1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

[Truyện Tây] Keep Holding On - Susane Colasanti (Update Chương 3.1)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. windywindy

      windywindy New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      10
      Keep holding on - Susane Colasanti

      [​IMG]
      Tác giả: Susane Colasanti

      Thể loại: Tình cảm

      Số chương: 25

      Translator: windywindy

      Giới thiệu
      'Nhai rồi nuốt, nhai rồi nuốt, được nhìn lên'

      Giờ ăn trưa chính là cơn ác mộng của Noelle, nhưng trong cái trường này, chẳng có chỗ nào an toàn cho dung thân cả.

      ́ giấu diếm chuyện gia ̀nh bất hạnh, phớt lờ bọn nhãi ranh luôn khiến khổ sở là phương châm tồn tại của Noelle. Matt và Noelle ngầm, nhưng thú thực, tình cảm hai người chẳng mấy sâu đậm. Còn Julian Porter, chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình được ở bên cạnh .

      Nhưng khi Julian bắt chuyện với , Noelle rất hoảng loạn, biết có nên mạo hiểm cùng Julian nói chuyện đương hay là an phận tiếp tục ở bên cạnh Matt ?

      Mọi chuyện thay đổi khi trò bắt nạt của đám bạn khiến Noelle chịu nổi, muốn vùng dậy, muốn đấu tranh cho chính mình và cho những thứ trước đây đã đánh mất...


      Đôi lời:
      ☆ Lần đầu mình dịch nên tránh khỏi sai sót, mong các bạn nhiệt tình góp ý để bé cưng đầu lòng của mình được hoàn thiện. Cảm ơn các bạn.
      ☆ Tiến độ: 1 chương/tuần
      Last edited: 3/1/15

    2. Anna♥

      Anna♥ Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      1,368
      Đặt cục gạch, bao giờ hoàn tag chụy nha :hoho::th_18:
      windywindy thích bài này.

    3. windywindy

      windywindy New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      10
      Chắc 1 tuần 1 chương còn beta lại cho nó mượt nữa :04(1):
      Anna♥ thích bài này.

    4. windywindy

      windywindy New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      10
      Gửi tặng Tyler Clementi

      Và những ai cảm tháy chán nản, muốn bỏ cuộc,

      những ai từng bị bắt nạt, bị lập, bị bỏ rơi

      Hãy nhớ các bạn hề đơn độc

      Hãy mạnh mẽ lên!

      Đừng vội bỏ cuộc nhé!


      Chương 1

      Translator: windywindy

      Thứ 3, ngày 05 tháng 04

      (Còn 53 ngày)
      Julian Porter ngáng đường tôi!

      Việc này chắc chỉ là trùng hợp thôi, ngồi sau tôi hai bàn trong giờ học tiếng Tây Ban Nha, tôi biết ngồi ngay đó vì tập và bút của còn đặt bàn, có lẽ bỏ quên đồ trong tủ nên mới vội vàng lấy, nhưng mà lớp học hai dãy bàn chỉ có lối này thôi, muốn bước ra còn tôi đây lại cố chen vào.

      Khi hai chúng tôi sắp chạm vào nhau, Julian nghiêng người nhường lối cho tôi, tôi có thể cảm nhận được nụ cười trầm thấp của đỉnh đầu, nhưng tôi dám ngẩn lên nhìn. Có lúc tôi cảm thấy việc nhìn trực diện cũng khó khăn như việc bạn cố mở to mắt nhìn thẳng vào mặt trời mùa hè chói lóa.

      Dù vậy, tôi vẫn có thể quan sát cần đưa mắt nhìn, bởi từng đường nét gương mặt của khắc sâu vào tâm trí tôi, từ đôi mắt màu lục mê người cho đến mái tóc rối màu hung quyến rũ, luôn là mẫu người đàn ông lý tưởng trong mắt các . Thậm chí những tia sáng màu xanh chớp lóe phức tạp từ cặp kính gọng đen của cũng khiến tôi sao quên được.

      Trở lại với tình huống tại, giây phút cả hai lướt qua nhau, tôi chợt thấy khẩn trương, cảm giác giống như bản thân bị nhấn chìm trong cuốn hút tột cùng mà mang lại. Nghiêm túc mà , cảm giác này tôi chưa từng trải qua bao giờ khi tôi ở cùng Matt, bạn trai tại của tôi.

      Tôi luôn mơ có ngày Julian tỏ tình với tôi, đưa tôi về phòng và hai chúng tôi hôn nhau say đắm.

      Nhiều lần tôi tự hỏi, có phải bản thân mình quá đê tiện khi cùng lúc lại thích hai người đàn ông?

      Học chung lớp với Julian luôn khiến tôi cảm thấy khổ sở. Tôi luôn luôn tự hỏi liệu ấy có nhìn mình ? Có nghĩ về mình ? Có đôi khi tôi giả vờ rằng mình chăm chú theo dõi cách chia động từ chưa hoàn thành bảng, nhưng ra tôi lại trộm nhìn .

      Luôn có rất nhiều cách để ngắm cần phải nhìn thẳng. Thường , tôi hay vờ dòm ngó mấy chỗ bên cạnh rồi sau đó len lén liếc xuống chỗ ngồi hoặc khi ai đó phát biểu tôi quay xuống làm bộ hăng say lắng nghe dù tôi chả có cảm tình với cái đứa phát biểu. Nhưng tới lượt giáo viên gọi tôi đứng lên tôi lại hoảng, và cái cách mấy đứa ngồi dưới nhìn chằm chằm tôi lúc tôi trả lời cũng khiến tôi run cầm cập.

      Chuông reo vào lớp, thấy Julian quay lại chỗ ngồi, chúa ơi, tim tôi đập to đến mức bất cứ ai ở trong vòng bán kích năm cây số đều nghe mồn . Lúc ngang qua chỗ tôi, hai ngón tay lướt qua quyển vở đặt bàn của.

      OMG, sao ấy lại chạm vào vở mình như thế?

      ấy muốn gì chăng ?

      Tôi có ham muốn xé ngay cái trang vở đó rồi đem về nhà bỏ vô tủ ngắm. Nhưng nếu thấy tôi làm vậy, chắc nghĩ tôi là đứa có bệnh. Haizz dù gì việc tôi cứ lén nhìn cũng khiến người ta cho là tôi được bình thường. được, tôi phải hạn chế điều này thôi.

      ◦◦◦●◦◦◦●◦◦◦
      Giờ ăn trưa.

      Chẳng ai muốn ngồi ăn cùng với tôi. Tôi bao giờ dám ngó nghiêng quanh căn tin, bởi tôi cảm thấy mình giống như con vật bị nhốt trong vườn bách thú để du khách ngắm nghía. Có chúa mới biết tôi xấu hổ cỡ nào, nhưng chẳng thể bỏ đâu được, tôi bị bắt ngồi ở đây mới chết chứ.

      Tôi ước gì mình có thể chuyển đến học ở thế giới khác, nơi bắt học trò học mà phải trải qua cái vụ khảo nghiệm kỹ năng sinh tồn đau thương này. Hoặc cho phép mỗi người có quyền sống khác biệt. tuyệt vời làm sao nếu như con người ta xem trọng những điều khác biệt, bạn càng khác người bạn càng được mến. Và người ta chẳng mấy quan tâm đến những khái niệm na ná nhau.

      Nhưng mà, tại tôi bị mắc kẹt trong thế giới này.

      Nhai – nuốt – nhai – nuốt

      Tôi cố ép bản thân được nhìn lên. Tommy ngồi mình ở cái bàn cạnh cửa ra vào, tôi lén liếc nó ngay lúc nó ngẫng lên, ánh mắt hai đứa giao nhau, biểu thị rằng “ hai chúng ta đều là kẻ bị lập”

      Chúng tôi bị lập vì nhiều lý do. Tommy được hoan nghênh bởi nó là đứa cực quê mùa, còn lý do chúng ghét tôi hơi phức tạp chút.

      Cả tôi và Tommy đều ý thức được chúng tôi bị ghét bỏ, nhưng hai đứa tôi tiếp tục tỏ ra rằng mình mấy quan tâm đến điều đó.

      Tôi nhìn xuống bữa trưa hôm nay của mình. Bánh mỳ sand-wich với rau diếp và nước sốt, ít khoai tây chiên và nước lọc.

      Học sinh trường tôi phải đưa tấm thẻ đặt biệt để lĩnh phần ăn. Thẻ ăn bình thường có màu xanh còn cái thẻ miễn phí kia nó màu cam. Tôi có đủ điều kiện để lĩnh bữa trưa miễn phí tại trường nhưng tôi lại chẳng muốn đeo cái thẻ cam đáng xấu hổ đó. Tôi thà mất cả buổi lục lọi trong tủ lạnh nhà mình còn hơn là để người khác biết được tôi nghèo đến mức phải ăn chực.

      Tôi bao giờ mua đồ ăn trong trường, hồi trước khi chung với mấy người bạn, bọn họ đưa cho tôi ít thức ăn, còn bây giờ, tôi phải mình từ đầu này đến đầu kia căn tin với ánh mắt soi mói của lũ bạn, điều này càng khiến cho cái việc tôi ngồi lẻ loi kia rành rành.

      Có tiếng cười hô hố phát ra từ bàn kế bên làm tôi cứng người. Warner Talbot chỉ trỏ vào miếng sand-wich tay tôi, tôi cố né nó, nhưng lại biết nên ngồi ở đâu cho yên cái thân bởi vì chẳng ai muốn ngồi ăn chung với tôi.

      “Nhìn xem, miếng bánh mì của nó chỉ toàn rau diếp!” Warner lên tiếng rồi ai đó cùng bàn nó cũng thốt lên “Chắc ngon lắm đó!”.

      Tôi ngượng chín mặt.

      Phần sand-wich của bọn nó đầy thịt, phô mai, rau diếp và cà chua. Tôi cá chắc mấy miếng thịt toàn là đồ đắt tiền mua trong cửa hàng thực phẩm cao cấp, còn phô mai có đến hai lát. Tôi cố mường tượng ra cảm giác khi mình được ăn miếng sand-wich đó. Cắn vào ngụm, tiếng rau diếp lạo xạo hòa lẫn với vị ngọt của mấy lát cà chua chín mọng, cùng thịt xông khói thơm mềm và hương phô mai béo ngậy.

      Bánh mì của bọn nhà giàu đúng là mỹ vị trần gian.

      Tôi cố giấu phần bánh mì èo uột của mình xuống bàn, mục đích để chúng thấy nhưng kết quả lại khiến chúng càng khoái trá cười to hơn.

      Hẳn thằng nhóc Warner Talbot kia chẳng bao giờ thấy chán cái trò cười nhạo tôi. Nó luôn soi mói bữa trưa của tôi trong suốt hai năm, kể từ ngày đầu tiên học lớp 9.

      Tất cả những gì tôi tìm thấy trong tủ lạnh nhà mình ngày đó là sốt ma-yo-ne, mù tạt và mấy miếng gân bò, nên bữa trưa của tôi là bánh mì với sốt ma-yo và mù tạt, ra tôi cũng cho thêm mấy miếng gân bò, nhưng chỉ là nó quá ít, chủ yếu cho có mùi vị thịt bò thôi. Và biết thế nào mà thằng nhãi Warner bắt gặp tôi ăn bánh mì mù tạt gân bò của mình, thế là nó lấy làm vui sướng lắm, cứ như nó có sẳn ăng – ten thăm dò những người bất hạnh và ngày hôm đó, cái ăng – xui xẻo báo động ầm ỉ khi bắt trúng tôi.

      Warner chế nhạo tôi “Ai đó hảo tâm thảy cho con bé kia miếng bánh quy coi”

      Ai cũng cười. Hỉ hả lắm. Chúng biết tôi nghe được mấy lời nhục mạ này. Nhưng chúng mấy để tâm.

      ◦◦◦●◦◦◦●◦◦◦
      Tiết học cuối cùng của tôi là môt Toán*, tôi rất thích môn này bởi tôi hoàn toàn có thể tự do hoạt động trong 45 phút.

      * Bản dịch ghi là Precalc (Precalculus), trong tiếng việt mình chỉ có hình học với đại số thôi, còn bên Mỹ nó chia ra nhiều cấp bậc học trong môn toán. Học sinh ở cấp độ precalculus này học những phép tính hoặc những bài học căn bản trước khi bắt đầu lớp học toán cao cấp (tích phân, lượng giác, hàm số, v.v…)

      Năm nay tôi chuyển lên ngồi bàn hai thay vì cuối lớp bởi bài học thầy ghi bảng tôi nhìn .
      Khi chuông reo vào học, hai nam sinh ngồi sau tôi lao vội về chỗ ngồi. Họ mặc hai chiếc áo thun polo cùng kiểu. Xung quanh tôi mọi người hầu như đều ăn vận giống nhau. , phải là mọi thứ quanh đây đều giống nhau. Toàn bộ những ngôi nhà ở vùng ngoại ô rộng lớn này đều như vậy, đều có khoảng sân trước đẹp đẽ, những con đường san sát nhau, và những kiểu kiến trúc tẻ nhạt.

      Người dân ở đây ghét những thứ khác biệt, ai được phép sống khác người. Những ý tưởng, sở thích, lựa chọn, phong cách độc đáo mới lạ đều bị ngăn cấm tuyệt đối. Và nếu ai đó tuân theo những cái chung phải lãnh hậu quả tàn khốc.

      Thị trấn nơi tôi sống cũng giống với hàng ngàn thị trấn khác ở Mỹ. Bạn có lẽ nghe câu “khỉ ho cò gáy” rồi phải . Thị trấn chỗ tôi hoàn toàn đúng với câu này.

      Dường như chẳng có chút vui vẻ nào khi bạn phải sống ở nơi mà người cực kỳ bảo thủ và hoàn toàn lĩnh hội được cái gì gọi là văn hóa, thị trấn nằm giáp ranh biên giới, tiếp cận với bên ngoài nên cũng chẳng có thứ gì vui vẻ mới mẻ.

      Thành phố gần nhất cách đây giờ xe, còn bộ hoặc cưỡi lừa mất khoảng 20 giờ đồng hồ. Nếu tôi có chiếc xe, tôi rời khỏi cái thị trấn đáng ghét này bất cứ khi nào tôi muốn. Sau mỗi buổi học tôi lái xe đến trung tâm thành phố và ở đấy cho tới tối muộn mới trở về.

      Tôi biết vì sao gia đình tôi lại sinh sống ở đây. Thậm chí chúng tôi còn chẳng thích ứng được với nơi này.

      Gia đình tôi thuê lại tầng hai của căn nhà , dột nát từ bà lão sống lâu năm tại vùng này. Thảm lót chân, dụng cụ nhà bếp và giấy dán tường hoàn toàn có từ thời cổ lổ sỉ. Còn căn nhà mới, rộng rãi, thoáng mát ghi tờ giới thiệu chỉ là lừa tình thôi.

      Tôi thể thôi chờ mong ngày tôi có thể rời khỏi nơi này, bao giờ quay lại. Lúc đó chắc tôi sống trong thành phố hoặc ở nơi nào đó xa xa. Tôi muốn nhìn mặt bất cứ ai ở cái xứ này dù chỉ lần, ngoại trừ Sherae. Tôi cảm thấy mình rất may mắn khi được làm bạn với ấy. Sherae rất giống tôi, đều ghét mấy thứ tẻ nhạt giống hệt nhau ở nơi này.

      Tôi đếm ngược từng ngày cho đến lúc tốt nghiệp. Ngày đó tôi được tự do, ngày đó là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi. Tối nào tôi cũng đều nhìn lịch gạch gạch đếm đếm hết ngày, hết tuần, hết tháng rồi hết năm, năm ngoái tôi cũng làm như vậy, giờ chỉ còn năm nữa thôi.

      Tôi muốn trở thành con người có ích cho xã hội sau khi tôi rời khỏi nơi này. Bởi vì nếu chúng ta đóng góp cho cuộc sống, cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa?

      Mọi thứ sớm trở nên tốt đẹp thôi! Chắc chắn là như vậy!
      Last edited: 30/12/14
      Anna♥Hằng Lê thích bài này.

    5. windywindy

      windywindy New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      10
      Chương 2

      Translator: windywindy

      Thứ năm, ngày 07 tháng 04
      Sherae lại gặp ác mộng.

      "Nó khiến mình tỉnh giấc lúc 4h sáng". Giọng ấy khản đặc, gương mặt thì uể oải, xanh xao.

      "Ước gì mình có thể giúp cậu, Sherae!" Tôi ́ an ủi.

      Tôi thật sự hy vọng mình có thể bảo vệ ấy, nhưng tôi chẳng biết phải làm gì. Sherae nhìn chằm chằm vào tủ đồ như thể ́ nhớ lại xem ấy ̣nh lấy thứ gì.

      "Có lẽ mình nên thổ lộ với ai đó" - Sherea mở miệng.

      Tôi hoàn toàn đồng ý! Tôi luôn muốn ấy làm như vậy. Nhưng Sherea lại ́ lờ chuyện này. Tôi mong Sherea sớm thay đổi suy nghĩ .

      ---------»☆«---------
      Phía tường nhà vệ sinh nữ lầu hai có ghi dòng chữ bằng bút lông đen
      Noelle Wexler là đồ bỏ

      ---------»☆«---------

      Tôi và Matt Brennan làm vài chuyện bí mật, ấy cho tôi tiết lộ với ai dù tôi rất muốn nói với bạn thân Sherea của mình.

      Chúng tôi "vụng trộm" hẹn hò.

      Thỉnh thoảng trong giờ học, tôi sẽ lẽn ra ngoài cùng Matt, hẳn vì bọn tôi nhớ nhung nhau. Dù lớp trưởng chẳng mấy khi điểm danh và tôi có trốn học cũng ai hay biết nhưng một tuần tôi chỉ dám cúp tiết vài lần.

      Chúng tôi gặp nhau phía sau bức tường đá ở sân quần vợt, nơi này chỉ là một khoảng đất trống nằm giữa mấy gốc cây thô trụi lá, mùa khô thì còn khô ráo chứ mùa mưa thì chỉ toàn bùn lầy.

      Dù phải là nơi hẹn hò lý tưởng nhưng đây lại là chỗ "vụng trộm" tuyệt vời. Và trong khi triền miên hôn Matt, tôi vẫn có thể để tâm tới mấy chuyện linh tinh khác.

      Matt là một chàng nổi tiếng hư hỏng. Nhưng phải ai mặc áo khoát da màu đen thì người đó là kẻ xấu, có lần tôi nghe người ta nói Matt dính liếu tới mấy băng đảng bán ma túy gì đó nhưng ấy bảo tôi đừng nghe người ta nói bậy.

      Duy nhất một lần tôi biết được bị bố mẹ cắt viện trợ và phải làm việc ở trạm xăng để kiếm sống. Tôi hỏi có chuyện gì xảy ra nhưng từ chối muốn nói tới. Dù bọn tôi đã tiếp xúc thân mật nhưng giữa hai người luôn tồn lại một khoảng cách dường như chẳng thể xóa bỏ.

      Ngoài hôn ra, chúng tôi rất ít khi trò chuyện khi ở cùng nhau. Nhưng hôm nay ngoại lệ, chúng tôi hôn nhau như mọi ngày mà lại ngồi im nói. Thật ra là tôi bực mình chuyện xảy ra tuần trước.

      " đã nói xin lỗi rồi, em còn muốn gì nưã" - Matt lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

      "Còn phải giấu em điều gì sao?" - tôi cáu

      Matt vòng tay ôm tôi. Một cái ôm rất chặt.

      thủ thỉ - "em biết mọi chuyện như thế mà"

      Tôi rất rất muốn tin Matt, nhưng đã giấu tôi về bữa tiệc sinh nhật tuần rồi. Tôi chỉ hay biết khi tình cờ nghe lõm được từ đám bạn của . Một bữa tiệc lớn, và tôi được mời.

      "Hay là cảm thấy mất mặt khi ở cùng em?" - tôi hỏi

      " phải!"

      "Vậy tại sao chúng ta phải lén lút chứ? Tại sao chúng ta thể đương như những người bình thường? - tôi vùng khỏi tay , đây phải là điều một người bạn trai nên đối xử với bạn gái sau cả tháng hai người hẹn hò. Matt đáng lý nên giới thiệu tôi với bạn bè , đưa tôi chơi nhiều nơi như những cặp tình nhân khác. Nhưng, tôi thể từ bỏ được, tôi may mắn khi có được và tôi biết có thể thay đổi.

      "Em muốn đâu đó thật à?" - Matt hỏi tôi

      "Vâng"

      "Được, sẽ đưa em " - Matt thì thầm

      "Khi nào hả ?"

      "Thứ sáu tới được em?"

      "Được!" - tôi hào hứng.

      Sau đó chúng tôi bắt đầu hôn nhau. Một nụ hôn say đắm làm tôi quên bén món quà sinh nhật còn để trong cặp.

      ---------»☆«---------
      Tôi học tiếng Tây Ban Nha trước giờ ăn trưa. Bụng tôi luôn sôi ùn ục vào thời điểm này. Tôi có lúc sẽ giả vờ ho khan hoặc lật tập, lật sách để che giấu tiếng "reo hò" trong bao tử.

      Nhưng cái gì càng che giấu thì nó càng rõ ràng.

      Tồi tệ nhất là trong lúc làm kiểm tra, chúng tôi buộc phải giữ im lặng, và tôi rất lo lắng cho cái bụng phản chủ sẽ làm tôi mất mặt lúc đó. Cứ nghĩ tới việc Julian nghe được tiếng "reo" của tôi, tôi chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống và bao giờ ngoi mặt lên.

      May mắn thay hôm nay lớp hơi ồn, vì Yuknis cho các bạn nghe nhạc, sau đó sẽ chỉ vào bản đồ Nam Mỹ/ Tây Ban Nha và giải thích nguồn gốc của bài nhạc đó. George hỏi liệu phần nhạc này có ra thi .

      Đầu năm học, mọi người đều được đặt cho một cái tên TBN, vì Noelle có nghĩa nên tôi lấy tên Bélen, Julian chọn tên Julio, còn George, nó lấy cái tên thảm họa nhất, Jorge, có nghĩa là "gái gọi".

      "Entonces...." - sau đó, Yuknis lại thao thao bất tuyệt một tràn tiếng TBN, tôi hoàn toàn nghệch mặt, đáng lý tôi phải tập trung nghe giảng và hiểu đưọc nói những gì, nhưng hiện tại đầu óc tôi cứ mông mông lung lung chẳng thể tập trung được.

      *entonces có nghĩa là sau đó, rồi thì.... giống với Then trong tiếng vậy á.

      Hôm nay Yuknis mặc chiếc quần giống như hôm thứ hai. Tôi biết mặc quần áo theo lịch, mỗi thứ 2 và thứ 5 sẽ mặc chiếc quần này, còn thứ ba với thứ tư, thứ sáu sẽ là quần khác, luôn luôn là như vậy. Mặc một chiếc quần hai lần trong một tuần thì sẽ xuất hiện nếp nhăn, liệu ấy có để ý điều này nhỉ? Hay là lười đầu tư trang phục? Tưởng tượng đến cái tủ quần áo ít ỏi của chắc buồn cười lắm, sao có thể như thế, ấy hoàn toàn có khả năng mua bất cứ thứ gì mình muốn cơ mà.

      Hừm.

      Tôi biết sẽ rất kỳ lạ nếu như một đứa luôn mồm nói ghét học như tôi lại thích trở thành giáo viên.

      Tôi luôn muốn giúp đỡ những học sinh có hoàn cảnh khó khăn khi tôi làm giáo.

      Sẽ tuyệt vời làm sao nếu học trò của tôi được sống thật với chính bản thân các em. Ở đây phải là tôi cho phép các em lười biếng mà là tôi muốn các em được học tập trong một môi trường thoải mái, áp lực, lo lắng gì.

      Tôi sẽ giúp các em bị lập, bị bỏ rơi có thể hòa nhập với các bạn. Các em có thể tin tưởng tôi bởi vì tôi biết mình làm những gì. Thể hiện sự nhiệt tình, quan tâm của mình đối với chúng có lẽ sẽ giúp các em thấy bớt đơn hơn.

      Tôi tự lên một danh sách "những việc cần làm khi trở thành giáo viên" và luôn mang nó theo bên mình bởi vì đâu ai biết được ý tưởng sẽ xuất hiện khi nào? Nếu ghi lại kịp thời chúng ta sẽ quên mất nó.

      Sau khi quan sát trang phục của Yuknis, tôi bổ sung vào danh sách 2 điều:

      √ luôn phải có ít nhất bốn cái quần

      bao giờ mặc chúng ́ ̣nh theo ngày

      Danh sách của tôi cứ dài thêm qua từng ngày.

      Tôi bắt đâu viết nó vào năm ngoái khi Carly xe quyển vở có hình vỏ sò của tôi trong giờ lịch sử của Herrera. hoàn toàn thấy nhưng lại làm lơ và ngồi mãi miết sắp xếp tài liệu bàn giáo viên, vờ như thấy gì.

      Nhưng rõ ràng tôi thấy có có đưa mắt nhìn! Carly đứng ngay bàn tôi săm soi rồi xé nát quyển vở, giấy vụn rơi tứ tung sàn.

      Tôi thực sự sốc khi Herrera chứng kiến tất cả nhưng lại chọn cách im lặng, tôi thậm chí còn dùng ánh mắt thấy hết mà, sao chẳng làm gì hết vậy? ấy bối rối quay mặt .

      Có lẽ sợ, nếu như trừng phạt Carly hay làm gì đó với nó, hôm sau có lẽ sẽ về nhà với lốp xe bị rạch, hoặc cả khu vườn nhà sẽ bị "chuột" xử tả tơi.

      Thật quá đáng! Khi con nít bị bắt nạt nếu người lớn đứng ra bênh vực chúng thì ai sẽ giúp chúng bây giờ?

      Sau khi Carly xé vở tôi xong, nó thẳng thừng giẫm lên đống giấy vụn và trở về chỗ ngồi. Tự nhiên như chỗ người.

      Tôi lại bổ sung thêm một điều vào danh sách của mình:

      √ nếu thấy ai đó bị bắt nạt, hãy can thiệp!

      Điều đó thực sự quá khó hay sao?

      ---------»☆«---------
      Bữa tối trông mẹ rất mệt mỏi. À , mẹ luôn trông như vậy, giống như mỗi giây mỗi phút hít thở là một chuyện hết sức khó khăn.

      Hôm nay chúng tôi có món mì trộn nước sốt rẻ tiền và bánh mì bơ tỏi đóng gói.

      Tôi cắn
      một miếng bánh mì, bên trong vẫn còn lạnh.

      Trong đầu tôi rối rắm, dù bụng thì đói meo, bạn sẽ thể hiểu được tâm trạng mẹ tôi biến đổi nhanh thế nào đâu. Tôi còn chẳng thể hiểu cơ mà.

      Có lần mẹ về nhà rất muộn, tiếng sập cửa quá to làm tôi tỉnh ngủ. Lát sau mẹ xô cửa phòng tôi ra, tôi có thể thấy được đôi mắt giận dữ mà bà nhìn tôi khi ấy, ánh đèn trong phòng khách tuy tối nhưng đủ soi rõ sự căm ghét trong đáy mắt mẹ, rồi bà sập cửa phòng tôi thật mạnh, lát sau lại mở cửa, bà nói gì cả, chỉ đứng đó rồi lại ra ngoài và sập cửa mạnh hơn lần trước.

      Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc lâu, rồi kéo chăn, che thân thể run lên từng đợt chiếc nệm mỏng tanh.

      Buổi tối có lẽ sẽ quá căng thẳng nếu tôi vừa ăn vừa xem tivi. Tôi chỉ mới vừa lén ra phòng khách một lát mẹ đã quát tôi trở lại bàn ăn. Nếu cùng nhau ăn, chúng tôi có lẽ sẽ giống một gia ̀nh đầm ấm ?!

      "Công việc mệt chết " - mẹ phàn nàn - "Mày chẳng thể tin đưọc cái lũ ngớ ngẫn mà tao đã phài đối phó ngày hôm nay đâu".

      Sau đó bà lại bắt đầu kể lể về việc khách hàng nào đó muốn trả lại lò nướng nhưng có biên lai. Loại việc này thường xuyên xảy ra ở cửa hàng Rodeo, 1 siêu thị giá rẻ khá lớn cách nhà tôi khoảng 30 phút đường. Mẹ làm ở phòng khách hàng, tôi thể tin được một người xấu tính như mẹ có thể làm việc ở phòng khách hàng lâu như thế.

      Tôi đã quen với việc một ngày mẹ chẳng nói với tôi quá mười chữ, có khi tôi hỏi nhưng mẹ chẳng thèm trả lời cứ như tôi hề tồn tại. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên trong lịch sử, mẹ trò chuyện với tôi. Dù chủ đề chỉ xoay quanh chuyện công việc hoặc thiếu tiền, còn những việc khác như nói về trường học, những người giàu có, vấn đề phụ nữ, những điều bình thường mà mẹ hay nói với con gái thì bao giờ tôi dám đề cập với mẹ.

      nhớ nổi lần cuối cùng mẹ cười là khi nào.

      Có vài đồng nghiệp của mẹ được thăng chức và bà nghĩ bà xứng đáng hơn họ.

      "Hẳn là tên quản lý này xếp bét trong danh sách xét duyệt bổ nhiệm quản lý, hắn ta thậm chí còn biết cách giải quyết tình huống với khách hàng".

      Tôi xoay nĩa, ́ xoắn thêm nhiều mỳ, dù chúng đều đã nở tè le. Tôi quá đói rồi nên cũng chẳng quan tâm là nó có ngon mắt ngon miệng .

      Giờ này ở nhà Sherea bữa tối chắc phải thịnh soạn lắm, những lát thịt bít-tết dày ̣m, thơm lừng, khoai tây nghiền với nước sốt đặc biệt nóng sốt, rau củ tươi hoặc trộn hoặc nướng lên với lớp bơ tỏi tan chảy vừa mềm vừa ấm bè mặt.

      "Tao thậm chí còn chẳng được nghỉ ngơi" - mẹ tiếp tục than vãn, nhìn ngó khắp nơi ngoại trừ tôi, bà ấy muốn nhìn vào mặt tôi, chỉ những khi bắt buộc lắm, bà ấy mới liếc mắt đến tôi một lần.

      "Giống như cả thế giới này chống lại tao vậy, làm sao mẹ mày có thể nuôi nổi mày chỉ với mấy đồng bạc lẻ như thế, bọn chúng sẽ bao giờ hiểu được nổi khổ của một bà mẹ đơn thân trong cái xã hội này đâu. Hừm, hoàn toàn !"

      Dì Feldman mẹ Sherea thậm chí còn làm cả món tráng miệng, bánh sô la phủ va ni. Dì ấy làm bánh rất khéo, sau khi cho bánh vào tủ lạnh, dì sẽ rắc bột va ni lên mặt bánh, dì ray nhiều bột đến nối mỗi khi nhấn nĩa xuống bạn có thể cảm nhận được lớp bột vanin mặt bánh.

      "Họ nghĩ phúc lợi với lương hướng của bọn họ nhiều lắm sao?" - bà mỉm cười cay đắng -"cứ thử sống như bà đây chừng năm phút thôi, để xem các người có chịu nổi hay !"

      Ôi bánh sô la với lớp bột va ni dày thật là thơm ngon mà.

      "Ý tao là, nghĩ coi mẹ mày làm việc ở đó còn lâu hơn bọn người mới thăng chức kia ấy chứ, nhưng hắn ta luôn muốn dìm mẹ xuống nước, tao lẽ ra đã làm sếp hắn, và giờ mọi chuyện đã êm đẹp" - bà mở nắp lon soda

      "Tại sao khi nào tao được nghỉ ngơi cơ chứ?"

      "Có thể đồng nghiệp của mẹ gặp được khách hàng dễ tính hơn nên họ mới được thăng chức" - tôi ́ an ủi bà.

      "Con nói gì? - mẹ như giật mình tỉnh mộng và nhìn tôi.

      " có gì" - sẽ chẳng ít lợi gì khi ́ gắng thuyết phục mẹ đừng nên suy nghĩ tiêu cực về những điều mà mẹ tưởng tượng ra. Đó là, mẹ luôn cho rằng cả thế giới chống lại mẹ, bao gồm cả tôi.

      Chủ đề trò chuyện trong tối nay sẽ sớm chuyển qua chuyện tiền nong thôi. Theo mẹ tôi thì tôi chính là nguyên nhân khiến bà luôn nghèo túng.

      Lẽ ra mẹ đã được học đại học, được theo đuổi sự nghiệp của đời mình nếu như tôi xuất hiện cõi đời này khi bà học trung học. Bà lẽ ra phải sống hạnh phúc viên mãn lắm chứ phải quần quật làm lụm kiếm vài đồng lẻ ở cái nơi khỉ ho cò gáy này.

      Mẹ cho tôi biết chuyện này khi tôi 13 tuổi.

      "Mày đã phá hủy cuộc đời mẹ, con à"

      Với tôi, bà phải là một người mẹ thật sự, mà, bà chỉ là một người đàn bà ích kỷ nên sinh tôi ra.

      ---------»☆«---------
      Danh sách những thứ cha mẹ nên làm cho con cái:
      √ mua những thứ chúng cần
      √ trả học phí cho chúng
      √ nhìn con mình
      √ giặt quần áo
      √ trò chuyện với con
      thương chúng nhiều hơn

      Danh sách những thứ ở mà mẹ tôi đã làm:
      có gì
      Last edited: 9/1/15
      Anna♥Hằng Lê thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :