1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Truyện ngắn] Nếu Anh Là Giọt Lệ Nơi Đáy Mắt Em - Hạ Thất Tịch ( Hoàn - 6c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      NẾU LÀ GIỌT LỆ NƠI ĐÁY MẮT EM

      Tác giả: Hạ Thất Tịch

      Tên gốc: 如果你是我眼底的一滴泪

      Thể loại: Ngôn tình đại, SE

      Số chương: 6

      Editor: Ưu Quân

      Nguồn: uuquan.wordpress.com


      Giới thiệu:

      Lạc Nại Nại, kẻ phô trương nhất trường, cái gì cũng sợ. Lạc Nại Nại, kẻ đánh nhau bị thương cũng chưa từng giọt lệ, lại vì chàng trai mà rơi lệ lần nữa.

      Đó là loại cảm giác tuyệt vọng và bất lực đến mức nào, bạn cách người ấy rất gần, nhưng lại chỉ có thể thầm người ấy, nguyện ý chắp tay dâng người ấy cho kẻ khác, chỉ vì muốn người ấy hạnh phúc…


      Chương 1: Đứa con như tôi mà cũng có lúc ngốc nghếch

      Lúc tôi biết Trần Mộ, sầu não. Bạn Diêu Tĩnh vừa mới chia tay .

      An Nhiên Trần Mộ từng là tay chơi nổi danh ở trung học C, truyền thuyết về mấy đoạn tình cảm phong lưu của đâu đâu cũng có. Nhưng từ khi gặp Diêu Tĩnh, tuyên bố: Mãi mãi chỉ người, đến răng long đầu bạc. Diêu Tĩnh quá đẹp, nhưng lại chiếm được lòng của Trần Mộ, khiến nữ sinh toàn trường hâm mộ thôi. Chỉ là, ai cũng ngờ chưa đến nửa năm, Diêu Tĩnh lời chia tay với Trần Mộ, lý do: Việc học cấp Ba quá bận rộn. Kỳ thực người sáng suốt đều hiểu, đơn giản là vì Diêu Tĩnh người khác.

      An Nhiên sở dĩ cặn kẽ như vậy, là vì tôi cho ấy biết, tôi thích Trần Mộ.

      Phải, tôi Lạc Nại Nại, thích Trần Mộ. Lúc đó, tôi vừa lên cấp Ba, còn Trần Mộ sắp tốt nghiệp.

      An Nhiên hỏi: “Nại Nại, nam sinh bằng tuổi trông cũng rất được, vì sao lại chọn ấy?”

      Tôi đáp: “An Nhiên, cậu biết đâu, có vài người, lần đầu tiên cậu nhìn thấy họ, biết chạy trời khỏi nắng.”

      Tôi : “An Nhiên, mình quyết định tỏ tình với ấy.”

      An Nhiên tôi điên, nhưng tôi vẫn kéo bằng được ấy theo tôi đến trước cửa lớp Trần Mộ chờ tan học.

      Ráng chiều màu lưu ly khoát cho hành lang màu ấm áp với những thanh hỗn loạn của dòng người qua lại, nhưng khi Trần Mộ đeo chiếc ba lô Nike, mặc áo sơ mi trắng, quần vàng nhạt, đút tay vào túi ra khỏi lớp, tôi có cảm tưởng như xem suất phim quay chậm vậy, ánh sáng chói lòa, những tiếng huyên náo, thậm chí cả những bụi bặm chờn vờn trong khí đều ngừng lại, toàn bộ thế giới chỉ còn lại mình , khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc, bờ vai xuôi, dáng vẻ đạm mạc xa cách.

      Tôi như nữ quân nhân vọt đến trước mặt , lớn tiếng : “Trần Mộ, em thích .”

      Khoảnh khắc ấy, toàn bộ hành lang đều trở nên yên ắng, gió cũng như ngừng thổi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

      Đó là học sinh mới nhập học năm nhất, tiếng xấu kinh thiên động địa truyền khắp trường Lạc Nại Nại, tuyên bố theo đuổi đàn năm ba Trần Mộ.

      An Nhiên : “Lạc Nại Nại, cậu vui.”

      Đúng vậy, ngày đó Trần Mộ từ chối tôi. Tôi chuẩn bị lâu như vậy, dùng hết dũng khí để câu: “Em thích .” Vậy mà chỉ lạnh lùng nhìn tôi hỏi: “Em là ai?”

      Tất cả mọi người đều nín thở nhìn tôi, thế nhưng tôi sợ, tôi dũng cảm ngẩng đầu, kiên định : “Em là Lạc Nại Nại lớp mười ban ba.”

      “À” tiếng : “Cảm ơn em”, sau đó tiếp tục bước . Hành lang yên tĩnh bắt đầu nhốn nháo, những người khác đến cạnh tôi, cố ý hay vô tình liếc nhìn tôi. Thế nhưng tôi thấy xấu hổ chút nào, thích người thích mình, có gì đáng xấu hổ? Hơn nữa ai dám chắc người kia mãi mãi đáp lại? Tôi tiện tay đốt điếu thuốc, hít vài hơi.

      Lạc Nại Nại tôi đây có gì ngoài dũng khí đầy người. Nếu dám bước bước đầu tiên, cho phép mình thối lui.

      Chí ít, nhớ tên tôi, phải sao? Lần sau, hỏi tôi là ai nữa.

      Thế nhưng từ đó, hễ nhắc đến Lạc Nại Nại là ai cũng lắc đầu ngán ngẩm. Bọn họ đứa con ấy kém cỏi, theo đuổi nam sinh biết ngượng, còn hút thuốc uống rượu, phô trương khoác lác, chẳng để ai vào mắt, phóng túng ngừng.

      Song những chuyện ấy tôi đều chẳng thèm quan tâm, có thể gặp được người mình thích là ân huệ ông trời ban cho, tôi chỉ muốn lỡ mất nó thôi.

      Tôi cũng giận vì lạnh lùng của , khi học thầy giáo có dạy: “Lòng chân thành được đền đáp”, nên tôi với An Nhiên: “Mình tin có ngày Trần Mộ đáp lại mình.”

      Tan học tôi đeo ba lô đứng ở cửa lớp chờ Trần Mộ, ăn trưa tôi chọn vị trí gần nhất, có lúc còn bùng học chạy đến lớp giả làm học sinh trong lớp , chỉ cần có cơ hội tôi với tôi thích , nên về sau ngay cả giáo viên lớp cũng quen mặt tôi.

      Cuối cùng chịu được nữa, có ngày tan học ngăn tôi lại, nghiêm túc : “Lạc Nại Nại, biết tự tin của em đến từ đâu nữa.”

      Tôi nở nụ cười, tôi : “Quả nhiên nhớ tên em, cuối cùng cũng chủ động chuyện với em.”

      cười xoa đầu tôi : “ chưa từng gặp nào như em.”

      Chương 2: Trò chơi này, còn sức tiếp tục, knock-out

      Trần Mộ nắm tay tôi qua những lối trong trường, hôn tôi dưới tàng cây nở đầy hoa trắng, vuốt lại mái tóc bị gió làm rối của tôi. Tôi viết mấy bức thư tình cho , cùng ăn sáng, vì mà nỗ lực tỏa sáng ở trường. Trước mặt , tôi muốn mình trở nên hoàn hảo.

      đứng ở góc đường ôm tôi : “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nại Nại, càng ngày càng thích em.”

      Tôi ngẩng đầu lên nhìn , “Như vậy tốt sao?”

      Ánh mắt bắt đầu né tránh, cúi đầu, “Nhưng mà, ấy mới chia tay lâu.”

      Khoảnh khắc ấy, tôi nghe thấy tiếng trái tim mình rơi vỡ. Trần Mộ, chắc biết, dù em làm gì vì cũng sợ, thế nhưng điều em sợ nhất, là nhớ tới ấy. khắc kia, lòng tự tôn khiến tôi thôi nhìn bằng ánh mắt đầy hy vọng, lạnh giọng châm chọc: “ ra tay chơi nổi tiếng Trần Mộ lại chẳng chơi nổi trò tình cảm này.”

      Trần Mộ nhìn tôi, thoáng sửng sốt, vẻ hốt hoảng phân vân trong mắt biến thành lạnh nhạt, cười : “Hóa ra chỉ là trò chơi, ra thế…”

      Phút chốc, cúi người, giữ lấy cằm tôi, “Lạc Nại Nại, thiếu nữ có tiếng bất lương từ hồi sơ trung, chuyên đánh nhau với người khác, quen vô số bạn trai, rất am hiểu trò này nhỉ?”

      Tôi cười tươi như hoa, “ ra Trần Mộ quan tâm em đến thế.”

      “Lạc Nại Nại, chỉ muốn biết, điều gì cho em dũng khí đó?”

      “Liên quan gì đến . Nhưng mà, Trần Mộ, sợ sao? sao, chỉ là trò chơi mà, còn sức tiếp tục, knock-out” Tôi cố cười phô trương hết mức có thể.

      ngoài dự đoán, Trần Mộ biến sắc phun ra hai chữ “Tiếp tục”.

      Sườn mặt tràn đầy vẻ đơn như Tuyết Liên núi băng khiến tôi bỗng nhiên rất khó chịu, chắc biết chuyện Diêu Tĩnh hẹn hò với nam sinh khác nên mới thế, nhất định rất đau lòng.

      Chàng trai từng khiến cả trường nghe tên sợ mất mật, hôm nay sao lại thành ra như vậy? Sao lại bị tình của nữ sinh bình thường đến thế mài toàn bộ gai nhọn người?

      Lúc Trần Mộ gọi điện cho tôi đêm khuya. Tôi mơ màng ngủ, đặt ống nghe bên tai, chợt nghe tiếng ầm ĩ phát ra từ phía bên kia, tôi hỏi: “Sao vậy?”

      : “Em đến Thành thị hùng !” Thành thị hùng là trung tâm giải trí trong thành phố, tôi : “Trần Mộ, muốn em đến xem thắng điểm tuyệt đối à? cho biết em có hứng thú, đâu phải em chưa từng thấy qua điểm tuyệt đối.”

      “Lạc Nại Nại, em đừng dông dài nữa, rút cuộc em có tới ?”

      Tôi… cắn răng: “Được, cứ ở đó đợi bà tới !”

      Tôi đón xe, nhanh như chớp chạy , gió lạnh đầu thu khiến tôi rùng mình, trung tâm giải trí đèn đóm sáng trưng, người qua lại như mắc cửi.

      Trần Mộ ngậm điếu thuốc đứng ở cửa, vừa thấy tôi liền ôm lấy bả vai tôi : “Tốc độ nhanh.” Tôi nghiêng đầu sang nhìn , dụi đầu lọc , cười : “Tặng em món quà.” Sau đó đưa tôi đến chỗ máy gắp thú, : “Chọn lấy con em thích nhất .”

      “Chẳng lẽ em chọn con nào gắp được con đó cho em sao?”

      xoa đầu tôi cái, “Em thực rất dông dài.”

      “Được rồi, em chọn cái tiểu quỷ màu đỏ lớn nhất ấy.”

      Trong lúc tôi đoán xem kỹ thuật đạt đến mức nào lấy ra hai túi xèng lớn, hỏi: “Muốn chơi ?”

      Tôi… đứng hình lần hai. Tôi hỏi: “Trần Mộ có bệnh à?” cười, “Đột nhiên nổi hứng thôi, chơi ?”

      “Được thôi.”

      Cùng người mình thích ở chung, nhất định gặp may, vì đêm hôm đó chúng tôi chỉ dùng mười mấy xèng mà câu được con tiểu quỷ trị giá tới mấy trăm đồng. Số xèng còn dư chúng tôi dành để chơi ném banh, lái xe, bắn súng, Puzzle Bobble, mãi đến hừng đông mới về nhà.

      Chương 3: muốn khó xử, đành buông tay ra

      An Nhiên : “Nại Nại, ngờ cậu thực hẹn hò với ấy, giờ toàn trường bàn tán chuyện bọn cậu đấy.”

      Tôi cười, “An Nhiên, Diêu Tĩnh phản ứng thế nào?”

      “Nghe gần đây hay hậm hực vui, cứ tưởng mình đá kẻ khác, ai ngờ người kia vừa quay lưng có tình mới.”

      Tôi cười run cả người, ta hậm hực là đáng đời.

      Thấy tôi ác độc cơ chứ, tôi làm sao nuốt trôi chuyện Trần Mộ phải khổ sở khóc lóc vì đứa con , trong khi ta lại chẳng biết hối cải được.

      Tôi kéo Trần Mộ nghênh ngang trong sân trường như con khổng tước đầy kiêu ngạo, phô diễn hạnh phúc của mình cho những kẻ khác xem.

      Có người nếu mang hạnh phúc ra rêu rao bị ông trời cướp . Nhưng tôi cứ nghĩ ông trời rất ưu đãi tôi nên làm thế với tôi.

      Ngay khi tôi cho rằng mọi chuyện đều tốt đẹp, những tháng ngày an tĩnh tới mọi chuyện lại lần nữa thay đổi khi Diêu Tĩnh đến.

      Đó là lần công chiếu bộ phim rất nổi tiếng, tôi kéo Trần Mộ xem.

      Phim vừa mở màn nhạc chuông di động của Trần Mộ vang lên. Tôi quay sang nhìn, cũng gì.

      nghe máy, mấy câu rồi cúp, sau đó kéo tay tôi : “Nại Nại, Tiểu Tĩnh uống say, phải qua đó xem.”

      Tôi nhìn màn ảnh chớp mắt, : “Ừm, .”

      Trần Mộ đưa tay ôm lấy mặt tôi, “Em giận sao?”

      “Sao em phải giận?” Tôi yên lặng nhìn , cũng trầm mặc nhìn tôi, rồi mở miệng: “Đúng vậy, đây chẳng qua chỉ là trò chơi.”

      đứng lên, bước quay đầu lại.

      Tôi vẫn bình tĩnh xem phim, thế nhưng nước mắt ngừng rơi. Trần Mộ, bỏ em lại mà , sao em có thể khó chịu? Chỉ là, em làm sao mở miệng giữ lại được, em biết khó xử.

      Em muốn nhìn thấy dáng vẻ đắn đo của , nên đâu thể làm gì khác ngoài việc buông tay ra.

      Chương 4: Mỉm cười đối mặt mà lòng chua xót đến thở được

      Ngày hôm sau, khi tôi đến trường, toàn trường náo động bởi hai tin. An Nhiên kẻ phao tin chắc có tám đời thù với tôi, nếu độc ác như vậy, bởi hai tin tức đều liên quan đến tôi, hơn nữa độ công kích như thế xem ra là muốn tôi chết mới cam lòng.

      Tin thứ nhất là, Trần Mộ đứng dưới nhà Diêu Tĩnh chờ ta mười mấy giờ, rốt cuộc ta cảm động nên đồng ý quay lại với .

      Tin thứ hai là, Lạc Nại Nại năm nhất ban ba từng bị người khác cưỡng bức, còn trong sạch từ lâu.

      Tôi vừa hút thuốc vừa với An Nhiên, “Cậu có tin ?” An Nhiên nắm lấy tay tôi, “Tin hay sao chứ? Trước sau gì mà cậu chẳng là bạn thân của mình.”

      Khoảnh khắc ấy, tôi mong Trần Mộ cũng với tôi như vậy, chỉ là, tôi chờ chẵn ngày đêm, cũng thấy bóng dáng Trần Mộ đâu. Đổi lại có rất nhiều người đến lớp tôi, tôi biết họ muốn xem dáng vẻ khóc lóc của đứa con nổi tiếng bất lương trông thế nào.

      Thế nhưng đành để bọn họ mất hứng ra về, vì tôi vẫn như ngày thường, ung dung ngồi đeo head-phone đọc truyện. Dù vậy, lời đồn đãi vẫn tiếp tục lan tràn, gì mà ngờ có xui xẻo như vậy, gì mà ta làm sao sống được đến bây giờ, gì mà ta liệu có bị lây bệnh gì ,…

      Tan học Diêu Tĩnh xuất trước cửa lớp tôi, ta nở nụ cười chiến thắng , “Lạc Nại Nại hóa ra cũng chỉ có vậy.”

      Tôi cười nhạt nhìn ta, ta tiếp: “Tai tiếng của vang dội.”

      thèm để tâm đến lời khiêu khích của ta, tôi xoay người bỏ , ta với theo phía sau, “ ấy , người ấy là ta.”

      “Vậy để ta đến với tôi .”

      tuần trôi qua, Trần Mộ hề tới tìm tôi, lời đồn đãi cũng lắng dần. An Nhiên theo tôi ăn cơm, dạo phố, nghe nhạc. ấy tìm được truyện cười Internet liền đọc cho tôi nghe, ấy : “Có người tên là Tiểu Thái (món tráng miệng), nên hôm ta bị người ta bưng .”

      Tôi : “Hứa An Nhiên cậu có thấy lạnh ? Chẳng lẽ có người tên Tinh có ngày bị Tôn Ngộ tới đánh à?”

      An Nhiên : “Cậu là cái đồ con hung dữ chẳng có tí tế bào hài hước nào, cậu đừng nhớ tới Trần Mộ nữa, ta quay lại đâu.”

      Tôi châm thuốc, “An Nhiên, mình thực nghĩ Trần Mộ mình, chí ít, cũng có chút thích.”

      “Lạc Nại Nại, sao cậu cứ hành hạ bản thân thế? Cậu xem bây giờ cả trường nhìn chòng chọc cậu đó.”

      “Chỉ là, An Nhiên à, mình biết diễn gì cho họ xem bây giờ? Mình chỉ người thôi, có gì sai chứ?”

      “Nhưng Nại Nại, sao cứ phải là ta?”

      “An Nhiên, trước đây mình cũng phải đứa bé ngoan, nhưng ít ra cũng có sở thích xấu nào. Cuộc sống mỗi ngày của mình chỉ gói gọn trong vòng đúng giờ đến trường, tan học về nhà, ăn ngủ. Song mùng hai năm đó, khi mình sang nhà bạn chơi về trễ, đường về bỗng đụng phải đám lưu manh, chúng động tay động chân với mình. Giây phút bị chúng xé rách quần áo, mình nghĩ mình tiêu rồi. Thế nhưng, thiếu niên ngang qua cứu mình, chỉ mình ấy mà đánh lại cả đám người, cậu biết ấy dũng thế nào đâu. Sau đó mình nghe ngóng mãi mới biết ấy rất nổi danh ở trung học C, nhưng là danh côn đồ. Từ đó trở , mình bắt đầu học hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, mình muốn đến gần ấy hơn, An Nhiên, cậu có hiểu ?”

      An Nhiên đề cập đến chuyện đó nữa, chỉ vỗ vỗ vai tôi : “Nại Nại, cố lên.”

      Chương 5: Giá như trả giá ngón áp út có thể đổi lấy hạnh phúc về sau

      Tôi gọi điện cho Trần Mộ, : “Em ở dưới nhà , xuống .”

      do dự chốc lát rồi . “Nại Nại, thích em, Tiểu Tĩnh ở nhà .”

      khắc kia, ngực tôi như nổi sóng, tai muốn ù lên.

      Tôi , “Trần Mộ, em chỉ muốn mấy câu thôi, sợ gì chứ?” Sau đó cúp điện thoại.

      lát sau, Trần Mộ chậm rãi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ rồi kéo tôi khuất khỏi chỗ đó, tới khúc quanh, sau đó dừng lại với tôi: “Nại Nại, xin lỗi, xin lỗi. làm tổn thương em, khiến em chịu ấm ức.”

      Tôi mỉm cười, “Trần Mộ, ấy có đối xử tốt với ? ấy có khiến thấy hạnh phúc ?”

      cúi đầu, “Ừm, ấy đối tốt với , bao giờ… bỏ theo người khác nữa.”

      Tim tôi như ngừng đập, tôi hít hơi, vờ như thoải mái : “Vậy là tốt rồi, Trần Mộ, kỳ thực chuyện giữa chúng ta chỉ là trò chơi thôi, đừng thích em đó.”

      Trần Mộ ôm tôi chặt, “Nại Nại, xin lỗi.”

      Tôi đẩy ra, tôi thích hai chữ này.

      Sau đó, tôi kiễng chân, hôn lên mắt trái của cái, hôn lên mắt phải của cái, “Trần Mộ, em hôn lên mắt , nên sau này dù em có bất cứ đâu, cũng thấy em, lúc vui, phải cho em biết đầu tiên, em muốn chia sẻ cùng . nhớ chưa?”

      “Nại Nại, sao lại tốt với như vậy?”

      “Bởi vì em thích mà… Haha, giỡn đó. mau về , em đây. Sau này em liên lạc với nữa, tránh cho Diêu Tĩnh phiền lòng.” Tôi liền hơi rồi vội xoay người rời .

      Trong khoảnh khắc xoay người đó, nước mắt thốt nhiên rơi. Lạc Nại Nại, kẻ phô trương nhất trường, cái gì cũng sợ. Lạc Nại Nại, kẻ đánh nhau bị thương cũng chưa từng giọt nước mắt nào, lại vì chàng trai mà rơi lệ lần nữa. Đó là loại cảm giác tuyệt vọng và bất lực đến mức nào, bạn cách ấy rất gần, nhưng lại chỉ có thể thầm ấy, nguyện ý chắp tay dâng ấy cho kẻ khác, chỉ vì muốn ấy hạnh phúc.

      Trần Mộ, em từng nghe câu rất hay: “Nếu là giọt lệ nơi đáy mắt em, em vĩnh viễn khóc, bởi vì em sợ mất .”

      Thế nhưng, Trần Mộ, em sợ mất , chỉ sợ hạnh phúc, nên dù em có phải vì mà lệ chảy thành sông em cũng ngăn bước .

      An Nhiên tôi khờ.

      An Nhiên hỏi: “Sau này Diêu Tĩnh thực quý trọng ấy sao?” Tôi tôi biết, nhưng nếu tôi có thể theo từ sơ trung lên cao trung, cũng có thể theo cao trung lên đại học, thậm chí cả cuộc sống sau đó nữa, chỉ cần hạnh phúc, tôi lập tức xuất .

      An Nhiên : “Sao phải vậy?”

      Tôi : “An Nhiên, cậu biết, tình cảm mình dành cho Trần Mộ, ngoài , còn có nợ. Ngón áp út tay trái của ấy vì lần cứu mình ấy mà bị chặt đứt, từ đó về sau, dù ấy ai đều đẹo nhẫn được. Diêu Tĩnh lúc đầu cũng vì chuyện này mà chia tay ấy, ai chịu được việc người mình cả đời lại thể đeo chiếc nhẫn tượng trưng cho vĩnh hằng kia chứ.

      An Nhiên, nếu như có thể, mình thực nguyện ý trả giá ngón áp út để ở bên ấy, chỉ cần được ở bên ấy thôi.”



      Chương 6: Chương cuối: Xin người nhất định phải hạnh phúc hơn tôi

      Mối tình đó, lời hứa đó, ở năm 2000 theo gió bay .

      Sau đó tôi và Trần Mộ cắt đứt liên lạc, tuy cùng học trường, cũng có lúc thoáng thấy nhau, nhưng đều vờ như thấy.

      Sau khi nghe Vương Phỉ hát “Tiếu vong thư”, tôi bắt đầu chuyển từ khóc vì đố kỵ sang cười hâm mộ. Tôi từ xa nhìn họ hạnh phúc, trốn trong góc tối len lén chúc phúc cho hai người họ.

      Sau đó lâu hai người tốt nghiệp, nghe họ thi hai trường đại học khác nhau, nhưng cùng thành phố, rồi lại nghe họ chia tay, rồi lại hợp lại. Thế nhưng, tất cả cũng chỉ là nghe .

      Tôi bắt đầu chăm chỉ học hành, bớt đàn đúm chơi bời, gây chuyện thị phi nữa. Mọi người đều sau khi trải qua cuộc tình, tôi như biến thành người khác. Nhưng bọn họ đâu biết, người tôi mất, tôi còn cố ra vẻ gan góc làm gì nữa.

      Sau đó, cũng có nam sinh nắm tay tôi, dắt tôi xem phim, chơi tàu lượn, dắt tôi ăn, thậm chí đua xe suốt đêm, thế nhưng tôi chẳng có cảm giác như ngày trước.

      Năm tháng tuy dài, nhưng ngày trôi nhanh, quanh quẩn lại thời gian qua rất nhiều.

      Chỉ chớp mắt, vài năm trôi qua, tôi tốt nghiệp trung học, rồi đại học, cũng trải qua vài ba cuộc tình, chẳng để tâm vui buồn thế nào, được cái bên cạnh luôn có được người để nương tựa.

      Năm 2007, tôi làm kiến trúc sư ở thành phố, bởi áp lực công việc quá lớn nên quyết định về nhà nghỉ ngơi thời gian.

      Lúc cùng An Nhiên ăn, ấy : “Nại Nại, cậu biết ? Trần Mộ sắp kết hôn rồi.” Tôi nghe tin liền sững người.

      “Mình cũng mới nghe thôi, nhưng dâu phải Diêu Tĩnh. Nại Nại, cậu có đến tham gia hôn lễ ?”

      Tôi buồn bã, “ ấy hạnh phúc là được rồi, mình có đến hay cũng chẳng liên quan gì.”

      Thế nhưng duyên phận luôn đùa giỡn con người ta, ngày kết hôn, tôi lại gặp . Khi tôi hẹn bạn ăn cơm ở nhà hàng lớn nhất thành phố thấy hôn lễ được cử hành long trọng ở đó. Thấy thế tôi rất hâm mộ, sau đó là sửng sốt khi thấy chú rể mặc bộ âu phục trắng, mặt vẫn chẳng khác gì năm mười bảy tuổi, mắt trong như nước, nét cười chói lòa.

      cũng thoáng sững người khi thấy tôi, gọi tôi: “Lạc Nại Nại?”

      Nước mắt tôi bỗng tuôn ào ạt, tôi : “ ngờ, ngờ còn nhớ em, còn nhận ra em nữa.”

      dẫn dâu đến chỗ tôi, : “Cả đời này cũng quên em.”

      dâu trông rất đáng , nhìn ra được ấy rất dính , hết lòng hết dạ vì , cam nguyện bên cả đời. Tôi liếc nhìn ngón áp út tay trái của , chú ý tới ánh mắt của tôi, giơ tay lên cười : “Là đồ giả đó, năm đó cũng vì chuyện này nên mới dám em.”

      Tôi đờ người ra, có ý gì?

      “Thực ra năm đó chuyện chúng ta hẹn hò, có thể đối với em mà chỉ là trò chơi, song thực động lòng, nhưng lại vì ngón tay này mà tự ti, Diêu Tĩnh cuộc đời em còn dài như vậy, sau này gặp được người ưu tú hơn, nên chọn cách buông tay. Kỳ thực và Diêu Tĩnh quay lại với nhau, haha, nhờ vậy mà mới có cơ hội gặp vợ bây giờ.”

      xong liền cúi đầu vuốt tóc vợ đầy chiều, ngước nhìn cười. Ánh sáng hạnh phúc vây quanh hai người họ.

      Tôi đột nhiên nhớ tới năm ấy, tôi đứng giữa hành lang, dũng cảm ngẩng đầu nhìn , kiên định : “Em là Lạc Nại Nại lớp mười ban ba.”

      Trần Mộ, ra, lâu như vậy rồi. Phật vòng luân hồi là bảy năm. Hóa ra,em chờ đủ vòng luân hồi. Thế nhưng hôm nay thấy hạnh phúc, em lại thốt chẳng nên lời, tình em dành cho năm ấy, đành xem như bí mật vĩnh cửu, thay sống trong lòng em vậy.

      Từ nhà hàng ra, ven đường có cụ già bày sạp hát ven đường, giọng hát tang thương vang lên: “Xin người nhất định phải hạnh phúc hơn tôi, mới đáng giá với nỗi đau tôi phải chịu.”

      Trời có chút lạnh, gió có chút lớn, đường phố có chút huyên náo lao xao, tôi biết, mùa đông này vẫn chỉ mình tôi lối về.





      HOÀN
      Chris thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :