1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Truyện ngắn ] Mối tình siêu dễ thương - Tinh Oánh Tinh Oánh ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Mối tình siêu dễ thương

      Tên truyện convert: Top-moe tình

      Tác giả: Tinh Oánh Tinh Oánh

      Editor: Quỳ An

      Thể loại: đoản văn, thanh mai trúc mã, sủng

      Số chương: giới thiệu + mở đầu + 7 chương

      ----------------------------------

      Giới thiệu


      Mối tình đột kích giữa Tiểu Quái Thú và Tiểu Hồ Đồ.

      Nội dung: tình đô thị, thanh mai trúc mã, tình hữu độc chung

      Nhân vật chính: Thượng Phẩm, Hồ Tiểu Đồ

      Nhân vật phụ: Thượng Tâm, Thượng Trạm Bắc, Hạ Hâm Hữu, Đồ Nghiêm, Hồ Định Duệ, Thần Tri Thư, Thần Tri Mặc…


      01. Mở đầu


      “Hi hi hi, em muốn ăn pánh.” Tiểu Hồ Đồ ba tuổi chưa sõi liên tục vòi vĩnh khiến mẹ ruột Đồ Nghiêm hơi cau mày liếc bé.

      Thượng Phẩm tám tuổi bình thản lấy bánh ngọt trong hộp đựng thức ăn đưa cho bé, tiện tay sửa lại mái tóc rối của . “ Tiểu Hồ Đồ, là bánh, phải pánh.”

      “Ừm…” Tiểu Hồ Đồ ậm ừ ừ tiếng, nhét bánh ngọt vào mồm, môi dính đầy bơ.

      Thượng Phẩm rút khăn giấy lau sạch miệng cho bé.

      Tiểu Hồ Đồ ăn xong buồn ngủ, đầu gục thẳng vào ngực Thượng Phẩm. “Hi hi hi… sướng… ghê…”

      Thượng Phẩm nhấn chuông gọi nữ tiếp viên hàng xin tấm chăn đắp cho Tiểu Hồ Đồ, vuốt tóc bé, dỗ ngủ.

      Đồ Nghiêm xem xong giấy tờ, nhìn bộ dạng con được chăm sóc cẩn thận liền ghé sang vỗ vỗ vai Thượng Phẩm. “Tiểu Quái Thú, con mẹ thế nào?”

      Thượng Phẩm quan sát mẹ nuôi cách nghiêm túc rồi gật đầu, trả lời: “Khá hơn mẹ nuôi.”

      “Tên nhóc con!” Đồ Nghiêm trợn mắt.

      Thượng Phẩm hề sợ, cúi đầu ngắm Tiểu Hồ Đồ say ngủ.

      Năm đó, cậu tám tuổi, hiểu tình là gì nhưng trong tâm trí luôn tồn tại tên Hồ Tiểu Đồ. Năm đó, ba tuổi, nhận thức còn chưa nhưng bắt đầu ỷ lại vào Tiểu Quái Thú.

      Thượng Phẩm và Hồ Tiểu Đồ từ luôn phải về về giữa Newyork – Trung Quốc, Trung Quốc – New York.

      02. Mối tình siêu dễ thương part 1


      Giữa hè, thành phố G nóng như thiêu như đốt. nhóm học sinh trong phòng học nọ vẫn nghiêm chỉnh chăm chú nghe giảng, vừa nghe vừa tập trung ghi nhớ.

      Tuy nhiên khí học tập này lại bị hai xinh xắn leo cửa sổ quấy phá.

      Thượng Tâm sợ sệt kéo kéo góc váy Hồ Tiểu Đồ. “Tiểu Hồ Đồ, mình nghĩ hay thôi , ấy mắng tụi mình chết mất.”

      “Leo cũng leo rồi còn sợ cái gì? Yên tâm, mình bảo đảm cậu giận đâu.” Hồ Tiểu Đồ chắc như đinh đóng cột ngược lại càng khiến Thượng Tâm rầu rĩ trong lòng. trai nhà đối với ai cũng lạnh lùng chẳng chẳng rằng, duy chỉ với vị hôn thê Hồ Tiểu Đồ này là gần gũi chiều chuộng, đôi lúc khiến em cũng phải ganh tị.

      Hôm nay là sinh nhật Thượng Phẩm hai mươi tuổi, Hồ Tiểu Đồ muốn mang niềm vui bất ngờ đến cho nên mới rủ leo cửa sổ. Thượng Tâm hối hận rồi. biết nếu trai bắt gặp hai làm chuyện nguy hiểm thế này tám phần cả hai bị cấm túc. Lần trước leo cây bắt chim, bài học còn nguyên, hai bị nhốt ở nhà nguyên kỳ nghỉ hè.

      Hồ Tiểu Đồ lo lắng như Thượng Tâm, thích thú nhón chân dòm phòng học của Thượng Phẩm, thấy Thượng Phẩm ngồi giữa lớp nghiêm túc nghe giảng liền phấn khích gọi Thượng Tâm: “Tâm Tâm, nhanh! Đưa xấp tranh cho mình!”

      “Ờ.” Tâm Tâm ngờ nghệch chuyển xấp tranh vẽ sẵn cho bạn. Xấp tranh to mét vuông chi chít chữ với hình, Hồ Tiểu Đồ lẫn Thượng Tâm phải cùng gồng sức mới nâng được chúng lên.

      Lật bức thứ nhất, giấy là dòng chữ sặc sỡ: “Xin bạn Thượng Phẩm nhìn qua bên này.”

      Hai rướn người gõ gõ cửa. Học sinh trong phòng tò mò quay qua, ngay cả giáo sư bục giảng cũng nhìn. Đọc được dòng chữ, đám học sinh bắt đầu rộ lên.

      Ngoài người vừa liếc sang đen mặt.

      Hai quỷ bên ngoài biết tình, tiếp tục lật bức thứ hai: “Em muốn chính thức hẹn hò với .”

      “Oa!” Phòng học ồn ào.

      Hồ Tiểu Đồ lật tranh. Bức thứ ba là hình vẽ cậu bé trai hôn . Phòng học càng thêm ồn ào. Mấy học sinh tò mò đứng lên định xem ở ngoài.

      Hồ Tiểu Đồ tiếp tục lật tranh. Bức thứ tư là cái bánh sinh nhật to, cắm hai mươi cây nến và hộp quà. Lật tiếp bức thứ năm, hộp quà mở, trong hộp có chu môi nhảy ra. Tiếp bức thứ sáu, giấy viết: “Mau tới nhận quà của , nụ hôn của em chờ đó.”

      “A!” Phòng học nổ tung.

      Mặt Thượng Phẩm đen đến mức thể đen hơn. Giáo sư mặc dù lớn tuổi nhưng tư tưởng khá thoáng, gõ thước lên bảng : “Được rồi, các em yên lặng. Còn năm phút nữa hết giờ, những lần trước thầy toàn dạy quá giờ, hôm nay thầy bù, cho các em tan sớm. Tan lớp .”

      “Giáo sư vạn tuế!” Học sinh hô to, lập tức chen chúc đến bên cửa sổ, ngó có hai bèn tranh nhau hỏi: “Ai trong hai em vừa dâng môi mình vậy?” học sinh to gan gào lớn.

      Thượng Tâm đỏ mặt giải thích: “Em là em Thượng Phẩm, còn bạn này là vợ chưa cưới của ấy.”

      “Vị hôn thê? Ồ…”

      Bấy giờ Thượng Phẩm dọn dẹp xong sách vở đến cạnh cửa sổ, mặt lạnh liếc em và vợ chưa cưới, hừ khẽ: “Ai đầu têu?” Dáng vẻ ấy doạ Thượng Tâm hết hồn.

      “Này Thượng Phẩm, đừng doạ các em ấy được vậy? Cậu xem, doạ các em mặt tái mét rồi kìa. Để bế các em vào nhé.” Vừa , cậu bạn này vừa nhảy từ cửa sổ lầu hai xuống bệ cửa sổ lầu , toan bế hai vào trong.

      Thượng Phẩm nhìn, mặt càng lạnh. “Đừng động vào họ.” Lời sắc như dao, cậu bạn kia lập tức cười cười. “Quả là bảo bối, bảo bối. Tôi động vào, động vào đâu.” Dứt lời, cậu bạn liền nhảy về.

      Hồ Tiểu Đồ rốt cuộc cũng cảm giác được cơn giận của Thượng Phẩm bèn cười nịnh, chỉ chỉ đầu gối bị trầy vì leo cửa sổ của mình, mếu: “Đau, ơi…” Giọng nũng nịu khiến mọi thằng con trai mềm nhũn.

      Thượng Phẩm vẫn biểu gì, đen mặt nhảy khỏi cửa sổ, trước kéo Thượng Tâm lên sau mới xoay người ôm Hồ Tiểu Đồ bế vào sau, giận dữ cắn răng đạp đổ luôn cái thang kê cạnh.

      Rồi cầm sách xoay người bỏ .

      Hồ Tiểu Đồ lè lưỡi, nhe răng cười với mọi người cái sau đó vẫy tay kêu Thượng Tâm cùng đuổi theo Thượng Phẩm.

      Hai người bám gót Thượng Phẩm tới cửa trường học. Tài xế nhà họ Thượng mở cửa xe. Sau khi ba người lên xe, Thượng Phẩm vẫn chẳng lời. Thượng Tâm trách cứ liếc Hồ Tiểu Đồ, dúng ánh mắt lên án bạn: “Xem , mình biết là thế này mà, lần nào vui chả biến thành sợ.”

      Về đến nhà, Thượng Trạm Bắc và Hạ Hâm Hữu trông con trai lạnh lùng dẫn theo hai nhóc đáng thương đằng sau, lập tức hiểu kế hoạch đầy tình cảm của hai lại bị ai đó dội gáo nước lạnh.

      Hạ Hâm Hữu đứng lên, đánh trống lảng: “Con trai, hôm nay sinh nhật con, mẹ nuôi con sớm đặt bàn ở Kim Đỉnh, chúng ta mau đến đó nào.”

      “Vâng, con thay quần áo. Riêng Tâm Tâm và Tiểu Hồ Đồ được .”

      “Ớ?” Tiểu Hồ Đồ kinh ngạc.

      “Em muốn , Thần còn chờ em!” Thượng Tâm sắp khóc rống.

      “Hừ!” Thượng Phẩm thèm đếm xỉa.

      Thượng Trạm Bắc đứng ra đỡ: “Thượng Phẩm, Tâm Tâm với Tiểu Hồ Đồ…”

      “Bố mẹ biết hai đứa nó làm gì ?” Thượng Phẩm cắt lời bố. “Chúng dùng thang và cái cọc gỗ cao năm mét leo lên bệ cửa sổ lầu . Nếu nhỡ đứng vững hoặc cái thang đổ mà ngã, tàn tật cũng bị thương.”

      “Gì cơ?” Điều này Thượng Trạm Bắc và Hạ Hâm Hữu biết.

      “Cho nên chúng bị cấm túc. Trừ học, còn đâu đều cấm. Cấm túc tháng, kiểm điểm triệt để mới có thể ra khỏi cửa.” Từ trước đến giờ Thượng Phẩm , hai là hai nên vừa dứt lời, Thượng Tâm liền khóc lóc chạy qua vồ lấy điện thoại, bấm số Thần Tri Thư sụt sùi kể lể.

      Hồ Tiểu Đồ hoàn toàn ngờ Thượng Phẩm tức tới mức này. Thấy Thượng Phẩm lên phòng, liền đuổi theo. “ thể làm thế… Ối!” Chưa dứt lời, bị tóm lấy.

      Vào phòng, Thượng Phẩm ấn lên đùi mình, thẳng thừng tụt váy lòi luôn cả quần lót hồng in hình con cừu bên trong. Thượng Phẩm giơ cao tay, Hồ Tiểu Đồ lập tức hiểu định làm gì bèn rống lên như heo bị thọc tiết: “Thượng Phẩm, dám à?! Em mười lăm rồi, phải năm tuổi! mà dám đánh em, em… em…”

      “Em sao?” Hỏi xong, tay liền hạ xuống. Bốp! Lớp thịt dưới quần lót bắt đầu xuất vệt đỏ. “ cho em biết, thậm chí dù em năm mươi tuổi, nếu còn dám làm những chuyện như thế, vẫn đánh mông em. Có biết leo cái thang đó nguy hiểm lắm mà còn dám rủ Tâm Tâm theo? Nhỡ hai em ngã, bố mẹ lo sao?” Thượng Phẩm dứt câu liền bốp phát, mỗi cái đều đau.

      Hồ Tiểu Đồ ban đầu còn giãy giụa sau khóc thét.

      Thượng Tâm dưới lầu nghe tiếng khóc của Hồ Tiểu Đồ sợ đến quên khóc, vội vã với Thần Tri Thư bên kia đầu dây: “ Thần ơi, mau dẫn bố mẹ nuôi đến đây . Lát nữa trai đánh em, phải liều mình ngăn ấy cho em đó.” Xong liền cúp điện thoại, chạy đến ôm cánh tay Thượng Trạm Bắc. “Bố, con ngoan, về sau con ngoan mà…”

      Thượng Trạm Bắc liếc vợ cái, ý hỏi có cần can dự , bố mẹ Tiểu Hồ Đồ ở Newyork biết con bị đánh đòn nhỡ đau lòng sao. Hạ Hâm Hữu phẩy tay, ý bảo với tính con trai nhà mình dạy nhóc kia bài học chắc chắn cho qua. “ sao, thằng bé thương con bé hơn ai hết, nó tự có chừng mực. Với cả lần này đúng là hai đứa quá to gan. Như lời Thượng Phẩm, nhỡ con bé ngã chúng ta biết ăn với Đồ Nghiêm làm sao.”

      Thượng Phẩm bên này đánh hơn chục cái mới dừng, nhìn vệt đỏ mông Tiều Hồ Đồ, kiềm chế đau lòng, lạnh giọng hỏi: “Biết sai chưa?”

      “Em sai, em muốn về Newyork, em muốn tìm mẹ…”

      Bốp! Lại đánh. “Nước xa cứu được lửa gần, em nhận sai đừng mong ra khỏi cửa.”

      “Hu hu hu, bắt nạt em, bắt nạt em…” Hồ Tiểu Đồ bắt đầu ương ngạnh giãy, nhào vào lòng Thượng Phẩm đánh đạp khóc lóc tới nỗi mở nổi mắt, bàn tay bé quơ loạn xạ trong trung vô tình tát phải má Thượng Phẩm. Cái tát này làm hai người sửng sốt.

      Hồ Tiểu Đồ hoảng sợ, quẹt quẹt nước mắt lùi ra xa.

      Thượng Phẩm thở dài, nhìn , gọi: “Em lại đây.”

      Hồ Tiểu Đồ hơi sợ nhưng vẫn ngoan ngoãn qua. Thượng Phẩm lau nước mắt cho . “Biết mình sai chỗ nào chưa?”

      Hồ Tiểu Đồ gật đầu, trả lời: “Em nên leo cửa sổ.”

      “Còn gì nữa?”

      “Em nên rủ Tâm Tâm leo cửa sổ.”

      “Gì nữa?”

      “…”

      Thượng Phẩm lại thở dài, kéo Hồ Tiểu Đồ ôm vào ngực. “Em đừng nên để mình gặp nguy hiểm, càng đừng nên làm chuyện nguy hiểm như thế.”

      “Nhưng em muốn vui.” Hồ Tiểu Đồ uất ức.

      Thượng Phẩm xoa xoa mông . “Dù muốn vui cũng phải trong tình huống bản thân em an toàn. Em làm chuyện nguy hiểm, chỉ hãi, nào có vui. Còn đau ?”

      “Đau!” Hồ Tiểu Đồ tội nghiệp đáp, mắt khóc sưng lên, ngả vào bờ vai Thượng Phẩm. “ đánh mạnh, đau quá.”

      “Để xoa cho nhé?”

      “Ừ.” Hồ Tiểu Đồ cười trộm.

      Thượng Phẩm xoa mông Hồ Tiểu Đồ, nhóc trong lòng lại đùa giỡn giãy giụa. Con trai tuổi hai mươi, miếng ngon trong ngực, có gì mới là bệnh. Bàn tay xoa mông càng lúc càng đúng chỗ, Thượng Phẩm cụng trán mình vào trán . “Có phải nên đòi quà sinh nhật của mình ?”

      Hồ Tiểu Đồ bĩu môi. “Đánh mông em, đừng mong còn quà.”

      trộm vậy.” Dứt lời, tay đẩy Hồ Tiểu Đồ ngã ra giường. ngắm đôi môi của , chút do dự ngậm lấy.

      Đôi môi mềm mại khẽ mở đón nhận nụ hôn của . Tình cảm phút chốc bùng lên mãnh liệt.


      03. Mối tình siêu dễ thương part 2


      Tay Thượng Phẩm vuốt từng tấc da non người Tiểu Hồ Đồ. Tình dục như củi khô gặp lửa, khi châm lên rất khó dập tắt.

      Chưa! Lý trí cầu dừng lại. còn quá .

      “Tiểu Quái Thú…” Đột ngột dừng khiến Tiểu Hồ Đồ mơ màng càng thêm mơ màng, giọng càng hấp dẫn lạ kỳ. “ sao vậy…”

      “Chưa đến lúc.” Giọng Thượng Phẩm hơi khàn do dục vọng.

      “Nhưng muốn.” có thể cảm nhận được điều cần. Tay dò dẫm phía dưới cầm chỗ ấy của . “Em giúp .” Sớm phải lần đầu tiên. chẳng giỏi lắm song cũng đủ khiến Thượng Phẩm phát điên.

      “Ừm…” Xong xuôi, Thượng Phẩm đứng dậy tìm khăn lau sạch tay bị làm dơ của . ngắm khuôn mặt hồng hồng nhắn. Dù vẫn chưa thoả mãn nhưng thế này đủ khiến cười rồi. nhóc này ràng rất xấu hổ mà cứ luôn làm việc to gan. “ lấy quần áo cho em. Em trước ngủ ở phòng giấc .”

      “Nhưng lát nữa em muốn đến Kim Đỉnh tham dự tiệc sinh nhật của .” Đừng cấm túc mà! Tiểu Hồ Đồ cầu xin trong lòng.

      Thượng Phẩm bất đắc dĩ cười cười, chọc ngón tay vào trán . “Lớn chuyện như vậy, Tâm Tâm gọi cứu viện phải Tâm Tâm. Chừng cha nuôi, mẹ nuôi và cả Tri Thư cũng sắp tới rồi. Em nghỉ lát , ăn cơm gọi.”

      “Hi hi hi…” Tiểu Hồ Đồ lập tức hết căng thẳng, cởi sạch áo váy người chui vào chăn của Thượng Phẩm, yên tâm nhắm mắt.

      Thượng Phẩm tìm quần áo cho Tiểu Hồ Đồ đặt ở đầu giường, sau đó vào phòng tắm thay quần áo rồi xuống lầu. Quả nhiên cả nhà tụ tập ở phòng khách, bàn mạt chược cũng bày xong. Thượng Tâm ngồi trong lòng Thần Tri Thư, hai đứa cùng chơi game máy tính bảng.

      Mọi người thấy Thượng Phẩm xuống lầu cũng hiểu sau cơn mưa trời lại sáng rồi, bèn tập trung vào mạt chược. Thượng Phẩm ngồi xuống cạnh Thần Tri Mặc, liếc số thứ tự hồ sơ vụ án tay , : “Vụ kiện này là của cha nuôi, mười năm trước. Nếu phải khẩu cung bị cáo trước sau khác thường, tự lộ chân tướng rất khó thắng kiện.”

      Thần Tri Mặc mỉm cười bày tỏ đồng ý, gập hồ sơ lại. “Vì sao cậu chuyển khoa?”

      “Chỉ là thách thức bản thân.”

      “Thách thức bản thân hay là vì Hồ Tiểu Đồ mà hoài phí tài năng của mình? Chẳng lẽ cậu định cả đời đều hy sinh vì bé ấy sao?”

      Thượng Phẩm biết Thần Tri Mặc cố ý gây hoặc giả đây chỉ là thói quen. Thần Tri Mặc trời sinh có tài làm luật sư, thời điểm hỏi dồn ai đó khí thế đều áp đảo đối phương như vậy. Tuy nhiên, đối với Thượng Phẩm vô ích, miễn dịch từ lâu rồi. “Đáng giá.” Câu trả lời hai chữ ngắn gọn khiến mặt Thần Tri Mặc trắng bệch.

      Phải, Hồ Tiểu Đồ vĩnh viễn là người mà Thượng Phẩm cảm thấy làm điều gì vì đều đáng giá. Còn Thần Tri Mặc , chẳng là gì. Nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, Thần Tri Mặc nghiêng người rút hộp quà khỏi túi xách da, coi như trước đó hề xảy ra chuyện gì, cười nhạt. “Chúc mừng sinh nhật.”

      “Cảm ơn.” Thượng Phẩm mỉm cười ấm áp, nhận quà.

      Lúc này Hồ Tiểu Đồ thay quần áo, mới tỉnh ngủ, mắt nhắm mắt mở xuống lầu. “Em muốn uống nước.”

      Dứt lời, Thượng Phẩm cầm ly nước tới. Tiểu Hồ Đồ ừng ực uống hơi cạn sạch, sau đó nằm bẹp dí đùi Thượng Phẩm.

      “Chưa tỉnh hẳn?”

      “Dạ, mọi người đánh mạt chược ồn quá. , mấy giờ mình ăn cơm?”

      “Đói à?”

      “Vâng.” nhắm mắt gật đầu.

      Thượng Phẩm rướn người quan sát bên bàn mạt chược, hỏi to: “Bố, mẹ, ăn cơm được chưa ạ?”

      “Đợi hết lượt này .” Thượng Trạm Bắc trả lời con xong lại chúi đầu chơi tiếp. “Bính, trừ!”

      Thượng Phẩm bèn quay lại hỏi: “Tiểu Hồ Đồ, ăn bánh trước nhé?”

      Bánh?! Tiểu Hồ Đồ lập tức mở mắt, tỉnh như sáo, gật gật đầu. Thượng Phẩm dắt vào bếp. Bánh sinh nhật cha nuôi, mẹ nuôi gửi tới được làm từ sữa, Hồ Tiểu Đồ thích mê.

      Ngắm ăn bánh cách vui sướng, Thượng Phẩm cũng thấy vui theo.

      “Ô! Hai người ăn vụng bánh nhé!” Thượng Tâm và Thần Tri Thư ló đầu dòm vô bếp.

      Thượng Phẩm cốc vào trán hai bạn trẻ mỗi người cái đau điếng. “Sinh nhật , bánh sinh nhật là của , sao lại gọi là ăn vụng?”

      Thượng Tâm xoa trán, mặt lộ vẻ phục, lẩm bẩm: “Chỉ cho Tiểu Hồ Đồ ăn, cho em ăn, keo. trai gì mà chẳng biết thương em.”

      ai keo hả? Ăn .” Thượng Phẩm lấy thêm hai đĩa bánh cho Thượng Tâm và Thần Tri Thư.

      Ba đứa ngồi ở bàn ăn ăn bánh ngọt, Thượng Phẩm rót cho mình ly cà phê. vốn chẳng ưa bánh ngọt. Hồ Tiểu Đồ trông ăn bèn xúc nĩa lớn nhét vào miệng , nhìn cau có nuốt nó cười ha ha.

      cười, Thượng Phẩm cảm giác bánh ngọt ngấy ngấy trong miệng hình như cũng đến nỗi dở.

      Năm thứ hai đại học, Thượng Phẩm chuyển sang khoa kinh tế, việc học nặng lên rất nhiều. Hồ Tiểu Đồ cũng lên lớp 11, bài tập vô số kể. Tuy nhiên chỉ cần kịp giờ, Thượng Phẩm kèm Hồ Tiểu Đồ học hay tới đón Hồ Tiểu Đồ với Thượng Tâm tan học.

      Ở trường, cũng rất yên tâm về hai . Thần Tri Thư học hơn các lớp, là Tiểu Bá Vương trong trường. Có cậu ta canh chừng hai , chẳng đứa nam sinh nào dám léng phéng đến gần họ cả.

      Chín giờ tối, Thượng Tâm và Hồ Tiểu Đồ tan lớp học tiếng Pháp, lên xe, mặt đen sì sì.

      “Ai chọc Tiểu Hồ Đồ của giận? nghe nào.”

      “Hừ!” Hồ Tiểu Đồ ngoắt thèm để ý Thượng Phẩm.

      Thượng Tâm nhịn được phì cười. Thượng Phẩm liếc sang, ý hỏi chuyện gì. Thượng Tâm lôi xấp thư màu hồng từ trong cặp ra, khỏi mở cũng biết nội dung bên trong là gì. Thượng Phẩm đen mặt. “Ai gửi cho các em?”

      phải tụi em!” Thượng Tâm nín cười. “Thư này gửi . Ha ha ha, từ sáng sớm hôm nay học tới lớp học tiếng Pháp giờ, đâu cũng có nữ sinh đến nhờ tụi em chuyển thư tình cho . Tiểu Hồ Đồ chắc tức sắp nổ rồi.” Thượng Tâm dứt lời liền cười to.

      Thượng Phẩm mỉm cười, cầm hết thư tình, mở cửa xe, vứt thẳng vào thùng rác ven đường. Quay lại xe, vuốt khuôn mặt nhắn của . “Hết giận chưa?”

      Hồ Tiểu Hồ mím môi. “Còn chút.”

      “Vậy làm sao mới hết giận?”

      “Ngày mai phải tỏ ra thân mật với em trước cổng trường.”

      “Việc này ổn lắm?” Trường học là trường điểm, nội quy rất nghiêm. Ngay cả Thượng Tâm, Thần Tri Thư ở trường cũng dám có hành vi quá giới hạn. Có lần hai đứa còn bị mời lên văn phòng vì dắt tay nhau trong sân trường.

      đồng ý?” Hồ Tiểu Đồ mím môi càng chặt.

      Dòm chừng vẻ mặt của , Thượng Phẩm đành bất đắc dĩ. Thôi, cưng từ trước giờ rồi, lần này đáng gì. “ đồng ý với em. Đừng giận nữa.”

      , tốt!” Hồ Tiểu Đồ lập tức tươi roi rói, ôm hôn cái kêu.

      Thượng Tâm ngồi ghế sau chịu nổi bèn rên: “Này, hai người đừng xem em như khí được ? Về nhà em mách bố mẹ giờ.”

      Hồ Tiểu Đồ quay đầu lè lưỡi với Thượng Tâm. Hai người nhe răng với nhau, trông vừa buồn cười vừa đáng .


      04. Mối tình siêu dễ thương part 3


      Thượng Phẩm cưng chiều Tiểu Hồ Đồ là chuyện cả nhà đều biết. Tiểu Hồ Đồ từ lớn lên ở nhà họ Thượng, chính bản thân cũng thường bảo mình là con dâu nuôi từ bé. xem Thượng Trạm Bắc và Hạ Hâm Hữu như cha mẹ ruột, thậm chí còn thân hơn cha mẹ ruột. Uất ức, tâm trạng vui, nghịch ngợm ôm Hạ Hâm Hữu, gọi mẹ. Hạ Hâm Hữu dĩ nhiên cũng nhóc dễ thương này, thương hơn cả Thượng Tâm khiến Thượng Tâm nhiều lần phát ganh.

      Tốt nghiệp THPT, Tiểu Hồ Đồ đậu đại học G. nhóc Thượng Tâm ngờ nghệch điểm chuẩn đủ, dỗi kêu gào đòi thi lại, người trong nhà sao cũng nghe đành để học thi lần thứ hai.

      Hồ Tiểu Đồ thi đậu, Đồ Nghiêm sớm chuẩn bị vé máy bay Newyork nghỉ hè cho và Thượng Phẩm. Thượng Tâm học thi lại tất nhiên thể theo, nhìn trai dẫn Hồ Tiểu Đồ chơi mà lòng đầy chua xót, nước mắt rơi lã chã.

      Thượng Phẩm nỡ để Hồ Tiểu Đồ khóc theo bèn dắt nhanh lên máy bay. Hồ Tiểu Đồ trách : “, nếu em thi đậu có phải cũng đối với em giống Tâm Tâm ?”

      Thượng Phẩm gập tài liệu lại, nhìn , lắc đầu.

      “Thế sao nghiêm khắc với Tâm Tâm thế?”

      “Em là vợ , nó là em .”

      “Có gì khác chứ?”

      “Vợ là để , mưa to gió lớn có che cho em, nên em cần phải quá kiên cường. Em là để dạy, bên ngoài nhiều kẻ xấu, nó lại ngây thơ, nên nó nhất định phải kiên cường.” Thượng Phẩm xong bèn nhấn chuông gọi nữ tiếp viên hàng cho tấm chăn cùng ly sữa, trông uống sữa, đắp chăn cho rồi liền bảo ngủ ngoan , đừng nhiều chuyện nữa.

      Hồ Tiểu Đồ le lưỡi, nhắm mắt, khoé môi cong cong. Thượng Phẩm dù lịch tao nhã nhưng trong xương tuỷ vẫn tồn tại chủ nghĩa đàn ông. hy vọng mình là bầu trời của , chắn tất cả mưa gió cho . Tình của như tấm khiên kiên cố, chở che , bảo bọc , để chịu thương tổn. Hồ Tiểu Đồ cũng nguyện làm cành hoa bé trong lồng kính của , vĩnh viễn là cần thương.

      sang Newyork nghỉ hè nhưng ra nghỉ hè chỉ có mình Hồ Tiểu Đồ. Thượng Phẩm vừa tới Newyork liền bị Đồ Nghiêm ném vào Nghiêm thị học hỏi. Mỗi ngày Hồ Tiểu Đồ lái xe đạp mình dạo đông dạo tây, mua đống đồ lỉnh kỉnh về, đa số đều chẳng dùng được vào việc gì.

      Mỗi ngày Thượng Phẩm từ công ty trở về nhiệm vụ đầu tiên chính là nghe giận giận dỗi dỗi kể hôm nay đâu, mua cái gì, hơn nữa còn bình luận chung về mỗi món đồ mình mua. kiên nhẫn đó thể làm Hồ Định Duệ và Đồ Nghiêm giơ ngón tay cái với Thượng Phẩm, thầm than trong bụng rằng con rể tốt thế này đốt đèn lồng tìm cũng khó.

      , kể chút hôm nay ở công ty làm gì .” Hồ Tiểu Đồ tắm xong liền chạy qua phòng Thượng Phẩm, thấy nằm giường đọc sách bèn nhào vào chui vô chăn rúc trong lòng .

      Thượng Phẩm bỏ quyển sách xuống, vỗ mông . “Theo uncle Nghiêm tham gia cuộc đàm phán thú vị. Uncle Nghiêm rất tuyệt, cậu là nhà đàm phán tài ba.”

      Hồ Tiểu Đồ bĩu môi. “Cậu cả em là gian thương xảo trá có. Mẹ em bảo cậu luôn lấy mè đen của mình đổi dưa hấu của người khác, cho nên mẹ tuyệt chẳng bao giờ muốn làm ăn với cậu cả em, bởi ai làm ăn với cậu đều bị cậu tính kế. biết cậu tính kế lừa mợ cả em thế nào ?”

      “Xin chờ kể nghe.” Thượng Phẩm lộ vẻ tò mò để tiếp.

      Hồ Tiểu Đồ ngồi bụng , khua chân múa tay kể: “Bà ngoại em là mẹ kế của mợ em. Mợ em khi du học ở nước ngoài gặp rắc rối, bản thân bà ngoại giao cho mẹ em nhiệm vụ chăm sóc mợ nhưng lúc ấy mẹ em có thời gian nên đành nhờ cậu cả. Ai ngờ cậu cả lại dụ mợ chạy trốn, bấy giờ mợ cả mới học cấp II mà cậu dám ra tay. Sau mợ cả gặp tai nạn ngoài ý muốn, mất trí nhớ, về nước. Ông cậu ghê tởm của em cũng về theo buộc mợ phải khôi phục trí nhớ. Khi đó tin này nổi như cồn, ngay cả báo nước ngoài cũng đăng tin.”

      Chuyện này Thượng Phẩm cũng từng nghe qua. Mợ cả Hồ Tiểu Đồ là ngôi sao lớn thuộc công ty Ôn thị, sau rời làng giải trí thời gian dài, đột nhiên ngày xuất trở lại trang bìa tạp chí với danh hiệu Nghiêm phu nhân.

      Làm người nhà họ Nghiêm rất khổ. kể đến Nghiêm Thi, ngay bố vợ, mẹ vợ tương lai của mình trước khi kết hôn cũng chiến trận sôi sùng sục. Chỉ là Nghiêm Thi sau khi kết hôn vẫn phải gánh vác nghiệp của Nghiêm thị, Nghiêm thị trong tay ông cậu càng ngày càng phá triển. Còn bố vợ, mẹ vợ mình rảnh là liền tót chơi, chả trốn nghỉ phép ở hòn đảo nào, hoàn toàn quan tâm thiếu mình công ty có sao .

      Thượng Phẩm bất đắc dĩ thở dài, dỗ Tiểu Hồ Đồ gục vai mình nằm thẳng ra. “Bảo bối, đến giờ ngủ rồi.”

      Hồ Tiểu Đồ tức từ chối. “Trông vậy thôi chứ em mệt. Em vẫn chưa quen giờ giấc bên này, ngủ được.”

      “Chúng ta tới đây nửa tháng rồi đấy!”

      “Nửa tháng kệ nửa tháng. Em chưa buồn ngủ, trò chuyện tiếp với em. chuyện ở công ty , hoặc em kể nghe tiếp chuyện thời trẻ của mợ em.”

      “Bảo bối, có hứng thú với mợ em.”

      “Vậy hứng thú ở em cái gì?” Hồ Tiểu Đồ chợt hạ thấp người, mắt to trong suốt dán chặt vào , cổ áo ngủ trễ xuống chỉ cần cúi đầu là thấy hết. “Có hứng thú… với em ?”

      Thượng Phẩm đau đầu. Lại nữa! “Chưa đến lúc.”

      “Lần nào cũng bảo chưa đến lúc! Rốt cuộc bao giờ mới đúng lúc?!” Hồ Tiểu Đồ tức tối. Bạn học cùng lớp nhiều đứa kinh nghiệm đầy mình, còn với vị hôn phu từ tấm bé này vẫn mãi giậm chân tại chỗ. “Giờ chính là lúc.” Hồ Tiểu Đồ mực cởi quần áo Thượng Phẩm, dáng vẻ cởi tha.

      Trời ạ! Thượng Phẩm sợ mình nhịn được muốn măm măm . Nhưng… giờ chưa được! Ít nhất phải chờ trưởng thành. Giữ đôi tay làm bậy của , Thượng Phẩm lật người đè xuống dưới thân. “Đừng ồn, về phòng ngủ …”

      “Hai đứa làm gì đấy?!”

      Thượng Phẩm và Hồ Tiểu Đồ đồng thời quay đầu. Ngoài cửa là bộ mặt tức xịt khói của người.

      “Bố…” Hồ Tiểu Đồ lúng túng gọi , cố gắng co mình lại dưới ngực Thượng Phẩm. “Sorry, em quên đóng cửa.”


      05. Mối tình siêu dễ thương part 4


      Đồ Nghiêm mặc đồ ngủ lười biếng ngồi sofa phòng khách như người xương, song hai mắt lại sáng rỡ đợi trò hay.

      Hồ Định Duệ mặt mũi sầm sì, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai đứa trẻ đứng giữa phòng khách.

      Hồ Tiểu Đồ đứng cạnh Thượng Phẩm, nắn ngón tay. “Bố…”

      “Con nín!”

      Hồ Tiểu Đồ lè lưỡi, chẳng hề sợ.

      Thượng Phẩm im lặng thở dài, vừa định mở miệng Hồ Định Duệ đứng dậy, ngón tay run run chỉ Hồ Tiểu Đồ rồi chuyển qua chỉ Thượng Phẩm, muốn nhưng thể cất thành lời, cuối cùng thất bại thả mông trở lại ghế salon, liếc vợ bảo: “Em dạy chúng . Như thế phải!”

      Bị chỉ tên, Đồ Nghiêm đành bất đắc dĩ đứng dậy, quan sát hai đứa , cười cười. “Thượng Phẩm, Tiểu Hồ Đồ còn .”

      Hồ Định Duệ gật gù.

      Đồ Nghiêm nhếch môi. “Nó hiểu chuyện nhưng con là người lớn, con phải hiểu chứ. Bố mẹ muốn làm ông ngoại, bà ngoại sớm vậy đâu.”

      Hồ Định Duệ tiếp tục gật gù.

      “Cho nên…” Đồ Nghiêm cười , tới cạnh Thượng Phẩm vừa đủ bốn người nghe: “Con phải chú ý các biện pháp phòng tránh nhé.”

      “Phụt…” Hồ Tiểu Đồ cười ra tiếng, ngó sắc mặt bố mình đành nén về.

      Thượng Phẩm ngược lại có thể nhịn cười, gật đầu, đáp: “Con chú ý.”

      Hồ Định Duệ tức ách, đập bàn, mắng: “Hồ đồ!” rồi bỏ .

      “Mẹ, hình như bố giận.” Hồ Tiểu Đồ nghịch ngợm .

      Đồ Nghiêm bĩu môi, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười. “Mẹ dập hoả thay các con. Các con về phòng tiếp tục .” Xong bà liền nháy mắt với Thượng Phẩm.

      Giờ phút này hình như cũng chỉ còn mỗi Thượng Phẩm có thể phớt tỉnh chúc ngủ ngon mẹ vợ.

      để ý vẻ mặt lúng túng của hai đứa , Đồ Nghiêm hơi thất vọng, lầm bầm: “Chẳng vui gì hết.” rồi lên lầu.

      Bố mẹ , Hồ Tiểu Đồ cười duyên leo lên lưng Thượng Phẩm, cắn cắn lỗ tai . “ , mẹ bảo chúng ta tiếp tục kìa.”

      Thượng Phẩm lắc mình, thả xuống đất. “Em về phòng em ngủ, về phòng ngủ.” Dứt lời, thèm liếc , lên thẳng lầu.

      Hồ Tiểu Đồ theo sau , than: “Chẳng vui gì hết.” Tuy nhiên nhìn lỗ tai đỏ hồng của , kìm được cong môi, lẩm bẩm: “ muốn giả bộ hả? Xem nhịn tới khi nào?”

      Thượng Phẩm về phòng tắm nước lạnh rồi mới ngủ. và Hồ Tiểu Đồ ở chung với nhau nhiều năm, tắm cũng từng tắm chung, nhưng vẫn chưa vượt qua bước cuối cùng kia. phải là có dục vọng. Trời biết, ngửi hương thơm của , đau căng. Cho nên việc chạm vào chỉ là chờ đợi, mong lớn thêm chút nữa, ít nhất cũng để vào đại học .

      Đại học à… Hình như lâu nữa nhỉ… Thượng Phẩm nhếch môi, tắt đèn.

      Kỳ nghỉ hè ở Newyork tiếp tục, Thượng Phẩm ngày càng bận rộn, hôm nào cũng làm thêm giờ đến nửa đêm mới về. Song về nhà thấy đáng nằm ngủ giường mình, nghĩ mệt mỏi nữa cũng thành vấn đề.

      Hồ Tiểu Đồ thường trách mẹ: “ ấy chỉ là thực tập sinh, sao lại bận thế hả mẹ?”

      Đồ Nghiêm cười bảo con ngốc, chẳng giải thích nhiều.

      Cuối cùng kỳ nghỉ hè kết thúc, Hồ Tiểu Đồ phải về nước, tham gia tập huấn quân . Thượng Phẩm cũng chính thức tốt nghiệp đại học, gia nhập HT, đảm nhiệm chức trưởng bộ phận, tự mình cáng đáng nhánh của công ty.

      Tập huấn quân là hình thức giam lỏng. Sau tháng, nhóc Hồ Tiểu Đồ trở nên vừa gầy vừa đen, thấy Thượng Phẩm đứng chờ đón ở cổng trường mọi uất ức, khổ cực đều trào lên hốc mắt.

      Nước mắt của như cây kim châm vào tim . ôm vào lòng, dỗ dành từng câu từng câu. nhóc nhân cơ hội vòi sống ở ký túc xá trường.

      “Điều kiện ở trường dù thiếu thốn nhưng đây là phần của cuộc sống đại học. Bỏ lỡ, sau này em tiếc lắm.”

      “Em ở tháng rồi. Giường số 1 ngáy to như bò rống, giường số 3 suốt ngày cằn nhằn, còn bạn mập mập giường số 4 mắc chứng mộng du, có đêm tự dưng chui vào chăn em doạ em sợ hết hồn.”

      ?” Trông cách nắn ngón tay cũng biết xạo.

      mà.” nhóc gật gật đầu, dáng vẻ thành khẩn.

      Thượng Phẩm cưng chiều cười. “Đưa thời khoá biểu cho .”

      Hồ Tiểu Đồ lấy thời khoá biểu trong túi xách hì hì đưa ra. ngày năm tiết, bốn ngày có tiết buổi sáng, ba ngày buổi chiều. Giờ học sáng bắt đầu vào bảy giờ, giờ học chiều kết thúc vào tám rưỡi. nhíu mày hỏi : “Thời khoá biểu em chọn?”

      “Các bạn chung phòng em đều chọn vậy, em chịu thôi. Chẳng lẽ thời khoá biểu hợp lý?” Vẻ mặt rất bất đắc dĩ, nhưng rất cái nàng từ thời cấp II coi việc chơi hơn việc học, suốt ngày trốn chơi chọn giờ học sớm nhất và giờ học muộn nhất làm gì.

      “Học sáng có, học chiều có, về nhà phiền lắm, em nên ở trường. thích phòng ký túc xá để quản lý đổi phòng khác ồn, mộng du cho em.”

      !” Hồ Tiểu Đồ trề môi muốn khóc.

      “Về nhà phiền lắm.” làm bộ bất đắc dĩ.

      Hồ Tiểu Đồ bĩu môi. “Chẳng phải lúc học đại học cũng thuê nhà ở gần trường sao?”

      “Mua, phải thuê. Nhưng sao yên tâm để em sống mình.”

      Hồ Tiểu Đồ thực muốn khóc. “, cố ý.”

      Rốt cuộc cũng bật cười, ôm siết vào ngực, hôn trán . “Bảo bối, sống chung, em sẵn sàng chưa?”

      “Dạ rồi.” Mắt long lanh nước, môi cười, cũng ôm chặt.

      06. Mối tình siêu dễ thương part 5


      “Được chưa?” Thượng Phẩm ôm Tiểu Hồ Đồ, dán môi ở tai , hỏi.

      Ánh mắt Tiểu Hồ Đồ lấp lánh. quàng tay vòng qua cổ , siết lấy . “, em là của , từ trước đến giờ đều là của .”

      Thượng Phẩm ôm ngồi giường, dịu dàng cởi quần áo của . Da thịt trơn mịn nõn nà tiếp xúc với khí. Cơ thể hề xa lạ, hai người từng tắm chung cơ mà. Nhưng bây giờ, thời điểm chính thức giao mình cho , vẫn phải quỳ gối hôn lên nó.

      Môi hôn khẽ, từng tấc từng tấc tiếp xúc da thịt như dùng hai hòn đá đánh lửa chà xát nhau. Khi nhàng ngậm đầu ngực của , cơ thể hai người đồng thời bùng cháy.

      Tiểu Hồ Đồ ưỡn ngực dán sát vào , khoái cảm khiến mất khống chế rên rỉ: “, sao nó là lạ…”

      “Sắp lạ nữa đâu.” Thượng Phẩm cũng hơi hồi hộp. Tuy quen với cơ thể nhưng dù sao đây vẫn là lần đầu của . nhớ lại nội dung trong sách hoặc phim A, ngón tay lần mò xuống dưới.

      Tiểu Hồ Đồ cũng hồi hộp. Càng hồi hộp, cơ thể càng thắt chặt. Thượng Phẩm nghĩ rằng mình chuẩn bị đầy đủ, song khi móc tay lục lọi chốn bí , Tiểu Hồ Đồ vẫn hơi khô và chặt. xấu hổ hỏi: “Ở đâu vậy?” Bên dưới sắp nổ mà vẫn chưa tìm ra lối vào.

      “Sao em biết?” xấu hổ, lúng túng. “ biết à?” phải con trai đều rành vụ này ư?

      chưa từng… Sao biết!”

      Thượng Phẩm trong lòng Tiểu Hồ Đồ là người con trai làm được, ấy vậy mà giờ đây trông nhịn mà mặt đỏ cả lên. vui vẻ cười, khen: “, dễ thương!”

      Đối với con trai, tiếng cười này khác gì đụng chạm lòng tự ái. Thượng Phẩm ấn vai , tay trượt xuống ôm eo , thèm quản đúng chỗ hay , đâm.

      Tiểu Hồ Đồ giật mình, hai chân kẹp chặt , lo lắng giãy giụa. “, từ… từ… a…” Lời chưa dứt, thân dưới bỗng thấy đau.

      Thượng Phẩm hưng phấn lạ thường, toàn thân căng cứng. Cảm giác bị siết chặt này mất hồn.

      Lần đầu tiên của họ phải là hoàn hảo. Vì Thượng Phẩm hơi kích động nên lên đỉnh rất nhanh, còn Tiểu Hồ Đồ chẳng cảm nhận được gì như trong sách miêu tả hết, chỉ thấy đau ngất được.

      Thượng Phẩm vào nhà vệ sinh lấy khăn lông ra cẩn thận lau sạch đùi, bắp chân dính tinh dịch và máu cho . Hơi thở tình dục lan toả khắp phòng.

      Thượng Phẩm cảm giác cơ thể vẫn hừng hực. vứt khăn, lật người nằm đè lên , cắn cắn vành tai , vừa hôn vừa hỏi: “Thêm lần nữa nhé?”

      Tiểu Hồ Đồ cau mày, nhưng tay Thượng Phẩm dò vào chỗ mẫn cảm của , đầu ngón tay ngoay ngoáy khiến thể từ chối, đành rên rên rỉ rỉ.

      Năng lực học tập của Thượng Phẩm luôn rất cao. Qua bài học đầu tiên, lần thứ hai mình cần phải làm gì để khơi lên dục vọng của , khiến hiểu tình dục là chuyện rất tuyệt diệu.

      Hồn như cũng thoát ra. Thượng Phẩm nằm thở gấp. Cao triều vừa qua làm cả hai rời nhau được. Tiểu Hồ Đồ bị đè thở nổi bèn đẩy . lật mình, đổi thành , vẫn rời .

      , em là của rồi, phải ?”

      Khoé môi Thượng Phẩm cong cong, ôm chặt . “Trước giờ em đều là của . Ngủ .”

      Tiểu Hồ Đồ nghe lời nhắm mắt, song vẫn giọng hỏi: “Vậy sao?”

      Thượng Phẩm hôn mí mắt . “ cũng vậy, trước giờ, vĩnh viễn, đều là của em.”

      Nhận được đáp án như ý, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

      Tình thể chiếm lấy. Muốn có nó phải có nhau, phải có tình cảm với nhau. Tình có muôn vạn trạng, tình của mỗi người giống nhau. Tình của Tiểu Hồ Đồ hệt câu chuyện cổ tích, hoàng tử của từ lúc sinh ra luôn bên .

      , bao giờ mới cầu hôn em đây?” nằm trong lòng Thượng Phẩm, đầu ngón tay trắng nõn vẽ những vòng tròn lên lồng ngực .

      Thượng Phẩm giữ tay , nghiêng người ôm . “Tiểu Hồ Đồ, đừng chọc . Đây là lần đầu của em, muốn em đau.”

      Tiểu Hồ Đồ bĩu môi, thân dưới đồng thời cảm thấy đau xót. nắm tay thành đấm đấm vào ngực . “Thế vừa nãy sao dừng? Em khóc dữ thế còn chẳng thèm dừng.”

      “Mỗi người con đều phải đau lần, lần sau hết.”

      Sao tính cứ lạnh như tiền vậy biết! Hồ Tiểu Đồ hơi thất vọng. Tuy chính đòi lên giường nhưng người hưởng thụ là cơ mà, câu ngọt mà cũng keo là sao? giận dữ leo xuống người , kéo chăn trùm kín đầu. “ có lần sau nữa đâu.”

      Thượng Phẩm nhìn . nhóc này dỗi .

      mò dưới chăn, móc chiếc nhẫn kim cương chuẩn bị từ sớm ra khỏi túi quần. Chiếc nhẫn kiểu dáng xinh xắn, viên kim cương nho đính trông rất kiêu sa. đứng bên giường, quan sát ai đó làm kén bèn cười. kéo tay đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa. “Em còn , chờ em lớn, tặng em buổi cầu hôn hoành tráng hơn.”

      Tiểu Hồ Đồ kéo chăn xuống, nâng tay mình lên ngắm chiếc nhẫn, khoé môi nhịn được cong cong. “ được dối, phải ngoéo tay.”

      “Trẻ con!” Thượng Phẩm miệng mắng nhưng ngón tay vẫn ngoắc vào tay .

      Tiểu Hồ Đồ chợt ngồi dậy ôm cổ . “ tốt nhất.”

      Thượng Phẩm cười, hưởng thụ vòng ôm mềm mại, vuốt mái tóc mà trái tim sắp nhũn hết ra.

      phải muốn cưới , có điều chưa lớn. Thượng Phẩm ôm , dỗ ngủ lát, chờ ngủ rồi mới đứng dậy qua phòng làm việc. Trong phòng chồng chất giấy tờ. Thứ gánh vác chỉ mỗi hạnh phúc của mà còn cả tương lai.

      Điện thoại reo.

      “Tiểu Quái Thú, con mẹ ăn ngon ?” Giọng Đồ Nghiêm trước sau đều duyên song lời ra luôn khiến Thượng Phẩm phải cau mày.

      “Có chuyện mẹ cứ .”

      dễ thương gì cả.” Đồ Nghiêm trách. “Mẹ với cha nuôi con muốn Maldives chơi tháng, tuy nhiên dự án đầu tư mới ở HT thể bỏ. Vậy nên con với Tiểu Hồ Đồ sang Newyork .”

      “Mẹ, con có thể , nhưng Tiểu Hồ Đồ phải ở lại học.”

      “Chuyện này… từ hồi cấp II con mẹ hiểu. Thượng Phẩm, đừng bảo con ăn rồi chịu trách nhiệm nhé?” Giọng Đồ Nghiêm trở nên sắc nhọn.

      Thượng Phẩm bóp trán, cảm thấy nhức đầu với người mẹ thích diễn vai bán con này. Đầu dây bên kia đổi người. Giọng Hồ Định Duệ trầm trầm vang lên: “Thượng Phẩm, chuyến Newyork lần này con cần . Về phía trường Tiểu Hồ Đồ, bố trao đổi rồi. Ông nội bên này cũng nhớ nó. Con mang nó qua đây .”

      Thượng Phẩm thở dài, đành đồng ý. Cúp điện thoại, cửa phòng lặng lẽ mở. Tiểu Hồ Đồ mặc độc chiếc áo sơ mi lè lưỡi chui vào làm ổ đùi như con mèo. ngước đầu cụng vào trán . “, cưới em rất mệt phải ?”

      Thượng Phẩm gật đầu, mỉm cười. “So với việc có thể cả đời ở bên em, mệt này đáng là gì.”

      Thế gian lời nào ấm hơn lời này.

      , em .”

      hiểu.” cúi đầu ôm nhóc trong lòng, đáp giữa nụ hôn: “ cũng em.”

      07. Mối tình siêu dễ thương part 6


      Tình của Thượng Phẩm là định mệnh. Ngày Tiểu Hồ Đồ ra đời, lần đầu tiên thấy cười với , tất cả như được sắp đặt trước.

      Thương , chiều , làm bạn với như thói quen cũng như lẽ thường. Thượng Phẩm cũng từng thử suy nghĩ xem, đổi người khác, mình có vậy . Nhưng phát , khi ôm Tiểu Hồ Đồ chưa từng nghĩ đến người khác, trong mắt, trong lòng đều là . Chỉ mình .

      Hôn lễ của họ diễn ra trong lời chúc phúc của mọi người. Tiểu Hồ Đồ cố tình ném hoa dâu cho Thần Tri Mặc. Thượng Phẩm cũng cười, lòng mong luật sư tài giỏi sớm tìm được nửa kia.

      Cuộc sống sau khi cưới cũng như trước khi cưới, chỉ thỉnh thoảng thêm vài điều mới lạ như mang thai hoặc mang thai sinh ba.

      Khi phát cái thai là khi thăm Trần Nhiễm nằm viện. ngồi trong phòng bệnh người thân ăn trái cây, đột nhiên vừa ăn vào nôn ra, kiểm tra mới biết mình mang thai.

      ngờ mang thai, Tiểu Hồ Đồ vừa mừng vừa lạ. Tuy sắp thành mẹ nhưng tính vẫn còn trẻ con. Vuốt cái bụng bằng phẳng của mình, ngạc nhiên khi nghĩ bên trong nó sinh mệnh.

      , thích con trai hay con ?”

      “Đều thích.” Thượng Phẩm sướng rơn cả người, ôm chặt lẩm bẩm, luôn mỉm cười.

      “Nếu là con , hai năm sau chúng ta sinh thêm cậu con trai; nếu là con trai, hai năm sau chúng ta sinh thêm con , nhé? Nếu chỉ có đứa rất đơn. Như chị em ấy, nếu lúc còn bé bố em nhận nuôi thêm đứa làm bạn với chị giờ chị trầm tính như thế.” Tiểu Hồ Đồ mang thai nhưng vẫn là nhóc mồm miệng thao thao bất tuyệt, nằm trong ngực Thượng Phẩm liền tù tì đến lúc ngủ.

      Thượng Phẩm đợi say giấc rồi mới chân vào phòng làm việc, nhìn đồng hồ, nghĩ giờ này người nhà họ Hồ lên máy bay rồi, người nhà họ Nghiêm chắc cũng sắp sang. Công chúa hai nhà mang thai, cả họ lo lắng. bật cười, chẳng nên cảm thấy mừng vì bảo bối của mình được nhiều người thương hay nên cảm thấy bực khi vợ mình mang thai mà họ kích động còn hơn sản phụ.

      Ngày thứ hai, nhóm đầu tiên gõ cửa dĩ nhiên là Hồ Định Duệ và Đồ Nghiêm. Đồ Nghiêm chạy vào phòng ngủ, ôm con dặn to dặn phải chú ý cái gì, cẩn thận cái gì. Hồ Định Duệ ngồi trong phòng khách, nhìn con rể xuống lầu, mặt lạnh hạ lệnh: “Tối nay con và Tiểu Hồ Đồ bắt đầu chia phòng ngủ.”

      “Bố, lúc mẹ mang thai hai người cũng chia phòng ngủ ư?”

      Thượng Phẩm ngắm vẻ mặt cứng đờ của bố vợ, nụ cười tươi rói giữ nguyên. May lúc này Đồ Nghiêm và Tiểu Hồ Đồ xuống lầu khiến khí hoà hoãn chút ít. Tiểu Hồ Đồ nhào vào lòng bố, doạ Đồ Nghiêm với Thượng Phẩm hết hồn.

      Hồ Định Duệ đỡ con , trách cẩn thận tí nào.

      Tiểu Hồ Đồ lè lưỡi, vui quá nên nhớ trong bụng có em bé mà.

      “Bố mẹ lần này về nước bao lâu?”

      “Đợi con sinh xong bố mẹ mới .”

      “Công việc bên Newyork thế nào ạ?” Thượng Phẩm cau mày. vừa dứt lời bỗng phát bố vợ, mẹ vợ nhìn mình cười híp mắt.

      Tiểu Hồ Đồ nổi khùng. “Bố! Mẹ! Con mang thai, sao lại bảo chồng con công tác?!”

      “Con mang thai, chẳng lẽ con bảo bố mẹ ư?” Đồ Nghiêm mặc kệ.

      Hai bên giằng co. Hồ Định Duệ khôn hơn, tỉ tê rằng mình và vợ lớn tuổi, phải nhân dịp cháu ngoại ra đời mà bên cháu, với cả già rồi nên muốn giao nghiệp lại cho lớp trẻ.

      Thượng Phẩm khổ thể tả. Tiểu Hồ Đồ nhìn chồng sắp khuất bóng, lập tức ôm bụng. “Ôi ôi ôi, bụng của con… đau!”

      Mọi người tức quẳng công ty ra sau đầu, hoả tốc đưa vào xe ô tô, kêu tài xế phóng tới bệnh viện.

      Tới bệnh viện, Tiểu Hồ Đồ đóng kịch nữa, hết đóng nổi rồi. Hồ Định Duệ hừ con , Đồ Nghiêm thầm con gả ra ngoài như bát nước hắt , Thượng Phẩm nắm tay khuyên : “Nếu đến rồi siêu kiểm tra luôn , nhỡ có chuyện gì.”

      “Em nghe .”

      Kết quả, lần đầu tiên Tiểu Hồ Đồ siêu là sau khi mang thai ba tháng. kiểm tra biết, kiểm tra xong liền giật mình.

      Bác sĩ bảo thai sinh ba. Tất cả mọi người kinh ngạc.

      Lúc về, Thượng Phẩm cứ luôn miệng dặn tài xế: “Chạy chậm lại… Chậm lại…”

      Tài xế cho xe chạy với tốc độ 30km/h. Thế là đường có chiếc Bentley với tốc độ rùa bò.

      Tiểu Hồ Đồ hơi lúng túng. Ba đứa?! Trong bụng có tới ba đứa nhóc?! phải heo, sao mắn đẻ thế?!

      08. Mối tình siêu dễ thương part 7


      Vì sinh ba nên thể nào sinh đẻ tự nhiên. Tính ngày sinh, Thượng Phẩm quyết định cho Tiểu Hồ Đồ nằm viện trước đó tháng. Ai ngờ đứa bé như có gắn thiết bị cảm ứng trong người, mẹ mới vào nằm viện ngày đầu tiên, nửa đêm mơ mơ màng màng kêu muốn vệ sinh, Thượng Phẩm dìu , kết quả nửa đường quần ướt nhẹp.

      “Sao vậy?”

      , hình như… vỡ nước ối.”

      “Cái… gọi bác sĩ!”

      luống cuống tay chân chạy , lát sau trở lại cùng bác sĩ tới đưa Tiểu Hồ Đồ vào phòng sinh. Thượng Phẩm chờ ngoài cửa, sắc mặt tái nhợt như sắp ngất. Khi Đồ Nghiêm và Hồ Định Duệ đến, chân tay phát run.

      “Sinh à?” Đồ Nghiêm hỏi.

      “Mẹ, mọi người bảo bảy sinh, tám sinh, đứa bé tám tháng…” Thượng Phẩm dám hết. người luôn tỉnh táo như giờ hoàn toàn mất lý trí.

      hươu vượn cái gì!” Hồ Định Duệ đen mặt quát.

      Đồ Nghiêm từng sinh con nên bình tĩnh hơn hai người đàn ông. “Tiểu Hồ Đồ sinh ba, tỷ lệ sinh non tương đối cao. Mẹ sớm hỏi bác sĩ rồi, sao.”

      sao chứ?” Hai đấng mày râu đồng thanh hỏi, mặt mày lo lắng như nhau.

      Đồ Nghiêm lắc đầu, ngồi xuống.

      Chừng giờ sau, cửa phòng phẫu thuật mở.

      “Người thân Hồ Tiểu Đồ có đây ?”

      “Đây!” Ba người xông lên.

      “Mẹ tròn con vuông rồi. Em bé sinh non nên cần giữ trong hộp nhiệt 24 giờ. Sản phụ khâu vết mổ. Mọi người có thể nhìn em bé trước.” Y tá xong lại trở vào phòng phẫu thuật.

      Bấy giờ Thượng Trạm Bắc và Hạ Hâm Hữu cũng tới. Đồ Nghiêm dẫn bà bạn thông gia Hạ Hạ nhìn em bé, để ba đấng mày râu ở lại chờ Tiểu Hồ Đồ.

      Đợi Tiểu Hồ Đồ đáng kính được đẩy ra, chân Thượng Phẩm nhũn như bún, đứng dậy khỏi ghế nửa bỗng sửng sốt ngã ngồi trở lại.

      Hồ Định Duệ nhìn , xì tiếng, song vẻ mặt dịu nhiều.

      Lúc Hồ Tiểu Đồ tỉnh lại, Thượng Phẩm ngồi bên mép giường, sắc mặt mỏi mệt. Thấy mở mắt, lập tức ân cần hỏi: “Có khó chịu ở đâu ? Vết mổ đau ? Em chưa thể ăn gì, bác sĩ bảo chờ khí thoát hết mới được ăn.” huyên thuyên hệt ông già.

      Hồ Tiểu Đồ mở to mắt nhìn , lên tiếng.

      Dáng vẻ lo lắng của khiến cảm thấy rất rất hạnh phúc.

      “Sao?” im lặng làm Thượng Phẩm càng lo.

      Tiểu Hồ Đồ lắc đầu, nở nụ cười ngọt ngào. “, em rất khoẻ, rất hạnh phúc.”

      Thượng Phẩm trút hơi thở nặng nề nén lâu trong lòng. cúi đầu hôn lên trán . “ em.”

      “Chỉ mình em?”

      gật đầu.

      Tiểu Hồ Đồ mỉm cười. “ con ư?”

      Thượng Phẩm bật cười, đáp : “, tất.”

      “A, vậy còn mình em nữa rồi…”

      “…”



      Hồ Tiểu Đồ nằm viện tháng về nhà. Ba cái bánh bao ở giường, ba khuôn mặt giống nhau như đúc, da trắng mềm mại ai gặp cũng .

      Thượng Phẩm nghỉ phép hoàn toàn, chuyên tâm ở nhà hầu vợ và ba đứa con. Có điều sau khi ra viện, họ nháy mắt cảm thấy lúng túng. Vì ba đứa bé quá giống nhau nên những lúc vừa cho đứa bú xong, đứa khác khóc bèn bế lên cho bú, định lo đến đứa thứ ba lại phân biệt được đứa nào là đứa thứ ba chưa được bú, đứa nào là đứa thứ nhất bú rồi…

      Vậy nên luôn có đứa bị bỏ đói.

      Đứa bé đói bụng tất nhiên khóc quấy, nó khóc quấy bố mẹ dĩ nhiên thể ngủ ngon. Vài ngày trôi qua, Tiểu Hồ Đồ và Thượng Phẩm ngày càng tiều tuỵ…

      Hai người suy tính rồi quyết định nhờ bề ra tay. Tuy nhiên Hạ Hâm Hữu và Đồ Nghiêm quả đều thích hợp trông em bé. Vốn tưởng ba ông thợ giày hơn Gia Cát Lượng, ai dè kết quả càng thể phân đứa nào bú rồi, đứa nào chưa…

      Tình trạng rối ren mãi đến lúc Hồ Định Duệ chịu hết nổi thuê ba bảo mẫu về trông riêng từng đứa, cuối cùng vấn đề cho ăn cũng được giải quyết.

      Con tuổi, vóc dáng Tiểu Hồ Đồ khôi phục lại như trước khi sinh. Tiệc sinh nhật ba bé, diện lễ phục đen xinh đẹp quý phái, tuy nhiên phần lưng trần trụi khiến Thượng Phẩm với Hồ Định Duệ đồng thời sầm mặt.

      Thượng Phẩm cởi ngay áo vest choàng cho . Hồ Tiểu Đồ miễn cưỡng phải đồng ý, song vẫn dùng dằng muốn cởi.

      “Mặc vào, đừng để hở…” than vãn.

      Tiểu Hồ Đồ cười híp mắt chọc: “ sao?”

      Tay Thượng Phẩm siết chặt eo , liếc ba đứa con bị bốn vị trưởng bối vây quanh, chẳng cần bố mẹ trông. dắt thẳng lên lầu.

      Vì có con, hai người lâu chưa đụng chạm. Thượng Phẩm ôm ngã xuống giường, vừa định này này nọ nọ ngoài cửa vang lên tiếng hét: “Bố mẹ mấy đứa đâu? Con buồn ngủ rồi nè!”

      Thượng Phẩm cảm giác bộ phận nào đó người mình vì tiếng hét này mà đau căng.

      Tiểu Hồ Đồ nằm dưới cười thành tiếng, rướn cổ hôn . “Ba đứa nhà mình như quỷ đòi nợ nhỉ.”

      “Y hệt quỷ đòi nợ!” ủ rũ nằm vật ra giường.

      Hồ Tiểu Đồ xoa tóc . “Bố mấy đứa, mình dỗ bọn ngủ .”

      “…”

      Hạnh phúc phải mọi chuyện đều suôn sẻ. Hạnh phúc là dù gặp khó khăn gì, bạn đều biết người bên cạnh bạn đời kiếp, mãi mãi xa rời.

      “Em , .”

      cũng em.” Thượng Phẩm trả lời, nghe tiếng khóc rống dưới lầu, cười thêm: “Cũng cả ba quỷ đòi nợ nhà mình nữa.”


      HOÀN
      Tóc Xù thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :