mình chung thân, thể chạy trốn, khi chạy trốn mà bị tóm lại chắc chắn bị trừng phạt rất nặng.

      Thiếu gia ràng là thử ta, thưởng cho ta cây trâm đáng giá như vậy lại cho với người khác. Nhưng vạn nhất tương lại xảy ra cơ gì, ta khẳng định cũng bị liên lụy nha! bởi vì muốn người phát nên chối bay chối biến, khi đó ta bị gán tội trộm cắp trâm vàng, ai dám đắc tội với thiếu gia mà ra mặt làm chứng rằng ta oan khuất. Phạm nhân trộm cắp, hoặc là bị đưa lên quan phủ, hoặc là bị đánh chết. Phải có biện pháp gì chứ? Làm sao để có thể phạm lỗi vừa đủ để bán nhưng lại bị đánh chết? Ta có thể phá hư cái này cái nọ, nếu vậy nhiều nhất là bị đánh chút chứ bị bán , mục đích cũng đạt được. Ta lại lại trong phòng, mãi vẫn nghĩ ra được biện pháp tốt. Quên , thêm thời gian nữa biết đâu tìm được phương pháp. Cũng may là thiếu gia chỉ muốn quan sát ta nên phỏng chừng phiền hà gì đến ta trong thời gian tới. Nếu may mắn, chừng quên mất ta.

      “Bên ngoài, tiến vào”, chính vào thời điểm ta quét rác, thanh của thiếu gia từ trong phòng truyền đến, còn có tiếng khóc thút thít.

      “Thiếu gia”, ta đứng bên chờ đợi, xem như nhìn thấy cảnh xuân quang tươi đẹp gường, hai người mặc quần áo gì cũng có gì hay ho để nhìn ngó.

      “Ngươi, lên đây”, Ngón tay thiếu gia chỉ vào ta, rồi lại chỉ vào nữ nhân khóc lóc gường, “Ngươi, lăn!”

      “Dạ”, ta cởi giày leo lên gường, đúng là…muốn trốn cũng trốn được. Bất quá, bản thân ta thấy chuyện này cũng xấu xa gì, nữ nhân phá thân xử nữ còn lo lắng gì nữa. Ta trông thấy Trân Châu, nha hoàn vừa khóc vừa mặc quần áo dưới gường. Haiz…nàng và ta là hai nha đầu vào phủ cùng lúc với nhau, nàng từng thượng lên gường thiếu gia vài lần nên có chút kiêu căng ngạo mạn. biết hôm nay xảy ra tình gì khiến tức giận! A, đừng nghĩ đến, phải chuyện của ta.

      Lúc Trân Châu rời , ánh mắt oán hận kia làm cho ta rét mà run. Chuyện thị phi này là vô lý, ta vô tội mà!

      Đau đớn rốt cuộc cũng trôi qua, thiếu gia thưởng ta vòng tay bằng vàng, chính là vật trước kia thưởng cho Thúy Nhi. Đúng là có duyên mà. Ta lê lết thân thương tích trở về phòng, tên thiếu gia này đúng là ăn kiêng, người nào cũng có thể thượng.

      Ta đem vòng tay cất giấu cẩn thận, cái này cũng thể để bị phát . Tình huống tại bất đồng, ta bị thiếu gia bắt “thượng gường” như vậy phỏng chừng chú ý đến ta nữa. Chỉ cần ta nổ lực làm nô tỳ ti tiện, tháng ngày yên ổn có thể đảm bảo được. Nhưng dù sao ta cảm thấy thiếu gia hôm nay kỳ quái, dường như là quá…nhanh, so với bọn thổ phỉ lúc cường bạo ta còn nhanh hơn, hơn nữa trong mắt toàn là tơ máu. Lúc ta bị thổ phỉ cưỡng hiếp quá nặng nên nhìn bộ dáng của người khi “hành ” loại chuyện này trông như thế nào, nhưng ta vẫn cảm thấy thiếu gia có điểm đúng. Hơn nữa, thông minh như vậy, nếu chỉ muốn làm phiền ta hao tổn tâm tư bày ra tình “chăn gối” này. Haizz…! Ta mặc kệ!

      Ta tiếp tục công việc của mình, thiếu gia quả nhiên tìm đến ta gây phiền toái, ta lần nữa hoàn toàn bị xem . Ách…cũng tính là hoàn toàn, ít nhất Trân Châu vẫn nhớ ta. Thấy thiếu gia còn quan tâm đến ta, thái độ của Trân Châu bắt đầu thay đổi. Nước sôi trong tay nàng “ cẩn thận” hắt lên người ta, quần áo ta vừa giặt xong toàn bộ đều bị nàng làm vấy bẩn, lúc ăn cơm “vô tình” đổ bỏ phần của ta, trong quần áo giặt tẩy “tình cờ” có ngân châm…Vốn nghĩ nàng phát tiết thời gian buông tay, chỉ là….sau vài ngày, nàng những buông tay mà còn làm trầm trọng vấn đề. Cứ như vậy, thái độ “chiếu cố đặc biệt” của nàng đối với ta thu hút chú ý của mọi người. Những nha đầu khác thấy ta có thể khi dễ được nên bắt đầu “chiếu cố” đến. Ta sợ bị khi dễ, chỉ là…bị nhiều người tập trung chú ý như vậy, tháng ngày bình ổn của ta thế nào đây! Xem ra…

      Ta kính cẩn phục vụ Trân Châu kiêu ngạo, xem nàng như chủ tử mà hầu hạ, nước sôi ngân châm ta cũng chịu đựng, thậm chì còn quỳ xuống đất mang hài cho nàng. Nhìn nàng tươi cười đắc ý, ta biết đến lúc hành động.

      vất vả đợi cho Trân Châu hầu hạ thiếu gia ngủ xong, thừa dịp nàng ngang qua, ta bỗng nhiên loạng choạng đứng vững rồi dẫm cái mạng lên chân nàng. Thói quen vô cùng đáng sợ, Trâu Châu ngày thường luyện thành thói quen đánh mắng ta kiêng nể gì, nay nàng tức điên lên nên liền quên mất mình ở nơi nào. Tiếng quát mắng vang lên cao…rất cao! Ta vô tình làm nàng chú ý đến cây chổi tay mình, thế là từ mắng chửi biến thành đánh đập. Ta thành ngồi xuống chịu đòn, đợi nàng hùng hùng hổ hổ đánh mắng xong rồi rời , ta đứng lên tiếp tục quét rác. rất đau a! Bất quá vẫn còn nằm trong giới hạn có thể chịu đựng được, cũng may…đây là lần cuối cùng rồi!

      Còn chưa tới giữa trưa, Trân Châu bị quản gia kéo ra ngoài. Nàng vừa khóc la vừa chịu rời , kêu gào muốn gặp thiếu gia. Ta vụng trộm nhìn nàng, ngờ nàng lại có phản ứng này. Nữ nhân kia tại thời điểm thiếu gia nghỉ ngơi trong viện mà lên tiếng mắng chửi, đó là phạm vào điều kiêng kỵ của . Trân Châu, đừng trách ta độc ác, người vì mình trời chu đất diệt! Ta than thầm tiếng, cúi đầu tiếp tục làm việc. Tháng ngày an ổn trở lại.

      “Bên ngoài, tiến vào”, thanh ma quỷ lại vang lên, Haizzz!

      “Thiếu gia”, Ta cúi đầu vào phòng, đứng ở bên gường. ra, lần này ta có chút sợ hãi. Trước đó mỗi ngày ta đều được Trân Châu “chiếu cố”, sau đó lại còn bị nàng ta đánh cho trận, người toàn là thương tích, ta biết chính mình còn có khả năng chịu đựng được chà đạp của thiếu gia nữa. Ta còn chưa muốn chết.

      “Ta nhớ ngươi gọi là Thanh Nhi”, lời này có ý trào phúng, đơn giản chỉ là mở đầu câu chuyện phiếm.

      “Bẩm thiếu gia, nô tỳ tên là Thanh Nhi”, ta khẩn trương, chuyện phiếm tuyệt đối là tín hiệu nguy hiểm.

      “Ta nghe ngươi thường bị Trân Châu ngược đãi?”, câu hỏi là đây, khẳng định cũng là đây.

      “Bẩm thiếu gia, là nô tỳ tay chân vụng về!” Ta thầm kêu tốt. Thế nào lại nghĩ đến, tên thiếu gia này bình thường hỏi chuyện trong phủ, nhưng tình lớn đều qua khỏi mắt . Ta bày mưu lập kế với Trân châu nhưng lại làm bại lộ chính mình.

      “Vậy sao? Ta lại nghe nàng cố ý tìm ngươi gây phiền toái?”, ánh mắt thiếu gia nheo lại, …đáng sợ.

      “Nô tỳ là nha đầu hạ đẳng, chuyện này cũng tính là gì”, thể dối được , bước tính bước.

      “Nàng ta tùy tiện là vì thượng qua gường ta, ngươi cũng từng thượng qua, tại sao lại ?”, Lời của ý tứ hàm xúc ràng.

      “Nô tỳ dám phạm húy, chỉ mong ngày tháng bình an!”, nếu sớm biết thiếu gia luôn chú ý động tĩnh thế này, ta làm thế. Đúng là thất sách.

      “Lại là tháng ngày bình an?” Nghe thấy ta thế liền nở nụ cười, nhưng ý cười chạm đáy mắt, “Đây chính là điều ngươi muốn?”

      “Bẩm thiếu gia, đây là mong muốn của nô tỳ”, ta cự có chút bất an, muốn làm gì?

      “Vậy sao?”, sắc mặt thiếu gia đột nhiên thay đổi, “Sắp đặt làm cho Trân Châu phạm húy cũng là điều ngươi muốn? Tưởng ta biết sao?”

      “Nô tỳ nhất thời hồ đồ, cầu thiếu gia khai ân”, trước mặt thiếu gia, vẻ mặt kinh hoàng cũng chưa dùng lần nào, vậy nên ta vội vàng quỳ xuống nhận tội, để ý thanh trong lời của thiếu gia. Lần này…có thể vượt qua hay ?

      “Muốn ta khai ân? Có thể.”, trong ánh mắt tất cả đều là tính kế, ta biết tháng ngày yên lành của mình chấm dứt rồi, “Ta cho ngươi hai con đường. là ở đây mỗi ngày hầu hạ ta ngủ, ngẫu nhiên còn muốn ngươi hầu hạ người khác ngủ. Từ hôm nay trở , ngươi chính là nữ kỹ trong phủ ta. Hai là muốn ngươi thay ta làm việc, ta có thể đảm bảo, trừ phi ngươi chính mình nguyện ý, ai có thể động đến đầu ngón tay của ngươi. Thế nào, ngươi chọn

      Đây là để ta chọn sao? Ngươi trực tiếp hạ mệnh lệnh có gì khác nhau? cái bị người trực tiếp chặt đầu, cái bị người đùa chết, cái nào tốt hơn? Thiếu gia làm việc bí , có thể là hoạt động thập phần mờ ám, theo lý cần tìm đến nha đầu giúp việc như ta. Cho dù ta kín miệng lại có chút thông minh, nhưng cũng nên mạo hiểm a! Lần trước bị thương, lại sớm tối về, ta đánh hơi thấy mùi nguy hiểm. Được rồi, đây là cơ hội tốt, ta đánh cược phen.

      “Nô tỳ chọn con đường thứ hai”, ta suy nghĩ cẩn thận nên do dự chọn con đường thứ hai, “Chuyện thiếu gia muốn nô tỳ làm chắc hẳn phải chuyện tầm thường, vậy…nô tỳ có thể đưa ra thỉnh cầu ?”, lời cần , ta cần ngụy trang nét mặt nữa, cứ thẳng thắn mà đề nghị.

      “Ngươi xem”, thoạt nhìn rất hứng thú muốn biết ta đưa ra dạng cầu gì.

      “Nô tỳ nguyện ý vì thiếu gia cống hiến năm, trong năm này, nô tỳ nguyện ý làm tất cả những gì thiếu gia sai bảo. Nhưng thiếu gia có thể đem khế ước bán mình chung thân của nô tỳ đổi thành khế ước bán mình năm?”. Nếu chấp nhận, có thể xem như ta biết bí mật của , về sau khi mọi việc kết thúc, có khả năng ta bị giết người diệt khẩu, “Nô tỳ rất thận trọng, đến lúc đó nô tỳ nguyện ý xa, vĩnh viễn xuất trước mắt thiếu gia nữa”. Đó cũng xem như là điều kiện, nếu đến lúc đó lật lọng, ta cao bay xa chạy. Về phần có chạy thóat hay , còn phải xem thiên ý, chung quy đây cũng là cơ hội.

      cầu cũng hà khắc”, thiếu gia suy nghĩ hồi mới , ta để ý thấy ánh mắt của chợt lóe sáng, trầm ngâm thêm lúc lâu sau mới tiếp, “Ta vốn dĩ chỉ muốn ngươi làm người đưa tin, nhưng nếu ngươi đưa ra cầu như thế, vậy cũng nên cho ta xem ngươi có đáng giá như vậy ! Ngươi xem, ngươi có bản gì có thể đem năm đổi lấy cả đời?”

      Ta biết, ván cược này mình thắng, ta cố để lộ nụ cười. Lần đầu tiên, ta giương mắt nhìn thẳng thiếu gia. Quả là gương mặt tuấn mỹ nguy hiểm, ta vừa theo dõi ánh mắt của vừa động thủ. Đồng tiền trong tay áo vô thanh vô tức lướt tới chiếc bàn kê ở góc phòng, bàn có cành hoa mẫu đơn. Những cánh hoa rơi lả tả xuống đất sót cánh.

      “Ta giết người, đủ chưa?”

      Thiếu gia nhìn ta. Ta biết, cuộc sống mới của mình bắt đầu. Vì tự do, ta cố gắng sống sót.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :