1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Truyện ngắn] Thời gian dừng lại trong mắt anh - Dung Quang (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1

      Edit: Cửu Trùng Cát
      【 01】

      Lúc Tống Chỉ về nhà là 11 giờ rưỡi tối, mang theo chút mùi rượu sải bước vào nhà, thuận tay cởi áo khoác treo lên giá, sau đó ngã đầu ra ngủ.
      Chúc Thiên cảm thấy bên nệm hơi hơi lún xuống tỉnh lại, trợn mắt nhìn Tống Chỉ mới trở về vào thẳng giường ngủ, nhịn được lấy tay đẩy đẩy phen, thấp giọng :
      – “Dậy , tắm rửa , mùi rượu nồng quá!”
      Tống Chỉ kiên nhẫn xoay người, lầu bầu đáp:
      – “Rất mệt mỏi, ngày mai tắm.”
      Chúc Thiên nghe thấy mùi rượu nặng nề khó ngửi trong khí, nhíu mày :
      – “Tốt xấu gì cũng cởi áo lót ra chứ?”
      Tống Chỉ để ý đến , rất nhanh chỉ còn lại tiếng ngáy trầm thấp.
      Ngày hôm sau là cuối tuần, Chúc Thiên dậy rất sớm, nhìn thấy Tống Chỉ vẫn còn ngủ, tay chân cởi nút thắt áo lót người , sau đó giúp cởi áo lót ra. Tống Chỉ giật mình, vẫn còn buồn ngủ híp mắt hỏi :
      – “Em làm gì vậy?”
      Chúc Thiên bên vừa cởi quần áo bên đáp:
      – “Giặt quần áo.”
      Tống Chỉ phối hợp chút, tùy ý để lột sạch quần áo người, than thở vài câu rồi lại xoay người ra ngủ. Trước khi nhắm mắt hình như nhớ ra thứ gì đó, cất giọng khàn khàn nhắc nhở :
      – “Lúc ra nhớ phải đóng chặt cửa phòng đấy!”
      Chúc Thiên chuyện, đứng ở cửa trong chốc lát, giả bộ làm như có nghe thấy ôm bộ quần áo lên ban công chỗ để máy giặt. hiểu ý của Tống Chỉ. Mỗi buổi sáng cuối tuần đều trôi qua trong trạng thái mê man như vậy, mà lại chịu mệt nhọc sáng sớm mua đồ ăn, giặt quần áo, quét dọn nhà cửa, cộng thêm nấu cơm. Sau đó còn bị thầm oán rằng ầm ĩ chết người, căn bản cho người ta được ngủ yên.
      Lúc máy giặt vù vù chuyển động, Chúc Thiên đứng ở ban công chuyện, sau lát đến giá treo quần áo cầm lấy áo khoác của Tống Chỉ cẩn thận ngửi ngửi, ngoại trừ mùi vị nồng nặc khó ngửi của rượu, còn có thoảng thoảng mùi nước hoa. Là Channel No. 5. Giống y như đúc với lần trước.
      Cho tới bây giờ Chúc Thiên hề dùng nước hoa.
      cảm thấy mùi nước hoa này có chút gay mũi, chung quy khiến cho người ta liên tưởng tới người phụ nữ lớn tuổi cho nên liều mạng muốn giữ lại chút thanh xuân. đứng ở trước giá treo quần áo hồi lâu, được lời, túm lấy chiếc áo khoác trở lại trước máy giặt lần nữa, mở nắp máy giặt ra bỏ áo khoác vào. Lúc ăn cơm trưa, Tống Chỉ ngửi được mùi vị của thức ăn nên tự thức dậy, bên xoa xoa hai mắt ra khỏi phòng ngủ, bên nhìn Chúc Thiên ngồi ăn cơm mình :
      – “Kêu em đóng cửa phòng vì sao lại chịu nghe? Ăn cơm cũng kêu…”
      Chúc Thiên :
      – “Nhìn ngủ thực rất ngon, cho nên em nghĩ là cần ăn cơm, ngủ đủ giấc rồi có thể no hơn ăn cơm đấy.”
      Tống Chỉ liếc nhìn cái, tự vào phòng tắm rửa mặt, lúc ra bưng bát cơm lên ăn, bỗng nhiên nhớ tới nên nhìn xem di động, kết quả quay đầu phát thấy chiếc áo khoác treo giá.
      sửng sốt, hỏi Chúc Thiên:
      – “Quần áo của đâu?”
      Chúc Thiên cũng ngẩng đầu lên :
      – “Giặt rồi.”
      – “Giặt rồi?” Tống Chỉ thể tin nhìn , đập mạnh đôi đũa lên bàn ăn, gầm lên:
      – “Cái áo đó có giá hơn 1 vạn, chỉ có thể hấp khô thể giặt bằng nước, biết sao?”
      Chúc Thiên vẫn có biểu tình gì tiếp tục ăn cơm:
      – “À, em quên mất.”
      Tống Chỉ bị chọc giận, đẩy ghế đứng dậy, ghế dựa ma sát với mặt đất phát ra tạp bén nhọn chói tai.
      :
      – “Chúc Thiên, muốn gây đúng ? Muốn cãi nhau có phải hay ? Mẹ nó, biết cái áo đó mắc đến thế nào, đây ràng là muốn đối nghịch với tôi có phải hay ?”
      Chúc Thiên chậm rãi đặt bát xuống, ngẩng đầu liếc cái, nhàng bâng quơ :
      – “Chê tôi giặt đồ tốt phải , lần sau tự giặt phải là được rồi sao?”
      Tống Chỉ hùng hùng hổ hổ lần nữa đổi áo khoác, cơm cũng ăn đẩy cửa ra ngoài. Trước khi :
      – “Chúc Thiên, con mẹ nó, thực thể lý với !”
      mình Chúc Thiên ngồi ở bàn ăn tiếp tục ăn cơm, tay nghề nấu nướng luyện 8 năm trời sớm thể so với trẻ tuổi mười ngón tay dính nước mùa ngày trước, nhưng mà ăn vào lại đần độn đến vô vị. Thế nào ngược lại còn thê thảm hơn 8 năm trước, thức ăn hề có hình dạng của 8 năm trước thế nhưng lại ngon miệng hơn tại?

      【 2 】

      Kỳ thực cũng có những thứ tốt đẹp đến có thể so với thời gian đồng thoại.
      Năm ấy Chúc Thiên vừa mới thi vào Đại học C, nhập học chưa được 1 tháng bị bạn cùng phòng – Diệp Tử kéo ra ngoài quán bar vui chơi thâu đêm, ra Diệp Tử từ trung học quen với cuộc sống như vậy, nhưng cố tình Chúc Thiên lại là ngoan, chưa bao giờ tham gia vào các buổi tụ tập ở nơi “Chướng khí mù mịt” thế này. Diệp Tử hòa vào trong đám người vui chơi hoan lạc, mà Chúc Thiên ngồi lẻ loi mình ở quầy bar, có người đến mời uống rượu, liên tục xua tay từ chối, làm thế nào cũng chịu uống. Sau đó là gương mặt quen thuộc cầm ly rượu chạy tới, cười hì hì :
      – “Học muội, còn nhớ chứ?”
      Nhớ, sao lại nhớ? Là vị học trưởng lên sân khấu đọc bài diễn văn vào ngày khai giảng đầu tiên đây mà.
      Chúc Thiên gật đầu, kết quả đối phương buông tha , lải nhải bên tai rằng:
      – “ là người quen em cũng nên tiếp ly rượu này, bằng làm phật ý, về sau học trưởng ở trường trông thấy người khác khi dễ em cũng che chở em đâu.”
      Chúc Thiên xấu hổ liên tục lắc đầu bản thân biết uống rượu, nhưng cố tình là người nọ nhất quyết buông tha , vừa thấy qua biết người nọ là người từng trải. Ngay lúc Chúc Thiên thể từ chối được nữa, chuẩn bị tiếp nhận ly rượu rồi uống vào, bàn tay trống rỗng xa lạ xông ra, hai lời đoạt ly rượu trong tay của vị học trưởng nọ, ngửa đầu uống hơi cạn sạch.
      Chúc Thiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người kia.
      Khi đó người thanh niên trẻ tuổi mạnh mẽ – Tống Chỉ mặt đổi sắc, tim đập đem ly rượu bỏ lại quầy bar, híp mắt với người nọ:
      – “Triệu Tiểu Chiêu, hàng năm đều như vậy khi dễ tân học muội, phiền toái cậu muốn tán tốt xấu gì cũng đổi thành vài chiêu khác ? Mọi người đều muốn uống rượu cậu còn cứng rắn bắt người ta uống, đây phải là vô duyên vô cớ khiến người ta chán ghét à?”
      xong còn nghiêng đầu trừng mắt nhìn về hướng Chúc Thiên:
      – “Em đúng , học muội?”
      Trong quán bar chướng khí mù mịt, toàn bộ đám người đều chuyển động, tiếng động lớn xôn xao giống như muốn làm nổ tung nóc nhà.
      Chúc Thiên nhìn cặp mắt đào hoa hướng về phía chớp chớp đầy giảo hoạt, đột nhiên ra lời, ràng có uống rượu, kỳ quái là biết vì sao hai gò má bỗng nhiên lại nóng lên. chưa kịp nghĩ kỹ lại lời của đối phương, chỉ làm theo bản năng gật gật đầu, kết quả đổi lấy tiếng cười ha ha của Tống Chỉ.
      vươn tay xoa xoa mái tóc , đột nhiên nhìn Triệu Tiểu Chiêu thực khách khí câu:
      – “Vị học muội này về sau là người của mình, phiền toái cậu cách ấy xa chút, có nghe hay ?”
      ra sau khi xong câu đó tiêu sái nghênh ngang mà , bỏ lại mình Chúc Thiên hai gò má hồng rực ngồi ở chỗ kia thể động đậy. Diệp Tử từ sàn nhảy ra, hỏi :
      – “Ôi chao? Vừa rồi hình như mình trông thấy cậu chuyện phím với người nào đó, là ai vậy?”
      Lúc này, rốt cuộc Chúc Thiên mới phục hồi tinh thần, vỗ ót cái, xong, quên hỏi tên của người kia rồi!
      lovenovelChris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      【 3 】



      Lúc gặp lại Tống Chỉ , là chuyện của nửa năm sau đó. Khi đó mùa đông vừa bắt đầu, khó có khi thời tiết đẹp, Diệp Tử mang theo đến công viên gần đó học chạy xe đạp. Trong trường học có bãi cho thuê xe, nhưng hơn phân nửa xe tốt đều bị người ta sớm thuê hết rồi, lúc Chúc Thiên và Diệp Tử tới đó là 10 giờ sáng, chỉ còn lại vài chiếc rách tung tóe hoặc là mất phanh linh tinh gì đó, hoặc là ghi-đông xe bị méo mó, nghiêng ngả.

      Diệp Tử tiêu sái bừa bãi đạp xe lao ra khỏi bãi xe, dọc theo sườn dốc của lối bộ ngoằn ngoèo mà chạy xuống, còn Chúc Thiên vì đuổi theo tốc độ của Diệp Tử, cho nên cũng nhảy lên xe theo hướng đó, kết quả lúc chạy vọt được nửa đường phát tốc độ quá nhanh, muốn phanh lại, lúc này mới phát ra phanh của chiếc xe này có vấn đề. lập tức hoảng thần.

      Cuối tuần ở trường học cũng có ít người, tốp 5 tốp 3 cùng chỗ, mà tốc độ của xe Chúc Thiên càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh hơn, bắt đầu thét chói tai, vì né tránh đôi tình nhân qua đường, chỉ có thể đổi hướng xe chạy đến bậc thang ven đường gần đó. Cơ hồ sau khi tiếng thét kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp vía vang lên, phanh lại tiếng rồi ủi vào gốc cây lớn ven đường, cả người lẫn xe tiếp xúc thân mật với mặt đất vô cùng thê thảm. Khuỷu tay đau nhức làm cho lập tức trào nước mắt.

      Vào phút giây ánh sáng mặt trời khiến thể mở to mắt ra được, mặc dù có hơi miễn cưỡng mở mắt, trước mắt cũng bị nước mắt nhuộm dần đến mảnh mơ hồ. Khi đó bỗng xuất bàn tay trống rỗng, ngón tay thon dài, vân tay ràng, lấy loại độ cong đẹp mặt quơ quơ trước mắt . Bỗng nhiên thấy bàn tay kia giống như có chút quen thuộc. Nhưng nước mắt làm tầm mắt trở nên mơ hồ, nhìn . Tiếp theo là khuôn mặt xuất , có chút lo lắng, chặn ánh sáng mặt trời chói mắt trước mặt .

      – “Hả? Học muội, là em sao?”

      mở to mắt lên nhìn, nước mắt từ lông mi rơi xuống, tầm mắt rốt cục cũng ràng ít. Lọt vào trong tầm mắt đầu tiên là đôi mắt, đôi mắt đào hoa hơi cong cong lên. Giờ phút này, khuỷu tay đau nhức giống như đều chậm lại, thấy rằng bản thân giống như bị thực vật đại chiến cương thi trong hàn băng xạ thủ bắn trúng, ngay cả tư duy cũng bị trì hoãn ít.

      Cư…cư nhiên là ?

      Tống Chỉ mặc áo sơ mi trắng, còn tả tơi giống như chiếc xe đạp kia, lúc từ bãi xe ra nhìn thấy , kết quả vốn dĩ chỉ muốn tiến đến chào hỏi, lại cố tình trông thấy muốn sống mà lao xuống sườn dốc, sau đó nặng nề ủi vào gốc cây ven đường.

      cố nhịn việc muốn bật cười xuống, cứ như vậy đứng ở trước mặt cúi đầu nhìn , giống như nghiêm túc :

      – “Học muội, chất lượng xe cho thuê ở bãi xe trường học được tốt lắm đâu, khi ngã rất tao nhã, nếu em muốn thử xem sức chịu đựng té ngã của mình đến đâu, đề nghị em nên ra ngoài mua chiếc xe rắn chắc khác để thử lại.”

      “…”
      ràng là rất cao hứng khi gặp lại , nhưng ai biết đoạn đối thoại đầu tiên khi vừa gặp mặt cư nhiên là loại câu mang tính chất trào phúng thế này!

      Cảm giác đau đớn từ khuỷu tay lại truyền đến, Chúc Thiên hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn , hận thể lập tức đứng lên cho quyền. Rất may, Tống Chỉ vô cùng thức thời, vui vẻ hân hoan sau khi dừng xe ở bên, ngồi xổm xuống kéo đứng dậy:

      – “Được rồi, được rồi, ngồi mặt đất mãi làm gì? Nhanh chóng đứng dậy nào, thấy là người quay đầu nhìn lại đây đến mức 200% rồi sao?”

      vẫn ghi hận việc vừa rồi bị cười nhạo, chết cũng chịu vươn tay bắt lấy tay . Tống Chỉ nhíu mày, cười như cười híp mắt nhìn :

      – “ em này học muội, nếu em nhất định cứ phải giằng co với như vậy, cũng phải là được, con người của cũng có ham mê gì khác, nhưng rất hấp dẫn chú ý của người khác, nếu quả thực em chịu đứng dậy —— “

      – “ đứng dậy thế nào?” Biểu tình mặt của là: “Cho dù tôi có chết cũng muốn thỏa hiệp cái rắm gì với .”

      Tống Chỉ nhún nhún vai:

      – “Nếu em chịu đứng dậy, hôn em đấy!”

      Biểu tình lúc này mặt là: “Đúng vậy, chính là loại người thích xen vào việc của người khác, hơn nữa còn là lưu manh đại biến thái.”

      Chúc Thiên trừng mắt nhìn nửa ngày, lúc chậm rãi cúi đầu tiến gần đến mặt , rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, giống như lửa cháy đến mông vội vàng nhảy dựng lên, sau đó dựng chiếc xe nằm chỏng chơ dưới đất lên lao nhanh ra ngoài.

      Rất nhanh, Tống Chỉ cũng lái xe đuổi theo, bên chạy theo phía sau , lảo đảo kêu:

      – “Học muội, chiếc xe đạp của em thể chạy được a! Em chạy chậm như vậy làm sao mặc kệ được?” bên cất giọng huýt sáo, từ từ chậm rãi chạy theo phía sau .

      Chúc Thiên bên quay đầu mắng :

      – “Cái người biến thái này nhanh lăn xa tôi ra chút!” bên liều mạng đạp bàn đạp muốn mặc kệ .

      Nhưng mà mặc kệ được.

      Có lẽ là do đạp đủ nhanh, cũng có lẽ căn bản là do muốn đạp quá nhanh. Lúc mắng bỗng nhiên hề quay đầu, chỉ toàn tâm toàn ý nhìn về phía trước, dưới chân tự dưng lại nhàng hẳn lên. Ôi, lại gặp mặt.

      Chờ đợi mấy tháng, cuối cùng cũng xuất . Cho dù khuỷu tay vẫn còn đau, nhưng trong lòng lại lâng lâng đến tận mây xanh, cao hứng đến kềm chế được. Sớm biết té ngã có thể đổi lấy xuất của , khẳng định ngày hôm sau sau bữa bar phải thuê chiếc xe đạp hung hăng té ngã, nứt hay gãy xương gì đó là tốt nhất, sau đó lăn ra ăn vạ với , nhìn xem phải làm sao bây giờ?

      Chúc Thiên nghĩ như vậy, khóe miệng lại cong cong, quả thực giống như ánh trăng đêm 30, chớp chớp chỉ còn lại độ cong vui thích.

      Chương 2

      Edit: Cửu Trùng Cát
      【 4 】


      Sau đó chính là thuận lợi thành đôi ở cùng chỗ.

      Đó là khoảng thời gian đẹp nhất, tốt nhất trong cuộc đời của mỗi người, bởi vì hai trái tim gắt gao dựa vào cùng chỗ, chói sáng tựa như tất cả chuyện thế gian đều trở nên tốt đẹp hơn gấp mấy lần khi ở cạnh người.

      Tống Chỉ lớn hơn 2 tuổi so với Chúc Thiên, có khuôn mặt đẹp mặt, tính cách xán lạn như ánh mặt trời, rất được nhóm học muội hoan nghênh, tuy rằng miệng luôn thuận theo, buông tha :

      – “Thúi lắm, nhóm học tỷ phải cũng có tình ý với sao?!”

      Được rồi được rồi, tạm thời xem như đúng, nhóm học tỷ học muội quả thực rất thích , ai kêu có cái đầu thông minh, còn là tay bán manh chứ? Nhưng mà sau khi cùng Chúc Thiên ở chung chỗ, quang minh chính đại đem cái avatar hình chim cánh cụt tin nhắn điện tử, avatar đại diện của Weibo, cùng các loại avatar đại diện cho các nick giao tiếp khác của đều đổi thành màu trắng đơn giản, ở chính giữa là dòng chữ màu đỏ cực lớn vô cùng chói mắt: Bạn trai của Chúc Thiên!

      Cát: Manh – 萌 : bắt nguồn dùng là từ “moe” (萌え) trong tiếng Nhật thường dùng cho những nhân vật trong anime-manga.
      萌え đồng với 燃え, nghĩa là bốc cháy, tức để biểu tình cảm tha thiết, cháy bỏng với nhân vật. Cho nên moe 萌 え trở thành 1 kiểu ý chỉ rằng đối tượng rất “” (adorable, cute, lovely, etc… chung là thay những tính từ khen ngợi) hoặc là biểu rằng người nào đó rất có cảm tình với đối tượng được. đến.
      Bán manh ở đây có nghĩa là giả vờ đáng để được người ta thích.


      Lần đầu tiên khi Chúc Thiên nhìn thấy hình đại diện kia của , mặt đỏ lên ném con chuột máy tính qua bên rồi lao ra khỏi ký túc xá, đường vọt tới sân thể dục lôi kéo Tần Chỉ chơi bóng rổ qua bên, sau đó vô cùng khách khí tặng cước.

      – “ làm cái gì quỷ gì vậy hả?”

      Đương nhiên là nỡ đá mạnh, cho nên chính là đá đến nơi đến chốn chút. Tống Chỉ vô tội sờ sờ cái mũi:

      – “Hả? Đây là thay em tuyên cáo chủ quyền mà, miễn cho có người mơ ước đến bạn trai của em a! Em còn đá ?”

      Mặt Chúc Thiên càng ngày càng hồng, chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhéo lỗ tai :

      – “ biết xấu hổ!”

      Tống Chỉ đặc biệt vô cùng biết phối hợp với Chúc Thiên, tự động đưa lỗ tai qua, miễn cho bởi vì thân cao khiến kéo tới lỗ tai , xong rồi còn nhàng kêu hai tiếng:

      – “Ôi, ôi, là thoải mái!”

      Giọng đó quả thực muốn bao nhiêu dâm – đãng có bấy nhiêu dâm – đãng!

      Trong nháy mắt, mặt Chúc Thiên nổ mạnh cái, muốn dùng sức kéo rớt cả lỗ tai của người trước mặt xuống! Nhưng cũng chỉ nghĩ như vậy, cuối cùng cũng đành căm giận mà nới lỏng tay:

      – “Sao cố tình em lại theo cái đồ lưu manh như vậy chứ!”

      Tống Chỉ đem quả bóng rổ bị mồ hôi ướt nhẹp trong ngực tùy ý bỏ qua bên, vui tươi hớn hở đuổi theo bước chân :

      – “Là ánh mắt của em tốt mà!”

      – “ được lắm!”

      – “Đúng vậy, cho dù bạn trai em có thả rắm, tự nhiên em cũng coi là tốt.”

      – “ ——” tức giận đến ra lời.

      – “ làm sao?” Tống Chỉ vô tội nhìn nháy mắt mấy cái, đôi mắt đào hoa sáng lóa như là chấm chân trời: “ rất đẹp trai? rất đẹp mắt ? rất biết ăn ?… Kỳ thực cũng cảm thấy như vậy đó chứ!”

      cư nhiên!

      cư nhiên còn mặt đỏ, tim đập những lời như vậy!

      Trời ạ, Chúc Thiên thầm nghĩ muốn ôm đầu chạy trốn, miễn cho người chơi bóng rổ vốn dĩ ước nguyện ban đầu là hùng hổ đánh tới sân thể dục muốn thu thập của , cuối cùng chỉ có thể nhìn mặt mũi của mà chán ngán thất bại trước cho xong việc.
      Chris thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      【 năm 】


      Chúc Thiên là đến từ phương Nam, vô cùng sợ lạnh.

      Khi mùa đông đến, lần đầu tiên nhiệt độ hạ thấp diện rộng, tối hôm đó, Tống Chỉ ở dưới lầu ký túc xá đợi , gửi tin nhắn cho :

      – “ xinh đẹp, lấy nước!”

      xinh đẹp là lúc ba xạo tự phong cho mình, Tống Chỉ cũng thập phần “Tự giác” lập tức đem đại danh của đổi thành “ đàn ông xinh đẹp”, đương nhiên khi đó lỗ tai của lại vinh quang được thưởng thức bữa đại tiệc.

      Diệp Tử vừa nhìn thấy Chúc Thiên đến ban công xách bình nước bắt đầu ồn ào:

      – “Haiz.. haiz.. haiz…, hành trình lấy nước tản bộ mỗi ngày lại bắt đầu! Tình chàng ý thiếp kề vai sát cánh như vậy quả thực là tàn sát bọn chó độc thân chúng ta a! Chó là bạn tốt của nhân loại, mà cậu lại đối đãi với bọn mình như vậy, quả thực là tàn nhẫn, rất tàn nhẫn, vô cùng tàn nhẫn ——”

      Câu còn lại bị chiếc tất ngang trời bay tới ngăn chặn mất.

      Chúc Thiên ngăn chặn miệng Diệp Tử, bên cười ha ha, bên mang theo bình nước lao nhanh ra ngoài như chạy trốn, chuẩn bị chạy đến trước mặt Tống Chỉ để kể cho nghe về chiến tích vĩ đại vừa rồi của mình, kết quả từ xa nhìn thấy Tống Chỉ điện thoại với ai đó. đè nén kích động đến trước mặt , nhìn thấy thần sắc vội vã lật đật câu:

      – “ tại tiện chuyện, quay đầu tán gẫu sau nhé.” Sau đó cúp điện thoại.

      Trong lòng lộp bộp chút:

      – “ chuyện điện thoại với ai vậy?”

      – “Bạn học, là bạn học cũ hồi cấp 3.” Tống Chỉ cười rồi đáp, vẻ mặt có chút được tự nhiên.

      – “Là nam hay nữ?”

      – “Đương nhiên là nam!” Tống Chỉ giả bộ tức giận trợn mắt nhìn : “Từ lúc quen em, trong thế giới của mẫu ruồi bọ cũng thể bay lọt vào được.”

      Chúc Thiên yên lặng bổ sung câu:

      – “Khụ, là thư ruồi bọ…”

      (Cát: mẫu母: dùng để chỉ giống cái, mẹ, bà, bác,
      thư 雌: cũng dùng để chỉ giống cái. Ở đây chắc dùng sai từ nên bị chị sửa lại)

      Ngày hôm sau, lúc hai người vào tiết tự học, thừa dịp Tống Chỉ rót nước ấm cho , ma xui quỷ khiến thế nào, Chúc Thiên lấy qua điện thoại của ra dò danh sách cuộc gọi tối hôm qua.

      Thạch Mộng Tuyết.

      Giây phút nhìn thấy cái tên này bỗng ngây ngẩn cả người, trong lòng trầm xuống từng chút . Đây tuyệt đối phải là tên của nam sinh.

      Sau đó đến kỳ nghỉ Nguyên đán, trường học cho nghỉ ba ngày, bọn họ sớm bàn bạc tốt lắm, mỗi người đều tự trở về thành phố qua tiết với cha mẹ mình. Chúc Thiên mang theo tâm tình hoài nghi phức tạp trở về nhà, cho nên Nguyên đán cũng có qua tốt, nghĩ, đợi đến khi trở lại trường, nhất định phải hỏi ràng mới được.

      Nhưng mà ngày trở về trường, lúc Tống Chỉ đến nơi là 7 giờ tối, bọn họ hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, hai người gặp nhau ở dưới lầu kí túc xá, đợi cho Chúc Thiên chủ động nhắc tới đề tài Thạch Mộng Tuyết, Tống Chỉ chuyển chiếc túi xách đến trước mặt .

      – “Cái gì vậy?” Chúc Thiên hỏi rồi nhận lấy túi xách, mở ra nhìn vào, nhất thời sợ ngây cả người.

      Trong túi xách là đống đồ len, áo len, mũ len, khăn quàng cổ, bao tay, vớ… đống lớn các thứ tất cả đều là đồ giữ ấm vào mùa đông của con , ngay cả màu sắc và kiểu dáng đều khiến cho lòng người phải run rẩy lợi hại.

      Tống Chỉ bình tĩnh đưa tay lấy chiếc khăn quàng cổ màu vàng nhạt cổ xuống, sau đó lại vòng từng vòng chiếc khăn quàng cổ khác cho , nhìn như trấn định câu:

      – “Thực phiền toái, sợ lạnh như vậy, về sau làm sao theo về sống ở phương Bắc?”

      Nhưng thầm oán trong lời lại chút chán ghét nào, ngược lại là hai bên tai từ từ đỏ lên. Trong lòng Chúc Thiên cảm động đến rối tinh rối mù, ngoài miệng lại :

      – “Em sợ lạnh ở phương Nam là tốt rồi a, sao phải cùng tới phương Bắc ở chứ?”

      – “Gả cho chẳng lẽ theo về nhà à?” Người nào đó lộ ra biểu tình phẫn nộ.

      – “Để Thạch Mộng Tuyết cùng về nhà tốt rồi.” Chúc Thiên trấn định hồi đáp lại.

      Sau đó Tống Chỉ sửng sốt, tiếp theo là ôm bụng cười cười ha hả, cuối cùng ràng là đứng tại chỗ cười thả cửa.

      – “ cười gì vậy? cư nhiên còn dám gạt em ấy là nam sinh! Tốt xấu cũng là nam giới đó, em nghe chút xem, lúc trước sao mẹ lại đặt tên là Thạch Mộng Tuyết chứ?”

      Chúc Thiên thẹn quá thành giận, lại bị Tống Chỉ cười đến thể kềm chế ôm gọn vào trong ngực, hai gò má vừa vặn dán vào ở ngực .

      Tống Chỉ :

      – “Ngu ngốc, ấy là bạn trung học của , nếu phải vì muốn mua mấy thứ đồ giữ ấm thượng vàng hạ cám linh tinh gì đó mà con thích để khiến em vui vẻ, ta còn phải mời ấy ăn bữa cơm đắt tiền để ấy dạo phố mua đồ giúp nữa đó!”

      Chúc Thiên đấm :

      – “Cái gì chứ, cư nhiên dám kêu khác cùng dạo phố với hả?”

      Tống Chỉ:

      – “Gì… gì… gì, rốt cuộc em có hiểu trọng điểm vậy?”
      754_thumb
      Nhưng khi rảnh rỗi, bọn họ còn có thể đến tiệm trà sữa ngồi quan sát người đường bên ngoài.

      – “Người kia tuyệt đối là người phụ nữ độc thân từng ly hôn.” Tống Chỉ .

      – “ làm sao mà biết?”

      – “Em nhìn chị ta xem, mặt của chị ta viết 4 chữ to đấy!”

      – “4 chữ gì cơ?”

      Vẻ mặt Tống Chỉ nghiêm túc :

      – “Tôi, rất, , đơn.”

      Chúc Thiên cười ha ha:

      – “ nhìn ra được mặt của mọi người viết cái gì sao?”

      – “ phải đúng vậy sao? Ví dụ như mặt cũng viết 4 chữ to.”

      – “4 chữ gì cơ?”

      – “, muốn, hôn, em!”

      Tống Chỉ thình lình nhào qua hôn cái, hôn đến nỗi mặt đỏ tai hồng, ra lời. Cuối cùng chỉ có thể hung tợn :

      – “Mọi người đều nhìn đấy!”

      – “Nhìn sao?”

      – “ chúng ta biết tự trọng, có tự ái!”

      – “Chúng ta tự trọng của chúng ta, liên quan cái rắm gì đến bọn họ!” Tống Chỉ rất đúng lý hợp tình.


      Sau đó cười khanh khách, cũng học theo tác phong biết tự trọng của , nhào qua hôn hôn cắn cắn .

      Khi tuổi còn , bận tâm nhiều như vậy làm gì chứ?

      chỉ biết khi đó rất vui vẻ, vui vẻ đến mức cần bận tâm cái nhìn của người khác, thầm nghĩ làm theo ý mình, thầm nghĩ hết thảy mọi chuyện là cam tâm tình nguyện làm. Đoạn hồi ức đó tốt đẹp đến mức khiến Chúc Thiên hết lần này đến lần khác hy vọng thời gian có thể quay trở lại. Như vậy có thể bắt chúng đóng khung kỷ niệm trong những năm tháng tuổi hoa, quả tin vào lâu dài, tin vào đồng thoại sông cạn đá mòn linh tinh gì đó.

      Chỉ tiếc rất nhiều năm về sau, mới mơ hồ nhớ lại từng câu từng chữ đọc được ngày đó.

      Trễ ngày hàn nha mảnh sầu, liễu hồ tân lục lại ôn nhu.
      Nếu dạy đáy mắt vô cách hận, tin nhân gian có đầu bạc.

      Đoạn kết thúc ở dưới là như thế nào, dĩ nhiên nhớ , nhưng còn câu : “Nếu dạy đáy mắt vô cách hận, tin nhân gian có đầu bạc” từng gặp qua lại ngừng lưu giữ trong trí nhớ của mình mà cách nào quên được. Chắc đó cũng là loại điềm báo, điềm báo hoang đường cho vận mệnh, vừa buồn cười nhưng dường như lại vô cùng kỳ diệu.

      【 sáu 】


      Lần đầu tiên ngửi được mùi nước hoa Channel No. 5 đó là khi Chúc Thiên 27 tuổi. Lúc ấy Tống Chỉ vừa tiến vào Foreign làm HR*, còn Chúc Thiên làm việc cho ngân hàng.

      (HR là từ viết tắt của Human Resource tức là nguồn nhân lực. Trong nghề nhân số chức danh và nội dung công việc liên quan đến HR như: quản lý và đào tạo nguồn nhân lực, quản lý nguồn lực, quản trị và phát triển nguồn nhân lực….)

      Thời gian Đại học đều dùng để đương, các tiết tự học đều trốn, còn các môn bắt buộc thỉnh thoảng cũng trốn, vì vậy lúc Chúc Thiên bước vào cuộc thi công chức được trải qua bao nhiêu huy hoàng. Ngược lại là Tống Chỉ, bởi vì diện mạo xuất sắc, năng lực giao tiếp tốt, cho nên tiền đồ xán lạn rực rỡ. Chúc Thiên cũng vui vẻ thay , dù sao trong xã hội này vẫn tồn tại quan niệm nam tôn nữ ti, chỉ cần Tống Chỉ có tiền đồ có năng lực, cuộc sống của bọn họ có thể bị người ngoài gán cho cái danh “ còn gì để cầu mong” nữa.
      tình nguyện làm chiếc bóng sau lưng .
      Bởi vì từng trịnh trọng đem tháng lương thực tập đầu tiên đổi lấy sợi dây chuyền bạc đeo lên cổ , sau đó nhàng ấn nụ hôn trán . :
      – “Đây là lễ vật tốt nhất mà trước mắt có thể cho em, tuy rằng nó chỉ trị giá hơn 1000 đồng, nhưng là do tự tay kiếm được. Chúc Thiên, về sau cho em cuộc sống ngày càng tốt hơn, muốn đem tất cả những thứ tốt nhất thế gian này đều tặng cho em.”
      Ngày đó, Chúc Thiên khóc rất nhiều, liều mạng bụm mặt muốn để trông thấy bộ dáng xấu xí của . Nhưng Tống Chỉ giữ chặt tay , lòng dạ :
      – “Đẹp cũng tốt, xấu cũng tốt, chỉ cần là Chúc Thiên, đều .”
      Chỉ câu như vậy khiến lập tức ngừng khóc.
      nghĩ: vậy là đủ rồi, còn có cái gì chưa đủ nữa? Có người như vậy, tình nguyện vì mình mà tháng tiết kiệm ăn tiết kiệm mặc, ngay cả đồ ăn vặt thích nhất cũng đụng đến, trò chơi nhất cũng dám mua, chỉ vì tặng cho mình sợi dây chuyền quan trọng gì như vậy, rằng tình nguyện đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất mà có hai tay dâng tặng mình.
      còn tự giác ảo tưởng rằng có lẽ xem trọng sợi dây chuyền này từ lâu trước kia, vì thế thường xuyên đếm tiền trong ví, sau đó than tiếc lắc đầu rời khỏi tiệm trang sức, hy vọng có ngày có thể có đủ tiền để trả cho món trang sức hàng hiệu quý giá, hoặc có lẽ là ngay lúc ấy chú ý đến món trang sức hàng hiệu quý giá nào đó. Sau đó rốt cục có ngày, mang theo kích động cầm tháng lương thực tập ít ỏi đầu tiên bước vào tiệm trang sức, tâm tình lâng lâng như mây mua sợi dây chuyền kia, trân trọng giống như lấy được vật quý giá…
      Mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng như vậy, hai mắt Chúc Thiên đều ướt át thêm lần.
      Đó là ngàn hồi ức vô cùng quý giá.
      Sợi dây chuyền đó mang theo tình cảm vượt xa giá trị của sợi dây chuyền bình thường, sang quý đến mức cả đời này đều cam tâm tình nguyện động tâm .
      Nhưng năm tháng buông tha người ta, thời gian chính là liều thuốc độc giết chết tất cả, những lời này quả nhiên vẫn có vài phần đạo lý như vậy.
      Cách lần đầu gặp mặt đó 8 năm trôi qua, thời gian 8 năm, vượt qua giai đoạn đương của bọn họ, trải qua cuộc sống tình lữ bình thường bao gồm khắc khẩu lớn lớn trong đó, rốt cục cũng tới tuổi 27.
      Năm đó, Tống Chỉ 29 tuổi.
      Khi đường thăng quan tiến chức, lập lời thề son sắt với Chúc Thiên:
      – “Chờ phấn đấu đến ngày 30 tuổi, khi đó chúng ta kết hôn.”
      Kỳ thực bọn họ sớm chung sống.
      Ở cùng chỗ, đương, kết hôn, sinh con… Việc này đều là thuận lý thành chương như vậy, bọn họ chưa từng hoài nghi con đường sắp tới của hai người ra sao, hoặc là con đường mà họ xảy ra chuyện gì.
      Cha mẹ Chúc Thiên từng tức giận đến mức ở trong điện thoại đau mắng biết tự ái, còn chưa kết hôn theo Tống Chỉ chạy về phương Bắc sống chung, bọn họ thậm chí còn tự mình đuổi tới phương Bắc, muốn mang đứa con bốc đồng ngu ngốc này về. Nhưng Chúc Thiên liều mạng khóc, sống chết cũng muốn ở cùng chỗ với Tống Chỉ. Khi đó, Tống Chỉ quỳ mặt đất cam đoan với cha mẹ Chúc Thiên:
      – “Tuy rằng tại cháu có bản lãnh gì, nhưng sau này nhất định cháu trở thành người có bản lãnh, làm cho Chúc Thiên có thể có cuộc sống tốt.”
      lovenovelChris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3

      Edit: Cửu Trùng Cát

      【 7 】

      năm rồi lại năm nữa trôi qua, khi Chúc Thiên 27 tuổi rốt cuộc cũng có thể có cuộc sống tốt.

      Chung quy khi đó có tư cách còn bước vào chợ đồ ăn dơ bẩn, bởi vì mấy đồng tiền ít ỏi mà cò kè mặc cả với người ta; bao giờ còn chùn bước khi đặt chân đến các cửa tiệm coffee hữu tình sang trọng, ngược lại có thể mua món trà sữa mà chỉ có giới trẻ thời đại mới bây giờ mới uống; bao giờ còn đến các cửa hàng bán quần áo đến mức quá mắc tiền để chiêm ngưỡng những bộ trang phục thời thượng xinh đẹp nữa, mà có thể quang minh chính đại bước vào trung tâm mua sắm xa hoa, mua vài bộ trang sức và quần áo phụ kiện hợp thời trang, mắc nhất, mới nhất, chỉ cần đưa tay quẹt thẻ soàn soạt, tất cả đều chơi.

      Nhưng mà từ khi nào bắt đầu như vậy?

      Là từ khi nào bắt đầu, thời gian Tống Chỉ về nhà càng ngày càng trễ, lúc tăng ca, xã giao càng ngày càng nhiều, rất hiếm khi rảnh rỗi để thực lại ước hẹn tản bộ mỗi đêm của hai người nhiều năm trước, về sau, Chúc Thiên cũng quen, đơn giản hề thực tiếp thói quen bắt đầu từ thời còn là sinh viên đại học này nữa.

      Ngẫu nhiên cũng nhớ đến, khi đó mặc kệ trời nóng hay trời lạnh, mỗi đêm Tống Chỉ đều đúng giờ ở dưới lầu ký túc xá chờ , tay xách bình nước cùng lấy nước, sau đó đem bình nước đặt ở trước cửa sân thể dục, rồi cùng hết vòng này đến vòng khác quanh sân thể dục.

      Kỳ thực vốn phải người có thói quen bộ, chỉ là vì muốn ở cùng thêm lát, cho nên mới cùng hết vòng này đến vòng khác, đến nỗi chân bị thương cũng lên tiếng. Nếu phải sau đó trong lần gặp mặt ăn cơm chung, người bạn cùng phòng của tiết lộ ra, cũng biết.

      – “Chậc chậc chậc, Chúc mỹ nhân quả thực là cao thủ bộ a, mỗi tối đều mang theo Tống Chỉ của chúng ta đến mức nhũn cả chân! ra em biết, mỗi tối nó về phòng ngủ chuyện đầu tiên phải làm là lấy nước nóng ngâm chân, bên nóng bên nhe răng trợn mắt, sau đó mệt mỏi trèo lên giường ngủ…”

      Ngẫu nhiên cũng hoài niệm.

      Nhưng hoài niệm đều là nguyên nhân thể quay về, có những chuyện chỉ có thể dừng lại ở trong trí nhớ, từ nay về sau đều thể trở thành .

      Cha mẹ thường xuyên gọi điện thoại đến thúc giục :

      – “Con 27 tuổi rồi, sao còn chưa kết hôn? Tống Chỉ vẫn bận rộn sao? Gần đây công việc có thuận lợi hay a? Ai, phải cha mẹ muốn thúc giục con, em họ con hơn con 2 tuổi mà năm nay bế bồng hai đứa con rồi…”

      vẫn luôn cười, làm nũng với cha mẹ mình qua điện thoại:

      – “Tống Chỉ muốn kết hôn, nhưng bọn con bàn bạc rồi, chờ ấy phấn đấu thêm 1 năm nữa, đến khi ấy 30 bọn con kết hôn. Hẳn là cha mẹ cũng hy vọng bọn con có thể cho con của chúng con hoàn cảnh sống tốt, phải ? Con cũng hy vọng đem toàn bộ những thứ tốt nhất cho nó.”

      nhiều lần như vậy, nhiều đến nỗi đều tin đó là .

      Nhưng mỗi buổi sáng sau khi thức dậy, khi rửa mặt nhìn bóng mình trong gương, thình lình phát nơi khóe mắt mình hình như có nhiều hơn thứ gì đó. nhìn gương mặt mình, mơ mơ hồ hồ nhớ lại 8 năm trước, 8 năm trước vô cùng ngây thơ bước vào tháp ngà voi, còn tưởng rằng đây chính là thế giới lớn nhất của mình…

      Nhưng nay sao?

      học xong khóa trang điểm, học xong khóa mát xa mặt, học xong rồi lại đến thẩm mỹ viện làm đủ các biện pháp bảo dưỡng dung nhan, học xong rồi lại đến trung tâm huấn luyện tập yoga… Bỗng nhiên ý thức được rằng hao tâm tổn sức, tiêu phí hết tinh lực để ngăn cản năm tháng lưu lại dấu vết cơ thể mình. Nhưng gương mặt trong gương cho biết, sức mạnh của thời gian là mạnh mẽ như thế, ai có thể đủ sức để ngăn cản nó.

      già . Nhưng hai người bọn vẫn chưa kết hôn như cũ. phải chưa từng thúc giục Tống Chỉ, khi pha cà phê đưa vào thư phòng cho , Tống Chỉ đeo mắt kính chăm chú nhìn vào màn hình xem thứ gì đó. Sau khi đặt tách cà phê xuống có vội vã rời , mà chỉ thấp giọng :

      – “Ừm… hôm nay ba mẹ em gọi điện thoại đến…”

      – “ cái gì?” Tống Chỉ thuận miệng hỏi, nhưng tầm mắt chưa từng rời khỏi màn hình máy tính.

      – “Thúc giục chúng ta kết hôn.” Giọng của càng thấp hơn.

      – “Ừm.” Giọng điệu quả thực tầm thường.

      Sau khi Tống Chỉ như vậy, ước chừng qua lúc lâu mới ý thức được Chúc Thiên vẫn chưa rời khỏi thư phòng, vì thế ngẩng đầu nhìn hỏi:

      – “Làm sao vậy?”

      Phát ra cảm xúc của đúng, đưa tay nâng mắt kính, có chút trấn an :

      – “Làm sao vậy? Cũng phải lần đầu tiên thúc giục, lần nào gọi điện tới cũng chỉ mấy câu đó, phải em họ em kết hôn cũng là em họ em sinh em bé, em họ em làm gì chúng ta cũng phải làm như vậy sao? Em họ em gả cho quản lý của KTV vậy em cũng phải gả cho loại người như vậy ư?”

      Chúc Thiên chuyện, thần sắc mặt có chút khó xử.

      Tống Chỉ đưa tay chạm vào lưng cho có lệ chút:

      – “Ngoan, còn có việc phải làm, em ngủ trước được ? phải chúng ta bàn bạc tốt rồi sao, 30, chờ đến khi 30 kết hôn, nhé.” Sau đó rất nhanh buông ra.

      khắc đó, Chúc Thiên bắt đầu tự hỏi chính mình, là từ khi nào bắt đầu, chỉ cái ôm tình thôi mà cũng thể cho .

      Bận.

      Bận.

      Bận.

      Tất cả mọi người đều biết trong công việc tinh , mỗi ngày phải vội vàng bận rộn xử từng cái đơn đặt hàng, các con số lớn của chuyện làm ăn toàn bộ đều nằm trong máy tính của , thời gian của rất quý giá. Ngay từ đầu cũng vì mà kiêu ngạo, thấy rằng bản thân ít chiếm dụng vốn thời gian quý báu của cũng sao. Nhưng về lâu về dài, dấu vết thời gian lưu lại trong cuộc sống của càng ngày càng ít, bỗng nhiên bắt đầu sợ hãi.

      Ngày đó là sinh nhật của , sau khi bàn đồ ăn được tỉ mỉ chuẩn bị tốt cứ được hâm nóng hết lần này đến lần khác khó mà nuốt xuống, lại gọi điện thoại thúc giục lần nữa, nhưng đổi lấy chỉ là câu có chút kiên nhẫn của Tống Chỉ:

      – “ phải là tối nay phải tiếp khách quý đến từ Hong Kong rồi sao? Em chờ chút , trước 11 giờ khẳng định trở về mừng sinh nhật với em, kịp mà.”

      – “Nhưng đồ ăn đều lạnh cả rồi, em hâm nóng rất nhiều lần, giờ muốn thể ăn —— “

      – “ ăn ăn. Ngày mai dẫn em đến nhà hàng Pháp, nghe lời ——” còn chưa có xong, điện thoại cắt ngang.

      Chúc Thiên nhìn bàn đồ ăn lạnh lẽo, mờ mịt đứng dậy đến trước gương. Trong gương là người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ, dung nhan tinh xảo, trang sức sang quý. khắc đó, nhìn bóng mình trong gương mà nhớ lại hình dạng của mình ngày trước, giày vải bạt và áo T-shirt mấy chục đồng in hình phim hoạt họa cũng có thể ăn mặc vui vui vẻ vẻ, bởi vì trẻ tuổi, bởi vì trẻ tuổi mặc cái gì cũng thấy đẹp.

      Sau lát, ảo giác biến mất, lại trông thấy người phụ nữ ăn mặc quần áo trang sức hoa mỹ kia. Nhưng mà rất xa lạ. Người kia là nhưng hình như phải . giống như người đàn ông trong điện thoại lúc nãy, ràng là giọng quen thuộc của Tống Chỉ quen 8 năm về trước, nhưng ôn nhu và sủng nịnh trong giọng ấy sớm biến mất hầu như còn mảnh.

      Chúc Thiên đợi Tống Chỉ rất lâu, bụng cũng đói, nghĩ đến việc lúc trở về đại khái cũng ăn cơm, cho nên tự mình cầm đũa gắp mấy miếng rau.

      Sườn xào chua ngọt mà thích ăn nhất dai cả rồi, ăn nổi.

      Đậu hũ ma bà* nhất cũng còn non nữa, mất cái loại tư vị này rồi.

      (*Đậu hũ ma bà – Link tham khảo)

      dau-hu-ma-ba

      Giờ khắc này, đột nhiên thấy khủng hoảng, bởi vì tựa như bàn đồ ăn lạnh lẽo trước mặt, bởi vì qua kỳ bảo đảm chất lượng, qua khoảng thời gian tốt đẹp nhất, bây giờ khó mà nuốt xuống, còn trẻ tuổi nữa.

      Đêm hôm đó, Tống Chỉ mang theo vẻ mặt mệt mỏi trở về, qua loa mừng sinh nhật cho có lệ. ầm ỹ trận, rằng căn bản còn như trước đây. Vẻ mặt Tống Chỉ kiên nhẫn tiến vào phòng ngủ bưng theo chăn đệm ra ngoài, chủ động ngủ ở sofa, :

      – “Chúc Thiên, nếu phải vì để cho có cuộc sống tốt, con mẹ nó tôi phải mệt như vậy sao? Mẹ nó, là tôi tự mình chuốc lấy cực khổ, cố sức lấy lòng người ngoài công!”

      Bọn họ rùng mình.

      Chúc Thiên ở giường thức trắng cả đêm, nhưng ra nghe được người đàn ông nằm ở phòng khách bên ngoài ngủ rất ngon, tiếng ngáy đều đều kia tuyên cáo rằng vẫn ngủ ngon đêm, tựa hồ như cười nhạo biến bản thân mình thành kẻ hay gây .

      Sáng hôm sau, ngửi được mùi nước hoa xa lạ chiếc áo khoác của .

      Là Channel No. 5.

      Mùi nước hoa sang trọng quý giá, thuộc về loại hương vị mà có, nhưng lại xuất người người đàn ông của .

      【 8 】

      Chúc Thiên khóc lâu, gọi điện thoại cho Diệp Tử, hẹn gặp nhau ở quán coffee mà trước kia dám đặt chân đến, nhưng nay tập mãi thành thói quen. Quán coffee trang hoàng tinh xảo, tư tưởng mười phần, rất nhiều đôi tình nhân triền miên hôn nhau dưới ánh đèn mờ mờ tỏ tỏ.

      giây đó, Chúc Thiên cảm thấy vạn phần chán ghét, cay nghiệt :

      – “Mấy người tuổi trẻ này làm sao lại biết tự trọng như vậy?”

      Diệp Tử cười cười:

      – “Tuổi trẻ, chính là toạc ra như vậy.”

      câu này khiến Chúc Thiên trầm mặc rất lâu.

      nhớ tới bản thân từng như vậy, từng có lúc cũng ngồi ở tiệm trà sữa cùng Tống Chỉ triền triền miên miên như thế, chưa bao giờ bận tâm đến cái nhìn của người khác. Khi đó có phải cũng giống như tại, cũng có người phụ nữ bằng tuổi bây giờ, cay nghiệt soi mói như vậy hay ?

      thể biết cũng thể hiểu hết.

      đem chuyện mùi nước hoa Channel No. 5 với Diệp Tử, vừa hai mắt vừa ẩm ướt. cúi đầu :

      – “Mình cảm thấy Tống Chỉ còn mình nữa, có phải mình nên buông tay hay ?”

      Diệp Tử cầm lấy tay , mắng:

      – “Cậu là đứa ngốc sao? Cậu đem toàn bộ thanh xuân của cậu đều cho mình ta, tại ta công thành danh toại, cuộc sống tốt lên, cậu ngu như vậy dễ dàng thả cho ta ư? Đầu óc cậu có bệnh vậy?”

      Chúc Thiên khóc, nhìn Diệp Tử kêu lên:

      – “Mình có cách nào khác sao? ấy có người đàn bà khác! ấy mình! ấy chịu kết hôn với mình! Chẳng lẽ mình thực phải đợi đến khi ấy 30 tuổi, đánh cược xem rốt cuộc ấy có thể kết hôn với mình hay sao?”

      Diệp Tử bình tĩnh trấn an :

      – “Chúc Thiên, cậu hãy nghe mình , tối nay cậu trở về cho ta biết rằng cậu biết ta có đàn bà bên ngoài, cậu hãy với ta cậu bất chấp tất cả, toàn bộ đều so đo, chỉ cần ta kết hôn với cậu là được, hiểu ? Hai người ở cùng chỗ nhiều năm như vậy, có tình cũng còn nghĩa, ta tuyệt tình như vậy. Nam nhân đều là như thế, có mới nới cũ, cậu nhất định phải bắt được nhược điểm của ta, cần nổi điên, hảo hảo bàn điều kiện với ta, ta cự tuyệt cậu đâu.”

      Diệp Tử trải qua 2 cuộc hôn nhân.

      Chúc Thiên ôm lấy Diệp Tử khóc, bất đắc dĩ gật đầu.

      Tối hôm đó, lật bài ngửa với Tống Chỉ.

      ngồi trước bàn trang điểm tháo hoa tai, giọng hỏi:

      – “Tống Chỉ, còn em ?”

      Tống Chỉ giường đọc tạp chí, lúc ấy sửng sốt chút, nhìn về phía đáp:

      – “ nhảm gì vậy?”

      cười chua xót.

      Năm đó chỉ cần hỏi những lời này, vĩnh viễn lúc nào cũng nồng nàn ôn nhu ôm lấy , lúc ấy câu cũng biết là buồn nôn bao nhiêu:

      – “Bảo bối, em.”

      Nhưng hôm nay khi nhắc lại câu hỏi đó, vẻ mặt của lại như nhìn đứa ngây thơ. tự hỏi mình, bao nhiêu năm chưa từng nhắc lại câu trả lời buồn nôn ngày đó?

      Đáp án là đếm được.

      Bỗng nhiên bật khóc, quay đầu lại ném hoa tai vào người :

      – “Tôi nhảm ư? Tôi nhảm cái gì? Nếu như còn tôi mùi nước hoa quần áo phải giải thích thế nào? Nếu còn tôi, sao đến bây giờ vẫn chịu kết hôn với tôi?”

      vẫn có đủ lý trí, thể bình tĩnh chuyện với như những gì Diệp Tử dạy. Đột nhiên khống chế được cảm xúc của mình, lập tức ngã ngồi mặt đất lạnh băng như vậy, khóc như đứa trẻ.

      Vì sao là biến thành như vậy?

      Vì sao hết thảy đều thay đổi?

      phải đương, kết hôn rồi sinh con, sau đó nhau cả đời sao? Tất cả đều là giả dối sao?

      nhớ lại Tống Chỉ ngày trước, đó là người thanh niên chứng kiến mọi bi thương và vui vẻ, đắc ý và thất vọng của , khi đó mọi hỉ nộ ái ố của tác động đến nỗi lòng của người thiếu niên ấy, thậm chí khi vì cha mẹ cãi nhau đòi ly hôn mà khóc đến thể tự kềm chế được còn khóc cùng . :

      – “Chúc Thiên em đừng khóc, em vừa khóc tựa như thằng ngốc, cái gì cũng làm được, cho nên chỉ có thể khóc cùng em.”

      Mùa đông năm ấy tay lạnh như băng, chút do dự mà cởi áo khoác, cởi bỏ cả áo sơmi bên trong, đem bàn tay đông cứng tựa khối băng gắt gao đặt lên da thịt nóng hầm hập của .

      gấp đến độ kêu to:

      – “Tống Chỉ, điên rồi sao? làm gì… !”

      Nhưng bất luận như thế nào cũng cho rút tay về. mắng cuồng ngược, nhưng chỉ cười ha ha cười kéo vào lòng, dùng cằm cọ cọ mái tóc , thấp giọng :

      – “Chỉ cần em ấm áp, cho dù có chết cóng cũng thấy vui vẻ.”

      Lúc đầu khi vừa chung sống, bọn họ cãi nhau đòi chia tay, khóc rồi chạy ra ngoài dưới làn mưa như trút nước, Tống Chỉ chạy theo cầm tay kéo trở về, sau đó đường kéo vào thẳng phòng tắm, nhanh tay nhanh chân mở vòi sen. Dòng nước lạnh lẽo giội xuống cơ thể thanh niên trẻ tuổi rắn chắc của , nhưng lại gắt gao che chở cho , để tiếp xúc với làn nước lạnh lẽo đó. :

      – “Em muốn tắm mưa phải ? Muốn tỉnh táo phải ? cho em biết, người nên tỉnh táo phải là , là có được chưa? Em nhìn giội nước đây, thành thành đợi ở bên cho !”

      548xn5jpg

      khắc đó, rất nhiều hồi ức xuất trong lòng , thế cho nên nước mắt giống như nước vỡ đê, giống như thủy triều dũng mãnh ngừng cuồn cuộn tràn ra khỏi thân thể . Chúc Thiên khóc đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang.

      Tống Chỉ của , thanh xuân của , mộng đẹp của , tất cả… tất cả mọi thứ của đều chôn vùi trong khoảng thời gian 8 năm ấy.

      muốn quay lại.

      Nhưng thể quay lại.

      Vì sao lại rơi vào bước đường hôm nay?

      khắc khi Chúc Thiên gào khóc, đột nhiên Tống Chỉ cảm thấy hoảng hốt. Người phụ nữ này, hay cho đúng hơn là ngày đó, là người mà thành thành nhất trong cuộc đời mình. chưa từng nhìn thấy khóc đến điên dại như vậy bao giờ, giống như cả người đều sụp đổ. Đột nhiên cảm thấy trái tim mình quặn đau trận, vì thế tiến lên ôm lấy , :

      – “Em làm sao vậy? Chúc Thiên, em làm sao vậy? Em đừng khóc, đừng khóc được …” Giọng điệu này mang theo tái nhợt vô lực. Làm sao có thể biết như vầy là vì sao?

      biết, ràng hơn so với ai khác, nhưng lại thể giả bộ hồ đồ.

      Giờ khắc này thực có chút hối hận, người con từ khi nào bắt đầu biến thành bộ dạng này? Trước đây ngây thơ hoạt bát đến cái nhăn mày, nụ cười cũng có thể giải thích nguyên nhân cho , nhưng hôm nay học được cách nhẫn, học được cách để phát giận với . khóc cách bất lực như vậy, nhưng còn giống trước kia ỷ lại vào nữa, giống như cả thế giới có sụp đổ cũng có chống đỡ cho . Bởi vì nay ông trời của sụp đổ rồi, mà đầu sỏ gây nên chính là , thế cho nên làm sao còn có thể ỷ lại vào đây?

      bối rối ôm , chân tay luống cuống như đứa trẻ phạm phải sai lầm. chỉ có thể :

      – “Chúc Thiên em đừng khóc , là sai, sai lầm rồi. van em đừng khóc có được ?”

      Cuối cùng hai mắt cũng ẩm ướt, :

      – “Em đừng khóc, chúng ta kết hôn, chúng ta kết hôn được ? Chúng ta lập tức kết hôn, cả đời đều thay đổi, chúng ta kết hôn ngay được ?”

      Bỗng nhiên tim Chúc Thiên ngừng đập.

      ấy gì?

      ấy kết hôn.

      Giờ khắc này, tất cả nước mắt của ngừng rơi.

      nhận được đáp án mơ ước mà hằng tha thiết muốn có.

      Bọn họ kết hôn.

      【 9 】

      Tống Chỉ phải kẻ vô lương tâm, đau lòng Chúc Thiên là , kết hôn cũng là . hẹn gặp trẻ tại quán coffee để lời chia tay, dung mạo của đó là vẻ thản nhiên sầu bi. :

      – “ kết hôn, vốn dĩ chúng ta nên bắt đầu, hôm nay hẹn gặp em là để cho ràng.”

      trẻ khóc, rằng chỉ mới 20 tuổi đầu, vốn nên là khoảng thời gian tốt nhất, đẹp nhất trong đời, lại bất chấp tất cả mà theo , nhưng nay lại bị vứt bỏ.

      Tống Chỉ dám nhìn trẻ ấy.

      Có đôi khi cũng bản thân mình là làm sao vậy, ràng vẫn Chúc Thiên, nhưng cố tình lại rung động trước người khác. ngồi trong văn phòng, đối diện với các số liệu khiến người ta đau đầu nhức óc mà hao tâm tổn sức. Ban ngày tối muộn cũng đầu tắt mặt tối bận rộn tăng ca làm việc. tự với mình rằng muốn kiếm được nhiều tiền, để cho cuộc sống của Chúc Thiên càng ngày càng tốt lên, nhưng trong quá trình đó lại còn tâm tình để đương với , mệt mỏi.

      mệt mỏi vì mỗi khi tan tầm đều còn sức lực để đương với Chúc Thiên.

      Cho nên có chuyện ở bên ngoài.

      Cho nên trẻ này xuất , an vị ở bên ngoài vách ngăn thủy tinh phòng làm việc của , ngây thơ nhiệt tình, nụ cười của vừa ngượng ngùng lại có chút kiều mỵ, có đôi khi nhìn lại nhớ đến Chúc Thiên thời còn là sinh viên Đại học, ngày đó Chúc Thiên cũng luôn nhìn cười ngại ngùng như vậy…

      Ma xui quỷ khiến thế nào rung động rồi cùng trẻ ấy hẹn ước. Sau đó có lần thứ hai, lần thứ ba, rồi vô số lần về sau nữa. biết bản thân vẫn Chúc Thiên, nhưng trẻ này cho nhiều thứ mà Chúc Thiên tại thể cho được.

      muốn dẫn Chúc Thiên đến nhà hàng ăn bữa cơm, Chúc Thiên lại từ chối có thể ăn ở nhà, như vậy tiết kiệm tiền. Có đôi khi muốn xem phim với , hẹn hò lần giống như ngày trước thời bọn họ còn là sinh viên Đại học, nhưng Chúc Thiên lại nhất quyết lôi kéo siêu thị, :

      – “ còn đồ ăn cho ngày mai nữa, mua với em .”

      ai thích những chuyện củi gạo dầu mắm muối, ai thích quyến luyến đối với loại chuyện tràn ngập hơi thở của cuộc sống như vậy.

      Nhưng nay phải quay về.

      Tống Chỉ biết bản thân mình nên quay trở lại.

      Có đôi khi kinh nghiệm từng trải của năm tháng khiến cho vẻ bề ngoài và phong cách xử của người đều có thay đổi rất lớn, nhưng sâu trong nội tâm có vài thứ cho dù thế nào cũng thể thay đổi. Trong lòng Tống Chỉ vẫn còn cất giấu chút xúc động của tuổi thiếu niên ngây thơ, nhưng Chúc Thiên trưởng thành, trở nên lõi đời, trở nên thế tục, trở nên từ chối lãng mạn. Cho nên khi biết mình ràng phải từ chối trẻ trước mặt, cùng với chút ít hy vọng cuối cùng còn sót lại của tuổi thiếu niên ngây thơ bồng bột, trong lòng đau như dao cắt.

      nhìn trẻ khóc, bản thân cũng chậm rãi mà ẩm ướt hốc mắt.

      trẻ khóc rồi nâng tay chất vấn :

      – “Vậy mua nhẫn cho em đại biểu cho cái gì? em, tại muốn vứt bỏ em sao?”

      nhắm mắt lại, thào :

      – “Thực xin lỗi, cũng muốn, cũng muốn… Là cùng đường, là sai.”

      Lúc những lời này, trẻ ngồi đối diện khóc đến hoa lê đái vũ rất đáng thương, thanh nức nở thực động lòng người, dung nhan mỹ lệ khiến người ta thương tiếc.

      Nhưng ở sau lưng bọn họ, nơi ghế dài trong góc có người phụ nữ khóc còn đáng thương hơn, nước mắt như điên cuồng, như thê lương dũng mãnh trào ra, nhưng vươn tay gắt gao che miệng để mình phát ra chút thanh hay động tĩnh nào. giống như khi người ta quá vui sướng bật khóc, nhưng khi quá bi thương khóc thành tiếng.

      Chúc Thiên cứ như vậy khóc trong im lặng, vừa mang theo nặng nề mà cũng có chút nức nở, mỗi dây thần kinh trong cơ thể vốn căng chặt bỗng nhiên bị chặt đứt.

      biết rằng người đàn ông mà sâu sắc 8 năm qua mua nhẫn cho khác.

      cũng với trẻ đó 3 tiếng “ em”.

      trẻ đó bắt đầu được năm rưỡi.

      Giọng nghẹn ngào, nhiều năm qua chưa từng chảy nước mắt, nhưng hôm nay lại giữ được. :

      – “ cũng luyến tiếc em, nhưng mà thực xin lỗi, rất xin lỗi…”

      Chúc Thiên thẫn thờ như con rối gỗ bị chặt đứt, ngồi ngây ngốc chỗ ghế dài khuất trong góc, khí lực cả người đều bị rút . nên cảm ơn Tống Chỉ là người có trách nhiệm, được làm được, quyết đoán chia tay kẻ thứ 3 đến cùng như thế.

      Nhưng ràng là toát ra bi thống như vậy, ràng mỗi câu của đều run run đến nỗi xé nát trái tim . tự hỏi mình: là làm sai sao? Trong chuyện tình cảm này là làm sai phải ? Bằng vì sao đó đôi nam nữ ấy lại khóc đến thương tâm giống như bị người ta vô tình chia rẽ đến thế?

      Thẳng đến khi Tống Chỉ và trẻ kia rời khỏi quán coffee, Chúc Thiên vẫn ngồi yên ghế dài nhúc nhích, tách coffee bàn nguội lạnh giống như lòng của bây giờ.

      Buổi tối về nhà, Tống Chỉ mặt tạp dề thắt lưng mở cửa cho , cười :

      – “ làm món sườn xào chua ngọt mà em thích ăn đấy, nếm thử xem!”

      mang theo chết lặng cùng vào phòng bếp, há mồm ăn miếng sườn xào chua ngọt còn mang theo hơi nóng kia…

      Thực rất ngọt, ngọt đến chua xót.

      có chút mờ mịt nghĩ, thích ăn sườn xào chua ngọt sao? Mơ hồ nhớ là từ ngày bọn họ bắt đầu chung sống, lập tức nghiên cứu sở thích ăn uống của , mỗi ngày đều suy nghĩ làm ra món ăn mà thích ăn đến xanh xao gầy mòn. Cho nên sườn xào chua ngọt thường xuyên xuất , nhưng kỳ thực bản thân lại thích ăn đồ ngọt.

      Tống Chỉ tràn ngập chờ mong hỏi :

      – “Ăn ngon ?”

      gật gật đầu, lại lắc lắc đầu. Gật đầu là vì sườn có lẽ ăn ngon, lắc đầu là vì món ăn này phải là món mà bản thân thích ăn. giống như bây giờ vậy, nay trở thành vợ của Tống Chỉ, nhưng địa vị mà chiếm lấy ở trong lòng có lẽ dành cho người khác.

      Đêm hôm đó, Tống Chỉ ôm cùng nhau ngủ.

      thực ngủ rất ngon, tiếng ngáy vẫn đều đều như trước. ở trong bóng tối nhìn chăm chú vào dáng hình , mơ mơ hồ hồ nhớ lại người thiếu niên ngày trước.

      Người thiếu niên ấy có dung mạo ngây ngô, lúc cười rộ lên giống như đứa trẻ hay thẹn thùng, dưới ánh mặt trời xán lạn tựa như cỏ xanh của tháng 3, tản mát mùi hương thanh khiết nhu thuận hợp lòng người. Người thiếu niên ấy mà làm rất nhiều việc ngốc nghếch, mỗi lần như vậy khiến cảm động đến rơi lệ, khi đó người thiếu niên ấy luống cuống tay chân, tựa như đứa mắc phải sai lầm.

      Người thiếu niên ấy xem là điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời. Và người thiếu niên ấy cũng là điều tốt đẹp nhất trong quãng đời thanh xuân của .

      Nhưng mà cuối cùng, hôm nay người thiếu niên ấy trở thành người đàn ông chín chắn, thành công, cằm mơ mơ hồ hồ có chút râu thể cho trưởng thành, ôm lấy , khoảng cách giữa gần hơn so với bất cứ lúc nào trong dĩ vãng, cũng xa hơn so với bất cứ lúc nào của 8 năm về trước. Ý thức được chuyện này khiến Chúc Thiên mở mắt thức trắng cho đến bình minh.

      Hừng đông lên, người đàn ông mơ mơ màng màng rời giường, hôn cái lên mặt , câu chào buổi sáng. đến phòng tắm rửa mặt, sau đó ra làm nũng với , muốn giúp thắt caravat.

      Chúc Thiên làm theo. tựa như Tống phu nhân chân chính giúp chuẩn bị tốt tất cả, sau đó nhìn theo bóng lưng ra khỏi cửa.

      Sau đó cũng rời khỏi nhà.

      cũng rời khỏi Tống Chỉ và nhà.

      mang theo thứ gì, chỉ mang theo sợi dây chuyền bạc ngày đó Tống Chỉ dùng tháng lương thực tập đầu tiên sảng khoái mua tặng . Sợi dây chuyền có chút phai màu, biến thành màu đen, bởi vì hàng năm bị mồ hôi nhuộm dần, bởi vì chưa từng tháo xuống. Mặc kệ cuộc sống dần dần tốt lên, cũng chưa từng nghĩ tới dùng những thứ trang sức cao sang gì để thay thế nó, bởi vì nó là độc nhất vô nhị, bởi vì nó đại biểu cho quãng đời thanh xuân đẹp nhất của .

      Máy bay chở rời khỏi thành phố này. Ngày rời , trời cao có tuyết rơi, là từng đóa bông tuyến lớn của phương Bắc tung bay theo gió, lúc trước sợ lạnh muốn chết, nay sống ở phương Bắc nhiều năm, thế nhưng tập dần thành thói quen. ở bên cửa sổ nhìn thành phố từ từ biến thành từng dấu chấm , cuối cùng hoàn toàn biến mất còn thấy nữa. Nhưng mà có thứ gì đó tài nào biến mất được.

      Ví dụ như người đàn ông chiếm cứ toàn bộ thanh xuân của , ví dụ như những kí ức liên quan đến , ví dụ như những ngọt ngào của ngày trước và cay đắng của hôm nay.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :