1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn (67c + 2 PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      [​IMG]

      - Nguồn: http://lacduongthiencac.wordpress.com/truyen/truy-duoi/

      - Tác giả: Nhan Tiểu Ngôn

      - Tên editor: Lạc Dương

      - Thể loại: đại

      - Số chương: 67 chương + 2 ngoại truyện


      Giới thiệu

      Mỗi thành phố đều có tên vô lại tay che trời, Tiêu Trạch vừa vặn là trong số đó.

      Mỗi thành phố đều có thanh niên khác người [1], Nhan Hoan may chính là trong số đó.

      Lần đầu tiên Nhan Hoan gặp Tiêu Trạch, lỗ mãng, thản nhiên dựng thẳng ngón giữa vào mặt tên vô lại này…

      Reventon [2] vượt được GTR [3], vớ vẩn!

      Đàn ông làm sao có thể cam chịu chạy sau mông đàn bà!

      đuổi kịp, thế áp đảo!

      Câu chuyện này bắt nguồn từ vụ đua xe, câu chuyện về dũng mãnh bị áp đảo như thế nào, câu chuyện về kẻ phá gia chi tử trở thành người đàn ông xuất sắc.

      Tiểu Ngôn câu chuyện này rất bá đạo, bạn tin ?

      có khả năng giới thiệu vắn tắt, nội dung đặc sắc!

      ____________

      [1] phạm nhị (犯二): mang nghĩa mỉa mai những người hơi ngu ngốc, làm những việc lỗ mãng; đồng thời, ngoài nghĩa xấu còn có hàm ý khen ngợi thông minh nhưng cũng chẳng để làm gì (thông minh vào những việc đâu đâu).

      Ví dụ về “phạm nhị”: đường bị tuột dây giày, thanh niên bình thường ngồi xổm xuống buộc lại, thanh niên nghệ sĩ tìm bậc thang, đặt cái chân có dây giày bị tuột lên đó rồi buộc lại, còn thanh niên “phạm nhị” chính là kẻ đặt cái chân bị tuột dây giày lên bậc thang, chân có dây giày bị tuột vẫn ở mặt đất rồi buộc lại, hoặc là cởi giày ra buộc lại rồi lại vào…

      [2] Xe hơi Reventon:

      [​IMG]

      [3] Xe hơi GTR:


      [​IMG]
      Last edited: 10/8/14

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Spoil + Review

      Người viết: Zoetran

      ~*~

      Thông thường motip trong các câu chuyện ngôn tình như thế này: chàng cực kỳ giỏi giang, tuy có quá khứ ăn chơi nhưng khi gặp nàng thường thành danh trong nghiệp, lại rất có quyền lực, có thể bao bọc được người con mình khỏi tất cả những tổn thương mà cuộc đời sóng gió gây ra cho họ. Trong “Truy đuổi” có hơi khác chút: Tiêu Trạch là chàng lông bông, chỉ thích chơi xe, thích chú tâm vào nghiệp trong công ty, cũng đối mặt với nhiều thất bại khi đối mặt với Nhan Hoan – có gia thế chút tầm thường, lại là mạnh mẽ, dựa dẫm vào người đàn ông nào, đặc biệt có sở thích mà ít chị em nào có được – đua xe và biết sửa xe ô tô. Mình cứ gọi là mê mẩn Nhan Hoan vì những gì làm là hoàn toàn khác biệt với hầu hết mọi phụ nữ trong đó có mình.


      Nhan Hoan trong lần gặp đầu tiên với Tiêu Trạch cho hít khói chiếc GTR của , còn chê dùng chiếc Reventon sơn trại. Sau đó, họ còn đua lần nữa đường núi và vẫn đuổi theo đuôi xe của . Ngỡ rằng công tử Tiêu Trạch tiếp tục quậy tưng kiểu các công tử thừa tiền thiếu đạo đức để có được người đẹp Nhan Hoan lại từ tốn hơn, mang xe đến đổi xe với , rồi vừa ép buộc vừa nài nỉ bắt làm tài xế cho mấy hôm. cũng làm việc rất kỳ lạ mà từ trước đến nay chưa bao giờ làm – để lên chiếc Reventon quý mà thề chỉ có vợ mới được bước lên. Dần dần, qua vài lần gặp gỡ, mâu thuẫn hề ít , cả hai như bị số phận trói buộc vào lẫn nhau. trong phút kiềm chế được vứt chiếc đồng hồ nhiều ý nghĩa của khiến hai người vừa mới có chút hòa hợp lại trở nên cực kỳ kích động. vì muốn giúp Giản Ninh – bạn cảnh sát, mới gặp ít lâu nhưng lại thân như chị em ruột, gặp khó khăn tìm đến DK – vua đường đua ở thành phố C thách đấu vì năm mươi vạn.

      Tiêu Trạch như phát điên khi thấy bị sỉ nhục đồng thời cũng vì an toàn khi tham gia đua xe của , cầu từ bỏ nhưng chấp nhận, cuối cùng buộc phải dùng chiêu vừa hăm dọa vừa chọc giận để có thêm quyết tâm chiến thắng. Mặc dù với bên tay bị thương và có nhiều kinh nghiệm so với DK, cũng chật vật qua mặt chiến thần Bình Sơn ở những mét cuối cùng bằng liều lĩnh đáng sợ. Tiêu Trạch gần như thót tim với màn biểu diễn cuối cùng của và cũng cảm nhận được trái tim rung lên những nhịp cuồng loạn vì Nhan Hoan chịu thua ai bao giờ.

      Quyết tâm đeo đuổi người đẹp Hoan Hoan mạnh mẽ, Tiêu Trạch bắt đầu mon men lại gần, đưa băng cái tay bị vết trầy lớn do trèo cây lấy đồng hồ mà vứt, sau đó nằng nặc đòi làm tài xế vì lý do tay đau thể lái xe được. Tuy chưa thay đổi nhiều, nhưng Tiêu Trạch bắt đầu biết để ý hơn đến người khác. Đúng lúc muốn bỏ thêm nhiều thời gian để chinh phục Lãnh Ngự Thần – người đàn ông tìm kiếm Nhan Hoan suốt mười năm trời bắt đầu ra tay đẩy để tìm cách kéo Nhan Hoan về phía mình. Nhưng Lãnh Ngự Thần ngờ rằng, chuyến Quốc lần này tuy làm cho Tiêu Trạch cách xa Nhan Hoan về mặt khoảng cách nhưng lại giúp hai người bọn họ gần nhau hơn về mặt tinh thần. Biết Tiêu Trạch gặp khó khăn, Nhan Hoan sau nhiều ngập ngừng gửi cho tin nhắn động viên, vừa giúp gỡ bỏ những bế tắc trong suy nghĩ đồng thời cũng làm thay đổi luôn chàng công tử ăn chơi Tiêu Trạch biến mất. Tiêu Trạch vì muốn chăm sóc người mình bắt đầu để tâm nhiều đến công việc với mong muốn có thể lo lắng cho tương lai của Nhan Hoan, muốn làm những việc nguy hiểm như đua xe như trước đây.

      Thực ra Nhan Hoan cũng là có quá khứ khá sóng gió. Cha bỏ hai mẹ con và lấy người phụ nữ khác, hai mẹ con phải vất vả rất nhiều năm, Nhan Hoan tuổi thơ dễ chịu – từ bỏ ước mơ trở thành nghệ sĩ violin vì gia đình mới của cha chế giễu hoàn cảnh của , đến tuổi nổi loạn đâm đầu vào đua xe để giải tỏa những vướng mắc trong lòng vì có được chăm sóc gần gũi của cha mẹ.

      quay về thành phố C vì muốn đối mặt với người cha tình nghĩa bấy lâu nay, cũng vì ý muốn của mẹ . Và chỉ đối mặt với cha , cả nhà họ Lãnh thay nhau gây phiền phức cho cuộc sống của . Lãnh Ngự Thần vì tham vọng muốn có Lãnh Thị từ trong tay cha lôi kéo qua lại với , Lãnh Tiểu Mạn vì muốn giành Tiêu Trạch ít lần gây khó dễ cho , thậm chí còn thuê người đến xử lý . Cả nhà họ Lãnh hết lần này đến lần khác muốn ép bật khỏi thành phố C, muốn giằng hết những gì có trong tay, biến trở thành con người tay trắng như năm nào cha tước bỏ hết tất cả từ . DK sau cuộc đua lần nữa xuất , thèm khát Nhan Hoan kiên cường bướng bỉnh, suýt nữa cưỡng hiếp nếu có Lãnh Ngự Thần xông vào cứu khỏi DK.

      Tiêu Trạch ở cũng vượt qua vòng thử thách kém từ Pierce – người cha kế của Nhan Hoan, ông chủ của tập đoàn Mạch Kha nổi tiếng. Chiêu lấy tình cảm để thử lòng người của Pierce cuối cùng lung lạc được tình cảm của Tiêu Trạch, với nghiệp là hàng đầu, nhưng Nhan Hoan luôn ở tất cả mọi thứ. Mình thích cách Tiêu Trạch đáp trả tất cả các khó khăn trong mọi cuộc đối đầu, luôn cân nhắc và lựa chọn vì Nhan Hoan đầu tiên, vì muốn bảo vệ an toàn và để tổn thương trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

      Chi tiết mình thích nhất khi khuyến khích Nhan Hoan cầm lại cây đàn và đề nghị chơi nó chỉ vì . Lãnh Ngự Thần trong trường hợp này lại lựa chọn đưa , có thể tránh mất mặt lần, nhưng bao giờ giúp trở nên mạnh mẽ hơn. Tiêu Trạch mang đến cho Nhan Hoan chỉ tình mà còn là niềm tin vào luôn vượt qua được mọi khó khăn, động viên, vỗ về khi phải mình vượt qua được chính nỗi sợ hãi trong lòng. Nếu đọc kỹ, bạn còn phát ra Tiêu Trạch hề từ bỏ ước mơ của mình – trở thành họa sĩ. vẫn tiếp tục vẽ ngay cả khi cha ép buộc phải học về kinh doanh. Con người có thể giữ được lý tưởng của mình, tuy có lúc đánh mất mục tiêu sống, buông thả trong những thú vui vì có gì cần phải phấn đấu, thành công về sau vì vẫn duy trì được cố chấp của mình qua nhiều thăng trầm.

      Ai chê Tiêu Trạch sến chứ mình thấy bạn ấy rất mạnh mẽ, lại dịu dàng ấm áp thế cơ mà! Khi Nhan Hoan bị Lãnh Tiểu Mạn cho người ức hiếp, Tiêu Trạch tuy cứu được nhưng đùa với rằng giữ mình trong sạch nếu bị nhuốm bùn; khi Lãnh Ngự Thần dồn ép phải lựa chọn cứu cha hay từ bỏ , xin chờ đợi vì phải đền đáp công ơn nuôi nấng của cha; khi mọi hỗ trợ tài chính bị từ chối để đua xe mà quyết định bán chiếc xe có ý nghĩa với cả hai người để cứu công ty. Tất cả các tình tiết đều rất hợp lý và hợp tình, Tiêu Trạch xem bất kỳ ai, mỗi bước của tuy bị người khác gây khó khăn nhưng muốn tự mình vượt qua mọi cản trở bằng chính sức lực của mình.

      Kết thúc ấm áp dành cho Nhan Hoan và Tiêu Trạch cùng với những người bạn sát cánh vượt qua lúc khó khăn là kết thúc đẹp, ngay cả Lý An Thần – cho dù chưa đọc ngoại truyện nhưng mình vẫn tin An Thần phải là người xấu, bỏ bạn trong lúc gay go nhất – cũng quay trở lại với chiếc xe đua Reventon là nhân chứng tình của hai người. trưởng thành của hai người bọn họ phải mua bằng nhiều cuộc đấu tranh ngừng nghỉ, từ cuộc chiến với chính bản thân đến những quyết định hề dễ dàng khi phải lựa chọn giữa tình , tình thân, tình bạn. Họ xứng đáng hạnh phúc bên nhau khi luôn nghĩ đến người kia trước hết, luôn vì người kia mà hoàn thiện chính mình.

      End.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 1: Khiêu khích

      Tại thành phố kỳ quái này, mỗi ngày đều có đủ loại câu chuyện tình diễn ra, mà tất cả các câu chuyện đều bắt đầu từ gặp nhau…

      Cuối hạ đầu thu, trời quang mây tạnh.

      đường cái, dòng xe cộ và biển người qua lại như thủy triều mãnh liệt, Nhan Hoan chờ đèn tín hiệu giao thông, khuỷu tay chống lên cửa sổ xe, mơ màng ngắm nhìn quang cảnh hai bên đường.

      Những tòa nhà cao vút tận trời mây, các loại biển quảng cáo lớn , cả trai lẫn quần áo chỉnh tề, thành phố này thay đổi nhanh quá, khiến người ta kịp quan sát hết, khiến người ta dễ dàng quên dáng vẻ trước kia của nó.


      đôi mắt đẹp xuyên qua đèn tín hiệu nhìn ra phía xa, suy nghĩ mông lung, làn xe bên cạnh truyền đến tiếng ma sát chói tai, cỗ xe thể thao siêu cấp của Ý phóng vụt tới rồi đột ngột dừng lại, răng nanh của nó chỉ cách vạch kẻ đường vài milimet.

      Tiếng phanh xe the thé ngắn ngủi dẫn đến cái nhíu mày của Nhan Hoan, ánh mắt lơ đãng đảo qua thân xe màu xám nổi bật rồi thu hồi lại ngay. Nhưng chưa đầy giây, ánh mắt Nhan Hoan lại lần nữa rơi chiếc xe, nhìn kỹ lần nữa, đáy mắt dần dần để lộ kinh ngạc.

      Đó chính là chiếc du thuyền màu xám thể mô phỏng, mặt trước giống như răng nanh, ác liệt, thân xe với đường cong và góc cạnh ràng, kính phản quang dài , trục bánh xe giống như lưỡi liềm…

      Oa! Lamborghini Reventon [1] phiên bản số lượng có hạn lại có thể xuất trong thành phố này.

      [1] Siêu xe thể thao cao cấp của Ý.

      Nhan Hoan thầm kinh ngạc, sau đó lấy lại bình tĩnh. Theo như biết, chiếc xe thể thao cực đỉnh vô cùng phong cách này toàn thế giới chỉ có hai mươi mốt chiếc, ở Mỹ có mười chiếc, châu Âu bảy chiếc, Ả Rập chiếc, Nhật Bản chiếc, còn chiếc ở trong viện bảo tàng.

      Như vậy chiếc ở trước mắt đây, chắc chắn là hàng nhái.

      Liếc nhìn chủ xe, ánh mắt lại chuyển tới đèn tín hiệu.

      Ồ!

      GTR [2], phụ nữ, bên mặt với đường cong diễm lệ.

      [2] Xe hơi thể thao của hãng Nissan, Nhật Bản.

      Phụ nữ lái loại xe thể thao của Nhật thiếu nữ tính, kiểu dáng đầy chất bạo lực nam tính mạnh mẽ này, đều khiến ánh mắt người khác tỏa sáng.

      Con ngươi sau kính râm màu trà lộ vẻ hơi kinh ngạc, Tiêu Trạch quay đầu, tùy tiện đánh giá bên trong con GTR.

      Lý An Thần vị trí ghế lái phụ cúi đầu, bàn tay đẹp đẽ sờ lên nhãn hiệu được thêu thủ công trong xe. Ánh mắt Tiêu Trạch lướt qua, đôi lông mày nhíu lại, “Đừng sờ lung tung.”

      “Bủn xỉn.” Lý An Thần bĩu môi, thu tay lại, ngồi thẳng người. Lúc nhìn thấy ngồi trong chiếc GTR, ta xua tay, môi mấp máy, im lặng phun ra hai chữ “mỹ nữ”.

      Nhan Hoan dễ dàng hiểu được khẩu hình đó, khẽ lườm Tiêu Trạch.

      Trong lòng hừ lạnh: Đàn ông!

      có thiện cảm với loại công tử chỉ biết tán , ỷ vào mấy đồng tiền dơ bẩn, lái xe thể thao rêu rao khắp nơi, nhưng lại rất có hứng thú với chiếc xe hàng nhái mô phỏng Reventon này.

      biết so sánh với F-22 [3] cuồng phong mặt đất có cảm giác gì.

      Có lẽ phải thử lần.

      [3] F-22 Raptor: máy bay chiến đấu tàng hình.

      Nhan Hoan thong thả quay đầu, trừng ánh mắt lạnh lẽo, ném cho Tiêu Trạch nghi thức ngón tay giữa thông dụng quốc tế.

      Cử chỉ lỗ mãng, vô lễ mang theo ý khiêu khích, Tiêu Trạch tức giận, ngược lại mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên.

      Lý An Thần trợn mắt, phun ra câu: “ nàng này chán sống rồi đây!”

      Vừa dứt lời, đèn tín hiệu chuyển màu, GTR mạnh mẽ lăn bánh, thoáng chốc vụt xa, chỉ để lại tiếng động cơ quanh quẩn bên tai.

      Ác ý khiêu khích sao? đôi con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm vào đuôi xe hình tròn dần dần biến mất, Tiêu Trạch phì cười tiếng.

      Chủ xe sau lưng gấp gáp đến độ phải bấm còi, Lý An Thần nóng nảy thúc giục: “Còn ngây ra đó làm gì, đuổi theo mau!”

      Đuổi sao?

      đuổi.

      Reventon nhanh chóng chuyển bánh, thẳng tiến đuổi theo GTR màu đen phía trước.

      Từ kính chiếu hậu, Nhan Hoan nhìn tốc độ của chiếc xe đuổi theo, khóe miệng lên ý cười.

      Chiếc xe này chỉ cần ba giây để từ trạng thái bất động tăng lên trăm kilomet giờ, nhanh hơn nhiều so với GTR của Nhật sản xuất. Giữa dòng xe cộ như dệt đường phố, Tiêu Trạch nhõm đuổi theo chiếc GTR màu đen, hai chiếc xe chạy song song, cách lớp kính râm, cách hai cửa sổ xe, tùy ý thưởng thức đường nét khuôn mặt mỹ lệ bên cạnh.

      Trong mắt , phụ nữ chơi xe phải chơi kỹ thuật, mà là phóng khoáng.

      này lái chiếc GTR dũng mãnh vô cùng phóng khoáng.

      Nhan Hoan giảm tốc độ, khiến chiếc Reventon vượt lên phía trước, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào đường cong đuôi xe cường tráng, nắp che động cơ hình vây cá trong suốt, đèn xe hình chữ nhân (人) rất khác biệt, lắng nghe bản giao hưởng táo bạo cuồng loạn của máy móc.

      Cỗ máy móc dữ dội này nhìn từ góc độ nào cũng mang dáng dấp góc cạnh như khối kim cương đanh chắc.

      Thiết kế của Lambo luôn khoa trương như vậy. Chạy đằng sau nó khiến người ta cảm thấy rất áp lực.

      Thưởng thức toàn bộ phần đuôi xe hoàn mỹ, Nhan Hoan theo dõi chặt chẽ tình hình giao thông phía trước, dồn sức đánh tay lái ngoặt sang bên rồi tăng tốc.

      “Ôi! Chạy rồi.” Lý An Thần chỉ vào chiếc GTR vừa vọt lên, cười nhạo Tiêu Trạch, “Đến GTR cũng theo được, bạn thân à, lái Reventon cái gì?”

      Tiêu Trạch bất chợt nhướng mày, tăng tốc nhanh chóng đuổi theo.

      Dòng xe cộ cuồn cuộn đường cái, hai chiếc xe phóng điên cuồng, coi vạch giới hạn làn đường hai bên chỉ là vật trang trí. GTR màu đen rẽ trái quẹo phải, tìm kiếm tuyến đường thích hợp. Reventon màu xám bám sát với tốc độ cực nhanh. Tiêu Trạch bình thường rất điềm tĩnh lúc này đây ngừng bấm còi, tăng tốc, giảm tốc, vượt qua nhiều xe đường, né tránh xe trước mặt. Trong lúc đó tình hình giao thông hỗn loạn, đám xe xung quanh đều né tránh con dã thú bão tố, có thể né né, né được phanh lại, hãi hùng khiếp vía, ôm ngực mắng chửi.

      Còi xe chói tai gào thét, tốc độ dữ dội khiến Lý An Thần dán chặt vào ghế ngồi, tim đập thình thịch kinh hoàng, miệng rên, “Bạn thân à, hôm nay cậu mà đuổi kịp ta quá mất mặt.”

      “Câm miệng.”

      Ngón tay Tiêu Trạch nắm bánh lái hơi trắng bệch, đèn tín hiệu nháy mắt chuyển màu, GTR bỏ trốn mất dạng, quyết định, vượt đèn đỏ, nhưng phát cỗ xe vận tải hạng nặng lên từ giao lộ bên trái.

      Tiếng còi xe điếc tai vang vọng cả con đường, Reventen phóng bạt mạng như tên vừa rời cung, khiến trái tim người ta như nhảy lên cổ họng trước viễn cảnh sắp xảy đến, sắc mặt Lý An Thần trắng bệch dọa người, run rẩy lên tiếng ngăn lại, “Dừng xe, mau dừng xe.”

      Tiêu Trạch mạnh mẽ phanh xe, dồn sức đánh tay lái như biểu diễn kỹ xảo, mang theo tiếng phanh xe chói tai và khói xe mù mịt, sắc mặt đông cứng, dừng lại ổn định sau cú xoay trăm tám mươi độ, đuôi xe chỉ cách chiếc xe tải năm phân.

      Xe tải đến đó cũng dừng lại, lái xe thò đầu ra nhổ nước bọt chửi bới: “Bà mày, có biết lái xe hả!”, phát tiết xong lại lái xe .

      Trong chiếc xe thể thao, Tiêu Trạch lạnh lùng quay đầu nhìn theo hướng chiếc GTR màu đen sớm thấy bóng dáng, trán dán xuống tay lái.

      thậm chí đuổi kịp phụ nữ. đáng buồn!

      Lý An Thần sắc mặt phờ phạc, vẫn còn chưa hết sợ hãi, mặt dày mày dạn ngồi trong chiếc Reventon truyền thuyết, suýt nữa khó giữ được cái mạng này.

      “Reventon vậy mà đuổi kịp GTR, kỹ thuật của chó Nhật quả nhiên trâu bò.” Sau khi ổn định cảm xúc, tim phổi trở về vị trí cũ, Lý An Thần hấp tấp lôi điện thoại ra, bấm dãy số, vừa mở miệng ra lệnh: “Này, chiếc Enzo kia tôi muốn nữa, đổi thành GTR… Cái gì, đầu cậu mới bị hỏng! Bảo cậu mua cái gì mua cái đó, nhảm ít thôi… Được, cúp đây.” Lý An Thần liếc ra ngoài cửa sổ, cúp điện thoại rồi với Tiêu Trạch tựa vào lưng ghế: “Cảnh sát giao thông đến rồi.”

      Hết chương 1

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 2: Đối thủ

      Giản Ninh mặc đồng phục cảnh sát gõ gõ cửa xe, Tiêu Trạch mặt lạnh cởi dây an toàn, xuống xe, Lý An Thần cũng xuống đứng tựa vào thành xe, châm thuốc lá hút như có việc gì.

      “Chào .” Nữ cảnh sát giao thông Giản Ninh tư thế oai hùng hiên ngang cúi chào, “Xin hãy trình bằng lái xe.”

      mang.” Lúc này Tiêu Trạch vừa bị chiếc GTR kia làm cho tức điên, chẳng còn tâm trạng để ý đến điều gì.

      Giản Ninh liếc nhìn , bắt đầu ghi nhớ biển số xe. “ mang theo bằng lái xe, cướp làn đường, quá tốc độ, vượt đèn đỏ, còn suýt nữa gây ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, theo tôi về đồn cảnh sát.”

      Tiêu Trạch nhướng mày nhìn , Lý An Thần hút thuốc bị sặc, ho khan, : “ bảo này, em , em mới tới à!”


      Ánh mắt như dao của Giản Ninh phóng xẹt qua, cái nhìn sắc bén ràng : Ai là em , đừng có ra vẻ thân thiết với tôi. “Xin đừng làm ảnh hưởng tôi thi hành công vụ, nếu phối hợp, tôi ngại gọi xe kéo đâu.”

      “Em , em cứ đùa !” Lý An Thần tay kẹp điếu thuốc, chỉ vào mặt mình, : “Đừng em biết là ai.”

      Giản Ninh ngừng bút, ngước lên nhìn khuôn mặt nghiệt cực kỳ muốn ăn đập, lạnh lùng hỏi câu, “Tôi cần phải biết sao?”

      Lý An Thần nghẹn họng, ngón tay thon dài tăng thêm lực gõ lên nóc xe, : “Cho dù biết , vậy cũng phải biết chiếc xe này chứ!”

      Động tác đó khiến Tiêu Trạch vui, luôn coi chiếc xe này như bà xã của mình, nào có thể cho phép người khác tùy tiện xâm phạm, bàn tay to vung lên, đập vào bàn tay mịn màng của Lý An Thần.

      Lý An Thần hậm hực thu tay lại, trợn mắt với Giản Ninh.

      Giản Ninh nhìn thoáng qua chiếc siêu xe ngoại hình quái dị, : “Xin lỗi, tôi nghiên cứu sâu về xe cộ, nhưng luật lệ giao thông có thể đối đáp trôi chảy.”

      …” Lý An Thần tức đến nỗi trừng mắt được câu nào, lấy điện thoại di động ra lục số gọi. Chỉ cần câu của Lý thiếu , đến cả đại đội trưởng cảnh sát giao thông cũng phải lập tức ngoan ngoãn lăn tới đây, đúng là nhóc biết trời cao đất rộng.

      Giản Ninh chịu yếu thế, cũng mở to mắt trừng trừng, bấm máy bộ đàm, như thể muốn gọi xe kéo . Khóe miệng Tiêu Trạch trễ xuống, ngồi vào ghế lái, Lý An Thần dừng động tác, bóp tắt thuốc lá lườm , “Xem như lợi hại.”



      Nhan Hoan giảm bớt tốc độ xe, mắt đảo qua kính chiếu hậu, lắc đầu.

      Chiếc xe lái thẳng vào bãi đỗ phía sau xưởng sửa chữa, Aken đứng ở cửa nhìn ra với : “Sớm mười phút.”

      “Ra đường sớm.” Nhan Hoan nhảy xuống xe, mạnh mẽ đá cửa, ném chìa khóa vào trong.

      Aken huýt sáo theo sau.

      Đây là xưởng chuyên sửa chữa tân trang siêu xe cao cấp, công việc đầu tiên sau khi về nước của Nhan Hoan chính là làm thợ sửa chữa ở đây.

      Thợ sửa chữa xe thể thao, cả ngày cắm cúi giữa đám đàn ông, kết bạn với cờ-lê, dầu mỡ và các loại linh kiện. như các khác, mặc quần áo đẹp, đồ trang sức lấp lánh, xịt nước hoa thơm ngào ngạt, gõ giày cao gót qua lại trong văn phòng.

      Aken là ông chủ ở đây, dưới bốn mươi tuổi, vóc người trung bình, hơi đậm người, ngắn gọn là đầu húi cua và kính đen. Có vẻ là kiểu người rộng rãi, trắng đen ràng. Nhan Hoan cho rằng người này rất tốt, ít nhất khi phỏng vấn là nữ giới mà phân biệt đối xử hay tin tưởng, ngược lại còn được trọng dụng.

      Nhan Hoan lấy trong túi ra quả táo ném cho Aken, Aken đỡ lấy hề khách khí đưa lên cắn miếng, vừa nhai vừa : “Ăn táo thay bữa sáng phải thói quen tốt.”

      Nhan Hoan cười cười: “Em thấy được mà, đơn giản, thuận tiện, rửa xong là ăn được.”

      thấy em lười nấu cơm có.” Aken gãi gãi đầu, vừa nhai táo vừa càu nhàu: “ ra, quen đứa rất tốt, chơi xe, tài nghệ nấu nướng tuyệt vời, các phương diện khác tồi, hôm nào giới thiệu cho em.”

      “Ý tốt của lòng em xin nhận.” Nhan Hoan xách ba lô về phía phòng thay đồ, quên quay đầu lại nhíu mày : “ đương gì chứ, siêu phiền toái.”

      Đột nhiên nghĩ đến chiếc xe vừa rồi, quay đầu lại : “Đúng rồi, vừa nãy em gặp chiếc Reventon hàng nhái.”

      Aken sững sờ, sau đó cười to hai tiếng: “Em à, đó phải hàng nhái, là đấy.”

      Reventon bản số lượng có hạn toàn thế giới là niềm kiêu hãnh của thành phố này.

      Hàng ?

      “Làm sao có thể.”

      “Em , Thần Châu chín lên trời, thuyền cứu nạn cũng bắt đầu được chế tạo, thế giới này còn có cái gì là thể.”

      Nhan Hoan nhướng mày, nghiêng đầu như suy nghĩ gì đó, vào trong. vậy vừa rồi vô tình thắng chiếc Reventon.

      YES, đẹp!



      Lúc nhận được điện thoại khẩn cấp của Giản Ninh là hơn tám giờ, Nhan Hoan vừa mới giải quyết xong vấn đề no ấm, tùy tiện vớ chiếc áo sơ mi, cầm chìa khóa ra cửa.

      Buổi tối là thời gian thành phố sôi động nhất. Trong câu lạc bộ đêm xa hoa trụy lạc trang trí rất phong cách, người người nhảy múa điên cuồng, còn chỗ ngồi trống. Nhan Hoan rướn cổ tìm vòng, cuối cùng nhìn thấy Giản Ninh trong góc xó xỉnh tối tăm.

      “Hi!” Nhan Hoan ngồi xuống, nhân thể gọi phục vụ. “Baileys [1], cám ơn.”

      [1] Nhãn hiệu rượu kem sữa Ailen được ưa chuộng nhất thế giới.

      “Sao lại uống cái đó!” Ở bên cạnh, Giản Ninh ngà ngà say, bộ đồng phục cảnh sát được thay bằng chiếc áo phông viền ren màu sắc tươi sáng, tay nâng cằm, tay đùa nghịch ly rượu, đôi mắt mơ màng nhìn Nhan Hoan, dáng vẻ vô cùng đáng .

      “Lát nữa còn phải lái xe, tớ sợ bị nữ cảnh sát giao thông nghiêm khắc chấp hành pháp luật tịch thu bằng lái lắm.”

      “Thôi thôi, đừng nữa.” Giản Ninh đong đưa ly rượu, bụng tức kìm nén chuẩn bị phát tiết, “Nghiêm khắc chấp hành cái gì, tớ nhổ vào! Nhắc đến lại bực mình. Cậu biết đâu, hôm nay xui xẻo, gặp phải tên đàn ông hung hăng càn quấy. quá tốc độ, vượt đèn đỏ, mang bằng lái xe, chẳng coi kỷ luật ra gì, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự giao thông, coi thường cảnh sát.

      Nhưng cái đó chưa bực mình, bực mình nhất là, cái gì mà Tiêu, gì gì Trạch đó, là tổng giám đốc của tập đoàn cái gì Tần Vũ chó chết, chẳng qua nhà đó từng quyên góp xe, góp nhà cho đội cảnh sát, xây trường học cho thành phố, là người có tiếng tăm mà đến thị trưởng đại nhân cũng phải nể mặt. Cho nên, đội trưởng của bọn tớ lại xử lý nhàng cho kẻ xúc phạm nghiêm trọng pháp luật và kỷ luật như .

      vậy, cái đó còn chưa bực, bực nhất là, đại đội trưởng của bọn tớ sợ vì chuyện này mà mang xe vốn định quyên góp cho thành Nam bọn tớ chuyển sang cho đội cảnh sát giao thông thành Bắc, nên ra lệnh cho tớ phải mời ăn cơm, bày tỏ lòng xin lỗi, cậu xem đây là chuyện gì hả!” liền mạch, Giản Ninh nâng ly rượu lên hào sảng cạn sạch.

      “Đúng là quá xui.” Nhan Hoan nhận lấy ly Baileys phục vụ vừa mang tới, cho thêm đá, hương thơm tinh khiết vờn quanh. “Phải cúi đầu trước ta sao? Tớ chuyện mời cơm ấy.”

      muốn.” Giản Ninh nhíu chặt đôi mày, quyết đoán cự tuyệt.

      Nhan Hoan nhướng mày, đặt ly rượu bên môi khẽ nhấp, “Vậy phải làm sao, miếng bánh trời rơi xuống, vì cậu mà bay vào miệng người khác, đội trưởng của cậu phải làm thế nào với cậu đây.”

      “Á!” Giản Ninh hai má hơi hồng hồng, ra sức túm tóc kêu rên. “Tớ nghe vị sư huynh , đội trưởng của bọn tớ bình thường rất thích phân cao thấp với đại đội trưởng thành Bắc, nếu Q7 [2] mà cho bọn họ chắc chắn ấy rất tức giận, ấy mà tức giận tương lai của tớ mù mịt! A a a!!!!! Làm sao bây giờ, chẳng lẽ bắt tớ phải khúm núm nhận lỗi với cái tên đàn ông hung hăng càn quấy kia sao!” Nắm đấm đập xuống mặt bàn, giận dữ tới cực điểm, “Cầu cho cái tên vô lại kia hai đời vô tích , chỉ biết ngồi chém gió tự kỷ, khỏi lái Reventon gì đó, đến lái F-22 cũng chẳng thể lên được trời! Đùa kiểu gì vậy!”

      [2] Audi Q7: mẫu xe thuộc dòng SUV – xe hơi hạng sang của Đức.

      “F-22 vốn trời.” Nhan Hoan tốt bụng nhắc nhở.

      muốn biết tên quá tốc độ, vượt đèn đỏ đó là ai, trong bụng dâng lên nỗi sung sướng, trong kiếp đua xe chói lọi của lại có thêm cái tên, Reventon.

      Rượu vào, đầu óc Giản Ninh bắt đầu hỗn loạn, vô số ý đồ xấu nhảy ra, “Hoan Hoan, hay là cậu vượt qua chiếc Reventon đó, chọc thủng kiêu ngạo của ta, xem ta còn có thể hung hăng càn quấy được .”

      Nhan Hoan túm lấy ly rượu của Giản Ninh chuẩn bị kề lên môi, “Cậu uống nhiều quá rồi, biết mình làm nghề gì ? Nhìn xem có còn ra dáng cảnh sát giao thông ? Cổ vũ tớ đua xe phải việc cảnh sát giao thông nên làm đâu.” Nhan Hoan thay đổi tư thế, dựa lưng vào thành ghế, gác chân lên, : “Lại , đó là xe thể thao bản số lượng hạn chế toàn cầu đấy! Tớ ấy à? Dồn hết sức lực cũng chỉ có thể nhìn đèn sau của người ta, theo kịp!”

      Mặc dù ngoài miệng thế nhưng trong lòng lại hả hê. Sáng nay ung dung vượt qua xe của . Tên đó gọi là gì nhỉ, Tiêu… Trạch!

      vượt được ! Hừ!” Giản Ninh hừ , “Đừng tưởng tớ biết bí mật nho của cậu, đừng quên chị đây làm nghề gì, cảnh sát ưu tú đều có năng lực quan sát khiến người ta kinh ngạc, mà cảnh sát giao thông ưu tú có thể dễ dàng nhìn ra kỹ thuật của người điều khiển.”

      “À!” Nhan Hoan dài giọng, “Xin hỏi chúng ta là bạn bè mới quen được bốn tuần sao?”

      Giản Ninh nhìn đồng hồ điện tử cổ tay, “Cụ thể là ba tuần lẻ ba tiếng mười lăm phút chín giây.”

      “Cũng được, chưa say lắm.” Nhan Hoan nâng ly rượu lên môi.

      Đúng vậy, hai người họ mới chỉ quen nhau ba tuần ba tiếng mười lăm phút chín giây, nhưng thời gian ngắn ngủi thể ngăn các trở thành bạn bè chí cốt.

      Nhan Hoan từ nước ngoài trở về gặp Giản Ninh máy bay đến thành phố T công tác. Chỗ ngồi cạnh nhau, mỉm cười, trò chuyện đơn giản vài câu, sau đó, máy bay bất ngờ gặp luồng khí mạnh, lắc lư chòng chành, trước ngưỡng cửa sinh tử hai người nắm chặt tay nhau. Sau đó, họ đùa với nhau, tại sao ghế bên cạnh lại phải là đẹp trai, để có thể sáng tác khúc nhạc tình trung.

      Haiz! Tiếc là chiếc nhiễm sắc thể phải Y.

      Đêm càng về khuya, khí trong quán bar lên đến đỉnh điểm, cả trai lẫn quên hết tất cả, Giản Ninh say khướt năng lộn xộn, “Hoan Hoan, vì tương lai của tớ, hay là… Cậu giúp tớ gặp .”



      Ve kêu mùa thu, sàn đấu kiếm dưới chân núi, đám đàn ông oai phong lẫm liệt tay cầm kiếm trúc luận bàn kỹ nghệ. thanh của kiếm va chạm vào nhau đan xen với những tiếng hò hét ngừng, cảnh tượng giằng co quyết liệt khiến người ta hăng hái sục sôi.

      Tiêu Trạch và Lãnh Ngự Thần có chiều cao ngang nhau, đầu đội mặt nạ bảo hộ, mặc đồng phục kiếm đạo màu xanh đậm, cầm kiếm trúc trong tay đứng sóng đôi. Hai người quen nhau mười năm, cũng luận bàn mười năm, nắm điểm mạnh, điểm yếu của đối phương trong lòng bàn tay.

      Tỉnh táo, quả quyết vẫn là những từ để chỉ Lãnh Ngự Thần. Động tác vung kiếm của nhanh gọn, tư thế hoàn hảo, thể thần thái võ sĩ.

      So với tỉnh táo của , hôm nay Tiêu Trạch có vẻ hơi hấp tấp, người thuộc kiểu bị động ứng chiến như lại bất ngờ vung kiếm trước, đánh đòn phủ đầu. Bàn chân trần lướt như khiêu vũ, liên tục công kích, kéo theo những tiếng hét hùng hồn mạnh mẽ lấn át khí thế.

      Những động tác tấn công liên tiếp dày đặc dồn Lãnh Ngự Thần tới vạch giới hạn, tuy ra đòn vừa nhanh vừa tàn nhẫn, nhưng phát nào đánh trúng chỗ hiểm.

      khiến người ta phát hỏa.

      Hai thanh kiếm trúc đụng vào nhau, cách lớp mặt nạ bảo hộ, con ngươi lạnh thấu xương đối diện nhau, hai bên chậm rãi điều hòa nhịp bước, ước lượng xem làm thế nào để cho đối phương đòn trí mạng, đấu trí càng phải mạnh hơn cả tấn công trực diện. Tiêu Trạch xông lên, Lãnh Ngự Thần lùi lại mà vung kiếm phản kích, bước chân đan vào nhau, tiếng hò hét uy hiếp cùng với chiêu thức ác liệt, kiếm hướng vào phần bụng Tiêu Trạch.

      Khi Lãnh Ngự Thần có lợi thế, Tiêu Trạch hề lui lại vị trí ban đầu mà lần nữa chuyển mình, trực tiếp xoay kiếm phản công, đáp lại động tác bất ngờ vô cùng dũng mãnh, kiếm dừng lại cách cổ họng ba phân, Lãnh Ngự Thần giương mắt, kiếm trúc của Tiêu Trạch ở ngay dụng cụ bảo hộ của .

      Tiêu Trạch buông kiếm trúc, lơ đãng : “Luyện tập thôi mà, làm gì nghiêm túc thế.”

      “Người nghiêm túc là cậu.” Lãnh Ngự Thần đứng thẳng người, thu kiếm, tỉ thí chấm dứt.

      Tiêu Trạch cởi mũ an toàn, lau mồ hôi chóp mũi, vẻ trầm tĩnh còn gương mặt. Việc bị chiếc GTR vượt qua như hòn đá ném vào cuộc sống gợn sóng biến động của , có ảnh hưởng lớn cũng , khiến lúc bĩnh tĩnh lúc rối bời trước Lãnh Ngự Thần, cái tên vẫn luôn xuất xung quanh .

      Nhìn theo bóng lưng rời , Lãnh Ngự Thần nhếch môi cười lạnh, ngẫm lại dường như chưa từng chứng kiến lưỡi kiếm của Tiêu Trạch tùy tiện chém giết đối thủ chút lưu tình.

      Tu vi của kiếm đạo thực có thể khiến người thu lại mũi nhọn.

      Lãnh Ngự Thần ra khỏi sàn đấu, trợ lý Triển Dương chờ ở cửa cũng theo sau, “Ông chủ, bên Quốc vừa gửi đến tin tốt.”

      Lãnh Ngự Thần khẽ giật mình, “Tìm được ấy rồi.”

      tìm thấy chút thông tin về ấy tại thị trấn ở London.” Triển Dương đặt vào tay xấp tài liệu.

      Lúc nhìn thấy tấm ảnh đen trắng và cái tên trong tài liệu, con ngươi của Lãnh Ngự Thần hơi biến sắc…

      Hết chương 2

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 3: Bị chỉnh

      Từ trường kiếm đạo ra, Tiêu Trạch thẳng tới ngôi nhà xa xỉ của Lý An Thần ở ngoại ô. Giữa thành lũy tươi xanh đứng sừng sững ngôi nhà hai tầng màu vàng khảm gạch men sứ, trông tầm thường làm sao.

      Kẻ đại tầm thường Lý An Thần chỉ còn thiếu nước coi tiền mặt như gạch men dán lên tường để khoe khoang.

      Trong phòng khách hề thua kém ánh vàng rực rỡ của tường bên ngoài, thậm chí còn có phần xa hoa hơn, Lý An Thần ngồi ghế sô-pha, thao thao bất tuyệt kể chuyện Reventon đuổi kịp GTR với bạn xấu của mình, đến đoạn đặc sắc thèm để ý đến hình tượng, vỗ đùi cười ngậm miệng lại được.

      Bạch Diệc Phong tuy cũng cười theo, nhưng trong lòng căn bản tin tưởng những lời đó, ngậm thuốc lá, nghịch điện thoại.


      Cũng phải, ai mà tin được chiếc Reventon đẳng cấp, tính năng ưu việt hơn rất nhiều, lại có thể thua GTR, trừ khi kỹ thuật của người điều khiển có vấn đề, trừ khi, nhân phẩm của người điều khiển có vấn đề.

      “Cười lắm đúng , nếu nhìn thấy gương mặt xác chết trắng bệch dọa người của Lý An Thần, chắc còn cười mãnh liệt hơn nhiều.” giọng nam trầm thấp mang theo ý chế giễu cắt đứt tiếng cười của Lý An Thần.

      Lý An Thần nhìn Tiêu Trạch biết xuất ở cửa từ lúc nào, khóe miệng nhếch lên, tám chiếc răng ngay ngắn trắng bóc lộ ra, nụ cười tiêu chuẩn của Lý Thị.

      Vừa vào trong sân nghe quang quác lung tung, đôi chân dài rảo bước, Tiêu Trạch tới, mặt lạnh với Lý An Thần: “Tôi bảo, Lý An Thần, sao cậu kể với cậu ta lúc sắp đâm xe cậu sợ tới mức suýt nữa đái ra quần.”

      “Này!” Lý An Thần trừng mắt phản bác, “Ai chứ! Ai sợ tới mức suýt đái ra quần, đây mà là người nhát gan như vậy à!”

      Bạch Diệc Phong nhìn ta, gật đầu thể phủ nhận. Tiêu Trạch đá văng chân dài của Lý An Thần để ghế sô-pha, ngồi xuống, ngả người, vẻ mặt thâm trầm.

      “Sao vậy, khó chịu khi phải chạy sau mông đàn bà sao? Lúc thua DK cũng thấy cậu như thế này!” Bạch Diệc Phong rút điếu thuốc, châm lửa, “Tôi bảo này, có phải cậu vừa ý người ta , muổn đuổi đuổi kịp, còn bị bỏ lại phía sau, cảm thấy rất mất mặt.”

      Tiêu Trạch ngậm lấy điếu thuốc, phì phèo nhả khói, nhàn nhạt ném ra câu, “ vớ vẩn gì vậy.” đến tên người ta là gì, làm nghề gì cũng biết, vừa ý cái gì mà vừa ý.

      “Vậy cậu làm gì mà mặt như ruộng bậc thang thế.” Bạch Diệc Phong nhả ra vòng khói, cảm thán, “Đàn ông chỉ cần thua đàn bà ở giường, những phương diện khác chẳng là cái gì!”

      Tiêu Trạch cất giọng mỉa mai, cười cười, “Trong cơ thể con người có nhiều loại tế bào, có điều tôi nghi ngờ trong cơ thể cậu chỉ có loại.”

      “Tinh trùng!” Lý An Thần vạch trần.

      “Biến!” Bạch Diệc Phong cho đạp.

      Điện thoại mặt bàn ầm ĩ reo lên, Lý An Thần cười cười cầm máy, ngắm sắc mặt Tiêu Trạch rồi truyền đạt mệnh lệnh với người ở đầu dây bên kia: “Màu gì à? Xanh da trời? Ừ, tôi thích. Đưa xe đến thẳng chỗ đó, mấy ngày nữa tôi đến lấy, còn chuyện kia, nhất thiết phải làm tốt cho tôi…”

      Lý An Thần cúp điện thoại, trong đầu lên hình ảnh nào đó vặn tay chạy đến rút hóa đơn phạt, khóe miệng khỏi cong lên.



      Nắng gắt cuối thu tiếp tục ra oai, ánh mặt trời mãnh liệt như muốn thiêu đốt con người.

      Giản Ninh đứng bên lề đường, lông mày nhíu chặt lại. Từ sáng đến giờ chưa được rảnh rỗi chút nào, liên tiếp có xe phạm luật, hóa đơn phạt dưới trăm tờ, ghi báo cáo đến nỗi ngón tay cứng đờ, đến đại đội trưởng Tiết Khải cũng bị kinh động.

      Tiết Khải đưa mắt nhìn chiếc xe vừa phạm luật, lau trán với Giản Ninh: “Tiểu Giản à! biết hai vị mà đắc tội là ai rồi chứ?”

      “Đại đội trưởng, cũng biết, em chỉ làm theo quy định…” Lửa tích tụ tới tận trưa, Giản Ninh trừng đôi mắt dễ thương, tay nắm chặt ghi chép của cảnh sát, “Bọn họ dựa vào đâu mà ngạo mạn như vậy.”

      “Chỉ dựa vào người nhà của họ, cả thành phố này ai dám nể mặt. Đừng đến tôi và , ngay cả cục trưởng của chúng ta cũng phải dè chừng họ.”

      Giản Ninh phục giọng lầm bầm. “Tên vô lại tay che trời.”

      Tiết Khải liếc , kéo khóa lấy ra chiếc túi giấy, đưa tới trước mặt , “Đây, thứ tên vô lại mà cần, tối nay phải giao cho ta.”

      Giản Ninh do dự nhận, Tiết Khải hung dữ lườm . Giản Ninh hậm hực cầm túi giấy mở ra.

      Trong túi, mấy tấm hình đập vào mắt, GTR màu đen, biển số xe kia, bên mặt của chủ xe, Giản Ninh mở to hai mắt nhìn bức ảnh chụp từ camera theo dõi đường phố, miệng há thành hình chữ O.

      “Đây là kẻ hại Reventon suýt nữa xảy ra chuyện.” Chiếc xe này Tiết Khải từng nhìn thấy trước cổng đội cảnh sát giao thông. lái chiếc GTR này cơ thể rắn chắc gợi cảm cùng với phong cách mạnh mẽ, khiến ai cũng phải mở to mắt nhìn, tận đáy lòng ta tin rằng Giản Ninh có quan hệ với ta.

      “Nếu chịu xin lỗi Tiêu Trạch, tôi đành phải tự mình nộp cho ta thứ mà ta hứng thú nhất.” Tiết Khải ra vẻ muốn lấy lại ảnh chụp.

      Giản Ninh ôm chặt mấy bức ảnh trước ngực, hơi cắn môi : “Em , đại đội trưởng, em vẫn được sao.”



      Xưởng sửa chữa xe đua của Aken.

      Nhan Hoan vừa ngồi vào ghế lái của chiếc GTR màu xanh da trời, điện thoại trong túi quần bất chợt reo lên, móc điện thoại ra vừa nghe vừa xem xét nội thất trong xe.

      “Hoan, cậu , hôm đó có phải Tiêu Trạch vì cậu nên mới phạm luật quá tốc độ, vượt đèn đỏ?”

      Giản Ninh bên kia đầu dây hỏi trúng vấn đề làm Nhan Hoan giật thót, mãi mới trả lời: “Phải.”

      “Tối nay tớ phải đến T98 tìm .”

      “Sao, sớm đầu hàng thế lực hung ác vậy à.”

      “Ai bảo tớ chỉ là dân thường bé, đấu lại cậu ấm hư hỏng tay che trời.” Giản Ninh đành chịu, dè dặt hỏi: “Vậy, tối nay, cậu giúp tớ chứ?”

      “Tối nay tớ có việc.”

      “À…”

      ràng nghe ra thất vọng trong giọng của Giản Ninh, Nhan Hoan cảm thấy hơi áy náy, cân nhắc xem có nên đồng ý cùng bạn. Bên này Aken khoát tay ra hiệu, Nhan Hoan vội : “Tớ còn có việc, lát nữa .” Sau đó vội vàng cúp điện thoại.

      Giữa trưa, nắng càng gay gắt, mồ hôi chảy ròng ròng hai bên thái dương, Giản Ninh siết chặt điện thoại, hai vai rũ xuống, thở dài. chiếc Pickup [1] vượt đèn đỏ xong còn thản nhiên dừng lại bên cạnh , lại phải viết hóa đơn phạt sao?

      [1] Xe bán tải, kiểu xe hơi 2 chỗ hoặc 4 chỗ có thùng chở hàng rời phía sau ca-bin.

      Ông trời ơi!



      T98, quán bar hạn chế hội viên, Giản Ninh cầm thẻ khách quý mượn được của vị sư huynh, hít sâu rồi vào trong.

      Quán bar được bài trí với những ngọn đèn mờ ảo, bóng người mơ hồ, sân khấu, nữ ca sĩ đong đưa thân mình, cất giọng trầm khàn hát bản tình ca đầy thương cảm, nữ nhân viên phục vụ trang điểm kỹ lưỡng, ăn mặc thời thượng, bê khay qua lại như thoi đưa giữa những bàn rượu.

      Xuyên qua đám người, giẫm lên cầu thang, Giản Ninh tới tận cùng hành lang tầng hai, dừng lại trước cánh cửa chạm trổ xa hoa.

      Theo truyền thuyết, đây là khu vực cấm của tư nhân, có thể chơi đùa trong này toàn là các quý công tử của những gia đình danh giá, có thế lực nhất thành phố này. Giản Ninh lại hít sâu hơi, gõ cửa, đẩy cửa vào.

      Ánh sáng trong phòng rất mờ, Lý An Thần ôm ăn mặc hở hang hát bản tình ca, Bạch Diệc Phong cùng xinh đẹp khác dính chặt vào nhau.

      Tiêu Trạch tựa ghế sô-pha, vẻ mặt thâm trầm.

      Chưa tìm thấy chiếc GTR đó, làm gì cũng hào hứng nổi.

      Lý An Thần trông thấy Giản Ninh xuất ở cửa ra vào, hai mắt sáng rực, lớn tiếng: “Em cảnh sát!”

      Giản Ninh theo phản xạ có điều kiện liếc nhìn ta, lập tức nở nụ cười, ngọt ngào gọi, “An thiếu!” tiếng này thốt ra lập tức có cảm giác muốn tát vào miệng mình.

      “Em , sao em lại đến đây, ngàn vạn lần đừng với là em đến xin lỗi.” Lý An Thần buông tay, tới lưu manh khoác vai , nháy mắt mờ ám, “Nếu đúng như vậy, chẳng thú vị.”

      Thú vị cái đầu !

      Giản Ninh cố nhịn bẻ gãy cánh tay kia, ngoài cười nhưng trong lòng cười, cắn răng : “An thiếu, đúng rồi, tôi đến đây chính là để xin lỗi.” Giản Ninh nhìn Tiêu Trạch trong góc từ đầu đến giờ hề liếc nhìn , chậm rãi : “Trạch thiếu, hôm đó là tôi có mắt nhìn thấy Thái Sơn, đắc tội với , mong đại nhân so đo với tiểu nhân, đừng chấp chuyện nhặt.”

      Cảnh sát giao thông đó? Tiêu Trạch ngồi thẳng người, lúc này mới nhớ ra Lý An Thần khoác vai là ai.

      Tiêu Trạch hỏi: “Điều tra được ta là ai chưa?” Giọng trầm thấp vô cùng êm tai.

      Giản Ninh cụp mắt, cuộn chặt nắm đấm, : “Xin lỗi, Trạch thiếu, điều tra ra người đó.”

      “Có chiếc xe cũng tìm được, đám cảnh sát giao thông các làm ăn kiểu gì vậy.” Lý An Thần mở miệng trước: “Ngoài đường nhiều camera như thế chỉ để làm cảnh thôi sao?”

      Tiêu Trạch lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào Giản Ninh, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu lời dối của .

      Giản Ninh dám nhìn thẳng , gạt sức nặng cần thiết bả vai, mắt nhìn sang hướng khác, “Trạch thiếu, tôi lòng đến xin lỗi.”

      “Em , đừng chỉ suông, thể thành ý của em .” Lý An Thần ôm lấy bên cạnh ngồi xuống ghế sô-pha đối diện.

      “Thành ý?” Giản Ninh nhìn Lý An Thần, : “An thiếu muốn thành ý như thế nào?”

      Lý An Thần nhìn Tiêu Trạch, Tiêu Trạch quay mặt qua chỗ khác. Lý An Thần nhìn mấy chai rượu Tây mặt bàn, đôi mày hơi nhướng lên, “Dám uống ?”

      Giản Ninh nhìn chai rượu đầy ự bàn, quyết định, ánh mắt cương quyết, khom người cầm lên ngửa cổ uống. Rượu mạnh cay nóng như muốn thiêu đốt chạy thẳng xuống dạ dày, hai mắt nhắm chặt, bàn tay cầm chai rượu hơi run run, chất lỏng óng ánh từ khóe miệng chảy xuống cổ, chai Vodka bị uống hết hơn phân nửa.

      Cánh tay Lý An Thần ôm bên cạnh dần dần buông lỏng, ngồi thẳng người nhìn chớp mắt. Bạch Diệc Phong chống cằm cười nhìn , lên tiếng, “Lý An Thần cậu đúng là trẻ con!”

      “Cậu biến !” Lý An Thần trừng ta, ánh mắt trở lại người Giản Ninh.

      dám dán hóa đơn phạt vào trán , tại sao thể bắt uống rượu!

      “Cạch!” Chiếc chai đẹp đẽ nặng nề đập xuống mặt bàn thủy tinh, đôi mắt to của Giản Ninh bắt đầu mơ màng, lau rượu dính bên khóe miệng, : “Trạch thiếu, An thiếu, như vậy mong hai vị có thể bớt giận.”

      Tiêu Trạch căn bản hề liếc nhìn , chuyện nhàm chán như bắt phụ nữ uống rượu khinh thường.

      Lý An Thần nhìn chai rượu còn lại mặt bàn, gì.

      chai Vodka nguyên chất, rượu mạnh cao cấp, dạ dày bắt đầu khó chịu, chân mềm nhũn, Giản Ninh cuộn chặt nắm đấm, hít sâu hơi, : “An thiếu, …” Nhìn chai rượu còn lại, nhíu mày, uống hay uống, trong lòng giằng co, nếu uống chai vừa nãy là phí công rồi.

      Tiên sư nhà !

      Giản Ninh rủa thầm câu, chịu đựng cơn quặn thắt dạ dày, run run cầm chai rượu mở đưa lên miệng.

      Giờ khắc này trong phòng cực kỳ yên lặng, ngoại trừ Tiêu Trạch, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào ràng say còn muốn ra vẻ.

      Chai rượu đưa đến bên miệng, chất lỏng trong suốt sắp chảy ra, cửa phòng bao đột ngột bị lực mạnh từ bên ngoài đẩy vào, phát ra thanh rất lớn.

      Nhan Hoan xuất tại cửa ra vào, lưng quay về phía hành lang sáng đèn khiến người khác nhìn biểu lộ mặt. Bảo vệ quán bar theo sau ngăn cản, gật đầu với Bạch Diệc Phong: “Ngài Bạch, vị tiểu thư này ấy là bạn của Trạch thiếu…”

      Bạch Diệc Phong khoát tay, bảo vệ lui ra ngoài.

      Bạn !

      Con ngươi sắc bén đối diện , Tiêu Trạch sờ cằm nghiền ngẫm hai từ này.



      Hết chương 3

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :