1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyết thành hoa - Hắc Đế U ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tuyết thành hoa

      Tác giả: Hắc Đê U

      Trang chủ: hacdeu.wordpress.com

      Thể loại: Cổ đại, HE.

      Số chương: 50 chương + 4 ngoại truyện.


      Đây là truyện giả tưởng, có liên can đến thực tế, lịch sử nào. Nếu có, chỉ là ngẫu nhiên.
      Giới thiệu:

      Ngày thành hôn, mới biết mình bị qua mặt, tân nương bị tráo đổi. chỉ cười khẩy, ngó ngàng gì đến nàng.

      Gia gia của nghe được bị người người ta gạt lại cao hứng trêu chọc , lại đến Ưu Trì Viện xem “cháu dâu” của mình. Nàng là kẻ ngốc sao? Nàng đúng là rất ngốc mà, còn biết lão lừa nàng. Đột nhiên, lão cảm thấy, nàng có thể hợp với thằng cháu của lão đây.

      Bởi vì, tồn tại của nàng là cần thiết, nên trước giờ chưa từng có ai ngó ngàng đến nàng. Đến năm sáu tuổi, nàng vẫn chưa biết , ai cũng nghĩ nàng là kẻ ngốc, lại càng lãng quên nàng .

      trước giờ luôn nghĩ, nương tử của mình phải là người chí ít có khả năng bảo vệ bản thân. Lão gia gia trách : “Nếu cả người ngươi thích cũng thể bảo hộ được, vậy ngươi trở nên mạnh để làm gì?”

      phát , ra nàng ngốc, phải thừa nhận nàng rất tải năng là khác. Nàng có thể nhớ rành mạch tất cả những gì nàng từng tiếp xúc và có thể làm lại y như vậy, chỉ là nàng biết cách sử dụng khả năng của mình. Lại còn vì nó mà chịu tổn thương …

      ---------------

      Chương 1 :

      Nhìn nữ nhân mặc hỉ phục ngồi giường, chỉ lặng thinh đứng đó nhếch mép cười, nhớ lại tình cảnh xảy ra ngày hôm ấy, thánh chỉ giáng xuống.

      “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết:

      Xét thấy tiểu thư nhà Thừa Tướng hiền lương thục đức, ngôn hạnh đoan trang, nay trẫm tứ hôn cho Uy vương làm chánh phi.

      Tạ ơn.”

      Lương Quế Chi, ái nữ của Lương thừa tướng, đệ danh mỹ nữ đệ nhất Nam quốc, được cả thái tử Nam Thiên Nhất và cả tam hoàng tử Nam Thiên Phong mang lòng thích. Hoàng đế vì muốn thấy hai con của mình vì nữ nhi mà xảy ra tranh chấp nên ra quyết định: gả nàng cho vị vương khác họ là Uy vương.

      Ở hỷ phòng, Uy vương – Trần Duy Cẩn nhìn tân nương ngồi giường, nhếch mép cười, thầm nhủ:

      “Đơn giản vì muốn hai người xảy ra xung đột sao?”

      “Lương Quế Chi? Có được nàng ta chính là thế lực của thừa tướng! Ta rất được lòng tin của ngài nên ngài mới an tâm giao nàng ta cho ta sao?”

      Trần Duy Cẩn tiến lên bước, tay khẽ đụng vào hỉ khăn, bất ngờ giật mạnh xuống. Tân nương vẫn ngồi bất động giường, vì hành động thô lỗ của mà bị giật mình. Đôi mắt vẫn chỉ hé mở, cũng ngước mặt lên nhìn . Kẻ biến sắc ở đây lại chính là Trần Duy Cẩn. Sau phút bất ngờ, Trần Duy Cẩn bật cười mỉa mai:

      - Tốt… hay cho Lương thừa tướng.

      Tức , bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập. Trần Duy Cẩn ra lệnh cho vào, thị vệ mặc áo xanh đến trước mặt bẩm báo:

      - Gia, bên nhà Lương thừa tướng có người đến báo… tân nương bị tráo đổi. Nhị tiểu thư Lương Tiểu Nguyệt đánh ngất Lương Quế Chi rồi thay nàng xuất giá, Lương thừa tướng chờ trị tội.

      Nghe vậy, Trần Duy Cẩn cười lên thành tiếng cảm thán:

      - Lương thừa tướng ơi Lương thừa tướng, ngươi quả nhiên vẫn chưa chết tâm.

      Trần Duy Cẩn phất áo bước ra khỏi phòng, Thanh Phong theo sau lên tiếng hỏi:

      - Gia, vậy còn người trong phòng tính sao?

      Trần Duy Cẩn nghĩ cũng cần quyết định:

      - Đưa nàng đến Ưu Trì viện .

      Cho đến giờ, vị tân nương kia vẫn ngồi yên vị trí của mình, lộ ra tí cảm xúc nào, như những việc xảy ra trước mắt hề liên quan đến nàng. lúc sau, có tì nữ bước vào dẫn nàng .

      - nương, vương gia phân phó để nàng đến Ưu Trì viện, nàng hãy cùng ta.

      Tiểu Nguyệt lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn, ngơ ngác hỏi:

      - Nàng ta sao?

      Người tì nữ tên là Thanh Ca, là tì nữ thân cận của Uy vương xác nhận:

      - Phải. Chính là nàng.

      Bởi vì việc tráo đổi tân nương mọi người ai cũng biết. Dù Lương Tiểu Nguyệt bái đường thành thân với Uy vương, nhưng bây giờ thân phận của nàng ai dám thừa nhận đây? Làm sao lại gọi nàng tiếng “vương phi” được chứ.

      Tiểu Nguyệt phản bác, gật đầu xem như đồng ý rồi lặng lẽ theo Thanh Ca đến Ưu Trì viện. Đó là cái viện nằm nơi hẻo lánh nhất trong vương phủ, bình thường ít người lui tới.

      Nghĩ rằng Tiểu Nguyệt lên tiếng phản đối nào ngờ nàng nhu thuận tuân theo như thế, khi tận mắt thấy Ưu Trì viện cũng tia xúc động nào, Thanh Ca trong lòng nẩy lên tia ngờ vực.

      “Nàng ta đây là nhẫn hay kẻ ngốc đây?”

      Dừng chân ở trước viện, Thanh Ca sắc mặt nghiêm túc với Tiểu Nguyệt:

      - Đây chính là nơi ở của nàng. Nàng có thể tuỳ ý chọn phòng mình thích.

      Tiểu Nguyệt gật đầu, tiếng đáp:

      - Ờ, hiểu.

      Thanh Ca nhíu mày, hiểu được người trước mắt này, nàng ta để tâm?

      - Nếu còn gì nữa, mời nương nghỉ ngơi. Thanh Ca cáo lui.

      Tiểu Nguyệt gật đầu. Khi Thanh Ca xoay người quay nghe thấy tiếng gọi:

      - Thanh Ca?

      Thanh Ca nhìn lại, Tiểu Nguyệt giọng :

      - Cám ơn.

      Đúng là người quái lạ. Lại cám ơn với nô tì? mua chuộc lòng người? Vì biết nàng là tì nữ hầu cận Uy vương sao? Ánh mắt của Tiểu Nguyệt lại thuần khiết, nhìn ra chút ý xấu nào. Nếu ở hoàn cảnh khác, tình thế khác, Thanh Ca chắc chắn tin rằng nữ tử trước mặt nàng là người thuần lương, nhưng đây lại phải, nàng thể tin tưởng được.

      Thanh Ca khẽ gật đầu rồi bỏ chú ý tới Tiểu Nguyệt nữa. Ở Ưu Trì viện bây giờ chỉ còn ánh nến le lói và nữ tử mặc hỉ phục đứng trơ trọi ở đó.

      ——————

      Đến tận mờ sáng, Trần Duy Cẩn mới trở về vương phủ. Sau khi biết được việc tân nương bị tráo đổi, nhận được lệnh gọi vào cung diện kiến. Vừa bước vào liền nhìn thấy Lương thừa tướng tới trước từ bao giờ. Trần Duy Cẩn cười lạnh.

      Vừa thấy Trần Duy Cẩn bước vào, Lương thừa tướng quỳ xuống thỉnh tội với lão hoàng đế.

      - Hoàng thượng, tội thần quản giáo nghiêm. Lại để cho chuyện đại nghịch thế này xảy ra, thần hổ thẹn, xin hoàng thượng hãy trị tội thần để Uy vương có thể trút hận.

      Lão hoàng đế thèm liếc lấy nửa con mắt, cứ để mặc Lương thừa tướng độc diễn. Trần Duy Cẩn tiến tới thình an lão hoàng đế, cũng nhìn Lương thừa tướng diễn trò.

      - Thần, Duy Cẩn bái kiến hoàng thượng.

      Lão hoàng đế phất tay bình bình :

      - Uy vương miễn lễ. Hôm nay là ngày đại hỉ của khanh, nào ngờ lại xảy ra chuyện thế này. Khanh xem bây giờ nên làm sao?

      Trần Duy Cẩn cười nhạt đáp:

      - Cái này còn phải xem ý của Lương thừa tướng.

      Lương thừa tướng đổ mồ hôi lạnh.

      Uy vương là vương, nhưng dù sao cũng là vị vương khác họ. Cha của là Trần đại tướng quân, có công bảo vệ giang sơn, hy sinh oanh liệt nơi sa trường, lại từng cứu mạng tiên hoàng nên hoàng thượng mới phong cho Trần Duy Cẩn, đứa con còn lại của Trần gia làm Uy vương, chịu sủng ái vô hạn, còn cho nối nghiệp cha, tiếp tục nắm giữ binh quyền trong tay. Nhưng con người Trần Duy Cẩn thăng trầm, trước giờ luôn tỏ mình hứng thú với quyền lực, xa cách với quần thần. Lại nghe , hành ngoan độc, nương tay với kẻ thù.

      Quế Chi gả cho hung vương như vậy chẳng phải là thiệt thòi cho nàng sao? vậy, nàng lại lọt vào mắt xanh của thái tử và tam hoàng tử, dù nàng ưng thuận ai, với thế lực của Lương thừa tướng ủng hộ, đều có cơ hội trở thành hoàng đế, nàng là hoàng hậu, còn Lương thừa tướng chính là quốc cửu.

      Hôm nay, bước đến nước này, Lương thừa tướng đặt canh bạc lớn. Tráo đối tân nương. Chỉ còn lại bước cuối cùng này thôi, chỉ cần qua được lúc này, tương lai nhất định xán lạn…

      - Bẩm hoàng thượng, Uy vương. Tân nương hôm nay Uy vương thành thân cũng là con của thần, từ sức khoẻ tốt, lại thích giao thiệp nên luôn sống trong hậu viện, bên ngoài mấy người biết tới… Thần trước giờ vì niệm tình thân nên luôn đối xử tốt, nào ngờ, nàng vì mến mộ Uy vương mà lại gây ra chuyện đại nghịch như vậy…

      đổ lỗi sao? Cũng là con ? Vì trong thánh chỉ nêu đích danh tên của Lương Quế Chi nên đổi thành nữ nhi khác cũng được sao? Vì mến mộ ? Vậy cuối cùng, lỗi là do ư?

      Trần Duy Cẩn muốn cười to.

      - Thôi đủ rồi!

      Đột ngột, hoàng đế ngắt lời. Lão còn kiên nhẫn nghe những lời xảo trá này nữa. Sắc mặt lão hoàng đế trầm xuống, dám chống đối ý chỉ của lão làm sao lão tốt được chứ.

      - Uy vương, cho cùng, đây là chuyện hôn của ngươi. Ngươi muốn thế nào?

      Trần Duy Cẩn ngầm hiểu lão hoàng đế trao quyền quyết định lại cho . Nếu bảo “có tội” nhất định Lương thừa tướng phải trả giá đắt, nhưng lại có suy nghĩ khác…

      Trần Duy Cẩn tâu:

      - Bẩm hoàng thượng, mọi việc ra thế này cũng chỉ xem là thần và Lương Quế Chi tiểu thư có duyên phận. Dù sao “tiểu thư nhà Lương thừa tướng” cũng vào phủ của thần, thần có ý kiến gì khác.

      Lão hoàng đế nhíu mày nhìn Uy vương, cũng ý của . Trong thánh chỉ, chỉ ghi là tiểu thư nhà Lương thừa tướng, đích danh là ai, Lương thừa tướng lợi dụng điểm đó, đưa nhị tiểu thư đổi mận thay đào đem gả cũng thể là kháng chỉ. Chỉ là… Uy vương dễ dàng buông tha cho kẻ dám xúc phạm tới mình đơn giản như vậy? Xem ra, tên tiểu tử chỉ là tên mãnh phu chỉ biết chém giết. Hoàng đế khẽ gật đầu hài lòng. Xong, lại nhìn sang Lương thừa tướng quỳ dưới điện, trong mắt xoẹt ra tia lãnh ý rồi biến mất trong thoáng chốc.

      Lão hoàng đế lười biếng :

      - Nếu như Uy vương cũng có ý kiến gì việc này xem như kết thúc ở đây . Được rồi, hãy lui ra hết .

      Nghe vậy, hai người hành lễ lui ra ngoài. Cánh cửa thư phòng được khép lại.

      Lương thừa tướng ngờ Uy vương hôm nay làm khó dễ , lại dễ dàng cho qua mọi chuyện như vậy. Chẳng lẽ có hứng thú với Tiểu Nguyệt nên thèm chấp nhất hay là… có mưu đồ gì khác?

      - Uy vương…

      Lương thừa tướng chần chừ gọi. Trần Duy Cẩn chỉ quăng cho ánh mắt xem thường, lời mà luôn nước.

      “Lương thừa tướng… ngươi xem như cũng đời xông pha quan trường. Tại sao bây giờ lại trở nên ngu ngốc như vậy? Bị quyền lực làm mờ mắt rồi sao? Hoàng thượng lại dễ dàng để ngươi thực được ý đồ của mình? Nếu ngươi từ bỏ cơ hội sống sót cuối cùng của mình, ta cũng chỉ chúc phúc cho ngươi…”
      Christhư hồ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2:

      - Tiểu tử, tiểu tử thối ngươi đâu rồi.

      - Lão thái gia, vương gia còn ngủ. Nô tì báo ngay…

      - Chắc tên tiểu tử đó vì mất mặt nên trốn rồi chứ gì.

      Tiếng la hét vang khắp vương phủ, tiếp đó, lão giả xuất , đào bới khắp nơi, nhảy lên nóc nhà hay giở đến từng viên gạch lên để tìm, như thể Trần Duy Cẩn có thể nấp ở đó, làm những người xung quanh bối rối biết làm sao.

      Nghe ồn ào, Trần Duy Cẩn bước ra khỏi phòng, bị tình cảnh đập vào mắt làm đen mặt, trầm giọng gọi:

      - Gia gia.

      Nghe tiếng của Trần Duy Cẩn, lão giả liền ngước mặt lên nhìn, thấy được mặt tôn tử đen thui, lão lại càng hứng khởi chạy tới vỗ vai Trần Duy Cẩn trêu chọc:

      - Ha ha ha… lão tử ta nghe ngươi bị người ta lừa gạt, xấu mặt khắp kinh thành, có phải ? Có phải ?

      Trần Duy Cẩn trong lòng bực bội nhưng cách nào phát ra, ai bảo đây là gia gia của ? Nhưng an tâm, có người phải nhận lấy phẫn nộ của .

      Trần Duy Cẩn càng lúc càng lạnh giọng hỏi:

      - Ngài nghe vậy nên mới quay về sao?

      - Ha ha, đúng rồi. Nếu ngươi có đem tám kiệu tới rước ta cũng thèm về. Tiểu tử thối nhà ngươi chơi vui.

      Những nô bộc gần đó lại càng đen mặt, đầu cúi càng thấp xuống, đem diện của mình hết mức có thể, lòng thầm oán:

      “Lão thái gia à, đừng chọc vương gia nổi giận nữa. Còn nữa, tám kiệu là rước tân nương a…”

      có cách nào đối phó với lão, Trần Duy Cẩn đành bỏ mặc chú ý đến, lão gì cũng xem như nghe thấy, tiếp tục xử lý công việc của mình.

      Lão giả sau lúc quậy phá cũng thấy khát, nên ngồi lên bàn lấy bình trà rót vào miệng. Uống xong lại ợ cái to, như nhớ ra chuyện gì, lại quay sang hỏi Trần Duy Cẩn:

      - À, nghe ngươi thành thân. Cháu dâu của ta đâu?

      Nghe đến đây, Trần Duy Cẩn lại càng giận, hỏi:

      - Vậy ra gia gia biết người ta châm chọc ta việc gì sao?

      Lão giả nghe vậy càng vui vẻ đáp:

      - Ha ha ha… ta chỉ nghe ngươi bị người khác lừa gạt là ta vội quay về cười nhạo ngươi rồi, còn biết người ta cái gì sao.

      Thanh Ca nãy giờ vẫn ở trong phòng thu mình lại như người vô hình, càng nghe thấy lời của lão giả chỉ hận tìm được cái hố nhảy xuống luôn. cầu khấn trăm ngàn lần, lỡ vương gia nổi giận, nàng phải chịu khổ sao?

      Thấy Trần Duy Cẩn trả lời, lão giả lại càng tò mò, bám theo hỏi mãi:

      - Sao? Nàng ở đâu? Ngươi giấu nàng rồi sao? Tiểu tử… Tiểu tử thối…

      Trán của Trần Duy Cẩn lúc này nổi đầy gân xanh, cuối cùng, vẫn chịu đựng được mà thét lên:

      - Thanh Ca.

      Thanh Ca cả người rung lên cái, đáp:

      - Có nô tì.

      - Đưa lão thái gia .

      - Dạ.

      Nhận được phân phó, Thanh Ca xoay sang nài nỉ lão giả:

      - Lão thái gia, xin người theo nô tì.

      - Hừ. Ngươi có gì chơi vui đâu. Ta !

      Thanh Ca mếu máo nài nỉ:

      - Lão thái gia, nô tì dẫn ngài xem vương… vị nương kia, được ?

      - Là cháu dâu của ta sao?

      - Phải. Phải.

      - Vậy nhanh .

      Thanh Ca chưa kịp làm gì bị lão giả lôi kéo ra khỏi phòng, chỉ có thể thầm khóc hận.

      ——————

      Ưu Trì viện.

      - Lão thái gia. Vị nương đó ở đây.

      - Hả? Tên tiểu tử thối kia sợ ta tìm được cháu dâu nên mang nàng giấu ở nơi hẻo lánh như thế này à. tên mọn.

      “Nàng ấy là bị đày tới đây chứ phải giấu…”

      Trong lòng Thanh Ca gào thét, chịu thua với suy nghĩ của lão giả.

      Sau khi đạt được mục đích của mình, lão giả màng đến Thanh Ca nữa mà lên tiếng xua đuổi:

      - Được rồi. Ngươi . Để ta tìm cháu dâu của ta.

      Trong viện, Tiểu Nguyệt ngồi ngẩn người bên cửa sổ.

      - Hù!!! Ta là ma đây!

      Lão giả đột ngột xuất đu người cửa sổ hù doạ Tiểu Nguyệt. Nàng vẫn tròn mắt nhìn lão, có vẻ bất ngờ. Thấy nàng la hét hoảng sợ, lão giả liền mất hứng.

      - Ngươi vui. Ngươi vui. chịu giật mình gì hết.

      Lão giãy nẩy đất la hét, Tiểu Nguyệt ngơ ngác nhìn lão, thà hỏi:

      - Phải ngạc nhiên sao?

      Nghe nàng hỏi, lão giả liền ngồi dậy hùng hồn :

      - Đúng vậy. Ngươi phải giật mình chứ. Phải ngạc nhiên thế này nè, phải la lên như vầy…

      Lão vừa vừa múa may tay chân làm minh hoạ. Tiểu Nguyệt ngẩn ngơ nhìn theo, rồi lại bắt chước làm lại y hệt lão, la hét thất thanh mà mặt tí cảm xúc. Thấy vậy, lão giả càng cảm thấy mình thất bại, ngồi dưới đất khóc oa oa.

      - Ngươi dám trêu chọc ta. Ta méc tên tiểu tử thối kia.

      Tiểu Nguyệt lại càng mờ mịt, hiểu gì cả, nhìn lão khóc lóc biết làm gì. Rồi đột nhiên nhớ ra điều gì nên hỏi lão:

      - Lão đói sao?

      Nghe vậy, lão ngẩn ra, quát lớn:

      - Hừ, sao đói được chứ? Từ tối đến giờ lão hồng hộc chạy về, còn chưa kịp ăn cơm, tên tiểu tử kia cũng biết lấy cơm cho lão, giờ lại còn lăn lộn thế này…

      Tiểu Nguyệt tiếng hiểu tiếng , biết lão đói liền chạy vào nhà bưng ra tô cơm cho lão.

      - Lão ăn .

      Lão giả quẹt mũi :

      - Xem như ngươi cũng có lòng tốt, như tên tiểu tử kia.

      Vừa lão vừa ăn nhồm nhoàm, cơm dính đầy râu.

      - Ngươi , ngươi tên gì?

      - Tên? Tiểu… Nguyệt. Còn lão?

      - Ngươi giống tiểu tử kia gọi ta là Hoàn gia gia là được.

      - Hoàn gia gia.

      - Ngoan. Đúng là cháu dâu ngoan ngoãn hơn tên tiểu tử kia. ta nghe, ngươi biết chơi cái gì, ta cùng ngươi chơi.

      - Chơi?

      Nhìn thấy nàng mờ mịt, lão càng sốt ruột, liền múa may minh hoạ.

      - Chơi lò cò nè. Trốn tìm nè. Ngươi biết chơi cái gì?

      Tiểu Nguyệt lắc đầu. Lão ôm đầu kêu trời:

      - Ngươi là chán mà. Ngươi biết chơi gì hết vậy ta thèm ở lại nữa.

      Thấy lão muốn bỏ , nàng liền níu lão lại, năn nỉ:

      - Đừng, đừng . Lão dạy ta được ?

      Nghe nàng chịu chơi cùng mình, lão mừng kịp sao từ chối được, nhưng vẫn cứng miệng :

      - Được rồi. Ngươi năn nỉ như vậy, ta chơi cùng ngươi.

      Nghe lão đồng ý, Tiểu Nguyệt liền vui sướng, khẽ nở nụ cười.

      ————-

      Ở bên kia, Trần Cẩn Duy cũng nghe những việc xảy ra ở Ưu Trì viện. quắc mắt :

      - Tiếp tục theo dõi.

      - Gia, thuộc hạ cảm thấy người trong viện kia cũng hẳn là người có tâm cơ gì.

      Người bẩm báo chính là thị vệ mặt áo xanh hôm trước, Thanh Phong. Nghe Thanh Phong vậy, Trần Duy Cẩn khẽ nhíu mày hỏi:

      - Ngươi cảm thông cho nàng?

      Thanh Phong biết mình phạm lỗi liền cúi người :

      - Thuộc hạ dám.

      Thanh Phong lui ra rồi, chỉ còn mình, Trần Duy Cẩn mới lẩm nhẩm:

      - Người có thể sinh tồn trong thừa tướng phủ đến giờ vẫn giữ được hiền lương? Nếu đó phải là kẻ ngốc, chính là người có tâm cơ sâu đậm.
      Christhư hồ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3:

      - Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt. Hoàn gia gia ta lại đến nè.

      Từ xa nghe thấy tiếng Hoàn lão kêu gọi, như quen, Tiểu Nguyệt liền bước ra khỏi phòng chờ đợi. Mỗi lần xuất , Hoàn lão đều có cách thân khác nhau, có khi từ đất ngoi lên, từ cao lao xuống hay cứ đùa giỡn sau lưng nàng để nàng bắt được. Và mỗi khi như vậy, nàng lại “giật mình” như Hoàn lão chỉ, lúc đầu lão còn hờn giận, nhưng dần dà lại thấy hứng thú, mỗi lần như vậy lại chỉ nàng thêm nhiều kiểu “giật mình” mới.

      - A, đoán xem ta là ai đây?

      cái mặt nạ ma quái xuất trước mặt Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt thẫn thờ lúc lại ngoan ngoãn đáp:

      - Gia gia.

      Hoàn lão giận dỗi quăng cái mặt nạ , la hét:

      - đúng! đúng! Ngươi phải la lên “A a a… quỷ! Có quỷ!” mới đúng.

      - Xin lỗi. Ngài chưa dạy…

      Nhìn bộ dạng hối lỗi của nàng làm Hoàn lão càng tức giận, bứt tóc tai. Tiểu Nguyệt lí nhí :

      - Chúng ta… làm lại nha.

      Tiểu Nguyệt đưa mắt mong chờ nhìn lão nài nỉ khiến lão càng điên tiết.

      - chơi! chơi nữa!

      Thấy lão giận vậy, nàng cúi đầu hối lỗi, tiếng hỏi:

      - Gia gia ăn cơm chưa? Tiểu Nguyệt có để lại thức ăn…

      Thấy nàng nhu thuận như vậy cũng làm lão bớt giận, lão hừ cái, :

      - Còn mau dẫn đường.

      Tiểu Nguyệt gật đầu, dẫn lão vào trong phòng. bàn ăn có chén cơm ăn nửa và hai đĩa rau xào cũng ăn nửa. Hoàn lão trố mắt ra nhìn.

      - Ngài mau ăn . Người ta đến lấy mất.

      - Ngươi… ngươi…

      - Tiểu Nguyệt no rồi. đấy.

      Tiểu Nguyệt còn xoa xoa cái bụng của mình để chứng minh làm Hoàn lão dỡ khóc dỡ cười. Dù biết nàng cũng phải cố ý để cơm thừa lại cho lão, nhưng ăn nuốt nổi mà ăn cũng được.

      - Đói bị ngất .

      Tiểu Nguyệt sợ lão vì muốn tranh cơm của mình lại càng sốt ruột hối thúc.

      Hoàn lão đành đau khổ lê từng bước tới bàn ăn, nặng nề cầm đũa gắp từng cọng rau bỏ vào miệng và ráng nuốt xuống. Ăn được vài đũa, lão chịu hết nổi, đập đũa xuống bàn hét lên:

      - Thịt! Ta muốn ăn thịt!

      Tiểu Nguyệt hiểu nhìn Hoàn lão, lí nhí :

      - Đây là thịt mà.

      Lão nghe mà giật mình hỏi lại:

      - Cái nào là thịt?

      Nàng chỉ vào mấy cọng nấm trong dĩa :

      - Đây là thịt nè. Trước kia, thỉnh thoảng mới có ăn. Rất hiếm.

      Lão khóc ra nước mắt, ai dạy ra đứa khờ khạo này chứ. Lại nhẫn tâm gạt nàng như vậy. được, lão phải dạy dỗ lại nàng mới được.

      - Nghe này, đồ ngốc.

      Tiểu Nguyệt gật đầu đáp:

      - Vâng, đồ ngốc.

      - Ta chính là ngươi ngốc đó.

      - Tiểu Nguyệt là đồ ngốc? Gia gia cũng là đồ ngốc, phải ?

      xin thề với trời, nếu như trước mặt người khác, nhất định chém kẻ đó mấy đao. có khả năng để dạy nàng.

      —————

      Trần Duy Cẩn xử lý công việc trong thư phòng thấy Hoàn lão hậm hực xông vào, uống hết cả bình trà bàn nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ còn lấy luôn ly trà bàn của ừng ực uống hết.

      - Gia gia làm sao vậy?

      Hoàn lão trừng mắt nhìn Trần Duy Cẩn :

      - lợi hại bằng người, bị người đả bại!

      Trần Duy Cẩn khó hiểu, ai lại có thể đánh bại được gia gia của chứ. Lão gây chuyện với người khác là tốt rồi.

      Hoàn lão ngồi phịch xuống bàn làm việc của Trần Duy Cẩn, mấy văn kiện bị lão đè bẹp dưới mông.

      - việc này nữa. Này tiểu tử, dù ngươi thích Tiểu Nguyệt, nhưng nàng dù sao cũng thê tử của ngươi, ngươi lại đối xử tệ với nàng như vậy sao?

      Liền tưởng Tiểu Nguyệt hướng Hoàn lão cáo trạng, Trần Duy Cẩn liền cảnh giác. Biết nghĩ sai, Hoàn lão cũng chỉ đơn giản :

      - Là ta tận mắt chứng kiến.

      Nghe vậy, Trần Duy Cẩn cũng chỉ hừ lạnh, tin tưởng, nhất định là nàng bày sẵn để gia gia phát .

      - Này, tiểu tử, ngươi muốn ngó ngàng đến nàng sao?

      - Gia gia, đừng quá thân cận nàng ta. Ta bao giờ chấp nhận nàng.

      - Tại sao?

      - Hừ, gia gia hẵn là biết. Nàng ta là nữ nhi của Lương thừa tướng.

      Nghe vậy, Hoàn lão cũng nhíu mày khó xử, nhưng vẫn cứng miệng:

      - sao nào? Phụ thân nàng tốt chẳng lẽ nàng cũng phải xấu sao?

      Trần Duy Cẩn đáp, thấy vậy Hoàn lão cũng chỉ thở dài :

      - Tiểu tử. Tiểu Nguyệt xấu như ngươi tưởng đâu, nếu tiếp xúc, biết đâu ngươi lại thấy được mặt tốt của nàng.

      ——— ———-

      Đêm hôm đó, khi Tiểu Nguyệt ngủ say, bóng đen xuất trong phòng của nàng. Nhìn nàng co người ôm chăn ngủ, Trần Duy Cấn khẽ lên tiếng tự hỏi:

      - Nàng đơn thuần như vậy sao? Chắc chắn phải giả vờ? Nếu để ta biết được mưu tính của nàng, ta nhất định

      Tiểu Nguyệt ngủ say chẳng hay biết nguy hiểm kề bên, nàng nằm mơ. Trong giấc mơ, nàng vẫn còn rất , quần áo rách nát, dơ bẩn trông theo bọn trẻ chơi đùa. Nàng muốn được chơi cùng, nhưng nàng biết và bọn chúng cũng cho nàng chơi chung…

      đứa bé hỏi:

      “ Ngươi là ai?”

      ăn mặc xinh đẹp nhăn mặt hừ lạnh:

      “Tại sao trong phủ lại có kẻ ăn xin như vậy? Mau kêu quản gia đến đuổi nó . Có thấy bản tiểu thư chiêu đãi bạn bè ?”

      đứa khác ăn mặc tầm thường, có thể là con của hạ nhân trong phủ liền chạy tới thưa:

      “Tiểu thư, nó chính là đứa trong cái viện kia đó.”

      “Là nó?”

      Lúc này, Tiểu Nguyệt bị mấy đứa khác xô đẩy té ngã mặt đất. Bé xinh đẹp kia tiến tới gần nhìn nó.

      “Quế Chi, đừng đến gần. Coi chừng nó cắn đó.”

      đứa bé lên tiếng can ngăn.

      Đứa bé xinh đẹp kia chính là đại tiểu thư phủ thừa tướng – Lương Quế Chi, nàng nghe lời cảnh báo, ngồi xuống hỏi Tiểu Nguyệt:

      “Ngươi muốn chơi cùng phải ?”

      Tiểu Nguyệt nghe xong ngẫm nghĩ, “chơi” chính là như lúc những đứa trẻ khác đùa? Tiểu Nguyệt khờ khạo gật gật đầu, nhìn Lương Quế Chi với ánh mắt cảm kích.

      Lương Quế Chi nhếch mép cười.

      Sau đó, những đứa trẻ khác dùng đá và gậy đánh vào người Tiểu Nguyệt.

      “Đây chính là trò chơi “đánh chó”. Mọi người có vui ?”

      “Vui! Vui!”

      Đau!

      Đau quá!

      Ngừng tay . Đừng đánh…

      Tiểu Nguyệt dù nằm mơ nhưng vẫn cảm thấy đau đớn vì bị ức hiếp trong giấc mơ, nàng co rúm người lại, mồ hôi thấm ướt áo, bật tiếng rên:

      - Đau…
      Christhư hồ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4

      - Tối nay trong cung có yến tiệc à?

      Trần Cẩn Duy luyện công Hoàn lão xông vào hỏi han. Bị gián đoạn, tâm tình của vui.

      - Phải. Gia gia có hứng thú?

      Hoàn lão liền phẩy tay :

      - Có cho vàng lão cũng thèm đâu.

      Trần Duy Cẩn dừng tay múa kiếm, lấy khăn lau mặt, đương nhiên biết Hoàn lão thích những nơi quy cũ như cung đình. Chỉ hiểu tại sao lại nhắc đến, chẳng biết lão lại có ý định gì.

      - Người khác đều đưa gia quyến cùng. Ngươi bây giờ cũng có thê tử, thế định mình để thiên hạ cười nhạo sao?

      xem như hiểu nguyên do của Hoàn lão, ra là muốn mang Tiểu Nguyệt cùng tiến cung. Chê cười? Mang theo nàng mới bị thiên hạ chê cười.

      - Gia gia. Ta nàng ta là thê tử của mình rồi mà.

      Hoàn lão nghe thế liền phản đối, chống hai tay lên hông oai dũng :

      - Bậy bậy. Ngươi ngày chưa hưu nàng nàng vẫn là thê tử của ngươi. Tối nay ngươi phải mang nàng dự tiệc cùng.

      Trần Duy Cẩn nhấn mạnh từng từ:

      - Ta. . .

      Thấy Trần Duy Cẩn khăng khăng như vậy, Hoàn lão biết lấy cứng chọi cứng được. Cứng chịu lão dùng chiêu mềm vậy.

      - Hu hu hu… nữ nhi ơi, ngươi coi con của ngươi bây giờ thèm xem lão già này ra gì nữa. muốn chọc ta tức chết mà. Nữ nhi ơi, ngươi cao nhìn xuống này, ta nuôi bao nhiêu năm, vậy mà cầu có chuyện cũng đáp ứng… nữ nhi ơi…

      Nhìn lão giả đầu bạc trắng lăn lộn ăn vạ đất làm Trần Duy Cẩn choáng váng, đầu nổi đầy gân xanh, mặt hết đen lại đỏ. quả … quả muốn đánh ai đó mà.

      —————–

      Tiểu Nguyệt mơ màng ở Ưu Trì viện Thanh Ca cùng mấy nha hoàn khác ùn ùn kéo vào. Thanh Ca chỉ đơn giản :

      - Vương gia phân phó trang điểm cho nương, tối nay, ngài đưa nàng vào cung dự yến tiệc.

      Tiểu Nguyệt cái hiểu cái , đơn giản gật đầu cái rồi để mặc cho bọn họ lăn quay xào nấu.

      Ngồi trong thùng gỗ bốc hơi nghi ngút, mặt nước lại rãi đầy hoa tươi.

      - Thơm! Dùng hoa để tắm để có mùi giống vậy sao?

      Nghĩ rằng Tiểu Nguyệt giả vờ nên Thanh Ca cũng đáp qua loa.

      - Vâng. Người của nương quá dơ, bao lâu người tắm rồi?

      - Tắm? Hôm thành thân ta cũng được tắm nha.

      Nghe xong, Thanh Ca liền giật mình đánh rơi cả gáo nước, nhìn Tiểu Nguyệt với bằng cặp mắt kinh dị. Nàng thành thân với Trần Duy Cẩn cũng được nửa tháng hơn nha. Sau đó, vì để thử nàng, Trần Duy Cẩn bỏ mặc nàng tự sinh tự diệt ở Ưu Trì viện mình, mỗi ngày chỉ cho người đưa cơm tới, còn những việc khác quan tâm tới. Nhắc mới nhớ, cũng vì thể để nàng mặc bộ giá y mãi được nên hôm sau Thanh Ca đem tới số quần áo cho nàng. Lúc đó, thấy nàng lóng nga lóng ngóng biết làm sao Thanh Ca nghĩ đơn giản rằng trước giờ đều có người giúp nàng thay y phục nên nàng biết. Thế là Thanh Ca cũng tốt bụng giúp nàng lần. Bộ y phục đó, hình như chính là bộ vừa được thay ra. Hèn gì nó trông dơ bẩn tới như vậy.

      hiểu , Thanh Ca càng ra sức chà rửa cho Tiểu Nguyệt. Mặc dù đau, nhưng Tiểu Nguyệt vẫn cố chịu đựng dám lên tiếng than vãn.

      Sau khi tắm rửa thay xong cung y phục, Thanh Ca bới tóc và trang điểm cho Tiểu Nguyệt. Dù thể so với Lương Quế Chi, mỹ nhân đệ nhất kinh thành Tiểu Nguyệt cũng thuộc dạng thanh tú, người hơi gầy, gương mặt , cái mũi cũng nho , đặc biệt là đôi mắt trong suốt như vướng bụi trần, nhưng… tổng hợp lại lại có cảm giác nhạt nhoà. Có phải vì tính cách tranh chấp đó nên tự làm lu mờ chính mình?

      ra, Thanh Ca ghét Tiểu Nguyệt, so với những tiểu thư giả tạo ngoài kia nàng cảm thấy Tiểu Nguyệt đơn thuần, đáng quý hơn. Nhưng rất tiếc, nàng lại là con của Lương thừa tướng, thân phận đó khiến người khác nghi kị.

      - nương, xong rồi. Mau ra tiền sảnh, vương gia chờ người.

      Trần Duy Cẩn từ sớm bị Hoàn lão gây nổi giận lắm rồi, giờ lại còn bị bắt chờ Tiểu Nguyệt chuẩn bị, nhẫn nại của bị thử thách, cơn giận có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

      Thanh Phong vẫn luôn theo sát Trần Duy Cẩn, sớm luyện thành mặt sắt để lộ chút cảm xúc, cả chịu đựng cũng hơn người thường. Vậy mà, bây giờ cũng cảm thấy chột dạ.

      - Nàng ta vẫn chưa xong?

      Đây là lần thứ ba Trần Duy Cẩn lên tiếng hỏi. Mấy người nô tì đứng hầu hạ ở đó run rẫy đáp:

      - Bẩm vương gia, khắc trước Thanh Ca nương sắp xong rồi.

      ra mà , Trần Duy Cẩn có thể xem là chủ tử tốt, trước nay có chuyện mang hạ nhân ra đánh đập như những chủ nhân khác. Nhưng, có thể vì tính tình lạnh lùng khó thân cận của cộng thêm cái danh “giết người chớp mắt” mà vô hình chung, mọi người trong vô thức đều sợ hãi, dám tiếp cận .

      Tay Trần Duy Cẩn bất giác siết chặt ly trà như muốn bóp nát nó ra. Hoàn lão từ lúc nghe đồng ý dẫn Tiểu Nguyệt tiến cung, lão như đoán được kết cuộc này nên chuồn trước. Đúng lúc sắp bộc phát nghe bên ngoài có tiếng bẩm báo:

      - Vương gia, Tiểu Nguyệt nương chuẩn bị xong rồi.

      Tiểu Nguyệt từ bên ngoài tiến vào, đây là thứ hai chính thức gặp mặt Tiểu Nguyệt. Lần đầu tiên là trong ngày hôn lễ, nàng lẳng lặng ngồi đó chịu đựng, hai mắt cụp xuống nhìn thấy mặt, còn có vài lần lúc nàng ngủ say. Hôm nay, hai người mới đối mặt nhau.

      Tiểu Nguyệt mặc cung trang màu hồng biểu thị thân phận vương phi của mình. Đáng cười là, y phục trang nghiêm quý phái đó mặc vào thân người nàng lại có cảm giác như nàng bị cái chăn bao lấy, còn nàng là con thỏ lạc đường, ngơ ngác, lạc lõng ở đó.

      Thỏ ư? chính là ghét nhất nhất loài thỏ đó. Vô dụng. có cả tự vệ căn bản nhất.

      - thôi!

      ra lệnh rồi thẳng ra cửa, nơi xe ngựa chờ cũng thèm đợi Tiểu Nguyệt cùng .

      Tiểu Nguyệt thân phận bây giờ là vương phi của Trần Duy Cẩn nên đương nhiên phải cùng xe với . Thấy bộ dạng rụt rè thu người lại ngồi trong góc, mỗi lần xe ngựa bị dằn chạm phải Trần Duy Cẩn lập tức liền tách ra của Tiểu Nguyệt lại càng khiến tức giận. Nàng đây là sợ sao?

      lúc sau, cũng đến nơi, xe ngựa ngừng trước cửa cung.

      Thấy nàng lóng ngóng biết xuống xe thế nào, Trần Duy Cẩn xem như mình là người tốt, đưa tay đỡ lấy nàng. Nàng ngờ nghệch nhìn , như cảm thấy có ý xấu cũng im lặng nghe theo, giãy giụa. Trần Duy Cẩn nắm lấy tay nàng cũng rất bất ngờ, ngờ, tay của nàng lại như vậy, nằm trọn trong tay và… nhíu mày nghi vấn.

      Tại sao tay của nàng lại có nhiều vết chai như vậy? Lại lần nữa, nắm chặt lấy tay nàng để dò xét, chỉ có vết chai mà còn có nhiều vết thương nữa. Gương mặt trở nên trầm.

      Bị nắm tay đau, Tiểu Nguyệt dám phản kháng, chỉ chịu đựng, mặt nàng đỏ ửng lên. Người bên ngoài nhìn vào lại nghĩ rằng tình cảm của Uy vương và Uy vương phi tốt, giống như lời đồn Uy vương rất ghẻ lạnh vương phi nha.

      Đột ngột, Trần Duy Cẩn nhìn thấy người mà muốn gặp nhất, Lương thừa tướng. Nhìn Uy vương đối xử tốt với nữ nhi của mình, Lương thừa tướng biết nên vui hay buồn đây, chẳng lẽ thích Tiểu Nguyệt – đứa ngốc? Trong ánh mắt của Uy vương Trần Duy Cẩn khi nhìn Lương thừa tướng thèm giấu giếm khinh thường. Lương thừa tướng cũng màng nhìn Tiểu Nguyệt lấy lần, khẽ cúi đầu chào với Uy vương rồi bỏ chỗ khác.

      Còn Tiểu Nguyệt khi nhìn thấy Lương thừa tướng, cả người Tiểu Nguyệt bỗng run lên trong tích tắc rồi ngay đó trở lại bình thường, nhưng điều đó qua được mắt Trần Duy Cẩn. cúi xuống thấp giọng với nàng:

      - Nàng chào phụ thân của mình sao?

      Tiểu Nguyệt hiểu đưa mắt nhìn Trần Duy Cẩn, hỏi:

      - Phụ thân? Là ai?

      ——————-

      Tiểu Nguyệt ngờ nghệch hỏi Trần Duy Cẩn:

      - Phụ thân? Là ai?

      Trần Duy Cẩn tin được mà hỏi lại Tiểu Nguyệt:

      - Nàng biết phụ thân của mình?

      Tiểu Nguyệt suy nghĩ lúc lại lắc đầu.

      Trần Duy Cẩn bất ngờ, rồi lại hỏi nàng:

      - Vậy còn mẫu thân?

      - Mẫu thân? Tứ di nương là mẫu thân của Tiểu Nguyệt.

      - Còn gì nữa?

      Tiểu Nguyệt hiểu Trần Duy Cẩn muốn hỏi gì nên lại lắc đầu.

      - Hết rồi?

      Tiểu Nguyệt gật đầu.

      Xem bộ dáng nàng như dối, Trần Duy Cẩn thầm nhủ có lẽ lần này phạm sai lầm, tự cho mình là đúng rồi. cần điều tra lại chuyện này lần.
      Christhư hồ thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5

      Sau khi vào trong đến khi nhập tiệc, nam nữ tạm thời phân ra để trò chuyện, Trần Duy Cẩn để Thanh Ca theo bên hầu Tiểu Nguyệt.

      Hoàng cung hôm nay ở được thắp sáng rực rỡ, khắp nơi được trang trí bằng rèm châu và hoa tươi thơm ngát, nhưng vì thế mà làm mất vẻ trang nghiêm mà càng làm tôn lên quyền uy tối thượng của bậc đế vương.

      Bởi vì xú danh “đoạt chồng của tỷ tỷ” nên những mệnh phụ phu nhân khác chẳng ai thèm lại làm thân với Tiểu Nguyệt. Nhìn Tiểu Nguyệt bị bài xích, Thanh Ca biết nên vui hay buồn đây, nếu những người đó mà tiếp xúc với Tiểu Nguyệt liền biết nàng bình thường, hơn gì kẻ ngốc, ảnh hưởng đến thanh danh của vương gia. Nhưng nhìn nàng bị bỏ rơi như vậy, Thanh Ca càng thích, dù gì bây giờ nàng danh nghĩa cũng là vương phi của Uy vương, chỉ cần vương gia lên tiếng phản đối, dám khinh rẻ nàng như vậy, phải cũng xem thường Uy vương sao?

      Tiểu Nguyệt cũng cảm thấy chạnh lòng, cứ ngoan ngoãn ngồi đó chờ đợi, nhìn nàng yếu ớt như vậy, Thanh Ca buồn bực.

      “Nếu như… nàng phải ngốc tới vậy tốt rồi.”

      Thanh Ca thầm nhủ.

      Tiểu Nguyệt có ý đồ mờ ám với vương gia, nhưng thê tử ngốc nghếch như vậy cũng thể giúp ích gì cho vương gia. Dù rằng đáng thương nhưng nàng cũng hy vọng Tiểu Nguyệt trở thành thê tử của vương gia.

      Thê tử của vương gia nhất định phải là người có khả năng chống đỡ cùng vương gia.

      lúc sau, yến tiệc sắp bắt đầu, mọi người lui về chỗ của mình. Tiểu Nguyệt cũng được Thanh Ca dẫn đến ngồi cùng bàn với Trần Duy Cẩn, còn mình lui ra sau. Giọng thái giám ẻo lả vang lên:

      - Hoàng thượng và hoàng hậu giá lâm.

      Mọi người đồng loạt quỳ xuống tung hô:

      - Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng hậu thiên tuế, thiên thiên tuế.

      Đế vương dắt tay đế hậu đầu cùng với đoàn tuỳ tùng phía sau tiến vào trong điện. Sau khi an vị, hoàng đế vui vẻ phất tay :

      - Các ái khanh bình thân.

      - Tạ ơn hoàng thượng.

      Hoàng đế nhân từ :

      - Hôm nay, hãy xem như là gia yến bình thường. Các ái khanh hãy thoải mái vui chơi, cần quá câu nệ nguyên tắc.

      Mọi người lại cúi đầu :

      - Thần dám.

      Lúc này, Phượng hoàng hậu mới quay sang với hoàng đế:

      - Hôm nay, bệ hạ cao hứng.

      - Ha ha… lâu lắm rồi mọi người mới có dịp tụ hội lại với nhau, trẫm làm sao cao hứng cho được.

      Phượng hoàng hậu chính là mẫu thân của thái tử, tuổi hơn bốn mươi nhưng do bảo dưỡng rất tốt nên nhìn bề ngoài vẫn như thiếu phụ ba mươi, mắt phượng sáng quắc, môi đỏ khẽ nhếch, toàn thân toát ra quý khí. Mỗi khi nàng chuyển động, trâm phượng đầu lại rung rinh quyến rũ, nàng nhu mì :

      - Được bệ hạ vui vẻ chính là chuyện vui cho giang sơn xã tắc.

      Hoàng đế Nam Thiên Quân, tuổi hơn năm mươi, râu tóc sớm có sợi bạc, mặt có nhiều nếp nhăn nhưng vẫn giấu được đôi mắt tinh tường, sâu sắc của mình. Hoàng đế nghe thấy lời của hoàng hậu liền bật cười vui vẻ.

      Yến tiệc được bắt đầu. lúc sau, nữ tử bước ra khỏi hàng, nàng ta mặc trang phục màu tím cao quý, làn váy thêu những đoá hoa rực rỡ, theo từng bước của nàng, váy dài lay chuyển như muôn hoa khoe sắc, nhan sắc của nàng lại cần phải tới, chim sa cá lặn chính là như vậy . Người này, giai nhân tuyệt sắc ấy chính là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, Lương Quế Chi.

      Nàng quỳ xuống giữa điện, giọng như vàng oanh thánh thót:

      - Hồi hoàng thượng, hoàng hậu nương nương. Nhân ngày vui hôm nay, Quế Chi xin dâng lên hoàng thượng, hoàng hậu nương nương khúc nhạc cầu cho quốc thái dân an, Nam quốc trường tồn muôn đời.

      Hoàng đế nghe được liền cao hứng :

      - Được! Chuẩn tấu.

      Cung nhân dâng đàn lên, Lương Quế Chi an toạ, bắt đầu xướng khúc.

      Tiếng đàn vang lên, mọi người ngừng trầm trồ khen ngợi, quả nhiên là khúc hát chỉ thiên giới mới nghe được.

      Trần Duy Cẩn lúc đầu cũng thưởng thức khúc nhạc, nhưng chỉ lúc lại dứt ra, nhấp ngụm rượu. khẽ nhếch mép cười, nghe qua có vẻ thanh cao, nhưng cũng chỉ vậy thôi, che giấu bên trong là xấu xa, giả tạo. Đột nhiên, xoay qua nhìn Tiểu Nguyệt. Cả người nàng run rẫy, hoảng sợ, hai tay nắm chặt lại chịu đựng.

      Nàng sợ hãi đều gì? Tiếng đàn hay là Lương Quế Chi? Bất giác, đưa tay qua nắm lấy bàn tay siết chặt của nàng. Tiểu Nguyệt cũng bị bất ngờ, ngước mặt lên nhìn Trần Duy Cẩn, vẫn là biểu lạnh lùng như thường ngày, thêm vào đó chút lo lắng, quan tâm. Tiểu Nguyệt như cảm thấy an tâm mà bình tĩnh lại, nắm chặt lấy tay của .

      Thấy Tiểu Nguyệt vẫn còn run rẫy nhưng quá mức như vừa rồi, Trần Duy Cẩn cũng an tâm, vẫn nắm lấy tay nàng buông.

      Khúc nhạc kết thúc, mọi người vỗ tay vang trời.

      - Được rồi. Khúc nhạc rất khá. Trẫm ban thưởng cho ngươi. xem, ngươi muốn gì?

      Lương Quế Chi cúi đầu đáp:

      - Tâu hoàng thượng. Được hoàng thượng thích khúc nhạc của thần nữ là món quà quý nhất thần nữ được nhận rồi. Làm sao dám đòi hơn.

      Nghe vậy, hoàng đế lại càng cười lớn:

      - Ha ha, tốt. Ngươi nghĩ được như vậy là rất tốt. Nhưng quân vô hí ngôn, trẫm ban thưởng cho ngươi ban thưởng cho ngươi. Nếu ngươi ra mong muốn của mình trẫm tự ban, ngươi hối hận chứ?

      Lương Quế Chi nghe vậy lại càng bối rối, e lệ nên lời:

      - Thần nữ… thần nữ…

      Bất ngờ, thái tử Nam Thiên Nhất từ chỗ ngồi bước ra quỳ xuống :

      - Tâu phụ hoàng, nhi thần cùng Quế Chi lưỡng tình tương duyệt, nhi thần cả gan xin phụ hoàng hãy tác thành cho nhi thần và Quế Chi.

      Như để chứng tỏ quyết tâm của mình, thái tử Nam Thiên Nhất dập đầu xuống, lặp lại:

      - Xin phụ hoàng tác thành.

      Hoàng đế ngưng cười, bật ra tiếng:

      - Là vậy sao?

      biết hoàng đế suy tính cái gì, thấy ngài im lặng mãi đồng ý, hoàng hậu cũng sốt ruột, tiếng :

      - Bệ hạ, người xem Nhất Nhi kìa. Đứa này mấy khi xin chúng ta cái gì, lần này xem quyết tâm như thế, hẳn là lòng với Lương tiểu thư. Tuổi của cũng còn nữa, đến lúc phải thành lập gia thất rồi…

      Hoàng đế nghe xong bật tiếng cười lớn.

      - Ha ha ha… Quả nhiên là chuyện vui liên tiếp. Được rồi, trẫm chuẩn tấu cho ngươi cùng Lương tiểu thư thành thân.

      Thái tử liền vui mừng, Lương Quế Chi nãy giờ vẫn giữ vẻ e lệ, ngượng ngùng của thiếu nữ, đồng thanh đáp:

      - Tạ ơn phụ hoàng.

      - Tạ ơn hoàng thượng.

      Trần Duy Cẩn nãy giờ nhìn điện mà tập trung chú ý vào Lương thừa tướng, thấy Lương thừa tướng nghe hoàng thượng chấp thuận hôn này cả người nhỏm, mặt lộ ý cười.

      Trần Duy Cẩn biết lão hoàng đế suy nghĩ thế nào. Nhưng có chuyện biết : thái tử là con thân sinh của hoàng hậu, có được thế lực bên ngoại thích nâng đỡ, giờ lại có thêm thế lực của Lương thừa tướng hậu thuẫn, xem như nắm chắc ngôi vị hoàng đế trong tay.

      Thế nhưng… các ngươi thấy lão hoàng đế vẫn còn khoẻ mạnh như vậy sao, lại dám giở trò mèo trước mắt lão như vậy? muốn phân chia giang sơn sao?

      Trần Duy Cẩn cười lạnh.

      Ngồi thêm lúc, hoàng đế và hoàng hậu cũng di giá hồi cung. Việc vui hết, Uy vương cũng chân trước chân sau nối bước rời .

      xe ngựa, Trần Duy Cẩn và Tiểu Nguyệt lại như lúc trước, mỗi người lại ngồi góc, ai động ai, chính xác là Trần Duy Cẩn ngó đến nàng mới đúng. Về đến phủ, Trần Duy Cẩn lưu loát bước xuống xe, theo thói quen bước vào phủ đột ngột nhớ ra “vương phi” của mình vẫn còn xe. quay lại, ra lệnh:

      - Xuống xe!

      Nào ngờ, Tiểu Nguyệt đáp lời. Trần Duy Cẩn nhíu mày, bực mình vạch màn che lên nên. Nào ngờ, Tiểu Nguyệt từ bên trong đổ ập xuống, hốt hoảng chụp nàng lại. Cả người nàng nóng như lửa đốt. Có thể phát sốt nhanh tới vậy sao?

      - Đại phu! Gọi đại phu!

      Đêm đó, ngoài cổng Uy vương phủ, mọi người nghe thấy tiếng Uy vương lớn tiếng quát tháo. Ai nấy đều sợ hãi nấp trong nhà dám ló đầu ra.
      Christhư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :