1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyết Lạc Trần Duyên - Nhung Vũ Nhi Q ( 59 c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. KhánhLinh

      KhánhLinh Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      65
      Tuyết Lạc Trần Duyên

      Tác giả: Nhung Vũ Nhi Q
      Converter: Muacauvong. Cám ơn Mưa cv.

      Số chương: 59
      https://daohoatiencanh.wordpress.com/♥-hoan-♥/hien-dai/tuyết-giang-trần-duyen/

      [​IMG]


      Họ là quân nhân, quân nhân xem làm theo mệnh lệnh là nghĩa vụ thiêng liêng, lấy bảo vệ khí tiết của quân nhân là sứ mạng. Người bạn trai thanh mai trúc mã của trong lần chấp hành nhiệm vụ, đột nhiên khiến quỹ đạo cuộc sống của lần lượt thay đổi, đây là do số phận an bài, hay chính là tình người kém căn?

      “Nghê Giáng Trần, em muốn kết hôn, ngay lập tức” Trong mùa tuyết bay đầy trời, cứ như vậy bước vào cuộc sống của . tài hoa , đẹp trai phong nhã hơn người, là nhà thiết kế mới ở nơi đầu sóng ngọn gió, lại vĩnh viễn có nỗi u buồn thể hiểu , còn cần vòng tay ấm áp, cũng muốn bước vào thế giới của

      Nhạc Tuyết: Vì sao phải đồng ý muốn lấy em làm vợ..

      Nghê Giáng Trần: Con người thủy chung là muốn kết hôn…

      Giáng Trần: người so với được càng hạnh phúc hơn…

      Ngoài cửa sổ, ban đêm yên tĩnh, từng bông tuyết rơi rơi, rơi vào bụi rậm.

      Nhạc Tuyết: Giáng Trần, làm sao có thể cùng vĩnh viễn ở chung chổ….

      Giáng Trần: Hãy xem là người đàn ông bình thường để dựa vào…

      Giáng Trần: Nhạc Tuyết làm sao có thể càng ngày càng xem em là bảo bối…

      Nhạc Tuyết: Hãy để em làm công chuyện nhà, để em làm người vợ bình thường, để cho em so với được càng hạnh phúc hơn.

      Trong cuộc sống có lẽ bỏ qua rất nhiều chuyện, chuyện duy nhất sai chính là cùng em nhau.

      Xin trích vài lời cảm nhận của các bạn bên TTV

      Jerrykids

      đúng vậy, bạn đọc , hay và cảm động vô cùng, chuyển chỉ xoay quanh 2 nhân vật chính, về quá khứ về tình .

      Nhất là nam chính, mình thương này vô cùng, thiết kế sư, trong mắt họ có lẽ mọi thức đều đầy màu sắc, chút linh cảm cũng có thể ra đc tuyệt tác, nhưng bạn có biết hay nam nhân hào hoa phong nhã, tương lai tươi sáng , mang trong mình chứng bệnh hậm hực, mà mỗi khi tái phát, thế giới chỉ còn là màu xám, bọn họ cả người đần độn, tri giác, vị giác cùng khứu giác đều thay đổi hoặc thiếu thất, hơn nữa hội tư duy dị thường, hành vi ngốc, thậm chí dại ra, thất ngữ, tay chân chết lặng… Họ khuyết thiếu cảm giác an toàn, đối tương lai kỳ vọng luôn cảm thấy mình là vật thừa trong gia đình.

      Có 1 lần tái phát nặng nhất là lần cắt cổ tay, cần thời gian dài mới hồi phục như cũ. chị từ lúc , đến tận 2 người kết hôn là gần hai mươi năm. nhưng dám , chỉ dám nhìn chị bóng dáng, nhìn chị cười chị nam hài khác. học thiết kế sư vì câu bong đùa của chị, bệnh tái phát cũng vì chị.

      Nữ chính cũng vậy, lúc xác định mình kiên định và chuyên nhất. Dù biết chân nam phụ bị thương vì gia đình làm, chị cũng giận hay trách mà chỉ trách mình hồng nhan họa thủy. Và cảm động nhất là khúc lần nữa tái phát, cả người lạnh băng chị cũng muốn ôm vào lòng mà sưởi ấm, nhìn thấy màu xanh, ngày càng ít , chỉ mặc bộ đồ, chị vẫn bên chăm sóc, lo lắng đến ngày tỉnh lại.

      Họ như vậy sâu đậm, như vậy khắc sâu, mình cảm động lắm. Tác giả viết bộ này hay hơn bộ Thời gian đúng, lại em, xây dựng nhân vật hoàn chỉnh hơn, tiểu tam tiểu tứ, lại sạch 100 nữa chứ

      Cappuccinof7

      Nhân vật Giáng Trần làm ta nhớ đến Lịch Xuyên, tình của dịu dàng, cẩn thận và có chút rụt rè. Đối với Nhạc Tuyết, coi chị như bông tuyết giữa trời đông: kiên cường nhưng lại rất mong manh, chỉ sợ buông tay chị mơ hồ để lạc mất chính mình. Điều này có vẻ lạ vì chị là quân nhân, nhưng với , chị chỉ là người mà thôi.
      Nữ chính Nhạc Tuyết cũng là nhân vật mà ta thích. Đọc xong ấn tượng đọng lại về nhân vật này là kiên cường và ‘đánh thẳng vào mục tiêu’ của chị Đọc mấy đoạn chị ăn hiếp tiểu đệ đệ của là ta k nhịn được cười :))
      Lâu lắm rồi mới có 1 truyện để lại cho ta nhiều cảm xúc như vậy!
      Thank Mưa cv

      Cutiebun.

      Mình cực lực đề cử truyện này, nội dung khá lạ, ko tiểu tam, tiểu tứ, đặc biệt mình rất thích phiên ngoại, nhàng nhưng có nhiều tình tiết rất cảm động Văn phong của Ninh Vũ Nhi luôn rấtỉôn, chỉ có điều trong Thời gian đúng có số chi tiết “là lạ” dễ làm người ta chợn thôi. Truyện này bù lại ah, cả nam và nữ chính đều là lần đầu tiên của nhau và đều chung thủy với người mình .

      giờ nhà mình làm 4 truyện, nên tập trung vào 4 truyện đó cho mau hoàn, truyện này được thực nhưng hơi chậm. Truyện được thực để dành tặng những người bạn luôn ở bên an ủi, động viên khi chúng mình gặp khó khăn. Cám ơn các bạn rất nhiều.





      hanhtay thích bài này.

    2. KhánhLinh

      KhánhLinh Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      65
      Chương 1

      Hôn lễ

      Tuyết rơi

      Đầy trời những bông tuyết bay bay xuống, toàn bộ đều là mảnh trắng xóa sạch .

      Nhớ năm ấy, cũng ngày tuyết rơi như vậy, Giang Triều vẫn đứng ở dưới lầu. Đèn đường mờ nhạt bao phủ lấy thân thể của tạo thành mảnh màu sáng bạc trong đất trời, gió thổi làm tà áo có chút lay động, giống như là cùng nhau hứa hẹn cả đời. Khi đó, tôi cũng vậy đứng cách ở cửa sổ bên này, hướng nhàng vẫy vẫy tay, im lặng mỉm cười.

      Những ngày tháng thanh xuân, khi luôn phải trốn trốn tránh tránh, nhưng lại thực thuần khiết biết bao. Nhưng là khi nào thay đổi? Là khi thế giới thay đổi, hay là chúng ta thay đổi? Có lẽ chúng ta cả đời này, là chỉ là người, và kết hôn cũng chỉ là người đó .

      Tôi biết trong cuộc sống hôm nay, nên nhắc lại cái tên này, ngoài cửa sổ tuyết rơi đọng lại dày, có thể đem mọi chuyện xóa sạch được hay ?

      -

      “Nhạc Tuyết, chưa có trang điểm xong sao? Giáng Trần bọn họ rất nhanh tới đón dâu .”

      “Vâng.”

      Tôi đáp lại lời mẹ còn bận rộn ở phòng khách, tùy tiện buông bức màn hoa xuống, lại lần nữa ngồi vào trước gương. Đối diện phản chiếu lại dung nhan tự nhiên, đây là dâu xinh đẹp trong truyền thuyết sao? là xảy ra với tôi sao, tôi có chút thể tin được. Mười bảy tuổi sau khi tốt nghiệp trung học liền tham gia quân ngũ, nay cũng được mười năm, sớm thành thói quen thân quân phục, nên có lẽ quen nhìn thấy dáng vẻ của mình tại .

      “Thay váy dâu nào, chiếc váy cưới này đẹp nha……” bạn thân Châu Doanh, hôm nay vừa đảm nhận chức phù dâu, vừa làm chuyên viên trang điểm cho tôi. Có lẽ tâm tư của tôi ấy cũng biết, cho nên nhắc nhở tôi đến cũng là cẩn thận .

      Tôi cười an ủi lại bạn mình, hai tay nhấc lên bộ váy cưới trang nhã mà sang trọng đặt ở giường, màu váy trắng noãn như những bông tuyết bay ngoài cửa sổ. từng vô số lần tưởng tượng, mặc chiếc váy trắng thanh khiết, ôm khuỷu tay của Giang Triều, trở thành dâu xinh đẹp nhất của . Nhưng giấc mộng đó cũng chỉ mãi là mộng ảo, cùng cách xa trời vực.

      -

      Mặc vào chiếc váy cưới độc nhất vô nhị ở đời này, làn váy phiêu dật thêu ngàn đóa Mân Côi, có loại ảo giác, như đứng giữa vườn Mân Côi nở rộ. Tôi cảm thấy có gì đó thoải mái ở thắt lưng, tôi phát ra vị trí thắt lưng đủ chuẩn xác, liền khỏi bật cười. Nghê Giáng Trần nhà thiết kế thời trang nổi danh, cư nhiên thiết kế váy cho dâu mình lại chuẩn xác, tuy nhiên điều này cũng ảnh hưởng gì đến vẻ ngoài hoa mỹ của nó. Có lẽ cũng giống như cuộc hôn nhân này đều là sai lầm, nó cũng là nhắc nhở tôi, cho dù là vô cùng đẹp đẽ, cũng thể thích hợp với tôi.

      “Tuyết Nhi, ở trong hòm áo cưới còn có bộ nội y để giữ ấm.”

      Nghe Châu Doanh , tôi vội vàng xoay người nhìn, là bộ nội y mỏng màu hồng nhạt. Thành , này hòm đặt ở trong nhà được 3 ngày, tôi cũng là đến giờ phút cuối cùng mới mở ra xem . Nhìn nhìn ngoài cửa sổ tuyết rơi, do dự chút, vẫn là quyết định đem bộ nội y này mặc vào bên trong……

      Tôi phát bộ nội y này phù hợp, dán sát vào làn da quả thực ấm áp và thoải mái. Sau đó mặc vào bộ váy cưới, bên hông bị rộng ra vừa khít lại , thân thể lại như trước nhàng, tuyệt có vẻ mập mạp. Tôi lần ngắm nhìn dâu ở trong gương, trước ngực loáng thoáng lộ ra chút màu hồng nhạt, làm cho khuôn mặt hơi u sầu thêm vài phần kiều diễm.

      ra, đại sư tài hoa luôn biết cách tạo điểm nhấn trong từng chi tiết……

      Cuối cùng, đội khăn voan, điều chỉnh chút tâm tình, nhìn vào gương, tôi cố gắng tập mỉm cười sao cho tự nhiên, luôn luôn nhắc nhở bản thân, hôm nay ngày là kết hôn của tôi.

      -

      Đột nhiên, phòng bên truyền đến giọng của mẹ tôi……

      “Tôi , thời gian trước đây, Nhạc Tuyết cùng Giang Triều bắt đầu có tình cảm với nhau từ rất sớm, hai đứa cùng nhau tham gia vào quân doanh, cùng nhau vào học viện quân , thẳng đến tốt nghiệp cũng làm việc nhiều năm, vẫn đều tốt đẹp , như thế nào đột nhiên liền quyết định gả cho Nghê Giáng Trần ? Tôi phải Giáng Trần tốt, cậu ta cũng là người có tiền đồ, tuổi còn trẻ mà nổi danh trong ngành thiết kế thời trang, lại giành giải thưởng lớn ở Pari, tự mình thành lập công ty thiết kế thời trang riêng…… Nhưng cậu ta dù sao cũng là nửa thương nhân, thương nhân luôn thực tế, tuy rằng cậu ta hoà thuận vui vẻ với Nhạc Tuyết, Nhạc Vũ cũng đều trưởng thành trong quân doanh, nhưng dù sao nhiều năm liên lạc vớ nhau, tôi vẫn cảm thấy lo lắng…..”

      “Nhạc Tuyết giống Nhạc Vũ hay xúc động, con bé làm việc luôn luôn có chừng mực, tôi tin tưởng con bé suy nghĩ thấu đáo rồi mới quyết định, dù sao hôn nhân phải trò đùa.”

      Đây là trưởng đoàn tham mưu ba tôi khuyên giải, an ủi mẹ tôi. Nhưng là , tôi phụ lòng tín nhiệm của ba tôi, quả xem hôn nhân chỉ là trò diễn . Nếu thể cùng người mình nhất kết hôn, như vậy gả cho ai với tôi mà đều là giống nhau, chính là xem người đó trong thời gian ngắn nhất có thể, Giang Triều trở về trước, có nguyện ý cưới tôi mà thôi……

      -

      Ngoài cửa trận xao động, cùng ngẩng cao gọi, có người kêu chú rể đến đây. Đó là nhóm sinh viên ở trường quân của tôi, ngày thường, tôi đối với các sinh viên cầu có vẻ nghiêm khắc, cho nên hôm nay cho họ ầm ỹ lần. Hôm nay họ đều bỏ quân trang, tuy rằng người người hoa chi xinh đẹp, nhưng vẫn có tác phong của quân nhân như trước, cho dù làm ồn, cũng luôn giống bộ đội lý lạp ca bình thường, như vậy có tiết tấu cùng khí thế.

      Châu Doanh nghe được bọn họ hô to, qua vén bức mành lên, tôi nhìn xuống dưới lầu, loạt xe thể thao màu đỏ chỉnh tề đậu ở dưới, là loại xe gì, tôi biết, nhưng tôi biết Nghê Giáng Trần có khả năng như vậy. Đối với người , vì cái gì hai người đều cho rằng là được hôn nhân được thông qua, ta lại biến thành như vậy phô trương, này thực phù hợp với phong cách của ta. Tôi nghĩ, có lẽ ta là vì muốn cha mẹ tôi được hãnh diện .

      “Tuyết, xe hoa đẹp.”

      Xe Lamborghini màu đen, trang trí hoa Mân Côi màu hồng nhạt cùng bách hợp, ở trong trời tuyết trắng, càng trở lên sinh động.

      Tôi biết, là do Nghê Giáng Trần thiết kế, ta chính là như vậy, bề ngoài làm cho người ta có loại cảm giác chân thực, nhưng xuất ở trước mặt tôi, ra vẻ, cũng ngụy tạo.

      trận tiếng pháo vang lên áp giọng reo hò của nhóm sinh viên, tôi nhìn thấy Nghê Giáng Trần từ trong xe bước xuống, thân lễ phục màu đen trang nhã nhưng sang trọng. ta tao nhã về phía này, bông tuyết trắng noãn rơi bộ lễ phục màu đen, tựa như hoàng tử bước ra từ băng tuyết trong truyền thuyết……

      Ăn mặc mong manh như vậy, cũng có thể ở trong gió tuyết được như thế thong dong, có lẽ chỉ có mình Nghê Giáng Trần có thể làm đến . ta đến dưới lầu, từ lầu hai cửa sổ có thể ràng nhìn thấy môi nở nụ cười nhõm, tựa như làn gió trong sáng thổi qua, chan hòa khắp nơi…….

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Lần đầu tiên dùng ngôi thứ nhất viết văn, nếu độc giả phát ‘quan điểm của Thượng Đế’ nhất định phải ngoan hận nhắc nhở ta!!!

    3. KhánhLinh

      KhánhLinh Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      65
      Chương 2

      Lúc này ở bên ngoài truyền đến đều là những lời nghị luận, đại khái tất cả về chú rể là quân nhân dáng người như thế nào, oai nghiêm đẹp trai như thế nào, cũng có số ít lời mang Giang Triều ra bàn luận, vì thế liền xuất hai cách trái ngược nhau. Có người Giang Triều đẹp trai, có người càng ưu ái cho rằng Nghê Giáng Trần nho nhã, trong lúc nhất thời khó phân biệt được ai hơn ai, cũng coi như ngang bằng nhau.

      ra ở trong lòng tôi, thể so sáng hai người với nhau , Giang Triều đứng ở đó, giống như gốc cây bạch dương, kiên định mà cao vút. Còn Nghê Giáng Trần nhìn qua càng giống bức tranh thủy mặt thanh thoát, làm lòng người trong lúc nhất thời trở nên mê loạn, nhưng cũng dám dễ dàng dựa vào….

      “Các người biết Nghê Giáng Trần là ai sao?”

      “Tôi biết, ta là người sáng lập ra nhãn hiệu Snowlet, là nhà thiết kế thời trang kiêm thêm thân phận chủ tịch”

      “Nghe ông ngoại của ta là quan lớn ở kinh thành, còn cha mẹ là chủ của tập đoàn ở HongKong, bản thân ta du học từ bên Pháp trở về, tự mình gầy dựng nghiệp….”

      “Giỏi như vậy sao? Khó trách Giang thiếu tá của chúng ta bị đá ….”

      Tôi từng hiểu biết sơ sơ về Nghê Giáng Trần, nhưng phần lớn đều do nghe được từ Nhạc Vũ, nhưng hôm nay tôi mới biết được, ta có nhiều thân phận vẻ vang như vậy, như vậy mang đến nhiều áp lực cho tôi như thế nào. Tôi nghĩ, có rất nhiều người chừng cho rằng tôi là người phụ nữ như vậy, cho rằng tôi vì vật chất từ bỏ Giang Triều mà .

      Vào lúc Nghê Giáng Trần tiến đến đội ngũ bên nhà , giây phút vừa mới rảo bước tiến vào cửa lớn, trong nhà đột nhiên trở nên sôi trào.

      Các bên nhà của tôi chạy vọt vào phòng, bảo là phải bày trận trong phòng, để làm khó dễ chú rể quân nhân. Những người này đều đến từ khắp mọi nơi, vì vậy các mang tất cả phong tục của quê hương mình dùng người tôi, các làm như vậy để cho thấy người phụ nữ phải dễ cưới được về nhà, tương lai mới có thể được đàn ông phá lệ quý trọng. Tôi suýt nữa bật cười, người khác đâu biết rằng, gả cho Nghê Giáng Trần là do tôi chủ động đề nghị.

      Tôi để mặc cho các ấy náo loạn, bởi vì tôi suy nghĩ lát nữa người bị hành hạ nhiều nhất phải là tôi, mà chính là Nghê Giáng Trần. Đột nhiên tôi có loại hiếu kỳ, muốn nhìn xem cho biết , Nghê Giáng Trần lãnh đạm như mây như gió làm gì để ứng phó….

      Động nhiên bên ngoài truyền đến đợt thanh đập cửa dồn dập, có đám đàn ông đồng loạt kêu gào, mẹ vợ ơi xin mở cửa ra. Cho dù là cách phòng khách, chúng tôi cũng có thể nghe thấy rất ràng. Tôi dám xác định trong đó có giọng của Nghê Giáng Trần, tại nhất định ta đứng ở ngoài cửa, nhàn nhã chờ đợi làm mà hưởng lợi…

      bao lâu, trận tuyến thứ nhất bị thất thủ, nghe là bị số tiền lớn oanh tạc phải mở ra. Đám người Nghê Giáng Trần cười ở phòng khách với cha mẹ tôi và cùng người trong nhà của tôi chào hỏi. Đại khái qua khoảng chén trà, khoảng cách của thanh kia cách cửa phòng của tôi càng ngày càng gần…

      Nhìn xuyên qua tấm kính mờ mờ, tôi nhìn thấy dáng người cao lớn đứng thẳng ở đó, sau hai tiếng gõ cửa nhàng, trong phòng và ngoài phòng đều là cảnh im lặng…

      “Vợ ơi, mở cửa ….”

      Giọng của Nghê Giáng Trần ôn hòa và trong trẻo, tôi chưa bao giờ biết có người có thể gọi cách xưng hô này , gọi cách dễ nghe như vậy, các trong phòng đều hơi đỏ mặt, thậm chí quên bước tiếp theo nên làm gì. khoảng thời gian ngượng ngùng trong im lặng lặng yên trôi qua, tiếp theo là tiếng vợ ơi nữa, các giống như ở trong mộng chợt tỉnh, tôi nghĩ giờ phút Nghê Giáng Trần chịu khổ cũng nên tới rồi…

      Quả nhiên các bắt đầu thay nhau ra trận, đưa ra những vấn đề cái so với cái càng xảo quyệt hơn, muốn làm khó chú rễ quân nhân, với khí thế làm cho ta mất mặt cam lòng….

      Còn câu trả lời của Nghê Giáng Trần luôn bình tĩnh, thanh lại tao nhã, kiên nhẫn vô cùng.

      Thời gian bị kéo dài như vậy, làm cho suy nghĩ của tôi lại tự chủ được bay mất ..

      Nhớ tôi từng cùng Giang Triều tham dự hôn lễ của người bạn thân, cũng gặp qua trường hợp như vậy. Lúc ấy tôi thường giỡn, hỏi nếu ngày đó ấy đến cưới tôi ứng phó như thế nào. ấy , nếu ai muốn làm khó dễ ấy, ấy lập tức cướp dâu, ở trước mặt rất đông người cướp tôi . Nhìn vẻ mặt của ấy làm giống như , lúc đó tôi cười muốn đau bụng, tôi thấy ấy rất bá đạo và có khí chất của quân nhân. Còn tại, Nghê Giáng Trần lại ứng phó khéo léo theo cách phong độ của người văn nhã, dường như cũng khiến người ta phản cảm. Xem ra đúng là người quân nhân được rèn luyện đủ tư cách của quân nhân, có thể nhanh chóng thích ứng mọi hoàn cảnh sống còn khác nhau, thậm chí bao gồm cả thế giới tình cảm. Có câu , người cũ , người mới tới…

      Ở ngoài cửa , vấn dề vẫn còn tiếp tục, cho đến khi mẹ bị Nghê Giáng Trần kéo tới nhắc nhở các thời gian sai biệt lắm, các mới đồng ý hỏi vấn đề cuối cùng.

      “Xin hỏi, lần đầu tiên hôn chị Tuyết là ở năm nào, tháng nào và ngày nào, là sáng sớm hay vào buổi tối? Và ở nơi nào?”

      Tôi hơi bật cười, có lẽ người khác còn biết, hai vợ chồng chúng tôi ngay cả lần bắt tay cũng chưa từng có.

      “Mười lăm năm trước vào buổi sáng sớm, đường đến trường”

      Tôi bị ta đánh bại, vào lúc mười lăm năm trước chúng tôi mới gần mười hai tuổi, xảy ra chuyện như vậy, vì sao chút tôi cũng nhớ ? Nhưng lúc này tất cả những ánh mắt trong phòng đều nhìn về phía tôi, tôi bối rối gật đầu, nghĩ rằng nếu cứ kéo dài thêm, chỉ sợ phải đợi dài đằng đẵng, đợi cho đến khi Giang Triều trở lại mà tôi còn thể gả ra ngoài.

      Được xác định của tôi, cửa lập tức mở ra, bên môi Nghê Giáng Trần lộ ra nụ cười nhạt vào phòng, ta thong dong và bình tĩnh làm cho tôi có ảo giác, giống như người bị vấn đề làm khó vừa rồi phải là . Xem ra tôi mất cơ hội xem kịch vui rồi…

      Tôi còn phát , từ lúc ấy tiến vào về sau, với vẻ nam tính kích thích của , các của tôi cũng còn bĩnh tĩnh nữa, thậm chí đem chiếc giầy cất giấu, biết tại sao lại chủ động đưa tới trong tay ấy. Tôi bắt đầu hoài nghi, những người đó là người của bên tôi sao? Nếu là ở trận tuyến đầu, chừng ngay cả súng ống đều bị kẻ địch dễ dàng cướp ?

      Nghê Giáng Trần cười khẽ, đến trước mặt tôi, bàn tay lơ đãng thưởng thức chiếc giầy mới tinh kia, tay còn lại cầm mũi chân hơi lạnh của tôi. Tôi theo bản năng rụt chân về, nhưng bị động tác buông tha của ngăn lại…. lúc lâu, nhưng vẫn có hành động gì. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ mình tôi có thể cảm nhận được bàn chân bị ấy cầm so với chân kia ấm hơn rất nhiều….

      Khi tay tôi bị Nghê Giáng Trần kéo , lúc sắp ra khỏi gian phòng , tôi lưu luyến quay đầu lại vài lần, bởi vì nơi này có nhiều kỉ niệm và dấu vết cùng trưởng thành của tôi, dường như cũng lưu lại hương vị thuộc về Giang Triều, còn có em Nhạc Vũ nữa, thường xuyên bởi vì ngủ được, chạy đến thế giới này của tôi, mới trước đây cùng tôi chuyện, về chuyện của Nghê Giáng Trần và Giang Triều. Nhưng những chuyện cũ theo năm tháng, cuối cùng cũng rời xa tôi, tại giây phút này đây, trong lòng tôi cảm thấy có chút chua xót…

      tới trước mặt cha mẹ dưỡng dục tôi hai mươi bảy năm, tôi trang trọng hành lễ.

      Mẹ tôi khóc, tôi cũng cố nén nước mắt cười với bà. Nhưng có ai biết được, tôi là con được cha mẹ toàn tâm toàn trí thương, cũng được sinh ra vào ngày tuyết bay đầy trời, là đứa được cha tôi từ cửa lớn của khu phố mang về, họ ban tặng cho tôi cái tên Nhạc Tuyết, cũng ban cho tôi mạng sống lần thứ hai, ơn dưỡng dục này, tôi có cách nào báo đáp.
      Đúng rồi, Nhạc Vũ nơi nào, tại sao tôi tìm khắp nơi cũng thấy bóng dáng của ấy? Có lẽ ấy muốn né tránh tôi, ra tôi chưa từng trách ấy. Bởi vì từ tôi thiếu ấy rất nhiều, thậm chí đoạt tình thương của cha mẹ vốn nên thuộc về ấy. Hôm nay tôi suy nghĩ rất nhiều, hy vọng có để nhận được lời chúc phúc của ấy, cho dù câu cũng tốt. Nhưng từ hôm qua ấy thấy tăm hơi…..

      Cuối cùng cũng biết là phong tục gì nữa, tôi bị Nghê Giáng Trần ôm ra khỏi cửa ngôi nhà dưỡng dục tôi hai mươi bảy năm.Taycủa tôi cứng ngắt vòng quanh cổ của ấy, mặt hơi nóng rực. may mắn, ấy cũng nhìn tôi, chỉ lo làm chuyện của ấy nên làm, tôi ở trong vòng tay ấy có lẽ đối với ấy mà cũng chỉ là vật phẩm mà thôi….

      Trong nháy mắt khi tôi ngồi vào trong xe hoa kia, tôi nhìn thấy Nhạc Vũ. ấy đứng dưới tàng cây phủ đầy tuyết trắng ở xa xa, nhìn có vẻ gầy yếu, thậm chí tôi có cảm giác mình có thể nhìn thấy được nước mắt mặt ấy, đó là do ấy lưu luyến tôi sao? Hay có lẽ còn gì khác nữa….

      Lễ kết hôn diễn ra long trọng, ngoại trừ những đồng đội trong nhóm của tôi, còn có nhóm thủ trưởng đều tới chúc mừng tôi. Còn Nghê Giáng Trần ở bên kia, phần lớn đều là người cùng giới và bạn bè trong nghành giải trí, tôi cảm thấy may mắn những đồng đội nữ của tôi có vẻ e lệ và cao quý, các ở trong trường hợp thích hợp này chạy theo những ngôi sao sáng chói trong nghành điện ảnh để gây chú ý. Các ấy dùng hành động, tiếng động cho tôi biết là họ lòng đến chúc tôi hạnh phúc. Tôi vui mừng cũng kêu ngạo vì các ấy.

      Rất nhiều người cảm thấy kỳ lạ, vì sao cha mẹ của Nghê Giáng Trần cùng ông ngoại làm quan lớn kia chưa tới, biết có phải là do hài lòng với cuộc hôn nhân hay với con dâu này sao? ra phải như vậy, đây là do Nghê Giáng Trần kiên quyết , hôn nhân của chúng tôi là của lớp người trẻ tuổi, tôi cũng muốn vào thế giới của ấy và nhà của ấy, ấy hiểu tôi ở điểm này, vì vậy tôi mới chọn ấy làm chồng của mình.

      Gần đây làm theo lễ nghi , trước khi kết hôn chúng tôi đến Bắc Kinh lần để thăm hỏi ông ngoại của ấy, và cha mẹ của ấy nữa. Tôi phát gia đình của thực dân chủ, những người trưởng tộc đều rất hiểu biết, nhất là ông ngoại của ấy, ông đặc biệt khôi hài, khi Nghê Giáng Trần ở chung với ông ngoại giống như là bạn bè vậy.

      Buổi tối kia khi chúng tôi ra về, ông ngoại kéo tay với tôi, nhà họ quý nhất là cháu đích tôn bảo bối duy nhất này của ông, hy vọng chúng tôi có thể răng long đầu bạc. Đây là lời chúc phúc của ông và cũng là lời nhắc nhở khiến trong lòng tôi cảm thấy hơi bị áp lực.

      Bận rộn ngày cuối cùng xong, tuyết ở ngoài cửa sổ vẫn bay xuống tiếng động, khiến đêm tối bị nhuộm thành màu trắng.

      Sau khi tắm rửa xong, biết vì sao tôi thay bộ quân trang cũ mang từ nhà theo, tại hoàn cảnh xa lạ ở đây, có lẽ chỉ có nó mới có thể mang đến cho tôi cảm giác an toàn. tôi thực bàng hoàng và sợ hãi, biết nên làm thế nào đối mặt với cuộc sống hôn nhân trong tương lai của tôi, tuy rằng tôi biết những trí nhớ về Giang Triềm đều nên chấm dứt trong hôm nay, nhưng tôi làm được, vì vậy lúc đối mặt với Nghê Giáng Trần, tôi có nỗi áy náy và bất an sâu, tôi thậm chí hy vọng ấy cũng giống như tôi, trong lòng cũng nghĩ về người phụ nữ ấy từng .

      nghĩ gì vậy? Em muốn mặc thành dạng này ngủ sao? Hay là đêm tân hôn của quân nhân, có lễ nghi đặc biệt gì huh?

      Nghê Giáng Trần mặc áo ngủ trắng tinh, tóc ướt sũng từ phòng tắm khác ra, mùi hương thơm ngát tự nhiên sau khi tắm rửa cách tôi càng ngày càng gần, tôi cảnh giác lui về phía sau. ấy trong trí nhớ gần đây của tôi, ôm tôi từ lầu hai xuống xe hoa, đó là mùi hương tự nhiên nhè ….Nhưng tại ấy với vạt áo hé mở lộ ra vòm ngực màu ngà voi rắn chắc, còn có vẻ tươi cười nhàn nhạt bên môi ấy, với tôi mà đều là loại sợ hãi. Tôi phát tố chất quân nhân ngày thường của tôi lúc này hoàn toàn biến mất thấy. Xem ra tôi thể thích ứng với vòng tay ôm ấp của người đàn ông, được…

      “À….em khẩn trương gì vậy? Nghe Giáng Trần lộ vẻ cười cợt, qua trước người tôi. ấy đến trước tủ rượu, hề quan tâm rót ly rượu, hướng về tôi ý bảo “ Muốn uống chút ?”

      Nhìn thấy tôi lắc đầu, ấy cũng ép, tự mình uống hớp, cúi đầu biết thưởng thức cái gì. lúc lâu, ấy mới nhàn nhạt “ Em coi thành người nào vậy? Em nghĩ rằng và em miễn cưỡng người trong lòng có người đàn ông hay phụ nữ khác sao?”

      Đúng vậy ấy làm như vậy, người ấy luôn có vẻ cao ngạo cao cao ở trong trẻo nhưng lạnh lùng, từ đến lớn đều như vậy.

      Đêm khuya Nghê Giáng Trần dường như ngủ say.

      Còn tôi, tuy rằng mệt mỏi cả ngày, nhưng tại sao có cách nào vào giấc ngủ. Đây là lần đầu tiên tôi cùng người đàn ông nằm chiếc giường, đây là tầng ba của biệt thự, phòng ngủ nhiều như vậy nhưng tôi hiểu vì sao ấy muốn kiên trì làm như vậy, ấy chỉ thản nhiên với tôi, mới cưới mà ngủ riêng có điềm xấu. Tôi tin ấy là loại người mê tín như vậy.

      Nằm lúc lâu, trời gần rạng sáng, nhưng tôi lại cảm thấy càng thêm tỉnh táo. Nhưng khi ngủ say ấy cách tôi càng ngày càng gần, biết từ khi nào dường như tựa hẳn thân thể tôi. Tôi dám cử động, cũng phải sợ đánh thức ấy, mà là sợ khi ấy tỉnh lại, tôi biết đối mặt xấu hổ này như thế nào. Tôi cẩn thận nâng bàn tay lên, sờ sờ áo quần quân nhân người, cùng những lệnh bài và huân chương cứng rắn mặt quân trang, trong lòng có chút an ủi….

      Cho đến khi trời gần sáng, tôi mới cảm thấy buồn ngủ, dần dần ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ. Tôi cảm giác mình nằm mộng, trong mộng Giang Triều xuất , mà là bóng dáng khác, đó là Nghê Giáng Trần. ấy chậm rãi vuốt tóc tôi, rất , dịu dàng, tôi dường như còn nghe được ấy nỉ non cái gì “ Nhạc Tuyết, lúc em cần tự do, nhất định phải cho biết, mọi thứ đều cho em, bao gồm cả mạng sống của …”

      Ý thức của tôi càng ngày càng trầm xuống…

      biết ngủ bao lâu, gió nhè thổi lên giường, hôm nay là ngày huấn luyện bắn bia. Ở sân bắn, những bạn đồng đội của tôi đều thể thành tích tốt, với tôi dường như xảy ra vấn đề bắn trúng tiêu điểm, liên tiếp mấy phát đều bắn trúng bia, tôi sốt ruột dùng hết toàn lực nắm chặt cây súng trong tay…

      Đột nhiên, thân thể mạnh mẽ hướng thân thể của tôi đè xuống, khủy tay cơ bản bị tay kia dùng sức nắm chặt. Cảnh giác của quân nhân khiến tôi đột nhiên mở mắt, phát Nghê Giáng Trần ghé vào trong lòng tôi, cằm ấy đè nặng vai trái của tôi, ngừng thở dốc……

      Tôi kịp tự hỏi, chỉ cảm thấy tay kia bị ấy nắm, dần dần có cảm giác dính dính ướt át, giống như từ vải truyền đến, còn trong tay của tôi dường như có thứ gì đó cứng rắn…

      Tôi rốt cuộc làm gì, tôi bị đánh thức, nhưng tay tôi lại có cách nào rút ra khỏi tay ấy . Mà ngày thường Nghê Giáng Trần cao ngạo như vậy, lúc này lại giống như đứa bất lực, thân thể ngừng run rẩy, cầu xin tôi đừng nhúc nhích..

      lúc sau, buông vòng tay ôm ra, sửa lại dáng vẻ cầu xin vừa rồi. ấy hung hăng gỡ tay tôi quăng ra, quát lớn. “ Quân nhân của các ở trong đêm tân hôn tiếp đón chồng của mình như vậy sao?”

      Tôi dám thở mạnh, cho đến khi Nghê Giáng Trần phẫn nộ ra khỏi phòng ngủ, tôi mới nhàng thở ra.

      Đối với người luôn luôn buồn vui như Nghê Giáng Trần mà lại tức giận, ấy tức giận rồi…

    4. KhánhLinh

      KhánhLinh Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      65
      Chương 3 Nhớ lại thời thơ ấu

      Khi tôi tỉnh dậy, hơn chín giờ sáng. Bởi vì sau khi kết hôn được nghỉ thời gian cho nên từ sau mười năm lần đầu tiên tôi nằm giường nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.

      Tuyết ngừng rơi, nhưng ngoài trời vẫn mấy sáng sủa. Nhìn nhìn nước mắt đột nhiên trào ra.

      Ngày đó hơn năm trước, tuyết rơi xuống rất nhiều, trời đất cũng trầm xuống, Giang Triều cho tôi biết phải chấp hành nhiệm vụ thời gian, là nhiệm vụ rất quan trọng. Làm quân nhân điều quan trọng nhất chính là nghiêm khắc tuân thủ điều lệnh giữ bí mật quân đội, cho nên tôi hỏi đâu và phải bao lâu. Giang Triều ngày đó, tôi tiễn lên xe lửa, quân nhân được rơi lệ, quân nhân phải quen ly biệt.

      Nhưng rồi, nhàng vẫy tay, thế giới của tôi liền còn sắc màu gì nữa……

      Nhạc Vũ cười tôi là ếch ngồi đáy giếng, còn Giang Triều lúc nào cũng che chở tôi, thế giới xung quanh tôi luôn được bao bọc. ra Nhạc Vũ đâu biết rằng, tuy rằng tôi được cha mẹ hết mực thương, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy bất an, cảm thấy tình mà tôi có được là do đánh cắp, thực tế phải thuộc về tôi. Giang Triều tôi đó mới là tình thuộc về tôi, được sống trong đó tôi thấy hãnh diện , và có cảm giác tội lỗi……

      Suốt năm lẻ sáu tháng, tôi mới biết được ra chờ đợi phải đơn giản như vậy, đó là khoảng thời gian lâu dài và đau khổ, là năm trăm bốn mươi bảy đêm đơn và nhớ mong vô hạn. Cho đến ba tháng trước, nghe đồng nghiệp Giang Triều sắp về đây, ngay khi tôi cảm thấy trời đất trở nên trong lành sáng sủa, Nhạc Vũ lại gọi điện thoại hẹn gặp mặt……

      Đó là ngày trời mưa sau bữa trưa, Nhạc Vũ hẹn tôi đến quán cà phê.

      “Có chuyện gì thể trong điện thoại vậy, vì sao hẹn chị tới nơi này?” Tôi cởi quân phục đặt ở ghế bên cạnh, đợi ngồi yên lập tức hỏi Nhạc Vũ.

      Nhạc vũ nhìn nhìn tôi, cũng vội chuyện, trước giúp tôi gọi ly capuchino.

      Ngọn đèn dìu dịu, nhạc du dương yên tĩnh, nhưng trong lòng tôi lúc này lại bất an vô cùng , biểu tình của Nhạc Vũ khiến tôi thêm bất an, tôi cảm thấy có chuyện lớn xảy ra.

      “Chị, nếu Giang Triều rời xa chị, chị như thế nào?”

      “Rời xa chị?”

      “Em muốn , giả sử ấy người khác, muốn chia tay với chị……”

      “Chị chưa từng nghĩ tới vấn đề này.” Tôi uống hớp cà phê, lắc đầu.

      Giang Triều lớn hơn tôi 1 tuổi, chúng tôi ở cùng đơn vị, tôi gọi Giang Triều. Chúng tôi cùng học với nhau, từ trung học liền bắt đầu vụng trộm thương . Khi đó, trời luôn ở xa vạn dặm mây, nước biển xanh dập dờn bồng bềnh, mà tôi tựa như cánh diều bay phiêu lãng trong trời nước mênh mông , Giang Triều vĩnh viễn để tôi rơi xuống.

      Cũng bởi vì Giang Triều là trong những nam sinh ưu tú nhất trong học viện, cho nên tôi cũng dùng toàn bộ thời gian của mình để cố gắng học tập. Trong thế giới của tôi, trừ bỏ Giang Triều ra cái gì cũng tồn tại……

      Sau này, Giang Triều bước vào quân doanh sớm hơn tôi 1 năm, vì chờ tôi, từ bỏ cơ hội vào quân đoàn hộ tống. May mà năm thứ hai tôi cũng thuận lợi được nhận vào quân đoàn 64 81255 , cùng năm chúng tôi song song khảo nhập vào quân đoàn. Kỷ luật quân đội nghiêm minh vô cùng, cho phép học viên nhau, chúng tôi đành phải thầm đương, trong mắt luôn luôn có hình bóng của nhau, chưa bao giờ rời xa. Chúng tôi ước hẹn mỗi chủ nhật, tranh thủ cùng nhau nghỉ học để hẹn hò. Những ngày đó bởi vì người đều mặc quân trang, nên chúng tôi thể giống như những đôi nhau khác, tay cầm tay đường, chúng tôi chỉ có thể cùng nhau ăn ở trong nhà hàng, thường dùng tiền trợ cấp của mình mua những đồ ăn mà tôi thích nhất, tôi quá gầy, nên phải ăn nhiều. dành tiền trợ cấp 2 năm để mua cho tôi cái máy tính xách tay, tôi khóc, nhìn gầy, và đen……

      Như vậy vì sao Giang Triều muốn rời xa tôi, để người khác? Nhưng khi Nhạc Vũ đưa xấp ảnh chụp đưa đến trước mặt tôi, trời đất xung quanh tôi như sụp xuống……

      Trước mặt tôi đều là những hình ảnh với khuôn mặt tươi cười, là khuôn mặt trong năm trăm bốn mươi bảy ngày đêm tôi luôn nhớ nhung. Nhưng lại nắm tay khác, lại chính là em Nhạc Vũ của tôi. Bọn họ cười hạnh phúc, ngọt ngào…… Vì muốn chứng thực với tôi, Nhạc Vũ còn đem máy tính mở ra, trong hòm thư đều là của Giang Triều gửi cho ấy. Tôi chưa bao giờ biết, người đàn ông biết biểu đạt tình cảm của mình lại có thể ra những lời ngọt ngào như vậy.

      Tôi chỉ xem có bức, biết năm trước xảy ra chuyện gì, và vì sao Giang Triều muốn rời bỏ tôi. Những cái mail bé đó xác định với tôi điều, người luôn giúp tôi che mưa che nắng, giúp tôi sửa chữa những sai lầm, Giang Triều còn thuộc về mình tôi nữa ……

      “Trước kia, chị luôn có được mọi thứ, lần này coi như là nhường em lần.”

      Nghe Nhạc Vũ như vậy, tôi chỉ biết gật đầu. Ở nhà, ba mẹ luôn dành đồ tốt nhất cho tôi, còn Nhạc Vũ luôn luôn bị quở trách. Thực ra tôi phải là do ba mẹ sinh ra, chúng tôi sống cùng nhau dưới mái nhà, ba mẹ rất thương tôi, xem như tôi thiếu tình cảm của ấy hai mươi mấy năm vậy……

      ra em và Giang Triều sớm nhau, phải đợi chị quên , mới có thể trở về cùng em kết hôn. Chị, tuy rằng em biết cầu của em thực quá đáng, nhưng em cầu mong chị có thể thành toàn cho em. Nếu trong ba tháng, chị thể kết hôn với người khác, Giang Triều thể quay về thành phố D , có lẽ chúng em cũng chia tay ……”

      “Vì sao?” Tôi giật mình nhìn Nhạc Vũ, ba tháng tôi làm sao có thể tìm được người đàn ông để kết hôn, giúp thành toàn cho họ.

      “Bởi vì nhiệm vụ của Giang Triều sắp hoàn thành rồi, ấy phải lựa chọn trở lại thành phố này, hoặc là ở lại VânNam.”

      Căn bản tôi quen uống cafe, lúc này, đầu lưỡi đều chỉ toàn vị đắng chát. Tôi cũng biết ra khỏi quán cafe như thế nào, cũng biết mặt chảy xuống là nước mắt hay nước mưa. Tôi chỉ nhớ mình liều mạng chạy ra ngoài, chỉ biết trong làn mưa mịt mùng cách trở mờ mịt tầm mắt……

      Cho đến khi có chiếc xe hơi màu đen chạy theo bên cạnh tôi, làm nước mưa bắn ướt lên người tôi, tôi như người rơi xuống nước vớ được thân cây, ngồi xổm xuống khóc òa lên. Đây là lần đầu tiên tôi để ý đến hình tượng quân nhân của mình, biểu yếu ớt như thế……

      Khóc hồi lâu, tôi mới cảm giác được đỉnh đầu được che chắn, để mưa rơi xuống người, tôi chậm rãi đứng dậy, bên cạnh là người đàn ông đứng. Người đó dường như cao hơn ít so với Giang Triều , cũng cùng dáng người cao thẳng, nhưng khuôn mặt giống Giang Triều khôi ngô, đối với người này lại có cùng cảm giác gió lạnh thể thổi tới……

      Tôi xem xét quân trang người ướt đẫm, lại nhìn về phía ven đường chiếc xe hơi màu đen đậu, cho dù ta làm bắn nước ướt, tôi cũng bị mưa làm ướt nhẹp rồi. Vì thế, tôi cúi đầu cần giải thích, liên quan đến chuyện của , có thể được rồi.”

      “Nhạc Tuyết, em sao chứ?”

      Tôi muốn rời , nghe thấy người đó gọi tên mình, liền xoay người lại……

      “Em nhận ra ah ?” Người đó thấy vẻ mặt tôi mờ mịt, lập tức cười, lấy tay chỉ ở trung vẽ cái vòng,“ cây bút, cái bánh.”

      Mặc dù mặt đầy nước mắt, lúc này nghe sáu chữ đó, thể nở nụ cười……

      “Nghê Giáng Trần?”

      ta gật đầu.

      Tuy rằng nhớ người này là ta, nhưng điển cố ‘ cây bút, cái bánh, tôi lại vĩnh viễn nhớ .

      Đó là vào năm thứ nhất tiểu học, trong lớp có nam sinh chuyển tới. ta ngày thường trắng nõn, dường như cùng những đứa chúng tôi trong học viện giống nhau. Khi thầy giáo để cho ta tự giới thiệu, ta lại cao ngạo ngẩng mặt lên…… Sau đó thầy giáo ta gọi Nghê Giáng Trần, bởi vì ta kiêu ngạo nên có bạn học nào đồng ý ngồi cùng bàn với ta, thầy giáo liền cho ta ngồi cùng bàn với tôi. Giữa trưa tan học, thầy giáo cho mọi người, buổi chiều học thêm, cần mang túi sách, chỉ cần mang cây bút, quyển vở……

      Buổi chiều khi học ngoại khóa, mỗi bạn học bàn đều bày ra chỉnh tề cây bút cùng quyển vở, chỉ có bàn Nghê Giáng Trần bày ra cái bút, cái bánh mở ra. Khi thầy giáo hỏi ta, ta lại hợp lý hợp tình, ta nghe được chính là ‘ cây bút, cái bánh.’ Các bạn học khác đều cười ầm lên, chỉ có tôi cười, biết vì sao, tôi có chút đồng tình với ta, tôi cảm thấy ta thực đơn. ta kiêu ngạo là vì ta có được quan hệ chân thành.

      Từ ngày đó, tôi liền có cái đuôi kiêu ngạo theo ở phía sau, đường cho dù đến trường hay tan học, ta luôn kề cận với tôi, còn vụng trộm để đồ ăn vặt vào trong túi của tôi, cũng . Khi tôi bắt gặp, ta liền nhìn tôi cười cười. ta cười rộ lên trông đẹp, ngoài Giang Triều, ta là nam sinh thứ hai đẹp như vậy, khi đó tôi cho rằng như vậy. Cho đến khi Nhạc Vũ cũng học, bốn người chúng tôi liền mỗi ngày như hình với bóng. Cùng tan học hoặc cùng nhau chơi trong hoa viên của đại viện, tất cả cùng nhau trải qua những ngày tháng như thế. Khi đó tôi hoà thuận vui vẻ đeo túi sách người Giang Triều, còn lưng Nhạc Vũ lại đeo túi sách của Nghe Giáng Trần, ta giống như tiểu vương tử kiêu ngạo, người khác vì ta làm cái gì, dường như đều là chuyện đương nhiên. Vì thế tôi hung hăng phê bình ta, ta để cho nữ sinh đeo túi sách giúp phải là nam tử hán. Từ ngày đó ta tự mình đeo túi sách, nhưng Nhạc Vũ lại tìm tôi náo loạn hồi……

      Sau này tôi mới biết được ông nội ta là cán bộ cao cấp, ba mẹ ở Hongkong đều làm chủ công ty, bởi vì trong nhà có chút việc mới đem ta đưa đến học ở thành phố D này. Nhưng khi ông nội đến đón ta , biết thế nào cũng chịu theo ……

      Ngày đó trong đại viện của chúng tôi có rất nhiều xe hơi cao cấp đến, theo sau ông nội ta, bọn họ là người làm chức lớn từ Bắc Kinh đến, thấy Nghê Giáng Trần nhào vào trong lòng ông của mình làm nũng, còn được ông cõng lên vai, nâng niu giống như bảo bối. Lúc ấy tôi khinh thường nhìn tới ta, sau đó tôi nghĩ có lẽ là nên hâm mộ . Tôi từ chỉ biết mình được ba nhặt về lúc mới sinh, vì thế ông nội bà nội đối với tôi rất ôn hoà, cho nên tôi vẫn là vừa tự ti vừa thanh cao, loại tính cách mâu thuẫn này vẫn làm bạn với tôi suốt hai mươi bảy năm……

      Sau đó Nghê Giáng Trần vẫn ở lại thành phố D, ông nội hoặc ba mẹ mỗi tháng đều đến thăm ta lần, ta ngoại trừ đồng phục bên ngoài, đồ dùng, ăn uống giống với chúng tôi. Theo chúng tôi chậm rãi trưởng thành, Nghê Giáng Trần càng ngày càng cao ngạo quái gở , đường cũng luôn ngẩng đầu cao , cũng cúi đầu. Có ngày, đường tan học về, chúng tôi vừa vừa cười, tới, ta lại đột nhiên tiến vào khu vực sửa chữa cống thoát nước, khi ta được người lớn cứu lên , mặt đều là máu, sắp bất tỉnh . Tôi nhớ ngày đó, Nhạc Vũ bị dọa đến gào khóc, ngày đó làm kinh động toàn bộ khu học viện, đương nhiên cũng kinh động vị gia gia ở kinh thành kia……

      Vì chuyện này, ba của Giang Triều bị giáng chức. Cũng từ ngày đó, tôi còn cùng Nghê Giáng Trần chuyện nhiều. Tuy rằng tôi biết chuyện này liên quan đến ta, là vì chú Giang quản lý khu này tốt, khiến cho ta bị thương, nhưng tôi thích có người khi dễ Giang Triều, cũng cho khi dễ người nhà của . Sau đó tôi ràng lắm ta rời khỏi thành phố D khi nào, chính là đột nhiên cảm thấy phía sau thiếu mất cái đuôi, khi tôi còn chưa kịp cảm thấy mất mát, Nhạc Vũ lại tìm tôi náo loạn hồi, đây là ấy vì Nghê Giáng Trần cùng tôi xung đột lần thứ hai . Nhạc Vũ nguyên nhân đều là do tôi nên Nghê Giáng Trần mới rời bỏ thành phố này, đối với ngươi ta rời , vì sao lại liên quan tới tôi. Nhạc Vũ còn đem chuyện tôi cùng Giang Triều sớm cho mẹ tôi, từ nay về sau con đường tình của chúng tôi lại càng thêm cách trở, nhưng là càng ngăn trở lại càng trở nên ngọt ngào, cũng càng trở nên mê hoặc …..

    5. KhánhLinh

      KhánhLinh Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      65
      Chương 4, Hàng bán …

      “Em muốn đâu, mưa lớn như vậy để tôi đưa em , chúng ta lên xe rồi .”

      Nghe tiếng Nghê Giáng Trần chuyện, tôi mới nhớ mình đứng dưới ô của hồi tưởng hồi lâu. Tôi cho tới bây giờ cũng nghĩ tới chúng tôi lại gặp nhau trong tình huống như thế này, càng nghĩ tới cuộc sống sau này liên quan với . Kí ức thơ ấu về nhạt phai rất nhiều, những mẩu kí ức còn sót lại cũng đều do Nhạc Vũ thường ngày chuyện say sưa về nên cũng để lại chút ấn tượng.

      “Là Nhạc Vũ gọi điện thoại cho tôi em xảy ra chuyện, vừa lúc tôi ở gần đây nên liền chạy tới, nghĩ lại để em bị ướt như vậy……”

      Em tốt của tôi dĩ nhiên sợ tôi gặp chuyện may, nên tìm người bạn đến giúp tôi. Tôi miễn cưỡng cười cười, ngẩng đầu lên phát đưa ô cho tôi, còn trong tình trạng ướt nhẹp , mà tôi cũng vậy cả người chật vật. ra khi mình ở trong tình trạng chật vật nhất, lại gặp được người bạn thời thơ ấu, là cảm giác như thế này .

      Tôi mơ hồ lên xe cùng , cũng mơ hồ vào phòng làm việc của .

      tầng hai của tòa nhà giản dị. Tôi cũng phải thừa nhận đây là căn phòng đẹp nhất mà tôi từng thấy qua, lấy hai màu đen trắng làm chủ đạo, đại sảnh chính phía , có chữ tiếng SNOWLET lấp lánh ánh đèn.

      ‘Tuyết Tinh Linh’ là cái tên rất êm tai, thể tưởng được Nghê Giáng Trần luôn luôn lãnh đạm ngạo mạn thế nhưng có thể nghĩ ra cái tên lãng mạn như vậy.

      đường vài người qua lại, thỉnh thoảng lại cùng Nghê Giáng Trần gật đầu chào hỏi. Tôi phát họ mặc những bộ đồ công sở bình thường khác, mà thực tùy ý, thậm chí thực có cá tính……

      “Chủ tịch Nghê, sao lại ướt như vậy? Nước mưa mùa thu rất dễ sinh bệnh, nên nhanh chóng thay bộ quần áo khác .”

      Tiếp đó có mặc bộ đồ sáng màu đến gần chúng tôi, đứng trước mặt Nghê Giáng Trần. Tuy phải xinh đẹp đặc biệt , nhưng khí chất tao nhã, cả người thoạt nhìn vô cùng khoan thai. Xem ra ở phòng làm việc SNOWLET này, mỗi người đều ăn mặc rất sành điệu và thời trang, tôi đột nhiên phát mình mặc bộ quân phục bị ẩm ướt so ra với nơi này có vẻ bất đồng, xem lại bản thân cảm thấy tự ti liền theo bản năng lùi lại vài bước, hy vọng có thể rời khỏi nơi này, nhưng lại tìm được lý do chính đáng nào để có thể mình rời .

      Đột nhiên Ngê Giáng Trần xoay người lại, nhìn nhìn tôi, với kia “Giao cho đó, tìm cho ấy bộ trang phục……”

      đợi tôi cự tuyệt, liền bước lên lầu.

      “Xin mời theo tôi.”

      đó lễ phép, chu đáo, khiến người khác rất khó cự tuyệt, tôi máy móc theo phía sau.

      cần quá xa, chúng tôi liền bước vào gian phòng dường như dành cho phụ nữ, nhìn tôi chỉ chỉ bên trong cánh cửa “Đó là phòng tắm, hãy thay bộ quần áo ướt của mình đặt ở gian ngoài là được, tôi giúp hong khô. hãy nhanh tắm nước ấm , khuôn mặt đều tái nhợt vì lạnh rồi kìa.”

      Tôi gật đầu, vào căn phòng tắm kia.

      Làn nước ấm bao phủ toàn thân khiến thân thể dần ấm lại nhưng trong lòng lại lạnh lẽo như trước .

      Tôi hận Giang Triều, cũng oán Nhạc Vũ. ra dịu dàng, yểu điệu thục nữ như Nhạc Vũ mới là đối tượng để đàn ông che chở cả đời. Còn tôi từ sau tốt nghiệp trung học cao 1m 70 cm, thân hình vừa quyến rũ, cũng xinh đẹp. Trong chuyện tình cảm tôi vẫn vô tâm và vô tư, biết phải quan tâm người khác như thế nào. Nhiều năm như vậy vẫn do Giang Triều bao dung tôi, che chở cho tôi, mọi thứ đều có được dễ dàng. Vì thế tôi có tư cách gì mà oán hận người khác đây, ông trời thực ra ban cho tôi rất nhiều thứ rồi ……

      Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi ngừng . Giang Triều rời thế giới quanh tôi cũng sụp xuống, nhưng tôi còn có trách nhiệm với xã hội, với cha mẹ, và với em nữa.

      Sau khi tắm xong, vào phòng thay quần áo tôi mới phát có thêm bộ quần áo, có lẽ vừa mới được đưa vào, chắc hẳn là có người chuẩn bị cho tôi. qua lại phát bên cạnh còn có bộ đồ lót còn mới, tôi suy nghĩ biết nên nhận hay .

      Thay đổi áo quần xong tôi ra khỏi phòng tắm, kia vẫn còn đứng chờ tôi. Thấy tôi ra, ánh mắt đột nhiên lóe sáng chút, rồi gật đầu “uhm, là tinh mắt.”

      “Cái gì?” Tôi cảm thấy khó hiểu nhìn ấy.

      có gì, bộ quần áo này là do chủ tịch Nghê tự mình chọn lựa cho , rất hợp với .”

      Cửa phòng tắm còn mở, tôi nhịn được nhìn vào trong gương đánh giá lần, chiếc váy liền màu đen trắng kết hợp, đôi giày màu trắng, thực rất hợp với tôi.

      “Chủ tịch Nghê chưa bao giờ đưa nào tới phòng làm việc, là người đầu tiên tới đấy.”

      đó đột nhiên như vậy, động tác lau tóc của tôi dừng lại chút, tôi cũng suy nghĩ nhiều, lời chưa tới não vọt khỏi miệng hỏi,“Vậy ta thường đưa các đó đâu?”

      Lời vừa thoát ra khỏi miệng, tôi mới phát giác câu hỏi của mình lịch , cũng thực quá đường đột. đó quả nhiên sửng sốt chút, lập tức cười khẽ “Chuyện này tôi cũng biết thế nào, chuyện sinh hoạt cá nhân của chủ tịch Nghê, chúng tôi là cấp dưới nào dám hỏi. Bất quá, tuy rằng ta là nửa thương nhân, nhưng thời gian phần lớn đều trốn trong phòng làm việc. Nhân viên làm việc ở SNOWLET đều là những nhà thiết kế, còn ở trụ sở chính nếu có việc gì, chủ tịch Nghê rất ít qua đó, cũng rất ít khi ra ngoài xã giao……”

      Xem ra Nghê Giáng Trần vẫn là người có thân phận thần bí, tôi nghĩ nghĩ, rồi hơi nở nụ cười , xoay người tìm quân phục của mình.

      “Quần áo của tôi cầm hong khô rồi, còn chưa đưa tới. Tôi gọi là Từ Dĩnh, là trợ lý của chủ tịch Nghê, cầu gì cứ với tôi là được, có thể làm tôi nhất định hết sức, bây giờ tôi thông báo cho chủ tịch Nghê biết…”

      Thông báo cho ta làm gì, tôi có chuyện gì cần tới giúp đỡ của ta đâu. Tuy rằng nghĩ như vậy, tôi vẫn lễ phép cười cười “Cám ơn , tôi phải bây giờ, còn bộ quần áo này 2 ngày nữa tôi đem trả lại hoặc bây giờ có thể trả bằng tiền.”

      Nghe tôi như vậy, Từ Dĩnh đầu tiên là kinh ngạc, lập tức “Bộ quần áo này dùng để bán.”

      Hàng bán? Lúc ấy tôi cũng hiểu ý hàng bán của đó là như thế nào. Lại liên tưởng tới đây là sản phẩm miễn phí để khuyến mại hay tặng linh tinh gì đó, cho nên tôi cũng tiện chối từ lần nữa. Sau này tôi mới biết được cái gọi là hàng bán, là do nhà thiết kế lớn Nghê tự mình thiết kế, chỉ giới hạn mang dự thi ở các cuộc thi lớn, phải để cho dân thường chúng tôi có thể mua.

      Khi tôi chuẩn bị rời , Từ Dĩnh kịp thời ngăn cản “Chủ tịch Nghê vừa rồi phân phó, sau khi thay quần áo xong, mời tới phòng vẽ tranh của ấy, xem……”

      Nhìn sắc mặt hơi tái của , tôi còn tiếp tục cố chấp nữa, hơn nữa từ giã dường như cũng có vẻ đúng phép lịch .

      lên lầu hai, đó là căn phòng tương đối yên tĩnh, thậm chí là nơi rất riêng tư. Từ Dĩnh , chủ tịch Nghê của họ muốn như vậy, cho nên nhân viên trong công ty phải bất đắc dĩ, cũng đến lầu hai quấy rầy ta, đương nhiên vị trợ lý này là ngoại lệ. Vì thế khi tôi vào gian phòng vẽ tranh kia, cũng mang theo áp lực vô hình , kiên trì vào .

      -

      Nghê Giáng Trần thay bộ áo quần màu trắng nhàng, đứng ở trước giá vẽ vẽ phác thảo gì đó. Phía sau là bức tường kính, ngoài cửa sổ mưa thu cùng ngô đồng đều nhuốm vẻ hiu quạnh, vài phiến lá rụng càng tạo thành cảnh sắc ảm đạm, tính cả thân người ta chính là bức hoạ thanh nhã lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt của ta lại giống như gió xuân ôn hòa. Liền ứng với câu kia “Gió xuân hoa đào nở, mưa thu lá ngô đồng rơi”

      Nghĩ lại tôi lại cảm thấy có chút buồn cười, khi nào mình trở nên đa sầu đa cảm như vậy.

      “Uống gì ?”

      Dường như sợ uấy rầy ta, Từ Dĩnh hạ thấp giọng xuống chuyện, nhưng Nghê Giáng Trần vẫn ngẩng đầu lên. nhìn nhìn tôi, “Lấy cho ấy ly trà xanh.”

      lát sau, Từ Dĩnh đem trà đặt ở bàn trước mặt tôi, liền lặng yên lui ra ngoài.

      Trong phòng đột nhiên trở lên im lặng, chỉ nghe tiếng bút trong tay ta vẽ giấy phát ra tiếng ma sát đứt quãng. Tôi cầm ly trà lên ủ ấm trong hai tay, qua làn hơi nứơc, nhìn những lá trà nổi lên mặt nước xanh biếc, khó để biết được là ngọt ngào hay đắng chát, có lẽ cuộc sống cũng giống như vậy.

      -

      Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, tôi nghĩ nên điều gì đó để phá tan bầu khí yên lặng này, liền thuận miệng hỏi,“ quay về thành phố D khi nào ?”

      năm trước.” trả lời nhanh gọn, giống như sớm chuẩn bị tốt, chỉ chờ tôi mở miệng hỏi ta. Thấy tôi ngạc nhiên, vừa cười ,“Quay về để tưởng nhớ những kỉ niệm thơ ấu .”

      Tôi cũng cười cười, nữa.

      lát sau, đột nhiên hỏi “Trước đây, em phải dạy dỗ người khác rất lợi hại sao, vì sao hôm nay lại trở lên mềm yếu như vậy .”

      “Tôi nào có……” Tôi vội vàng mở miệng phủ định, nhưng trong giọng lại có chút hờn dỗi, ngay cả chính mình nghe đều hơi kinh ngạc. Tôi thấy Nghê Giáng Trần cũng để ý, vẻ mặt vẫn chăm chú tập trung vẽ gì đó, lại lẩm bẩm “Thực ra trước kia tôi chỉ dạy dỗ mà thôi…… Nhưng biết rời khi nào, còn gặp nữa, tôi cũng có khả năng khi dễ người khác……”

      “A, dường như còn được khi dễ tôi, hình như chuyện này khiến em có phần ấm ức.”

      ngẩng đầu, tươi cười cũng rất , nhưng lại lộ ra thân thiết và tùy ý, tạo ra cảm giác chúng tôi trong lúc đó còn cảm thấy xa lạ và xấu hổ nữa .

      “Chỉ là Giang Triều là người tôi sùng bái nhất, Nhạc Vũ lại là em của tôi, nên tôi chỉ có thể khi dễ ……”

      tại tôi rất muốn làm việc……”

      “Uhm?” Tôi khó hiểu nhìn ta, phát ta dường như có chút buồn bực. Lập tức ta cười cười, “Tôi nghĩ muốn ném em ra khỏi nơi này……”

      Tôi để ý ta, đứng dậy đến bên cạnh, tôi muốn nhìn xem lâu như vậy rốt cuộc vẽ cái gì.

      che dấu, cũng giảng giải cho tôi, để tôi tự mình xem xét. tôi hiểu lắm, chỉ nhìn thấy trong bức vẽ là bóng dáng của bé, đầu là mái tóc bóng mượt……

      ra tôi luôn luôn đứng chỗ chờ em khi dễ, chỉ cần em quay đầu lại liền có thể nhìn thấy tôi……”

      ta dường như lầm bầm lầu bầu, tôi khỏi nghiêng đầu nhìn ta. cao , cho dù khoảng cách gần như vậy, tôi vẫn thể nhìn cảm xúc gì trong mắt . Chỉ cảm thấy người đàn ông đẹp trai, ánh mắt thản nhiên xa cách. Ngoài Giang Triều, lần đầu tiên tôi cẩn thận xem đánh giá người đàn ông như vậy.

      “Vì sao hỏi hôm nay tôi xảy ra chuyện gì? cảm thấy tò mò sao?”

      “Có thể hỏi sao?” thản nhiên hỏi ngược lại.

      Tôi tự thấy câu hỏi của mình ngây ngô, chỉ cần là người hiểu biết, cho dù thế nào cũng đều tỏ ra quan tâm, đều ràng kiện, ngoại trừ Giang Triều, có gì có thể làm dao động cảm xúc của tôi , huống chi giống hôm nay lại nông nổi như vậy.

      “Sau này em xử lý việc này như thế nào?”

      “Tôi nghĩ tìm người nào đó để kết hôn.” Tôi thản nhiên trả lời, nắm trong tay ly trà nguội lạnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :